Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH | |
<< phần trước Trang of 125 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 13/Aug/2018 lúc 10:44am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 14/Aug/2018 lúc 3:51pm |
Ra Thân Làm Rể <<<<<Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Aug/2018 lúc 3:53pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 15/Aug/2018 lúc 8:17am |
Vợ Chồng-Khắc Khẩu
Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 21/Aug/2018 lúc 10:37am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 22/Aug/2018 lúc 3:01pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 28/Aug/2018 lúc 7:26am |
Tiễn Con Đi lấy Chồng <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 29/Aug/2018 lúc 8:30am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 31/Aug/2018 lúc 10:29am |
Người Vợ mù
Tôi là một kiến trúc sư vui vẻ, hoạt bát. Cách đây một năm, tôi là người vợ hạnh phúc nhất. Khi thức dậy cùng người mình yêu vào mỗi sáng, chúng tôi thường cùng nhau thưởng thức một tách trà trong không gian yên tĩnh đầu ngày. Chúng tôi xây dựng cho mình một thói quen: sẽ luôn cố gắng chia sẻ với nhau những suy tư và cảm nhận chân thật nhất của mỗi người để gìn giữ hạnh phúc.
Cuộc sống của chúng tôi êm đềm trôi qua cho tới một ngày. Trên đường từ bến xe buýt vào tới công ty, tôi thấy mọi thứ như nhòa đi trước mắt, chỉ còn lại những tiếng còi xe inh ỏi. Rồi tôi lập tức được đưa vào bệnh viện. Ngày hôm đó, tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng cảm giác khi nghe câu kết luận của bác sĩ: “Đây là một căn bệnh thoái hóa nên chúng tôi cũng không thể giúp được gì”.
Bác sĩ còn giải thích rất nhiều điều nữa, nhưng trong đầu tôi chỉ còn đọng lại duy nhất câu nói: “Cô sẽ sớm bị mù”.
Tôi không biết các bạn sẽ cảm thấy ra sao khi đối diện với sự thật này. Còn tôi, tôi đã đầu hàng một cách hèn nhát. Tôi khóc, tôi cáu bẳn thậm chí nhiều lần gắt gỏng, đặc biệt khi chỉ có tôi và anh, trong căn nhà hạnh phúc của chúng tôi. Tôi đã rất sợ, sợ bị rơi vào bóng tối, sợ phải làm một người mù và sợ nhất rằng tình yêu của anh dành cho tôi cũng sẽ không còn. Tôi không còn dùng trà vào mỗi buổi sáng với chồng nữa. Bởi tôi muốn tất cả phải chịu trách nhiệm về căn bệnh của mình, đặc biệt là chồng tôi. Trước sự thay đổi chóng mặt của vợ, chồng tôi không nói gì, anh chỉ lẳng lặng quan sát và chịu đựng những cơn nóng giận vô cớ. Hơn thế anh giúp tôi làm mọi công việc nhà bất chấp sự phản đổi đầy ngang bướng của tôi.
Thời gian đó, ông chủ vẫn sắp xếp cho tôi một công việc nhỏ trong văn phòng. Nhờ đó, tôi có thể được ra ngoài vào mỗi sáng. Được đi làm đã trở thành niềm hạnh phúc nhất của tôi khi ấy. Công việc cho tôi cảm giác tôi không phải là người thừa, tôi được chứng minh sự mạnh mẽ của mình và thỏa mãn cái tôi đang bị tổn thương ghê gớm. Tôi quyết định vẫn đi xe buýt tới công ty như tôi luôn làm trước đây. Tôi biết mình đã rất quen với con đường và tôi cũng đã dần thành thục việc sử dụng cây gậy cho người mù.
Chồng tôi đề nghị, hãy để anh đưa tôi đi làm mỗi sáng và trở về đón tôi mỗi buổi chiều. Nhưng tôi từ chối, tôi không muốn anh phải vất vả như vậy, bởi nơi chúng tôi làm việc cách nhau rất xa. Chồng tôi không phản đối, anh chỉ nói: “Hãy cẩn thận khi qua đường nhé, ngã ba đó khiến anh lo lắng hơn cả”. Tôi giữ im lặng trước lời dặn dò của anh.
“Cô ơi, cô có thể dẫn cháu qua đường không?”
Tôi quá đỗi ngạc nhiên với câu hỏi của cậu bé, hình như cậu bé không biết tôi bị mù. “Cháu à, cô xin lỗi, nhưng cô sẽ không bảo đảm an toàn được cho cháu vì cô không nhìn thấy…” Tôi chưa kịp nói hết câu thì cậu bé chen vào.
“Cháu biết cô bị mù, cháu xin lỗi ý cháu là cô không nhìn thấy, nhưng không sao. Cô là người cao lớn, những người lái xe sẽ nhìn thấy cô, họ sẽ tránh chúng ta. Còn cháu sẽ dắt cô qua đường, cháu sẽ làm đôi mắt cho cô ở ngã ba này nhé.”
Trước lời nói ngây thơ của cậu bé, tôi thấy mũi mình cay cay. Chuyển gậy dò đường sang tay phải, tôi chìa bàn tay còn lại để nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó. Cậu bé nắm tay tôi thật chặt. Cái siết tay của cậu khiến tôi có thêm rất nhiều tự tin.
Hóa ra tôi vẫn còn có ích, vẫn có thể giúp đỡ một ai đó chứ không hoàn toàn là “đồ vô dụng” như tôi luôn nghĩ về mình sau khi không còn nhìn thấy. Bên trong tôi bất giác thấy lại được niềm vui.
Cậu bé quả là một người dẫn đường tài tình, chúng tôi đã qua đường an toàn và dường như không làm một người lái xe nào nổi giận. Khi chia tay ở ngã ba, cậu bé nói: “Cháu hy vọng mai cô sẽ lại ở đây nữa, vì sáng nào cháu cũng phải đi qua ngã ba này để đến trường. Cảm ơn cô nhiều nhé. Giờ cháu đi học đây.”
Cậu bé chào tôi và chạy đi nhanh như một cơn gió. Trước khi đi, cậu bé quay lại, nói thật to: “Hẹn cô ngày mai nhé, cháu sẽ chờ cô đấy”. Cậu bé khiến nụ cười trở về trên môi tôi, đôi má tôi cũng ửng hồng.
Một cảm giác ấm áp khiến những căng thẳng bao ngày qua tan mất. Có lẽ ai đó nhìn thấy tôi lúc ấy sẽ phải thắc mắc: Cô gái mù ấy sao lại cười rạng rỡ thế?
Không để tôi thất vọng, ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa, cậu bé vẫn xuất hiện và chúng tôi đã trở thành đôi bạn “chinh phục ngã ba” từ đó. Đôi lúc chúng tôi còn nán lại nói chuyện với nhau. Tôi đã biết cậu bé thiên thần ấy (chí ít là với tôi) tên là Jimmy. Jimmy nhỏ người, mặt nhiều tàn nhang, tóc màu hung và có một cái mũi hơi kì lạ. Đó là dáng vẻ mà cậu bé tả về mình cho tôi nghe.
Nhờ Jimmy bé nhỏ, tôi dần lấy lại niềm vui trong cuộc sống của mình. Tôi cũng đã có thể đối đãi dịu dàng trở lại với chồng, không còn nặng nề với anh nữa. Nhưng cảm giác muốn mở lòng để chia sẻ với chồng vẫn chưa trở về.
Niềm vui của tôi chỉ kéo dài được một tháng. Sáng hôm đó, khi ở ngã ba tôi không thấy Jimmy, cậu bé đến muộn chăng? Tôi chợt hiểu ra rằng hình như những đứa trẻ đã kết thúc năm học và Jimmy sẽ không đến trường ngày hôm nay. Tôi chưa biết làm thế nào để qua đường khi không có người hoa tiêu nhỏ bé, tiếng lanh lảnh quen thuộc vang lên: “Cô James chờ cháu.”
“Cháu đấy à, cô mừng quá, cô cứ nghĩ là cháu sẽ không đến”.
“Cháu không thể để cô một mình qua đường được. Đó là lời hứa danh dự. Nhưng cháu sắp theo bố mẹ về quê với ông bà rồi. Cô biết mà, trường học đã nghỉ hè và hôm nay là ngày cuối cùng cháu ở đây”.
Tôi cảm thấy lo lắng và hơi buồn, nhưng cố trấn tĩnh. Tôi hỏi Jimmy về “lời hứa danh dự” của cậu bé, điều khiến tôi cảm thấy rất tò mò.
“Cháu đã hứa với một người. Nhưng chú ấy không cho cháu nói điều này với cô.” Chúng tôi cùng nhau băng qua đường trong im lặng. Nhưng khi tới nơi, cậu bé níu tay tôi lại, hỏi rằng tôi có thể đi với cậu bé một chút không? Tôi đồng ý và chúng tôi thả bộ cùng nhau trong một công viên gần đó. Hóa ra cậu bé muốn kể cho tôi nghe về lời hứa danh dự của mình.
Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, đã có một người đàn ông nhờ cậu bé dắt một phụ nữ xinh đẹp nhưng bị mù qua đường. Người đàn ông ấy giải thích với cậu bé rằng, đó là vợ chú. Cô ấy vừa bị mất đi đôi mắt và chú không thể yên tâm để cô ấy một mình đi qua con phố đông đúc này. Nhưng chú cũng không thể tự tay dắt cô sang đường, vì cô đang đóng cửa tâm hồn mình với chú.
Nước mắt tôi bắt đầu rơi. Cậu bé tiếp tục kể. Cậu bé đã đồng ý giúp người đàn ông lạ mặt đó. “Không chỉ một lần, cháu không biết tại sao nhưng khi nghe chú ấy kể về cô, cháu nhớ đến cách bố cháu nói về mẹ, đầy yêu thương. Vì thế, cháu đã hỏi chú ấy có cần cháu giúp những ngày tiếp theo không. Đôi mắt của chú ấy lúc đấy rạng rỡ như mắt cháu lúc được đi chơi hay ăn kem vậy”.
“Đó là lý do vì sao sáng nào cháu cũng ở đây chờ cô?”
“Vâng, nhưng không chỉ chờ cô, cháu chờ cả chú ấy nữa. Chú ấy ngày nào cũng đi qua đường với chúng ta mà. Chú chỉ lặng lẽ đi cạnh cô, cách cô một đoạn để cô không cảm thấy sự có mặt của chú ấy. Chỉ khi cô cháu mình sang đường an toàn chú ấy mới đi làm”. “Thật vậy sao?” Tôi không còn biết nói gì hơn. “Cháu không định nói chuyện này cho cô nghe. Nhưng ngày mai cháu đi rồi. Cháu sợ cô sẽ thấy hoang mang vì không có cháu. Thêm nữa cháu sợ cô vẫn giận chú”. “Vậy hôm nay chú ấy có đi cùng chúng ta không, Jimmy?”
Chồng tôi đã đứng đó từ bao giờ. Anh đã lắng nghe câu chuyện của cô cháu tôi. Tôi không biết khuôn mặt anh lúc ấy như thế nào.. Chỉ biết có một bàn tay to lớn, ấm áp và rất quen thuộc nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng dắt tôi đi hết quãng đường từ công viên tới văn phòng.
Sau ngày hôm ấy, tôi đồng ý để chồng chở đi làm, và buổi chiều tôi đi xe buýt về, anh đã nhờ được một người bạn trong công ty đưa tôi ra bến xe. Tôi còn được biết, công việc mà ông chủ sắp xếp cho tôi chính là nhờ anh đã tới gặp và thuyết phục ông.
Đó là câu chuyện tình yêu mà tôi muốn chia sẻ với các bạn. Những ngày tháng vừa qua đã khiến tôi nhận ra rằng: Trong cuộc sống nhiều đau khổ này, tình yêu thực sự hiện hữu, và nó mang một sức mạnh chữa lành thật to lớn. Khi nghĩ về sự nhẫn nại của anh suốt thời gian cùng tôi và Jimmy sang đường, khi cảm nhận được rằng trái tim chan chứa thiện niệm của anh luôn nghĩ cho cảm giác của tôi, nghĩ đến việc làm thế nào để tôi an toàn và hạnh phúc nhất, tôi mới hiểu ra thế nào là thực sự yêu một ai đó.
Chia sẻ câu chuyện này cũng là cách tôi muốn anh biết: Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn tình thương và những điều anh đã dành cho tôi. Và hơn thế, anh và Jimmy bé nhỏ đã cho tôi hiểu và học được rằng yêu thương một người là dành cho người đó sự bao dung, nhẫn nại và những điều thiện lành nhất mỗi ngày./.
Ương Như Ôi |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 07/Sep/2018 lúc 9:43am |
Tình Láng Giềng
Thím Hai Phấn kêu lớn: Mót chạy vào nhà vác cuốc ra trồng lại mấy bụi chuối cho bà Năm Trầu, nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẩm lưng áo của Mót, nó hì hục đào từng cụm đất, xong rồi đi gom lại mấy cây chuối con mà bầy dê quăng tứ tung, đặt lại cây chuối xuống đất, rồi cuốc đất lấp vòng vòng chân chuối, cũng phải mất hết nửa tiếng đồng hồ mới trồng xong. Mót mang cuốc ra bờ kinh mà rửa. Buổi trưa con nước đứng, đoạn kinh này nhiều phèn nên mặt nước trong veo. Mót nhìn xuống thấy bóng mình lung linh trong nước, nó cảm thấy già đi rất nhiều, tuy cái nhan sắc không được mặn mà gì cho lắm, nhưng nhờ ăn nói có duyên, nó cũng có một mối tình, nhưng người yêu của nó đã ra đi biền biệt, sau cuộc chia tay đầy nước mắt ở bến phà Rạch Miễu. Hơn mười năm rồi, Mót không có tin tức gì về người yêu của nó, không biết mối tình thầm lặng đó bao giờ mới biến khỏi cuộc đời của Mót. Hình ảnh người thanh niên đứng trên bến phà có đôi mắt buồn dịu vợi, đã ám ảnh Mót trong suốt thời gian qua, dáng dấp lẫn nụ cười của người tình thuở ấy đến bây giờ vẫn chưa phai mờ trong tâm trí Mót. Đưa tay kéo nhánh bình bát nằm dọc mé kinh, hái một trái còn xanh tươi quăng cái đùng xuống mặt nước phẳng lặng, Mót nhủ thầm: phải gợn sóng đi chứ, sao cuộc đời cứ bình lặng như vầy hoài chán chết, sáng giữ dê, chiều chăn vịt, tối đong đưa trên võng hát nghêu ngao mấy câu vọng cổ. Giọng ca khàn khàn như con ngổng đực, nhưng vẫn phải ca cho đở buồn, nhất là những đêm ba mươi tối trời, mưa rỉ rả, ếch nhái, ảnh ương kêu nghe rầu đứt ruột, ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ, sáng chiều ở ngoài đồng dãi nắng dầm mưa riết rồi nhìn bộ dạng mình y hệt bà già háp. Mót nghe buồn buồn tủi tủi, thời gian đi qua, đi qua mau đến lúc này nhìn xuống dòng nước trong suốt, Mót thấy mình không còn xuân sắc nữa, vài giọt nước mắt lóng lánh chảy dài xuống đôi gò má giữa trưa hè, gió vi vu thổi nhẹ như mơn trớn, như an ủi cho số phận của cô thôn nữ lỡ thì. Mót đứng dậy bước về nhà với tiếng thở dài não nuột cùng lúc với tiếng gà gọi trưa bên sông. Sáng sớm, mặt trời vừa lố dạng ở đằng đông, thím Hai Phấn qua nhà Mót mượn cây sào về hái bông so đủa. - Mót ơi! cho Thím mượn cây sào một chút. Mót đang nấu nước pha trà, nói vọng ra cửa: - Dạ, cây sào con gát ở gốc cây chùm ruột đó Thím Hai, hôm nay Thím nấu canh chua bông so đủa hả. Thím Hai Phấn vừa vói lấy cây sào vừa trả lời con Mót: - Hồi hôm chú Hai mầy giăng lưới bén được mấy con cá rô, ổng nói thèm canh chua bông so đủa, cho nên Thím đi hái bông về nấu cho ổng ăn đây. Mót nhanh nhẩu: - Thím cho con ké một tô canh nha, mà Thím nhớ cho me nhiều nhiều ăn chua mới ngon, hôm đó Thím nấu canh hổng có chua, ăn chán thấy mồ tổ. - Ừ, bây thì khỏi nói rồi, ăn chua có tiếng ở xóm này mà. Mót cười rồi mở cửa đi ra chòi vịt ngó Thím Hai hỏi: - Thím thấy bầy vịt của con lớn hôn? - Lớn thấy rõ luôn. Thím Hai vừa ngó vịt vừa nói. - Chiều qua, ruộng của chú Sáu Lục mần lúa, con thấy lúa đổ tháo quá trời, con lùa bầy vịt này qua đó cho nó ăn. - Bây nhớ đừng để vịt chạy qua ruộng của bà Năm Trầu, bả chửi nữa đó. - Bộ Thím sợ bà phù thủy đó lắm sao? - Bây đáng con cháu bả, nhịn một chút không được sao. Nói rồi, Thím Hai vác sào ra thẳng bờ kinh có hàng so đủa mà chú Hai trồng mấy năm trước. Mót mở cửa chuồng cho vịt ra ngoài, rồi lùa dần đến ruộng của chú Sáu đã làm xong lúa hồi chiều qua, rơm rạ còn nằm ngổn ngang, bầy vịt thấy lúa là lao tới ăn lấy ăn để, con Mót đứng ở mé ruộng của bà Năm để chận bầy vịt không cho chạy qua, đám nếp của bà Năm trúng quá cở, bông nặng oằn. Nhìn ruộng nếp, Mót nhớ tới Hai Lượm, chị của nó, gia đình có hai chị em mà mỗi người một nơi. Chị Lượm giờ này chắc đi làm rồi, ở đây buổi sáng, bên Mỹ là tối, chỉ nói làm ca hai, ở hãng kiếng nào đó, ai biết đâu. Tết năm nay hổng biết có về không, chỉ thích ăn bánh tét nhưn chuối lắm, chỉ mà thấy đám nếp này là mê tít luôn. Đang nghĩ ngợi thì bầy vịt tàu dợm chạy qua ruộng bà Năm, Mót đưa cây sào chận lại, có một con vịt phóng được qua mé ruộng, bà Năm vừa đi tới thấy vậy la bài hải: - Ăn hết nếp của tao đi, rồi bán đất đền cho tao nha. Mót chạy đuổi con vịt trở lại ruộng, vừa thở vừa nói: - Hai công nếp quỉ này bao nhiêu tiền mà bà kêu tui bán đất, mà vịt của tui đã ăn được hột nào chưa? - Tao mà không ra kịp là bầy âm binh này nuốt hết rồi, - Thí tỷ bầy vịt có ăn hết nếp của bà, tui cũng kêu chị Hai Lượm gởi tiền đô về đền chớ mắc gì phải bán đất để trả ba cái lẻ tẻ này. Bà Năm Trầu bỉu môi: - Ối! bộ mày tưởng hai công nếp của tao ít tiền lắm hả? Mầy làm như tiền đô của con Lượm ngon lắm. - Không ngon gì, mà có người cả đời chưa cầm được một đồng đô-la. - Xí, con Lượm ở bên Mỹ nó làm cu li thấy mồ tổ, chớ có làm thầy bà gì mà mầy huênh hoang. - Kệ, làm gì cũng được, miễn tui có tiền đô xài được rồi, còn hơn bà không có. - Hứ, tao cóc thèm. - Không cóc thèm cũng chẳng có. Bà Năm liếc Mót có nửa con mắt rồi đi vòng vòng ruộng kiểm tra nếp coi có bị vịt ăn chỗ nào không. Mót không thèm để ý, nó ngồi chờ cho bầy vịt ăn no lúa đổ đồng rồi lùa về nhà.
Xế trưa, Thím Hai bưng qua cho Mót một tô canh chua còn nóng hổi, thấy Mót đang lui cui cuốc đất, thím nói lớn:
- Mót ơi! vô ăn cơm đi có canh chua nè, bây cuốc đất trồng gì vậy? Mót ngừng cuốc ngó lên: - Con đang trồng mấy cây bông cúc vàng cho kịp Tết. - Bây kiếm giống cúc này ở đâu mà trồng nhiều quá vậy? Trồng xong có dư cho Thím ít cây. - Dạ, con xin giống này của cô giáo Hạ Liên ở Bến Tre đó Thím, chị Hai Lượm thích bông cúc vàng lắm, con trồng để coi Tết này chỉ có về thăm nhà không. Thím Hai hỏi: - Sao bây biết nó thích bông này. -Dạ, chị Lượm kể ở bên Mỹ, gần nhà chỉ có vợ chồng anh Mạnh nào đó, trồng bông cúc vàng trước sân đẹp lắm, chắc anh đó có tay trồng bông, mỗi lần đi ngang nhà chỉ cũng ngó mấy hàng bông mà ngắm nghía, chỉ còn nói ở bên đó, nhiều nhà trồng đủ thứ bông, nên ngó không có hấp dẩn, chỉ có nhà anh Mạnh trồng một thứ cúc vàng nên chỉ khoái ngó lắm. Mót lấy khăn lau mồ hôi trán tuôn dầm dề trên mặt, rồi kéo tay Thím Hai: - Thím cháu mình ngồi xuống nói chuyện, đứng hoài mỏi chân, Thím biết hôn, có bữa chị Lượm làm gan xin hai cây về để giống, anh Mạnh lắc đầu không cho, chỉ mắc cở quá, nhưng rồi anh đó nói: - Tôi không cho…. hai cây, mà cho bốn cây. Chỉ mắc cười, hú hồn, xém chút nữa là quê một cục. Bà Lượm coi vậy chớ nhát lắm Thím ơi. - Con Lượm trồng cây me này trước khi đi Mỹ, nó thích ăn me chín ướp đường lắm, hổng biết bên Mỹ có me cho nó ăn hôn. - Tánh của chỉ hay hờn mát lắm, đụng một chút là khóc, giống con nít ghê đi. - Hổng biết ở bển nó có quen với ai chưa, Thím cũng mong cho nó có chồng hạnh phúc với người ta. Mót cười chúm chím: - Con cũng nghe nói chị Lượm với anh Điệp nào đó quen nhau. Thím Hai quay lại: - Vậy hả? Thằng đó được hôn? - Chỉ nói anh Điệp đó cũng được, hiền nhưng hơi khó tánh. Thím Hai lấy nón lá quạt nhè nhẹ, trời nóng bức, vài con cóc nhảy quanh cái lu kê sát con rạch nhỏ, mấy con cá thòi lòi lội bì bỏm dưới nước, có con rượt đuổi nhau len lỏi vào mấy bụi ô rô cốc kèn, chợt Thím Hai thở dài nói nhỏ: - Mót à, con với bà Năm đừng có gay cấn nữa, chòm xóm với nhau ra vào gặp mặt mà như trâu trắng với trâu đen là không được, chòm xóm coi vậy mà quan trọng lắm, khi tối lửa tắt đèn có nhau, bịnh hoạn, đám cưới, đám tiệc, đám ma chay gì cũng nhờ chòm xóm phụ giúp, vả lại bà Năm đáng tuổi ông bà, con phải biết kính lão mới đắc thọ chứ. Mót trầm ngâm: - Con cũng biết vậy, nhưng tại bả già mà không nên nết, hôm đó mắt con bị đau, con lên chợ mua cái kiếng mát về đeo để tránh nắng, lúc về ngang nhà bả, con nghe bả nói với ông Hai: - Ông ơi! ra đây coi, hôm nay nước lớn thòi lòi lên bờ. Thím Hai cười sặc sụa, Mót nói tiếp: - Thím coi đó, ý bả nói con đeo kiếng giống con cá thòi lòi, hai con mắt lòi ra ngoài, thiệt tức hết sức. - Chắc bây đi cái kiểu cà nghinh, cà bật chớ gì. - Đâu có, con đi bình thường chớ có nghinh bật gì đâu. - Thôi con đừng có để ý đến bả nữa. - Không để ý cũng chẳng được, hồi sáng cái tàu lá dừa khô bên đây rớt xuống, nằm vắt ngang hàng ranh nhà bả, con thấy bả kéo qua bên đó luôn, con chạy qua đòi lại, bả chửi con. - Bả chửi sao? Thím Hai hỏi. - Bả chửi cái thứ vừa mập,vừa lùn, vừa xấu ỉn, hổng biết thân mà còn ích kỷ. Con dù mập, lùn, xấu nhưng con đâu có ăn hết của bả đâu mà bả chửi con. - Con đừng có ăn nói hổn hào mà mang tội, quan trọng gì cái tàu lá dừa, con phải biết “dĩ hòa vi quý” đi, một câu nhịn chín câu lành, chòm xóm với nhau mà gút mắt làm chi. - Bả còn chê tên của tụi con xấu, tại hồi đó tía má đẻ tụi con ra xấu háy, èo uột khó nuôi nên mới đặt tên như vậy, bả tên Trầu cũng xấu hoắc, có đẹp đẽ gì đâu mà chê người ta. Thím Hai khoác tay ra dấu biểu con Mót im lặng. - Bây nhóng coi, tao nghe dường như có tiếng la ở trong nhà bà Năm kìa. Mót nhìn lên thấy ngọn lửa bốc khói từ chái bếp, bà Năm chạy ra ngoài la làng, nhanh như sóc, Mót phóng tới chụp cái thùng thiếc để cạnh bờ ao, nó khum xuống múc nước tạt lia lịa vào ngọn lửa đang lên cao. Bà Năm và Thím Hai lo mang đồ đạc chạy ra ngoài, nhờ những thùng nước của Mót mà ngọn lửa hạ dần, hạ dần rồi tắt hẳn. Mồ hôi ướt đẩm lưng áo, Mót mệt nhọc ngồi xuống gốc bình bát mà thở, bà Năm thấy vậy kêu lên: - Mót, con mệt lắm rồi đó, vô nhà nằm nghỉ đi con. - Không sao đâu, ngồi nghỉ một chút hết mệt rồi con phụ dọn dẹp cho bà. Mót thấy mát lòng khi nghe bà gọi nó tiếng “con” ngọt ngào, sự mệt mỏi tan biến nhanh chóng, nó vụt đứng dậy chạy vô nhà làm đủ mọi thứ, cuối cùng đâu vào đấy, gọn gàng, sạch sẽ. Thím Hai cười nói với bà Năm: - Tui với bà làm nãy giờ không bằng con Mót làm một lát.
Bà
Năm nhìn Mót với ánh mắt trìu mến rồi đến gần nó, bà đưa tay vuốt mấy
sợi tóc lòa xòa trên trán. Mót thấy bóng dáng người mẹ hiền đến bên con
an ủi, vỗ về, chia sẻ, nó nghe yêu thương nồng ấm khi bà Năm choàng tay ôm vai nó nói:
- Nếu hôm nay mà không có con thì nhà bà kể như ra tro rồi. Mót nắm tay bà Năm xoa bóp nhè nhẹ: - Nếu năm ngoái mà không nhờ bà cạo gió khi bắt gặp con nằm ngay đơ ở chòi vịt, thì bây giờ con đã ra ma rồi. Bà Năm cười : - Nếu mấy tháng trước mà không nhờ con mau mắn chở đứa cháu dâu bà đi nhà bảo sanh thì nó đã đẻ dọc đường rồi. Thím Hai xen vào: -Tui nghe con Lượm nói ở bên Mỹ hiếm có tình láng giềng lắm.Vậy tại sao mình có mà mình không quý nó.. Bà Năm vỗ đầu Mót: - Con à, tình láng giềng là đây. Nói rồi bà ôm Mót vào lòng. Mót nghe vị mặn trên bờ môi mình cùng với những giọt nước mắt hối hận của bà Năm lăn dài trên má, Thím Hai ngồi trên võng cười tủm tỉm, đâu đó có tiếng bìm bịp kêu con nước lớn ròng….
Lợi Trân
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Sep/2018 lúc 10:14am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 11/Sep/2018 lúc 9:40am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 125 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |