MỘT ĐỜI NGƯỜI QUÝ BÁU
In từ Trang nhà: Hội Thân Hữu Gò Công
Category: Đời Sống - Xã Hội
Tên Chủ Đề: Tâm Tình
Forum Discription: Giải bài tâm sự về gia đình, xã hội hay chính mình về điều gì đó.
URL: http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=4339
Ngày in: 17/Sep/2025 lúc 4:16am Software Version: Web Wiz Forums 8.05a - http://www.webwizforums.com
Chủ đề: MỘT ĐỜI NGƯỜI QUÝ BÁU
Người gởi: tuavanle
Chủ đề: MỘT ĐỜI NGƯỜI QUÝ BÁU
Ngày gởi: 06/Feb/2011 lúc 9:55am
NHỮNG TƯ TƯỞNG ĐỂ SUY NIỆM NHÂN DỊP NĂM MỚI by H. H. The 14th Dalai Lama Bản dịch Việt ngữ của Thanh Liên
MỘT ĐỜI NGƯỜI QUÝ BÁU
“MỖI NGÀY, KHI THỨC DẬY, QUÝ VỊ HÃY SUY TƯỞNG:
HÔM NAY TÔI THẬT MAY MẮN ĐƯỢC THỨC DẬY, TÔI CÒN SỐNG, TÔI ĐÃ CÓ MỘT ĐỜI NGƯỜI QUÝ BÁU, TÔI SẼ KHÔNG LÃNG PHÍ NÓ, TÔI SẼ SỬ DỤNG TOÀN BỘ NĂNG LỰC CỦA TÔI ĐỂ PHÁT TRIỂN BẢN THÂN.
ĐỂ MỞ RỘNG TRÁI TIM TÔI TỚI NHỮNG NGƯỜI KHÁC, ĐỂ THÀNH TỰU GIÁC NGỘ VÌ LỢI LẠC CỦA TẤT CẢ CHÚNG SINH, TÔI SẼ CÓ NHỮNG TƯ TƯỞNG TỐT LÀNH ĐỐI VỚI NGƯỜI KHÁC, TÔI SẼ KHÔNG GIẬN DỮ HAY NGHĨ XẤU VỀ NGƯỜI KHÁC. TÔI SẼ LÀM LỢI ÍCH CHO NGƯỜI KHÁC CÀNG NHIỀU CÀNG TỐT TRONG KHẢ NĂNG CỦA TÔI.” Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14
A PRECIOUS HUMAN LIFE
"Everyday, think as you wake up, today I am fortunate to have woken up, I am alive, I have a precious human life, I am not going to waste it, I am going to use all my energies to develop myself. To expand my heart out to others, to achieve enlightenment for the benefit of all beings, I am going to have kind thoughts towards other, I am not going to get angry, or think badly about others. I am going to benefit others as much as I can." by H. H. The 14th Dalai Lama
|
Ý NGHĨA THỰC SỰ CỦA CUỘC ĐỜI
“Chúng ta là những lữ khách trên hành tinh này. Chúng ta có mặt ở đây nhiều lắm là chín mươi hay một trăm năm. Trong quãng thời gian đó, với cuộc đời của chúng ta, ta phải cố gắng làm những điều tốt lành và ích lợi. Nếu quý vị góp phần vào việc mang lại hạnh phúc cho người khác, quý vị sẽ tìm thấy mục đích chân thực, ý nghĩa thực sự của cuộc đời.” Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14
THE TRUE MEANING OF LIFE
"We are visitors on this planet. we are here for ninety or one hundred years at the very most. During that period, we must try to do something good, something useful, with our lives. If you contribute to other people's happiness, you will find the true goal, the true meaning of life." by H.H. The 14 th Dalai Lama |
|
Trả lời:
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 06/Feb/2011 lúc 6:30pm
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14
http://www.thuvienhoasen.org/images/upload/Media/dalailama-atlanta-04.jpg">
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 12/Feb/2011 lúc 4:58am
Ngã tâm linh |
Tôi tu vì tôi không phải là người đạo đức. Tôi tu vì tôi còn nhiều nội kết chưa được giải tỏa, còn nhiều bài học ở đời mà tôi chưa hiểu.
Có nhiều người đi chùa nhưng họ đến để tìm một cái gì đó không liên quan đến việc tỉnh thức tâm linh.
Người Tàu đến chùa cúng Phật rất nhiều, để cầu buôn may bán đắt, làm ăn phát đạt hoặc xin xăm xin quẻ, nếu được quẻ tốt thì mừng cúng Phật nhiều, nếu gặp quẻ xấu thì buồn bã bỏ về. Ðến chùa khấn vái xin xỏ như thế thì chùa có khác gì đình miếu. Nhưng khổ nỗi chính những hạng "Phật tử" như thế mới giúp cho chùa khá giả. Người Việt Nam hiểu Ðạo hơn nên "Tu" cũng khá hơn, đến chùa tụng kinh lễ Phật, học Ðạo nghe pháp, làm công quả.
Tụng kinh nhiều thì cho là mình tu nhiều, tu khá, hết tụng kinh bổn đến tụng kinh bộ, hết bộ này đến bộ khác. Lạy Phật thì lạy xong ngũ bách danh, đến tam thiên rồi vạn Phật, cho rằng lạy nhiều chừng nào thì tiêu tội chừng nấy.
Học Ðạo nghe pháp cốt để áp dụng tu tâm sửa tánh, nhưng không như thế mà lại dùng kiến thức để phân biệt Thầy này hay Thầy kia dở.
Thay vì làm công quả để học hạnh xả thí, lại làm công quả để kiếm điểm với Thầy trụ trì.
Khá hơn là những bậc xuất gia, từ bỏ nhà cửa vợ con đi tu. Nhưng một thời gian sau lại bám víu vào ngôi vị đạo đức của mình. Nói đến đây tôi nhớ lại chuyện của Tổ Huệ Khả. Trong 33 vị Tổ Thiền Tông, tôi thán phục nhất vị Tổ này, dám xả thí thân mạng, chặt tay cầu Ðạo. Là người kế thừa Tổ Ðạt Ma, sau cùng dám xả luôn ngôi chùa, bỏ luôn chức Tổ, chức Hoà Thượng, lăn xả vào chợ, đi vào cuộc đời để tự thử thách mình, tự chứng nghiệm và độ một tầng lớp khác.
Người tu không khéo thường hay mắc phải bệnh "ngã tâm linh" (égo spirituel). Mới biết tu một chút tự cho là mình đạo đức. Tu hành chăm chỉ, được bao nhiêu công đức đều bị cái ngã hốt hết.
Tuy là một tu sĩ nhưng tôi không ưa chữ tu chút nào. Tôi đã một lần bày tỏ trong quyển Bố thí ba la mật. Tu đâu phải là làm những điều hình thức bên ngoài, đâu phải tính năm cộng tháng vào chùa. Khoác áo cà sa mà không hiểu bài học thương yêu, giảng nói từ bi mà chỉ biết ích kỷ củng cố địa vị đạo đức của mình. Ngạn ngữ có câu: "Chiếc áo không làm nên Thầy tu" kia mà!
Ðối với tôi, tu là tập sống với tâm linh. Chữ tâm linh (spirituel) khác với vật chất (matériel). Tâm linh là tánh linh thiêng của con người, có thể gọi đó là Thượng Ðế, Phật tánh hay Chân ngã... Nhưng điều đó không quan trọng. Ðiều quan trọng đầu tiên là ta có biết đến tâm linh của mình hay không? Biết sống thật với tình cảm, nội kết của mình hay không? Hay là chỉ thích đóng kịch, mượn danh nghĩa chữ tu để ngầm khoe khoang mình là người có tu, có đạo đức!
Tôi tu vì tôi không phải là người đạo đức. Tôi tu vì tôi còn nhiều nội kết chưa được giải tỏa, còn nhiều bài học ở đời mà tôi chưa hiểu. Tôi tu vì tôi hãy còn phân biệt tốt xấu, ưa ghét. Hơn nữa bây giờ tôi không chắc là tôi còn tu theo ý nghĩa phổ thông nữa không, nhưng tôi biết là tôi muốn sống thật. Sống thật với chính mình, với cả tâm hồn và thể xác của mình. Tôi không muốn làm Thầy ai cả, nếu muốn thì chỉ làm Thầy chính mình mà thôi.
Có nhiều người chỉ thích đóng vai Thầy và muốn học trò hay đệ tử đóng mãi vai học trò đệ tử. Nhưng Thầy nào trò nấy, cũng có người thích đi tìm một vị Thầy, một đấng tôn sư bên ngoài để thờ phụng tôn kính.
Theo tôi, một vị Thầy thật (chân Sư) là người dạy cho đệ tử nhận ra ông Thầy của chính mình bên trong (le maître intérieur). Ðức Phật là một chân Sư, ngài thành Phật và dạy cho chúng ta khai triển Phật tánh của mình để thành Phật như ngài. Ðức Phật đâu có muốn bị đúc tượng ngồi yên trên bàn thờ cho chúng ta hì hụp lạy ở dưới.
Trính từ cuốn “Đạo Gì?” của thầy Thích Trí Siêu (Pháp), Nhà xuất bản Phương Đông
http://www.hoalinhthoai.com/?option=ban_tin&view=ban_tin_chitiet&dm_id=12&post_id=3368&lang=vn - http://www.hoalinhthoai.com/?option=ban_tin&view=ban_tin_chitiet&dm_id=12&post_id=3368&lang=vn |
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 12/Feb/2011 lúc 5:06am
Thoáng Tây Tạng giữa lòng Hà Nội |
Ở Hà Nội, có ngôi cổ tự mang những đường nét kiến trúc độc đáo, gợi liên tưởng xa xăm về một xứ sở huyền bí trên dãy Himalaya...
Chùa Vạn Niên nằm ở bờ Tây của hồ Tây, thuộc địa phận ấp Quán La cũ, ngày nay là phường Xuân La (quận Tây Hồ). Theo sử sách ghi lại, chùa được xây dựng từ năm 1014, ít năm sau khi vua Lý dời đô về thành Thăng Long. Trong lịch sử tồn tại, nhiều nhà sư danh tiếng như Lâm Tuệ Sinh, Biện Tài, Thảo Đường từng trụ trì ở chùa.
Từ năm 1992, dòng truyền thừa Drukpa của Phật giáo Kim Cương thừa Tây Tạng đã được cố Thượng Tọa Thích Viên Thành đưa vào chùa. Từ đó chùa Vạn Niên trở thành một trong số rất hiếm hoi những ngôi chùa ở Việt Nam chịu ảnh hưởng của Phật giáo Tây Tạng.
Dưới ảnh hưởng ấy, sau nhiều lần trùng tu, dựa trên cơ sở văn hoá truyền thống của người Việt, kiến trúc của chùa đã được kết hợp với những đường nét kiến trúc đặc trưng của Phật giáo Tây Tạng để tạo nên một tổng thể kiến trúc với vẻ đẹp riêng, có một không hai ở Hà Nội.
Với kiến trúc độc đáo nằm giữa khung cảnh trời nước thanh bình, cây cối xanh tươi, chùa Vạn Niên đã trở thành điểm đến của nhiều du khách khi thưởng ngoạn hồ Tây của Thủ đô nghìn năm tuổi.
|
Chùa Vạn Niên nằm cạnh hồ Tây với cửa chính nằm trên đường
Lạc Long Quân và cửa sau thông ra đường kè bờ hồ. |
|
Bước vào trong chùa, có thể nhận ra những khối kiến trúc mang dáng vẻ vững chãi với các họa tiết trang trí là những biểu tượng của
Phật giáo Tây Tạng. |
|
Những cửa sổ cao vàhẹp cũng là một đặc điểm kiến trúc ở xứ sở nằm trên dãy Himalaya. |
|
Dưới mái hiên là dải cờ phướn gồm 5 màu trắng, đỏ, lục, vàng, lam - những sắc màu của Phật giáo Tây Tạng, khác đôi chút với màu truyền thống của Phật giáo Việt Nam là trắng, đỏ, cam, vàng, lam. |
|
Nét kiến trúc đặc biệt nhất của chùa Vạn Niên chính là mộtChorten – bảo tháp của Phật giáo Tây Tạng. Trong đời sống tâm linh của
người Tây Tạng, Chorten là biểu tượng cho cốt tủy của Đức Phật. |
|
Những lời trì chú bằng Tạng ngữ được khắc trên thân củaChorten. |
|
Những bức phù điêu tinh xảo được chạm khắc ở phần đế của Chorten, thể hiện các biểu tượng Phật giáo Tây Tạng như chùy kim cương, bánh xe pháp và các vị a-la-hán có nét mặt, tư thế rất sống động. |
|
Hình tượng chùy kim cương xuất hiện ở mọi nơi trong chùa. Trong Kim Cương thừa tây Tạng, chùy kim cương (còn gọi là Kim cương chử) biểu hiện sự giác ngộ của đức Phật. |
|
Bánh xe pháp (Pháp luân) tượng trưng cho giáo pháp của đức Phật là sự kết hợp của 8 chiếc chùy kim cương. |
|
Chùy kim cương nằm ở vị trí trung tâm trong một tấm phù điêu
trang trí trên tường gỗ của chùa. |
|
Sân chùa tràn ngập màu xanh của xây cối với những mảnh vườn được bài trí khá cầu kỳ. |
|
Khác với nhiều ngôi chùa khác ở Hà Nội, các Phật tử quen thuộc đến với chùa Vạn Niên không phải để cầu tiền tài, danh vọng mà thường cầu bình an, sức khỏe và tránh tà. |
|
Với kiến trúc độc đáo nằm giữa khung cảnh trời nước thanh bình, chùa Vạn Niên đã trở thành điểm đến của nhiều du khách khi thưởng ngoạn hồ Tây của Thủ đô nghìn năm tuổi. |
Theo Đất Việt
|
http://www.hoalinhthoai.com/?option=ban_tin&view=ban_tin_chitiet&cd_id=26&post_id=3364&lang=vn - http://www.hoalinhthoai.com/?option=ban_tin&view=ban_tin_chitiet&cd_id=26&post_id=3364&lang=vn
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Jan/2012 lúc 12:10pm
http://vuhuyduc.blogspot.com/2012/01/sinh-tru-hoai-diet.html
Sinh, Trụ, Hoại,
Diệt http://1.bp.blogspot.com/-mxcXaav41a0/Tx-Q3gN5rrI/AAAAAAAAKwQ/uhmkk2WbT5I/s1600/doi%2Bchim.jpg"> Tác Giả: Minh Q.
Tran |
| Con người ta sinh ra, ai thoát khỏi: sinh, lão, bệnh, tử?
Sinh, Trụ, Hoại, Diệt là định luật của tạo hóa, không có cách chi thay đổi được.
 Cây
cối đâm chồi nảy lộc vào mùa xuân, xanh tốt xum xuê trong mùa hè, lá
héo vàng vào mùa thu, đến mùa đông thì lá vàng rơi rụng, chỉ còn trơ
trụi cành cây. Rồi tới mùa xuân năm sau, cây lại đâm chồi nảy lộc.
Cái chu kỳ sinh, trụ, hủy, diệt cứ tiếp nối nhau, không ngưng nghỉ. Ðời
người là bể trầm luân, cõi thế gian đầy những ưu tư phiền não. Vạn vật
đều bị chi phối bởi luật vô thường. Vừa mới sinh ra cất tiếng khóc oa oa
chào đời. Rồi lớn lên, bước vào đời với bao nhiêu mộng đẹp. Thoắt một
cái, mái tóc đã điểm sương, mắt đã mờ, lưng đã mỏi, hai chân đã chậm
chạp. Rồi cuối cùng, là hai tay buông xuôi, đi vào lòng đất, bỏ lại trên
thế gian tất cả các thứ mà cả đời phải bôn ba vất vả mới làm ra được.
Ðời người như giấc mộng. Người ngoại quốc cũng có câu: Life is too short (cuộc đời quá ngắn). Thế mà, con
người ta khi còn sức khỏe thì mải mê kiếm tiền, lo củng cố địa vị, danh vọng, không có thì giờ để hưởng đời đúng nghĩa.
Cũng
ít ai sửa soạn tâm tư để đón nhận những cái vô thường của tuổi gìa. Ðến
khi mái tóc đã điểm sương, da đã nhăn, mắt đã mờ, chân đã chậm thì mới
giật mình, rồi buồn phiền, thất vọng, nuối tiếc. Khi đó, bao nhiêu tiền
của cũng trở thành vô dụng. Ăn uống thì phải kiêng thứ này, cữ thứ kia
vì đường lên cao, cholesterol lên cao. Ăn đồ cứng không được vì hàm răng
cái rụng, cái lung lay. Ði chơi xa thì không dám vì sức khỏe kém, đầu
gối đau nhức. Nghe nhạc, xem phim cũng không được vì tai đã nghễng ngãng, mắt đã kèm nhèm.
Người
VN
mình vốn cần kiệm, chăm làm, chắt bóp để có của ăn của để. Làm việc thì
liên miên quên cả cuối tuần, bất kể ngày lễ hay ngày Tết. Làm thì
nhiều, mà ít dám vui chơi huởng thụ như người Âu Mỹ.
Suốt
đời cặm cụi, nhịn ăn nhịn mặc, để dành, mua cái nhà cái cửa để một mai
khi chết thì để lại cho con cháu. Sống như vậy quả là thiệt thòi.
Người xưa đã nói:
Một năm được mấy tháng xuân Một đời phỏng được mấy lần vinh hoa
Và:
Chẳng ăn, chẳng mặc, chẳng chơi Bo bo giữ lấy của
trời làm chi Bảy mươi chống gậy ra đi Than thân rằng thuở đương thì chẳng chơi
Con
người có tham vọng, có nhu cầu nên mới bon chen. Suốt đời cứ miệt mài
lo tìm kiếm những thứ vô thường mà quên mất chữ “nhàn”. Những thứ vô
thường này là nguyên nhân đưa đến lo âu, căng thẳng, mất ăn, mất ngủ. Và
nếu kéo dài có thể đưa đến bệnh tâm thần.
Ông Cả ngồi trên sập vàng Cả ăn, cả mặc, lại càng cả lo Ông bếp ngồi cạnh đống tro Ít ăn, ít mặc, ít lo, ít làm
Ðời người sống mấy gang tay Hơi đâu cặm cụi cả ngày lẫn đêm
Hoặc là:
Ăn con cáy, đêm ngáy o..o Còn hơn ăn con bò, mà lo mất ngủ.
Người
xưa tuổi thọ kém, ngay tới vua chúa cũng chỉ sống tới khỏang 50 tuổi.
Tới 60 tuổi đã ăn mừng "lục tuần thượng thọ". Còn tới 70 tuổi, thì thực
là hiếm hoi. Bởi vậy mới có câu: "nhân sinh thất thập cổ lai hy (tức là, người ta có mấy ai mà sống được tới 70)".
Ngày nay nhờ khoa học tiến bộ. Con người được sống trong điều kiện vật chất vệ sinh, và thoải mái hơn.
Những
phát minh của ngành y, dược đã giúp nhân loại vượt qua được các bệnh hiểm nghèo, mà người xưa kêu là bệnh nan y như bệnh lao, bệnh phong cùi,
bệnh suyễn. Ngày nay
người ta sống tới 80, 90 tuổi không phải là ít. Tuy nhiên sống lâu chưa
phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là luôn cảm thấy vui vẻ, yêu đời, biết tận
hưởng cuộc sống. Muốn vậy thì cần phải giữ cho thân, tâm được an lạc.
Thân,
tâm an lạc là biết vui với những cái trong tầm tay của mình, chấp nhận
những điều mình không thể nào tránh khỏi. Sống hòa hợp vui vẻ với mọi
người xung quanh, không chấp nhất, tỵ hiềm. Lớn tuổi thì không làm ra
tiền, nhưng cũng may, ở những nước tân tiến đều có khoản tiền trợ cấp
cho người già để có thể tự lực mà không cần nhờ cậy vào con cháu. Các cụ
già nên mừng vì sang được xứ này, thay vì ấm ức với số tiền quá khiêm
nhượng, không thể tiêu pha rộng rãi như bạn bè.
Già thì phải chịu
đau
nhức, mắt mờ, chân chậm, đừng nên than thân trách phận, cau có, gắt
gỏng, đã không làm được gì hơn mà còn tạo sự áy náy, thương cảm cho
những người xung quanh.
Ở đời mỗi người một cảnh, vui với cảnh của mình, không suy bì, thèm muốn, ganh ghét với những người xung quanh.
Biết đủ thì đủ (Tri túc, tiện túc).
Người ta bảo trên 60 tuổi, mỗi ngày sống là một phần thưởng cho thêm (bonus) của Thượng Đế.
Vậy
thì hãy nên vui vẻ, tận hưởng những ân sủng mà không phải ai cũng có
được: Ðời sống của mình vui tươi hay buồn thảm là tùy thuộc vào thái độ
của mình đối với CUỘC
SỐNG.
|
Tác Giả: Minh Q.
Tran
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 09/Feb/2012 lúc 10:45am
15 điều đáng ngẫm trong cuộc sống
Danh
vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia
tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người
lạc đường không thể về nhà được. Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước
lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết
của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học
thêm được gì cả. 
1. Sống trong hiện tại Phật hỏi đệ tử: - Cuộc sống người ta được bao nhiêu? Các đệ tử thay nhau trả lời: - 80 năm. - Sai. - 70 năm. - Còn sai. - 60 năm. - Sai. - Vậy người ta sống bao lâu? Phật mỉm cười đáp - Đời người chỉ thuộc trong vòng hơi thở.
Lời bình Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hãy sống với thực tại. 2. Sau khi chết người ta đi về đâu? Hoàng đế Goyozer đang học thiền với thiền sư Gudo Toshoku. - Bạch thầy, sau khi chết, người ta đi đâu? - Tôi không biết. - Tại sao thầy không biết? - Vì tôi chưa chết.
Lời bình
Khi sống, con người nên thưởng thức những vẻ đẹp và bí ẩn của cuộc sống
theo cái nhiều người sống. Không cần quan tâm đến thế giới sau khi
chết. Hãy sống trọn hôm nay, đừng lo ngày mai vì chuyện ngày mai thì mai
mới xảy ra. 3. Định mệnh nằm trong bàn tay
Thời xưa, có vị tướng quyết tấn công địch dẫu quân địch mạnh hơn gấp
nhiều lần. Trên đường tiến quân, ông dừng chân ở một đền thờ cầu
nguyện, xin giúp đỡ. Sau đó, ông rút ra một đồng xu và nói lớn với quân sĩ: - Bây giờ, ta sẽ lấy đồng xu để xin keo. Nếu là sấp, quân ta sẽ thắng còn ngửa thì quân ta sẽ bại. Chúng ta phó mặc mạng sống cho định mệnh. Đồng xu bay lên, xoay mấy vòng và rơi xuống đất. - Sấp rồi ! Chúng ta sẽ thắng ! Hãy xông lên chà nát quân thù ! - Ba quân reo hò phấn khởi. Sau trận chiến, toàn bộ quân địch hùng hậu đông đảo bị đánh bại hoàn toàn. Vị phó tướng vui vẻ nói với tướng quân: - Không ai có thể thay đổi được bàn tay định mệnh. Tướng quân chỉ mỉm cười không đáp. Ông xoè tay đưa đồng tiền ra. Cả hai mặt đồng xu đều là mặt sấp.
Lời bình
Thiên đàng rất công bằng đối với tất cả mọi người, không thiên vị dành
riêng cho ai. Sự giúp đỡ duy nhất mà bạn có được là chính bản thân bạn
!!! Resized to 73% (was 1024 x 768) - Bấm vào hình dể xem theo kích thước thật
 4. Con sóng nhận thức Nhìn thấy một con sóng cao lớn bên cạnh, con sóng nhỏ tỏ ra bực mình: - Bực ghê. Sóng kia lớn quá, sao ta bé tí. Chúng mạnh mẽ xiết bao sao ta yếu đuối thế này. Con sóng to cười đáp: - Đó là vì không nhận ra gốc gác của mình mà bạn buồn bực thế. - Tôi không là sóng thế là gì? - Sóng chỉ là hình thức tạm thời trong bản chất của bạn. Kỳ thực bạn là nước. Một khi nhận ra bản chất của chính mình là nước, bạn sẽ không còn ấm ức với cái vỏ sóng này và không còn buồn bực gì nữa. Con sóng nhỏ hiểu ra, cười vui vẻ: - À, bây giờ thì tôi hiểu. Bạn và tôi tuy hai mà một.
Lời bình
Con người cho rằng "ngã" là ta nên xảy ra phân biệt ta và người mà buồn
khổ. Thực ra loài người được cấu tạo cùng một bản chất trong thiên
nhiên bao la.
5. Thiên đường địa ngục Một vị tướng quân đến gặp thiền sư Ekaku hỏi: - Bạch thầy, thiên đường hay địa ngục có thật hay không? - Thế ngài là ai? - Tôi là tướng quân. Bất ngờ, thiền sư cười lớn: - A ha! Thằng ngốc nào cho ông làm tướng vậy, trông ông giống anh hàng thịt. Tướng quân nổi giận, rút gươm: - Tao băm xác mi ra !!! Thiền sư vẫn điềm tĩnh: - Này là mở cửa địa ngục. Chợt giác ngộ, vị tướng sụp xuống lạy: - Xin... xin thầy tha lỗi cho cử chỉ thô bạo vừa rồi của tôi. - Này là mở cửa thiên đường - thiền sư Ekaku mỉm cười.
Lời bình
Thiên đường, địa ngục không phải là chỗ con người tới sau khi chết mà
nó ở đây và bây giờ! Lành, dữ đều do tư tưởng. Cửa thiên đường địa ngục
mở ra bất cứ lúc nào.
6. Thiên đàng địa ngục đều do tâm tạo Có một bà lão biệt danh "mụ già hay khóc". Trời mưa, mụ cũng khóc, trời không mưa mụ cũng khóc. Có người hỏi bà: - Bà lão ơi, sao bà lại khóc?
- Tôi có hai con gái, cô chị bán giày vải, cô em bán dù. Khi trời nắng
ráo, lão nghĩ tới con em bán dù không được. Khi trời mưa, lão lại lo cho
con chị, mưa gió không có khách nào chịu mua giày. - Lão nên nghĩ rằng khi trời đẹp đứa lớn sẽ bán được, khi trời mưa đứa nhỏ bán dù rất chạy. - À, ông có lý. Từ đó, "mụ già hay khóc" thôi khóc. Bà lão cười suốt ngày dù trời mưa hay nắng.
Lời bình Một điều lợi hay bất lợi sẽ tuỳ thuộc vào cách nhìn, cách suy nghĩ của bạn.
7. Phật tại gia Yangpu về tỉnh Sichuan định tâm tìm kiếm Bồ Tát. Trên đường đi, Yangpu gặp một nhà sư. Nhà sư hỏi: - Cậu đi đâu đấy? - Tôi đi cầu Bồ Tát. - Bồ Tát ở xa, chi bằng đi tìm Phật có hơn không? - Tìm Phật ở đâu bây giờ? - Khi cậu về nhà, thấy người đón cậu trên mình khoác cái mền, chân xỏ dép trái, đó chính là Phật. Theo lời, cậu về nhà thì trời đã khuya. Mẹ cậu nghe con gọi cửa mừng quá vội khoác mền lên người, xỏ dép trái. Bà chạy ào ra mở cửa và khi Yangpu thấy mẹ mình như vậy thì đứng chết lặng.
Lời bình Người ta tìm chân lý nhưng điều cần là thực thi ngay trong lòng, không thì khó mà gặp được.
8. Ngón tay chỉ mặt trăng Sư Wu Jincang hỏi Lục Tổ Huệ Năng: - Con đọc kinh Đại Bát Niết Bàn bao năm rồi mà vẫn chưa hiểu. Xin tổ sư soi sáng cho. Lục Tổ Huệ Năng cầm quyển kinh đưa cho ni sư, nói: - Ta không đọc được chữ, con hãy đọc, ta sẽ giúp con hiểu. - Tổ không đọc chữ sao ngài hiểu thông nghĩa được? - Jincang rất ngạc nhiên. Lục Tổ Huệ Năng thủng thỉnh đáp: - Chân lý không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?
Lời bình Ngôn ngữ văn tự đều là biểu tượng diễn chân lý. Đừng lầm chữ nghĩa với chân lý như đã lầm ngón tay với mặt trăng. Resized to 73% (was 1024 x 640) - Bấm vào hình dể xem theo kích thước thật
 9. Ai đó Kitagaki, thống đốc bang Kyoto, đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu - vị sư trưởng đền này. Đệ tử của Keichu vào báo: - Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy. - Ta không biết thống đốc nào cả - Sư trưởng trả lời. Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki: - Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót vì không quen thống đốc nào cả. Kitagaki hiểu ra: - Nếu vậy, hãy báo với thầy anh có Kitagaki muốn diện kiến. - Để tôi thử lần nữa. Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi: - Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.
Lời bình
Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng
gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như
người lạc đường không thể về nhà được.
10. Càng vội càng chậm Một thanh niên nọ lên núi tìm kiếm sĩ lừng danh để học kiếm thuật. Anh ta hỏi vị sư phụ: - Thưa thầy, nếu con luyện tập chuyên cần thì phải bao lâu mới thành kiếm sư? - Có lẽ 10 năm. - Cha con đã già rồi và con phải chăm sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì mất bao lâu? Lặng yên suy tư một lúc, vị sư phụ đáp: - Trường hợp này có lẽ phải 30 năm. Anh thanh niên không giấu được vẻ nôn nóng: - Trước thầy bảo 10 năm, bây giờ 30 năm. Con sẽ vượt qua mọi trở lực để nắm vững kiếm thuật với thời gian ngắn nhất. - Thế thì anh cần phải ở lại đây 70 năm - Vị sư phụ mỉm cười.
Lời bình Những người quá nóng nảy muốn đạt đến kết quả thì hiếm khi thành công.
11. Đèn đã tắt Một anh mù đến từ giã bạn mình. Người bạn cho anh một cây đèn lồng. Anh mù cười hỏi: - Tôi đâu cần đèn lồng. Với tôi, sáng hay tối có gì khác. - Tôi biết. Nhưng nếu không mang nó theo, trong bóng tối người khác có thể đụng vào anh. - Ồ, vậy thì được. Đi được một đoạn, bất ngờ anh mù bị một người đâm sầm vào. Bực mình, anh ta quát: - Bộ không thấy đèn hả? - Đèn của ông đã tắt từ lâu rồi mà.
Lời bình Người nào dùng lời kẻ khác để dạy người có thể giống anh mù này. Đèn đã tắt từ lâu, tuy nhiên anh ta không biết điều đó.
12. Bình thường tâm - Bạch thầy, sống theo Đạo một cách siêng năng là thế nào? - Khi đói hãy ăn, khi mệt hãy ngủ. - Đó là những điều mà mọi người thường làm mà?
-Không, không ! Hầu hết mọi người đều không làm như vậy. Khi ăn, mọi
người đầy những suy tư, ao ước và khi ngủ lại đầy những lo toan.
Lời bình Có bao nhiêu người mà mỗi sáng thức dậy mà đầu óc không bận bịu những chuyện quá khứ?
Con người phải vứt bỏ những điều nguy đã gây ra bão tố nội tâm và sống
theo bản chất nguyên thuỷ của họ vì Đạo nằm ngay trong đời sống hằng
ngày.
13. Thiền trong chén trà
Vị giáo sư đại học đến gặp thiền sư Nan In để tìm hiểu Thiền. Nan In
mời ông uống trà. Nan In rót đầy chén trà rồi mà cứ thế rót thêm. Giáo
sư nhắc: - Kìa thầy, chung trà đầy tràn rồi, xin đừng rót nữa. Nan In cười đáp: - Như chung trà này, ông cũng đầy ắp những quan niệm của ông. Nếu trước tiên, ông không cạn chén thì sao tôi có thể bày tỏ Thiền cho ông được.
Lời bình
Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh
luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ
nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.
14. Con quỷ bên trong Nhà sư nọ mỗi khi bắt đầu nhập định đều thấy một con nhện khổng lồ làm ông bối rối. Nhà sư liền vấn ý sư Tổ: - Mỗi khi con bắt đầu nhập định thì luôn có một con nhện khổng lồ xuất hiện, dẫu có đuổi thế nào nó cũng không đi. -Lần tới, nếu thấy con nhện xuất hiện, con hãy vẽ một vòng tròn to làm dấu xem nó từ đâu đến.
Nhà sư làm đúng như vậy. Khi ông vẽ vòng tròn to vào bụng con nhện, con
nhện chạy đi, ông lại có thể tiếp tục thiền định. Sau buổi thiền định,
nhà sư rất bối rối khi thấy vòng tròn nằm ngay trên bụng mình.
Lời bình
Trong cuộc sống, con người gặp phải nhiều xáo trộn và âu lo, phiền
nhiễu. Nhưng âu lo tệ nhất thường là từ chính bản thân mình mà ra.
15. Đích tới có một đường đi không cùng Một tăng đồ hỏi Thiền sư Baling Haojian: - Nghĩa lý của sư tổ và ý nghĩa của giáo lý có gì giống và có gì khác nhau? - Khi vịt lạnh, chúng lội xuống nước. Khi gà lạnh chúng đậu trên cây.
Lời bình
Lạnh vẫn lạnh nhưng phương thức tránh lạnh lại khác nhau. Cùng một mục
tiêu nhưng mỗi loài lại có cách riêng của chúng. Để đạt mục tiêu không
chỉ có một con đường, không phải ai cũng đi theo một con đường. Hãy khéo
chọn...
NGUỒN : TimHieuDaoPhat.Com Theo Phattuvietnam.net http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/24220-15-dieu-dang-ngam-trong-cuoc-song/
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 19/Feb/2012 lúc 9:03pm
Tình bạn
Hai
người bạn đi trên đường vắng vẻ. Đến một đoạn, họ có một cuộc tranh
luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được giơ tay tát vào mặt
bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh viết trên
cát: "Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi".
Họ tiếp tục đi, đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở đấy.
Anh
bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn
cứu. Khi hết hoảng sợ, anh viết lên đá: "Hôm nay, người bạn thân nhất đã
cứu sống tôi".
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: "Tại sao khi tôi đánh anh, anh viết trên cát, còn bây giờ anh lại viết trên đá?"
Mỉm
cười, anh trả lời: "Khi một người bạn làm chúng ta đau, chúng ta hãy
viết điều gì đó trên cát, gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự tha
thứ... Và khi có điều gì đó to lớn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá
như khắc sâu vào ký ức của trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá
nhòa được...”
Hãy học cách viết trên cát và trên đá.
(ST)
------------- mk
|
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 23/Dec/2014 lúc 10:05pm
Thời thanh xuân của con gái http://ngoisao.net/"> Ngôi sao
Thanh xuân của con gái, như một cuộc hành trình tìm
kiếm những sự thật về cuộc đời, về những người xung quanh, và cả về
chính bản thân mình.
CaDe
Thời thanh xuân của con gái…
Là những hoài bão về tình yêu và hạnh phúc, là những giấc mơ còn
dang dở vị ngọt dịu nét ngây ngô. Những gì mường tượng trong đầu còn phủ
một màu hy vọng, đợi chờ trở thành một niềm tin mãnh liệt, như mang
nắng gió trên vai.
Thời thanh xuân của con gái…
Là những mối tình đầu đơn phương, là những rung động thuần khiết sâu
lắng nhất chảy trong vòng xúc cảm, lặng lẽ ưu tư, lặng lẽ giận hờn, tổn
thương dẫu nhỏ nhưng sức sát thương lại lớn. Vượt qua được vấp váp đầu
đời ấy chính là giai đoạn phá kén, trưởng thành…
Thời thanh xuân của con gái…
Luôn có dáng dấp của sự chia ly, luôn sợ hãi những lần đổ vỡ, luôn
dễ dàng cảm thấy tổn thương, luôn vẩn vơ hoặc lấn cấn những chuyện về
cuộc đời và những mối quan hệ, luôn đột nhiên buồn chẳng vì lý do, luôn
sợ hãi thời gian sẽ làm ai đó thay đổi, luôn đứng giữa vạch ranh giới
giữa tin tưởng hoặc không tin tưởng vào từ "mãi mãi".
 |
Ảnh minh họa.
|
Thời thanh xuân của con gái…
Luôn lãng phí rất nhiều thời gian vào chuyện chạy đuổi theo một mối
tình, rồi tưởng tượng về những câu chuyện tình trong mơ, về hạnh phúc xa
gần như một bản nhạc êm đềm, da diết, về mâu thuẫn kịch liệt giữa cảm
quan và cuộc đời, rõ ràng là mong muốn thay đổi nhưng lại trì hoãn phải
lớn lên.
Thời thanh xuân của con gái…
Đứng trước những ngã ba của quá trình lớn lên và trưởng thành, khi
khái niệm cuộc đời còn là điều gì đó tuyệt diệu lắm, muốn đặt chân đến
những miền đất lạ, muốn đi đến những nơi thật xa, muốn mình trở nên xinh
đẹp nhất, và có những cô bạn thân có thể cùng nhau già đi, cùng nhau
hạnh phúc, cùng nhau vượt qua mọi chuyện trên đời.
Thời thanh xuân của con gái…
Nói đến thì thật mau, nói đi cũng chóng vánh, khi chúng ta chưa kịp
cảm nhận, khi chúng ta chưa kịp vội vàng thì đã lại ra đi. Để những lúc
sực tỉnh nhìn lại những gì trải qua, bỗng thấy bản thân mình trong chốc
lát đã chẳng còn trẻ để bạt mạng theo ý mình nữa, càng không có cơ hội
để thực hiện những lời hứa, hoàn thành những kế hoạch, hay đơn giản chỉ
là dành vài phút để yên lặng thảnh thơi nếm trải thời gian dịch chuyển
dần dần.
Thanh xuân của con gái, như một cuộc hành trình tìm kiếm không ngừng
nghỉ những sự thật về cuộc đời, về những người xung quanh, và cả về
chính bản thân mình. Những yêu thương, đợi chờ và vấp váp chỉ là những
phép thử, rồi ai sau này cũng sẽ nuối tiếc vì đã không sống trọn vẹn cho
thanh xuân, nhưng chỉ có điều ai phải nuối tiếc ít hơn.
Hạnh phúc chính là việc đã có bao nhiêu và cho đi bao nhiêu, những
dấu tích thanh xuân để lại, những gì đã qua chẳng khác nào một chiếc dấu
chứng nhận của thời gian.
Mọi thứ rồi cũng sẽ qua… ======================================
Nguồn :
https://vn.news.yahoo.com/th%E1%BB%9Di-thanh-xu%C3%A2n-c%E1%BB%A7a-con-g%C3%A1i-013743823.html
------------- mk
|
|