Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC | |
<< phần trước Trang of 191 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 11/Aug/2017 lúc 9:08am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 14/Aug/2017 lúc 6:41am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 15/Aug/2017 lúc 2:31pm |
Bến Cũ
Huy gặp Diệp lần đâu tiên trong buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập binh
chủng Không quân. Anh được đơn vị bình chọn là phi công đạt nhiều thành
tích nổi bật trong năm.
Là một phi công trẻ, bô trai, hào hoa nên Huy được giới nữ sinh xếp vào
loại “người yêu lý tưởng”. Anh có chiều cao vô địch trong nhóm phi
công, vì thế bạn bè thường gọi anh là “Huy Bamboo”. Huy còn là tay chơi
đàn dương cầm nổi đình đám trong các buổi trình diễn văn nghệ do đơn vị
Không quân tổ chức.
Phần trao hoa cho các chiến sĩ xuất sắc do toán nữ sinh trường Trung
học Sao Mai phụ trách. Lúc choàng vòng hoa cho Huy, Diệp không thể nào
với tới, bởi anh cứ trong tư thế đứng nghiêm, thẳng lưng, ngẩng cao đầu.
Bản Lục Quân Hành Khúc do ban quân nhạc hòa tấu đã chấm dứt. Mỗi quân
nhân xuất sắc đều có vòng hoa trên cổ, riêng cặp Huy Diệp vẫn còn đứng
tại chỗ giương mắt nhìn nhau. Sĩ quan phụ trách đến bên Huy nhắc khéo :
“Ðưa đầu cho cô bé tròng vòng… vào cổ đi”. Huy lấy mũ, cúi xuống đặt
trán mình trên mái tóc của Diệp, cả hàng quân cười khúc khích, khiến
nàng ngượng chín người.
Thực ra, Huy cố ý trêu cô nữ sinh có mái tóc dài đen tuyền che một phần
khuôn mặt trái soan với má lúm đồng tiền trông rất “liêu trai”. Hai
người quen nhau từ đó. Sau khi đậu bằng tú tài, Diệp ghi tên vào đại học
Huế.
Qua năm thứ hai họ làm lễ cưới. Dự tính lấy xong bằng cử nhân văn
chương, Diệp mới chiụ sinh con. Nhưng vận rủi ập xuống. Cuối tháng 3/75,
Vùng 1 chiến thuật mất vào tay cộng sản Bắc Việt. Chuyến bay cuối cùng
không may bị đạn cộng quân bắn trúng, trực thăng của Huy phải đáp khẩn
cấp và anh bị quân Bắc Việt bắt làm tù binh. Dù bị kẹt lại trong lao tù
cộng sản, nhưng lòng Huy vẫn cảm thấy thỏa mãn vì đã kịp thời gởi vợ
anh, Trương Hoàng Diệp ra đảo Lý Sơn để di chuyển vào Sài Gòn.
Diệp được bạn của Huy tận tình đưa nàng ra hạm đội sớm sủa. Ðến Hoa kỳ,
nàng được một gia đình người Mỹ da trắng ở tiểu bang Washington bảo
trợ. Thời gian đầu, cuộc sống tuy có phần chật vật, nhưng đỡ hơn nhiều
so với những gia đình còn ở trong khu tạm trú. Dù phải qua những năm
dài vất vả vừa làm vừa học, Diệp đã tốt nghiệp và đựơc giới thiệu vào
làm trong hãng Boeing.
***
Ngày ra tù, cha mẹ vợ báo cho Huy biết Diệp vừa lấy chồng. Như mũi dao
đâm vào tim, tay chân anh rụng rời, chẳng còn lòng dạ nào ở lại dùng cơm
tối với gia đình vợ. Huy ra về với cõi lòng tan nát. Không có lý do gì
để trách Diệp, anh chỉ buồn cho số phận hẩm hiu của mình. Huy đã có dự
định sẽ vượt biên để được đoàn tụ với vợ. Giờ thì niềm hy vọng ấy đã
tiêu tan. Nhưng lòng khao khát tự do vẫn không ngừng thôi thúc anh ra
đi.
Tháng Chín năm 1985, Huy cùng với bảy người bạn tâm đồng ý hợp nhất, tổ
chức vượt biển trên chiếc xuồng một “lốc” mong manh giữa mùa mưa bão.
Năm ngày lênh đênh trên biển, thuyền mang tám kẻ dũng cảm ấy tấp được
vào bờ của một làng ven biển thuộc Mã-Lai. Họ được tàu của Mã-Lai đưa
đến hải cảng Trengganu và chuyển qua đảo Pulau Bidong.
Tại đây, Huy chưa biết định cư tại quốc gia nào. Bất ngờ, được thư của
Diệp gởi đến, Huy vô cùng ngạc nhiên, làm sao cô ấy biết được mình ở
đây? Có thể Diệp cần chữ ký của mình trong đơn ly dị chăng? Huy hồi họp
mở thư ra xem :
“Kính gởi anh Huy,
Qua thư thầy me, em biết được anh đang ở trại tị nạn Pulau Bidong,
nhưng không biết anh có được vào Mỹ không. Nếu anh muốn định cư tại Hoa
Kỳ em sẵn sàng đứng ra bảo trợ cho anh với tư cách của một cousin. Như
anh biết đó, em không thể nào sống đơn chiếc mãi. Ðợi chờ anh chỉ là nỗi
vô vọng. Càng nhớ anh, em càng thấy nỗi trống vắng xót xa. Cuộc sống
lênh đênh của em trên xứ người, nhờ vào sự đỡ đầu của một người Mỹ và
định mệnh đã đưa đẩy em vào một nẻo đường mới. Chồng em hiện nay là giám
đốc trong phân xưởng Boeing, người đã nâng đỡ em ngay từ buổi đầu.
Ông ấy ly dị vợ lúc năm mươi tuổi. Ban đầu chỉ là lòng kính trọng, sau
thấy thương hại hoàn cảnh lẻ loi của ông, vì vậy em chấp nhận lời cầu
hôn của ông ấy. Bà vợ cũ đã lấy chồng khác, giao lại đứa con gái cho
ông chăm sóc. Hiện giờ nó đang học High school.
Giai đoạn đầu ở Mỹ khó khăn lắm anh ạ, thật lòng em muốn giúp anh vượt
qua chặn đường đó. Cuộc sống của em hiện giờ tương đối ổn định. Em hy
vọng anh bỏ qua tự ái của người đàn ông thường tình mà nghĩ đến tương
lai sáng lạn của mình. Hãy quên đi những kỷ niệm đã qua. Giờ xin anh
xem em như một người em họ. Với danh nghĩa nầy, em hi vọng sẽ giúp anh
có nhiều cơ hội thành công…
Nhận được thư, anh nên trả lời gấp để em còn kịp làm thủ tục hồ sơ bảo
trợ. Anh nhớ khai với Cao ủy tị nạn có người cousin là Diep Truong
Thomas theo địa chỉ trong thơ. Em gởi anh cái check 500 USD để tiêu
dùng.
Mừng cho anh đã thoát được cảnh lao tù khổ nhục và giờ đây đất nước tự do đang chờ đón anh.
Em Trương Hoàng Diệp
***
Thẫn thờ đặt bức thư trên bàn, nét chữ của Diệp như nhảy múa trước mắt
Huy. Hình ảnh của nàng vẫn còn đầy ắp trong trái tim nồng cháy của Huy,
thế mà trong thư Diệp viết lại thản nhiên, như không vướng bận chút tình
cảm nào, thẳng thắn và thực tế đến độ tàn nhẫn.
Từ ngày đến đảo, Huy chẳng thiết tha gì được vào đất Mỹ mà sẵn sàng
chấp nhận đi bất cứ quốc gia Tây phương nào. Tuy nhiên, khi đọc thư của
Diệp, anh lại quyết định đến Hoa Kỳ. Huy muốn gặp Diệp một lần và muốn
nhìn xem tận mắt cuộc hôn nhân mới của nàng hiện giờ ra sao. Dẫu biết
lần chạm mặt trước thực tế bẽ bàng nầy có thể gây thêm thương tích cho
trái tim mình. Lòng nhớ thương và tính tò mò đã thôi thúc Huy đồng ý đề
nghị của Diệp đứng ra bảo trợ.
***
Ðúng ngày lễ Giáng sinh, Huy đến phi trường Seattle được Diệp cùng
người chồng William Thomas và đứa con gái riêng của chồng, Christina đón
tiếp. Cuộc hội ngộ với người “anh họ” khá niềm nở. Diệp ôm chàng trong
phép xã giao của người Tây phương rất tự nhiên và chân tình như đứa em
họ đích thực.
Kết hợp với lễ nửa đêm đón Chúa Hài Ðồng là buổi tiệc tiếp đón Huy đầy
thân tình. Khách mời, người nào cũng mang quà Christmas đến chúc mừng
Huy. Diệp không mời khách nhiều, chỉ giới hạn một số bạn bè thân thiết
của chồng.
Trước cảnh gia đình hạnh phúc của Diệp, Huy nghe trái tim mình se thắt
nhưng với lòng tự trọng, anh vẫn giữ thái độ bình thản. Mọi người hân
hoan vào tiệc. Tiếng dương cầm ngân vang bản nhạc Ðêm Thánh Vô Cùng do
cô bé Christina độc tấu, rồi tuần tự là những bản nhạc tình du dương, âm
thanh êm đềm như quyện vào men rượu nồng làm tăng thêm nỗi ngất ngây
cho thực khách.
Ðã ngà ngà say, tâm hồn nghệ sĩ bị kích thích, Huy đứng dậy đến bên
chiếc piano xin phép cô bé được đàn một bản. Dù đôi bàn tay bị chai sần
sau những năm lao động khổ sai trong tù, dù đã mười năm không tập
luyện, mười ngón tay anh lướt trên phím ngà bản nhạc “Histoire d’un
amour” như xuất thần trỗi lên âm điệu réo rắt làm say đắm lòng người.
Cô bé Christina trố mắt nhìn Huy đầy thán phục. Trái tim Diệp không
biết có còn rung động trước âm thanh mang đầy những kỷ niệm xưa mà hai
người đã từng bên nhau “anh đàn em hát” ? Bản nhạc vừa dứt, cơn say ập
tới, Huy gục đầu trên bàn phím. Ông Thomas dìu Huy vào phòng ngủ đã
chuẩn bị sẵn từ mấy ngày qua.
Buổi sáng thức dậy, Huy ngạc nhiên trước căn phòng được trang hoàng khá
sáng sủa. Mấy bộ áo quần mới treo trong tủ và một số đồ dùng hàng ngày
được sắp đặt rất tươm tất trên các kệ. Huy dạo quanh một vòng. Ðây là
loại phòng dành cho người độc thân, có đủ tiện nghi từ phòng tắm đến bếp
ga và cả lối đi riêng hoàn toàn biệt lập với căn nhà chính.
Hai ngày nghỉ lễ, William đưa Huy cùng với đứa con gái đi xem các thắng
cảnh ở vùng Seattle được mệnh danh là thung lũng Hoa Hồng . Cô bé đi
bên Huy líu lo giới thiệu tên của các thắng cảnh và về lịch sử của vài
công trình xây dựng có tính tượng trưng cho thủ phủ của tiểu bang
Washington. Diệp ở nhà mua sẵn thực phẩm để trong tủ lạnh cho Huy tự nấu
ăn.
Vào ngày lễ đầu năm dương lịch, Huy cùng gia đình ông bà Thomas đến dự
tiệc tại nhà bạn thân của vợ chồng họ. Anh được giới thiệu là cousin của
Diệp từ đảo mới qua, mọi người bắt tay chúc mừng.
Sau hai tuần lễ nghỉ ngơi, Huy ngỏ ý với Diệp sẽ tìm thuê một nhà khác. Nàng ân cần khuyên nhủ :
–
William rất quý mến anh. Ông ấy muốn giúp đỡ anh có hoàn cảnh thuận lợi
để trở lại trường học. Nếu anh đặt nặng tương lai của mình và thắng
được tự ái, chắc chắn anh sẽ có cơ hội tốt để tiến thân.
Diệp ngừng nói, nhìn Huy như dò ý rồi tiếp :
–
Căn phòng đó là do ông ấy quyết định dành riêng cho anh ở hoàn toàn
miễn phí. Khi nào cuộc sống ổn định, có việc làm hẳn hoi, chừng đấy anh
muốn thế nào cũng được. Hôm qua Bill dự tính chờ khi anh lấy xong bằng
lái sẽ tặng anh chiếc xe Ford đời cũ của ông để anh đi học và đi làm. Em
thấy đó là phương tiện cần thiết đối với anh hiện giờ.
Qua những lời khuyên của Diệp, Huy cảm nhận được trong đáy lòng nàng,
một tình cảm sâu kín nào đó bị ngăn chận vì hoàn cảnh. Diệp thật lòng
không muốn Huy vấp ngã bởi những khó khăn mà nàng đã trải qua và những
kinh nghiệm thất bại của những người đến trước. Ðó là lý do chính đáng
thúc đẩy chàng ở lại. Và giờ đây, Huy biết mình phải làm gì. Ðối với
anh, hiện tại là phương tiện, mà tương lai mới là cứu cánh. Cứu cánh đó
sẽ là phần thưởng dành cho cả quãng đời còn lại của anh.
Dường như trong tiềm thức, Huy không muốn xa Diệp và cả Diệp cũng không
muốn rời Huy, dẫu cuộc sống của hai người đã có lằn ranh phân định và
tình cảm của cả hai có bức tường đạo nghĩa ngăn cách.
***
Huy đã tìm được công việc làm bán thời gian và ghi tên học tại trường
college. Sáng đi, tối về, Huy và Diệp ít khi gặp nhau. Thỉnh thoảng,
Diệp tổ chức những bữa ăn thân mật cuối tuần mời Huy cùng với gia đình
dùng cơm tối. Sau những bữa cơm như thế, Huy thường được ông Thomas và
Christina yêu cầu chơi đàn.
Có lần Huy giới thiệu bản nhạc Diễm Xưa của Trịnh Công Sơn đã được dịch
lời qua nhiều thứ tiếng trên thế giới. Huy vừa đàn vừa hát, đến điệp
khúc: “..Trời còn làm mưa sao em không lại. Nhỡ mai trong cơn đau vùi
làm sao có nhau , hằn lên nỗi đau bước chân xin em về mau?
Diệp vội quay mặt nhìn qua khung cửa sổ. Huy vẫn tiếp tục hát :
“
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, Làm sao em biết bia đá không đau,
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng, Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau
!..”Diệp nhìn Huy với ánh mắt trách hờn, rồi bỏ vào phòng. Chỉ một lần
ấy rồi thôi, Huy đã khước từ những bữa cơm sau nầy.
Cô con gái của William đã qua mấy khóa học piano, nhưng ngón đàn vẫn
còn non kém, cô bé rất thích được nghe Huy đàn và nhờ anh chỉ vẽ thêm.
Huy thì ngại ngùng mỗi lần vào phòng khách nên đã nhiều lần từ chối lời
khẩn cầu của côbé .
Christina vừa mới ghi tên vào đại học năm thứ nhất, nhưng sức học của
nàng lại kém hơn Huy một bực. Vừa giỏi toán lại vững vàng về lý thuyết
và thực hành môn đàn Piano nên Christina luôn quanh quẩn bên Huy , dần
dà anh trở thành thầy dạy kèm bất đắc dĩ.
Chiếc dương cầm ở phòng khách cũng được mang xuống phòng của Huy để
Christina tập luyện hàng ngày. Vào những đêm cuối tuần, tiếng dương cầm
thánh thót và giọng cười rộn rã của cô bé vang lên từ phòng của Huy đã
làm dịu bớt nỗi quạnh vắng của tháng ngày qua.
Lắng nghe tiếng đàn ngày một điêu luyện của con gái, ông Thomas rất vừa
lòng và thầm cảm ơn Huy đã giúp ông bớt phần lo lắng.
Trong cuộc thi biểu diễn dương cầm toàn trường, Christina đoạt giải
nhất về kỹ thuật và phong cách trình diễn. Hôm ấy, cô bé đã đích thân
trao cho Huy một bó hoa hồng và cảm ơn chàng như một người thầy đã có
công rèn luyện nàng tạo được thành tích ngày hôm nay.
Ông Thomas xem chừng rất hãnh diện. Riêng Diệp, dường như nàng không
được khỏe, nụ cười có vẻ gượng gạo, và gương mặt bớt phần tươi tắn.
Sau hai giờ làm bài tập và chỉ thêm toán cho cô bé, Huy ngồi vào chiếc
đàn piano dạo bản L’amour c’est pour rien. Ðiệu nhạc tango làm xao xuyến
tâm hồn, Christina bỏ viết đến phía sau lưng Huy rồi thản nhiên choàng
tay ôm cổ chàng. Bản nhạc vừa chấm đứt, cô bé xoay người Huy về phía
mình rồi đặt nụ hôn nồng cháy vào môi chàng. Màu mắt xanh ánh lên nỗi
đam mê, cô bé nhìn anh với cơn kích thích. Huy bàng hoàng đứng lên, vội
vã bắt tay chúc ngủ ngon và tiễn nàng ra khỏi cửa.
Hôm sau, Huy ngỏ ý với ông Thomas và Diệp sẽ dọn đi ở nhà khác với lý
do cho tiện đường đến sở làm và gần trường hơn. Ngày lễ Thanksgiving,
Christina bay qua Virginia thăm bà mẹ ruột đang sống với ông chồng sau.
Nhân đó, Huy cũng dọn nhà sang chỗ ở mới. Ông William tỏ ý luyến tiếc.
Phần Diệp, nàng chẳng nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Huy ngờ vực khi chàng bắt
tay ngỏ lời cảm ơn.
Huy cố tình giấu Christina chỗ ở mới của mình, chỉ ghi riêng số điện thọai và địa chỉ để lại cho vợ chồng Diệp.
Từ khi Huy ra đi, Christina thường hay buồn bực, gắt gỏng với mọi
người. Mỗi một biến đổi tình cảm nhỏ nhặt của cô bé cũng không thể nào
lọt qua mắt của Diệp. Việc dời nhà của Huy đã giúp cho Diệp tin vào suy
đoán của nàng là đúng.
***
Ngày Giáng sinh đã về, đánh dấu ba năm tròn trên đất Mỹ, Huy đã vượt
qua được một cách dễ dàng những khó khăn ban đầu. Giờ đây, anh đang học
năm thứ ba kỹ sư điện tại trường Ðại học UW. Huy đã lấy được giải học
bổng của hãng Boeing dành cho sinh viên xuất sắc trong hai năm cuối cùng
Ðại học.
Sáng Chúa Nhật, tâm trí thảnh thơi, Huy đang ngồi nhâm nhi ly cà phê và
đọc tờ báo địa phương, chợt có tiếng gõ cửa thúc bách, anh vội vàng mở
hé cánh cửa nhìn ra, Christina đột ngột tông cửa vào, với ánh mắt rực
lửa cô nàng hét lên:
“Tại sao anh trốn em ? Tại sao anh bỏ em ? Tại sao ? Tại sao” ?
Vừa nói nàng vừa đẩy Huy lùi về phía sau. Anh cố đứng trụ lại, cô nàng
càng xông tới. Miệng Huy không ngớt van lơn : “Xin cô bình tĩnh, xin cô
bớt nóng..”. Nhưng Christina chẳng ngừng tay, vẫn ra sức xô chàng. Ðến
cuối phòng, Huy bị chiếc sofa cản chân nên cú đẩy sau cùng khiến anh ngã
nằm lên ghế. Christina nhào tới nằm đè lên mình Huy và ôm lấy đầu anh
hôn tới tấp trên mắt, trên môi rồi úp mặt mình vào vai Huy. Cô bé thì
thào trong hơi thở đứt quãng, nghẹn ngào :
– Em yêu anh và anh biết em yêu anh đến mức nào, sao nhẫn tâm với em
Huy cảm thấy mềm lòng, đưa tay vuốt mái tóc vàng óng mượt của cô bé, khuyên giải :
–
Cô còn quá trẻ và có cả một tương lai sáng lạn đang chờ phía trước, còn
tôi chỉ là bóng đêm mịt mùng, ngày mai là những tháng năm dài lao đao.
Cô chẳng được gì khi vướng víu vào tình yêu không cân xứng.
Christina vụt đứng lên, chạy đến khóa cánh cửa còn hé mở từ lúc nàng
vào và nhanh tay cởi bỏ hết áo quần. Một thân thể nở nang đầy hấp lực,
lồ lộ làn da mịn màng với bộ ngực căng đầy như tượng thần Vệ Nữ đứng
trước mặt Huy thách thức.
Anh vừa trở thế nằm dự định đứng lên. Không để vuột mất cơ hội,
Christina sấn tới và tự tay lột bỏ bộ pyjama của chàng đang mặc. Huy
hoàn toàn bị khuất phục bởi những kích thích tột độ của nàng.
Từ hôm đó, sau giờ tan học, Christina thường ghé vào nhà trọ của Huy
mãi đến khuya mới về nhà. Thấy con gái độ nầy đi về thất thường, ông
Thomas dò hỏi, cô bé cho biết đến nhà Huy nhờ hướng dẫn toán. Tin ở con
gái mình và người anh họ của vợ, ông cảm thấy an tâm.
Ra khỏi sở làm, Diệp lái xe thẳng đến nhà trọ của Huy. Nàng đứng tần
ngần một chặp lâu rồi đưa tay gõ vào cánh cửa. Christina xuất hiện nơi
khung cửa. Diệp lạnh lùng hỏi :
– Cô làm gì ở đây ?
– Thăm anh Huy.
– Ðâu cần cô thăm ?
Christina bốp chát
– Tại sao không !
– Tôi cấm cô.
– Ô hay, bà ghen đấy à ?
Diệp dang tay tát vào má Christina toé lửa. Cô bé trố mắt kinh ngạc rồi
dùng cả hai tay tấn công trả đũa. Từ trong phòng Huy nghe tiếng cãi vã
và tiếng đánh nhau, vội vàng chạy ra. Huy thấy Diệp ôm mặt khóc, còn
Christina giận dữ đóng sầm cửa lại, ra khỏi nhà.
Huy hấp tấp đến bên Diệp hỏi :
– Nó đã làm gì em ?
Thay vì trả lời, nàng đấm vào ngực Huy thùm thụp, tức tối la lên :
– Anh vô tình ! Anh tàn nhẫn ! Anh độc ác !
Huy nắm lấy đôi tay Diệp giữ lại nhưng nàng cố vùng ra rồi ôm chầm lấy Huy, vùi mặt vào ngực chàng khóc tức tưởi.
Huy ôm chặt Diệp vào lòng, lặng lẽ nghe hơi ấm của người yêu ngấm vào
trái tim giá lạnh suốt mười bốn năm của mình. Từng giọt lệ nóng âm thầm
lăn trên má chàng. Nước mắt tình yêu của hai người đã được chắt lọc từ
trái tim thử thách ở hai phương trời giờ đây kết tụ.
***
Gia đình ông bà Trương Hoàng Mẫn đến phi trường Ðà Nẵng đón vợ chồng cô
con gái Trương Hoàng Diệp từ Mỹ về thăm quê hương sau mười tám năm xa
cách.
Ánh nắng của tiết trời sắp vào Xuân nhuộm vàng cả phi cảng. Chiếc máy
bay Hàng Không Việt Nam vừa hạ cánh trên phi đạo, mọi người hồi hộp đợi
chờ.
Ông bà Mẫn hết đứng lại ngồi, mắt đăm đăm nhìn ra phi đạo khi chiếc máy
bay vừa dừng bánh. Hành khách lần lượt xuất hiện trên cửa phi cơ.
Những khuôn mặt rạng rỡ của người Việt ly xứ sắp được đoàn tụ với gia
đình nổi bật giữa đám người địa phương trầm mặc. Trong đoàn người hối hả
rời sân bay tiến vào khu hành khách, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng
của một người Mỹ mà gia đình ông bà Mẫn đặc biệt chú mục.
Chợt Diệp đột ngột xuất hiện, một tay kéo chiếc vali nhỏ, tay kia với
túi xách đựng tả lót và bình sữa. Nàng đang dớn dác tìm người nhà.
Bỗng người em gái của Diệp reo lên :
– “ Chị Diệp kia kìa !” Cùng lúc cả nhà nhận ra, gọi to lên :
– “Cô Diệp ! Chị Diệp ! Thầy Me đứng đây nè !”
Trước nỗi vui mừng đoàn tụ không ai để ý đến Huy đang bồng con đứng
phía sau vợ. Bà Mẫn ôm con gái vào lòng để rơi những giọt nước mắt mừng
mừng tủi tủi.
Ông Mẫn là người đầu tiên nhận ra sự có mặt của Huy, vội vàng đến siết chặt tay chàng :
– Con Diệp về thầy me chỉ mừng một, khi thấy con cùng về là niềm vui tăng lên gấp mười lần hơn cho gia đình ta.
Bà Mẫn bồng cháu ngọai từ tay Huy trao qua, vừa nựng cháu vừa trách yêu :
– Bố mẹ cháu hư lắm, cái việc trọng đại một đời mà giấu ông bà suốt mấy năm nay.
Diệp nhoẻn miệng cười với mẹ :
–
Chúng con bàn tính với nhau là dành cho thầy me một dịp bất ngờ, như
một món quà để tạ lỗi thầy me suốt bao năm đã phải trăn trở về việc con
lấy chồng khác.
Diệp âu yếm nhìn Huy rồi quay sang mẹ nói tiếp :
–
Ông William Thomas là ân nhân của con, vì vậy con đặt ơn nghĩa lên trên
tình yêu dành cho ông ấy. Cách đây ba năm, đứa con gái của ông bỗng
nhiên bỏ nhà ra đi, ông lên cơn nhồi máu cơ tim rồi qua đời.
Mẹ Diệp thì thầm : “Nguyện cầu Thiên Chúa dìu dắt linh hồn ông ấy sớm
về cõi thiên đàng”. Ông Mẫn cùng làm dấu Thánh giá với vợ rồi nói với vợ
chồng Diệp :
– Âu cũng là định mệnh !
Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 16/Aug/2017 lúc 9:53am |
Tư Chuột bị lay off ! Bước ra khỏi phòng ông Manager mà anh còn ngẩn ngơ. Mấy tháng nay nghe tin hãng sẽ lay off một số người, Tư Chuột không tin là mình trong số ấy, vì anh làm thâm niên, tay nghề cao, có lay off chăng là những công nhân mới vô làm mà thôi. Ai ngờ, họ chủ trương lay off những người lâu năm, đồng lương cao, thời buổi này tuyển thợ mới dễ dàng, lương start thấp sẽ giảm được chi phí ngân sách. Đau thật ! Tư Chuột đau vì phải đối diện với cuộc sống thì ít nhưng với vợ thì nhiều, có chật vật khó khăn thì cũng chỉ trong một thời gian ngắn rồi anh sẽ tìm được job khác, nhưng cái gương mặt chắc chắn sẽ tiêu điều của vợ mới giày vò anh nhiều. Anh rời hãng, chẳng muốn về nhà trong lúc này, anh vào một quán cà phê trong khu chợ Việt Nam, để nhâm nhi nỗi buồn và tìm cách lựa lời để thông báo với vợ cái tin ” lay off ” này. Gọi tách cà phê xong mà đầu óc anh vẫn rối tung lên, không biết mình đang nghĩ gì nữa, thì nghe thấy giọng nói quen quen phía sau: – Tư Chuột! Sao lang thang cà phê giờ này? Tư Chuột quay lại, nhận ra thằng bạn cùng làm một hãng trước kia: – Vinh hả, lâu lắm mới gặp mày. Từ ngày đổi qua hãng khác, thế nào? Vinh cười thoải mái: – Ngon lành, tao đi uống ly cà phê cho tỉnh táo, tao làm ca chiều. Còn mày, bộ đang lấy vacation nên tà tà cà phê cà pháo hả? Tư Chuột lắc đầu, chán nản nói gọn lỏn: – Lay off ! – Hồi nào? – Hồi nãy. Tao từ hãng ghé vào đây luôn. – Vậy mà tao tưởng mày ra đây để mộng mơ chứ, vì đây là quán “Mộng Mơ” mà. Tư Chuột thở dài: – Đáng lẽ phải có quán cà phê “Mộng Tàn” cho những người thất tình và thất nghiệp như tao bây giờ. Vinh sáng mắt lên: – Tao có ý kiến cho mày bớt chán đời. Nhân dịp này về Việt Nam chơi một chuyến đi, ở xứ Mỹ, bị lay off cũng là dịp để nghỉ ngơi, trong khi chờ đợi xin công việc khác. – Nghe mày nói tao biết ngay tới giờ này mày cũng chưa có vợ, mày có biết về Việt Nam là đồng nghĩa với ăn chơi không? Đã không làm ra tiền lại còn về Việt Nam ăn chơi, có chăng là con vợ nó khùng, nó mới cho đi. Vinh gọi một tách cà phê và vui vẻ nói chuyện với bạn: – Đúng là tao chưa có vợ, nhưng cũng sắp sửa. Hồi nào tới giờ tao vẫn ở chung với mẹ, bà già bao tao ăn ở, chỉ việc để dành tiền năm nay cưới vợ. Tư Chuột nhìn bạn, thấy tội cho nó quá mà không nỡ nói ra, vì ngày xưa anh cũng như thế, cũng hí hửng để dành tiền cưới vợ, để rước một mụ đàn bà về, dâng hiến cho nó tất cả sự tự do, tình yêu và tiền bạc. Và nó lên làm “boss” của mình lúc nào không hay. Chuyện trò một lúc Vinh đứng dậy ra về, để lại cho Tư Chuột một câu hứa hẹn: – Tao sẽ hỏi hãng tao và giới thiệu mày, cho tao số phone, có gì tao gọi lại ngay. Tư Chuột về đến nhà, tính ngủ một giấc mà không sao ngủ được, vậy mà lúc sáng sớm thức dậy đi làm, anh thèm được ngủ, chỉ muốn nằm thêm một chút nữa. Vợ anh làm nghề Nail, 9 giờ sáng rời khỏi nhà và 9 giờ tối mới về. Nó chăm chỉ, miệt mài làm việc để thực hiện giấc mơ: Mua một căn nhà to đẹp, rộng 3,000 sqf. trở lên, sân sau có hồ bơi và sân trước có hai chiếc xe BMW mới tinh cho xứng với căn nhà. Giấc mơ của vợ, chỉ liên quan tới anh một điều là phải làm ra tiền cho vợ hài lòng, chứ anh chẳng dính dáng gì tới sở thích nhà to, xe đẹp ấy cả. Nợ một đống chưa chắc gì sung sướng, thà cứ sống bình dân, bụi đời một tí mà thoải mái, đỡ lo. Tư Chuột đã từng giải thích với vợ rằng nhà mình chỉ có 3 người, ở làm gì hết căn nhà rộng đến thế? Cái hồ bơi lại càng lãng phí, em làm từ sáng đến tối, một tuần chỉ nghỉ một ngày, anh cũng vất vả làm việc, mấy khi rảnh mà bơi với lội ! Còn thằng cu Tí mới hơn một tuổi thì lại càng không thể bơi, nhưng có thể rớt xuống hồ bất cứ lúc nào nếu ta sơ ý. Hàng tháng phải thuê người tới clean up cho nước hồ sạch trong. Rồi tới mùa Thu, mùa Đông phải căng lưới ra, che lá, che rác khỏi rơi xuống hồ làm úng nước, làm nhiễm trùng nước? Bao nhiêu thứ gian nan, liệu em có thì giờ chăm sóc không?? Nhưng vợ đã gân cổ lên mà cãi: – Anh chẳng hiểu gì cả, dù mình xài hay không, nhưng cuộc sống cứ phải đầy đủ tiện nghi cho bạn bè… nể phục, và nhất là để em… chụp hình, quay video gởi về Việt Nam cho cha mẹ em, gia đình em… hãnh diện ! Cãi đi cãi lại nhiều lần, lần nào Tư Chuột cũng là người thua cuộc, anh chỉ có nước trông chờ mai này thằng cu Tí lớn lên, lấy vợ, lúc ấy vợ anh -bà Tư Chuột- sẽ sáng mắt ra, mới biết thương con, thương chồng, biết xót xa cho thân phận thằng đàn ông khi nhìn thấy con bị vợ nó hiếp đáp. Mệt mỏi, căng thẳng,Tư Chuột ngủ thiếp đi, khi anh tỉnh dậy thì đã nghe léo nhéo tiếng vợ, tiếng con trong nhà: – Hôm nay anh làm việc mệt lắm sao mà ngủ tới giờ này mới dậy? Anh đã đặt nồi cơm cho em chưa? Tư Chuột bối rối: – À… quên… để bây giờ anh làm. Anh lấy gạo vào nồi, cắm điện xong xuôi rồi ra chơi với con, đợi vợ tắm xong, ra nấu cơm tối như thường lệ. Chị Tư Chuột hớn hở khoe: – Hôm nay em gặp bà khách sộp cho tiền típ hậu hĩ. Giá người nào cũng như bà ta thì em làm giàu mấy hồi. Thấy vợ đang vui, anh chớp ngay thời cơ, thông báo cho nó xong sự đời: – Anh mới bị lay off sáng nay! Tức thì mặt vợ anh sa sầm xuống, bất ngờ và nhanh chóng như những đám mây kéo tới báo hiệu một cơn mưa giông: – Trời ơi, thời buổi này mà lay off thì chết người ta, cái hãng của anh sao mà cà chớn quá vậy? – Cách đây vài tháng anh được lên lương và lãnh tiền bonus, em đã khen hãng anh tử tế, biết điều. Vậy mà… Vợ không để anh nói hết ý, quay ra oán trách mọi tình huống: – Cũng tại bọn khủng bố, tại nước Mỹ từ ngày mang quân đánh nhau với Iraq, làm kinh tế Mỹ lao đao, làm anh bị thất nghiệp. Anh an ủi vợ: – Nhưng mà thôi, anh có tay nghề thợ tiện cũng dễ xin việc mà em. – Người thất nghiệp một đống kia kìa, mà hãng xưởng có mở thêm ra đâu. Vợ anh não nề thở dài. – Từ từ rồi cũng tìm được việc, thiên hạ bị lay off đã có ai chết đâu? – Nhưng sẽ cản trở bao nhiêu thứ, anh biết không? Mắt vợ anh chợt sáng lên: – À, hay là anh học Nail đi, tay nghề mà khá còn chắc ăn hơn hãng xưởng, chán làm tiệm này thì đi làm tiệm khác, tha hồ bay nhảy. – Các bà làm nail cứ bay nhẩy như vậy cũng khổ cho chủ, không biết đâu mà tính, hèn gì trên báo, mục rao vặt la liệt “Cần thợ Nail” tưởng như đang thiếu thợ Nail trầm trọng. Người Việt Nam làm ăn với nhau nhiều khi chẳng hợp đồng gì cả, chủ tiệm Nail hay chủ nhà hàng, cứ thuê mướn thợ… bằng miệng. Anh đầu bếp đòi lên lương không được, lựa giờ cao điểm, ngày cuối tuần khách đông là… xin nghỉ bệnh ở nhà, chủ mà không có tay nghề hay thuê mướn người khác kịp thời thì chỉ có nước dẹp tiệm. Bởi vậy chủ Nail hay chủ nhà hàng lúc nào cũng thấp thỏm lo đề phòng và… đối phó với đám thợ. – Anh đừng có lan man sang chuyện của người khác, hãy đi vào vấn đề, anh có học Nail không thì bảo? Vợ anh sốt ruột gắt lên. Anh khẳng định: – Anh làm thợ tiện, tay cầm sắt, thép quen rồi, cầm tay đàn bà mà làm việc thì chết người ta, và chết… cả anh nữa vì… bối rối và cảm động. – Thôi đừng có đùa, mục đích của mình là kiếm tiền mà? – Nghề Nail cũng như bất cứ nghề lương thiện nào cũng đều đáng quý em ạ, em làm tiền không thua gì anh, anh đâu dám chê nghề Nail của em, anh chỉ muốn làm công việc đúng tay nghề, sở thích. Vợ anh vẫn chưa hài lòng: – Được rồi, em chờ đấy! Nhưng trong thời gian chưa có việc làm thì anh hãy nghe đây: Bắt đầu từ ngày mai thằng cu Tí sẽ ở nhà với anh để tiết kiệm tiền baby sit, và anh kiêm luôn phần bếp núc, dọn dẹp nhà cửa để tiết kiệm thời gian cho em đỡ mệt. Anh Tư Chuột đồng ý, còn hơn là ngồi không, nó… ngứa mắt, bắt anh đi học Nail. Cái chuyện nhà tưởng đơn giản thế mà Tư Chuột đã làm quần quật cả ngày, nội việc trông thằng cu Tí cũng đủ điên ruột, cho nó ăn, cho nó ngủ, thay tã lót, áo quần, rồi nấu cơm theo những bài bản mà vợ đã đưa ra. Màn dọn dẹp nhà cửa mới đáng sợ, Tư Chuột dọn tới đâu thì cu Tí bày ra tới đó. Nhưng dù bận rộn tới đâu Tư Chuột vẫn không quên mỗi ngày đọc báo, mở computer để tìm việc. Tiền trợ cấp thất nghiệp đã làm thu nhập nhà này thấp đi, mà lại chỉ cho giới hạn có 6 tháng, thời gian cứ vùn vụt trôi qua làm Tư Chuột lo âu thật sự, job thợ tiện người ta vẫn cần nhưng có nơi trả lương quá thấp so với khả năng của anh, hoặc nơi thì xa nhà, không thuận tiện. Đi làm là một hành trình mỗi ngày và lâu dài, không ai muốn tiêu phí thời gian dài trên đường đi đường về cả. Buồn tình và thất vọng Tư Chuột quay ra mua vé số, ông thần tài Mỹ đã gõ cửa mấy người Việt Nam rồi, biết đâu sẽ có ngày tới phiên Tư Chuột? Nồi canh đang sôi lên sùng sục, Tư Chuột chưa kịp nêm mắm muối, thì thằng cu Tí thức dậy gào khóc inh ỏi, có lẽ nó đói và tã ướt cần thay, toàn là những việc cấp bách làm Tư Chuột bối rối không biết nên làm việc nào trước. Đang lúc tình huống hoả mù như thế, cái điện thoại không biết điều lại reo lên ầm ĩ, không phải hai ba lần rồi thôi, mà liên tục như hối hả, thúc giục anh phải nhấc lên nghe nó mới chịu. Đó là Vinh, thằng bạn mà anh đã gặp ở quán cà phê cách đây mấy tháng, may quá, tí nữa thì anh vọt miệng… chửi thề vì tưởng mấy thằng quảng cáo. – Tư Chuột ơi, có tin vui đây. Tao đã giới thiệu mày cho boss của tao, nay họ cần và mời mày đến phỏng vấn, sáng mai đến hãng tao nhé. Mặc cho con khóc bò lăn lóc trên sàn nhà, mặc nồi canh đang sôi, anh hí hoáy ghi địa chỉ và số phone của hãng. Hãng này gần nhà, đúng như điều anh mơ ước. Sáng hôm sau đợi vợ rời khỏi nhà, Tư Chuột mang cu Tí đến nhà bà Baby sit cũ. Người Việt Nam với nhau dễ lắm, giờ giấc, thời gian uyển chuyển, muốn thôi lúc nào cũng được, và muốn gởi lại thì cứ mang tới, chẳng phải giấy tờ luật lệ gì cả. Thật ra ở đời cái gì cũng có qua có lại, dễ người dễ ta, rất công bằng, có những lần cu Tí bị ngã sưng môi, mẻ trán, vợ chồng anh xót xa nhưng có làm khó dễ gì bà Baby sit đâu. Chẳng những thế mà thỉnh thoảng còn biếu bà ít quà cho vui. Có lần anh đến đón cu Tí về sớm để đi bác sĩ, thấy bà ấy đang nằm khểnh ở ghế sofa coi phim Hồng Kông hay Hàn Quốc gì đó, chắc đang đến hồi gây cấn, mắt bà còn rưng rưng lệ, mặc cho vài ba đứa trẻ chơi đùa với nhau, nên chuyện chảy máu, sưng môi chắc không phải chỉ riêng thằng cu Tí. Tư Chuột đến hãng với một tờ resume đầy đủ quá trình kinh nghiệm, tay nghề. Cuộc phỏng vấn thông qua dễ dàng, họ nhận anh vào làm với mức lương anh đòi hỏi tương đương mức lương nơi hãng cũ. Tư Chuột thấy lòng thơ thới hân hoan. Không cần phải trúng số độc đắc, trong cuộc sống vẫn có những lúc “trúng số” nho nhỏ như thế này cũng đủ vui sướng rồi, mà tại sao người ta cứ khao khát chờ đợi những giấc mơ “Độc đắc” xa vời, hầu như không bao giờ đến nhỉ? Rời khỏi hãng,Tư Chuột không đi đón con, không về nhà ngay. Anh ghé vào quán cà phê hôm nọ, quán Mộng Mở đây mà. Hôm nay thì anh tha hồ mộng mơ. Ôi, có những chuyện đời thường, bỗng trở thành những giấc mơ thèm khát, giấc mơ ấy là anh sẽ trả công việc bếp núc lại cho vợ, và trả thằng cu Tí lại cho… bà baby sit. Anh chán làm cái công việc nội trợ lắm rồi! Anh sẽ trở về vị trí một anh thợ tiện khéo tay, giỏi việc tại hãng xưởng. Tối nay khi vợ về, anh sẽ hiên ngang nói vào mặt vợ mà không cần phải đợi thời cơ lúc nó vui như hôm anh bị lay off nữa: – Anh có việc rồi, tuần tới đi làm. Chắc rằng mặt vợ anh sẽ tươi tỉnh lên, như sau cơn mưa trời lại sáng, sẽ khen cái hãng vừa mướn anh là tử tế, dễ thương, và bà Tư Chuột lại có quyền tiếp nối giấc mơ: một ngôi nhà rộng 3,000 sqf trở lên, có hồ bơi và hai cái xe BMW lộng lẫy đậu trước cửa cho mọi người… nhìn thấy. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 17/Aug/2017 lúc 11:20am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 19/Aug/2017 lúc 9:31am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 20/Aug/2017 lúc 9:01pm |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 21/Aug/2017 lúc 6:58am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 22/Aug/2017 lúc 7:22am |
Chồng Em Bắc Kỳ 54
Hồi nhỏ, mỗi lần nghe hai chữ “Bắc Kỳ” tôi tự nhiên thấy mất cảm
tình. Những hình ảnh của các bà, các cô khăn quấn mỏ quạ, răng đen ánh
hạt huyền, còn các ông thì hút thuốc lào kêu két két, đi đâu cũng đủng
đẳng đeo theo cái điếu cày, của những màn đánh ghen, chửi thề nghe như
hát cải lương mà không hiểu gì, của cái tính keo kiệt dân xứ Bắc là
những gì vẫn thường ám ảnh trong đầu bọn trẻ chúng tôi. Trong trường gặp
mấy cô em “Bắc Kỳ nhỏ nhỏ” là bọn Nam Kỳ Lục Tỉnh chạy xa. Ăn uống thì
một con tôm cõng ba hạt muối, chém to kho mặn, rau muống luộc chấm mắm
tôm cũng xong một bữa cơm, dư đồng nào dắt vào ruột tượng. Mấy nơi dân
Bắc Kỳ tụ lại sống chung với nhau như Phú Nhuận, Lăng Cha Cả, Xóm Mới,
Vườn Chuối, Vườn Xoài, Cái Sắn, Hố Nai, Gia Kiệm thì đến “Việt Cộng”
trước và sau tháng 4 năm 1975 cũng phải chào thua! Nhà thờ mọc lên san
sát, xứ này đến xứ kia sáng sáng chuông nhà thờ thi nhau đổ có muốn ngủ
nướng cũng phải bò dậy. Vậy mà nếu ai đụng đến một chút là “tiên sư tổ
bố nhà mày, để ông, để bà dậy cho mà biết nhá!...” Những tài xế lái xe
chạy qua ngả Hối Nai, Gia Kiệm nhiều lần phải toát mồ hôi hột mỗi khi sơ
ý để xẩy ra tai nạn.
Trở lên là những hình ảnh tôi có được về người Bắc Kỳ. Những hình
ảnh này dường như nó đã ăn sâu vào tâm trí tôi trong suốt thời gian còn
cắp sách đến trường. Sau này nhờ ơn ông chồng Bắc Kỳ “giải phóng” mà tôi
mới biết mình sai, và cũng từ đó, tôi yêu, tôi mến người Bắc. Nếu ai
hỏi tôi, thì tôi rất hãnh diện trả lời: “Chồng em Bắc Kỳ 54 đấy!”
Nhớ lại thời còn là nữ sinh St. Paul, đa số bọn con gái chúng tôi
đều mơ mộng các chàng Taberd hay một trường Tây vì đa số dân ở đó là con
nhà giầu, công tử có nhiều tiền, nói tiếng Pháp, và nhiều chàng còn
mang song tịch Việt-Pháp. Nhưng thói đời dường như trái ngược, phần đông
dân St. Paul chúng tôi đều bị mấy anh Bắc Kỳ “dzớt”. Có phải là “ghét
của nào trời trao của đó” không? Hay tại con trai Bắc Kỳ dẻo mép, lỳ, và
biết tâm lý con gái. Ba tôi thường nói với chúng tôi phải tránh xa bọn
con trai Bắc Kỳ. Chúng nó nói “con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng bò
ra”. Nhưng nghe rồi thì khổ cả đời!!!
Riêng tôi thì chẳng lo gì trai Bắc Kỳ theo tán tỉnh, vì cả tuần
trong trường với các Soeur. Đi về đã có tài xế đưa xe đến đón chung với
chị và em gái. Ngoài ra trong nhà còn có hai ông anh một ông đệ tam, một
ông đệ tứ đẳng huyền đai Thái Cực Đạo (Tae Kwon Do) thì lo gì bị trai
Bắc Kỳ tấn công hay bắt cóc. Còn những ngày nghỉ lại được ba bảo chú tài
xế chở về quê ngoại ở Cái Bè để đùa chơi với sông nước, với vườn trái
cây, với đồng ruộng thẳng cánh cò bay. Đã vậy ông già tôi thuộc loại
nghiêm khắc, đi đứng, giờ giấc luôn phải rõ ràng: đi đâu, với ai, lúc
nào, và bao giờ về. Tóm lại, từ ba má đến các anh chị tôi, và cả chính
tôi “hổng” ưa Bắc Kỳ.
Ghét Bắc Kỳ nhưng lại lấy Bắc Kỳ. Chuyện tình của tôi với chàng trai
Bắc Kỳ bắt đầu từ một chiều thứ Bảy. Hôm đó, anh Năm của tôi, thiếu úy
tùy viên cho một vị chỉ huy trưởng nào đó về chơi và dẫn theo một sỹ
quan bạn của anh. “Người đâu nước họ, chẳng nọ thời kia,” vừa gặp tôi là
cứ chăm chăm nhìn từ đầu xuống chân làm tôi thấy mắc cở muốn chết. Sau
này tôi mới biết chàng là một trung úy làm trong phòng hành quân và là
bạn thân của anh Năm. Người trông lịch sự, trí thức, và thêm chất lính
nên không đến nỗi tệ. Khổ cái vừa mở miệng ra đã biết đó là Bắc Kỳ:
“Không dám ạ! Vâng! Không dám ạ!” Lại còn gọi tôi là “bé”. Tôi nghe
chàng ta nói thầm với anh Năm: “Mày cho tao làm em rể mày nha. Em mày
xinh gái quá!”
Chuyện gì thì được chứ chuyện “làm em rể” coi bộ khó. Bởi sau lần
đầu ra mắt đó, toàn bộ gia đình tôi đều “chê” chàng. Thứ nhất, vì tôi
đang có chàng võ sĩ bạn của anh Tư trồng cây si, mà chàng là người Nam.
Thứ hai, ba má tôi rất khó về chuyện tình cảm của các con. Thứ ba, cả
nhà tôi đều không ưa Bắc Kỳ!
Nhưng đúng như lời ba tôi nói, “Bắc Kỳ nó nói con kiến trong lỗ nghe
bùi tai cũng bò ra”. Một vài tuần sau đó, anh Năm đánh lừa chở tôi đi
ăn kem với chàng và tôi thấy “mê” cái lối nói chuyện và phong cách người
lớn của chàng. Không như những tin đồn về Bắc Kỳ keo, Bắc Kỳ kẹo kéo,
chàng chi cách rất hào sảng, mặc dù mỗi lần đi chơi như vậy với anh Năm
và với tôi, chàng đã phải dành dụm, và nhịn ăn cả nửa tháng lương. Còn
về cái tài thu hút và kể chuyện thì khỏi nói. Người ta chỉ cần cái
miệng, nụ cười, và ánh mắt là đủ để làm mê mẩn lòng người rồi, nhưng ở
chàng thì có cả ba. Nụ cười và ánh mắt chàng trông rất đa tình, còn cái
miệng thì giẻo như kẹo kéo. “Bé! Bé của anh”, “Bé muốn gì anh mua tặng
bé!”, “Nhìn bé là trái tim anh thổn thức!”... Một hôm chàng trổ tài nói
tiếng Pháp với anh Năm và tôi. Chàng thừa biết là gia đình tôi ai cũng
học trường Pháp từ nhỏ, nhưng không biết vì cao hứng hay vì để tán tỉnh,
chàng kể câu chuyện tiếng Pháp mà mãi đến hôm nay mỗi khi nhớ lại, tôi
vẫn thấy cái xạo, nhưng lại đã trót yêu cái xạo của chàng.
Chàng kể là một anh lính nọ trong phiên gác đêm ở bìa rừng, không
biết vì ngủ gật hay vì sợ, anh nổ súng khiến cả đồn lính nhốn nháo. Cấp
chỉ huy của anh ra hỏi, anh diễn tả bằng một loại tiếp Pháp nhà quê:
“Lúy bớp, lúy pá bớp. Lúy gầm, lúy gừ, lúy măng dê me xừ, lúy măng dê
mỏa, mỏa tia rê lúy”. Tôi và anh Năm nghe xong nhìn nhau không hiểu gì.
Anh Năm hỏi lại:
-Mày nói gì, tụi tao học tiếng Pháp từ nhỏ sao nghe không hiểu?
Chàng tỉnh bơ trả lời:
-Tại tiếng Pháp cậu không tới. Này nhá, anh lính đó trả lời vị chỉ
huy là trong bóng đêm anh nhìn thấy một con cọp tiến vào đồn lính nên
anh phải nổ súng. Cọp nghe tiếng súng đã bỏ chạy.
Thấy anh Năm và tôi còn ngơ ngác, chàng lên mặt cắt nghĩa tiếp:
-Lúy bớp (nó là con bò), lúy pá bớp (nó không phải bò), lúy gầm, lúy
gừ. Trông như bò mà không phải là bò lại còn biết gầm, biết gừ, biết ăn
thịt ông và ăn thịt tôi nữa thì là con cọp chứ con gì. Vì vậy mà phải
bắn nó.
Nghe chàng cắt nghĩa, anh em tôi cười quá chừng. Thì ra đó là câu truyện
ông thày Pháp văn của chàng đã bịa ra để dậy về động từ manger (ăn) và
động từ tirer (bắn).
Chuyện tình của tôi và chàng vừa bước vào những chặng đầu êm ả của bốn
mắt nhìn nhau không nói ấy, bỗng nhiên biến cố 30 tháng 4 năm 1975 ập
xuống cho cả miền Nam. Chúng tôi mất liên lạc.
Sau khi tốt nghiệp năm đó, tôi về nhà giúp ba má, trông nom công việc
nhà, vì ba tôi không muốn để bọn Cộng Sản nhòm ngó. Nếp sống sống đài
các tiểu thư của tôi và anh chị em tôi chấm dứt từ đây. Dưới những khắc
nghiệt của đời sống trong chế độ Cộng Sản, năm 1980 ba má lo cho tôi và
em trai Út vượt biên. May mắn chuyến đi tuy vất vả nhưng trót lọt, chúng
tôi qua đến Thái lan trong tình trạng rất khó khăn. Phần vì quen lối
sống tiểu thư nên hòa mình trong trường như vậy thấy khó sống quá. Nhưng
rồi cũng phải sống. Lo lắng về những chuyện gì sẽ xẩy ra cho mình và em
trai mình trong những ngày tháng kể tiếp, và hôm đó sau thánh lễ Chúa
Nhật, tôi đang còn nán lại dưới chân đài Đức Mẹ lòng tràn đầy khổ đau
thì bỗng nhiên có ai động nhẹ vào vai. Quay lại thì là chàng.
-Bé sang đây bao giờ, sao không thấy đến trình diện Ban Trại Trưởng?
-Mới tới hồi qua. Ủa mà sao anh cũng ở đây?
-Chuyện dài nhân dân tự vệ, để mai mốt rảnh anh kể cho nghe. Bây giờ “bé” ở khu nào? Cần gì cho anh biết nào?
Thì ra sau khi miền Nam mất, chàng trốn lên Hố Nai rồi Gia Kiệm, và sau
cùng xuống Cái Sắn ở ẩn tìm đường vượt biên. Ba lần thất bại, bị rượt
bắt thoát chết. Lần thứ 4 may mắn qua được Thái lan. Nhờ gốc gác nhà
binh, lại thêm chút vốn liếng Anh Văn, chàng đang làm thiện nguyện cho
cơ quan thông dịch của trại. Tôi cũng nhờ có tiếng Pháp, nên được chàng
giới thiệu vào làm giúp thông dịch các hồ sơ đi Pháp. Cũng nhờ ở đây tôi
mới khám phá ra khả năng tiếng Pháp của chàng chỉ là vừa đủ để thi tú
tài Việt. Tiếng Pháp mà sau này tôi vẫn chọc quê chàng là tiếng Tây
“Tây Ninh”. Mỗi lần như vậy, chàng đều chống chế: “Anh mà không xổ nho
như vậy thì sao có người lúc đó tròn xoe con mắt ngó anh để anh tìm thấy
hình ảnh của anh trong đôi mắt đó chứ?” Nghe mà thấy ghét.
Khi nghe tin tôi quen lại với chàng ở xứ lạ, quê người, cả nhà đều lo
lắng chỉ sợ tôi bị gạt. Riêng ba má tôi khi nghe anh chị em nói tôi gặp
lại chàng đã phản ứng rất gay gắt: “Thà nó lấy ba Tàu, Tây đen, Mỹ,
Thái, Miên, Lào gì cũng được. Lấy Bắc Kỳ là tao không ưng.” Có lẽ ông
không có thiện cảm với người Bắc vì ông hay kể cho chúng tôi nghe ở đồn
điền Bàu Cá của ông, hàng đêm vẫn có những người dân di cư chung quanh
nhảy rào vào ăn cắp trái cây, gây thiệt hại nhiều cho ông. Ông còn nói,
làm xui với Bắc Kỳ họ nói gì tao không hiểu. Tao không biết ăn thịt chó.
Tao không ăn được rau muống và mắm tôm…
Được gia đình chấp thuận hay không, cuối cùng thì tôi cũng từ giã chàng
sang định cư ở Orange County, California sống với người cậu họ. Tại Mỹ
chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua thư từ và điện thoại, nhưng
chuyện tình cảm thì không thể tiến xa được một bước. Tôi vừa đi làm nhà
hàng vừa đi học, còn chàng cũng vừa lao động vừa đi học. Một sự tình cờ
xẩy ra khiến cho tình cảm của chúng tôi đi vào thêm những rắc rối. Số
là ông cậu bà mợ của tôi rất mê nhẩy đầm. Tuần nào không đi nhẩy thì
nhớ. Nhưng đi nhẩy đầm riết kiếm đâu ra tiền, đành bắt tôi trở thành cái
mỏ vàng khai thác. Bởi vì khi tôi đi với cậu mợ thì đương nhiên có
những chàng khác cùng đi, và như vậy cậu mợ tôi được vào cửa free.
Hồi đó một chàng tự xưng là không quân theo bám tôi rất sát. Hầu như
tuần nào cũng ghé nhà cậu mợ để đón chúng tôi đi nhẩy đầm. Đã có lần
chàng hào sảng đưa cho tôi mấy cái Visa và Credit Card, cho tôi luôn cả
p***words của chàng và nói tôi muốn xài gì tùy ý. Mợ tôi thấy vậy nói
với tôi: “Dại gì mà không xài. Tiền cho gái mà!”, nhưng tôi không muốn
vì trong tim tôi lúc này vẫn chỉ có chàng. Tôi đã trả lại những thẻ đó,
và cầu cứu chàng. Nghe tôi nói, chàng bảo tôi cho chàng vài ngày để thu
xếp công việc và sang với tôi. Sở làm chàng không có chi nhánh ở
California, nên chàng đành phải làm đơn thôi việc. Nhưng có một điều
khiến tôi lo sợ, đó là nghe rằng ông không quân này dân Bình Định có võ
dữ lắm. Và tôi đã nói với chàng:
-Ông phi công đó có võ anh ơi! Coi ổng cũng ngầu lắm.
-Nó là lính, anh cũng là lính. Nó có võ, anh cũng có võ chưa chắc ai hơn ai?
Nghe chàng nói chàng có võ, tôi nghĩ lại vốn liếng tiếng Pháp của chàng, nên hỏi chàng:
-Em hỏi thiệt anh đừng buồn nghe. Anh có võ thiệt không? Em sợ anh có võ cũng như anh biết tiếp Pháp vậy.
Nghe vậy, chàng không buồn mà còn cười như nắc nẻ ở đầu dây:
-Tiếng Pháp của anh đâu đến nỗi tệ chứ. Miễn sao có người học trường đầm nghe mà không hiểu là đủ rồi.
Qua California cỡ chừng 3 tháng thì chàng mới tìm được việc làm và ổn
định nơi ăn chốn ở. Nhờ chàng, tôi tự tin hơn và nhất định không đi nhẩy
đầm nữa. Cũng nhờ một vị hảo tâm đã nhận tôi làm con nuôi giúp đỡ về
kinh tế, nên tôi và cậu Út ra ở riêng để trở lại học full time. Điều này
làm phiền lòng cậu mợ.
Thời gian quen nhau cũng đã dài, và đã làm hao mòn nhiều kiên nhẫn, tuy
nhiên, việc cưới xin vẫn dậm chân tại chỗ. Cả nhà chỉ có anh Năm là tán
đồng, vì anh biết chàng từ trong đơn vị. Ngoài ra người chống đối nhất
vẫn là anh Tư vì bạn anh Tư chính là người từng trồng cây si trước cửa
nhà tôi, và đến bây giờ anh vẫn còn độc thân. Mấy năm trước khi có dịp
về thăm quê, tôi gặp anh sang chơi và hỏi anh sao anh không lo lập gia
đình. Anh trả lời: “Anh đã có một người rồi, nhưng người ấy lại bỏ anh
đi lấy chồng.” Tôi rất trân trọng sự chung tình của anh, nhưng đối với
tôi người chồng Bắc Kỳ 54 vẫn là number one.
Sau gần 5 năm chờ đợi, có lẽ ba tôi sợ tôi ế chồng và làm gái già ở
ngoại quốc chăng. Cũng nhờ có ông cậu bên Mỹ nói vô, và anh Năm ở Việt
Nam nói vào, ba tôi cuối cùng cho chúng tôi tổ chức đám cưới. Sau ngày
cưới, chúng tôi thường xuyên thư từ và điện thoại với ba má tôi, nên lần
lần ông đã bị chàng cảm hóa. Trước khi ông qua đời 10 năm trước đây,
ông đã sang Mỹ và ở với chúng tôi 2 tuần. Mặc dù tôi cũng có các anh chị
em khác ở Mỹ, Pháp, Bỉ, Hòa Lan nhưng ông nhất định dành thời giờ ở với
chúng tôi. Không biết chàng làm gì với ông bố vợ mà trước khi về lại
Việt Nam, lúc chỉ có hai cha con, ông đã nói với tôi một câu rất yên ủi:
“Mày có phước đa. Kiếm được thằng Bắc Kỳ tốt quá ta. Ba biết vậy gả
phức mày cho nó từ sớm để mày đỡ cực khổ!” Nhưng có lẽ ông ưng ý nhất là
một lần sau khi ăn cơm xong, chàng lao vào bếp rửa bát. Thấy vậy, ba
tôi nói với chàng:
-Việc đàn bà con gái, sao làm chuyện đó làm gì con?
Nghe ba tôi nói với chàng bằng tiếng “con” ngọt ngào, thân thương quá khiến tôi rươm rướm nước mắt. Và chàng đã gọn ghẽ đáp lại:
-Việc trong nhà là việc chung thưa ba. Con chỉ sợ con gái ba mệt thôi!”
Nói đến ông xã của tôi, Bắc Kỳ thứ thiệt. Theo cha mẹ di cư vào Nam năm
54 bằng tàu há mồm. Sống và lớn lên ở Gia Kiệm, sau đó lên Sàigòn học và
đậu Tú Tài II ban Toán rồi đi lính làm sĩ quan. Tính tình cẩn thận và
tiết kiệm chứ không keo kiệt. Hồi đầu tôi thường lẫn lộn mấy chữ tiết
kiệm và keo kiệt nên hiểu lầm chàng. Dĩ nhiên chàng hào hoa và nói năng
khéo léo. Thêm vào đó là có tính khôi hài hết xẩy. Chịu khó và thực tế
hơn mấy công tử Tabert ông xã của vài đứa bạn tôi.
Sau những năm tháng chung sống, đúng như lời ba tôi đã nhận xét, tôi may
mắn và hạnh phúc vì có người chồng với ý thức trưởng thành và sự chung
thủy tuyệt đối. Câu nói “Trai Bắc Kỳ lấy vợ Nam Kỳ phè cánh nhạn” với
tôi chỉ đúng một nửa, vì trong trường hợp của tôi, người phè cánh nhạn
chính là tôi, và các con. Nói ra sợ mắc cở, nhiều hôm công việc bề bộn
tôi không kịp nấu ăn thì chàng là người đầu bếp tốt nhất. Ngoài ra còn
là ủi quần áo cho vợ con nữa. Còn việc rửa chén bát sau bữa ăn là
“chuyện nhỏ” đối với chàng. Chàng thường nói: “Vợ cũng như chồng, ai
cũng phải có trách nhiệm chung. Trong gia đình, ai cũng mệt, cũng cực
cả, nên làm gì được cho nhau thì cố mà làm. Tình yêu là cái “chó” gì khi
chỉ nói cái miệng!”. Tôi thích nhất câu nói kiểu Bắc Kỳ này của chàng.
Nói cho đúng Bắc, Trung, hay Nam cũng tùy từng người. Và đó là lý do tôi
vẫn tự hào “Chồng em là Bắc Kỳ 54”.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22237 |
Gởi ngày: 23/Aug/2017 lúc 9:37am |
Tôi
là út chính thức trong một gia đình đông con. Ba mạ tôi “trời cho” đẻ
được mười đứa vuông tròn, có một chị bị “thần linh” bắt đi khi còn bé,
nếu còn sống, sĩ số đông đúc thịnh vượng ấy có thể lập nên một đội bóng
đá: Mười một niềm hy vọng. Bảo tôi là út chính thức, út chính hiệu,
bởi vì trên tôi có hai út khác: Út anh và út em. Đừng ngạc nhiên, tựa
như nhà hàng xóm có anh Thôi, chị Nữa, anh Thêm, anh Chót, chị Cuối (chứ
không phải Cuội). Nói chung, chuyện vợ chồng, người ta không mấy quyết
tâm, đêm hôm khuya khoắt, nguồn cơn nào xúi dục khiến họ dễ “cháy giáo
án” để lao động vượt chỉ tiêu? Nói theo kiểu thời nay, đọc báo thấy dự
trù cho việc đầu tư công trình ban đầu là chín mươi triệu, sau thâm
thủng quá độ và nhà nước tái xanh mặt máu tổng kết số nợ lên đến một
trăm tỉ đồng! (Chuyện nhỏ). Hồ Đình Nghiêm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 191 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |