Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 135
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23835
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Jul/2025 lúc 1:13pm

Người ĐÀN ÔNG Vừa LY DỊ VỢ 


5510%20NguoiDOngVuaLyDiVoKTAnGang

        Anh ký vào tờ đơn ly hôn bằng một cây bút mực nước màu xanh. Họ đưa anh một cây bút bi, anh bảo: “Không. Tôi muốn viết bằng mực.”
       Cô nhân viên phòng hộ tịch nhìn anh như nhìn một gã gàn dở. Nhưng anh vẫn viết, nét chữ nắn nót như ngày còn học Văn khoa Sài Gòn.
       Tờ đơn ấy là thứ duy nhất trong cả cuộc hôn nhân này mà anh viết một cách thảnh thơi. Ly hôn mà như được tặng quà. Anh biết, hôm nay phải làm một ly. Chỉ cần mình anh thôi- cũng đủ thành dạ tiệc.
        Mọi người đều nghĩ họ hạnh phúc. Một cặp đôi vợ viết văn, chồng làm thơ, có thẻ xanh điều 51- thứ dành cho tỵ nạn chính trị. Họ sống trong một căn hộ cổ ở Moabit - tầng áp mái - nơi mùa đông lạnh như một trang bản thảo bị bỏ quên.
       Anh từng viết những truyện ngắn đăng báo ở Việt Nam, rồi bị cấm. Cô thì viết tiểu thuyết - loại tiểu thuyết được các hội nghị quốc tế mời phát biểu, được dịch sang vài thứ tiếng và đoạt hai giải không to không bé. Họ có hai đứa con: một đứa chuyên IT, một đứa chuyên nhạc. Thành đạt, ngoan ngoãn, có phần xa cách- nhưng ai lại đòi hỏi con cái sống trong xã hội phương Tây phải gần gũi với cha mẹ như thời xưa?
       Trên mạng xã hội, họ hay đăng ảnh đi chợ phiên, uống vang trắng bên sông Spree, ngồi gọt khoai với con. Người ta bình luận: “Gia đình hạnh phúc quá, nhìn mà ghen tỵ.”
Cô luôn trả lời bằng một icon trái tim.
Anh thì im lặng.
       Mười tám năm. Họ sống với nhau như hai người bạn cùng phòng, cùng lý tưởng, cùng tị nạn khỏi một quê hương không còn nơi để về.
     Cô thông minh, viết sắc sảo, giao thiệp rộng, quen biết mọi nhà văn Đức từ Frankfurt tới Munich. Cô nói tiếng Đức giọng chuẩn hơn cả dân bản xứ, và có thể tranh luận chính trị bằng ba thứ tiếng trong khi gọt táo cho con. Giới văn nghệ từ trong nước đến Berlin thường kết nối trước với cô. Nếu xuôi- coi như đã qua một cửa.
       Anh thì lặng lẽ hơn. Thích đọc triết học cổ, trồng cây gia vị trên ban công và viết truyện ngắn về những gã đàn ông cô độc. Khi không viết được gì, anh làm thơ. Những câu thơ ngắn như lúa vón đòng. Đọc không biết nên hiểu thế nào, y tranh lập thể của hoạ sĩ chưa bao giờ học qua hình họa.
Cô bảo: “Viết như anh thì không ai in đâu, lỗi thời rồi.”
Anh không phản bác. Anh chỉ cười: “Viết là để sống sót, không phải để in.”
      Mỗi lần có bạn tới nhà, cô là người tiếp khách. Anh đứng sau cánh cửa bếp rửa chén. Khi khách về, cô lại bảo: “Anh đừng ngồi đấy nữa, anh khiến người ta thấy anh bất hạnh.”
       Anh lại cười: “Anh chỉ thấy bình yên thôi.” Nói xong lấy guitar ra gẩy. Anh không hát và hát không hay. Phòng bên, thằng con học nhạc mổ phím dương cầm như bão. Cô lại bảo: như cái chợ. Anh để yên cho thằng bé tập nốt Children's Corner. Mai thi rồi.
Anh không nói gì. Ôm cây đàn như ôm một hợp âm đã rạn.
       Ly dị bắt đầu từ một điều không ai ngờ tới. Một buổi chiều tháng mười, sau khi đi dạy ở trường dự bị đại học về, cô nói:
- Em sẽ chuyển ra ngoài sống một thời gian.
- Bao lâu?
-Chưa biết. Có thể là vĩnh viễn.
Không có nước mắt. Không có cãi vã.
Cũng không có một lý do cụ thể.
Chỉ là: hết.
       Sau này anh mới biết, cô đã có người khác - một dịch giả người Đức, góa vợ, thích nhạc cổ điển và có căn nhà gỗ ở Potsdam.
Ban đầu, hai đứa con không tin. “Không thể nào, bố mẹ luôn vui vẻ mà.”
       Đứa con trai lớn đấm vào tường thay vì đấm vào đàn. Con bé út thì không nói một lời trong hai tuần.
Từ đó, một màn kịch bắt đầu rơi màn.
Đứa con gái nói: “Mẹ luôn kiểm soát mọi thứ.”
Đứa con trai thú nhận: “Con từng nghĩ mẹ chỉ yêu bản thân mẹ.”
Anh không ngạc nhiên. Anh chỉ buồn.
Khi cuộc chia tay diễn ra, anh nhận nuôi cả hai đứa. Cô không phản đối.
Cô bảo: “Anh không biết dạy con đâu.”
Anh im lặng. Vì anh biết, có những điều không thể dạy bằng sách.
Rồi những điều anh từng cố che giấu bắt đầu rơi ra như gỉ sắt.
       Cô viết một bài tiểu luận dài bảy trang, đăng trên một tờ báo văn chương Đức, kể về “sự áp bức vô hình trong gia đình Á Đông”, về người chồng “trầm lặng nhưng độc đoán, ngọt ngào nhưng gia trưởng.”
        Anh đọc mà không nhận ra mình. Nhưng rồi anh nhớ lại, có lần, cô bảo: “Văn chương là thứ cho phép mình giết người mà không bị kết án.”
      Bạn bè của cô cắt liên lạc với anh. Những nhà văn từng chụp ảnh chung, bắt tay nhau, giờ tránh ánh mắt anh trong các hội nghị. Còn anh thì không viết thêm gì nữa.
Không phải vì đau. Mà vì không còn thấy gì cần phải kể.
Một năm sau ngày ly hôn, anh nhận được thư mời đến tòa.
Cô muốn chia tài sản lần hai. Lần này, là căn hộ cũ anh đang sống với các con.
“Vì tôi cũng góp công dựng nên tổ ấm này” - cô viết trong đơn.
Không một lời hỏi thăm con cái.
      Khi gặp lại trong phiên điều trần, cô mặc áo khoác cashmere, đi giày Prada, tóc cắt kiểu Pháp. Cô hơi đẫy ra.
Anh mặc chiếc áo khoác dạ cũ mèm đã vá ở hai tay.
Luật sư của cô hỏi anh: “Ông có tài sản riêng gì không?”
Anh đáp: “Chỉ có một cuốn sổ tay và hai đứa trẻ.”
Cuối cùng, cô cũng từ bỏ căn hộ. Không phải vì nhân nhượng, mà vì ngôi nhà mới của cô ở Potsdam có bồn tắm thủy lực và lò sưởi đốt gỗ.
Anh từng nghĩ: có thể họ chỉ sai thời điểm.
Nhưng dần dà, anh nhận ra, có những người không có khả năng yêu trọn vẹn.
Họ chỉ yêu khi tình yêu phục vụ cho tham vọng của họ.
Cô từng bảo anh: “Em cần một người đàn ông khiến em nể.”
       Nhưng nể không phải là yêu. Nể là khi người ta thấy mình yếu thế - và muốn vượt lên. Còn yêu là khi người ta để mình yếu đuối- và vẫn được ôm lấy, lấp đầy.
      Cô không có khả năng ấy. Cô là một người mẹ giỏi, nhưng không dịu dàng. Một người vợ chăm lo, nhưng không tha thứ. Một nhà văn tài năng, nhưng không có lòng nhân ái.
Không ai đủ sức sống gần cô quá lâu. Kể cả con cái.
Một lần, con gái anh - khi ấy mười bảy tuổi - hỏi:
- Bố có còn yêu mẹ không?
- Bố thương một phiên bản của mẹ mà chính mẹ đã giết từ lâu.
- Nếu ngày xưa bố phản kháng, mọi thứ có khác không?
- Không. Vì mẹ con không cần ai phản kháng. Mẹ con cần thắng.
Con bé nhìn anh rất lâu. Rồi nó khóc.
Không phải vì thương mẹ. Mà vì sợ mình sẽ giống mẹ.
Giờ đây, anh sống một mình, trong căn hộ ba phòng cùng hai con.
Chúng vẫn đến thăm mẹ mỗi cuối tuần - theo thỏa thuận tòa án. Nhưng không bao giờ ngủ lại.
Anh không hỏi. Chúng cũng không kể.
      Thỉnh thoảng, anh thấy cô xuất hiện trên truyền hình Đức, nói về nữ quyền, về di dân, về văn học hậu thuộc địa. Lần nào, cô cũng mặc áo trắng, nói bằng tiếng Đức trôi chảy và kể về một “cuộc hôn nhân ngạt thở kéo dài gần hai thập kỷ với một người chồng ít học và đầy kiểm soát.”
       Mỗi lần như vậy, anh lại pha trà, ngồi lặng lẽ ghi chú những từ cô dùng. Không phải để phản bác. Mà để nhớ: có những người phụ nữ càng thông minh, càng quên mất lòng trắc ẩn là gì.
Người ta hỏi anh có hận không. Anh bảo: “Không. Tôi chỉ thấy tiếc.”
- Tiếc gì?
- Tiếc cho một người phụ nữ có đủ mọi thứ trừ lòng nhân ái.
- Còn anh, anh có thiếu gì?
- Có. Tôi thiếu tham vọng để biến vợ mình thành công cụ viết lách. Và tôi thấy biết ơn vì điều đó.
Anh viết lại truyện đầu tiên sau ba năm.
Về một gã đàn ông sống với một bóng ma.
Bóng ma ấy không đáng sợ. Nhưng không ai xua đi được.
Tựa truyện: “Người đàn ông vừa ly dị vợ”
Anh không ký tên.
Chỉ để lại một câu cuối:
“Và người đàn ông ấy, cuối cùng, sống sót - không phải nhờ tình yêu, mà nhờ sự dửng dưng.”
Ka
Kiều Thị An Giang

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23835
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Jul/2025 lúc 8:40am

Mâm Cơm Gia Đình?!

Ảnh: Pinterest


Hồi nhỏ, tôi đã từng nghĩ mâm cơm gia đình là một điều hiển nhiên, một nghi lễ bất biến. Chiều nào cũng vậy, cứ tầm năm sáu giờ, cả nhà chúng tôi lại quây quần bên chiếc bàn gỗ cũ. Mùi cá kho tộ của mẹ thơm lừng gian bếp. Ba tôi, sau một ngày làm việc, sẽ kể vài câu chuyện vui. Chị Hai thì líu lo về những chuyện ở trường.

----

Bữa cơm không chỉ để no bụng, nó là một cái hẹn, một điểm dừng sau một ngày dài, nơi mọi người trút bỏ những lo toan và kết nối với nhau. Ngọn lửa trong bếp của mẹ không chỉ làm chín thức ăn, nó còn giữ ấm cho cả gia đình. 

Tôi không rõ sự rạn nứt bắt đầu từ khi nào. Có lẽ, nó bắt đầu từ chiếc điện thoại. 

Đầu tiên, chị Hai mang điện thoại lên bàn ăn. Chị vừa ăn vừa cắm mặt vào màn hình, cười một mình với những tin nhắn. Những câu chuyện của chị về trường lớp thưa dần, thay vào đó là sự im lặng và những câu trả lời nhát gừng. 


Rồi đến ba tôi, ông cũng bắt đầu xem tin tức, trả lời email công việc ngay trong bữa ăn. Không khí trên bàn ăn loãng dần. Những cuộc trò chuyện bị cắt vụn.

Rồi những chiếc ghế bắt đầu trống

"Tối nay con không ăn cơm nhà, con đi học thêm."

"Ba có hẹn tiếp khách, cả nhà cứ ăn trước đi."


Những lý do nghe có vẻ rất chính đáng. Cuộc sống hiện đại mà, ai cũng bận rộn. Nhưng tần suất lời từ chối ngày một dày hơn. Mâm cơm cứ vơi dần, không phải vì nhà thiếu thốn, mà vì thiếu người ăn.  

Mẹ tôi vẫn nấu, nhưng bà bắt đầu nấu ít lại. Những món cầu kỳ ngày xưa được thay bằng các món đơn giản hơn. Bà nói cho đỡ mất công, nhưng tôi biết, trong lòng bà có một nỗi buồn không nói thành lời. Ngọn lửa trong bếp dường như cũng bớt nồng nhiệt hơn trước. 

Mâm cơm từ một nơi sum vầy, dần trở thành một nghĩa vụ. Khi có đủ người, không khí cũng không còn như xưa. Ba tôi, mệt mỏi vì công việc, dễ cáu gắt vì những chuyện nhỏ nhặt.  

Chị Hai thì chê món này mặn, món kia nhạt, chị nói trên mạng thấy người ta nấu ngon mà sao mẹ mình nấu không ra gì. 

Sự im lặng bao trùm, nặng nề đến mức có thể nghe rõ tiếng nhai, tiếng bát đũa va vào nhau. Mọi người ăn thật nhanh, như để trốn thoát khỏi chính bữa cơm của gia đình mình. 

-----

Đỉnh điểm là vào ngày sinh nhật của mẹ 

Tối tôi thấy mẹ nằm trằn trọc suy nghĩ gì đó. Tôi không hiểu chuyện gì. 

Hôm sau, tôi thấy mẹ đi chợ từ rất sớm, nấu một bàn đầy những món mà cả nhà đều thích, hy vọng sẽ có một bữa tối ấm cúng như xưa. 

Mẹ không báo trước để cho cả nhà bất ngờ, tôi thì thấy nghi nghi. Ngồi nhớ lại thì biết hôm nay sinh nhật mẹ. Mà nghĩ lại, ba với chị tệ thật, sinh nhật mẹ cũng không nhớ.  

Buổi chiều hôm đó, chị Hai gọi điện báo có hẹn đi sinh nhật bạn thân đột xuất. Gần tối, ba cũng báo bận một cuộc họp quan trọng không về kịp.

Chỉ còn lại tôi và mẹ, ngồi trước một bàn đồ ăn thịnh soạn đang nguội dần. Mẹ không nói gì, chỉ lẳng lặng xới cho tôi một chén cơm. Nhưng khi mẹ quay đi, tôi thấy bờ vai gầy của mẹ rung lên. Bà đang khóc.

Bà gạt vội nước mắt, nhìn tôi cười gượng: "Mẹ không sợ cực, mẹ chỉ sợ nấu ra không có ai ăn... Cái nhà này, đến nỗi ăn với nhau một bữa cũng khó vậy sao?" 

Câu hỏi của mẹ như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi chợt nhận ra, chúng tôi đã để mọi thứ đi quá xa. Chúng tôi đã xem sự hiện diện của nhau, sự chăm sóc của mẹ là điều hiển nhiên, để rồi mải miết chạy theo mối bận tâm của riêng mình.

-----

Sự tan vỡ của một gia đình không phải lúc nào cũng bắt đầu từ những xung đột lớn lao, từ những lời chì chiết, mắng nhiếc. 

Đôi khi, nó lại bắt đầu từ chính mâm cơm, khi người ta không còn muốn ăn cùng nhau nữa. Người ta xem đó là một thói quen cứng nhắc, một nghĩa vụ, chứ họ không nghĩ rằng đó là sự tự nguyện, sự trân quý, sự yêu thương mà mỗi người cần có để kết nối với người thân trong nhà mình.  

Bởi vì khi họ từ chối một bữa ăn, thực ra là họ đang từ chối dành thời gian, sự quan tâm và lắng nghe cho những người thân nhất.


Tối hôm đó, tôi không nói gì nhiều. Tôi chỉ ngồi xuống, ăn hết phần cơm của mình, và khen đồ ăn mẹ nấu rất ngon. Tôi nói chuyện với mẹ nhiều hơn, về những điều nhỏ nhặt nhất, điều mà đã lâu rồi tôi không làm. 

Tôi thấy mẹ cười nhiều hơn, tôi cũng vui hơn.

Hóa ra, để hàn gắn một gia đình, đôi khi chẳng cần điều gì lớn lao. Nó bắt đầu đơn giản bằng việc, chúng ta đặt điện thoại xuống, nhìn vào mắt nhau, và cùng nhau ăn bữa cơm. Thường xuyên. Hỏi han. Quan tâm. Thế là đủ!


(Xa cách bắt đầu từ những bữa cơm, mà người ta không muốn ăn cùng nhau)


Nguyên Tác: vandieuhay.net

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23835
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Jul/2025 lúc 2:58pm

 “GỪNG CAY MUỐI MẶN”!


5525%202%20HgThiBichHa

       Chị Thiên Kim sinh trưởng vào thập niên năm mươi của thế kỷ trước, trong một gia đình khá giả có cửa hiệu buôn bán ở phố Ngã Giữa-đường Phạn Bội Châu, Huế (Từ năm 1976 đổi tên thành đường Phan Đăng Lưu). Hồi học trường Đồng Khánh chị đã nức tiếng hoa khôi, nên mỗi lần tan lớp, có nhiều “cái đuôi” theo về tận ngõ, hoặc trồng cây si trước cổng đợi tan trường. Thế nhưng chị con nhà gia giáo nền nếp, chăm lo học hành. Ngoài giờ học chị còn phụ mẹ làm các công việc nội trợ, đan lát thêu thùa rất khéo tay. Lúc nào cũng ăn nói nhẹ nhàng, duyên dáng. Tính tình đằm thắm chỉn chu nên rất được thầy cô và bạn bè thương mến. Chị có người anh trai tên là Trọng Bình. Anh Gia Phước là bạn của Trọng Bình, thường tới học cùng với anh Trọng Bình và được gia đình rất quý và coi như con cái trong nhà. Anh Gia Phước cũng rất quí Thiên Kim, cưng như em gái của mình. Ba anh em rất hợp nhau. Hai anh ngoài giờ học thì phụ việc trong nhà và bày vẽ thêm cho Thiên Kim học. Sau khi tốt nghiệp tú tài, chị Thiên Kim tiếp tục vào sư phạm. Anh trai chị và anh Gia Phước cũng đang bước vào năm cuối của trường sư phạm, chuẩn bị ra trường. Hồi đó sau khi tốt nghiệp, dựa vào số điểm sẽ được chọn nhiệm sở từ cao đến thấp. Theo nguyện vọng của mình, Anh Gia Phước chọn dạy trường trung tâm nội đô cho gần nhà. Còn anh Trọng Bình lại muốn bay nhảy tới nơi có khí hậu biển ở Mỹ Khê Đà Nẵng và cũng để gần nơi công tác của vị hôn thê của anh ấy.

       Thế rồi anh Gia Phước với công việc giảng dạy gần nhà, cũng đã yên bề gia thất nhưng lòng anh vẫn canh cánh lo cho đứa em đời là chị Thiên Kim mà anh rất cưng quý. Trong nhóm bạn của anh có một người ở trong thành nội. Đó là anh Trần Đình Tùng. Anh Tùng đang học trường võ bị Quốc gia Đà Lạt. Tướng tá coi cũng đặng, rắn rỏi con nhà lính. Có lần anh Gia Phước nói như đùa:

-Mi thích Thiên Kim đúng không? Mi với nhỏ thiên Kim được đó, mi cưới hắn đi cho tụi tau yên tâm, không thôi tao với Trọng Bình ai cũng có gia đình riêng mà nó chưa yên bề gia thất mặc dù cũng có mấy người đang theo đuổi nhưng Trọng Bình chưa ưa ý.

       Tưởng nói chơi vậy té ra Đình Tùng thích thật. Anh Tùng thầm yêu chị Thiên Kim lâu rồi nhưng đời lính xa nhà nên không dám tỏ, phần vì nể sợ anh trai Trọng Bình, sợ ảnh không đồng ý. Nay nghe anh Gia Phước mở lời anh Đình Tùng mừng như mở cờ trong bụng.Thế rồi trong những ngày nghỉ phép, anh Đình Tùng tới lân la làm quen nàng tiểu thư xinh đẹp và được sự hỗ trợ của hai người anh, chị Thiên Kim cũng xiêu lòng:

- Em lấy Đình Tùng được đó, nó con nhà đàng hoàng lại chững chạc, vẻ đẹp con nhà lính.

        Mà lính là thần tượng “người hùng”- một thời của các nữ sinh. Chị Thiên Kim dần dà cũng có cảm tình với anh Đình Tùng.

        Sau lễ tốt nghiệp của chị không lâu thì anh Đình Tùng cũng mãn khóa học ra trường với cấp bậc thiếu úy lục quân. Đám cưới được cử hành trọng thể trong sự chung vui của họ hàng hai bên và anh em bè bạn. Cô dâu xinh tươi trong tà áo dài lụa hồng, áo choàng voan và khăn vành rất đẹp bên chàng rễ thiếu úy lục quân bảnh bao. Hai người anh là Trọng Bình và Gia Phước rất vui khi cô em gái đã có bờ vai để dựa. Mừng cho hạnh phúc của anh chị. Hai người đã có cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc và rồi vài năm sau đó lần lượt hai đứa con trai kháu khỉnh ra đời, một gia đình đáng mơ ước, êm ấm, ríu rít tiếng trẻ thơ.

       Thế sự đổi dời, sau 1975, anh thuộc quân đội của bên thua cuộc nên anh bị đem đi học tập cải tạo.

       Ngày anh nhận được giấy triệu tập thông báo ra phường trình diện trong giấy có dặn chuẩn bị đồ dùng và thức ăn cho khoảng 10 ngày đến 1 tháng. Chỉ học tập chính sách rồi về.

       Nhưng khi anh tới thì được đọc tên lên xe chở ra các trại cải tạo ở miền núi phía Bắc chưa biết khi nào về. Chị Thiên Kim ở nhà một nách hai đứa con nhỏ. May mà chị còn được nhận đi dạy (diện giáo viên lưu dung). Chị đêm nằm lo lắng không yên, ngày đi làm và vò võ đợi chờ tin tức của anh. Sau sáu tháng chị mới nhận được tin của anh. Lá thư vỏn vẹn mấy dòng cho biết là anh khỏe, đang học tập cải tạo ở trại X 30 thuộc tỉnh …Tin để em hay! Gửi lời thăm ba mẹ hai bên. Nhớ em và con nhiều!

       Chị biết tin anh đỡ lo hơn, mặc dù đoạn đường phía trước còn rất dài. Nhưng có địa chỉ để đi thăm nuôi cũng là quý. Đồng lương thời bao cấp không đủ chi tiêu. Chị chạy vạy gửi con cho ngoại rồi buôn bán chạy chợ thêm bất kể nắng mưa, khuya sớm mới mong có tiền nuôi con, trang trải cuộc sống.

       Từ khi nhận được tin anh, chị bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thăm nuôi. Đầu tiên là lên phường xã xin giấy đi đường, mua vé tàu và chuẩn bị mua sắm vật dụng, thức ăn khô, làm các món kho rim khô để anh dùng nhiều ngày, làm một số loại bánh rồi sấy khô, mua thêm áo quần, thuốc men để anh dùng . Xếp vào cả thảy 3 giỏ xách, mỗi giỏ khoảng chục kg rồi tất tả gửi con cho ngoại để đi thăm nuôi chồng. Lên tàu chợ thời bao cấp, nói sao cho hết nỗi cực nhọc, người và hàng hóa, có cả lợn gà vịt chen chúc, người ngợm vật vờ, bơ phờ như ma đói. Có khi tàu chết máy vài ba ngày trong hành trình là chuyện thường. Lên tàu còn nỗi khổ nữa là bị thuế vụ săm soi tưởng là đi buôn, thời này ai đi buôn mà thấy thuế vụ là khiếp đảm như thấy cọp. May mà lên tàu chị gặp được mấy chị vợ cùng cảnh ngộ cũng đi thăm nuôi chồng. Họ giúp đỡ nhau, canh cho nhau để chợp mắt lấy sức, hồi này hở là bị mất cắp. (có người đã từng bị trộm giật hết mấy giỏ đồ bới cho chồng, khóc như mưa)

       Đi bầm dập trên tàu mấy ngày đêm rồi cũng đến. Mấy chị em dắt díu nhau xuống một ga hẻo lánh thuộc xã miền núi biên giới phía Bắc xa xăm.   Trời tối hẳn, mấy chị em gồng gánh hàng đi tìm nhà trọ nghỉ chân qua đêm trong cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông biên giới. Sáng hôm sau dậy nấu tạm món mì lót dạ rồi chị em lại lỉnh kỉnh gồng gánh hàng thăm nuôi quày quả trên vai và cuốc bộ đường rừng. Chị gánh không quen, hai vai đỏ tấy, người mệt lả nhưng phải ráng! Hết ngày đường bộ hi vọng gặp anh như tia sáng cuối đường hầm giúp chị quên đi bao nỗi nhọc nhằn. Đi đoạn lại ngồi nghỉ một chút lấy sức, men theo những con đường rừng ngoằn ngoèo, lúc lại phải bì bõm lội suối, rất sợ rắn rết, vắt và cả thú dữ. Cũng nghe nói có người đi thăm nuôi từng bị thú dữ dọc đường ăn thịt, ai cũng rờn rợn, nổi da gà nhưng không còn lựa chọn nào hơn. Tối trời ở đâu thì trải áo mưa ra ngủ lấy sức ở đó, lại làm mồi cho muỗi rừng hút máu no nê. Thêm một ngày đường nữa mới tới trạm đón tiếp thân nhân. Mấy chị em được cán bộ cho nghỉ ở một căn nhà lá ven rừng bên bờ suối, bên kia cách ngăn là trại cải tạo. Nhìn từ xa thấy từng nhóm người tù đi làm: tốp thì cày bừa, trồng trọt để cải thiện bữa ăn.

       Đến sáng hôm sau, mấy chị lần lượt được gọi tên qua gặp người thân.    Chị được gọi tên, thật hồi hộp, tay xách nách mang đồ nặng nhưng chị thấy giờ đây không nặng nữa, anh Đình Tùng kia rồi, nhưng chị nhìn không ra, ảnh khác quá! Có chăng chỉ còn ánh mắt thân quen với ánh nhìn đầy yêu thương pha lẫn nỗi mừng tủi… Anh ốm quá, râu tóc mọc lởm chởm, có lẽ anh không hợp khí hậu nơi đây. Anh ngồi đối diện với chị trong một cái bàn gỗ, ở đầu bàn có sự canh gác của hai người cán bộ. Hai anh chị được nói chuyện với nhau (được phép trong 1 h), thăm hỏi dăm ba câu, anh hỏi thăm các con, hai gia đình nội ngoại rồi dặn dò em ráng nuôi con đợi ngày anh về. Chị nhìn anh nước mắt lưng tròng nghẹn ngào không nói được gì nhiều. Cán bộ thông báo đã hết thời gian gặp. Anh nhận quà thăm nuôi rồi lầm lũi bước vô trại, chị nhìn theo anh một quảng, đợi anh đi khuất rồi chị mới trở lại con đường mòn để về lại ga tàu, mua vé trở lại Huế. Ở nhà các con cũng đang đợi chị.

       Một thời gian anh lại bị chuyển đi trại khác, chị lại lần hồi sắm sửa đi thăm nuôi, cứ thế lúc thì chị đi một mình, khi thì đem theo hai con để cho các con được nhìn thấy cha, cho anh thăm, an ủi anh, cải tạo cho tốt (theo lời cán bộ) để sớm đoàn tụ với gia đình, trở về cùng chị làm lụng nuôi con.

       Sau mấy năm đằng đẵng, thế rồi thời gian cải tạo cũng đã hết anh được trở về! Chị nói sao hết nỗi vui mừng, từ đây anh chị bắt đầu làm lại cuộc sống.

       Thời gian đầu anh chưa có quyền công dân, sức khỏe cũng còn yếu nên anh ở nhà chăm con, còn chị đi dạy và chạy chợ. Chị lại ngược xuôi buôn bán tảo tần để lo cho gia đình. Dẫu vất vả nhưng có anh bên cạnh chị cũng ấm lòng. Một năm sau thì sức khỏe của anh đã tốt lên, anh lấy lại phong độ nhờ một tay chị biết chăm lo, vén khéo gia đình. Các con lúc này đã vào tuổi học, những tưởng hạnh phúc vẹn toàn từ đây, bù đắp cho chị những tháng ngày đơn côi, vất vả nuôi con, chờ chồng và thăm nuôi. Nhưng sự đời có những bất ngờ xảy đến ngoài sức tưởng tượng của chị và của những người xung quanh. Anh bắt đầu có tình nhân. Rồi một ngày anh đành đoạn bỏ lại vợ và con thơ để đi theo tình mới. Chị đau khổ tột cùng, tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Không thể gắng gượng dậy được nữa, nhưng tiếng khóc của các con kéo chị trở về để đối diện với thực tế. Dù cay đắng phủ phàng thế nào đi nữa chị cũng ráng sống, các con cần mẹ. Thiên chức làm mẹ cho chị thêm sức mạnh, chị đứng lên, lại lao vào công việc mưu sinh làm lụng nuôi con. Chị lấy công việc quên đi nỗi đắng cay của người vợ đã hết lòng chăm lo chồng nhưng bị chồng ruồng bỏ. Lúc này gia cảnh của chị thật bơ vơ, con còn nhỏ mà không có người đàn ông trụ cột của gia đình, chị một gánh hai vai. Vừa làm mẹ vừa làm cha để dưỡng dục các con. Lúc này chị mới hai mươi bảy tuổi. Dù vất vả là thế nhưng nhan sắc chị vẫn mặn mà lắm nên không thiếu những người đàn ông xung quanh ve vãn. Nhưng không, chị khước từ tất cả. Niềm vui của chị giờ đây là nhìn thấy sự khôn lớn mỗi ngày của các con. Có lần người phụ nữ đơn độc ấy lại bị đứa em cùng cha khác mẹ giành nhà không cho chị ở. Chị lại phải nhờ đến công lý phân xử. Lúc này anh Trọng Bình ở xa, nên may mà còn có anh Gia Phước là người anh tin cậy. Anh Gia Phước chở chị đi lo những thủ tục giấy tờ nhà, mong trắng đen được minh bạch. Anh Gia Phước rất nhiệt tâm và lo lắng cho chị. Có lẽ anh nghĩ dù sao cũng có một phần lỗi. Nỗi đa đoan mà em phải gánh, anh tự trách mình là ngày xưa nhìn lầm người, tác hợp cho em một người chồng nông nổi, bội bạc. Anh ân hận lắm nên càng phải giúp đỡ chị Thiên Kim trong khả năng của mình. Ít ra cũng là chỗ dựa về mặt tinh thần trong lúc chới với như vậy.

       Năm tháng trôi đi, các con của chị nay đã trưởng thành, có công ăn việc làm và cũng đã nên gia thất. Bây giờ con trai lớn của chị lập nghiệp ở Sài Gòn, còn con trai út lập nghiệp tại Huế. Bây giờ chị đã lên chức bà nội với những đứa cháu kháu khỉnh. Chị đã hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng của người mẹ hiền, vắng cha vẫn lo cho con cái ăn học nên người.

       Nay chị đã bước vào mùa thu của người phụ nữ, dẫu đi qua những thăng trầm dâu bể nhưng nét duyên của người con gái Huế xưa vẫn mặn mà đằm thắm! Thỉnh thoảng chị lại về cố hương và có dịp cà phê hàn huyên cùng với anh chị em và những bạn bè tri kỷ.

Nghe ai hát câu “gừng cay muối mặn”

Lỗi hẹn rồi còn đâu nghĩa tào khang?

       Chị mỉm cười xa xăm, những đắng cay đã lùi vào dĩ vãng. Giờ còn chăng nỗi niềm thương câu “gừng cay muối mặn” lỡ hẹn rồi, ai nỡ phụ tào khang.


HOÀNG THỊ BÍCH HÀ

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23835
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 31/Jul/2025 lúc 11:30am

Vắng Cha


5515%20Vang%20ChaDMyLinh

       Bà Năm đưa 3 cây nhan gần chạm trán, khấn: “Lạy thổ thần đất đai và cô hồn các bác, hôm nay là Rằm tháng Giêng, con cầu xin thổ thần đất đai và cô hồn các bác phù hộ cho con của con – tên Cúc – làm ăn phát đạt, gặp được người xứng đáng. Nếu lời nguyện của con được linh ứng, con sẽ xin cúng một con gà.”
      Cắm nhan xong, quay lại, thấy Tuấn và Thảo – con của Cúc và Đạm – đang nhìn Bà chăm chăm; vì chưa bao giờ thấy ai cúng và lạy, bà Năm nạt:
-Nhìn cái gì? Bộ lạ lắm sao?
       Tuấn và Thảo sợ, vừa nhìn nhau vừa bước lui vào phòng, đóng cửa lại. Thấy Cúc từ trên lầu đi xuống, bà Năm bảo:
-Cúc! Từ ngày mày với thằng Đạm bảo lãnh tao qua đây tới giờ, đã mấy tháng rồi, mà hai đứa nhỏ cũng “ì” cái mặt tụi nó ra. Tao là bà Ngoại của tụi nó “chớ bộ” tao là... “cứt” sao!
        Nhờ sống ở Mỹ khá lâu, ngôn từ và suy nghĩ của Cúc không còn như thời Cúc mới được sang Mỹ theo diện hôn phối – để kết hôn với Đạm – Cúc đáp:
-Tụi nó mới bốn năm tuổi, biết gì đâu mà Má nói thấy ghê!
-Ghê gì! Mày không dạy tụi nó tiếng Việt thì tụi nó đâu biết Ông Bà của tụi nó là ai; bởi vậy, tụi nó cứ gọi tao là “you/she” rồi “trơ mắt” nhìn, coi tao như... “cứt”!
-Tụi con đi làm suốt ngày, thì giờ đâu mà dạy tụi nó tiếng Việt. Tụi nó không hiểu tiếng Việt; Má không biết tiếng Anh thì chịu thôi.
-Thằng Đạm lấy mày thì nó phải “cung phụng” mày; “mắc mớ gì” mày phải đi làm?
-Nếu con không đi làm, ai gửi tiền về cho Má và họ hàng suốt bao nhiêu năm dài?
-Mỗi tháng mày “thí” cho tao có mấy trăm “đô” “chớ mấy”! Bà con xin, mày cũng “thí” mỗi “hộ” 100 “đô” “chớ mấy”; trong khi đó vợ chồng mày sống trong cái nhà “chần dần”!
-Bao nhiêu cũng “chớ mấy”, vậy tiền đâu tụi con trả tiền nhà, tiền xe, tiền bảo hiểm và nuôi hai đứa nhỏ?
      Bà Năm trở lại chủ đề mà Bà cứ lập đi lập lại với Cúc không biết bao nhiêu lần kể từ khi Bà đến Mỹ:
-Nuôi con thì phải nghĩ đến tương lai cho con. Mày muốn hai đứa nó lớn lên học hành để làm ông kia bà nọ hay là mày muốn tụi nó làm thợ bạc như “thằng” Đạm?
-Con nói với Má hoài. “Thằng” Đạm đem con qua đây, cho con đi học tiếng Anh rồi học nghề “neo” (móng tay/móng chân) và tụi con có hai đứa con. Bây giờ Má biểu con “đá nó cái rột”, ai nuôi con của con?
-Mày học được chữ nào là công khó của mày chớ “dính dấp” gì tới nó?
-“Nó” phải mua xe, trả tiền học, tiền sách vở, tiền xăng, áo quần v.v... cho con chớ sao không “dính dấp”?
Bà Năm nạt lớn:
-Đi học thì mượn hoặc xin tiền của chính phủ. Mua nhà, mua xe trả góp chớ đâu phải như bên mình, mua, trả “cái rột”. Mày qua đây chỉ có bổn phận ở nhà, đi chợ nấu ăn cho nó thôi. Nó phải có bổn phận chu cấp mọi thứ cho mày. Còn con, mày nuôi không nổi thì xin tiền chính phủ Mỹ mà nuôi. Ăn học như mày mà sao dốt quá vậy?
-Tùy theo income chứ không phải ai cũng mượn hoặc xin được tiền của chính phủ để đi học hoặc nuôi con.
-“In côm” là cái gì?
-Lợi tức cá nhân hằng năm.
-Mày là “kỹ sư dược sĩ”. Mấy “thằng” dược sĩ cùng làm với mày sao mày không “chôm” một “thằng” mà mày cứ sống với “thằng” thợ bạc? Lương của “thằng” thợ bạc so với lương của “kỹ sư dược sĩ” như mày thì thấm vào đâu?
-Con nói với Má hoài. Con chỉ là người trợ giúp dược sĩ (pharmacy technician) chứ con không phải dược sĩ; vì con không có căn bản học vấn, làm sao học đến dược sĩ được! Hơn nữa, ở đây không có nghề nào là “kỹ sư dược sĩ” cả.
-Mày phụ giúp dược sĩ thì gọi là “kỹ sư dược sĩ” chớ còn gì nữa? Chỗ mày làm có nhiều dược sĩ, sao mày không “củm đại” một “thằng” để trở thành “bà dược sĩ”? “Bà dược sĩ” không danh giá hơn “bà thợ bạc” sao? Đồ ngu!
      Vì mộng được làm “bà dược sĩ”, Cúc đã “tấn công” và tự “hiến thân” cho một dược sĩ làm cùng công ty CVS. Cúc hy vọng dược sĩ này sẽ ly dị vợ để sống với Cúc.
Không ngờ, chuyện ngoại tình của Cúc và dược sĩ bị “đổ bể”. Vợ của dược sĩ đã khôn ngoan, dùng tình cảm chinh phục chồng, thuyết phục chồng dời đi tiểu bang khác.
       Riêng Đạm, khi hay tin Cúc ngoại tình, Đạm âm thầm đau khổ, lên facebook tìm bạn gái.
Sau thời gian “lăng nhăn ảo” với vài cô bên Việt Nam, Đạm nhận ra đa số phụ nữ bên Việt Nam chỉ muốn sang Mỹ tìm cuộc sống “đổi đời” chứ không vì tình yêu, Đạm thất vọng. Và, điều quan trọng hơn cả là, càng lớn Tuấn càng giống Đạm và càng quyến luyến Đạm một cách rất thiết tha/đậm đà; vì thế Đạm quyết định tha thứ và vẫn sống với Cúc.
     Sự thật là như thế. Nhưng, Cúc chỉ nói với mọi người về sự phản bội của Đạm trong chuyện “tình ảo” trên facebook; còn chuyện ngoại tình giữa Cúc và dược sĩ, Cúc “giấu biệt”.
Vì không hiểu rõ sự việc, bà Năm kể công:
-Mày là con một. Vì thương mày, Ba mày phải buôn lậu để gây dựng tương lai cho mày; “không dè” ổng bị đồng bọn thanh toán vì “chia chác” không đều! Tao phải bán nhà, bán đất để tìm mai mối cho mày đổi đời. Bây giờ mày lỡ gặp thằng chồng “cà chớn” mà mày còn tiếc “cái nỗi gì”?
-Má để từ từ, được không?
-Từ từ? Bộ mày tưởng mày trẻ đẹp “woài” sao?
-Con biết, nhưng “kẹt” hai đứa nhỏ.
-“Kẹt” cái gì! Tao đã hỏi người Việt quanh đây. Họ nói, tại tiểu bang này, nếu ly dị, Mẹ được nuôi con; hằng tháng Cha phải chu cấp tiền nuôi con cho đến khi con 18 tuổi; tài sản chia hai.
*****
       Sáng chủ nhật, ngủ dậy trễ, thấy Đạm, với nét mặt rất buồn, đang đem quần áo và nhiều vật dụng của Đạm chất vào xe “truck” màu đỏ, Tuấn ngạc nhiên, hỏi bằng tiếng Việt “ba rọi”:
-Daddy đem quần áo và mấy thứ đó đi đâu?
Giọng nghẹn ngào, Đạm vừa xoa tóc Tuấn vừa đáp – cũng nửa Tây/nửa Ta để Tuấn dễ hiểu:
-Daddy phải đi.
-Khi nào Daddy về?
-Daddy sẽ không về.
Tuấn giật mình, tròn mắt nhìn Đạm:
-What?
Đạm lập lại. Tuấn vùng vằn:
-Why? Con muốn Daddy trở về.
       Đạm khom xuống, siết chặt Tuấn vào lòng. Vừa khi đó, hình ảnh những buổi chiều Đạm dẫn Tuấn và Thảo đi bộ vòng quanh khu vực gia đình cư ngụ – nhiều người láng giềng vẫy tay, nói “hi!” và khen Tuấn và Thảo dễ thương – hiện về trong cõi lòng tan nát của Đạm. Một trong những người thương Tuấn và Thảo như cháu ruột là bà Hồng; nhưng Tuấn không biết Bà tên gì. Nghe bà Hồng và Đạm thường nói chuyện bằng tiếng Việt, Tuấn tự ý đặt tên cho bà Hồng là “bà Việt Nam”. Nhớ đến đây, Đạm thở dài, đáp:
-Daddy đâu muốn đi, con!
-Nếu Daddy không muốn đi, ai bắt Daddy đi được?
-Quan tòa! Nhưng Cha con mình vẫn sẽ gặp nhau.
-How?
-Thỉnh thoảng, Daddy sẽ đón hai đứa về sống với Daddy.
-What is “thín thản”?
-Sometimes.
-Ai nói vậy.
-Quan tòa.
-Quan tòa là ai mà ác vậy?
-Lớn lên con sẽ hiểu. Bây giờ con nghe lời Daddy, gắng học giỏi. Hè, Daddy sẽ đưa con và Thảo đi Disney World chơi.
Tuấn ôm chân Đạm. Đạm bùi ngùi:

-Lúc nào Daddy cũng thương nhớ các con. Con và Thảo phải gắng học và vâng lời Mẹ dạy, nhen!
       Đạm dặn Tuấn phải vâng lời Mẹ dạy. Nhưng suốt thời gian dài sống với Cúc, Ngoại và Thảo, lúc nào Tuấn cũng chỉ nghe Cúc nói Đạm là “thằng” đàn ông xấu xa, tồi tệ, đáng ghê tởm nhất thế giới; vì đã bỏ vợ con để theo mấy “con đĩ” bên Việt Nam. Cúc bán nhà – Đạm đã ký giấy thỏa thuận tặng Cúc, Tuấn và Thảo “nữa ngôi nhà” mà Đạm được hưởng khi ly dị – dời đến khu vực khác, không cho Đạm biết địa chỉ và số điện thoại. Cúc cấm Tuấn và Thảo liên lạc hoặc nhắc đến Đạm. Đứa nào cãi lời, Cúc sẽ đuổi ra khỏi nhà để mấy người homeless bắt đi!
*****
Điện thoại reng, bà Hồng nhất lên, “allo” và nghe:
-Hi, “bà Việt Nam”!
Nhận ra Tuấn, bà Hồng phải đáp “nửa Tây nửa Ta” để Tuấn dễ hiểu.
-Tuấn! Trời ơi! Bà phải “ở trên điện thoại” từ sáng sớm đến chiều nay mới tìm được con!
-Con xin lỗi Bà! Nhưng làm thế nào Ba của con biết con đi lính mà nhờ Bà tìm?
-Ba của con điện thoại, kể cho Bà nghe: Hector – ngày trước cùng làm tại tiệm kim hoàng với Ba con – gặp con tại phi trường Bush. Thấy con giống Ba con “như đúc”, Hector hỏi thăm. Con xác nhận và cho Hector biết con lén gia đình, sang California trình diện, nhập ngũ. Sau khi con lên máy bay, Hector tìm trong điện thoại của Hector, thấy số điện thoại cũ của Ba con. Hector nghĩ, cứ gọi thử xem, nếu đúng, Hector sẽ báo cho Ba con biết tin con đi lính; nếu không đúng thì Hector cũng đã hết lòng với người bạn cũ. Không ngờ Ba của con không đổi số điện thoại. Thế là Ba của con điện thoại, nhờ Bà tìm con; vì Ba của con và Hector không đủ khả năng sinh ngữ cũng như sự hiểu biết về các cơ quan công quyền.
-Hector quả là người tốt! Con xin lỗi đã làm phiền Bà.
-Tìm được con, Bà vui chứ sao lại phiền. Con khỏe không? Con đang ở đâu?
-Con khỏe. Con đang ở trung tâm huấn luyện Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ.
-Cái gì? Trời! Ba của con nói với Bà rằng con cho Hector biết con sắp xong năm thứ hai đại học; nhưng vì buồn gia đình nên đi lính. Tại sao con không gắng thêm vài năm nữa cho xong đại học rồi xin vào trường sĩ quan?
-Sĩ quan hoặc lính thì cũng chỉ đánh giặc thôi, đâu khác biệt gì. Sự khác biệt quan trọng nhất trong đời người là một đứa có Cha và một đứa có Cha mà không được gặp, không được liên lạc với Cha!
-Bà hiểu.
-Biết bao nhiêu năm rồi con không được “hug”, không được nghe tiếng nói của Daddy, Bà biết không?
      Dù đã nghe người Việt quanh khu vực này nói về việc Cúc ngoại tình với dược sĩ làm cùng công ty, bà Hồng cũng nói khác đi; vì Bà không muốn làm cho Tuấn phải đau lòng thêm:
-Là phụ nữ, Bà hiểu tâm trạng của Mẹ con. Con đừng trách Mẹ con.
-Con không trách Mẹ con. Con hiểu Mẹ con có lý lẽ của Mẹ con. Nhưng trái tim của con cũng có lý lẽ của nó.
Ngưng một chốc để nén xúc động, Tuấn tiếp:
-Làm thế nào Bà tìm ra con?
-Sau khi hứa với Ba con, Bà vào Google, tìm, rồi điện thoại đến các nơi tuyển mộ tại Houston.           Không ai có thể giúp Bà; vì Bà không có tư liệu cá nhân của con. Bà gọi văn phòng tuyển mộ tại Dallas và Austin cũng bị từ chối vì cùng lý do. Bà khóc, giải thích với nhân viên phòng tuyển mộ tại Austin rằng Bà không biết số điện thoại của Mẹ con. Lúc sáng Ba con gọi Bà trên desk phone của Bà – mà desk phone của Bà không có máy để ghi lại số điện thoại hoặc lời nhắn – và Bà cũng quên hỏi Ba con số điện thoại của Ba con; do đó Bà không thể gọi lại Ba con để lấy tư liệu cá nhân của con. Bà nhờ văn phòng tuyển mộ tại Austin ghi tên/họ/địa chỉ và số điện thoại của Bà rồi chuyển đến con với lời nhắn: Nếu con nhận ra Bà là “bà Việt Nam”, hãy gọi Bà ngay; vì Ba con rất khổ tâm và lo lắng cho con!
-Cảm ơn Bà đã tìm con. Tụi con thương nhớ Ba con nhiều lắm. Nhưng Mẹ con cũng vẫn cấm tụi con liên lạc với Ba của tụi con! Mẹ con bảo, nếu tụi con liên lạc với Ba con thì Mẹ của con sẽ... tự tử chết!
*****
       Trong khung cảnh nhộn nhịp, vui tươi, nhìn Thảo rạng rỡ trong chiếc áo cưới màu trắng, vương miệng/“găng tay” cũng màu trắng và bó hoa hồng trên tay, Tuấn vẫn cảm nhận được sự trống vắng trong hồn chàng. Tuấn thở dài, nhìn sang bạn gái, tự hỏi: Nếu sau này, con mình lập gia đình mà mình không được tham dự, mình sẽ nghĩ như thế nào? Con của mình sẽ nghĩ gì? Nếu con gái của mình phải cầm tay một người đàn ông khác trong những bước first dance – vì mình không được nhận vinh dự đó – thì con gái của mình sẽ cảm nhận như thế nào? Mình có đủ can đảm để vượt qua nỗi đau quá lớn đó hay không? Nỗi buồn trong lòng mình sẽ sâu đến độ nào?... Đang suy tư, Tuấn chợt nghe giọng bạn gái:
-Tuấn, đứng lên! Đứng lên, đi ra với cô dâu.
Tuấn – trong quân phục Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ – bước về phía Thảo. Mọi ánh mắt đều nhìn theo Tuấn. Tuấn nắm tay Thảo bước vào sân khấu trong tiếng vỗ tay rộn ràng của quan khách. Nhìn nụ cười rạng rỡ của Thảo, Tuấn cảm thấy thương em vô cùng và cũng nhớ Ba vô vàn!
Ban nhạc dạo hết phân đoạn đầu tình khúc She Walks With Me của Michael W. Smith, ca sĩ “bắt” vào:
“From the first breath of her life
She flew straight into my arms
I used to catch her from the swings
When she was five...
... And she walks with me
And she talks with me...”
       Lời ca gợi lại trong hồn Tuấn hình ảnh những buổi chiều hạnh phúc xưa, khi Tuấn và Thảo cùng Ba đi bộ quanh xóm, gặp “bà Việt Nam” ... Kỷ niệm vừa sống lại trong hồn, Tuấn nghẹn ngào đưa ngón tay thấm nước mắt!
       Nhận ra sự xúc động tột cùng của Tuấn, Thảo vừa bước theo vòng tay đưa đẩy nhẹ nhàng của Tuấn vừa khẽ nói:
-Tuấn! Anh hãy gắng vui trong ngày trọng đại của đời em. Em thương anh.
Im lặng! Tuấn tự hỏi: Ngày trọng đại của đời em mà Ba của em không được phép hiện diện! Có bất công cho em hay không? Sự bất hòa giữa Cha Mẹ là chuyện của Cha Mẹ, tại sao bắt con phải nhận lãnh hậu quả? Với hai hàng nước mắt tuôn dài, Tuấn quay nhanh về phía bàn gia đình và thấy “bà Việt Nam” đang nhìn chàng với ánh mắt đầy xót thương! Mủi lòng quá, Tuấn rời sân khấu, bước vội ra cửa trong sự bàng hoàng/xúc động của mọi người!
      Vừa bước chầm chậm trong vùng không gian rực rỡ của lồng đèn treo trước nhà hàng, Tuấn chợt nhớ những mùa xuân xưa, khi Tuấn và Thảo được mặc quần áo mới, được Ba Mẹ đưa đi chúc Tết bà con và bạn hữu. Tuấn và Thảo được “lì xì” tiền mới. Khi về nhà, Ba bày Tuấn, Thảo và mấy đứa bé cùng xóm chơi “bầu/cua/cá/cọp”... Nhớ đến đây, buồn quá, Tuấn tựa vào trụ đèn, gục đầu vào lòng bàn tay, dáng vẻ rất khổ sở!
Bất ngờ, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tuấn, giọng dịu dàng:
-Hi, Tuấn!
Quay lại, nhận ra “bà Việt Nam”, Tuấn hơi khom xuống, vừa “hug” Bà vừa thì thầm:
-“Bà Việt Nam”! Con buồn quá!
-Bà hiểu. Nhưng, con gắng vượt qua để niềm vui của em con được trọn vẹn.
-Con phải làm gì bây giờ?
“Bà Việt Nam” chưa kịp đáp thì chiếc Truck màu đỏ của nhân viên an ninh tuần tiễu chạy chầm chậm ngang qua. Tuấn nhìn theo chiếc Truck màu đỏ, và, rất bất ngờ, hình ảnh buổi chia xa với Daddy năm nào – cạnh chiếc Truck màu đỏ của Daddy – cuồn cuộn trở về rồi òa vỡ trong lòng,          Tuấn không thể tự chủ được, gọi lớn: “Truck! Bring my Daddy back! I want my Daddy to be here for my sister’s wedding! ”

Điệp Mỹ Linh

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23835
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 9:15am

Hãy Nắm Lấy Tay Anh! 

Tay%20Tìm%20Tay%20Níu%20Tay%20-%20Hamlet%20Trương%20|%20%20N%25E1%25BA%25AFm%2BL%25E1%25BA%25A5y%2BTay%2BNhau%20-%20|%20Playlist%20NhacCuaTui

“Nên nhớ rằng đời sống không đo lường bằng những nhịp thở mà là những khoảnh khắc con tim đập mạnh: vì những tiếng cười, với điều ngạc nhiên, với lòng hưng phấn và nhất là những khi yêu thương tưởng như không bờ bến!” Pablo Pic***o

--------
Tôi đan hai bàn chân sâu vào cát trắng,để yên những cơn sóng đập mạnh vào người, sủi đầy bọt trắng xóa, rồi trôi ngược ra biển, kéo theo cả đám cát đang cuộn chặt vào chân tôi lúc ban đầu. Tôi cứ tiếp tục đùa giỡn với từng cơn sóng biển ập vào, nhảy lên thật cao để tránh nó, rồi lại nằm lăn trên mặt cát trắng ngắm những con chim biển kêu oang oác từ ngoài xa.

Mặt trời đang từ từ lên, người đi ngắm cảnh mặt trời mọc rất đông ở những nơi ấm nóng như thế này, tôi cũng đang nghỉ hè, chẳng biết trốn nơi đâu cho bớt phiền nhiễu của cuộc đời, tôi chọn Mexique làm nơi dừng chân của hai tuần lễ. Với cái ống kính cự ly dài trên tay, tôi tha hồ zoom thật xa, rồi chụp thật gần những tấm ảnh của thiên nhiên, của biển, sóng, bầu trời xanh rộng với bầy chim trắng xoải cánh, thật đẹp và hùng vĩ lắm! Tôi đang thật sự tận hưởng sự tự do không bị quấy rầy của đám bạn rủ đi uống café mỗi sáng vào ngày nghỉ, tôi chỉ sống cho riêng tôi, thật sự chỉ một mình tôi... và Nàng... sâu trong tâm trí!


Biển gợi nhớ thương, tình yêu ấp ủ của riêng tôi giành cho em từ hơn 15 năm nay, tôi yêu em vẫn không dời đổi, trong tim tôi chỉ có mỗi hình ảnh con búp-bê đang cười thật tươi, ánh mắt đầy tình thương, và sự nhí nhảnh hồn nhiên trong con người của em... Tôi gặp Nàng khi chúng tôi còn học ở bậc trung học, em chơi năm mười với lũ bạn, trốn trong một bụi rậm cây chi chít cành lá, nàng không thể nào ra được nữa, loay hoay mãi đến rách cả vạt áo dài, may là lúc ấy tôi đang ngồi đọc sách ở ngay trước cái công viên ấy, thấy cảnh thật tức cười, tôi cũng đánh bạo, chạy lại đưa tay ra:
- Hãy nắm lấy tay tôi... để tôi giúp kéo ra cho!
Nàng bỡ ngỡ một hồi lâu, rồi hình như không còn cách nào khác nữa nên đã len lén đưa bàn tay ra để tôi giúp kéo ra khỏi chỗ trốn khốn khổ ấy! Khi ra được, khuôn mặt nàng ửng đỏ hồng mắc cỡ, rụt ngay tay lại, lí nhí:
- Cám ơn... anh!
- Cô... cô... gì đó ơi! Cô...
Nàng đã chạy vụt đi khỏi tầm mắt tôi. Khuôn mặt ấy, ánh mắt thẹn thùng ở tuổi 17 vẫn mãi ẩn hiện trong ký ức của thằng con trai vừa trưởng thành của tôi ở tuổi 20. Tôi cũng không kém gì nàng, rất mắc cỡ,cảm thấy có một cái gì đó lâng lâng trong hồn!
Ngày tháng vẫn trôi đi, tôi cũng như bao chàng trai mê gái đẹp, làm bộ ngồi uống café bên kia đường của Trưng Vương để chờ nàng ra về, nhưng ngày này đến ngày nọ nối tiếp trôi qua, chẳng bao giờ tôi gặp được bóng dáng nàng nữa cả; tuy chẳng bao giờ hẹn với nàng, nhưng tôi vẫn cứ chờ, cứ đợi, cứ hy vọng như sẽ có một bà tiên với chiếc đũa thần gõ làm hiện ra nàng... nhưng vẫn mãi vô vọng! Còn những cô gái khác... hình như không... lọt vào vùng... chiếu tướng của tôi!


5 năm trôi qua, sao dời vật đổi, tôi không thể ở lại quê hương phụng dưỡng bố mẹ được nữa, tất cả mọi người chỉ trông nhờ vào chuyến đi này của tôi, tôi lại là con trai trưởng, trách nhiệm bổn phận nặng nề lắm, tôi phải rời xa mọi người thôi. Chúng tôi cũng lại chen chúc lẫn lộn ngồi nằm lên nhau, đàn bà phụ nữ đều được hóa trang cho xấu xí, dị hình, chẳng ai còn nhận ra ai nữa cả! Thuyền không lớn lắm nhưng chứa dưới khoang hình như gấp đôi số lượng cho phép, một cái ho khan cũng làm cả tàu giật mình vào giữa đêm, những ánh mắt chỉ nhìn nhau không dám nói, ai cũng sợ, đủ thứ niềm sợ hãi lo lắng không tên hiện lên khuôn mặt họ... Tất cả hầu như rất êm xuôi, cho tới lúc gần tới Mã Lai, bỗng trong góc thuyền có tiếng nấc, tiếng nuốt nước miếng cố gắng cho thật nhẹ, nhưng làm chúng tôi ngồi gần đó nghe rõ mồm một, mấy người ngồi cạnh thì thầm bên tai tôi:

- Có người muốn ói!
Tôi quay lại nhìn vào tuốt bên trong, dưới ánh trăng leo lét chiếu vào khuôn mặt hình trái xoan đã được bôi đen bằng lọ nghẹ, mái tóc dài che khuất nửa mặt, cô gái ấy có vẻ mệt rũ rượi chắc thiếu nước hay thiếu không khí để thở, hai tay chặn ngực, mặt nhăn nhó, nhìn người ấy tôi cũng thấy... buồn nôn luôn nữa; tội nghiệp vì tình người, tôi lại cố gắng tiến vào trong góc tàu, đưa tay ra để giúp cho cô ấy đổi chỗ ngồi với tôi thì may ra tốt hơn chỗ ấy, cũng đã cả hơn một tuần rồi, chúng tôi vẫn nguyên một vị trí, co quắp như thế:
- Hãy đưa tay đây... để tôi giúp cho!!!
Lại vài phút chần chờ, bỡ ngỡ, rụt rè... tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lặp lại:
- Hãy đưa tay cho tôi...!
Lần này thì bàn tay ấy đưa ra, tôi nắm lấy, kéo mạnh cô ta ra khỏi chỗ kẹt thuyền, vì chật chội quá, người thì đầy nghẹt, cô ta lại mệt lả, không giữ được thăng bằng, cả người cô đổ ập vào tôi, làm tôi cũng ngã chúi xuống, ôm lấy cả người cô. Khi ánh trăng quét nhẹ qua, tôi nhìn thấy dưới lớp lọ nghẹ đen đủi kia, dưới làn áo đen thô sơ ấy là khuôn mặt ngây thơ của người con gái tôi mộng mơ năm nào ở dưới mái trường, người tôi đã đứng chờ năm dài tháng ngắn ở trước cổng trường mà chẳng bao giờ xuất hiện, bây giờ lại đang nằm vật vã ói mửa lên tôi!!! Cô ta hình như trong ánh mắt biết nói ấy, cũng đã nhận ra tôi. Quên cả đi mùi khó ngửi của đống nôn, tôi mừng vui đến muốn hét lên giữa biển mặn rằng:
- Là em... là cô “cút bắt” đấy à! Tôi đã tìm ra em rồi!!!

Nhưng chưa kịp nói, chưa kịp hỏi câu gì... thì hình như thuyền đang lung lay rất mạnh, nước chảy vào như suối, mọi người la hét dưới khoan, ồn ào, sợ hãi, tiếng khóc la, hét.... Từng cơn sóng mạnh quất vào không thương tiếc, con người trở thành những chiếc lá không hơn không kém, lềnh bềnh, trôi dạt... trôi dạt... tôi vẫn cứ đưa tay về phía nàng, tìm kiếm bàn tay bé nhỏ mềm mại, không duyên phận, nhưng vẫn rất yêu em, không hiểu vì sao!!! Tôi vẫn cứ lặp lại trong ký ức vì miệng tôi đã bị nước biển mặn tràn ngập đầy:
- Hãy nắm chặt lấy tay anh!

Thế rồi tôi cảm thấy... tối đen, bồng bềnh, nhẹ như bấc và tan biến tất cả...

********

15 năm trên đất Mỹ, tôi ráng học hỏi, lập sự nghiệp, quên cả bản thân, quên cả cours gái vì tôi thiết nghĩ con gái bên Mỹ này vật chất lắm,thực tế lắm, tay trắng,sự nghiệp chưa xong, nghèo xác xơ như tôi, chỉ có cái mã bề ngoài này thì có ai mà thương mình,lấy nhau cũng chỉ làm khổ nhau mà thôi nên tôi đã cố học, cố kiếm tiền sau khi được tàu Mỹ vớt cho vào đảo ở vài tháng rồi cho tôi đi theo diện thân nhân bảo lãnh bên Mỹ, tôi cũng được biết là rất nhiều người chết khi tàu bị vỡ giữa biển, một số được cứu sống, ở Mã Lai, rồi đi nhiều nước khác; cũng may là khi tàu vỡ thì chúng tôi cũng đã gần vào tới Mã Lai rồi, tôi cũng cố tìm tin tức của Nàng, nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích...


Thế mà cũng 15 năm hơn trôi qua, 15 năm chỉ như cái chớp mắt của những người đã đầy đủ gia đình, người thân thuộc, nhưng nó vô cùng dài với tôi, tôi phải làm việc 2, 3 jobs, trả tiền nợ cho sự học của tôi, rồi lại nuôi cả cái thân tôi nữa, cũng may bố mẹ tôi ở Việt Nam hiểu thằng con đang quá cực khổ ở xứ người nên không bắt tôi phải gởi tiền về! Hôm nay đứng trước bãi biển rộng ngút mắt, lần đầu tiên tôi đi nghỉ mát ở những nơi mà dân nhà giàu thường hưởng tuần trăng mật nơi đây, nơi mà họ đi cho thảnh thơi đầu óc cứ mỗi 6 tháng; còn tôi đã 15 năm hơn rồi mới được nhìn lại biển mặn, làm lòng tôi như sóng đang dâng lên tràn ngập khi nhận những viên bọt trắng xóa ùa vào bước chân, tôi muốn dang tay thật rộng ôm cả lòng biển vào tim! Nâng cái ống kính ngang tầm mắt, nhìn đâu cũng thấy đẹp, cảnh những ngư ông đang vớt cá từ đàng xa cũng thật đẹp, những cặp tình nhân đi dạo với chiếc bikini hai mảnh đủ màu sắc cũng thật quyến rũ... Bỗng nhiên, ống kính của tôi dừng lại ở khá xa bờ cát, một cô gái thật cô đơn, cô chỉ ngồi một mình giữa bãi biển rộng, chân cô xoải dài trên bờ cát, hai tay chống thẳng sau lưng, cô mặc bikini hai mảnh màu vàng rực rỡ có điểm hoa cúc trắng thật nổi giữa biển nắng sáng nay, cô vẫn ngồi yên mắt hướng ra khơi, như đang suy nghĩ, mải mê trong cơn mơ mộng thật sâu lắng, nên không để ý đến những vật xung quanh. Tôi không hiểu vì sao lại tiến về phía nàng một cách không chủ ý, đôi chân như có sức hút của nam châm vô hình, tôi cứ thế từ từ tiến gần nàng, tôi thấy nàng bắt đầu đứng lên đi ra khơi, nước từ từ dâng lên, ngập hơn bụng nàng, nàng cứ thế xuống sâu hơn, sâu hơn nữa, sâu đến nỗi tôi không còn thấy nàng đâu nữa cả, nàng chắc đã bị biển cả cuốn trôi mất rồi... Không! Không! Không thể để nàng bị biển cuốn mất đi như thế! Tôi nhất định phải nhảy xuống cứu nàng mới được, biển đừng nuốt đi nàng như đã nuốt mất Em nhé!Tôi quẳng ngay cái máy chụp hình trên bờ trong đống khăn lông, rồi vội vàng nhảy ngay xuống biển... Sau một hồi tìm kiếm tôi đã thấy được nàng, vội vàng, tôi cặp ngang hông nàng kéo vào bờ mặc cho nàng vừa vùng vẫy vừa la hét mà tôi thì chẳng nghe được gì, vì sóng đánh quá mạnh và tiếng chim kêu oang oác làm át đi tất cả!!


Tôi thành công “khiêng” được nàng vào bờ,vừa sung sướng đặt nàng xuống bãi cát trống, như người vừa thắng trận, thì thay vì nói tiếng cám ơn tôi, cô ta ngồi ngay dậy, tát vào mặt tôi một cái thật mạnh như trời giáng, rồi bỏ chạy! Tôi chưng hửng nhìn thẳng vào mặt nàng, định cự nự lại, định đính chính, nhưng chưa thốt lên được lời nào, vì tôi đã nhận ra nàng là... Em của năm xưa... của tôi!!! Tôi đang vô cùng ngạc nhiên, sao nàng lại có mặt ở nơi này? Chỉ một mình thôi? Sao nàng lại muốn tự tử? Sao lại đánh người đã có công cứu mình??? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu làm tôi quên đi cái đau rát trên má trái!

Tôi vừa xoa mặt, thầm nghĩ:

- Ai bảo con gái là hiền? Người đâu mà vô ơn bạc nghĩa... ít ra tôi cũng đã cứu nàng cũng phải là trên hai lần rồi, và lần nào nàng cũng bỏ chạy cả! Người gì đâu mà thật... dễ ghét!!!

Vừa xoa má, vừa nhặt cái máy chụp hình bị văng vào đống cát, cũng may là chưa văng vào đống nước biển! Tôi trở về phòng khách sạn, nằm ngửa mặt lên trần nhà,vắt tay lên trán suy nghĩ:

Cô ta là ai? Có phải thật sự là Em của 15 năm trước không? Hay chỉ là người giống người thôi? Tôi chắc cứ nghĩ đến nàng mãi nên gặp cô nào cũng tưởng là người trong mơ của tôi! Sự suy nghĩ làm tôi không sao dỗ được giấc ngủ trưa, tôi lại đành ngồi dạy, rửa mặt... Cái tát oan ức ban sáng làm má trái đỏ au!!! Thật dễ giận!


Hoàng hôn đã xuống, phủ kín bờ biển, chỉ mới có ngày đầu đến biển thôi mà sao bao nhiêu việc lạ đời đã xảy tới cho tôi, có phải tôi là người hay xía vào chuyện thiên hạ quá không? Mẹ tôi thường nói: “Con trai phải thật can đảm, anh hùng, biết giúp đỡ kẻ cô thế, thấy ai mắc nạn thì cứu! Ông Trời có mắt sẽ cho mình được tai qua nạn khỏi...” Tôi vì nghe lời răn của mẹ nên mới bị họa vào thân, lần sau thì ai có nhảy vào lửa tôi cũng chả thèm để mắt! Thiên hạ thật khó vừa lòng!!!

Sau khi lau xong cho sạch cát, tôi lại lấy ống kính zoom bờ biển vào lúc hoàng hôn, biển yên lặng, nhưng thủy triều dâng cao hơn, nước xanh hơn, từng cơn sóng lại nhấp nhô đánh vào ghềnh đá, rất thoải mái nhẹ nhàng hơn ban sớm, nhìn những cơn sóng ấy tôi tưởng tượng chúng thật thảnh thơi tự tại, không một ràng buộc trách nhiệm nào cả, thật là hạnh phúc lắm! Đôi chân trần của tôi lại dắt tôi ra biển, nó tự động bước đi không cần hỏi ý kiến tôi như thế nào nữa, biển thu hút và quyến rũ tôi, nhìn biển tôi nhớ lại kỷ niệm trên tàu với Em cách đây trên 15 năm, sao mỗi lần gặp nàng chỉ toàn là hoạn nạn, tôi cứu nàng mà chẳng bao giờ biết tên Em! Nhưng sao hình ảnh nàng thôi miên tôi từ bao năm tháng nay, lạ thật! Tôi cứ tưởng chừng như đã có người yêu rồi vậy, nên cứ yên chí... chẳng cần tìm thêm ai nữa cả!!!....

Những hòn đá cuội trắng xinh xắn đầy dưới chân tôi, bên cạnh những chiếc ghế nằm phơi nắng, tôi nhặt vài cục để về làm hòn non bộ kỷ niệm cho chuyến đi này, tôi đang lui cui tìm thì... ngay trước mặt tôi, đôi chân thon dài xuất hiện! Tôi từ từ ngước mặt lên nhìn xem ai: cô gái buổi sáng! Cô ta đến đây làm gì đây? Có phải lại muốn kiếm chuyện với tôi??? Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nàng cất giọng nói:

- ... Có phải anh đang tìm những thứ này?

Nàng đưa ra cho tôi cả chục hòn đá cuội với mọi hình dạng khác nhau, khá lạ!

- Xin lỗi anh! Xin lỗi cái...tát hồi sáng! Có làm anh...đau không?

- Tại sao cô lại tự tử... ở nơi người ta đi phơi nắng tắm biển chứ? Sao không chọn một nơi vắng vẻ hơn mà tự tử??!!

- Ai nói với anh là tôi... muốn tự tử?

- Thế không muốn tự tử thì tại sao lại... ra sâu tuốt ngoài khơi... và còn không thấy cô trồi lên mặt nước... Chắc nếu không có tôi cứu thì cô đã... trôi luôn rồi!!! Vậy mà còn ra tay đánh người, cô tưởng sẽ có lần sau à!

- Hahaha... Anh thật có ý nghĩ ngộ nghĩnh quá đi! Tôi làm gì mà phải tự tử? Bố tôi có nhà nghỉ mát nơi đây, hè nào tôi cũng về đây với gia đình cả! Anh không biết tôi... có tài bơi và lặn như dauphin sao?

- Thật vậy à! Cô không đùa đấy chứ?

- Nhưng tôi cũng cám ơn anh đã “cứu” tôi, đã lo lắng thái quá... mà bộ anh “rình rập” theo dõi tôi hay sao?

- Ồ không! Không! Tôi chỉ... đang chụp hình thì thấy cô trong ống kính của tôi... nên xem thử thế nào thôi, tôi thấy hành động cô không giống như người đi tắm biển bình thường nên mới theo dõi thôi...

- Sau khi... tát anh xong, tôi... nghĩ lại, thấy hối hận, vì tôi nghĩ chắc anh tưởng tôi bị chìm nước nên mới cứu... anh không có dáng vẻ gì là... cao bồi hay du đãng cả, nên tôi mới lên tiếng xin lỗi anh, và nhặt đền cho anh mấy viên đá cuội này...

- Nhưng sao cô chỉ đi tắm biển có một mình thế? Không sợ bọn lưu manh hay sao? Mặt trời cũng chưa mọc hẳn lên vào lúc đó! Trời còn tối lắm, nguy hiểm...

- Tôi lại rất thích ngắm biển, nghe sóng vỗ, ngửi mùi muối mặn buổi sáng sớm như thế, cũng chẳng muốn phiền ai đi với mình!

- Có gì gọi là phiền khi đi nghỉ hè, tôi sẵn sàng làm...

Tôi ngừng ngay tại đó, sợ nàng lại hiểu lầm tôi đích thực là tên “trộm đang rình mò”.Chúng tôi cùng nhau dạo bờ biển,sóng vẫn rì rào dưới gót chân,gió thổi hơi lành lạnh, tôi chưa bao giờ thấy một cảm giác vui làlạ như buổi chiều hôm nay,trong lòng tôi như rộn rã một âm thanh... không tên, có phải đã lâu tôi chưa từng được đi dạo với người con gái nào cả, tôi mạnh dạn lên tiếng:

- Có phải... cô chính là... người con gái đã đi chuyến tàu cách đây 15 năm không?

- Tàu nào ạ?

- Cách đây hơn 15 năm! Một cô gái đã nôn thốc nôn tháo lên người tôi... trước khi tàu gần vào Mã Lai, và sau đó bị vỡ ra thành nhiều mảnh...

Cô ta ngước mặt lên nhìn tôi,chưa vội trả lời, ánh mắt tinh ranh, giận dữ ban sáng đã biến mất, thay vào đó là đôi mắt nâu to, trong, màu nắng biển, ánh mắt ấy như rất ngạc nhiên, rồi dịu hẳn lại, một giọt nước mắt cảm động, biết ơn đọng ngay trên mí mắt, cô lắp bắp:

- Là anh à! Người đã cứu tôi trên chiếc tàu định mệnh ấy... có thật là anh không? Tôi đã bao năm tìm kiếm... người đã cứu tôi để trả ơn, thế mà chẳng bao giờ gặp được! Lại tình cờ gặp anh nơi đây! Như vậy anh cũng chính là người đã giúp tôi ra khỏi cái góc kẹt trong bụi rậm hôm nào ở trường học đó phải không? Vì tôi nhìn ra anh trên tàu khi anh nói: “Hãy nắm lấy tay tôi”...

- Tôi thật may mắn quá tìm lại được cô! Cô biết không? Tôi đã đi tìm cô, đã mong chờ, đã hy vọng, đã...

May quá, tôi cũng ngừng lại kịp để không thố lộ rằng tôi yêu nàng ngay khi chúng tôi còn dưới trung học, cái ngày tôi giúp cô ta ra khỏi cái chỗ bụi rậm ấy! Tôi nói ra điều này quá sớm..chắc sẽ làm nàng... lại trốn chạy nữa thôi, tôi đành đánh trống lảng:

- Thế cô ở đây khoảng bao lâu thì về đi làm lại, hay đi học...? Cô ở đâu đến đây?

- Tôi ở chơi khoảng 2 tuần rồi phải về đi làm lại, hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên của tôi thôi! Gặp lại ân nhân mà cư xử thật vụng về quá, anh bỏ lỗi cho tôi nhé... Anh...

- A, tôi tên Hiển, Cát Hiển... Mình đừng nói chuyện ơn nghĩa nữa nhé, cho phép tôi gọi... bằng quý danh cô chứ?

- Vâng ạ!

Tôi quay lại nhìn nàng, nàng thật dễ thương nhu mì, hai chữ “vâng ạ” ấy làm tôi xao xuyến cả lòng, 15 năm tìm kiếm, chờ đợi sao như một hơi thở nhẹ, tôi thấy mình tìm lại được cuộc đời, thật đẹp, thật đáng sống, thần kinh tôi thư giãn vô cùng, như tìm được thuốc an thần, chữa đúng bệnh! Thấy nàng có vẻ hơi lạnh, tôi nhẹ khoác lên đôi vai trần tấm khăn tắm biển, mặt đối mặt, tôi nhìn tận sâu trong ánh mắt màu biển cả ấy:

- Tôi... tôi... muốn nói...

- Thôi chết rồi! Xin lỗi anh Cát Hiển nhé, ngày mai hẹn gặp lại anh, bây giờ tôi phải về ngay đây, vì bố chắc đã tới nhà rồi, vậy nhé, chào anh!

Nàng nhanh nhẹn chạy biến đi mất như lúc mới xuất hiện vậy, để tôi đứng lại một mình, đê mê, chơi vơi như chưa ra khỏi cơn mộng đẹp...

Một lúc sau khi đã hoàn hồn, tôi mới thấy nàng đã bỏ quên cuốn sách tiểu thuyết trên cát khi vội vàng chạy về, cầm lên, tôi lại càng ngạc nhiên hơn nữa, quyển tiểu thuyết này tác giả... chính là tôi!!! Tôi đam mê viết truyện từ hồi còn bé ở quê nhà, bây giờ qua đất Mỹ, ngoài việc đi làm kiếm tiền, gầy dựng sự nghiệp, viết văn là lối sống, niềm vui và suy nghĩ trong tim tôi. Tôi yêu văn như yêu chính bản thân mình, đam mê nó đến quên cả ăn, cần nó như nước và ghiền nó như ghiền được gần người tôi yêu! Bao năm trên xứ người, tôi quên cả chuyện cours gái, nhưng chưa bao giờ quên thở, quên viết. Bây giờ thấy được tác phẩm của mình nằm ngay trên bãi cát, trước mặt tôi! Nàng đọc tác phẩm của tôi? Từ bao giờ thế?


Nàng có biết... tác giả chính là tôi? Cuộc đời đầy duyên phận trồng tréo lên nhau, nàng có bao giờ nghĩ đến tôi? Tôi cầm quyển tiểu thuyết ấy về phòng, định bụng mai sẽ đem đến trả nàng. Một bức hình đen trắng rơi ra giữa những trang giấy dầy cộm ấy, hình nàng chụp giữa bờ biển sóng vỗ tung, bên cạnh là ngàn cánh chim biển trắng xóa đang xoải cánh bay cao! Đàng sau tấm hình có chữ ký Hải Âu. Hải Âu đẹp đến làm tôi không dỗ được giấc ngủ đêm hôm ấy! Nàng có phải là loài ma liêu trai phá những người con trai yếu bóng vía như tôi? Trời hơi oi bức, mộng mị về ma nữ làm tôi ngủ không trọn giấc, đến nhức cả đầu!!! Thế nhưng tôi không thể không suy tư về nàng: nàng chọn mua tác phẩm của tôi để đọc, hay được tặng thì đó cũng là văn của nàng thích, chắc dù ít hay nhiều nàng cũng cùng suy nghĩ với tôi về triết lý ở đời, suy nghĩ về nhân sinh quan, tình yêu... nàng có gì cần sửa đổi hay thêm thắt không? Nhưng trong lòng tôi thật vui, văn tôi được người tôi yêu nhất đang nghiền ngẫm bấy lâu; ít ra Em cũng hiểu được trái tim tôi, sự suy nghĩ của tôi, mặc dù mình chẳng bao giờ hình dung ra nhau! Lật nhanh, trang đầu chữ ký Hải Âu thật bay bướm, lướt qua quyển sách, tôi để ý có những truyện nàng chú thích bên dưới “Có phải anh đang đối thoại cùng em?”Ở một truyện khác, nàng lại viết “Em cũng mang một tâm trạng ấy, cũng đang muốn tìm lại anh của dĩ vãng”; vài trang sau, tôi lại đọc cả đoạn dài như người đang có nhiều tâm sự lắm: “Dường như tình yêu trong anh thật sâu đậm quá, anh có thể không lập gia đình nếu không tìm ra em? Làm sao có thể tìm được nhau giữa muôn ngàn người xa lạ hả anh? Anh có bao giờ nghe câu: ‘Có những sinh vật chỉ thấy mặt trời như một đốm vàng, nhưng cũng có người từ một đốm màu vàng đơn giản làm ra một mặt trời thực sự?’ Anh có nghe chưa? Em sẽ giúp anh: tìm ra em cho anh nhé!” Rồi ở một vài trang khác: “Bài này anh làm cảm động lắm, đọc xong em cứ nghĩ mình là nhân vật chính trong này, chắc em đang mộng du anh nhỉ!” Tôi gấp sách lại, những ý nghĩ, mẩu đối thoại bâng quơ ấy cho tôi thấy nàng rất thích truyện của tác giả này, nàng đã chú ý đọc từng câu từng lời của tác giả, đặt mình vào câu truyện nên mới viết ra được như thế. Tôi cảm động đến sung sướng, chúng tôi thực sự chưa thấy nhau trong 15 năm qua, nhưng rất thần giao cách cảm!

Không ngủ được, tôi lại bước ra balcon đứng, đêm Mexique với tiếng ve kêu như ở quê hương mình, biển vẫn trắng xóa ngoài khơi, hàng dừa cao nghệu im lìm thẳng đứng, tất cả dường như yên lặng phẳng lì nhưng sao trong lòng tôi như cơn sóng từng đợt tràn dâng!


Sáng hôm sau tôi ngủ đến hơi trưa vì tối qua bị mất ngủ, tôi vội vàng kéo chiếc màn che nắng sang một bên, trời hơi âm u nên ngủ ngon giấc thế! Biển vắng người bơi vì trời không đẹp lắm, nhưng lại có nét đẹp mộng mơ riêng của nó, tôi vẫn đem máy chụp hình xuống với quyển tiểu thuyết trên tay. Vẫn có những cặp tình nhân ấp ủ nhau ngay giữa biển cát, dưới những chiếc dù lớn che nắng, che mưa, trông thật hạnh phúc. Tôi chọn một góc ngồi vắng người dưới cây dù lớn chụp hình dưới mưa mờ mờ ảo ảo cũng lãng mạn lắm, tiếng nói thanh tao cất lên sau lưng, làm tôi giật mình quay lại:

- Anh... cũng đọc loại truyện này à?

- Vâng... à mà không phải! Tôi... anh đem ra để trả lại cho Hải Âu đã để quên trên bãi cát hôm qua đấy!

- A! Anh Cát Hiển... anh có biết là anh trùng tên với tác giả quyển sách này không?

- Ô... Vâng, phải phải! Hình như trùng tên đó mà! A mà Hải Âu đọc truyện này lâu chưa? Từ bao giờ?

- Quyển này là quyển thứ hai của ông ta, trước đó ông ta hay viết trên những tạp chí mà Hải Âu rất hay theo dõi... Hải Âu chưa đọc hết quyển sách này, còn vài truyện nữa thôi...

- Hải Âu... có thích lối kể truyện của ông ta chứ?

- Mỗi người có một lối suy nghĩ riêng, nhưng có những truyện ngắn trong này, ông ta như đang kể chuyện của chính... Hải Âu vậy! Giống lắm, nên khi đọc Hải Âu lại thấy như tác giả đang nói chuyện, tâm sự với mình vậy, cảm giác thật lạ!

Tôi không muốn nói tôi chính là tác giả của quyển sách nàng đang đọc, tôi muốn dành một ngạc nhiên cho nàng, và cũng muốn để cho chính nàng sẽ tìm ra điều ấy! Nàng nói khá đúng, vì trong quyển truyện ấy, tôi đã sống trong tưởng tượng, hình dung ra nàng, vui với những cái vui hồi xưa chúng tôi cùng trải qua dưới thời trung học, tôi đã tả nàng với tất cả trái tim và khối óc, tình yêu của tôi dành cho nàng được chứa trong từng câu từng chữ, nên dĩ nhiên phải rất giống, phải được gói ghém bao nhiêu lời nồng nàn mà tôi truyền đạt trên trang giấy.

Chúng tôi lại cùng nhau đi dưới mưa, không che dù, Hải Âu mặc một bộ bikini màu đỏ với những vết chân mèo in đậm màu đen, rực rỡ dưới cơn mưa phùn trông thật nổi, da nàng nâu sậm của biển cả, đôi mắt thật mênh mang làm hồn tôi chao đảo, tôi ngân nga tặng nàng:

“...Nếu không phải là em, sao khi buồn vui ta tìm về với biển... Nếu không phải tình yêu, sao sóng ru hồn bình yên...”

Nàng lại tiếp:

“Nếu không là biển xanh, sao đang dìu em bỗng chợt vội dỗi hờn, Nếu không phải tình yêu, sao bến neo vào bờ em...” (Biển và Em - Dương Thụ).


Nàng thuộc cả những bài hát của tôi? Cũng hay đấy, giọng tôi và nàng quyện lại giữa biển cả, sóng vỗ rì rào như đệm nhạc cho chúng tôi, bầy chim kêu oác oác ngoài khơi như cùng vỗ tay reo hò ngày chúng tôi hội ngộ. Nàng và tôi mải miết nói hết chuyện ngày xưa cho đến ngày nay, làm như những người bạn tri kỷ lâu ngày gặp lại, chúng tôi hình như đã mất đi bao năm lãng phí, cả nàng và cả tôi đều cảm thấy không đủ giờ để san xẻ cho nhau biết bao nhiêu chuyện của 15 năm xa cách kia,sau khi ở Mã Lai một thời gian,được gia đình bảo lãnh qua Canada, nàng cũng ráng vươn lên từ hai bàn tay trắng, như hầu hết những dân trí thức vượt biển, cuộc sống bây giờ cũng khá ổn định; mẹ nàng đã mất sớm, nên bố nàng qua Mexique làm ăn, xây khách sạn cho khách thuê vào những kỳ nghỉ hè, nên nàng về đây thăm bố mỗi năm hai ba tuần, rồi lại trở về xứ lạnh bên kia bờ đại dương..Nàng xinh đẹp tài giỏi, nên có nhiều bạn lắm, nhưng người yêu thì chưa ngã ngũ vì chẳng ai cùng một hướng nhìn với nàng cả; tuổi càng cao, sự lựa chọn càng khó...

Trời tối sớm hơn ngày thường vì âm u, chúng tôi định rảo bước về phòng, bỗng tiếng nàng hét lên, xuýt xoa:

- Aida! Rát quá!

Nàng cúi gập người xuống ôm bàn chân, tôi ngồi xuống đất giúp nàng xem vết thương, chỗ cắt khá dài, máu chảy nhiều dưới lòng bàn chân, chắc nàng dẵm nhầm vỏ ốc hay vỏ sò bén nhọn, tôi vội vàng đỡ nàng ra ghế ngồi tạm:

- Để anh... hút máu độc ra cho nhé!

- Anh... hút bằng gì?

- Em có biết người ta trị độc bằng nước miếng không?

- Thôi đi! Người ta đau muốn chết đây nè, anh cứ nói bậy bạ, chọc người ta hoài!

- Em không thấy mấy con chó... mỗi lần nó trị thương thường liếm vết thương đó sao? Sẽ khỏi ngay thôi!

- Không! Không! Em không cần trị giống kiểu mấy con chó đó đâu!

Chọc cho nàng cười, quên đi cái đau, tôi bịt chỗ bị thương của nàng bằng lòng bàn tay mình rồi ôm ngang hông, giúp nàng lò cò vào phòng bệnh gần đấy. Khi ôm nàng vào lòng, dìu nàng đi, tôi có cảm giác như ôm một người yêu, một người vợ, mặt nàng càng đỏ như gấc chín, giống y hệt hình ảnh đầu tiên tôi gặp nàng trốn cút bắt trong đám cây hồi trung học. Tôi thì thầm vào tai nàng:

- Hải Âu! Nếu không gặp lại được anh... em có quên anh đi như quên cái dĩ vãng cút bắt năm xưa với lũ bạn ở trường học không vậy?

- Dĩ nhiên là phải quên rồi! Ai thèm nhớ cái người đòi... hút máu người ta chứ!

Tôi biết nàng lại giỡn chọc tôi, vì lúc nãy tôi đã làm cho nàng hết hồn một phen, nhưng cũng hơi tức tức vì nàng không trả lời đúng câu hỏi của tôi:

- Biết thế, người ta cũng không thèm... chờ đợi 15 năm nay đó!

- Có thật là anh... chờ em không? Hay...

- Em sẽ biết câu trả lời khi đọc bài “...không hiểu vì sao...” trong quyển truyện tối nay nhé... ở trang 134 đó!

- Tại sao phải đọc câu truyện đó? Mà anh bảo là anh chưa bao giờ đọc quyển sách này hết cơ mà??? Chắc anh đã đọc rồi nên mới biết có câu truyện ấy trong này, và còn ở trang mấy nữa, có phải không?

- Hãy về đọc đi, sáng mai mình sẽ nói tiếp có được không? Em sẽ rất ngạc nhiên!!!

- Anh làm Hải Âu... nóng ruột đó!

Trời đã tối hẳn, tôi cùng nàng rảo bước dưới hành lang, tránh cơn mưa lành lạnh bên ngoài, chúng tôi cảm thấy thân nhau một cách rất tự nhiên mặc dù chỉ mới gặp lại nhau có 2 ngày nay thôi, nhưng trong tư tưởng và suy nghĩ... hình như đã hòa làm một...


Tối hôm ấy, tôi lại thức cả đêm viết lại tất cả những gì chúng tôi trải qua hôm nay, tình cảm tôi không ngừng biến đổi tăng dần vào những lúc gặp nàng, lạ một điều là ngoài nàng ra, sẽ chẳng ai thay thế được nữa! 15 năm trôi qua, tôi sống độc thân được mà, 15 năm tôi không có tình nhân nhưng không thiếu tình yêu, trong tôi vẫn dạt dào như kẻ đang yêu đậm đà,bao nhiêu truyện tôi viết về em từ trái tim tôi, như thực tại của nàng, hình như tình yêu của tôi thật tràn đầy đến nỗi truyền vào tâm trí nàng để nàng cũng phải chờ đợi tìm kiếm người ân nhân của năm xưa!

Tiếng phone reo lên vào khoảng hai giờ sáng, giật mình, rơi cả cây bút xuống nền nhà đánh xoảng, tiếng Hải Âu vang lên sũng nước:

- Em đã hiểu, rất hiểu... vì sao... qua câu truyện anh viết... em không ngờ chính anh là tác giả quyển sách này, có phải mình phải trải qua bao năm tôi luyện để được trưởng thành trong tình yêu, phải có thời gian, sự hy sinh, thử thách mới có thể kết hợp được chúng ta? Cám ơn anh đã dành thời gian tìm lại em, viết cho em... Em đã giúp anh tìm được em trả về cho anh rồi đây!

- Anh chỉ có một điều muốn gửi về em: Hãy nắm chặt lấy tay anh, và mãi mãi đừng buông ra!


Sỏi Ngọc



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - Hôm nay lúc 9:20am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 135
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.352 seconds.