Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: Tình Khúc Kinh Kha Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 8 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 10:54am
Vòng Hoa Cho Anh * 16

Thương Hoài Tờ Thư Cũ


Những lá thư viết từ cao nguyên lạ
về phố xưa , lộ vắng gió lạnh buồn ...


" - Thôi không biết , em mắc đền anh đó
tuần một lần thư sao trể hẹn thư em ?

- Tại ra trường dạo phố mãi mê xem ...
quên mua giấy , hết mực rồi không thư được "
....."

*Chiều dạo phố gái cao nguyên môi hồng má thắm
Anh không nhìn , cúi mặt nhớ người thương
Đừng giận anh nghen , thôi anh sẽ xin thường
mua giấy mực , viết thật nhiều cho em đó


* Đừng hờn nữa nha, người yêu bé nhỏ
Mận ở đây nhiều nhưng anh thích sơ ri thôi
Nếu có ăn, em nhớ cắn làm đôi
Cho anh một nửa ,..chúng mình thương nhau nhất "

*Niềm thương đó bây giờ anh quên mất
Lớp học buồn em đếm lá thu bay
Đếm lá rơi như đếm tháng năm dài
Người đã mất sao thương hoài tờ thư cũ .?!

Gò Công, ngày...tháng..........năm..

Lần ấy hơn nữa tháng trời em chưa nhận được thư anh . Lần ấy anh bảo là " anh vừa đi xa trường để học nhảy dù nên không viết thư cho em được ...lần ấy anh còn hứa là sau khoá học anh sẽ được nghĩ phép, chừng nào về Gò Công anh sẽ kể cho nghe nhiều chuyện vui lắm . !!....

Em cũng vừa ở Gò Công trở quaCần Thơ nè , mua cho mấy đứa bạn vài ký sơ ri và một hủ mắm tôm chua ...em lại nhớ anh nói " Cái gì của quê hương mình dù đơn sơ đến đâu cũng thấy thật đẹp thật mến thuơng !!

Sau khoá học Huấn Luyện Viên nầy, Về lại trường Cần Thơ em chính thức thay anh Gíam Học dẫn SV năm thứ hai và thứ 3 thực tập ĐD Phòng Mỗ - Vậy là em sẽ còn được trở về Bộ YT học khoá tu nghiệp về Phòng Mỗ nữa khi bộ Y Tế mở khoá chuyên khoa nầy. Anh ngạc nhiên lắm sao. Tụi em cũng là dân " Đa năng đa hiệu " mà !! Là CSĐD cái gì cũng phải biết, Nội, Ngoại ,Nhi, Nhiễm , kiêm cả Sản khoa, Phòng mỗ, Tai Mũi Họng, đều phải học qua và khi nào ra trường, tuỳ theo nhu cầu mà sẽ có những khoá học bổ túc hậu tốt nghiệp: Huấn luyện viên, Phòng mỗ, tai mũi họng ...cho đúng chức năng và nhiệm vụ mình đang phụ trách .

Bây giờ thì sáng Em dẫn học trò thực tập, chiều về trường dạy lý thuyết. Tuần lễ ba ngày chiều chiều đạp xe dọc đường Hoà Bình đến Hội Việt Mỹ học Anh Văn, hay ghé chợ mua bánh Cống, bánh xèo ..!!
 Anh biết không xuống đây em mới biết cái bánh Cống đó, nghe tên thì lạ nhưng ăn rồi thấy nó cũng giống giống như cái bánh Giá của mình , mà bún ở đây thì to lắm, cọng bún gì mà gần bằng cọng " bánh tằm " ở quê mình ..Dưới quê mình sợi bún nhỏ xíu, mịn màng và món bún bánh Giá thì tuyệt anh há ! Bún bánh giá là món ruột của em cùng với món bún tôm chua - món ăn quê hương Gò Công mà bà HTH Từ Dũ đã " mua chuộc " được cảm tình của các quan triều Nguyễn, sau nầy đến Vua cũng còn mê ...về đây em học được cách làm món mắm tôm chua nầy rồi ..

Ngày tháng cứ thế êm ả trôi qua với em trong cái xao động, rối ren của chiến trường từ quân khu 1 chạy dài về Quảng Trị tất cả những nơi chốn ấy đã thực sự không còn có Anh. Vùng 4 chiến thuật thật an bình ..



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:19pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 11:46am
Vòng Hoa Cho Anh * 17

Nhưng có thật bình yên không Anh .!!.....Thành phố Cần Thơ đã bị Pháo Kích !!

Lúc Sáng, Em đang đứng dán bảng phân công trực của khoá 2 /CS, em nghe có tiếng hỏi :

- Cô là cô giáo?
- Dạ
- Cô là cô giáo của mấy cô học trò nầy?
- Dạ phải, có chi không Bác Sĩ?

- Trời đất ơi tui tưởng Cô là học trò chứ. Cô giáo gì mà nhỏ xíu vậy?

Anh biết không, mấy chị nhân viên thì cười hả hả, còn mấy đứa học trò thì bụm miệng cười.... làm em tức muốn khóc vậy đó.

- Cô bao nhiêu tuổi rồi cô Ph. ?

- Dạ 21, hay 22 hay 30 tuổi gì làm Huấn Luyên Viên cũng được mà Bác Sĩ? Đâu có nghe Bộ Y Tế cấm cô giáo... hỏng được nhỏ tuổi đâu...?

- 1 - 0 rồi bác sĩ Khải ơi.!!

Lúc ấy BS Thể cũng vừa bước vào phòng tiếp liệu:

-Thôi BS ơi ông chọc một hồi cô giáo khóc thét lên mất công học trò dỗ lắm đó.

- Đâu được nà , BS Khải chọc cô giáo khóc thì BS Kh phải dỗ chứ sao lại bắt học trò dỗ cô giáo !!

Tại anh đó. Anh cứ kêu em là " Bé" cho nên mãi đến bây giờ em cũng chưa lớn.!! Em đã tính bỏ ra ngoài rồi, dân phòng mỗ mà. dạn ăn dạn nói nhất bệnh viện, làm sao em dám tranh luận với họ. Nhưng BS Khải cười :

- Thôi bây giờ nói chuyện đàng hoàng nghe cô giáo: Bác Sĩ Trưởng Khoa nhờ tui nói lại với cô giáo là BS chấp nhận lời đề nghị của Cô, sau mỗi cas mỗ lớn cô cứ họp học trò ngoài phòng họp, sẽ có inter nào phụ mỗ trả lời và giải đáp thắc mắc về bệnh lý của các em...

- Ngay bây giờ hả BS? Cám ơn BS nhiều...

Anh biết không vài ngày trước, CT bị pháo kích, hình như hơi xa chứ không phải ở thị xã. Em không rõ ở đâu nhưng đã có một bầu không khí căng thẳng bao trùm lên thành phố. Ban đêm đã có lệnh giới nghiêm và bệnh viện Thủ Khoa Nghĩa, Khoa Ngoại đông hẳn lên., BV nầy có bốn phòng mổ mà làm việc liên tục không phút nào ngừng nghĩ.

Hôm qua em đang ngủ vì chưa đến giờ làm việc buổi chiều thì Nguyệt, nhân viên phòng mổ, lên phòng gặp em :

- Trời! Giờ nầy cô giáo ngủ hả? Pháo kích vô hồi hôm bây giờ bệnh ở cấp cứu nằm la liệt, còn OR thì mổ liên tục tui làm hết nổi rồi, cô vô đứng phụ đi. Bây giờ hai chân tui tê cứng đi mà hỏng biết mình đi trên chân ai nữa. Đêm hôm qua cas trực của con Xuân còn te tua hơn nữa, vô ra liên tục sáng đêm luôn-Xuân là bạn của em, cùng khoá 14 /CSĐD

- Rồi, chị về trước đi. Ph thay đồ xong xuống liền...

Mặc vội bộ đồ xanh phòng mỗ em qua trường báo cho anh Giám Học hay là em xuống tăng cường cho nhân viên bệnh viện rồi băng ngả cấp cứu vào OR. Trước mắt em...từ hành lang cho đến trong phòng cấp cứu chật ních những người ...mỗi giường 2,3 người...nằm cả trên băng ca xếp dài ngoài hành lang qua OR chờ mỗ : Cắt bỏ tay , chân., làm Parage......vv và vv...

- Dữ vậy sao...!! Trời ơi lần đầu tiên em mới thấy nhiều như vậy.!! Nhân viên phòng mổ , nhân viên phòng xét nghiệm , nhân viên hậu giải phẩu...chạy tới chạy lui, ai cũng đều khẩn trương , gấp rút...

Thấy em đi vô , BS Thể la to.

- Trời cô giáo nở lòng nào ở trển ngủ hồi hôm đến giờ cô không xuống phụ tụi tôi...gần chết rồi nè....

- Em đâu có phận sự ở đây BS, tụi em ở bên trường mà, đang lo soạn bài thi ra trường

- Thi cử gì nữa cô ơi, họ đánh nhau rầm rầm mấy tháng nay rồi, không biết chừng nào đến mình đây...!!

Nói vậy nhưng em cũng mặc áo choàng, mang mask , đội nón...và rửa tay, bước vào cas mỗ thay dùm cho chị Nguyệt. Lần đầu tiên tên em chính thức đứng trong một ê kíp mỗ và lưu vào sổ phúc trình của OR.

Anh à ,

Ông BS Th nói : " Họ đánh nhau rầm rầm mấy tháng nay rồi , hỏng biết chừng nào đến mình ..." em lẩn thẩn tự hỏi :-.sao vậy hả Anh? em không biết gì hết, từ ngày đó đến giờ cái radio bị em bỏ quên, hôm trước đem ra ... pin bị chảy hết rồi. Ở đây an toàn lắm mà ! hay đó chỉ là sự bình an của một ngọn núi lửa ?..hay...có những cái yên bình đến " lạnh lùng, khó thở " phải không Anh? ..chứ trong thành phố nầy em vẫn còn đi học, vẫn thấy Phượng về ..và nếu không có một hai lần pháo kích chết và bị thương nhiều như hôm ấy ...thì dễ quên là đang có chiến tranh - ít ra trong thành phố nầy -..

"…không có chiến tranh ..." nghe sao mà dễ thương quá !!Miền tây không sôi động như ở ngoài kia thôi, chứ thỉnh thoảng nghe tin vài trận đánh ở đâu dưới các quận xa, thỉnh thoảng nghe tin " mấy ổng " về đấp mô giật mìn ở quốc lộ .. mà cũng nhiều lần thấy những đám tang...phủ lá Quốc Kỳ chầm chậm qua phố một sự hiện diện đến đau lòng của chiến tranh chứ không có làm sao được ! sao Ba lại dặn em như vậy nhỉ !!

" Ừ mà mấy hôm nay có giới nghiêm nữa

...Ừ mà hôm trước mới vừa được thư Loan, nó hỏi em ở đó bình yên không có đánh nhau không? Nó còn nói " Ba dặn chị nếu có gì thì cứ ở đâu ở đó đừng chạy lung tung nguy hiểm lắm, có gì chờ Ba qua.".. cả nhà lo cho chị không biết cái thân ốm yếu của chị có chạy giặc nỗi không ? Hôm đó em về thăm nội, Bà Nội nhắc chị nữa đó. Nhắc chị mà cũng chửi chị -" Bà già " coi vậy mà chửi một câu văn hoa lắm nghe .:.

" Hồi đó mỗi lần hè cái cây Phượng nầy nó nở thì có con Ph nó về nó ở với tao , mấy năm nay rồi , cây Phượng nầy nó nở mà nó đi luôn rồi không về ở với tao nữa , thôi tao kêu thằng tư Giêng vô đốn cho rồi ..."


Sắp bước sang tháng Năm rồi , hàng Phượng vĩ đường Hoà Bình , hàng phượng vĩ ở bến Bắc Cần Thơ đã nở tung toé ...cây Phượng vĩ to sầm ở chân Cầu Cái Khế mỗi lần đi học lại ngang qua, cây Phượng vĩ ở gốc trường Cán Sự mỗi lần qua văn phòng em cũng phải ngước mắt nhìn một chút, ...mầu đỏ nhức tim đau óc ..mầu đỏ alfa rực rỡ kiêu sa ..và đớn đau như Bình Long An Lộc ..!! Chắc chừng nào trên đời nầy không còn cây Phượng vĩ nào nữa hết thì mới quên được chăng? Mai nầy em có lập gia đình không? Người ấy là ai, em cũng chưa biết. Nhưng em mong là người có học, có hiểu biết và nhất là phải biết quý trọng dĩ vãng của vợ mình...!!

Hôm qua chủ nhật,chị T Loan về Sài Gòn để ghé Caritas mượn bộ áo truyền thống của cô Tổ Điều Dưỡng, chuẩn bị cho khoá 1 CS Cần Thơ ra trường, Duyên thì về Sa Đéc..chỉ có chị Yến, em và Nguyệt ở lại nội trú...bổng chị Yến hỏi :

Lưỡng mộc thì mộc chiếc, lưỡng kim thì kim khuyết, lưỡng thổ thì thành non.." vậy còn lưỡng hoả thì sao tụi bây?

- Bộ chị hỏi tuổi đặng có chồng nữa hay sao? giờ nầy mà còn lưỡng gì nữa..? Lưỡng hoả thì cháy nhà chứ sao giờ

- Hoả thì năm bảy thứ hoả, chị phải hỏi cho kỹ coi ảnh bốc hoả gì , hoả dầu xăng dầu hôi thì lấy mềm mà chụp, hoả cây hoả củi thì lấy nước tưới lên không thôi cháy lan cháy nhà rán chịu

Làm em nhớ lần trước về thăm nhà, em hỏi Ngoại.." nếu con lập gia đình với người có tuổi Mùi..lớn hơn con nhiều tuổi...Ngoại thấy được không? - Em đinh ninh là Ngoại sẽ nói ờ được đó nhưng không dè Ngoại nói “Thôi , hỏng được nghe con..chọn người khác đi.”

"Ủa sao kỳ vậy Ngoại, hợi mẹo mùi tam hạp mà Ngoại?

“Không có hạp đâu con ơi, tử biệt sanh ly đó.."

Từ đó em ra nhà sau thì Ngoại theo sau ngăn : "Đừng nghe con " , em ra ngoài trước Ngoại theo ra ngoài trước: "Thôi nghe con.". thấy Ngoại can ngăn quyết liệt quá em mới nói:

"Con hỏi Ngoại vậy thôi chứ chưa có gì đâu mà, Ngoại yên tâm đi. Con bị tứ hành xung rồi nên bây giờ con sợ lắm...Ngoại đừng lo...”

Anh thân thương ,

Gần đến sinh nhật của anh nữa rồi. Hôm sinh nhật vừa qua của em, em nhận được một tấm thiệp chúc mừng, chỉ có một đoá Hồng mầu rose - Một đoá thật to từ trong nhuỵ hoa có một em bé gái rất dễ thương nhoài người ra bắt một con bướm bé xíu và một bài thơ bằng tiếng Anh :

" For you on your Birthday
There' s only one You "

x x

To bring you warm wishes
And let you know, too
There are many nice people
But there' s only one you


Đó Anh thấy chưa , em đã nói là em sẽ kể cho Anh nghe hết những nỗi vui buồn của em mà, nhất định không dấu gì cả , vì đến bây giờ em cũng chỉ có anh là thân thương nhất. Nhưng viết đến đây em cũng buồn lắm, vì em biết và em tiếc là mình không thể làm một Kiều Nguyệt Nga suốt đời tang chế thờ phụng Lục vân Tiên. Vì bên em cũng còn có gia đình, vì em đang sống trong xã hội nầy với những cuốn hút của nó. Em biết là em sẽ mất một cuộc tình đẹp nhất, ước gì nó là cuộc tình duy nhất của em? Hạnh phúc thay cho những ai yêu chỉ một lần và cùng người yêu đi trọn cuộc đời..phải không anh?

XXX



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:21pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Nam Map
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 21/Jan/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 109
Quote Nam Map Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 1:59pm
Mắt rưng mờ di ảnh,
Lệ thấm nhòa thơ xưa.
Lời anh còn văng vẳng,
Tình ơi đành quên chưa?


Chia sẽ nỗi niềm cùng chị Hoa Hạ
IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 8:26pm
Vòng Hoa Cho Anh * 18




Ngày 30 tháng 4 năm 1975 & Tôi



Sáng hôm đó em đang ở phòng mỗ. Khi Anh Gíám Học hốt hoảng, đẩy cửa Phòng Mỗ vào tay cầm theo cái Radio...tất cả yên lặng nghe và tất cả..ngơ ngác.! Cứ như trên trời rơi xuống !! Chấm dứt rồi.sao?..hết chiến tranh rồi à?? em ngồi trên băng đá , đầu óc trống rỗng...đặc cứng như một khối sắt vô tri...văng vẳng tiếng hát của ai phát ra từ chiếc radio nghe thật buồn bài con thuyền Không Bến : " Đêm nay thu sang cùng heo may .........trong đêm bao la thuyền mơ bến nơi đâu ??  "

Bổng hai toán học trò của em nhốn nháo lên..."Cô ơi ! Mấy cô mấy anh chị ở trường đi hết rồi Cô...Cô đi không?

- Đi đâu??

- Đi về quê, cô Nguyệt cô Yến cô Loan...mấy cô về nhà hết rồi.

Em hốt hoảng nhảy xuống đất nhìn ra sân..từng tốp từng tốp người...các học trò của trường, bốn khoá ...họ bỏ trường về nhà...Họ mặc đồ thường chứ không yểu điệu tha thướt trong những chiếc áo dài nữa...Em đi như chạy về Trường...nội trú vắng hoe..đi đâu bây giờ !! Ba dặn là đừng đi lung tung mà..nhưng ở lại với ai??? muốn khóc quá.!! Thay vội bộ thường phục( cũng là cái quần tây và chiếc áo chemise, em làm gì có quần đen áo bà ba mà mặc !! ) lấy vội tiền bạc và một ít giấy tờ em ra bến xe...nhưng !!

Làm sao đi đây? Toàn bộ bến xe đông nghẹt những người và người. Họ tranh nhau lên xe, tranh nhau trèo cả lên mui của những chiếc xe lame đi ra Phà Hậu Giang. Phà không chạy. Muốn đi phải qua sông Hậu. Sông Hậu lớn thế kia mà đi bằng những chiếc ghe nhỏ tròng trành thế nầy? Không được. Em sợ lắm, vừa đi vừa khóc thút thít em quay về trường (đi bộ) lên đến phòng đóng cửa chặt lại..

Chiều đã xuống ...một mầu đen thăm thẳm bao trùm căn phòng nhỏ vì em không dám mở đèn ...

Phòng nội trú bây giờ chỉ có mình em?? có lẽ lúc nầy em mới cảm nhận được đầy đủ hai chữ bơ vơ..và Không biết ba em có bị làm sao không..??

Bổng có tiếng gõ cửa..

Giật thót người em chui sâu vào góc giường ...cắn chặt môi nín khóc..!! trời ơi mấy ổng tới rồi sao?? Làm sao bây giờ !!

Im lặng một chút rồi có tiếng anh Giám Học : Anh Hậu nè , còn cô nào trong đó không?

Từ trên giường em bay xuống đất...mở cửa như thể chậm một giây anh Giám Học sẽ biến mất… khóc như mưa..

-Ủa Ph em còn ở đây sao?

-Em về không được anh Hậu ơi..làm sao qua phà qua sông...xe nào cũng đầy những người là người...

Anh Giám Học an ủi :

- Thôi đừng khóc nữa, chắc không sao đâu...mình chỉ là dân y tế thôi mà. Em ăn cơm chưa? Học trò bỏ trường về hết rồi không có nấu  cơm thì..để anh nói chị A ( vợ anh - đang là Điều Dưỡng Trưởng B/V Thủ Khoa Nghĩa) cho em ăn cơm bệnh viện đỡ vậy..đi, bây giờ anh đưa em xuống Bệnh Viện.

Em mặc lại đồ Phòng Mỗ xuống OR ..ở đó dù sao cũng trong trung tâm bệnh viện...Ở đó có bạn em, Xuân, Mai ,Đào ba đứa cùng khoá 14 trường Sài Gòn .
Sinh hoạt trong bệnh viện hình như không thay đổi lắm ..nhưng trong ánh mắt ai cũng đầy âu lo...và trán ai cũng hằn những ưu tư...


XXXXX


* Ba đi về rồi !

Em ngồi yên, bất động trông theo dáng Ba, cái lưng hơi tôm của Ba hình như còng xuống nhiều hơn ngày thường. Trông Ba buồn quá. Như già đi hơn chục tuổi !! Ba dặn em cứ ở yên đây đi, mà con cũng không nên về quê, Ba nghĩ con ở đây có lợi cho con hơn...Tuy không hiểu nhưng nhìn mặt Ba em như cảm thấy có điều gì nghiêm trọng lắm..Em lo lắng hỏi Ba :

Ba. Rồi... Ba có làm sao không ba? Ba chỉ lắc đầu không nói...Và em cũng đâu có ngờ đó là lần sau cùng em gặp Ba để rồi...hơn 7, 8 năm sau Em mới lại thấy Ba lần nữa !!

XXXX

Hôm ấy là hôm nào? Em không nhớ là buổi chiều của ngày nào nhưng ,hình như chưa đến ngày giỗ Anh.

Sau khi Ba về rồi em nghe lời Ba đốt hết thư từ của gia đình, bạn bè thân sơ..đốt cả thư anh !! . Hộp thư gần trăm lá thân yêu của em.! Ôi đau lòng quá !! Quãng đời đẹp nhất của em có anh ..từ từ biến thành tro bụi..nhưng em chựng lại, không nỡ đốt ba tấm hình của anh..Trong hình anh nhìn em cười tươi quá, làm sao em nỡ đốt cháy niềm vui của mình đây ? Cỏn bốn cái alpha đỏ của bốn năm Võ bị nữa? Mầu đỏ mới kiêu hùng làm sao...? em lặng đi một lúc...lấy miếng ngói bể đào một lổ đất nhỏ , em gom hết tro tàn của những lá thư chôn xuống đất, sát gốc cây Phượng của trường Cán sự... Bỏ luôn bốn cái alpha xuống , nhưng rồi em nghĩ : mảnh nhung đỏ sẽ tan, nhưng cái dấu alpha bằng kim loại không tan vào lòng đất ! Em lại..lấy lên..phủi bụi và đem trở về phòng...

xxxx



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:26pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 9:03pm
Vòng Hoa Cho Anh * 19

Tình Khúc Kinh Kha


Cuộc chiến ở Việt Nam đối với Em đã chấm dứt ở An Lộc . Từ đó, Em không dám đụng đến cái Radio, không còn hồi hộp theo dõi tình hình chiến sự vì đâu còn có anh làm chinh phu cho em là chinh phụ ngóng trông !! ... Vì hồi đó vừa khóc vừa học bài, thi cuối năm thứ 2 với những môn thi dồn dập. Năm thứ ba với những trại thực tập "nặng ký ", với kỳ thi ra trường. Còn thời giờ đâu mà nghĩ ngợi đến chiến tranh? Và Vùng bốn chiến thuật thật an lành. Chiến tranh chỉ có trong những bài nhạc, trong những quán cà phê và Chiến tranh đối với em chỉ còn là thơ của Chinh phụ ngâm khúc :

Chinh phụ ngâm diễn Nôm
I
Thuở trời đất nổi cơn gió bụi
Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm tầng trên
Vì ai gây dựng cho nên nỗi này
Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây
Chín tầng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh
Nước thanh bình ba trăm năm cũ

Áo nhung trao quan vũ từ đây
Sứ trời sớm giục đường mây
Phép công là trọng, niềm tây sá nào
Ðường giong ruổi lưng đeo cung tiễn
Buổi tiễn đưa lòng bận thê noa
Bóng cờ tiếng trống xa xa
Sầu lên ngọn ải, oán ra cửa phòng
II
Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt
Xếp bút nghiên theo việc đao cung
Thành liền mong tiến bệ rồng
Thước gươm đã quyết chẳng dung giặc trời
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Gieo Thái Sơn như tựa hồng mao
Giã nhà đeo bức chiến bào
Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu
Ngòi đầu cầu nước trong như lọc
Ðường bên cầu cỏ mọc còn non
Ðưa chàng lòng dặc dặc buồn
Bộ khôn bằng ngựa, thủy khôn bằng thuyền
Nước trong chảy lòng phiền chẳng rửa
Cỏ xanh thơm dạ nhớ khó quên
Nhủ rồi tay lại trao liền
Bước đi một bước lại vin áo chàng
Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi
Dạ chàng xa ngoài cõi Thiên San
Múa gươm rượu tiễn chưa tàn
Chỉ ngang ngọn giáo vào ngàn hang beo
Săn Lâu Lan, rằng theo Giới Tử
Tới Man Khê, bàn sự Phục Ba
Áo chàng đỏ tựa ráng pha
Ngựa chàng sắc trắng như là tuyết in
Tiếng nhạc ngựa lần chen tiếng trống
Giáp mặt rồi phút bỗng chia tay
III
Hà Lương chia rẽ đường này
Bên đường, trông bóng cờ bay ngùi ngùi
Quân trước đã gần ngoài doanh Liễu
Kỵ sau còn khuất nẻo Tràng Dương
Quân đưa chàng ruổi lên đường
Liễu dương biết thiếp đoạn trường này chăng?
Tiếng địch trổi nghe chừng đồng vọng
Hàng cờ bay trong bóng phất phơ
Dấu chàng theo lớp mây đưa
Thiếp nhìn rặng núi ngẩn ngơ nỗi nhà
Chàng thì đi cõi xa mưa gió
Thiếp lại về buồng cũ gối chăn
Ðoái trông theo đã cách ngăn
Tuôn màu mây biếc, trải ngần núi xanh
Chốn Hàm Dương chàng còn ngảnh lại
Bến Tiêu Tương thiếp hãy trông sang
Khói Tiêu Tương cách Hàm Dương
Cây Hàm Dương cách Tiêu Tương mấy trùng
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu
Ngàn dâu xanh ngắt một mầu
Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?


Em đã lên đến cao điểm của nỗi sầu tử biệt nên đối với em còn nỗi buồn nào hơn thế nữa?  Và bây giờ biết có ai không, cũng như em sẽ phải nát lòng trước cảnh tử biệt sanh ly nầy? Chung quanh em những gương mặt chìm một nửa sau vành nón lá, Em cũng vậy. Cúi mặt vẽ vu vơ trên cát mà chờ đợi. Lần đầu tiên trong đời em có mặt trong một cuộc mít tinh để nghe xét tội một người mà đối với một bên là ác ôn, là có nợ máu với nhân dân, và đối với một bên là một vị anh hùng, đã anh dũng chiến đấu đến viên đạn cuối cùng cho quê hương cho mầu cờ, sắc áo.

Với em , người ấy như thế nào? Không có nợ nần gì với em cả. Em không hề biết ông, và cũng như nhiều người hiện có mặt trong đây đều không hề biết đến ông.. Họ cũng như em theo lệnh "Tất cả trường của Trung Tâm Y Tế, từ thầy cô đến các học trò đều có mặt tham dự. "

-Ổng kìa Ph.!! trời ơi còn trẻ quá ..

- Nghe nói là Tỉnh trưởng tỉnh Chương Thiện - không chịu buông súng đầu hàng nên bị bắt...

Em nhìn ra cổng..Trước mắt em là Đại Tá Tỉnh Trưởng tỉnh Chương Thiện Hồ Ngọc Cẩn .

Khoảng cách tuy xa nhưng cũng đủ để thấy Ông đang bình thản đi vào. Trước mặt em là một vị Đại Tá không giày saut áo trận, bình dị trong bộ áo bà ba đen ung dung đi giữa nghi thức áp giải mà như đi trong tiếng nhạc quân hành. Có lẽ tuổi khoảng chừng trên dưới bốn mươi, người vừa tầm, gọn gàng, nước da hơi xanh, cái xanh của thiếu nắng. Đầu trần không nón sắt thấy rõ mái tóc cắt cao như sẳn sàng hứng hết mọi tai ương của định mệnh. Một định mệnh dành cho người thất thế, sa cơ. Vừa đi ông vừa đảo mắt nhìn quanh, hình như hơi mĩm cười rồi tiến sâu vào trong khán đài, một vị trí cuối cùng của một đời ngang dọc.

Em lẩn thẩn tự hỏi : Không biết Ông xuất thân từ trường nào? quê Ông ở đâu mà bây giờ dừng lại ở đây? Em lại nhớ đến cái chết của Anh. Anh đã đổ ra hết đến giọt máu cuối cùng, rồi nằm xuống, lính chôn anh trước cổng tiểu khu Bình Long ... rồi tất cả đều bị san bằng dưới cơn mưa pháo. Đời trai như chiến sĩ Kinh Kha một lần qua sông Dịch, nhưng mỗi người sang sông bằng một cách khác nhau, và Không biết "VỢ ÔNG" - em muốn gọi bằng hai tiếng thân thương "vợ ông" chứ không muốn gọi bằng chức vụ -. Vâng, chỉ có vợ ông bây giờ chắc đứt ruột từng cơn !! Em đưa mắt nhìn quanh cố tìm, nhưng không thấy người đàn bà nào đang khóc như em nghĩ. Dưới gốc sân vận động, phía ngoài vòng rào lại là một cây Phượng vĩ đang nở bông đỏ thắm, trên cây có vài đứa trẻ hiếu kỳ leo lên nhìn vào ...

Cuộc xét xử đã bắt đầu, nhưng em không nghe được gì cả, em ở xa khán đài lắm nên không trông thấy Ông nữa. Và em bỗng nhớ bài Thơ "NHỚ RỪNG" của Thế Lữ

Nhớ Rừng

(Lời con Hổ ở vườn Bách thú)

Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt,
Ta nằm dài, trông ngày tháng dần qua.
Khinh lũ người kia ngạo mạn, ngẩn ngơ,
Giương mắt bé riễu oai linh rừng thẳm
Nay sa cơ, bị nhục nhằn tù hãm
Để làm trò lạ mắt, thứ đồ chơi.
Chịu ngang bầy cùng bọn gấu dở hơi,
Với cặp báo chuồng bên vô tư lự.

Ta sống mãi trong tình thương nỗi nhớ,
Thủa tung hoành, hống hách những ngày xưa.
Nhớ cảnh sơn lâm, bóng cả, cây già,
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi,
Với khi thét khúc trường ca dữ dội
Ta bước chân lên, dõng dạc, đường hoàng,
Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng,
Vờn bóng âm-thầm, lá gai, cỏ sắc.
Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
Là khiến cho mọi vật đều im hơi.
Ta biết ta chúa tể muôn của loài
Giữa chốn thảo hoa, không tên không tuổi.

Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?
Đâu những ngày mưa chuyển bốn phương ngàn
Ta lặng ngắm giang san ta đổi mới?
Đâu những bình minh cây xanh nắng gội
Tiếng chim ca giấc ngủ ta tưng bừng?
Đâu những chiều lênh láng máu sau rừng
Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt
Để ta chiếm lấy riêng phần bí mật?
Than ôi! thời oanh liệt nay còn đâu?

Nay ta ôm niềm uất hận ngàn thâu
Ghét những cảnh không đời nào thay đổi,
Những cảnh sửa sang, tầm thường, giả dối:
Hoa chăm, cỏ xén, lối phẳng, cây trồng;
Giải nước đen giả suối, chẳng thông dòng
Len dưới nách những mô gò thấp kém;
Dăm vừng lá hiền lành không bí hiểm
Cũng học đòi bắt chước vẻ hoang vu
Của chốn ngàn năm cao cả, âm u.

Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Là nơi giống hùm thiêng ta ngự trị,
Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa
Nơi ta không còn được thấy bao giờ!
Có biết chăng trong những ngày ngao ngán
Ta đang theo giấc mộng ngàn to lớn
Để hồn ta phảng phất được gần ngươi
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!


1936
THẾ LỮ


Và Cuối cùng,điều gì phải đến cũng đã đến....

**
Một tràng đạn nổ dòn chát chúa vang lên như tiếng sấm ...

Và mưa..!!. Mưa của trời đất, mưa trong lòng người thân và mưa của cây phượng cuối sân vận động vào một sáng sang Thu

xxxxxx



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:23pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoàng Dũng
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 08/Nov/2008
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 592
Quote Hoàng Dũng Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 10:50pm
Từng chữ bồi hồi trong nét thơ
Những trang nhật ký với thương chờ
Anh đi để lại tình hoa mộng
Năm tháng nghẹn ngào lịm giấc mơ


Xin chia sẻ cùng chị Hoa Hạ , đọc từng chữ mà
lòng bồi hồi xúc động cho mối tình tuyệt đẹp của thời trai khói lửa ….


Hoàng Dũng


.
Đầy ly cạn , ru đời biệt xứ
Cạn ly đầy , quên kiếp lưu vong
IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 11:25pm
Vòng Hoa Cho Anh * 20


Anh thân yêu,

Lịch sử đã sang trang . Quảng đời đẹp nhất của em cũng đã đóng lại. Lâu lắm rồi em cũng không viết cho anh. Trường Cán Sự Điều Dưỡng Cần Thơ cũng đã thay tên, trở thành "Trường Bổ Túc Y Dược Trung Cấp". Từ đó Em cũng đã cuốn theo dòng đời mà trôi nổi, lênh đênh theo "nhu cầu công tác " nhưng

Chưa bao giờ Em thôi nhớ về Anh
Dẫu trong mơ hay giữa ngày vội vã
Những cái mất bây giờ thành xa lạ
Cố giữ cái còn theo nắng Hạ mưa Đông


Ba tấm hình của anh, em chưa đốt nhưng cũng không giữ được, lần đó em đem về phòng cất trong bìa của quyển nhật ký. Đám giỗ đầu của Ngoại, em về đem theo định để lại nhà luôn, chung với nhiều lá thư của em viết cho anh mà không gửi - vẫn dán kín lại và dán cả tem - Những lá thư em viết trong trại bệnh, trong những cas trực đêm rỗi rảnh hay những lúc bất chợt nghĩ về Anh mà không có quyển Nhật ký Lần ấy gồng gánh đem về nhà đủ thứ...nào ngờ qua phà đón xe (hồi ấy đi xa là cả một sự khó khăn em bị giựt mất hai túi xách...mất cả quyển nhật ký, mất hết thư từ và hình của Anh !! Mất hết rồi. Em ngồi tiếc ngẩn tiếc ngơ.!!

Anh biết không, hồi mới ra trường chỉ số lương tập sự là 350 , vừa mới bổ túc văn bằng TT và giấy tờ để nhập ngạch lên 380 thì "đổi đời" lương hướng toàn bộ bị giảm chỉ còn lãnh 1/2 lương. Em sống một mình gói ghém lắm thì tạm đủ, muốn giúp Mẹ thay Ba nuôi con dại và ba đấng sinh thành: Cha ruột và Ba Mẹ chồng, tất cả gia đình hơn 10 người chỉ trông vào hai mẹ con.

Loan có chồng. Yến bệnh chết. Mấy đứa em từ thứ 5 trở xuống chẳng đứa nào thi đậu nổi cái bằng trung học, ba thằng em trai học không được nữa và đi thanh niên Xung Phong.Tội nghiệp thằng Út! Thằng em trai út thấy Mẹ lên thăm, ôm khóc như mưa, đêm đó hai mẹ con ngủ chung trong chiếc vạt nhỏ, láng sát bìa rừng, phần muỗi cắn, phần thì nó cứ ôm cứng lấy Mẹ ...đòi bỏ về ..ngủ gì được hai mẹ con khóc đến sáng. Và nó cũng chỉ được đi thăm duy nhất có một lần ...

Ba em từ hôm thăm em ở Cần Thơ về đến nhà là đã tập trung đi đâu mất luôn không biết tin tức đâu mà thăm nuôi,...Hơn năm sau gia đình mới có tin về: Ba em đang ở trại Vĩnh Phú Hà Nội. Hơn bảy năm trời ...mà gia đình, đại diện là Mẹ chỉ đi ra Hà Nội thăm Ba được có một lần.Vâng, một lần duy nhất. Lần đó có người thăm thân nhân ở chung trại với Ba, gặp Ba, Ba nhắn được có một câu
- "Chị nói vợ tôi rán đi thăm tôi một lần, rủi có chết cũng còn nhắm mắt .." Vì hơn ai hết, Ba hiểu vắng Ba bao nhiêu nhọc nhằn bươn chãi vì sinh kế, nuôi cha mẹ, nuôi con ...đã trút xuống đôi vai của Mẹ. Mẹ đang là cô giáo của trường tiểu học thị xã, bị điều về tận một quận cách đó hơn 12 km. ngày ngày đạp xe đi dạy trong cái nóng của miền Nam, hay trong cơn mưa tầm tã và trong cơn gió lồng lộng vùng ven biển thổi giật từng cơn .

Bao nhiêu đồ đạc trong nhà cứ tuần tự thay Mẹ thay các con mà đi thăm Ba trong những chuyến được gửi đồ. Trong xóm có người quen ra Hà Nội thăm chồng, Mẹ năn nỉ đem dùm cho Ba một gói nhỏ lương thực nhờ vậy mà thím gặp được Ba. Thím Năm vừa nói vừa khóc: Anh Ba ảnh ốm nhách đen thui tui nhìn không ra. Ảnh bịnh nặng lắm chị có cái gì bán được bán hết đi thăm ảnh ...nhất định chị phải thăm ảnh một lần mới được. Và với sự giúp đỡ ít nhiều của bè bạn, lối xóm , và cái gì bán được bán hết. Mẹ cùng vài người bạn chung "xuồng" ngược lên miền Bắc ...ra tới Vĩnh Phú thăm Ba.

Chưa thăm thì buồn nhưng chưa khóc. Thăm về rồi khóc bảy ngày chưa nguôi .

Đó Anh, đại khái nếp sinh hoạt gia đình em là như thế.

Và cả nhà dấu Ba, không dám cho Ba hay Loan đã chết.
Loan - bạn của ĐT em gái anh đó, nó cũng chết rồi. Chết năm 1978. Hôm đó, em vừa được điện khẩn của má cho hay Ngoại chết, vừa về đến đầu ngõ thôi thì gặp ông Nội, Nội mếu máo nói với em: "Con mất thêm một đứa em nữa rồi hay chưa con?". Trong đầu em lại nghĩ đến một trong ba đứa em trai đi thanh niên xung phong, chứ không ngờ lại là nó. Đứng ngẩn người ra, nhìn trong nhà đông nghẹt những người...

Ông ngoại mất bữa trước thì hôm sau đến nó ..nhà hai người chết ..nó chết tức chết tưởi ...chết luôn đứa con trong bụng, có thai gần 7 tháng rồi ...nguyên nhân tại sao? Thôi hôm nào sẽ kể cho anh nghe sau vậy. Và em thật sự hãnh diện vì Mẹ. Mẹ em thật đáng hoan hô. Bao nhiêu khó khăn tủi cực mà ngày Ba về vẫn còn căn nhà để nương náu dù chỉ có bốn bức vách tường ,trong ruột trống không.

Loan mất, Mẹ em cứ ấm ức, cứ muốn nghe Loan nó nói tại sao nó chết tức chết tối như vậy, nên nghe ai nói chỗ nào coi bói hay, hay gọi hồn giỏi, Mẹ cũng lén đi tìm tới. Có lần xuống đến Kiểng Phước, bà nầy coi hay đến nổi ...họ kéo nhau đi ngồi chờ từ sáng đến trưa mới đến lượt mình ...Bị cấm, bà thay đổi chiến thuật, không coi ở nhà mà đến tận nhà thân chủ, may quá lần đó có em về. Mẹ rước lên nhà "gọi hồn" Loan về. Em nghe "nó" nói mà nổi gai ốc. Dù không tin em cũng phải tin.Nó "về " thật anh ạ. - Anh nên nhớ là em đi xa nhà bỏ xứ đã lâu rồi, và trước lúc cả nhà nói chuyện với bà ấy, không có em, vừa từ nhà sau lên chưa kịp ngồi xuống chiếu thì nó hỏi em :
- "Chị hai , chị về nhà hồi nào vậy ? " !! Hỏi vài ba câu xong, em chợt nhớ đến Anh, nên em hỏi thử nó :
- " Ở dưới Em có gặp anh Đ. không ?

Nó suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: - Không em không gặp ảnh .mà anh ấy chết trước em ...lâu lắm rồi mà ??
nếu là "giả tạo" thì sẽ không thể nói được câu nầy ..
Má kêu em ra ngoài rồi nói hay con gọi thử xem coi Đ. có về không? Đơn giản lắm chỉ cần con nói rõ họ tên và năm mất bả đi tầm về ...có hay không biết liền

Em còn đang lưỡng lự thì mấy đứa em xúi "Kêu đại đi, được không trúng trật gì cho chị khỏi ấm ức, mai mốt muốn kêu cũng không biết làm sao mà gọi ... bả đi nhiều nơi khó kiếm lắm
- "Kêu thì kêu. Em đốt ba cây nhang khấn tên họ cùng năm anh mất ... Rồi viết ra giấy đưa cho bà ấy ..
Xem xong, bả đốt đi ...và nhắm mắt lại..



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:25pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 02/May/2012 lúc 12:35am
Xem xong bà ấy đốt miếng giấy đi và nhắm mắt lại...hai tay chắp lên ngực miệng đọc cái gì không nghe được.. Em hồi hộp nhìn chăm chăm... bà nhắm mắt, rồi lắc đầu... rồi..nhắm mắt...

Bỗng bà lấy ba cây nhang nữa, đốt và khấn nguyện gì nữa đó...trán em lấm tấm mồ hôi, tay lạnh ngắt... bây giờ mà... bà ấy mở mắt ra và kêu tên em: "Ph ơi " một cái chắc em té xĩu liền...

Bổng bà nói (mắt còn nhắm):

- Người nầy là binh gia phải không?
Má em nói:
- Phải rồi.
Bà nói tiếp:
- Không phải thường, làm người trông coi mà. Chết mất xác mà, không tầm được...!! Đi rồi, không còn ở đây. ...Ổng dẫn một đoàn người đông lắm...đông lắm...họ đi lên núi hết rồi. Không gọi về được đâu...Rồi bà thoát ra..

Em thở một hơi dài không biết để thoát cái hồi hộp ra khỏi ngực hay buồn vì không gặp được  Anh ! Em không tin cũng không được. Trong tờ giấy em chỉ ghi ngắn gọn: "N. T.Đ. mất ngày mùng 3 tháng 4 năm Nhâm Tý Âm lịch" không thêm một chi tiết nào nữa..Vậy mà... Kể ra cũng hay khi bà tầm được anh là lính, ( binh gia ) mà còn là cấp chỉ huy ( người trông coi )..chết mất xác..và dẩn đầu một đoàn người đông lắm.. đông lắm...

Anh mất ngày 15 tháng 5 năm 1972 tức là (ngày mùng 3 tháng 4) năm Nhâm Tý -Tháng Ất Tỵ ngày Bính Ngọ, như vậy em nghĩ : Chắc anh mất nhằm giờ Mão vì Anh tuổi Dậu mà Tý Ngọ mão Dậu là tứ hành xung... !!

Hồi xưa anh đã nói rồi: "Người đi thì đã yên phần, người ở lại mới hứng chịu hết đau thương..".
Em mở cửa sổ nhìn ra đường , con đường hàng dương ướt sũng nước, cây dương gần nhà lấp lánh nước mưa...và em như thấy Anh với nụ cười thật tươi ngày nào...

- Thôi Anh về nhen. Ph ở nhà rán học nghen. Mai Anh lên Đà Lạt. Tới trường rồi Anh viết thư về liền cho em hay...
- Dạ Anh về. Nhớ viết thư liền nhen.
- Ừ, nhớ !
Anh đi năm bảy bước rồi mà còn quay lại, cười với em một cái thật tươi !!


Em đứng đó mùa mưa về vương mắt
Con đường dài, lá thấp dưới hàng mi
Mưa trên vai, mưa lạnh gót chân hài
Mưa qua Phố thương ngày chưa tiếng khóc

Trường ngói đỏ năm xưa còn đi học
Tóc buông mềm hoa tím ngỡ ngàng thơm
Giấy trắng mực xanh tay nhỏ ngón hồng
Mùa mưa đến áo bay trong giọt nắng

Có những mùa mưa đi về trên lối vắng
Cô học trò má thắm bỗng bâng khuâng
Ôi vòng tay ôi đôi mắt ngại ngần
Đường tình ái kết bằng hoa mới nở

Quân trường xa đợi chờ trong hơi thở
Hoả châu vàng trút nhớ sáng tàn đêm
Ba lô bạc mầu ai khắc đậm tên em
Về khu chiến qua miền quen lửa đạn

Có những mùa mưa, mưa đổ về suốt sáng
Thành phố âm thầm như dáng đồi non
Vòng kẽm gai đau buốt, đá sỏi tròn
Em thao thức lệ mòn như giọt nến

Mùa mưa đi, rồi mùa mưa lại đến
Duyên không thành còn thương nhớ nhiều không?
Tiễn người đi sầu giăng tím cả lòng
Em đứng đó, mùa mưa về vương mắt

HH


Anh thân yêu, Thôi như vậy em cũng mừng. Em cũng chúc cho Anh rũ sạch nợ trần, tu hành đắc đạo, nhưng vui nhất là anh được siêu thoát Lời nguyện cầu của em đã được đấng thiêng liêng chấp nhận "Mong cho Anh luôn được an lành thanh thản trên đỉnh bình yên".

Anh thân thương,

Quyển nhật ký đã mất, hình Anh em cũng không thể tìm lại được nhưng nếu em biết vẽ chân dung, em có thể họa lại dễ dàng, . Và bây giờ em vẫn có thể viết lại quyển hồi ký ghi lại hết những gì quan trọng đã xãy ra trong quá khứ, chắc chắn, nó không có được những tâm tư những xúc cảm chân thành như nguyên thuỷ, nhưng vẫn gói ghém hết tâm tư tình cảm chất chứa trong lòng em. Còn thư Anh thì em đã đọc thuộc lòng những lá "dễ thương" nhất. Anh tuy lãng mạn nhưng rất đứng đắn, viết thư cho em tuy rất chân thành, trìu mến nhưng lịch sự, không dùng những từ ngữ thái quá bao giờ.

Từ ngày anh đính ước với em bằng chiếc nhẫn của anh và bằng câu dặn dò: "Chờ Anh ra trường về làm tiệc lớn dẫn em đi theo luôn", thì đêm đó sau khi chia tay, về đến trường Anh gửi thư cho em, Anh đã thay tiếng "Ph mến" bằng tiếng "Ph yêu" hay "Em yêu của Anh", Anh cũng đã thay tiếng bé Ph bằng tiếng Em của Anh.. và chấm dứt những câu hỏi bằng: Phải không em yêu?...Rồi kết thúc lá thư bằng hai tiếng "Hôn em".

Bởi vậy nghe nhạc Nhật Trường Em  nhớ Anh thôi là nhớ... và nghe bài hát "Tình Thư Của Lính", "Tâm Sự Người Lính Trẻ", hay "Sắc Hoa Mầu Nhớ" của Nguyễn Văn Đông ...em mới thấy hết cái lãng mạn của ông lính NTĐ...

Cám ơn Anh, Đ. ơi, em cám ơn Anh đã cho em một tình yêu cuối cùng thật đẹp. Để em có được một tình yêu đầu đời không thể lãng quên. Em như nghe Anh trả lời: "Mình là người Gò Công mà!", hồi đó anh hay nói như vậy lắm.

Ngày xưa trai Gò Công và gái Đà Lạt đã tạo ra thiên tình sữ "Đồi Thông Hai Mộ" có một không hai. Chàng trai trong thiên tình sử nầy là người Gò Công lên Đà Lạt học trường Võ Bị...

Vâng, mình là người Gò Công, mà Trai Gò Công thành thật chung tình, gái Gò Công hiền hoà chung thủy. Tình người Gò Công mộc mạc đơn sơ nhưng nồng thắm như những trái sơ ri chín đỏ, có những bông nho nhỏ tím buồn....thì dù có xa nhau đến đâu cũng không làm sao quên được.

Và Em đã không quên, ba mươi năm sau em cũng vẫn chưa quên..

XXXXx


Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:27pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 02/May/2012 lúc 1:11am
Vòng Hoa Cho Anh * Hết

Và Em đã không quên, ba mươi năm sau em cũng vẫn chưa quên..

Em đến nhà Anh lần thứ ba.


Vâng, ba mươi năm sau....
Em đến thăm anh lần thứ ba.

Năm đó mừng gia đình đoàn tụ sau bao nhiêu biến động thăng trầm, gia đình em được đoàn tụ - gặp nhau hết không thiếu một người nào dù ở Việt Nam hay về từ nước Mỹ. Như một sự sắp đặt của Định Mệnh, đó lại là tháng Năm, còn hai ngày nữa là đến kỷ niệm 30 năm ngày anh mất và sinh nhật lần thứ 57 của Anh. Như có một động lực nào vô hình mà mạnh mẽ lắm thúc giục em phải làm...
Em hỏi thăm đứa em thứ Tám:
- Em nói em học chung với Đan Tâm, em gái anh Đông hả Oanh?

- Dạ, hồi đó nó với em học chung, nhà nó ở dưới kia kìa. Đường xuống Lăng Hoàng Gia.
- Đi, em chở chị xuống đó nha.
- Chi vậy?
- Đi thăm gia đình ảnh, ngày mai là ngày giỗ của ảnh mà.

Sau khi ra chợ mua một trái sầu riêng và thêm một ít trái cây (như hàng năm em vẫn làm như thế có thêm bình hoa tím nữa), một bó nhang trầm để kỹ niệm ngày anh mất, viết trên tấm thiệp một dòng "Em thắp cho anh ba mươi nén hương để kỷ niệm ba mươi năm ngày anh nằm xuống"... và một giỏ hoa hồng đủ mầu, trên.tấm thiệp thứ 2 kèm theo ghi vài chữ: Em đốt cho anh 57 ngọn nến để mừng sinh nhật lần thứ 57 của anh."

Rồi hai chị em đi xuống đến nhà Đan Tâm, Em gặp Bác gái. Bác thật là phúc hậu nước da trắng người điềm đạm không mập không ốm, hơi thấp và tóc cũng bạc trắng. Sau khi hỏi thăm đôi điều và sau khi nghe em nói là xin bác cho em đốt nén nhang thăm anh thì bác hỏi:

- Cô là gì của nó mà thăm nó?

- Dạ Con là bạn của anh Đông. Con ở xa lắm lâu lâu mới về quê một lần, con nhớ là sắp đến ngày giổ anh nên nhân dịp về quê con đến thăm anh Đông.

- Nó chết đâu có đem xác về được đâu...thờ là thờ vậy thôi, con muốn thăm nó thì ra nhà ở Bình Xuân, bàn thờ của nó ngoài đó. Còn đây là nhà của em nó thôi.

Rồi Bác chỉ đường cho em đi đến nhà ngoài Bình Xuân. Nhìn Bác em nhớ anh mà cũng thương Bác quá, thương cái cảnh tre già khóc măng non. Em rươm rớm nước mắt nhớ lời Thanh nói "Nghe tin ảnh chết. Má em khóc kể chị học nghề nầy mà anh Tư bị thương không ai cứu...", và anh ơi, em thấy Bác cũng quay mặt đi.

Em cám ơn Bác, chào Bác đi về.

Oanh nói với em:

- Đi nữa hông chị? Nhà ở Bình Xuân thì em không biết, thôi bây giờ mình về đi, mai chị đi với anh Năm.

Nhưng em đâu đợi được đến ngày mai, như có một cái gì đó lạ lùng lắm thúc giục em phải đi liền và đi tức thời, không đợi được. Em về rủ thằng em thứ Năm nó cũng biết Anh và nó đồng ý chở em đi ra Bình Xuân.

Từ Chợ Gò Công, qua Lăng Hoàng Gia xuôi ra bắc Cầu Nổi, gần đến bến phà bên tay phải là đồn Bình Thạnh Đông, chưa tới đồn, phía bên tay trái có con lộ đất đỏ nho nhỏ, dọc hai bên đường rải rác có những cây Phượng hồng đang đua nở... đó là con đường vào Bình Xuân, nhà của anh.

- Đây nè chị hai, chắc cái tiệm nầy, mình vô hỏi thăm rồi gửi xe luôn.

T hỏi cô chủ tiệm:

- Cô ơi phải con đê nầy vô nhà của Đan Thanh Đan Tâm ...không cô?

- Nhà của Ông Nghệ phải không? Ba Đan Tâm... Dạ đúng rồi. Anh đi vô bờ đất đó rồi qua cái đê cao đó. nhà của Đan Thanh ở dưới mé sông.

Em và T xin gửi chiếc xe ở đây rồi xách đồ đi theo lời chỉ, đi theo bờ nhỏ băng qua hai ba thửa ruộng săm sắp nước, trước mặt là con đê cao và đứng trên bờ thấy nhà anh ở sát bờ sông Soai Rạp. Nhìn qua bên kia sông là phà Cầu Nổi lên Sài Gòn.

Trước mặt em là căn nhà gạch có khoảng sân tráng xi măng rất rộng, tay trái là một cây rơm và rải rác có vài cây ăn quả lẫn cây kiểng, nhà bếp nằm vô trong và sát bờ sông.

Em và T hồi hộp đi vô nhà. Cửa nhà trên đóng kín, chỉ có gian bếp là cửa mở.

T gõ cửa.... và một người đàn ông khoảng trên dưới 60 ra chào. Em hỏi :

- Thưa anh, đây có phải là nhà của Ba Mẹ Đan Thanh Đan Tâm Không anh?
Anh gật đầu và nói
- Phải. Cô là ai?
- Dạ em là bạn của Đan Thanh và Anh Đông. Sáng nay em có thăm Bác và gặp Bác ở nhà Đan Tâm. Em được Bác chỉ đường vô đây để thăm anh Đông

Khi nghe nói em có ý định đốt nhang thăm Anh thì anh Ba từ chối - anh ấy là anh thứ ba của anh tên là H trước kia là giáo sư dạy ở Sài Gòn.Trong nhà chỉ có mình anh , không thấy Đan Thanh. Anh nói Thanh đã có chồng và đang sống trên Sài gòn. Anh không tin là ba mươi năm sau bạn gái của anh vẫn còn có người nhớ mà đi thăm anh nên ảnh cứ nói hoài. "... Lâu quá rồi... Bạn nó thì thôi vô số biết ai là ai...". Em chới với định từ giã ra về rồi, trong lòng thì thật buồn lắm , nhưng biết sao hơn Em nói:
- Anh Ba nói vậy thì thôi, em xin chào anh Em về. Anh cho em nhắn lời thăm Đan Thanh và nói giúp dùm em là em có đến thăm Thanh và anh Đông mà không gặp. Thưa anh Ba em về, cho em kính lời thăm Bác gái mai em đi xa rồi chắc không có dịp về nữa.

Em vừa đứng dậy thì bổng Anh ấy nói..

- Cô nói vậy thì...thôi để tôi đưa lên nhà cho cô thăm nó... Anh đi trước, ra ngoài sân mở cửa nhà trên mời em vào bằng cổng chính ..
Em nói với anh Ba:

- Năm nào đến ngày giỗ anh Đông em cũng có chừng nầy trái cây, không có chi nhiều anh nhận cho em vui.....

XXX

Trước mặt em là một bàn thờ như mọi cái bàn thờ của người dân Việt gỗ nâu đánh verni có chạm cẩn ốc sa cừ, phần trên thờ Phật, bàn bên dưới để hai chân dung người quá cố. Một cái hình em đoán là của bác trai và một khung hình.....Anh đây sao? Trong hình là một thanh niên với chiếc áo chemise trắng, hình chụp lại không lâu nhưng đã hơi mờ....

Nghe kể lại, Đại Uý Lộc đã dẫn quân chạy băng băng vô rừng không một phút giây ngừng nghĩ với một quyết tâm lạ lùng "Phải vào An Lộc" mới được. Còn em, hôm ấy em cũng làm theo một mãnh lực thôi thúc trong lòng, phải đi Bình Xuân, em phải đi đến nhà Anh ngay hôm nay không đợi đến ngày mai được, ngày mai em phải về CT và sẽ không có dịp nào như thế nầy nữa...Và bây giờ hơn ba mươi năm mình đã gặp lại nhau!! Không phải, em đã đến thăm anh. Nhưng hình nầy... không giống anh của cái thời có em. Tấm ảnh nầy chụp lại một hình thời trung học, rất trẻ, phong độ, nho nhã của một thư sinh trói gà không chặt chứ không phải một sĩ quan chỉ huy Đại Đội của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.

Em hỏi Anh Ba :

- Bàn Thờ của Bác trai ở đâu Anh Ba?
Anh H trả lời

- Bàn thờ của nó chung với ba đó.

Anh H đem cho Em một ngọn đèn dầu nhỏ để đốt nhang. Em xếp hai tấm thiệp, cặp đèn cầy trắng, xếp giỏ hoa hồng trước tấm ảnh của Anh. Anh H đứng ỡ đầu một cái bàn dài nhìn Em đốt hết một bó nhang, cắm từng cây vào tất cả chỗ thờ trong nhà, số còn lại Em đến bàn thờ chính khấn nguyện rồi ghim hết vào lư hương.

Mùi trầm hương bốc lên nhanh, lan tỏa...... Anh lặng lẽ nhìn Em đứng bên bàn thờ, bất động nhìn đăm đăm khung ảnh của Anh. Anh lặng lẽ nhìn Em tựa đầu bên hông bàn thờ mà khóc, âm thầm, đau đớn. Chiếc khăn tay em  lau bụi khung hình của Anh hôm nay, Em sẽ giữ mãi để kỷ niệm ngày mình đối diện với nhau....
Em nhìn Anh thêm lần nữa rồi quay ra, xuống nhà sau.

Anh H vẫn còn ngồi đó, trên đầu một cái bàn dài và nhìn Em. Em cười nhẹ khi đi ngang qua anh Ba mà nước mắt còn ướt mi.

Ngồi xuống bàn Anh H ngập ngừng:

- Có những chuyện mà nếu bây giờ mình không làm, không nói thì sau nầy sẽ hối hận.

Em nhìn anh ấy ngầm hỏi. Anh H nói tiếp:

- Tôi thành thật xin lỗi cô.Lúc đầu tôi đã không phải với cô. Tôi không nghĩ và cũng không ngờ được...

- Không có gì đâu anh, anh e ngại cũng đúng thôi... Em hiểu mà ...

Em nói với anh H:

- Hình của anh Đông còn trẻ quá, hình như chụp hồi còn trung học...

- Vậy chứ đâu có dám để mấy tấm hình kia...đốt hết rồi...

"Đốt hết rồi". Em đốt hết rồi, gia đình của Anh cũng đốt hết rồi... Chân dung của Anh bây giờ chỉ còn trong tim của những người yêu thương Anh. Nhưng Anh chưa tan biến đâu, không mất đâu. Em vẫn còn thấy Anh rõ lắm mà...

Thay lời kết

Khi viết lại chuyện riêng của mình vào đây, HH chỉ có một ý nghĩ, một ước nguyện duy nhất là đem Anh - đem tên tuổi Anh về với đại gia đình mình- Diễn đàn Hội Thân Hữu của quê hương Gò Công - và Anh sẽ được đồng hương thân thương đón nhận... Đây cũng là nhà Anh - là trại gia binh của Anh mà !! Ngày xưa HH là người yêu của anh, là vị hôn thê của Anh nên chỉ có mình HH là có thể làm được chuyện nầy, thực hiện mong ước cuối cùng giúp Anh mà thôi.

Anh hiền lành dễ thương thế nầy sao cái chết của Anh lại tàn khốc như vậy hỡ Trời! Anh không những chết một lần mà năm bảy lần, rồi tan biến vào hư không... HH không cam tâm, không đành lòng, không muốn Anh không cửa không nhà, không có cả mảnh Quốc Kỳ phủ ấm như Anh đã từng viết:
"Nếu anh chết xin em đừng khóc, cờ tổ quốc mầu vàng đẹp lắm, ba sọc đỏ ba miền dân tộc, phủ lên hình hài của đứa con, thế là anh mãn nguyện lắm rồi.".

Bây giờ Anh đã bằng lòng chưa? Người tình trong cõi hư vô của cô học trò mang tên loài hoa đỏ - Hoa của mùa Hè khói lửa 1972 - hoa có mầu đỏ alpha Võ Bị, mầu của sư đoàn được ân thưởng Bảo Quốc Huân Chương. Bây giờ Em đã đem Anh về với quê hương Gò Công, với mầu cờ, sắc áo, với đồng đội của Anh và với "Sư Đoàn ngon lành lắm" của Anh rồi đó.

... Anh đi nhen Em...
Dạ Anh đi đi, đi về cõi hư không đầy huyền thoại của Anh, nhưng ở nơi đây sẽ muôn đời giữ mãi, muôn đời lưu lại dấu chân anh..


Kỷ niệm 40 năm ngày mất & sinh nhật lần thứ 67 của

Cố Đ/U Nguyễn Thành Đông

ĐĐT Đại Đội 1- Tiểu Đoàn 2/7 Sư Đoàn 5 BB - KBC 4441

(-Trích từ Nhật Ký của Hoa Hạ-)



Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:31pm

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
hoangngochung
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 27/Nov/2010
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 513
Quote hoangngochung Replybullet Gởi ngày: 02/May/2012 lúc 4:33am
hung0989077120@ahoo.com
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 8 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.195 seconds.