![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Lịch Sử - Nhân Văn | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 15 |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23910 |
![]() ![]() ![]() |
SÀIGÒN TRĂM NHỚ CHẲNG QUÊN :
SÀIGÒN TRĂM NHỚ CHẲNG QUÊN : Sài Gòn luôn là mảnh đất đặc biệt mà đối với ai đã có dịp sống một thời gian tại mảnh đất này sẽ cảm thấy được nỗi nhớ khôn nguôi chôn chặt ở đáy lòng khi rời đi. - THỜI TIẾT : “Thời tiết Sài Gòn cũng như con gái Sài Gòn vậy, mưa nắng thất thường!”. Đó
là câu cửa miệng quen thuộc của những ai sống lâu năm ở Sài Gòn nói với
nhau hay chỉ đơn giản là nói với một người bạn, vừa gặp mặt. Nhiều khi
bạn đang mải mê suy nghĩ thì một cơn mưa bất chợt đổ xuống, sau đó trời
lại hửng nắng như chưa hề có mưa, là điều vốn không lạ ở Sài Gòn. Mưa nắng Sài Gòn thất thường như tính nết người con gái tuổi mới lớn, nhanh đến nhanh đi, vội vã để rồi chợt nhớ mong manh, dịu dàng tha thiết nhưng cũng thật đáng yêu. Mưa
Sài Gòn thường đột ngột, nặng hạt và rất nhanh. Vừa nắng đó, nắng gay
gắt nhưng chỉ vài phút sau trời dịu lại, ầm ì vài tiếng sấm rồi mưa. Mưa rơi từng hạt thành những sợi dài in trên ngọn đèn, đường phố ướt sũng ngập nước trong mưa. Sài
Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng rõ rệt, không có khoảng thời gian chuyển
mùa như miền Bắc hay miền Trung. Nắng ban mai còn vương hơi sương lành
lạnh từ kênh rạch, sông ngòi. Cơn gió thoảng qua cũng làm thấy sắc se
một nỗi nhớ. Sài
Gòn nắng, Sài Gòn mưa giữa ồn ào của cuộc sống bon chen chốn đô thành,
giữa công việc ngập đầu, của nhịp sống bộn bề. giữa những đông vui, tấp
nập ấy ta không còn cảm giác cô đơn, lạc lõng dù chỉ có một mình. Cần một bờ vai nương tựa, ta thấy mình vẫn còn đủ mạnh mẽ, vững vàng bước đi đến tận cùng ước mơ của mình. Nắng đến mưa đi, ngày lại hiện hiện ngoài ô cửa nhỏ, nhành lan vẫn tốt tươi, bốn mùa đơm bông, hương đưa thoang thoảng, ngọt ngào. Trưa Sài Gòn. Có một thành phố một màu vàng nắng chói chang nhưng nắng Sài Gòn dịu dàng hơn rất nhiều. một ly chè, một ly kem, một ly trà đá mát lạnh làm tan cơn khát và xua đi giọt mồ hôi còn vương trên má. Trưa nắng ta cũng có thể la cà trong siêu thi để mua sắm, vào nhà sách đọc thỏa thích những cuốn sách hay. Rồi
chiều về, Sài Gòn sau những cơn mưa bất chợt, ta thấy cái lạnh của
sương đêm bình yên, tĩnh lặng của thành phố cả một ngày ồn ào, náo
nhiệt. Thật thú vị nếu cùng bạn bè ngồi quán café gọi một ly café rồi
ngồi bên cửa sổ hít hà hương thơm café rồi ngắm phố phường vội vã trong
cơn mưa, cảm giác thật nhẹ nhàng, yên ổn trong khoảng không tĩnh lặng,
bất chợt vang lên bài hát: " Sài Gòn nắng không đổ lửa, chỉ làm đổ chút mồ hôi, giọt mồ hôi long lanh mằn mặn thấm đẫm mùi người càng nhớ nhau thêm…”. Từng dòng người xe cộ cứ mải miết ngược xuôi. Có những đêm Sài Gòn mưa, khuya giật mình thức giấc, nghe tiếng mưa dội trên mái nhà, xen kẽ là nhịp tiếng đồng hồ tích tắc, buông rơi lảnh lót tiếng rao hàng đêm khuya, một tô hủ tíu bán dạo, một trái bắp nóng hổi, hay một củ khoai lang nướng còn ấm trên tay, ta thấy lòng mình dâng lên những hạnh phúc. Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, những khúc biến tấu nhịp nhàng của bốn mùa trong một ngày thật là tuyệt duyệt, gắn bó, mưu sinh với mảnh đất này, ta cảm nhận nơi đây là quê hương thứ hai. Tình yêu Sài Gòn trong ta một tình yêu nhẹ nhàng và sâu lắng. Sài
Gòn - những ngày không nắng, không mưa, không vướng bận một tạp âm nào
nhẹ nhàng, thênh thang đến lạ. Đi bộ dọc theo con đường trở về nhà,
không vội vàng, chẳng bận tâm điều gì, cứ thả hồn theo từng bước chân.
Dừng lại ở một quán hủ tiếu đầu xóm trọ : "Chú ơi, hủ tiếu khô bò viên nhé!". Vẫn
như thường lệ, gọi tô hủ tiếu, ngồi vào bàn, loay hoay tìm ớt, tìm
chanh, tìm đũa, tìm nước chấm chất đầy cả bàn mới an tâm mà ngồi đợi.
Chú mang vội tô hủ tiếu, nở nụ cười như một thói quen. Không buồn, không
vui nhưng trong lòng bỗng thấy bình yên. Sài
Gòn - những ngày vào hè, nóng không tưởng, mọi người ra đường không
quên bao tay, bao chân, khẩu trang kín mặt để chống chọi với thời tiết
bức bối này. Vẫn con đường từ trường về nhà, vẫn những suy nghĩ vu vơ
lướt qua, nhưng hôm nay bước chân có phần nhanh hơn vì trời nắng nóng.
Đến xóm trọ, chào bà ngoại bán nước đầu ngõ, bà cười và nói : "Nắng nóng quá ha con". Mình cười chạy vội về nhà. Sài
Gòn - những ngày vào mùa mưa, những cơn mưa bất chợt ập xuống mà chẳng
báo trước, cái không khí ẩm ướt làm con người cũng cảm thấy không mấy
thoải mái, nhất là khi ở trên lớp và tội nghiệp đống quần áo vừa mới
phơi. Tan học, con bạn gọi với theo : "Tao cho quá giang về nè", đến đầu ngõ, chạy vội vào trọ, cô bán bún trong xóm cười và nói : "Mùa mưa rồi, nhớ mang theo áo mưa đi con". Mình mỉm cười và đi vào trọ, cô chủ trọ vừa thấy đã bảo : "Cô lấy giúp quần áo cho con rồi nhé!". Mình
nhìn cô cười và cảm ơn. Hóa ra, Sài Gòn những ngày mưa cũng không khó
chịu đến mức như tưởng tượng, thời tiết ấy có thất thường thì đã có lòng
người xoa diu. Sài
Gòn - những tối học về trễ, phố lên đèn, dòng người có phần tấp nập
hơn. Tiếng rú ga, tiếng nhạc vang ra từ một quán nước nào đó. Vẫn con
đường từ trường về nhà, vẫn những ngóc ngách, ngõ hẻm, vừa đi vừa hát vu
vơ bản tình ca. Ghé lại quán nhỏ ven đường : "Cô ơi, con ổ bánh mì nha!". Mình đưa tờ 500k, cô nhìn và bảo : "Cô không có tiền thối, thôi mai con ghé lại đưa cô cũng được." Mình kiểu vừa sốc vừa ngẩn ngơ 2, 3 giây và nói : "Cô ơi, không sao chứ? Vậy mai con quay lại đưa cô nhé!" "Không sao con ơi, có gì đâu " - cô cười. Quãng
đường còn lại về nhà, mình cứ suy nghĩ mãi, ở một nơi, chẳng có chút
niềm tin này, ở nơi, ai ai cũng nhìn nhau bằng ánh mắt dè chừng, vẫn còn
những con người đặt niềm tin cho bạn!. Sài Gòn - những ngày buồn đến nao lòng. Bà ngoại chung khu trọ, hôm trước khi về tết, thấy mình xách ba lô bà còn nói ; "Về tết vui nha", hôm nay vào lại, bà đã không còn nữa... Hôm nào mình mặc áo dài đi về, bà cũng chọc : "Cô
giáo về rồi kìa", còn mình gặp cũng hỏi thăm bà vài câu. Khu trọ, ngày
nào đi đi về về cũng thấy bà ngồi trước ngõ, hôm nay vắng quá! Vốn chẳng
phải người thân, ruột thịt, nhưng những con người chan hòa, trìu mến ấy
hóa ra lại thành người ta thương... Sài Gòn - những ngày hiền hòa, dễ chịu nhưng lòng người lại chùng xuống, đầy gợn sóng. Một người chị quen thân nhắn tin : "Đầu tháng 4 chị bay, nhớ ra tiễn chị nhé!". Tự nhiên bất giác giật mình, cũng chẳng phải đêm ngày kề bên nhau nhưng cái cảm giác một phương trời khác khiến mình suy nghĩ. Nhớ
hồi ấy, chị vui vẻ, mình hồn nhiên, đôi khi lại hẹn hò ăn uống. Chưa
bao giờ nghĩ tương lai xoay chuyển nhiều đến mức khó tin như vậy. Chị
đón một tương lai mới ở xứ người xa lạ, mình bước những bước rất nặng,
rất thấm vào tương lai cũng chẳng mấy quen thuộc. Hóa ra, tất cả đều trưởng thành rồi!. Sài
Gòn với những điều tưởng chừng giản đơn ấy lại in hằn sâu sắc vào trái
tim ta, không phô trương, không hoa mỹ nhưng đầy chân thành và mộc mạc. Đừng trách Sài Gòn vô tâm, thiếu tình người, chỉ là chính bản thân mình chưa đủ bình yên để cảm nhận trọn vẹn. Những nỗi buồn, những giọt nước mắt, những kiếp người, những mảnh đời cứ đến đây Sài Gòn ôm trọn yêu thương hết. Một Sài Gòn bao dung như thế,vì cớ gì ta lại không yêu !!! Nguồn saigoncogivui |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23910 |
![]() ![]() ![]() |
SÀIGÒN CỦA TÔI… “Hồi 54, cả trăm ngàn dân di cư mang theo đủ loại kiểu sống bó trong luỹ tre làng đem nhét hết vô mảnh đất nhỏ xíu này, cũng gây xáo trộn cho người ta chứ. Phong tục, tập quán, ở đất người ta mà cứ như là ở đất mình. Nhưng người Sài Gòn chỉ hiếu kỳ một chút, khó chịu một chút, rồi cũng xuề xoà đón nhận. Lúc đầu tụi bạn ghẹo tôi là “thằng Bắc kỳ rau muống”. Con nít đổi giọng nhanh mà, trong nhà giọng Bắc, ra ngoài giọng Nam. Thế là huề hết. Rủ nhau đi oánh lộn phe nhóm là chuyện thường. Khỏi cần biết đúng sai, mày đánh bạn tao, thì tao đánh lại, oánh lộn tưng bừng. Vài ngày sau lại rủ nhau đi xem xinê cọp. Dễ giận dễ quên. Hè, tụi bạn về quê, Bến Lức, Vĩnh Long, Kiến Hoà… Cũng chia tay hứa hẹn, tình cảm ra rít : “Tao về quê sẽ mang lên cho mày ổi xá lỵ, xoài tượng…” Tôi ngóng cổ chờ bạn, chờ quà. Thực ra, tôi thèm có quê để về. Tết đến, thầy cô, bạn bè về quê, nhiều người Sài Gòn xôn xao về quê. Tôi ở lại Sài Gòn mà thấy mình vẫn không phải dân Sài Gòn. Vậy ai là dân Sài Gòn chính hiệu đây? Chẳng lẽ phải tính từ thời mấy ông Pétrus Ký hay Paulus Của? Sài Gòn trẻ măng, mới chừng hơn 300 tuổi tính từ thời Chúa Nguyễn xác lập chủ quyền ở đây. Sài Gòn khi cắt ra khi nhập vào, to nhỏ tuỳ lúc. To nhất khi nó là huyện Tân Bình, kéo dài đến tận Biên Hoà. Nhỏ nhất là vào thời Pháp mang tên Sài Gòn. Ngay trước 1975, Sài Gòn rộng chừng 70km2, có 11 quận, từ số 1 – 11. Hồi đó Phú Nhuận, Tân Bình, Thủ Đức… còn được xem là nhà quê (tỉnh Gia Định). Bây giờ Sài Gòn rộng tới 2.000km2. Sài Gòn đắc địa, có cảng nối biển, là đầu mối giao thương quốc tế, tiếp cận văn minh Tây phương sớm. Dân Sài Gòn không có địa giới rõ rệt. Nói tới họ có vẻ như là nói tới phong cách của dân miền Nam. Họ là những lưu dân khai phá, hành trang không có bờ rào luỹ tre nên tính tình phóng khoáng, trọng nghĩa khinh tài, nói năng bộc trực… Ai thành đại gia thì cứ là đại gia, ai bán hàng rong thì cứ bán. Sài Gòn không tự hào mình là người thanh lịch, không khách sáo, không mời lơi. Họ lấy bụng đãi nhau. Sài Gòn có mua bán chém chặt? Có, đúng hơn là nói thách. Cứ vô chợ Bến Thành xem mấy bà bán mỹ phẩm, hột xoàn hét giá mát trời ông Địa. Không cứ khách tỉnh, dân Sài Gòn lơ mơ cũng mua hớ như thường. Ít nơi nào nhiều hội ái hữu, hội tương tế, hội đồng hương như Sài Gòn. Có máu lưu dân trong người, dân Sài Gòn thông cảm đón nhận hết, không ganh tị, không thắc mắc, không kỳ thị. Người ta kỳ thị Sài Gòn, chứ Sài Gòn chẳng kỳ thị ai. Nhiều gia đình người Bắc người Trung ngại dâu ngại rể Sài Gòn, chứ dân Sài Gòn chấp hết, miễn sao ăn ở biết phải quấy là được. Dân Sài Gòn làm giàu bằng năng lực hơn là quyền lực. Người ta nói “dân chơi Sài Gòn”. Trời đất ! Sài Gòn mà “tay chơi” cái nỗi gì. Tay chơi dành cho những đại gia giàu lên đột xuất từ đâu đó đến. Sài Gòn a dua thì có, nhưng a dua biết chọn lọc. Coi vậy chứ dân Sài Gòn đâu đó còn chút máu “kiến nghĩa bất vi vô dõng giả”. Cứ xem dân Sài Gòn làm công tác xã hội thì biết, cứu trợ lũ lụt thấy người ta lạnh quá, cởi áo len đang mặc tặng luôn. Họ làm vì cái bụng nó thế, chứ không phải vì PR, đánh bóng bộ mặt. Biết bao văn nghệ sĩ miền Bắc, miền Trung vào đất này “quậy” tưng, tạo ra cái gọi là văn học miền Nam hậu 54 coi cũng được quá chứ ? Nhạc sĩ Lam Phương, quê Rạch Giá, mười tuổi đã lưu lạc lên Sài Gòn kiếm sống. Năm 17 tuổi nổi danh với bản Kiếp nghèo và khá giả từ đó. Tiếp cận văn minh phương Tây sớm, nên dân Sài Gòn có thói quen ngả mũ chào khi gặp đám ma, xe hơi không ép xe máy, xe máy không ép người đi bộ, chạy xe lỡ va quẹt nhau, giơ tay chào ngỏ ý xin lỗi là huề. Những thói quen này giờ đây đang mất dần, nhưng dân Sài Gòn không đổ thừa cho dân nhập cư. Họ cố gắng duy trì (dù hơi tuyệt vọng) để người mới đến bắt chước. Chợ hoa là một chút văn hoá của Sài Gòn, có cả nửa thế kỷ nay rồi, có dân nhập cư nào “yêu” hoa mà ra đó cướp giựt hoa đâu. Sài Gòn nhỏ tuổi nhiều tên, nhưng dù thế nào Sài Gòn vẫn là Sài Gòn. Nhiều người thành danh từ mảnh đất này. Sài Gòn nhớ không hết, nhưng mấy ai nhớ đến chút tình của Sài Gòn ? May ra những người xa Sài Gòn còn chút gì nhức nhối. Tôi có người bạn Bắc kỳ chín nút, xa Việt Nam cũng gần 40 năm. Tên này một đi không trở lại, vừa rồi phone về nói chuyện lăn tăn, rồi chợt hỏi: “Sài Gòn còn mưa không?” – “Đang mưa”. Đầu phone bên kia thở dài: “Tao nhớ Sài Gòn chết… mẹ!” Sài Gòn nay buồn mai quên, nhưng cũng có nỗi buồn chẳng dễ gì quên. Mới đây đi trong con hẻm lầy lội ở Khánh Hội, chợt nghe bài Kiếp nghèo vọng ra từ quán cóc ven đường. Tôi ghé vào gọi ly càphê. Giọng Thanh Thuý sao da diết quá: “Thương cho kiếp sống tha hương, thân gầy gò gởi theo gió sương…” Chủ quán, ngoài 60 cầm chồng báo cũ thẩy nhẹ lên bàn “Thầy Hai đọc báo…” Hai tiếng “thầy Hai” nghe quen quen… Tự nhiên tôi thấy Sài Gòn như máu chảy từ tâm, Sài Gòn bao dung. Tôi chợt hiểu ra, mình đã là người Sài Gòn từ thuở bào thai rồi, cần gì xin nhập tịch.” MỘT THỜI SÀI GÒN |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 15 |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |