Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: MƯỜI ĐIỀU RĂN NGƯỜI GIÀ | |
<< phần trước Trang of 68 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 07/Oct/2017 lúc 6:38am |
Ông Cụ Già Trong Nursing HomeTôi gặp ông cụ già trong nursing home, Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 07/Oct/2017 lúc 11:28am |
"Thọ" chưa hẳn là may mắn Cứ mỗi lần có dịp phải vào nhà dưỡng lão để thăm người quen hay bạn bè, tôi thường có những suy nghĩ và ám ảnh, liệu rồi sau này lúc già yếu, bệnh hoạn, tôi có phải vào nằm ở đây không, mà ví như cha mẹ tôi còn sống, tôi có khả năng nuôi nấng săn sóc cha mẹ tôi ở nhà không hay lại phải đưa quý cụ vào đây? “Nước mắt chảy xuôi” là thành ngữ Việt Nam nói đến tình thương chỉ có thể từ cha mẹ dành cho con cái, theo dòng thuận của đời người, từ cao xuống thấp, để khuyên chúng ta đừng đòi hỏi một sự báo đáp từ con cái. Nhưng sự thật, các bậc cha mẹ cũng buồn lòng khi thấy con cái đối xử với mình tệ bạc, nhất là đến tuổi già, bệnh tật, có khi bị bỏ quên, cha mẹ cảm thấy cô đơn, cần sự an ủi, săn sóc. Trong một bài viết về nỗi niềm của cha mẹ già bị bỏ quên trong xã hội hôm nay, tôi nhận được lá thư của một vị cao niên ở tận miền Ðông, bày tỏ ý kiến của cụ: “Tôi đã khóc, khóc cho chính mình và cho ai trong tuổi già ở xứ này. Ông kể lại có cụ già đã chết cả một hai tuần, không ai biết. -Con cái ở đâu? Ðó là những người có con mà còn vậy, còn những người không con thì chắc phải vô trường hợp này quá. Vì tôi không con gái, chỉ hai ‘đực rựa’, một ở Cali, một ở gần đây, nhưng ít khi kêu, và có khi không kêu hỏi thăm được một tiếng, lúc cần tiền hay cần gì đó mới kêu. - Có lúc tôi nghĩ: Hay mình bất hiếu với cha mẹ nên con cái nó bạc với mình chăng? Ở Florida này cũng có một bà Việt Nam ở riêng, mỗi tuần có cậu con trai mang đồ ăn tới. Hôm đó cậu ta kêu cửa, nhưng không ai ra mở. Cậu ta tưởng bà cụ đi vắng bèn treo gói đồ ăn vào hàng rào cổng. Mấy ngày sau trở lại, thấy gói đồ ăn vẫn còn, mới khám phá ra bà mẹ đã chết. -"Thật là thảm!” Ðây chắc chắn là chuyện này có thể tránh được. -Nếu mẹ ở nhà riêng, con nên có một cái chìa khóa nhà để dùng lúc cần thiết. -Ðem thức ăn đến cho mẹ, khi mẹ đi vắng, dù bận thế nào đi nữa, thì cũng vào nhà, để thức ăn vào tủ lạnh cho mẹ. -Nếu mẹ ngủ thì cũng vào nhà xem mẹ có khỏe không? -Ðiện thoại cho mẹ nhiều lần mà không nghe trả lời thì phải nhờ người ở gần, đến gõ cửa nhà mẹ xem sao, hay vội vàng chạy lại xem sự thể thế nào? -Câu chuyện như trên có thể xẩy ra bất cứ ở đâu. -Trái tim của người mẹ có nhiều chỗ dành cho đứa con, như đôi cánh của một con gà mẹ có thể dang ra che kín mười đứa con bé dại, nhưng người mẹ có chỗ nào trong trái tim của con. Ngày xưa, mẹ chưa bao giờ biết nói tiếng “bận” với con. -Khi đang ăn mà con “làm bậy” cũng phải buông đũa đứng dậy. -Nửa đêm dù đau yếu, mỏi mệt nghe tiếng con khóc cũng phải mở mắt, vỗ về và ôm con vào lòng. -Sao các con bây giờ vẫn thường nói tiếng “bận” với cha mẹ. -Vì bận nên các con đưa cha mẹ già lú lẫn vào nursing home, -Vì bận, nên theo lời một cô y tá cho biết, nhiều gia đình bỏ cha mẹ vào đây rồi không bao giờ lui tới thăm viếng. -Cô cho biết nhiều người đã ở đây năm sáu năm rồi, không hề có ai lai vãng. -Có bao nhiêu lý do để những đứa con có thể nêu ra để không còn chỗ nào trong lòng, nhớ đến cha mẹ. -Đàn ông chúng ta nên vui, vì hiện nay trong các nhà dưỡng lão 70% là quý bà, vì các ông đã quy tiên sớm hơn vợ mình, thông thường ít nhất là 6 năm, để ngày nay khỏi phải chịu cảnh cô đơn, buồn tẻ. -Trước ngày Giáng Sinh tôi có dịp vào viếng thăm một người bạn sắp qua đời trong một nursing home. Trên hành lang dẫn vào phòng người bạn, và ngay trước chỗ làm việc của nhân viên ở đây, tôi thấy nhiều ông bà cụ ngồi trên những chiếc xe lăn, nhìn những người qua lại. Các cô y tá đã sắp xếp cho các cụ ra ngồi trên hành lang đối điện với văn phòng làm việc, một phần để trông chừng các cụ, một phần cho các cụ đỡ buồn. Nhưng các cụ nhìn sự vật một cách dửng dưng, đôi mắt đờ đẫn, có người đã gục đầu xuống ngủ. Giá mà có người đẩy xe lăn đưa các cụ đi dạo một vòng ngoài trời nắng ấm kia, chắc hẳn các cụ vui hơn và biết đâu cuộc sống sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa. Giờ này trong công viên hay trên những con đường trong thành phố nhiều người mẹ đang đẩy chiếc xe đưa con đi dạo, nhưng vài mươi năm nữa ai sẽ đẩy chiếc lăn cho bà. Phải chăng định luật của cuộc sống và tình thương là “nước mắt chảy xuôi”, sẽ không bao giờ có một dòng nước chảy ngược về nguồn. Người Âu Mỹ thường thèm địa vị của các bậc cha mẹ người Á Ðông lúc về già vẫn còn được con cái lui tới săn sóc, nhưng họ cũng nên nhớ lại, họ chỉ nuôi con cho đến năm 18 tuổi là hết bổn phận, trên pháp lý, không ai trừng phạt gì họ được, mà trên mặt tình cảm cũng không có gì phải cắn rứt lương tâm. Trong xã hội văn minh này, một đứa trẻ bỏ học, đi lang thang ngoài đường hay bị đối xử tàn tệ, cha mẹ có thể ra tòa và mất quyền nuôi dưỡng, còn những cụ già vô gia cư, đói khát bị bỏ bên lề đường, không ai có trách nhiệm và chẳng có ai phải ra tòa. Ðiều đáng nói là các cụ già cũng như những đứa trẻ, đều yếu đuối, không có khả năng tự bảo vệ và rất dễ xúc động, buồn vui. Trong một xã hội đáng gọi là văn minh, các trẻ em và người cao niên đều được che chở, bảo vệ và săn sóc chu đáo. Các cụ có các cơ quan xã hội lo thuốc men, thực phẩm nhưng với nỗi cô đơn, phiền muộn ai là người lo cho các cụ, trong khi những đứa trẻ có người an ủi, vỗ về và nói với nó những lời dịu ngọt. Ngân khoản của liên bang cấp để ngăn ngừa tình trạng lạm dụng có đến 90% dành cho việc ngăn ngừa lạm dụng trẻ con, 7% để ngăn ngừa bạo hành trong gia đình nhưng chỉ có 2% sử dụng trong việc ngăn ngừa ngược đãi người già. Không biết có bao nhiêu đạo luật và ngân khoản dành cho việc chống lại việc ngược đãi súc vật? Cứ vào “Pet-Abuse.com” chúng ta sẽ tìm thấy hàng nghìn trường hợp công dân Mỹ, già và trẻ, đàn ông lẫn đàn bà bị tù tội, phạt tiền vì bạc đãi, bỏ đói, đánh đập hoặc giết những con vật thân yêu trong nhà. Bỏ quên một bà mẹ già trong nhà dưỡng lão nhiều năm có phải là một trường hợp ngược đãi không ? Tôi nghĩ là không....... Nếu có, luật pháp đã bắt đứa con phải phạt vạ hay vào nhà tù. Theo người xưa, tuổi thọ là một ơn Trời và là một phúc đức lớn cho gia đình nào có cha mẹ tuổi thọ cao, trước nhất là của chính người cao tuổi nhưng đồng thời cũng là cho con cháu, bởi vì cha mẹ có sống lâu, con cháu mới có cơ hội được thể hiện lòng hiếu thảo. Có ba điều người ta thường mong ước ở đời là Phước , Lộc , Thọ. Phước có chỗ đứng cao hơn hết, Lộc thì phù du, mà ở đây Thọ chưa hẳn đã là may mắn. Vu Trung Hien Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Oct/2017 lúc 11:29am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 12/Oct/2017 lúc 9:38am |
Khát VọngBà Tâm đã lớn tuổi. Thế mà mười năm trước, vì thương đứa con trai út nên bà đã vượt biển sang đoàn-tụ với con. Lúc đầu, vì vui cảnh xum-họp nên bà không thấy cô-đơn, lạc-lõng. Nhưng vài ba năm sau, cái cảm-giác cô-đơn và lạc-lõng ấy cứ ám-ảnh mãi trong tâm-tưởng. Bà Tâm như một cái bóng lởn-vởn trong nhà. Bà bị bỏ rơi trong những sinh-hoạt thường-nhật của con cháu. Bà Tâm lần bước đến bên cửa. Bà nhìn ra ngoài. Cánh đồng xanh biếc ngày nào nay tuyết đã phủ trắng xóa. Những cành cây khẳng-khiu run-rẩy trong gió đông. Hơi lạnh xuyên qua kiếng làm bà rùng mình. Bà vội-vã kéo cái màn gió xuống rồi đến ngồi co-ro bên máy sưởi chạy bằng dầu hỏa. Bà không hiểu vì sao con bà lại chọn cái thành-phố Philadelphia ở miền Đông Bắc nước Mỹ mà sống. Nó vừa lạnh, vừa thiếu bóng dáng đồng-hương. Bao lần bà bảo con dọn về New Orleans vì ở đó không những ấm-áp mà còn có làng Việt-Nam. Thế nhưng con cháu bà không chịu, chúng nằng-nặc đòi ở vùng ngoại-ô Philadelphia. Chúng bảo bà ở đâu càng có đông người Việt, ở đó càng có nhiều chuyệc rắc-rối xảy ra. Bà không đồng-ý nhưng không thể bắt con cháu làm theo ý mình. Vả lại, đã chắc gì chúng nghe lời bà khi bà chỉ như là một cái bóng trong nhà. Bà Tâm khóc tấm-tức. Bà tủi-thân. Hôm qua, hai bà cháu nói chuyện nhưng chẳng ai hiểu ai. Ngay cả cái tên Mike của đứa cháu đích-tôn mà bà gọi còn không đúng. Bà cứ một Mai, hai Cờ làm thằng cháu chẳng biết có phải bà gọi nó không. Người con trai của bà thuở trước làm nghề đánh cá. Khi sang đây, có dịp học sửa máy lạnh. Vừa có công ăn việc làm đã vội vênh-váo là kỹ-sư này nọ. Ngày còn ở Việt-Nam, bà nghe tin con học-hành thành-tài nên mừng cho nó. Đến khi mẹ con đoàn-tụ bà mới chưng-hửng. Dầu sao, đối với bà nghề nào cũng cao, cũng quý, miễn là đừng làm nghề ăn trộm. Đồng tiền mang về phải xứng-đáng với công sức mình bỏ ra. Còn người con dâu yêu-quý của bà ngày nào cắp rổ đi buôn rỗi mà bây giờ đã trở-thành cán-sự điện-tử. Cái tên Thùy dễ-thương không còn nữa. Nó đã được thay thế bằng cái tên Trizze mà bà Tâm không tài nào phát-âm được. Thật ra, con dâu bà đâu tài giỏi thế. Cô chỉ biết hàn và ráp nối dây điện. Bà Tâm tủi-thân khóc vì con cháu bà học đòi làm trí-thức. Chưa thành-tài đã vội-vàng gột-rửa cái gốc-gác quê-mùa của mình. Chín, mười năm ở Mỹ, bà Tâm chỉ có một khát-vọng duy-nhất là về Versailles ở. Bà cần những người dân quê như bà để nương-tựa lẫn nhau. Bà cần làng, cần xóm. Làng-xóm là một cái gì linh-thiêng ràng buộc con người lại. Con cháu bà muốn tách-rời khỏi làng-xóm, đó là quyền của chúng. Bà chẳng thể cản-ngăn. Nhưng phần bà, bà không thể tách-rời khỏi xóm-làng. Từ nhỏ, bà đã sống trong lũy tre xanh, bà đã được bao-bọc bởi những con sông nhỏ hiền-hòa. Bà Tâm để dành được một ít tiền và dự-định sẽ về Versailles một chuyến. Mấy năm nay bà nghe nói hội chợ tết ở đó vui lắm. Nào là thi-đua trèo cột mỡ, đu dây, chèo thuyền. Nào là đánh phết... Từ ngày di-cư vào Nam, những trò chơi ngày Tết này chỉ còn trong tâm-tưởng, hay trong câu chuyện của mấy bạn già với nhau. Bà Tâm háo-hức đợi chờ ngày Tết đến. Bà điện-thoại cho mấy người quen cũ ở Versailles, hẹn ngày xuống thăm. Bà quên mất bà đã lớn tuổi. Bà hớn-hở như sắp được dự cuộc chơi. Bà Tâm cảm thấy lạnh. Bà điều-chỉnh máy sưởi cho ngọn lửa cháy cao hơn. Bà lấy vạt áo lau những giọt nước mắt đang lăn trên gò má nhăn-nhiu. Tết qua rồi mà con bà chưa lấy được vé máy bay. Tiền cũng chẳng trả lại. Bà không tiếc tiền nhưng bà tiếc giấc mơ của một người có tuổi đã bị con cháu làm vỡ tan. Con trai bà đã dùng số tiền đó, cùng vợ đi casino ở Atlantic làm một màn may-rủi, và đã ra về trắng tay. *** Ra khỏi tiệm vàng Kim-Thành, bà Tâm cẩn-thận nhìn quanh xem có ai để ý đến mình. Thấy có vẻ an-toàn bà mới nhập vào giòng người trên đường phố. Bà vừa đi, vừa lo. Một tay chống gậy, một tay bà giữ chặt túi áo. Mãi đến khi tới Văn-Phòng Công-Ty Du-Lịch Hoài-Hương bà mới yên-tâm. Bà mở cửa và vội bước vào. Bà Tâm đã quyết-định về Việt-Nam ở. Để có tiền mua vé, bà đã đem bán hết những kỷ-vật yêu-quý của đời bà: Cái kiềng vàng mẹ bà cho làm của hồi-môn, sợi dây chuyền mẹ chồng cho trong ngày cưới, đôi bông tai chồng bà mua cho bà ngày lưới được mùa... Tổng-cộng được hơn hai ngàn. Bà độ tiền vé chừng một ngàn rưỡi. Như vậy, bà còn khoảng năm trăm đồng để đem về Việt-Nam. Việc đầu tiên bà sẽ làm là ra Bắc tìm và sửa-sang lại mộ-phần bố mẹ. Còn bao nhiêu, bà mua cho gia-đình mỗi đứa cháu một con trâu. Rồi bà sẽ trở lại miền Nam, sống những ngày cuối cùng của cuộc đời. Bà ao-ước sau khi mất, bà sẽ được nằm bên cạnh chồng. Ước-mơ của bà Tâm chỉ đơn-giản như thế. Bà không còn tin-tưởng thằng con. Thế nên, bà phải lặn-lội thân già bắt xe xuống phố, đích-thân bán đi những kỷ-vật thân-yêu, và chính tay bà cầm tiền đi mua vé máy bay. Thấy bà Tâm vào, nhân-viên văn-phòng niềm-nở đón chào: Bà Tâm mân-mê túi tiền. Bà tính nhẩm
trong đầu và bất chợt mỉm cười sung-sướng. Chín, mười năm ở Mỹ, đây là
lần đầu tiên bà có nụ cười tươi vui nở trên khuôn mặt già nua của mình.
Bà lần từng đốt ngón tay. Con cháu bà đông mà bà chỉ đủ tiền để mua cho
mỗi gia-đình một con trâu. Bây giờ, mua vé khứ hồi tiết-kiêm được cả gần
tám trăm. Bà có thể xây mộ-phần của bố mẹ lớn hơn một chút, sửa-sang
lại ngôi mộ của chồng, và dọn sẵn cho mình một chỗ nằm bên người bạn
đời. Với số tiền tiết-kiệm này, bà còn có thể mua cho gia-đình mỗi đứa
cháu thêm một con trâu nữa. Phải có con này, con kia tiếp sức nhau thì
cày-bừa mới chóng mà trâu mới được khỏe. Bà vẫn biết thế. Bà Tâm say-sưa
trong giấc mộng. Trên môi bà, nụ cười vui của một người có tuổi nở
tươi. Sau khi in vé và làm xong giấy tờ cần-thiết , nhân-viên văn-phòng ân-cần hỏi-han: Bà Tâm như ngọn cỏ khô được tắm mưa.
Bà tươi-tỉnh hẳn lên. Giấc mơ xây lại mộ-phần cho bố mẹ, tậu thêm một
con trâu cho mỗi đứa cháu sống lại trong bà. Bà cảm-động nhìn nhân-viên
văn-phòng. Đôi mắt bà rớm lệ: *** Ngồi trên máy bay mà bà Tâm như sợ ai lấy mất hai trăm bạc của bà. Tay bà lúc nào cũng giữ chặt lấy cái túi áo. Bà lo-âu cũng phải vì đó là gia-tài duy nhất của bà đem từ Mỹ về. Hai trăm bạc làm sao đủ để bà xây lại mộ-phần bố mẹ, sửa-sang ngôi mộ của chồng, và tậu cho gia-đình mỗi đứa cháu một con trâu? Mộ-phần của bà không cần thiết phải xây nữa, được nằm bên cạnh chồng là bà mãn-nguyện rồi. Ngày đến lấy visa, bà Tâm yêu-cầu Công-Ty Du-Lịch Hoài-Hương đừng làm đại-diện cho bà nữa. Bà không muốn nhận số tiền hàng tháng của chính-phủ vì bà cảm-thấy như có một cái gì không phải. Christine Nguyễn gật đầu chấp-nhận lời yêu-cầu của bà. Khi bà Tâm xin lại số tiền bà gởi ngày trước, Christine Nguyễn chỉ đưa bà hai trăm và giữ lại số tiền lẻ, bảo đó là lệ-phí phải trả cho văn-phòng. Bà Tâm khóc-lóc kể ước-mơ của mình nhưng Christine Nguyễn như không nghe thấy, chỉ chúc bà đi đường bằng-an. Khi Bà Tâm đi rồi, Christine Nguyễn mở chồng hồ-sơ của bà ra, lấy tờ đơn ủy-quyền, và cẩn-thận bỏ vào ngăn tủ. Ngục-Thu-Yên Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Oct/2017 lúc 9:23pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 16/Oct/2017 lúc 9:16pm |
Buồn Cho Cái Tuổi Già Bên nầy ( dân Tây ) có lời khuyên: - Không mua nhà lớn để con cháu thỉnh thoảng đến thăm có nơi ở, hãy xài tiền đó đi. Cứ để chúng thuê khách sạn vì đó là lý do người ta xây khách sạn ( ...that is what hotel for ). - Nên ở gần con để tiện thăm viếng, nhưng không quá gần để chúng đem con đến gởi hằng ngày. Nên nhớ là bạn đã làm xong bổn phận của mình ( ... you have paid your due ). *** SỰ THẬT: Cha mẹ và con cái. Lạc quan hay bi quan ? Hay cần phải có cái nhìn triết lý ? Bài nên đọc để hiểu rằng mình chỉ nên lo cho con cái xong bổn phận rồi thì đừng bao giờ trông cậy ở chúng điều gì. Mình hãy sẵn sàng khi già không còn làm việc nổi thì vào nursing home như vậy thì mình sẽ bớt khổ. Đời sống này ai cũng giống như vậy mà thôi! Mình cũng còn có phúc hơn rất nhiều người là bên này mình được hưởng trợ cấp dù có làm việc hay không cũng được và có cả housing nữa vậy thì chả nên bi quan mà nên chấp nhận những gì cuộc đời đã dành sẵn cho mình rồi!.. Không chừng tới khi già lại cùng các bạn đồng tuổi vào ở chung một nursing home thì lại còn vui nữa đấy! Mời quí vị đọc và nhớ để đời hai thân già bớt khổ.....!!!!! Quí vị thấy những cặp vợ chồng có 9,10 người con ,dù là kỹ sư, bác sĩ,họ vẫn khổ vì con cái bạc bẽo!!! Nói chi quí vị chỉ có 4 hay 5 con! Chính bản thân tôi đã gặp nhiều cha mẹ khổ vì sự bạc bẽo của con cái ở xứ Mỹ này ! Con họ là những người có học, giầu có, nhưng họ vẫn phải đi " share" phòng hay "get line " sau lưng tôi để xin nhà " low income "... Bài đọc sau rất chính xác và thiết thực. Xin quí vị đọc và nhớ dùm tôi cho đời mình bớt khổ vì chính những đứa con mà mình đã suốt đời hy sinh cho chúng nên nguời. Tôi đã đọc được 1 bài rất hay: Nếu lỡ sanh con thì : vui với con khi chúng còn nhỏ. Lo cho chúng hoc hành nên người,và khi chúng trưởng thành, có gia đình rồi thì quên chúng đi để sống.Và đây là điều quan trong : Đừng trông mong chúng báo hiếu , kẻo thất vọng nặng nề...!!!!???( sách nói nhé ).Chính vì biết rõ điều này nên bản thân tôi ,đã 73 xuân xanh, ngày ngày đi phòng " gym " 3 tiếng để tập thể dục, bơi lội...vì bà xã đã bịnh rồi, tôi bịnh nữa là chỉ còn nước dắt nhau vào " nursing home " thôi??? Thân chào và chúc quí vị nhiều sức khỏe . Một bài rất hay, hãy ráng đọc cho hết, đừng đọc nửa chừng rồi cho qua !!! **************** Trong truyện cổ, người ta có kể chuyện một ông phú hộ và bốn người con trai. Khi bốn người con này lớn lên lập gia đình, ông phú hộ này đem một phần gia tài chia cho bốn người con, phần còn lại vợ chồng ông giữ để dưỡng già. Mấy năm sau khi vợ ông qua đời, mấy người con sợ rằng ông sẽ tìm vợ mới, lúc có con, gia tài này phải chia cho những đứa con khác. Chúng bàn với nhau thuyết phục cha, về ở với mình, săn sóc cha thật chu đáo, sung sướng để ông không cảm thấy cô đơn, khỏi cần phải tục huyền. Ðược ít lâu, chúng thuyết phục ông phú hộ chia hết tài sản cho chúng. Bùi tai và thấy không cần giữ riêng cho mình một tài khoản nào, ông đồng ý đem gia tài chia hết cho bốn đứa con. Sau đó ông đến ở với đứa con thứ nhất, nhưng đứa con này nghe vợ, chỉ được ít hôm, bảo ông đến ở nhà đứa em kế. Cứ như thế, không ở được với đứa con nào. Không một đồng xu dính túi, người cha bị bỏ rơi, phải đi khất thực từng nhà. Bấy giờ cây gậy cũng còn có ích hơn là những đứa con. Cây gậy đó có thể giúp ông già xua đuổi những con chó, dò dẫm trên đường, tránh những vũng nước và giúp ông những lúc yếu chân sắp ngã. Câu chuyện này sao giống câu chuyện của một bà mẹ ở Quận Cam. Sau Tháng Tư 1975, hai vợ chồng đem một đàn con vượt biển sang Mỹ. Trong nhiều năm, ông bà vừa nuôi con khôn lớn, ăn học thành tài, dựng vợ gả chồng cho con, vừa tậu được một căn nhà khang trang trong vùng Bolsa. Sau khi người chồng qua đời ít lâu, bà vợ được con cái thuyết phục nên bán ngôi nhà đi, chia đều cho các con rồi về ở với con cháu cho đỡ cô đơn. Bà nghe theo, và cũng lần lượt ở với nhiều đứa con, chịu cảnh bạc đãi và cuối cùng bà quyết định phải rời khỏi nhà những đứa con ấy. May thay, trên đất Mỹ, bà già cô đơn này còn có chỗ nương tựa, đó là một món trợ cấp nhỏ và ngôi nhà “housing ” mà chính phủ đã đành cho bà. Nếu ở một xứ sở khác, chắc bà cũng cần đến một cây gậy. Những đứa con mua nhà mới có thể đã không tính đến một chỗ cho cha mẹ già khi xế bóng, nhưng tôi biết nhiều bậc cha mẹ khi luống tuổi, con cái lập gia đình đi xa cả rồi, mà vẫn giữ cái nhà cũ nhiều phòng, với ý nghĩ dành cho con lúc trở về thăm viếng. Tôi có một người bạn đượccon trai bảo lãnh sang Mỹ, nhưng chỉ ít lâu sau cô con dâu muốn chồng bán căn nhà đang ở và đi mua lại một cái nhà nhỏ hơn, lấy lý do để tiết kiệm cũng là lý do để cha mẹ chồng phải dọn ra. Cha mẹ đối với con lúc nào cũng hết lòng. Mẹ có thể lăn vào lửa để cứu con, cha có thể đổ mồ hôi nhọc nhằn để đứa con có được một nụ cười hạnh phúc, nhưng những đứa con, khi đã có gia đình riêng của mình, không giữ được sự chăm sóc, lo lắng cho đời sống của cha mẹ. Người mẹ nào cũng mỗi đêm kéo chăn đắp cho con, sờ trán con, hạnh phúc theo từng nụ cười của con, nhưng bây giờ con ở xa, thời giờ dùng để gọi về thăm mẹ đôi khi cũng hiếm hoi. Ông Chu Dung Cơ nói về mối liên hệ giữa cha mẹ già và con cái: “ Cha mẹ thương con là vô hạn, con thương cha mẹ là có hạn. Con bệnh cha mẹ buồn lo. Cha mẹ bệnh con đến nhòm một cái, hỏi vài câu thấy là đủ. Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào. Nhà của cha mẹ là của con. Nhà của con không phải là nhà cha mẹ. Ốm đau trông cậy vào ai? Nếu ốm đau dai dẳng có đứa con hiếu nào ở bên giường đâu ( cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử )”. Và lời khuyên đối với các bậc cha mẹ là: “ Khác nhau là như vậy! Người hiểu đời coi việc lo cho con là nghĩa vụ, là niềm vui không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình. ” Cũng có nhiều con cái nuôi cha mẹ. Luận Ngữ chép, Tử Du hỏi về đạo hiếu. Khổng Tử đáp: “ Ngày nay người ta cho nuôi cha mẹ là hiếu, nhưng đến chó ngựa kia, người ta cũng nuôi, nếu nuôi mà không kính hiếu cha mẹ thì có khác chi! ”. Người già không khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn, con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già. Người thợ hớt tóc cho tôi biết về con cái của ông, cả hai đứa con đều có nhà riêng, cùng ở trong quận Cam, nhưng không mấy khi chúng điện thoại hỏi thăm ông. Tháng trước, ông bệnh, nằm nhà một tuần lễ mà cũng chẳng đứa con nào ghé qua thăm. Ông nói thêm: “ Chỉ trừ lúc nào chúng cần nhờ đến ông việc gì đó ”, và buồn bã kết luận: “Ở Mỹ này, có chín đứa con, cha mẹ già bệnh cũng phải vào nursing home thôi! ” Tuy vậy, nursing home ở Âu Mỹ, mang tiếng là văn minh, hiện đại nhưng liệu rằng đây có phải là nơi yên ổn cho những ngày cuối cùng của tuổi già không? Tại các viện dưỡng lão trên đất Mỹ mỗi năm có hàng chục nghìn trường hợp khiếu nại vì cách đối xử của nhân viên như bỏ bê, đánh đập, đại tiểu tiện, ói mửa mà không dọn dẹp, không cho uống nước, tệ hại nhất là đối với những bệnh nhân Alzheimer. Năm ngoái, phúc trình của Bộ Y Tế Minnesota cho ta thấy chỉ trong vòng 5 tháng đã có 15 trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ bị hành hạ, trong đó có những vụ như bị chọc ghẹo liên tục, bị nhổ nước bọt vào miệng. Phải chăng nhà dưỡng lão, chặng cuối đời của người già là chốn địa ngục có thật trên trần gian như thế! Vậy thì con cái có hiếu tâm, xin cầu nguyện cho các đấng sinh thành sớm ra đi trước khi họ trở thành những người mất trí lú lẫn, nằm suốt ngày một chỗ, tiêu tiểu không kiểm soát được. Thấy cha mẹ lớn tuổi mà còn minh mẫn, mạnh khỏe nên mừng, mà thấy cha mẹ ra đi nhẹ nhàng,trước khi phải chịu những cảnh đau lòng của tuổi già lại càng mừng hơn. Tuy vậy, rất nhiều gia đình người Việt trên xứ người có được niềm an ủi là họ có những đứa con Việt Nam, nhất là những đứa con của một gia đình nghèo khó, lớn lên trong chiến tranh và thông cảm được nỗi thiệt thòi bất hạnh của cha mẹ. st. Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 16/Oct/2017 lúc 9:20pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 17/Oct/2017 lúc 9:49pm |
Tâm sự người tuổi hoàng hôn xa xứ Song An Châu
Tôi ở Mỹ sao nghe buồn quá, chẳng thấy gì vui lúc cuối đời. Con cháu giờ
đây đã lớn khôn rồi, mỗi đứa gia đình ở mỗi nơi. Tuổi già bóng xế chỉ
nằm ngồi, ra vào ngoài ngỏ trông lên trời, nhìn vầng mây trắng thảnh
thơi trôi. Phải mình được như vầng mây trắng, trôi bốn phương trời để
thảnh thơi. Không chỉ ở đây căn nhà vắng, nhìn quanh, nhìn quẩn chỉ mình
tôi.
Giờ đây chịu cảnh phải xa nhà, ở Mỹ mà tôi sao buồn quá, ngồi nhìn xe cộ chạy mau qua. Nhớ lại ngày xưa ở quê nhà, nơi vùng sông nước Hậu Giang ta, với chiếc xuồng con bơi theo lòng rạch, hái bông điên điển đem về nhà, nấu nồi canh chua, con cá lóc, với tộ cá rô kho nước dừa, bữa cơm đạm bạc, sao ngon quá! Bây giờ da diết nhớ chuyện xưa, ở đây cuộc sống đã dư thừa, vật chất phủ phê, nhưng vẫn thấy thiếu. Thiếu tình, thiếu nghĩa, thiếu yêu thương. Bỏ nước ra đi tưởng chung đường, nhưng qua xứ lạ rồi ai nấy, cắm đầu cắm cổ kiếm đồng tiền, xênh xang giàu có rồi lên mặt, mất tình mất nghĩa mất yêu thương. Cuối đời lại nhớ đến quê hương, ngồi nhìn mây trắng trôi bàng bạc, con hạc kêu chiều vọng cố hương, nghìn trùng xa cách chưa về được. Vọng tưởng ngày về nơi quê cũ, nhìn khoảng trời xanh ở sau vườn, nhìn hàng cau, ngọn đơm bông trái, hái lá trầu xanh ngoại đã trồng. Bây giờ ngoại mất, mất người trông, chăm lo tưới nước cả việc vun trồng, tỉa lá trầu ngon đem ra chợ bán, mua trà, mua thuốc, mua rượu về cho ông. Nay ông cũng đã về chín suối, chắc gặp bà tôi lúc lìa đời, thiên đàn hạ giới đâu ai biết, nếu có gặp nhau cũng vui rồi! Bao năm xa xứ nhớ quê nhà, nhớ đàn em nhỏ, nhớ mẹ già, nhớ trường làng cũ ngày đi học, cùng bạn vui đùa dưới góc đa. Nhớ những trưa hè, ngày nắng hạ, cùng bạn bè đánh đáo bắn bi, những trò chơi vui, không thiếu gì, thời trẻ thơ sao vui vẻ quá! Ngoài đời, người ta thường nói khi già nhớ đến chuyện xưa, nhớ lại thời mình chưa già, còn son trẻ. Bây giờ, tuổi mình đã quá “thất thập cổ lai hy” không còn gì nữa, như ánh sáng mờ nhạt của buổi hoàng hôn chờ ánh chiều tắt nắng, không còn vui cười như thời trẻ, chỉ là những tháng ngày buồn tẻ sống cho hết đời này, rồi mai đây cũng trở về cát bụi. Thôi rồi một kiếp trần ai, cũng xong một đời nơi dương thế….
Song An Châu |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 20/Oct/2017 lúc 11:55am |
Sống với nhau hơn 60 năm,"sáu mươi năm cuộc đời", được 14 mặt con mà
mình chưa bao giờ "to tiếng" với nhau, cằn nhằn thì có, nhưng chưa một
lần em phải buồn phiền vì anh uống rượu, hút thuốc, đánh bạc và lăng
nhăng, vì anh không thích những thứ đó, vì anh đã có em. Cụ Nguyễn Văn Tuyết (Cụ đã từ trần ở Paris, hưởng thọ 91 tuổi.) Paris, ngày 14, tháng 10, năm 2010 Bà nó à! À mà thôi, gọi là EM đi cho tình tứ như ngày xưa chúng mình cùng chung giường chung gối, chung cả đường đi lẫn lối về em nhá. Dù rằng nay đôi ta mỗi người một ngả, lại đông con nhiều cháu mà còn xưng hô "anh em" thì e rằng con cháu nó cười. Nhưng đây là tình thư của anh gửi tới em, lá thư đầu tiên và cũng là lá thư cuối cùng. Anh viết thư này từ ngày 14/10/20xx, mỗi ngày vài dòng, khổ nỗi mỗi khi viết đến tên em là như có hơi nước che mờ cặp kính nên anh đành phải buông bút, dụi mắt thở dài! Viết lâu rồi đấy mà chưa nói được gì với em! Chuyện tình trong 60 năm dễ gì nói trong vài trang giấy, kể trong vài ngày. Thôi thì thế này nhá, nếu không xong để gửi qua đường bưu điện thì anh sẽ mang đến nơi em đang ở để trao tận tay. Anh biết nơi em ở rồi, kể từ khi em dọn về bên ấy, anh đã rất nhiều lần đi vòng quanh bên ngoài để ngắm một căn nhà 2 tầng (*) nhỏ-nhắn, xinh-xắn, mà nghe đâu em khoe với hàng xóm rằng: - "Tôi ở tầng dưới, còn tầng trên để dành cho nhà tôi"... **************** Em à! Nhớ lại ngày nào em là thiếu nữ 16 tuổi xinh tươi làng Vạn, hoa khôi huyện Yên Phong, còn anh là trai làng Đại Lâm, chúng mình cùng tỉnh Bắc Ninh, nhưng anh theo gia đình ra Hà Nội học nên không có dịp"thả thơ". Em còn nhớ những vụ "thả thơ" này không? Dì Phách, cô em gái của em nói rằng em đẹp lắm lại là con nhà có của nên trai huyện trai làng nhiều người ngấp nghé, mỗi khi em đi chợ thì họ len lén bỏ thư vào cái làn mây em xách tay, khi về nhà mới biết, thế là mấy chị em đọc thư tỏ tình của các chàng nhát gái mà cười bò ra, nghe cũng vui đấy nhỉ. Nhưng anh thì chưa có dịp thả thơ như thế. Khi bố anh cần người giúp ông trong việc kinh doanh nên đã bắt anh lập gia đình sớm, anh có quen biết nhiều cô gái ở Hà Nội nhưng không thương ai. Thế rồi một hôm bố anh bảo diện vào rồi đi chợ huyện Yên Phong với ông, anh hỏi bố rằng con đi chợ làm gì thì bố nói: - Trai khôn tìm vợ chợ đông, gái khôn tìm chồng giữa chốn ba quân. Khi đến chợ rồi mới biết ngày đó em cũng đi chợ, có lẽ người lớn đã sắp xếp cho chúng mình trông thấy nhau. Nghĩ lại cũng buồn cười nhỉ, bây giờ khác xưa rồi, trai gái quen biết và yêu rồi mới dẫn cha mẹ hai bên gặp nhau. "Anh trông thấy em đi chợ anh thương". Bố chưa kịp hỏi ý kiến anh có bằng lòng"cô ấy"hay không thì anh vội nói trước: - Chưa gặp đã bén hơi. Tại duyên số rồi bố ơi! Thế là bố khuyên anh"cưới vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha"nên anh vội nhờ người đem tặng em"một thúng xôi vò, một con lợn béo một vò rượu tăm. Tặng em đôi gối em nằm, cái chăn em đắp.." năm đó chúng mình vừa tròn 17. Họ hàng nhà trai khen em xinh gái và có duyên, nhưng bố anh thì nói:"vợ chồng cùng tuổi nằm duỗi mà ăn", và để cho con đừng có ỷ lại nằm duỗi mà ăn nên ông cụ đã giao cho vợ chồng mình xưởng sửa chữa và cho thuê xe xích-lô. Khởi đầu là thế, mình sống đầm ấm bên nhau, không vất vả về kinh tế nên năm 1941 em sinh con gái đầu lòng, anh đặt tên con là Trinh. Rồi lần lượt có thêm con Thục, con Thuý, cả ba xinh gái giống mẹ. Sau 3 cô con gái là em sinh liền cho anh 4 cậu con trai, tên các con là Phong, Tuấn, Quang, Anh. Đời sống gia đình đang thanh bình ấm êm, các con đi học có xích lô đưa đón thì bỗng"trời đất nổi cơn gió bụi", em má hồng chịu nỗi chuân chuyên, bụng mang dạ chửa mà phải cùng gia đình di cư vào Nam. Vừa đến Hải Phòng thì em sinh con gái thứ tư nên mình đặt tên con là Nguyễn Thị Hải, và Hải là đứa con thứ tám cùng theo bố mẹ di cư 1954 vào vùng đất lạ. Cưới năm 1939 tới 1954 khi di cư mới được có 8 con nên em nói còn ít. Nhớ hôm dẫn em vào bảo sanh viện, anh nắm tay em an ủi thì em mỉm cười nói: - Anh còn phải đưa em vào bảo sanh viện tám lần nữa, vì thầy tướng số nói em sẽ có 16 người con tất cả". Nghe em nói xong anh cười to khiến mấy bà bầu ngồi ở phòng chờ đợi quay sang nhìn vợ chồng mình, chắc họ tưởng mình vui vì mới có con đầu lòng. Nghĩ vậy nên anh ghé vào tai em thì thầm: Bao nhiêu cũng được, chỉ sợ vất vả cho em thôi, còn anh thì ..lo tất. ************ Vào tới Saigon, gia đình mình ở số nhà 247 đường Thành Thái, Chợ Lớn, gần ngã tư Trần Bình Trọng. Em vẫn tề gia nội trợ, còn anh, xoay đủ nghề. Từ mở trường dạy lái xe hơi lúc mới vào rồi làm tôm đông lạnh ở Rạch Giá, lập trại trồng nấm rơm ở suối Lồ Ồ Dĩ An, thầu xây dựng với anhThúc, làm cho USOM, và như em biết đấy, công việc cuối cùng của anh là làm việc ở tòa Lãnh Sự Pháp Saigon, nhờ đó mà sau 30/4/1975 gia đình ta đi định cư tại Paris. Tuy nhiên anh đã không giúp em được toại nguyện theo như lời khuyên của thầy tướng số nên trong thời gian ở Saigon, vợ chồng mình chỉ thêm được có 4"cậu"là Tiến, Thắng, Thụy, Xương và 2 "cô" Loan, Hà, vị chi là 14 mụn con gồm 6 gái, 8 trai, còn thiếu 2 vì thế em mới nuôi thêm 2 cháu ngoại là Yến và Việt, con của Thúy để cho đủ 16 đứa. Nay tuy không được vuông tròn trọn vẹn nhưng tất cả đã ổn định cả rồi. Hiện tại ở Mỹ có 3 cô 2 cậu, ở Pháp có 4 cậu, 3 cô. Con nào cũng có gia đình hạnh phúc một vợ một chồng và đã tặng cho em rất đông cháu nội ngoại và đã hơn 10 chắt rồi đó. Duy chỉ còn cô út Thu Hà, đẹp, thông minh hoạt bát, nhiều chàng ngấp nghé lắm nhưng con gái út của chúng mình lơ là chuyện này mà lại siêng năng nghiên cứu kinh sách nhà Phật. Tại duyên số thôi. Anh rất hài lòng vì các con, trai gái thì hiếu thảo con dâu nào cũng coi như con đẻ, nhất là Yến, vợ Quang, hiện là chị dâu trưởng, là gương mẫu cho các em. Còn con rể ư? Các cụ xưa gọi con rể là tế-tử nên anh thấy tế-tử nào cũng tử tế cả, các anh ấy là người biết điều, lo toan mọi bề cho vợ con, lại hiền lành. Duy chỉ có chồng của Thúy, tức bố của Yến-Việt là quân nhân nên vất vả và luôn phải xa gia đình, nghèo và hơi ngang. Em nhớ không, lần đầu tiên hắn đến nhà mình thăm con Thúy mà lại ngồi gác chân mang giầy nhà binh lên bàn! Anh giận quá! Nhưng bù lại, nay mỗi lần anh sang Mỹ thăm con cháu, thì bố Việt chở anh ra khu chợ ABC mua bánh ngọt, đi ăn hủ tíu Mỹ Tho, lại còn bảo vợ chồng Việt "niềng" răng cho ông ngoại, anh thấy vui vui nên nói: - "Khỏi niềng, răng của ông còn rất tốt và đẹp nữa, con chỉ cần bỏ vào ly nước ngâm với thuốc sát trùng cho ông là đượ rồi." Anh nói tới đâu rồi nhỉ? Thế đấy, còn minh mẫn nhưng hơi lộn xộn nên thư viết cho em cứ chuyện nọ xọ sang chuyện kia. À nhớ ra rồi, tới chỗ vuông tròn. Anh nói không được vuông tròn trọn vẹn là vì con gái đầu lòng đã ra đi khi vừa tới Mỹ, và hai con trai hy sinh cho Tổ Quốc, cậu cả Phong bị thương ở Ban-Mê-Thuột rồi hy sinh, cậu Tuấn thì tử trận trên biển, chìm theo hộ tống hạm HQ10 trong trận hải chiến để bảo vệ Hoàng Sa chống lại quân xâm lược Trung Cộng vào ngày 19 tháng 1 năm 1974. Em à, anh không muốn nhắc chuyện xưa làm đau lòng em khi mất đi 2 đứa con trai tuổi còn quá trẻ, nhưng cũng là một đóng góp cho đất nước như biết bao các gia đình khác. Mới đây ông HQ Đặng Thanh Long đã thay mặt Phó Đề Đốc Đặng Cao Thăng, Tổng Hội Hải Quân Hải Ngoại đem cuốn Hải Sử Tuyển Tập và Hải Sử HQVNCH đến tặng gia đình ta với bút tích ghi ở trang đầu như sau: "Kính biếu gia đình liệt sĩ Hoàng Sa HQ Nguyễn Văn Tuấn". ************* Thấm thoát thời gian mau thế đấy em nhỉ, chả cần nói nhiều thì các con cũng biết từ lúc có đứa con đầu lòng ở Hà Nội rồi có thêm cô Út Hà ở Saigon rồi gia đình ta di tản, bảo lãnh, vượt biển vượt biên mà được thế này cũng là tạ ơn trời đất lắm rồi. Nhưng bất hạnh thay, em lại bỏ anh mà đi! Dễ chừng gần chục năm rồi chứ ít sao? Lúc trước anh nhớ chính xác ngày giờ năm tháng em ra đi, nhưng sau lần anh bị té dập đầu thì trí nhớ không còn tốt. Thôi để anh mở sổ ra xem ngày nào em bỏ anh ra đi. Đây rồi, ngày 14 tháng 10 năm 2002, và anh viết lá thư này cho em cũng vào ngày 14 tháng 10, em đi đã được 8 năm rồi đó. Em à! Anh nhớ rõ là em bị bệnh thận, đang lọc máu thì bị té dập xương chậu và sau một thời gian ngắn thì em ra đi! Ngày đó mắt anh đã khô, khi thấy con cháu vây quanh mẹ, quanh bà nức nở khóc làm anh nghẹn cổ họng. Thôi thế cũng xong, vì hiện nay em luôn được mạnh khỏe, không còn lo lắng về bệnh tật, cuộc sống mới lại bình an, thảnh thơi mãi mãi. Nhưng cẩn thận nhá, mỗi lần "vân du" em nhớ mang theo áo ấm và gài dây an toàn kẻo gió mạnh lại thổi bay mất thôi. Em nhớ không? Lúc sinh thời mỗi lần mang thuốc và nước đến cho em thì anh chỉ nói vắn tắt: "Thuốc đây, bà uống đi!" Nay anh muốn gọi tiếng EM, nói thật nhiều lời thương yêu thì giọng anh đã khò khè, thở không ra hơi! Hối hận quá! Khi em đi rồi mà đàn chim bồ câu cứ đúng giờ nó lại bay về đậu trên thành cửa sổ, cái của sổ của căn phòng trên tầng thứ 15 của tòa biu-dinh thuộc thị xã Alfort Ville, ngó ngay ra bờ sông Seine, từng đôi chim gù-gù sát cánh bên nhau chờ những miếng bánh mì mà em bẻ vụn ra rồi rắc cho chúng ăn. Ngày đó anh cằn nhằn em hoài vì cái việc cho chim ăn, nó ăn rồi ị, sương mù và mưa phùn làm bánh mì thừa ướt nhão nhẹt ra rồi mốc xanh lên khiến anh lại phải dọn. Bực mình anh la thì em nhỏ nhẹ nói:"tội nghiệp chúng nó". Thôi đành cứ để em cho chim ăn rồi anh dọn phân và thức ăn thừa kẻo gió lùa vào phòng mình hôi cứt chim. Khi em về trên đó rồi, mình anh ở lại mỗi ngày phải nhìn từng đôi chim gù gù tỉa cánh cho nhau mà nhớ em vô vàn. Đó là lý do thầm kín anh không muốn rời căn phòng này để về ở với con cháu. ************ Có những chiều Hè hoàng hôn nắng úa, đứng ngắm hình em treo trên tường, anh thì thầm:"sao em không nói với anh"rồi ngó qua cửa sổ anh bỗng thấy như có mưa phùn chiều Đông, thì ra mắt anh mờ và anh cảm thấy lạnh lẽo! Tất cả đồ dùng của em còn để nguyên chỗ cũ, nhìn đâu cũng thấy em vì thế các con xin dọn cho gọn gàng thì anh không cho. Bẩy cô cậu thay nhau thuyết phục bố về ở với các con nhưng anh nhất định không muốn rời xa nơi này, tuy không còn là tổ ấm nhưng còn cái ghế em ngồi, còn cửa sổ mà em đứng rắc bánh mì cho chim ăn. Anh không thổ lộ những điều thầm kín đó mà chỉ nói: - "Bố còn khỏe, tự lo cho mình được mà, các con cứ yên tâm". Mà anh còn khỏe thực, mỗi sáng không còn lái xe ra Paris 13 để ăn hủ tíu và mua báo Văn Nghệ Tiền Phong nữa thì anh đi bộ quanh phòng, đi dăm ba bước anh dừng lại nghỉ dăm phút, cứ như thế mỗi giờ cũng đi được hơn một vòng. Anh cũng vẫn ăn được, mỗi ngày cô Hải mang cơm nóng canh sốt sang cho bố rồi dọn dẹp nhà của, Hải về thì cô út Hà sang lo mọi việc giấy tờ về sức khỏe của bố. Cậu cả Quang tuy ít nói nhưng phân công đâu ra đó cho các em trai Thắng Thụy Xương luân phiên trực đêm bên bố và chở bố đi Paris 13, khu phố Việt, phố Tàu. Tuy sống độc thân nhưng anh không cô độc, mỗi thứ Bẩy và Chúa Nhật là con trai gái dâu rể, cháu nội ngoại kéo nhau về tụ họp trong căn phòng nhỏ này. Khi trước còn khỏe thì anh nấu một nồi phở thật to, nay thì mỗi con mang theo một thứ, căn phòng không chỉ ấm cúng mà còn nóng lên nữa ấy chứ. Những lúc đó thì anh lại nghĩ đến em, để cho con cháu vui chơi, anh lẳng lặng đi nằm, ứa nước mắt vì sung sướng nghe tiếng cười của con cháu nhưng cũng ứa nước mắt khi thiếu tiếng em! Thì ra "con nuôi cha không bằng bà nuôi ông", ông nuôi bà. Cách nay khá lâu, anh đang vịn tường để đi vào phòng tắm thì bị té, các con vội đưa đi cấp cứu, bệnh viện khám phá ra một mạch máu trong đầu bị nghẽn khiến anh té chứ không phải tại anh vô ý. Nhớ mãi hôm ấy thấy em đến thăm anh trong bệnh viện, anh vội vàng ngồi dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra đón em và anh bị vấp té, choàng mở mắt thì biết anh vừa nằm mơ và giận quá tại sao mình không cẩn thận để bị té rồi tỉnh lại mà không được nắm tay em. Vừa lúc đó anh nghe cô ý tá nói: - Từ nay cụ phải dùng cái này. Ngó xem thì ra là cái gậy chống, ở cuối có 4 chân bịt cao su. Nếu anh chống gậy này mà đi thăm em thì đúng là"ba chân bốn cẳng rồi".! Anh không thích chống gậy, trông giống ông cụ quá! Đối với anh, em vẫn còn khỏe và còn trẻ, người cõi tiên thì "trẻ mãi không già" mà. Nằm bệnh viện được mấy ngày thì anh đòi về nhà, nhớ căn phòng quá, nhưng các con không cho, lựa khi các con không có mặt, anh"ba chân bốn cẳng"vào phòng bác sĩ trực năn nỉ xin xuất viện và họ "đắc-co". Về nhà được mấy ngày thì anh lại "ba chân bốn cẳng" mang hoa đến tặng em, nhưng gõ của hoài mà không nghe tiếng ai trả lời, hình như mấy cô tiên đưa em vân du trên cẩu Vồng hay du Nguyệt Điện thì phải. Rõ chán! Cả đời ở bên nhau, anh chưa bao giờ tặng em một cánh hoa, tại anh thấy em là hoa đẹp rồi. Anh mong sớm có ngày được đoàn tụ cùng em nắm tay nhau tung mây lướt gió. Sống với nhau hơn 60 năm,"sáu mươi năm cuộc đời" được 14 mặt con mà mình chưa bao giờ "to tiếng" với nhau, cằn nhằn thì có, nhưng chưa một lần em phải buồn phiền vì anh uống rượu, hút thuốc, đánh bạc và lăng nhăng, vì anh không thích những thứ đó, vì anh đã có em. Tính đến nay xa em đã 8 năm, thời gian cũng quá đủ suy ngẫm về thói đời hay coi thường hạnh phúc đang có sẵn trong tay mà không biết vun quén. Anh đang mong ngày tái ngộ. Cầu được ước thấy, mới tuần trước đây anh đang đứng vịn tường tập thể dục thì tự động ngã, bệnh viện cho biết những mạch máu li ti trên đầu bị vỡ, các con bao quanh lo lắng và bác sĩ họ đang cố gắng nối lại, nhưng anh nói "Thôi". Sống với con cháu như vậy là quá đủ rồi, lo cho các con như vậy cũng tạm ổn, nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống thì không ai bằng. Tuy các con không giầu có gì, nhưng đủ ăn và hạnh phúc, nhất là các con một vợ một chồng, như đũa có đôi và anh chị em thương yêu nhau. Anh nói với các con: - "Các con như đũa có đôi, để ba về với mợ chứ, căn phòng trên lầu nơi mợ ở dành cho ba đã có sẵn tiện nghi rồi, các con đừng lo lắng và bịn rịn nữa. Chúc các con ở lại bình an, đùm bọc và thương yêu nhau như từ trước tới nay". Em à! Hôm nay là ngày 14 tháng 9 năm 2010, chỉ còn đúng một tháng nữa là trùng vào ngày em đi, 14/10, bác sĩ cũng vừa báo cho biết họ sẽ "búc" vé cho anh. Như vậy là mọi việc đã sẵn sàng tốt đẹp, anh không mang theo gì cả. Khi nào có vé thì anh sẽ gọi phôn cho em biết để mở cửa cho anh vào. Nếu em nghe không rõ tiếng người mà chỉ thoáng phì phò tiếng gió thì biết đó là lúc anh đã cất cánh. Hẹn gặp em một ngày rất gần. Vĩnh biệt các con và các cháu cùng các chắt. Nguyễn văn Tuyết. Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 20/Oct/2017 lúc 11:59am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 23/Oct/2017 lúc 11:28am |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 25/Oct/2017 lúc 11:17am |
Một Kiếp Phù Sinh
Nursing Home, Một Chiều Mưa Bão
Người
đàn bà đến bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài trời. Qua lớp mưa mù dầy
đặc trắng xoá ngoài kia bà chẳng nhìn thấy được gì ngoài những tia chớp
xé toạt không gian kèm theo hàng loạt tiếng sấm như long lỡ đất trời.
Thời tiết chiều nay quá xấu, xấu hơn người ta đã dự đoán và xấu hơn sự
suy nghĩ của Quang, đứa con trai lớn của bà. Đã mấy tháng rồi nó mới có
dịp bay về thăm bà vậy mà hôm nay trời lại mưa bão quá chừng!
Trước khi lên máy bay nó còn gọi báo cho bà biết:
– Bên đây thời tiết đẹp lắm má! Mong rằng khi con bay sang đến Cali thì trời quang mây tạnh, con sẽ chở má đi ăn và ở chơi với má đến tối mới về lại khách sạn.
Bà
biết Quang đã đặt mua vé máy bay hơn hai tuần trước nên chuyện mưa bão
hoàn toàn là do "ý trời". Hôm Quang gọi điện thoại báo tin sẽ sang thăm
và ở chơi gần một tuần lễ, bà thật vui mừng và không tin vào tai mình,
nhưng vẫn thấy lo lo trong lòng nên đã hỏi lại:
– Lần này con qua thăm má lâu vậy mà sao lại đi có một mình vậy con?
Quang hiểu ý má nên nói ngay để bà yên tâm:
– Hè này ba má vợ con từ Việt Nam sang thăm và ở chơi với tụi con trong vòng ba tháng. Họ đã ở nhà con được sáu tuần rồi, giờ đây muốn đi thăm bà con ở những tiểu bang khác. Nhân tiện mấy đứa nhỏ được nghỉ hè nên vợ con sẽ dắt chúng đi chơi cùng ông bà Ngoại. Con nghĩ đây là dịp hay nhất để sang "hủ hỉ" với má ít hôm để má đỡ buồn!
Bà
có tất cả ba người con. Quang là anh cả và cũng là đứa quan tâm đến bà
nhất nhưng ông trời cũng khá trớ trêu nên hai mẹ con gần như lúc nào
cũng sống xa nhau. Hồi nó mới 13 tuổi đã phải theo ba xuống tàu vượt
biên. Gần mười năm sau hai má con mới gặp lại thì nó đã trưởng thành và
thường xuyên phải đi công tác xa nhà hai người cũng ít có dịp sống cạnh
nhau. Nó là đứa vất vả với gia đình nhiều nhất và cũng là đứa có hiếu
nhất trong mấy anh em. Ngay từ những ngày mới đặt chân lên nước Mỹ nó đã
đi bỏ báo, chạy bàn làm đủ thứ việc để kiếm tiền phụ giúp ba lo cho má
và hai em còn kẹt ở lại Việt Nam.
Rồi
đến khi xong lớp mười hai thay vì vào Đại Học thì nó lại quyết định
theo khóa đào tạo chuyên viên kỷ thuật hai năm để sớm ra trường kiếm
việc làm phụ giúp ba bảo lãnh một nữa gia đình sang Mỹ đoàn tụ. Phải chờ
đến khi nhà cửa đã ổn định, các em đã vào đại học hết nó mới chịu quay
lại trường để lấy bằng Kỷ Sư Xây Dựng.
Hai
đứa em nó thì may mắn hơn thằng anh rất nhiều vì không phải nếm mùi
"vượt biên" và lúc nào cũng có mẹ bên cạnh chăm sóc. Có lẻ chính vì thế
mà tụi nó không có những đức tính chịu thương, chịu khó như anh của
chúng. Con gái lớn của bà sau khi xong trung học thì vào Y Khoa rồi tốt
nghiệp Bác Sĩ một cách khá dễ dàng, nó ra trường hai năm sau thì kết hôn
với anh chàng Mỹ trắng lớn hơn vài tuổi và cùng học chuyên ngành Giải
Phẩu. Cuộc sống của hai vợ chồng nó cũng khá hạnh phúc. Bà mừng cho con
gái của mình.
Riêng
thằng Út sau khi xong Đại Học ngành Tài Chính đã về đầu quân cho một
hãng xe hơi khá nổi tiếng trong vùng. Làm được vài năm thì nó kết hôn
với một cô Việt Nam vốn thuộc dòng danh gia quý tộc từ trước năm 1975
tại Sàigòn. Vợ chồng nó cũng khá đầm ấm. Bà cũng mừng cho thằng Út của
mình.
Tuy
nhiên, điều lo lắng nhất của vợ chồng bà là Quang đã ngoài ba mươi tuổi
mà vẫn chưa chịu cưới vợ. Thấy ba má cứ hối thúc chuyện vợ con thì nó
bảo:
–
Má ơi! Mấy cô Việt Nam lớn lên bên này nhìn cao lắm con với không tới
nổi đâu, còn mấy nàng người Mỹ thì lại không phù hợp với tính cách của
con. Chắc ba má còn lâu lắm mới có "cháu Nội đích tôn" để ẩm bồng!
Ấy
vậy mà chỉ vài năm sau đó khi nhà máy chuyển sang làm việc ở Florida
thì Quang tình cờ quen với một cô du học sinh Việt Nam mới ra trường và
đang đến hãng nó xin việc. Hai đứa quen nhau, yêu nhau và tiến đến hôn
nhân như là một duyên phận được sắp xếp từ kiếp nào! Bà cũng mừng cho
tụi nó quá!
Có
thể nói đây là khoảng thời gian viên mãn nhất của gia đình bà khi con
cái đã lớn, đều thành đạt và có cuộc sống khá ổn định. Sau những chia
cắt, mất mát, hy sinh giờ đây vợ chồng bà đã có thể mỉm cười khi thấy
thành quả của mình gieo trồng bấy lâu nay đã sinh quả ngọt.
Nhưng rồi tai ương hoạn nạn bỗng đổ xuống cho gia đình bà một cách bất thình lình!
Mười
năm trước chồng bà được phát hiện có khối u trong trong não. Bệnh trạng
của ông biến chuyển quá nhanh và ông đã ra đi chỉ trong vòng vài tháng
sau đó. Ông mất quá bất ngờ khiến cho bà thật sự bị hụt hẩng, biết bao
dự tính mà hai vợ chồng bà đã phát thảo cho tuổi già của hai người đành
phải bỏ dở dang. Năm đó bà mới 62, vẫn còn đi làm part-time nhưng vì
tinh thần và sức khỏe quá suy sụp nên các con đã khuyên thôi má hãy về
hưu sớm đi, tụi con đủ khả năng lo cho má mà. Bà cũng không thể nào làm
khác hơn vì thấy sức khỏe của mình ngày càng xuống dốc trầm trọng!
Khi
chồng mất rồi bà mới cảm nhận hết nổi trơ trọi trên đời. Bốn mươi hai
năm cùng sánh bước bên nhau, tuy có một khoảng thời gian chia cắt nhưng
họ vẫn luôn tin tưởng sẽ có ngày trùng phùng.
Giờ
đây chỉ còn lại một mình bà lủi thủi ra vào trong căn nhà trống, bà bắt
đầu thấy sợ bóng đêm, sợ một mình, sợ ngày dài và sợ cả đêm thâu. Bác
sĩ cho biết bà đang bị trầm cảm nặng, trước mắt cần phải thay đổi môi
trường sống thì mới mong thuyên giảm.
Ba
đứa con họp lại bàn với nhau sẽ đưa má về ở với ai? Trước tiên vợ chồng
Quang có mời bà sang ở với tụi nó, bà cũng muốn lắm nhưng ngặt một nổi
nó cứ đi công tác xa nhà luôn nên bà ở lại Cali vẫn hay hơn. Dẫu sao bên
này bà vẫn còn hai đứa con và đám cháu Nội, Ngoại. Nhưng giữa đứa con
gái và thằng Út bà sẽ chọn ai? Nhất định bà không muốn sẽ trở thành
người-nước-ngoài khi sống trong gia đình của con gái mình, tụi nó nói
toàn tiếng Mỹ, làm sao bà có thể hoà nhập được. Cuối cùng bà quyết định
về ở với thằng Út, vợ nó đang mang bầu đứa thứ hai bà nghĩ mình sẽ có
thể "hụ hợ" chúng trông chừng đám cháu nội sau này.
Nghĩ
như thế nên bà quyết định bán căn nhà bốn phòng ngủ của mình để đưa
tiền cho thằng Út mượn-vốn-làm-ăn. Với số tiền của bà cộng thêm tiền của
ba má vợ, tiền vay ngân hàng và tiền dành dụm của hai vợ chồng nó bấy
lâu nay cũng tạm đủ cho thằng Út "ra riêng" mở một đại lý bán xe khá
khang trang. Đồng thời từ ngôi nhà nhỏ ba phòng ngủ hai vợ chồng nó đã
mua một căn nhà trên núi thật tráng lệ.
Lúc
còn sống trong căn nhà nhỏ mỗi ngày bà còn thấy thằng Út, nhưng từ khi
dọn sang nhà mới bà hầu như không thấy mặt con mình đâu nữa cả. Nó đang
bơi trong cả núi công việc nên làm sao có thời gian dành cho bà! Thêm
vào đó căn nhà rộng lớn thênh thang quá, nó dường như kéo tình mẹ con
của bà ngày càng xa thêm. Khi thằng Út đi làm về thì bà đã an giấc, vào
buổi sáng lúc bà đang lui cui lo điểm tâm sáng cho cả nhà thì nó từ trên
lầu đi xuống tai vẫn áp vào cái điện thoại, nó đưa tay vẫy vẫy như chào
bà rồi đi thẳng vào garage lấy xe đến chỗ làm.
Chỉ
vào dịp cuối tuần thì thằng Út mới nghỉ trọn vẹn ở nhà vào ngày Chúa
Nhật. Đây là lúc nó dành thời gian cho vợ con của nó! Thường gia đình nó
hay đi chơi cả ngày, khi về đến nhà thì vợ chồng con cái kéo nhau lên
lầu, sau khi hỏi thăm bà vài câu xã giao lấy lệ. Mùa hè gia đình nó đi
chơi xa có khi một hay hai tuần mới về.
Bà ở nhà bơ vơ, buồn tủi, đơn độc. Lúc đó bà chỉ biết khóc thầm một mình với mây trời, hoa lá và chim chóc trong vườn.
Còn
đứa con gái của bà thì cũng không khá hơn em nó chút nào. Từ ngày bà
dọn về sống với thằng Út nó chỉ ghé thăm bà "năm khi, mười họa" lấy cớ
bây giờ má ở xa quá và cao quá con phải lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến
nơi. Nó luôn than thở rằng lúc này con phải vừa đi dạy, vừa làm việc
trong bệnh viện nên bận lắm má à! Bà chỉ biết cười buồn mà chẳng nói
được lời nào!
Khoảng
thời gian này niềm vui hiếm hoi nhất của bà là mỗi lần Quang về thăm.
Đó là dịp duy nhất mà gia đình cùng sum họp bên nhau. Trong một lần cả
nhà đang quây quần bên bàn ăn thì bà buông đũa nhìn từng đứa con của
mình rồi chậm rãi nói:
– Má xin các con hãy giúp má thực hiện ước nguyện cuối cùng của đời mình.
Mọi người bỗng im lặng và đổ dồn ánh mắt về phía bà. Quang hỏi bà với giọng khá ôn tồn:
– Chuyện gì vậy má. Má hãy nói cho mấy anh em tụi con biết ngay đi. Bà cười buồn và chậm rãi nói: – Má muốn vào Nursing Home ở con à! Má nghĩ trong đó sẽ tốt cho má và tốt cho cả … các con nữa. Từ nay các con không phải lo lắng nhiều cho má như trước!
Quang
im lặng suy nghĩ vài giây rồi ngẩng lên nhìn hai đứa em. Chúng nó đang
cuối mặt lẫn tránh ánh mắt của anh. Quang đã hiểu ra tất cả rồi và bằng
giọng khá điềm tĩnh, anh nói:
– Ngày mai chúng con sẽ chở má đi chọn Viện Dưỡng Lão. Nếu má thấy ưng ý cái nào nhất thì tụi con sẽ thu xếp cho má vào ở ngay trước khi gia đình con về lại Florida. Con hứa trong thời gian tới sẽ bay qua thăm má thường xuyên hơn.
Sáng
hôm sau thằng Út lấy cớ có hẹn với khách hàng và cô con gái của bà bảo
phải trực bệnh viện nên cả hai không thể đi cùng. Chỉ có vợ chồng Quang
dẫn bà đi chọn Nursing Home. Mặc cho Quang nài nỉ khuyên bà hãy chọn một
nơi "cao cấp" chút để ở nhưng bà nhất định từ chối. Cuối cùng bà đã vào
sống trong Viện Dưỡng Lão này vì thấy không khí và cách phục vụ của mọi
người khá chu đáo, thân thiện. Nhưng điều quan trọng nhất khiến bà đưa
ra quyết định này là vì nó nằm ở khoảng giữa và không xa nhà của hai đứa
con là bao, cũng tiện đường cho tụi nó có đi đâu thì dễ dàng tấp vô
thăm bà.
Những
suy tính của bà tưởng sẽ khả thi nhưng suốt thời gian hơn ba năm bà
sống trong Viện Dưỡng Lão cho đến nay thằng Út chỉ đến thăm bà đếm chưa
đủ trên mười đầu ngón tay. Lý do nó đưa ra chính đáng quá mà, má ơi dạo
này con mới mở thêm một cái chi nhánh bán xe nữa ở tiểu bang khác nên
phải bay đi bay về như con thoi. Mỗi lần nó đến thăm bà chừng độ nữa
tiếng là tối đa nhưng nó nói chuyện với bà thì ít mà nói với cái điện
thoại của nó thì nhiều. Bà đâm ra mang mặc cảm làm phiền nó, nên có lần
bà đã bảo:
– Chừng nào con có thời gian rãnh rỗi thì thu xếp vô thăm má. Má ở trong này cũng tốt lắm, các Bác Sĩ, Y Tá và nhân viên đều rất tận tình, chu đáo. Con cứ yên tâm mà lo công việc của mình.
Thế
là sau này nó chỉ nhắn tin "thăm" bà trên điện thoại là chủ yếu. Vậy
cũng tốt cho nó và cả cho bà. Bà khỏi phải mong ngóng và chờ đợi những
lần nó đến thăm và nếu vì lý do gì đó nó không đến được thì bà sẽ không
phải buồn suốt mấy ngày liền. Thêm một điều nữa là từ ngày dọn vào đây
sống bà không hề thấy bóng dáng của con dâu và ba đứa cháu Nội đâu cả.
Bà nhớ ba đứa cháu của mình nhiều lắm vì bà cũng đã từng gần gũi, chăm
sóc chúng suốt năm năm trời rồi còn gì. Sau này bà mới biết rằng hai vợ
chồng thằng Út không muốn dẫn con vô đây thăm bà Nội vì sợ môi trường
sống của người già sẽ dễ lây bệnh cho tụi nhỏ!!!
Con
gái của bà thì cũng không hơn gì em nó. Lúc trước nó hay tạt vô thăm bà
trên đường đi làm về nhưng cũng chỉ là vài tháng một lần, mà lần nào nó
cũng đều than rằng lúc này con bận dữ lắm vì sắp tới Mark và Ben sẽ vào
Đại Học, tụi con đang cật lực kiếm tiền để chuẩn bị cho hai anh em nó
vào Harvard hay Yale. Tính sơ sơ chi phí của hai đứa sau bốn năm cũng cỡ
nữa triệu đô la là ít. Đây cũng là một lý do chính đáng nó đưa ra khi
không thể vào thăm bà thường-xuyên-như-trước. Bà chỉ nuốt nước mắt vào
lòng. Nhớ mới ngày nào lúc ba mẹ con còn ở lại Việt Nam, khi chồng và
con trai còn ở đảo, mỗi ngày bà phải đi buôn bán nên thường gửi con cho
hàng xóm ngó chừng dùm. Chiều nào về tới nhà cũng thấy hai chị em nó mếu
máo đứng chờ; hôm nào bà nghỉ bán thì tụi nó mừng lắm, xúm xích bên má
không rời nữa bước. Giờ đây mọi việc đã khác xưa rồi! Các con nay đã
lớn. Bà thì đã già. Tụi nó cần gì ở bà nữa chứ?!
Càng
nghĩ bà càng thương cho thằng Quang. Cứ mỗi buổi chiều sau khi ra khỏi
hãng là nó gọi nói chuyện với bà suốt đoạn đường lái xe về nhà. Rồi thì
cách vài tháng là nó bay sang thăm bà một lần, nếu là dịp lễ thì nó đi
với vợ con, thường thì nó bay sang một mình ở chơi với bà từ chiều Thứ
Sáu đến chiều Chúa Nhật thì về, để sáng thứ hai đi làm sớm. Hai mẹ con
tuy xa nhưng cũng thật gần. Nó là niềm an ủi duy nhất mà bà có được ở
tuồi gần đất xa trời này.
Vào
sống trong Viện Dưỡng Lão lâu ngày bà càng thấy thương cho những người
đồng cảnh ngộ như mình. Cho dù họ là Trắng, Đen, Vàng hay… "pha trộn"
thì họ và bà cũng đều có chung một nổi buồn của tuổi già như nhau. Ở
trong này mỗi khi ai đó có con cái sắp sửa vô thăm là dễ biết lắm. Họ sẽ
chộn rộn chàng ràng suốt từ mấy hôm trước. Họ nói năng huyên thuyên,
cười đùa luôn miệng. Đó là dịp cho họ lôi những bộ cánh lâu ngày được
cất kỷ trong tủ ra mặc thử, đi tới đi lui ngắm nhìn mình trong gương,
như sắp chuẩn bị đi dự giải Oscar. Thiết nghĩ vào thời điểm 50 hay 60
năm trước thì buổi hẹn hò đầu tiên của họ chắc cũng chỉ hân hoan và hạnh
phúc đến thế là cùng!
Có
lần một bà Mỹ Trắng sống cạnh phòng bà sang khoe rằng ngày mai con trai
của bà ấy sẽ đến thăm và chở đi xem phim vì là Sinh Nhật 80 tuổi của
bà. Nhiều người đã đến chúc mừng cho bà mẹ hạnh phúc này. Tới ngày hẹn,
bà mẹ đó đã dậy thật sớm, ngồi trang điểm hàng giờ thật cẩn thận trước
gương và thay bộ đầm mới nhất chưa một lần mặc qua rồi chờ con trai đến
đón. Thời gian chậm rãi trôi qua một giờ, hai giờ… cho đến bốn, năm giờ
đồng hồ sau bà vẫn không thấy bóng dáng con mình đâu cả. Bà sốt ruột gọi
cho nó nhưng điện thoại đã tắt mất rồi!!! Cuối cùng, một nhân viên của
Nursing Home với vẻ mặt đầy ái ngại đã mang đến trao cho bà một bó hoa
thật lớn, thật đẹp và một tấm thiệp với biết bao lời lẽ thật hoa mỹ. Lý
do con bà không đến được vì có công việc đột xuất vào giờ chót và anh ta
hứa sẽ đến thăm mẹ vào một-dịp-khác.
Bà
mẹ đáng thương kia đã ôm bó hoa và chết lặng trong lòng. Không ai dám
bước đến để an ủi bà một lời nào cả. Bà lẳng lặng ôm bó hoa vô phòng
mình, lẳng lặng đặt nó lên giường và sáng hôm sau bà đã lẳng lặng ra đi
với chiếc áo đầm mới tinh còn mặc trên người.
Người
mẹ tội nghiệp kia cũng mang một chứng bệnh tim như bà, cũng có một đứa
con bận rộn như hai đứa con của bà. Tuy nhiên, sức chịu đựng của bà xem
chừng tốt hơn người mẹ kia vì con gái và thằng Út cũng đã từng thất hứa
với bà khá nhiều lần!!! Cũng từ sau cái chết của bà-hàng-xóm mọi người
đã cảnh báo với nhau rằng không được tin bất kỳ lời hứa hão nào cả, dù
cho đó là lời hứa của núm ruột mà mình đã đẻ ra!
Mải
lo suy nghĩ miên man mà bà quên khuấy rằng mưa ngoài trời đã tạnh từ
bao giờ. Ngó nhìn đồng hồ. Ôi chao trễ quá rồi! Quang có nói khoảng ba
giờ máy bay sẽ đáp xuống, con đi hành lý rất gọn nhẹ nên sẽ ra mướn xe
liền; chắc trễ lắm là năm giờ con sẽ đến chỗ của má. Bây giờ đã gần tám
giờ tối rồi nhưng vì mùa hè nên trời vẫn còn sáng, bà nghĩ chuyến bay
của con mình chắc đã tạm hoãn ở đâu đó và có lẽ nó cũng sắp đến rồi. Bà
nhìn ra cửa sổ lần nữa, những tia nắng yếu ớt bắt đầu chiếu xuyên qua
các đám mây đen còn lãng đãng trên cao. Từng mảng bầu trời trong xanh
dần xuất hiện sau gần một ngày lẫn trốn biệt tăm.
Trong
niềm vui mừng khôn tả bà lục trong ngăn kéo lấy thỏi son đã lâu ngày
không dùng tới, bà cầm nó lên định tô phớt hồng đôi môi của mình thì mắt
bà bỗng vô tình dừng lại ở cái TV đang treo trên tường. Tiếng cô xướng
ngôn viên đang thông báo trong mục Breaking News cho hay chiếc máy bay
mang số 707 của hãng hàng không XXX đến từ Florida đã gặp tai nạn khi
đáp xuống đường băng tại phi trường Los Angeles vào lúc 3:10pm chiều hôm
nay do thời tiết quá xấu. Một nhân viên của phi hành đoàn và vài hành
khách đã bị thương nặng, những nạn nhân đã được đưa vào bệnh viện hiện
trong tình trạng khá nguy kịch. Mọi chi tiết sẽ được thông báo sau.
Thỏi
son trong tay bà rơi ngay xuống đất. Bà thấy như mọi thứ đều tối sầm
lại. Ngay khi lúc đó bà nghe ngực mình đau khủng khiếp như không còn đủ
hơi sức để thở. Bà cũng không còn kiểm soát được tứ chi của mình nữa nên
đành để nó đổ quỵ xuống sàn nhà. Trong giây phút giữa đôi bờ sanh tử bà
bỗng nghe tiếng con trai của mình gào lên thản thốt: "Má ơi! Con đây nè
má!" Bà cố nhướng mắt lên nhìn gương mặt thân yêu của con mình lần sau
cuối, mỉm môi cười đầy mãn nguyện với nó, rồi thanh thản từ từ khép mắt
lại.
Một chiều mưa bão trong Nursing Home có một người mẹ đã vĩnh viễn ra đi và có một đứa con đã vĩnh viễn mất mẹ!
Chuyện
bình thường cũng như bao chuyện bình thường khác đã xảy ra trên thế
gian! Người ta đến cuộc đời này với những hạnh phúc, những khổ đau rất
riêng và cũng rất chung để rồi lần lượt ra đi sớm hay muộn, trước hay
sau … không trừ một ai!
Kiếp người vốn dĩ chỉ là duyên hợp. Chỉ là vô thường!
Nguyễn Bích Thủy
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 30/Oct/2017 lúc 7:52am |
Người Mẹ Cô Đơn
Sáng
nay rỗi việc, tôi nhận lời ủy thác của anh bạn nhờ tôi chở một bà cụ
với hai cái va li và một tấm nệm từ Dallas đi Arlington, vì xe anh không
chở được tấm nệm nên anh mới nhờ tôi.
Tôi
đến căn nhà mới xây (theo địa chỉ). Nhìn qua cũng biết giá trị căn nhà
hơn hai trăm ngàn. Tôi nghĩ nhà đất ở đây rẻ, chứ căn nhà mới này ở
Cali, hay Boston, thì bạc triệu. Người Việt Dallas giàu quá khi tôi vừa
lái qua những căn nhà xập xệ của người Mễ chừng vài chục ngàn.
Xe
lăn bánh, tôi không khỏi ngậm ngùi với hành trang nghèo nàn của bà cụ
nhỏ thó, bệnh hoạn. Ngoài tấm nệm, hai cái va li cũ, lớn nhỏ không đều,
lại khác hiệu, đủ biết chủ nhân không giàu; một bà cụ gần đất xa trời
còn lỉnh kỉnh túi xách, rổ nhựa đựng quần áo chưa giặt-có cả hũ thức ăn
khô gì trong đó nữa… "Người đàn bà đi cầu hôn thần chết". Tôi đặt tên
cho cụ trong tư tưởng kín bưng của mình.
Thấy
cụ thở không ra hơi lúc lên xe làm tôi cũng hơi lo. Nhưng nhìn kiếng
chiếu hậu thì cụ không đến nỗi khiến tôi phải đổi lộ trình vô bệnh viện
gần nhất. Tôi mong đến nơi càng sớm càng tốt.
Xe
ra xa lộ bon bon rồi. Cụ khoẻ lại sau cú leo lên cái xe hơi cao.
Cụ hỏi
tôi, "Anh được mấy cháu?" -để mở đầu tâm sự của người mẹ cô đơn trên
nước Mỹ bao la… Cụ vô chuyện lòng nhẹ hều như hơi thở của cụ ban nãy…
"…Ông
nhà tôi ngày xưa là sĩ quan Phòng 7 – Tổng tham mưu. Sau 75 đi tù.
Nhưng tôi nhờ được tay cán bộ lớn bảo lãnh chồng tôi ra. Tôi chỉ nói
chồng tôi là người bắt điện thoại ở Tổng tham mưu ngày trước… Vì thế,
ông nhà tôi về sớm, nhưng không được đi theo diện H.O là vậy! Ông ấy về
sớm, nhưng buồn chán nên chết sớm…"
Bà
cụ khóc trong kính chiếu hậu – thật cay đắng! Tôi nghĩ thế, nhưng không
hiểu cay đắng lẽ gì? Cay đắng cho người vợ lính trong chiến tranh và
hoà bình ở quê xưa, hay cay đắng cho chuyện nhờ cậy bên thắng cuộc, và
hậu quả…
Cụ tỉ tê cho tôi nghe, từ băng sau xe, tiếng cụ rặt giọng bắc làm tôi nhớ mẹ tôi nhiều…
"…
tôi kém phước anh ạ! Tôi có mười hai người con. Chín đứa còn ở Việt
nam, ba đứa bên Mỹ. Tôi không đi ở nhà con này, con kia như anh nghĩ
đâu. Tôi đi ở thuê nhà người ta đây! Vì con gái tôi ở Arlington thì nó
đang sống chung với chồng con và bố mẹ chồng của nó. Tôi đâu ở chung
được. Thằng con trai thì cũng sống chung nhà với vợ con và bố mẹ vợ của
nó. Tôi cũng không ở chung được. Còn căn nhà mà anh đến đón tôi là nhà
thằng con cả. Cả đời tôi mới ở nhà con đúng mười ngày thì phải nhờ anh
đến dọn đi đây…"
"Bác qua Mỹ lâu chưa? Trước đây, bác ở đâu?" Tôi hỏi cụ,
"Tôi
qua Mỹ được 9 năm. Mỗi năm tôi ở Mỹ 9 tháng, về Việt nam 3 tháng – toàn
ở mướn chứ không ở với con cái nào được, như tôi đã nói. Nhưng bây giờ
tôi phải ở Mỹ lâu dài để trị bệnh. Khổ là tôi không thể ở nhà thằng con
cả được. Hôm tôi mới từ Việt nam qua, tháng trước. Tôi ở nhờ con cháu ở
Apartment vì tôi bệnh quá nên cũng cần có người ở bên tôi đêm hôm. Nhưng
phòng nó chật chội và phiền phức quá nên thằng cả đến đón tôi về nhà nó
ở. Tôi cũng bất đắc dĩ vì bệnh hoạn chứ đâu muốn làm phiền con cái.
Nhưng buồn lắm anh ạ! Tôi ở được đúng mười ngày thì hôm nay phải dọn đi
thôi. Tôi định dọn về Houston, ở với đứa con gái của người hàng xóm với
tôi bên Việt nam xưa kia. Nó hứa giúp tôi. Nhưng con gái tôi đã xin trị
bệnh cho tôi ở Arlington, nên tôi phải dọn về Arlington để trị bệnh vài
tháng. Không chết thì tôi dọn về Houston với con gái người hàng xóm…"
Tôi
nghe tâm sự buồn nên cũng kém vui mà thưa cụ, "Bác lớn tuổi rồi, lại
bệnh hoạn. Đâu thể xa con cái ruột của bác được, vì khi hữu sự thì ai lo
cho bác. Và sao lại đi sống với người con của người bạn ở mãi Houston.
Bác nên suy xét lại chuyện đó cho cảm giác của con cái bác. Các anh chị
có hoàn cảnh đã khó, bác làm mẹ nên không nên… xử sự như thế! Bác hiểu ý
cháu chứ! Bác ở share phòng ở nhà người dưng vì hoàn cảnh, nhưng gần
con gái bác là ổn lắm rồi! "
"Thì
bây giờ tôi dọn đến ở với hai vợ chồng ông này ở Arlington. Họ đã hơn
sáu mươi tuổi, nhà không con cái. Ông chồng ở nhà ăn tiền bệnh, vợ còn
đi làm. Tôi cũng gần con gái tôi rồi, có gì nó chạy sang giúp tôi… Anh
nói cũng phải nhỉ!"
"Cháu xin lỗi…"
"Anh ạ! Họ cho tôi thuê một phòng, không hạn chế sử dụng restroom anh ạ! Tôi thật mừng."
"Bác nói sao…?"
"Cơ
khổ. Ở nhà thằng con cả, thì con trai lớn nó ở riêng phòng lớn nhất, có
restroom riêng trong đó. Không ai được vào phòng nó."
"Rồi! Thằng đó là bác sĩ hay nha sĩ?"
"Không. Nó là dược sĩ. Nhưng sao anh hỏi vậy?"
"Cháu
đoán thôi! Bác đừng nghĩ xấu về những người tuyệt đối vệ sinh nên không
chung chạ được với ai! Hiểu thế, tốt hơn cho bác. Mọi phiền não nhẹ
bay… ô-kê!
"Ô-kê. Tôi hiểu ý anh rồi…”
Cơ
khổ. Còn lại hai vợ chồng thằng cả, thằng con nhỏ và tôi, bốn người xài
chung một restroom. Mỗi sáng, tôi đã chịu khó nín nhịn chờ đợi, hỏi con
trai, con dâu, cháu nội đã sử dụng restroom xong chưa, rồi mới đến
mình. Thế mà thằng con cả vẫn quát vào mặt tôi chiếm dụng restroom lâu
quá, chỉ vì một hôm nó đau bụng bất tử sau khi đã dùng restroom trước
đó.
Tôi
ở mới có chục ngày, mà sáng nào nó cũng cằn nhằn tôi đi restroom xoành
xoạch suốt đêm thì nhà cửa nào chịu nổi… Tôi khổ quá! Mình bệnh hoạn,
tuổi già, thật là phiền phức…"
"Sao bác không ở bên Việt nam với con cháu đông vui. Thui thủi bên này một mình làm gì cho khổ."
"Thì bệnh thì phải đi tìm thầy, tìm thuốc chứ sao anh. Hóa trị với xạ trị thì tiền đâu cho đủ ở bên Việt nam…"
"Cháu
không hiểu được anh con cả của bác sao lại để bác bệnh hoạn, tuổi già
như thế này mà đi ra ở share phòng với người dưng? Bác có chuyện gì ai
lo? Cơm nước hàng ngày ai nấu cho bác ăn, ai giặt giũ cho bác…?"
"Thì
phước phần là thế! Tôi bây giờ chỉ còn cậy vào đứa con gái. Nó cũng đã
sáu mươi tuổi rồi. Nhưng còn làm dâu hàng ngày. Tôi lại còn làm khổ nó
miếng cơm, tô cháo, gói quần áo cần giặt giũ… Nó làm sao mà kham nổi lo
lắng cho chồng con, bố mẹ chồng ngày hai bữa, lại còn mẹ ruột bệnh hoạn
phải chạy tới chạy lui. Tôi định về Houston là vậy!
Tôi
nghĩ mà buồn cái thằng Cả nhà tôi sướng từ bé. Nó chẳng thiếu thứ gì vì
thời trẻ tôi làm ăn được lắm! Cung phụng nó đủ điều hơn người. Nó đi
đại học, ra trường, thì mê con vợ nó bây giờ đó. Nó về nhà bảo tôi cưới
vợ lúc gia cảnh tan hoang. Tôi bấm bụng bảo nó, ai lại đi cưới vợ tháng
bảy. Cho mợ một tháng để dọn dẹp nhà cửa, và cho qua tháng ngâu đã con.
Nói thế để có thêm chút thời gian nghĩ cách cho con chứ mẹ nào từ chối
được con cái chuyện nó muốn lập gia thất. Ai ngờ nó đi báo với bên nhà
gái, bố mẹ nó đi vượt biên, chết hết rồi!
Có
con cái nào như thế chứ! Đám cưới nó không có mặt tôi mà nó nhẫn tâm
được. Nó bỏ nhà, bỏ mẹ, bỏ đàn em đi sống riêng, đến khi tôi gượng dậy
làm ăn lại được thì nó mới mò về nhà, quát tháo…
Tôi
làm ăn lại được thì mới có tiền cho gia đình thằng con trai với gia
đình đứa con gái vượt biên, bây giờ chúng ở Arlington là vậy! Còn thằng
cả thì làm ăn khá nên cho con nó đi du học, tìm cách ở lại rồi bảo lãnh
bố mẹ với em nó qua sau…"
"Tức là thằng cháu đích tôn của bác. Anh chàng làm dược sĩ đó, sanh đẻ bên Việt nam?"
"Phải."
"Cháu hiểu rồi! Không có gì thắc mắc nữa! Anh ấy không giống những người trẻ sanh đẻ bên Mỹ là vậy!"
"Cái
thằng ấy làm tôi buồn còn hơn bố nó. Nó đi kiểm tra căn phòng tôi ở. Nó
hỏi tôi đạo gì? Tôi nói, trên có Trời, Phật. Rồi đến Thần, Thánh… Nó
bảo tôi: Cái đạo của bà là đạo cô hồn, chẳng ra gì hết. Tội lỗi, tội lỗi
quá!
Nó
hỏi tôi đẻ chi cho lắm, để chẳng ở với ai được, rồi làm phiền gia đình
nó? Tôi bảo thời bà nào có biết kế hoạch hoá gia đình là gì đâu!
Tôi
thấy phải dọn ra khỏi nhà thôi. Nhưng mấy hôm không khoẻ nên còn vướng
bận để nó nói tôi, sao bà không ở bên Việt nam cho xong. Già cả, bệnh
hoạn còn lết sang Mỹ làm gì… để phiền cho gia đình nó!
Tôi
đi chậm vì chân tôi yếu. Tôi đâu có lết như ăn mày. Anh hiểu không, anh
hiểu cái chữ lết nó làm tan nát lòng dạ tôi. Tôi đau đớn hơn ung thư
nhiều…"
Nước
mắt bà cụ lại chảy thành dòng trên gương mặt nhăn nheo. Làm tôi nghĩ
đến cha nào con nấy. Lẽ ra người ta phải học thành nhân trước khi thành
tài, thì đời nay tranh nhau lấy bằng… súc vật, để kiếm thật nhiều tiền,
đi xe hiệu, ở nhà mới… Người con cả ở nhà mới xây mà để mẹ bệnh hoạn đi ở
share phòng. Cụ nói trong nước mắt, "nhẽ như người ta, nó cũng đưa tôi
đi, sắp xếp cho tôi chỗ ăn chỗ ngủ ở nơi lạ lẫm quê người này chứ! Anh
thấy đấy, anh xin số điện thoại của nó để khi anh đưa tôi đến nơi thì
gọi cho nó biết. Nó bảo không cần đấy phỏng! Nhưng khi nó thấy anh chất
đồ, ràng buộc cẩn thận như người chuyên nghiệp, người làm việc có trách
nhiệm, lương tâm… xe anh lại tốt và mới. Thì nó xin anh số điện thoại để
khi nó cần chở đồ sẽ gọi anh. Đấy…"
Biết
nói gì để an ủi bà cụ hơn là im lặng chia chung nỗi ngậm ngùi của phận
người. Muốn kể cho bà cụ nghe chuyện Đức Phật đi hoằng pháp, nhưng người
ta không biết ngài chính là Đức Phật nên hỏi ngài, "Thưa ngài, Đức Phật
ở đâu, làm sao tìm gặp Người?" Đức Phật trả lời, "Phật ở trong nhà bạn.
Cha mẹ của bạn là Phật. Hãy trở về nhà phụng dưỡng cha mẹ cho thật tốt,
là thờ phụng Phật."
Nhưng
kể ra câu chuyện đó là bất nhân với bà cụ vì người nghe phải là cha con
anh cả. Càng nên kể thêm những chuyện nhân quả cho những người quên học
bài học làm người trước khi học thành tài để giàu có. Phải chăng phong
thổ địa dư làm nên người anh cả trong bài ca dao bất hủ,
"bốn con ngồi bốn góc giường
mẹ ơi, mẹ hỡi, mẹ thương con nào mẹ thương con út mẹ thay thương thì thương vậy có tày trưởng nam trưởng nam ăn được gì đâu một trăm cái giỗ đổ đầu trưởng nam"
Thôi
làm thằng anh Hai như đứa bé mồ côi theo phong thổ địa dư xứ nó, câu
chuyện ngắn chữ mà dài ý, kiệm lời mà sâu xa. Nó không tốt nghiệp đại
học nào, không có bằng cấp gì… mà ai cũng xem trọng cái khí khái của nó.
Chuyện kể mắc cười mà người đọc chậm nước mắt như sau:
…
một cái xe hơi bóng loáng đang chạy trên đường. Không ai biết bên trong
xe có người mẹ giàu có, đang dỗ dành cậu ấm của mình ăn miếng bánh kem
đi con, ngon lắm đó! Nhưng thằng bé nhà giàu cáu gắt với mẹ vì không
muốn ăn, nó bấm kiếng xe hơi xuống và ném quách miếng bánh kem xuống
đường.
Trong
khi thằng bé mồ côi nhanh mắt thấy được, nhanh chân chạy đến, nhanh tay
xớt ngay miếng bánh lên tay mình. Phải cái xe vận tải nhanh hơn lao tới
nó. Nó thì nhanh hơn thần chết là lao mình thoát thân – miếng bánh tõm
xuống miệng cống. Công cốc.
Con em gái nó khóc ré lên,
"Anh Hai thiệt tình! Làm bánh lọt xuống cống rồi lấy gì ăn?"
"Thôi nín đi em…"
Nó xoè bàn tay còn dính kem của nó ra, "Nè, cho em ba ngón. Anh Hai hai ngón."
Anh Cả với anh Hai khác nhau ở tư cách chứ không phải văn bằng, địa vị hay nhà, xe… Nhưng nói ra làm gì cho thêm đau lòng bà cụ…
Tôi
đến căn nhà mà bà cụ sẽ ở trọ vài tháng để chữa bệnh. Tôi biết bà cụ
này không chết đâu, sức khoẻ có tệ nhưng nghị lực lớn lắm! Khoẻ lại là
cụ sẽ đi Houston. Linh tính tôi mách bảo về bà cụ mới gặp lần đầu nhưng
hiểu cụ như thân vì tôi cũng không thích làm phiền, để khổ cho người
nhà.
Con
gái cụ xin nghỉ làm nửa buổi để giúp cụ dọn vô nơi ở mới. Tách xách
theo túi cơm, canh nấu vội cho mẹ có cái ăn. Tội cả hai người bị hoàn
cảnh hành hạ đến khổ tâm. Đêm nay, người con khó ngủ vì lo mẹ có ngủ
được không ở chỗ lạ. Trong khi sáng mai chị vẫn phải thức dậy đúng giờ
để còn đi làm. Chị còn phải lo chồng con, cha mẹ chồng… thêm người mẹ
ruột bệnh hoạn cũng cần bàn tay con cái giúp đỡ lúc tuổi già, đau yếu,…
Còn cụ, đên nay có ngủ không, trong căn phòng lạ, khi nghĩ tới người con
cả và thằng cháu đích tôn của mình. Ai rót cho cụ ly nước sau cơn ho
khan đêm khuya, hay cụ tự hứng nước mắt mình để giải khát nỗi cô đơn
trên xứ Mỹ lạnh lùng.
Tôi
thì không ngủ được đêm nay rồi, vì bà cụ… đúng là "má tui"! Hoàn cảnh
nào cũng chơi ngon, chơi đẹp, xả láng sáng về sớm. Tôi dọn nệm cũ trong
căn phòng ấy ra, vì ông chủ nhà ăn tiền bệnh thì làm được gì, nhìn ông
đi… còn chậm hơn bà cụ. Tôi bỏ nệm của cụ lên giường thẳng thớm, xách đồ
vô phòng cho cụ xong xuôi. Tôi chào từ biệt để ra về. Nhưng cụ,
"Này
anh ạ! Cảm ơn anh đã giúp tôi tận tình. Nhưng thế này, hôm qua, bạn anh
có nói với tôi là một trăm đồng tiền xe. Thì đây, tôi xin gởi anh một
trăm. Tôi xin gởi thêm anh hai chục… biếu anh uống cà phê, chơi thôi!"
Đúng
là bà già chịu chơi chơi tới cùng giăng mùng chơi tới sáng, nên tôi
nói, "Thôi bác cất hết đi. Coi như cháu giúp bác. Cháu không làm nghề
này, chỉ vì sáng nay rảnh và xe cháu chở được tấm nệm nên cháu mới đi
giùm ông bạn cháu thôi."
"Đâu
thế được! Anh cầm lấy cho tôi vui. Tôi còn một việc nhờ anh giúp, là
sáng nay tôi không ăn sáng ở nhà thằng cả. Bởi tôi kể chuyện ngày xưa
thì cháu nội bảo là bà chẳng có chuyện gì mới để nói hay sao? Tôi ở
trong nhà từ sáng tới… sáng mai thì biết đâu chuyện mới để nói. Tôi kể
về thằng cả ngày còn bé, thì vợ nó nói nhàm quá, kể hoài… Mà giời không
cho tôi câm nên tôi đói vì giận – không ăn. Tôi định bụng bảo anh chở
tôi đi ăn sáng khi ra khỏi nhà. Nhưng bây giờ thì tôi mời anh đi ăn… bữa
kỷ niệm với tôi. Anh chở tôi đi ăn… món gì thật ngon vào. Tôi không có
nghèo đâu, còn đồng nào trong túi thì cứ tiêu đồng ấy cho nó vui vẻ.
Mình đi thôi anh ạ!"
Từ
chối cách gì cũng không được với bà cụ. Ra nhà hàng thì lại chưa tới
giờ mở cửa. Tôi bảo cụ, bác cháu mình vô chợ rảo chơi, cho bớt nóng. Bà
cụ kể chuyện đi thi quốc tịch bị rớt. Nhưng tôi cho là cụ quá giỏi tiếng
Anh nên… rớt. Dù cụ đi thi quốc tịch không mất tiền vì đã tám mươi.
Nhưng lần sau đi thi lại thì bớt nói tiếng Anh… sẽ dễ đậu hơn. Vì người
hỏi thấy người được hỏi trả lời được là hỏi tới, hỏi tới… Bác chỉ cần
nhớ cháu dặn là bác không bao giờ nói: Tôi không biết – I don't know. Mà
bác chỉ nói: Tôi biết. Nhưng tôi quên – I know. But, I’m forgetting.
Bác
quên chừng hai, ba câu là đậu liền. Vì người già có quyền quên, nhưng
công dân Hoa Kỳ không có quyền không biết Tượng Nữ thần Tự do đặt ở đâu;
Tổng thống đầu tiên của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ tên là gì, Tổng thống
đương kim là ai?…
Bà
cụ thật lanh trí, chỉ cần nghe và hiểu được một từ trong câu hỏi là cụ
đoán ra cả câu hỏi – và biết trả lời bằng tiếng Anh – đúng. Nên bị hỏi
tới, hỏi tới, hỏi tới… rớt luôn là vậy! (Thường mấy tay phỏng vấn thi
quốc tịch Mỹ nhưng là người Mễ ở Texas không có thiện cảm nhiều với
người Việt thì ai cũng biết và thường nghe nói tới trong chuyện thi quốc
tịch ở xứ cao bồi. Gặp người phỏng vấn mình là Mỹ đen là dễ nhất, Mỹ
trắng khó hơn, nhưng công bằng. Chỉ có Mễ là không ưa Việt nam…)
Tôi
đi ăn tô mì với bà cụ rồi chia tay. Biết nói gì hơn những lời chúc may
mắn cho việc chữa trị bệnh tật của bà cụ. Chúc cụ chóng hồi phục, chừng
nào muốn đi Houston thì gọi cho hay. Tôi không làm nghề đưa đón nhưng
với bà cụ thì tôi khoái cái lối chơi xả láng trước đi, đời có bao lâu mà
hững hờ…
Tôi
sẽ nhớ câu "còn đồng nào trong túi thì cứ tiêu đồng ấy cho nó vui vẻ."
Tôi sẽ đưa cụ đi Houston khi cụ không thay đổi quyết định, vì nghĩ cho
cùng những ngày ở trọ trần gian của cụ cũng chỉ còn ít ỏi như những đồng
tiền còn lại trong túi thì tiêu hết đi, tiếc gì, miễn vui vẻ là được.
Cũng cóc cần chừa mặt mũi cho con cái khi con đẻ tống mẹ bệnh hoạn ra
đường ở tuổi gần đất hơn trời…
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 02/Nov/2017 lúc 10:25am |
Thân tặng các cụ cao niên sống
trong “Nhà Già"
Ngẫm nghĩ mà thương mấy cụ già. Một thời nhân vật của nước ta. Thời thế đổi thay, đời thay đổi. Lưu vong sang Mỹ, sống “Nhà Già”. Con cháu trưởng thành, nên gia thất. Căn phòng chỉ có, vợ chồng già. Thể dục, thể thao không còn sức. Loanh quanh, lẩn quẩn hết ngày qua. Đọc báo, truyền hình hoài cũng chán. Tìm vui khuây khỏa với bạn già. Mỗi bữa hẹn nhau cùng họp mặt. Vui cười, trò chuyện, đấu Bi-da. Kết quả thắng thua không đáng kể. Giải khuây cho hết một ngày qua. Vơi bớt nỗi buồn thân viễn xứ. Tạm quên việc nước ở quê nhà. Vui được ngày nào hay ngày đó. Chờ “Tàu Thiên Cổ” đón đi xa. TC- Lão Mã Sơn. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 68 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |