Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Quê Hương Gò Công
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Quê Hương Gò Công
Message Icon Chủ đề: ĐÔNG QUYÊN Gởi trả lời Gởi bài mới
Người gởi Nội dung
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Chủ đề: ĐÔNG QUYÊN
    Gởi ngày: 13/Jul/2007 lúc 4:30pm

              THY  LAN  THẢO và VẦN  THƠ  LỤC  BÁT

                                                                   *

THAY  TRÂU  KÉO  CÀY

 

            Một hôm đang kéo ách bừa

Chợt vui với ý mới vừa thoáng qua

            Em đừng nghĩ ngợi xót xa

Bước anh vẫn vững mặn mà mồ hôi

            Xin em đừng tiếc nụ cười

Cho đời khinh bạc cho người đổi thay

            Năm xưa tay súng miệt mài

Bây giờ anh thế trâu cày ruộng hoang…

            (  Trích trong bài:TRẠI    MỸ  PHƯỚC  TÂY , trong tập thơ" Vết Khắc Nửa Đời")

            Tôi biết Thy Lan Thảo rất ít làm thơ lục bát.Hiếm hoi lắm.Có lẽ cũng xúc động lắm anh mới dàn trải tình cảm mình bằng lối thơ nầy.Thơ 6-8 như một bình nguyên rộng, như dòng sông dài âm điệu trầm thắm.Nếu giữa đêm khuya, chìm sâu vào tĩnh lặng đọc khúc thơ buồn 6-8.Ôi, tình ta phiêu dạt về đâu! Mỗi chữ, mỗi câu là mỗi nhịp phách gõ mạnh hồn mình.cảm giác đó tôi đã gặp khi đọc bài thơ trên của Thy lan Thảo.

            Lời thơ bình dị lắm mà ý tình cũng sâu thẳm lắm.Ai từng “thay trâu kéo cày” sẽ dễ dàng cảm nhận hình ảnh bi phẩn nhưng hào hùng nầy. Bởi vì người tù Trại Mỹ Phước Tây đã trở thành con trâu kéo. Phần vì con người đã bị giáng cấp một cách phủ phàng, tàn nhẫn. Vậy mà vẫn hùng. Vậy mà “bước anh vẫn vững”.Kẻ thù muốn anh ngã quỵ để vỗ tay vui.Kẻ thù muốn anh phẩn nộ để có cớ hành hạ thêm thân xác. Nhưng anh “ Chợt vui với ý mới vừa thoáng qua”.

            Anh không cho biết “ý mới” là ý gì và dường như chúng ta cũng không phải tha thiết bận tâm về ý nầy, miễn sao anh “ vui” là được.Vui là thắng, thắng kẻ thù một cách oanh liệt. Vui để nâng đôi bàn chân anh đứng vững đi tới.

            Tôi cũng đã “thay trâu kéo cày”nơi đó.Nhưng tâm tình thua anh nhiều bậc.Tôi đã không vui.Tôi đã ngước mặt lên trời nghiến răng thù hận.kể như tôi bại trận, kể như kẻ thù đã thành công trên bản thân tôi. Vì lẽ đó, lần đầu tiên trên đất khách , tôi gọi điện thọai cho anh để Thy Lan Thảo biết rằng bài thơ lục bát nầy hay lắm.Tôi cũng muồn cảm ơn anh đã cho tôi nhớ lại một hình ảnh – tưởng đã quên-“thay trâu kéo cày”

            Em đừng nghĩ ngợi xót xa

Bước anh vẫn vững mặn mà mồ hôi

            Thy Lan Thảo cũng không cho biết em là ai. Có phải là một tri âm nào đó. Hay “em” chính là những ánh mắt lóe lên niềm xót xa, thương cảm của những người dân quanh vùng. Không phải dân chúng bên ngoài của trại tù đều khinh ghét tù nhân. Chúng tôi thường nhận được những cái nhìn xẻ chia, chúng tôi thường nhận được những củ khoai ném vội và người cho quay mặt về hướng khác như không có gì. Tất cả những quen thuộc đó xãy ra bằng sự câm nín và âm thầm. Nếu không, dân bị tội liê

n hệ, tù bị kiểm điểm. Như vậy thì cho dù”em” là ai đi nữa, em vẫn là người đứng cùng giới tuyến với chúng tôi.và em hãy cất dấu những “ xót xa” thật sâu trong cõi lòng, đừng cho tôi bắt gặp, đừng cho kẻ thù nhìn thấy.bắt gặp, tôi sẽ yếu lòng, bắt gặp, kẻ thù sẽ trù dập em.Nhưng thế nào đi nữa, tôi vẫn biết ơn em,,,

            Em thấy mà, anh vẫn vững với những bước chân ngạo nghễ trước mặt quân thù. Và em biết không. Anh “năm xưa tay súng miệt mài”. Anh tự hào đã làm như vậy. Bạn bè anh cũng rất tự hào đã làm như vậy. Chỉ tiếc một điều, trên chiến trường anh đã thua. Anh đã trở thành tù nhân của giặc, nên” bây giờ anh thế trâu cày ruộng hoang’.

            Nhưng cuối cùng, em thấy đó, Anh vẫn thắng.

            Cám ơn Thy Lan Thảo đã cho tôi được một dòng nhớ và một tự hào vì anh.

                                                            ĐÔNG  QUYÊN



Chỉnh sửa lại bởi thylanthao - 13/Jul/2007 lúc 4:32pm
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
thylanthao
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 02/Jun/2007
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 1051
Quote thylanthao Replybullet Gởi ngày: 06/Mar/2008 lúc 9:17pm
::   Tình Mẹ từ Thi Tập DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI   ::
thylanthao
Post Posted: Sat Feb 10, 2007 7:52 pm      Reply%20with%20quote

Làm thơ để gửi gấm, truyền đạt. Đọc thơ để nhận, để cảm, để say. Mấy mươi năm trôi dạt, tôi đã nhận, đã cảm rất nhiều tâm tình của anh Thy Lan Thảo, nhà thơ xứ Gò. Tôi thấy mình nợ nần anh, nợ những sợi tơ quấn quít, giăng dọc, trãi dài.
Chúng ta, ai cũng tất bật lăn mình vào cuộc sống, chăm lo bản thân, gia đình, tương lai con cái…Bận rộn đến nỗi không thể viết trọn một lá thư đủ ý, đủ tình gữi về quê cũ thăm lại người thân. Lạ lùng gì đâu! Đó chỉ là mẫu số chung trong bài toán đời lưu lạc nên tôi vừa khâm phục vì ý thơ vẫn dạt dào trong trái tim anh, tình thơ vẫn mênh mang trong cõi lòng anh - Bốn năm, bốn tập thơ được ấn hành - hãnh diện vì anh là nhà thơ Gò Công, có liên quan ruột rà với đất mẹ.
Do vậy, tôi sẽ không viết bất kỳ chữ nào để khen thơ anh hay giống như những nhà bình thơ hay làm cho những tác giả cùng phe nhóm.
Ngàn sao, ý tỏ mây che
Ở trong sương dáng rụt rè dễ thương
Mắt môi tròn nụ thu hường
Hình như đêm xuống còn dư hương thừa
(Thương quá đêm tù – Dấu Bước Chân Đời)

Mượt mà, trao chuốc, chỉ dùng để đánh bóng. Thật ra trên bình diện ngôn ngữ, mỗi chữ đều có giá trị ngang nhau. Nói chữ nầy mượt mà hơn, trao chuốc hơn chữ kia là bậy. Nếu phân biệt được thì bao nhiêu chữ không mượt mà, không trao chuốc sẽ bị lãng quên.

Chừng nào em mới quay về lại
Thăm đất Gò Công, kỷ niệm xưa
Mẹ mất đi rồi lòng trống trải
Thương em chị biết nói sao vừa…!
(Em về thăm chị - Dấu Bước Chân Đời)
Ngắt rời những chữ ở đọan thơ trên: chừng nào, quay về lại, thăm đất Gò Công, mẹ mất đi rồi …. Các chữ đều bình thường như nhau, ai viết cũng được, ai nói cũng được. Nhưng đọc một câu thơ, đọc một đoạn thơ và cả bài thơ, tự nhiên, ta lại du ta vào một cõi trời xa xăm nào đó.
Chị ơi em muốn quay về lại
Kỷ niệm, quê nhà đâu dễ quên
Đất nước vẫn đỏ cờ oan trái
Lối về quê cũ vẫn buồn tênh…
Xứ người gửi nhớ thương về chị
Đừng mãi buồn thương sinh ốm đau
Em đọc thư nhà nghe chị kể
Máu của tình thâm vẫn ngọt ngào
(Em về thăm chị)
Có sự kết nối kỳ diệu giữa chữ nầy với chữ kia tạo thành một cấu trúc đặc biệt để mỗi thi sĩ tự xây cho mình một lâu đài riêng mà đi vào thế giới thơ. Sự kết nối đã làm các chữ trong câu có âm bậc, giai điệu, từ đó, tình thơ, ý thơ mới tóat lộ được, mới phô diễn được và giúp cho người đọc cảm nhận những gì tác giả muốn gửi gấm.
Thy Lan Thảo đặt cõi lòng bao la của Mẹ vào trong trái tim của chị. Mẹ đã mất. Biển Thái Bình tưởng ngưng sóng, nhưng âm ba vẫn đầy, lao xao vẫn dồn vỗ, vì dòng sông đã vượt gềnh, sông đã ra khơi và trở thành biển lớn. Sự tiếp nối của thế hệ đàng sau.
Em ơi! Tuổi chị giờ leo lét
Đêm đã về khuya, sắp cạn dầu
Muốn gặp lại em, hai đứa cháu
Mai nầy ai biết sẽ ra sao …?!
(Em về thăm chị)
Chị ngày xưa là Mẹ bây giờ. Chị là Mẹ của em, của tình em. Lòng chị cũng ngút ngàn như Mẹ, cũng thương, cũng buồn, cũng âu lo, chắt chiu tình nghĩa. Chí cũng có những ngày tháng đợi mong.
“Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên trời tạt gió với mưa tuông
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương”
Tôi không nhớ rõ đọan thư nầy của ai, dường như Trần Trung Đạo, cũng thắm thía, mịt mờ. Đó là điểm gặp trong thơ, chỗ hẹn của những đứa con biết dừng lại, nhìn ra biển cả mênh mông, nhìn sóng bạc đầu trắng xóa, nhìn mây nỏn như bông gòn để nhớ về Mẹ.
Mẹ già tóc trắng chiều tựa cột
Mắt buồn lơ đãng cánh chim bay
Nước mắt lăn dài dù không khóc
Nhìn trời mẹ nhớ, nhớ thương ai

Mâm cơm nhiều, cửa nhà hiu quạnh
Ngọn đèn dầu lửa, chiếc bàn tròn
Hạt gạo quê nhà, cơm dẽo trắng
Mẹ ngồi ăn mà nhớ thằng con…
( Ngọt ngào tình Mẹ - Dấu Bước Chân Đời)
Dường như hầu hết các bà Mẹ Việt Nam đều mang nặng nỗi buồn và có chung khỏang đời gian truân đau khổ như nhau. Phải chăng, vì quê Mẹ nghèo mà lòng Mẹ lại canh cánh niềm thương! Phải chăng, cuộc đời của mẹ, thế hệ đàn con bị nhận chìm trong cơn quốc biến!
Hơn 30 năm mà như mới hôm qua, “lệnh hèn ban” như vết chém sau lưng, xương da đau buốt, vết thương vẫn hành hạ Thy Lan Thảo một cách đắng cay.
Năm tháng chết mà tình người vẫn nhớ
Tám năm tù chưa đủ trả núi sông
Nợ của kẻ buông gươm khi giặc đến
Vương mang canh cánh, hèn nhục trong lòng
(Hoa bằng lăng tím – Dấu Bước Chân Đời)
Chính “lệnh hèn” đó mà Thy Lan Thảo và rất nhiều người trong chúng ta không được gặp lại Mẹ mình lần cuối. Niềm đau thương nầy mãi mãi là niềm đau thương vô tận, mãi mãi là nỗi ngậm ngùi, cay đắng khôn nguôi.
Thy Lan Thảo còn là một quân nhân. Mang trong mình bầu nhiệt huyết, chí mong vẫy vùng để trả nợ núi sông. Nhưng
Một lệnh hèn ban … quân đòan tan tác
Ngang Chư Pao nghe ớn gió oan hồn
Chiến hữu năm nào đồi nầy phơi xác
Đạn lên nòng, chiều xuống lạnh hòang hôn
(Lòng ta – Bạn hiểu – Dấu Bước Chân Đời)
để giờ đây, Thy Lan Thảo vẫn là người trai đang đi tìm TỔ QUỐC. Mong, tôi có dịp viết về người trai nầy.

- - -- - - - - - - - - - - - - -- -
• Xin ân cần giới thiệu đến: Những Người Yêu Thơ và Chưa Yêu Thơ,
Thi Tập DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI
• Xin ân cần giới thiệu đến: Những ai còn bỏ lại sau lưng mẹ cha, anh chị, tình yêu, bạn bè
Thi Tập DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI
• Và cũng ân cần giới thiệu đến: Những ai từng khoát áo trận, nửa đường gãy gánh
Thi Tập DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI của THY LAN THẢO, nhà thơ lính, sẽ phát hành vào mùa xuân ĐINH HỢI – 2007

Đọc DẤU BƯỚC CHÂN ĐỜI của Thy Lan Thảo để nghe tiếng dội lạ lùng từ tâm ức, để nhìn lại khung trời kỷ niệm lừng lững trở về, để đón nhận những cơn sóng vỗ cho lòng bỗng nao nao, để được đồng cảm với tác giả vì thơ anh là những tinh huyết trào ra của người con đi tìm TỔ QUỐC.
Đông Quyên
Nếu rêu phong vết hằn theo năm tháng - Thì đời ta chắc cũng lắm rêu phong.
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 18/Mar/2010 lúc 7:40pm
Trích dẫn :
 
“Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên trời tạt gió với mưa tuông
Con đi góp lá nghìn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương”

Tôi không nhớ rõ đọan thư nầy của ai, dường như Trần Trung Đạo, cũng thắm thía, mịt mờ....
 
(Đông-Quyên)
 
***
 
 
Mời cả nhà thưởng thức một bài thơ hay và cảm động của Trần Trung Đạo !
Đặc biệt :
kính tặng anh Đông Quyên và anh ThyLanThao
mk
 
 
 

ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
 

Trần Trung Đạo

 

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương

Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

 

 
Nhạc phẩm : Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười
Tiếng hát Bảo Yến
 
 
 
Thi phẩm : Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười
Tác giả diễn ngâm
 
 
 
 
mk
IP IP Logged
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.109 seconds.