Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 125 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Mar/2020 lúc 12:01pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Mar/2020 lúc 7:03am


Image%20result%20for%20ong%20chau


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Mar/2020 lúc 7:05am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Mar/2020 lúc 6:41am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Mar/2020 lúc 2:58pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Mar/2020 lúc 10:17am

Chiếc dao gọt


Chiếc%20dao%20gọt

Tôi tìm thấy một chiếc dao dưới tủ lạnh trong lúc người đàn bà tôi yêu và tôi đang lau chùi nhà cửa. Đó là một chiếc dao gọt nhỏ mà chúng tôi đã để lạc mất trước đây nhiều năm và đã quên hẳn. Tôi khoe chiếc dao với người đàn bà tôi yêu và nàng nói "Ồ. Anh nhặt đó ở đâu ra vậy?" Sau khi tôi kể cho nàng nghe, nàng đặt chiếc dao lên bàn rồi bước vào căn phòng kế bên và tiếp tục lau chùi. Trong lúc tôi rửa sàn nhà bếp, tôi nhớ lại những điều đã xảy ra cách đây bốn năm là lý do tại sao chiếc dao lại nằm dưới tủ lạnh..

Bạn đang đọc truyện online tại Website Truyenhay.vn, chuyên mục quà tặng cuộc sống luôn nhật nhật các truyện ngắn cảm động, ý nghĩa trong cuộc sống cũng như trong tình yêu

Lúc ấy chúng tôi đã ăn xong bữa tối thịnh soạn và đã uống nhiều ly rượu vang. Chúng tôi tắt tất cả đèn, cởi quần áo, và bước vào giường. Chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ làm tình, nhưng điều gì đó đã xảy ra và chúng tôi cãi nhau lúc đang làm tình. Chúng tôi chưa bao giờ trải qua một việc như thế. Cả hai chúng tôi đều cực kỳ giận dữ. Tôi nói vài câu rất tồi tệ với người đàn bà tôi yêu. Nàng đạp vào tôi ngay trên giường và tôi rời khỏi giường, bước ra nhà bếp. Tôi mò mẫm tìm cái ghế và ngồi xuống. Tôi muốn đặt hai cánh tay lên bàn rồi ngả đầu lên hai cánh tay, nhưng tôi chạm phải những bát đĩa dơ trên bàn và chúng làm vướng tay tôi. Tôi tức điên lên. Tôi xua mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà. Tiếng ồn nghe rất tuyệt diệu, nhưng rồi căn phòng lại im phăng phắc và đột nhiên tôi cảm thấy buồn. Tôi nghĩ tôi đã phá huỷ hết mọi sự. Tôi bắt đầu khóc. Người đàn bà tôi yêu bước vào nhà bếp và hỏi tôi có bị gì không. Tôi nói, "Không sao cả." Nàng bật đèn lên và chúng tôi cùng nhìn xuống sàn nhà bếp. Chẳng có mấy thứ bị vỡ, nhưng sàn nhà trông hết sức nhớp nhúa lộn xộn. Cả hai chúng tôi bật cười rồi chúng tôi trở vào giường và làm tình. Sáng hôm sau chúng tôi chùi rửa mớ nhớp nhúa lộn xộn ấy, nhưng hiển nhiên là chúng tôi không để ý đến chiếc dao.

Tôi định hỏi người đàn bà tôi yêu xem nàng có còn nhớ chuyện ấy không thì nàng từ phòng kế bên bước vào, rồi không nói một lời, nhặt chiếc dao trên bàn và nhét nó trở lại bên dưới tủ lạnh.






Nguyên tác: "The Paring Knife", trong Flash Fiction,

Nguồn http://truyenhay.vn/chiec-dao-got.html#ixzz6HKxWrvop
Bài viết từ : TruyenHay.Vn - Website đọc truyện hay online

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 22/Mar/2020 lúc 3:57pm

Hắn Và Tôi 

Image%20result%20for%20couple%20cat

-Con làm chồng thế nào mà vợ đi đâu cũng không biết. Đã thế bây giờ còn quay sang hạch sách mẹ vợ. Quỳnh Nhi và hai đứa nhỏ đi đâu? ở đâu? đó cũng là điều mẹ muốn hỏi con. Trời ơi! chuyện gì đã xảy ra cho nó???
Tiếng khóc của mẹ vợ chỉ làm Hắn bực bội hơn mà thôi. Hắn hét lên:
-Mẹ không biết dạy con gái mẹ nên mới ra nông nỗi này. Cô ấy là vợ mà không làm tròn trách nhiệm. Suốt ngày chỉ biết có con, còn chồng thì vất sang một bên chẳng lo lắng, quan tâm đến.
Mẹ vợ hắn gào to hơn:
-Anh muốn con gái tôi hầu anh như con ở đợ phải không? Mở mắt ra mà học hỏi người khác. Vợ anh lo cho con anh chứ lo cho ai mà ganh tỵ. Đáng lẽ anh phải phụ giúp vợ một tay, chứ cái kiểu chồng chúa vợ tôi thì có ngày con gái tôi chết mất.
…..
Sau khi cúp máy Hắn đưa chân đá thốc vào bụng chú chó nhỏ đang âu yếm tựa mõm vào chân Hắn. Vò đầu, bứt tai, xô bàn, đẩy ghế, nhưng cơn giận vẫn còn đầy ắp trong lòng nên Hắn với tay lấy điện thoại bấm lia lịa:
-Chị Như đó hả? Quỳnh Nhi có qua bên đó không?
-Không! Có chuyện gì mà hấp ta, hấp tấp vậy?
Hắn sừng sộ:
-Chuyện gì là chuyện gì, sáng mở mắt ra không thấy “nó” đâu, bây giờ chiều tối vẫn chưa về thì… phải hỏi, không được sao?
-Cái thằng… vô duyên vừa thôi. Mày giận vợ hay giận chị mày. Cộc cằn như thế vợ có bỏ cũng đáng đời!!!

Cụp. Tiếng gác máy khô khan và giận dữ . Hắn đớ người ra vài giây rồi điên tiết muốn gọi trở lại mắng bà chị một phát cho đỡ tức. Hắn hậm hực thầm nghĩ, bây giờ mà Quỳnh Nhi bước vào nhà, nhất định Hắn sẽ cho một cái tát nên thân.

Bụng đói cồn cào, Hắn lục lọi tủ lạnh, lôi ra một tô canh và khứa cá chiên lạnh ngắt. Hắn bỏ tất cả vào microwave hâm nóng rồi bày ra bàn, nhưng khi cầm đũa lên lại thấy ngán ngẩm. Mọi ngày, chỉ cần Hắn tắm rửa xong xuôi, bước vào phòng ăn là trên bàn mọi thứ đã được bày ra tươm tất, nóng hổi. Ăn xong, hắn sang phòng khách, ngồi xuống sofa là đã có một ly bia lạnh hoặc một tách trà nóng tùy thích. Hắn vừa nhâm nhi, vừa xem TV, mặc cho Quỳnh Nhi quần quật với đống chén dĩa chất đầy bồn, rồi lau nhà, giặt quần áo, tắm con, dỗ con ngủ. Có khi Hắn đã lên giường mà vợ Hắn vẫn còn lục đục ở bếp để chuẩn bị thức ăn cho sáng mai.

Má Hắn, thỉnh thoảng từ Cali sang chơi vài tuần, bà thường nhắc Hắn:
-Giúp Quỳnh Nhi một chút đi con. Thấy vợ mày bận bịu, tất bật đủ chuyện mà không xót ruột sao?
Hắn bĩu môi cằn nhằn:
-Má thiệt tình! ba cái chuyện đàn bà cũng bắt con làm. Bạn bè con có đứa nào làm như vậy đâu? Tụi nó mà thấy sẽ cười con thúi đầu.
-Cứ theo cái đám bạn xấu nết rồi bắt chước. Không thấy anh rể mày sao, đi làm về là xăn tay áo, nhào vô bếp phụ giúp vợ. Hễ chị mày tắm con thì nó lau nhà. Vợ chồng thì phải cùng nhau san sẻ…
Hắn quạu quọ ngắt ngang:
-Thôi đi! mệt má quá!

Vợ Hắn đứng đó im lặng không nói một tiếng, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn má chồng bằng ánh mắt biết ơn. Còn Hắn thì tức tối. Trời! bộ má tính bắt giàn cho con dâu leo lên đầu thằng con của má hả? Má Hắn đâu biết, trong lòng Hắn đang có nỗi bất mãn ngấm ngầm, khó nói. Đó là từ khi có con, vợ Hắn hình như quên cả sự hiện diện của Hắn. Sáng mở mắt ra là con, chiều cũng con và tối cũng con. Vợ Hắn làm riết rồi Hắn đâm ra bực bội và cảm thấy xa cách với con. Có lúc Hắn nhìn con mình một cách dửng dưng như nhìn con nhà hàng xóm. Hắn nhớ hồi xưa má Hắn cũng hay nói, bỏ chồng được chứ không bỏ con được. Vợ Hắn thì chưa bao giờ nói như thế, nhưng cái gì cũng… để em lo cho con xong đã. Lo cho con xong thì còn giờ đâu để lo cho Hắn.

Sự bất mãn ngày càng lớn đến nỗi Hắn chẳng cần dấu diếm. Một chiều cuối tuần ngồi nhậu với đám bạn, sau vài chai bia chếch choáng hơi men, Hắn kể huỵch toẹt từ đầu đến đuôi niềm tâm sự thầm kín của mình. Bạn bè xúi Hắn phải làm một cuộc cách mạng. Hắn nhíu mày khó hiểu:
-Làm cách mạng là… làm cái gì?
-Là làm cho vợ mày sáng mắt… là làm cho vợ mày biết giá trị đích thực của mày, một người đàn ông, một người chồng.
Không biết có phải vì say xỉn mà đầu óc Hắn mụ mị nên vẫn chưa hiểu:
-Là sao? nói rõ ràng cái coi.
Ân đang ngồi đối diện với Hắn cười ha hả:
-Là tìm một em xinh đẹp, cặp kè trước mắt vợ, để cho vợ biết rằng mày không phải là đồ bỏ. Lúc ấy vợ mày sẽ tỉnh ngộ. Rồi mày xem.. bả sẽ ghen tương lồng lộn vì sợ mất mày và….
Chưa nghe hết câu Hắn đã cười khoái trá khi hình dung đến cơn ghen của vợ.
-Ừ! hay đó… cao kiến!
Ân xòe tay bắt tay Hắn:
-Đồng ý há! tao sẽ giới thiệu cho mày con em họ của tao đẹp không chỗ chê. Dân du học đàng hoàng chứ không tệ đâu.

Tưởng chỉ là nói cho vui trong lúc ma men nhập, không ngờ tuần sau, khi hắn đến với đám bạn đã thấy một thiếu nữ xinh xắn đang ngồi bên cái ghế trống trơn được để dành cho Hắn. Bạn bè đổ dồn những ánh mắt sáng rực về phía Hắn. Tưởng Hắn sẽ thích thú với “món quà” bất ngờ, nhưng không, suốt buổi đó, Hắn nói năng ngượng ngập, lúng túng không chút hào hứng. Thật ra, Hắn không phải là người có tính lăng nhăng, ham mê bóng sắc, ưa thích của lạ. Ngay cả lúc miệng nói giận vợ thì trong lòng Hắn vẫn yêu thương vợ, nhưng vốn là người xem trọng bản thân, nên lúc nào cũng muốn được nuông chìêu, phục vụ. Và vì “nguyện vọng” đó không được đám ứng nên Hắn cảm thấy “bức xúc”. Đôi khi Hắn tự hỏi có phải mình quá trẻ con không?… Có thể lắm -Hắn nghĩ – vì là cháu nội đích tôn, nên từ nhỏ Hắn đã được cưng chìêu. Dù ba Hắn đi cải tạo, mẹ vất vả buôn bán kiếm sống, chị em của Hắn thiếu ăn, thiếu mặc, bữa đói bữa no, nhưng Hắn vẫn được ăn ngon, mặc đẹp, được hưởng tất cả những gì tốt lành nhất khi sống với ông bà nội. Có lẽ, vì thế mà Hắn không hề biết đến sự cực khổ của những người chung quanh, dù đó là chị em ruột thịt. Chưa bao giờ Hắn nghĩ đến việc chia sẻ với người khác những gì mình đang có, hoặc đưa vai gánh bớt sự nhọc nhằn, vất vả của người bên cạnh và Hắn cũng không hề băn khoăn về những thiếu sót của mình. Mỗi lần về thăm gia đình là mỗi lần má Hắn buồn bã, thất vọng vì cách cư xử vô tâm của Hắn. Má rày la dạy dỗ thì Hắn giận dỗi bỏ về nhà ông bà nội. Hắn nghĩ rằng vì mình ở xa má nên không được thương yêu.

Đã quen như thế nên khi chung sống với vợ, hắn vẫn giữ nguyên tâm tính của một đứa trẻ thích được chìêu chuộng. Chẳng những không phụ giúp vợ mà Hắn còn ganh tỵ vì vợ đã lo lắng cho con nhiều hơn cho hắn (không biết trên đời này có người cha nào giống như Hắn không?).
***
Hắn ngồi trơ ra đó cho đến khi đồng hồ gõ mười hai tiếng. Hắn ra cửa sổ lóng ngóng chờ đợi, bấm điện thoại cho vợ liên tục nhưng không thấy bắt máy. Hắn dằn điện thoại thật mạnh như để trút tất cả sự giận hờn lên món đồ vật vô tri, vô giác đó. Hắn nghiến răng thầm nhủ “ai mà chứa chấp Quỳnh Nhi sẽ biết tay ta”.

Mọi ngày, khi giận dỗi vợ điều gì Hắn lại sang nhà Ân để uống bia với Ân và trò chuyện vớ vẩn với Bảo Tuyết -cô em họ của Ân. Đôi khi còn cùng cô nàng đi xem phim. Hắn làm như thế cho đã nư giận và dằn mặt vợ. Cũng có lúc Hắn còn giả vờ bỏ quên hai cái vé hát trên bàn, hoặc cố tình trò chuyện thân mật với Bảo Tuyết để chọc ghen vợ. Nhưng lạ lắm, vợ Hắn không hề quan tâm và không chút nghi ngờ. Như vậy là sao? có phải như Ân đã phân tích cho Hắn nghe:
- Bảo đảm một trăm phần trăm vợ mày không còn yêu mày chút nào. Yêu thì phải ghen. Không ghen có nghĩa là không yêu và còn có nghĩa là xem mày không ra gì. Nói thiệt, vợ tao mà như vậy thì… OK! ly dị liền.

Cứ mỗi lần nói đến chuyện vợ Hắn là Ân lại nhắc đến hai chữ ly dị. Hắn cũng hơi ngạc nhiên, chuyện của Hắn mà Ân hùng hổ, tức tối hơn cả Hắn. Có lần Hưng -anh bạn trầm tính, ít nói nhất trong đám bạn nhậu- ôn tồn nói riêng với Hắn:
-Mày đừng nghe lời xúi giục của thằng Ân. Chuyện vợ chồng đâu phải chuyện giỡn chơi mà động một chút là ly dị.
Hắn cười:
-Nó nói chơi thôi mà!
Hưng nhìn Hắn một đỗi rồi nói:
-Nửa chơi, nửa thiệt, đứa nào dại nghe lời thì ráng chịu, sau này có gì thì nó nói, tao nói chơi ai biểu mày nghe lời. Nhưng ở đây, có lẽ… nói thiệt nhiều hơn nói chơi.
Hắn nhíu mày khó hiểu:
-Sao anh lại nghĩ vậy? Nếu tôi ly dị vợ thì có lợi gì cho thằng Ân?
-Có chứ! con em du học sinh của nó đang kiếm chồng để ở lại Mỹ.
-Hổng lẽ… nó muốn gài em nó cho tôi? tôi có vợ con rồi mà!!!
-Bởi vậy nó mới xúi mày ly dị. Nó chọn mày vì mày là thằng nhẹ dạ dễ tin, lại hào phóng, coi tiền bạc như pha.
Hắn ngẫm nghĩ những điều Hưng vừa nói và bắt đầu nhận ra một vài điểm đáng nghi ngờ. Phải rồi, Ân hay rủ Hắn đi chơi, đến nửa chừng lại bảo có chuyện bất ngờ phải về và rồi chỉ còn lại hai người là Hắn và Bảo Tuyết. Bây giờ nhớ lại từng chi tiết Hắn mới chợt nhận ra là cô nàng đã cố tình “câu” Hắn bằng những cử chỉ tình tứ, những chìêu chuộng ngọt ngào. Vậy là nhận xét của Hưng không sai!!! (Hắn vốn là người không có lập trường vững chắc, nên… nghe câu nào cũng có lý. “Ly dị vợ đi, vì nó…” cũng có phần đúng. “Đừng nghe lời thằng Ân coi chừng mắc bẫy…” cũng đúng luôn!!!)

Đang trầm tư suy nghĩ thì có tiếng điện thoại reo, Hắn chồm tới chụp vội:
-Hello! Quỳnh Nhi hả?
Không có gì ngoài tiếng “cụp” khô khan. Nhưng lần này Hắn không nổi giận mà lại cảm thấy sợ. Sợ gì? Hắn không rõ lắm… hình như là cái không khí lạnh ngắt trong căn nhà thường ngày vẫn có tiếng hát líu lo, đớt đát của đứa con gái ba tuổi, và tiếng cười hăng hắc của thằng con trai chưa đầy một tuổi đang bò theo nắm đuôi chú chó nhỏ. Hắn nghĩ lại và cảm thấy mình thật tệ, vì chẳng mấy khi ẵm bồng, nựng nịu con cái, trong khi vợ hắn thì cưng con như trứng mỏng.

Hắn ngồi như vậy rất lâu, đầu óc nghĩ ngợi miên man. Hắn liên tục gọi điện thoại và nhắn trong máy vẫn không thấy Quỳnh Nhi trả lời. Nỗi lo âu mỗi lúc mỗi nhiều, nhưng Hắn tự trấn tỉnh, vợ Hắn chắc chắn đang ở nhà mẹ vợ nhưng bà cố tình dấu diếm để trừng trị cái tội Hắn làm cho vợ buồn. Nghĩ vậy nên Hắn gọi mẹ vợ, xuống nước:
-Mẹ ơi! con xin lỗi. Là lỗi của con, lỗi của con. Mẹ đừng dấu con nữa, Quỳnh Nhi ở đâu, mẹ nói cho con biết đi!
Mẹ vợ Hắn khóc hu hu:
-Mẹ không biết. Mẹ đang sợ gần chết đây. Chẳng biết ba mẹ con nó đi đâu. Có giận chồng thì cũng phải về với mẹ, chứ sao lại bỏ đi biệt tăm, biệt dạng để mẹ phải lo lắng.

Nghe giọng nói đứt quãng, nghèn nghẹn của mẹ vợ, Hắn tin là bà nói thật nên càng hoảng hốt, nhưng cũng cố làm tỉnh:
-Để con gọi điện cho vài người bạn nữa. Có tin gì con sẽ cho mẹ biết!

Hắn vào phòng, kéo hộc tủ tìm quyển sổ điện thoại để lấy số của bạn Quỳnh Nhi thì thấy một xấp hình trong đó. Trái đất có nổ tung chắc cũng không làm Hắn kinh hoàng bằng những tấm hình đang nằm trong tay Hắn. Tấm này Bảo Tuyết đang cặp cổ Hắn, tấm kia Bảo Tuyết đang đút miếng pizza vào miệng Hắn, còn nữa…. những tấm chụp trong vườn hoa. Những hình ảnh này là do Ân đạo diễn “hai đứa tụi bây diễn vài cảnh như tài tử đóng phim để tao chụp cho vui”. Nhưng sao Quỳnh Nhi lại có, nếu chẳng phải Ân gửi đến để chia rẽ vợ chồng Hắn hầu thực hiện cái âm mưu mà Hưng đã nói cho Hắn biết. Hắn ngồi sụp xuống sàn nhà, nhớ lại câu nói của Hưng “đừng thấy vợ im mà mừng. Đó là dấu hiệu của sự ghen tuông khủng khiếp. Những người này chỉ lẳng lặng làm chứ không nói”. Lúc đó Hắn cười ngặt nghẽo, nhưng bây giờ thì Hắn toát mồ hôi lạnh. Vợ Hắn sẽ làm gì? Còn Hắn… Làm sao chối cãi được với những bằng chứng hiển nhiên. Làm sao vợ Hắn có thể tin rằng trái tim Hắn không hề rung động trước một người con gái trẻ đẹp như Bảo Tuyết . Làm sao vợ Hắn hiểu rằng đó chỉ là hành động trả đũa vợ rất trẻ con của Hắn. Ôi! Ân, thằng bạn khốn kiếp, vậy mà hôm qua nó còn đổ dầu vào lửa “vợ với con, muốn đi thì cho đi luôn, đừng để nó tưởng mày cần nó”.

Hắn ngồi như vậy cho đến khi trời tờ mờ sáng thì nhận được lời nhắn tin của vợ “Anh cứ vui vẻ với hạnh phúc đang có. Đừng bận tâm đến mẹ con em”. Hắn gào lên bằng giọng nghẹn ngào “Quỳnh Nhi, em ở đâu? Em không biết anh yêu em đến chừng nào sao?”. Lúc ấy, trông Hắn chẳng khác gì một đứa trẻ thơ bị mất mẹ.

Suốt một tuần lễ Hắn ngơ ngáo, phờ phạc đến mẹ vợ cũng cảm thấy nao lòng. Đầu cổ lùi xùi, quần áo xốc xếch, bây giờ Hắn mới thật sự biết rằng, không có vợ thì đời Hắn tiêu điều đến dường nào. Hắn ở trong căn nhà này sáu năm hơn mà không biết sử dụng máy giặt ra sao. Máy rửa chén cũng xa lạ với Hắn. Đến cái nồi cơm điện Hắn cũng phải lò mò cả buổi. Chỉ tại Hắn quá ỷ lại, mọi việc đều đổ dồn lên vai vợ. Hắn bật khóc vì hối hận, vì chán ghét bản thân mình, một con người ích kỷ, vô tâm…

Từng phút nhớ đến vợ là từng phút Hắn thấy xót xa, ân hận -lần đầu tiên trong đời- vì những vất vả mà vợ Hắn đã từng một mình gánh chịu không một lời than vãn. Trời ơi! Hắn có phúc hơn người mà không hề biết. Hắn nhiều lần đấm tay vào ngực và tự nguyền rủa mình.
Sang ngày thứ mười thì Hắn bật dậy khi nhận được điện thoại của Hưng.
-Tao đang ở Cali và gặp vợ mày trong khu Phước Lộc Thọ.
Giọng Hắn run lên:
-Vợ.. vợ tôi… đi… với ai?
-Mày muốn tao nói sự thật hả? Nhưng mày có bình tĩnh không?
Hắn nói mà trái tim như đập vỡ lồng ngực:
-Ơ..ơ.. tôi…tôi…
Nghe Hắn lạc giọng Hưng cười đắc ý:
-Haha!!! bình tĩnh… bình tĩnh, người đi bên cạnh vợ mày là…là… má mày. Tao nói thiệt, vợ mày khôn dàng trời. Nó giận mày bỏ nhà đi, nhưng lại đi về nhà chồng, nên mày có muốn vu khống nó “theo trai” cũng không được. Có vợ hiền lành, nhẫn nhịn và khéo léo như vậy mà không biết giữ thì mày là thằng ngu nhất trên đời.
***
-Quỳnh Nhi ơi! em tắm con xong chưa, mâm cơm đã sẵn sàng rồi.
-Dạ! chờ em năm phút nữa.
Đứa con gái nhún nhẩy chạy ra với bộ quần áo xinh xắn màu hồng sen, nhe răng cười tươi tắn. Mái tóc mới gội vừa được sấy khô còn thơm ngát mùi xà bông làm tôi cảm thấy mát cả lồng ngực khi đặt một cái hôn ngọt ngào lên đó. Thằng con trai cũng đang lững chững từng bước đi về phía tôi. Nhấc bỗng thằng con lên, tôi dúi đầu vào bụng, nó cười ré lên từng cơn vì nhột nhạt. Quỳnh Nhi ra góc nhà lấy chiếc ghế cao, đặt con lên rồi nhìn tôi cười âu yếm:
-Ồ! anh nấu món gì mà trông ngon quá vậy?
Tôi nguýt dài:
-Xạo! chưa thử mà biết ngon. Thợ nấu mới vào nghề, hổng dám ngon đâu bà xã!
-Đâu cần thử, ngon đây là ngon cái tình của anh chứ bộ. Cám ơn anh đã giúp em rất nhiều… từ việc nhỏ đến việc lớn.
Tôi ôm vai Quỳnh Nhi, hôn nhẹ lên vành tai trắng muốt xinh xinh:
-Anh cũng cám ơn em đã cho anh một mái ấm gia đình.
***
Hắn là người của quá khứ.
Tôi là người của hiện tại.
Hắn đã chết từ ngày rước Quỳnh Nhi trở về nhà.
Tôi vươn vai đứng thẳng lên, cố gắng trút bỏ những ích kỷ, hời hợt, vô ý, vô tâm của ngày xưa để trở thành một người chồng “hơn cả tuyệt vời”, biết nắm giữ hạnh phúc bằng sự hy sinh, chịu thương chịu khó và yêu thương vợ con bằng tất cả tấm lòng.
Thật ra…
Hắn và tôi chỉ là một.
Nhưng tôi cầu cho HẮN mãi mãi chết đi, đừng bao giờ sống lại để TÔI được tồn tại trên suốt quãng đường đời còn lại cùng với Quỳnh Nhi, người yêu dấu nhất đời tôi []


Ngân Bình


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 22/Mar/2020 lúc 3:59pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Mar/2020 lúc 4:49am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 27/Mar/2020 lúc 8:07am
Bên gốc bàng trên sân bệnh viện



Dịch%20chồng%20dịch:%20Bệnh%20nhi%20nằm%20la%20liệt%20ngoài%20sân,%20hành%20lang%20-%20Infonet

Đang thiu thiu, anh bỗng vùng dậy, vơ quàng đôi dép định lao về phía phòng bệnh nhân.


- Gớm! Cái nhà anh này. Người ta bảo dậy ăn cơm chứ có ai gọi để chăm sóc gì cho vợ đâu mà cà cuống lên thế.
Hai mắt cay xè. Anh ngượng nghịu nhìn chị “hàng xóm” đang lay lay bờ vai mình.
“Hàng xóm” nhìn anh ái ngại:
- Cũng phải lo cho cái thân mình nữa đấy ông ạ. Ông mà nằm xuống thì không ai chăm cho vợ đâu. Cơm đi, tôi mua về cho rồi đấy.
Anh quơ tay nhặt hộp cơm chị vẫn mua giùm cho ở bên phố Phương Mai từ lúc còn giữa chiều. Ngắm bốn lát thịt heo kho bám đầy bột nghệ vàng, mấy cọng rau muống trụi lá, dài ngoẵng và nhúm đậu lạc rang mỡ, anh lơ đễnh múc từng thìa cơm. Chị, chắc đã ăn tối xong, nói với anh như gắt:
- Cố mà cho trôi cơm vào họng.
Giọng chị bỗng chùng lại :
- Không biết bao nhiêu hôm nữa mới về được...

Chị nửa nằm nửa ngồi trên manh chiếu xơ xớp trải lên sàn ximăng lô hô lổng hổng. Hai mắt nhìn lăm lăm vào dãy phòng hồi sức sau phẫu thuật. Anh nhìn đôi dép nhựa sắp 
mòn hết cả đế của chị để lỏng chỏng bên manh chiếu, cố nén tiếng thở dài.
Bỗng có tiếng gọi giật giọng :
- Người nhà bà Như đâu?
Anh hốt hoảng phóng chân đất vào phía dãy phòng bệnh. Trở ra, anh buông thõng người xuống chiếu vì mệt nhọc. Chị đẩy hộp cơm cho anh, hất hàm :
- Đấy, không cố mà nạp cho hết vào người thì lấy sức đâu mà chạy như bay thế!

Đêm trôi còn chậm hơn cả sên bò. Anh ngồi bó gối trên tấm chiếu trải kề sát bên manh chiếu của chị. Xung quanh lổn ngổn túi xách, thau chậu quây lấy gốc cây bàng.
Anh thắc thỏm không dám ngủ. Cứ sợ bỏ lỡ tiếng gọi giật giọng từ phía phòng bệnh.
“Hàng xóm” của anh hai tay bắt chéo ngang mắt, thấy anh lăn bên này trở bên kia mãi, làu bàu:
- Chợp mắt đi, có gọi thì tôi bảo cho mà dậy. Mỗi ngày cả chục lần họ réo, ai còn lạ gì tên vợ anh nữa mà lo ngủ quên. Cứ nhấp nha nhấp nhổm như đàn bà chờ đi đẻ.
Anh không dám cựa mình, chỉ cố nép người ra xa manh chiếu của chị một chút.

Ngày đầu vợ anh từ phòng mổ chuyển về phòng hồi sức, thấy anh ôm chiếu đứng ngó lớ ngớ tìm chỗ, chị dẹp một góc manh chiếu của mình cho anh. Khoảng sân ximăng chưa đầy vài chục mét vuông mà cả đống người nuôi bệnh tá túc. Nếu anh không được chị cho... nằm ké một bên thì còn lâu anh mới tìm được chỗ trải chiếu. Đêm đầu anh ngồi vặn vẹo tay chân mãi. Chị nhìn anh lăm loi như nhìn một thằng hóa rồ. Bỗng gắt:
- Nằm đi. Đã đến đây thì có là ông tiến sĩ, bà kỹ sư hay ông tướng ông tá gì cũng như nhau cả thôi. Muốn giữ ý tứ gì gì đó thì về quê mà giữ!
Khi chị đã thở đều đều anh mới đặt lưng xuống, nhè nhẹ cho cái túi xách vào giữa khe hở của... lưng anh và chị.
Anh gầy rộc vì những tiếng gọi bất chợt, lanh lảnh túa ra không giờ giấc gì từ phía 
phòng bệnh và những đêm 
ngủ trầy trật đầy lo âu, mộng mị. Đôi lúc anh thấy chị nằm ngủ mà... phát thèm. Thèm 
ngủ được bất cứ lúc nào như chị, dù chỉ là giấc ngủ ngắn ngủi giữa hai lần gọi.
Quanh gốc bàng đầy người. Vậy mà lạ. Chị chẳng cáu gắt với ai bao giờ ngoài anh. Có lúc bị chị gắt, anh len lét nhìn xung quanh, thấy kỳ kỳ sao ấy. Một hôm, sau bao chuyện lung tung trên trời dưới đất, chị bảo:
- Thấy anh cứ lơ ngơ lẩn ngẩn nên tôi mới lắm chuyện. Đã đến đây là khổ lắm, đành cảnh đầu đường xó sân cho qua ngày mà nuôi người bệnh thôi...

Chị đăm đăm nhìn lên bầu trời có những dải mây bay lững thững vô định về chốn xa xăm.
Anh để ý cứ đến mỗi bữa cơm là chị thường ngồi tách ra một chỗ xa trong sân. Nói năng thì bỗ bã nhưng ăn uống lại thấy e dè. Một bữa, sau khi có tiếng gọi từ phòng bệnh, chị buông hộp cơm xuống sàn ximăng, lật đật lao đi. Anh thấy hộp cơm của chị để lỏng chỏng giữa nắng thì ra lấy vào. Anh thảng thốt, bất 
chợt thấy tim mình nhói lên. Trên phần cơm chỉ có nhúm rau muống những cọng là cọng, thêm nhúm hạt lạc rang nằm lỏi chỏi.
Chiều. Anh lấy cớ muốn ra đường cho khỏi tù chân để giành lấy việc đi mua cơm. Anh qua cầu vượt, sang bên kia đường Giải Phóng tìm đến mấy quán cơm trong ngõ. Lúc giở ra ăn, chị ngạc nhiên, nhìn sang anh rồi hấp tấp chạy lại:
- Khoan đã, nhầm hộp rồi.
Anh lắp bắp:
- Tôi mua... mua... chị... chị... đừng ngại... ngại chi cả. Mấy... mấy ngày qua tôi không biết là... chị... chị...
Chị ngồi thụp xuống manh chiếu. Cả hai không ai nói thêm câu nào. Chừng thấy im ắng quá, anh vừa xúc cơm ăn, vừa giả lả hỏi chị về loại thuốc mà bác sĩ mới cho chị đơn, phải ra ngoài phố mua.
Anh bỗng thấy ngạc nhiên khi lần đầu nghe chị nói với mình trong bữa cơm mà không hề gắt gỏng hay làu bàu:
- Cố mà ăn, cơm thương cháo thương. Tôi nuôi nhà tôi nhiều lần tôi biết, ở cái chốn này mà có cái để tọng vào mồm đủ ngày hai bữa đã là...là...
Chị đưa tay ngượng nghịu bịt lấy mồm.

Hoàng hôn lại phủ lên khoảng sân ximăng lở lói có gốc bàng chi chít vết khắc.
Phía sau dãy phòng bệnh, hàng cây xà cừ cổ thụ cũng chìm dần vào bóng tối. Thi thoảng tiếng chim lợn cất lên từ trong vòm lá. Chị nhìn về phía hàng cây.
- Mả bố nó chứ cái tiếng chim lợn! Nghe sợ bỏ xừ đi.
Anh cười. Bỗng nhận ra rằng, mình chưa bao giờ cười trước một câu chửi.

Hoàng Lam Giang
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 31/Mar/2020 lúc 8:15am

TÌNH NGHĨA XÓM GIỀNG.



3%20cô%20gái%20du%20lịch%20với%20nhau,%20có%20gì%20mà%20không%20được?%20-%20Báo%20Kiến%20Thức Cái xóm tui cư ngụ từ thuở thiếu thời đến bây giờ nó nhỏ xíu, vì đi một vòng là đã quay về nơi xuất phát, nhưng đúng theo câu nói "Đất chật người đông" của bà con nơi này để diễn tả cho họ hàng ở xa biết như vậy.

Đã lâu lẳm rồi tui không còn đi rão quanh thôn xóm, bởi cuộc sống thời nay công việc hàng ngày nó làm cho mọi người cứ quần quật làm việc, lắm khi người trong nhà có khi hai ba bữa còn chưa gặp mặt nhau, vậy đó nên đâu có thời gian la cà với xóm giềng để thắt chặt tình cảm.

Thời may công việc mấy lúc gần đây cũng không nhiều, có ít thì giờ rảnh rang nên tui quyết định đi "Di hành" một chuyến để xem những người "Muôn năm cũ" giờ đây họ ra sống ra sao?.

Trời vừa hừng sáng tui xỏ đôi giày thường ngày tập thể dục, tui thả bộ vô những căn nhà nằm trong con hẻm nhỏ trong xóm, đang đi lơn tơn nhưng tui phải giương cặp mắt quan sát dưới chân cho thật kỹ vì sợ đạp nhằm "Mìn" của đám chó thả rong, tuy cẩn thận lắm rốt cuộc tui cũng dính một "Quả mìn" do ai đó ngụy trang khéo léo trên đường, họ lấy cát lấp sơ sài vô tình tui bị "Dính chấu" tức muốn lộn ruột, chưa kịp xử trí ra sao với chiếc giày bốc mùi thì tui nghe tiếng ai đó gọi tên mình:

-Ê Phương ròm phải không? Chèn ơi gió nào đưa mầy tới đây vậy, lâu ghe mới thấy mầy vô cái hẻm này nha thằng quỷ.

Tui nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi tên mình, tui nhận ra ngay thằng Răng bạn thời niên thiếu của tui đây rồi, nghĩ lại thấy cũng kỳ, vì chỉ cách có vài trăm thước thôi vậy mà hơn mấy chục năm sao mình không lui tới với bạn bè ngày xưa, đúng là thời buổi mới ngày nay đã làm cho con người hời hợt trong lối sống, tui là một trong những người trong số đó. Tui mừng rỡ kêu lên:

-"Ai trồng khoai đất này" tao chứ ai, sao lúc rày mần ăn được không mậy.

Thấy tui lê cái chân đi cà nhắc, thằng Răng tưởng tui bị đau chân sao đó nên nó lên tiếng hỏi:

-Cái chân mầy bị cái giống gì mà đi cà nhắc vậy?

Nghe thằng Răng hỏi, tui bèn phá nó chơi tui bèn ra câu đố:

- Vậy chứ tao đố mầy "cái gì mình đạp không đau mà phải đi cà nhắc."

Vốn con người rất thật thà chân chất, nên thằng Răng nó trả lời theo nhận định của nó,:

-Mầy nói sao kỳ vậy, nếu đạp mà đau thì đi cà nhắc mới đúng, như đạp đinh, đạp gai , còn đạp cái gì không đau mà đi cà nhắc tao mới nghe nói lần đầu đa, à hay là mầy đố mẹo chứ gì.

Thấy nó bí lù tui bèn giải đáp cho nó liền:

- Đạp "Mìn" đâu có đau nhưng thông thường ai cũng đi cà nhắc vì sợ trây trét ra tùm lum mầy ơi

Nghe tui nói cái kiểu ba trợn vì đạp nhằm mìn thì bét lắm cụt chân, nặng nữa thì tan xương nát thịt chứ mìn nào đạp phải mà còn sức để đi cà nhắc, nên thằng Răng nó "Phang" tui một câu liền:

- Mầy "nói xàm nói đế" hoài đạp trúng mìn là chết mồ tổ luôn chứ ở đó mà đi cà nhắc, giải nghĩa đại đi mày ơi, đạp cái giống gì ?.

Tui cười cười nhưng không trả lời trực tiếp câu hỏi của nó, tui vịn cây ổi rồi giơ cái chân mang đôi giày "dính Mìn" cho thằng răng xem, lúc đó anh ta mới hiểu ý và cười hăng hắc như muốn chọc quê tui.

Tui than phiền với thằng Răng:

-Đau cái khỉ khô họ chứ đau gì, tại mấy con chó của ai nó ỉa bậy ra hẻm, chủ nó không hốt mà lấp cát sơ sài làm tao "Trúng mánh" nè.

Tội nghiệp thằng Răng, nó kéo tui vô nhà nó ngồi nghỉ chân, nó ra giếng kéo lên một gầu nước rồi ra hiệu cho tui đem chiếc giày trúng "Mìn" ra để nó dội nước cho tui rửa...

Hai đứa tui đang loay hoay bên thành giếng, bất chợt nghe giọng ai quen lắm lên tiếng hỏi:

- Hai thằng bây làm cái gì vậy, chèn ơi lâu quá tao mới thấy Phương ròm, từ lúc chú Năm (Ba tui) dọn nhà lên xóm trên ít thấy mầy dìa đây chơi với tụi tao, giờ thằng nào cũng thành bô lão hết rồi, lẹ thiệt mới đây mấy chục năm rồi còn gì.

Tui ngẩng mặt lên nhìn, thì ra thằng Đực đây rồi, cái thằng mà hồi nhỏ cùng chơi nhiều trò chơi với nhau trong cái xóm nghèo này, tui mừng ra mặt vì tình cờ gặp lại bạn cũ tui hỏi liền:

- Bây giờ ông ở đâu, chèn ơi lâu dữ thần luôn đó, à sẵn đây nhắc lại chuyện ba thằng mình hồi đó cho vui nha....

Một ngày nọ trong thập niên sáu mươi khi học hành xong, tui cùng đám bạn chia phe ra đánh trận, thời đó vô tuyến truyền hình chỉ có hai băng tầng (Kênh) gồm băng tần số chín và số mười một, băng tầng số chín thì do truyền hình Việt nam phát sóng, mỗi đêm có vài tiếng đồng hồ mà thôi, thường thì tin tức , rồi hát cải lương hát bội, đôi lúc cũng có chiếu phim ...thời đó không có đài cố định trên mặt đất như hiện nay, mỗi khi phát hình họ thu sẵn vào băng rồi đem lên Phi cơ để bay vòng vòng trên không trung và phát sóng xuống mặt đất, máy vô tuyến truyền hình ngày ấy chỉ có màn hình trắng đen, khi máy bay bay hơi xa hoặc bị gió sao đó làm cho nhiễu sóng, màn ảnh nó cà giật cà giật vậy mà bà con mê lắm vì lúc đó nó là một phát minh mới du nhập vào miền nam bởi nó lạ lẫm nên ai cũng khoái chí.

Băng tầng số 11( Đài Mỹ) thì chiếu phim nhiều lắm, họ phát bằng tiếng Anh nên đại đa số không hiểu diễn viên nói cái giống gì, vì thời đó chưa có công nghệ lồng tiếng hoặc " Thuyết minh", nhưng khi coi phim thì bà con cũng hiểu được nội dung và khoái chí tử vô cùng, nào là phim Combat, tazan, hai vạn dặm dưới đáy biển của thuyền trưởng Nemo, và những phim người da trắng chiến đấu với "Mọi da đỏ". V.v...

Phải công nhận đám con nít tụi tui ngày đó con phim nào thì bị "Nhiễm" phim đó, nhất là "sơ ri" phim Mọi da đỏ" nên bữa nọ sau khi chia làm hai phe để đánh nhau y như trong phim, thằng Đực cùng tui và vài đứa nữa nhập vai "Mọi da đỏ" , còn đám thằng Răng với anh Đực lớn làm vai "Cowboy" da trắng cưỡi ngựa vô đất người da đỏ để chinh phục họ.

Đám da trắng thì xài súng Sáu (lục)súng trường ( tụi nó lấy súng bắn pháo bán đầy ở tiệm tạp hóa), còn đám da đỏ thì xài vũ khí thô sơ, giáo thì làm bằng cây trúc, đầu ngọn giáo là cái lưỡi nhọn hoắc do cái bìa cạc tông được cắt ra rồi gắn cây trúc có đứa lấy sơn bạc sơn lên nhìn xa xa giống y ngọn giáo thứ thiệt, còn cây búa của "Mọi da đỏ" thì được chế tạo bằng những mảnh thiếc Cao bồi dư ra khi được máy dập để làm cái nắp khoén (Nắp chai bia Larue) mấy đứa cắt ra để làm cái lưỡi búa rồi gắn chặt vào chiếc đũa để làm cán búa, những mảnh thiếc này bén ngót sơ sẩy là đứt tay tức thì, vậy mà mấy thằng "Mọi da đỏ" chơi ác mài thêm bén vô cùng y như cái dao cạo.

Vườn Điều ( Đào lộn hột) của nhà thằng Đực rộng mênh mông, hai phe chia ra hai phần đất riêng biệt cho cuộc chơi bắt đầu, dân da trắng súng lăm lăm tiến vào vùng đất của người da đỏ.

Ở trần trùi trụi, tụi tui núp trên những nhánh Điều rậm rạp khiến dân da trắng tìm mãi không ra, thấy đám Cowboy đang lò dò dưới đất, thằng Đực nó giơ tay lên ra hiệu chuẩn bị đu dây xuống tấn công đám Cowboy này, thằng Đực nói nhỏ:

-Ê Phương ròm ông nhào xuống trước nha, tụi tui xuống theo yểm trợ cho.

Tui khoái chí lắm, được xung phong đầu tiên coi như người hùng của bộ lạc, tui chuẩn bị đu dây xuống thì thằng Cu xì ở cành cây gần tui nó la lên:

- Có con rắn Lục xanh lè ở gần mầy đó Phương ròm.

Nghe Cu Xì la lên như vậy tui điếng hồn, không kịp đu sợi dây thừng tui nhảy đại xuống đất liền, nếu chậm trễ chút xíu có khi con rắn Lục sẽ xơi tái tui tức thì, thời may dưới gốc cây Điều có đống cát xây dựng của mấy chú thợ hồ đang xây nhà đỡ lấy thân hình tui, nếu không chí ít tui cũng bị lọi giò chớ chẳng chơi.

Đực nhà ta, ở cành cây gần đó nghe có rắn Lục, nó chuyền thật nhanh y như những chàng trai người da đỏ trong phim, nó nhanh tay rút cây búa ( Tự chế) ra phóng mạnh tay vào con rắn Lục, con rắt bị phanh thây ra làm hai khúc rớt xuống trúng thằng Răng đang đứng lớ ngớ phía bên dưới, Răng nhà ta quýnh quáng la lên oai oái vì sợ hãi rồi nó dọt nhanh vô bụi chuối hột gần đó với gương mặt xanh như tàu lá.

Cả đám "Mọi da đỏ" đu dây xuống đánh xáp lá cà với Cowboy , trong lúc đánh nhau loạn xa, tiếng súng (Pháo) nổ liên hồi, có đứa còn dùng khí đá làm thuốc nổ nó châm lửa vô khẩu pháo tự chế nổ vang trời, phải công nhận đám da đỏ tụi tui lì đòn vô cùng, súng nổ mặc kệ, thằng Đực nhào vô bụi chuối chỗ thằng Răng đang ẩn núp, nó giơ búa lên chém phụp thằng Răng né được búa thứ nhất, lưỡi búa cắm sâu vô thân cây chuối làm cho dòng nhựa trắng tuôn chảy ra liên tục, thằng Răng giương cây súng sáu bắn vô cái lưng trần của thằng Đực khiến thằng Đực đau nhói, tức mình nó vung búa phập một nhát trúng ngay vành tai của thằng Răng làm máu tuôn xối xả, thằng Răng la lên như heo bị chọc tiết:

- Ui da đau quá tụi bây ơi, chết tao rồi.

Nó la lên có nhiêu đó rồi ngất xỉu, ai nấy sợ sệt vì không ngờ xảy ra lớn chuyện như vậy, ông Sáu Say nhà gần đó nghe mấy đứa nhỏ la hét rân trời, ông cầm gói thuốc rê đang quấn để hút ghé lại chỗ thằng Răng ông nói:

-Mấy đứa dang ra đừng bu đông nữa, để thoáng cho nó thở.

Ông Sáu say xé cục thuốc rê bự ông đè mạnh vô chỗ vết thương cho thằng Răng, công nhận bài thuốc cầm máu bằng thuốc rê hiệu quả vô cùng, máu thôi chảy, thằng Răng cũng từ từ hồi tĩnh lại, chưa kịp vui mừng thì cả đám nghe bà Năm má thằng Đực la rân trời, bà Năm cầm cây roi mây thật dài chạy tới quất vô bàn tọa thằng Đực hai roi đau thấu trời, bà Năm nói:

- Mấy thằng bây hết chỗ chơi rồi hả, tao thấy thằng Đực làm cây búa tao nghi lắm rồi, bắt chước trong Vô tuyến đây chứ đâu, dẹp hết nha, đứa nào còn chơi cái trò này tao méc cho bị đòn tét đít ráng chịu nghe bây.

Đực nhỏ mặt lấm lét, tay xoa xoa vô chỗ đau, miệng lí nhí nói với bà Năm:

Xin lỗi má, tụi con xin chừa, từ rày hổng dám vậy nữa đâu.

Thấy thằng Đực đau và biết phục thiện, bà Năm dịu giọng:

- Ờ má tha cho đó, thôi giải tán về tắm rửa cơm nước đi mấy đứa .

Cả đám rút êm trả lại không khí cô tịch cho cái vườn Điều..

***
Vừa nghe nhắc xong câu chuyện trên, thằng Răng đưa tay lên vân vê nơi vết bị "Mọi da đỏ" chém ngày xưa, nó nói:

-Thằng quỷ Đực này, tao tưởng nó làm bộ chém, ai dè nó chém thiệt, may là tao có võ đó chứ tao không né thì có khi bị đứt cái lổ mũi rồi cũng không chừng.

Đực nhà ta chêm vô:

- Ai biểu mầy bắn vô lưng tao làm chi đau thấy tía luôn, bởi vậy tao nổi nóng mới lỡ tay vậy đó, mà cũng vui kỷ niệm này nó sẽ theo tụi mình tới ngày qui tiên đó nha tụi bây.

Tui cũng góp lời:

- Công nhận hồi nhỏ mình chơi ngu thiệt, ba cái phim ảnh coi vậy mà lậm đó nha, bởi vậy ngày nay có những bộ phim hoặc chương trình hành động hoặc ảo thuật người ta hay khuyến cáo không nên bắt chước rất có thể nguy hiểm cho tánh mạng.

Thấy lâu ngày ba anh em mới gặp nhau, vợ thằng Răng bắt con gà giò nhốt sau hè nấu nồi cháo và xé phay con gà làm gỏi cho ba đứa tui thù tạc mặc sức ôn lại chuyện ngày xưa.

Cũng nhờ có dịp đi rão quanh xóm làng, tụi tui mới có dịp hàn huyên tâm sự ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu, nếu không thì biết bao giờ có dịp để thắt chặt lại tình nghĩa xóm giềng quý giá của ngày xưa.


Hai Hùng SG



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 31/Mar/2020 lúc 8:19am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22153
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Apr/2020 lúc 1:35pm

Văn ĐỂ QUÊN MỘT NGƯỜI   <<<<<

 Nhạc Remember/ Da Shi


Бодиарт%20фотохудожника%20DUONG%20QUOC%20DINH:%20slavikap_2%20—%20LiveJournal


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Apr/2020 lúc 1:37pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 125 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.516 seconds.