Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Lịch Sử - Nhân Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Lịch Sử - Nhân Văn
Message Icon Chủ đề: GIÓ ĐỘC GÒ CÔNG... Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
Go Cong VN
Newbie
Newbie
Avatar

Tham gia ngày: 01/Aug/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 8
Quote Go Cong  VN Replybullet Chủ đề: GIÓ ĐỘC GÒ CÔNG...
    Gởi ngày: 27/Aug/2007 lúc 6:09am

Go Cong:

... 

                         “Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc

                           Gió nào độc bằng gió Gò Công

                           Một ngọn đông phong xiêu vợ lạc chồng

                           Em nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi”

          http://www.gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=343

...

Thầy Phù thuỷ Gò Công quý mến ơi !. Thầy nghĩ gì về câu: "Gió nào độc bằng gió Gò Công" hở thầy ?. Thầy có thấy "oan" cho Gò Công không ạ ?

Ôi !.

Anh Gò Công ơi là anh Gò Công !. Tôi tuổi cao sức yếu mà anh cứ đùa kiểu này thì chắc giảm thọ.

Anh nghĩ coi !?. Thân phận tôi có là Phù thuỷ Gò Công đi nữa thì cũng chỉ là...Gò Công “phù thuỷ” thôi chứ nào được là...Gò Công bản địa. Những câu hỏi tầm cỡ này thì sức tôi không kham nổi vì 2 lý do sau đây:

-         Một là câu hỏi này thuộc hàng đặc sản Gò Công.

-         Hai là, tôi vốn ngoại đạo văn chương - nên càng hãi hùng khi anh giao cho cái “đề bài” kiểu ấy.

 

          Có chăng, từ cái nhìn yêu quý Gò Công, tôi thấy có thể trình bày đôi điều về “gió độc Gò Công” như sau:

1. Có những lời thơ nào tương tự ?

Do từ “độc” mà bài thơ này đã làm nhiều người dễ nhớ; tuy vậy, đây là bài thơ không “độc: chỉ có một” (Từ điển Tiếng Việt 2006) mà còn có những dị bản:

 

1.1. Theo “Các công trình văn học quốc ngữ miền Nam” của Huỳnh Ái Tông – giới thiệu những sản phẩm “văn học quốc ngữ” của những năm 70 ở thế kỷ 19 - thì:

 

Ðèn nào cao cho bằng đèn Châu Ðốc,
Gió nào độc cho bằng gió Gò Công.
Thổi ngọn Ðông phong, lạc vợ xa chồng,
Nằm đêm nghĩ lại, nước mắt hồng tuôn rơi.

 

1.2. Theo Nhà giáo Phan Thanh Sắc:

 

Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc,

Gió nào độc bằng gió Gò Công ,

Một ngọn đông phong lạc vợ xa chồng

Đêm nằm nhớ lại, nước mắt hồng tuôn rơi”

 

1.3. Theo “ThienHuong” (do Go Cong) trích dẫn:  

 

“Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc

Gió nào độc bằng gió Gò Công

Một ngọn đông phong xiêu vợ lạc chồng

Em nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi”

 

 

2.Những từ đáng chú ý ?

Tất nhiên đó là từ “độc”; tuy vậy, theo thiển ý, "đèn cao", “gió” và “đông phong” cũng là những từ “có vấn đề”.

-         Vụ “đèn cao” dù là chuyện có thiệt. Nếu không nhầm thì đèn ...Châu Đốc này ở trên Núi Sam (241m) nơi có Miếu Bà. So với quanh vùng thì “đèn Châu Đốc” là hàng ...độc (chỉ có ...một – chẳng đèn nơi nào cao bằng). Tuy nhiên nói cái “cao” của đèn Châu Đốc cũng chỉ nhằm lập vần và tạo sự cân xứng với cái “độc” “Gió Gò Công” (ở câu sau) mà thôi.

-         Từ “độc” ở đây không chỉ hiểu là “độc địa – gây hại” mà còn là “độc đáo – có tính chất riêng, không giống nơi khác”; và đây là điều mà tác giả lời thơ nhận định về “gió” Gò Công.

-         “Gió Gò Công” ở đây cũng không chỉ là “gió gây hại cho sức khỏe” mà còn là “sự kiện Gò Công” nào đó – dù chỉ “thổi” thoáng qua (nhanh như gió) cũng đủ gây “hại” cho người gặp phải.

           Về “gió độc - gây hại cho sức khỏe” thì không chỉ Gò Công mới có; những nơi có nhiều thực vật phát tán nhờ gió thì trong thời gian sinh sản, những cơn gió sẽ thổi các bào tử nang đi xa (dễ thụ tinh) và cơn gió cuốn đầy những hạt bào tử li ti này sẽ gây dị ứng (da, đường hô hấp) cho một số người. Nếu ở Gò Công (hoặc nơi khác) ai đó từng bị dị ứng gió này thì sự kêu ca của họ về “Gió nào độc bằng gió Gò Công” là điều không lạ. Tuy nhiên, "độc" tới nỗi “lạc vợ xa chồng” thì cũng cần ngẫm lại...

-         Đông phong là “gió đông” nhưng gió này thường thổi vào mùa Xuân – mùa của hội hè nam thanh nữ tú, mùa của mỹ nữ Gò Công càng thêm ngát sắc hương. Nói “mùa xuân” còn để liên tưởng đến sự kiện du khách đến Châu Đốc mùa lễ hội Vía Bà (Châu Đốc) từ sau Tết Nguyên đán đến hết tháng tư âm lịch (cao điểm từ 27 tháng 4).

          Có lẽ, các quý ông du xuân Châu Đốc ...vía bà Chúa Xứ và sau đó thế nào cũng rủ nhau về Gò Công để ...nghía cô ở đây và thế là bị Gió (mỹ nữ) Gò Công nó thổi mà hậu quả là hồn xiêu phách lạc - quên đường về.

-         Mùa ấy, gió ấy, ngọn đông phong mỹ nữ Gò Công lại...thổi vào quý ông (dù thê tử đề huề) – nhất là các vị “ở xa mới đến Gò Công” thì...hic !. Và thế là quý ông sẽ “đi đậu phọng – lạc” và phu nhơn các ngài (đang nằm mình ên) sẽ gào lên:

...Gió nào độc bằng gió Gò Công

Thổi ngọn Ðông phong, lạc vợ xa chồng,
Nằm đêm nghĩ lại, nước mắt hồng tuôn rơi.

 

3.Hiểu bài thơ ra sao ?

Đây là lời (thở than) trong đêm vắng của vị phu nhơn nào đó đang chờ chồng. Quý bà nhớ lại đức ông đã nói với mình là đi Châu Đốc thắp đèn để hành lễ vía bà Chúa Xứ kia mà !? Sao giờ này lại nghe tin đã bị gió (mỹ nữ) Gò Công nó cuốn lạc mất tiêu rồi. Ôi Gò Công ơi ! Và thếlà quýbà đã cảm thán mà rằng (Sao gió Gò Công nó độc thế không biết!? Hic!):

 Ðèn nào cao cho bằng đèn Châu Ðốc,
Gió nào độc cho bằng gió Gò Công.
Thổi ngọn Ðông phong, lạc vợ xa chồng,
Nằm đêm nghĩ lại, nước mắt hồng tuôn rơi.

Theo bản của thầy giáo Sắc (1.2) thì câu thứ 3 có thể hiểu là "cơn gió (mỹ nữ) Gò Công" nó độc tới nỗi chỉ cần:

                      Một ngọn đông phong (là đủ để) lạc vợ xa chồng

 

4. Kết luận:

Gió Gò Công ở lời thơ trên đây là độc (đáo) về mặt văn hóa và tất nhiên là ít nhiều độc (địa) với ai đó. Điều này là bình thường; nhân sâm dùng sai liều lượng vẫn gây ...chết người - và mỹ nữ Gò Công bị quý ông ngắm sai liều lượng vẫn gây ...lạc vợ xa chồng - vậy thôi.

Do đó, xin có lời thưa với anh Go Cong rằng "Sự cố này không thuộc trách nhiệm của Đất và Người Gò Công" – nên ta khỏi xét oan hay không ở đây.

 

May cho phù thủy là đã già quá lứa lại thừa hom hem nên da dẻ nó dày mốc lên và nhờ vậy lão ấy mới không bị gió Gò Công nó ...hớp. Hú hồn !.



Chỉnh sửa lại bởi Go Cong VN - 27/Aug/2007 lúc 8:18am
Thương lắm Gò Công
IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:38pm
hieuvitinh:
Về chuyện gió độc, em cũng nghĩ là độc đáo, nếu xét theo nghĩa đen thì nó là ngọn gió tây. Mỗi năm gần đến mùa Xuân, gió từ biển thổi vào, người ta gọi là gió chướng. Sau tết, gió chuyển sang hướng Tây, gió này rất độc làm cho heo gà và các lọai thủy hải sản chết rất nhiều. Em cũng mạn phép đưa ra 1 giả thuyết như thế.

GIÓ CHƯỚNG

5. Gió

Gió ở Tiền Giang thuộc về chế độ gió mùa. Một năm có hai mùa gió: mùa gió mùa Đông Bắc và mùa gió mùa Tây Nam. Gió mùa đông bắc, hằng năm vào giữa tháng 10 hoặc muộn hơn một chút, vào hạ tuần tháng 10, các khối không khí lạnh được hình thành từ Bắc Băng Dương, Xibéri di chuyển về phía nam gây ra những đợt gió mùa Đông Bắc, ảnh hưởng tới tận những miền vĩ độ thấp trong đó có tỉnh Tiền Giang. Gió thường thổi theo hướng: đông bắc, đông và đông nam. Trong đó chủ yếu là hướng đông và đông nam và được nhân dân địa phương gọi là gió “chướng”. Thời gian hoạt động của gió chướng trong năm bắt đầu từ cuối tháng 10 và kết thúc vào cuối tháng 4 tới trung tuần tháng 5 năm sau. Khả năng xuất hiện gió chướng tăng dần từ đầu mùa (tháng 12) và đạt cực đại vào tháng 2 hoặc 3, sau đó giảm dần (xem bảng 5).

 

Bảng 5: Tần suất gió chướng các tháng - Trạm Mỹ Tho (1979-1985) (%)

Tháng 11 12 1 2 3 4 5
Tần suất xuất hiện 31 33 61 74 73 57 23

 

Tại Mỹ Tho, tốc độ gió chướng trung bình đạt từ 3-5m/s và gió chướng mạnh có tốc độ lớn hơn hoặc bằng 9m/s. Số ngày có gió chướng mạnh trong năm không nhiều, có khoảng 25-40 ngày và thường xảy ra vào tháng 2 hoặc tháng 3. Hướng của gió chướng mạnh thường là đông hoặc đông nam.

Đặc điểm của gió chướng là phát triển theo từng đợt. Mỗi đợt từ khi phát triển cho đến lúc yếu khoảng từ 4 đến 6 ngày. Trong một ngày, gió chướng cũng không duy trì tốc độ mạnh liên tục, chỉ xảy ra trong vài ba giờ là cùng và thường xuất hiện vào lúc xế chiều, khi mà sự chênh lệch nhiệt độ giữa đất liền và biển đạt lớn nhất trong ngày.

http://www.tiengiang.gov.vn/xemtin.asp?idcha=2150&cap=3&id=2259

 

IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:39pm

Nguồn: Đông y sĩ Việt Cúc

BÃO LỤT NĂM THÌN (1904)

trích "Thơ bão":

Đời ông chí những đời cha

Mới thấy trận bão thắng ba lạ lùng

Sống trong bể khổ hãi hùng

Cửa nhà trôi hết áo quần sạch trơn

Rương xe thùng bộng mái lơn

Thuyền chày cối giả chạy bôn trên đồng

Xác người xác thú chập chồng

Sóng dồi rều dập, vun giồng lấp khe.

...

__________________________________________________________

Gò Công - cảnh cũ người xưa (trang 107)

IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:40pm

Nguồn: Đông y sĩ Việt Cúc

THÁNG NĂM CHẾT NHỘN

1904: tháng ba có bão lớn.

Người và súc vật chết đuối sình thúi, cỏ cây mục ẩm,...sinh khí độc tràn lan vùng vừa bị bão lụt. Đến tháng Năm thì bệnh dịch phát khởi do nhiễm độc vì thiếu vệ sinh, ăn uống bất cẩn mà ra. Thuở ấy có lời than:

Tháng Ba chết bão dập đùa

Tháng Năm chết nhộn không thua kém gì.

________________________________________________________

Gò Công - cảnh cũ người xưa (trang 114)

IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:41pm
hieuvitinh:
Về chuyện gió độc, em cũng nghĩ là độc đáo, nếu xét theo nghĩa đen thì nó là ngọn gió tây. Mỗi năm gần đến mùa Xuân, gió từ biển thổi vào, người ta gọi là gió chướng. Sau tết, gió chuyển sang hướng Tây, gió này rất độc làm cho heo gà và các lọai thủy hải sản chết rất nhiều. Em cũng mạn phép đưa ra 1 giả thuyết như thế.

Trần Thành Mỹ

SỢI TÌNH SỢI NGHĨA (trích)

...

Viếng Gò Công một lần đi bạn, bạn có dịp thử nghiệm câu:

"Đèn nào cao bằng đèn Châu đốc,
Gió nào độc bằng gió Gò công"

Mà "độc" thật bạn ơi nhưng là "độc nhất" vì nếu không làm sao có đến hai hoàng hậu nổi danh Từ Dũ, Nam Phương!

Hoặc để ngừa "phong" gió theo ông bà ta thường dạy "phòng bệnh hơn chữa bệnh", bạn hãy dò la săn tin tức trước, rút tỉa kinh nghiệm của các chàng rể, nàng dâu xứ Gò, hay bạn bè quen thuộc dân, quân, cán, chính, những ai đã có lần sống qua một thời gian ở vùng đất mẳn đồng trơ nầy.

Chắc độc đáo mà không độc ác vì Gò Công thường chỉ "đi dễ khó về, Trai đi có vợ gái về có con" thôi.

Dân ở đây lại biết "hô phong hoán vũ", sành "bắt gió" , "cạo gió", đấm bóp, cắt, giác rành mạch có "bài bản" gia truyền. Bạn có lỡ bị "trúng gió"ờ cũng đừng lo, "m***age" đúng cách, khỏe khoắn vô sự bình an.

...

IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:42pm

GIÓ ĐỘC GÒ CÔNG (tiếptheo)

Ngọn gió đông (đông phong) không bắt đầu từ mùa Đông mà đến từ hướng Đông vào mùa...Xuân (1). Những cơn gió xuân này rất ấm áp:

Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong

Quý ông nào đã bị cơn gió (mỹ nữ) Gò Công ngày xuân kia hờp vào đến nỗi ...quên đường về thì có thể gọi quý ông đã "phải gió". Nhân đây lại nhớ một cụm từ thường dùng khi "mắng yêu" ở Đàng Ngoài - "đồ phải gió" (theo Trò Tê).

"Đồ phải gió" (hoặc "thằng phải gió") là một tiếng "mắng yêu" (tức là mắng nhưng không giận người bị mắng, có khi lại còn thích nữa là đàng khác). Do lời mắng xuất phát từ tình thương nên bà Nội có mắng cháu là "đồ phải gió" thì không có nghĩa xuân-phong. Nhưng các Cô mà mắng (chẳng biết yêu hay...khen đây) các Cậu là "thằng phải gió" thì có thể hiểu theo nghĩ "đồ dê cụ" . Từ "phải" tương đương như (bị) "trúng" tiếng Nam (phải gió = trúng gió); tuy nhiên, có lẽ "thằng phải gió Gò Công = quý ông bị trúng cơn gió mỹ nữ Gò Công" là khác với "thằng phải gió trên núi chè (2)" .

Đồ phải gió là người bị trúng gió, nhưng không phải cơn "gió độc" mà là "gió xuân"; văn-học cổ gọi là Xuân-Phong. Ở đây, "gió = đông phong = xuân phong" trong "Gió Gò Công" là những cơn gió sắc hương do mỹ nữ Gò Công "thổi" đến..

Không phải chỉ có các "thằng" mới bị trúng cơn gió này, các cô cũng nhiều khi bị trúng Xuân-Phong, nhưng các Cô chỉ biết mắng (yêu) các Cậu theo ve-vãn là "đồ phải gió", hay "thằng phải gió" mà không chịu nhận là mình cũng "phải gió", lại ỡm-ờ (xuân phong bất tương thức; hà sự nhập la vi) vì "xuân phong" ỉư đây là một uyển-ngữ (euphemism - nói quanh để tránh nói thẳng) nên "gió xuân" bị bỏ mất xuân đi , nên cái nghĩa gốc để chỉ những người "đương rạo-rực xuân-tình" bị mất đi, chỉ còn lại cách dùng để "mắng yêu".

Nếu muốn nói sang tiếng Anh cho các bạn Mỹ muốn học tiếng Việt hiểu, thì có thể nói là "a "spring wind"-infected fella", rồi giải-thích "spring wind", hay nói hụych-toẹt ra là "a horny guy".

_______________________________________

(1) Nếu (đông phong) viết theo tiếng Trung sẽ rõ hơn: : đông (hướng) và : đông (mùa).

(2) Trong chuyện :

Hôm qua lên núi hái chè

Gặp thằng phải gió nó...

IP IP Logged
Hoang Ngoc Hung
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 14/Jun/2007
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 234
Quote Hoang Ngoc Hung Replybullet Gởi ngày: 29/Aug/2007 lúc 10:49pm

GIÓ ĐỘC GÒ CÔNG (tiếptheo)

NAM VANG - GÒ CÔNG

Gió độc Nam Vang - Gió độc Gò Công

 

Hoà Đa, nhà nghiên cứu văn học Nam phần trong công trình "Vài cảm nghĩ về tình tự dân tộc Miền Nam và Ca Dao" đã viết về hiện tượng đổi từ (hoặc cụm từ) trong các câu ca dân gian để tạo ra nhưng lời mới (ví dụ ở đây là từ chỉ địa danh: Nam Vang,...). Theo Hoà Đa, ở miền Nam, chúng ta thường nghe những câu hát kiểu:

Nam Vang đi dễ khó về

Trai đi có vợ , gái về có con

và người nghe chỉ đổi chữ Nam Vang thành Long Xuyên, Cần Thơ, Gò Công... là có lời mới phù hợp tâm trạng (hoặc mục đích):

Gò Công đi dễ khó về

Trai đi có vợ , gái về có con

Những câu hát ấy còn là cái tình ấm áp của người địa phương với kẻ lãng du (Tới đây thì ở lại đây; Chừng nào bén rễ xanh cây rồi về)

Khi cô gái muốn từ chối nhẹ nhàng lời tỏ tình của chàng trai Việt đang làm ăn tận Nam Vang (Miên), cô nêu lý do: "Còn phải lo phụng dưỡng cha mẹ già"; tuy nhiên, cô không nói thẳng mà dùng câu hát xa xôi hơn:

Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc cho bằng gió
Nam Vang
Một tiếng anh than, hai hàng lụy nhỏ
Có chút mẹ già, biết bỏ ai nuôi ?

_________________________________________________________________

Tương tự, ngày trước, khi Gò Công vẫn là xứ xa xôi so với...nơi khác, khi chàng trai đang làm ăn tận Gò Công tỏ tình với bạn và bị từ chối; cô gái ấy chỉ cần thay "Nam Vang" bằng "Gò Công" là xong:

Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc cho bằng gió Gò Công

Một tiếng anh than, hai hàng lụy nhỏ
Có chút mẹ già, biết bỏ ai nuôi

và rồi, khi một quý bà nặng nỗi niềm về người chồng đang (vi vu) đâu đó ở đất Gò Công, quý bà sẽ gửi tâm trạng "vọng phu" vào hai câu sau (!?) - và phải chăng đó là "lối ra" của câu hát "...gió độc Gò Công":

Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc cho bằng gió Gò Công

Một ngọn đông phong lạc vợ mất chồng Đêm nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi

10:32 - 30/8/07

IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Dec/2013 lúc 9:30pm


Trong dân gian từ xa xưa, chúng ta thường nghe truyền miệng câu ca dao :

Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc bằng gió Gò Công
Một ngọn đông phong xiêu vợ lạc chồng
Em nằm nghĩ lại nước mắt hồng tuôn rơi


"Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc" thì dễ hiểu , vì Châu Đốc có ngọn hải đăng rất cao để các tàu thuyền đi biển biết hướng về bờ .

Còn "gió độc Gò Công" ?? . Thật tế, Gò Công là vùng đất lành, thậm chí còn được mệnh danh là "địa linh nhân kiệt" vì có đến 2 Bà Hoàng hậu tài sắc-đức hạnh vẹn toàn (Từ Dũ Thái Hậu và Nam Phương Hoàng Hậu).
Câu ca dao "gió độc Gò Công" bắt nguồn từ BÃO NĂM THÌN 1904 , một cơn bão kinh khiếp nhất trong lịch sử các trận bão vùng Nam Bộ xưa nay ! . Tỉnh Gò Công là nơi bị thiệt hại nặng nhất . Ngọn "gió độc Gò Công" của cơn bão đã cướp đi gần như toàn bộ tài sản (nhà cửa, hoa màu, gia súc) và nhiều sinh mạng của dân Gò Công vùng gần biển ( Tân Thành, Cầu Muống, Tăng Hòa , Vàm Láng, ...) và ngay cả tại trung tâm tỉnh là Thị Xã Gò Công cũng không thoát khỏi ảnh hưởng trận bão năm thìn 1904 .

Mời bà con DĐ đọc lại bài “Năm thìn bão lụt” trong ký ức người Nam Bộ, một bài viết kha đầy đủ giúp chúng ta biết về trận bão lịch sử năm xưa và nguồn gốc câu ca dao về "đèn cao Châu Đốc" và "gió độc Gò Công" .


MK






“Năm thìn bão lụt”
 trong ký ức người Nam Bộ




(GD&TĐ) - Ở Nam Bộ, nghe ai nhắc chuyện cũ, người ta thường nói “chuyện năm Thìn bão lụt”, ý nói chuyện xưa lắm rồi. Thực ra, bây giờ nhắc chuyện năm Thìn bão lụt cũng chẳng ai nhớ là năm nào. Thế nhưng rải rác trong dân gian, vẫn còn những câu hát ru kể lại sự kiện này.



Bão lụt tàn phá Gò Công


Hồi còn nhỏ, bà ngoại tôi hát ru như thế này:

Đèn nào cao cho bằng đèn Châu Đốc

Ngọn gió nào độc cho bằng ngọn gió Gò Công

Một ngọn gió đưa lạc vợ, xa chồng

Đêm nằm nghĩ lại, nước mắt hồng nhỏ tuôn!


Hoặc câu:

Gặp anh đây mới biết anh còn

Hồi năm Thìn bão lụt, em khóc mòn con ngươi !



Nhà ông bà ngoại không dùng thịt chó, trâu, mèo. Lạ một điều, hằng năm vào ngày 16 tháng 3 âm lịch, ông mua một con “cầy” quay rồi đem ra sau vườn cúng. Cúng xong đem cho hàng xóm, mấy ông bợm nhậu xứ tôi giờ vẫn còn nhắc, mặc dù ông tôi đã mất 50 năm. Tôi thắc mắc hỏi bà, bà nháy mắt nói nhỏ:

- Cúng binh Gò Công! Đừng có hỏi không nên!

Sau này tôi đọc quyển Sài Gòn năm xưa của cụ Vương Hồng Sển, thấy có ghi lại:

“Trận bão năm Giáp Thìn xảy ra vào ngày 1 tháng 5 Dương lịch, tức ngày 16 tháng 3 âm lịch. Gió thổi mạnh từ lúc 10 giờ sáng tới 10 giờ đêm, nước lụt người trôi, đất Gò Công bỏ hoang vô số kể”.

Trước đó 3 ngày có hiện tượng nhật thực, ca dao dân gian còn nhớ:

Tháng Ba, Mười ba còn ghi

Nhựt thực giờ ngọ, vậy thì tối tăm


Thơ Năm Thìn bão lụt truyền miệng ở Gò Công, kể lại rằng:

Đời ông chí những đời cha

Mới thấy trận bão tháng ba lạ lùng.

Sống trong bể khổ hãi hùng,

Nhà cửa trôi hết, áo quần sạch trơn.

Rương xe thùng bộng, mái lơn,

Thuyền chài, cối giã chạy bon trên đồng.

Xác người, xác thú chập chồng,

Sóng dồi, rêu dập, vun giồng lấp khe.



Một số ít người còn sống sót nhờ níu được những vật nổi như cây chuối, thuyền chài, leo lên cây nhịn đói, chịu khát, hy vọng có ghe xuồng nào đi ngang qua vớt họ.

Sáng ngày quên tuổi quên tên,

Nhà cửa trôi hết đưa lên Bồ Đề

Lội lên nước mắt dầm dề,

Ở truồng, ở lỗ, ê chề ráng đi!

Ông Cả làm phước ân thi,

Gạo lức, nước mắm ăn đi đỡ lòng!

Ăn cơm nước mắt ròng ròng,

Đói thì ăn vậy, trong lòng xót xa.

Người mất mẹ, kẻ mất cha,

Người thì mất vợ, kẻ đà mất con...



Ở Gò Công còn có câu:


Tháng Ba mùng sáu lai niên,

Cũng trùng một bữa, đậu tiền cúng chung.



Cúng vong hồn các nạn nhân chết oan, gọi là “giỗ hội”. Ông ngoại tôi là người gốc Gò Công xiêu lạc lên Vĩnh Long sau cơn bão lịch sử ấy, nên có tục “cúng binh Gò Công” là vậy.


Hình%20ảnh
Ao Trường đua ở Gò Công



Qui mô cơn bão

Tác giả Trần Dũng, Hội Văn nghệ Trà Vinh, sưu tầm rất nhiều ca dao nhắc về sự kiện này. Nói về qui mô cơn bão:

Cửa Đại, Cầu Muống thân trên

Dòm coi ngó thấy nước lên có vòi

Ban đầu thiên hạ còn coi

Nước lên có vòi hết thảy nhà trôi



Nhiều địa phương ảnh hưởng cơn bão, nặng nề nhất là Gò Công, kế đến Mỹ Tho và Tân An:


Tân An lại với Gò Công

Ngẫm trong bão lụt không còn người ta



Theo Đào Văn Hội trong Tân An ngày xưa, thì tại Tân An, trận bão bắt đầu lúc 4 giờ chiều. Gió thổi mạnh vào nhất vào 7 giờ đêm. Lần đầu tiên mưa đá rơi tại Tân An, cục to bằng cái trứng gà.

Nước sông Vàm Cỏ Tây, sông Bảo Định, kinh Lính Tập dâng lên, nhiều người chạy không kịp, bị nước cuốn trôi. Dân chúng đua nhau chạy đến trú ở dinh chủ tỉnh và tòa bố. 7 giờ sáng ngày 17-3 âm lịch, mưa tạnh dần, nước rút lần lần. Quang cảnh lúc ấy trông thật điêu tàn, tất cả các nhà lá đều sập, các cây keo, cây me trốc gốc đến chín mươi phần trăm. Trên sông Vàm Cỏ, thây nổi lều bều theo dòng nước.



Và cũng ảnh hưởng đến tận đô thành Sài Gòn:


Bến Thành nóc chợ cũng bay

Đèn khí nó ngã nằm ngay cùng đường


(Đèn khí tức cột đèn điện nội thành).


Nam Kỳ tuần báo số 85, ra ngày 8.6.1944, có bài Trận bão năm Thìn của Mỹ Xuân, tường thuật khá chi tiết về cơn bão này trên đất Sài Gòn.

Hôm ấy cũng đúng vào ngày bầu cử hội đồng thành phố. Chiều hôm trước là ngày khánh thành tuyến xe lửa Sài Gòn - Gò Vấp.

Buổi sáng 1.5.1904, từ 7 giờ 55 cho đến 12 giờ tại Sài Gòn, mưa cứ lâm râm. Đến 1 giờ gió bắt đầu thổi mạnh và đến 3 giờ chiều gió càng dữ dội. Lúc đầu, trời chỉ có dông, lần hồi vừa dông vừa mưa đến mức như trút nước. Người dân Sài Gòn cứ ngỡ là trời dông lớn chứ không ai nghĩ đến bão lụt. Xe ngựa, xe kéo, khách bộ hành kiếm chỗ trú ẩn hoặc chạy về nhà, đường sá vắng tanh. Mới 4 giờ chiều mà trời đã tối sẫm, lại bị cúp điện. Ở các nhà hàng, quán cơm, người ta phải đốt đèn cầy hoặc đèn dầu, gió mạnh cứ thổi tắt hoài.

Cuộc bầu cử Hội đồng thành phố hôm ấy vắng mặt tới trên 400 cử tri do thời tiết xấu, kết quả kiểm phiếu bị hủy bỏ và phải dời lại chủ nhật tuần sau.

Theo bài báo mô tả thì: “Đến 5 giờ chiều, trận dông mưa mới thật kịch liệt cực điểm. Dông gió tung rớt mái nhà, đàn ngã cây cối, đứt mất dây điện và dây thép, nhận chìm tàu ghe, cột đèn hay cột dây thép xiêu ngã liệt địa. Đường sá vắng teo không người lai vãng, tiếng dông mưa thổi ào ào như trời than đất thở”

Sau đó, báo L’Opinion và Le Courrier de Saigon có bài tường trình về trận bão này: “Dọc theo đường xe lửa chạy dựa theo mé sông từ Sài Gòn vô Chợ Lớn, có một cái vòi rồng trên trời thò xuống làm đổ ngã một toa xe, giựt đứt mái nhà ở đề-pô xe lửa và đè nhẹp cả một cái nhà lá. Cách đó lối mươi thước, cái vòi rồng ấy hốt một người nam đem tuốt lên không trung rồi khiêng đại xuống mặt đất.”



Còn ở các tỉnh lân cận:


Mỹ Tho, Cửa Tiểu ba đào

Bến Tre, Cần Giuộc, Vũng Tàu, Đồng Tranh

Cần Giờ, Bà Rịa chung quanh

Thảy đều hư hại rành rành chẳng sai

Vĩnh Long, Sa Đéc một vài

Cần Thơ cây ngã lầu đài vô can



Theo Nguyễn Duy Oanh trong Tỉnh Bến tre trong lịch sử Việt Nam, trận bão năm Giáp Thìn (1904) đã tạo ra những bãi cát lấp kín vàm rạch Băng Cung (con rạch trên cù lao Minh, dài 50km, hình cánh cung, lấy nước ngọt trên sông Hàm Luông từ xã Đại Điền, huyện Mỏ Cày, chảy ra biển tại xã Giao Thạnh, huyện Thạnh Phú). Vì vậy, nước ngọt sông Hàm Luông chảy vào rạch Băng Cung không được, còn nước mặn từ phía biển xâm nhập dễ dàng, làm cho các làng Giao Thạnh, An Nhơn, An Qui, An Thạnh phải mất mùa. Từ năm 1938 đến năm 1941, một con đập được đắp ngang sông Băng Cung, phía gần biển tại vàm Rỗng để ngăn nước mặn. Nhờ thế mà hơn 14.000 ha ruộng mới cày cấy được
.



Ngay tới Campuchia cũng bị ảnh hưởng :


Họa rơi như tới Nam Vang

Ba Nam người vật mắc nàn biết bao.

Nguyễn Ngọc



http://www.baomoi.com/Nam-thin-bao-lut- ... 286024.epi




mk
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.109 seconds.