Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: GIẤC MƠ VỀ NGUỒN | |
<< phần trước Trang of 31 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 08/May/2008 lúc 8:24pm |
MẸ LÀ MÙA XUÂN BẤT TẬN Chín chữ cù lao cao ngất trời Làm sao đền đáp mẹ hiền ơi Cưu mang chín tháng đầy gian khổ Sinh nở nuôi bồng thân tả tơi … Vừa thoát thai nào khác trứng non Trắng đêm mẹ thức dỗ dành con Mẹ lo con đói lo con lạnh Quên cả cơn đau đến mõi mòn Kỳ quan tuyệt xảo nhất nhân gian Là trái tim yêu của mẹ hiền Ðến lúc tuổi cao gần xế bóng Vẫn thân cò vất vả triền miên Hỡi anh, hỡi chị hỡi em ơi Mẹ sống cùng ta chỉ một thời Bỏ lỡ cơ may lo chữ hiếu Biết làm sao báo đáp ơn người Công cha nặng ví thái sơn cao Tình mẹ bao la tựa biển trời Ly xứ vời trông về đất mẹ Ðau lòng lả chả giọt châu rơi Mùa xuân bất tận đã ra đi Từ dạo ôm sầu khóc biệt ly Hăm mốt năm vùi trong huyệt lạnh Mẹ đâu rồi … thân xác còn chi !... NPNA Chỉnh sửa lại bởi Ngoc An - 10/May/2008 lúc 8:18pm |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
đông quyên
Senior Member Tham gia ngày: 04/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 267 |
Gởi ngày: 09/May/2008 lúc 7:51am |
Nói làm sao hết Ngọc An ơi !
Tình Mẹ cho con vút tận trời
Nhắc nhớ ! Muôn trùng, không nhớ trọn
Thôi đành tĩnh lặng... bóng trăng soi.
Bóng trăng soi...
Bóng trăng soi...
Người mồ côi
Buồn bã lắm
Dù sáu mươi năm làm kiếp con người ! Chỉnh sửa lại bởi đông quyên - 09/May/2008 lúc 7:57am |
|
bx
|
|
IP Logged | |
đông quyên
Senior Member Tham gia ngày: 04/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 267 |
Gởi ngày: 09/May/2008 lúc 8:12am |
BÂNG KHUÂNG NỖI NHỚ
"Đêm nay trời nước lặng thinh
Bâng khuâng nỗi nhớ riêng mình...ai hay"
Gió nhẹ lay, cành nhẹ lay
Đường về hun hút, Chương Đài còn xa
Liễu xanh xanh, liễu mượt mà
Thoáng rung tấu nhạc, bài ca năm nào
Sài Gòn một thuở, còn đâu
Can chi níu lại mối sầu tương tư? Chỉnh sửa lại bởi đông quyên - 09/May/2008 lúc 8:12am |
|
bx
|
|
IP Logged | |
đông quyên
Senior Member Tham gia ngày: 04/Jun/2007 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 267 |
Gởi ngày: 09/May/2008 lúc 8:31am |
ẢO MỘNG ĐÊM NAY
Trăng rụng nhà ai, trời rựng sáng
Dường như chim hót phía sau vườn
Ngập ngừng tiếng thở bay theo gió
Và một đêm, tình kẽ ly hương
Trăng rụng nhà ai, trăng lạnh quá
Từ ngàn năm vẫn nỗi cô đơn
Trăng không cảm được vì sao lạ
Nên mãi chênh vênh giữ khoảng buồn
|
|
bx
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 09/May/2008 lúc 8:40pm |
Rất cảm động với mấy đoạn thơ của anh Ðông Quyên chia xẻ niềm đau không còn Mẹ trong dịp lễ Mother's Day- Chúng ta với tuổi này làm sao còn Mẹ phải không anh- NA sẽ tiếp tục gửi lên những bài thơ về Mẹ để anh cùng các bạn mồ côi như chúng ta ngậm ngùi... đọc nha - NPNA
GIAO THỪA NHỚ MẸ Hai mươi năm con không còn gặp mẹ Gió giao thừa buốt lạnh cả tim con Đón xuân về mà trong dạ héo hon Nhìn di ảnh lệ trào dâng khóe mắt Hai mươi năm con giữ lòng son sắt Lời mẹ khuyên còn vang vọng đâu đây Thương con tôi thân cơ cực dạn dày Nghe lời mẹ trọn bề câu tiết hạnh Thân nhi nữ tình duyên con lận đận Âu số trời nào đâu chỉ riêng con Phải sống sao câu đạo lý vẹn tròn Dẫu có thác gương son còn ghi tạc Con vẫn sống nơi chân trời phiêu bạt Từng đêm về nhớ mẹ lệ con rơi Từng xuân về lòng ray rứt khôn nguôi Thương thân mẹ nấm mồ hoang xương rũ Thương thân mẹ dầm chan mưa nắng phủ Hai mươi năm gặp mẹ chỉ trong mơ Hai mươi năm con phải sống bơ vơ Khi xuân đến là tim hồng thổn thức Cúng giao thừa chẳng bánh chưng, chè, mức Ba nén hương tâm nguyện với trời cao Cho đời con thôi sóng gió ba đào Cho hồn mẹ thanh nhàn nơi cõi Phật Cho nhân thế bớt tranh đua giành giật Mong bình yên nơi quê mẹ thân yêu Cho tha nhân mơ một sớm một chiều Con của mẹ về chung bầu sữa mẹ … Nguyễn Phan Ngọc An Chỉnh sửa lại bởi Ngoc An - 10/May/2008 lúc 8:17pm |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 09/May/2008 lúc 10:36pm |
NIỀM ÐAU MẤT MẸ Năm xưa tôi còn nhỏ Mẹ bồng ẳm cưng chiều Ðến lúc tôi khôn lớn Mẹ lo lắng đủ điều Ngày tôi lên xe hoa Mắt mẹ nhòa ngấn lệ Nay tôi đã hiểu ra Biển trời công đức mẹ … Biết thuở nào đền đáp Muôn một nghĩa cưu mang Mẹ vội vàng vắng bóng Bỏ tôi giữa dương gian Với muôn ngàn cay đắng Mỗi khi nhớ đến mẹ Lòng hối hận dâng tràn Vì trách nhiệm con thơ Không chu toàn ơn mẹ Lúc mẹ còn tại thế Không lo lắng được gì Ðể nay mẹ mất đi Tâm hồn tôi ngất lịm Có hối hận dường bao Mẹ cũng chẳng nhìn thấy Có nức nở nghẹn ngào Mẹ cũng không nghe được Có cổ rộng mâm cao Mẹ cũng không hưởng được Có hối tiếc lệ trào Chỉ đau đớn dâng cao … Mẹ ơi ! mẹ có biết Ðã nửa phần tim óc Con tê liệt hao mòn Kể từ khi mất mẹ … NPNA |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 10/May/2008 lúc 8:10pm |
LỜI BUỒN BÊN MỘ VẮNG Trời tháng ba tiết thanh minh nắng ấm Con về đây thăm mộ Mẹ thân yêu Cỏ xác xơ quanh mộ Mẹ tiêu điều Sương phủ trắng hoen mờ di ảnh Mẹ ! Mẹ nằm đó cách con vài tấc đất Con quỳ đây Mẹ nhìn thấy con không Hai mươi năm con tan nát cõi lòng Thân ly xứ từng đêm thầm gạt lệ … Ngày tháng ấy con đau buồn khôn kể Vóc mẫu thân nằm lịm giữa hôn mê Con ôm Mẹ con khóc ròng kể lể Mẹ lặng im thoi thóp níu hơi tàn ! Sáu ngày qua dạ con rất hoang mang Mẹ thiêm thiếp không một lần tỉnh lại Những Bác Sĩ nhìn con như ái ngại Khiến tim con thêm quặn thắt từng cơn … Con hoảng hốt cấp thời xin phép họ Chuyển Mẹ ngay lên Chợ Rẫy Sài Gòn Bác Sĩ Diệp lắc đầu … không thể được Muộn màng rồi không còn kịp nữa đâu Ðúng lúc ấy Mẹ của con mở mắt Nhìn vào con Mẹ hỏi : Có chuyện chi ? Lời nói nhẹ như từ trong cõi khác Chưa kịp mừng Mẹ đã bỏ ra đi ! Các Bác Sĩ nhồi tim hô hấp vội Con điên cuồng ôm Mẹ khóc gào lên Nước mắt con rơi ướt dầm áo Mẹ Mẹ lạnh dần vào giấc ngủ triền miên … Ôi … nát tâm can áo quan Mẹ mặc Giờ từ ly tiễn Mẹ đến đồng hoang Hố đất sâu vùi thân xác Mẹ rồi Con lảo đảo quay về… tim uất nghẹn Nhà ta đó, nệm giường chăn chiếu ấm Có còn đâu bóng dáng Mẹ mỗi chiều Nơi đồng hoang sương trắng phủ cô liêu Dưới lòng đất thương Mẹ hiền lạnh lẽo ! Mẹ âm cảnh, con dương gian đôi nẻo Hai mươi năm dài con tê liệt óc tim Ðêm từng đêm nhớ Mẹ biết đâu tìm Nhìn di ảnh lòng con buồn da diết ! Con khổ lắm, Mẹ hiền ơi, có biết Từ kiếp nào nhân quả trả tội con Ðòi nợ con đến thân xác héo mòn Sống vất vưởng với tinh thần suy sụp Mẹ biết đó, duyên phần con tủi cực Nửa đời người ngậm trái đắng vì đâu Nửa đời sau phong kín một phương sầu Con không hiểu … con làm chi nên tội ? Thượng Ðế hỡi ! Sao người không cứu rỗi Một xác thân chưa tội lỗi bao giờ Một hình hài chưa hoen lấm bùn nhơ Nửa đời còn lại sầu dâng chất ngất Nơi đất khách, một thân con lây lất Ngày qua ngày gồng gánh nặng đôi vai Biết cậy ai khi đau yếu nay mai Chỉ tâm nguyện vào hồn linh của Mẹ Ðã nhiều lúc con gục đầu gọi khẽ : Cứu khổ cứu nạn Bồ Tát Quan Âm Cứu con thơ đi những bước sai lầm Quay trở lại vui tình thâm mẫu tử Ba mươi năm con sống đời cô lữ Bước độc hành con mỏi mệt chồn chân Nhìn thế nhân thêm chua xót bội phần Nghĩ về viễn ảnh lòng se thắt lại ! Con về đây với nỗi buồn tê tái Dưới mộ phần chắc Mẹ cũng xót xa Mẹ con ta nay cách trở quan hà Thiên niên vạn kỷ còn đâu gặp nữa … Hoàng hôn phủ bóng đêm đen ngự trị Con vẫn ngồi nức nở trước mộ bia Hai mươi năm tình mẫu tử chia lià Xin gửi gió lời buồn vào huyệt lạnh Mẹ cũng như con, một đời bất hạnh Gánh thương đau hận tủi mãi đeo mang Chẳng vơi đi dù thác xuống suối vàng Chỉ than thở cùng sương sa gió chướng Con vẫn hiểu cuộc đời trăm vạn hướng Rủi may cũng là định số mà thôi Con phải gượng vui mà sống với đời Ðể còn được trở về thăm mộ Mẹ … Nguyễn Phan Ngọc An – |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 11/May/2008 lúc 3:05pm |
BƠ VƠ
Mẹ tôi, một giấc ngủ dài Ru đời vào mộng thiên thai nửa vời Hồn linh lơ lửng chơi vơi Thâu canh có được chốn nơi vui vầy Mẹ nằm đây, con đứng đây Sao như xa cách chân mây cuối trời Xót xa con lắm Mẹ ơi Vì đâu gây cảnh đổi dời ly tan Mẹ yên nghỉ chốn đồng hoang Cô đơn lạnh lẽo chiều tàn bơ vơ Nơi nầy lòng vẫn mong chờ Mẹ về tâm sự trong mơ một lần Biết con nơi chốn dương trần Bao năm chiếc bóng một thân cõi này Ðêm đêm dưới mái hiên tây Con ngồi vọng hướng trời mây quê nhà Mịt mù đồi núi bao la Nửa vòng trái đất chia xa đôi bờ Cho hồn thơ thấy bơ vơ Cho người thơ chuốc từng giờ thương đau Cho tim thơ mãi ngậm sầu Cho tình thơ phải qua cầu … gió bay NPNA |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 12/May/2008 lúc 11:43pm |
CON MẮT LINH HỒN
Một con mắt mở một lần Hai con mắt mở hai lần cả hai Ðôi tay buông thỏng thật dài Với lên chẳng tới lâu đài tình yêu Một con mắt nhắm cô liêu Hai con mắt nhắm thấy chiều hoàng hôn Ðôi tay giữ lấy linh hồn Buông xuôi ngày ấy nửa hồn vỡ tan Một con mắt mở ngỡ ngàng Hai con mắt mở phũ phàng chứng nhân Ðôi tay vươn đến thật gần Nhưng rồi cũng muộn, một lần buông xuôi Một con mắt nhắm ngậm ngùi Hai con mắt nhắm mù đui linh hồn Ðôi tay quờ quạng hoàng hôn Hư không còn lại nửa hồn thương đau !... NPNA |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
Ngoc An
Senior Member Tham gia ngày: 15/Apr/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 254 |
Gởi ngày: 16/May/2008 lúc 11:17am |
CÀNH HOA TRĂM TUỔI KHÔNG TÀN Tùy bút Nguyễn Phan Ngọc An Từ ngàn xưa đến nay , con người sống được tới tuổi 70 đã được gọi là thọ nên có câu tiền nhân để lại “ thất thập cổ lai hi”- Vũ trụ dường như cũng có phần tiến triển đổi thay nên đôi lúc có những người thọ đến 80 hoặc 90, nhưng hầu hết họ kéo lê tuổi thọ trong già yếu bệnh hoạn lê thê hay bất đắc chí chán nản chờ ngày về với tổ tiên thôi … Nhưng tại thành phố văn hóa miền Bắc Cali có một nhà văn thơ nữ đã thành danh từ mấy thập niên qua, bà sống khép kín trong cảnh cô đơn với tuổi đời chồng chất – Thơ văn bà đã tung bay khắp vòm trời hải ngoại hiện nay và cả trong nước thời đệ nhị Cộng Hoà … Ðến nay bà đã 96 tuổi vẫn miệt mài làm thơ, viết văn, soạn kịch, chủ trương những tuyển tập viết chung, tổ chức những buổi sinh hoạt, những buổi ra mắt sách, gần đây nhất là bà đã cho xuất bản cuốn sách mang tựa đề “ BÌNH NGÔ ÐẠI CÁO” và cuốn truyện ngắn “ BÓNG CỚ NUƠNG TỬ” hiện vẫn chưa trình làng cuốn này vì mới vừa in ấn xong. Cụ bà Trùng Quang, chúng tôi trân trọng để viết về bà, một nữ lưu hiếm có trong trời đất, triệu người may ra được một mà thôi … Bà sinh năm 1912, bà viết văn làm thơ từ trên nửa thế kỷ tại Hà Nội, bà sinh trưởng tại miền Bắc và thú vui của bà từ dạo còn xuân thời là viết văn và làm thơ tiêu khiển nên đã không ít báo chí thời đó biết đến tên tuổi của bà.
Sau khi bà di tản từ Bắc vào Nam, bà cư trú tại thủ đô Sài Gòn, thời gian di tản bỏ hết tài sản lại miền Bắc, bỏ hết những người thân yêu, mất quê hương yêu dấu nơi đã sinh trưởng ra bà, nơi cho bà bao kỷ niệm thân thương, bà đau buồn sinh bệnh và từ đó người thi văn sĩ này đã dường như mất trí nhớ , các Bác Sĩ chẩn đóan bà bị bệnh thần kinh nên đã làm thủ tục đưa bà sang Nhật chữa trị. Thời gian sống tại nước Nhật bà đã học nói tiếng Nhật và viết Nhật Ngữ như những sinh viên du học thời đó. Ðặc biệt hơn bà đã bỏ công sức nghiên cứu về văn hóa nước Nhật, nhất là về tư tưởng và đời sống của giới phụ nữ Nhật – Bà đã thụ huấn tròn khóa học làm “ nhân hình” búp bê tại nước Nhật và đã thành công được khen ngợi từ những giáo sư chuyên nghề mỹ thuật đã dạy nghề cho bà. Về lại Sài Gòn sau hai năm học nghề học chữ và di dưỡng tâm thần tại Nhật, cũng là một điều rất đặc biệt là khi bà nhìn được nền văn hóa của nước người, ý chí và niềm tin thúc đẩy tâm hồn yêu chuộng văn hóa đến tột đỉnh, bệnh thần kinh đã chấp cánh xa bay, trả lại cho bà những ngày tháng xa quê tâm hồn bình yên . Khi về nước bà sáng lập ra xưởng làm búp bê tại thủ đô Sài Gòn cốt để tuyên truyền và vinh danh tà áo dài của phụ nữ Việt Nam vì tất cả hình dáng búp bê đều phục sức bằng chiếc áo dài tha thướt của quê hương Việt Nam, do đó bà mới chủ tâm đặt tên là xưởng Búp Bê Văn Hóa. Lúc đó vào thập niên 50 - 60, bà gia nhập thi đoàn Quỳnh Dao, một thi đoàn toàn là nữ giới là thi nhân do bà Cao Ngọc Anh sáng lập - Vào thời đó, thơ văn rất được trọng vọng nên bà được mọi người mọi giới quý trọng – Cho đến ngày nay học viên của bà phần đông định cư các nước trên thế giới và Hoa Kỳ, quý trọng yêu thương bà có dịp là tìm đến thăm viếng bà – Ðó là niềm an ủi cho bà vui trong cuộc đời còn lại . Thời gian trôi qua trong niềm vui hàng ngày chăm sóc và dạy kềm nghề nghiệp cho học sinh, bà cũng quên đi nỗi trống vắng trong tình cảm riêng tư, bà đúng là một người phụ nữ tiết hạnh khả phong, ở vậy thờ chồng, làm việc lợi ích cho xã hội, bà chưa hề để mang một tai tiếng gì dù là một góa phụ cô đơn khi tuổi còn xuân sắc – Nha Tiểu Công Nghệ và Nha Mỹ Thuật của chính phủ Việt Nam Cộng Hòa thời đó thấy sự thành công của Búp Bê Văn Hóa và thấy được tài năng của bà đã mời bà cộng tác với chính phủ để mở thêm các cơ sở lớn rộng hơn nhưng bà đã từ chối, bà sống khiêm cung, không tham vọng, chỉ vui với những gì chính bà đã tạo ra. Với bản tính hoạt động tích cực vào lãnh vực văn hóa nghệ thuật nước nhà, sau nhiều năm công nghệ Búp Bê đã thành công bà đứng ra sáng lập trường dạy về nữ công gia chánh với tiêu đề “ Trường nữ công “PHƯƠNG CHÍNH” ngay tại thành phố hoa lệ Sài Gòn . Trường Phương Chính chuyên dạy Việt Ngữ, Sinh Ngữ, Nữ Công, về nữ công có các lớp : May, thêu, làm bánh, nấu ăn, cắm hoa, đàn Piano, trang điểm, uốn tóc… Bà còn mở thêm các lớp dạy Anh Ngữ, Pháp Ngữ và Nhật Ngữ … các lớp đều có các giáo sư chuyên môn phụ trách giảng dạy - Tổng cộng có 15 giáo viên phụ trách trường Phương Chính. Trường Phương Chính thời ấy đã được Bộ Quốc Gia Giáo Dục khen thưởng và công nhận ngang hàng với các trường Trung học dạy chữ, bà đã được lãnh ba bằng khen ngợi vinh danh từ các đơn vị cao cấp của chính phủ VNCH - Bằng cấp tốt nghiệp của trường Phương Chính có giá trị qua các nước Tây Âu như nước Pháp chẳng hạn. Trường Phương Chính ban ngày chuyên dạy về những môn học trên, ban đêm còn dành thì giờ dạy thêm chữ quốc ngữ cho trẻ em và cả phụ nữ nhà nghèo không có tiền và không có phương tiện đến trường ban ngày. Nói về nữ văn thi sĩ Trùng Quang thì ai cũng một lòng thương kính và ngợi khen, một tâm hồn phụ nữ Việt Nam hiếm có, một tinh thần cao quý vững chãi khác nào nam nhi chi chí , cuộc đời bà đã dành trọn cho văn hóa cho nghệ thuật đến tuổi 96 vẫn không ngừng hoạt động mà lại còn hoạt động thật tích cực… Ðã nhiều lần bà bàn thảo với nhóm chị em phụ nữ chúng tôi những hoài bão trong thâm tâm mà bà chưa thực hiện hoặc không thể thực hiện một mình với số tuổi quá cao, chúng tôi ai cũng nể phục tâm hồn cao cả của bà và luôn xem bà như người mẹ thương kính của mình. Trong suốt thời gian xây dựng và phụ trách xưởng Búp Bê Văn Hóa và Trường Nữ Công Phương Chính, trường đã đào tạo thành công, thành danh rất nhiều học viên, có những người du học nước ngoài thỉnh thoảng về thăm bà trong tình thương yêu tôn kính, nhưng mọi việc có bao giờ được êm xuôi mãi như hoài bão trong tim óc con người, rồi bà cũng phãi khăn gói ra đi tìm tự do, tìm đất sống nơi phương trời vô định … Bỏ tất cả vì lý tưởng chung, vì thời cuộc đất nước, bà ra đi với hai bàn tay trắng, hiện nay căn nhà của bà với 4 tầng lầu tại thủ đô Sài Gòn vẫn còn đó nhưng đã thay tên đổi chủ từ dạo bà bỏ nước ra đi cách nay gần 30 năm dài đăng đẵng. Người phụ nữ tài hoa này khi vượt biên đã được tàu Pháp cứu vớt đưa về nước Pháp cho định cư tạm, tên gọi con tàu là “Tàu Ánh Sáng”- Vào đảo được mấy ngày bà bị chứng bệnh tê thấp đau nhức cả người không hoạt động đi đứng được, bà chỉ còn một hoạt động duy nhất bằng tim óc và bàn tay năng nổ cho văn học nước nhà, thế nên thời gian còn nằm trong bệnh viện bà đã viết nhiều bài về giá trị cho cuộc chiến Việt Nam, cuộc nội chiến tương tàn nồi da xáo thịt lẫn nhau, một cuộc chiến đã làm đau thương chủng tộc, đau đớn trái tim bà trong suốt thời gian cư ngụ trên đất Pháp - Ðặc biệt bà đã phụ trách một mục quan trọng trong tờ báo bán nguyệt san tại miền Ðông nước Mỹ với tiêu đề “ NGÀN TRÙNG XA CÁCH HỎI TIN NHAU” trong mục này bà luôn luôn viết về những giai đoạn thăng trầm khổ đau của người Việt Nam khi Sài Gòn thất thủ, những câu chuyện thật đã xãy ra cho cuộc chiến tranh Việt Nam đã làm không ít người Việt lưu vong rơi lệ ! Một thời gian dài định cư tạm nơi nước Pháp, bà được sang Hoa Kỳ và từ đó bà lại tiếp tục nghiệp văn thơ, viết với cả sự say mê không giả tạo, ngoài những giờ giấc dành cho sinh hoạt bản thân bà còn dành thì giờ đi học các lớp ESL và College của các trường Anh Ngữ tại miền Bắc California, một ý chí đáng khâm phục, một tâm hồn luôn muốn vươn lên và tiến thân không ngừng nghỉ, bà chỉ mới bỏ trường khi tuổi đang dần vào cửu thập niên. Bà đã làm nhiều bài thơ xướng và được các thi hữu nhiệt tình họa lại, có khi đến cả 60 bài họa lại từ các tác giả quý mến bà. Bà đã chủ trương cuốn thơ “Ðồng Tâm Hội Bút” năm 1987 gồm 142 tác giả tham gia phần đông là những thi nhân đã thành danh của nhiều thập niên qua. Năm 2003 bà đã được lãnh giải thưởng danh dự với bài văn “ VIẾT VỀ NƯỚC MỸ” do tờ Việt Báo Kinh Tế miền Nam Cali tổ chức – Năm 2004 bà cho xuất bản cuốn “BÌNH NGÔ ÐẠI CÁO” đây một thành quả hiếm hoi trên vũ trụ này khi một con người hăng say làm việc văn hóa với số tuổi 94 - Cuốn Bình Ngô Ðại Cáo ghi chép về danh nhân Nguyễn Trãi, viết về thành tích chiến thắng chống xâm lăng của ông - Khi bà cho trình làng đã được đông đảo độc giả khắp bốn phương ủng hộ nên hiện tại không còn và có lẽ trong thời gian gần đây bà sẽ cho tái bản theo yêu cầu của một số đông độc giả gần xa. Kềm theo cuốn sách còn có một bức tranh đúng theo văn bản bằng chữ Hán - Bản chữ Hán này được các chuyên gia sưu tầm tại viện Bác Cổ bên nước Pháp.vì khi quân đội Pháp rời Việt Nam đã mang theo tất cả tài liệu văn học Việt Nam về nước Pháp - Ðây là một công trình gía trị văn học mà chắc chắn đồng hương hải ngoại phải khâm phục ý chí vượt bực của bà, mấy ai cuộc đời gần một thế kỷ mà vẫn không ngừng hoạt động. Năm nay 2006 cụ lại bỏ công sức chủ trương cuốn truyện ngắn “ BÓNG CỜ NƯƠNG TỬ”gồm tất cả tác giả là nữ giới khắp nơi đóng góp những truyện ngắn, tùy bút, bút ký, hồi ký … Nội cái tên của tuyển tập văn này cũng đã nói lên cái ý chí bà Trưng, bà Triệu oai phong lẫm lẫm trong nội tâm bà - Dự tính bà sẽ cho trình làng vào đầu năm 2007 vì mấy tháng vừa qua bà bị té thang lầu chấn thương phần xương phải nằm điều trị mất 3 tháng liền tại bệnh viện miền Bắc California - Bà còn đang dự tính tiếp tục thực hiện cuốn 2 với những cây bút nữ giới đông đảo hơn, chúng ta hãy chờ xem người phụ nữ tài hoa này bao giờ mới chịu ngưng nghỉ hoạt động cho nền văn hóa Việt Nam, phải thành thật mà nói rằng bà Trùng Quang là một biểu tượng đáng quý và hiếm có trong nền văn học Việt Nam, bà xứng đáng là người mẹ tinh thần cao cả của lớp tuổi hậu sinh chúng tôi. Tôi xin thay mặt một số anh chị em thi văn hữu thân thích để viết bài “ CÀNH HOA TRĂM TUỔI KHÔNG TÀN” nhằm mục đích vinh danh nhà văn nhà thơ tài hoa Trùng Quang cả một đời dành cho sự nghiệp văn chương Việt Nam, bà mãi là một đóa hoa thơm trong làng văn học đến trăm tuổi vẫn không tàn. Sau đây thân mời quý độc giả thưởng thức một vài bài thơ tiêu biểu qua bút pháp của nữ văn thi sĩ Trùng Quang : Bài thơ độc vận “ Vườn ai hoa bưởi đã thơm lừng Biếc nụ tầm xuân hoa nhớ không ? Tản mạn phương trời mây trắng lướt Mầu cờ ươm nắng gió bay tung Con thuyền hồ hải đương đầu sóng Tìm bến phương nào nước ngọt trong Tâm hướng chẳng phai mầu sắc cũ Chén mừng xuân mới tạm vui chung Vui chung để nối tình đồng đạo Gốc bể chân mây bước não nùng Mài kiếm nhìn trăng nào mấy kẻ ? Cùng chung tâm tưởng chuyện non sông Sương nhuộm mái xanh, đầu trắng bạc Biển trời man mác ngẩn ngơ trông Mười hai con giáp lần thay đổi Chả lẽ riêng mình … con số không ? Kià trẻ nhỏ vui chơi ngựa gỗ Khoe tài quyết chí vượt tây đông Lòng em hãnh diện về thanh sử Oanh liệt ngàn xưa … giống Lạc Hồng Này tích vua Hùng xây dựng nước Trưng Vương, Triệu Nữ với Quang Trung Ngây thơ ta ước như con trẻ Hay cũng vô tri tựa gốc tùng Sừng sững đầu ghềnh đùa cợt gió Dở, hay, thành, bại… cũng là không Nhưng ôi ! Người chẳng là cây cỏ Khối óc, con tim nặng trĩu lòng Dám chắc ngày mai trời lại sáng Vườn nhà lựu thắm lại lên bông Trùng Quang 2000 Ngắm trăng nhớ bạn Quỳnh Dao Trăng vẫn là trăng của chúng ta Mỗi tuần mười sáu tại quê nhà Diễm kiều khung biếc treo gương ngọc Thanh nhã đài hương tỏa ánh ngà Ngấn bạc hàng hàng gieo biển sóng Tia vàng lớp lớp đọng ngàn hoa Ðêm nay sương lạnh ngùi thương nhớ Sầu ngập tình thơ nét bút nhòa . Trùng Quang 1990 Trăng sáng tình quê ( bát cú thiên hoàn thuận nghịch) Nhớ ánh diệu huyền soi bước ta Nhớ gương hiền dịu ngự muôn nhà Hòa sương thu biếc nơi lều cỏ Ẩn khói xuân xanh chốn tháp ngà Ngọc rắc vườn thơ Quỳnh trắng nụ Son tô xứ mộng Cúc vàng hoa Hương quan dài giấc mơ canh vắng Chốn cũ người xưa nét chẳng nhòa Chốn cũ người xưa nét chẳng nhòa Bao mùa lá đổ mấy mùa hoa Bến quê trăng lạc sương mờ trắng Quán khách đèn chong tuyết úa ngà Hỏi bóng còn tròn in đáy nước Và tơ vẫn mảnh lướt bên nhà ? Gió đàn vang mãi cung phiêu hận Dằng dặc đêm trường ta với ta Dằng dặc đêm trường ta với ta Ngẩn ngơ nghĩa nước với ân nhà Thôn xưa xán lạn khung mây gió Lối cũ thanh tao nét ngọc ngà Cám cảnh ly hương sầu kết trái Chờ tin phục quốc bút lên hoa Thái bình một dải chung dòng biếc Ðôi mảnh trời chia khói sóng nhòa Ðôi mảnh trời chia khói sóng nhòa Gốc đào đã trổ mấy lần hoa Gió sương còn vững trang thơ gấm Sắt thép nào nghiêng cán bút ngà Úa cánh sao khuya thuyền cách bến Tím phương trời lạ khách xa nhà Lòng mang nặng mối hờn ly quốc Gió hắt hiu sầu theo bước ta Gió hắt hiu sầu theo bước ta Dẫu coi bốn bể cũng như nhà Vương tơ tằm nhớ cành dâu biếc Tung cánh chim thương cội trúc ngà Man mác bầu không mây dựng lũy Dạt dào gương nước sóng sôi hoa Mười phương chín hướng đầy nhung nhớ Trải mấy thời gian cũng chẳng nhòa Trải mấy thời gian cũng chẳng nhòa Vườn hương lan huệ lộng màu hoa Chọn câu hiếu nghĩa làm khuôn mẫu Giữ nếp thanh cao thế ngọc ngà Cách núi chia sông chung xót nước Rời Giờ đây bao nẻo đường chia ngả Ta nhớ người xa … ai nhớ ta ? Ta nhớ người xa … ai nhớ ta ? Vương vương giao cảm đến muôn nhà Trang thơ son mộng thêm màu thắm Vườn hạnh trăng mơ tỏ ánh ngà Trời biển tâm tình trao cánh nhạn Ðông Tây thương nhớ mượn tờ hoa Tinh cầu dù xẻ làm đôi nữa Thì khối băng thanh cũng chẳng nhòa Thì khối băng thanh cũng chẳng nhòa Giữa trời thuần khiết một khung hoa Những mong nhạc trổi nơi ngàn tiá Hằng ước thơ bay chốn đỉnh ngà Chưa đủ cang tràng xây dựng nước Thời mang tâm não điểm tô nhà Mai kia gió chuyển sang chiều mới Trăng lại cười duyên với chúng ta Trùng Quang 1985 NPNA |
|
Người Viet Nam
|
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 31 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |