Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 124 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 01/Jun/2011 lúc 9:59pm
Các tác phẩm Viết Về Cha đoạt giải cuộc thi “Ơn Cha Nghĩa Mẹ”

1. Giải Nhất: “Tình Cha” của tác giả Anna Nguyễn Thị Huỳnh, bút hiệu Huỳnh Nhi.

TÌNH CHA

Cây cao bóng cả vươn chồi
Chắn che giông bão suốt đời cho con
---
Băng rừng, vượt biển, lên non
Đem về sự sống ngọt ngon ấm lòng
Nuôi con vun đắp cây trồng
Mầm xanh đứng vững theo dòng thời gian
---
Lớn lên nguyện ước con ngoan
Đức tài ghi khắc toả ngàn tiếng thơm
Dù cho vắt kiệt sức hơn
Cha luôn bấm chịu thoả cơn sóng đời
---
Cốt cho con được nên người
Và mong nhìn thấy nụ cười của con
Lời êm thấm dạy con khôn
Việc hay cha chỉ, gọt mòn mấu sai
---
Đường đời đầy dẫy chông gai
Nương theo chân bước, một mai giúp đời
Nhìn ngay làm thẳng hơn người
Hy sinh khó nhọc cao ngời Tình Cha.
---
Nặng nề khó nhọc cha mang
Để cho con được huy hoàng đời con
Đất trời như xẻ làm đôi
Cha đi vĩnh viễn cha thôi không về.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Jun/2011 lúc 10:14pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Jun/2011 lúc 4:00am
Ánh Mắt Của Cha 
 Lam Trường
http://www.youtube.com/watch?
v=g6EAueI4XnM&feature=related
 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Jun/2011 lúc 4:01am
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 02/Jun/2011 lúc 3:31pm
 
 
 
MẸ BẢO EM



 
Mẹ bảo em là người Việt Nam
Em là một cô gái da vàng
Rồi hôm bão nổi trời tan tác
Theo đám mây buồn trôi lang thang.
 
Mẹ bảo tóc em, mái tóc huyền
Mềm như giải nắng lụa ngoài hiên
Nhưng từ dạo ấy mưa giông tới
Xơ xác bạc phai với muộn phiền.
 
Mẹ bảo mắt em mầu mắt đen
Tinh anh trong sáng ánh sao mai
Chỉ bởi một đêm cơn ly loạn
Sao rơi lụn tắt không tương lai.
 
Mẹ bảo em cũng có quê hương
Những chiều khói bếp còn thơm vương
Ngọn đèn mờ tỏ cha đọc báo
Mẹ dạy con ngoan biết yêu thương.
 
Mẹ bảo mầu da, mầu tóc, mầu mắt em
Một mầu đúc kết máu trong tim
Những người dân Việt đành xa xứ
Phải giữ, phải tô cho đẹp thêm.
 
Nhưng mẹ chỉ "bảo", chỉ "bảo" thôi
Chính mẹ niềm tin đã chết rồi
Giữa đời lưu lạc bao cay đắng
Nhắm mắt bỏ lại con mồ côi...!!!
 
antrinh
mk
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Jun/2011 lúc 2:19am
Công Cha Nghĩa Mẹ
http://www.youtube.com/watch?v=ZdQSYPlcX78&feature=related
 
 


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 03/Jun/2011 lúc 2:20am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Jun/2011 lúc 6:12pm
Bệnh và Lười

Cũng như các bà vợ khác ở hải ngoại, vợ tui kỳ này làm biếng quá. Đi làm về là nằm trên giường xem phim bộ, chẳng chịu nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa gì ráo. Tôi có la, nó ấp úng trả lời:
-Em thấy mệt quá, chẳng làm gì được cả. Nằm nhưng không ngủ được nên mới bật máy xem phim, chứ không cố ý xem phim.
Con vợ tui chơi chữ ghê, xem mà không xem, nó biện hộ kiểu này ai nghe cho được.
Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Về nhà, quả nhiên cơm canh không có, đứa con nhỏ hoảng hốt:
-Ba ơi, anh Hai đưa má vào bệnh viện rồi, má bị xỉu phải cấp cứu.
Tui vội vã vào nhà thương. Người ta đã chẩn bệnh xong. Vợ tui có lẽ bị ung thư xương. Hèn chi mấy tuần nay nó đau nhức, than thở mà tui nghĩ nó giả bộ nên không thèm nghe, cũng chẳng đưa đi bác sĩ.
Bệnh ung thư phát mạnh quá, sau vài tuần, bác sĩ cho biết nó không còn ở với tui được bao lâu nữa. Ung thư ngực thì cắt vú, ung thư xương không biết cắt ở đâu! Phổi vợ tui cũng có vấn đề, vì bao năm qua phải hửi mùi thuốc lá tui hút. Tui không dám nói với nó tui đã nghĩ xấu và giận nó không chịu nấu cơm, dọn dẹp. Cô vợ đầu ấp tay gối bao nhiều năm mà nó đau đớn, bịnh nặng tui cũng không biết. Vậy mà nó vẫn cố gắng đi làm kiếm tiền, chỉ khi về mới nằm liệt ra thôi. Tui hối hận quá chừng, trốn vào nhà vệ sinh của bệnh viện khóc rấm rứt. Thằng Tây đen nhìn tui ái ngại, hỏi tui có OK không. Tui không biết than thở cùng ai, nên dù tiếng Anh dở ẹt, cũng sổ một tràng. Nó có vẻ thông cảm nhưng chỉ phán được một tiếng “sorry” rồi đi ra.
Tui trở vào phòng thăm vợ. Mới mấy tuần mà nó ốm nhom xanh lè, tay chân dây rợ, kim chích chằng chịt. Nó thì thầm:
-Ở đây buồn và ồn quá, em muốn về nhà. Em sẽ nấu món giả cày mà anh thích đó.
Tui vỗ về:
-Em ráng lo nghỉ ngơi, đừng bận tâm.
Tui ráng nấu mấy món ngon đem vào nhà thương, nhưng nó không ăn được nữa. Tui lại khóc. Lạ ghê, trước giờ tui rất oai phong, la mắng vợ con mỗi ngày, uy quyền lắm mà bây giờ mít ướt quá sức …


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 03/Jun/2011 lúc 6:13pm
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 04/Jun/2011 lúc 11:51am
Ly kỳ mối tình đầu của Napoleon
 
Tên tuổi của Napoleon trong lịch sử gắn liền với những câu chuyện tình ái ly kỳ và mối tình đầu của ông với Bernadine Eugenie Desiree Clary, người sau này trở thành hoàng hậu Thụy Điển cũng là một trong số đó.


Là một người đàn ông được ngưỡng mộ trong lịch sử nước Pháp, Napoleon được biết đến như một nhà thông thái. Ngoài tài năng quân sự kiệt xuất, Napoleon còn có tài chinh phục trái tim của phụ nữ, những bức thư tình chan chứa yêu thương của ông vẫn còn khiến trái tim của các cô gái thời nay thổn thức. Tên tuổi của Napoleon trong lịch sử gắn liền với những câu chuyện tình ái ly kỳ và mối tình đầu của ông với Bernadine Eugenie Desiree Clary, người sau này trở thành hoàng hậu Thụy Điển cũng là một trong số đó.

Mùa xuân năm 1794, Napoleon làm quen với Eugenie -cô con gái 14 tuổi của thương gia tơ lụa giàu có ở Marseille. Eugenie còn có một anh trai và một chị gái. Mặc dù nhỏ tuổi nhất nhưng Eugenie tỏ ra khá trưởng thành, sau khi giới thiệu Julie-chị gái mình cho anh trai Napoleon là Joseph, Eugenie và Napoleon cũng bắt đầu tình yêu mãnh liệt của mình.

Khi đó, Napoleon vô cùng khó khăn, người lại lùn thấp và không theo phái cầm quyền mà chỉ là một tướng lãnh đạo đội quân cộng hòa Pháp vừa có chút tiếng tăm nhưng Eugenie vẫn say mê ông ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô ca ngợi vẻ mạnh mẽ, quyết đoán và cương nghị trên khuôn mặt Napoleon.

Cha mẹ và anh trai của Eugenie đều không ủng hộ cuộc hôn nhân của Julie và Joseph nhưng tiếng sét ái tình đã khiến họ vượt qua tất cả để đến được với nhau. Tuy nhiên, điều khiến cha mẹ và anh trai Eugenie lo lắng hơn cả chính là trong hôn lễ của chị gái mình, Eugenie đã nhận lời cầu hôn của Napoleon. Không còn cách nào khác để ngăn cản, cha mẹ Eugenie đã ra điều kiện đợi tới khi cô đủ 16 tuổi sẽ cho làm lễ cưới, Napoleon chấp nhận điều kiện đưa ra.

Nhưng chẳng được bao lâu thì Eugenie và Napoleon đang chìm đắm trong dòng sông tình yêu đã phải phân li. Napoleon nói với Eugenie rằng ông phải tới Vendée ngay lập tức để đánh đuổi một số kẻ bất hạnh như đảng bảo hoàng. Eugenie hết mực can ngăn Napoleon không nên đi và hãy ở lại để cùng nhau trồng trọt, chăn nuôi và xây dựng một cuộc sống êm đềm, hạnh phúc. Tuy nhiên, một người đầy tham vọng như Napoleon không cam tâm sống một cuộc sống yên ả và bằng phẳng như vậy. "Eugenie, em bị điên rồi sao? Em thực sự tin rằng anh sẽ sống ở nông trại, sẽ giúp em trai anh bán dây ruy-băng sao?"-Napoleon giận dữ. Sau đó, Napoleon đã mượn toàn bộ 98 franc mà Eugenie dành dụm được, đây cũng chính là số tiền mà Eugenie định dành để mua một bộ quần áo mới cho Napoleon. Trước sự quả quyết của Napoleon, Eugenie đành lấy tiền cho Napoleon mượn và còn hứa sẽ thêu một chiếc áo cưới đầy chữ B (chữ cái đầu trong tên của Napoleon BoNapoleonarte). "Phải rồi, nàng hãy thêu thật nhiều chữ B, sau này nàng sẽ trở thành phu nhân của Napoleon"-Napoleon hưởng ứng. Napoleon đã phải rời xa mối tình đầu của mình khi họ đang yêu nhau say đắm và những lá thư chính là cầu nối để họ nói lên tâm tư của mình khi ở xa nhau.

Tháng 7 năm 1794, Napoleon được cử tới nước cộng hòa Genoa cực kỳ nghèo khó. Mặc dù khó khăn nhưng ông vẫn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình. Về lý mà nói, Napoleon là một công thần nhưng khi quay về Nice không lâu, ông lại bị bắt giam. Ông bị giam cầm trong một pháo đài gần Antibes. Trong thời gian bị cầm tù, Napoleon rất nhớ Eugenie. Ông thường xuyên hôn lên món đồ đeo trước ngực mà cô tặng. Biết tin Napoleon bị bắt, Eugenie đã hết sức lo lắng. Sau nhiều lần khóc cạn nước mắt, cuối cùng cô quyết định lấy hết can đảm tới tù thăm Napoleon. Cô đã dùng nước mắt của phụ nữ để làm động lòng mấy viên cai ngục và đem gói đồ vào cho Napoleon. Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện này, Napoleon cũng không khỏi bùi ngùi xúc động: "Gói đồ mà Eugenie mang vào lúc bấy giờ là tình thương, dũng khí và sức mạnh là đức tin để tôi thoát khỏi xiềng xích". Vì vậy, ngay khi ra tù, Napoleon đã ngỏ lời làm đám cưới với Eugenie nhưng Eugenie lại khước từ và muốn chờ tới năm cô 16 tuổi.


Ở tuổi 26, Napoleon đã là một người anh hùng dẹp loạn tại Paris, có danh tiếng và tiền bạc. Napoleon bắt đầu quen biết nhiều phu nhân thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội và trong số đó có cả Josephine. Napoleon nhanh chóng bị những người phụ nữ này quyến rũ và tình yêu đối với nàng Eugenie bị ông lãng quên. Napoleon rơi vào vòng xoáy tình ái với Josephine, bà quả phụ đã có hai đứa con. Nhờ có các mối quan hệ của Josephine mà Napoleon đã được bổ nhiệm làm tổng tư lệnh bên Ý.

Sau một năm bặt vô âm tín, Eugenie quyết định lên Paris tìm vị hôn phu của mình. Tới đây, Eugenie đã được một người bạn của Napoleon là tướng Bernadotte giúp đỡ nhưng cô không thể ngờ rằng lúc gặp được Napoleon cũng chính là giây phút ông tuyên bố kết hôn với Josephine. Nghe xong, Eugenie như bị sét đánh ngang tai, cô chỉ biết thốt lên từ "không" rồi ném chai rượu lên chiếc váy trắng mà tình địch đang mặc. Sau đó, một mình Eugenie bỏ đi trong cơn mưa tầm tã. Sự tức giận càng khiến Eugenie thêm tuyệt vọng, cô từng cố ý định nhảy xuống sông tự vẫn trong lúc quá đau khổ. Rất may, tướng Bernadotte đã kịp thời tới cứu cô. Cảm phục trước tình yêu chân thành của Eugenie, Bernadotte đã cầu hôn cô nhưng bị Eugenie thẳng thừng từ chối vì cô cho rằng người phụ nữ chỉ yêu một lần trong đời. Ngày hôm sau, cô rời khỏi Paris với trái tim như bị ngàn mũi kim đâm phải.

Năm 1798, quay trở lại Paris và lần này cô đã không từ chối lời cầu hôn của Bernadotte, người sau này trở thành Quốc vương Thụy Điển.

Năm 1799,Napoleon được cử làm “tổng tài” cai trị nước Pháp rồi từ đó xưng hòang đế. Tuy nhiên, là một người trung thành với lý tưởng dân chủ, tướng Bernadotte lại không tán thành với cách làm của Napoleon nhưng ông cũng không thể làm được gì và đành phải làm toàn quyền Pháp tại Hanovre (Đức).

Trong thời gian cai trị tại Hanovre, uy tín của tướng Bernadotte không ngừng được nâng cao. Sau khi đánh thắng quân Thụy Điển, tướng Bernadotte đã tỏ rõ tầm nhìn xa trông rộng của mình đối với tương lai của nước này cũng như của cả châu Âu. Không lâu sau, ông và Eugenie được phong làm hoàng tử, công chúa Thụy Điển. Một thời gian sau, vua Thụy Điển bị ám sát, với danh nghĩa là con nuôi của người kế vị ngai vàng đã già nua, tướng Bernadotte được chọn làm thái tử. Từ khi thoát khỏi vòng kiểm soát của Napoleon, Bernadotte đã liên kết với Anh, Nga, Áo, Phổ để chống lại Napoleon. Chính Eugenie đã nhiều lần phải làm người trung gian đem thư đe dọa tấn công Thụy Điển của Napoleon cho Bernadotte và đem thư từ chối liên minh với Napoleon của chồng cho người tình cũ. Cuối năm 1813, Bernadotte thắng Napoleon trong một trận đánh quyết liệt tại Leipzing.

Sau trận Waterloo, Napoleon thất bại hoàn toàn. Lãnh đạo chính phủ lâm thời Pháp đã quyết định cử Eugenie mang thư tới khuyên Napoleon đầu hàng và thuyết phục Napoleon đưa bảo kiếm cho Eugenie.Khi nhắc tới chuyện quá khứ, Napoleon bắt đầu cảm thấy ân hận và nói rắng tình cảm mà ông dành cho Eugenie là chân thành. "Thật không thể tin được, Bernadotte đã cứu nàng và sau đó nàng lại trở thành hoàng hậu Thụy Điển còn ta lại phải mang kiếm giao cho nàng. Đúng là không ai có thể nói trước được điều gì cả"-Napoleon giãi bày.

Tháng 5 năm 1821, Napoleon mất tại St Helena miền đông nam châu Phi, trên tay vẫn giữ chặt cuốn nhật ký mà Eugenie đã viết về mối tình đầu của hai người.

Sầm Hoa (Theo blog.sina)


Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 11/Jun/2011 lúc 9:31am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Jun/2011 lúc 9:31am

 - Về hướng mặt trời -
Duy Hân
Nhạc nền: Tiếng Dương Cầm
Sáng Tác: Nhạc Sĩ Văn Phụng
Piano: Minh Ngọc
Sưu Tầm và Thực Hiện: Duy Hân

(Bấm vào đây download xong rồi mở bằng cách bấm vào F5, Nhạc và hình chạy tự động)



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Jun/2011 lúc 9:38am
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 18/Jun/2011 lúc 11:51am
THIÊN ĐƯỜNG TRONG TRÁI TIM TÔI
Tác Giả: Donna Nguyen   
Thứ Bảy, 18 Tháng 6 Năm 2011 07:52

Tác giả là cư dân San Jose,  đã có nhiều bài viết về nước Mỹ  được phổ biến, như "Chồng Tếch Vợ Ly"; "Cái Bát Mạ Vàng", “Kết Hôn Để Qua Mỹ”. Các bài viết của cô luôn cho thấy sự thẳng thắn, đôi khi ngang tàng nhưng tử tế vui vẻ."

 
 

Ngày còn tôi ở Việt Nam, tôi vẫn thường nghe người ta kháo nhau rằng nước Mỹ là thiên đường của hạ giới.  Dạo ấy, việc đi Mỹ không cùng người thân,không mong ngày được trở lại thì Thiên Đường này không hấp dẫn gì mấy.

Nhưng nếu ngày ấy tôi miễn cưỡng đi Mỹ một mình; thì ngày nay tôi đã vì sinh sống lâu ở đất Mỹ mà ngộ được ra thấp thoáng hình dáng của Thiên đường. Đối với tôi, nước Mỹ vẫn chưa phải là thiên đường theo định nghĩa chính xác của nó. Nhưng nhờ nước Mỹ mà tôi hiểu và tìm ra: thiên đường của tôi, thiên đường trong trái tim tôi.

Nay tôi viết những dòng này, để tạ ơn những điều tốt đẹp của nước Mỹ. Và cũng để lưu luyến những gì ưu ái của Việt Nam một thửơ xa xưa nào đó, nơi chôn nhau cắt rốn và đã nuôi dưỡng tôi làm người Việt Nam, hướng ngoại nhưng sẻ không bao giờ chối bỏ cội nguồn, quê hương.

Những ngày đầu nơi đất Mỹ xa lạ này, tôi rất bất bình khi có những người da trắng đôi lúc hay phát ngôn những câu nói rất láo xược :
-Go back where you are!
-Get out of my country, you are not belong here!

Nhưng tôi cũng đủ bản lĩnh để trả treo lại với họ rằng:
-Tell me exactly where you  and your ancestors really came from!

Ngày đó tiếng Anh một thời được hạng A trong những năm trung học, đủ cho tôi nhiều tự tin để không cảm thấy những áp bức vô lý kia có thể dìm chết được mình. Hơn nữa quanh tôi vẫn còn nhiều người da trắng rất dể thương và lại rất gần gũi khi tôi tự xưng là người Việt Nam, da vàng mũi tẹt, tóc đen thùi.

Việc làm đầu tiên của tôi được dể dàng khi xin vì người phỏng vấn là một cựu quân nhân đã từng phục vụ ở Việt Nam ngày trước. Làm thâu ngân trong căn tin cho một hãng tiện, tôi có cơ hội tiếp xúc với hầu hết các nhân viên của hãng từ trên xuống dưới gồm rất nhiều chủng tộc khác nhau. Nhờ vậy mà tôi học được nhiều cái hay và tránh nhiều cái dở của những phong tục tập quán của mỗi dân tộc khác nhau. Điều may mắn này giúp tôi có cách nhìn phóng khoáng, khách quan, không bao giờ xử dụng định kiến bảo thủ để phê bình bất cứ một sắc tộc nào. Đối với tôi, ” ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có kẻ khùng, người điên.“

Bạn sẽ nghĩ gì khi người ta hay nói:
-Tôi không thích làm chung với người Việt và không thích sống gần khu người Viêt. Vì họ nhiều chuyện và xô bồ lắm!
Đôi lúc tôi cũng có cùng ý nghĩ này dù tôi đã rất vui mừng khi được từ bỏ miền Đông lạnh lẽo, cộng đồng người Việt ít ỏi để dọn sang Cali để tìm khu người Việt mà sinh hoạt, gần gũi.

Những ngày đầu háo hức được ăn đồ Việt, nghe tiếng Việt, gặp gở người Việt đã xa rồi. Có những kỹ niệm rất dể thương nhưng những điều bực mình cũng không ít. Nhưng dù sao, đối với người Việt hay người của sắc tộc nào, tôi cũng luôn luôn dùng ánh mắt khách quan để mà nhìn chứ không để thành kiến bảo thủ làm mờ đi quan điểm sống của mình nữa. Điều đáng tiếc ở chổ là tôi hay nhạy cãm, đôi lúc quá thẳng thắn nên vẫn bất bình khi nghe người ta hay nói Việt Kiều, Việt trong nước, người Mỹ thế này, thế nọ.

Thật lòng mà nói, nước Mỹ tân tiến và tự do trong luật lệ. Nước Mỹ có nhiều chương trình nhân đạo rất hữu ích. Sống ở nước Mỹ có thể nghèo nhưng không thể đói dài. Nước Mỹ không phải là thiên đường nơi hạ giới. Nhưng nước Mỹ không phải là địa ngục trong những ngày tôi sinh sống ở đây. Ở nước Mỹ, tôi được nếm mùi tự do tột đỉnh nếu tôi tôn trọng tự do của những người xung quanh. Ở Mỹ, tôi có được nhân quyền nếu tôi không xâm phạm nhân quyền của ai hết. Ở Mỹ, cũng có những người ỷ có tiền khinh khi người khác. Nhưng tôi cũng vẫn có quyền khinh khi họ nếu họ không phải là người cho tôi việc làm và sự tôn trọng tối thiểu giữa người và người này. Ở Mỹ cũng có tội phạm và tội ác rải rác đâu đây, nhưng người ta cũng có quyền lựa chọn phòng ngừa và tránh xa nó. Nước Mỹ “cũng có anh hùng”, người khùng người điên ” Nhưng ở đây, người khùng kẻ điên không tự do đến nổi được quyền xâm phạm và làm hại người khác được. Ở Mỹ, tôi được nói, suy nghĩ và hành động theo ý mình, miễn tôi không xâm phạm quyền lợi đó của ai là được rồi.

Bạn cũng biết, cuộc sống ở đây cũng có nhiều bất công cũng như ai đó đã hay nói ” Life is not fair “. Đời sống có thật sự công bằng hay không còn tùy thuộc vào hoàn cảnh của từng người. Nhưng chuyện mà tôi đôi lúc nhớ lại vẫn còn thấy ấm ức là việc tôi bị cảnh sát cho giấy phạt vì chạy nhanh hơn quy định 5 mile một giờ trong khu gần trường học. Bị phạt đúng luật tôi không chối cải hình phạt được vì làm thế cũng chỉ tổn thọ và phí công thôi. Nhưng điều tôi làm tôi cảm thấy mình bị phạt oan là tại vì bao nhiêu người chạy xe lúc đó cũng không hề chạy chậm hơn tôi chút gì hết nhưng rỏ ràng là tôi xui đúng nghĩa nên bị chận phạt mà thôi. Sau mấy ngày tôi tránh không đi qua tuyến đường này, thì tôi quyết định phải làm một cuộc thử nghiệm. Tôi chạy ngang qua con đường đó, với tốc độ quy định, vừa chạy vừa ung dung vì mình làm đúng luật. Nhưng xe chạy chưa đầy một vài phút thì bà con bấm còi inh ỏi, tỏ vẻ bực mình vì tôi đang làm ”kỳ đà cản mũi“, chạy xe chậm như rùa. Tôi cứng đầu, thầm nghĩ mình cứ chạy đúng luật, thì đã sao. Vậy mà, có một vài chiếc xe đã nóng nãy, dành đường phóng qua tôi nhanh như tên lửa. Lúc đó tôi mới hoảng hồn, không khéo lại chọc tức thằng điên nào, mà hắn có súng dơ lên bắn tôi đùng một cái thì quả thật là oan mạng. Cho nên, thôi thì tôi đầu hàng, tấp lại bên đường, nhường bước cho bà con…”phạm luật” để có cơ hội bị “xui” như tôi ngày trước.

Cái cảm giác buồn, giận đó thỉnh thoảng vẫn đeo theo tôi cho đến ngày tôi thi hành nhiệm vụ học lại lớp Luật lái xe online. Trời ơi, đến lớp mà ngồi 8 tiếng để xóa điểm dơ trong bằng lái đối với tôi là một cực hình. Thôi thì làm liều học thử online coi sao. Lớp online này tính ra không phải dể và tốn thời gian lắm vì họ thiết kế mỗi câu hỏi phải có đủ thời gian nhất định thì họ mới cho mình chuyển tới câu hỏi kế tiếp. Điều quan trọng là những câu hỏi đó có những lời giảng giải rất chi tiết và hợp lý. Lớp học online này rất hữu dụng và thực tế. Những điều học được còn giúp tôi áp dụng vào cuộc sống đời thường nữa. Ví dụ như khi chạy xe trên đường, dù biết người ta có lổi khi sắp đụng mình, thì mình vẫn phải tránh. Vậy thì khi ra đời quan hệ giao tiếp, mình biết ai đó có lổi, cố ý va chạm mình, thì mình vẫn phải tránh để khỏi bị thiệt hại và khỏi cần phải kiện cáo ai cả. Luật lái xe giúp người ta giao thông trong trật tự và an toàn để chúng ta không bị tổn hại bất luận là ai lổi ai phải.

Luật pháp nơi chúng ta sinh hoạt, cũng dùng để bảo vệ sự an toàn và quyền lợi của mỗi một cá nhân của chúng ta. Nó giúp chúng ta có được một tinh thần tập thể cao và có đủ ý thức cộng đồng. Làm người đã khó, làm người tốt càng khó hơn. Tôi không nghĩ mình sẻ được lên thiên đàng sau khi được về bên kia thế giới. Nhưng tôi nghĩ mình sẻ có được thiên đàng của chính bản thân mình, khi áp dụng được những suy nghĩ này trong cuộc sống hàng ngày của mình.
Nước Mỹ là nước của cơ hội và những lựa chọn. Tôi bây giờ mới cảm nhận được sự may mắn của mình khi được phép định cư ở đây.

Gần đây, trận động đất thiệt hại nặng nề và tinh thần dân tộc rất đáng tuyên dương của nước Nhật, đã khiến tôi càng biết trân trọng những điều mình đang có. Dù sao, ở Mỹ ý thức cộng đồng cũng khá, nếu đem so sánh với xã hội Việt Nam hiện tại thì là một trời một vực rồi. Nhiều nghĩ ngẫm nghĩ thấy mình may mắn ghê bạn ạ. Nếu mà ngày trước tôi không đi Mỹ, không biết bây giờ tôi làm gì ở xã hội Việt Nam đang đua nhau khóa lương tâm tìm lương tháng, xóa nghèo bạn nhỉ? Nhiều người hay đùa với nhau ” nếu không đi Mỹ chắc bây giờ đứa thì đạp xích lô, đứa thì bán hàng rong khắp phố ” , tôi nghe rồi mà vẫn…mắc ham đi…Mỹ.

Những ngày đầu trở về thăm quê hương, chúng tôi thường ngớ ra vì tiếng Việt  lúc ấy hình như hơi ngớ ngẫn hơn bình thường. Vậy mà sau bao năm mở cửa và chạy đua theo thời đại điện tử và tư bản chủ nghĩa, tiếng Việt lại ngày càng “vớ vẫn ” đi nhiều. Ngày xưa tôi luyến tiếc tuổi thơ và kỷ niệm của những ngày sống ở Việt Nam với người thân bao nhiêu; thì ngày nay tôi lại càng ước gì đem được tất cả những người thân thương sang hết Mỹ bấy nhiêu. Việt Nam quê hương tôi, non sông gấm vóc vẫn ngọc ngà. Nhưng xã hội  của Việt Nam nay đã xa lạ và xa cách còn nhiều và khó hơn là  khoảng cách địa lý gần một ngày bay, từ cách nhìn đến tiếng nói, buồn thay.

Mấy năm gần đây,kinh tế và cuộc sống ở Mỹ khó khăn và căng thẳng hơn nhiều. Nhưng dù gì đi nữa, nếu biết ” khéo ăn thì no, khéo co thì ấm ” thì đời sống vẫn có thể ung dung sung túc. Và hạnh phúc vẫn có thể vẫn tràn…trề.
Những người công dân Mỹ chúng tôi đã biết quan tâm bảo vệ trái đất. Nhiều người đã vui vẻ đua nhau ăn chay, học thiền, bớt xa xỉ. Điều quan trọng nhất là một số không nhỏ, đã bắt đầu nhắc nhở nhau dành thêm thời gian và tâm tình để quan tâm người thân và bạn bè. Khoa học càng tân tiến với những phát minh mới,sáng kiến mới. Càng ngày càng nhiều món hàng lạ thi nhau ra đời cạnh tranh nhau trên thương trường. Kinh tế trì trệ nhưng bà con vẫn đua nhau nâng cao kiến thức và đời sống. Riêng tôi, tuy không đủ khả năng và sức lực chạy đua với thời đại, nhưng vẫn còn đủ tri thức để biết nhắc nhở bản thân ” hạnh phúc không phải là tất nhiên ” nên phải biết nhìn nhận và trân quý nó.

Mỗi ngày trôi qua, khi thiên tai, bệnh tật, tội ác và tai nạn không xãy ra trên mình tôi, là tôi biết mình cần phải tạ ơn đời. Bây giờ tôi cần biết cảm nhận đâu là hạnh phúc đâu là thiên đường. Miễn tôi có đủ sức khỏe và tinh thần, thì  tôi thường nhắc nhở mình có “bánh mì ” thì chớ nên bon chen vì ”hoa hồng “mà hãy cố gắng sống hết lòng với đời với người. Thế  là lòng tôi nhẹ nhàng thanh thản hơn, và sự thanh thản này đưa tôi lên thiên đàng với những phút giây bằng lòng với hiện tại. Thì ra thiên đàng chỉ có trong mình. Và nó chỉ hiện hữu khi tôi đang sống ở quê hương thứ hai nhưng sẽ là vĩnh viễn này. Tôi xin gởi lời cầu nguyện đến những người đang chiến đấu cho tự do,  chiến thắng thiên tai, bệnh tật hoặc đang lạc lối đi tìm ý nghĩa cuộc sống và định nghĩa chính xác cho bản thân họ về hai chữ Thiên Đàng.
With Love and Best wish,



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 18/Jun/2011 lúc 11:56am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 21/Jun/2011 lúc 11:24am
CHỮ TÂM
 
Tác Giả: tsnh   
Thứ Ba, 21 Tháng 6 Năm 2011 07:30

Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá


Tâm là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm. Tâm của con người càng quan trọng hơn vì nó nói lên nhân cách của một con người :

- Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngã đảo điên.
- Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
- Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù.
- Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.
- Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá…

Cho nên, ta không những đem tâm cua mình đặt ngay trên ngực để yêu thương, mà còn :

- Đặt trên tay để giúp đỡ người khác.
- Đặt trên mắt để nhìn thấy nổi khổ của tha nhân.
- Đặt trên chân để mau mắn chạy đến với người cùng khổ.
- Đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh.
- Đặt trên tai để biết nghe lời than trách, góp ý của người khác.
- Đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm và chia sẻ trách nhiệm với anh em chị em.

Thân xác không tim thì thân xác chết, làm người không có tâm thì cuộc sống chỉ có hận thù và là mối nguy hiểm cho mọi người.



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 21/Jun/2011 lúc 11:25am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 124 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.348 seconds.