Print Page | Close Window

BÍ MẬT CUỘC SỐNG

In từ Trang nhà: Hội Thân Hữu Gò Công
Category: Tuổi Trẻ Gò Công
Tên Chủ Đề: Tâm Tình Tuổi Trẻ
Forum Discription: Mục Tâm tình
URL: http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=2597
Ngày in: 28/Apr/2024 lúc 10:26pm
Software Version: Web Wiz Forums 8.05a - http://www.webwizforums.com


Chủ đề: BÍ MẬT CUỘC SỐNG
Người gởi: ranvuive
Chủ đề: BÍ MẬT CUỘC SỐNG
Ngày gởi: 26/Jun/2010 lúc 7:53pm
 
Phủi bụi tâm hồn 

Bao lâu còn giữ trong lòng những bực dọc, ghen tuông, hờn giận…tâm hồn bạn thật sự vẫn chưa được bình yên.

 

Có chuyện buồn, bạn có quyền giữ riêng cho mình nhưng nếu cứ mãi để chuyện đó ảnh hưởng, tác động đến bạn thì thật không nên chút nào. Bởi bạn không thể biết được mình sẽ làm gì trong cơn tức giận. Bạn có thể chỉ làm tồn thương chính bạn nhưng cũng có thể chính bạn đang vô tình làm tổn thương những người xung quanh bạn.

Có lúc nào bạn dỗi hờn, bỏ cơm…Cáu um lên với mẹ khi mẹ hỏi han quá nhiều… Có lúc nào bạn ném đồ đạc linh tinh chỉ vì vừa nhận được một điểm kém trên lớp…Có khi nào bạn hét ầm lên với nhóc em khi thằng nhóc quậy tứ tung trong phòng bạn…Có quá nhiều lí do khiến bạn tức giận, khiến bạn buồn phải không?

Bạn hãy dùng cây chổi mang tên tha thứ để phủi bụi cho tâm hồn mình nhé. Trước tiên dùng cây chổi ấy quét đi những ưu tư trong bạn. Đó gọi là tha thứ cho chính mình. Bạn là người kiến thiết và dựng xây chính cuộc sống của mình. Thế thì vì lí do gì mà mình bất công với mình chứ bạn nhỉ?

Nhưng phủi đi giận hờn trong mình không đồng nghĩa với việc quét nó sang nhà hàng xóm đâu nhé. Chia sẻ với người thân những phiền muộn của mình cũng là điều hay. Tuy nhiên, chia sẻ theo phương pháp kể lể, trách móc,..thì bạn lại đang làm xấu tình hình đó. Liệu bạn có thể khách quan hay dám thừa nhận tất cả lỗi lầm là do mình. Vậy nên đừng bắt người thân và cả chính mình nữa nghe lại những chuyện không nên nghe lại nhé.

Tha thứ và cho đi là cách hay nhất để bạn làm sạch tâm hồn mình. Không phải ai cũng dễ dàng làm được chuyện này. Nhưng cũng không có nghĩa là không thể phải không bạn…




-------------




Trả lời:
Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 26/Jun/2010 lúc 7:58pm
 

Nghĩ về suy nghĩ 


Nghĩ về những điều mình đang có thì sẽ thấy mình đang có tất cả.
Nghĩ về điều mình chưa có thì sẽ thấy mình chưa có gì cả

Nghĩ về những điều mình đã mất thì sẽ thấy mình đã mất tất cả
Nghĩ về những điều mình chưa mất thì sẽ thấy mình còn rất nhiều

Nghĩ về những điều bất hạnh thì sẽ thấy cuộc đời mình thật bất hạnh
Nghĩ về những điều hạnh phúc thì sẽ thấy cuộc đời mình thật hạnh phúc

Nghĩ về những điều mình muốn có sẽ làm cho mình quên đi những điều mình đang có
Nghĩ về những điều có thể sẽ mất sẽ thấy nâng niu, quý trọng những gì mình đang có

Nghĩ về những điều mình không hài lòng sẽ thấy bực bội trong lòng
Nghĩ về những điều mình cần phải biết ơn sẽ thấy tràn ngập lòng biết ơn trong lòng

Nói thì dễ nhưng để nghĩ được như vậy khá khó. Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Điều quan trọng là mình có muốn nghĩ như vậy hay không.

Tất cả đều nằm trong chính suy nghĩ của bản thân. Ta lựa chọn suy nghĩ, suy nghĩ đó dẫn ta đến hành động, hành động đó dẫn đến ta đến hạnh phúc hay đau khổ cho cuộc đời mình.

Như vậy hạnh phúc hay đau khổ, hài lòng hay không hài lòng, tất cả đều do chính suy nghĩ và sự lựa chọn của bản thân mà ra.

 

-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 27/Jun/2010 lúc 5:46pm
 

 CUỘC ĐỜI HOÀN HẢO

Posted%20Image


Nếu chúng ta có đủ dũng khí để yêu thương, đủ mạnh mẽ để tha thứ, đủ độ lượng để chúc mừng cho hạnh phúc của người khác và đủ thông minh để biết rằng, có đủ tình yêu và hạnh phúc để chia cho tất cả mọi người trên trái đất, thì đó là lúc chúng ta đạt được niềm vui mà nhiều người không thể đạt được.

Có vòng tròn nọ một hôm không biết vì sao bị khuyết đi một miếng. Vòng tròn muốn bản thân mình phải có vẻ ngoài hoàn hảo nên nó đi khắp nơi, tìm kiếm mảnh khuyết đã thất lạc. Do vòng tròn bị khuyết nên nó không thể lăn nhanh... nhưng cũng chính vì vậy trên đường đi, nó có thời gian chiêm ngưỡng những bông hoa xinh xắn bên đường, có thời gian nói chuyện với cô ong, cậu bướm, có thời gian để tận hưởng ánh nắng ấm áp và thiên nhiên tươi xanh.

Vòng tròn tìm thấy nhiều miếng lẻ trên đường, nhưng chẳng miếng nào vừa vặn với chỗ khuyết trên người nó vì thế nó bỏ lại những miếng thất lạc này bên vệ đường và tiếp tục tìm kiếm. Một ngày kia, vòng tròn tìm được một miếng vừa khít với chỗ khuyết trên người nó, nó lắp miếng lẻ này vào và tiếp tục đi. Sau khi lấp chỗ khuyết, vòng tròn đã trở thành một vòng tròn hoàn hảo, chính vì vậy nó có thể lăn đi rất nhanh. Nhưng vì lăn quá nhanh, nhanh đến nỗi giờ nó không kịp chiêm ngưỡng những bông hoa, không có thời gian tận hưởng thiên nhiên tươi đẹp, không có nhiều thời gian để chia sẻ tâm sự với bạn bè và những người xung quanh nữa. Khi vòng tròn nhận ra thế giới này không còn như xưa nếu nó lăn quá nhanh, vòng tròn dừng lại, lấy ra mảnh nhỏ nó đã tìm thấy, và để lại bên đường rồi tiếp tục lăn, một cách chầm chậm.

Bạn có biết điều gì ẩn sau câu chuyện này không? Rằng trong một số trường hợp, khi chúng ta tưởng đâu đã mất đi một cái gì đó chính là lúc chúng ta tìm thấy được nhiều hơn những thứ đã mất. Người có tất cả trong tay chưa biết chừng, trên một phương diện nào đó lại là một người nghèo. Anh ta vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là khát khao, là hy vọng, là tìm kiếm, là đấu tranh. Không biết cách nào để nuôi dưỡng tâm hồn bằng những giấc mơ. Anh ta sẽ không thể biết cảm giác sung sướng khi có một ai đó - vì tình yêu mà trao tặng anh ta những thứ anh ta không có hoặc những thứ anh ta đang mong muốn mà chưa có được.

Sự hoàn hảo của một đời người là khi người đó biết làm cách nào đối diện với những khuyết điểm của chính mình, biết phải dũng cảm như thế nào khi cần từ bỏ những ước muốn không thực tế mà không cảm thấy thất bại khi phải làm như vậy.

Sự hoàn hảo của một đời người là khi người đó biết làm thế nào để đối mặt với những bi kịch xảy đến để tiếp tục sinh tồn hoặc khi dũng cảm đối diện với một sự mất mát lớn lao nào đó.

Cuộc đời vốn không phải là một cái bẫy do Thượng Đế tạo ra nhằm làm con người nhụt chí. Cuộc đời cũng không phải là một cuộc đua khốc liệt mà trong đó bất kể bạn thắng bao nhiêu lần, chỉ cần bạn thất bại một lần là xem như bị loại. Cuộc đời giống như một trận cầu hơn, đó là khi đội giỏi nhất cũng có thể thua một lần và đội dở nhất cũng có thể một lần làm nên kỳ tích. Mục đích của cuộc đời chúng ta chỉ là cố gắng giảm số lần thua đến mức thấp nhất có thể.

Khi chúng ta biết chấp nhận sự không hoàn hảo như là một phần của đời mình, và khi chúng ta có thể tiếp tục thong dong bước theo dòng đời và tận hưởng nó, đó là lúc chúng ta đang làm cuộc đời mình trở nên hoàn hảo theo một cách khác mà nhiều người chỉ có thể mơ ước tới. Và đó cũng chính là điều mà Thượng Đế muốn chúng ta thực hiện, không phải là "Thập toàn thập mỹ", không phải là "Không bao giờ phạm sai lầm" mà là "Hãy hướng tới sự hoàn hảo theo cách không hoàn hảo của riêng bạn".



-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 29/Jun/2010 lúc 4:59am

 

Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú !!!
 
Một phụ nữ bị đau đẻ và được đưa tới bệnh viện. Bệnh viện rất lớn, có nhiều tầng và nhiều thang máy. Trong khi bà mẹ cùng với nữ hộ sinh đứng đợi thang máy thì "tình hình" đã rất khẩn cấp rồi. Mà chẳng hiểu sao hôm đó tất cả thang máy của bệnh viện đều bận lâu đến như vậy. Cuối cùng thì họ cũng vào được thang máy để lên khu vô trùng, chuẩn bị cho em bé ra đời. Nhưng em bé không đợi lâu đến vậy. Em đã chào đời ngay trong thang máy.

Sau khi đã mẹ tròn con vuông, người phụ nữ có than phiền rằng địa điểm sinh con thật chẳng "đẹp" chút nào. Cô hộ sinh đáp: "Thế vẫn chưa phải là gì ghê gớm đâu chị. Tôi nghe mấy y tá lớn tuổi hơn kể rằng vài năm trước có người còn sinh con ngay trên bãi cỏ trong khuôn viên bệnh viện đấy!".
"Tôi biết" - Người phụ nữ thở dài - "Vì đó cũng chính là tôi mà!".

Và thực tế, có rất nhiều người thấy rằng tất cả những chữ "may mắn" mà họ mình nhận được trong cuộc sống bao giờ cũng nằm trong cụm từ... "kém may mắn". Nhưng cũng lại có rất nhiều người coi rằng không phải mọi sự "kém may mắn" đều nên coi là “điều tệ hại”.

Nhiều năm về trước, nhà văn nổi tiếng Ernest Hemingway đã biết được thế nào là "kém may mắn" và "bị cuộc sống cho một cú đá" - theo như lời ông kể lại. Hồi đó, ông đang cố gắng hết sức để tạo dấu ấn của mình trong sự nghiệp văn chương. Và tai hoạ ập tới. Ông bị mất chiếc vali chứa toàn bộ bản thảo với rất nhiều những câu chuyện mà ông đã mất thời gian và công sức chỉnh sửa kỹ càng, trau chuốt cầu kỳ không kém gì những viên đá quý. Tập bản thảo đó ông đã có kế hoạch xuất bản thành một cuốn sách.

Hemingway suy sụp. Ông không dám tưởng tượng đến việc làm lại mọi việc từ đầu. Thế là hàng bao nhiêu tháng trời miệt
mài viết lách, bây giờ đơn giản là hoài công.

Ông than thở về chuyện này với người bạn là nhà thơ Ezra Pound. Trái với suy nghĩ của ông, Pound lại gọi đây là "một tia chớp may mắn"! Pound khẳng định với Hemingway rằng khi viết lại những câu chuyện, ông sẽ quên hết những phần còn yếu, chỉ những phần hay nhất mới được tái hiện trong đầu ông. Pound khuyến khích Hemingway viết lại từ đầu, viết với sự lạc quan và tự tin. Và Hemingway đã viết lại những câu chuyện đó, và trở thành ngôi sao sáng của văn học Mỹ.

Bạn đừng ước mình có ít vấn đề hơn; hãy ước mình có nhiều kỹ năng hơn. Đừng đòi hỏi những thử thấch nhỏ hơn; mà hãy mong sự thông minh và tự tin lớn hơn. Đừng tìm cách dễ dàng; hãy tìm kết quả tốt nhất có thể.

Giống như một câu danh ngôn: "Nếu cuộc sống đá cho bạn một cú, hãy để nó đá bạn về phía trước".

 

Posted%20Image



-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 01/Jul/2010 lúc 10:11am

 

Bạn đã dành cho gia đình những gì?

KHI CÒN NHỎ...

Bạn sẵn sàng nhường nhiều thứ lớn hơn cái kẹo cho đứa bạn ngồi cùng bàn nhưng đôi khi lại tranh giành đến đánh nhau với đứa em chỉ vì một chỗ ngồi.

Bạn rất vui khi nhận trực nhật giùm cô bạn trong lớp nhưng lại luon phân bì công việc dọn dẹp nhà cửa với đứa em ở nhà.

Bạn có thể hăng hái làm một đầu bếp "siêu hạng" trong chuyến cắm trại dã ngoại của lớp nhưng lại không nhấc nổi tay chân vào bếp nhặt rau giúp mẹ. Bạn xem đó là việc đương nhiên mẹ phải làm.

Bạn sẵn sàng bỏ ra hàng giờ đồng hồ trong tiệm điện tử và "chỉ bảo" cho những tên "đệ tử" với những game phức tạp nhưng lại không có lấy một phút để giảng bài cho các em của mình.

Bạn luôn nhớ chúc mừng và tặng quà các cô bạn gái nhân dịp sinh nhật, ngày 8-3 nhưng lại quên mất rằng bạn còn có một người phụ nữ khác quan trọng hơn rất nhiều, đó là mẹ.

Bạn thường sa sầm mặt mày, thậm chí còn nổi xung lên chỉ vì những lời trách cứ, răn dạy của cha mẹ, dù đúng nhưng sau đó bạn lại quên ngay như chưa từng được nghe.

Bạn đã từng lưỡng lự mỗi khi xoa dầu cho mẹ khi mẹ cảm thấy mệt nhưng lại quên mất rằng mẹ đã từng thức thâu đêm để canh giấc ngủ cho bạn mỗi khi bạn "trái gió trở trời"...

KHI LỚN LÊN...

Bạn quá bận rộn với công việc, ngày nào cũng đến tối khuya mới về, ăn uống vội vàng rồi đi ngủ mà đôi lúc đã quên hỏi thăm mẹ vì đã chong đèn thức chờ cơm bạn.

Bạn đã từng khó chịu vì cha mẹ mình có lúc lẩn thẩn, "già hóa trẻ con" nhưng lại quên mất chính vì một phần vất vả sinh thành nuôi dưỡng bạn trưởng thành mà cha mẹ bạn mới "đi về hướng ngược lại" với bạn như vậy đấy.

Bạn thường không bao giờ để ý rằng những lúc bạn buồn bã, thất vọng hay thất bại, mẹ luôn ở bên cạnh, che chở, nâng đỡ bạn. Và dường như bạn cho rằng mỗi ngày việc bạn nhìn thấy mẹ là một điều hiển nhiên.

KHI BẠN RỜI XA GIA ĐÌNH...

Bạn bắt đầu hiểu cha mẹ đã vất vả, khó nhọc thế nào để nuôi bạn khôn lớn.

Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình.

Bạn nhận ra rằng đứa em bạn thật đáng yêu, xem ra nó không trẻ con một chút nào, khác hẳn với bạn.

Bạn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất biết bao phút giây sum họp đầm ấm của gia đình.

Bạn nhận ra mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ mẹ trong công việc gia đình.

Bạn có lúc sẽ nhận ra là mình đã sai khi đặt cha mẹ ra khỏi thế giới riêng của mình chỉ vì một suy nghĩ hết sức một chiều: "Cha mẹ không hiểu con!".

Chỉ khi bắt đầu làm cha, làm mẹ bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Khi những đứa con xinh xắn của bạn lớn lên, bạn mới thấy thật không dễ dàng để làm bạn với chúng. Và khi đã bước vào cuộc sống rồi, bạn mới hiểu sẽ rất khó có được những giây phút vui vầy cạnh những đứa em như xưa. Nhưng hình như tất cả đã muộn, cha mẹ bạn hoặc đã già, hoặc đã đi xa mãi mãi. Bạn không thể tìm lại được những năm tháng hạnh phúc ấy.

Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quang trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa. Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn kịp! Bạn hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nữa, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của cha hay cái nhõng nhẽo của đứa em. Vì có thể một lúc nào đó, sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.

 



-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 08/Jul/2010 lúc 4:54pm
 
Hãy khóc khi bạn buồn
 
Bạn biết không?
Không phải khóc có nghĩa là yếu đuối...

...nhưng cuộc sống bao giờ cũng có những giọt nước mắt để san bớt những nỗi buồn...

...buồn khi rời xa những gì mình đang có...những gì không thể giữ lại..

....buồn khi rời xa người thân...người yêu thương mình và người mình đang yêu thương....

Và lúc đó...mặc dù rất muốn khóc...nhưng lại sợ người khác lo lắng...nên chỉ có thể giấu nỗi buồn đó ở trong lòng

Nhưng bạn biết không...

...Ai cũng có những nỗi buồn và mỗi nỗi buồn đó được mỗi con người thể hiện khác nhau....

...họ có thể đang cười nhưng trong lòng họ lại nhói đau

và nỗi buồn đó sẽ tăng gấp bội...

...bạn à....hãy khóc khi muốn khóc .... hãy khóc khi bạn buồn...

....những giọt nước mắt lăn trên đôi má bạn sẽ chia bớt đi những nỗi buồn bạn đang có....những nỗi buồn mà chỉ có bạn mới hiểu được....

....khi đó bạn sẽ thấy trong lòng mình nhẹ nhõm....thoải mái hơn nhiều và những nỗi buồn đó sẽ vơi dần đi theo thời gian....

...hãy thử khóc một lần khi bạn thực sự thấy buồn ...

... bạn sẽ cảm nhận được những gì tôi vừa nói...
....hãy thành thật với chính bản thân mình...đừng cố kìm nén nỗi buồn vì điều đó chỉ càng bạn cảm thấy buồn hơn mà thôi...
....nên bạn cứ khóc..... http://truongton.net/forum/picture.php?albumid=4362&pictureid=141125">
 
 


-------------



Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 09/Jul/2010 lúc 3:17am
 
 
Điều Vô Giá
 
 
                         nguon: internet
                        
 
 

 

Một phụ nữ đi làm về thật trễ, mệt mỏi và bực bội, gặp cậu bé trai năm tuổi đang chờ đợi mình tại cửa nhà.

Cậu bé: "Má ơi, cho con hỏi câu này?"

"Ừa, gì vậy con?" người phụ nữ đáp lại.

Cậu bé: "Má ơi, vậy chứ một giờ má kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Đó đâu phải là chuyện của con. Sao con lại hỏi vậy?" bà bực mình nói.

Cậu bé: "Con chỉ muốn biết. Nói con nghe đi, một tiếng má làm được bao nhiêu tiền?

Bà mẹ: "Con muốn biết thiệt hả, 20 đô một tiếng đó"

"Ồ", cậu bé tiếp, đầu cúi xuống.

"Má, vậy làm ơn cho con mượn 5 đô nhé!"

Bà mẹ giận dữ, "Nếu con hỏi má vòng vo là chỉ để mượn tiền mua món đồ chơi lảng nhách hay thứ gì đó nhảm nhí, thì con đi vào phòng mà leo lên giường ngủ đi. Con có bao giờ nghĩ là con rất ích kỷ. Má đâu phải làm việc cực khổ mỗi ngày để nuôi một đứa con lãng phí như con".

Thằng bé lẳng lặng vào phòng và sập cửa lại...

Người phụ nữ ngồi xuống và nổi xung thiên hơn vì mấy câu hỏi của thằng bé. Sao mà thằng nhỏ này lại hỏi đủ thứ chỉ để xin chút tiền vậy chứ?

Sau chừng một tiếng thừ người, bà đã bình tĩnh lại và bắt đầu nghĩ:

Hay là thằng nhỏ muốn 5 đô để mua thứ gì đó cần thiết thật sự cho nó, mà nó cũng ít khi nào hỏi xin tiền bà. Bà mẹ bước đến cửa phòng đứa bé và mở ra.

 "Con ngủ chưa, con trai", bà hỏi..

"Chưa má, con còn thức", thằng bé đáp.

"Má nghĩ kỹ rồi, có lẽ má quá nghiêm khắc với con" bà nói "Quần quật cả ngày rồi bị con quấy rầy nữa chứ". "Đây, cho con 5 đô, con hỏi xin nè".

Cậu bé ngồi nhổm dậy, mỉm cười. "Ồ, cám ơn má!" nó ngáp. Rồi nó với tay xuống gối, lôi ra mấy tờ tiền nhàu nát.

Bà mẹ nhìn thấy thằng bé có tiền, bà lại nổi xung lần nữa.

Cậu bé chậm chạp đếm tiền của nó và rồi ngước nhìn mẹ.

"Sao con lại đòi thêm tiền khi con đã có rồi?" Bà mẹ làu bàu.

"Bởi con không có đủ, nhưng bây giờ thì đủ rồi" cậu bé đáp.

"Má, giờ con đã có 20 đô. Con có thể mua 1 tiếng đồng hồ của má không? Ngày mai má về nhà sớm nhé. Con muốn được ăn tối với má!"

Bà mẹ se lòng. Bà choàng tay ôm lấy thằng bé và xin lỗi nó, mắt bà đỏ hoe... 

HQ (sưu tầm)



-------------
mk


Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 09/Jul/2010 lúc 10:38am
 
Đứng lên sau những lần vấp ngã


Có lẽ trong cuộc sống không ai là không có một lần vấp ngã. Có người vấp ngã rồi đứng dậy và cố gắng đi tiếp bằng chính sức lực của mình, cũng có người vấp ngã rồi phó thác mình cho số phận. Tôi cũng không ngoại lệ, đã có những lúc tôi cảm thấy bế tắc trong cuộc sống, phải đối mặt với bao chuyện tồi tệ xảy ra, những lúc đó tôi như mất hết niềm tin vào cuộc sống. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng, mình chưa phải là người đau khổ nhất, mình vẫn là một người may mắn. Nhận ra điều đó tôi cố gắng sống tốt hơn và những lúc nhìn lại vẫn thầm tự hào về mình. Các bạn ạ, cuộc sống vốn dĩ rất công bằng, nó lấy đi của mình thứ này thì nó lại mang đến cho mình thứ khác, có khi là những thứ tốt hơn ấy chứ. 


Có thể bạn sẽ nói rằng cuộc sống không bao giờ công bằng, tại sao người ta sinh ra lại giàu có còn tôi sinh ra lại phải sống trong cảnh nghèo khổ. Nhưng bạn ơi, người giàu có chưa chắc đã sung sướng và người nghèo khổ chưa hẳn đã là người thiếu niềm vui trong cuộc sống. Có ai đó đã từng nói người giàu có nhất không phải là người có tất cả mà chỉ là người ít thiếu thốn nhất. Chính vì vậy mà những lúc gặp khó khăn thử thách bạn đừng bao giờ chùn bước, đừng bao giờ phó thác mình cho số phận. Phải cố gắng lên, cố gắng bước đi bằng chính bước đi của mình, cố gắng chống chọi với cuộc sống bằng chính sức lực của mình, để sau này nhìn lại mình không phải hối tiếc về những gì mình đã làm. 


Hãy học cách yêu quý bản thân mình, bằng lòng với những gì mình có để cảm thấy yêu đời hơn và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Bởi chỉ có những lúc mất đi cái gì đó bạn mới thấy nó quý giá và mới cảm nhận được rằng à thì ra từ trước tới giờ mình là một người may mắn và hạnh phúc. Bạn được ông trời ban tặng một cơ thể lành lặn, bạn là một người may mắn, bạn có bố mẹ, có gia đình bạn là một người may mắn, bạn được đến trường để học tập có bạn bè bên cạnh, bạn đã là một người may mắn. Hãy biết trân trọng những gì mình đang có bạn sẽ thấy rằng cuộc sống này rất có ý nghĩa. Những lúc bạn gặp khó khăn, thử thách hãy nghĩ rằng dù sao thì mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người, có rất nhiều người phải đau đớn, khổ sở hơn mình rất nhiều mà họ vẫn cố gắng để sống một cuộc sống có ý nghĩa vậy taị sao mình lại không làm được. Một khi bạn có suy nghĩ đúng đắn, một ý chí kiên cường thì bạn sẽ dễ dàng vựơt qua những gian nan, thử thách. Cuộc sống ngày hôm nay có quá nhiều điều phải lo toan, suy nghĩ, có quá nhiều điều phải lo lắng và có quá nhiều cạm bẫy nên mình phải biết chấp nhận, cố gắng đứng dậy và bước đi sau những lần vấp ngã.


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 14/Jul/2010 lúc 5:18pm
 
 
ĐỂ QUÁ KHỨ LẠI PHÍA SAU !
 
Cuộc sống là như thế. Đôi khi bạn phải buông tay khỏi thứ gì đó nếu bạn thực sự muốn nắm lấy thứ gì đó khác.

http://netcodo.com.vn/dataimages/201007/original/images359910_37.jpg">

Nếu bạn đã đọc tác phẩm “Don Quixote”, có lẽ bạn giống như tôi, rất ấn tượng với cách mà tác giả xây dựng nhân vật. Bản thân tác giả cũng là người rất có cá tính. Ông từng nói: “Đừng yêu những gì đang là con người bạn, mà hãy yêu con người mà bạn có thể trở thành”. Trong câu nói đó là niềm hy vọng cho tất cả mọi người, rằng ai cũng luôn có thể thay đổi để trở nên tốt hơn. Tôi có thể trở nên tự tin hơn, kiểm soát cuộc sống của mình nhiều hơn, mạnh khỏe hơn, hạnh phúc hơn - đó chính là thông điệp đằng sau câu nói. Và cũng có niềm hy vọng rằng chúng ta có thể thay đổi một tình huống – như tìm được một sự nghiệp mới hoặc theo đuổi một phong cách sống mới.

Nhưng nếu bạn giống như hầu hết mọi người, thì thực hiện bất kỳ sự thay đổi lớn nào cũng có thể rất đáng sợ. Chúng ta sẽ phải chấp nhận ràng buộc. Và chúng ta có thể còn phải chấp nhận rủi ro.

Hãy để tôi minh họa cho ý kiến của mình:

Bạn hãy nghĩ đến một diễn viên xiếc biểu diễn nhào lộn và đu dây trên những chiếc xà treo. Cô diễn viên ấy đu qua đu lại. Và rồi cô hướng đến một thanh xà khác. Nó đung đưa về phía cô và đang không có ai bám ở đó. Bây giờ cô phải đưa ra một quyết định. Cô có thể vẫn tiếp tục bám lấy thanh xà hiện tại, hoặc buông tay ra và chộp lấy thanh xà mới. Nhưng cô ấy không thể làm cả hai việc! Cô ấy không thể cứ nắm chặt lấy thanh xà cũ và dùng tay kia để chộp lấy thanh xà mới được. Cô ấy phải quyết định mình muốn làm gì.

Nếu cô ấy chọn cách buông tay khỏi “quá khứ” và nắm lấy “tương lai”, thì rồi cô ấy sẽ thấy rằng mình bị lơ lửng giữa không trung trong một khoảnh khắc. Rất đáng sợ! Lúc đó đã quá muộn để quay trở lại và cô ấy vẫn chưa bám được vào chiếc xà thứ hai. Cô ấy ở vị trí nguy hiểm và đầy rủi ro. Nhưng cô ấy đã quyết định chấp nhận rủi ro đó để tiến lên phía trước.

Cuộc sống là như thế. Đôi khi bạn phải buông tay khỏi thứ gì đó nếu bạn thực sự muốn nắm lấy thứ gì đó khác. Có thể bạn sẽ cần phải rời khỏi một công việc cũ để có được một công việc mới mà bạn thích thú hơn. Hoặc có thể bạn phải buông tay khỏi một mối quan hệ cũ kỹ trước khi có thể đưa một mối quan hệ mới vào cuộc sống của mình. Bạn phải thả những ưu tiên khác về thời gian và tiền bạc trước khi có thể nắm lấy một cơ hội mới.

Và trong một khoảnh khắc, hoặc một khoảng thời gian, bạn có thể cảm thấy mình như lơ lửng giữa không trung. Bạn đã chấp nhận theo đuổi một thứ mới và thả tay ra khỏi quá khứ, nhưng bạn lại chưa nắm được những gì còn ở phía trước. Bạn cảm thấy dễ bị tổn thương và bạn có thể sợ hãi, hoảng hốt. Nhưng bạn biết rằng cách duy nhất để bạn có thể với tới “thanh xà” mới chính là phải buông tay khỏi thanh xà cũ. Và giống như Pumba (trong “Vua sư tử”) nói: “Bạn phải để quá khứ lại phía sau”. Rồi bạn mới sẵn sàng cho bất kỳ điều gì đến tiếp theo đó.


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 27/Jul/2010 lúc 3:08pm
 
 
KHI TA MỈM CƯỜI VÀ NÓI..
 

Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời...

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?

Khi ta mỉm cười và nói- có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…

Khi ta mỉm cười và nói- cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?

Khi ta mỉm cười và nói- thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…



-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 30/Jul/2010 lúc 5:04pm
 
Hãy mãi là chính bạn

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng chia sẻ những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra sự cạnh tranh hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm nén "sự vươn lên" của chính mình.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng có ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thể yêu bạn như bạn luôn "mơ" về... Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải ngừng mơ về họ.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất. Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằng với tất cả mọi người.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi chưa tìm được "hoàng tử" của đời mình, thì không có nghĩa là chưa thể là một "nữ hoàng".

Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian, nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.
 


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 11/Aug/2010 lúc 12:02am
 

Chuyện trời mưa




Khi đi ngoài đường, gặp trời mưa chúng ta sẽ làm gì để không bị ướt? Có người sẽ tìm nơi ẩn náu, có người sẽ mặc áo mưa v.v... Nhưng suốt cuộc đời bạn, có bao giờ bạn bị mưa làm ướt sũng chưa? Có bao giờ bạn dầm mưa chưa?

Câu trả lời chắc chắn là có, đúng không các bạn? Và thưa các bạn, nỗi buồn trong lòng chúng ta cũng như thế. Dù bạn là ai, là người cao sang quyền thế hay tài giỏi xuất chúng thì trong cuộc đời bạn, bạn vẫn không thể tránh khỏi được nỗi buồn. Như vậy thì nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, bạn cũng đừng quá u sầu và than trách cuộc đời mà hãy can đảm đối diện nó, lúc đó bạn sẽ bãn lĩnh hơn, sáng suốt hơn và vượt qua những nỗi buồn, những khó khăn dễ dàng hơn.

Cũng như khi bị mắc mưa, nếu bạn không thể tìm được cách cho mình đừng bị ướt, có phải là bạn đành chấp nhận dầm mưa về nhà không? Khi ấy có phải bạn có thấy sự bực bội khi bị ướt sũng không còn nữa hay không? Đúng như thế, vì lúc ấy bạn đã tìm cách giải quyết được vấn đề của mình rồi.

Cuộc sống có rất nhiều điều chờ đón bạn, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, đó là quy luật và cũng là sự thi vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ và yêu đời lên, bạn nhé?


 


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 17/Aug/2010 lúc 8:16am
 

Tình người

  
Chúng ta thường dùng chữ "tình người" nhưng nhiều khi chúng ta lại hiểu sai ý nghĩa của "tình người".
  • Tình người không phải là chen lấn trên xe buýt trước rồi lôi kéo nhường chỗ ngồi của mình cho bạn mình.
  • Tình người không phải là năm mới mặc quần áo thật đẹp rồi mang quà cáp đi biếu tặng.
  • Tình người không phải là đang xếp hàng dài dằng dặc len lén kêu bạn bè, người thân của mình chen vào.
  • Tình người không phải là tạo mối quan hệ riêng tư trong công tác.
Vậy thì thế nào là "tình người" chân chính?
  • Tình người là thắp sáng lên ngọn đèn nhỏ trước cửa nhà mình trong hẻm nhỏ tăm tối để người về khuya thấy đường về; là cho người uống ly trà mát dưới trời nóng bức.
  • Tình người là ra sân bay đón vận động viên đại bại trở về nước; là vài lời khuyên nhủ bên tai người bạn đang thất vọng.
  • Tình người là giúp đỡ người tàn tật di chuyển, là khuyến khích người yếu đuối đứng dậy; là mang cái mình dư thừa đem cho người còn thiếu thốn; là chia sẻ những điều đắc ý của bản thân cho những người đang thất ý.
Điều quan trọng nhất của "tình người" là:
  • Tình người không phải là sự thiên vị, mà là bác ái; không phải là sự bố thí, mà là sự quan tâm; không phải là lễ phép bề ngoài, mà là sự tôn trọng từ nội tâm.
  • Tình người là một biểu hiện của sự giúp đỡ lẫn nhau của con người, khiến bạn cảm thấy cái đáng quý khi làm một "con người" và yêu quý mỗi một "con người".
  • Tình người là một loại biểu hiện của cảm giác tình cảm, khiến bạn cảm thấy đó không phải là trạng thái tình cảm bề ngoài, mà là sự ôm ấp tình cảm sâu thẳm trong lòng.
  • Tình người là một hương vị không thể nói ra, khiến bạn cảm thấy ý vị thâm trường sâu xa của nó.

 



-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 24/Aug/2010 lúc 10:49am
 
 
NHỮNG BỨC TƯỜNG...
 
 
 
Cuộc đời con người quả thật có lắm bức tường phải vượt qua, và không phải lúc nào mình cũng đủ bản lãnh và cơ hội để vượt qua được. Nhân mấy ngày nay tìm đến một vài trang web cũ định xem thì thấy bị tường lửa chặn lại nên đâm ra ý muốn viết đôi dòng về đề tài bức tường này, tất nhiên không chỉ là tường lửa trên net thôi mà còn vô số bức tường khác hiện hữu trong đời, có bức tường như rào cản thách thức ta vượt qua để chiến thắng, để khẳng định mình, nhưng cũng có một số bức tường như những vật cản cần thiết giúp ta nhìn lại mình, dừng lại đúng lúc để khỏi sa chân vào cạm bẫy cuộc đời đang giăng mắc tứ phía là vậy.

Internet là kho kiến thức vô tận của nhân loại và nhờ nó mà chúng ta được nối kết chia sẻ với nhau, học hỏi cùng nhau và vui buồn có nhau. Không dễ gì trên đời này có môi trường nào thân thiện và đáng quý như thế đâu, thế mà thỉnh thoảng trang này bị chặn, trang kia bị chặn.
 
Đối với những kẻ tay mơ chỉ biết vào Internet thỏa mãn nhục dục bằng những trang web đen hoặc vào net để sát phạt nhau trên những trò chơi đỏ đen thì không nói làm gì, kiến thức tin học của họ có những khoảng trống nhất định vì sự sa đọa thành thói quen nên tư duy sinh ra lú lẫn, việc dùng tường lửa chặn thì họ chịu ngay, nhưng đối với sinh viên học sinh và những thành phần trí thức khác, việc giăng tường lửa để chặn chỉ là trò trẻ con, vì những người này có thể vượt một cách dễ dàng chỉ bằng vài cú click chuột.
 
Đành rằng việc theo dõi và quản lý tư tưởng con người là chuyện của những người quản lý, nhưng ăn lương nhà nước mà làm những chuyện vô bổ như thế tôi thấy thật là tiếc, vì chặn người ta cũng vào được thì chặn làm gì cho nhọc công? Hãy để thời gian làm những chuyện khác có ích hơn là giăng hàng rào ngăn cản sự tiếp thu kiến thức của con người. Vô tình lợi bất cập hại, trước nay ít người biết cách vượt tường lửa thì ngày nay hầu như toàn thể cộng đồng net ai cũng biết, đối với nhà quản lý thì rõ ràng việc này chẳng lợi tí nào rồi.
 
Điều cần chặn đó là những trang web đen đến tởm lợm đầy dẫy trên net, nếu như chặn được thì chắc chắn xã hội sẽ bớt đi những tên ham tìm thú vui nhục dục trên mạng, trẻ em cũng khó bị sa chân vào đó. Thế có phải tốt hơn không?

Vậy đấy, tường lửa thì đâu có gì khó để vượt qua, nhưng còn biết bao nhiêu bức tường khác trong đời nữa? Những bức tường danh vọng hão huyền giăng trước mặt ta vô cùng hấp dẫn và cám dỗ, khiến không ít người quên đi ý thức đạo đức, cắm đầu lao vào vui chơi nịnh bợ sếp, gái gú em út cùng sếp để tìm cách thăng quan tiến chức, moi của bên này moi tiền bên kia, nịnh trên đạp dưới để quyết bằng mọi cách giành lấy một cái ghế nào đó. Sau khi vượt qua được tường cản để giành ghế, chắc chắn đương sự sẽ bòn rút của công hoặc của dân nghèo mà thu gom lại để bù vào túi mình một cách trơ trẽn. Chuyện này xảy ra như cơm bữa và những bức tường như thế này thường dễ vượt, vì đồng tiền có sức mạnh ghê hồn có thể đánh bạt mọi thứ.

Nhưng giá như có những bức tường dựng bằng những viên gạch chân chính thì hay biết mấy nhỉ? Không ít người trong đời chỉ vì một chút men say mà sa chân vào tội lỗi, ấy là tôi chỉ muốn nhấn mạnh đến tội lỗi của riêng mình thôi, chứ không nói đến biết bao tội lỗi trên đời nhan nhản trong xã hội, thứ tội lỗi riêng này có thể hủy hoại danh dự và niềm tin yêu của ta và gia đình ta. Vì thế nên tôi đề cập đến những bức tường đích thực là lửa này để chặn ta lại khi cần thiết, để ngăn ta hãy trở lại với những gì ta gọi là nhân cách, là phẩm giá, là danh dự… Cách đây cũng khá lâu, tôi bị bạn bè dụ khị đưa vào ánh đèn mờ của thế giới về đêm, biết rằng bạn bè chỉ vui thôi chứ không phải muốn tôi bị gạt và ép tôi làm những gì không thích, nhưng khi nhìn thấy một cô gái sà vào bên mình khi vừa ngồi xuống, tôi rùng mình, chẳng phải mình đạo đức gì lắm đâu, nhưng nhìn cô, tôi nghĩ đến con gái mình nên lặng cả người đi, quả thật bức tường luân lý đã xây lên kịp thời để cho tôi khỏi sa chân vào cạm bẫy, tôi nhẹ nhàng từ chối và chỉ mời cô uống nước như hai người bạn, có người cho là hâm, có người cho là đạo đức giả, nhưng quả thực nhờ bức tường đó mà tôi dám nhìn thẳng vào mặt vợ tôi với một nụ cười chân thật, dám nhìn thẳng vào mắt con tôi để dạy cho chúng biết thế nào là sự trung thực và chân chính là vậy.

Thế đấy, giá như trên đời có những bức tường ngăn ta lại trong lúc cuồng say, chặn ta lại lúc ta tham lam, cho ta tựa vào những khi ta thất vọng, chặn đứng ta trước sự xằng quấy và vô luân thì hay biết bao nhiêu. Hoặc giả như có những bức tường kiến thức sừng sững trước mặt như thách thức ta biết học hỏi mà vượt qua, những bức tường luân lý và đạo đức giúp ta vượt qua để vươn đến những giá trị nhân bản…
 
Có được những bức tường như thế thì hay ho biết bao nhiêu, hơn là những bức tường lửa trẻ con chỉ tổ phí thời gian vô ích. Tuy vậy, tường nào cũng có thể vượt được và cũng có thể chặn ta lại được. Vượt hay chặn đó là ý thức từ chính nơi ta thôi.
 


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 28/Sep/2010 lúc 10:00am
 
 
Người ta sống thấy cô đơn nhất là khi nào?

Sự cô đơn có đồng nghĩa với hai chữ “một mình”?

Sự cô đơn có phải được tạo nên bởi sự cô lập về không gian, sự vô cùng của thời gian? Sẽ có những người cảm thấy như thế. Nhưng suy cho cùng, sự cô đơn của đời người có lẽ không giản đơn là khi quay nhìn xung quanh vắng tiếng cười, hay khi mở mắt thấy chỉ có mình đối diện với mình. Hay ít nhất là sự cảm nhận của chính bản thân tôi về sự cô đơn không chỉ có thế. Nó là một cảm giác đơn độc hơn thế rất nhiều lần.

Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, đôi khi tôi thoáng thấy sự cô đơn bay qua và chạm khẽ vào mình. Cái chạm rất nhẹ nhưng cũng đủ khiến tôi rùng mình và để lại một vết dấu lạnh lẽo trong tâm hồn thơ trẻ. Cho đến sau này, khi chạm mặt với cuộc sống, với tình yêu, với những vấp ngã, sự cô đơn càng không còn là một cái chạm nhẹ nữa, mà nhiều khi là những vết khứa buốt nhói, những ngày đông u ám kéo dài. Và tôi cảm thấy những lúc tôi cô đơn không phải là những khi tôi một mình không có ai bên cạnh, mà là khi tôi ở giữa cuộc vui mà thấy lòng mình u uẩn, giữa tiếng cười mà trong lòng mưa rơi, giữa bạn bè mà tôi không cười nói, giữa yêu thương mà thấy dửng dưng. Và cảm giác tột cùng cô đơn nhất chính là khi tôi thấy tôi ở đó mà không phải ở đó, tôi ngồi bên một người mà không phải một người. Khi không ai thấu hiểu và chia sẻ được với tôi. Khi tôi không thuộc về một nơi chốn hay một người nào cả. Cảm giác cô đơn đó sâu đến đáy của những cái rùng mình...

Tôi thường nhìn sâu vào mắt một người nào đó tôi quan tâm để biết họ có thực sự cảm thấy hiện tại không. Bởi có những miệng cười, những câu chuyện vui mà mắt người nói lạc vào đâu đó xa xăm không chịu nổi. Những cơn mưa tuôn trong lòng nhiều khi khiến người ta không vượt qua được nỗi cô đơn của mình. Tôi hiểu, và tôi cố gắng chia sẻ với họ.

http://i161.photobucket.com/albums/t213/yes_no2007/10d4b59fe51.jpg">


Người ta khó mà chịu được sự cô đơn, thường lao vào đám đông để thấy mình không lẻ, thường cười nói đến tận cùng vẻ hân hoan để thấy mình không buồn tủi. Nhưng nhiều khi, ngay giữa đám đông và tiếng cười ấy người ta mới thấm sự cô đơn dâng đến tột cùng. Tôi sợ, rất sợ cảm giác bỗng dưng giữa cuộc vui thấy mình như trôi tuột đi vào một vùng nào đó xa lắc, giữa quen thuộc nói cười thấy mình như đi lạc, thấy lạ xa. Lúc đó, chỉ muốn mình tan biến đi. Mới biết, đâu chỉ khi một mình mới thấy mình đơn độc. Đơn độc nhất là khi thấy tâm hồn mình chẳng neo, chẳng thuộc về đâu, về ai...

Nhưng đi qua những lúc cô đơn, tôi đã học được cách sống thật với bản thân mình. Học cách không tự nhủ mình đây là tình yêu, đây là hạnh phúc. Bạn không thể yêu ai đó mà khi bên họ thấy cô đơn, đó là người hoặc bạn không yêu hoặc không thuộc về bạn. Tôi có những người bên tôi hàng năm trời, tôi có thể, hoặc thậm chí nên gật đầu trước sự nhẫn nại và tình yêu vô bờ bến người dành cho tôi, để dựa mái đầu yếu mềm lên vai người mà sống đời yên ổn, Nhưng tôi không làm thế, không thể làm thế, dẫu có những lúc cô đơn tôi cũng nhiều lần muốn tặc lưỡi, nhắm mắt. Đơn giản bởi vì khi bên họ, tôi vẫn thấy mình cô đơn quá đỗi. Tâm hồn tôi chưa được sẻ chia. Biết làm sao, trái tim và tâm hồn có lý lẽ riêng của nó. Tôi là người cực đoan nên tôi vẫn hay lắng nghe trái tim mình.

Tôi mong trong cuộc đời, những người tôi yêu thương không ai phải chịu đựng nỗi cô đơn.

Tôi mong bạn tìm thấy người tri kỷ có thể sẻ chia tâm hồn bạn.

Bởi vì, nỗi cô đơn, nhiều khi còn hơn cả một nỗi đau...
 


-------------



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 24/Oct/2010 lúc 12:29am
 
 
Phút nhìn lại mình : QUAN TÂM ĐẾN NGƯỜI KHÁC
 
Vào thứ bảy tuần tiếp theo,  chàng trai lại đến gặp vị bác sĩ. Anh mở đầu câu chuyện với vẽ phấn khởi:

– Cháu đã bắt đầu biết thoải mái với mình hơn ,  làm đươc nhiều việc và cảm thấy hạnh phúc. Cuộc sống thật là tuyệt!  

Ông bác sĩ rất hài lòng với những gì chàng trai đã đạt được, nhưng với sự từng trãi của mình, ông biết rằng niềm vui của anh vẫn chưa thể gọi là trọn vẹn.  

– Chú có thể hiểu được niềm vui của cháu. Khi mới bắt đầu chú cũng thế. Nhưng cháu không cảm thấy có điều gì thiếu thiếu ở đấy hay sao? – Ông dọ hỏi.  

Chàng trai hơi khựng lại . Anh ngạc nhiên với cách đặt vấn đề của ông. Sự hứng khởi trong anh bỗng chùng xuống. Lúc này,  theo thói quen,  anh dừng lại và tự hỏi:”Mình phải làm gì để tránh được sự thất vọng đây? Cách nào tốt cho mình? ”Rõ ràng ông bác sĩ rất vui khi thấy anh có thể áp dụng tốt bài học vào cuộc sống . Nhưng bấy giờ ,  khi ông hỏi như thế,  anh biết chắc chắn phải có một lý do sâu xa nào đó. . Có lẽ ông muốn anh phải học hỏi thêm . Và đúng là,  đôi khi anh cảm thấy vẫn còn điều gì đó chưa ổn. Anh thừa nhận:

– À… đúng vậy ! Đôi khi cháu cũng cảm thấy có gì đó… không trọn vẹn.  

Ông khẽ nhắc:

– Chắc cháu vẫn nhớ đến khu vườn được chia làm ba phần đấy chứ? Ba phần: Quan tâm đến bản thân,  quan tâm đến người khác và cuối cùng là chia sẽ với mọi người. Điều cháu còn thiếu là chưa chú ý đến hai phàn còn lại của khu vườn. Chính vì thế mà cháu cảm thấy chưa trọn vẹn đấy.  

Liền lúc ấy, ông với tay lấy một mãnh giấy nhỏ,  ghi vào đó vài dòng rồi đưa cho anh. Ông nói:

– Cháu hãy thử về điều này:

“Khi chúng ta biết quan tâm đúng mức đến bản thân mình,  và người khác. Chúng ta sẽ cảm nhận được cuộc sống xung quanh đúng như những gì vốn có, sẽ thể hiện được cảm xúc thật của mình. Người khác cũng vậy.”

Chàng trai khẽ reo lên:

– Cháu hiều rồi,  hiểu rồi! Như vậy không sớm thì muộn cháu cũng sẽ chán đến phát ốm mất.  

Ông cừơi ý nhị:

– Chán đến phát ốm với ai?  

– Dĩ nhiên là với cháu! Và… những người xung quanh chắc cũng thấy phát ốm lên vì cháu.  

– Vậy chú nghĩ cháu đã biết câu trả lời nằm ở đâu rồi,  phải không?  

– Vâng,  nghĩa là phải biết cân bằng những suy nghĩ về bản thân với …việc quan tâm đến người khác. Chắc là phải quan tâm đến người khác như quan tâm đến mình vậy. Thật ra thì cũng đã có lúc cháu tự hỏi,  việc tự chăm sóc bản thân khiến mình cảm thấy tốt hơn,  nhưng không biết những người xung quanh thì thấy thế nào.  

– Sao cháu không thử tìm hiểu xem?  

– Tìm hiểu bằng cách nào hả chú?  

Ông mỉm cười nhưng không trả lời câu hỏi của anh.

– Chắc chú muốn cháu tự tìm ra cách của mình phải không? ? – Chàng trai ngập ngừng –Để cháu xem. . Chắc chắn chú luôn là người biết tự chăm sóc bản thân mình . Vậy hẳn những người xung quanh chú cũng sẽ có một ấn tượng nhất định nào đó về điều này chứ. Cháu sẽ thử tìm hiều xem sao.  

Sau khi chia tay vị bác sĩ,  chàng trai suy nghĩ rất nhiều . Cuối cùng ,  anh cũng viết được là mình cần phải đến đâu và tìm gặp những ai đề có thể rút ra được những bài học cho riêng mình.  

Vài ngày sau, anh đến gặp một cô giảng viên từng là học trò của người bác sĩ. Anh được đón tiếp rất nồng nhiệt. Sau một lúc thăm hỏi xã giao, người giảng viên chủ động đi vào vấn đề của anh:

– Vậy, điều cháu muốn biết là người khác sẽ nghĩ gì về mình khi chúng ta tự biết quan tâm đến bản thân phải không?  

Chàng trai nhủ thầm: “Bà ấy hiểu ra ngay vấn đề của mình. Đáng nể thật! ”

Người phụ nữ nói tiếp:

– Ông bác sĩ mà cháu nhắc tới là một người thầy đáng kính của cô. Ông ấy luôn động viên và giúp đỡ cô. Cho nên, nếu cháu cần cô giúp điều gì thì đừng ngại, cô rất sẵn lòng.  

Ngừng một chút, bà bắt đầu kể:

– Vài năm trước đây, ông ấy là giáo sư hướng dẫn của bọn cô. Ông đã chia sẻ với mọi người ở đây một bài học hết sức ý nghĩa. Và thành thật mà nói thì lúc đầu,  ông ấy luôn khiến bọn cô phải đau đầu đấy. Nhưng đó là chuyện qua lâu rồi ,  cho đến khi hình như có điều gì đó xảy ra, và ông ấy hoàn toàn thay đổi. Ai cũng thấy là ông đã dễ tính hơn . Và công việc của ông ,  vốn đã rất tốt lại ngày càng tốt hơn. Không ai hiểu được điều gì đã xãy ra với ông và tại sao ông lại thây đổi như vậy.  

Dần dần ,  bon cô cũng đủ can đảm để đặt câu hỏi đó với ông . Nhưng thay vì trả lời thẳng các thắc mắc của bọn cô ,  ông ấy lại quay sang hỏi ngược lại,  cứ làm như ai trong bọn cô cũng biết rõ mười mươi câu trả lời.  

Nghe đến đây,  chàng trai không khỏi bật cười. Anh hiểu ẩn ý trong câu nói của người phụ nữ . Bà lại tiếp tục:

– Ông ấy thương hỏi :”Các bạn thường bỏ ra bao nhiêu thười gian trong ngày để nhìn lại mình,  để tự quan tâm đến mình? Có ai trong số các bạn dành nhiều thời gian cho mình cho chính mình không? ”

Hầu hết bọn cô đều thừa nhân jlà mình chẳng quan tâm nhiều lắm đến bản thân . Cả khối công việc đang chơ ,  lấy đau ra thời gian cho riêng mình.  

Nghe thế ,  ông liền bảo rằng ,  rieng ông ,  ông đã bắt đàu biết dành nhiều thời gian cho bản thân mình –nhiều như ông đang dành cho người khác vậy. Câu trả lời của ông thật sự làm cho bọn cô bất ngờ.  

– Sao ạ? – Chàng trai ngạc nhiên .  

– Bởi vì bọn cô nhận ra sự tiến bộ vượt bậc trong công việc của ông ấy. Bên cạnh đó, những mối quan hệ của ông với người khác cũng được cải thiện thấy rõ. Tất cả những điều đó. . mới nghe thì có vẽ chẳng liên quan đến những điều ông đang nói đến- tự chăm sóc bản thân. Chính vì thế mọi người đều tò mò về ý tưởng này.  

Sau đó ,  ông tiết lộ thêm,  rằng ông luôn cư xử với người khác giống như cách ông cư xử với chính mình. Quả thật ,  những điều ông ấy nói đã buộc bọn cô phải nhìn lại những mối quan hệ của mình. Rõ ràng ,  việc biết chăm sóc bản thân đã tác động tích cực và cải thiện các mối quan hệ xung quanh ông.

Cô thuộc tuýp người hay chỉ trích cô đã thừa nhận với ông ấy như thế , . Và hình như bạn bè cô không thích điểm này của cô. Ông liền hỏi là cô hay chỉ trích ai nhất. Cô đành thú nhận :cô thường chỉ trích chính mình nhiều nhất. Ông khuyên cô phải học cách yêu thương mình hơn . Ông còn hỏi cô có định bắt đầu ngay không và nếu có, cô sẽ bắt đầu từ đâu.  

Không đợi người phụ nữ nói ra,  chàng trai biết ngay bà đã bắt đầu từ một phút nhìn lại mình. Anh tiếp tục lắng nghe:

– Mỗi khi bắt đầu có ý muốn phê phán gì đó về mình ,  cô lai tự buộc mình phải dừng lại,  xem xét rồi tự hỏi:”Liệu có cách nào khác…

– …Tốt hơn mà mình có thể làm để tự chăm sóc bản thân? – Chàng trai vui vẻ tiếp lời .  

– Ồ đúng . Cháu cũng đoán được rồi đấy, kết quả thật tuyệt! Sau một thời gian, cô đã rũ bỏ được cái thói hay chê bai, chỉ trích. Các mối quan hệ của cô, trong gia đình cũng như ở nơi làm việc, cũng dần trở nên khá hơn.  

– Cháu có thể biết cụ thể cô đã làm gì không?  

– À, mỗi khi bắt đầu xét nét bản thân, cô đều dừng lại và tự hỏi: “Mình đang cư xử kiểu gì vậy? ”. Câu trả lời rút ra được là cô đang tự làm mình tổn thương. Sau đó, cô quyết định thay những tư tưởng chỉ trích ấu trĩ bằng những điều mà cô yêu thích ở mình. 

Cũng có những lúc cô không hài lòng với kiểu cư xử như vậy của mình, lúc đó, cô có thể thoải mái phê bình cách cư xử của cô. Nhưng không bao giờ cô còn tự trách mình nữa. Không thể đánh đồng những gì chúng ta làm với chính bản thân chúng ta được.  

Chàng trai tò mò:

– Rồi chuyện gì xảy ra tiếp đó?  

– Dĩ nhiên là cô thấy vui hơn, làm việc tốt hơn, giao tiếp với mọi người cởi mở hơn.  

– Cô vượt qua nó dễ dàng thật!  

– Không, không dễ đâu. Nhất là trong thời gian đầu, khi mới biết đến phương pháp một phút. Phải sau nhiều lần áp dụng, cô mới thấy có hiệu quả.  

Lúc này, chàng trai chợt tự hỏi mình, trong ngày hôm nay, đã mấy lần chàng bỏ ra cho mình một phút. Hình như tổng cộng chỉ có năm lần. Cần phải cố gắng sử dụng thường xuyên hơn.  

– Vậy cuộc sống của cô đã thay đổi như thế nào? – Anh tiếp tục hỏi.  

– Khi thôi không chỉ trích mình cô cũng ngừng chỉ trích người khác. Dần dần, cô trở nên dễ gần gũi với người khác hơn. Công việc nhờ thế cũng tiến triển, vì có sự hợp tác mà.  

Chuyện này được mọi người truyền tai nhau và sau một thời gian, nó trở nên phổ biến trong trường của cô. Ai cũng bắt đầu thử dùng đến phương pháp một phút tự quan tâm đến mình. Kết quả họ thu được không tệ chút nào.  

– Thật vậy à?  

– Để cô kể thêm cho cháu nghe về chuyện ông Hiệu trưởng của trường cô. Một lần, ông ấy triệu tập cuộc họp và thông báo rằng khoa của bọn cô đạt được danh hiệu “khoa giảng dạy giỏi”. Thật bất ngờ! Dĩ nhiên ông ấy không quên hỏi nguyên nhân. Bọn cô nói với ông ấy về phương pháp một phút. Sau khi nghe, ông ấy buông một câu “Các anh chị cứ thoải mái áp dụng, miễn là nó có hiệu quả…. ”

Sau này, bọn cô có nghe phong thanh rằng ông ấy cũng đã bắt đầu áp dụng phương pháp một phút.  

Chàng trai xen vào:

– Cũng đúng thôi. Nó thật sự hiệu quả mà!  

– Đúng. Có điều lạ là khi cô dành nhiều thời gian quan tâm cho bản thân thì dĩ nhiên thời gian cô bỏ ra để quan tâm đến người khác giảm, nhưng không vì thế mà công việc hay các mối quan hệ của cô xấu đi, ngược lại, chúng còn trở nên tốt hơn. Có ai lại mong chờ một kết quả lạ lùng thế chứ?  

Ngừng một lát để suy nghĩ, bà lại tiếp tục:

– Bọn cô ai cũng xem vị bác sĩ mà cháu quen như một người thầy thực sự. Ông luôn khích lệ bọn cô lắng nghe tiếng nói bên trong mình. Cho đến bây giờ, hầu hết mọi người đều đã biết dành nhiều thời gian hơn cho riêng mình, công việc nhờ thế cũng ngày càng phát triển. Và không phải chỉ có chất luợng công việc thay đổi…

Người phụ nữ đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc của mình. Bà dang rộng hai tay một cách thoải mái:
– Cháu thấy đấy! Chịu bỏ ra một ngày vài phút cho bản thân thật không phí một chút nào.  

Chàng trai cảm nhận được sự hài lòng pha chút tự hào qua cử chỉ và giọng nói của người phụ nữ.  

– Bây giờ, cô thật sự tìm được hạnh phúc với gia đình mình và thành công hơn trong công việc- tất cả nhờ vào bài học mà ông ấy đã chỉ ra cho cô.  

Ông ấy cũng từng nói…. thế nào nhỉ…rằng một trong những cách tốt nhất để thể hiện sự quan tâm của chúng ta đến mọi người là hãy giúp họ hiểu được tầm quan trọng của tình yêu bản thân. Cô còn giữ hẳn một tờ giấy ghi những suy nghĩ của mình về điều này:
” Điều tốt nhất để giúp người khác tìm lại mình là hãy chỉ cho họ cách yêu thương bản thân.  Họ sẽ vui hơn, cảm nhận được sự chia sẻ.  Và bạn cũng thấy cuộc sống vui hơn. “

Đợi chàng trai đọc xong tờ giấy, người phụ nữ nói tiếp:

– Hiểu rõ điều này nên cô luôn cố gắng chia sẻ kinh nghiệm sống của mình với những người xung quanh:chồng con, đồng nghiệp, bạn bè…Và cô cũng luôn khích lệ họ phát huy tình yêu thương bản thân, để tìm được sự bình yên. Có thể nói là hầu hết những người có quen biết đang tự chăm sóc mình rất tốt đấy.  

– Cách của họ có giống như cô không?  

– Dĩ nhiên là không. Ai cũng có mục đích riêng cả. Người thì muốn mình lúc nào cũng giữ được sự nhiệt tình, người thì thích được vui vẻ, người thì muốn tăng doanh thu…. Và để có thể đạt được các mục đích này, trước khi vào công việc, mỗi người đều làm một cái gì đó…như tập thể dục, uống thuốc bổ chẳng hạn. Nhưng cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ cần nó mang lại cho chúng ta cảm giác mình đang được quan tâm. Ít ra thì bản thân chúng ta cũng được đặt nganh hàng với công việc chứ. !  

Trong công việc, bọn cô cũng dùng đến phương pháp một phút, cho nhiều mục tiêu khác nhau:nhìn vấn đề theo một hướng mới, thay đổi quan điểm, tránh bực mình, bình tĩnh giải quyết vấn đề…nhiều lắm. Và thật ngạc nhiên mọi chuyện đều được giải quyết nhanh chóng và hiệu quả.  

Cháu biết không, cô thật sự đánh giá cao bản thân khi có thể tôn trọng và khích lệ người khác tự chăm sóc họ.  

Khi chúng ta biết yêu thương chính mình thì cũng chính là biết quan tâm đến người khác. Cũng không quá khi nói rằng đó là cách tốt nhất để quan tâm đến người khác đấy.  

Chàng trai thắc mắc:

– Cô có thể nói rõ cho cháu về điểm đó không?  

– À, cô nghĩ là với câu hỏi này, cháu nên đến gặp chồng cô thì hơn.  

Khi chàng trai đến phòng làm việc của ông họa sĩ, chồng người phụ nữ, thì chuông đồng hồ điểm đúng mười hai tiếng.  

Mời chàng trai ngồi xuống ghế, người đàn ông đi vào trong thay chiếc áo khoác của mình rồi trở ra với một khay thức uống và đồ ăn trên tay. Ông nói với anh:

– Chú rất vui khi nghe cô nói cháu sẽ đến đây. Có cơ hội được chia sẻ với cháu về tình yêu bản thân sẽ giúp chú nhìn lại thêm lần nữa bài học đó. Cháu đừng ngại gì nhé!  

Ngưng một lúc, ông bắt đầu câu chuyện của mình:

– Kể từ khi cô ấy khích lệ chú hãy tự quan tâm đến bản thân, chú đã làm được rất nhiều điều cho mình. Và khá buốn cười là những người xung quanh lại quay sang nói với chú rằng dạo này, chú đối xử với họ thật tốt. Chính điều đó khiến chú phải suy nghĩ nhiều.  

Cũng không phải đơn giản mà chú chịu áp dụng phương pháp một phút. Chỉ sau khi chú thấy nó thật sự có tác dụng đối với vợ chú, làm cô ấy vui và hạnh phúc hơn, thì chú mới nghĩ đến việc áp dụng cho chính mình.  

Nói thật thì ban đầu, chú không thích cô aays làm thế đâu. Nghe nói đến “quan tâm đến bản thân” thì chú cứ nghĩ rừang chắc cô ấy sẽ làm cho mình ra rìa đây. Nhưng ngược lại là káhc, cô ấy càng quan tâm đến chú nhiều hơn. Cuối cùng chú cũng phải nói với cô ấy: “Em nên chăm sóc mình nhiều hơn nữa đi! Anh không thấy khó chịu về điều đó nữa đâu”.  

Đó cũng là lúc chú bắt đầu tự hỏi, rằng tại sao những người biết tự quan tâm đến bản thân lại có nhiều ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh đến vậy. Chú đã bày tỏ điều này với ông bác sĩ mà cháu quen, và ông ấy cũng đồng ý với nhận xét của chú.  

Khi bắt đầu biết để ý và đáp ứng những yêu cầu của bản thân, nghĩa là chúng ta đã tự làm cho mình cảm thấy được hài lòng. Chính điều đó đã khiến chúng ta tự nhiên muốn chuyển sự quan tâm của mình sang người khác. Và đó không phải là điều chúng ta tự buộc mình phải làm. Đó là sự tự nguyện, vì chúng ta thích và muốn thế.  

Và tiếp theo, chúng ta lại muốn khích lệ những người khác học lấy cách tự quan tâm đến bản thân họ. Khi họ làm được thế, chúng ta cảm thấy vui- vì nhìn thấy họ vui vẻ và vì nhận ra là mình vừa làm được một điều có ích. Và người đó cũng nhận ra là ta đang chia sẻ với họ. Như thế không có ý nghĩa sao?  

Mọi người ai cũng thích và muốn được làm bạn với người biết tôn trọng bản thân. Và những người biết tôn trọng mình thì cũng thích được người khác ghi nhận những hành động xuất phát từ tình yêu bản thân của họ.  

Chàng trai thắc mắc:

– Chú có gặp phải khó khăn gì trong việc ghi nhận lòng yêu thương bản thân của người khác không? Và đôi lúc, chúng ta cũng quên mất rằng cần phải tạo cơ hội cho người khác thể hiện họ- nhất là trong những trường hợp ta mong thu hút sự chú ý của họ.  
 
– À, hồi đó chú cũng hay thế. Nhưng chú không còn như thế nữa, sau một chuyện đáng nhớ….  

– Chuyện gì vậy chú?  

– Một chuyện nhớ đời đấy!  

Người họa sĩ đứng dậy đi đến tấm vải bạt đang căng sẵn. Ông nhẹ đặt cây cọ lên và bắt đầu viết. Sau khi viết xong, ông quay tấm vải về phía anh. Trên đó là những dòng chữ đen, đậm và chắc. 
 

” Quan tâm chăm sóc đến mình cũng có nghĩa là quan tâm và chăm sóc đến người khác, sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên dễ chịu. “

- Ồ, trước đây, cháu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó cả. Nhưng những gì chú nói là hoàn toàn đúng. Cứ nhìn vào những người áp dụng nó thì thấy, họ trở nên thân thiện và dễ gần gũi hơn rất nhiều, so với trước kia.  

Người họa sĩ nhận xét:

– Không phải sự đổi khác đó bắt đầu từ khi họ học được cách quan tâm đến bản thân hay sao?  

– Vâng, đúng thê. Vậy thì có nghĩa là nếu cháu muốn được người khác quan tâm và đối xử tốt với mình thì cháu nên khích lệ họ tôn trọng bản thân họ hơn. Khi người ta cảm thấy mình được yêu thương thì họ mới có thể mở lòng mình với người khác. Điều này hay thật!  

– Cháu hiểu không sai. Thế nên mới nói là việc giúp người khác học cách tự chăm sóc bản thân cũng chính là đang tự giúp mình. Cuối cùng, mọi người ai cũng thấy thoải mái với nhau.  

– Chà, vợ của chú nhìn ra điều đó ngay. Cô ấy vốn là người thông minh mà. Chính nhờ thế mà cô ấy đã khích lệ chú thay đổi. Rồi sự thay đổi của chú, tác động lại cô ấy. Với cô chú bây giờ, gia đình đã thật sự trở thành một nơi ấm cúng.  

Chàng trai trẻ suy nghĩ một hồi rồi nói:

– À, cháu chợt nhớ đến một chuyện nhỏ xảy ra hôm qua. Có vẻ như nó có liên quan đến điều chú cháu mình đang nói đến.  

– Cháu thử kể chú nghe xem.  

– Chuyện xảy ra khi cháu đi mua vài thứ đồ dùng cho gia đình. Nhân tiện, cháu ghé qua quầy băng đĩa và mua vài đĩa nhạc. Trên đường về, cháu đột nhiên muốn nghe thử một cái đĩa. Nhưng thế thì phải dừng xe lại, vì cháu đã để hết mọi thứ vào cốp xe. Cũng hơi phiền hà và mất thời gian, mặt khác, cháu đã hứa với mẹ là cháu sẽ về nhà ngay.  

Lúc này, cháu bắt đầu nhìn lại những gì đã làm trong ngày hôm nay. Hình như mình chưa làm gì được cho mình. Vậy thì bây giờ, mình có thể làm được gì đó cho mình đây? Dĩ nhiên là cháu tìm ra ngay câu trả lời. Thế là cháu dừng xe lại, mở cốp xe và lấy cái đĩa mình muốn nghe ra. Suốt chặng đường về nhà, cháu đã rất vui, vì âm nhạc, và vì mình đã làm được gì đó cho mình.  

Người họa sĩ lên tiếng:

– này, để chú đoán xem điều gì xảy ra với cháu tiếp theo nhé. Khi về đến nhà, tâm trạng cháu rất vui phải không? Nếu như cháu quyết định bỏ qua ý muốn nghe nhạc của mình và chạy vội về nhà thì sẽ khác. Có thể cháu sẽ cảm thấy là cháu không tôn trọng mình lắm- ở đây là tôn trọng mong muốn được thưởng thức cái đĩa nhạc. Cháu sẽ về nhà trong một tâm trạng rất khó chịu.

– Vâng, đúng thế đấy- Chàng trai trẻ thừa nhận- Đúng hơn là cháu cảm thấy mình giống như một nạn nhân khốn khổ, vì không được làm điều mình thích.  

Rồi anh tự cười vì câu nói hơi quá của mình. Người họa sĩ tiếp tục nhận xét:

– Tiếp theo là khi về đến nhà, cháu vui và cảm thấy rất phấn chấn- chỉ vì đã làm được một điều nho nhỏ cho bản thân. Cháu không chỉ muốn gặp mọi người trong nhà trong tâm trạng như thế mà hơn nữa, khi mọi người thấy cháu về với nụ cười trên môi, họ cũng vui lây. Và thế là…cả gia đình có được một buổi tối tuyệt vời bên nhau, phải không?  

Đến đây thì chàng trai không khỏi ngạc nhiên:

– Sao chú lại biết rõ thế ạ?  

– Ồ, có gì lạ đâu. Chú cũng đã trải qua cảm giác giống như của cháu. Dĩ nhiên cáctình huống không hoàn toàn giống nhưng còn cảm giác thì chú biết rõ. Cháu, cũng giống như tất cả những người khác, đều sẽ cảm thấy như vậy, sau khi áp dụng phương pháp một phút. Đúng ra thì bây giờ, cháu đang tự trải nghiệm những cảm giác khi được sống với tình yêu thương bản thân. Còn những người xung quanh cháu thì đang được nhận một món quà lớn- họ đang được làm bạn với một người hết sức lạc quan và yêu đời.  

Nói đến đây, ông họa sĩ thoáng nhìn về phía bức vẽ đang dở dang của mình. Chàng trai tinh ý nhận ra điều đó. Anh liền nói:

– Cháu nghĩ cháu đã làm phiền chú khá nhiều rồi. Thôi, cháu xin phép về. Nhờ chú mà cháu đã hiểu thêm về việc quan tâm đến người khác. Quả thật, biết quan tâm đến bản thân chính là cách tốt nhất để quan tâm đến người khác. Cuối cùng, cả hai phía đều được hài lòng.  

Hai người đàn ông đứng dậy bắt tay tạm biệt nhau. Trong ngày hôm đó, chàng trai bỏ ra một ít thời gian ghi lại những gì mình đã học được từ ông họa sĩ. Rồi anh lại tiếp tục với cuộc hành trình tìm hiểu của mình.  

Một lần, trên đường lái xe về nhà, anh lại nghĩ về những mối quan hệ của mình với những người xung quanh. Anh hiểu, biết quan tâm và suy nghĩ- suy nghĩ thực sự- về người khác là một phần không thể thiếu trong việc hoàn thiện bản thân và làm đẹp cuộc sống.  

Anh đã từng tin rằng mình là một người biết quan tâm đến người khác. Nhưng thực tế, cho đến bây giờ, anh mới hiểu là thật ra anh chỉ quan tâm đến những gì người khác nghĩ về anh. Thậm chí, anh cũng không quan tâm đến những suy nghĩ của anh về bản thân mình. Đó là một thiếu sót.  

Còn với những người khác, những gì thật sự quan trọng đối với họ không phải là suy nghĩ của họ dành cho anh mà chính là suy nghĩ của anh về bản thân họ.  

Và cách tốt nhất để thể hiện sự tôn trọng người khác chính là đối xử với họ thật nhẹ nhàng và khoan dung, để họ cảm thấy tự do, thoải mái và luôn là chính họ. Họ sẽ không còn lý do gì để lo lắng hay bực bội với chính họ. Và đương nhiên, một khi như vậy, họ cũng không thể nào tỏ ra khó chịu với anh và với người khác.  

Vừa lúc đó, xe anh chạy tới một ngã tư và đèn đỏ bật sáng. Anh dừng lại.  

Một suy nghĩ khác xuất hiện trong anh. Cho đến bây giờ anh mới chợt nhận ra rằng, việc giúp cho người khác biết cách dừng lại và bắt đầu suy nghĩ về bản thân có lẽ là một hành động ý nghĩ nhất mà anh có thể thực hiện.  

Nếu không, thật sự thì sẽ có những trường hợp, họ mải mê chạy và sẽ “đâm sầm” vào anh, dù chẳng ai cố ý làm điều đó. Dĩ nhiên, những lúc như vậy, cả hai đều không tránh khỏi bị tổn thương.  

Một ý tưởng khác lại xuất hiện.  

Anh sẽ không chỉ dừng lại ở việc khích lệ người khác biết yêu thương bản thân. Anh sẽ tán thưởng và khen ngợi họ, theo một cách nào đó, bất cứ khi nào họ thành công với phương pháp một phút này.  

Nếu như ai đó làm được điều gì cho bản thân họ, anh sẽ không tiếc lời khen ngợi và cùng cảm nhận niềm vui với họ. Chắc hẳn sẽ có nhiều lí do để hi vọng vào những điều tốt đẹp nhất….  


Quan tâm đến người khác!


- Người khác- chính là một “cái tôi khác” của ta. Chúng ta, tất cả đều giống nhau, đều có cái Tôi của riêng mình. Khi nhớ đến điều này, hãy làm tất cả những gì có thể để giúp người khác chăm sóc bản thân họ.  

– Hãy ghi nhận rằng việc người khác yêu thương bản thân họ cũng quan trọng như việc bạn yêu thương chính mình. Tất cả là vì, yêu thương bản thân sẽ giúp chúng ta sống hạnh phúc hơn.  

– Khi bạn vui vẻ thì những người khác cũng sẽ vui theo.  

– Cách tốt nhất để người khác nhận ra giá trị của việc “biết quan tâm đến bản thân” chính là hãy thể hiện sự quan tâm đến bản thân của bạn trước họ.  

– Khi bạn giúp được ai đó thể hiện sự quan tâm đến bản thân của họ- Khi bạn biết mình sẽ luôn có mặt bên cạnh người khác để cổ vũ họ, đó là lúc mà bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Và rồi tình yêu trong bạn sẽ lớn lên.  

– Bạn cũng như tôi, khi biết cách chăm sóc tốt cho mình cũng là lúc chúng ta đang gián tiếp thể hiện sự quan tâm đến người khác.  

– Hãy dành ra cho bạn “một phút nhìn lại mình” bằng cách dừng lại, nhìn vào những gì bạn đang làm hay đang suy nghĩ, rồi sau đó tự hỏi điều gì và như thế nào là tốt nhất cho bạn. Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thật sự đáng giá.

Theo Phút Nhìn Lại MìnhSpencer Johnson.



-------------




Print Page | Close Window

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a - http://www.webwizforums.com
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide - http://www.webwizguide.info