Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 150
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24301
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Nov/2025 lúc 12:54pm
Cô Gái Sang Trọng Và Người Ăn Xin (Song Ngữ)
 


Từng ngạc nhiên khi thấy quý cô nọ kiên nhẫn thuyết phục người ăn xin ngồi trên góc phố, anh cảnh sát không khỏi xúc động khi biết được cuộc hội ngộ thú vị giữa hai người.

Một ngày nọ, người phụ nữ trông thấy một người ăn xin trên đường. Ông ta trông có vẻ khá già với râu ria xồm xoàm cùng quần áo lếch thếch. Mọi người qua đường đều nhìn ông bằng ánh mắt chẳng tốt đẹp gì vì với họ ông chỉ là một kẻ ăn xin bẩn thỉu và rách rưới. Chỉ có người phụ nữ này thấy thương cảm với người đàn ông nghèo khổ kia. 

Ngoài trời thì rét căm, lão ăn xin co quắp trong bộ trang phục chính xác hơn là một cái áo khoác lớn đã sờn cũ quần lấy người. Trông chúng không có vẻ gì là có thể mang đến hơi ấm cho ông cả. 

"Thưa ông, ông vẫn ổn chứ?", người phụ nữ lịch sự hỏi.

Nhìn vào quý cô đang đứng trước mặt, ông lão gằn giọng hừm một tiếng lớn. Một người có địa vị như vậy đứng trước mình chỉ có thể là giống như nhiều người khác, muốn chọc ghẹo, chế giễu mình mà thôi. 

Người phụ nữ vẫn đứng yên ở đó. Điều làm ông càng ngạc nhiên hơn nữa là cô còn mỉm cười và hỏi ông có đói không. 

“Không. Tôi vừa mới đi ăn với Tổng thống về đây. Xong chuyện rồi, cô đi đi”, người ăn xin đáp lời với vẻ châm biếm.

Người phụ nữ nọ vẫn cười. Cô khẽ đưa tay vào dưới cánh tay người ăn xin và cố kéo ông đứng dậy.

“Này cô, cô đang làm cái quái gì vậy?” người ăn xin kêu toáng lên.

Một người cảnh sát từ xa đi tới hỏi: “Có chuyện gì không, thưa cô?”

“Không có chuyện gì lớn đâu ngài cảnh sát. Tôi chỉ đang cố kéo ông ấy đứng lên thôi. Anh giúp tôi một tay nhé!” cô trả lời. 

Người cảnh sát ngạc nhiên nhìn cô và nói: 

“Người đàn ông vô gia cư này đã ở đây mấy năm rồi. Chắc cô phải có chuyện gì cần giải quyết với ông ta chứ?”

“Chỉ là tôi muốn đưa ông ấy đến một cửa tiệm để ăn chút gì đó và giúp ông tránh cái lạnh ngoài trời một lúc thôi.”

“Cô bị điên à, thưa cô?” người ăn xin cương quyết. “Tôi không muốn tới đó!”

Đột nhiên, ông cảm thấy có một bàn tay to khỏe đang nhấc lấy cánh tay kia của mình, ông nói lớn: 

“Buông tôi ra, ngài cảnh sát. Tôi có tội gì đâu”

“Đây là cơ hội để ông có một bữa ăn no đấy. Đừng như vậy”, người cảnh sát khuyên nhủ.

Sau một hồi giằng co, cuối cùng cả ba cũng đi tới một quán cà phê. Quán ăn vừa mới phục vụ xong cho buổi sáng và vẫn còn quá sớm để bắt đầu bữa trưa. Người quản lý sải bước về phía bàn và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. 

“Có chuyện gì vậy thưa ngài cảnh sát? Gã ăn xin này phạm tội gì à?”

“Không! Quý cô đây muốn mời ông ấy một bữa ăn”, vị cảnh sát đáp.

Người quản lý tỏ rõ thái độ không hài lòng: “Không phải trong quán của tôi chứ? Ông ấy sẽ khiến việc kinh doanh của chúng tôi bị ảnh hưởng."

Người ăn xin liền nói: "Giờ thì cô đã biết tại sao tôi không muốn đến đây rồi đấy. Buông tôi ra! Tôi đã nói không muốn đến chỗ này rồi mà."

Người phụ nữ nhẹ nhàng quay sang nói với người quản lý: "Thưa ông, tôi chắc là ông biết ngân hàng Eddy & ***ociates ở cuối dãy phố này chứ?”

"Đương nhiên tôi biết. Họ thường tổ chức họp hàng tuần trong phòng tiệc của chúng tôi”, người quản lý nhanh nhẹn đáp. 

“Chắc các ông cũng kiếm được kha khá từ những buổi đó nhỉ?”

“Vì sao chuyện đó lại khiến cô bận tâm?”

Bởi vì tôi là CEO của công ty đó!" 

Người quản lý thốt lên và không biết phải nói gì nữa trong hoàn cảnh này. 

Người phụ nữ quay sang phía cảnh sát và hỏi: “Anh có thời gian để dùng bữa cùng chúng tôi chứ?”

“Cảm ơn cô nhưng tôi đang trong ca trực”, anh đáp.

“Vậy thì một cốc cà phê nhé?”

“Vâng. Tôi nghĩ như thế sẽ tốt hơn”.

Người quản lý nhanh nhảu nói: “Để tôi đi làm cà phê cho anh, anh cảnh sát.”

“Cô thật tốt với người ăn xin”, viên cảnh sát nói với quý cô.

" Sự thật là khi bước xuống phố sáng nay, đây không phải là điều tôi dự định sẽ làm đâu”. Cô quay sang nhìn người ăn xin và hỏi: “Này ông lão, ông có nhớ tôi không?”

Người ăn xin suy nghĩ một hồi: “Đúng là nhìn cô quen lắm.”

“Ông có nhớ cô gái từng co ro trong cái rét và đói từng xuất hiện ở gần nơi ông làm việc trước đây chứ? Cô ấy có vẻ già đi nhiều phải không?”, người phụ nữ gợi ý.

Chứng kiến cuộc trò chuyện, người cảnh sát không khỏi ngạc nhiên. Anh không thể tưởng tượng được rằng quý cô xinh đẹp đang đứng trước mặt mình từng là một cô gái nghèo khổ.

“Lúc ấy tôi vừa mới ra trường và chuyển tới thành phố này để tìm một công việc. Rất lâu sau đó, tôi vẫn chưa kiếm được công việc nào. Không còn đồng nào trong túi, tôi phải trả căn phòng đang thuê và thành người vô gia cư, sống trên những con phố một thời gian. 

Tôi vẫn còn nhớ, đó là vào những ngày lạnh giá của tháng 2. Tôi thấy quán ăn này và đã liều mình bước vào với hy vọng sẽ tìm được chút thức ăn nào đó còn thừa hay những đồng bạc lẻ còn sót lại.”

Một ký ức lóe lên trong đầu người ăn xin: 

“A! Tôi nhận ra cô rồi. Hồi đó tôi làm ở quầy thu ngân. Cô bước vào và hỏi liệu cô có thể làm việc gì đó để đổi lấy thức ăn không. Tôi trả lời điều đó vi phạm quy định của cửa hàng.”

“Đúng! Và sau đó, ông đã mang ra cho tôi một cái bánh sandwich kẹp thịt bò nướng thật là to cùng một cốc cà phê. Ông còn tử tế cho tôi ngồi vào bàn để thưởng thức bữa ăn của mình. Tôi đã nhìn thấy ông trả thay tôi số tiền của bữa ăn đó.”

Người ăn xin bắt đầu tò mò: “Và cô đã bắt đầu kinh doanh ngay sau đó?"

“Cũng không nhanh vậy. Trưa hôm đó, tôi đã tìm được việc. Sau một khoảng thời gian học hỏi, tôi đứng ra kinh doanh riêng.”

Người phụ nữ mở túi xách lấy ra một tấm danh thiếp và dặn dò ông lão: “Hãy ghé qua phòng nhân sự của chúng tôi nhé. Tôi sẽ nói với người trưởng phòng. Chỗ chúng tôi có lẽ có việc cần đến ông đấy. Tôi sẽ đưa trước cho ông một số tiền để ông trang trải sinh hoạt.”

Người ăn xin bật khóc khi nghe những lời nói đó. Ông nghẹn ngào nói trong nước mắt: 

“Làm sao tôi có thể trả ơn cô đây?”

“Ông không cần phải làm vậy đâu. Cảm ơn trời đất khi đã để tôi được gặp lại ông. Cảm ơn anh cảnh sát vì đã giúp chúng tôi nhé!”.

Người cảnh sát đáp lời: 

“Thưa cô Eddy, tôi phải cảm ơn cô mới phải. Hôm nay cô đã cho tôi thấy một điều kỳ diệu. Và cũng cảm ơn cô rất nhiều vì cốc cà phê nhé!”

Nghe đến đây, người phụ nữ chợt nhớ ra: “Tôi quên không hỏi anh thích dùng sữa hay đường rồi. Đây là cà phê đen.”

“Tôi thích cho sữa và nhiều đường nữa.”

“Ôi, tôi sơ ý quá!”

“Cô đừng xin lỗi. Với tôi, ly cà phê trên tay có vị ngọt ngào như đã thêm đường vậy!”

Nguồn: https://eva.vn/eva-tam/quy-co-sang-trong-keo-lao-an-xin-vao-quan-an-canh-sat-rung-rung-vi-mot-dieu-ky-dieu-c66a430504.html

 

A BEGGAR AND A LADY

February 29, 2016


As a woman walked down the streets one day, she spotted a beggar. The man looked pretty old, unshaven and ill-dressed. Every p***erby looked at him with contempt; Not like they had anything against him, but merely because of who he was- a filthy beggar.

But when this particular woman saw him, she was filled with comp***ion.

The beggar was improperly dressed for a weather so cold. Precisely, he wasn’t dressed by wrapped up in what looked like a coat from a very old and not-so-warm suit. She kindly asked the man “Sir? Are you all right?”

The man looked at the women, who, clearly by her appearance was a demonstration of what people from a wealthy background looked like. The old beggar thought that she, like every other person, was mocking him. “Leave me alone,” he growled.

The women did not move. Instead, to his surprise, she smiled at him and gently asked if he was hungry.

“No, I’ve just come from dining with the president. Now go away.”-the beggar replied with a notable sarcasm. The woman’s smile did not fade. She slid her hands under the beggar’s arm and tried to pick him up.

“Woman, what do you think you are doing?” the beggar sounded annoyed.

“Is there a problem ma’am?” a policeman shouted, walking towards the lady and the beggar.

“Not at all officer. I’m just trying to get this man to his feet. Will you help me?”-the women replied

The policeman looked at her with surprise- “that man is old jack and has been here for  years. What have you got to do with him anyway?”

“I am taking him to a cafeteria to eat something and to get him out of the cold for a while”- The women answered.

“Are you crazy, lady?” the homeless man resisted. “I don’t want to go in there!” Then he felt strong hands grab his other arm and lift him up. “Let me go, officer. I didn’t do anything.”

“It’s a good chance to feed yourself jack. Don’t blow it.”- The officer advised.

After a lot of difficulty, the woman and the officer managed to drag jack into the cafeteria. It was past breakfast and too early for lunch hour of the day. The manager strode towards the table and asked “What’s going on here, officer?” he asked. “Is this man in trouble?”

“She brought old jack in here to be fed,” the policeman answered.

“Not in my cafeteria! People like him are bad for business.”-the manager angrily retorted.

“Now you know why I didn’t want to come in here woman.”- Jack said to the lady-“now let me go. I never wanted to be here in the first place.”

The woman turned to the cafeteria manager and smiled. “Sir, I reckon you know Eddy and ***ociates, the banking firm down the street?”

“Of course I do, ” the manager answered impatiently. “They hold their weekly meetings in one of my banquet rooms.”

“And I guess you make a good amount of money through those meetings.”

“Why does it concern you, I anyway?”

“Because I am the CEO of the company” the women replied, showing no sign of pride in her statement. “Oh.”- it was all that the manager managed to say.

She looked at the officer- “Would you like to join us in a cup of coffee and a meal, officer?”

“No thanks, ma’am,” the officer replied. “I’m on duty.”

“Then, perhaps, a cup of coffee to go?”

“Yes, ma’am. That would be very nice.”

“I’ll get your coffee for you right away, officer.”-the manager immediately replied.

“You served him right,” he said.

“Oh, believe me officer, that was not what I intended. I have a reason behind all this.” She stared at Jack intently, and asked “Jack, do you remember me?”

Old Jack examined her face- “well you do look familiar.”- He thoughtfully added.

“Do you remember a cold and hungry girl who frequently visited this place when you worked here?” the women asked – “she has perhaps grown old hasn’t she?”

The officer looked surprised. He couldn’t imagine this fine looking woman as a poor and hungry woman.

“I had just graduated and had come to the city looking for a job. Didn’t find one for a really long time. I was running out of cash and had been asked to vacate my apartment too.  I lived on these streets for days. It was the cold month of February, I still remember. And that’s when I found this place and walked in hoping to find eatable my little budget could afford.”

Jack’s face suddenly lit up- “now I remember you. I used to be at the counter. You came up and asked me if you could work for something to eat. I said that it was against company policy.”

“I know,” the woman said. “Then you offered me the biggest roast beef sandwich, a cup of coffee, and a table for me to sit and enjoy the meal. I saw you put the price of my food in the cash register”

“So you started your own business?” Old Jack asked.

“No, not exactly. That very afternoon I got a job. I worked my way up. Then, I started my own business.” She opened her purse and pulled out a business card. “Please pay a visit to the personnel director of my company. I’ll go talk to him now. I am sure there is something in my office for which we can use your help. We can even pay you a certain amount of your salary in advance.”


Theo Alltimeshortstories
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 24301
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: Hôm nay lúc 11:12am

Một Câu Hỏi Của Người Miền Bắc


 Một câu hỏi.

“Để trả lời một câu hỏi?”
Có lần mình đã gặp một anh người Bắc, nói năng nho nhả cũng thuộc dạng trí thức anh đã hỏi mình một câu như vầy :
Em người miền Nam sống ở Saigon từ nhỏ, anh hỏi thật em trả lời đúng sự thật với suy nghĩ của người Saigon nhé !
Tại sao cũng là người Bắc, nhưng Bắc 54 di cư vô miền Nam, tới giải phóng là 21 năm.
Anh vô miền Nam năm 75 đến giờ là 42 năm, gấp đôi dân 54.
Thế nhưng tại sao người SàiGòn lại coi Bắc 54 là một phần của họ gặp nhau tay bắt mặt mừng như ruột thịt, anh để ý riêng bản thân anh thôi nha. Có thân lắm có vui lắm, dân SàiGòn vẫn luôn mang một khoảng cách khi tiếp xúc với anh, nếu họ biết anh đến với Sài Gòn năm 75???
Trời, một câu hỏi khó cho thí sinh à nha !
Em trả lời thật, anh đừng giận em nói :
-Tách riêng 2 phần chính trị và văn hoá nghệ thuật ra đi ha!

Phần chính trị thật ra khi giải phóng vô em mới có gần 15 tuổi thôi về quan điểm thắng, thua em chưa đủ trình độ nhận xét,
Nhưng nếu nói về cuộc sống của thời trước và thời sau 75, khác nhau nhiều lắm : sướng khổ rỏ rệt. Má em chỉ là công chức nhỏ của tổng nha kiều lộ, bây giờ mấy anh gọi là cầu đường đó, nhưng hồi nhỏ em rất sướng, đi học toàn trường dòng, em không biết ngoài Bắc anh có không, chứ thời đó mà học nội trú là mắc lắm đó, nhà em không giàu, cậu đi lính Quốc Gia, dì và ông ngoại đều dân Kiều lộ, nhưng sống rất thanh thản, mặc dầu lúc đó chiến tranh tràn lan khắp nơi.
Thời đó người Bắc di cư vô Nam, thường sống từng vùng do chánh phủ chỉ định, rồi từ từ lan ra.
Người miền Nam học được người Hà Nội nhiều điều : Cần kiệm, lễ giáo, nếp sống thanh lịch quý phái và tri thức.
Người miền Bắc vô Nam học được của người Sài Gòn nói riêng và người miền Nam nói chung : Sự giản dị, chân thật, tốt bụng, phóng khoáng ; không câu nệ bắt bẻ hay khó khăn.
Và cả hai miền học được của miền Trung cái chịu thương chịu khó, cái đùm bọc tình đồng hương.
Cả ba miền hoà nhập với nhau, ảnh hưởng nhau lúc nào không hay. Hồi đó, em đi học gặp mấy đứa bạn Bắc Kỳ rốn vẫn hay chọc tụi nó là “Bắc kỳ con bỏ vô lon kêu chít chít” mà tụi nó cũng không giận, chọc lại em : “mày Nam kỳ ga guộng, bắt con cá gô, bỏ dô gổ ,kêu gột gột”, rồi lại khoác tay nhau chơi bình thường. Trẻ con thì như vậy, người lớn gặp nhau ba miền chung bàn nhậu là dô đi anh hai mình, là tay bắt mặt mừng …

Em nói dài dòng để cho anh hiểu rõ hơn vì sao Bắc 54 trở thành người miền Nam.
Chưa kể đến cái tình nha anh! Tình đồng đội khi chiến đấu chung. Ngoài anh chắc gọi đồng chí, trong đây em nói quen tiếng dân Sài gòn xưa, lúc chiến tranh mà đi lính thì cũng phải đi chung, cả ba miền gặp nhau giữa lúc thập tử nhất sinh, thân nhau là chuyện bình thường.
Đó là lính, còn người dân giữa cái tan tác đau thương chạy loạn lạc, chết chóc hầu như từ mũi Cà Mau đến sông Bến Hải…. nơi nào không có. Từ đó, người ta thương yêu nhau và không ai nghĩ miền nào là miền nào. Người ta gọi đó là tình đồng bào, tình quân dân cá nước nói theo kiểu miền Nam của em.
Đó là nói hơi thiên về chính chị chính em đó nha !

Bây giờ, bàn hơi sâu văn hoá nghệ thuật thời đó nha !
Em nói với anh ngay từ đầu rồi nhé ! Lúc đó em chỉ mới 15 tuổi, làm sao đủ tư cách phê bình văn học. Em chỉ kể cho anh nghe theo cái hiểu biết nhỏ bé của em thôi.
Người miền Bắc 54 vô miền Nam đem theo được gì nhỉ ?
Người thì chắc cũng không có của cải gì nhiều rồi, đi giống như đi vượt biên mà có gì, sao anh cười, em nói thiệt mà !
Nhưng có một di sản khổng lồ mà người miền Bắc 54 đã đem cho miền Nam. Đó là văn hoá, nghệ thuật. Nếu xét kỹ, nhà văn thời đó của người Nam bộ vẫn ít hơn người Trung và Bắc. Những tác phẩm giá trị, từ dịch thuật đến thơ văn, hầu như tác giả người Hà Nội, người Huế, Đà Nẵng, Sài gòn, v.v… toàn những tác phẩm để đời.
Em xin lỗi, “giải phóng” hơn bốn chục năm rồi, nhưng nếu ai có hỏi em đã đọc được cuốn sách nào để lại ấn tượng trong em chưa….
Xin chào thua, giận em, em chịu, vì có đọc đâu mà nhớ !
Chả có gì cho em ấn tượng, chắc một phần do em dốt anh ạ, nên không hiểu nổi văn học thời này thôi.

Nói đến nghệ thuật cái này thì em thích ca thích hát nên hơi rành một chút. Chắc anh không ít thì nhiều cũng phải có nghe Duy Quang hay Sĩ Phú, Duy Trác, Tuấn Ngọc… những người con Hà Nội hát trước 75, nói về văn học có thể anh không biết chứ hát hò anh phải biết sơ thôi.
Vâng, Hà Nội 36 phố phường để lại cho người miền Nam nhiều ca khúc để đời của Phạm Duy, chắc anh không biết bài Viet Nam… Việt Nam, bài tình ca Con đường cái quan, của bác ấy .
Em nói nhiều về Pham Duy vi đúng là dân Hà Nội 45 đó anh !
Oh, anh biết nhiều về Phạm Duy, như vậy chắc anh cũng biết rõ những nghệ sĩ nổi tiếng trước 75, đến bây giờ vẫn ăn khách, những người ca sĩ mà anh biết không, cái thời ngăn sông cấm chợ, muốn được nghe phải thức canh đài BBC hay đài VOA, vừa nghe vừa khóc vì quá xúc động. Đó là lý do tại sao ca sĩ Hải ngoại khi về nước người ta đi đón râ`n trời, một cái vé có khi nữa tháng lương người ta vẫn cắn răng để nghe cho bằng được thần tượng của mình hát.
Đó là ca sĩ Hà Nội, còn trong Nam hay ngoài Huế cũng rất nhiều ca sĩ nổi tiếng, kiểu Chế Linh, Nhật Trường, Duy Khánh, v.v…
Em xin lỗi anh nhé, có thể ca sĩ ngày xưa người ta hát không cần phải là học trường lớp thanh nhạc như cái cô Thanh Lam gì ngoài Bắc của anh bây giờ đâu, nhưng vẫn đi vào lòng người nghe mãi không quên, còn cô ấy học cao quá diva diviec gì đó, nói thiệt anh đừng cười em lạc hậu với thời cuộc quá anh ạ, nhờ cái chuyện cổ chửi ca sĩ miền Nam thất học, dư luận ồn ào quá, em mới để ý, chứ thiệt tình bình thường em mà biết cô này .. em chết liền đó anh, chưa từng nghe giọng hát này bao giờ.
Thì đó, nhờ những tác phẩm giá trị của văn học nghệ thuật, những nhạc sĩ, ca sĩ, kịch sĩ đều có sự đóng góp của Huế, Sài gòn, Hà Nội.. đã đưa ba miền Nam-Trung-Bắc, gần nhau hơn, hoà quyện lại với nhau thành một.
Cám ơn anh chịu khó nghe em phân tích một cách dài dòng xoay quanh câu hỏi của anh.

Vì đây là lần đầu tiên em được nghe một câu hỏi rất thật của một người Bắc vào trong Nam … năm 1975 .Thế cho nên em cũng trả lời rất thật lý do vì sao Bắc 54 lại là dân miền Nam dầu chỉ mới sống với nhau có 21 năm.
Và dân Bắc 75, dầu sống trong Nam đến 42 năm, vẫn mãi mãi là …. người Bắc, chứ không thể nào là người Hà Nội của dân miền Nam xưa.

Với một ít kiến thức nhỏ nhoi, một ít kinh nghiệm sống từng trải qua những thăng trầm của đất nước.
Em xin các cô bác, anh chị đã, đang và sắp đọc những giòng tự sự này một lời xin lỗi nếu như em có viết sai một ít chi tiết nào đó, các bậc cao nhân, tiền bối làm ơn bỏ qua cho kẻ hậu bối này câu trả lời mơ hồ của em, chắc chưa đủ sức thuyết phục cho anh bạn miền Bắc của chúng ta hiểu rõ hơn… Nhưng sức người có hạn, em nói rồi – tầm hiểu biết của em hạn hẹp bao nhiêu đấy thôi.
Xin chỉ giáo thêm!

Khuyết Danh

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 150
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.445 seconds.