Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: ĐỜI SỐNG GIA DÌNH | |
<< phần trước Trang of 125 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 03/Mar/2017 lúc 9:12am |
Thằng Chồng Việt Kiều Của Tôi
Những ai phải trải qua cay đắng mới biết giá trị đích thực của
cuộc sống. Tôi cũng vậy. Hạnh phúc, tiền bạc, danh vọng, và bộ mặt đã làm tôi như
quay cuồng.
Cũng chỉ vì “lấy chồng Việt Kiều” và “có rể Việt Kiều” đã làm cho
“thằng chồng Việt Kiều” của tôi điêu đứng và tôi suýt bỏ rơi anh ta khi mới bắt
đầu qua đây.
Có lẽ tôi quá cay đắng nhưng tôi đã hối hận rất nhiều. Tôi vốn ở
Biên Hòa, được cho là xinh đẹp từ nhỏ. Tôi được gia đình cưng chiều nhưng không
có hư đốn. Tôi vào được Đại Học Sư Phạm nghành Anh Văn và học xong.
Trong thời gian làm kiếp sinh viên, gia đình tôi đi xuống và lam
lũ. Tôi trở thành sinh viên nghèo phải bươn chãi kiếm sống vì gia đình tôi
không thể chu cấp mọi chi phí.
Ở xóm, có nhiều người lấy chồng Việt Kiều và có tiền xây nhà cao
ráo. Ai cũng nói tôi có học và có sắc tại sao không kiếm được chồng Việt Kiều
cho gia đình đỡ khổ. Cuộc sống khốn khổ như vậy khiến cho tôi nghĩ đến chuyện
“lấy chồng Việt Kiều” để cưu mang gia đình. Tôi nghĩ đơn giản như vậy, chính vì
đơn giản đó đã làm hại một người, đó là thằng chồng Việt Kiều của tôi.
Với ý nghĩ đơn giản, tưởng rằng ở nước ngoài ai cũng ăn sung mặc
sướng dễ kiếm ra tiền. Tôi có đọc sách báo thì thu nhập trung bình hàng năm của
người Mỹ là 24 ngàn đô-la. Nếu thằng chồng làm 24 ngàn đô-la thì mình xin 6-7
ngàn có sao đâu.
Nhưng thánh thần ơi, đó là thu nhập, chưa tính thuế, tiền xăng, ăn
uống, chi tiêu, nhà cửa, điện nước,…
Cái ý nghĩ ngu xuẩn chỉ cần 6-7 ngàn mỗi năm đó lan truyền vào gia
đình tôi và gia đình tôi tưởng bở và thật.
Cũng chính vì tôi có sắc và có thân hình đẹp nên tôi kiếm được một
thằng Việt Kiều hiền lành nhưng có chút khờ trong những Việt Kiều về thăm.
Hắn hồi ở Việt Nam chỉ học tới lớp 9, sau đi làm phụ hồ, và theo
gia đình đi Mỹ theo diện HO. Qua đó hắn chỉ biết đi làm. So về trình độ học vấn
thì chênh lệch với tôi do đó khó nói chuyện. Tôi biết không hạp lắm nhưng giả
nai để được đi Mỹ.
Tôi nhanh chóng trao sự trinh tiết cho hắn và bắt hắn phải chịu
trách nhiệm và cưới. Hắn hứa cưới. Tôi ra giá là trước khi tôi qua Mỹ thì gia
đình tôi cần 20 ngàn đô để xây nhà mua xe (vì nhà tôi ọp ẹp và không có xe gắn
máy).
Hắn trở lại Mỹ, và gởi tiền đều đều, hắn làm gì tôi không quan tâm
vì tôi chẳng yêu, thấy tiền là tôi thích. Tôi cố gắng học cho xong 4 năm đại
học để phòng khi không qua được Mỹ thì tôi có bằng cấp và dạy học Anh Văn cũng
có tiền.
Khi nhà cửa tôi xây xong, xe có 2 chiếc thì hắn về. Trông hắn tiều
tụy và ốm sau 2 năm và tôi cũng vừa tốt nghiệp Đại Học. Đám cưới tổ chức linh
đình. Gia đình tôi nở mặt nở mày với hàng xóm.
Trong khi chờ đợi qua Mỹ, tôi học thêm đủ thứ nghề từ thêu may đến
vi tính, uống tóc đến móng tay,… Hắn chu cấp vài trăm đô mỗi tháng.
Khi đến Mỹ tôi thật sự thất vọng. Thằng chồng tôi ốm yếu và bịnh
hoạn. Tôi biết sự thật là sau khi gặp tôi, hắn làm 2 việc để có tiền gởi theo
yêu cầu tôi. Mỗi ngày hắn chỉ ngủ được 4 giờ. Cuối tuần làm thêm. Nhà thì ở nhà
mướn chứ không như tôi nghĩ là nhà riêng có bãi cỏ đẹp. Xe hơi thì xe cà tàng
cũ xì chứ không bóng lộn như tôi thấy ở tỉnh ủy tỉnh Đồng Nai.
Tôi lúc đầu nghĩ rằng hắn lừa dối tôi để được tôi nên tôi giận quá
bỏ hắn qua người dì. Hắn sụp đổ tinh thần và vào bịnh viện tôi chẳng cần quan
tâm. Tôi luôn nghĩ cuộc sống của hắn ở Mỹ phải tốt, phải như thiên đường….. Nào
ngờ chỉ là dân lao động nghèo nàn không biết Anh Văn.
Dì tôi nói là nếu không trở lại sống với hắn thì về Việt Nam vì
nếu tôi bỏ hắn thì tôi bị trục xuất. Dì tôi không dám chứa chấp tôi sợ liên
lụy. Dì tôi cho tôi 10 ngày suy nghĩ.
10 ngày đó tôi tìm hiểu cuộc sống ở Mỹ. Tôi thấy ai cũng cố gắng
đi làm để có tiền chứ không dễ hái ra tiền. Khác với ở Việt Nam là làm việc ở
đây dù tiền ít vẫn không bị đói. Môi trường sống tốt hơn, học hành miễn phí, có
biết tiếng Anh xin làm dễ hơn,....
Tôi nghĩ về thằng chồng tôi không yêu nhưng lấy chồng vì tiền. Tôi
dần dần thấy tội nghiệp hắn. Vì mê sắc đẹp tôi mà hắn phải hao tổn sinh lực làm
2 việc để có hơn 24 ngàn đô-la gởi về cho tôi trong lúc bản thân hắn chẳng có
gì.
Tôi dần dần động lòng trắc ẩn thằng chồng không yêu. Tôi thấy tội
nghiệp quá. Đã tốn sinh lực kiếm tiền cho tôi và sau đó bị tôi bỏ đi. Tôi ứa
nước mắt ân hận.
Sau một tuần tôi trở lại và xin lỗi. Những giọt nước mắt hạnh phúc
trong thân hình tiều tuỵ của hắn làm tôi thêm đau lòng. Tôi thề với Trời Phật
tôi không bỏ hắn và sẽ lo cho hắn.
Tôi dễ dàng kiếm việc và hắn nghỉ 3 tuần dưỡng sức vì mới ra viện.
Tôi ráng bươn chãi thêm việc cuối tuần để hòng giúp hắn có tiền mua xe khác và
cho tôi một chiếc xe cũ nào đó vì sống ở Mỹ thiếu xe không thể xin việc làm tốt
hơn.
Tôi giải thích cho gia đình tôi hiểu và tôi chỉ sẽ chu cấp 100 đô
mỗi tháng mà thôi. Gia đình tôi dĩ nhiên không hiểu và giận tôi và nói rằng tôi
đi Mỹ bị Mỹ hoá không biết lo cho gia đình. Tôi thấy 100 đô đủ rồi, gia đình
tôi kiếm thêm chứ làm sao tôi phải nuôi chồng và nuôi 6 người bên Việt Nam.
Hắn từ từ hồi phục nhưng do lao lực quá nên lúc nào cũng ốm ốm và
không có sung sức. Cuộc sống tình dục vợ chồng rất thưa thớt vì hắn yếu sức.
Tôi muốn có con với hắn để hắn yên lòng vì thế tôi và hắn phải nhịn 6 tháng để
hòng hắn có đủ sức lực theo lời bác sĩ.
Trời Phật thương tôi và tôi có thai. Hắn hạnh phúc và sức khoẻ dần
dần tốt hơn. Do có vốn tiếng Anh, tôi có việc trong ngân hàng và lương khá. Hắn
chỉ đi làm việc nhẹ và tôi gánh vác mọi thứ. Tôi chỉ mong hắn khoẻ mạnh trở lại
chứ trong gia đình ai đi làm chính cũng vậy thôi.
Con tôi ra đời khoẻ mạnh, tôi mừng khôn xiết, người mừng vui hơn
tôi là hắn.
Giờ gia đình tôi ổn định. Tôi làm việc có lương gấp 3 lần chồng vì
chồng chỉ lao động bình thường và khó lòng vươn lên vì trình độ bị giới hạn.
Tôi dần dần có được hạnh phúc gia đình, tình cảm vợ chồng, cũng như được thoả
mãn tình dục do chồng tôi hồi phục được sức khoẻ.
Tôi đã sai và sửa sai.
Hy vọng các chị muốn lấy chồng Việt Kiều hiểu rõ hoàn cảnh của ông
chồng tương lai để tránh nhiều chuyện đau lòng nơi xứ người. Vô Danh
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 05/Mar/2017 lúc 7:14am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 07/Mar/2017 lúc 6:13am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 10/Mar/2017 lúc 11:48am |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 13/Mar/2017 lúc 10:44am |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 14/Mar/2017 lúc 11:29pm |
Đá trổ bôngKhờ, thằng nhỏ gánh nước đi đằng trước tôi, đang bốc khói. Bằng mắt thường cũng thấy một làn hơi mỏng bả lả gợn quanh nó, nhất là từ đôi ống quần ướt mèm. Nước trong thùng ở hai đầu quang gánh dù không sánh ra chút nào, nhưng cứ nghĩ lên đến đỉnh núi chắc chỉ còn lưng lửng, vì nước bốc hơi. Mình thì có hơn gì, tôi nghĩ, cũng sắp bốc cháy tới nơi rồi. Nắng hệt một chảo mật nấu sôi, và những con người bé nhỏ ngụp lặn trong ấy chín nhừ, mặt mày đỏ lựng. Thỉnh thoảng Khờ dừng lại để chờ tôi lúc này hồng hộc thở, bước từng bậc đá bằng đôi chân không biết của ai. Dù nó đã lên xuống núi mười bảy lần trong ngày, gánh nước uống cho chục ngoài hộ dân sống trên ấy. Hỏi Khờ sắp tới nơi chưa, nó kêu xíu nữa. Chữ “xíu” không làm tôi mừng, vì biết mình còn trèo nhiều dốc đá mới chạm chân đỉnh núi trọc bon không cây cối. “Đám đá này mơi mốt trổ bông”, Khờ nói. Năm Khờ chín tuổi, mẹ dắt nó lên ngọn núi Trời này, bảo ngồi đó đợi đá trổ bông mẹ lên đón. Rồi bà mẹ trẻ xuống núi, biệt dạng. Chị chủ quán nước ngay bên sườn núi vẫn còn nhớ gương mặt cô gái đó, “trẻ măng, đem con đi bỏ mà mặt tỉnh bơ, trửng giỡn với mấy thằng kiếm củi”. Chắc là sớm làm mẹ đơn thân, không mang vác nổi thằng nhỏ khờ căm đặt đâu ngồi đó. Chắc là ngủ quên trên cỏ rồi đẻ Khờ, như những bà mẹ Việt cổ xưa vẫn cấn bầu nhờ uống nước trong gáo dừa, ướm chân vào dấu chân lạ. Thằng nhỏ từng có cái tên tử tế, nhưng người xóm núi quên mất rồi. Nói cho cùng, làm gì có tên nào hợp với nó, bằng tên Khờ. Trong thân xác thằng con trai sắp ba mươi, là một trí khôn của trẻ con năm bảy tuổi. Thời gian không làm mai một cái niềm tin rồi đá trổ bông, mẹ đón về. Sống nhờ chén cơm của cư dân triền núi, nhưng Khờ chưa bao giờ làm họ tiếc vì đã nuôi dưỡng mình. Nhờ chi thằng nhỏ cũng làm, và nặng nhọc cỡ nào cũng không than vãn. Mưa nó đi cọ rửa những bậc đá đóng rêu, che giúp mái nhà ai đó, cõng bà Chín Sầu Đâu đi hốt thuốc nam chữa đau khớp, đón thằng Đen kẹt ở trường trong giông gió. Hạn qua nó kiếm củi phơi khô chất đầy miễu hoang, cả xóm xài mút mùa không hết. Mùa khô nào họ cũng uống nước mưa một tay Khờ gánh, từ ngôi chùa gần chân núi Xanh. Suốt ba chục năm, duy nhất một lần Khờ rời núi chừng tuần lễ. Nó bị sét đánh. Cái đầu trọc của núi mà nó đang chăn giữ, không hiểu sao hay bị sét xuống thăm, đến cây cối không mọc nổi. Bữa đó giông khô, Khờ lom khom gom mớ thuốc nam chùa gửi phơi, thì bị sét quật lăn ra, tóc cháy xém. Câu đầu tiên nó nói khi tỉnh dậy, “đá trổ bông chưa ?” Tới ông trời còn không bứng thằng Khờ ra khỏi mớ đá đó, người núi Xanh nói. Đúng lúc Khờ lại thêm một lượt gánh nữa ngang qua chỗ quán nước tôi ngồi cùng mấy bà trong xóm, nhe răng cười. Ở Khờ không có vẻ gì bơ vơ, dù đang một mình bơi giữa đá và nắng. Ngay khi nó bị che khuất bởi một cua gắt trên đường mòn, cũng để lại cảm giác ấm áp, chắc nịch. Khó giải thích, nhất là nhân vật ấy mang trong mình một câu chuyện mủi lòng. Hỏi mẹ Khờ có từng quay lại không, người núi Xanh nói biết đâu, giờ nhiều du khách lên đây, mặt mũi ai cũng dáo dác như ai, nhớ sao nổi người phụ nữ mấy chục năm về trước. Thằng nhỏ hay bị du khách ghẹo, họ xưng mẹ nè con, mau về với mẹ. “Mẹ tui nói chừng đá trổ bông mới lên đón, giờ có trổ xíu nào đâu”, Khờ nói. Chỉ một lời dối ầu ơ, nhưng với bộ não ngờ nghệch của Khờ, đã thành một thứ dây trói bền dai, buộc nó mãi trên đỉnh núi. Mẹ Khờ có ở đây, chắc gì lay chuyển được nó, đá chưa nở bông nào. Dân núi Xanh có lần hối tiếc, khi xúm nhau thuyết phục Khờ, rằng đám đá đó đâu thể trổ bông được, sét đánh quá chừng mà, nhìn thì biết, tới cỏ còn không mọc nổi. Khờ nói luôn, vậy mấy cục đá hong bị trời đánh thể nào cũng có bông. Từ bữa đó nó leo trèo khắp núi. Lo bông đá đang trổ ở hang hốc nào đó, nơi nó chưa mò tới. Còn cả xóm thì phấp phỏng sợ nó trượt chân. Mình mà nói núi này đá đực khó ra bông, Khờ sẽ hỏi, vậy núi nào mới có ? Tôi hình dung vậy, khi ngó thằng nhỏ vừa gánh xong đôi nước cuối cùng trong ngày, đổ vào cái khạp da bò đặt ngay đỉnh trọc. Nước ấy dành cho du khách uống đỡ khát. Dù họ chỉ dùng rửa mặt, rửa chân, hắt vào người nhau cho vui. Nắng vẫn xéo xắt, chưa chịu nguội. Tôi quay lại đúng cái chân núi mà vài tiếng đồng hồ trước mình đứng ngán ngẩm vì nắng và hồ Xanh cạn đáy. Nghĩ chắc cũng không cần trèo lên chi, quá biết trên đó có những thứ gì, lại miễu cậu miễu cô, lại những quán xá đu theo vách đá, lại bày bán mấy thứ thần dược từ cỏ cây meo mốc chớ đâu. Nhưng Khờ xuất hiện, với đôi thùng nước treo đầu gánh, rủ khơi khơi, lên núi chơi, bông đá nay mai sẽ trổ. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Mar/2017 lúc 11:40pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 21/Mar/2017 lúc 10:36am |
Từ phi trường Tân Sơn Nhất, Khoa được gia đình chú Tuyên đón về nhà ở Bà Chiểu chơi mấy hôm. Hôm nay Khoa mới xách va ly trở về xóm cũ Gò Vấp. Mới rời xa Việt Nam 6 năm mà đường phố thay đổi lạ hoắc, cũng may vẫn còn những dấu vết hay chi tiết quang cảnh cụ thể khác để anh không đi lạc. Cổng vào chùa Thiền Quang đây rồi, cũng là ngõ chính dẫn vào nhà anh, phải đi qua một khu mả bằng đá ong, những tảng đá ong nằm có, đứng có, cao hơn đầu người, người ta đồn rằng của người Pháp xây hồi xưa, nên lối xóm quen gọi là khu mả Tây. Trẻ con khu xóm vẫn chơi đùa ở đó, leo trèo lên những ngôi mộ. Nay khu mả Tây không còn, nên trông cái ngõ như rộng ra. Gặp anh, nhận ra anh, ai cũng cất tiếng hỏi han thân mật, bù cho những tháng năm sống ở Mỹ hàng xóm lạnh lùng như người tình đang trong cơn hờn dỗi.\
Căn nhà của anh được bao quanh bằng bức tường gạch thấp, phía trên cắm
những hàng rào bằng sắt, và vẫn là hai cánh cổng sắt, nhưng không còn
cây hoa giấy màu đỏ bên cạnh xòe cành lá và hoa đung đưa trong gío nữa.
Chưa kịp tra chìa khóa mở cổng thì một bà hớn hở từ đâu bước vội đến: Bà hàng xóm nhanh nhẩu tốt bụng đi rồi, Khoa mới thực sự bước vào nhà mình, hầu hết những đồ đạc của vợ chồng Khoa để lại, gia đình người em vợ vẫn giữ y nguyên, có lẽ vì họ nghĩ cũng sẽ đi xuất cảnh nên chẳng cần thay đổi hay mua sắm thêm đồ mới làm gì. Khoa ra vườn sau, khu vườn trồng nhiều cây mít và cây na, lá rụng quanh năm. Anh dẫm chân lên lớp lá khô tưởng như mùa lá cũ năm nào vẫn nằm ngoan hiền ở đây đợi anh về hội ngộ. Những cây mít đang treo đầy qủa, anh còn nhớ cây này là mít dừa, cây kia là mít nghệ, múi mít loại nào cũng to bằng cả nắm tay. Còn những cây na cũng có giống na dai, giống na bở. Na để chín cây, mắt na nở ra, nhẹ tay bóp qủa na, ăn những múi na trắng thơm, ngon ngọt lạ lùng Trong vườn có một cái giếng sâu và trong, cạnh đó là buồng tắm. Khoa sung sướng được sống lại qúa khứ, anh ra quay nước giếng đổ đầy thùng trong buồng tắm và mang những thứ xà bông, dầu gội đầu vào tắm gội, tưởng như mình vẫn đang sống ở Việt Nam của 6 năm về trước.
Tắm
xong Khoa vào nhà ngủ một giấc thoải mái, chưa tỉnh giấc hẳn thì đã
nghe có tiếng gõ cửa rụt rè, Khoa vội ngồi dậy, vuốt sơ mái tóc và ra mở
cửa, anh ngạc nhiên khi thấy một khuôn mặt xinh đẹp, một cô gái lạ, rất
trẻ, đang khép nép bên ngoài. Trong phút giây này, khỏanh khắc này, anh
bỗng nhớ đến bao năm về trước, Huyền cũng đã e ấp gõ cửa nhà anh, cho
anh cảm xúc xao xuyến bất ngờ.
Bây
giờ Khoa mới để ý đến gỉo cơm trên tay cô gái. Thì ra lúc nãy anh vào
nhà và quên không khóa cổng nên cô gái mới đến thẳng cửa nhà anh như thế
này. Cô có đôi mắt to đen như nhung mang phảng phất nét buồn, làm người
khác nhìn mà phải u uẩn theo. Dáng cô thon thon cao ráo, không lẽ cô là
con gái bà Năm Thêu ? Người đàn bà suốt một thời tuổi trẻ chăm chỉ ngồi
bên khung vải thêu, rua, đến nghọeo cả cổ và gù cả lưng ? Khoa reo lên, thêm một lần nữa ngạc nhiên, anh nhớ ngay ra con bé Mốc nhếch nhác ngày xưa, bây giờ lại biến hóa thành cô gái đẹp xinh, duyên dáng y như trong chuyện cổ tích. Giây phút gặp gỡ đầu tiên vẻ đẹp của cô làm anh chóang váng, bây giờ định thần nhìn kỹ lại, đúng là cô gái có những nét hao hao bé Mốc. Mà sao ngày xưa anh ghét nó thế? chỉ sợ nó lây cái vẻ xấu và bẩn của nó sang cho con anh thôi, nhưng Huyền vợ anh vốn thương người, muốn giúp nhà bà Năm Thêu chứ thuê mướn người bồng em đầy rẫy trong xóm, thiếu gì người khá hơn nó.
Cô gái thao thao kể tiếp:
Khoa
cảm động ngẩn ngơ. Cô Nâu nói xong từ tốn cúi đầu chào và ra về, dù
Khoa chỉ muốn cô ở lại nói chuyện, và dù có ăn cơm canh nguội lạnh anh
cũng vui lòng.
Lần
này cô Nâu ngồi nói chuyện lâu hơn. Trong căn nhà vắng êm đềm cô gái
như một bức tranh thiếu nữ rực rỡ bội phần làm tâm hồn đa cảm yếu đuối
của Khoa bị choáng ngợp trước hào quang của cô Nâu. Dạo đó anh và Huyền ở trong căn nhà này, hai đứa con, đứa lên 4 và đứa lên 2. Vợ anh làm kế tóan tài chánh cho một công ty nước ngoài, còn anh là kỹ sư. Chiều đi làm về, mang hai đứa con từ nhà trẻ về, cả hai vợ chồng đều bận rộn nhiều chuyện khác. Thế là mới có chuyện con bé Mốc thỉnh thoảng sang nhà giữ em giùm để vợ anh nấu cơm, còn anh thì nghiên cứu đọc tài liệu bổ sung cho công việc đang làm tại hãng.
Bé
Mốc qủa đúng là con bé nhà nghèo, quần áo lôi thôi cũ kỹ, đầu tóc rối
ren, mặt thì nhem nhuốc, thế mà hai con anh lại thích bé Mốc, nó bồng bế
hay đút cơm, đút cháo hai đứa đều ăn nhiều, có lẽ vì bé Mốc cũng trẻ
con, biết cách chiều trẻ con?
Những
hôm không trông hai con anh, bé Mốc chạy ra khu mả Tây chơi đùa với lũ
trẻ cùng xóm, mấy lần Khoa trông thấy nó leo trèo, nghịch ngợm hay lê la
đất cát bẩn thỉu từ đầu đến chân. Từ ngày sang Mỹ, vợ anh trông coi một tiệm nail cho em gái mình, vì cô em có hai tiệm nail nên không thể ba đầu sáu tay qủan lý hết được. Cửa tiệm lâu năm, quen khách, đắt hàng nên cô em trả lương chị rất rộng rãi.
Còn Khoa học nghề trung cấp kỹ thuật hai năm và ra đi làm. Nhưng mới bị lay off , đang ngồi nhà ăn tiền thất nghiệp. Căn nhà nhờ ông Tuyên đứng tên và chăm sóc giùm, hàng tháng vợ chồng Khoa vẫn tế nhị gởi biếu ông chú tiền coi như trả công lao chú hậu hỉ. *** Cô Nâu đã trở thành hình bóng thân quen không thể thiếu, mỗi ngày mấy lượt đến giao cơm và lấy đồ về, lần nào cô cũng kín đáo tránh cho hàng xóm biết cô đã ở lâu với người đàn ông trong căn nhà vắng.
Hôm nào Khoa đi vắng về trễ thì anh hẹn mang cơm trễ, nên hầu như họ vẫn gặp nhau dù Khoa bận rộn đến đâu. Hôm nay Khoa về nhà hơi muộn, cô Nâu cũng vừa mang cơm đến. Dù đã ăn ở nhà bạn khá no, Khoa vẫn ăn cơm của cô Nâu cho cô vui lòng, và chính anh cũng muốn thế, để giữ chân cô. Nhiều ngày nay đã thân quen, cô ở lại đợi anh ăn cơm xong và dọn dẹp chén bát rửa ráy tại chỗ luôn. Họ đôi bóng như đôi vợ chồng son .
Khoa
ngắm cô Nâu đang đứng rửa bát, cô mặc bộ đồ bộ lụa mát màu xanh nước
biển nhạt, hở vai và đôi cánh tay trần giống như Huyền ngày nào đã làm
anh bừng dậy một niềm khao khát. Hôm nay anh gặp lại niềm khao khát ấy.
Toàn
thân cô gái tựa vào người anh, làm người anh nóng bừng lên, anh xiết
chặt thân thể mềm mại của cô Nâu trong vòng tay của mình, thì thầm:
Cánh
cổng sắt ngôi nhà mở đón cô vào, và khép chặt để không bị ai làm phiền,
ngoại trừ những lần có hẹn cho người môi giới dẫn khách đến coi nhà.
Bà Năm Thêu theo Khoa vào trong nhà, tự động ngồi xuống ghế và lên tiếng trước:
Khoa
cũng đã nghĩ tới điều này, vì tình yêu anh dành cho cô Nâu chứ không
phải vì bị cưỡng bức, đòi hỏi như bây giờ, nên Khoa đồng ý ngay: ***
Khoa về Mỹ, lại lao vào cuộc sống hàng ngày. Trong lời nói và cử chỉ của vợ, Khoa tin là Huyền không hề hay biết gì chuyện tình cảm của anh và cô Nâu. Bà Năm Thêu dù là người tệ hại thế nào, ít ra cũng biết giữ lời hứa, không xì ra chuyện anh đã ngủ với con gái bà, mà nói ra thì mẹ con bà cũng mang tiếng xấu chứ hay ho gì. Có lẽ đó mới là cái “tình làng nghĩa xóm” của bà, mà anh mong muốn nhất. Bây giờ Khoa đã hiểu vì sao bà Năm Thêu đon đã hỏi thăm anh, mời anh ăn cơm hàng nhà bà và gài độ cho cô Nâu, đứa con gái đã từng bán thân nuôi miệng, nuôi cả gia đình, đến với anh, như một đứa con gái trong trắng con nhà nghèo hiền lành, để anh lọt vào cạm bẫy tình yêu của mẹ con cô.
Bây
giờ anh cũng hiểu con bé Mốc thuở lên 13, không hề là đứa trẻ ngây thơ,
nó đã tinh ranh, biết rình rập khi anh tắm và khi vợ chồng anh vào
phòng ngủ.
Suốt
mấy tuần lễ cô Nâu mang cơm cho anh, cô đã đóng vai kịch con nhà nghèo,
ngây thơ, thật xuất sắc, qua mặt thằng đàn ông thật thà và nhiều tình
cảm như anh dễ dàng. Những giọt nước mắt, những lời thổn thức yêu đương
của cô dành cho anh, có lẽ cô cũng từng dành cho nhiều người đàn ông
khác để làm họ hồn siêu phách tán. Đó là nghề của cô.
Có
thể cô Nâu bị bệnh HIV nhưng may mắn cho anh đã không bị lây nhiễm?
hoặc có thể sau khi chia tay anh cô Nâu mới bị bệnh HIV, khi cô giao
tiếp với những người đàn ông khác??
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 21/Mar/2017 lúc 10:38am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 25/Mar/2017 lúc 9:30am |
Người Trong MộngĐây là lần thứ hai vợ chồng Tư Chuột về thăm Việt Nam, lần trước cách
đây 5-6 năm. Thời gian cứ vùn vụt trôi, mải mê bận rộn vì cuộc sống, dù
nhớ nhà, nhớ người thân hai bên nội ngoại, mà bây giờ mới có dịp trở về
lần nữa. ********** Buổi chiều đi chơi cùng với vợ, tình cờ đi ngang qua con đường nơi
đầu hẻm nhà Ngọc Diệp, quán cơm đã dẹp, chỉ còn quán sinh tố. Tư Chuột
bảo tài xế taxi ngừng lại, để anh ghé vào tiệm sinh tố mua một bao thuốc
lá ba số. Chị sinh tố nhận ra anh ngay và mau mắn: Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 26/Mar/2017 lúc 8:31pm |
CÓ MỘT TÌNH YÊU
Không, điều ấy không bao giờ xảy đến,
Anh hứa đi, sông vẫn chảy miệt mài, Anh vẫn yêu em tình không bờ bến, Chẳng bao giờ sông ấy rẽ thành hai. Không, điều ấy không bao giờ là thật, Anh hứa đi, mây vẫn bốn phương trời, Anh vẫn yêu em tình yêu duy nhất, Chẳng bao giờ mây ấy sẽ ngừng trôi. Hiên chủ nhà mời Phượng ra sau nhà uống chút rượu trong khi hai bà vợ của hai ông đang rủ nhau đi shopping. Đàn bà hầu như ai cũng thích shopping kể cả lúc đi du lịch hay đi chơi đâu đó họ cũng không chịu ngồi yên ở nhà. Hai bà sẽ đi shopping thoải mái đến chiều về cả đôi vợ chồng chủ cùng vợ chồng khách sẽ đi ăn tiệm. Khi Phượng bước ra cái deck đã thấy Hiên bày xong chai rượu cùng 2 cái ly, đĩa sausage vừa hâm nóng và đĩa dưa leo muối trên chiếc bàn tròn có bộ ghế xinh đẹp. Trời mùa Xuân buổi trưa mát mẻ với nhiệt độ khoảng 70 độ F.thật thú vị khi được ngồi ngoài trời nhâm nhi ly rượu cùng với bạn hiền và thiên nhiên tươi đẹp. Bây giờ Phượng mới ngắm kỹ cảnh trí cái deck nhà Hiên hơn. Hôm qua hai vợ chồng Phượng đến nhà bạn sau khi được sắp xếp chỗ ở trong căn phòng lịch sự vợ chồng Phượng chỉ thoáng nhìn cái deck sau nhà qua khung cửa kính nơi phòng ăn chứ chưa có dịp ra ngoài. Phượng nhìn những chậu hoa bày trang trí nơi sát hàng rào deck làm bằng gỗ sơn màu trắng nổi bật những đóa hoa hồng đỏ thắm và nơi góc hàng rào một cái chuông gió lửng lơ đang nàm đợi gió. Phượng bật thốt lên: - Hoa hồng và chuông gío… Hiên bình thản: - Hoa hồng và chuông gió có gì lạ mà anh phải ngạc nhiên nhỉ… Phượng khẽ đáp: - Vì tôi đã từng yêu thích hai thứ này, tôi ngắm hoa hồng và đợi tiếng chuông gió ngân nga. Hiên vẫn bình thản: - Thỉnh thoảng vợ chồng tôi ngồi đây ngắm nghía chúng, nhưng chiều nay tôi và anh ngồi đây để uống lai rai chứ chẳng phải ngắm hoa suông. Hai người ngồi đối diên nhau mỗi người tay cầm ly rượu của mình và nói chuyện đời, nhưng Phượng không muốn rời hình ảnh những hoa hồng màu đỏ kia bỗng dưng làm lòng chàng xao động. Có phải vì hơi men làm cho tâm hồn chàng lênh đênh? Có phải vì cảnh Xuân nắng đẹp gío êm và hoa xinh đã làm tâm hồn chàng thức dậy một kỷ niệm cũ ? Hình bóng nào vừa thoáng qua và chưa chịu bay đi… Uống cạn mấy ly rượu thì Hiên rủ Phượng vào nhà nghỉ ngơi nhưng Phượng nói: - Anh Hiên cứ vào nhà nghỉ trưa đi tôi thích ngồi đây thêm một lát. Phượng ngả người ra ghế phóng tầm mắt nhìn ra những chậu hoa hồng có những hoa màu đỏ thắm xinh đẹp lòng Phượng nhói lên một niềm thương nhớ, một niềm đau, chàng tưởng như ngay lúc này Thương đang ở đâu đây rất gần với chàng. Biết đâu nàng là hàng xóm nhà Hiên và thần giao cách cảm theo màu hoa hồng đỏ này đang đến tìm chàng, nàng thích hoa hồng đỏ lắm mà.. Phượng mỉm cười thầm vì sự hoang tưởng của mình. Trên cõi đời này có bao nhiêu người thích hoa hồng đỏ nào phải chỉ mình Thương. Nàng đã đến và nàng đi đã bao năm. Phượng rời vợ con đi vượt biên đến Mỹ định cư năm 1985, sau một thời gian dài ổn định cuộc sống độc thân tại chỗ nơi xứ người thì Phượng gặp Thương, từ lần gặp gỡ ban đầu hai người đã cảm thấy quyến luyến nhau và tình yêu đến nhanh như cơn mưa bất chợt đổ xuống mảnh đất khô cằn hai tâm hồn cô đơn khao khát... Cha mẹ Thương đã mất trong chiến tranh, gia đình người chú họ thương tình đứa cháu bơ vơ đã cho nàng đi cùng chuyến tàu vượt biên do họ tổ chức và đến Mỹ sớm hơn Phượng vài năm. Yêu nhau tưởng như không thể nào xa nhau nhưng một khoảng cách vô hình đã chia cách hai người. Phượng kể cho Thương nghe về hoàn cảnh mình, chàng còn vợ và hai đứa con nơi quê nhà đang chờ mong, chàng không thể bỏ rơi họ, chàng phải gởi tiền về Việt Nam giúp đỡ vợ con và sẽ bảo lãnh họ sang Mỹ đoàn tụ. Thương chấp nhận làm người vợ không bao giờ cưới của Phượng, nàng yêu chàng, được sống bên chàng ngày nào là vui ngày ấy và hứa sẽ ra đi khi vợ con Phượng sang đến Mỹ. Họ sống với nhau như đôi vợ chồng son trong một căn phòng apartment rẻ tiền nhưng có bàn tay khéo léo của Thương tổ ấm trở nên sạch đẹp và ấm cúng. Một chiếc giường rộng, một bàn ăn nhỏ, một khung bếp hẹp mà biết bao hạnh phúc đi qua từng ngày, từng mùa, từng lúc thời tiết ấm lạnh nắng mưa. Căn phòng ở tầng trệt có một khỏang đất nhỏ sân sau đủ cho nàng trồng vài cây hoa hồng đỏ và treo bên hiên nhà một cái chuông gío. Hai thứ này nàng và Phượng cùng yêu thích Mỗi chiều đi làm về Phượng thường vào bằng lối cửa sau nghe tiếng chuông gío reo và lướt mắt qua những đoá hoa hồng đỏ để quên đi những mệt nhọc của một ngày làm việc. Hoa hồng nở kéo dài từ mùa Xuân đến mùa Thu và chớm vào mùa Đông, chỉ thực sự héo hon tàn tạ trong gió Đông lạnh. Nhưng tình yêu của họ dài đủ bốn mùa, và hết năm này qua năm khác. Thương nhiều lần thì thầm bên chàng: - Hoa Hồng đỏ biểu tượng của tình yêu, điều đơn giản này cũng là tình của em cho anh. Nàng yêu và lãng mạn qúa. Phượng ôm nàng trong tay vỗ về: - Anh cũng yêu em như thế dù tình yêu này muộn màng rồi, mối lương duyên lỡ nhịp rồi. Anh không có lý do gì từ bỏ vợ con. - Em ước gì điều ấy không bao giờ là thật, điều ấy không bao giờ xảy đến, chỉ có anh và em trên cuộc đời này.anh nhỉ… - Anh không đủ tư cách để yêu em, con đường em đi không có anh sẽ đẹp hơn… Nàng đã níu gương mặt Phượng gần hơn và hôn lên môi chàng: - Đừng nói thế, ngày nào còn ở bên em anh hãy chỉ nói yêu em. Anh hứa đi. Chàng đã trả lời cho câu hứa bằng một nụ hôn dài. Ngày xưa chàng và Yến yêu nhau cũng hẹn thề cũng quấn qúyt nhưng không đủ lửa đam mê như tình yêu của chàng và Thương. Chàng và Yến đi đến hôn nhân, tình yêu và tình vợ chồng vẫn êm đềm. Yến đã thu vén tiền bạc để chàng đi vượt biên tìm tự do, chàng là cột trụ của gia đình, Phượng sẽ lo cho vợ con và bảo lãnh vợ con sang Mỹ tìm cuộc sống mới mẻ và tương lai cho hai con, đó là mộng ước hai vợ chồng chàng đã xây đắp. Phượng đã chờ đợi có quốc tịch, có công ăn việc làm vững chắc mới đủ điều kiện bảo lãnh vợ con. Đến lượt Yến phải chờ đợi ở Việt Nam vì khi vượt biên đến đảo Phượng đã khai rút đi vài tuổi hi vọng sẽ có cơ hội dài để học hành và làm việc kiếm tiền bảo lãnh vợ con, giấy khai sinh của Phượng đã không khớp với giấy tờ hôn thú của hai vơ chồng thế là Yến phải cất công chạy chọt làm lại giấy tờ nên hồ sơ bảo lãnh chưa thể hoàn tất để gởi đi . Thời gian kéo dài thêm cho đôi tình nhân ở Mỹ được gần nhau thêm, hơn 6 năm kể từ ngày Phượng đến Mỹ mới được tin vợ con sắp sang Mỹ đoàn tụ. Phượng đau đớn bị giằng co giữa tình vợ chồng và tình yêu với Thương, chàng không thể bỏ vợ con nhưng cũng không muốn chia lìa người mình yêu. Có những ngã ba đường người ta không thể cất bước về một phía nào. Nhưng Thương đã tự nguyện chỉ đường cho chàng: - Em không thể là người cướp đoạt hạnh phúc của vợ con anh, thà đau khổ một mình em hơn là ba người kia phải đau khổ. Những ngày ngắn ngủi còn lại bên nhau Thương khóc nhiều, khóc cả khi trong vòng tay ân ái của chàng. Phượng chỉ biết vỗ về an ủi nàng: - Dù muốn dù không em phải quên anh, em sẽ lập gia đình và có những đứa con, em không thể vì yêu anh mà phí cả tuổi thanh xuân của em. Cố lên nhé Thương. - Em chỉ có một tình yêu là anh. Phượng nghĩ đó là lời nói lãng mạn trong phút giây đắm say thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm màu nhất để phôi pha những ân tình những kỷ niệm. .Chàng luôn cầu nguyện cho người mình yêu sẽ có mối tình khác, sẽ trăm năm hạnh phúc. Phượng đã thuê một căn nhà 3 phòng để đón vợ con sang. Một tuần trước khi họ đến Mỹ, Thương đã cùng Phượng đi mua sắm những đồ đạc trong nhà, nàng cùng với chàng kê chiếc giường trong phòng ngủ và mọi thứ đồ dùng khác. Thấy Thương đứng lặng lẽ nơi cửa sổ phòng ngủ Phượng đã đến bên nàng, chỉ có thế Thương đã ôm chầm lấy Phượng và òa khóc nghẹn ngào. - Em đang sắp đặt hạnh phúc cho anh, cho người mình yêu. Còn em… - Anh có vui gì hưởng hạnh phúc như em nói đâu. Chàng lại hôn nàng nụ hôn thấm vị mặn của nước mắt hai người. Trước ngày vợ con Phượng đến Thương đã bỏ ra đi, ra đi biền biệt để Phượng không phải bận lòng. Mối tình gìa nhân ngãi non vợ chồng khéo dài 3 năm bỗng chỉ là một giấc mơ… Hôm Phượng ra phi trường đón vợ con vui ít buồn nhiều. Bên vợ con với bao trách nhiệm Phượng vẫn cảm thấy một nỗi trống vắng khó tả. Chàng bắt đầu cuộc sống mới với vợ con cũ, Yến hội nhập vào cuộc sống ở Mỹ nhanh chóng, nàng càng ngày càng khác xưa, cô Yến hiền dịu khép nép bên chồng không còn nữa, nàng xông xáo lanh lợi và bon chen với người đời. Yến đã bĩu mội chê chồng: - Anh qua Mỹ thời gian dài mà tài sản chẳng có gì, vợ con qua anh đón vào căn nhà cũ này, mà lại đi thuê nữa..Thảm qúa ! Phượng bị tổn thương vì bao công lao của chàng đã bị vợ đổ sông đổ biển: - Em à, anh đã phải sống tiết kiệm để gởi tiền tối đa về cho em và hai con suốt mấy năm trời chưa kể thỉnh thoảng em đòi hỏi anh gởi về giúp người thân bên phía em nữa, em tưởng anh ở bên này gặt hái ra tiền dễ dàng sao.… Yến đi học nghề làm nail, thành thạo nghề nàng mua tiệm làm chủ mọi sự việc đều may mắn với Yến. Kiếm tiền càng nhiều Yến càng coi thường chồng, Phượng bỗng lép vế vợ lúc nào không hay. Lạc lỏng trong tình yêu vợ chồng Phượng càng thương nhớ Thương, nàng đã yêu chàng không so sánh thiệt hơn, căn nhà thuê có 3 phòng là nơi Yến bất bình rẻ rúng nhưng căn phòng nhỏ bé apartment rẻ tiền đã là nơi hạnh phúc nhất của Thương. Vợ chồng chàng đã mua một căn nhà mới rộng đẹp, mỗi khi có dịp đi qua khu apartment cũ Phượng thường dừng chân nhìn lại căn phòng của chàng và Thương ngày nào tiếc nuối và bâng khuâng tự hỏi có ai trồng hoa hồng đỏ và treo chiếc chuông gió nơi góc vườn ấy không?.Có ai yêu nhau như chàng và Thương ngày ấy không? Mấy năm qua Phượng vẫn nghĩ đến Thương dù chẳng thể thay đổi được cuộc đời nhau.. Thì ra tình yêu chàng dành cho Thương chưa bao giờ nguôi. Hôm nay nhìn những chậu hoa hồng đỏ nhà Hiên, Phượng lại chạnh lòng và nhớ Thương qúa chừng. Hơn 10 năm xa nhau rồi có lẽ Thương đang bận bịu với cuộc sống bên chồng bên con, không biết có giây phút nào Thương nhớ đến chàng?… Thôi thế cũng đành, còn hơn gặp lại để bẽ bàng duyên phận. Phượng đang lơ mơ ngủ thì tiếng Yến oang oang ngay bên cạnh: - Trời ơi, hết chỗ ngủ sao mà anh nằm đây hả, hả ? Phượng mở choàng mắt, hình bóng Thương vụt biến mất khi trước mặt chàng là Yến đưa chàng trở về thực tế: - Ngoài này mát mẻ anh uống tí rượu rồi ngủ quên… Yến khó chịu: - Người gì mà chỗ nào cũng ngủ, tới nhà người ta anh phải lịch sự chứ. Phượng đã quen với những lời đanh đá của vợ. Khi không thể thay đổi được điều gì đó thì người ta đành chấp nhận sống với nó, như người bệnh sống với bệnh, như người đi biển đi sông sống cùng với sóng to và thác lũ.… Yến ngoe nguẩy đi vào trong nhà và ra lệnh: - Anh vào mà sửa soạn, chúng ta đi ăn cùng với anh chị Hiên. Ngày cuối cùng ở nhà bạn, vợ chồng Phượng mời vợ chồng Hiên đi ăn cơm chiều vừa để tạm biệt vừa để đáp lễ lại những ân cần tiếp đãi của chủ nhà đã dành cho vợ chồng chàng. Họ đến một nhà hàng Việt Nam để ăn bữa cơm chiều thân mật. Ăn xong khi mọi người đứng lên sắp sửa ra về thì giữa những người khách đi lại qua bàn ăn chị Hiên đã nhận ra ai đó chị reo lên: - Thương ơi…có phải em đó không? Phượng giật mình vì cái tên đã từng vang vọng trong trái tim chàng từ qúa khứ cho đến bây giờ. Người phụ nữ trẻ đi bên cạnh đứa bé trai đã dừng chân lại bên chị Hiên và cũng mừng rỡ: - Chị Hiên, em đây. Không hẹn mà gặp chị vui qúa. - Hai mẹ con em đi đâu mà lạc vào nhà hàng này? - Hôm nay em có công việc qua đây… Chị Hiên ríu rít quay ra giới thiệu: - Coi như duyên hạnh ngộ, tôi đã gặp lại các bạn cũ cùng một lúc. Đây là vợ chồng anh Phượng chị Yến là bạn hàng xóm xưa của chúng tôi từ ngày còn ở Việt Nam, còn đây là mẹ con Thương cô bạn hàng xóm nay của chúng tôi tại thành phố này, Thương đã dọn nhà đi nơi khác chỉ cách nhau một tiếng lái xe mà cả năm nay chúng tôi mới gặp lại nhau. Phượng run người như đang lên cơn sốt và Thương cũng đang sững sờ nhìn chàng. Họ cũng là người xưa của nhau, họ đã nhận ra nhau. Yến vô tình và xã giao: - Vợ chồng tôi hân hạnh được biết Thương. - Vâng, Thương cũng hân hạnh được biết anh chị . Chị Hiên nhanh nhẩu: - Thôi hai mẹ con vào bàn gọi bữa ăn đi rồi về nhà kẻo trời tối. Hẹn lúc khác gặp sẽ chuyện trò nhiều hơn. Mọi người chào nhau, Phượng vẫn bàng hoàng nhìn Thương, chàng thấy đôi mắt nàng nhìn chàng tuy cố tạo ra bình thản mà vẫn bối rối đượm buồn. Hình như Phượng là người bước đi chậm nhất, chàng chưa nói được với Thương một lời tao ngộ nên chân bước đi không đành, chàng chỉ biết tự an ủi dù sao Thương cũng đã có gia đình con cái, có một bến bờ cuộc đời như chàng từng mong muốn. Bất giác chàng quay đầu nhìn lại và thấy Thương vẫn đứng sững nơi đó đang dõi nhìn theo chàng, nàng cũng chưa nói được lời tao ngộ nào với Phượng. Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách chục bước chân mà xa nhau vời vợi. Vừa đi ra chỗ đậu xe chị Hiên vừa kể: - Cô Thương này….. dễ thương như cái tên của cô ấy. Ngày Thương mới về đây thuê một căn nhà nhỏ cuối đường khu nhà tôi, chúng tôi đã là bạn bè hàng xóm khá thân, cô vừa dọn đi nơi khác cho gần chỗ làm việc mới. Anh Hiên chợt nhớ ra vội xen vào để nói với Phượng: - Đấy, đấy là cô bạn đã tặng hoa và chuông gió cho cái deck của nhà tôi mà anh đã thích. Lúc nãy tôi quên không kể cho cô Thương món qùa cô tặng đã thêm người thưởng ngoạn. Ôi, một chút tri kỷ chẳng ai quên. Phượng bối rối tưởng như mọi người đã đọc được tâm trạng của chàng lúc này với Thương: - Anh Hiên đã bảo hoa hồng và chuông gió không có gì lạ mà, nhà nào chẳng có hai thứ này. Yến thẳng thừng: - Trồng hoa đẹp mắt thật đấy nhưng tôi vẫn thích những gì thực tế hơn, vì thời tiết không cho phép nên tôi trồng một cây chanh trong chậu mùa đông phải bê vào garage hay nhà kho.vất vả lắm. Chị Hiên ngạc nhiên: - Chị Yến thích cây chanh đến thế! - Chỉ vì tôi thích món thịt gà luộc ăn với lá chanh, lá mọc ra….không kịp cho tôi hái nữa đó. Mọi người cười ồ vui vẻ và dường như quên chuyện cô Thương. Phượng băn khoăn tìm cách để được nhắc đến tên nàng: - Cô Thương tặng anh chị Hiên hoa và chuông gió để khi cô đi xa anh chị vẫn nhớ đến cô. Chị Hiên gật gù: - Ừ nhỉ…thỉnh thoảng ra deck nhìn hoa nhìn chuông gió tôi vẫn nghĩ đến Thương, đến hai mẹ con cô ấy… Giọng chị Hiên chợt bùi ngùi: - Ngày Thương về đây bụng mang dạ chửa, cô có một chuyện tình dang dở chắc là rất đẹp nên cứ ở vậy nuôi con đến bây giờ, thằng bé mười tuổi rồi chứ ít gì, mấy lần tôi có ý định làm mai giới thiệu cho Thương một người đàn ông tốt nhưng cô ấy nói nửa đùa nửa thật em chỉ lấy người nào giống y như người cũ của em hoặc là không bao giờ. Thì ra có tình yêu bất diệt luôn đi cùng với thời gian. Phượng từ bàng hoàng này đến bàng hoàng khác, mỗi lời nói của chị Hiên làm chàng ngạc nhiên và đau đớn thắt ruột thắt gan. Chàng nhớ những ngày cuối chàng và Thương càng quấn quýt bên nhau, linh tính cho chàng biết thằng bé là kết qủa của những lần aí ân đầy nước mắt mà nồng nàn say đắm ấy... Yến tỏ vẻ ngưỡng mộ: - Phải là một mối tình thắm thiết và tri kỷ lắm họ mới chung tình đến thế. Phượng thẫn thờ lập lại: - Phải là một mối tình thắm thiết và tri kỷ lắm họ mới nhớ nhau đến thế. Bốn người đã ra xe. Ngay lúc này Phượng bỗng thấy mình lại đứng ở ngã ba đường. Chàng muốn chạy lao vào trong nhà hàng để đến bên Thương ôm gọn nàng trong vòng tay yêu thương, để thốt lên hàng vạn lời nhung nhớ và rồi Thương sẽ âu yếm cầm tay chàng chạm vào tay thằng bé kia để hai cha con nhận ra nhau. Nhưng chiếc xe anh Hiên lái đã lăn bánh, vợ chồng Hiên và Yến lại vui vẻ nói về một đề tài nào đó, chỉ còn Phượng lặng im nhưng trong lòng chàng quay cuồng giông bão những trăn trở xót xa, thương yêu ngổn ngang với hình ảnh mẹ con Thương trên suốt đường về.
Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22125 |
Gởi ngày: 28/Mar/2017 lúc 12:05pm |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 125 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |