In từ Trang nhà: Hội Thân Hữu Gò Công
Category: Đời Sống - Xã Hội
Tên Chủ Đề: Tâm Tình
Forum Discription: Giải bài tâm sự về gia đình, xã hội hay chính mình về điều gì đó.
URL: http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=7708 Ngày in: 11/Feb/2025 lúc 1:42pm Software Version: Web Wiz Forums 8.05a - http://www.webwizforums.com
Chủ đề: Điều đáng ngẫm trong cuộc sốngNgười gởi: lo cong
Chủ đề: Điều đáng ngẫm trong cuộc sống
Ngày gởi: 29/Feb/2012 lúc 5:52pm
Ai đó
Kitagaki, thống đốc bang Kyoto , đến viếng đền Tofuku để thăm Keichu - vị sư trưởng đền này. Đệ tử của Keichu vào báo: - Kitagaki, thống đốc Kyoto muốn diện kiến thầy. - Ta không biết thống đốc nào cả - Sư trưởng trả lời. Đệ tử chạy ra nói với Kitagaki: - Thầy tôi yêu cầu ngài lui gót vì không quen thống đốc nào cả. Kitagaki hiểu ra: - Nếu vậy, hãy báo với thầy anh có Kitagaki muốn diện kiến. - Để tôi thử lần nữa. Lần này, sư trưởng ra đón tận nơi: - Ồ, Kitagaki đấy à. Mời vào nhà.
Lời bình Danh vọng, địa vị, sự thành công và sự giàu có thường có khuynh hướng gia tăng cái tôi của người ta. Vì vậy, người ta sẽ lạc lối, giống như người lạc đường không thể về nhà được.
------------- Lộ Công Mười Lăm
Trả lời: Người gởi: lo cong
Ngày gởi: 29/Feb/2012 lúc 10:16pm
Sống trong hiện tại
Phật hỏi đệ tử: - Cuộc sống người ta được bao nhiêu? Các đệ tử thay nhau trả lời: - 80 năm. - Sai. - 70 năm. - Còn sai. - 60 năm. - Sai. - Vậy người ta sống bao lâu? Phật mỉm cười đáp: - Đời người chỉ thuộc trong vòng hơi thở.
Lời bình Đừng ỷ vào quá khứ và cái sắp tới, hãy sống với thực tại.
------------- Lộ Công Mười Lăm
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 02/Mar/2012 lúc 6:37pm
Tuệ ngữ của Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 Tenzin Gyatso
Tuệ ngữ (ngôn ngữ trí tuệ) của Đạt Lai Lạt Ma thứ 14 Tenzin Gyatso (Đăng Châu Gia Mục Thố) (1933-nay)
Hãy bố thí cho kẻ khác, không
mong đợi sự hồi đáp và cũng không tính toán gì hết; bố thí để tìm lấy sự
sung sướng và để yêu thương, chính đấy là cách tạo ra những phúc hạnh
lớn lao nhất. Đạo đức chính là những gì căn cứ trên lòng quyết tâm giúp
đỡ kẻ khác.
Dưới đây là phiên bản cache tại địa chỉ: http://www6.vnmedia.vn/newsdetail.asp?NewsId=199322&CatId=10
Kate và David đang âu yếm, thủ thỉ với cậu http://vatgia.com/hoidap/quicksearch.php?keyword=con+trai - con trai bé bỏng.
Một phụ nữ Australian đã kể lại câu chuyện hết sức kỳ diệu về việc cô
đã đem lại sự hồi sinh cho cậu con trai sinh non của mình như thế nào
sau khi các bác sĩ khẳng định cậu bé đã chết.
Jamie Ogg đã không còn bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống khi bé chào đời cùng với một người chị gái http://www.vatgia.com/hoidap/quicksearch.php?keyword=sinh+%C4%91%C3%B4i - sinh đôi trong một ca sinh sớm ở tuần thứ 27 tại một bệnh viện ở Sydney. Ogg chỉ nặng có 0,9kg.
Các
bác sĩ thông báo họ đã mất cậu bé và trao lại Ogg cho mẹ cậu là Kate.
Người mẹ này đã cởi tấm chăn tã quấn quanh Ogg và đặt cậu bé lên ngực
của mình. Cô cùng với người chồng David đã ôm ấp và liên tục âu yếm,
vuốt ve cũng như trò chuyện với Ogg để nói lời tạm biệt với đứa con bé
bỏng tội nghiệp của họ. Và điều kỳ diệu đã đến....
Sau
hai giờ được cha mẹ âu yếm và trò chuyện, Ogg bắt đầu ngáp. Ban đầu các
bác sĩ không tin vào điều kỳ diệu này mà khẳng định đó chỉ là một phản
xạ thông thường. Tuy nhiên, sau đó, cậu bé bắt đầu ngáp liên tục rồi từ
từ mở cặp bé nhỏ đáng yêu của mình để nhìn mọi người.
Gia
đình bé Ogg đã lần đầu tiên kể lại câu chuyện kỳ diệu và hết sức cảm
động trên sau khi Ogg đã được 5 tháng tuổi. "Tôi đã nghĩ, 'Ôi Chúa ơi,
chuyện gì đang xảy ra thế này?’. Một lúc sau, Ogg từ từ mở mắt. Đó là
một điều thần kỳ. Tôi đã kêu lên với mẹ tôi đang đứng ở đó rằng bé vẫn
còn sống”, Kate kể lại.
Cả
Kate và David đã cảm động đến nghẹn ngào khi cậu con trai Ogg "giơ tay
ra và nắm chặt lấy ngón tay” của mẹ. "Bé mở mắt và quay đầu từ bên này
sang bên kia".
Sự
hồi sinh của Ogg đã khiến các bác sĩ hoàn toàn kinh ngạc. Bố Ogg cho
biết: “May mắn là tôi có một người vợ mạnh mẽ và rất thông minh. Cô ấy
đã làm việc đó một cách rất bản năng. Nếu Kate không làm thế thì Ogg có
thể sẽ không còn được ở đây với chúng tôi". David đang nói đến tầm quan
trọng của sự tiếp xúc giữa những đưa trẻ mới sinh với da thịt của người
mẹ hay còn gọi là “phương pháp kangoroo”.
Các bà mẹ ở Anh được khuyến khích nên tiếp xúc với http://vatgia.com/hoidap/quicksearch.php?keyword=tr%E1%BA%BB+s%C6%A1+sinh - trẻ sơ sinh bằng chính http://www.vatgia.com/hoidap/quicksearch.php?keyword=l%C3%A0n+da - làn da
của mình càng nhiều càng tốt vì điều đó sẽ giúp em bé ăn tốt hơn, gắn
kết với mẹ hơn và tinh thần bé cũng tốt hơn. Tuy nhiên, điều này thường
không thể áp dụng trong trường hợp em bé được sinh non vì những em bé
này thường phải được chăm sóc trong lồng ấp.
Xe chạy
vào khu ăn chơi buôn bán nổi tiếng trong vùng. Tôi tò mò xuống xe đi
xem cảnh “ngựa xe như nước, áo quần như nêm.” Ðường phố đông nghịt những
người. Họ đi ngắm nhau, hoặc ngắm những hàng hóa đắt tiền bầy trong
tủ kính. Tôi mỉm cười nhìn một bà Mỹ to béo đang chăm chú nhìn một bộ
áo dạ hội mỏng dính với bảng giá “Special Sale: 299.95 dollars.” Tôi cảm
thấy tội nghiệp cho cái “cái cối xay” đang bị thôi miên bởi cái áo “hớ
hênh,” vừa hở lưng đằng sau, vừa hở rún đằng trước. Ðã thích ăn cho mập
xù, lại còn thích mặc quần áo khiêu gợi! Ðang ngẫm nghĩ về cái ham
muốn quá đáng của con người, thì tôi đã bước tới trước cửa một tiệm kim
hoàn. Tôi đứng ngắm những vòng ngọc đủ mầu, những dây chuyền vàng chạm
trổ tinh vi, những chuỗi hạt trai sáng rực dưới ánh đèn trong tủ kính.
Bỗng nhiên có tiếng ồn ào trong tiệm, rồi có bóng một thanh niên chạy
vọt ra ngoài, đằng sau là những tiếng hô hoán ầm ĩ. Hai tiếng súng nổ
liên tiếp làm
tôi giật mình quay lại. Tôi thấy một cô cảnh sát cầm súng thản nhiên
đứng nhìn người thanh niên đang nằm quằn quại trên vũng máu, tay còn nắm
chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương. Khách bộ hành tò mò nhìn cảnh chết
chóc như đang xem chương trình Miami Vice trên ti-vi. May sao vừa lúc đó
thì xe buýt của hotel tới, tôi vội chạy lên xe, để trốn cảnh si mê và
tàn bạo.
Xe ngừng bánh nhiều nơi cho du khách xuống
du ngoạn. Nhưng tôi vẫn ngồi yên trên xe vì tôi thấy mất hết cảm hứng đi
ngắm cảnh phồn hoa giả tạo. Cuối cùng xe cũng về tới khách sạn R.I.P
khi thành phố bắt đầu lên đèn. Tôi mệt mỏi xuống xe và rất ngạc nhiên
khi thấy bố mẹ tôi mừng rỡ chạy ra đón tôi, và ôm tôi vào trong lòng. Mẹ
tôi vỗ về tôi, rồi nhẹ nhàng trách tôi:
- Con mải đi chơi ở đâu mà mãi bây giờ mới về, làm bố mẹ mong chờ.
Tôi cảm thấy hối hận vô cùng, tôi gục đầu vào vai mẹ tôi khóc nức nở như ngày tôi còn bé... Bỗng nhiên tôi nghe văng vẳng có tiếng gọi tôi: - Dậy đi anh. Anh nằm mơ cái gì mà khóc lóc thảm thê vậy?
Tôi
chợt bừng tỉnh, nước mắt hãy còn rỏ xuống
gối. Sau đó, tôi nghĩ nhiều lắm. Tôi nghĩ đến ông bạn già của tôi mặc
bộ quần áo rất đẹp đang nằm trong nhà quàn. Tôi nghĩ đến chuyến du ngoạn
mà tôi đã thực hiện được trong giấc mơ. Tôi nghĩ đến giờ phút kỳ lạ cho
phép tôi gặp lại những thân nhân của tôi đã bỏ tôi “ra đi” lâu lắm rồi.
Tôi nghĩ đến cái sống và cái chết. Sau khi tôi “ra đi,” tôi sẽ đi về
đâu? Là “người trần mắt thịt,” làm sao tôi biết được. Chỉ những “chuyên
gia” nghiên cứu về linh hồn hay duyên kiếp mới “biết rõ ràng” những
chuyện gì “chắc chắn” sẽ xẩy ra khi chúng ta sang “bên kia thế giới.”
Những vị này thường cho chúng ta biết rằng: sau khi chết đi, con người
sẽ khốn khổ lắm nếu không biết thành kính thờ phụng Chúa hoặc ra chùa
tụng kinh
giải oan. Có người lại nghĩ rằng sau khi chết đi, con người sẽ trở
thành cát bụi, chứ không đi đâu hết. Trái lại, giấc mơ kỳ lạ mà tôi đã
trình bày ở trên làm cho tôi nghĩ rằng cuộc sống cũng như sự chết không
khác gì một cuộc ngao du. Linh hồn chúng ta có thể là một hành khách
trên một chuyến xe buýt du ngoạn. Xe buýt tới thì ta phải lên xe “ra
đi.” Làm sao mà biết được xe sẽ ngừng ở nơi nào. Khi xe tới trạm, ta
phải xuống. Trạm xe bus có thể là một khu “Vườn Nhiệt Ðới,” có thể là
một trung tâm thương mại phồn thịnh giả tạo đầy si mê và tội lỗi, có thể
là một khu tối tăm, nghèo nàn, có thể là một ổ trộm cướp đầy sì ke, ma
túy...
Nếu cho
sự chết là một du ngoạn, tại sao chúng ta không sửa soạn cuộc “ra đi”
của chúng ta cho chu đáo. Khi chúng ta vượt biên, chúng ta sửa soạn rất
kỹ càng. Nhưng khi chúng ta đến tuổi phải “ra đi,” chúng ta lại không
tính toán như người vượt biên, dù rằng chúng ta vẫn còn đủ tỉnh táo để
sửa soạn cuộc “ngao du” của chúng ta. Chúng ta không chịu sửa soạn trước
khi “ra đi” vì chúng ta sợ chết, nên chúng ta không dám nghĩ đến cái
chết cho đến khi chúng ta thở hơi cuối cùng. Thế là chúng ta “đẩy” trách
nhiệm đó cho những người thân thiết có nhiệm vụ cáng đáng thân xác của
chúng ta. Trong lúc “tang gia bối rối,” người nào càng thân thiết với
chúng ta bao nhiêu, thì lại càng bối rối bấy
nhiêu. Khi bối rối như vậy, làm sao họ có thể tính toán một cách hợp lý
được. Kết quả là người thương yêu của chúng ta sẽ bị các Nhà Ðòn lợi
dụng triệt để.
Chuyện này
rất dễ hiểu: vì thương tiếc “người ra đi,” nên những người thân thích
tưởng rằng càng tiêu nhiều tiền cho chuyện ma chay bao nhiêu, thì “người
ra đi” càng sung sướng bấy nhiêu. Thiệt là nhầm to. Những bài kinh giải
thoát, những sớ cầu siêu không hóa giải được những tội lỗi của con
người. Một cuộc mai táng huy hoàng không làm cho “người ra đi” được “mát
mặt” thêm một chút nào. Tuy vậy, những người thân thích luôn luôn muốn
có một đám tang thiệt là linh đình và tốn kém để tỏ lòng thương tiếc của
mình đối với “người ra đi.” Trong trường hợp này, “người ra đi” chỉ còn
biết thở dài (sau khi thở hắt ra). Rồi người đến viếng cũng muốn mua
một vòng hoa thiệt to, thiệt
đắt tiền để tỏ tình bạn hữu với “người ra đi” và nhất là để chứng minh
cho bà con lối xóm biết rằng mình là “người đàng hoàng, có thủy, có
chung.” Thấy cảnh này, “người ra đi” cũng lại thở dài, chỉ muốn thốt ra
câu từ biệt: “Này bạn ơi, đã quá trễ rồi. Sẽ có ngày tái ngộ,” và “tức
cảnh” làm bài thơ như sau:
Khi một thằng nằm xuống Lại có thằng luống cuống đứng lên Vái lạy thằng
nằm xuống Hy vọng khi mình nằm xuống Lại có thằng khác luống cuống đứng lên. Vái lạy thằng nằm xuống
Ðiều
mà chúng ta biết chắc là đa số những người sắp “ra đi” đều lo lắng
thiết tha cho “người ở lại,” và nghĩ rằng mình còn có thì giờ thu xếp
mọi việc trước khi “ra đi.” Tiếc thay, khi xe buýt bất thình lình tới
đón đi “ngao du,” chúng ta vội vàng lên xe nên không giúp gì cho những
“người ở lại.” Trong khi đó, “người ở lại” đau đớn muôn phần. Khi bố mẹ
tôi lần lượt qua đời, một mình tôi “ở lại,” tôi lịm người đi vì thương
tiếc. Rồi khi tôi loáng thoáng được tin anh bạn chí thân của tôi bị tử
thương, tôi buồn ngẩn ngơ, tội nghiệp cho số phận long đong của người
trai thời loạn. Tôi bối rối vì tôi cảm thấy hối hận vì tôi cho rằng
mình đã cư xử không đầy đủ tình nghĩa đối với “người ra đi,” không có
dịp tổ chức một đám táng trọng thể đưa người quá cố sang “Bên Kia Thế
Giới.” Ngoài ra, trong thâm tâm, tôi cảm thấy lo sợ vì không biết những
thân nhân của tôi sẽ đi về đâu: có được “về với Chúa không”? có thoát
khỏi “vòng nghiệp chướng” hay không? Ðó là những phản ứng tự nhiên của
những “người ở lại.” Vì thế, chúng ta thường thấy những vụ ma chay linh
đình để “người ở lại” có dịp “trả nghĩa” đối với “người ra đi” (thà “trả
nghĩa” trễ hạn, còn hơn là bị mang tiếng “bạc tình, bạc nghĩa”). Chúng
ta lại còn thấy trong những cuộc cúng lễ nguy nga, mọi người
thiết tha cầu xin Trời hay Phật giúp “người ra đi” được lên Thiên Ðàng
hay vào Cõi Niết Bàn. Mọi tín đồ đều “biết chắc chắn” rằng một linh hồn
đầy tội lỗi khó có thể siêu thoát được nếu thân nhân không thành khẩn
cầu xin Ðấng Tối Cao nhủ lòng khoan hồng đại lượng với “người ra đi”!
Phải chăng vì chúng ta nghĩ rằng cái quá khứ của “người ra đi” thiếu đạo
đức, nên chúng ta mới phải làm lễ cầu siêu cho “người ra đi” như vậy?
Thiệt là tội nghiệp cho người “ra đi”: Ðã “nằm xuống” rồi mà còn bị
người đời gán cho cái tội “thiếu đạo đức.”
Nói cho
cùng, “người ở lại” đáng thương hơn “người ra đi.” Trong khi “người ra
đi” thản nhiên nằm đó, thì “người ở lại” không những bị
xúc động tinh thần mà còn phải xả thân cáng đáng công việc tiễn đưa
“người ra đi.” Vì thế, tôi không thắc mắc về việc tôi sẽ “ra đi,” nhưng
tôi nghĩ rất nhiều, và lo lắng rất nhiều cho “người ở lại.” Tôi muốn
“người ở lại” khỏi phải quàng lên vai một gánh quá nặng nề về tinh thần
cũng như vật chất khi tôi “nằm xuống.” Có lẽ ít người nghĩ như tôi và
làm như tôi, vì đến lúc gần ngày tận số, mỗi người nghĩ một kiểu, và
người nào cũng cố gắng làm những việc mà mình cho rằng thỏa đáng nhất.
Do đó, tôi không dám khuyên ai. Những điều tôi trình bày sau đây chỉ là
một thí dụ không điển hình, một lối nhìn đời “không giống ai.”
Trước hết, tôi
không muốn những bạn bè thân thuộc tôi quá u sầu về chuyến “ngao du” của
tôi. Do đó, tôi đã trình bày cho mọi người biết rằng khi “chuyến xe
buýt” tới, tôi sẽ thản nhiên “ra đi” như tất cả mọi người khác đã từng
“ra đi.” Tôi sẽ “đi” về đâu? Có lẽ tôi sẽ về với bố mẹ tôi. Có lẽ tôi sẽ
ngao du vùng tiên cảnh cùng với bạn bè tôi. Dù sao đi chăng nữa, tôi
không cần biết tôi sẽ “đi” đâu, vì có biết hay không biết thì tôi và
những người thân thuộc của tôi cũng chẳng làm được gì cả.
Sau
đó, việc tôi phải làm trước khi “ra đi” là sửa sang lặt vặt trong nhà,
vì vợ tôi không phải là một người khéo tay biết sửa chữa nhà cửa. Ngoài
ra, những gì của tôi mà
tôi thấy không cần dùng cho bản thân tôi hoặc cho “người ở lại,” tôi
mang đi cho người khác, hoặc đổ vào thùng rác. Khi tôi quẳng đi gần hai
ngàn quyển sách của tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Trái lại, vợ
tôi rất xúc động, và hỏi tôi: – Những cuốn sách này là kỷ niệm gần 40 năm dạy học, tại sao anh vất đi?
– Anh không cần nữa.
– Thì cứ để đấy, đôi khi anh muốn đọc lại thì sao?
– Ðọc đi, đọc lại làm gì? Người ta lại tưởng rằng anh dốt, học mãi mà chưa thuộc bài.
Sau
khi dọn dẹp nhà cửa, tôi bắt đầu nghĩ đến phí tổn chôn cất. Tôi thấy ở
Ottawa mấy gia đình mà tôi quen biết đã chi phí trên 15 ngàn dollars cho
mỗi vụ ma chay. Tôi tính nhẩm trong đầu thì thấy rằng chỉ trong vài
chục năm nữa,
cộng đồng người Việt ở Ottawa (hơn bốn ngàn nhân mạng) sẽ phải chi cho
Nhà Ðòn và nghĩa địa một tổng số vào khoảng 60 triệu dollars (không kể
tiền chi cho các vị tu sĩ cúng lễ, cùng tiền bạn bè bỏ ra mua hoa phúng
viếng). Như vậy, phí tổn ma chay cho nửa triệu người Việt đang sinh sống
ở Bắc Mỹ sẽ lên tới gần 8 tỷ dollars – bằng tiền viện trợ mà những nước
tư bản kiêm tài phiệt đã cấp cho “Ðảng ta” trong một khoảng thời gian
kéo dài hơn bốn năm trời. Thiệt là oai hùng! Thiệt là vĩ đại!
Ðể
biết rõ chi tiết của vấn đề, tôi bèn mời một đại diện Nhà Ðòn quen biết ở
Ottawa tới bàn chuyện ma chay cho tôi. Ông “tiếp thị” (salesman), quần
áo chỉnh tề, mặt trang nghiêm và đầy kính cẩn, ăn nói nhẹ nhàng và từ
tốn trong khi
trình bày giá cả cho tôi nghe. Tập tài liệu về giá biểu in rất đẹp như
tờ thực đơn của một tiệm ăn sang trọng ở Paris (năm sao). Ðiều quan
trọng mà mọi người nên biết là “người mua” không được kỳ kèo về giá cả,
vì Nhà Ðòn làm ăn đàng hoàng “trước sau như một,” không khác gì “Bác và
Ðảng” đã đối xử với dân ta hơn nửa thế kỷ nay.
Tôi đọc kỹ tờ giá
biểu, rồi tham khảo với các bạn bè, tôi thấy rõ phí tổn nặng nề mà
“người ở lại” phải chi cho Nhà Ðòn ở Canada (có lẽ cũng tương tự như ở
bên Mỹ). Ðể có một thí dụ cụ thể, tôi xin liệt kê sau đây các “món hàng”
căn bản mà Nhà đòn Tubman đã trình cho tôi:
(1) Dịch Vụ Chuyên Môn (Professional Services) • 900$ – dịch vụ do các chuyên viên Nhà Ðòn cung cấp (professional and support staff services); • 250$ – giấy tờ lên quan đến vấn đề khai tử (documentation); • 125$ – dịch vụ ở nghĩa địa hoặc công việc trao lọ đựng tro cho thân nhân (gravesides service or delivery of urn as arranged).
(2) Dịch Vụ Chăm Lo “Người Ra đi” (Prrofessional Care of Deceased) • 200$ – tắm rửa và làm vệ sinh cho “người ra đi” (sanitary care of deceased); • 570$ – ướp xác và trang điểm “người ra đi” (embalming and cosmetology of deceased).
(3) Phòng Ốc Và Dụng
Cụ • 400$ – xử dụng Nhà Ðòn (basic use of funeral home); • 990$ – xử dụng phòng thăm viếng, phòng làm lễ và những dụng cụ (visitation room, chepel, and/or service equipment); •
225$ – xử dụng phòng sửa soạn và gìn giữ xác “người ra đi” (use of
facilities for preparation of deceased and/or shelter of remains).
(4) Xe Cộ Và Vận Chuyển (Automotiles and Transportation) • 295$ – chuyển xác về Nhà Ðòn (transfer from place of death ố radius 40 km); • 200$ – xe cộ cần dùng cho các nhân viên Nhà Ðòn (vehicles required for administrative tasks, clergy, funeral director); • 270$ – xe chở quan tài ra nghĩa địa (funeral coach); • 125$ – xe limousine chở thân nhân.
Chi phí căn bản cho Nhà Ðòn là $5,604.03 (gồm cả thuế)
(5) Chi Phí Cho Thành Phố • 75$ – khám nghiệm tử thi. • 52$ – thuế vệ sinh cho thành phố.
(6) Phí Tổn Mai Táng •
3,700$ (trung bình) – Tiền mua quan tài tùy theo loại sang hay hèn,
đúng theo giai cấp: từ thứ rẻ nhất là vải quấn xác (890$) cho tới quan
tài rẻ tiền bằng gỗ ván ép (1,695$), tới loại quan tài vừa đẹp vừa bền
dành cho các nhà giầu thích sài sang (11,000$); • 5,500$ – Tiền mua
chỗ “An Nghỉ Ngàn Thu” (R.I.P - Rest In Peace ) tại nghĩa địa: miếng đất
to hơn cái giường đáng giá khoảng chừng 5,500$; • 1,000$ – Tiền dựng mộ bia tùy theo túi tiền của mỗi người (từ 1,000$ cho tới 5,000$, hoặc nhiều hơn
nữa).
Chi phí mai táng trung bình khoảng chừng $13,000
Tôi
đọc tờ giá biểu thấy nhân dân ta bị Nhà Ðòn và Nhà Nước làm tiền một
cách rất là quy củ. Không những thế, ông “tiếp thị” lại còn khuyến khích
tôi “mua” nhiều món “hàng” khác vừa đắt tiền, vừa... vô dụng. Tôi bèn
chặn lại với một câu hỏi rất ư là “rẻ tiền”: – Mai táng kiểu nào rẻ tiền nhất?
Hắn ngỡ ngang vì đang “rao hàng” thì bị cụt hứng. Nhưng ngay sau đó, hắn mỉm cười, rồi nhìn tôi một cách rất ư là đại lượng: –
Ông thích chơi trò rẻ tiền thì ông nên chọn con đường hỏa táng, vì ông
sẽ không mất tiền chi phí chôn cất và mua đất ở nghĩa địa.
– Ngoài tiền hỏa táng ra, còn có mục chi phí nào khác nữa không.
–
Có chứ. Thân xác của
ông sẽ được tắm rửa, thoa son đánh phấn, và được đặt trong một cỗ quan
tài thiệt đẹp. Chúng tôi sẻ tổ chức linh đình cho ông. Ai trông thấy nằm
đó cũng phải thèm cái địa vị của ông.
– Nếu tôi thích đi con đường hỏa táng, thì tôi đâu có cần mua quan tài làm gì cho tốn tiền?
Lần này hắn nhìn tôi một cách khinh thường ra mặt, và nói với một giọng mỉa mai: –
Ông cũng cần phải được trang điểm và nằm trong một cỗ quan tài đàng
hoàng khi bạn bè thân thuộc đến thăm viếng ông lần cuối cùng. Trưng bày
thân xác ra như vậy mới là người đàng hoàng chứ! Tuy nhiên, nếu ông
thích bủn xỉn, thì cũng không sao. Chúng tôi cũng có thể chiều ông được.
Ðáng lẽ ông mua một cỗ quan tài rẻ tiền, ông có thể thuê một cỗ quan
tài sang nhất
hạng. Cỗ này đáng giá 11,000$. Những người giầu sang mua loại này, rồi
mang đi chôn hay đốt cùng với cái xác của họ. Nhưng nếu ông mướn cỗ quan
tài này, để nằm vài ba bữa, lấy le với bà con lối xóm, thì ông chỉ phải
trả tiền thuê là 2,850$. Thiệt là rẻ mạt! Làm sao mà người đời biết
được rằng ông là người hà tiện, đến lúc “nằm xuống” mà còn không dám bỏ
tiền ra mua một cỗ quan tài để nằm cho thoải mái.
– Nhưng tôi không muốn “trình làng nước” cái thân thể xám ngắt của tôi cho mọi người chiêm ngưỡng thì sao?
Hắn thở dài đến sượt một cái như một thầy giáo làng nhìn thằng học trò bướng bỉnh lại còn có tật cù nhầy: –
Làm như vậy cũng bớt được vài ngàn: tiền son phấn, tiền thuê quan tài,
tiền thuê Nhà
Ðòn v.v.. Mà ông cũng không cần phải chi cho các vị tu sĩ đến tụng kinh
gõ mõ tùm lum trong Nhà Ðòn của chúng tôi làm gì. Thế là ông đỡ thêm
được vài ba trăm nữa. Ðối với hạng người “rẻ tiền” như ông, đỡ được trăm
nào hay trăm đó, có phải không?
Thằng cha “tiếp thị” cho tôi là
người bủn xỉn nên có vẻ bực mình lắm. Hắn chỉ muốn thu được nhiều tiền
cho chủ Nhà Ðòn để được ăn nhiều tiền hoa hồng do gia đình “người ra đi”
cung phụng. Vì thế, mỗi lần tôi bớt được món chi phí nào là hắn có vẻ
đau đớn như đang bị bà nha sĩ nhổ một cái răng hàm bự trong mồm. Cuối
cùng, tôi chọn một chương trình hỏa táng hợp với ý tôi. Tổng số tiền tôi
phải chi ra là 2,709.24$ cho những mục như sau: • tiền giấy tờ (khám nghiệm
xác chết, giấy khai tử, v.v.); • tiền xe đưa xác tôi từ nhà xác đến Nhà Ðòn; • tiền hòm bằng giấy cứng (50$) đựng xác chết để mang đi hỏa táng; • tiền đưa hòm xác tới lò đốt (không có vụ bầy biện thân xác ra cho mọi người “dòm ngó”); • tiền đốt xác; •
tiền hộp đựng tro để trao cho vợ tôi mang đi thả xuống biển (tôi mua
loại rẻ tiền nhất nên chỉ tốn có 20$; còn loại sang và đẹp thì lên tới
500$); • tiền thuế trả cho thành phố, tiểu bang, và liên bang.
Người
“tiếp thị” đại diện Nhà Ðòn Tubman và tôi cùng ký vào tờ khế ước (bốn
bản). Sau đó, tôi hân hoan trao cho hắn tấm ngân phiếu 2,709.24$. Tôi
phải trả tiền trước. Ðối với tôi, điều này rất thuận tiện, vì sau này
giá cả có gia tăng thì Nhà Ðòn
ráng mà chịu, chứ những “người ở lại” không còn phải lo lắng điều gì
cho “người ra đi.”
Khi vợ tôi đi làm về, tôi hý hửng đưa cho cô
nàng xem tờ khế ước. Thế là cô nàng khóc bù lu bù loa, rồi hỏi tôi một
câu mà tôi cho là lãng nhách: – Trong cả cuộc đời của anh, anh chỉ thích chơi sang. Tại sao đến cuối cuộc đời, anh lại định chết một cách rẻ tiền như vậy?
–
Em hỏi một câu thiệt là lãng nhách! Thế nào là chết rẻ tiền? Chết sang
thì đi đến đâu? Mang tiền ra cúng Nhà Ðòn và Nhà Nước làm gì? Chúng nó
làm gì có quyền cấp visa cho anh vào Thiền Ðàng, hay vào Vùng Cực Lạc.
Việc gì mình phải “đút lót” chúng nó? Dù sao anh cũng “save” hơn
12,000$, chứ đâu có phải là ít.
– Em không cần món tiền đó
đâu!
– Nếu em không cần số tiền đó, thì em mang nó đi giúp người
nghèo, có sao đâu? Ða số dân ta hiện đang sống trong cảnh nghèo túng.
Em có biết rằng nếu em mang 12,000$ về Việt Nam, em có thể nuôi hơn 60
em mồ côi trong một năm. Như vậy, anh là người “chết sang” hay là người
“chết rẻ tiền”? Thấy tôi lý luận như vậy, cô nàng vừa lau nước mắt vừa cười đùa: –
Thôi, anh muốn chết kiểu nào cũng được. Cái đó tùy anh. Nếu anh “ra đi”
trước em, em sẽ chúc anh theo kiểu Tàu: “Thượng Lộ Bình An,” và xin anh
“Bảo Trọng.”
– Vậy, trước khi “ra đi,” anh sẽ chào em theo kiểu Mỹ: “Hẹn Ngày Tái Ngộ” – “See You Later.”
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 10/Mar/2012 lúc 8:11pm
Chuyện về cây thông duy nhất còn lại sau thảm họa sóng thần Nhật
(Dân trí) - ”Người sống sót” duy nhất trong rừng
thông 70.000 cây từng hiên ngang đứng trước biển ở Rikuzentakata đã trở
thành biểu tưởng của hi vọng tại Nhật Bản, khi đất nước này vật lộn
trong thảm họa 11/3 năm ngoái. Song giờ đây, “cây thông của hi vọng”
đang dần chết. http://dantri.com.vn/c36/s36-570027/Gap-nguoi-phu-nu-la-bieu-tuong-trong-song-than-hat.htm -
"Cây thông của hi vọng" đứng vững giữa ngổn ngang tàn phá.
Rất ít thứ còn có thể
đứng vững tại thành phố Rikuzentakata sau khi trận đại hồng thủy quét
qua một năm trước. Thậm chí với cả rừng thông bên bờ biển tồn tại nhiều
thế kỷ nay, rừng thông đã trở thành biểu tượng của thành phố, cũng bị
xóa sổ.
Song giữa sự tàn phá
rộng khắp, làm 1/12 dân số thành phố thiệt mạng, một cây thông duy nhất
trong tổng số 70.000 cây đã bám trụ được với cuộc sống. Cây thông trở
thành biểu tượng cho hi vọng của người dân về ngày mai tươi mới.
“Lúc đó, chúng tôi
không còn chút hi vọng nào. Vì vậy, có một thứ còn sống sót giống như là
còn một tia sáng le lói giữa bóng tối”, Seiko Handa, 47 tuổi, cho hay.
Nhưng giờ đây cây thông 250 tuổi lại đang chết dần, do trận sóng thần đã để lại nước muối biển trên mặt đất.
“Ngay từ đầu khi chúng
tôi chăm sóc cây, chúng tôi cũng đã lo ngại nó sẽ chết dần”, Kazunari
Takahashi, quan chức thuộc phòng Rừng, Nghề cá và Nông nhiệp thành phố
cho hay.
Được trồng với mục đích
là rừng chắn cát và muối biển, bảo vệ mùa màng trong thành phố, rừng
thông rậm rạp được biết đến với tên gọi Takata-Matsubara trải dài khoảng
2km dọc bờ biển và đã trở thành một trong những địa điểm nổi tiếng ở
miền bắc Nhật.
Nhưng bức tường nước
cao gần 10m ầm ầm đổ vào sau trận động đất 9,0 richter vào ngày 11/3 năm
ngoái đã xóa sổ cả vùng đất nơi rừng thông này đứng cùng với hơn 3.000
ngôi nhà trong thành phố.
Gần 2.000 người đã thiệt mạng tại Rikuzentakata. Và tổng cộng khoảng 20.000 người đã chết trong thảm họa ở đông bắc Nhật.
Giờ đây giới chức thành phố đã bỏ hi vọng cứu sống “cây thông của hi vọng”.
Đã có cuộc bàn luận về
việc lưu giữ lại cây thông ở nơi nó đang đứng, thậm chí là cả khi nó đã
chết, như một đài tưởng niệm. Song việc lưu giữ cây thông có thể phải
tốn kém tới 300 triệu Yên (tức khoảng 3,7 triệu USD) và điều đó khó có
thể xảy ra trong bối cảnh thành phố đang rất cần tái thiết.
Cái chết nhãn tiền của
cây thông đã khiến rất nhiều người nỗ lực tìm cách cứu, ít nhất là một
phần của nó để cho những thế hệ tương lai.
“Chúng tôi đã chiết một
nhánh nhỏ của cây thông và đây là cách để giữ cho cây thông được sống
mãi”, Takahashi cho hay. “Chúng tôi cũng thu thập quả thông còn trên cây
và một vài hạt còn sót lại để trồng”. Một công ty đã dùng những hạt này
để ươm giống mà giới chức thành phố hi vọng một ngày nào đó có thể dùng
để trồng một khu rừng mới.
Nhưng dù điều gì có xảy ra đi chăng
nữa, cây thông biểu tượng sẽ sống mãi trên các đồng xu tưởng niệm thảm
họa động đất/sóng thần mà chính phủ sắp phát hành, để gây quỹ tái thiết.
Một cách lưu giữ "cây thông của hi vọng" (trái ngoài cùng)
Những đồng xu 1.000 yên(silver) và 10.000 yên(gold) sẽ có hình ảnh của cây thông với đàn bồ câu sải cánh bên trên.
”Chúng
tôi đã quyết định dùng thiết kế này với hi vọng phục hồi lại miền đông
Nhật”, Bộ trưởng tài chính Nhật Azumi cho biết khi công bố đồng xu mới.
Cây thông
Rikuzentakata không phải là biểu tượng duy nhất của sự tái sinh dọc bờ
biển bị sóng thần tàn phá. Đi dịch về phía nam, tại thành phố Kesennuma
bị tàn phá nặng nề, một cây thông đã bắt đầu mọc lên giữa kẽ nứt bê
tông. Vươn mình giữa những ngôi nhà bị tàn phá và cách không xa một rừng
thông khác bị cuốn trôi, cây thông mới này đã thu hút được rất nhiều sự
chú ý, bởi cách nó đứng thẳng giữa bầu trời. “Nó vẫn còn khá nhỏ, nhưng
nó đang vươn mình hết sức”, Katsushi Sato, một người dân, cho biết.
“Tôi muốn nói đến sự dũng cảm thường trực”.
Phan Anh, Theo Reuters
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 14/Mar/2012 lúc 6:29pm
PHIÊN TÒA CẢM ĐỘNG
CÂU CHUYỆN TÔI KỂ ĐÂY LÀ MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT 100% Ở INDONESIA.
Trong phòng xử... án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc
của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc
phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia
đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì
đói. Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.
Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát,
nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại
diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi
thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường,
bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”
Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo. Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp
“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả
những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống
trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp
vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và
đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu
được hãy đưa cho bị cáo”
Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5
triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố
viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah
tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc
phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người. Đây là một phiên tòa
xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta
đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm
phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.
Hình thật của cô bé- và em trai cùng vị bác sĩ giàu lòng nhân ái : click http://hoithao.vn/index.php?option=com_content&view=article&id=219:2032012-phep-mau-gia-bao-nhieu&catid=51:xung-quanh-ta&Itemid=202 - Phép màu giá bao nhiêu?
Một
cô bé tám tuổi nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ. Cô bé
chỉ hiểu rằng em mình đang bị bệnh rất nặng và gia đình cô không còn
tiền. Chỉ có một cuộc phẫu thuật rất tốn kém mới cứu sống được em trai
cô bé, và cha mẹ em không tìm ra ai để vay tiền. Do đó, gia đình em sẽ
phải dọn đến một căn nhà nhỏ hơn vì họ không đủ khả năng tiếp tục ở căn
nhà hiện tại sau khi trả tiền bác sĩ. Cô
bé nghe bố nói với mẹ bằng giọng thì thầm tuyệt vọng: “Chỉ có phép
màu mới cứu sống được Andrew”. Thế là cô bé vào phòng mình, kéo ra một
con heo đất được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ và đếm cẩn
thận.
Rồi cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau để đến tiệm thuốc gần đó. Em đặt toàn bộ số tiền mình có lên quầy.
Người bán thuốc hỏi: “Cháu cần gì?”
Cô bé trả lời: “Em trai của cháu bệnh rất nặng và cháu muốn mua phép màu.”
- Cháu bảo sao? – Người bán thuốc hỏi lại.
-
Em cháu tên Andrew. Nó bị một căn bệnh gì đó trong đầu mà ba cháu nói
chỉ có phép màu mới cứu được nó. Phép màu giá bao nhiêu ạ?
- Ở đây không bán phép màu, cháu à. Chú rất tiếc – Người bán thuốc nở nụ cười buồn và tỏ vẻ cảm thông với cô bé.
- Cháu có tiền trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ cố tìm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu?
Trong
cửa hàng còn có một vị khách ăn mặc thanh lịch. Sau khi nghe câu
chuyện, ông cúi xuống hỏi cô bé: “Em cháu cần loại phép màu gì?”
-
Cháu cũng không biết nữa – Cô bé trả lời, rơm rớm nước mắt. “Nhưng em
cháu rất cần phép màu đó. Nó bị bệnh nặng lắm, mẹ cháu nói rằng nó
cần được phẫu thuật, và hình như phải có thêm loại phép màu gì đó nữa
mới cứu được em cháu. Cháu đã lấy ra toàn bộ số tiền để dành của mình
để đi tìm mua phép màu đó.”
- Cháu có bao nhiêu? – Vị khách hỏi. Cô bé trả lời vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ! Vừa đủ cho cái giá của phép màu”.
Một
tay ông cầm tiền của cô bé, tay kia ông nắm tay em và nói: “Dẫn bác
về nhà cháu nhé. Bác muốn gặp em trai và cha mẹ cháu. Để xem bác có
loại phép màu mà em cháu cần không.”
Người
đàn ông thanh lịch đó là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia
thần kinh tài năng. Ca mổ được hoàn thành mà không mất tiền, và không
lâu sau Andrew đã có thể về nhà, khỏe mạnh.
Mẹ
cô bé thì thầm: “Mọi chuyện diễn ra kỳ lạ như có một phép màu. Thật
không thể tưởng tượng nổi. Thật là vô giá!”. Cô bé mỉm cười. Em biết
chính xác phép màu giá bao nhiêu. Một đô la mười một xu, cộng với niềm
tin chân thành của một đứa trẻ, và lòng tốt của người bác sĩ.
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 23/Apr/2012 lúc 3:21am
TÂM CHAY
Bùi Kim Sơn
Họ
là hai anh em, tuổi đã cao, trên dưới tuổi về hưu. Người anh sống ở Sài
Gòn còn người em sống ở một thành phố lớn miền Trung. Do tuổi tác cũng
kề nhau, cùng trong một thế hệ, nên hai anh em rất đồng cảm và thường
xuyên điện thoại thăm hỏi nhau.
Một hôm, trong lúc
chuyện trò với người anh, người em vui miệng kể rằng ra chợ lựa mua trái
cây về cúng Phật thường hay bị người bán lợi dụng lúc mình lơ là, tráo
trái cây hư vào. “Anh biết không, mấy cô bán hàng cứ tưởng em ngu ngơ
không để ý, đâu biết rằng chẳng có gì qua được mắt mình, tuy nhiên do
thấy tội cho họ phải gánh chịu nhiều trái cây hư nên em phải giả đò
không biết để chia sẻ bớt!”. Và người em nghĩ rằng người anh nghe chuyện
lòng sẽ vui vì hành động biết nghĩ tới người khác của mình.
Nhưng không, người
anh nghe xong điềm tĩnh bảo người em: “Không được, em làm vậy là sai
rồi, vì khi em làm vậy tưởng là mình giúp người nhưng thực ra lại làm
cho họ mang tội lừa đảo, không trung thực. Như vậy không phải là giúp
người mà chính là hại người! Anh cũng giống em, chỉ khác một chút là khi
mua đồ, anh luôn tự mình chọn lấy một vài trái cây hư, đồ hộp móp để
cùng chia sẻ chút hư hao với người, không để cho người mắc phải tật gian
dối”. Người em nghe xong, ngậm ngùi.
Một thời gian sau,
nhân lúc rảnh rỗi, người em lại điện thoại thăm hỏi người anh. Và trong
cuộc trò chuyện, người em kể rằng trong những lúc trà dư tửu hậu, có đem
câu chuyện trao đổi hôm trước ra kể cho các bạn bè thân hữu nghe, và
một người bạn thân nghe xong đã phát biểu rằng, “Tâm đó mới đúng là tâm
chay!”.
Người
anh chỉ cười và cũng chẳng quan tâm gì lắm. Vì, một là, chuyện trò đã
qua xong rồi thì thôi, chẳng lưu giữ trong lòng làm chi. Hai là, người
anh cũng chẳng tin tưởng gì lắm về lời phát biểu cùng buổi họp mặt của
người em, tất cả đều có thể có và cũng có thể không. Có thể chỉ là phịa
ra một chút cho vui. Và ba là, chỉ có chân tâm diệu hữu chớ làm gì có
tâm chay.
Thế
nhưng, một ngày nọ, nhân dịp thuận tiện, người anh về thăm người em.
Trong buổi cà phê hàn huyên cùng các thân hữu, có mặt cả “tác giả” của
hai chữ “Tâm chay”. Người bạn này kể lại chuyện và lúc đó người anh mới
biết rằng em mình kể chuyện tâm chay là thật. Người anh rất vui và lòng
vô cùng cảm ơn người bạn này vì nếu trong những lúc trà dư tửu hậu anh
ta cứ kể chuyện này thì ít ra cũng nhắc nhớ được cho nhau về cách sống
làm sao cho đúng với đạo làm người, cho dù chỉ bằng những hành vi nhỏ
nhặt nhất.
Chợt nhớ đọc trong
sách xưa, có kể chuyện một vị đạo sĩ mang ơn một người nên muốn tặng cho
thuật biến than thành vàng ròng. Người này ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi
thuật này có giá trị trong bao lâu. Vị đạo sĩ cho biết là 500 năm. Nghe
vậy, không chút đắn đo, người này lập tức trả lời rằng: “Vậy là sau 500
năm nữa vàng sẽ trở lại thành than, và người ôm số vàng đó sẽ vô cùng
khổ đau vì mất mát và tiếc của. Cảm ơn tiên sinh, nhưng tôi không nhận
thuật này vì tôi không muốn cho người khác phải khổ đau, cho dù là sau
500 năm!”. Chao ôi, đọc chuyện mà thấy vô vàn kính mộ cho tấm lòng của
người xưa.
Thật sự thì đời nay cũng không phải là không có những tấm lòng như vậy. Như
Leon Tolstoi, nhà đại văn hào Nga, với câu nói bất hủ “Hạnh phúc của
một người là làm cho người khác được hạnh phúc”. Hay như một tác giả
Pháp với câu: “On ne peut donner son bien, mais on peut donner une
partie de son coeur” (tạm dịch: Dẫu ta không thể đem cho người tài sản
của cải, nhưng ta vẫn có thể trao cho người một phần của trái tim mình).
Mong sao cho mọi người chúng ta hôm nay đều có được “Tâm chay” và biết trao cho người một phần của trái tim mình.
Bùi Kim Sơn
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 21/Mar/2013 lúc 10:07pm
Celine
Dion có một bài hát Because You Love Me, lời ca viết rằng: "Nếu em
không nhìn thấy, anh sẽ làm mắt em, nếu em không thể nói, anh sẽ là
tiếng em". Lời bài hát đã khiến tôi nhớ đến một đôi vợ chồng mù ở trong
thôn của bà ngoại.
Đôi
vợ chồng mù trong thôn bà ngoại tôi năm nay đã sắp sửa tám mươi tuổi,
đã có một đống con cháu. Nghe bà ngoại kể lại, khi cưới nhau, chồng ngồi
xe bò đi đón vợ. Tuy cô dâu chú rể đều không nhìn thấy màu sắc, song
chú rể vẫn sai người cuốn đầy lụa điều lên xe bò và đầu bò. Đón cô dâu
về nhà, chú rể dắt tay vợ rà mò từ nhà trên xuống nhà bếp, rà mò khắp
lượt các ngóc ngách trong gia đình. Việc khó hơn cả là múc nước ở cạnh
giếng, lần nào cũng thế, hai người dắt nhau đi, vợ sờ thấy cây gỗ ở cạnh
giếng, một tay ôm chặt cây, cón tay kia níu chặt bàn tay chồng. Chồng
quỳ trên sàn giếng thả gầu xuống múc, kéo
nước
lên. Trong thôn có người ra giúp, hai người thường từ chối, họ bảo:"Các
anh giúp được chúng tôi một giờ, không giúp được chúng tôi một đời".
Cứ
như thế, hai vợ chồng luôn luôn tay dắt tay nhau gánh nước cho đến khi
đứa con đầu lòng có thể gánh nổi một gánh nước. Dân làng cảm thấy lạ
lùng, đã có mười mấy trai gái trẻ trong thôn đã từng vì đất trơn, trượt
chân ngã xuống giếng, nhưng hai vợ chồng mù chưa bao giờ bị như vậy.
Càng lạ lùng hơn là chuyện, mặc dù có đông người đang cùng nhau nói
chuyện hỉ hỉ hả hả, hai người mù vẫn có thễ
nhờ vào
tiếng hít thở dài dài mà tìm ra nhau.
Bởi
không nhìn thấy, dù mưa dù gió, người ta thường trông thấy hình ảnh hai
người dắt tay nhau. Dù làm việc gì, họ cũng tay trong tay. Tay trong
tay, hình tượng để nhiều nhà văn viết đi viết lại ấy, đã xuất hiện suốt
nửa thế kỷ ở cái thôn nhỏ bé chẳng ai biết đến này.
Ông
chồng là tay thổi kèn trong ban nhạc ở thôn quê, thường đến các đám
cưới của người khác thổi nhửng bài:"trăm con chim phượng hoàng", "niềm
vui đầy nhà" ... mặc dù đi thổi kèn ở đâu, ông cũng chỉ có một yêu cầu,
cho người vợ mù cùng đi. Để vợ ở nhà một mình, ông không yên tâm thổi
kèn. Khi chồng thổi kèn, vợ ngồi bên chồng lặng lẽnghe, dường như những
điệu nhạc vui nhộn này đều là ông thổi cho bà.Trên khuôn
mặt người vợ mù thường hay đỏ ửng lên, khiến ai nấy cũng cảm thấy người
đàn bà mù đang ngồi lặng lẽ kia xinh đẹp biết chừng nào.
Về
sau này, hai vợ chồng đều đã già, không bao giờ đi ra ngoài nữa, chỉ
quanh quẩn trồng nhiều hoa trong sân to nhà mình, tất cả đều là những
giống hoa tươi rực rỡ, đến kỳ hoa nở, cả sân đỏ rực.
Một
lần, ông sơ ý bị ngã què chân. Trong những ngày ông nằm bệnh viện, bà
bốn ngày liền không ăn một hột cơm vào bụng, bà bảo, không sờ thấy bàn
tay quen thuộc kia, bà chẳng còn lòng dạ nào mà ăn nữa.
Con
cái sáng mắt cũng từng hỏi đùa bố mẹ :"Nếu trời giành cho bố mẹ một cơ
hội, liệu bố mẹ có định dùng mắt nhìn nhau không?" Bà mẹ mù trả lời:
- Các con nhìn người bằng mắt, bố mẹ nhìn người bằng trái tim, tim sáng hơn mắt, thật hơn mắt.
Ông bố mù thì bảo:
-
Dắt tay nhau một đời, có bao nhiêu đường vân trong lòng bàn tay mẹ con
đều đã in trong trái tim bố. Bố chưa bao giờ trông thấy một người đẹp
nhất, trong trái tim bố thì mẹ con là người đẹp hơn cả. Cần mắt để làm
gì, mắt là thứ tham lam nhất trên trần đời, nhìn cái gì cũng chia ra tốt
hay xấu, xinh hay không xinh, nhìn cái gì muốn có cái đó, trên mặt
người ta có một cái rỗ cũng có thể để trong tim suốt đời.
Cũng
có người nêu ra ví dụ, nếu vợ mù trông thấy mặt chồng
bị bỏng
sẽ có cảm tưởng thế nào. Lại có người đặt già thiết, nếu chồng nhìn
thấy hai tròng mắt vợ lõm hẳn xuống, liệu có hối hận lời mình nói không?
Bởi vì chúng ta có mắt, cho nên khi chúng ta nhìn người, chỉ dựa vào
cảm giác của mắt mà quên dùng trái tim. Đúng như người vợ mù đã nói, con
mắt của trái tim mới là sáng nhất, thật nhất.
(Nguồn : INTERNET)
------------- mk
Người gởi: lo cong
Ngày gởi: 09/Apr/2013 lúc 12:23pm
Tất bật hơn thua rồi cũng bỏ Thong dong tự tại vậy mà vui
------------- Lộ Công Mười Lăm
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 15/Apr/2013 lúc 8:29pm
Lá thư và chiếc nút áo
Bạn có biết ai đã đơm lại nút cho những chiếc áo của bạn không?
Tôi quyết
định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi
nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa.
Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình
mình để ghép vào thiệp, nhưng
chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi
hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc
đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn
cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem. "Anh thân mến!
Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.
Anh
là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi
người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh
hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.
Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn
chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị
bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những
gì em đã thấy ở nhà anh.
Em xin phép được tặng cho anh cái đồng
hồ với lời nhắn: "Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày
mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được".
Và
một cái nút áo với lời nhắn chân tình: "Đôi khi người ta biết được rất
nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc
có bao nhiêu cái nút!". Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người
lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc
anh luôn vui vẻ và thành đạt".
Tôi cầm đồng hồ và cái nút
lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và
thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây: Em
thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em
bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường,
đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.
Em thấy mẹ cặm cụi dọn
dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi
lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.
Em
thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng
mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ,
chuyện I rắc, chuyện SEA Games...
Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?
Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3...
Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh
Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.
Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.
Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Gb.
Em
thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải
mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.
Em
thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem
công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng
được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính,
vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay,
còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!
Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.
Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao...
_o O o_ Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?
Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
Hãy
dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha,
những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn
mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 01/Jun/2013 lúc 5:53pm
Chuyện trong quán phở ngày 1/6 ở Sài Gòn
- Thằng
bé bán vé số không nhìn vào bát phở mà nhìn vào đứa bé cùng trang lứa
một cách thèm thuồng. Có lẽ nó muốn được sống trong vòng tay ôm ấp của
mẹ nhưng mẹ nó đã không còn...
Tô
phở vừa được người phục vụ bưng ra đặt trước mặt tôi. Hơi nóng bốc lên
nghi ngút. Bên trên những miếng thịt đặc kín che khuất bánh phở bên
dưới…
Quán
không sang trọng nhưng đông khách. Mùi phở thơm lừng bay khắp quán. Mọi
người ai cũng tranh thủ ăn xong để còn đi vào công sở bắt đầu một ngày
làm việc mới. Tôi cũng thế. Cắm đầu ăn, không để mắt nhìn chung quanh.
Được
lưng tô, tôi ngước nhìn về phía trước. Một thằng bé trạc 10 tuổi, nước
da ngăm đen, tóc cháy nắng đeo chiếc túi nhỏ trên tay, cầm xấp vé số
lặng lẽ bước vào. Nó đến từng bàn. Chìa xấp vé số ra mời. Chiếc áo kaki
màu cà phê sữa rộng thùng thình so với hình hài bé nhỏ của nó. Gương mặt
hiền lành, nói năng lễ độ nhưng nó chỉ nhận được cái lắc đầu nhã nhặn
của nhiều người.
Trong quán phở (Ảnh: Đăng Lê)
Thằng bé tiếp tục đến bàn kế bên chỗ tôi ngồi. Nó mời. Người phụ nữ
trung niên vừa nhai vừa đưa mắt nhìn xấp vé số trên tay nó. Dường như
không ưng ý với những hàng số trên tấm vé nó đang cầm trên tay, bà hỏi :
“Có số 28 không?”. Nó vẫn lặng yên. Bà tiếp tục ăn và chờ đợi nó. Nhưng
nó vẫn im lặng. Bà phải hỏi đến câu thứ 3, giọng hơi lớn thằng bé mới
giật mình: “Dạ có, dì để con lấy”...
Thì
ra, nó mải nhìn bé trai đồng trang lứa ngồi cạnh người phụ nữ. Thằng bé
đang ăn bát phở một cách hững hờ. Nó không nhìn bát phở mà nhìn người
ăn một cách thèm thuồng. Bé trai đó quần áo tinh tươm, thời trang, sạch
sẽ, gương mặt sáng sủa, da thịt hồng hào... Người phụ nữ nhận từ tay
thằng bé tờ vé số rồi rút 10.000 đồng đưa cho nó. Nó cúi gập đầu: “Con
cám ơn dì” rồi bước đi nhưng đôi mắt không rời đứa bé trai đầy diễm
phúc.
Tôi
cũng vừa ăn xong bát phở. Nó tiến đến nơi tôi ngồi. Chú ơi mua dùm con
vé số. Tôi nhìn nó. Nó nhìn tôi. Người phụ nữ cũng vừa xong bữa đứng dậy
đi ra cùng đứa con trai. Nó nhìn theo. Dường như trong ánh mắt nó gợn
lên một nỗi niềm.
Tôi cầm xấp vé số rồi bảo nó ngồi xuống. Thằng bé khép nép ngồi cạnh
tôi. “Con ăn sáng chưa?”. Tôi hỏi và không đợi nó trả lời. Tôi vẫy tay
gọi phục vụ… Tô phở được mang ra.
Nó nhìn tô phở trước mặt bằng
đôi mắt thèm thuồng nhưng đầy ái ngại. “Con ăn đi, chú mời con đó”. Nó
trố mắt tỏ vẻ ngạc nhiên rồi lẳng lặng lấy muỗng đũa ăn tô phở một cách
ngon lành.
Nó ăn rất điềm đạm. Không vội mà cũng không hững hờ như những đứa
trẻ khác. Tôi để yên lặng cho nó thưởng thức mùi vị của tô phở. Nó húp
đến giọt nước cuối cùng rồi đưa tay quẹt miệng.
Ăn xong nó đứng
dậy. Xấp vé số của nó tôi vẫn cầm trên tay. Mỗi ngày con bán được bao
nhiêu tờ? Dạ con lấy 100 tờ hôm nào bán hết thì được 100.000 đồng, nều
không hết thì trả lại. Nhưng ít khi hết lắm chú ơi. Được 70 – 80 tờ là
cùng.
Hỏi về hoàn cảnh, nó cho biết trước đây được sống trong sự chăm sóc
và nuông chiều của bố mẹ. Bố là một thợ cơ khí bậc cao trong một xí
nghiệp, còn mẹ là giáo viên tiểu học. Cuộc sống không khá nhưng không
thiếu thốn. Khi học đến hết lớp 4, tai họa ập xuống. Mẹ nó bị liệt nửa
người sau một tai nạn giao thông. Căn nhà đang ở bố nó phải bán để chạy
chữa cho mẹ nhưng cũng không bình phục được. Rồi mẹ nó mất, bố nó sa sút
tinh thần và không thiết tha đến công việc...
Hiện giờ, kinh tế trong gia đình phụ thuộc trong tay hai đưa trẻ -
nó và thằng anh trai hơn nó một tuổi. Cả hai lăn lộn suốt ngày khắp các
nẻo đường trong thành phố để bán vé số kiếm tiền nuôi cha và nuôi bản
thân mình.
Bây giờ tôi mới hiểu cái ánh mắt thèm thuồng của nó khi nhìn thằng
bé trai cùng trang lứa đi cùng mẹ vào ăn sáng. Cùng một lứa tuổi nhưng
hai số phận, hai cảnh ngộ. Có lẽ nó muốn được sống trong vòng tay ôm ấp
của mẹ nhưng mẹ nó đã không còn.
Tôi mua giúp nó 5 tờ vé số. Nó lững thững bước ra cửa tiếp tục lao
vào cuộc mưu sinh. Nhìn tờ lịch trên tường, hôm nay Tết thiếu nhi. Biết
bao giờ những trẻ em có cảnh đời nghiệt ngã, có thân phận hẩm hiu trong
xã hội này cảm nhận được cái đầm ấm của ngày tết thiếu nhi 1/6 này?
Trần Chánh Nghĩa
------------- mk
Người gởi: lo cong
Ngày gởi: 01/Jun/2013 lúc 8:54pm
TỘI NGHIỆP !!!!
------------- Lộ Công Mười Lăm
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 14/Jun/2013 lúc 8:23pm
Sao phải đợi ?
Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi?
Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khoảng cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau nhưng không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến nhau không giữ được mà là tình thương không được đáp trả…
Khoảng
cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp trả
mà là đem trái tim lạnh giá để đối xử với người yêu thương mình.
Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu
mình, lại không thể yêu mến nhau hay yêu mến nhau lại không thể nói ra được, đó mới là xa.
Vậy thì…
Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi?
Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của một người bạn?
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người?
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?
Sao phải đợi một nỗi đau rồi mới nhớ đến một lời ước nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?
Sao phải đợi người bỏ ta đi mới thấy luyến tiếc… Sao phải đợi mà không tự rút ngắn khoảng cách ấy
lại một chút, hiểu nhau một chút, thương nhau một chút…
Bạn ơi, sao phải đợi? Bởi có thể bạn không biết sẽ phải đợi đến bao lâu…
-ST-
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 20/Jun/2013 lúc 1:12am
Bộ quần áo cũ.
Minh sống chung với một ông bố
chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi
những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện
về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Minh
biết ông là người tốt, nhưng có cảm giác ông sống vì khối óc chứ không
vì con tim, thiếu sự thông cảm. Hôm nay đưa ông đi lễ ở nhà thờ, một
lần nữa ông lại mặc bộ đồ vest cũ sờn rách. Minh nhẹ nhàng:
-Bố nên thay bộ đồ con mua hôm trước, bộ quần áo này cũ quá.
-Nhưng bố thích mặc bộ này! Minh bắt đầu cau có:
-Nhưng mặc như vậy đi chỗ đông người rất kỳ, người ta sẽ nghĩ con bỏ bê không chăm sóc bố.
Ông già buồn rầu, lập lại:
-Bố thích bộ quần áo này lắm.
Minh cũng cương quyết:
-Bố nên thay ngay kẻo trễ, con không thấy có lý do gì để bố thích nó.
Ông già trả lời rất gọn ghẽ, chân thành, lâu nay ít khi nào Minh thấy ông minh mẫn như vậy:
-
Chính mẹ đã tặng bố bộ quần áo này để mặc ngày kỷ niệm thành hôn. Khi
chồng con ra trường, bố cũng mặc bộ quần áo này. Ngày đưa mẹ con ra
nghĩa trang, bố cũng mặc bộ đồ này, bố thấy thật vui và xúc động khi mặc
nó.
Nước mắt ông già hoen trên mi, rơi xuống gò má nhăn nheo. Minh hụt hẫng
và hết sức bối rối. Bố chồng tôi sống tình cảm và có lý hơn tôi nghĩ.
Trước khi quyết đoán người nào đó khô khan không có trái tim, mình nên xét lại trái tim mình đã. (st)
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 02/Jul/2013 lúc 1:29am
Posted on http://tsrsblog.wordpress.com/2013/06/22/team-hoyt-cau-chuyen-ve-su-yeu-thuong-va-ben-bi/ -
http://tsrsblog.wordpress.com/2013/06/22/team-hoyt-cau-chuyen-ve-su-yeu-thuong-va-ben-bi/ - Standard
Một câu chuyện thật về tình yêu thương, niềm tin và hy vọng
Trên
đời, những câu chuyện cảm động về tình mẹ có rất nhiều và bàng bạc
trong văn chương. Tình mẹ cao thượng hy sinh tất cả cho con là điều
không thể chối cãi. Lâu lâu vớ được một câu chuyện về tình cha, xin
chia sẻ cùng các bạn.
Dick Hoyt đáng được tôn vinh là một người cha vĩ đại. Nếu ai đã
trải qua cảm giác phải chăm sóc một người tật nguyền lâu năm, ắt sẽ thấy
rằng không có một tình yêu nào có thể lớn hơn tình yêu của ông bố Hoyt
với cậu con trai chưa sinh ra đời đã bị chẩn đoán mắc bệnh bại não
(cerebral palsy), một loại bệnh tĩnh với các tổn thương não đã định
hình khó có thể thay đổi.
Khởi đi từ bất hạnh
Năm 1962, Dick Holt đau xót nhìn đứa
con trai chào đời trong tình trạng bị dây rốn quấn cổ và được chẩn đoán
liệt não, sẽ phải sống như thực vật cả đời. Vì tình trạng đó, các bác
sĩ khuyên vợ chồng Dick và Judy nên đưa con vào một trung tâm bảo trợ xã
hội đặc biệt. Tuy nhiên, với lòng thương con vô bờ, Holt cha từ chối
lời khuyên đó. Người cha trẻ mới 22 tuổi để ý thấy đôi mắt của Rick,
tên đứa con, biết hướng mắt nhìn theo ông khi ông di chuyển quanh phòng.
Vì vậy Dick hy vọng và tin tưởng rằng Rick vẫn có thể suy nghĩ và nhận
thức được mọi sự việc xảy ra chung quanh.
Thế rồi vợ chồng Dick tìm đủ mọi
cách để giúp đứa con tham dự vào mọi sinh hoạt của gia đình.Khi làm bất
cứ điều gì, họ cũng tâm niệm rằng Rick đang dõi theo và cố gắng nhận
biết tất cả mọi việc, như bất cứ một đứa trẻ nào khác. Đôi vợ chồng nuôi
dưỡng niềm tin một ngày con họ có thể giao tiếp được trong một chừng
mực nào đó.
Họ đưa con đến những trung tâm phục
hồi chức năng, đến cầu cạnh những nhà nghiên cứu y khoa, cho con tham
gia vào tất cả các hoạt động gia đình, vui chơi trong vườn, giúp con tận
hưởng niềm vui được bơi dưới nước mà đứa trẻ nào cũng khao khát hoặc
đưa Rick đi cùng trong các kỳ nghỉ của gia đìn Nói cách khác, cặp vợ
chồng trẻ Dick và Judy đối xử với Rick như đối xử với một đứa trẻ bình
thường. Để làm được điều đó, họ phải hy sinh hầu như tất cả những thú
vui trong đời, dành hết thì giờ bên Rick, tìm hiểu Rick và tiếp tục
nuôi hy vọng.
Các bác sĩ, dù đã cố thuyết phục bố
mẹ Rick rằng họ chẳng có chút hy vọng nào, dù có cố gắng đến đâu. Tuy
nhiên, năm 11 tuổi, trong nỗ lực không thể tả được bằng lời, cha mẹ Rick
đã thuyết phục các nhà khoa học Trường Đại học Tuft, bang M***achusetts
kể cho Rick nghe một câu chuyện hài. Trước sự ngạc nhiên của họ, Rick
đã cười. Các nhà khoa học thừa nhận rằng họ đã lầm, Rick vẫn nhận biết
được thế giới sinh động quanh cậu và cậu rất muốn được tham gia và khám
phá thế giới ấy.
Cuối cùng, người ta làm riêng cho
Rick một chiếc máy tính đặc biệt, có thiết bị gắn vào đầu Rick, bộ phận
duy nhất trên người cậu có thể cử động được đôi chút. Thiết bị này giúp
Rick mã hóa những điều não cậu muốn nói và chuyển thành âm thanh điện
tử. Điều đầu tiên mà cậu bé Rick nói với bố mẹ là một môn thể thao. Bậc
phụ huynh đáng kính ấy giờ đây biết thêm một điều, niềm đam mê của con
trai họ là thể thao.
Khi chiếc máy mang tên Hi vọng được
gắn vào đầu Rick, cậu đồng thời được chấp nhận đến trường học. Cũng
trong thời gian này, cậu bé bộc lộ niềm đam mê với môn điền kinh. Năm
1977, khi trường cậu bé có chương trình chạy marathon để quyên góp cho
một học sinh bị tai nạn xe hơi, Rick đã nói với bố rằng: “Bố ơi, con
muốn chạy để quyên tiền cho bạn ấy!”. Một nguồn tin khác cho biết Rick
đã nảy ra cảm hứng muốn tham dự vào các cuộc chạy thể thao sau khi xem
một bài báo. Dick, một trung tá thuộc Lực Lượng Vệ Binh Quốc Gia Hoa
Kỳ, sửng sốt trước ý muốn bất ngờ hầu như không tưởng của đứa con 16
tuổi. Lòng ngập tràn vui mừng lẫn lo âu, người cha ôm con nói: “Được rồi
con. Chúng ta sẽ chạy thi.” Thế rồi người cha 37 tuổi mà trước đó chưa
hề chạy marathon bao giờ phải khổ luyện tập dợt để sẽ đẩy con chạy.
Thể hiện tình cha
Dick bắt đầu tập luyện chạy mỗi ngày với một bao xi măng đặt trong
chiếc xe lăn thay cho trọng lượng của Rick vì Rick bận học ở trường.
Dick đã có thể cải thiện sức khỏe của mình rất nhiều mà ngay cả khi đẩy
con, ông đã có thể tạo được một kỹ lục cá nhân là 5km trong 17 phút.
Sau khi hai cha con kết thúc cuộc đua đầu tiên dài năm dặm, Rick
mừng rỡ nói: “Thưa cha, khi chúng ta đang chạy, con cảm thấy như con
không còn tật nguyền nữa.” Dù đang mệt muốn kiệt sức, Dick sung sướng
rưng rưng nước mắt trước niềm vui của con.
Từ đó, vì niềm đam mê điền kinh và thể thao nói chung của đứa con
tật nguyền, Dick chocon mượn thân xác để tham gia vào những cuộc thi
triền miên được tổ chức tại nhiều nơi suốt năm trong và ngoài nước Mỹ
với danh hiệu tham dự viên là “Team Holt”.
Năm 1984, Dick trở thành một vận động viên điền kinh nổi tiếng và
được mời tham dự các cuộc thi ba môn phối hợp (bơi, đạp xe, chạy bộ). Đó
vốn là cuộc thi dành cho những người có sức khỏe tốt và dẻo dai. Ban tổ
chức muốn Dick tham gia và chỉ mình ông mà thôi, không có Rick. Ông từ
chối. Năm kế tiếp, họ lại đưa ra lời mời tương tự, nhưng một lần nữa ông
lại từ chối nếu không có con trai của mình cùng tham gia.
Dick nói với các nhà tổ chức, “Rick chính là lý do tôi tham gia các
cuộc thi này; tôi không muốn thi đấu một mình. Rick là động lực thúc
đẩy tôi. Hơn nữa, nếu không có Rick, tôi không biết phải làm gì với hai
cánh tay của mình”. Sau khi miệt mài thiết kế cho con những phương tiện
an toàn như ban tổ chức yêu cầu, đội Hoyt được tham gia và về đích trong
số 50% những người về đầu.
Sau khi hoàn tất cuộc đua Boston
Marathonlần thứ 15, cuộc đua mà họ đã bị từ chối vào năm 1981 khi lần
đầu tiên đăng ký tham gia, họ đã được tôn vinh như những Anh hùng của
nước Mỹ nhân kỷ niệm lần thứ 100 môn marathon.
Năm 2003, Dick bị một cơn trụy tim,
tuy nhiên, bác sĩ cho biết chính tình trạng sức khỏe tốt nhờ tham gia
thể thao thường xuyên đã cứu sống ông. Sau khi hồi phục, hai cha con
Dick và Rick lại tiếp tục những cuộc đua mới. Dick vẫn khăng khăng rằng
chính con trai mình mới là vận động viên điền kinh, chứ không phải ông.
Dick nói: “Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng mỗi khi đứng
đằng sau chiếc xe lăn của con trai, tôi cảm thấy lâng lâng khó tả. Rick
là cỗ máy hoạt động của cả hai chúng tôi. Tôi cho Rick mượn thân thể
mình, nhưng chính tinh thần của Rick mới là động lực thúc đẩy chúng tôi
tiến về phía trước”.
Thành tích 36 năm kiên trì
Mặc dù người ta nhìn thấy Dick và
Rick Hoyt trên trường đua nhiều lần, nhưng không lần nào khán giả ngừng
ngưỡng phục người cha đáng kính vừa chạy vừa đẩy con mình đang ngồi
trong xe lăn, gò lưng đạp xe kéo theo một chiếc xe lăn lên dốc xuống
đồi, hay vừa bơi vừa kéo đứa con tật nguyền.
Rick cũng đã chứng tỏ mình hơn cả
một vận động viên “đặc biệt” khi lấy xong bằng tốt nghiệp Đại học Boston
và trở thành người khuyết tật bại não đầu tiên tốt nghiệp đại học. Rick
làm việc tại phòng thí nghiệm máy tính của trường, nơi anh có thể hỗ
trợ phát triển một hệ thống giúp những người khuyết tật có thễ giao tiếp
thông qua các cử động của đôi mắt. Rick nói: “Tôi đã chứng minh cho
những người khuyết tật thấy rằng họ không nhất thiết phải suốt đời ngồi
yên một chỗ và nhìn cuộc sống trôi qua trước mắt. Họ cũng có thể tới
trường, có việc làm và tham gia vào các hoạt động hàng ngày trong xã
hội”.
Tính đến hết năm 2009, Team Holt đã tham gia cả thảy 1.009 cuộc
thi, trong đó có đủ các môn, từ marathon đến ba môn phối hợp và thậm
chí cuộc chạy bộ vòng quanh nước Mỹ. Đội Holt luôn về đến đích
trong các cuộc đua, có khi bỏ lại phía sau hơn một nửa số vận động viên
khác và đôi lần về nhất.
Đội Hoyt được tôn vinh tên tuổi vào Viện Người Thép Danh Tiếng (Ionman Hall of Fame) vào năm 2008.
Tính đến tháng Tư năm 2013, hai cha con Hoyt đã tham dự tổng cộng
1,077 cuộc chạy gay go đòi hỏi sức chịu đựng bền bỉ, trong số đó gồm có
70 cuộc đua chạy việt dã (marathon) và sáu cuộc đua tam hợp Người Thép
(Ionman triathlon). Họ đã tham dự cả thảy 30 lần trong giải Boston
Marathon. Ngoài ra, để bổ sung vào danh sách những thành tựu của họ, năm
1992 cha con Dick và Rick đạp xe và chạy vòng quanh nước Mỹ, hoàn thành
khoảng đường dài 3,735 dặm (6,011 km) trong 45 ngày.
Khi dự thi ba bộ môn thể thao phối
hợp triathlon, Dick bơi với giây cột quanh eo để kéo Rick nằm trên một
xuồng phao. Qua phần đua xe đạp, Rick ngồi phiá trước một chiếc xe đạp
dọc được thiết kế đặc biệt. Đối với phần chạy bộ, Dick đẩy Rick ngồi
trên xe lăn.
Năm nay 2013, Dick đã là một người
già 73 tuổi và Rick đã 51 tuổi nhưng mãi mãi vẫn là một đứa con tật
nguyền. Mỗi lần chuyển đổi giữa các bộ môn thi từ bơi sang đạp xe đạp,
từ đạp xe đạp đổi qua chạy bộ, người cha già phải thao tác thật nhanh tự
tay bồng con đặt vào ghế, nai nịch an toàn, xong tiếp tục cuộc thi.
Xin
xem đoạn phim thật cảm động tại nối kết YouTube http://www.youtube.com/watch?v=QnN5bvVtVao - .
Thú thật cùng các bạn, cứ mỗi lần xem đoạn video này, tôi không khỏi
nghẹn lòng, phải ngưng gõ bàn phím chữ và ngồi thừ ra một lúc. Đây quả
là một trong những đoạn video về tình cha gây xúc động nhất).
Ngày nay, hai cha con Holt -hay nói
cho đúng hơn là người cha Dick Holt đã già- mỗi năm dự đua ít hơn và
dành thì giờ cho các cuộc nói chuyện trước công chúng nhiều hơn. Thuở
bắt đầu sự nghiệp thể thao, họ tham gia 50 cuộc đua mỗi năm nhưng bây
giờ chỉ nhắm mục tiêu tham dự còn khoảng phân nửa số lượng đó mỗi năm mà
thôi. Holt cha cho biết chưa có ý định hoàn toàn rút lui các cuộc thi.
Ngày 08 tháng Tư năm 2013, một bức
tượng đồng vinh danh cha con Hoyt đã được khánh thành gần khởi điểm của
cuộc chạy đua Boston Marathon tại Hopkinton, M***achusetts.
Do vụ khủng bố đặt bom nổ ngày 15 tháng Tư, Đội Hoyt chưa kịp hoàn
tất cuộc chạy đua Boston Marathon năm 2013. Lúc vụ nổ xảy ra, họ còn
cách lằn mức đích khoảng một dặm và đã bị giới hữu trách cuộc đua chặn
lại cùng với hàng ngàn vận động viên khác. Họ an toàn và được một người
lái xe SUV ngang qua chở họ đến khách sạn Sheraton tạm trú.
Kết luận
Tình yêu vị tha thực sự giúp con người có được sức mạnh để làm
những điều không tưởng. Sở dĩ ông Dick Hoyt có đủ kiên nhẫn và nghị lực
trải qua tất cả những cuộc đua đầy thử thách là vì ông đã tìm thấy mục
đích cao cả trong đời là đem lại niềm vui và hạnh phúc của con trai ông.
Ông không muốn để cho con mình bị xem là người thừa trong xã hội. Ông
muốn cho con tham gia vào các hoạt động xã hội để giúp con cảm thấy hạnh
phúc. Vì lẽ đó, ông đã luôn cố gắng hơn bao giờ hết.
“Nếu trong tim ta có một tình yêu vô điều kiện, ta có thể tìm thấy
cho mình một nguồn năng lượng to lớn để thực hiện những điều không
tưởng. Ta có thể vượt qua những giới hạn của bản thân và chuyển hóa mọi
giới hạn đó thành điều kỳ diệu.”
Khẩu hiệu của Đội Hoyt đó là “bạn có thể ” và họ chính là sự minh
chứng sống khẳng định bạn có thể khi bạn quyết định làm. Thông điệp của
đội Hoyt đã làm rung động mọi người.
Dù có mang trên người những khiếm khuyết về mặt thể chất hay không
đi chăng nữa, chúng ta có thể học được rất nhiều từ câu chuyện của họ,
hãy cho ước mơ của chúng ta một hy vọng, một cơ hội thứ hai để sống mặc
cho tuổi tác có như thế nào đi chăng nữa, và hãy nhìn thế giới một cách
rộng mở hơn. Câu chuyện của Rick và Dick cũng khiến cho chúng ta phải
suy nghĩ lại về những gì chúng ta cho rằng “không thể” cho tới giờ và
hãy thử cố gắng hết sức một lần nữa xem.
Tóm tắt về thành quả giúp con vượt lên trên số phận, Dick Holt nói:
“Tôi yêu gia đình và chỉ muốn trở thành một người cha tốt nhất trong
khả năng của tôi. Chỉ cần có được niềm vui khi ở bên cạnh con, được tận
hưởng những giây phút đó, chúng tôi sẽ tiếp tục vượt qua được những khó
khăn trở ngại phía trước”.
Qua 36 năm dài sống cho con và hy sinh cho con, ông quả xứng đáng là một trong những người cha tốt nhất thế giới.
Phan Hạnh sưu tầm.
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 04/Jul/2013 lúc 11:25pm
NHỮNG MẨU CHUYỆN NGẮN, CŨNG LÀ THẬT NGOÀI ĐỜI
Quà sinh nhật
Trong
năm đứa con của má, chị nghèo nhất. Chồng mất sớm, con đang tuổi ăn
học. Gần tới lễ mừng thọ 70 tuổi của má, cả nhà họp bàn xem nên chọn nhà
hàng nào, bao nhiêu bàn, mời bao nhiêu người. Chị lặng lẽ đến bên má: "Má ơi, má thèm gì, để con nấu má ăn?" Chưa tan tiệc, Má xin phép về sớm vì mệt. Ai cũng chặc lưỡi: "Sao má chẳng ăn gì?" Về nhà, mọi người tìm má. Dưới bếp, má đang ăn cơm với tô canh chua lá me và dĩa cá bống kho tiêu chị mang đến... (ST)
Sầu Riêng
-
Mẹ, sầu riêng rộ. Mẹ mua cho Nội một trái đi Mẹ. Nội nói cả chục năm
rồi Nội chưa ăn múi nào hết. - Bên đây sầu riêng mắc như vàng, của đâu
mà cho Nội mày ăn cho đủ. Tao hầu Ba mày mệt rồi, thêm Nội mày nữa có
nước đem chôn tao sớm. Thằng Tí như bị hụt hẫng trước câu trả lời của Mẹ
nó. ... Mùa sầu riêng năm sau, Nội nó mất. hôm giỗ đầu, Mẹ nó mua một
trái sầu riêng thật to để trên bàn thờ. Mẹ nó nói với mọi người: - Má
chồng tôi hảo sầu riêng lắm. Mắc cách mấy tôi cũng ráng mua để cúng Má
tôi. Mọi người khen Mẹ nó là dâu thảo. Chỉ có thằng Tí biết. Nó lặng lẽ
đến cạnh bàn thờ thì thầm: - Xin Nội tha lỗi
cho Mẹ con
Bông điển điển
Xưa, em sống ở quê. Mùa lũ, em ngâm mình mò củ ấu, hái bông điên điển . Tuổi mười lăm ngai ngái mùi bùn.
Em tìm về thành phố. Học đi, học nhảy, học liếc mắt cười tình. Tuổi thiếu nữ đôi mươi vành vạnh, thơm phức và kiêu hãnh.
Một bữa, em chạy ra từ trong khách sạn. Chiếc giày cao gót lật quai lăn
tõm xuống cống đen ngòm để lộ đôi chân phèn tứa máu. Em khóc tức tưởi.
Nước mắt ân hận làm trôi những thứ bôi trét giả tạo. Khuôn mặt lộ dần
những nét quê xưa.
Em chợt nhớ những cánh hoa điên điển sắp tàn còn kịp ửng vàng trước lúc hoàng hôn.
Nguyễn San
Em tôi
Bám đất Sài Gòn sau 3 năm ra trường, tôi vẫn không xin được việc. Đôi cua dạy kèm, khi chẳng đủ trang trãi lại phải nhờ nguồn “trợ cấp” ở quê. Vừa rồi, đau ruột thừa, nằm viện. Mẹ vượt ngàn cây số vào thăm. Ngày về, dúi vào tay tôi chỉ vàng, bảo: “Của
cái Lan, nó dặn con dùng để hồi sức, viện phí và tiền gởi vào cho con
trước đây cũng một tay nó cả. Tội nghiệp! Dạy thêm tít mù, còn nuôi thêm
cả lợn”. …Nhớ ngày Lan trượt đại học, thư về tôi mắng chẳng tiếc lời…
Cầm món quà của em, tôi chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong.
Ngày xưa
Huỳnh Văn Dân -
Thuở
nhỏ, nhà tôi nghèo lắm. Mỗi chiều, anh em tôi thường tụ lại bên nồi cơm
độn khoai sắn, ríu rít như đàn chim về tổ. Thiếu thốn nhưng chúng tôi
nhường nhau phần thức ăn ngon nhất, mẹ tôi rất vui lòng.
Khi chúng tôi khôn lớn, có gia đình riêng, ai cũng khá giả. Hôm giỗ ba,
có mặt đông đủ, anh Hai tôi phàn nàn với mẹ cây xoài của anh Ba mọc chồm
qua sân nhà anh. Chị Ba trách anh Tư đào ao lấn qua phần đất của chị
hai tấc. Mẹ tôi trầm ngâm: "Mẹ ước gì được trở lại thời nghèo khó ngày xưa."
Ca dao thương mẹ
- Trung Dung -
Ba bị tai nạn mất khi mẹ chưa bước vào tuổi bốn mươi. Mẹ ở vậy nuôi con.
Con lêu lổng chơi bời, mẹ khóc.
Con ngoan, học giỏi... Mẹ cũng khóc khi đốt nhang cho ba.
Hồi đó, con đâu hiểu sao ít thấy mẹ cười.
Lớn lên, nghe câu hát "... Mẹ đi lấy chồng con ở với ai..." Con lại khóc vì thương mẹ.
Tính cách
Mẹ
tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ
thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải
lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn: - Coi chừng trôi ti vi....
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà văn này, nhà thơ nọ... Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn. - Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép. Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi....
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
(tác giả Nguyễn Thị Hoài Thanh)
Nước mắt chảy xuôi...
Tin
báo : Chồng chết sớm, mẹ ở vậy, buôn thúng bán bưng chắt chiu 3 thứ rau
trái, lại bán thêm vé số buổi tối, cố nuôi đứa con trai đến trưởng
thành. Thằng con bê tha rượu chè cờ bạc, về hạch xách tiền, đến khi mẹ
không còn tiền nữa, nó đánh bà máu me be bét. Lối xóm gọi công an. công
an hỏi bà về thằng con. Bà hỏi ngược lại :
- Nếu tôi nói, con tôi có bị tù không ?
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 11/Jul/2013 lúc 8:46pm
Lễ công bố đại lý chính thức của Rolls-Royce tại Việt Nam.
Trong
tình hình kinh tế đầy biến động, các doanh nghiệp đồng thanh kêu khó,
nợ xấu gia tăng, bất động sản đông cứng… thì thị trường hàng tiêu dùng
Việt Nam vẫn đang là “miền đất hứa” của các nhãn hàng hiệu siêu sang.
Sự đổ bộ của những thương hiệu siêu sang
Vượt qua các tên tuổi lớn trong hàng
thời trang thế giới như Louis Vuitton, Versace, Chanel, Hermes trở thành
hãng thời trang xa xỉ nhất do Hiệp hội hàng xa xỉ thế giới bầu chọn.
Những sản phẩm từ túi xách cho đến quần áo thời trang của Hermes đều là
lựa chọn yêu thích của những người nổi tiếng. Năm 2008 cửa hàng Hermes
đầu tiên tại Việt Nam xuất hiện ở Hà Nội. Đến nay, cửa hàng này luôn
tăng trưởng doanh thu hằng năm từ 20-30%, với các sản phẩm có giá dao
động từ 10.000-150.000 USD/sản phẩm…
Sự phát triển mạnh mẽ của thị trường
khiến Hermes luôn muốn đẩy mạnh phát triển tại Việt Nam. Đầu năm 2013,
Hermes đã mở cửa hàng thứ hai tại Việt Nam nhằm cung cấp những chiếc túi
với thông điệp: “Tôi là người giàu có và đầy quyền lực”.
Bên cạnh Hermes, có một điều đặc biệt là
dù thị trường xe hơi hiện nay gần như đóng băng nhưng các dòng xe cao
cấp vẫn được ưa chuộng và duy trì được doanh số. Các hãng xe sang như
BMW, Mercedes, Audi… đều đạt mức tăng trưởng cao tại Việt Nam, cho thấy
xu thế tiêu dùng hàng xa xỉ, đắt tiền của người Việt Nam đang lũy tiến.
Cuối tháng 6 vừa qua, tại Hà Nội,
Rolls-Royce đã chính thức công bố đại lý chính thức của hãng tại Việt
Nam. Rolls Royce là một thước đo vị thế xã hội, thể hiện sự tột đỉnh
trong văn hóa tiêu dùng ngay tại những đất nước phát triển nhất. Tại khu
vực châu Á, Hà Nội là thành phố thứ 22 mà Rolls-Royce có mặt. Lựa chọn
Hà Nội là nơi đầu tiên đặt tổng hành dinh, Rolls-Royce đã thể hiện định
hướng trước mắt tập trung vào thị trường phía Bắc.
Ở một đất nước đang phát triển với thu
nhập bình quân đầu người mới chỉ ở mức 1.400 USD/năm, việc hãng xe hơi
siêu xa xỉ có giá từ 1,2-1,7 triệu USD/chiếc đặt đại lý đã chứng tỏ tiềm
năng thực sự của thị trường xe hơi hạng sang Việt Nam.
Độ chịu chơi và chịu chi của người Việt đã khiến cho các thương hiệu danh tiếng thế giới phải để mắt đến thị trường mới nổi này.
Ông Đoàn Hiếu Minh, Chủ tịch Hội đồng
quản trị Công ty Regal Motor Cars, đơn vị phân phối Rolls-Royce tại Việt
Nam, cho biết ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, phân khúc khách hàng của
Rolls-Royce đều rất hẹp. Họ là những người thành đạt trong các lĩnh vực
và ngành nghề mà họ đại diện, đạt được nhiều thành công và muốn tưởng
thưởng riêng cho bản thân một chiếc xe đặc biệt mang dấu ấn cá nhân.
Tuy nhiên, lạc quan về thị trường trong
nước, ông Minh tin rằng trong năm 2013 và 2014, mức độ tăng trưởng về
sản lượng bán Rolls-Royce tại Việt Nam trong vòng 3 năm tới ít nhất sẽ
là hai con số.
Các “tín đồ” hàng hiệu không chỉ dừng ở
các cửa hàng trong nước mà họ sẵn sàng đầu tư một chuyến xuất ngoại để
mua sắm thỏa thích. Bên cạnh việc các “sao” trong giới showbiz lên báo
khoe sang nước này, nước khác để sắm sanh đồ hiệu thì một thực tế trong
giới “nhà giàu” Việt Nam là họ luôn đi máy bay như “đi chợ” để lùng mua
những thứ đồ mà mình thích ở các thiên đường mua sắm như Hong Kong,
Singapore hay các nước thuộc Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất.
Anh Q.C, một doanh nhân trung tuổi, vừa
có chuyến mua sắm kéo dài 1 tiếng rưỡi ở khu phố hàng hiệu Orchard Road
của Singapore. Máy bay hạ cánh lúc 1 rưỡi chiều, đủ để anh kịp sắm 1
đồng hồ Rolex nạm kim cương, 1 đôi giày Louis Vuitton kiểu dáng mùa hè, 1
thắt lưng nam hiệu Gucci… Danh sách hàng hóa xa xỉ anh mua được trong
90 phút còn dài nhưng cũng vừa vặn thời gian để anh lên máy bay về Hà
Nội vào lúc 15 giờ đúng.
Thuê đồ hiệu để… sướng (!)
Với giới thượng lưu, nhà giàu, việc họ
bỏ tiền ra để sở hữu những thương hiệu xa xỉ là việc làm trong tầm tay.
Còn với những người bình thường, cơ hội sử dụng các mặt hàng xa xỉ là
điều không tưởng. Vậy tại sao không thuê một lần khi bạn cần tới nó? Và
thế là dịch vụ cho thuê đồ hiệu đã và đang phục vụ không hết khách.
Muốn thuê một món đồ của các thương hiệu
đắt giá như Louis Vuitton, Gucci, Burberry, Dior, Chanel,Pierre Cardin… các khách
hàng phải đặt cọc tiền, chứng minh thư và trả tiền thuê hằng ngày bằng
3% giá bán lẻ của sản phẩm đó.
Nhu cầu thuê đồ hiệu để thỏa mãn sự
“sang chảnh” của giới trẻ đang rất cao. Các cửa hàng cho thuê này mặc dù
có giá trị hàng hóa rất lớn nhưng thường nằm trong ngõ nhỏ ở các khu
Chùa Bộc, Nghĩa Tân… Quần, áo, váy và các loại phụ kiện như đồng hồ,
giày, túi… của các thương hiệu lớn có giá từ 1.000 USD đến vài nghìn
USD/chiếc luôn là lựa chọn hàng đầu của khách hàng.
Nga, khách quen của một hàng cho rằng,
được sử dụng hàng hiệu để thấy mình đẹp và sang trọng hẳn lên mà chỉ mất
có 200.000-400.000 đồng/ngày thì cũng đáng.
Hiện nay, nhiều cửa hàng điện thoại ở
khu Cầu Giấy, Hà Nội đang có dịch vụ cho thuê iPhone5 với giá
600.000-800.000 đồng/ngày để đáp ứng nhu cầu của một bộ phận giới trẻ
sính hình thức, thích xài hàng hiệu nhưng không đủ tiền để sắm. Người
thuê phải đặt cọc đi kèm nhiều điều khoản ràng buộc như nếu lỡ máy bị
một vết xước nhỏ hoặc bị rơi bể viền thì phải bồi thường tới tiền triệu.
Bạn Huy Khoa, sinh viên một trường ĐH
tại Hà Nội, nói: “Xài đồ xịn để thể hiện đẳng cấp và được bạn bè coi
trọng, bỏ gần triệu bạc mà được sở hữu kiệt tác iPhone 5 lấy le vào dịp
gì quan trọng nào đó thì cũng đáng tiền”.
Bên cạnh iPhone5, tiền thuê các loại
điện thoại khác như các dòng cảm ứng của Nokia, Samsung có giá rẻ hơn,
dao động từ 100.000-300.000 đồng/ngày.
Những chiếc xe tay ga đắt tiền và ô tô
cũng thu hút được nhiều người đến thuê. Tùy thuộc vào từng loại xe mà
chủ hàng hét giá. Với những xe tay ga như SH, LX… thì giá cho thuê
thường là 500.000 đồng/ngày. Đối với các loại ô tô bình dân như Morning,
Vios, Innova… có mức giá cho thuê dao động từ 500.000-1 triệu
đồng/ngày. Các loại xe sang trọng hơn như Altis, Camry… có giá từ 2
triệu đồng/ngày.
Những câu chuyện từ sự khát khao được sử
dụng hàng hiệu bằng cách đi thuê đã thể hiện rõ căn bệnh sính hình
thức, thích chơi trội của giới trẻ. Có phải rằng các bạn không đủ điều
kiện để khẳng định thương hiệu, giá trị của bản thân, nên phải thể hiện
bằng những món đồ hiệu đi thuê?
Một người hàng hiệu từ đầu tới chân
nhưng thiếu sức sống thì chẳng hơn gì một ma-nơ-canh trong cửa hàng thời
trang. Giới trẻ cần phải xác định lại rằng ta đầu tư gì cho giá trị bản
thân trước khi đầu tư cho bề ngoài? Sự đắt tiền của vẻ bề ngoài không
bao giờ thay thế nổi sự kém cỏi của bên trong!
Nguồn: Gocnhinalan
__._,_.___
------------- mk
Người gởi: Huy-Tưởng
Ngày gởi: 12/Jul/2013 lúc 12:59am
~::Trích Dẫn nguyên văn từ mykieu
Một người hàng hiệu từ đầu tới chân nhưng thiếu sức sống thì chẳng hơn gì một ma-nơ-canh trong cửa hàng thời trang. Giới trẻ cần phải xác định lại rằng ta đầu tư gì cho giá trị bản thân trước khi đầu tư cho bề ngoài? Sự đắt tiền của vẻ bề ngoài không bao giờ thay thế nổi sự kém cỏi của bên trong!
Nguồn: Gocnhinalan
__._,_.___
Câu nầy còn có giá trị hơn cả những chiếc Rolls-Royce
H.T
------------- mhth
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 31/Jul/2013 lúc 9:37am
Di Chúc của Nhà Triệu Phú
Ba
mươi năm trước đây tại thủ đô Washington, D.C., vợ của một nhà doanh
nhân đã bỏ rơi chiếc ví của cô ấy tại bệnh viện trong một đêm mùa đông.
Nhà doanh nhân này rất lo lắng và quay lại bệnh viện để tìm ngay trong
đêm đó, bởi vì trong chiếc ví không chỉ chứa $100,000 mà còn có cả các
tài liệu marketing rất quan trọng.
Khi
người doanh nhân vội vã tới bệnh viện, ông ta nhìn thấy một cô gái nhỏ
nhắn nằm ngay dưới chân bức tường hành lang, đang run lên vì lạnh, và
trong tay cô gái đó có chính xác chiếc ví mà vợ ông đã bị mất.
Cô
gái tên là Hiada, cô tới bệnh viện để đưa người mẹ đang bị ốm tới khám
bác sĩ. Người mẹ và cô con gái, hai người đang dựa vào nhau để sống, họ
rất nghèo, họ bán mọi thứ đáng giá và gom góp chỉ vừa đủ số tiền để nhập
viện và ở bệnh viện trong một đêm. Không có tiền, họ sẽ bị đuổi ra khỏi
bệnh viện vào ngày tiếp theo.
Đêm
đó, Hiada đã bị bỏ lại bơ vơ trong hành lang của bệnh viện. Cô ấy cầu
nguyện xin Chúa nhân từ cứu giúp và hy vọng sẽ gặp được một quý nhân nào
đó sẽ cứu giúp được mẹ cô. Đột nhiên, một người phụ nữ đi từ trên hàng
lang xuống và đã đánh rơi chiếc ví mà không hề để
ý và vội vã đi qua, có lẽ bởi vì cô ấy đang phải mang một thứ gì đó
trên tay. Hiada là người duy nhất ở hành lang lúc đó, cô đã tới và nhặt
chiếc ví lên. Khi cô chạy tới sau cánh cửa phía sau người đàn bà kia,
thì bà ấy đã ở trên ô tô.
Hiada
quay trở lại phòng bệnh viện. Khi mở chiếc ví ra, cả hai mẹ con đều
sock vì số tiền quá lớn. Họ đều ngay lập tức nghĩ rằng số tiền kia sẽ có
thể giúp mẹ cô ấy chữa bệnh. Tuy nhiên, người mẹ đã nói với Hiada quay
lại hành lang và đợi người đánh rơi kia quay lại để tìm.
Bất
chấp mọi nỗ lực giúp đỡ cứu chữa của nhà doanh
nhân, mẹ của Hiada đã ra đi và để người con gái nhỏ ở lại một mình. Sau
đó,nhà doanh nhân đã giúp đỡ cô con gái nhỏ bé kia, người đã mất đi cả
gia đình. Người mẹ và cô con gái không chỉ giúp người doanh nhân lấy lại
$100,000, mà quan trọng hơn là những tài liệu marketing đã giúp nhà
doanh nhân về sau thành công hơn bao giờ hết và trở thành một nhà triệu
phú chỉ sau đó không lâu
Sau
khi tốt nghiệp đại học, Hiada, (với sự giúp đỡ của nhà doanh nhân), cô
đã trợ giúp cai quản việc kinh doanh của nhà triệu phú. Mặc dù nhà triệu
phú không bao giờ bổ nhiệm cô vào một vị trí nào thực sự, nhưng trải
qua rất nhiều thời gian thử thách và học tập, những kinh nghiệm
thông thái của nhà triệu phú đã ảnh hưởng tới cô, giúp cô trở thành một
nữ doanh nhân thực sự.
Vào
những năm sau này, ông đã tham vấn Hiada rất nhiều ý kiến giải quyết
cho rất nhiều vấn đề gặp phải. Khi mà ông sắp xa rời thế giới, ông đã để
lại những dòng đầy từ bi:
“Trước
khi tôi biết Hiada và mẹ cô ấy tôi đã thực sự mất hết tiền, nhưng khi
tôi đứng trước bà mẹ và cô con gái, người đã tìm thấy một số tiền rất
lớn của tôi khi mà họ đang trong cảnh bệnh tật và nghèo đói nhưng vẫn
không màng tới số tiền của tôi, tôi nhận ra rằng họ mới là những
người giàu nhất. Họ đã giữ được những tiêu chuẩn đạo đức cao nhất của
con người mà một người doanh nhân như tôi còn thiếu. Tiền của tôi có
được phần lớn là do những trò tiểu xảo và tranh nhau với người khác. Đó
là những người mà họ làm cho tôi hiểu được tài sản quan trọng nhất trong
cuộc đời là giá trị đạo đức của họ. Tôi cứu giúp Hiada không chỉ vì trả
ơn hay vì sự cảm thông. Mà là vì tôi thấy cô ấy như một hình mẫu chuẩn
mực của một con người.
Khi
cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi sẽ luôn nhớ rõ rằng tại bất kỳ thời điểm nào
cái gì tôi nên làm, cái gì không, tôi nên kiếm tiền thế nào, tôi không
nên kiếm thế nào. Đó là lý do cơ bản
cho sự thịnh vượng trong kinh doanh của tôi sau này và khi tôi đã trở
thành nhà triệu phú. Sau khi tôi chết, hàng triệu đô la của tôi sẽ kế
thừa lại hết cho Hiada. Đó không chỉ là để cho mà nó sẽ mang lại thành
công hơn và thịnh vượng hơn cho việc kinh doanh sau này. Tôi tin chắc
rằng người con trai thông minh của tôi sẽ hiểu được những suy nghĩ của
cha mình.”
Khi
người con trai của nhà triệu phú đi du học trở về, anh đã đọc rất kỹ
bức thư của cha và ngay lập tức ký các giấy tờ chuyển nhượng mà không
một chút đắn đo gì : “Tôi đồng ý để Hiada thừa kế toàn bộ tài sản của
cha tôi. Tôi chỉ có một đề nghị rằng Hiada sẽ trở thành vợ của
tôi.”
Sau
khi đọc xong và nhìn thấy chữ ký của người con trai nhà triệu phú,
Hiada đã nghĩ rất nhanh và đã ký vào: “Tôi xin nhận mọi tài sản thừa kế
từ thế hệ trước, bao gồm cả người con trai của ông”.
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 18/Aug/2013 lúc 7:04pm
Lời cha dặn
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Có ai bảo con ngoan. Hãy cảm ơn và nhớ ngoan hiền hơn nữa.
***
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang. Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng họ hai
đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc
đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm,.
Nỗi đau. Con hãy nén vào trong.
Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
Đừng khóc than - quỵ lỵ - van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến - có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
Bạn. Là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang có.
Thù. Là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay.
Đừng bao giờ mượn. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.
Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều - những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con - được lấy từ trái tim chân thật. Từ
những tháng năm lao khổ cuộc đời. Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ
bao ngày vất vưởng long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha. Những bài học một đời cay đắng.
Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa lòng con. Để khi con cất bước
vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy. Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải
tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
Con hãy chậm bước dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành !
Hãy vui lên trước điều nhân nghĩa.
Hãy buồn với chuyện bất nhân.
Và hãy tin vào điều có thật :
Con người - sống để yêu thương.
Bùi Nguyễn Trường Sơn.
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 18/Aug/2013 lúc 8:33pm
Tôn Vận Tuyền (孫運璿, Sun Yun-Suan, 10/11/1913 - 15/2 /2006) , một nhà
kinh tế, một chính trị gia Đài Loan, xuất thân là kỹ sư, quê ở Bồng Lai,
Sơn Tây (Trung Quốc). Ông tốt nghiệp ngành Công nghệ điện tại Đại học
Công nghệ Harbin (Harbin Institute of Technology). Từ năm 1937 đến 1940
ông làm việc tại Hội đồng tài nguyên quốc gia (National Resources
Commission). Ông được gửi đi tu nghiệp tại Tennessee Valley Authority
(Hoa Kỳ) từ năm 1943 đến 1945. Ông làm Bộ trưởng gần 20 năm ở các bộ
Giao thông vận tải, Truyền thông và Bộ Kinh tế . Ông là Bộ trưởng Bộ
Kinh tế từ năm 1969 đến 1978, sau đó được bầu làm Thủ tướng Đài Loan
(Premier of the Republic of China ) từ năm 1978 đến 1984. Ông có công
xây dựng Mười dự án siêu cấu trúc , trong đó có sân bay quốc tế Chiang
Kai-shek International,Nhà máy Điện hạt nhân số 1, đường cao tốc Quốc
gia Tôn Dật Tiên (Sun Yat-sen National Expressway) Viện nghiên cứu Công
nghiệp Quốc gia (Industrial Technology Research Institute) và Công viên
Công nghệ khoa học Tân Trúc (Hsinchu Science-based Industrial Park)...
Nhờ những biến đổi có tính cách mạng này mà từ những năm 60 của thế kỷ
trước, Đài Loan đã trở thành nơi xuất khẩu mạnh mẽ các loại hàng dệt
may, giầy dép, đồ nhựa, nông sản phẩm, công nghệ hóa dầu, thiết bị cơ
khí và đặc biệt là các linh kiện điện tử. Ông được coi là một trong
những người tạo ra sự bứt phá về Công nghệ và Kinh tế ở Đài Loan .
Ngày 24 tháng hai năm 1984 ông bị đột quý do xuất huyết não và sau khi
phục hồi chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tháng 2 năm 2006 do bị biến chứng,
ông đã qua đời tại Đài Bắc, hưởng thọ 92 tuổi . Ngoài các trước tác về
Kinh tế, Chính trị, tôi quan tâm đến một bức thư ông để lại cho các con
của ông. Một bức thư giản dị nhưng thật chân tình và sâu sắc. Tôi xin
phép được giới thiệu lại cùng các bạn bức thư này:
Trích dịch lá thư riêng của ông
Tôn Vận
Tuyền (1913 - 2006),
viện trưởng viên Quốc Gia Hành Chánh và là một chánh khách nổi tiếng Trung Hoa
Dân Quốc, Đài Loan viết cho các con của ông lúc ông còn sống. Gần đây thư được
lưu hành trên mạng ,gây cảm xúc sâu đậm trong giới phụ huynh -
Các Con thân
mến,
Viết những điêu căn dặn này, cha dựa trên 3 nguyên tắc sau đây :
1. Đời sống là vô thường, không ai biết trước mình sẽ sống được bao lâu. Vì vậy
có những việc cần phãi sớm được nói ra để các con hiểu thì hay hơn.
2. Là người sinh thành của các con, cha mà không nói ra thì chắc không ai nói rõ
với các con những việc nầy đâu.
3.Những điều căn dặn để các con ghi nhớ nầy là kết quả của bao kinh nghiệm xương
máu, bao thất bại đắng cay trong cuộc đời của bản thân cha . Chúng sẽ giúp các
con tránh được những nhầm lẫn oan phí trên con đường trưởng thành của các con.
Dưới đây là những điêu
nên ghi nhớ trong cuộc đời
:
1. Nếu có
người đối xử không tốt với các con , đừng thèm để tâm cho mất thời giờ. Trong
cuộc đời nầy, không ai có bổn phận phải đôi xử tốt với các con cả, ngoại trừ cha
và mẹ các con. Nếu có người đối xử tốt với các con, ngoài việc phải biết ơn,
trân quý, các con cũng nên thận trọng một chút Chớ vội cho ngưởi ấy là bạn tốt
của mình ngay vi thường tình người đời làm ơn cho ai việc gì thường có hậu ý cả.
2.Không có người nào là không thể thay thế được cả; không có vật gì mà ta nhất
thiết phải sở hữu ,bám chặt lấy cả. Nếu hiểu rõ được nguyên lý nầy, thi sau này
, không may nếu người bạn đời cũa mình không còn muốn cùng đi tron đường đời với
mình nữa , hoặc giả vì một lý do nào đó, những gì trân quý nhất trong đời bị mất
đi thì mình hiểu đó không phải là những chuyện trời sập.
3. Đời người
ngắn ngủi, nếu hôm nay để lãng phi thời gian, mai đây hiểu được , mình mới tiếc
rằng quãng đời đó đã vĩnh viễn mất rồi!. Cho nên, nếu các con càng sớm biết trân
quý cuộc đời mình , các con càng được tận hưởng nó nhiều hơn. Trông mong được
sống trường thọ, sao bằng cứ tận hưởng cuộc đời mình ngay từ bây giờ.
4.Trên đời nầy
chẳng hề có chuyện yêu thương bất diệt. Áí tình chẳng qua chỉ là một cảm xúc
nhất thời. Cảm giác nầy sẽ theo thời gian, hoàn cảnh mà biến đổi. Nếu người yêu
bất diệt chẳng may bỏ đi , mình hãy chiu khó nhẫn nại một chút, để thời gian dần
dần trôi qua, để tâm tư từ từ lắng động, cái đau khổ cũng sẽ từ từ nhạt nhòa đi.
Không nên cứ ôm áp cái ảo ảnh yêu thương mãi, cũng không nên quá bi luỵ vì thất
tình.
5.Trên thê
gian tuy có nhiều người thành công, nổi tiếng mà chẳng có bằng cấp cao, học hành
gì nhiều. Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ thành công mà không cần học hành
nhiều . Kiến thức đạt được do việc học hành, giáo dục là lợi khi trong tay . Các
con có thể tay trắng lập nên sự nghiệp , nhưng không thể không có một tấc sắt
trong tay . Các con nên nhớ kỹ điều nầy !
6. Cha không
đòi các con phải phụng dưỡng cha trong quãng đời còn lại của cha sau nầy, Ngược
lại, cha cũng không thể bao bọc quãng đời sau nây của các con. Khi các con đã
trưởng thành, tự lập, đó cũng là lúc cha đã làm tròn thiên chức của cha. Sau này
các con có đi xe Bus công cộng hay đi ô tô nhà, các con ăn súp vi cá hay ăn mi
gói… tất cả đều thuộc về trách nhiệm của các con.
7. Các con có
thể bắt mình giữ chữ TÍN với người, nhưng không thể bắt người giữ chữ TÍN với
mình. Các con có thể bắt mình đối sử TỐT với người , nhưng không thể kỳ vọng
người phải đối sử tốt với mình. Mình đôi xử với người thế nào, không có nghiã là
nguời sẽ đối xử lại mình như thế ấy.Không hiểu rõ điều nầy là tự mua não chuốc
phiền đấy.
8.Trong gần
hai chục năm nay, tuần nào cha cũng mua vé số, nhưng nghèo vẫn hoàn nghèo . Điều
nầy chứng minh: muốn phát đạt, phải siêng năng làm ăn . Trên thế gian nầy không
có chuyện ngồi mát ăn bát vàng .
9.Sum họp gia
đình, thân thích đều do duyên phận. Bất luận trong kiếp nầy chúng ta sống chung
với nhau được bao lâu, như thế nào, kiếp sau, dù có thuơng hay không thương,
chúng ta cũng không có dịp gặp lại nhau đâu. Vậy nên trân qúy khoảng thời gian
chúng ta được chung sống với nhau. /.
(INTERNET)
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 21/Aug/2013 lúc 9:02pm
Ấn tượng Nhật Bản
(Dân trí) - Ông Shinzo Abe vừa thăm chính thức tới Việt Nam, lần
công du nước ngoài đầu tiên kể từ khi nhậm chức Thủ tướng Nhật. Dịp
này, mời bạn cùng chia sẻ cảm nhận về Nhật Bản của đoàn nhà báo Việt Nam
trong chuyến công tác cuối năm 2012.
Cúi nhưng không thấp
Người Nhật có thói quen gập hơn nửa người cúi chào khách. Từ ông
chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn thực phẩm lớn như Acecook (Oaska)
cho đến cô bé bán kem ở Lake Hill Farm (Jozankei) đều nhiệt thành ra tận
xe, vẫy chào tạm biệt khách cho đến xe đi khuất hẳn.
Cái nghiêng mình quen thuộc khi người Nhật chào khách
Trong cái lạnh dưới 0 độ, cô gái bán kem vẫy chào tạm biệt cho đến khách khuất hẳn
Ở đất nước mặt trời mọc, hình ảnh nghiêng gập người cúi chào thể hiện
cả một nền văn hóa Nhật Bản: Cúi nhưng không thấp. Sự nhún nhường chỉ
làm tăng thêm sự nể trọng của người đối diện.
Trên các chuyến bay của hãng hàng không Japan Airlines, nụ cười luôn
nở trên môi các tiếp viên. Suốt 6 tiếng trong chuyến bay từ Tokyo về
Việt Nam không khi nào tiếp viên ngơi tay. Họ sẵn sàng ngồi, chính xác
là "quỳ xuống", giúp khách sửa tư thế của đôi chân tê mỏi.
Họ niềm nở, vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của hành khách khó tính nhất.
Không phải chất lượng máy bay khiến hành khách hài lòng mà chính cách
phục vụ của tiếp viên khiến mọi người vô cùng ấn tượng. Chỉ vài phút
khởi hành trễ, toàn bộ nhân viên phục vụ mặt đất và tiếp viên, phi công
dàn thành hàng ngang, cúi rạp người xin lỗi khách.
Họ thật sự đã thành công khi để lại ấn tượng sâu sắc về một nước
Nhật vô cùng hiếu khách và đạt đến đỉnh cao trong nghệ thuật giao tiếp.
Ai có thể coi thường một nữ tiếp viên giúp khách nâng đôi chân mỏi ?
Trung thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao?
Các bác tài sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng
dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những "mini shop không
người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ
vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ
đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo
giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về,
họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay
Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách. Quầy thanh toán
cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ
"ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
“No noise” - không ồn
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất
cả đường cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị
ảnh hưởng bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1
hòn đảo nhân tạo để làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn
giản chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Sân bay quốc tế Kansai được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo, cách xa khu dân cư
Tại các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa khuyến mãi, cũng không
một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật
nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách
duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng khách.
Dùng loa tay mời khách mua hàng mùa khuyến mãi
Nhân bản
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu
hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn
bộ nông sản mà họ luôn "để phần" 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú
trong tự nhiên.
Bình đẳng
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng.
Để không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em
đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của
trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh
đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Bình đẳng là điều đầu tiên các em học được ở trường
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên,
quan chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết
phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như
những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước
Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật.
Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn
thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của
chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn
được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ
lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng
sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình
vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
***
Những ngày trải nghiệm ở đất nước mặt trời mọc, cả đoàn nhà báo
hiểu sâu sắc lý do khiến nước Nhật tan hoang sau chiến tranh thứ 2, bật
dậy mạnh mẽ trở thành cường quốc khiến cả thế giới phải nghiêng mình.
Nhật
Bản là đối tác kinh tế quan trọng hàng đầu của Việt Nam và là nước G7
đầu tiên công nhận quy chế kinh tế thị trường của Việt Nam.
Hiện Nhật Bản là nước tài trợ ODA lớn nhất cho
Việt Nam, nhà đầu tư số 1 tại Việt Nam và là đối tác thương mại lớn thứ
ba của Việt Nam.
Hai bên đang hợp tác xây dựng Chiến lược Công
nghiệp hóa của Việt Nam trong khuôn khổ hợp tác Việt Nam-Nhật Bản đến
năm 2020, tầm nhìn đến 2030.
Một ngày nọ, một thương gia quyết định mình đã chán ngán cõi đời, và
sẽ từ bỏ cuộc sống. Từ bỏ công việc bất tận, mọi mối quan hệ hao mòn, từ
bỏ mọi nỗi cô đơn vò xé. Anh ta vào khu rừng, tìm và nói chuyện lần
cuối với Thương đế.
“Thượng đế, Người có thể cho con một lí do để không từ bỏ cuộc sống của con không?”.
Câu trả lời khiến anh ta ngạc nhiên . “Con hãy nhìn quanh con đi” –
Thương đế lên tiếng – “Con có nhìn thấy cây dương xỉ và cây tre này
không.?”
“Thưa có”- anh ta kính cẩn trả lời.
“Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất
cẩn thận. Ta cho chúng đủ đầy ánh sáng và tưới nước cho chúng. Cây dương
xỉ lớn rất nhanh trên mặt đất. Tán lá màu xanh của nó chẳng mấy chốc mà
phủ kín cả một vùng.
Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Nhưng ta đã
không từ bỏ hạt giống cây tre đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh chóng
phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt
giống cây tre.
Nhưng một lần nữa ta không từ bỏ
“Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng có gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng
ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục
công việc và không từ bỏ…
… Rồi vào năm thứ năm, một mầm xanh tí hon vươn mình lên khỏi mặt
đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó dường như quá nhỏ bé và chẳng
chút quan trọng. Nhưng nó lớn lên từng ngày. Ban đầu là một cái mầm, rồi
là cây nhỏ, và sau cùng là một cây sậy. Chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã
cao hơn 30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Những cái rễ
của nó rất mạnh mẽ và có thể cung cấp cho nó mọi thứ cần thiết để sinh
tồn.Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào mà nó không kham
được”.
“ Con có biết không, con của ta, suốt thời gian mà con phải vật lộn
để sống, con đã lớn mạnh? Phải gây dựng gốc rễ của mình để có thể tạo ra
quả ngọt.” – Thượng Đế nói tiếp: “Ta đã không từ bỏ cây tre. Ta cũng sẽ
chẳng để con xa lìa.”
“ Đừng so sánh bản thân con với những thứ gì khác. Tất cả sáng tạo
của ta đều có mục đích riêng, những cuộc hành trình, và những thời khắc
khác nhau. Cây tre có 1 mục đích khác với cây dương xỉ. Tuy vậy, mục
tiêu của chúng đều là màu xanh tươi đẹp cho những khu rừng trên trái
đất. Cơ hội của con sẽ đến. Con sẽ vươn cao”.
“Liệu con nên vươn cao đến đâu thưa Người?”.
“Con có biết cây tre vươn cao đến đâu không” – Thượng Đế hỏi lại.
“Cao hết cỡ phải không ạ?” .
“Đúng thế”, Thượng Đế đáp: “Hãy để ta tự hào khi thấy con vươn đến tầm cao nhất mà con có thể”.
Người thương gia rời khỏi khu rừng, và chẳng bao giờ quay lại nữa.
Ý nghĩa:
Đừng tiếc nuối quá khứ. Những ngày may mắn, tốt đẹp mang cho ta hạnh
phúc. Những ngày u tối khó khăn mang lại cho ta nhiều kinh nghiệm quí
giá. Nếu chưa có gì xảy ra trong đời dù chúng ta đã đặt tâm lực vào công
việc, xin nhớ rằng ta đang gây dựng bộ rễ. Hãy gắn bó với công việc ấy.
Một ngày không xa, chúng ta sẽ có một mùa bội thu tuyệt vời.
Sưu Tầm
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 03/Oct/2013 lúc 9:57am
Người Nhật
Cúi nhưng không thấp
Người
Nhật có thói quen gập hơn nửa người cúi chào khách.
Cái nghiêng mình quen thuộc khi người Nhật chào khách.
Ở
đất nước mặt trời mọc, hình ảnh nghiêng gập người cúi chào thể hiện cả
một nền văn hóa Nhật Bản: Cúi nhưng không hạ mình. Sự nhún nhường chỉ
làm tăng thêm sự nể trọng của người đối diện.
Trên
các chuyến bay của hãng hàng không Japan Airlines, nụ cười luôn nở trên
môi các tiếp viên. Họ sẵn sàng ngồi, chính xác là “quỳ xuống”, giúp
khách sửa tư thế của đôi chân tê mỏi.
Họ
niềm nở, vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của hành khách khó tính nhất. Không
phải phẩm chất máy bay khiến hành khách hài lòng mà chính cách phục vụ
của tiếp viên khiến mọi người nghĩ tốt về người Nhật. Chỉ vài phút khởi
hành trễ, toàn bộ nhân viên phục vụ mặt đất và tiếp viên, phi công dàn
thành hàng ngang, cúi rạp người xin lỗi khách.
Họ thật sự đã thành công khi để lại ấn tượng sâu sắc về một nước Nhật vô cùng hiếu khách và nghệ thuật giao tiếp tuyệt vời.
Ở
Nhật, bạn khó có cơ hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các
tài xế sẽ tự chở bạn thẳng đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật in đậm nét ở những “mini shop không người bán” tại Osaka.
Hệ thống tự tinh tiền tại siêu thị Nhật, người mua tự phục vụ, tự scan mã vạch, tự trả tiền.
Nhiều
vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ
làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá
và để thùng tiền bên cạnh cho người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ
tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm
về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản.
Các
con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka… cũng
không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách. Quầy thanh toán cũng không đặt
ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ “ăn cắp vặt” gần
như đã biến mất trong từ điển.
Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 – 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
Nguyên
tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường cao
tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng
bởi xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn một hòn đảo
nhân tạo để làm phi trường rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản
chỉ vì “người dân không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”.
Phi trường quốc tế Kansai được xây dựng trên hòn đảo nhân tạo, cách xa khu dân cư.
Tại
các cửa hàng mua sắm, dù đang vào mùa quảng cáo, cũng không một cửa
hàng nào được đặt máy phát ra tiếng. Tuyệt đối không được bật nhạc làm
ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và thu hút thì cách duy nhất
là thuê một nhân viên dùng loa tay,
quảng cáo với từng khách.
Vì
sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu
hoạch? Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn
bộ nông sản mà họ luôn “để
phần” 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
Bình đẳng Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng.
Để
không có tình trạng phân biệt giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều
được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu nhà xa thì xe đưa đón của trường
là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận cho phụ huynh đưa con
đến lớp bằng xe hơi.
Bình đẳng là điều đầu tiên các em học được ở trường.
Việc
mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, công
chức cho thấy một
nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ
trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di
chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung
tinh thần lao động.
Văn
hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không
có bất cứ sự ưu tiên nào. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn
thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở
Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ
tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà
làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về
già vẫn hưởng đầy đủ lương hưu.
Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương
của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
*
Ở
đất nước mặt trời mọc, mọi người hiểu sâu sắc lý do khiến nước Nhật tan
hoang sau chiến tranh thế giới thứ 2, bật dậy mạnh mẽ trở thành cường
quốc khiến cả thế giới phải nghiêng mình.
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 05/Oct/2013 lúc 2:57am
VÌ CÓ MỘT NGƯỜICHA ĐÃ HỨA
Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút. *** Trong
cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồi chạy ào đến trường, nơi con trai của ông đang học Ở
đó, ông nhìn thấy một đống đổ nát - ngôi trường đã sập hoàn toàn. Ngay
lúc đó, người đàn ông nhớ đến lời hứa ông luôn nói với con mình: "Dù thế
nào, bố cũng luôn bảo vệ con!". Và ông bật khóc khi nhìn đống gạch vụn
đã từng là trường học. Rồi ông bắt đầu cố định hướng
xem lớp của con mình nằm ở vị trí nào. Góc bên phải phía sau của trường
học! Ông lao đến và bắt đầu bới đống gạch
đá.
Nhiều
vị phụ huynh nhìn thấy người đàn ông làm như vậy, họ vừa khóc vừa kéo
ông ra, kêu lên: "Quá muộn rồi!", "Anh không làm được gì đâu!", "Về nhà
đi!", hoặc "Chúng ta phải chờ cứu hộ đến thôi!"... Nhưng để đáp lại những lời đó,
người đàn ông chỉ nói đúng một câu: "Giúp tôi một tay!" Và ông vẫn tiếp
tục bới đống gạch, cẩn thận quẳng từng viên gạch, từng mảng tường ra
ngoài. Đội cứu hộ đến và họ cũng cố lôi ông ra khỏi đống đổ nát. -
Chúng tôi sẽ lo việc này! Ông về nhà đi!
Nhưng người cha vẫn dọn dẹp từng viên gạch, và chỉ đáp: - Giúp tôi một tay đi! Cảnh sát cũng có mặt. Họ cũng khuyên can người đàn ông: - Anh đang trong trạng thái không ổn định. Anh có thể gây nguy hiểm cho mình và cho người khác, đề nghị anh về nhà! Nhưng họ cũng chỉ được nghe một câu đáp: - Giúp tôi một tay! Một
người, rồi nhiều người
bắt đầu vào "giúp một tay". Họ đào bới đống gạch suốt 8 tiếng... 12
tiếng... 24 tiếng... 36 tiếng... Và đến tiếng thứ 38, khi kéo một tảng
bê-tông ra, dường như họ nghe thấy tiếng trẻ con. - Armand? - Người đàn ông gọi to, giọng nghẹn lại. Và ông nghe tiếng trả lời: -
Bố phải không? Con ở đây này! Con đang bảo các bạn đừng lo, vì bố sẽ
đến cứu con, và cứu cả các bạn nữa! Bố đã hứa bố sẽ luôn bảo vệ con
mà...
14
học sinh trong số 33 em ở lớp của Armand được cứu sống hôm đó, vì khi
ngôi trường sập xuống, một tảng bê-tông to đã chèn vào tạo thành cái
"hang" nhỏ và các em bị kẹt. Armand đã bảo các bạn đừng khóc, bởi vì "bố
tớ sẽ đến cứu chúng ta". Các em nhỏ hoảng sợ, đói và khát, nhưng đã được cứu sống, bởi vì có một người cha đã hứa.
Người gởi: lo cong
Ngày gởi: 05/Oct/2013 lúc 10:27am
Thời gian, tình bạn và lời nói
Câu chuyện 1: Giá trị của thời gian
Một kỹ sư đã tính được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong các việc sau đây:
Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.
Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD
Mỗi ngày đều cho chúng ta 24h bằng nhau, còn sử dụng những nguyên liệu đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng ta. Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tìm lại được. Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại.
Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “Giết – thời – gian”. Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng.
Câu chuyện 2: Tình bạn
Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau, một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói gì mà chỉ viết lên cát: “Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi”.
Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: “Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi”.
Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: “Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?”
Người này trả lời: “Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ở nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được.”
Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng.
Hãy quên đi những va chạm gì bạn bè đã gây ra, chỉ ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế giới này toàn là bạn tốt.
Câu chuyện 3: Lời nói
Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp. Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng…Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na…Trong vùng đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp… Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng… Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối…
Hắn từ yêu hóa ra căm hận. Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã không giữ tròn trinh tiết của người vợ, là 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh… Tin đồn cứ truyền khắp nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi. Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… Không thể nào chịu nổi những lời gièm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm…
Một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết. Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn không hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi…Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt… Hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông một lời khuyên.
Cụ già nghe xong mọi chuyện không nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng. Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ. Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
-Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, không thể nào lấy lại được. Một khi lời đã nói ra thì không làm sao có thể rút lại được.
------------- Lộ Công Mười Lăm
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Nov/2013 lúc 8:10pm
Sách hay - 50 điều trường học không dạy bạn
Không chỉ dành cho bạn trẻ, những người chuẩn bị bước vào đời mà
còn dành cho các bạn phụ huynh và cả những người thầy. Ngay cả những
người đã đi làm cũng sẽ học hỏi được nhiều điều thú vị từ những lời
khuyên này. Hãy đọc để trưởng thành và thành công hơn nữa.
“Hành
trang vào đời của các bạn trẻ, ngoài những bài học trong nhà trường,
rất cần những lời khuyên hữu ích như 50 điều dưới đây. Những kỹ năng sống tối thiểu đó sẽ giúp bạn tránh những vấp váp thường mắc phải khi mới bước vào đời và đạt đến thành công”.
1. Cuộc sống không hề công bằng . Bạn phải làm quen và chấp nhận điều đó
2. Đôi khi, lòng tự trọng khác xa những điều bạn nghĩ
3. Hãy có tham vọng nhưng đừng thất vọng. Cuộc sống không hề công bằng. Bạn phải làm quen và chấp nhận điều đó
4. Trường học có thể hô biến những người thắng và người bại, nhưng cuộc sống thì không.
5. Bất kể cha mẹ khen gì, bạn không phải là một công chúa hay hoàng tử!
6. Bạn không có thể mọi thứ như mơ ước …
7. Bạn đừng vội nghĩ thầy giáo của mình nghiêm khắc …
8. Đừng để quá khứ u buồn ám ảnh bạn cả đời
9. Trường học của bạn có thể loại bỏ chuyện thắng thua , nhưng cuộc sống thì không!
10. Cuộc sống phức tạp hơn những gì bạn nghĩ nhiều .
11. Ngã một lần , bạn sẽ biết đứng vững hơn .
12. Cuộc sống đầy rẫy những tình huống khó xử…
13. Bạn có thể chơi thể thao giỏi nhưng chưa chắc đã trở thành tuyển thủ quốc gia
14. Bạn cần biết mình mặc như thế nào khi ra khỏi nhà.
15. Không có công việc hợp pháp nào là hèn kém . Chỉ có “kẻ ăn không ngồi” rồi mới đáng xấu hổ.
16. Đừng đối xử thờ ơ , thô lỗ với mọi người , nhất là với người thân của bạn.
17. Cha mẹ có suốt ngày la rầy , theo sát bạn cũng chỉ vì họ quan tâm lo lắng cho bạn.
18. Cuộc sống không chia thành những học kỳ và bạn không có kỳ nghỉ hè
19. “ Tiên trách kỳ, hậu trách nhân” – hãy học cách tự chịu trách nhiệm.
20. Hút thuốc lá chẳng có lợi lộc gì . Đó chỉ là sự bắt chước, học đòi .
21. Hãy mạnh dạn khẳng định cái “tôi” của mình một cách lành mạnh
22. Bạn bị xúc phạm? Vậy thì sao?
23. Bạn không phải là nạn nhân hãy dừng lại việc than vãn đi
24. Một ngày nào đó bạn sẽ trưởng thành và phải sống độc lập
25. Bạn nghỉ thế nào không quan trọng , chỉ có những điều bạn đang làm sẽ cho bạn biết mình là ai
26. Cuộc đời vẫn thế dù bạn có nghĩ như thế nào.
27. Ranh giới giữa đường đúng và sai thật mong manh.
28. Hãy quan tâm đến đời sống tình dục thật an toàn
29. Hãy cẩn thận! Có thể có người đang quan sát bạn…
30. Học cách đối phó với thói đạo đức giả
31. “ Yêu cho roi cho vọt” không phải lúc nào cũng đúng
32. Đẹp , quyến rũ không dành cho những người “siêu gầy”
33. Những gì chiếu trong tivi không giống ngoài đời.
34. Hãy đối xử tốt với những người lập dị. Bạn có thể sẽ làm việc cho họ.
35. Thắng hay thua không phải lúc nào cũng rõ ràng như 1 và 2.
36. Đừng đổ lỗi cho người khác vì những quyết định của bạn
37. Bạn không bất tử
38. Làm chủ bản thân trong thế giới thông tin
39. Hãy nhìn vào mắt khi nói chuyện với nhau
40. Lịch sử không tẻ nhạt và chán ngắt như cách dạy môn sử và hình thức trình bày của các cuốn lịch sử
41. Học cách suy nghĩ rõ ràng và lôgic
42. Bạn không phải là người đầu tiên hay duy nhất chịu bối cảnh bất hạnh
43. Tập làm cả những điều nhỏ nhất
44. Đừng để thành công của người khác làm bạn buồn .
45. Đồng nghiệp không nhất thiết là một người bạn. Còn bạn bè thì không phài là người thân trong gia đình.
46. Người lớn không muốn nhớ lại những quãng thời gian khó khăn khi họ ở độ tuổi của bạn . Hãy nhớ mọi thứ rồi cũng sẽ qua.
47. Hãy quan tâm đến mọi người và mọi vật xung quanh bạn.
48. Bạn không hoàn hảo và cũng không cần phải tỏ ra bạn là người hoàn hảo.
Hãy tìm và đọc để cảm nhận: 50 Điều Trường Học Không Dạy Bạn Và 20 Điều Cần Làm Trước Khi Rời Ghế Nhà Trường (Sách Bỏ Túi)
Tác giả: Alphabooks
NXB Lao Động Xã Hội phát hành: 06/04/2012
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 25/Dec/2013 lúc 11:53am
Alan Phan nói chuyện tiền
Với
43 năm kinh nghiệm kinh doanh tại Mỹ và Trung Quốc, việt kiều-Tiến sỹ
Alan Phan- đã có những câu chuyện khá thú vị xung quanh việc kiếm tiền
và cách tìm niềm vui và sự nghiệp qua việc kiếm tiền...
Tiến sỹ Alan Phan
Câu chuyện thứ nhất: Trắng tay là lúc động não nhiều nhất
Trong
43 năm bươn chải cuộc sống với nhiều thăng trầm đã đưa tôi trải qua
nhiều cung bậc cảm xúc. Không phải lúc nào tôi cũng có tiền. Thậm chí có
những thời gian tôi trắng tay như hồi năm 1975, tôi cùng vợ con quay
lại Mỹ lần 2 khi trong túi chỉ vẻn vẹn 400USD. Hay như năm 1983, tôi gần
như mất hết vốn trong một dự án bất động sản, và tôi đã ra khỏi nhà chỉ
với một valy quần áo!
Lúc
đó, tôi không suy nghĩ nhiều về vấn đề mình đang đối diện mà luôn nghĩ
tới con đường tôi sẽ phải đi trong tương lai. Mình không có gì thì phải
bắt đầu ra sao. Tôi nhận thấy đó là những lúc tôi thường hăng hái và
động não nhiều nhất với khát vọng vượt qua tình thế gay go này. Còn khi
tôi có tiền có khi là là những lúc tôi hay buồn bã nhất vì cảm thấy cô
đơn, buồn chán. Với tôi, hành trình vượt qua nghèo khó đôi khi còn lý
thú hơn là sống để mua sắm. Vì thế, tôi luôn luôn tìm cách thay đổi mình
để cho
cuộc sống thú vị hơn, cũng như để tìm
thấy sự đam mê của mình trong công việc.
Câu chuyện thứ hai: Từ chức vì muốn phiêu lưu
Từ
1/1/2013, tôi sẽ từ chức vị trí Chủ Tịch Quỹ Đầu Tư Viasa. Viasa là một
quỹ riêng tư của 3 gia đình thành lập từ 2002. Có thể nói doanh thu
trong 10 năm hoạt động của Viasa không đến nỗi nào nhưng tôi nhận thấy
bắt đầu đang có sự yếu kém đi vì lối quản trị bảo thủ và chiến thuật
trọng sự an toàn, không thích hợp lắm trong một môi trường nhiều thay
đổi và cần sáng tạo. Bên cạnh đó, Virus của căn bệnh “làm vừa đủ để khỏi
bị đuổi” đã lan truyền nặng và mục tiêu vì doanh thu hay lợi nhuận đã
bị
bỏ sót để chăm chú vào lợi ích cá
nhân.
Tất
cả những điều đó đã dập tắt niềm đam mê, hưng phấn của tôi như lúc đầu ở
đây và nó đã khiến tôi quyết định chuyển hướng. Hơn nữa, việc lựa chọn
thời điểm thay đổi là rất quan trọng. Sớm hay muộn vài tháng cũng có thể
làm mất cơ hội kiếm tiền. Tôi nhìn năm 2013 là sự khởi đầu của một hành
trình mới với những cuộc phiêu lưu, khám phá đầy thú vị…
Câu chuyện thứ ba: Thụ động và lười biếng sẽ “trói” giới trẻ Việt Nam
Tôi
đã nói rất nhiều với các bạn trẻ ngày hôm nay về một hình ảnh: Trong
một thân xác con người, phần từ cổ xuống dưới là thể hiện những cơ bắp.
Những người sử dụng cơ bắp này để kiếm tiền thì giỏi nhất ở nước Mỹ cũng
chỉ kiếm được khoảng 20-25USD/giờ. Trong khi đó, phần từ cổ trở lên là
trí tuệ thì dường như là vô giới hạn. Đó mới là tài sản mềm, là giá trị
thực sự mà tôi muốn các bạn trẻ ngày nay hướng tới để thích nghi với một
nền kinh tế đang vận chuyển theo hướng dựa trên tri
thức, chứ không phải dựa trên những tài
sản cứng.
Nhân
đây tôi cũng chia sẻ một thực tế rằng các bạn trẻ Việt Nam lớn lên
trong một xã hội tương đối khép kín, tư duy khó chấp nhận những gì mới
mẻ, những gì có thể nói là thách thức đối với những suy nghĩ cổ truyền.
Họ đóng mình trong một cái hộp và cứ loay hoay trong đó không thoát ra
được. Tôi luôn nhắc thế hệ này phải nghĩ những gì đang diễn biến ngoài
cái hộp. Bên cạnh đó, người trẻ Việt Nam khá thụ động, có thể nói là
lười biếng, ngay cả khi so sánh với các láng giềng ASEAN.
Tôi
đi dạy ở nhiều nơi và thấy sinh viên Châu Á nói chung thụ động, không
muốn động não nhiều để đi tìm tài liệu, góc cạnh, tư duy…. Đa số các
sinh viên ở bên Mỹ thích đọc, lúc nào trên tay cũng có quyển sách hay
máy tính thì sinh viên Việt Nam có vẻ là thích cà phê, tán gẫu…
Câu chuyện thứ tư: Con 14 tuổi cho đi làm để kiếm tiền mua xe hơi
Ở
nước ngoài, bố mẹ để con cái tự tư duy về cách suy nghĩ, tìm học. Do
đó, những đứa nào cảm thấy thích thú trong việc kiếm tiền thì có thể
kinh doanh rất sớm. Còn những đứa khác thì cũng tự lập hơn so với những
bạn cùng trang lứa ở Việt Nam.
Ví
dụ, khi con trai tôi lên 14 tuổi, nó ước mơ có một chiếc ô tô cho riêng
mình. Dĩ nhiên, tôi có thể sẵn sàng mua cho con một chiếc xe. Nhưng dù
mới 14 tuổi, cậu ta đã thực hiện một kế hoạch rất nghiêm túc, đó là buổi
sáng đi bán báo, buổi chiều đi làm nhân công quét dọn trong một siêu
thị. Sau 2 năm, thằng bé đã dành đủ tiền mua lại chiếc xe Mustang cũ với
giá 5.000USD vừa đúng thời gian cậu ta đủ tuổi để lái xe ở Mỹ (16
tuổi). Số tiền này dù không lớn …nhưng thằng bé rất quý trọng chiếc xe
đầu đời vì đây
là tiền mồ hôi nước mắt mà nó tự
kiếm được. Đó là tinh thần của những đứa trẻ được ảnh hưởng từ nền giáo
dục Âu Mỹ, tự do và tự lập.
Câu chuyện thứ năm: Kiếm tiền mà không nghĩ đến tiền
Để
kiếm tiền, theo tôi, giới trẻ hãy quên chuyện nghĩ đến tiền mà thay vào
đó là hãy nghĩ tới công việc của mình cùng với sự đam mê, nhiệt huyết
cho công việc đó. Đến lúc nào anh đã làm được một việc gì thành công,
một việc gì giỏi, hoặc một kiến thức chuyên sâu ở bất cứ ngành gì thì
tiền sẽ tự tìm tới. Hãy tạo ra những thành quả tốt nhất bằng tất cả
những kỹ năng có thể. Sau
cùng là giữ niềm tin vào chiến thắng. Tiếp tục thẳng tiến, đừng sợ sệt
hay rụt rè. Chúng ta còn cả một thế giới mới để chinh phục.
Lan Hương
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 26/Dec/2013 lúc 4:50pm
40 bài học vô giá mà cuộc sống dạy bạn
http://ngoisao.net/">Ngôi sao – 16:42 ICT Thứ tư, ngày 25 tháng mười hai năm 2013
Có những bài học mà bạn luôn phải tự học hỏi, khám phá trong chính cuộc sống của mình.
Bạn đã bao giờ mệt mỏi về việc phải tập hợp những bài học trong cuộc
sống qua nhiều năm. Đó quả thực là một bài thực hành thú vị cho bất kỳ
mỗi chúng ta tự khám phá. Hãy cùng trải nghiệm 40 bài học quý giá dưới
đây do trang Advancedlifeskills tổng hợp, đây hẳn sẽ là hành trang hữu ích cho bạn trên quãng đường hành trình mang tên "cuộc sống".
1. Cuộc sống không hề công bằng, bạn phải chấp nhận điều đó.
2. Khi mà bạn vẫn còn nghi ngờ, hãy luôn đặt ra câu hỏi.
3. Cuộc sống rất ngắn, chính vì thế bạn đừng phí thời gian để ghét một ai đó.
4. Đừng bao giờ khiến bản thân bạn trở nên quá đa nghi.
5. Hãy biết tiết kiệm tiền hàng tháng.
6. Ban không phải là người chiến thắng trong mọi cuộc cãi vã, chỉ là việc đồng ý hay không đồng ý mà thôi.
7. Hãy khóc trước mặt một người mà bạn thực sự tin tưởng, điều này giúp bạn hàn gắn vết thương nhanh hơn là việc khóc một mình.
8. Thật không tốt khi bạn tức giận và đổ tội cho cuộc sống, cho tạo hóa. Hãy tự ngồi lại và suy ngẫm.
9. Hãy tiêu dùng một cách hợp lý để khi về hưu bạn sẽ có một khoản dưỡng già.
10. Hãy để quá khú ngủ trong yên bình bởi nếu bạn có nhắc lại thì nó
cũng không thay đổi được gì, đồng thời cũng không giúp ích mấy cho hiện
tại.
11. Khóc trước mặt con cái bạn, điều này hết sức bình thường
12. Đừng so sánh cuộc sống của mình với người khác. Bởi bạn không thể biết được cuộc hành trình tương lai của họ sẽ ra sao?
13. Nếu bạn có một mối quan hệ luôn phải giữ bí mật, tốt hơn hết bạn không nên duy trì nó.
14. Mọi thứ đều có thể thay đổi chỉ sau một cái chớp mắt. Nhưng đừng lo lắng, bởi Chúa không bao giờ làm được điều này.
15. Cuộc sống không chỉ có những bữa tiệc. Hãy cho mình sống bận rộn với công việc hoặc một niềm đam mê, sở thích nào đó.
16. Cuộc sống không chia thành những học kỳ và bạn không có kỳ nghỉ hè.
17. Một người viết văn luôn sáng tác. Nếu bạn muốn thành một nhà văn, hãy luôn học cách viết.
18. Khi một điều gì đó tới với cuộc sống của bạn, đừng hỏi tại sao mà hãy tận hưởng nó.
19. Không bao giờ là quá muộn để có một tuổi thơ hạnh phúc. Nhưng để có được điều đó lần nữa, tất cả đều phụ thuộc vào bạn.
Ảnh: Nam Anh.
20. Hãy đốt cháy những ngọn nến, mặc những bộ quần áo bạn thích...
Đừng để dành nó cho một dịp đặc biệt nào cả bởi hôm nay đã là một ngày
đặc biệt rồi.
21. Bạn không hoàn hảo và cũng không cần phải tỏ ra bạn là người hoàn hảo.
22. Hãy mạnh dạn khẳng định cái “tôi” của mình một cách lành mạnh.
23. Không ai có thể khiến bạn hạnh phúc, ngoại trừ chính bạn.
24. Bất cứ điều gì mọi người nghĩ về bạn, tất cả đều không có trong từ điển sống của bạn.
25. Dù hiện tại của bạn có tốt hay là xấu, điều đó sẽ thay đổi
26. Công việc sẽ không giúp đỡ khi bạn bị ốm, chỉ có gia đình và bạn bè mới quan tâm tới bạn. Hãy luôn để ý tới họ.
27. Bạn nghĩ thế nào không quan trọng , chỉ có những điều bạn đang làm sẽ cho bạn biết mình là ai.
28. Bạn có thể chơi thể thao giỏi nhưng chưa chắc đã trở thành tuyển thủ quốc gia.
29. Không có công việc hợp pháp nào là hèn kém. Chỉ có người ngồi không rồi mới đáng xấu hổ.
30. Hãy có tham vọng nhưng đừng thất vọng.
31. Những gì chiếu trong tivi không giống ngoài đời.
32. Hãy quan tâm đến đời sống tình dục thật an toàn
33. Đừng đổ lỗi cho người khác vì những quyết định của bạn.
34. Bạn không bất tử.
35. Lòng bao dung, sự tha thứ luôn là yếu tố cần thiết trong cuộc sống.
36. Đừng quên nói lời cảm ơn.
37. Hãy biết cách từ bỏ những thứ không có lợi ích trong cuộc sống của bạn và nghiêm khắc hơn với bản thân.
38. Không có thứ gì có thể "giết chết" được bạn, mỗi lần vấp ngã sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn.
39. Hãy tin vào những điều kỳ diệu.
40. Hãy ra ngoài sau mỗi giờ học tập, làm việc, có thể bạn sẽ khám phá ra nhiều điều ý nghĩa trong cuộc sống.
Văn Hiến
------------- mk
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 23/Nov/2014 lúc 11:28pm
Nhìn lại nền Giáo dục VNCH : Sự tiếc nuối vô bờ bến
Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là nền giáo dục Việt Nam dưới chính thể http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - Nhân bản,Dân tộc, vàKhai phóng. Hiến pháp Việt Nam Cộng Hòa nhấn mạnh quyền tự do giáo dục, và cho rằng “nền giáo dục cơ bản có tính cách cưỡng bách và miễn phí”, “nền giáo dục đại học được tự trị”, và “những người có khả năng mà không có phương tiện sẽ được nâng đỡ để theo đuổi học vấn”.
Hệ
thống giáo dục Việt Nam Cộng Hòa gồm tiểu học, trung học, và đại học,
cùng với một mạng lưới các cơ sở giáo dục công lập, dân lập, và tư thục ở
cả ba bậc học và hệ thống tổ chức quản trị từ trung ương cho tới địa
phương.
Phòng thí nghiệm ở Viện Pasteur Sài Gòn (Internet)
Tổng quan
Từ năm 1917, http://vi.wikipedia.org/wiki/Li%C3%AAn_bang_%C4%90%C3%B4ng_D%C6%B0%C6%A1ng - - Hoàng Xuân Hãn (ban hành thời chính phủ Trần Trọng Kim - được đem ra áp dụng ở miền Trung và miền Bắc.
Riêng ở miền Nam,
vì có sự trở lại của người Pháp nên chương trình Pháp vẫn còn tiếp tục
cho đến giữa thập niên 1950. Đến thời Đệ Nhất Cộng Hòa thì chương trình
Việt mới được áp dụng ở miền Nam để thay thế cho chương trình Pháp. Cũng
từ đây, các nhà lãnh đạo giáo dục Việt Nam mới có cơ hội đóng vai trò
lãnh đạo thực sự của mình.
Một buổi lễ khánh thành tượng http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%C6%A1ng_V%C4%A9nh_K%C3%BD - Ngay từ những ngày đầu hình thành nền http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - Nhìn
chung, người ta thấy mô hình giáo dục ở Miền Nam Việt Nam trong những
năm 1970 có khuynh hướng xa dần ảnh hưởng của Pháp vốn chú trọng đào tạo
một số ít phần tử ưu tú trong xã hội và có khuynh hướng thiên về lý
thuyết, để chấp nhận mô hình giáo dục Hoa Kỳ có tính cách đại chúng và
thực tiễn.
Năm học 1973-1974,
Việt Nam Cộng Hòa có một phần năm (20%) dân số là học sinh và sinh viên
đang đi học trong các cơ sở giáo dục. Con số này bao gồm 3.101.560 học sinh tiểu học, 1.091.779 học sinh trunghọc, và 101.454 sinh viên đại học;
số người biết đọc biết viết ước tính khoảng 70% dân số. Đến năm 1975,
tổng số sinh viên trong các viện đại học ở miền Nam là khoảng 150.000 người (không tính các sinh viên theo học ở http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8Dc_vi%E1%BB%87n_Qu%E1%BB%91c_gia_H%C3%A0nh_ch%C3%A1nh -
Mặc dù tồn tại chỉ trong 20 năm
(từ 1955 đến 1975), bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến tranh và những bất
ổn chính trị thường xảy ra, phần thì ngân sách eo hẹp do phần lớn ngân
sách quốc gia phải dành cho quốc phòng và nội vụ (trên 40% ngân sách
quốc gia dành cho quốc phòng, khoảng 13% cho nội vụ, chỉ khoảng 7-7,5%
cho giáo dục), nền
giáo dục Việt Nam Cộng Hòa đã phát triển vượt bậc, đáp ứng được nhu cầu
gia tăng nhanh chóng của người dân, đào tạo được một lớp người có học
vấn và có khả năng chuyên môn đóng góp vào việc xây dựng quốc gia và tạo
được sự nghiệp vững chắc ngay cả ở các quốc gia phát triển.
Kết quả này có được là nhờ các nhà giáo có ý thức rõ ràng về sứ mạng giáo dục,
có ý thức trách nhiệm và lương tâm nghề nghiệp, đã sống cuộc sống khiêm
nhường để đóng góp trọn vẹn cho nghề nghiệp, nhờ nhiều bậc phụ huynh đã
đóng góp công sức cho việc xây dựng nền giáo dục quốc gia, và nhờ những
nhà lãnh đạo giáo dục đã có những ý tưởng, sáng kiến, và nỗ lực mang
lại sự tiến bộ cho nền giáo dục ở Miền Nam Việt Nam.
Năm 1958, dưới thời Bộ trưởng Bộ Quốc gia Giáo dục http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_H%E1%BB%AFu_Th%E1%BA%BF - Đây là những nguyên tắc làm nền tảng cho triết lý giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa, được ghi cụ thể trong tài liệu Những nguyên tắc căn bản do Bộ Quốc gia Giáo dục ấn hành năm 1959 và sau đó trong http://vi.wikipedia.org/wiki/Hi%E1%BA%BFn_ph%C3%A1p_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_1967 - http://tuxtini.files.wordpress.com/2013/11/vnch-giao-duc6.jpg">
Khóa Hội Thảo Cải Tổ Chương Trình Sư Phạm.
1. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục nhân bản.
Triết lý nhân bản chủ trương con người có địa vị quan trọng trong thế gian này; lấy con người làm gốc, lấy
cuộc sống của con người trong cuộc đời này làm căn bản; xem con người
như một cứu cánh chứ không phải như một phương tiện hay công cụ phục vụ
cho mục tiêu của bất cứ cá nhân, đảng phái, hay tổ chức nào khác.
Triết
lý nhân bản chấp nhận có sự khác biệt giữa các cá nhân, nhưng không
chấp nhận việc sử dụng sự khác biệt đó để đánh giá conngười, và không
chấp nhận sự kỳ thị hay phân biệt giàu nghèo, địa phương, tôn giáo,
chủng tộc… Với triết lý nhân bản, mọi người có giá trị như nhau và đều có quyền được hưởng những cơ hội đồng đều về giáo dục.
2. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục dân tộc.
Giáo
dục tôn trọng giá trị truyền thống của dân tộc trong mọi sinh hoạt liên
hệ tới gia đình, nghề nghiệp, và quốc gia. Giáo dục phải bảo tồn và
phát huy được những tinh hoa hay những truyền thống tốt đẹp của văn hóa
dân tộc. Dân tộc tính trong văn hóa cần phải được các thế hệ biết đến, bảo tồn và phát huy, để không bị mất đi hay tan biến trong những nền văn hóa khác.
Sinh viên đại học Dược Khoa Sài Gòn gói bánh chưng để đem giúp đồng bào miền Trung bị bão lụt năm Thìn 1964.
3. Giáo dục Việt Nam Cộng Hòa là giáo dục khai phóng.
Tinh
thần dân tộc không nhất thiết phải bảo thủ, không nhất thiết phải đóng
cửa. Ngược lại, giáo dục phải mở rộng, tiếp nhận những kiến thức khoa
học kỹ thuật tân tiến trên thế giới, tiếp nhận tinh thần dân chủ, phát
triển xã hội, giá trị văn hóa nhân loại để góp phần vào việc hiện đại
hóa quốc gia và xã hội, làm cho xã hội tiến bộ tiếp cận với văn minh thế
giới.
Từ những nguyên tắc căn bản ở trên,
chính quyền Việt Nam Cộng Hòa đề ra những mục tiêu chính sau đây cho nền
giáo dục của mình. Những mục tiêu này được đề ra là để nhằm trả lời cho
câu hỏi: Sau khi nhận được sự giáo dục, những người đi học sẽ trở nên
người như thế nào đối với cá nhân mình, đối với gia đình, quốc gia, xã
hội, và nhân loại.
Trong
tinh thần tôn trọng nhân cách và giá trị của cá nhân học sinh, giáo dục
hướng vào việc phát triển toàn diện mỗi cá nhân theo bản tính tự nhiên
của mỗi người và theo những quy luật phát triển tự nhiên cả về thể chất
lẫn tâm lý. Nhân cách và khả năng riêng của
học sinh được lưu ý đúng mức. Cung cấp cho học sinh đầy đủ thông tin và
dữ kiện để học sinh phán đoán, lựa chọn; không che giấu thông tin hay
chỉ cung cấp những thông tin chọn lọc thiếu trung thực theo một chủ
trương, hướng đi định sẵn nào.
Điều này thực hiện bằng cách: giúp học sinh hiểu biết hoàn cảnh xã hội, môi trường sống, và lối sống của người dân; giúp
học sinh hiểu biết lịch sử nước nhà, yêu thương xứ sở mình, ca ngợi
tinh thần đoàn kết, tranh đấu của người dân trong việc chống ngoại xâm
bảo vệ tổ quốc; giúp học sinh học tiếng Việt và sử dụng tiếng Việt một cách có hiệu quả; giúp
học sinh nhận biết nét đẹp của quê hương xứ sở, những tài nguyên phong
phú của quốc gia, những phẩm hạnh truyền thống của dân tộc; giúp học sinh bảo tồn những truyền thống tốt đẹp, những phong tục giá trị của quốc gia; giúp học sinh có tinh thần tự tin, tự lực, và tự lập.
Người dân miền Nam biểu tình phản đối Trung Quốc đánh chiếm Hoàng Sa, năm 1974.
3. Phát triển tinh thần dân chủ và tinh thần khoa học.
Điều này thực hiện bằng cách: giúp học sinh tổ chức những nhóm làm việc độc lập qua đó phát triển tinh thần cộng đồng và ý thức tập thể; giúp học sinh phát triển óc phán đoán với tinh thần trách nhiệm và kỷ luật; giúp phát triển tính tò mò và tinh thần khoa học; giúp học sinh có khả năng tiếp nhận những giá trị văn hóa của nhân loại.
Bậc tiểu học thời Việt Nam Cộng hòa bao gồm năm lớp, từ lớp 1 đến lớp 5 (thời Đệ Nhất Cộng Hòa gọi là lớp Năm đến lớp Nhất).
Theo quy định của hiến pháp, giáo dục tiểu học là giáo dục phổ cập
(bắt buộc). Từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa đã có luật quy định trẻ em phải đi
học ít nhất ba năm tiểu học. Mỗi năm học sinh phải thi để lên lớp. Ai
thi trượt phải học “đúp”, tức học lại lớp đó. Các trường công lập đều hoàn toàn miễn phí, không thu học phí và các khoản lệ phí khác.
Số liệu giáo dục bậc tiểu học http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-NNB46-7 - - [9]
Học sinh tiểu học chỉ học một buổi, sáu ngày mỗi tuần. Theo quy định, một ngày được chia ra 2 ca học; ca học buổi sáng và ca học buổi chiều.
Vào đầu thập niên 1970, Việt Nam Cộng Hòa có 2,5 triệu học sinh tiểu học, chiếm hơn 80% tổng số thiếu niên từ 6 đến 11 tuổi; 5.208 trường tiểu học (chưa kể các cơ sở ở Phú Bổn, Vĩnh Long và Sa Đéc)
Học sinh lớp Nhất, lớp Nhì hồi xưa – ( Lớp Bốn lớp Năm bây giờ ).
Tất
cả trẻ em từ 6 tuổi đều được nhận vào lớp Một để bắt đầu bậc tiểu học.
Phụ huynh có thể chọn lựa cho con em vào học miễn phí cho hết bậc tiểu
học trong các trường công lập hay tốn học phí (tùy trường) tại các
trường tiểu học tư thục.
Lớp 1 (trước năm 1967 gọi là lớp Năm) cấp tiểu học mỗi tuần học 25 giờ, trong đó 9,5 giờ môn Quốc văn; 2 giờ Bổn phận công dân và Đức dục (còn gọi là lớp Công dân giáo dục). Lớp 2 (trước năm 1967 gọi là lớp Tư),
Quốc văn giảm còn 8 tiếng nhưng thêm 2 giờ Sử ký và Địa lý. Lớp 3 trở
lên thì ba môn Quốc văn, Công dân và Sử Địa chiếm 12-13 tiếng mỗi tuần.
Tính đến đầu những năm 1970,
Việt Nam Cộng Hòa có hơn 550.000 học sinh trung học, tức hơn 20% tổng
số thanh thiếu niên ở lứa tuổi từ 12 đến 18; có 534 trường trung học
(chưa kể các cơ sở ở Vĩnh Long và Sa Đéc).
Đến năm 1975 thì có khoảng 900.000 học sinh ở các trường trung học công lập. Các trường trung học công lập nổi tiếng thời đó có Petrus Ký, Chu Văn An, Võ Trường Toản, Trưng Vương, Gia Long, Lê Quý Đôn (Sài Gòn) tiền thân là Trường Ch***eloup Laubat, Quốc Học (Huế), Trường Trung học Phan Chu Trinh (Đà Nẵng), Nguyễn Đình Chiểu (Mỹ Tho), Phan Thanh Giản (Cần Thơ)…
Các trường công lập đều hoàn toàn miễn phí, không thu học phí và các khoản lệ phí khác.
Trung học đệ nhất cấp bao gồm từ lớp 6 đến lớp 9 (trước năm 1971 gọi là lớp đệ thất đến đệ tứ), tương đương trung học cơ sở hiện nay. Từ tiểu học phải thi vào trung học đệ nhất cấp. Đậu vào trường trung học công lập không dễ.
Các trường trung học công lập hàng năm đều tổ chức tuyển sinh vào lớp
Đệ thất (từ năm 1971 gọi là lớp 6), kỳ thi có tính chọn lọc khá cao (tỷ
số chung toàn quốc vào trường công khoảng 62%); tại một số trường danh
tiếng tỷ lệ trúng tuyển thấp hơn 10%.
Những học
sinh không vào được trường công thì có thể nhập học trường tư thục
nhưng phải trả học phí. Một năm học được chia thành hai “lục cá nguyệt”
(hay “học kỳ”). Kể từ lớp 6, học sinh bắt đầu phải học ngoại ngữ,
thường là tiếng Anh hay tiếng Pháp, môn Công dân giáo dục tiếp tục với
lượng 2 giờ mỗi tuần.
Từ năm 1966 trở đi, môn võ http://vi.wikipedia.org/wiki/Vovinam - Học xong năm lớp 9 thì thi bằngTrung học đệ nhất cấp. Kỳ thi này thoạt tiên có hai phần: viết và vấn đáp.
Năm 1959 bỏ phần vấn đáp rồi đến niên học 1966-67 thì Bộ Quốc gia Giáo dục bãi bỏ hẳn kỳ thi Trung học đệ nhất cấp.
Trung học đệ nhị cấp là các lớp 10, 11 và 12,
trước 1971 gọi là đệ tam, đệ nhị và đệ nhất; tương đương trung học phổ
thông hiện nay. Muốn vào thì phải đậu được bằng Trung học đệ nhất cấp,
tức bằng Trung học cơ sở.
Vào đệ nhị cấp, học
sinh phải chọn học theo một trong bốn ban như dự bị vào đại học. Bốn ban
thường gọi A, B, C, D theo thứ tự là Khoa học thực nghiệm hay còn gọi
là ban vạn vật; ban toán; ban văn chương và ban văn chương cổ ngữ,
thường là Hán văn. Ngoài ra học sinh cũng bắt đầu học thêm một ngoại ngữ
thứ hai.
Vào năm lớp 11 thì học sinh phải thi http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%BA_t%C3%A0i_I_v%C3%A0_II - - Tú tài II
năm lớp 12. Thể lệ này đến năm học 1972-1973 thì bỏ, chỉ thi một đợt tú
tài phổ thông. Thí sinh phải thi tất cả các môn học được giảng dạy (trừ
môn Thể dục), đề thi gồm các nội dung đã học, không có giới hạn hoặc bỏ
bớt. Hình thức thi kể từ năm 1974 cũng bỏ lối viết bài luận (essay) mà theo lối thi trắc nghiệm có tính cách khách quan hơn.
Số liệu giáo dục bậc trung học http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-NNB46-7 - - [9]
Mỗi năm có hai đợt thi Tú tài tổ chức vào khoảng tháng 6 và tháng 8.
Tỷ
lệ đậu Tú tài I (15-30%) và Tú tài II (30-45%), tại các trường công lập
nhìn chung tỷ lệ đậu cao hơn trường tư thục do phần lớn học sinh đã
được sàng lọc qua kỳ thi vào lớp 6 rồi. Do tỷ lệ đậu kỳ thi Tú tài khá
thấp nên vào được đại học là một chuyện khó. Thí sinh đậu được xếp
thành: Hạng “tối ưu” hay “ưu ban khen”
(18/20 điểm trở lên), thí sinh đậu Tú tài II hạng tối ưu thường hiếm,
mỗi năm toàn Việt Nam Cộng Hòa chỉ một vài em đậu hạng này, có năm không
có; hạng “ưu” (16/20 điểm trở lên); “bình”(14/20); “bình thứ” (12/20),
và “thứ” (10/20).
Một số trường trung học chia theo phái tính như ở Sài Gòn
thì có trường Pétrus Ký, Chu Văn An, Võ Trường Toản, Trường Hồ Ngọc Cẩn
(Gia Định) và các trường Quốc học (Huế), Phan Chu Trinh (Đà Nẵng), Võ
Tánh (Nha Trang), Trần Hưng Đạo (Đà Lạt), Nguyễn Đình Chiểu (Mỹ Tho)
dành cho nam sinh; và các trường Trưng Vương, Gia Long,
Lê Văn Duyệt, Trường Nữ Trung học Đồng Khánh (Huế), Trường Nữ Trung học
Bùi Thị Xuân (Đà Lạt), Trường Nữ Trung học Lê Ngọc Hân (Mỹ Tho), Trường
Nữ Trung học Đoàn Thị Điểm (Cần Thơ) chỉ dành cho nữ sinh.
Học sinh trung học lúc bấy giờ phải mặc đồng phục: nữ sinh thì áo dài trắng, quần trắng hay đen; còn nam sinh thì mặc áo sơ mi trắng, quần màu xanh dương.
Chương trình giáo dục trung học tổng hợp (tiếng Anh: comprehensive high school)
là mộtchương trình giáo dục thực tiễn phát sinh từ quan niệm giáo dục
của triết gia John Dewey,sau này được nhà giáo dục người Mỹ là James B.
Connant hệ thống hóa và đem áp dụng cho các trường trung học Hoa Kỳ Giáo
dục trung học tổng hợp chú trọng đến khía cạnh thực tiễn và hướng
nghiệp, đặt nặng vào các môn tư vấn, kinh tế gia đình, kinh doanh,
công-kỹ nghệ, v.v… nhằm trang bị cho học sinh những kiến thức thực tiễn,
giúp họ có thể mưu sinh sau khi rời trường trung học. Ở từng địa
phương, phụ huynh học sinh và các nhà giáo có thể đề nghị những môn học
đặc thù khả dĩ có thể đem ra ứng dụng ở nơi mình sinh sống.
Thời
Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa chính phủ cho thử nghiệm chương trình trung
học tổng hợp, nhập đệ nhất và đệ nhị cấp lại với nhau. Học trình này
được áp dụng đầu tiên tại Trường Trung học Kiểu mẫu Thủ Đức (khai giảng niên khóa đầu tiên vào tháng 10 năm 1965) ,
sau đó mở rộng cho một số trường như Nguyễn An Ninh (cho nam sinh; 93
đường Trần Nhân Tông, Quận 10) và Sương Nguyệt Ánh (cho nữ sinh; góc
đường Bà Hạt và Vĩnh Viễn, gần chùa Ấn Quang) ở Sài Gòn, và Chưởng Binh Lễ ở Long Xuyên.
Nhạc
sĩ Nguyễn Đức Quang (cầm đàn) trong một buổi sinh hoạt của nhóm Du Ca
với các học sinh trường Trung Học Kiểu Mẫu Thủ Đức vào cuối thập niên
1960
Bổ sung ( theo góp ý của độc giả Nguyễn ):
Ở Huế: Ngày 4-8-1964 trường Đại Học Sư Phạm Huế đã thành lập một trường Trung-học trực thuộc mang tên http://truongkieumauhue.org/ - Ở Cần Thơ: Năm 1966, Trung học Kiểu mẫu Cần Thơ được thành lập thuộc Phân khoa Sư phạm của Viện Đại học Cần Thơ.
Các
trường trung học kỹ thuật nằm trong hệ thống giáo dục kỹ thuật, kết hợp
việc dạy nghề với giáo dục phổ thông. Các học sinh trúng tuyển vào
trung học kỹ thuật thường được cấp học bổng toàn phần hay bán phần. Mỗi
tuần học 42 giờ; hai môn ngoại ngữ bắt buộc là tiếng Anh và tiếng Pháp.
Các
trường trung học kỹ thuật có mặt hầu hết ở các tỉnh, thành phố; ví dụ,
công lập thì có Trường Trung học Kỹ thuật Cao Thắng (thành lập năm 1956;
tiền thân là Trường Cơ khí Á châu thành lập năm 1906 ở Sài Gòn; nay là
Trường Cao Đẳng Kỹ Thuật Cao Thắng), Trường Trung học Nông Lâm Súc Bảo
Lộc, Trường Trung học Kỹ thuật Nguyễn Trường Tộ; tư thục thì có Trường
Trung học Kỹ thuật Don Bosco (do các tu sĩ Dòng Don Bosco thành lập năm 1956 ở Gia Định; nay là Trường Đại Học Công Nghiệp TPHCM).
Lễ kỷ niệm 100 năm thành lập của trường Lasan Taberd 17 tháng 2 năm 1974
Ngoài
hệ thống trường công lập của chính phủ là hệ thống trường tư thục. Vào
năm 1964 các trường tư thục giáo dục 28% trẻ em tiểu học và 62% học sinh
trung học. Đến niên học 1970-1971 thì trường tư thục đảm nhiệm 17,7%
học sinh tiểu học và 77,6% học sinh trung học.
Con số này tính đến năm 1975, Việt Nam Cộng Hòa có khoảng 1,2 triệu học sinh ghi danh học ở hơn 1.000 trường tư thục ở cả hai cấp tiểu học và trung học.
Các trường tư thục nổi tiếng như Lasan Taberd dành cho nam sinh;
Couvent des Oiseaux, Regina Pacis (Nữ vương Hòa bình), và Regina Mundi
(Nữ vương Thế giới) dành cho nữ sinh. Bốn trường này nằm dưới sự điều
hành của Giáo Hội Công Giáo.
Trường Bác ái (Collège Fraternité) ở Chợ Quán với đa số học sinh là http://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C6%B0%E1%BB%9Di_Hoa_%28Vi%E1%BB%87t_Nam%29 - - Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống Nhất
có hệ thống các trường tiểu học và trung học Bồ Đề ở nhiều tỉnh thành,
tính đến năm 1970 trên toàn quốc có 137 trường Bồ đề, trong đó có 65
trường trung học với tổng số học sinh là 58.466.
Ngoài ra còn có một số trường do chính phủ Pháp
tài trợ như Marie Curie, Colette, và Saint-Exupéry. Kể từ năm 1956, tất
cả các trường học tại Việt Nam, bất kể trường tư hay trường do ngoại
quốc tài trợ, đều phải dạy một số giờ nhất định cho các môn quốc văn và
lịch sử Việt Nam.
Chương trình học chính trong
các trường tư vẫn theo chương trình mà Bộ Quốc gia Giáo dục đã đề ra, dù
có thể thêm một số giờ hoặc môn kiến thức thêm.
Sau năm 1975, dưới chính thể Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tổng cộng có 1.087 trường tư thục ở miền Nam Việt Nam bị giải thể và trở thành trường công (hầu hết mang tên mới).
Saigon 17 March 1971 – Bà Nguyễn Văn Thiệu dự lễ khánh thành Thư viện trường Quốc Gia Nghĩa Tử.
Ngoài
hệ thống các trường công lập và tư thục kể trên, Việt Nam Cộng Hòa còn
có hệ thống thứ ba là các trường Quốc gia nghĩa tử. Tuy đây là trường
công lập nhưng không đón nhận học sinh bình thường mà chỉ dành riêng cho
các con em của tử sĩ hoặc thương phế binh của http://vi.wikipedia.org/wiki/Qu%C3%A2n_l%E1%BB%B1c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - Hệ
thống này bắt đầu hoạt động từ năm 1963 ở Sài Gòn, sau khai triển thêm ở
Đà Nẵng, Cần Thơ, Huế, và Biên Hòa. Tổng cộng có 7 cơ sở với hơn 10.000
học sinh. Loại trường này do Bộ Cựu Chiến binh quản lý chứ không phải
Bộ Quốc gia Giáo dục, nhưng vẫn dùng giáo trình của Bộ Quốc gia Giáo
dục.
Chủ đích của các trường Quốc gia nghĩa tử
là giáo dục phổ thông và hướng nghiệp cho các học sinh chứ không được
huấn luyện quân sự. Vì vậy trường Quốc gia nghĩa tử khác trường Thiếu sinh quân. Sau năm 1975, các trường quốc gia nghĩa tử cũng bị giải thể.
Học
sinh đậu được Tú tài II thì có thể ghi danh vào học ở một trong các
viện Đại Học, trường Đại Học, và học viện trong nước. Tuy nhiên vì số
chỗ trong một số trường rất có giới hạn nên học sinh phải dự một kỳ thi
tuyển có tính chọn lọc rất cao; các trường này thường là Y, Dược, Nha,
Kỹ Thuật, Quốc gia hành chánh và Sư Phạm.
Việc tuyển chọn dựa trên khả năng của thí sinh, hoàn toàn không xét đến lý lịch gia đình.
Sinh viên học trong các cơ sở giáo dục công lập thì không phải đóng
tiền. Chỉ ở một vài trường hay phân khoa đại học thì sinh viên mới đóng
lệ phí thi vào cuối năm học. Ngoài ra, chính phủ còn có những chương
trình học bổng cho sinh viên.
Chương
trình học trong các cơ sở giáo dục đại học được chia làm ba cấp. Cấp 1
(học 4 năm): Nếu theo hướng các ngành nhân văn, khoa học, v.v.. thì lấy bằng Cử nhân (ví dụ: cử nhân Triết, cử nhân Toán…); nếu theo hướng các ngành chuyên nghiệp thì lấy bằng Tốt nghiệp (ví dụ: bằng tốt nghiệp Trường Đại học Sư phạm, bằng tốt nghiệp Học viện Quốc gia Hành chánh…) hay bằng Kỹ sư (ví dụ: kỹ sư Điện, kỹ sư Canh nông…). Cấp 2: học thêm 1-2 năm và thi lấy bằng Cao học hay Tiến sĩ đệ tam cấp(tiếng Pháp: docteurde troisième cycle; tương đương Thạc sĩ ngày nay). Cấp 3: học thêm 2-3 năm và làm luận án thì lấy bằng Tiến sĩ (tương đương với bằng Ph.D. của Hoa Kỳ).
Riêng ngành y, vì phải có thời gian thực tập ở bệnh viện nên sau khi học xong chương trình dự bị y khoa phải học thêm 6 năm hay lâu hơn mới xong chương trình đại học.
Bổ sung của đọc giả Trần Thạnh (26.12.2013):
VNCH có nhiều trí thức tốt nghiệp từ Pháp và Hoa Kỳ nên có hai hệ thống bằng cấp khác nhau:
http://www.phamduy2010.com/phamduy_viethtml/PDFamily/pdkhiem/trongnhan.html - - Phạm Duy Khiêm, bào huynh của nhạc sĩ http://vi.wikipedia.org/wiki/Ph%E1%BA%A1m_Duy - - Georges Pompidou
Theo hệ thống của Pháp (ngày trước):
- Cử Nhân (Licencié), Cao học (DEA), Tiến Sĩ Đệ Tam Cấp (Doctorat de 3è cycle), Tiến Sĩ Quốc Gia (Doctorat d’État).
Theo hệ thống của Hoa Kỳ:
- Cử Nhân (Bachelor), Master (trước 1975 chưa có từ ngữ dịch chính xác bằng cấp này), Tiến Sĩ (PhD).
Khó có thể so sánh Master và Tiến Sĩ Đệ Tam Cấp vì học trình hai bên khác nhau. ( Hiện nay trong nước dịch Master là Thạc Sĩ gây hiểu lầm cho nhiều người ).
Từ “ Thạc Sĩ ” trước đây được dùng để chỉ những người thi đậu một kỳ thi rất khó của Pháp (agrégation). Người thi đậu được gọi là Agrégé. Không có từ tiếng Anh tương đương cho từ này.
Phần lớn các cơ sở giáo dục đại học Việt Nam thời Việt Nam Cộng Hòa được tổ chức theo mô hình Viện đại học (theo Việt-Nam Tự-Điển của Hội khai trí Đức Tiến: Viện = Nơi, sở).
Đây là mô hình tương tự như university của Hoa Kỳ và Tây Âu, cùng với nó là hệ thống đào tạo theo tín chỉ (tiếng Anh: credit). Mỗi viện đại học bao gồm nhiều Phân khoa đại học (tiếng Anh: faculty; thường gọi tắt là phân khoa, ví dụ: Phân khoa Y, Phân khoa Sư phạm, Phân khoa Khoa học, v.v…) hoặc Trường hay Trường Đại học (tiếng Anh: school hay college; ví dụ: Trường Đại học Nông nghiệp, Trường Đại học Kỹ thuật, v.v…).
Trong mỗi Phân khoa Đại học hay Trường Đại học có các ngành (ví dụ: ngành Điện tử, ngành Công chánh, v.v…); về mặt tổ chức, mỗi ngành tương ứng với một ban (tiếng Anh: department; tương đương với đơn vị khoa hiện nay).
Trường Đại học Giáo dục: Tiền thân là Trung tâm Huấn luyện Sư phạm Kỹ thuật
Về
mặt tổ chức, viện đại học của Việt Nam Cộng Hòa duy trì đường lối phi
chính trị của các đại học Tây Phương. Các khoa trưởng của các trường
phân khoa không do Bộ Quốc gia Giáo dục bổ nhiệm mà do các giáo sư của
Hội đồng Khoa bầu lên.
Trong hai thập niên 1960
và 1970, lúc hội nghị Hòa Bình đang diễn ra ở Paris, chính phủ Việt Nam
Cộng Hòa ráo riết lên kế hoạch tái thiết sau chiến tranh, với viễn cảnh
là hòa bình sẽ lập lại ở Việt Nam, một chính phủ liên hiệp sẽ được
thành lập, người lính từ các bên trở về cần được đào tạo để tái hòa nhập
vào xã hội. Trong khuôn khổ kế hoạch đó, có hai mô hình cơ sở giáo dục
đại học mới và mang tính thực tiễn được hình thành, đó là trường đại học cộng đồng và viện đại học bách khoa.
Trường
đại học cộng đồng là một cơ sở giáo dục đại học sơ cấp và đa ngành;
sinh viên học ở đây để chuyển tiếp lên học ở các viện đại học lớn, hoặc
mở mang kiến thức, hoặc học nghề để ra làm việc.
Các
trường đại học cộng đồng được thành lập với sự tham gia đóng góp, xây
dựng, và quản trị của địa phương nhằm đáp ứng nhu cầu phát triển ở địa
phương trong các mặt văn hóa, xã hội, và kinh tế. Khởi điểm của mô hình
giáo dục này là một nghiên cứu của ông Đỗ Bá Khê tiến hành vào năm
1969 mà các kết quả sau đó được đưa vào một luận án tiến sĩ trình ở Viện
Đại học Southern California vào năm 1970 với tựa đề The Community College Concept: A Study of its Relevance to Postwar Reconstruction in Vietnam (Khái niệm trường đại học cộng đồng:Nghiên cứu sự phù hợp của nó với công cuộc tái thiết hậu chiến ở Việt Nam).
Cơ
sở đầu tiên được hình thành là Trường Đại học Cộng đồng Tiền Giang,
thành lập vào năm 1971 ở Định Tường sau khi mô hình giáo dục mới này
được mang đi trình bày sâu rộng trong dân chúng.
Trường Đại học Giáo dục: Tiền thân là Trung tâm Huấn luyện Sư phạm Kỹ thuật
Vào năm 1973, Viện Đại Học Bách Khoa Thủ Đức (tên tiếng Anh: Thủ Đức Polytechnic University, gọi tắt là Thủ Đức Poly)
được thành lập. Đây là một cơ sở giáo dục đại học đa ngành, đa lĩnh
vực, và chú trọng đến các ngành thực tiễn. Trong thời gian đầu, Viện Đại
học Bách khoa Thủ Đức có các trường đại học chuyên về Nông Nghiệp, Kỹ
Thuật, Giáo Dục, Khoa Học và Nhân Văn, Kinh tế và Quản trị, và Thiết kế
đô thị; ngoài ra còn có trường đào tạo sau đại học.
Theo
kế hoạch, các cơ sở giáo dục đều được gom chung lại trong một khuôn
viên rộng lớn, tạo một môi trường gợi hứng cho trí thức suy luận, với
một cảnh trí được thiết kế nhằm nâng cao óc sáng tạo; quản lý hành chính
tập trung để tăng hiệu năng và giảm chi phí.
Sau năm 1975,
dưới chính thể Cộng Hoà xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam, toàn bộ các cơ sở
giáo dục đại học thời Việt Nam Cộng hòa bị đổi tên và bị phân tán theo
khuôn mẫu giáo dục của Liên Xô nên không còn mô hình theo đó các trường
hay phân khoa đại học cấu thành viện đại học, mà mỗi trường trở nên biệt
lập.
Giáo dục đại học Việt Nam dưới các chính
thể Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam theo
mô hình phân tán ngành học. Các “trường đại học bách khoa”
được thành lập dưới hai chính thể này ( Trường Đại Học Bách Khoa Hà
Nội, Trường Đại học Bách Khoa TPHCM, và Trường Đại Học Bách Khoa Đà
Nẵng) không giống như mô hình viện đại học bách khoa
vì chỉ tập trung vào các ngành kỹ thuật tương tự, mô hình “trường đại
học tổng hợp” (Trường Đại Học Tổng Hợp Hà Nội, Trường Đại Học Tổng Hợp
TPHCM và Trường Đại Học Tổng Hợp Huế) cũng chỉ tập trung vào các ngành khoa học cơ bản, chứ không mang tính chất toàn diện.
Đến
đầu thập niên 1990, chính phủ Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mới
thành lập 2 “đại học” cấp quốc gia và 3 “đại học” cấp vùng theo mô hình
gần giống như mô hình viện đại học. Vào tháng 10 năm 2009, một
số đại biểu của Quốc Hội nước CHXHCN Việt Nam đưa ra đề nghị gọi tên các
“đại học” cấp quốc gia và cấp vùng là “viện đại học”.
Các viện đại học công lập:
Viện Đại Học Sài Gòn:
Tiền thân là Viện Đại Học Đông Dương (1906), rồi Viện Đại Học Quốc Gia
Việt Nam (1955)– còn có tên là Viện Đại học Quốc gia Sài Gòn. Năm 1957,
Viện Đại học Quốc Gia Việt Nam đổi tên thành Viện Đại học Sài Gòn. Đây
là viện đại học lớn nhất nước. Trước năm 1964, tiếng Việt lẫn tiếng Pháp
được dùng để giảng dạy ở bậc đại học, nhưng sau đó thì chỉ dùng tiếng
Việt mà thôi theo chính sách ngôn ngữ theo đuổi từ năm 1955. Riêng
Trường Đại Học Y Khoa dùng cả tiếng Anh.
Vào thời điểm năm 1970, hơn 70% sinh viên đại học trên toàn quốc ghi danh học ở Viện Đại học Sài Gòn.
Viện Đại Học Huế: Thành lập vào tháng 3 năm 1957 với 5 phân khoa đại học: Khoa học, Luật, Sư phạm, Văn khoa, và Y khoa.
Hàng
đầu bên trái ông Nguyễn Đăng Trình Bộ trưởng Bộ QG Giáo dục, Viện
trưởng Viện Đại học Huế đầu tiên ( tháng 3/1957-7/1957 ). Giữa Tổng
thống VNCH Ngô Đình Diệm , bên phải Linh mục Giáo sư Cao Văn Luận Viện
trưởng Viện Đại học Huế từ 7/1957-1965.
Viện Đại Học Cần Thơ: Thành lập năm 1966 với 4 phân khoa đại học: Khoa học, Luật khoa & Khoa học Xã hội, Sư phạm, và Văn khoa.
Viện Đại Học Bách Khoa Thủ Đức: Thành lập năm 1974. Tiền thân là Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật (1957), Học viện Quốc gia Kỹ thuật (1972).
Các viện đại học tư thục:
Viện Đại Học Đà Lạt:
Thành lập ngày 8 tháng 8 năm 1957. Một phần cơ sở của Viện Đại học Đà
Lạt nguyên là một chủng viện của Giáo hội Công Giáo. Viện đại học này có
4 phân khoa đại học: Chính trị Kinh doanh, Khoa học, Sư phạm, Thần
học và Văn khoa. Theo ước tính, từ năm 1957 đến 1975 viện đại học này đã giáo dục 26.551 người.
Viện Đại Học Vạn Hạnh:
Thuộc khối Ấn Quang của Giáo hội phật giáo hội Việt Nam Thống Nhất;
thành lập ngày 17 tháng 10 năm 1964 ở số 222 đường Trương Minh Giảng
(sau 1975 là đường Lê Văn Sỹ), Quận 3, Sài Gòn-Gia Định với 5 phân khoa
đại học: Giáo dục, Phật Học, Khoa Học Xã hội, Khoa học ứng dụng, và Văn
học & Khoa học nhân văn. Vào đầu thập niên 1970, Vạn Hạnh có hơn
3.000 sinh viên.
Lễ phát bằng Cử Nhân của Viện Đại Học Vạn Hạnh, 1973
Viện Đại Học Phương Nam:
Được cấp giấy phép năm 1967 tọa lạc ở số 16 đường Trần Quốc Toản (sau
năm 1975 là đường 3/2 ), quận 10, Sài Gòn. Viện đại học này thuộc khối
Việt Nam Quốc Tự của Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, Giáo sư Lê Kim
Ngân làm viện trưởng.
Viện Đại học Phương Nam
có 3 phân khoa đại học: Kinh tế-Thương mại, Ngoại ngữ, và Văn khoa. Vào
thập niên 1970, viện đại học này có khoảng 750 sinh viên ghi danh.
Viện Đại Học An Giang (Hòa Hảo):
Thành lập năm 1970 ở Long Xuyên với 5 phân khoa đại học: Văn khoa,
Thương mại-Ngân hàng, Bang giao Quốc tế, Khoa học Quản trị và Sư phạm.
Viện Đại học này trực thuộc Giáo hội Phật Giáo Hòa Hảo.
Viện Đại Học Cao Đài:
Thành lập năm 1971 trên đường Ca Bảo Đạo ở Tây Ninh với 3 phân khoa đại
học: Thần học Cao Đài, Nông lâm mục, và Sư phạm. Viện Đại học này trực
thuộc Giáo hội Cao Đài. https://www.facebook.com/notes/tuyen-nguyen/n%E1%BB%81n-gi%C3%A1o-d%E1%BB%A5c-c%E1%BB%A7a-ch%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%99-vi%E1%BB%87t-nam-c%E1%BB%99ng-h%C3%B2a-s%E1%BB%B1-ti%E1%BA%BFc-nu%E1%BB%91i-v%C3%B4-b%E1%BB%9D-b%E1%BA%BFn/354691764667436 -
Viện Đại Học Minh Đức:
Được cấp giấy phép năm 1972, trụ sở ở Sài Gòn với 5 phân khoa đại học:
Kỹ thuật Canh nông, Khoa học Kỹ thuật, Kinh tế Thương mại, Nhân văn Nghệ
thuật, và Y Khoa. Viện Đại học này do Giáo hội Công Giáo điều hành.
Học Viện Quốc Gia Hành Chính:
Cơ sở này được thành lập từ thời Quốc Gia Việt Nam với văn bản ký ngày
29 tháng 5 năm 1950 nhằm đào tạo nhân sự chuyên môn trong lãnh vực công
quyền như thuế vụ và ngoại giao. Trường sở đặt ở Đà Lạt; năm 1956 thì
dời về Sài Gòn đặt ở đường Alexandre de Rhodes; năm 1958 thì chuyển về
số 100 đường Trần Quốc Toản (gần góc đường Cao Thắng, sau năm 1975 là
đường 3/2), Quận10, Sài Gòn.
Học viện này trực
thuộc Phủ Thủ tướng hay Phủ Tổng thống, đến năm 1973 thì thuộc Phủ Tổng
ủy Công vụ. Học viện có chương trình hai năm cao học, chia thành ba ban
cao học, đốc sự, và tham sự.
Học Viện Quốc Gia Nông Nghiệp (1972-1974): tiền thân là Trường Cao đẳng Nông Lâm Súc (1962-1968), Trung tâm Quốc gia Nông nghiệp (1968-1972) rồi nhập vào Viện Đại học Bách Khoa Thủ Đức năm 1974.
Ngoài những học viện trên, Việt Nam Cộng hòa còn duy trì một số cơ quan nghiên cứu khoa học như Viện Pasteur Sài Gòn, Viện Pasteur Đà Lạt, Viện Pasteur Nha Trang, Viện Hải dương học Nha Trang, Viện Nguyên tử lực Đà Lạt, Viện Khảo cổ v.v… với những chuyên môn đặc biệt.
Bắt đầu từ năm 1971 chính phủ mở một số trường đại học cộng đồng (theo mô hình community college
của Hoa Kỳ) như Trường Đại học Cộng đồng Tiền Giang ở Mỹ Tho, Duyên Hải
ở Nha Trang, Quảng Đà ở Đà Nẵng (1974), và Long Hồ ở Vĩnh Long.
Trường
Đại học Cộng đồng Tiền Giang đặt trọng tâm vào nông nghiệp; Trường Đại
học Cộng đồng Duyên Hải hướng về ngư nghiệp. Riêng Trường Long Hồ còn
đang dang dở chưa hoàn tất thì chính thể Việt Nam Cộng hòa bị giải tán.
Ở
Sài Gòn thì có Trường Đại học Regina Pacis (khai giảng vào năm 1973)
dành riêng cho nữ sinh do Công Giáo thành lập, và theo triết lý đại học
cộng đồng.
Trường Kỹ Sư Công Nghệ, Trường Hàng Hải thuộc Trung Tâm Quốc Gia Kỹ Thuật
Ngoài
những trường đại học còn có hệ thống trường cao đẳng như Trường Bách
khoa Phú Thọ và Trường Nông lâm súc. Một số những trường này sang thập
niên 1970 được nâng lên tươngđương với cấp đại học.
Trường quốc gia Nông Lâm mục:
Thoạt tiên là Nha Khảo cứu Đông Dương thành lập năm 1930 ở B’lao, cơ sở
này đến năm 1955 thì nâng lên thành Trường Quốc gia Nông lâm mục với
chương trình học bốn năm. Diện tích vườn thực nghiệm rộng 200 ha chia
thành những khu chăn nuôi gia súc,vườn cây công nghiệp, lúa thóc. Qua
từng giai đoạn, trường đổi tên thành Trường Cao đẳng Nông Lâm Súc
(1962-1968), Trung tâm Quốc gia Nông nghiệp (1968-1972), Học viện Quốc
gia Nông nghiệp (1972-1974). Cuối cùng Trường Quốc gia Nông lâm mục được
sáp nhập vào Viện Đại học Bách khoa Thủ Đức ( có trụ sở ở số 45 đường
Cường Để, Quận 1, Sài Gòn). Trường còn có chi nhánh ở Huế, Cần Thơ, và
Bình Dương.
Trung Tâm Kỹ Thuật Phú Thọ:
Thành lập năm 1957 thời Đệ nhất Cộng Hoà gồm bốn trường: Trường Cao
đẳng Công chánh, Trường Cao đẳng Điện học, Trường Quốc gia Kỹ sư Công
nghệ, và Trường Việt Nam Hàng hải. Năm 1968 lập thêm Trường Cao đẳng Hóa
học. Năm 1972, Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật đổi thành Học viện Quốc gia
Kỹ thuật và đến năm 1974 thì nhập với Trường Đại học Nông nghiệp để tạo
nên Viện Đại Học Bách Khoa Thủ Đức https://www.facebook.com/notes/tuyen-nguyen/n%E1%BB%81n-gi%C3%A1o-d%E1%BB%A5c-c%E1%BB%A7a-ch%E1%BA%BF-%C4%91%E1%BB%99-vi%E1%BB%87t-nam-c%E1%BB%99ng-h%C3%B2a-s%E1%BB%B1-ti%E1%BA%BFc-nu%E1%BB%91i-v%C3%B4-b%E1%BB%9D-b%E1%BA%BFn/354691764667436 -
Học Viện Cảnh Sát Quốc Gia: Thành lập năm 1966 để đào tạo nhân viên giữ an ninh và thi hành luật pháp.
Trường Quốc gia Âm Nhạc và Kịch Nghệ:
Thành lập ngày 12 tháng 4 năm 1956 dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa. Chương
trình học sau được bổ túc để bao gồm các bộ môn âm nhạc cổ điễn Tây
Phương và truyền thống Việt Nam cùng kịch nghệ.
Các
giáo sư Trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ đồng tấu: Trần Thanh Tâm
(đờn kìm), Phan Văn Nghị (đờn cò), Trương Văn Đệ (đờn tam), Vũ Văn Hòa
(sáo) và Nguyễn Vĩnh Bảo (đờn tranh).
Trường Quốc Gia Âm Nhạc Huế:
Thành lập năm 1962 ở cố đô Huế chủ yếu dạy âm nhạc cổ truyền Việt
Nam,dùng nhà hát Duyệt Thị Đường trong Kinh Thành Huế làm nơi giảng dạy.
Trường Quốc Gia Trang Trí Mỹ Thuật:
Thành lập năm 1971, trên cơ sở nâng cấp Trường Trung học Trang trí Mỹ
thuật Gia Định (tiền thân là Trường Mỹ nghệ Gia Định, thành lập năm
1940).
Buổi học hình họa tại lớp dự bị của trường Quốc gia Mỹ thuật Sài Gòn đầu thập niên 60
Trường Quốc Gia Cao Đẳng Mỹ Thuật Sài Gòn:
Thành lập sau năm 1954; chuyên đào tạo về nghệ thuật tạo hình với các
chương trình học 3 và 7 năm. Vị giám đốc đầu tiên là họa sĩ http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C3%AA_V%C4%83n_%C4%90%E1%BB%87 - Sinh viên du học ngoại quốc:
Một
số sinh viên bậc đại học được cấp giấy phép đi du học ở nước ngoài. Hai
quốc gia thu nhận nhiều sinh viên Việt Nam vào năm 1964 là Pháp (1.522)
và Hoa Kỳ (399), đa số theo học các ngành khoa học xã hội và kỹ sư.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Truy%E1%BB%87n_Ki%E1%BB%81u - bản http://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%E1%BB%AF_N%C3%B4m - của Chiêm Vân Thị do Bộ Giáo dục Việt Nam Cộng hòa xuất bản năm 1967
Năm http://vi.wikipedia.org/wiki/1958 - - Đệ nhất Cộng hòa
cho lập Ban Tu thư thuộc Bộ Quốc gia Giáo dục để soạn, dịch, và in sách
giáo khoa cho hệ thống giáo dục toàn quốc. Tính đến năm http://vi.wikipedia.org/wiki/1962 - - [82]
Các
giáo chức và họa sĩ làm việc trong Ban Tu thư đã soạn thảo trọn bộ sách
cho bậc tiểu học. Bộ sách này được đánh giá cao cả về nội dung lẫn hình
thức. Có nhiều sách đã được viết, dịch, và phát hành để học sinh và
sinh viên có tài liệu tham khảo.
Phần lớn sách
giáo khoa và trang thiết bị dụng cụ học tập do Trung tâm Học liệu của Bộ
Giáo dục sản xuất và cung cấp với sự giúp đỡ của một số cơ quan nước
ngoài. Trung tâm này còn hợp tác với http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BB%95_ch%E1%BB%A9c_Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c,_Khoa_h%E1%BB%8Dc_v%C3%A0_V%C4%83n_h%C3%B3a_Li%C3%AAn_Hi%E1%BB%87p_Qu%E1%BB%91c - - sắc tộc thiểu số khác nhau ở Việt Nam.
Ngoài ra, để có sự thống nhất trong việc sử dụng các danh từ chuyên
môn,
Bộ Giáo dục cũng đã thiết lập Ủy ban Quốc gia Soạn thảo Danh từ
Chuyên môn bao gồm nhiều giáo sư đại học. Ủy ban đã soạn thảo và, thông
qua Trung tâm Học liệu, ấn hành những tập đầu tiên trong lĩnh vực văn
học và khoa học. http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-NTL34-82 - - chữ Nôm .
Trường ĐH Sư Phạm thuộc Viện ĐH Huế. Tòa nhà này thời Pháp là KS Morin Frères
Trường Đại học Sư phạm Sài Gòn thuộc http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_S%C3%A0i_G%C3%B2n - - [84]
Sau có thêm các trường Cao đẳng Sư phạm ở Ban Mê Thuột, Huế, Vĩnh
Long, Long An, và Quy Nhơn, Nha Trang, Mỹ Tho, Cần Thơ, Long Xuyên.
Ngoài ra còn có Trường Đại học Sư phạm Huế thuộc http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Hu%E1%BA%BF - - Viện Đại học Đà Lạt .
Vào thời điểm năm 1974, cả nước có 16 cơ sở đào tạo giáo viên tiểu học với chương trình hai năm còn gọi là chương trình sư phạm cấp tốc.
Chương trình này nhận những ai đã đậu được bằng Trung học Đệ nhất
cấp. Hằng năm chương trình này đào tạo khoảng 2.000 giáo viên tiểu học.
Giáo
viên trung học thì phải theo học chương trình của trường đại học sư
phạm (2 hoặc 4 năm). Sinh viên các trường sư phạm được cấp http://vi.wikipedia.org/wiki/H%E1%BB%8Dc_b%E1%BB%95ng -
Đội ngũ giáo sư trẻ nhiệt tình vừa tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm Sài Gòn
Nha
Sư phạm (thuộc Bộ Văn hóa, Giáo dục và Thanh niên) và các trường sư
phạm thường xuyên tổ chức các chương trình tu nghiệp và các buổi hội
thảo giáo dục để giáo chức có dịp học hỏi và phát triển nghề nghiệp. Bộ
Văn hóa, Giáo dục và Thanh niên cũng gởi gởi nhiều giáo chức đi tu
nghiệp ở các nước như http://vi.wikipedia.org/wiki/Anh - - Pháp , http://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_K%E1%BB%B3 - - Nhật , http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%A9c - Đối với giáo sư đại học thì đa số xuất thân từ http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_%C4%90%C3%B4ng_D%C6%B0%C6%A1ng - - 1954 .
Số khác được đào tạo ở Pháp, Đức và Mỹ. Vào năm 1970 tổng cộng có 941
giáo sư giảng dạy ở các trường đại học của Việt Nam Cộng hòa.
Lễ khai giảng Trường Đại học Quốc gia Việt Nam ngày 15 tháng 11 năm 1945, khóa đầu tiên dưới chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa
Đời sống và tinh thần giáo chức:
Chỉ
số lương của giáo viên tiểu học mới ra trường là 250, giáo học bổ túc
hạng 5 là 320, giáo sư trung học đệ nhất cấp hạng 4 là 400, giáo sư
trung học đệ nhị cấp hạng 5 là 430, hạng 4 là 470.
Với mức lương căn bản như vậy, cộng thêm phụ cấp sư phạm, nhà giáo ở các thành phố thời http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%87_nh%E1%BA%A5t_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_Vi%E1%BB%87t_Nam - Sang thời http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%87_nh%E1%BB%8B_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_Vi%E1%BB%87t_Nam - Tuy vậy,
lúc nào các nhà giáo cũng giữ vững tinh thần và tư cách của nhà mô phạm
(người mẫu mực, người đóng vai trò hình mẫu), từ cách ăn mặc thật đứng
đắn đến cách ăn nói, giao tiếp với phụ huynh và học sinh, và với cả giới
chức chính quyền địa phương.
Đề thi trắc nghiệm đã được sử dụng cho môn Công dân, Sử, Địa trong các kỳ thi http://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%BA_t%C3%A0i_I_v%C3%A0_II - - 1965 - http://vi.wikipedia.org/wiki/1966 - - 1974 ,
toàn bộ các môn thi trong kỳ thi tú tài gồm toàn những câu trắc nghiệm.
Các vị thanh tra trong ban soạn đề thi đều phải đi dự lớp huấn luyện về
cách thức soạn câu hỏi, thử nghiệm các câu hỏi với trên 1.800 học sinh ở
nhiều nơi, phân tích câu trả lời của học sinh để tính độ khó của câu
hỏi và trả lời để lựa chọn hoặc điều chỉnh câu hỏi trắc nghiệm cho thích
hợp.
Đầu những năm http://vi.wikipedia.org/wiki/1970 - - IBM
để điện toán hóa toàn bộ hồ sơ thí vụ, từ việc ghi danh, làm phiếu báo
danh, chứng chỉ trúng tuyển… đến các con số thống kê cần thiết. Bảng trả
lời cho đề thi trắc nghiệm được đặt từ http://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_K%E1%BB%B3 - - IBM 1230 . Điểm chấm xong từ máy chấm được chuyển sang máy http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=IBM_534&action=edit&redlink=1 - - IBM 360
để đọc điểm, nhân hệ số, cộng điểm, tính điểm trung bình, độ lệch
chuẩn, chuyển điểm thô ra điểm tiêu chuẩn, tính thứ hạng trúng tuyển
v.v… Nhóm mẫu (sample) và nhóm định chuẩn (norm group) được lựa chọn kỹ càng theo đúng phương pháp của khoa học thống kê để tính điểm trung bình và độ lệch tiêu chuẩn.
Trong suốt thời gian 20 năm tồn tại, các vị tổng trưởng (tức bộ trưởng) và thứ trưởng giáo dục của http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - http://tuxtini.files.wordpress.com/2013/11/phan_huy_quat.jpg">
Ông Phan Huy Quát
http://vi.wikipedia.org/wiki/Phan_Huy_Qu%C3%A1t - - Quốc gia Việt Nam http://vi.wikipedia.org/wiki/1949 - - tù cải tạo dưới chính thể http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam - - Nguyễn Thành Giung : sinh năm 1894 tại Sa Đéc; tiến sĩ http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=V%E1%BA%A1n_v%E1%BA%ADt_h%E1%BB%8Dc&action=edit&redlink=1 - - Quốc gia Việt Nam , kiêm Phó Viện trưởng Viện Đại học Hà Nội. http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-96 -
http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%A7n_H%E1%BB%AFu_Th%E1%BA%BF - - tiến sĩ khoa học (1952), từng dạy học ở Lyon (Pháp) và làm http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_s%C6%B0 - - Viện Đại học Sài Gòn ;
từ 1958 đến 1960 làm Bộ trưởng Bộ Quốc gia Giáo dục; từng làm Đại sứ
của Việt Nam Cộng hòa tại Philippines. Dưới thời Bộ trưởng Trần Hữu Thế,
số lượng học sinh, sinh viên gia tăng nhanh chóng, và nhiều cải tiến
trong giáo dục đã được thực hiện. Cùng thời kỳ này, Đại hội Giáo dục
Quốc gia (lần I) được tổ chức ở Sài Gòn vào năm 1958 chính thức hóa ba
nguyên tắc nhân bản, dân tộc, và khai phóng làm nền tảng cho triết lý
giáo dục Việt Nam Cộng hòa.
http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng - - Viện Đại học Huế ; hai lần đảm trách chức vụ Tổng trưởng Giáo dục thời kỳ chuyển tiếp giữa http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%87_nh%E1%BA%A5t_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_Vi%E1%BB%87t_Nam - - Đệ nhị Cộng hòa . Ông là người tích cực vận động và đóng góp vào sự ra đời của http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_C%E1%BA%A7n_Th%C6%A1 - - Trần Ngọc Ninh : sinh năm 1923 tại Hà Nội; bác sĩ giải phẫu và giáo sư http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Y_khoa_S%C3%A0i_G%C3%B2n - - Viện Đại học Vạn Hạnh ; Phó Thủ tướng kiêm Tổng trưởng Giáo dục thời kỳ chuyển tiếp giữa Đệ nhất và Đệ nhị Cộng hòa. http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-97 - - Lê Minh Trí : bác sĩ y khoa tai-mũi-họng, giáo sư http://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Y_khoa_S%C3%A0i_G%C3%B2n - - [100]
http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Nguy%E1%BB%85n_L%C6%B0u_Vi%C3%AAn&action=edit&redlink=1 - - Trường Đại học Y khoa Sài Gòn , http://vi.wikipedia.org/wiki/B%E1%BB%87nh_vi%E1%BB%87n_Ch%E1%BB%A3_R%E1%BA%ABy - - Viện Pasteur Sài Gòn ; từ 1969 đến 1971 làm Phó Thủ tướng kiêm Tổng trưởng Giáo dục rồi Phó thủ tướng kiêm Trưởng Phái đoàn http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - - Trần Thiện Khiêm .
http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Ng%C3%B4_Kh%E1%BA%AFc_T%C4%A9nh&action=edit&redlink=1 - - tù cải tạo dưới chính thể Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.
http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=%C4%90%E1%BB%97_B%C3%A1_Kh%C3%AA&action=edit&redlink=1 - - Viện Đại học Southern California ); Thứ trưởng Bộ Văn hóa, Giáo dục, và Thanh niên thời http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%87_nh%E1%BB%8B_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a_Vi%E1%BB%87t_Nam - - trường đại học cộng đồng ở miền Nam Việt Nam và được xem là “cha đẻ của các trường đại học cộng đồng Việt Nam”. Ông còn thiết lập http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_B%C3%A1ch_khoa_Th%E1%BB%A7_%C4%90%E1%BB%A9c - - Nguyễn Thanh Liêm : sinh năm 1934 tại Mỹ Tho; tiến sĩ giáo dục ( http://vi.wikipedia.org/w/index.php?title=Vi%E1%BB%87n_%C4%90%E1%BA%A1i_h%E1%BB%8Dc_Iowa_State&action=edit&redlink=1 - - Đệ nhị Cộng hòa .
Các Bộ trưởng Quốc gia Giáo dục: Vương Quang Nhường, Nguyễn Dương Đôn, Nguyễn Quang Trình
Về học bạ trên, Giáo sư Dương Thiệu Tống, trường Trung Học Kiểu Mẫu Thủ Đức đánh giá như sau:
“Điểm
nhận xét đầu tiên của tôi là điểm số các môn học ngày xưa sao lại thấp
đến thế, ngay cả đối với học sinh đứng nhất lớp như các thí dụ trên đây. … Vậy
phải chăng các thầy giáo chúng tôi ngày xưa không bị áp lực bởi thi đua
đạt thành tích nên có thể cho điểm trung thực hơn? Phải chăng chúng tôi
quá khắt khe với học sinh? Hay là học sinh ngày nay giỏi hơn xưa quá
nhiều? Tôi xin phép dành các câu hỏi này cho các đồng nghiệp và các
trường học của chúng ta suy ngẫm và tìm giải đáp.” ( Trích từ nguồn http://www.google.de/imgres?rlz=1C1AFAB_enDE498&espv=210&es_sm=122&biw=1294&bih=639&tbs=simg:CAESSQnv7_1pgG88uRho1CxCwjKcIGiwKKggBEgTYB9UHGiCrpZiJuwqcWG5VuXJVUKSGnsRDZYMCbdzn93VwVkWYhgwhEZZMWEVX6cA&tbm=isch&tbnid=7-_6YBvPLkYhBM:&imgrefurl=http://xacbacxangbang.blogspot.com/2011/06/nhin-lai-viec-thi-tu-tai-o-viet-nam.html&docid=EZZMWEVX6cDwWM&imgurl=http://4.bp.blogspot.com/-sTD9d0_m4D8/Tf6mZQqat7I/AAAAAAAAAVc/NOd0kmYPoOg/s1600/examen-1897.jpg&w=600&h=627&ei=ieKaUuPIMYSVswbMsIH4CA&zoom=1&iact=rc&dur=390&page=1&tbnh=135&tbnw=130&ved=1t:429,r:0,s:0,i:85&tx=75&ty=92 - Từ ngày 7 đến ngày 28 tháng 6 năm 1975 ( tức là sáu tuần sau http://vi.wikipedia.org/wiki/S%E1%BB%B1_ki%E1%BB%87n_30_th%C3%A1ng_4,_1975 - - Viện Đại học Yale , viếng thăm miền Bắc Việt Nam (lúc đó vẫn là http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_D%C3%A2n_ch%E1%BB%A7_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - - 1975 thì một trong những chủ đề khiến các nhà lãnh đạo miền Bắc bận tâm vào lúc đó là vấn đề thống nhất với miền Nam. Theo tạp chí Science thì “Việc
thống nhất trong lĩnh vực khoa học và giáo dục có lẽ sẽ có nhiều khó
khăn vì hai miền đã phát triển theo hai chiều hướng khác nhau trong
nhiều thập niên. Nhưng dù cho có nhiều khó khăn, Galston nhận thấy các
nhà lãnh đạo miền Bắc công khai bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với nhiều đặc
điểm của nền khoa học và giáo dục ở miền Nam; họ dự định kết hợp những
đặc điểm này vào miền Bắc khi quá trình thống nhất đang được thảo luận
sôi nổi vào lúc đó thực sự diễn ra.” Theo Galston, các nhà lãnh đạo miền Bắc, cụ thể được nhắc đến trong bài là http://vi.wikipedia.org/wiki/Nguy%E1%BB%85n_V%C4%83n_Hi%E1%BB%87u - - Phạm Văn Đồng (Thủ tướng http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_D%C3%A2n_ch%E1%BB%A7_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - - trường đại học cộng đồng hệ hai năm đã được thiết lập ở miền Nam (nguyên văn http://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BA%BFng_Anh - - [104]
Lời chứng và đánh giá của ông http://vi.wikipedia.org/wiki/Mai_Th%C3%A1i_L%C4%A9nh - - Viện Đại học Đà Lạt , nguyên Phó Chủ tịch Hội đồng Nhân dân Thành phố Đà Lạt dưới chính thể Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam:
“Tôi là con của một cán bộ http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Minh - - Cách mạng tháng Tám tại Lâm Đồng sau đó tập kết ra miền Bắc [...] Chế độ http://vi.wikipedia.org/wiki/Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a - - miền Nam
là điều tôi công khai thừa nhận, vì vậy suốt 14 năm phục vụ trong ngành
giáo dục “xã hội chủ nghĩa” (1975-1989), tôi bị người ta gán cho đủ thứ
nhãn hiệu, chụp cho nhiều thứ mũ chỉ vì tôi nêu rõ những ưu điểm của
nền giáo dục cũ cần phải học hỏi. Chính là do thừa hưởng nền giáo dục đó
của miền Nam mà tôi có được tính độc lập trong tư duy, không bao giờ
chịu nô lệ về tư tưởng…“
Đánh giá của nhà phê bình văn học http://thuykhue.free.fr/ - “Có
thể nói, trong suốt thời gian chia đôi đất nước, mặc dù với những tệ
nạn của xã hội chiến tranh, tham nhũng; miền Nam vẫn có một hệ thống
giáo dục đứng đắn. Trong chương trình giáo khoa, các giai đoạn lịch sử
và văn học đều được giảng dậy đầy đủ, không thiên hướng. Ở bậc trung học
học sinh gặt hái những kiến thức đại cương về sử, về văn, và tới trình
độ tú tài, thu thập những khái niệm đầu tiên về triết học. Lên đại học,
sinh viên văn khoa có dịp học hỏi và đào sâu thêm về những trào lưu tư
tưởng Đông Tây, đồng thời đọc và hiểu được văn học nước ngoài qua một
nền dịch thuật đáng tin cậy, dịch được những sách cơ bản. Nguyễn Văn
Trung trong hồi ký đã nhấn mạnh đến sự tự trị của đại học, nhờ sự tự trị
này mà các giáo sư có quyền giảng dạy tự do, không bị áp lực chính trị
của chính quyền. Chính điều kiện giáo dục này, đã cho phép miền Nam xây
dựng được một tầng lớp trí thức, một tầng lớp văn nghệ sĩ và một quần
chúng độc giả; giúp cho nhiều nhà văn có thể sống bằng nghề nghiệp của
mình. Và cũng chính tầng lớp trí thức và sinh viên này đã là đối trọng,
chống lại chính quyền, khi có những biến cố chính trị lớn như việc đàn
áp Phật giáo thời ông Diệm và việc đấu tranh chống tham nhũng (như vụ
báo Sóng Thần) thời ông Thiệu.“ http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1o_d%E1%BB%A5c_Vi%E1%BB%87t_Nam_C%E1%BB%99ng_h%C3%B2a#cite_note-106 -
Vũ Hùng thuộc thế hệ
sinh năm 1930 - 32, trưởng thành trong kháng chiến chống Pháp. Với tư cách
một chiến sĩ quân báo, ông hoạt động liên tục trên chiến trường Lào. Trở về,
trong khi mưu sinh bằng các nghề khác, ông dành nhiều tâm huyết cho việc viết văn
và trong sự nghiệp của mình đã có tới 40 đầu sách.
Người ta thường chỉ xếp Vũ Hùng vào khu vực văn học thiếu nhi. Tuy
nhiên gần đây có dịp đọc lại, tôi nhận ra rằng, có một số cuốn, một số trang
sách của ông cũng là dành cho cả các bạn đọc lớn tuổi.
Dưới hình thức ghi chép, Sống giữa bày voi giống
như một khảo luận công phu về mọi hoạt động của loài thú và những người săn
thú. Có nhiều trang miêu tả cảnh rừng mà tôi muốn đọc đi đọc lại. Lại có những
đoạn ông khái quát về quy luật tồn tại của thiên nhiên hoang dã, nó giúp cho
người đọc sống xa rừng núi có thể liên hệ để hiểu thêm sự đời mà họ sống hàng
ngày.
Dưới đây là một đoạn trích từ cuốn sách Vũ Hùng viết năm 1986 đó,
nằm ở giữa chương cuộc sống rừng nhìn từ một chòi quan sát.
Lần ấy, tác giả theo người làng tới một khu đồng cỏ.
Ông cùng với một bác thợ săn Lào ngồi trong một cái
chòi được bảo đảm hoàn toàn cách ly với chung quanh, quan sát mà không để cho
các "nhân sự trong cuộc" nhận ra sự có mặt của mình -- đại
khái ông đã có được cái vị trí như khi chúng ta vào thăm các công viên
thủy cung, thấy mình sống trong lòng nước.
Từ vị trí này, tác giả có dịp chứng kiến cuộc sống của các
loài thú trong rừng, cái cách chúng sống bên cạnh nhau tự nhiên, hòa hợp y như
tuân theo một thứ luật tự nhiên nào hết sức hợp lý.
Và ông viết ra một đoạn văn mà theo tôi là sự kết hợp cả
hai:
-- kinh nghiệm sống của những người dân Lào bình thường.
-- cái vốn văn hóa nhân bản mà ông đã tiếp nhận được từ văn hóa
phương Tây, cái phần mà ông đã học được từ những năm học ở ngôi trường danh giá
là Lycée du Protectorat (Trường Trung học Bảo hộ) nay là trường Chu Văn An Hà Nội.
Từ trường hợp của ông, tôi như nghe ra một lời nhắn nhủ,
chúng ta phải biết đến với thiên nhiên từ văn hóa. Chúng ta chỉ hiểu biết thiên
nhiên khi có một sự chuẩn bị về văn hóa.
Xin mời các bạn đọc một trong những đoạn văn hay nhất của Vũ Hùng
và liên hệ những quy luật của thiên nhiên nhiên hoang dã mà ông trình bày với
những quy luật bất thành văn bản đang chi phối xã hội VN ta. Các dòng in đậm là
của người trích dẫn.
Chính trên chòi quan sát này, tôi đã hiểu đôi chút
về luật rừng. Trước đây do lấy những nền tảng của xã hội loài người
làm thước đo để suy đoán, tôi đinh ninh luật rừng là
luật lệ tàn khốc của sự hỗn độn, của cuộc đấu tranh sinh tồn,
một cuộc đấu tranh quyết liệt đến mức không dung
tha để giành lấy khoảng không gian và nhữngưu thế tồn tại: thú
dữ ăn thịt thú lành, thú lớn lấn át và tiêu diệt thú bé.
Người ta có thói quen coi luật rừng là luật của sức mạnh. Khi
một đội bóng chơi thô bạo, người ta bảo họ chơi "rừng". Khi
những kẻ mạnh lấn át kẻ yếu, người ta bảo họhành động theo
"luật rừng".
Hoàn toàn không đúng như vậy.
Luật rừng trước hết là sự khôn ngoan để duy trì
sự tồn tại của chính mình và của dòng giống.Mọi loài thú, kể cả những loài có sức
mạnh nhất, bao giờ cũng muốn nhìn thấy kẻkhác nhưng lại không muốn
kẻ khác nhìn thấy mình. Vì thế không khi nào chúng gây gổ một
cách vô ích, để lộ sự có mặt của chúng. Cả đến con cọp, dù
có thể xếp vào hàng chúa tể của rừng, cũng luôn hành động khôn
ngoan như vậy. Nó không khi nào dựa vào sức mạnh để tự cho
phép mình làm những điều mù quáng. Nó lảng tránh bầy voi, lảng tránh con
beo, con lợn độc, lảng tránh cả con người và chỉ nhận sự
đối đầu trong những trường hợp bắt buộc.
Trong rừng không bao giờ thấy có những cuộc chiến tranh cùng
loài như trong xã hội loài người. Một bầy voi không bao giờ đánh nhau với
một bầy voi. Một gia đình báo không bao giờ xung đột với một
gia đình báo khác.
Đôi khi cũng xảy ra tranh giành giữa hai cá thể cùng loài
nhưng không bao giờ cuộc xung đột ấy dẫn đến sự tiêu
diệt đối thủ. Ngay trong cơn giận dữ, do bản năng bảo tồn dòng giống,
chúng cững biết khi nào thì nên thôi.
Khi hai con cọp đánh nhau - chúng không bao giờ đánh
nhau để tranh mồi mà đánh nhau để tranh giành con cái
- chỉ một lát sau con yếu hơn sẽ nhảy ra ngoài vòng chiến, nằm rạp
xuống để tỏ ý khuất phục. Lập tức con mạnh hơn sẽ ngừng lại
cho con yếu được tự do bỏ đi.
Khi hai con voi đọ sức để tranh giành
thứ bậc trong bầy thì cũng thế: con yếu sẽ lùi lại và buông thõng vòi
xuống. Đó là dấu hiệu đầu hàng trong loài voi. Con mạnh hơn thấy dấu
hiệu đó sẽ ngừng lại.
Luật rừng thứ hai là sự cố gắng sửa đổi các
tập tính, hình thành những thói quen mới để thích nghi với hoàn cảnh
sống.
Các quản tượng cho tôi biết chừng sáu bẩy mươi năm trước đây
bầy voi vẫn có thói quen giống những bầy trâu và bò rừng khi ngủ đêm. Chúng họp
thành những vòng tròn, vòng trong là voi con và voi mẹ, vòng ngoài là
lũ voi đực. Hồi đó voi đực cũng bị săn lùng - đôi
ngà của chúng đối với mỗi gia đình thợ săn là một tài sản -
nhưng với ngọn lao và chiếc nỏ, thợ săn không diệt được chúng bao
nhiêu.
Từ ngày trong rừng xuất hiện những người đi săn mang cây
súng thì lại khác. Họ có thể dễ dàng giết chết một con
voi ở khoảng cách rất xa, xa gấp bốn năm tầm tên của chiếc nỏ.
Lũ voi đực càng bị săn lùng ráo riết không phải chỉ vì cặp
ngà. Nhiều khi người ta tàn sát chúng chỉ để chống cây súng đứng bên
cái xác đồ sộ của chúng chụp vài hình ảnh, kỉ niệm một
chuyến đi rừng. Vì thế chẳng bao lâu mỗi bầy voi chỉ còn vài ba
con đực.
Các bầy bắt buộc phải thay đổi tập tính để bảo tồn
dòng giống. Ngày nay những người đi rừng đều nhận thấy thói quen
cũ của chúng đã biến đổi. Tôi biết điều này khi
từ chòi quan sát tôi theo dõi chúng trong giấc ngủ đêm: chúng vẫn họp
thành những vòng tròn nhưng ở vòng trong đáng lẽ là
lũ voi con và voi mẹ thì bây giờ là vài con voi đực cuối
cùng của bầy. Bọn voi đực ấy cần được bảo vệ hơn hết. Mỗi
khi có nguy hiểm, chính lũ voi cái sẽ xông ra chặn đường cho
chúng chạy trốn. Bây giờmuốn săn một con voi đực, phải đi vào giữa
bầy voi. Đó là điều không một người thợsăn nào dám làm và cũng không
một người thợ săn nào làm nổi, nếu không dựa vào lũ voi nhà và dựa
vào đám đông các quản tượng.
Luật rừng thứ ba là giữ gìn sinh cảnh. Không con thú nào tàn phá môi trường mà nó
sinh sống. Hãy thả con cọp hoặc con báo vào một đàn hươu nai. Chúng
sẽ chỉ giết một con mồi và chừng nào chưa ăn hết thức ăn
chúng sẽ không giết thêm một con mồi khác.
Trong rừng Lào có một loại chồn rất hung dữ mà người
thợ săn Lào gọi là "chồn ma". Người ta đặt cho chúng cái
tên ấy do khả năng bắt mồi ma quái của chúng. Chúng không săn
lùng đơn độc mà săn lùng theo đàn. Không như những giống
chồn khác bắt gà vịt, chúng săn hẳn những con thú to như hoẵng và nhiềi khi
cả hươu nai.
Ít có con thú lành nào gặp "chồn ma" mà thoát chết.
Chúng đuổi theo, con thì nhảy lên bám chặt và cắn vào cổ, nơi có
các động mạch lớn, con thì bám và cắn vào lưng vào đùi, dai dẳng
như một bầy đỉa. Con mồi cứ đeo những kẻ thù của mình và lồng
chạy hết cánh rừng này qua cánh rừng kia, cho đến lúc hết máu và kiệt sức
gục xuống.
Bản năng giữ gìn sinh cảnh tồn tại ngay cả ở bầy thú bé
nhỏ nhưng ghê gớm này. Chừng nào còn thức ăn chúng cũng không
săn đuổi một con mồi khác.
Luật rừng thứ tư là luật của sự cứu giúp, cưu mang.
Một con nai non lạc bầy khi đêm xuống có
thể dễ dàng tìm nơi ẩn náu an toàn trong một bầy trâu rừng. Bầy
trâu sẽ cho nó vào ngủ ở vòng trong, nơi dành cho lũ nghé non và
sớm mai, khi nguy cơ bị tiêu diệt đã hết, con nai sẽ lững
thững tìm về với bầyđàn của nó.
Cheo cheo là con vật yếu ớt nhất rừng. Nó không có một
thứ vũ khí gì để phòng thân. Kẻ thù của nó rất nhiều:
"chồn ma", chó rừng, mèo rừng, beo, cọp... Gặp kẻ thù là nó run
lên, chân khụy xuống. Nó chỉ còn biết nằm chờ chết.
Vậy mà loài cheo cheo không bị tiêu diệt. Nó có những
kẻ bảo trợ đắc lực: các bác bò tót. Ngược lại với cheo cheo, bò tót là
những con vật mạnh mẽ nhất rừng. Chúng chiếm cứ những đồi dang
và những đồi tre, không để một con thú dữ nào bén
mảngđược đến giang sơn của chúng. Bọn cheo cheo tinh khôn
biết điều đó: chúng đến làmổ ngay kề bên
chỗ ngủ của bò tót và các bác bò tót tốt bụng không bao
giờ xua đuổi chúng.
Trong rừng voi cũng được coi là những con vật hào hiệp. Mỗi
năm khi mùa mưa đến, các bầy thú ở đồng cỏ được sống một thời kì an
toàn. Đêm đêm khi ăn đã no, chúng thường kéo đến gần
nơi bầy voi ngủ, nương bóng những con vật to lớn này. Sự có mặt của chúng
không làm bầy voi khó chịu. Chúng được chấp nhận và bầy voi vui lòng làm
nhiệm vụ bảo trợ.
Chắc chắn luật rừng còn nhiều điều bí ẩn nữa mà tôi chưa
biết. Tuy nhiên những ngày sống trên chòi quan sát đã giúp tôi hiểu rõ:
nếu luật rừng chỉ là luật của sức mạnh và của sự hỗn độn thì
sẽ không còn những bầy hươu nai, không còn lũ cheo cheo và những con
thú lành, không còn cuộc sống trong rừng. Sẽ chỉ còn một sinh cảnh
bị tàn phá và hoang vắng, chỉ còn hổ báo và thú dữ.
Con người sống sao được trong một môi trường
như thế !
Người gởi: mykieu
Ngày gởi: 26/Jan/2015 lúc 1:02am
Nhìn lại một vụ án đáng buồn Lữ Giang
Vụ
nhật báo Người Việt kiện tuần báo Saigon Nhỏ về mạ lỵ phỉ báng được khởi sự từ
tháng 9 năm 2012, nhưng đến tháng 12 năm 2014 mới được đưa ra xét xử. Sau một
phiên tòa kéo dài bốn tuần, ngày 30.12.2014, tòa tuyên phạt bà Hoàng Được Thảo
và tuần báo Saigon Nhỏ 4.500.000 USD. Các cộng đồng người Việt hải ngoại trên
thế giới đều xôn xao. Nhiều người đã điện thoại hay gởi email cho chúng tôi và
hỏi: Tại sao ra nông nỗi này? Báo Saigon Nhỏ là báo chống cộng mà? Có gì bí ẩn
đàng sau?
Trên đài Little Saigon TV tối 8.1.2015 cùng với luật sư Nguyễn Quốc Lân, và tối
15.1.2015 cùng với luật sư Đỗ Phủ, chúng tôi đã nói về những khía cạnh pháp lý
phức tạp của vụ án, nhưng chỉ những người trong vùng được nghe. Hôm nay chúng
tôi cố gắng tóm lược nội vụ và chiến thuật của mỗi bên để đọc giả có thể hiểu
qua tại sao có bản án ngày 30.12.2015.
BỆNH
TRẦM KHA HẾT THUỐC CHỬA
Thật ra, các vụ án nón cối không phải là chuyện mới mẻ gì trong cộng đồng người
Việt hải ngoại. Nó đã trở thành một thứ bệnh trầm kha và không còn phương cứu
chữa: Cứ muốn hạ ai là đội cho người đó cái nón cối! Tòa án Mỹ đã nhiều lần
“xuống chưởng” để cảnh cáo, nhưng chứng nào vẫn tật đó. Không phải Cộng Sản mà
chính người Việt đấu tranh đã phá vỡ cuộc đấu tranh của chính họ bằng nón cối!
Sau đây là những vụ điển hình:
(1)Vào năm 2003, Tòa án Quận Denver, tiểu bang
Colorado, đã kết tội nhà sư Lê Kim Cương và ban quản trị chùa Như Lai vu khống
hai chị em Hồ Thị Thu và Hồ Thị Thi là cộng sản sau khi hai cô này tố cáo nhà
sư có hành vi tình dục bất chánh. Các bị đơn đã bị phạt 4.800.000 USD.
(2) Năm 2006, các bị đơn ở Minnesota đã tố cáo ông Phạm Ngọc Tuận,
một cựu quân nhân VNCH, là tay sai Cộng Sản và vi phạm 18 tội đã được họ liệt
kê, nhưng không chứng minh được tội nào. Tòa buộc các bị đơn phải bồi thường
cho ông Tuận 639.000 USD.
(3) Vào tháng 9 năm 2011 Tòa án Quận Montgomery, tiểu bang
Maryland, đã buộc bà Ngô Thị Hiền thuộc Ủy Ban Tự Do Tôn Giáo cho Việt Nam, ông
Ngô Ngọc Hùng và đài phát thanh Vietnamese Public Radio ở Maryland phải liên
đới bồi thường cho ông Hoài Thanh 1.000.000 USD vì đã dùng hệ thống truyền
thông để chụp mũ ông Hoài Thanh là cộng sản.
(4) Ở Austin, Texas, ông Đỗ Văn Phúc đã viết nhiều bài dưới nhiều
hình thức khác nhau, tố cáo bà Nancy Bùi, tức ký giả Triều Giang, là thân cộng,
tay sai cộng sản và làm ăn với Việt Cộng. Trong phiên xử ngày 27.10.2011, tòa
buộc ông Phúc phải bồi thường cho bà Nancy Bùi 1.900.000 USD.
(5) Vụ án mạ lỵ phỉ báng kéo dài nhất là vụ ba ông Norman Lê, Phiệt
Nguyễn, Đạt Hồ, và hai bà Nhàn Trần và Nga Phạm đã bị ông Tân Thục Đức, Hiệu
trưởng Trường Việt Ngữ ở Thurston County, kiện về tội chụp nón cối. Những người
này đã tố cáo ông Đức là một nhân viên bí mật của Việt Cộng (undercover Viet
Cong agent). Vụ kiện được khởi sự từ 2003 đến tháng 4/2009 Tòa Superior Court ở
Thurston County, Washington State, mới xử và tuyên phạt những người này phải
bồi thường cho ông Tân Thục Đức một số tiền là $310.000. Các bên tranh tụng đã
kháng cáo lên Tòa Phúc Thẩm rồi thượng tố lên Tối Cao Pháp Viện Washington
State . Ngày 9.5.2013, TCPV đã y án tòa Thurston County !
Nhưng vụ án nhật báo Người Việt kiện tuần báo Saigon Nhỏ phức tạp và gay cấn
hơn nhiều, vì đây là hai cơ quan truyền thông lớn nhất của người Việt hải
ngoại.
VIỆC
PHẢI ĐẾN THÌ PHẢI ĐẾN
Trong một bài với đề tựa “Những “bí ẩn” của báo Người Việt: Ai là chủ thực sự
của báo Người Việt?” đăng trên nhật báo Saigon Nhỏ thứ bảy 28.7.2012, Đào Nương
tức bà Hoàng Dược Thảo, chủ nhiệm kiêm chủ bút nhật báo và tuần báo Saigon Nhỏ,
đã bàn nhiều chuyện về nhật báo Người Việt, trong đó có hai đoạn sau
đây đã đưa bà Hoàng Dược Thảo và báo Saigon Nhỏ vào đường lao lý:
Đoạn thứ nhất: “Bọt bèo thì thường nổi trên mặt mà. Nhưng sự kiện
vợ của ông Hoàng Ngọc Tuệ, bà Hoàng Vĩnh ra mặt điều hành báo Người Việt mấy
năm nay mới là lạ. Điều lạ thứ nhất: bà Hoàng Vĩnh không phải là một người có
khả năng học vấn hay báo chí. Bà lại là một người có nhiều tai tiếng về tình
ái…”
Đoạn thứ hai: “Hy vọng ông Phan Huy Đạt, chủ nhân của báo Người
Việt sẽ công bố tên của 27 người (thành viên) này để bọn “tay sai của giặc Mỹ”
đa nghi cứ cho rằng một ông giáo nghèo, một counselor của một trường đại học
cộng đồng thì làm gì có tiền mà mua nổi nguyên một tờ báo to đùng như tờ Người
Việt? Bọn “tay sai của giặc Mỹ” cho rằng nếu không phải “thằng” Sơn Hào thì
cũng là “thằng” Hải Vị, Made in VC mua tờ Người Việt rồi ông đứng tên dùm cho
chúng. Đào Nương tôi không tin nhưng không biết làm sao để bênh ông…”
Từ lâu, bà Hoàng Dược Thảo thường dùng hệ thống báo Saigon Nhỏ để “oanh tạc”
báo Người Việt, nhưng bộ biên tập của báo này cứ ngồi êm re. Nay chụp được hai
nói câu trên, báo Người Việt quyết định ra tay.
Theo điều 48a của bộ Dân Luật Californa, thư yêu cầu đính chính (retraction)
những lời phỉ báng mạ lỵ phải được gởi đến chủ nhiệm (publisher) tờ báo trong
hạn 20 ngày kể từ ngày biết được sự phổ biến bài báo mạ lỵ phỉ báng. Hôm
7.8.2012, ông Phan Huy Đạt, bà Hoàng Vĩnh và nhật báo Người Việt đã gởi đến bà
Hoàng Được Thảo và báo Saigon Nhỏ một văn thư yêu cầu cải chính những điều nói
trên mà họ cho rằng viết không đúng sự thật về họ.
Tôi thấy thư yêu cầu đính chính này đã không được viết theo mẫu thông dụng được
biên soạn rất chặt chẽ mà các luật sư ở California thường dùng, trái lại đã
viết theo kiểu tự do, nhưng cũng hội đủ điều kiện luật định, vì điều 48a đòi
hỏi phải “ghi rõ những lời tuyên bố bị coi là mạ lỵ phỉ bang và yêu cầu đính
chính” (specifying the statements claimed to be libelous and demanding that the
same be corrected). Báo Người Việt đã ghi rất rõ hai câu sau đây mà họ
cho rằng không đúng sự thật:
(1) Cộng Sản Việt Nam đã mua nhật báo Người Việt và để cho ông Phan
Huy Ðạt đứng tên chủ nhân cho họ. (The Vietnamese communists bought the Nguoi
Viet Daily News and asked Dat Huy Phan act as owner for them).
(2) Bà Hoàng Vĩnh không phải là một người có khả năng học vấn hay
báo chí. Bà lại là một người có nhiều tai tiếng về tình ái (an unchaste woman
who is unqualified for her profession and known to have many scandalous
affairs.)
Cũng theo điều 48a, Saigon Nhỏ có ba tuần lễ kể từ ngày nhận được thư yêu cầu,
để đăng những lời cải chính. Nhưng bà Thảo chẳng những không cải chánh mà còn
viết một bài trên tuần báo Saigon Nhỏ ngày 17.8.2012 giải thích tại sao bà đã
viết như vậy. Vì không nắm vững luật buộc phải “specify” như trên nên bà cảnh
cáo ông Đạt và bà Vĩnh “không nên dùng thủ thuật “cắt” một câu ngắn trong một
đoạn văn dài để xuyên tạc ý nghĩ của câu văn.”!
Ngày 4.9.2012, luật sư Hoyt E. Hart đại diện cho nhật báo Người Việt, ông Phan
Huy Đạt và bà Hoàng Vĩnh đã nộp đơn tại tòa Superior Court ở Orange County kiện
bà Hoàng Dược Thảo về mạ lỵ phỉ báng vì cho rằng hai câu nói trên là không đúng
sự thật gây phương hại cho họ về nhiều phương diện. Vụ kiện mang số
30-2012-00595526-CU-DF-CJC, loại: Defamation, tên vụ: Hoang vs. Saigon Nho
Newspaper.
Điều 45 của bộ Dân Luật California đã định nghĩa tội mạ lỵ phỉ báng bắng bài
viết (libel) như sau:
“Mạ lỵ phỉ báng bằng bài viết là một sự phổ biến không đúng sự thật và
không được đặc miễn bằng bài viết, ấn phẩm, hình ảnh, hình nộm, hay hình thức
phô diễn ra trước mắt khác, nhắm làm cho bất cứ người nào bị hận thù, khinh bỉ,
nhạo báng, lăng nhục, hay tạo ra các lý do cho người đó bị xa lánh, tránh né và
phương hại đến nghề nghiệp của họ, cũng như làm cho họ phải chịu những sự đe
dọa phương hại lớn đến mạng sống."
Luật sư của báo Người Việt đã bám sát vào điều luật này để hành động.
CHIẾN
THUẬT CỦA HAI BÊN
Trong khi luật sư của báo Người Việt dùng các phương thức luật định để chứng
minh những lời tuyên bố nói trên không đúng sự thật, có ác ý và gây thiệt hại
cho họ về nhiều phương điện như điều 45 đã mô tả, bà Hoàng Dược Thảo dùng các
cơ quan truyền thông, các tổ chức đấu tranh chính trị và những suy luận riêng
của bà, tức các phương thức ngoài luật định, để đối phó với cơ quan tư pháp Mỹ
và tin chắc rằng bà sẽ thắng.
Qua các bài bà Thảo viết trên báo Saigon Nhỏ sau khi bị truy tố, nhất là hai
cuốn video ghi lại những lời phát biểu của bà tại cuộc họp của Cộng Đồng Việt
Nam Nam Cali vào tối 10.2.2013 tại trụ sở Hội Đền Hùng ở Westminster và trong
lễ kỷ niệm 10 năm thành lập Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Hải Ngoại ngày 29.9.2013,
chúng ta thấy bà muốn nói với Tòa cũng như mọi người rằng bà chỉ lặp lại những
lời phát biểu của nhiều nhân vật và nhiều tổ chức tố cáo nhật báo Người Việt là
của Cộng Sản hay tay sai Cộng Sản.
Sở dĩ bà làm như vậy vì bà không biết rằng luật pháp Hoa Kỳ đã quy định:
“Một người lặp đi lặp lại lời mạ lỵ phỉ báng do người khác phải chịu trách
nhiệm cho việc tái phổ biến đó, ngay cả nếu người tái phổ biến quy lời tuyên bố
phỉ báng cho người phổ biến gốc.” ngay cả nếu người tái phổ biến quy lời
tuyên bố phỉ báng cho người phổ biến gốc.” (Moritz v. Kansas City Star Co., 258 S.W.2d 583).
Nói một cách giản dị, lặp lại một lời phát biểu sai sự thật của người khác vẫn
phải chịu trách về lời phát biểu đó, dù chỉ rõ lời phát biểu đó phát xuất từ
đâu. Tuy nhiên, khi đăng những lời phát biểu của cơ quan công quyền thì không
phải chịu trách nhiệm, dù sai.
Các bài và hai video nói trên cũng cho thấy bà đã đặt các bị đơn vào tình trạng
“bị hận thù, khinh bỉ, nhạo báng, lăng nhục, hay tạo ra các lý do cho người đó
bị xa lánh, tránh né và phương hại đến nghề nghiệp của họ, cũng như làm cho họ
phải chịu những sự đe dọa phương hại lớn đến mạng sống” như đã quy định ở điều
45. Do đó, luật sư của báo Người Việt không phải đi tìm bằng chứng đâu xa, ông
ta chỉ dùng các bài báo và hai cái video đó cũng đủ thắng rồi.
Tuy nhiên, hai cái video tai hại hơn vì nó phô bày ra trước mắt bồi thẩm đoàn
không phải chỉ những lời mà cả hình ảnh đầy thuyết phục của bà Thảo khi phát
biểu khiến họ quyết định mau lẹ.
Hai luật sư là Charles H. Mạnh và Aaron Morris đã nhận ra sự nguy hại của hai
video này và đã hai lần xin tòa bỏ hai video đó ra ngoài hồ sơ vụ kiện. Nhưng
điều 350 của Luật Bằng Chứng (Evidence Code) quy định rằng không bằng chứng nào
được đưa vào hồ sơ vụ kiện ngoại trừ bằng chứng có liên quan. Hai video nói
trên là bằng chứng liên quan(relevant evidence) nên Tòa không cho bỏ ra được.
Nói tóm lại, vì không nắm vững luật pháp, bà Hoàng Dược Thảo đã tạo ra những
bằng chứng cho đối phương dựa vào đó để quy trách nhiệm cho chính bà.
RỒI SẼ
ĐI VỀ ĐÂU ?
Bây giờ bà Hoàng Dược Thảo và Saigon Nhỏ đang xin tòa nguyên thẩm tái thẩm để
câu giờ. Trong vòng hai tuần lễ, nếu tòa bác đơn thì có 60 ngày để kháng cáo.
Trong khi kháng cáo, báo Người Việt vẫn xin thi hành án. Muốn hoãn thi hành án,
phải mua một cái Bond để bảo đảm tiền phạt. Cái Bond này trị giá bằng 150% số
tiền phạt. Bà Thảo bị phạt 4.500.000 USD nên phải mua cái Bond lên đến
6.750.000 USD và phải có tài sản thế chấp để mua. Mỗi năm phải trả tiền lời là
10%. Trong một số trường hợp rất đặc biệt, tòa cũng có thể cho miễn mua Bond,
nhưng rất họa hiếm (judgment without bond are extremely rare).
Tiền thuê luật sư kháng cáo trong vụ này cũng sẽ rất cao, không dưới 300.000
USD, vì họ phải đọc khoảng 2000 trang biên bản của tòa (court transcripts) rồi
dựa vào đó viết bản luận trạng (brief) với những tham khảo và trích dẫn luật
pháp và án lệ rất công phu. Luật sư không chuyên môn về kháng cáo không làm được.
Kết quả kháng cáo sẽ đi tới đâu? Chúng ta hãy nghe Luật sư David Brown nói về
“Kháng cáo Bản Án của Bồi Thẩm Đoàn” (Appeals from a Jury Verdict) trên mạng
giải thích vế luật pháp http://nolo.com/ - :
Nếu quý vị bị kết án trong một vụ xét xử của bồi thẩm đoàn, cơ hội của quý vị
về kháng cáo có kết quả là rất nhỏ (your chances of successfully
appealing are very small), vì tòa kháng cáo chỉ xem lại thẩm phán tòa xét
xử có theo đúng luật pháp hay không (chứ không xét lại nội dung vụ kiện). Tiến
trình kháng cáo rất phức tạp và tốn kém, kháng cáo ít khi có ý nghĩa.
Trong 5 vụ điển hình mà chúng tôi đã nhắc lại ở trên, chúng ta thấy chỉ có vụ
thứ 5 là vừa kháng cáo vừa thượng tố lên Tối Cao Pháp Viện tiểu bang. Nhưng
trong phán quyết ngày 9.5.2013, Tối Cao Pháp Viện đã quyết định với tỉ số 6-1,
y án của tòa nguyên thẩm và xác định: “There is no First Amendment protection
for the type of false, damaging statements; indeed, the purpose of the law of
defamation is to punish such statements.” (Không có sự bảo vệ của Tu Chính Án
Thứ Nhất (về quyền tự do ngôn luận) đối với loại những lời
tuyên bố sai sự thật và gây thiệt hại; quả thật, mục tiêu của luật về mạ lỵ phỉ
báng là trừng phạt những lời phát biểu như thế).