VANG DANH CÔ GÁI ẤP GIỒNG ĐÌNH
CHIẾN SỬ CHƯA THÀNH TRANG QUỐC SỬ
Ấp Giồng Đình thuộc xã Tân Thành, Quận Hòa Lac. Trên đường đến biển, còn khoảng chừng 2 cây số, nhìn phía tay trái có một chiếc đồn nhỏ, bao bọc bằng những vòng rào kẽm gai do Trung Đội Nghĩa Quân trấn giữ.
Khoảng 1965 hoặc 1966, đồn bị đich quân tấn công cấp Tiểu Đoàn do Thanh Hải chỉ huy. Theo dự tính, Thanh Hải sẽ nhanh chóng triệt hạ đồn Giồng Đình, tiến thẳng chiếm Quận Hòa Lạc, sau đó tấn công Tỉnh Gò Công. Với quân số áp đảo, Thanh Hải không ngại ngùng ra lệnh công đồn giữa đêm trăng sáng. Điều nầy chứng tỏ Thanh Hải vốn coi thường khả năng chống trả của anh em Nghĩa Quân đồn trú bên trong.
Thật vậy, khi địch vừa mới khai hỏa, Nghĩa Quân đã có sự thiệt hại trong nỗi bàng hoàng. Vũ khí thô sơ, kinh nghiệm chiến đấu yếu kém, nhìn ra bên ngoài, thấp thoáng dưới ánh trăng, nhân số địch quân không thể đếm hết. Trong đồn còn lại mấy anh en nguyên vẹn đang chống trả, một số ít bị thương. Tất cả chiến đấu trong tuyệt vọng vì viên binh chắc hãy còn xa.
Phạm thị Thàng, vợ Trung Sĩ Hùng, Trưởng Đồn Nghĩa Quân đã tự động truyền dũng khí cho tất cả anh em. Chị xông xáo Đông, Tây, Nam, Bắc, có mặt bốn bề. Băng bó vết thương, nạp đạn sẵn cho những tay súng có đủ thời gian bắn trả, khuân chuyển lựu đạn phân phối mọi nơi. Mặc cho tiếng hô xung phong vang dội bên ngoài, mặc cho tiếng đạn rít gió trên đầu, bên tai, Phạm thị Thàng vẫn không dừng nghỉ.
Khi địch quân áp sát vào đồn, chị bắt đầu đáp trả bằng những quả lựu đạn đầy hiệu năng. Và chính chị, người cầm máy gọi:
"Hãy bắn vào đầu tôi, hỡi anh pháo thủ".*
Lần đầu tiên trong chiến sử, có người gọi pháo binh chi viện mà tọa độ lại ngay trên đầu mình.
Lần đầu tiên trong chiến sử Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa sử dụng loại pháo chụp.
Chị Thàng làm như vậy vì địch quân sắp tràn ngập rồi. Chị đã sẵn sàng cho mình và chọn cho anh em mình cái chết liệt oanh. Mặc dầu chị, chưa một lần thử mùi gió cát quân trường, chưa nhận được một đồng lương lính. Khi đạn pháo bắt đầu nổ giòn giã trên đầu, chị Phạm thị Thàng gục xuống lúc vừa ném trái lựu đạn thứ 13, lúc vừa thấy được địch quân kinh hoàng, vội vã rút lui. Không ai nhìn được lúc xuôi tay yên nghỉ đó có nụ cười nào phảng phất trên môi miệng chị không.
Kết quả ghi nhận:
- Anh em Trung Đội Nghĩa Quân còn lại mấy người, trong đó có anh Hùng, chồng chị Thàng.
- Địch quân chết vô số, theo dân địa phương cho biết phải dùng đến 60 chiếc ghe bầu để chở xác.
- Anh Hùng được chính tay Thủ Tướng Trần Văn Hương gắn huy chương và khen thưởng.
- Tượng chị Phạm thị Thàng được dựng lên tại công viên Phù Đổng (?) ở thành phố Sài Gòn.
Nếu loại trừ định kiến và khác biệt chính trị, chị Phạm thị Thàng rõ ràng là bậc anh thư trung liệt, đáng được ghi vào chính sử để muôn đời hậu thế soi chung.
Cuối tuần thong thả dạo Tân Thành
Còn nhớ không ai trận liệt oanh
Đại thắng rạng ngời trang chiến sử
Minh trung chiếu sáng cuộc phân tranh
Ví mà máu đổ thân cam chịu
Dẫu có phơi thây dạ cũng đành
Cố thủ kiên cường tay súng vững
Vang danh cô gái ấp Giồng Đình
* "Hãy bắn vào đầu tôi, hỡi anh pháo thủ", câu thơ của thi sĩ nào đó tôi quên tên, đăng trên tuần báo Phụ Nữ Diễn Đàn.
Sau đó, có bài nhạc ca tụng chiến công nầy: "Giồng Đình nhỏ bé, nằm trên đất Gò Công..."
------------- bx
|