Print Page | Close Window

LỤC BÁT

In từ Trang nhà: Hội Thân Hữu Gò Công
Category: Đời Sống - Xã Hội
Tên Chủ Đề: Chuyện Linh Tinh
Forum Discription: Nói chuyện linh tinh về đủ mọi điều ...
URL: http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=1713
Ngày in: 06/Oct/2025 lúc 4:35am
Software Version: Web Wiz Forums 8.05a - http://www.webwizforums.com


Chủ đề: LỤC BÁT
Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Chủ đề: LỤC BÁT
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:23am

Một mai
 
Hoàng Nhuận Cầm
 
Một mai chết thật âm thầm
Mấy cành cỏ dại khẽ trầm ngâm ru
Một mai chết hết hận thù
Mắt chầm chậm khép, tay từ từ xuôi
Một mai chết thật buồn cười
Tóc tôi buông xuống như người ngủ mơ
Một mai chết thật tình cờ
Thuốc trên tay khói vẫn dờ dật bay...
Một mai chết thật hao gầy
Xanh xao quần áo tháng ngày thủy tinh
Một mai chết hết tội tình
Một mình mình hát, một mình mình nghe
Một mai đi chẳng trở về
Rượu buồn đổ đắng vỉa hè buồn thiu

Một mai chết thật đìu hiu 
Má lằng lặng tái, môi dìu dịu say
Một mai ngủ lá phủ đầy
Miền tâm tư vỡ tháng ngày thật xa
Một mai nằm xuống bao la
Buồn ơi, chào nhé! Khóc òa vầng trăng.

Một mai chết thật ăn năn
Tôi nằm xuống đất không cần thở than!
 
* * *



-------------
hoangngochung@ymail.com



Trả lời:
Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:24am

Chồng chị, chồng em
 
Đoàn Thị Lam Luyến
 
Xưa thì chị. Nay thì em
Phải duyên chồng vợ, nối thêm cho dài…
Ngỡ ngàng nặng cả đôi vai
Những cao như núi, những dài như sông
Được lúa, lúa đã gặt bông
Được cải, cải đã chặt ngồng muối dưa
Mặn mà cũng khác ngày xưa
Bâng khuâng… như chửa bao giờ bén duyên
 
Gần được ấm, xa được êm
Dẫm vào ruộng hoá, vụt nên mùa màng
Cái giần vục phải cái sàng
Xui cho hai đứa nhỡ nhàng gặp nhau .
Lá bùa từ thuở Mỵ Châu
Lá bài Trọng Thuỷ còn đau đến giờ!
Tình yêu một mất, nghìn ngờ
Khiến cho biển cứ khuất bờ trong nhau.
 
Cái phận trước, cái duyên sau
Nào ai tính được dài lâu với trời ?
Khi vui, muốn có một người
Khi buồn muốn cả đất trời sẻ chung.
Đã từ hai mảnh tay không
Kể chi mẹ ghẻ, con chung, chồng người?
Dở dang suốt nửa cuộc đời
Bỗng dưng mọc một mặt trời trong nhau!
 
Chị thản nhiên mối tình đầu
Thản nhiên em nhận bã trầu về têm.
 
Hà Nội 10-13.01.1990



-------------
hoangngochung@ymail.com


Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:25am

Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
 
Nguyễn Duy
 
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
 
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí tay bầu
Váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
 
Cái cò... sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
 
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
 
Ngân hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
 
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ... Mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ chăng
 
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta-chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
 
* * *



-------------
hoangngochung@ymail.com


Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:26am

Thề non nước
 
Tản Đà
 
Nước non nặng một lời thề
Nước đi, đi mãi không về cùng non.
Nhớ lời nguyện nước thề non,
Nước đi chưa lại, non còn đứng không.
Non cao những ngóng cùng trông,
Suối khô dòng lệ chờ mong tháng ngày.
Xương mai một nắm hao gầy,
Tóc mây một mái đã đầy tuyết sương.
Trời Tây ngả bóng tà dương
Càng phơi vẻ ngọc nét vàng phôi pha.
Non cao tuổi vẫn chưa già,
Non thời nhớ nước, nước mà quên non!
Dù cho sông cạn đá mòn,
Còn non còn nước hãy còn thề xưa!
- Non cao đã biết hay chưa:
Nước đi ra bể lại mưa về nguồn.
Nước non hội ngộ còn luôn,
Bảo cho non chớ có buồn làm chi!
Nước kia dù hãy còn đi,
Ngàn dâu xanh tốt non thì cứ vui.
Nghìn năm giao ước kết đôi
Non non nước nước không nguôi lời thề.
 
(1920)



-------------
hoangngochung@ymail.com


Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:27am
Mắt buồn
Bùi Giáng
 
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi
(Nguyễn Du)
*** 
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi
 
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hính hài của tiên nga trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.
 
* * *


-------------
hoangngochung@ymail.com


Người gởi: Hoang_Ngoc_Hung
Ngày gởi: 14/May/2009 lúc 6:41am
Con mắt còn lại
  http://tinhca.nhacso.net/artist_details.php?115eb2d99 - Trịnh Công Sơn
Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn cuộc đời tôi
Nhìn tôi lên cao nhìn tôi xuống thấp
Con mắt còn lại nhìn cuộc tình phai
Tình trong hai tay một hôm biến mất
Con mắt còn lại là con mắt ai
Con mắt còn lại nhìn tôi thở dài.

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn một thành hai
Nhìn em yêu thương nhìn em thú dữ
Con mắt còn lại ngờ vực tình tôi
Cuồng điên yêu thương cuồng điên nỗi nhớ
Con mắt còn lại nhìn mây trắng bay
Con mắt còn lại nhìn tôi bùi ngùi.

Còn hai con mắt khóc người một con
Còn hai con mắt một con khóc người
Con mắt còn lại nhìn đời là không
Nhìn em hư vô nhìn em bóng nắng
Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm
Nhìn em ra đi lòng em xa vắng
Con mắt còn lại là đêm tối tăm
Con mắt còn lại là đêm nồng nàn.
http://www.cakhucvietnam.com/?song=7457  %20Ca - http://www.cakhucvietnam.com/?song=7457   Ca sĩ Lô Thủy
 
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Con-Mat-Con-Lai-Trinh-Cong-Son.IW606W97.html - http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Con-Mat-Con-Lai-Trinh-Cong-Son.IW606W97.html    Trịnh công hát


-------------
hoangngochung@ymail.com


Người gởi: gcvn95
Ngày gởi: 16/May/2009 lúc 2:40am
Thừa

Nguyễn Tất Độ

Đêm về chếnh choáng chiêm bao
Quơ tay bỗng chạm nỗi đau. Ngỡ ngàng!

Không men hồn vẫn chòng chành
Không em chợt thấy bóng mình thừa ra...



Về Mau

Nguyễn Tất Độ

Về mau cho kịp cơn mưa
Phố xao xác vắng người thưa bóng người
Về mau cho kịp lạnh đời
Vừa môi chua chát buông lời tiễn đưa.



Một Lần Thôi Đã...

Nguyễn Tất Độ

Ừ thì... chắc tại cơn mưa
Vô tình bôi xoá lời xưa em thề

Ta lặng ngồi giữa cơn mê
Tình gian nan giữa bốn bề mưu sinh

Còn không em một chút tình?
Còn không khoảnh khắc yên bình cho ta?

Không ngờ mới đó mà xa
Mùa yêu trở tiết riêng ta ngỡ ngàng

Đời người được mấy dở dang?
Một lần thôi đã hoang tàn, quạnh hiu...



Hững Hờ

Nguyễn Tất Độ

Hững hờ như thể người dưng
Bỏ ta như bỏ nợ nần, em đi
Hững hờ như thế cũng hay!
Bao nhiêu yêu dấu thành cay đắng và
Lời thề bỗng hóa mưa sa
Tả tơi trên luống tình ta vun trồng

Cuộc tình rồi hóa hư không
Nếu không tìm thấy tấm lòng thủy chung
Thôi thì cứ thế... người dưng!
Hững hờ như thể... chưa từng yêu nhau


Người gởi: gcvn95
Ngày gởi: 16/May/2009 lúc 2:43am

Định Hôn

Trần Tịnh Yên

Quay về lại
bến sông này
Soi tình đáy nước
trên tay trăng tàn

Đêm thu
ai giặt lá vàng
Bên dòng hạ cũ
đò ngang vơi đầy

Người phương trời
ta phương say
Mắt buồn như rượu
em ngày định hôn


Nụ Cười

Trần Tịnh Yên

Qua sông bỗng gặp nụ cười
Vớt lên lại sợ thuyền tôi chòng chành
Thả trôi thì lại không đành
Thôi thì như áo quên cành hoa sen

Hôm sau qua ngõ người quen
Trầu têm còn đó mà em đâu rồi
Tôi đem tình cũ ra phơi
Tình cờ bỗng gặp ai rơi nụ cười


Ngỡ Em Trở Lại

Trần Tịnh Yên

Lều gỗ phong cổng bên khe
Suối thu khép cửa khách về đã lâu
Nghe hoa quế rụng chân cầu
Ngỡ em trở lại hái sầu rơi khuya.

Chân Trời Góc Biển

Em đi góc biển chân trời
Một đêm trăng lạc xuống đời heo may
Về đâu nhật nguyệt vơi đầy
Về đâu em giữa thu gầy guộc mưa

Lang thang tháp cổ giao mùa
Em về cổ tích bỗng lưa thưa buồn
Về bên chớp bể mưa nguồn
Xa em ta thấy thiên đường mất vui!


Yêu Bằng Mắt

Yêu bằng con mắt ngó nghiêng
Yêu bằng lời có khi phiền lụy nhau
Yêu bằng con mắt không màu
Yêu em dẫu đã nát nhàu con tim

Trời cho con mắt để nhìn
Em thần nhan sắc trốn tìm hụt hơi
Đôi khi yêu để nhìn em
Một lần cũng đủ thấy đời lênh đênh

Yêu em tôi yêu một mình
Yêu bằng con mắt làm thinh suốt đời


Lỡ Cung Đàn

Thì thôi đàn đứt dây rồi
Để câu hát cũ mồ côi một mình
Hai năm sáu tháng ru tình
Tỉnh ra mới biết một mình mình yêu

Trách người ư, đừng trách nhiều
Tình cho đừng vội tính điều thiệt hơn
Chim vàng mới ở lồng son
Cuối mùa còn được quả ngon đâu nào

Nhìn trời trời thăm thẳm cao
Nhìn người chẳng một câu chào lạ chưa

Ngon đâu quả rụng cuối mùa...


Tuổi 15

Tuổi mười lăm hồn bay giữa phượng
Áo đôi tà nguyệt bạch trắng ưu tư
Mắt khẽ ngó đã nghe lòng bối rối
Môi ô mai xao xuyến... dường như!

Tuổi mười lăm là bướm vàng qua ngõ
Ngỡ người ta gương lược cũng xôn xao
Con dế mèn gọi cửa cũng nôn nao
Mắt sắp khóc là biết mình mắc cỡ

Tuổi mười lăm người dưng là mật ngọt
Giận vu vơ mật đắng ai ngờ?
Bong bóng vỡ là thiên đường xa lắc
Chút xíu thôi hờn dỗi bâng quơ!

Con gái buồn vui là rứa đó
Hồn lụa là vội vã bỏ thơ ngây
Lòng mở cửa đón mùa xuân phía trước
Lá dậy thì chín đó giữa chồi tay


Người gởi: LanH
Ngày gởi: 16/May/2009 lúc 4:57am
CryCry


Người gởi: LanH
Ngày gởi: 17/May/2009 lúc 6:25am

Bá Nha  Tử Kỳ

Phí Minh Tâm

 

Tử Kỳ di hận thân tiên khứ

Bá Nha suất cầm tạ tri âm

 

Bá Nha và Tử Kỳ là hai người bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc.  Sách Lã Thị Xuân Thu có chép: “Bá Nha gảy đàn, Tử Kỳ ở ngoài nghe trộm”.  Tử Kỳ còn khen tiếng đàn của Bá Nha lúc thì “nguy nguy hồ chí tại cao sơn", lúc thì "dương dương hồ chí tại lưu thủy”.

 

Bá Nha, họ Du tên Thụy, là người nước Sở, nhưng làm quan Thượng Ðại Phu nước Tấn.  Bá Nha nổi tiếng là một khách phong lưu văn mặc, lại có ngón đàn tuyệt diệu nhất đời và không bao giờ rời cây Dao cầm yêu quý của mình.

 

Tử Kỳ, họ Chung tên Huy, là một danh sĩ ẩn dật làm nghề đốn củi để báo hiếu cha mẹ tuổi già nua,  nhà tại Tập Hiền Thôn, gần núi Mã Yên, ở cửa sông Hán Dương.

 

Phần I

 

Năm đó, Bá Nha phụng chỉ vua Tấn đi sứ qua nước Sở.  Trên đường về, khi thuyền đến cửa sông Hán Dương, nhằm đêm Trung Thu sáng trăng, phong cảnh hữu tình, Bá Nha cho lịnh cắm thuyền dưới chân núi Mã Yên để thưởng ngoạn. Cảm thấy hứng thú, muốn dạo chơi một vài khúc đàn, Bá Nha sai quân hầu lấy chiếc lư ra, đốt hương trầm, xông cây dao cầm đặt trên án. Bá Nha trịnh trọng nâng đàn, so dây vặn trục.  Sau đó đặt hết tâm hồn đàn lên một khúc réo rắt âm thanh, quyện vào khói trầm. Chưa dứt bài, đàn bỗng đứt dây.

 

Bá Nha giựt mình tự nghĩ, dây đàn bỗng đứt thế nầy ắt có người nghe lén tiếng đàn, bèn sai quân hầu lên bờ tìm xem có ai là người nghe đàn mà không lộ mặt. Quân hầu lãnh lịnh lên bờ thì bỗng có người từ trên bờ lên tiếng:

 

- Xin đại nhân thứ lỗi cho, tiểu dân này đi kiếm củi về muộn, đi ngang qua đây, nghe tiếng đàn tuyệt diệu quá, nên cất bước đi không đành!

 

Bá Nha cười lớn bảo:

 

- Người tiều phu nào đó dám nói hai tiếng nghe đàn với ta?

 

Tiếng nói từ trên núi lại đáp lại:


- Đại nhân nói vậy, kẻ hèn này trộm nghĩ là không đúng. Há đại nhân không nhớ câu nói của người xưa: "Thập nhất chi ấp tất hữu trung tín" (Trong một ấp có mười nhà ắt có người trung tín). Hễ trong nhà có quân tử thì ngoài cửa ắt có người quân tử đến... Nếu đại nhân khinh chỗ quê mùa không người biết nghe đàn, thì cũng không nên khảy lên khúc đàn tuyệt diệu làm gì.

Bá Nha có vẻ ngượng khi nghe câu nói của người tiều phu. Biết mình lỡ lời, liền tiến sát đến mũi thuyền dịu giọng nói:

 

-  Người quân tử ở trên bờ, nếu thực biết nghe đàn, biết vừa rồi ta khảy khúc gì không?

 

-  Khúc đàn đại nhân vừa tấu đó là: Ðức Khổng Tử khóc thầy Nhan Hồi, phổ vào tiếng đàn, lời rằng:

 

Khả liên Nhan Hồi mệnh tảo vong

Giáo nhân tư tưởng mấn như sương

Chỉ nhân lậu hạng đan biều lạc

 

Hồi nãy, đại nhân đang đàn thì đứt dây, nên còn thiếu mất câu bốn là:

 

Lưu đắc hiền danh vạn cổ dương.

 

 

Tạm dịch thơ:

Nhan Hồi mất sớm thật đau thương,

Tư tưởng dạy người tóc bạc sương.

Ngõ hẹp nước bầu cơm giỏ hẩm (1)

Danh hiền lưu mãi cỏi trần dương.

                                                PMTâm

 

(1) Nhan Hồi vui trong cảnh khốn khổ, sống trong ngõ hẹp chỉ với giỏ cơm và bầu nước. 

 

 

Phần II

 

Tử Kỳ tinh thông nhạc lý, tinh tường Dao cầm, thấu rõ lòng Bá Nha qua tiếng đàn, lúc cao vòi vọi, chí tại non cao, lúc thì mênh mông trời nước bao la, ý như nước chảy.  Bá Nha vô cùng bái phục và xin kết nghĩa anh em.  Trước khi chia tay, hai người hẹn gặp lại năm sau cũng tại chốn nầy.

 

Mùa thu năm sau, khi Bá Nha trở lại Mã Yên thì Tử Kỳ, vì bệnh, mới chết mộ còn chưa xanh cỏ. Chung lão, thân phụ của Tử Kỳ đưa Bá Nha đến mộ.  Bên phần mộ Tử Kỳ, Bá Nha lạy và khóc nức nở rằng: Hiền đệ ơi, lúc sống anh tuấn tuyệt vời, nay chết, khí thiêng còn phảng phất, xin chứng giám cho ngu huynh một lạy ngàn thu vĩnh biệt.

 

Lạy xong, Bá Nha gọi đem Dao cầm tới, đặt lên phiến đá trước mộ, ngồi xếp bằng trên mặt đất một cách nghiêm trang, so dây tấu khúc "Thiên thu trương hận", tiễn người tri âm tài hoa yểu mạng. Tiếng đàn đang réo rắt bỗng trầm hẳn xuống. Gió rừng thổi mạnh, mây đen kéo lại, u ám bầu trời, hồi lâu mới tan. Bá Nha ngưng đàn. Gió ngừng rít, trời trong sáng trở lại, chim ai oán lặng tiếng.  Bá Nha nhìn Chung lão thưa:

- Tử Kỳ đã về đây chứng giám cho lòng thành của tiểu sinh. Cháu vừa đàn khúc đoản ca để viếng người tri âm tài hoa mệnh yểu, và xin đọc thành thơ đoản ca này:

 

 

Ức tích khứ niên thu

Giang biên tằng hội quân

Kim nhật trùng lai phỏng

Bất kiến tri âm nhân

Đãn kiến nhất bôi thổ

Thảm nhiên thương ngã tâm

Thương tâm thương tâm phục

Bất nhẫn lệ phân phân

Lai hoan khứ hà khổ

Giang bạn khởi sầu vân

Tử kỳ tử kỳ hề

Nhĩ ngã thiên kim nghĩa

Lịch tận thiên nhai vô túc ngữ

Thử khúc chung hề bất phúc đàn

Tam xích dao cầm vị quân tử.

 

Tạm dịch nghĩa:

Nhớ đến mùa thu năm trước

Từng gặp bạn bên bờ sông

Hôm nay trở lại tìm

Không thấy người tri âm

Chỉ thấy một nấm mộ đất

Thảm thiết đau thương lòng ta

Ôi thương tâm! Lại thương tâm!

Không cầm được nước mắt ròng ròng

Vui đến rồi đi, còn lại đau khổ

Mâysầu trổi lên bên ven sông

Tử Kỳ hởi! Tử Kỳ ơi!

Em và anh có nghĩa ngàn vàng

Dù có đến tận vô bến bờ cũng không nói hết lời

Vậy khúc nhạc nầy cũng dứt không đàn nữa

Dao cầm ba thước chết luôn theo em.

 

Tạm dịch thơ:

Từ nhớ đến mùa thu năm trước
Bến trường giang gặp bạn cố nhân
Năm nay lại đến Giang Tân
Giòng sông lạnh ngắt cố nhân đâu rồi
Buồn chỉ thấy nấm mồ bên núi
Cõi ngàn năm chia cắt đau lòng
Ôi thương tâm, ôi thương tâm
Sụt sùi lai láng bao hàng lệ rơi
Mây sầu thấp thoáng chân trời
Đêm vui đổi lấy một đời khổ đau
Tử Kỳ ơi, Tử Kỳ ơi
Ngàn vàng khôn chuộc được bầu tâm can
Thôi từ nay, thôi phím đàn
Ngàn thu thôi hết mơ mòng cố nhân...

                                                                      Khuyết Danh

 


Phần III

 

Lời thơ vừa dứt, Bá Nha vái cây Dao cầm một vái, tay nâng Dao cầm lên cao, đập mạnh xuống tảng đá.  Dao cầm vỡ tan nát tung từng mãnh, trụ ngọc, phím vàng rơi lả tả.

 

Chung lão không kịp ngăn, hoảng kinh hỏi rằng:

 

- Sao đại nhân lại đập vỡ đàn quí giá nầy?

 

Bá Nha đáp lời bằng bài thơ tứ tuyệt:

 

Suất toái dao cầm phượng vĩ hàn

Tử Kỳ bất tại đối thùy đàm

Đại thiên thế giới giai bằng hữu

Dục mịch tri âm nan thượng nan!

 

 

 

Tạm dịch thơ:

Đập nát Dao cầm đau xót phượng (1)

Tử Kỳ không có đàn cho ai

Bốn phương trờI đất bao bè bạn

Tìm được tri âm khó lắm thay!

  PMTâm

 

(1) Dao cầm được làm từ phần gổ tốt nhất của cây ngô đồng. Khi xưa vua Phục Hy thấy 5 vì sao rơi vào cây ngô đồng, rồi có chim phượng hoàng đến đậu.  Biết là gỗ quí, hấp thụ tinh hoa Trời Ðất, nên vua bảo thợ khéo lấy gổ chế làm nhạc khí gọi là Dao cầm, bắt chước nhạc khí ở Cung Dao Trì.

 



Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 18/May/2009 lúc 9:34am

 

HAI SẮC HOA TIGÔN
 
 
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ đến với yêu đương.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”.

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy”.

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời gian khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai.

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi.

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không
Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồ
ng?
 
 
 
T.T.Kh
 
 


Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 20/May/2009 lúc 4:04am
 
 
Nếu vẫn còn biết khóc
 
 
Nếu vẫn còn biết khóc,
Thì hãy khóc đi em!
Để thấy rằng em vẫn còn cảm xúc,
Hơn biết bao người vô thức, dửng dưng…
Nếu một lần trong đời em biết tủi hờn,
Đó là lúc em đã thấy mình lớn dậy.
Vượt lên nỗi đau, hằn thù, tức tối,
Để biết yêu thương, giận dỗi, buồn sầu.
Để biết làm người trung thực đáng yêu,
Cho dù phải nhỏ rất nhiều giọt nước mắt.
Sự trung thực không chỉ đến một cách bất cập,
Mà nó cần có cảm xúc thật lòng.
Giữa chợ đời giả dối hư không,
Tìm đâu ra một trái tim yêu thương chất phác?
Vậy nếu em vẫn còn biết khóc,
Thì cứ việc khóc nữa đi em!
Khóc để quên bao cay đắng tủi hờn…
Khóc để biết mình còn sống trong chân thật!
Khóc để biết mình vẫn còn nước mắt,
Nhỏ xuống cho đời và làm ướt trái tim ai?
Những giọt lệ dài…
Nhưng chất đầy cảm xúc.
Vẫn có khối người mong khóc nhưng không được!
Vì tim họ chai ngắt, tính toán mệt nhoài…
Vì cảm xúc của họ chẳng thèm dành cho ai,
Mà chỉ dành riêng cho họ.
Cất giấu trong hộc tủ.
Đeo mặt nạ hư danh chối bỏ tình đời.
Phủ lớp băng che lấy gương mặt người,
Để giành lấy chút danh xưng hư vị.
Em thua họ chút cao sang quyền quý,
Nhưng em hơn họ cái chân lý cuộc đời.
Đó là khi em biết khóc biết cười,
Nghĩa là em đã biết sống.
Tấm lòng em đã biết mở rộng,
Với nỗi đau, với hy vọng của riêng mình.
Nếu lúc nào đó xúc cảm dâng lên,
Thì cứ việc khóc liền đi em nhé!
 
 


Người gởi: ranvuive
Ngày gởi: 20/May/2009 lúc 4:11am

 
Hãy thử làm ông già Noel
 
 
Hãy thử làm Ông già Noel một đêm
Không phải là người giao hàng đóng vai Ông Noel mặc đồ đỏ
Gõ cửa mỗi nhà theo đơn đặt hàng của những kẻ giàu có
Niềm vui được tính toán theo từng giá cả cao thấp sang giàu
Những món quà giả, nhưng có hề gì đâu?
Ban niềm vui giả nhưng cứ ngỡ là như thật
Chỉ cần có Ông già Noel bằng xương bằng thịt
Để một lần sờ được vào bộ râu bằng bông gòn
Để một lần nghe tiếng nói của ông
Cho dù đó chỉ là Ông Thánh giả
Vì con trẻ cũng chỉ cần có thế!

Nhưng không! Hãy thử làm một Thánh Klauss* thực lòng
Bước ra đường vào một tối mùa đông
Rét mướt, tối tăm, phía hang cùng ngỏ hẻm
Nơi thị thành không dư dật ánh điện
Sẽ thấy biết bao nhiêu em bé đang cần quà
Mà không phải được đặt hàng như từ những vị đại gia
Quà các em cần dù chỉ là một cái bánh nhỏ không có hộp
Nhưng đó là quà từ trái tim với những đồng tiền chắt bóp
Nhỏ như hư không
Nhưng rộng lớn bằng cả tấm lòng
Quà cho các em và cũng là món quà cho bạn
Vì những mảnh đời lang thang cuối xóm
Đã nhận ra bạn chính là Thánh Klauss đáng yêu
Một ông già Noel có thật tuy nghèo
Chứ không phải Ông già Noel sinh ra từ trong dịch vụ.

(*Thánh Klauss: Santa Clauss, tức là Thánh Nicôlai, cũng còn gọi là Ông già Nôen)




Print Page | Close Window

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a - http://www.webwizforums.com
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide - http://www.webwizguide.info