Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC | |
<< phần trước Trang of 190 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 30/Jan/2018 lúc 4:22pm |
CHỊ ƠI VƯỜN CŨ HOA HỒNG Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 30/Jan/2018 lúc 4:25pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 31/Jan/2018 lúc 7:57am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 01/Feb/2018 lúc 9:34am |
Chiếc Xích Lô Chở Mùa Xuân <<<<<Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Feb/2018 lúc 9:36am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 02/Feb/2018 lúc 3:25pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 03/Feb/2018 lúc 11:16am |
Lý Lẽ Của Trái Tim
Người Việt đến xứ Mỹ, thế hệ đầu khá vất vả, tiếng Anh không rành lại
lớn tuổi mà phải làm những việc chân tay, nên ai cũng cố gắng khoảng
mươi năm, đủ điều kiện về hưu thì vừa lúc sức lực cạn kiệt. Nhưng bù vào
đó, lũ con, thế hệ thứ hai, thấy cha mẹ vất vả, cố gắng học hành, nên
đa số đều tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm vững vàng.
Thời
gian đầu, khi mới có việc làm, các con ở chung với cha mẹ, đến khi có
đôi có bạn, chúng mua nhà ở riêng. Đứa con gái út của tôi mới hứa hôn
với một bạn cùng sở mà đã đưa nhau đi tìm nhà mới để mua. Thời đó,
khoảng cuối thập niên chín mươi, nước Mỹ lên cơn sốt mua bán nhà. Nhà
lên giá vùn vụt. Nhà chưa xây mà đã có người đặt tiền cọc giành nhà
trước. Con gái tôi xúi tôi bán nhà, về ở với vợ chồng nó. Tôi bán nhà,
trả nợ ngân hàng (đã vay mua nhà), còn dư chút ít, chúng tôi để dành,
thỉnh thoảng mua vé đi du lịch.
Hôm mới đến, vợ chồng tôi kinh
ngạc khi thấy ngôi nhà quá lớn, quá sang trọng và cũng quá đắt tiền. Gần
cả triệu bạc! Vậy mà con tôi bảo "Nếu trong thành phố, nhà nầy ít nhất
cũng triệu rưỡi". Đó là một khu rừng hoang, đã được san bằng, mỗi cạnh
hơn một cây số, chia thành những ô vuông vắn với những con đường khang
trang, những ngôi nhà có vườn cỏ xanh, những luống hoa đủ màu sắc rực
rỡ, thoang thoảng hương thơm. Thật chẳng khác gì chuyện thần tiên. Lọt
thỏm trong khu rừng thâm u, hoang dã lại có những biệt thự tráng lệ, yên
tĩnh, xa cách hẳn nơi phồn hoa, náo nhiệt.
Ngôi nhà quá rộng với
năm, sáu phòng ngủ, rồi phòng khách, phòng ăn. phòng uống rượu, giải
trí...Tôi không hiểu chúng mua nhà lớn như thế để làm gì? Chúng bảo sẽ
được trừ thuế, hơn nữa nhà vùng đó sẽ lên giá. Không phải chỉ riêng con
chúng tôi mua nhà mới mà hầu như bọn trẻ Việt Nam, khi lập gia đình đều
mua nhà mới. Chúng cùng lứa tuổi, tốt nghiệp cùng trường đại học nên rủ
nhau mua nhà gần nhau để tiện qua lại, tụ tập ăn uống, vui đùa.
Chúng
tôi đến ở chung với vợ chồng đứa con gái cũng đỡ buồn. Vợ tôi lo việc
nấu nướng, dọn dẹp, giặt sấy áo quần, tôi thì giết thì giờ trong việc
chăm sóc các cây cảnh trước sân, tưới bón vườn rau sau nhà.
Ngay
cạnh nhà chúng tôi là nhà bạn học với con gái tôi. Mỗi buổi sáng, khi
tôi dậy sớm, uống trà xong, ra săm soi mấy cây hoa trước sân, thì tôi
thấy một cậu thanh niên cũng dậy sớm đi làm, có lẽ vì chỗ làm xa. Chúng
tôi chào hỏi nhau. "Chào bác! Bác dậy sớm săn sóc vườn hoa" "Vâng, chào
cậu!"
Chúng tôi trao đổi bâng quơ năm ba phút về thời sự, thời tiết trong ngày rồi cậu ta lên xe đi làm.
Qua
lời con gái tôi thì cậu ta là rể của gia đình đó. Hai vợ chồng cưới
nhau được mấy tháng nay. Cả hai đều là bạn học, thân thiết nhau từ thời
trung học. Cô vợ cậu ta giống như bất cứ cô gái Á Châu bình thường nào.
Dáng nhỏ nhưng tròn lẳn, tóc dài, mặt trái xoan. Vợ tôi đưa ra nhận xét
với con gái tôi.
"Mới cưới nhau được mấy tháng mà cái bụng cô ta
đã lúp lúp. Con so mà bụng cỡ đó cũng phải trên sáu tháng. Chắc anh chị
tò tí nhau trước, rồi hợp thức hóa sau"
"Con nghĩ. Hình như có
điều gì bất thường giữa hai đứa. Hôm đám cưới, chú rể coi bộ hớn hở, vui
vẻ nhưng cô dâu thì lại trầm ngâm, buồn buồn, không thấy cười. Chắc cô
dâu miễn cưỡng lấy chồng vì lỡ có bầu. Cách đây một năm, con nhỏ (cô
dâu) có cho bạn bè biết là anh chàng có tỏ tình và xin cưới, nhưng cô ta
không chịu, bảo rằng không có tình yêu mà thành vợ chồng thì không thể
chịu đựng nhau suốt đời được. Vậy mà thình lình lại làm đám cưới với anh
ta."
Nghe hai mẹ con trò truyện, tôi nói bâng quơ "Có những
quyển sách hai người viết chung, có những bản nhạc, người thì viết nhạc,
người thì viết lời."
Vợ tôi cự "Ông thì lúc nào cũng nói tầm bậy, tầm bạ được!"
Con
gái tôi cười "Con thấy con nhỏ nầy rất đàng hoàng. Ngoài những bạn bè
thân thiết từ lúc còn trung học đến nay, nó không giao du, cớt nhả với
ai cả. Theo con biết thì hai đứa nó cũng thân mật nhau lắm, hai đứa làm
hai nơi xa nhau mà ngày nào cũng gọi nhau đi ăn lunch (ăn trong giờ nghỉ
trưa ở sở làm), như thế thì chỉ có anh chàng là tác giả đứa bé sắp chào
đời. Nếu không, ai chịu dại 'Người ta ăn ốc mình đổ vỏ'. Nhưng có điều
lạ là trước đó, anh chàng xin cưới thì bị cự tuyệt, sau, thình lình lại
làm lễ cưới chỉ trong vòng một tháng. Một lần, trước đây, con thấy có
một anh chàng lạ hoắc đến thăm gia đình cô ta. Anh ta, có lẽ từ nơi khác
đến, trông mặt mũi cô hồn, lấc cấc lắm. Không ai tin rằng anh chàng đó,
chỉ mới quen biết mà dụ dỗ được cô nầy. Cô ta đã lớn rồi, cũng đủ khôn
ngoan mà tự giữ mình."
Tôi thấy anh hàng xóm (chồng cô ta) cao
ráo, mặt mũi sáng sủa, thông minh, rất vui vẻ, nhã nhặn với mọi người.
Có những buổi đi làm về, anh ta qua thăm tôi. Tôi mời vào một phòng nhỏ,
dành riêng cho tôi đọc sách, uống trà, để được thoải mái chuyện trò. Có
lẽ nhờ đọc nhiều và nhờ biết tiếng Anh nên chuyện đông tây kim cổ, tin
tức, thời sự, anh ta biết khá rành. Tôi không hỏi về chuyện vợ con của
anh ta, chỉ ngạc nhiên là trong các ngày nghỉ, không thấy anh ta ở nhà.
Anh ta giải thích "Mấy ngày đó cháu phải về nhà ba mẹ cháu. Mấy anh chị
em cháu đều ở riêng." "Thế cũng phải, vợ chồng anh nên về thăm kẻo ông
bà cụ buồn" "Vợ cháu ít khi đi đâu"
Tôi không có bạn để trò
chuyện, anh ta thì lại thích qua đàm đạo chuyện trên trời dưới đất nên
chỉ mấy tháng sau, từ bạn vong niên, chúng tôi thành bạn tâm giao. Phòng
uống trà của tôi toàn bằng kính nhưng đóng cửa lại thì người đứng ngoài
khó nghe rõ, thế nên đôi khi tôi kể chuyện bù khú của tôi thời còn trai
trẻ để cười với nhau. Những lúc đó anh ta thường hỏi tôi về những ý
nghĩ, quan niệm sống và cách giải quyết nếu câu chuyện xoay qua hướng
khác.
Cái bụng bầu của cô hàng xóm ngày càng lồ lộ. Thỉnh thoảng
cô ta qua trò chuyện với con gái tôi, xin ý kiến vợ tôi trong việc chuẩn
bị cho đứa bé chào đời. Coi bộ cô ta yêu thương, lo lắng cho đứa bé
nhiều lắm. Tuy không nói ra nhưng rõ ràng là cô sắp đến ngày sinh.
Một
buổi sáng, sau khi uống chén trà, tôi tiễn anh chồng cô ta ra xe đi làm
thì anh ta nói "Cháu sắp qua tiểu bang khác làm việc. Công ty bên đó đã
nhận cháu rồi" "Khi nào anh đi? Đi cả gia đình hả?" "Cháu chỉ đi một
mình thôi" "Vợ anh sắp đến ngày sinh... Đó là điều cháu còn phân vân.
Cháu chưa cho ai biết chuyện nầy ngoài bác, để xin ý kiến bác trước khi
quyết định." Tôi nghĩ đây là chuyện riêng nên tôi bảo "Sáng thứ bảy nầy,
anh rảnh thì ra tiệm cà phê nói chuyện, hi vọng tôi có giúp được chút ý
kiến nào không?"
Sáng đó chúng tôi ra tiệm Starbucks, mua ly cà
phê, ra ngồi ngoài hiên, nhìn thiên hạ qua lại. Phần nhiều khách là
người Mỹ, ngồi với tờ báo trên tay. Sau khi vơ vẩn mấy câu, tôi hỏi.
"Anh định khi nào đi nhận việc" "Khoảng tháng sau. Công ty cho cháu
biết, đến lúc nào nhận việc lúc đó" "Vợ con tính sao?" "Cũng vì chuyện
vợ con mà cháu chưa dứt khoát" "Hình như bà xã anh sắp sinh. Anh có thể
hoãn đi nhận việc cho đến khi vợ sinh xong" "Cháu không muốn nhìn thấy
đứa bé khi nó chào đời. Bác nghĩ sao nếu đó không phải vợ cháu, con
cháu?" Tôi kinh ngạc "Sao kỳ lạ vậy? Hay là anh nghi vợ anh ngoại tình
nên giận vợ bỏ đi?" "Nếu cô ta là vợ cháu thì mới nói là ngoại tình,
nhưng quả thật cô ta không hề là vợ cháu." "Nghe nói anh có cưới hỏi cô
ta đàng hoàng mà?" "Có lẽ cháu phải kể hết từ đầu, bác mới giúp ý kiến
cho cháu được. Cháu và cô ta là bạn học. Chúng cháu rất thân nhau, người
ngoài tưởng là hai kẻ yêu nhau, nhưng sự thực chỉ có cháu yêu cô ta
thôi. Cháu có ngỏ ý nhưng cô ta từ chối tình yêu của cháu, bảo rằng chỉ
xem là bạn. Khi bị từ chối, cháu không buồn, vẫn nuôi hi vọng và chờ
đợi, vì cháu biết cháu là người bạn thân nhất của cô ta. Chúng cháu vẫn
thường rủ nhau đi xem phim, đi ăn trưa, cùng đến nhà bạn bè trong các
dịp cưới hỏi, sinh nhật. Cho đến một lần, như mọi khi, cô ta gọi cháu đi
ăn lunch (ăn trưa), nhưng khi đến nơi thì thấy cô ta đang đứng chuyện
trò với một anh chàng nào đó. Cô ta xin lỗi vì phải đi công chuyện với
anh ta. Cháu biết đó là cách cô ta không muốn cháu làm phiền cô ta nữa.
Từ đó cháu không liên lạc với cô ta.
Gần bốn tháng sau, đột
nhiên, một buổi sáng thứ bảy, cô ta gọi cháu, hẹn gặp ở một công viên.
Khi cháu đến thì thấy cô ta đứng chờ sẵn với vẻ bồn chồn. Người cô gầy
sộp, hai mắt sưng húp, có lẽ vì khóc nhiều. Buổi sáng trong công viên
vắng vẻ, chúng cháu ngồi xuống một ghế đá, nhìn ra hồ nước rộng mênh
mông, sương sớm khiến bờ bên kia mờ mờ một hàng cây xanh thẩm. Cháu vẫn
yên lặng lắng nghe mấy con quạ gọi nhau trong rừng cây và chờ đợi. Cô ta
như đang suy nghĩ để lựa lời. Và cô nói. "Chắc anh biết chuyện Nga (tên
cô ta) với anh con trai mà anh đã gặp một lần? Bây giờ anh ta đã bỏ Nga
rồi" "Có lẽ anh ta từ nơi khác đến? Trông rất lạ" "Công ty trung ương
phái anh ta đến chi nhánh Nga công tác trong mấy tháng" "Nga yêu anh
ta?" Cô yên lặng một lúc. "Anh ta hứa sẽ cưới Nga" "Và Nga tin vào lời
hứa đó?" Cô gật đầu. Cháu quay nhìn cô ta và hỏi "Rồi anh ta đi thẳng,
không quay lại?" Cô vẫn yên lặng. Cháu an ủi. "Nga cứ xem như mình mua
lầm đồ giả hoặc đã gặp một tai nạn. Nếu Nga cố quên thì tất cả sẽ thành
dĩ vãng" Cô cúi mặt, thở dài "Nga cần anh giúp Nga một việc" "Anh giúp
Nga việc gì? Nếu có thể, anh sẽ cố hết sức mình" Cô quay lại, nhìn thẳng
vào mắt cháu. "Anh cưới Nga được không?" Cháu kinh ngạc. "Cưới Nga? Vì
sao? Nga từng bảo anh. Chỉ có tình yêu mới chịu đựng nhau suốt đời trong
cảnh vợ chồng. Anh không tin rằng Nga yêu anh. Nga nên suy nghĩ kỹ. Khi
thất vọng mình thường làm những chuyện khờ dại. Ở xứ Mỹ nầy, yêu nhau,
thậm chí cưới nhau rồi bỏ nhau là chuyện thường. Không ai dị nghị về
chuyện tan vỡ của Nga đâu. Cưới hỏi, phiền phức lắm" "Mọi chuyện để Nga
lo. Chỉ cưới giả vờ, như đóng kịch vậy thôi. Nga cần anh giúp, không
phải cho Nga" "Nga cần cho ai mà bắt anh phải đóng kịch, giả vờ cưới
Nga?" Cô nắm chặt tay cháu như sợ cháu đứng lên, bỏ đi "Con Nga. Nó cần
một người cha. Nga có bầu hơn hai tháng rồi" Hai tai cháu nóng bừng, tim
đập thình thịch. Cháu phải bấu chặt mép ghế để tự kềm chế "Trách nhiệm
là ở anh chàng kia. Anh đâu có liên hệ gì trong đó. Nga báo cho anh ta
biết, nếu không, cứ kiện ra tòa. Tối thiểu anh ta phải cấp dưỡng cho đứa
bé" "Khi Nga báo cho anh ta biết là Nga có bầu, tuần sau anh ta lặng lẽ
về công ty chính, không nói với Nga một lời" "Có bầu vài ba tháng thì
phá thai dễ dàng. Để anh đưa Nga đi bác sĩ. Anh làm như chồng Nga, đồng ý
phá thai" "Nga muốn giữ đứa bé" "Nga yêu anh ta đến độ đó sao?" Cô
không trả lời mà nói tiếp "Nga không sợ người ta dị nghị, chỉ lo đứa bé
sau nầy khi lớn lên sẽ biết mình không cha, mà nói sự thật thì nó sẽ đau
khổ vì có cha là một người vô trách nhiệm, một tên lừa đảo, thiếu tư
cách." Cháu muốn quát vào mặt cô ta nhưng kềm chế được, chỉ lầm bầm
"Biết là tên lừa đảo mà vẫn muốn giữ cái thai lại? Nếu anh ta cũng có
yêu Nga thì cũng nên làm chuyện đó. Đây thì ngược lại" Cô lớn tiếng "Làm
sao Nga giải thích được với anh? Nga đã lý luận với chính mình mấy
tháng nay rồi...Nhưng con Nga có tội tình gì?!" Rồi cô ôm mặt khóc nức
nở "Anh ta vừa gửi cho Nga cái thiệp cưới. Anh ta cưới vợ" Tim cháu thắt
lại. Nước mắt cháu tuôn trào. Cháu xoay người lại ôm chặt cô vào lòng,
cháu khóc với cô "Nga thương yêu của anh. Có anh đây! Đừng buồn nữa. Anh
sẽ cưới Nga. Sẽ làm bất cứ điều gì mà Nga cần" Giọng cô đẫm nước mắt
"Nga chỉ có anh..."
Tuần sau, chúng cháu gặp nhau. Cháu đồng ý sẽ
làm đám cưới, đứa bé sinh ra sẽ đứng tên cháu là cha nó. Nhưng để tránh
rắc rối về sau, cô ta phải viết cho cháu một bảng tự sự, kể hết mọi
chuyện. Từ khi cô ta gặp anh chàng sở khanh đó cho đến khi đề nghị cháu
làm đám cưới, để tên cháu là cha đứa bé. Cháu có hứa sau nầy, dù có ở
đâu, thỉnh thoảng cũng sẽ ghé thăm đứa bé như cha thăm con. Chỉ một điều
kiện duy nhất, cưới về, hai đứa sẽ ngủ riêng. Cô ta đồng ý ngay".
Tôi
cười hỏi "Thế hai người có thật sự ngủ riêng không?" "Mỗi đứa một
phòng. Phòng cháu đặt một giường nhỏ, có computer và sách báo, giống như
phòng làm việc. Hai đứa ở trên lầu, không ai trong gia đình nghi ngờ
điều gì cả." "Thế trong việc đối xử nhau hàng ngày thì sao? Phải đóng
kịch à?" "Chúng cháu vẫn giúp đỡ nhau, chuyện trò như một cặp vợ chồng
bình thường." "Tôi thấy hai người đã đóng kịch được mấy tháng rồi, sao
anh không cố thêm mấy tháng nữa cho cô ta sinh xong hãy đi? Có chuyện gì
xảy ra chăng?" "Cách đây nửa tháng, nửa khuya, cháu trở mình thì thấy
cô nằm ngủ bên cháu. Cháu làm như không biết, vẫn ngủ say. Chuyện xảy ra
liên tiếp ba đêm, sau đó thì chấm dứt" "Anh nghĩ sao về chuyện đó? Có
phải cô ta cảm động vì nghĩa cử của anh? Hay cô đã hết thương yêu anh
chàng kia rồi?" "Cháu nghĩ đó như là cách trả công, đền ơn chứ không thể
vì tình cảm. Suốt mấy tháng ở chung, cháu thấy tâm thần cô ta vẫn chưa
ổn định, lòng cô ta vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng cháu thì đã nguội hẳn
rồi" "Tôi không tin như vậy. Có thể vì hành động đó của cô ta mà sự hờn
giận trong anh lại bùng lên, khống chế, che lấp hết tình anh yêu cô ta.
Nhưng sau đó, đâu lại vào đấy thôi. Khi anh thông cảm được với cô ta tất
anh sẽ hiểu mình muốn gì." "Cháu thấy mình không dứt khoát, nên cháu
mới hỏi ý kiến bác. Một điều nầy nữa, hôm qua, cháu nói với cô ta, dự
định sẽ qua tiểu bang khác. Cô không nói gì, nhưng tối đó, khi cháu đi
nằm thì cô lại qua phòng cháu ngồi lặng lẽ khóc. Nhìn cái bụng bầu của
cô, cháu nghĩ đến đứa bé." "Tôi biết, như vậy là anh đã quyết định rồi,
nhưng tôi cũng nói thêm. Người đàn bà sợ nhất là khi sinh mà không có
chồng bên cạnh. Dù bao nhiêu người thân chung quanh, nhưng không có
chồng, cô ta vẫn thấy bơ vơ, lo lắng. Càng bị lạnh lùng, thậm chí càng
bị chửi mắng, cô ta càng biết rõ tình cảm của anh. Cô ta tin rằng, anh
là người tín cẩn nhất, thương yêu nhất của cô ta. Anh còn hơn một người
chồng nữa."
Và anh ta không đi tiểu bang khác.
Gần hai
năm, chúng tôi vẫn gặp nhau, uống trà, trò chuyện. Không ai nhắc đến
chuyện cũ. Đứa bé trai sinh ra đã biết đi và nói chuyện, ngọng nghịu rất
dễ thương. Người cha (hờ) và đứa con, chiều chiều, ra bãi cỏ đùa
nghịch, đuổi bắt nhau, bò lê, bò càng trên sân. Anh ta thường đặt thằng
bé trên vai, đi nhong nhong, miệng phì phì như xe lửa chạy, thằng bé
cười ngặt nghẽo. Đôi khi hai cha con qua nhà chúng tôi chơi đùa. Vợ tôi
và con gái tôi rất thích cháu, thường nựng nịu, hôn hít, chọc ghẹo. Họ
hỏi cháu "Con tên chi? Mẹ tên chi? Ba tên chi?" Khi nó trả lời, họ cười
rộ lên "A! Thằng nầy xạo quá!"
Thế rồi, một buổi sáng, trong khi
uống trà, anh ta nói với tôi "Lần nầy cháu dứt khoát đi tiểu bang khác.
Bấy lâu nay cháu nấn ná vì thằng bé dễ thương quá. Nhưng cháu cần một
gia đình. Làm chồng hờ hoài cũng chán." Tôi cười "Vậy chứ đứa em của nó
thì sao?" Anh ta ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ngay "Không có chuyện đó đâu
bác. Không là không. Bạn tình của cháu thiếu khối gì." "Hôm nào đi? Báo
cho cô ta biết chưa?" "Cháu chờ khi cô ta đi làm là xách va li lên đường
ngay" "Đi là quyền của anh, sao phải lén lút như vậy?" Anh ta bối rối
"Cháu sợ cô ta khóc. Cô ấy khóc là cháu tối tăm mặt mũi. Không phải cháu
đa cảm, hay dễ mủi lòng mà vì cháu không muốn cô ấy buồn. Thấy nước mắt
cô ấy tuôn trào là lòng cháu nát tan. Lúc đó, cô ấy bảo gì cháu cũng
làm cả!" "Vậy chứ khi anh ở tiểu bang khác, cô ta khóc trong điện thoại
với anh thì sao?" "Cháu không biết. Cháu không gọi cô ta là xong."
Có vẻ không xong.
Tôi
bảo anh ta "Tôi biết chắc, chính anh sẽ gọi cho cô ta trước. Chỉ cần
nghe cô ta khóc là anh xách gói về với cô ta ngay. Đàn ông với nhau, tôi
đã trải qua, tôi hiểu anh. Dù có đi đâu, anh cũng sẽ trở về với cô ta.
Dù có chuyện gì xảy ra cho cô ta, anh cũng sẽ mãi mãi bên cạnh cô ta.
Anh nên bao dung, tha thứ. Đừng giận dai. Thời gian đi xa sẽ giúp anh
hiểu được cô ta và chiêm nghiệm về mình. Khi quay về, anh nên coi như
mình đã cưới một cô gái xa lạ nào đó làm vợ. Anh không nhớ, không biết
gì về một quãng đời mà chính cô ta cũng muốn quên."
Phạm Thành Châu
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 05/Feb/2018 lúc 10:41am |
Mùa xuân trong dĩ vãng
Trên vọng gác của căn cứ nơi đơn vị đóng quân , Châu mân mê trong tay tấm thiệp xuân , hình vẽ được in trên tấm thiệp người lính đứng nghiêm bồng súng, miệng cười tươi , tay nâng cánh chim bồ câu trắng chuẩn bị xoải cánh tung bay vào bầu trời tự do , thấp thoáng xa xa cánh rừng thưa trên dảy núi chập chùng ,hình vẽ gần hơn một cội Mai già hoa nỡ vàng rực , vài hình bóng các cô gái đồng bào dân tộc thiểu số đang du xuân trên con đường làng , sau hàng rào hoa kẽm gai anh lính chiến vẫn dõi mắt về chốn xa nơi hậu phương .
Mãi nhìn tấm thiệp chúc xuân không thấy chán , Châu thầm ước : ” Phải chi đơn vị cho mỗi người thêm một tấm thiệp nữa thì hay biết mấy , tiếc thật mình gửi thiệp này đi rồi sẽ không còn thấy hình ảnh thật đẹp của người lính với mùa xuân nữa rồi ” . – Chèn ơi , Châu mày đang gác mà hồn để đâu đâu vậy , nhớ bà xã rồi phải không? , tao đến nãy giờ mà mày không hay , thiệt tao sợ mày luôn . Nghe tiếng Tôi trách móc thằng Châu giật mình , nó dấu vội tấm thiệp xuân vào cuốn nhật ký Châu liền phân trần : – Mầy làm thầy bói hồi nào hay quá vậy ? Tao nhớ lúc mình chưa vào lính tụi mình còn vô lăng Ông Bà Chiểu đưa tay cho ông thầy bói mù sũ quẻ , bộ mầy học lóm nghề tử vi của ổng hay sao mà đoán trúng phóc vậy ? Tôi đắc chí , lên mặt với thằng Châu : – Mầy hổng biết thiệt hả , lúc trước tao xin ông ta có 2 trang cuối của cuốn sách tử vi thôi đó , nếu được thâu nạp là đệ tử giờ này đời tao chắc chắn lên hương rồi , dễ gì mầy thấy tao ở đây với mầy như bây giờ . Thấy tôi nói chuyện như người “cõi trên” , thằng Châu nó kéo tôi xuống mặt đất liền: – Thôi dóc tổ đi ông ơi , tao có nhớ vợ con một phần , nhưng nhớ ba má tao có phần nhiều hơn mày ơi , không khí tết cận kề mà không biết ba má tao sống ra sao , thôi đành thôi trời sanh voi sanh cỏ chứ biết làm gì bây giờ . Nghe thằng Châu nhắc người thân trong gia đình nó , trong lòng tôi áy náy vô cùng vì tự dưng gợi lại cho nó cái nỗi buồn trong ngày giáp tết . Ông bà Năm cắt cỏ chỉ có hai thằng con trai để nối dõi tông đường , Châu được sinh ra trong ngôi nhà lá nghèo nàn , quanh năm ông bà Năm sống tạm bợ với đồng tiền cắt cỏ mướn cho ông Tám xe ngựa , ngày nào cũng vậy mới tờ mờ sáng sau khi uống xong ly cà phê đen từ quán cà phê của Bà Tư ở đầu ngỏ , hai ông bà lụm cụm kéo chiếc xe có hình dáng giốmg như xe ngựa , thay vì dùng ngựa để kéo xe , vì nhà quá nghèo nên ông Năm đã phải làm thay phần việc của con ngựa , ông đưa vai vào kéo xe thay cho ngựa , giao kèo giữa ông Tám chủ đàn ngựa đua ở trường đua Phú Thọ và ông bà Năm một ngày phải cắt bốn bao cỏ đủ loại mang về giao cho ông Tám , nếu ngày nào hơn bao nào thì ông tám trả thêm tiền bao đó , lương cắt cỏ ông bà Năm sẽ được phát vào ngày hai mươi lăm hàng tháng . Thật tội nghiệp cho ông năm,theo những người hàng xóm thuật lại từ ngày bà Năm mang bầu thằng Báu em trai của thằng Châu , ông Năm mừng rơn hôn vào bụng bầu của bà năm , rồi tuyên bố chắc nịch : – Từ nay bà cứ ở nhà nghỉ ngơi , để tui đi làm một mình được rồi , nhớ cẩn thận kẻo động thai tội nghiệp con . Vì muốn có thêm tiền tẩm bổ cho vợ con , ông Năm kéo xe đi thật xa , đến chiều về khi mặt trời ngấp nghé ẩn mình vào đường chân trời , thì trên xe ông Năm đã chất cao nghiệu những bao cỏ xanh um. Khi về gần đến nhà kéo xe lên con dốc dài, một mình ông gò lưng thở dốc ông bám chặt đôi chân xuống mặt đường nhưng không thể nào đưa cái xe vượt qua cái dốc dài nọ , ông loay hoay mãi may nhờ có những người khách bộ hành thấy ông vất vả họ xúm lại phụ ông đẩy cái xe về đến nơi. Có một hôm về đến cái dốc này trong khi trời mưa thật lớn , bầu trời đen ngịt, gió giật từng cơn , chỉ còn một mình ông Năm với chiếc xe đầy cỏ ướt sũng nước mưa , ông xoay sở như thế nào không biết khiến xe cỏ lật ngang , đồng thời cái càng xe hất ông văng xa gần ba thước . Ông nằm bất tỉnh trong cơn mưa , may nhờ hôm ấy tan sở ba tôi vừa về đến ngang đây thấy ông Năm thoi thóp nằm trong vũng nước cạn , không kể mưa gió ba tôi quăng vội chiếc xe đạp sườn nhôm vào bụi tre gai bên vệ đường , chạy đến sốc nách dìu ông Năm vào hàng hiên căn nhà gần dó , chủ nhà cũng hào hiệp không kém ba tôi , ông cùng vợ đem khăn lau khô cho ông Năm , rồi thay đồ xức dầu nóng , còn trao cho ông Năm và ba tôi hai ly trà tàu nóng hổi bốc khói thơm lừng . Khi trời dứt cơn mưa cả 3 ông già cùng nhau dọn dẹp đưa chiếc xe cỏ về đến nhà, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện , bà Năm hai tay xoa xoa cái bụng bầu miệng thì ríu rít : – Chời ơi , thiệt là ” dợ ” chồng tui mang ơn hai ông anh có tấm lòng nghĩa hiệp quá sá cở , gặp người khác mưa gió như vậy họ chưa chắc dang tay cứu ông Năm nhà Tui , xin hai anh nhận một xá này gọi là tạ ơn đã cứu mạng chồng tui . Người hàng xóm tốt bụng đáp lời : – Gì mà tạ ơn bà Năm ơi , bà làm tụi tui ngại quá , chòm xóm với nhau không hà , à sẵn bà vợ tui nấu nồi cháo cá ở bển , tôi về đem qua cho ông Năm ăn giải cảm . Nói xong ông ù chạy nhanh trở về nhà , còn lại nơi đây ba tôi hỏi han tình cảnh gia đìmh ông bà Năm , khi biết rõ ông bà sống rất chật vật trong nghèo khó , với đồng lương công chức cũng không khá giả gì ba tôi cũng giúp ông bà Năm hàng tháng một số tiền để ông bà bớt cơ cực phần nào , khi nghe cái ý định của ba tôi như thế , vẻ mặt ông bà Năm ngời lên niềm hân hoan rồi bà Năm đáp lời : – Mèn ơi , chú Chín tính như vậy thiệt tình hổng biết lấy chi đền đáp , dợ chồng tui cảm ơn chú chín dữ lắm à nghe . – Bà vợ tui nói ” dậy ” chí phải đó chú chín , kiếp này tụi tui mang ơn chú lắm , nếu có kiếp sau tui nguyện trả lễ chú chín đúng mức luôn đó “ – Thôi mà ông bà Năm ơi , anh Hai lúc nãy ảnh nói đúng đó , lối xóm mà , tối lửa tắt đèn có nhau , có gì đâu mà ông bà Năm ngại ngùng rồi ơn với nghĩa , thôi tui xin kiếu nha , bửa khác tui sẽ đến thăm … Đêm về trên cao độ vùng Tây nguyên , sương khuya lạnh ướt mọi vật , tiếng côn trùng rả rích trong đêm nghe buồn não ruột , đồng đội của tôi đang chìm vào giấc ngủ bình yên . Trên vọng gác thép súng lạnh cóng trong tay , chiếc áo jack ket không ngăn nổi cái lạnh bên ngoài khiến tôi run lẩy bẩy sau những đợt gió thổi qua. Chăm chú nhìn qua màn sương mỏng trên bầu trời những ánh sao đêm đang lập loè chiếu sáng , cố xua đi cái lạnh tôi quan sát toàn bộ vị trí nơi mình gác , không phát hiện được những bất thường , an tâm tôi luồn tay vào túi rút gói thuốc lá châm một điếu hút cho ấm lòng. Việc này là điều cấm kỵ trong khi gác , nhưng với cái khí hậu khắc nghiệt này khiến tôi phá lệ làm càn , tôi chụm hai tay thật kín khi hút thuốc để tránh thành mục tiêu bất đắc dĩ của họng súng vô hình nào đó . – Ầm ..ầm… Tiếng mìn claymore ngoài vòng kẽm gai phòng thủ nổ vang lên , rồi tiếng súng nổ liên thanh từ các vọng gác kế cận nhắm vào ánh sáng loé lên nơi quả mìn phát nổ , tôi giật mình và theo phản xạ tôi cũng xổ một tràng đạn về hướng trên , tiếng ai đó vang lên : – Ngừng bắn , ngừng bắn .. Hàng loạt trái sinal cầm tay được phóng lên thắp sáng cả một góc trời , những cánh dù trắng nhỏ đong đưa trong gió soi sáng cho toán tiền sát viên ra khám phá mục tiêu. – Ô ông ba mươi to lắm anh em ơi . Nào phụ mình khênh vào , hay lắm tết này mình có món ” Thịt cọp kho nước dừa rồi “, úi giời nó nặng bỏ bu luôn . Sáng hôm sau , các đơn vị bạn gần đó đổ xô đến căn cứ chúng tôi để tận mắt chiêm ngưỡng ông ba mươi , có người tỏ ra am tường về loài ác thú này họ nói : – Mấy anh cắt râu cọp và đốt bỏ đi, mấy anh em người thượng họ nói nếu râu cọp này gói trong áo của mấy cái mụt măng trong rừng thì vài tuần nó sẽ tiết ra chất sền sệt cực độc không thua nọc rắn hổ mang , nên tốt nhất đốt bỏ liền để tránh bị người khác lạm dụng hại người . Chúa sơn lâm nằm bất động trong sân đơn vị chúng tôi , chú cọp này nặng gần trăm ký . Anh em lóc da , lóc thịt rồi chia đều cho mỗi phòng ban mỗi nơi nhận thịt về tùy nghi sử dụng , riêng bộ da và xương tôi nghe nói được tháp tùng Trực thăng UH1A chở về bán cho mấy người Hoa ở Qui Nhơn họ làm thú nhồi bông và nấu cao hổ cốt . Tiền thu được các xếp chúng tôi cho mua sắm những món hàng thực phẩm dùng cho ngày tết , trưa hôm ấy trên chiếc trực thăng tiếp tế , đơn vị chúng tôi có đầy đủ món ăn thức uống cho ba ngày tết . Trên cao độ này chúng tôi ngại nhất là chuyện tắm giặt , vì đường đi để ” Hạ sơn ” rất nguy hiểm , chúng tôi phải đi theo lối mòn với những cái dốc cao rợn người , chỉ cần sơ xẩy là té lăn bò càng như chơi. Mưa thì trơn trợt , trời nắng thì những hòn đá cuội cản lực ma sát trên đường đi , lắm lúc cả đám té chổng gọng ,nhưng đi riết thì cũng quen. Tôi còn nhớ một lần nọ thèm ly cà phê nóng phía dưới phố , sau ca gác tôi rủ rê thằng Châu xuống núi hưởng một chút thú vui nơi hạ giới , trên đường đi thằng Châu trượt chân té xuống thốn cả đôi chân , đau nhức vô cùng mặt mày nó nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Đường đi xuống còn một đoạn dài tôi đành phải cõng nó trên lưng , lần mò một đoạn mồ hôi ra như tắm , lựa nơi tương đối bằng phẳng tôi đặt thằng Châu xuống , nó vừa rời khỏi lưng tôi , tôi có cảm giác như Tôn Hành Giả vừa thoát khỏi ngọn núi do Phật tổ như lai đè năm nào . Trong lòng bối rối , không biết làm sao thoát ra tình trạng tiến thoái lưỡng nan này , thời may có một nhóm thanh niên thiếu nữ người Ba na đi tới , thấy cử chỉ bất thường của chúng tôi một người trong bọn họ vội hỏi : – Jơ , mấy anh trai có làm sao không ? Như bắt được vàng tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho họ nghe , các cô gái nghe xong cười rú lên rồi họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Ba na làm tôi sượng sùng không hiểu họ nghĩ gì , mà tại sao lại cười , nhìn khuôn mặt chúng tôi lúc nấy giờ trông thảm hại , anh thanh niên lúc nảy giải thích : – Mấy cô cười anh đó , anh cõng bạn không xong , nếu lấy vợ Ba na làm sao cõng vợ qua suối , qua nương để làm rẫy được . Tôi ngượng chín người ,trong bụng thầm nghỉ : ” Thấy mạnh hiếp yếu hé , lấy thịt đè người hé “. Tôi chưa kịp phản ứng sau câu nói của chàng thanh niên nọ , anh ta nói tiếp : – Mấy anh em tụi mình lên núi phát rẫy làm nương trồng cây bắp , thôi để chúng mình thay phiên cõng giúp , anh đi trước dẫn đường . Vậy là ước ao uống ly cà phê với tiếng nhạc xập xình không thành , đoàn người chúng tôi vật vã sau gần hai giờ mới trở về đến nơi. Tôi cảm ơn các chàng trai cô gái Ba na dễ mến kia , để đền ơn họ tôi tặng cho các bạn ấy một số gạo sấy và dăm ba hộp thịt. Các bạn từ chối nhưng tôi cố ép như thể hiện lòng biết ơn , họ cảm động nhận lấy , họ xiết tay tôi thật chặt rồi lần lượt từ giả ra về , riêng các cô sơn nữ duyên dáng gật nhẹ đầu chào kèm theo những nụ cười thật tươi khiến lòng tôi xao động ngất ngây khôn tả. Tôi cố nhìn theo hướng của họ di chuyển và thầm mong có ngày đẹp trời nào đó khi thằng Châu bình phục chúng tôi sẽ đi theo hướng đó để đến nói lời cảm ơn lần nữa , nhân tiện có dịp thắt chặt thêm tình cảm với các cô sơn nữ kia . Sáng hai mươi lăm tết , trong giờ chào cờ và sinh hoạt đơn vị , ông thượng sĩ già trịnh trọng thông báo : – Ngày mai có biệt đoàn văn nghệ từ Sài Gòn ra giúp vui , anh em ăn mặc chỉnh tề , lịch sự, đây là chương trình cây mùa xuân chiến sĩ , họ mang theo cái tình cái nghĩa của đồng bào nơi hậu phương ra cho chúng ta , nhất cử nhất động anh em cố gắng đừng làm những gì khiến họ không vui để giữ thể diện cho đơn vị . Anh em rõ chưa nào ? – rõ………. Nghe tin này ai trong chúng tôi cũng nôn nao khôn xiết , vì lâu lắm rồi chúng tôi chưa được nhìn các bóng hồng của Sài Gòn hoa lệ , không nghe được giọng miền nam quen thuộc , đêm ấy cả đơn vị ai nấy cũng thao thức mong sao trời mau sáng để được diện kiến với người Sài gòn . Sáng hôm sau , khi ánh bình minh vừa hé ở phía đàng đông , từ xa tiếng cánh quạt trực thăng như xé gió vọng đến , khi thấy rõ mồn một cả hợp đoàn 5 chiếc tiến đến gần bãi đáp dã chiến , lòng chúng tôi rộn ràng hồi hộp cố nhìn cho rõ những con chim sắt khổng lồ chỉ sợ những hình ảnh này sẽ vụt mất đi như trong giấc mơ , gió cuốn bụi bay mịt mù khi những con chim sắt đáp xuống yên vị . Lần lượt các cô gái văn nghệ sĩ rời trực thăng tiến thẳng về hội trường của căn cứ , tiếng vỗ tay chào đón vang lên cả góc trời , cái vẫy tay chào , cái huýt gió đầy phấn khởi của những chàng Tân binh trẻ tuổi , khiến không khí núi rừng bỗng rộn rịp tưng bừng … Sau một ngày tập dợt lại cho nhuần nhuyễn các tiết mục , chiều đến mọi người ăn uống sớm hơn mọi bữa , tắm rửa kỹ lưỡng , có những anh lính diện bộ đồ quân phục mới cáu chưa mặc lần nào , nếp ủi hồ thẳng tấp khiến pli quần áo bén ngót như dao cạo , rồi có chàng địu đàng chút xíu , họ lôi những chai dầu thơm dấu kín dưới đáy chiếc ba lô ra xịt lên khắp người mùi thơm nồng lan tỏa trong không khí khiến tôi có cái cảm giác như nghe mùi nước hoa các cô gái sử dụng trong snack bar ở Sài gòn dạo nào . Khi ánh đèn phụt tắt , một chút lắng động trong không gian , âm thanh duy nhất trong lúc này là tiếng chạy của chiếc máy phát điện nỗ ầm ầm nơi cuối căn cứ . Khi đèn rực sáng , trên sân khấu xuất hiện dàn đồng ca , họ hát những bài ca ngợi quê hương đất nước & con người , từng tràng pháo tay tán thưởng sau mỗi bài hát chấm dứt. Từng lời ca tiếng nhạc vang lên , ánh đèn màu nhấp nháy , tuy âm thanh ánh sáng không đầy đủ như ở rạp hát nhưng với chúng tôi như thế thật là hạnh phúc lắm rồi , càng về đêm không khí càng tưng bừng , các anh lính trẻ ban chiều còn nhút nhát nhưng khi những điệu nhạc lời ca đã thấm vào lòng thì mấy anh chàng xung phong lên sân khấu nhảy nhót theo các cô ca sĩ thật hào hứng không khí vui tươi được kết thúc đúng 0 giờ ,ai cũng tiếc nuối ngẩn ngơ có người còn than thở : – Đúng là thời gian qua mau như tên bắn, mới đó mà kết thúc rồi . Tiếc thật ! Đêm ấy hầu như cả đơn vị thức trắng đêm , chủ và khách cùng nhau chia nhóm ra trò chuyện , ăn uống , xin địa chỉ của nhau để sau này còn thư từ cho nhau. Vậy đó mới gặp nhau chưa được bao lâu thì mọi người đành phải chia tay từ biệt , lúc này tâm trạng của Ngưu Lang , chức nữ ngày xưa gặp nhau một lần trong năm rồi chia tay như thế nào thì không rõ , chứ cái buổi chia tay với biệt đoàn văn nghệ với đơn vị chúng tôi cũng tràn đầy nước mắt. Với chúng tôi những giọt nước mắt cảm động rơi rớt trên gương mặt non choẹt của những chàng trai khi thấy cái tình nghĩa hậu phương dành cho mình quá lớn , năm hết tết đến ở Hậu phương ai cũng tất bật lo cho gia đình nhà của , vậy mà các anh chị em nghệ sĩ dành thật nhiều tình cảm cho những người lính quanh năm đối mặt với gian lao , với chết chóc , họ đã đem lời ca tiếng nhạc sưởi ấm cho anh em chúng tôi nơi tiền đồn heo hút gía lạnh này thì làm sao các chàng trai trẻ kia cầm được nước mắt. Còn các anh chị em văn nghệ sĩ họ thật sự đến với chúng tôi bằng cả tâm huyết của những con người , họ yêu thương đồng loại , khi thấy điều kiện sống của anh em nơi tiền đồn , thấu hiểu sự cô đơn thiéu thốn tình cảm của những người chọn binh nghiệp làm con đường đi cho mình.Riêng các anh chị em trong biệt đoàn cũng đã khóc , khóc trong hạnh phúc vì đã thấy chúng tôi ăn món ăn tinh thần quý hiếm này do họ mang đến từ hậu phương một cách cuồng nhiệt nhưng không kém phần trân quý . Khi những chiếc Chinook ( Xi Núc) rướn mình quạt tung bụi mù rồi trườn đi trên không trung , ai nấy trong đơn vị chúng tôi đều buồn rầu ủ rủ , dường như chúng tôi vừa đánh mất vật gì vô giá mà chưa biết bao giờ mình sẽ tìm lại được . Còn lại ít phút giây sau cùng của năm cũ sắp trôi đi , đứng dưới sân cờ trong căn cứ ngước nhìn bầu trời tối đen như mực , chúng tôi đếm ngược thời gian khi chiếc đồng hồ dạ quang đeo trên tay của xếp chúng tôi chỉ đúng không giờ , không ai bảo ai đồng thanh hô to : – Chúc mừng năm mới , Happy new year .( PH&HA hô to) Ông Thượng sĩ già xử lý thường vụ của đơn vị thắp ba cây nhang thơm to tướng ông đứng trước bàn thờ cúng giao thừa tôi thấy ông miệng lâm râm khấn vái cắm nhang xong ông chắp tay sá bốn phương tám hướng , ông cầu xin hương linh tiền nhân , anh linh các chiến sĩ đồn bào đã bỏ mình vị quốc vong thân , ông tha thiết cầu xin các đấng thiêng liêng gia hộ cho non nước yên bình , anh em trong đơn vị được an lành may mắn trong năm mới . Tiếng pháo được đốt lên , tiếng nỗ chát chúa loé sáng trong màn đêm , mùi thuốc pháo thơm nồng khién chúng tôi nhớ lại những mùa xuân trong quá khứ . – Ô anh em nhìn kìa , bên tiểu đoàn y bắn pháo bông kìa , mấy chả ở bên đó chơi xộp quá , năm nay xếp mình tiết kiệm chỉ cho xài pháo thường thôi . Nhìn theo hướng tiểu đoàn y rồi quay sang hướng đơn vị z , các nơi thi nhau dốt pháo cúng giao thừa . Bất chợt tiếng máy c***ett từ Hầm truyền tin vọng ra bài hát Happy new year do ban nhạc abba bất hủ trình bày , thật sự chúng tôi cảm thấy thích thú trong lòng khi được thưởng thức bài hát thật hợp tình hợp cảnh lúc này . Tụ tập tại hộ trường căn cứ , xếp lớn vui mừng chúc tết đơn vị và tất cả mọi người, ai cũng được xếp lì xì cái bao đỏ chét mà dày cộm . Rồi rượu chát , champa được khui nổ lốp bốp , bánh tét bánh chưng dưa hành củ kiệu đầy đủ , cây mai to lớn nằm giữa hội trường , bấy nhiêu đó thôi khiến chúng tôi thật sự ấm lòng khi sống xa gia đình trong mùa xuân năm ấy … Xuân thoáng qua , cái tết vừa tàn thì thằng Châu nó phát điên lên khi nhận được bức điện tín do người bà con đánh đi từ Sài gòn gửi lên . Họ cho nó hay tin trong một lần chở cỏ về gần đến nhà , chuẩn bị rẽ vào ngõ hẻm để kết thúc một ngày vất vả cắt cỏ mưu sinh , ông bà Năm và thằng Báu không còn nữa , họ đã đi thật xa … Cầm tờ giấy nghỉ phép thường niên mười ngày trên tay , mắt ngấn lệ thằng Châu quảy cái ba lô nó chào tạm biệt tôi : – Tao về lo tang lễ cho gia đình , chắc là không kịp nhưng cũng phải về , mầy ở lại mạnh giỏi , nhớ cẩn thận giữ mình nghe mậy , mấy ngày nay hai bên đấu pháo với nhau tao thấy ớn quá . Tôi làm ra vẻ anh hùng : – Ối pháo phiết nhằm nhò gì mầy ơi , trời kêu ai nấy dạ?, ai cũng có số hết , nhưng mầy đừng lo , ông thầy bói mù Lăng ông Bà chiểu phán rồi mầy hổng nhớ hả . Đang rầu chuyện gia đình , vậy mà khi nghe tôi nói chuyện theo cái giọng tưng tửng bất cần đời thằng Châu cũng suýt bật cười khi tôi nói tiếp : – Năm đó xem quẻ xong ổng còn xem tướng tao nữa đó , ổng nói dáy tai tao dài như tai Phật sống thọ lắm , nghe nói đâu khoảng trăm ngoài thì mới có thể chầu ông bà , còn mạng tao là Trường lưu Thủy , ổng giải nghĩa là con sông chảy dài không bao giờ hết nước , sau này hậu vận khấm khá lắm . Nghe đến đây thằng Châu ráng gân cổ cãi lại tôi : – Nữa sợ mầy luôn , lúc nào cũng bói toán , khá đâu chưa thấy ỉ y coi chừng đó mầy ơi , thôi tao đi đây thằng quỷ , nhớ cẩn thận nghe mậy … Tiễn chân thằng Châu hạ san quay về cỏi ” trần tục ” , nào tới giờ hai đứa tôi sống , ăn , ở cùng chung trong căn hầm trú ẩn này , hôm ấy thiếu hình bóng nó tôi cảm thấy mình cô đơn thật sự dẫu rằng quanh đấy còn nhiều đông đội , đêm đó nhìn lên nóc hầm qua ánh đèn vàng vọt tôi thấy hai con thằn lằn đùa giởn với nhau , chúng thật sự hạnh phúc khi có đôi có bạn , tôi chợt thèm cái hạnh phúc thật đơn sơ như hai chú thằn lằn kia , vì lúc nào chúng cũng có đôi có bạn . Sau này khi quay trở về đơn vị , thằng Châu nó kể lại cho tôi : – Tao về đến nhà thì mọi việc đã an bày , nhìn trên bàn thờ ba tấm ảnh của người nhà , nét mặt trong tấm hình có vẻ như vui mừng thấy tao trở về . Dì bảy người bà con bạn dì với bà năm cắt cỏ đứng ra lo hậu sự , trong lúc thuật lại diễn biến tai nạn dì Bảy nói : – Đó Châu coi , mấy người tài xế lái xe mà nhậu nhẹt rồi cầm lái là gây họa cho mình và cho người nữa . Tội nghiệp anh chị Năm với thằng Báu , nạn nhân bất đắc dĩ của thằng cha này , cảnh sát làm ăn kết và tống giam nó rồi , thiệt xui xẻo thôi con đừng buồn. Đưa vợ con về sống trong căn nhà của ông Bà Năm để sớm hôm nhang khói thờ phượng , ngày Châu trở lại đơn vị nó cứ dùng dằng trong lòng nửa đi nửa muốn ở lại , biết được nỗi buồn của chồng mình , không để chồng phải mang tiếng xấu trong thời chinh chiến , vợ thằng Châu nhỏ to tâm sự , phân tích phải trái Khiến Châu xiêu lòng và nhận ra phiá trước còn đồng đội , còn quê hương . Ngồi trên chiếc xe đò của hảng Phi long Tiến lực , Châu vẫy tay chào người vợ thân yêu và đứa con bé bỏng , nó thầm cám ơn Bà Sáu má vợ của nó đã sinh một đứa con biết rõ câu tục ngữ : – Nợ nước , trước tình nhà . Trước thềm xuân Nhâm thìn , đêm giao thừa này chắc câu chuyện tôi vừa kể cho các bạn nghe có lẽ nó in hằn mẵi trong tôi cho đến ngày rời xa cỏi tạm này . Hai Hùng SG |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 06/Feb/2018 lúc 9:28am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 07/Feb/2018 lúc 1:49pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 08/Feb/2018 lúc 10:26am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22121 |
Gởi ngày: 09/Feb/2018 lúc 1:58pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 190 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |