| 
	
 Một chút phân vân , một chút ngaị ngần khi nghe Thy Lan Thảo
ngỏ ý nhờ tôi viết cho anh một tựa nhỏ .Tôi không biết phải làm thế nào để
không phụ lòng anh , người đã tìm đến với thơ tôi từ thuở tôi hãy còn là một cô
bé con vừa ngậm ô mai , vừa thút thít khóc khi làm những bài thơ tình cho lính
gửi đăng trên các báo . 
Tưởng chừng như mới đó đã mấy mươi năm ... 
Thăng trầm , biển dâu với đời lưu lạc .Niềm đau mất nước ,
nỗi buồn quặn thắt của kẻ lưu vong , nợ núi sông nửa đời cung kiếm gãy nhưng vẫn
sáng rực niềm tin hẹn một ngày về và hình ảnh người mẹ hiền trải dài trong suốt
thơ anh đã cho tôi trân trọng một tấm lòng . Người lính chiến Cộng Hòa khẳng
khái , trung kiên tuyên thệ trước khi rời trường Mẹ , mang phương châm "Cư
An Tư Nguy "Vùng vẫy bốn phương trời : 
            " Đêm
vũ đình trường Tăng Nhơn Phú  
            Ngàn cành
tay thề giữ núi sông  
            Ra đi đáp
lại lời sông núi 
            Nhiệt huyết
đời trai trọn ý lòng " 
                        (
Mẹ hiểu lòng con ) 
Và dấn thân vào cuộc chiến là trách nhiệm của kẻ làm trai
khi quê nhà binh biến : 
            " Tự
nguyện hiến dâng đời gió bụi 
            Diệt thù
dành lại chữ tự do 
            Bốn vùng
chiến thuật chân không mỏi 
            Lòng vẫn
yên xây mộng hải hồ " 
                        (
Oan Khốc Sông Ba ) 
Nhưng chí trai không thỏa , tháng tư đen như một cơn địa
chấn bạo tàn đã vùi dập tất cả ước mơ tuổi trẻ , chỉ còn đây là nỗi tủi nhục ,
hờn căm của một người lính bị bắt buộc phải giã từ vũ khí : 
            "Nhưng
mộng đời trai tủi bước lầm 
            Đầu quân
dưới trướng - tướng vinh thân ... 
            ...Niềm tin
đã mất trời cao rộng 
            Ngăn bước
đời trai ,nhục núi sông " 
                        (
Oan khốc Sông Ba ) 
Ngày anh buông súng trở về trong nỗi tuyệt vọng khôn cùng
của một người lính không còn chỗ đứng , vòng tay người mẹ hiền đã là một điểm
tựa bền vững để an ủi , xẻ chia tiếp tục nâng đở bước anh đi : 
            " Tan
cuộc chiến , ta nhớ màu mắt mẹ  
            Khi ta về
buồn tủi khóc ôm ta  
            Thương con
trẻ lỡ đời cung kiếm gãy  
            Đất nước vô
tình , ai thấu nỗi xót xa " 
                        (
Quê hương rồi sẽ đẹp ) 
Dù bị gông cùm trong tay kẻ thù, người lính Cộng Hòa vẫn nêu
cao gương kiên cường . kiêu dũng , giữ vững sắt son như ngày nào ngôi trường mẹ
đã hun đúc chí trai : 
            "Ta
thân chiến bại trong tù ngục 
            Mắt vẫn
ngời sao ý buổi đầu 
            Lửa nghĩa
trung đài đêm mãn khóa  
            Lòng ta giữ
mãi có quên đâu " 
                        (
Đôi mắt ngày về ) 
Và thật xót xa của một kiếp người tù tội , anh vẫn không
quên một cuộc tình xưa, nhưng có còn cần thiết không khi thực tế đời anh cháo
rau mới chính là nhịp thở , nên thơ anh chỉ còn lại đau đớn ngậm ngùi : 
            " Cũng
có lúc núi rừng sâu ta nhớ 
            Mắt thật
buồn trong dáng của em xưa 
            Nhưng ở đó
ta cần khoai để thở 
            Như ngày
xưa ta cần mắt của em mơ " 
                        (
Về trên xe quốc lộ ) 
Nhưng khi thoát được vùng đất lưu đày, đến bến tự do, thì
quê hương đã nghìn trùng cách biệt: 
            "Chiều
nay chút lạnh giao mùa đến 
            Em có buồn
không , em Việt Nam 
            Một chuỗi
ngày thơ xưa luyến mến 
            Nghìn trùng
xa cách buốt con tim " 
                                    (
Chuyển mùa ) 
Anh ấp ủ Gò Công , nơi chôn nhau cắt rốn của anh , như chiếc
nôi êm đềm của một thời niên thiếu .Thị trấn có những ngôi nhà mái ngói âm
dương , hoang sơ cổ kính , có những con phố nhỏ tình thân như phố Tàu ở mãi Hội
An .Anh nhớ từng địa danh , từng món ăn quen thuộc của một vùng quê nghèo : hoa
so đũa luộc ăn với mắm tôm chà , những trái cerise chua chua , ngọt ngọt trên
đường về Hòa Nghị , những mùa xuân đoàn tụ yên vui đã mất với bồn mai tứ quý ,
với mắm tôm chua ... Ở đó anh có một người mẹ vẫn ngồi trên ván gõ, tựa cửa
trông con , nhưng đã bao lần xuân qua , quê người , đất khách anh vẫn chưa một
lần về thăm lại ...Ăn miếng canh rau mà nhớ về quê Mẹ , những tháng ngày đạm
bạc nhưng thắm đượm tình quê : 
            " Canh
tập tàng nêm thêm chút muối  
            Đọt bầu,
đọt bí ,lá mồng tơi  
            Ngan ngát
rau dền bông bí đỏ 
            Mẹ húp ,
con chan - ngọt ý đời " 
                        (
Canh rau tập tàng ) 
Từ giọng hát nào đã đưa anh về bãi bờ yêu dấu cũ : Những tà áo
bay trên cầu Long Chánh , vị ngọt ngào của cam Vĩnh Hựu giữa buổi trưa hè ,
Tháng sáu trẻ con Vàm Láng khoe áo mới trong lễ đón ngênh Ông... 
            " Rau
dền xanh lá hương ngan ngát 
            Đất tạm
dung vẫn tưởng quê nhà 
            Nhạn Trắng
Gò Công cao tiếng hát  
            "Nỗi
buồn gác trọ " ngút đường xa " 
                        (
Nhớ Mẹ ) 
Và anh nhắn gởi nỗi nhớ thương về quê cũ : 
            " Cuối
tháng em về cho ta gởi  
            Tấm lòng
thương nhớ của riêng ta  
            Gặp em nếu
mẹ ta thăm hỏi 
            Em bảo ta
ngàn đêm xót xa " 
                        (
Nhắn gởi ) 
Thy Lan Thảo xót thương quê nghèo đắm chìm trong đêm dài
Việt Nam
tăm tối , mất mùa hạn hán trong cơ trời , ách nước , ngàn nỗi tai ương ở một
thư gửi chị : 
            " Chị
kể Gò Công trời hạn hán  
            Dân nghèo
bỏ xứ kiếm ăn xa ..." 
                        (
Cờ vàng sẽ bay )  
Anh cũng ghi khắc ân nghĩa thâm sâu của Mẹ già, của người
chị hiền đã thăm nuôi anh trong những tháng năm tù tội từ Nam ra Bắc,
trong cảnh đời cơ cực : 
            " Hôm
nay ăn bát cơm thơm dẽo 
            Nhớ Mẹ ru
con nát cả lòng " 
                        (
Nghĩa ân còn nhớ ) 
            " Chị
vẫn âm thầm đời đạm bạc 
            Hàng ngày
hai buổi đến trường xưa 
            Chữ nghĩa
văn chương nào thấy sáng 
            Cuộc đời
dạy học chẳng tròn mơ " 
                        (
Chút ý ngày về ) 
Nhưng đậm nét nhất trong thơ anh vẫn là hình ảnh người mẹ
hiền rạng rỡ, như biển Thái Bình, như vầng dương muôn thuở: 
            "
Trong suốt đời ta chỉ một người  
            Dáng tiên
hiền diệu dẫu xa xôi 
            Mẹ luôn dõi
mắt theo chân bước 
            Của đứa con
trai đến cuối đời " 
                        (
Đau xót đời ta ) 
Thảo ngay , tình nghĩa của một người con chí hiếu với ray
rứt khôn nguôi khi không về được để thọ tang trong ngày mẹ mất, cũng không làm
thơ anh bi lụy, khi thắp lửa tin yêu với giấc mơ hồi hương : 
            "
Chừng đó mùa xuân thắm ý mai 
            Anh dìu
bước muội ngọt tình say 
            Trong đôi
mắt muội ngời tha thiết 
            Anh thấy
hình anh chất ngất đầy " 
                        (
Sẽ có mùa xuân ) 
Trái tim người lính Cộng Hòa với chan chứa yêu thương, khẳng
định niềm tin ở một ngày mai tất thắng : 
            " Hồn
quốc tổ sẽ cười vang sông núi 
            Đường quê
hương sẽ rợp bóng cờ vàng 
            Đổi năm
tháng nhọc nhằn đầy hận tủi 
            Bằng tình
thương dấu ái ngát trời hương " 
                        (
Quê hương rồi sẽ đẹp ) 
Tôi quý trọng cái khí khái của một người lính Quốc Gia , với
lý tưởng Tổ Quốc , Danh Dự , Trách Nhiệm như một hoài bão mà anh vẫn còn ấp ủ -
tình nghĩa gia đình gắn bó, bền chặt- tình chiến hữu thâm sâu...Ngần ấy thứ đã
nói lên nhân cách sống của anh giữa một cảnh đời chao đảo.Chúng ta hãy giang
tay cho Thy Lan Thảo buớc tới , để thơ anh còn có dịp bay cao , bay xa hơn thế
nữa về với những rặng tre , bờ cỏ ở quê nhà , những hình ảnh nồng đượm , đơn sơ
, nhưng một Việt Nam tự do vẫn luôn làm ấm lòng người xa xứ . 
                                                            Minneapolis tháng 6/2001 
                                                             
                                                            M.H.HÒAI
LINH PHƯƠNG 
  ------------- Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
  
          |