Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 190 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Mar/2017 lúc 8:43am

Ước Mơ Không Đến


Cánh cửa phòng khép lại, tôi bước đến cửa sổ nhìn những hạt mưa mong manh gõ nhẹ trên vòm lá rung rinh mà nghe lòng mình vẫn còn nguyên vẹn cái cảm giác bàng hoàng, xốn xang. Tiếng khóc của Ái Chiêu hoà lẫn trong giọng nói đầy giận dữ của Quảng như còn lảng vảng đâu đây.

- Em không nhớ, không nghĩ đến, vậy sao còn giữ những thứ ấy làm gì?

- Em giữ lại, chỉ vì.. đó chỉ là kỷ niệm.

- Vậy… mỗi ngày em đã nhìn lại cái kỷ niệm đó bao nhiêu lần?

- Không có! từ ngày về với anh, chưa bao giờ em nhìn lại. Em thề với anh.…

- Em tưởng là anh dễ dàng tin lời thề thốt của em sao? Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận một hình bóng quá khứ xen giữa tình yêu vợ chồng.

Thằng con trai của tôi không tin vợ, nhưng tôi tin lời thật thà của đứa con dâu. Bởi vì hai mươi tám năm về trước, trong cái hộp màu hồng với hàng chữ “kỷ niệm ngọc ngà của thời con gái” tôi mang theo về nhà chồng có tập nhật ký và những cánh thư màu trắng tinh khôi của mối tình đầu của tôi. Rất ngây thơ và cũng rất thành thật tôi nói với Chấn “anh cho phép em giữ lại những thứ này, em mong anh sẽ tôn trọng quá khứ của em”. Chấn gật đầu với nụ cười hiền lành. Ngày đó, tôi chỉ đơn sơ nghĩ rằng Chấn là một người hiểu biết. Cho đến khi nghe những lời trách móc của Quảng, tôi mới chợt giật mình, có phải mình đã cào lên trái tim Chấn một vết xước mà không hề hay biết. Nhưng cũng như Ái Chiêu đã nói, kể từ khi trở thành vợ Chấn, tôi chưa một lần quay hồn về kỷ niệm, bởi vì hạnh phúc Chấn mang đến cho tôi nồng nàn hơn, ngọt ngào hơn những gì tôi mơ ước. Ở Chấn, tôi tìm thấy lòng độ lượng của một người cha, sự dịu dàng của một người mẹ, tính nhẫn nhịn của một người chị, nhưng không thiếu sự lãng mạng của một người tình. Sống bên cạnh Chấn tôi vô tư như cô con gái tuổi vừa mới lớn, không chút bận tâm đến những việc chung quanh. Mọi thứ đều có Chấn lo toan, sắp đặt. Chấn nói, anh muốn em luôn có một cuộc sống vui vẻ và bình an. Người thân cũng như bạn bè, mọi người đều nói tôi là người đàn bà diễm phúc nhất trên đời, vậy mà hình như chưa bao giờ tôi nói với Chấn một lời cám ơn. Tôi chợt nhớ Chấn vô hạn cùng với cảm giác áy náy trong lòng. Nhìn lên tấm lịch, tôi lẩm nhẩm đếm, chỉ còn hai ngày nữa Chấn sẽ trở về sau chuyến công tác dài. Rồi tôi sẽ được nằm trong vòng tay rắn chắc và ấm áp của Chấn để nghe anh kể lể nỗi nhớ nhung trong những ngày xa cách.

Suốt hai ngày chờ đợi Chấn lòng tôi cứ nôn nao với ước muốn phải làm một điều gì đó cho Chấn. Tôi gọi điện thoại cho chị Trầm Hương, chị cười thích thú:

-Trời! thằng con hai mươi sáu tuổi rồi mẹ nó mới nghĩ đến chuyện làm sao để trở thành vợ hiền.

Tôi xấu hổ ấp úng:

- Em gọi chị để được chỉ bảo chứ đâu phải để bị trêu ghẹo.

- Hổng dám trêu ghẹo cô út đâu. Chị vẫn ao ước được hồn nhiên như em mà không được.

Câu nói của chị Trầm Hương làm tôi nhớ, cứ mỗi lần họp mặt nhóm bạn cũ, nghe tụi nó than vãn là phải lo chuyện này, chuyện kia đến nỗi mất ăn mất ngủ, tôi thắc mắc “Sao lúc nào tụi mày cũng có chuyện để lo vậy?”. “Đâu có ai vô tư đến phát ghét như mày”. Bị con bạn mắng nhiếc tôi cũng chạnh lòng, nên tối đến, khi nằm trên giường, tôi gác tay lên trán nghĩ ngợi, tìm tòi, nhưng thật tình mà nói, tôi không biết phải lo cái gì, vì hình như tôi không có chuyện để lo. Ừ! thì trời đã cho mình cái tính vô tư thì cứ vô tư mà sống, tìm chuyện lo lắng làm gì cho mệt. Và tôi quẳng chữ lo ra khỏi đầu trước khi chìm vào giấc ngủ.

Còn chị Trầm Hương, không biết vì xấu hổ hay vì muốn giữ bí quyết cho riêng mình mà nhất định không chịu chia xẻ kinh nghiệm cho tôi. Thôi thì… tôi sẽ tự tìm lấy. Tôi bắt đầu moi óc để nhớ lại những gì mình đã đọc được qua sách vở. Lúc này tôi mới chợt nhận ra những tập truyện ngắn Chấn thường mua cho tôi đọc luôn có hình ảnh người vợ dịu dàng, tế nhị, sâu sắc, lồng trong một tình yêu vừa thực tế, vừa pha chút lãng mạn để tạo thành một gia đình hạnh phúc hoàn hảo. Có phải Chấn muốn ngầm gửi đến tôi một thông điệp nào đó mà tôi đã không nhận ra? Cõi lòng tôi bỗng dưng êm ái và nhẹ nhàng một cách lạ thường. Tôi quyết sẽ dành cho Chấn một ngạc nhiên thú vị để anh hiểu tôi yêu anh nhiều đến chừng nào. Ý nghĩ đó khiến tôi bắt tay vào việc với niềm vui sướng chưa từng có. Bây giờ tôi mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói “cho đi là hạnh phúc hơn nhận về”.

***

Cánh cửa mở ra, đứa con dâu nhìn tôi, mắt tròn kinh ngạc rồi ríu rít gọi to:

- Anh ơi! ra đây, ra mau… xem ai đến nhà mình đây nè!

Có tiếng dép kéo lê lẹp xẹp, Quảng hiện ra, miệng há hốc sững sờ:

- Ô! Mẹ… mẹ!!!

Nước mắt tôi ứa ra khi Quảng ôm xiết lấy tôi trong cánh tay giọng nghèn nghẹn:

- Mẹ có biết là hơn một năm qua tụi con đã lo lắng cho mẹ đến chừng nào không. Tụi con không có được một ngày vui khi nhớ đến mẹ đang mẹ héo hắt, u sầu trong căn nhà hiu quạnh, vào ra chỉ một mình. Ba đã bỏ đi, mà mẹ thì như ngày càng xa cách với con.

Phải, Chấn đã bỏ tôi mà đi. Đi không bao giờ trở lại. Không biết tôi đã ngất đi bao nhiêu lần khi được tin chuyến bay có Chấn trên đó gặp nạn. Tôi tưởng chừng như Chấn đã buông bàn tay mà anh từng nắm chặt tay tôi, làm tôi bàng hoàng, chới với. Cái cảm giác của một người đang được bảo bọc, chở che bỗng nhiên ngoái cổ lại chỉ thấy một thân mình lẻ loi, đơn độc khiến tôi hụt hẫng. Sao tin dữ lại đến ngay lúc tôi chờ Chấn trở về để nói lời cám ơn, để nói câu xin lỗi. Món quà tôi dành cho Chấn với năm trang giấy dày dặc chữ mà tôi đã miệt mài, nắn nót viết trọn một ngày, ấp ủ biết bao yêu thương với những hứa hẹn sẽ thực hiện tất cả điều anh mong ước nơi tôi sẽ không bao giờ anh đọc được làm tôi đau đớn, ngỡ ngàng. Ngày an táng Chấn tôi phải chuyển đến bệnh viện cứu cấp mà không được ném cho anh nấm đất sau cùng. Những ngày tiếp theo đó tôi sống như một bóng ma dật dờ với sự ray rứt triền miên vì một món nợ không bao giờ có dịp đền trả cho Chấn. Tôi tự giam mình trong căn phòng lạnh lẽo, tránh xa tất cả người thân và bạn bè. Người tôi gầy rộc đi vì thiếu ăn, mất ngủ. Quảng van nài thống thiết, mẹ thương ba nhưng mẹ cũng phải thương thân mẹ, sao lại tự hành hạ mình như thế. Đứa con dâu cũng mếu máo, linh hồn ba phảng phất đâu đây chắc đau lòng lắm khi nhìn thấy mẹ ra nông nỗi này. Chị Trầm Hương lắc đầu xót xa khi thấy tôi treo tất cả quần áo của Chấn lên tường, rồi giày dép, ví, nón của Chấn tôi xếp đầy trên giường. Mỗi ngày, mỗi đêm tôi ngồi nhìn và trò chuyện với những thứ vật dụng vô tri, vô giác đó như một cách ăn năn tội. Cái tội vô tâm, vô tình chỉ sống cho bản thân mình, chỉ biết thoải mái đón nhận những săn sóc, lo lắng của Chấn mà chưa từng làm việc gì cho anh trong vai trò người vợ.

Ngay khi tôi chưa hoàn hồn để trở về cuộc sống bình thường thì Quảng nhận được công việc mới ở một thành phố khác, cách xa nơi tôi đang ở đến năm tiếng lái xe. Vợ chồng Quảng lại một phen khóc lóc, năn nỉ tôi cùng đi để chúng tiện bề chăm sóc, nhưng tôi quyết liệt từ chối. Làm sao tôi có thể rời xa căn nhà chứa đầy hình bóng của Chấn và kỷ niệm ngọt ngào của một thời hạnh phúc gắn bó. Và như thế là một lần nữa tôi chỉ biết có mình. Sự chìm đắm trong nỗi đau của riêng tôi đã vô tình làm nặng nề thêm cõi lòng vốn đã tan nát của đứa con bị mất cha mà tôi không hề nghĩ đến.

Nhưng rồi lá thư Quảng đặt trên bàn thờ của Chấn -cũng phải đến bốn tháng sau, trong lúc lau chùi tôi mới nhìn thấy- đã soi chút ánh sáng trên những ngày buồn thảm, tối tăm của tôi.

“Cầu xin Ơn Trên giúp mẹ vượt qua nỗi đau quá lớn này và ban cho tâm hồn mẹ sự bình an. Vì chính sự bình an của mẹ mới giúp cho linh hồn ba sớm được siêu thoát. Và khi mẹ thật sự tìm thấy sự bình an là chính mẹ đã san sẻ sự bình an của mẹ cho con”.”

Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt tha thiết của Chấn trong khuôn ảnh nhỏ và nhớ lại câu nói của anh, anh muốn em lúc nào cũng vui vẻ, xinh đẹp.Tôi đến trước gương, nhìn mãi hình ảnh người đàn bà trong đó mà không nhận ra mình. Có lẽ anh đau lòng lắm khi nhìn thấy em tiều tụy, hao gầy như thế này phải không Chấn? Tôi nhớ Quảng. Nhớ đến rơi nước mắt. Xin lỗi con, mẹ đã để cho con phải lo lắng, bất an.

Bữa cơm sum họp thật ngon miệng với tài nấu nướng khéo léo của Ái Chiêu.

Trong lúc ăn thằng con trai nôn nóng, bắt tôi phải “thành thật khai báo” thời khóa biểu mỗi ngày của tôi, dù đứa con dâu cứ nhắc chừng, để mẹ ăn thoải mái, một lúc nữa sẽ nói chuyện sau, nhưng Quảng không chờ được. Nó luôn hỏi tôi:

- Phép lạ nào đã vực mẹ dậy để mẹ có thể nói cười bình thản như lúc ba còn sống, không lẽ mẹ đã có……

Tôi cười thoải mái trong lúc Á Chiêu quýnh quáng:

- Anh nói gì lạ vậy, không sợ mẹ giận sao?

Tôi cười dễ dãi:

- Không sao, Quảng có quyền thắc mắc và Quảng cũng có quyền hãnh diện, vì chính lá thư con để lại đã vực mẹ dậy từ khoảng tối mênh mông của sự tuyệt vọng. Con nói đúng, mẹ phải mạnh mẽ lên để sống vui vẻ như đã từng sống với ba. Cái thời khóa biểu ba dán nơi tủ lạnh vẫn còn đó và một ngày của mẹ cũng giống như một ngày còn có ba. Buổi sáng, sau một tiếng đồng hồ bách bộ, mẹ trở về nhà, ngồi trên chiếc ghế quen thuộc sau vườn, nghe lại những bản nhạc ba hằng ưa thích, đọc những quyển sách ba đã bỏ công tìm kiếm để tặng mẹ. Những giờ còn lại mẹ tham gia công tác thiện nguyện -như ba đã từng làm ngày trước- cùng với vài người bạn thân đồng cảnh ngộ. Cuối tuần gọi điện thoại hoặc viếng thăm bạn bè cũ. Mọi ngày của mẹ vẫn như một ngày đầy ắp hình ảnh và tình yêu thương mẹ dành cho ba. Bây giờ mẹ sống rất bình an, con hãy an tâm.

- Tình yêu của ba mẹ khiến con khâm phục.

Tôi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Quảng:

- Bởi vậy con đừng sợ cái kỷ niệm nhỏ nhoi của Ái Chiêu ảnh hưởng đến tình yêu của vợ chồng con. Nếu con yêu thương và đối xử với vợ con thật tử tế, thật hết lòng thì không có kỷ niệm nào có thể sống lại, vì không ai dại gì mà đi thả mồi bắt bóng. Đó là những gì mẹ đã trải qua và mẹ tin điều đó đúng.

Quảng đưa ánh mắt tha thiết về phiá Ái Chiêu đang cẩn thận múc từng muỗng thức ăn bỏ vào trong chiếc hộp đựng phần ăn trưa để ngày mai Quảng mang vào sở làm. Phải thành thật mà nói, đứa con dâu này tốt lành hơn tôi nhiều. Nó chăm sóc, lo lắng cho Quảng từng ly, từng tí. Nếu có một điều ước, tôi sẽ xin được trở lại, dù chỉ một ngày trong quá khứ, để tôi được làm người vợ hiền, săn sóc và chăm lo cho Chấn thật chu đáo -một điều mà tôi chưa từng làm để giờ đây mãi hoài còn hối tiếc.

Ngân Bình

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 29/Mar/2017 lúc 7:20am

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 30/Mar/2017 lúc 8:02am

Nỗi Ân Hận Muộn Màng



Anh Hai là con trai duy nhất mà 30 tuổi vẫn độc thân nên ba má tôi sốt ruột lắm. Hồi đó, tới tuổi băm mà “chưa có gì” thì thế nào cũng xảy ra nhiều suy diễn kiểu như “chắc thằng đó kỹ tính quá”. Đàn ông con trai mà bị mang tiếng kỹ tính thì coi như… hết cứu.

Chị em tôi lần lượt “bấm còi” vượt mặt, anh Hai vẫn giậm chân tại chỗ, mặc kệ má tôi bồng bế cháu ngoại, nói gần nói xa, rồi hỏi thẳng: “Tới chừng nào con mới chịu cho má bế cháu nội?”. Anh Hai cười hì hì trốn sự thúc giục của má bằng cách xách cưa và búa lên chùa.

Ba má tôi là Phật tử, từ khi còn nhỏ, anh chị em tôi đã được ba má dắt tới chùa lễ Phật và tập làm công quả như quét sân, kết hoa vải, dọn dẹp trong những ngày lễ lớn… Nhà chùa đang chuẩn bị mở lớp học cho các em nhỏ lang thang. Bàn ghế thu gom từ các nơi cần được sửa chữa và anh Hai đảm nhận phần việc này.

Trong số các giáo viên tình nguyện đến dạy các em, có một cô dạy toán là người theo đạo Công giáo. Chuyện bắt đầu từ đây. Anh Hai tôi thường xuyên lên chùa nhưng không chỉ để làm công quả mà còn để đưa đón cô dạy toán.
Ba má tôi cắn răng thở dài, ông bà mong biết mấy được thấy con trai có đôi có cặp, nhưng khi có rồi thì vui không nổi. Con trai đầu có bổn phận cúng kính mà lấy vợ khác đạo thì làm sao?


Anh Hai biết tình yêu của mình gây khó cho ba má, nên chẳng dám nói năng gì, cũng không dám đưa chị về chào gia đình. Tôi hỏi nhỏ: “Anh đã tới chào ba má chị chưa?”. Anh Hai lắc đầu. Tôi hiểu là nhà bên đó cũng chẳng đồng tình.

Hai gia đình biết rõ con mình thương ai, nhưng làm như không biết. Thời đó, chuyện yêu đương mà chưa có tiếng nói của người lớn thì coi như chuyện ngoài đường. Giả vờ như không biết, nhưng ba má tôi âm thầm theo dõi, thấy anh đưa chị đi lễ nhà thờ. Và nhà bên ấy cũng thầm theo dõi, thấy chị theo anh lên chùa lễ Phật ngày rằm. Hai bên cùng thấy, cùng biết và cùng nín lặng chờ đợi.
Chờ đợi gì cũng không rõ, có lẽ, không bên nào muốn là phía đầu tiên thốt lời khiến con mình đau khổ.

Mối tình của anh Hai kéo dài đến năm thứ ba thì má tôi không kiên nhẫn được nữa. Con mình là con trai, lỡ có bề gì thì mang tiếng ác với con gái người ta. Má ra tối hậu thư “hoặc tình, hoặc hiếu”. Anh Hai cúi đầu chọn bên hiếu.

Lựa chọn của anh Hai khiến má mềm lòng, nhưng thật ra, do âm thầm theo dõi, má đã sinh lòng mến thương người con gái hiền ngoan, vừa đẹp vừa nhân hậu, biết đến với trẻ em khốn khó. Được con dâu như vậy thì cũng đáng để má chịu lùi một bước. Má thuyết phục ba cho phép anh Hai ngỏ lời với nhà bên đó, với điều kiện đạo ai nấy giữ.

Ba má chị lắc đầu, với lời phân tích ngọn ngành rành mạch là phải từ chối người con trai nghề nghiệp đàng hoàng, tính tình tử tế, hiền lành thì cũng tiếc lắm, nhưng mai này sinh con ra thì làm sao? Đứa nào theo cha lên chùa, đứa nào theo mẹ đi nhà thờ? Ừ thì cho phép chúng tự chọn đức tin, nhưng khi mới sinh ra chưa biết gì thì cha mẹ là người dìu dắt, lúc đó làm lễ rửa tội thì sao? Đã nhận lễ rồi thì dĩ nhiên là con của Chúa, ông bà nội có chịu không?
Câu trả lời của ba má tôi là không, cháu nội nhất định phải theo đạo nhà mình.


Vậy là anh chị chia tay. Để khỏi gặp gỡ, khỏi xao lòng, chị không đến chùa dạy lớp học tình thương nữa, người thay thế chị là anh Hai. Trước đó, anh chỉ làm những việc công quả cần sức vóc đàn ông, tới lúc ấy, anh nhận luôn việc dạy học. Bọn trẻ thắc mắc: “Sao cô không dạy tụi em nữa hả thầy?”, anh Hai trả lời: “Tại các em làm cô buồn”. Bọn nhóc chẳng hiểu câu trả lời này, thường ngày đứa nào cũng có nhiều lần nói chuyện trong lớp, không làm bài tập về nhà, rồi cãi nhau chí chóe… Cô giáo buồn là đúng rồi.

Anh Hai gầy sọm đi. Cả nhà tôi thở dài, bệnh buồn tình chỉ có thầy thuốc thời gian chữa lành mà thôi. Chữa lành thật không, tôi tự hỏi khi thấy anh Hai vẫn đi về một mình, vẫn cười cười nói nói nhưng ánh mắt chẳng còn sáng lên lấp lánh.

Tai nạn xe cộ bất ngờ cướp đi mạng sống của anh Hai.
Đám tang anh, chị lặng lẽ đến vào buổi tối, khi khách viếng đã ra về hết. Chị lặng lẽ chảy nước mắt trước di ảnh của anh. Nén nhang chị thắp cũng như người, lặng lẽ tỏa làn khói mỏng mà làm cay mắt tất cả. Ba tôi lau nước mắt quay mặt đi, còn má tôi ôm lấy chị mà nức nở. Quá muộn màng!

Sư thầy nói tục lệ đốt quần áo cho người chết đem theo là mê tín dị đoan, lãng phí, thay vì vậy, hãy đem làm từ thiện để làm phước. Tôi rủ chị xếp áo quần của anh để đem đi cho. Những ngón tay chị run run vuốt từng nếp vải như đây mới đúng là lần cuối cùng chị được chạm vào anh. Tôi chọn cái áo màu xám tro anh hay mặc, muốn nói chị hãy đem về giữ cho riêng mình, nhưng cái đầu tỉnh táo của tôi lại nghĩ, nỗi nhớ đã đủ làm khổ chị rồi, tốt nhất là để chị quên anh đi.

Tục lệ quê tôi là người vừa nằm xuống sẽ cảm thấy lạnh lẽo nên hàng ngày sẽ đốt củi sưởi ấm ngôi mộ. Sáng sớm, tôi chở má xuống nghĩa trang, ngang qua cổng, ông bảo vệ hỏi thay lời chào: “Con dâu của dì là cô giáo hả?”. Má tôi chảy nước mắt nhìn chị và bọn nhỏ lớp tình thương xúm xít mỗi đứa một khúc củi xếp lên nhau. Rồi những bàn tay nhỏ bé khum khum nối nhau che gió cho chị mồi lửa.

Tôi và má đứng lại ở xa xa nhìn tới, để cho chị được tự do chăm sóc anh. Má tôi vừa khóc vừa nói: “Biết vậy thì hồi đó má đã gật đầu. Chúa và Phật đều dạy người ta thiện tâm mà”.

Không ai biết trước được điều gì, nếu biết trước thì chẳng ai nỡ làm đau người khác. Tôi thường nói vậy để an ủi ba má và cũng là tự nói với mình. Tới tận ngày giỗ lần thứ bảy của anh Hai, sáng sớm mang hoa xuống mộ, tôi vẫn gặp chị bên cạnh đống lửa; lứa học trò ngày đó đã phiêu bạt khắp nơi, chị ngồi một mình…

Tương Giang
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 31/Mar/2017 lúc 6:33am

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Apr/2017 lúc 7:29pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Apr/2017 lúc 10:02am
Một hôm đổi được cái thiên thu..

Image%20result%20for%20beautiful%20mother%20and%20child%20oil%20painting%20vietnam


Lần đầu tiên cầm tập thơ và thấy hàng chữ "Ví mà tôi đổi thời gian được. Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười" của ông Trần Trung Đạo, tôi không khỏi nhủ thầm rằng: Ôi cái ông này đúng là nhà thơ có khác, văn chương bóng bẩy quá !



Đồng ý ai không thích được nhìn thấy mẹ cười? Tôi cũng vậy. Nhưng làm gì phải đổi cả thiên thu cơ chứ! Mẹ ở đó, khi vui mẹ cười, khi nào giận mẹ la ráng chịu. Việc gì mà ông phải đem cả thiên thu đổi lấy tiếng mẹ cười?


Nhưng đó là hai mươi năm về trước, mạ tôi vẫn còn trẻ và khoẻ lắm.Vài ngày một lần mạ xách giỏ đi bộ ra chợ. Vừa đi và về khoảng một tiếng, như không. Đồ ăn mạ nấu để sẵn trong tủ lạnh. Cháu nội cháu ngoại gởi cho mạ trông, chiều đón về thỉnh thỏang lại thêm cái cà mèn đựng thức ăn…Chị em chúng tôi đón nhận tình thương của mạ, mặc nhiên như chim sẽ bay, và cá sẽ lội. Khi vui mạ cười, khi buồn thì… thôi.


Rồi năm tháng qua. Chim bay có lúc mỏi cánh, cá lội sẽ có ngày vương câu. Và mạ tôi rồi cũng có lúc vắng tiếng cười.
Tôi lại nhớ tới lời thơ năm nào của ông Trần Trung Đạo. Bây giờ nếu được, tôi xin góp thêm với ông rằng: nếu bỗng nhiên được ba điều ước, điều trước tiên xin nghe tiếng mạ cười.


Bởi vì mạ đã vắng tiếng cười từ lâu lắm rồi. Mạ tôi bệnh nằm trên giường cả mấy tháng nay, im lặng và mỏi mệt. Mỗi ngày mạ chỉ nói chút ít khi nào cảm thấy thiệt khoẻ và nhớ lại một câu chuyện cũ nào đó, mạ sẽ kể cho bất cứ đứa con nào đang ở bên cạnh. Mạ nói mà đôi mắt xa xăm như đang trở về sống lại với quảng đời xa xưa nào đó. Tôi thường ngồi nghe mạ kể và cảm thấy rằng mạ như cái máy chiếu phim cũ, nhớ cái gì, tới đâu, thì phát ra cái đó, để rồi lại quên ngay…


Mạ nói thì có, nhưng cười thì không. Hình như bệnh tật và già yếu đã làm tan biến tất cả sinh khí và niềm vui nào của mạ đủ để tạo một nụ cười.


Vậy mà một lần tôi tình cờ đổi được cái thiên thu

Trong mấy chị em, tôi là đứa chịu giỡn mặt vói mạ nhiều nhứt. Tôi hay ỷ mình là con trai trưởng được mạ cưng và nể, nên thỉnh thoảng ăn nói kiểu ba trợn với mạ chọc cho mạ vui. Mạ tôi bệnh yếu nằm đó thôi chứ vấn đề tiền bạc vẫn rất sáng suốt. Trong nhà, tôi là người có nhiệm vụ quản lý tài sản “nổi” của mạ trong nhà bank. Mỗi tháng cái check tiền già đưọc chia ra : tiền nào cúng chùa, tiền giúp trẻ mồ côi, người già neo đơn ở VN…mạ đều nhớ hết. Một lần, tôi mới ra nhà bank lấy tiền mặt về cho mạ, thấy mạ có vẻ khoẻ, tôi lại giỡn

- Mạ giàu quá à. Con thì dạo này nghèo lắm. Mạ cho con một trăm sài chơi.

Mạ hỏi
- Chơ tiền mi đi làm bỏ mô mà phải xin?

Tôi nói
- Tiền đi làm vợ lầy hết mạ ơi!

- Rứa à? Bộ "hắn" không cho mi đồng mô để tiêu à?

-Không! "hắn" giữ hết trơn.

Tôi thấy mạ nhìn thằng con với ánh mắt thương cảm, rồi sau đó mạ bỗng trở giọng bực bội
-Xí, cái đồ sợ vợ.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy mạ khoẻ và có hứng nói chuyện lâu như vậy nên cũng vui lây

-Mạ này, con mà không sợ vợ mới là lạ đó. Mạ coi, giòng họ nhà mình từ trên xuống dưới có ai mà không sợ vợ?

Tôi thấy mạ suy nghĩ. Dĩ nhiên rồi, vì những lời tôi mới nói cũng không xa sự thực là mấy. Được một chút, mắt mạ sáng lên nói

- Có. Có đưá không sợ vợ.

- Ai? Tôi ngạc nhiên

- Thằng Lộc. Thằng Lộc hắn không sợ vợ.

“Hahaha !” Tôi ôm bụng bật cười nghiêng ngữa. Cười thiệt. Tưởng ai, té ra thằng em tôi! Tôi còn lạ gì nó chứ? Không biết vì thấy tôi cười say sưa quá, hay là mạ cũng mới chợt nhận ra thằng con kia của mạ dù sao cũng đâu thể ra ngoài khuôn khổ của gia đình? Tôi thấy mạ há miệng to muốn cười theo tôi mà không thể phát ra tiếng. Nhưng ánh mắt của mạ đã nói lên tất cả. Mạ nhìn tôi, ánh mắt rực niềm vui tươi. Đã lâu rồi anh em tôi chưa thấy được ánh mắt này.

- A mạ cười. Mạ đang cười đó anh ơi!

Em tôi ngồi gần đó la lên mừng rở

Tôi cũng thấy mạ đang cười

Và phải quay đi

Ô hay, bởi vì bỗng nhiên tôi thấy nước mắt như muốn trào ra.

Nếu một lần trong đời được cái cảm giác mừng đến phát khóc, đó là giây phút này đây.

Ôi, tôi mới đổi được cái thiên thu ông Trần Trung Đạo ạ !
./.


ThaiNC
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Apr/2017 lúc 7:29am

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 07/Apr/2017 lúc 8:29am



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 07/Apr/2017 lúc 8:45am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 10/Apr/2017 lúc 11:30am

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22144
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Apr/2017 lúc 10:25am

Tháng Tư Trả Súng Đạn Này

 

Tôi có thể ngồi đồng cả ngày trên mạng, nhảy tường lửa, đọc tài liệu, đọc báo nhăng nhít, nhưng chưa bao giờ xem/nghe trọn một chương trình ca nhạc, dù là ở nhà hay trên những chuyến xe đò đường dài. Xem không trọn chỉ vì ngủ… gật, đúng hơn, trình độ thưởng thức của tôi chỉ tới cỡ đó. Vậy mà chiều nay tôi đã xem trọn một chương trình ca nhạc. (*)                            
Vũ ThếThành
“….Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất nơi nao…”
(Một mai giã từ vũ khí – Trịnh Lâm Ngân)

Ở Việt Nam, các DVD ca nhạc hải ngoại Thuý Nga, Vân Sơn,… dễ kiếm, nhưng Asia thì khó. Asia “phản động”lắm, lỡ bị phát hiện, sẽ bị tịch thu cả xe, hết đường sống, những người bán DVD dạo nói thế.

Nhưng bây giờ, chỉ cần 1 media hub, người ta có thể tải từ internet đủ loại chương trình giải trí để xem qua TV. Ngủ gật cũng sướng như ăn vụng. Thỉnh thoảng tôi cũng click đại một liveshow nào đó để ru mình ngủ…gật. Và chiều nay, tôi muốn ngủ gật với Asia, để xem “phản động”tới đâu. Tôi chọn chủ đề “55 năm nhìn lại” vì đoán là nói miền Nam từ thời di cư 54.

Không chỉ là chương trình ca nhạc, mà đan xen vào đó là những thước phim tài liệu, những hình ảnh năm xưa, khỏi cần thuyết minh, tôi cũng nhớ ra gần hết. Chuyện hôm nay mau quên, chứ chuyện ngày xưa thì nhớ dai lắm. Con tàu há mồm “P***age to freedom”,Đệ I, đệ II Cộng hoà, kinh tế, giáo dục, văn hoá, mùa hè đỏ lửa, đại lộ kinh hoàng…
 
Mọi thứ như mới đâu đây, tưởng như chạm tay vào được. Hai mươi năm trước, cha bỏ xứ ra đi. Hai mươi năm sau, con bỏ nước ra đi. Bỏ đi không đành, con ngu hơn cha, nên bây giờ mới ngồi lẩn thẩn. Nhiều bản nhạc từ lâu lắm rồi, bây giờ mới nghe lại. Nghe lại mà có thể hát theo trong đầu được. Những ca khúc thanh bình thưở xưa đó, ngày trước nghe hờ hững, bây giờ lại thấy hay. Dĩ vãng sao êm đềm quá! Chưa bao giờ tôi nghe “Một mai giã từ vũ khí”với một cảm xúc ngậm ngùi như thế, như nuốt từng lời ca tiếng nhạc vào tim óc. Chương trình này cũng khéo“dụ”được bà Dương Nguyệt Ánh làm MC. Cho dù là kịch bản đi nữa, thì MC Dương Nguyệt Ánh giống như nhà toán học có khiếu làm thơ: ngôn ngữ chắc nịch và giọng nói biểu cảm. Tôi cũng lần đầu nhìn lại nhiều khuôn mặt ca sĩ quen thuộc. Cận cảnh mới thấy thời gian nghiệt ngã. Son phấn không thể cứu vãn, kỹ thuật âm thanh cũng phải bó tay. Khi giọng hát vút lên đuối hơi, những đường gân hiện trên cổ thấy rõ. Con tằm đang nhả những sợi tơ cuối cùng cho đời… Tôi đọc đâu đó, có lần y sĩ ca sĩ Trung Chỉnh phải nhảy trực thăng xuống vùng chiến sự để cấp cứu. Ông nhảy thoát được, nhưng túi đồ nghề thuốc men bị bắn bể. Ông y sĩ đành lấy tiếng hát thay thuốc men để làm dịu cơn đau của thương binh. Chuyện thật bao nhiêu phần trăm không rõ, nhưng sao thấy thiệt đậm “chất người”giữa làn ranh sống chết. Thời gian cứ thế trôi ngược theo hình ảnh và âm thanh…


Những ngày sau 75, nếu chết chưa chắc là hết, thì sau khi chết, tôi sẽ không quên được cảnh tượng các em thiếu niên đi tịch thu sách vở“đồi truỵ phản động”,quẳng rầm rầm lên xe ba gác, như chuyển hết căm thù vào đó, vừa quăng vừa dạy đời người lớn. Hai mươi năm sau, tôi sống lại cảm giác này khi đọc“Sống và chết ở Thượng Hải”của Trịnh Niệm. Người đàn bà cứng cỏi này, dù bị áp lực, ngược đãi tới đâu, cũng nhất định không nhận tội“phản động”,nhưng đã phải cuống quýt van nài bọn Hồng vệ binh, xin hãy tịch thu hết bộ sưu tập đồ cổ tranh quý của bà, nhưng đừng đập phá, dày xéo chúng. Cái cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng… Vài năm trước, một đạo diễn trẻ, bà Lê Phong Lan làm bộ phim tài liệu để chứng minh thảm sát Mậu Thân ở Huế chỉ là xuyên tạc. Và mới đây, phó giáo sư tiến sĩ sử học Vũ Quang Hiển, trả lời phỏng vấn đài BBC: làm gì có chuyện ngược đãi tù đày những người thua cuộc sau 75, chỉ là tập trung học tập cải tạo cho thông đường lối chính sách, thế thôi. Nhiều người hải ngoại phản ứng gay gắt. Tôi thì quen rồi. Những điều “vẫn thế”như bao điều“vẫn thế”ở đất nước này. Trước họ còn những G. Porter (Mỹ)chứng minh (bằng cách “chặt chém” số liệu của người khác)rằng, thảm sát Mậu Thân chỉ là chuyện bôi nhọ. Lùi lại hơn chục năm, vị giáo sư này cũng cho rằng, xử chết “quá tay”trong cải cách ruộng đất ở miền Bắc cũng là chuyện bôi nhọ luôn. Nhà báo W.Burchett(Úc)đã từng“đi dạo”ở Củ Chi thập niên 60 để viết bình luận, cũng lại là người hết lời ca tụng“Bước đại nhảy vọt”và “Đại cách mạng văn hoá”của Mao Trạch Đông. Thế đấy! Tôi phục họ. Bước ra khỏi ranh giới của nhân cách đâu phải ai cũng dám làm. Lịch sử có thể được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, nhưng sự thật lịch sử thì chỉ có một. Nhân chứng còn đó, và lịch sử vẫn còn đó. Bây giờ, những ngày cuối tháng tư này, nơi đây đốt pháo hoa ăn mừng. Bên kia cúi đầu tưởng niệm. Triệu người vui, triệu người buồn. Vui nhiều kiểu, mà buồn chỉ một kiểu. Vui vì tự hào là người chiến thắng. Buồn thì chưa chắc đã vì chiến bại, mà hậu quả chiến bại thì đúng hơn. Bốn mươi năm rồi chứ đâu ngắn ngủi. Về kinh tế, chỉ cần nhìn qua các nước lân cận cũng đủ thở dài rồi. Giáo dục thúc đẩy bản năng nhiều hơn, cướp giựt chợ hoa, leo rào bơi miễn phí,… Mỗi năm khoảng 5.000 phụ nữ Việt bị đưa qua Malasia và Singapore bán dâm. Đó là con số chính thức, thực tế nhiều hơn. Và đó cũng chỉ mới nói đến 2 thị trường, còn Campuchia, Thái Lan, và nhất là Trung Quốc còn khủng nữa. Nhưng cũng có những niềm vui vô tư vì “ngày giải phóng”là ngày nghỉ dài, đi chơi thoả thích. Rồi cũng có những nỗi buồn lẩm cẩm với quá khứ, nằm nhà nghe nhạc. Vui buồn, hiểu theo nghĩa tuyệt đối, thì mỗi năm sẽ thêm triệu triệu người vui. Còn buồn, thì vài ngàn, vài trăm, rồi vài chục, chỉ còn tí tẹo. Đất nước có chỉ số hạnh phúc caolà thế. Ngẫm lại mới thấy hội chứng Stockholm sao thiệt éo le !
 
 

 
Vậy mà 40 năm trôi qua rồi. Chiều nay tình cờ xem “55 năm nhìn lại”,đôi khi phải bám chặt tay vào thành ghế… Biết bao tâm tư chất chứa, cũng muốn một lần trải lòng, nhưng rồi lại thấy, bà Dương Nguyệt Ánh đã “giành”nói hết cả rồi, nói từ 5 -6 năm trước, nói ngắn, gọn và đủ, nói cả những điều nhỏ nhặt mà lịch sử đã quên, đang quên và có lẽ cũng sẽ quên luôn:“Người lính ra trận với vũ khí kém cõi. Lỡ thua thì bị chê bai, nhưng nếu thắng thì chỉ những người bạn lớn được nói đến”.Tủi quá! Xin cám ơn bà. Đã “sạch nợ sông núi rồi”. Mệnh Trời bắt thế, chỉ là lực bất tòng tâm thôi. Đâu cần phải đấm ngực mea culpa…mea culpa. Cái đó nên dành cho những chính khách salon, những trí thức ba rọi. Sự thật là sự thật. Người lính bên nào lại chẳng đau, mỗi bên đau mỗi kiểu. Cuộc chiến tàn rồi. Ván cờ thế bày ra, không có cửa cho những tay chơi cờ thí chốt. Tháng tư nào trời chẳng mưa. Quá khứ đâu dễ gì quên được. Hai mươi năm đau thương của chiến cuộc, cũng may mắn có được những năm tháng bình yên. Rồi thêm bốn mươi năm nữa, học được biết bao chuyện trò đời,… Nhưng vẫn còn sót lại đâu đó chút tình người, phải thế không? Xin kết thúc bài viết bằng lời nhạc: “… Xin cám ơn, xin cám ơn… người nằm xuống…”
Vũ Thế Thành
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 190 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.441 seconds.