Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: MƯỜI ĐIỀU RĂN NGƯỜI GIÀ | |
<< phần trước Trang of 68 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 25/Nov/2016 lúc 9:21am |
Kể cũng lạ … cái cõi tâm khó hiểu Bụng được no đầy nhưng tâm lại khao khát một tình thâm … Thế rồi câu thơ vui đùa qua lại Chưa lần gặp nhưng chẳng hề thấy lạ Mầu trà lạt không hợp gu thằng bạn Ấy thế mà 8 bữa đã qua nhanh NguyễnTâmHàn Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Nov/2016 lúc 9:36am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 26/Nov/2016 lúc 8:53am |
Tương lai khi bạn tuổi đã cao, bạn mong đợi ai?
Cùng nghe những lời thật tâm từ một nhóm người cao tuổi .
Người cao tuổi mong đợi vào ai? Bản thân, bản thân, câu trả lời vẫn chỉ có thể là bản thân
[Những lời thật tâm từ nhóm người cao tuổi]
Có một chiếc nồi của riêng mình, trước lúc chết tuyệt đối không được
vứt bỏ, có một người vợ, hãy tận tâm đồng hành, có một cơ thể, hạy bảo
trọng thật tốt; có một trạng thái tốt, hãy tự tạo niềm vui cho chính bản
thân mình!
Tuổi đã nhiều, chỉ là sức khỏe vẫn còn tốt, đầu óc còn tỉnh táo, người
cao tuổi, mong đợi ai! Để bàn về chuyện này cần phân ra vài giai đoạn.
Giai đoạn đầu tiên
Sau khi nghỉ hưu độ 60-70 tuổi cơ thể còn tốt, có điều kiện. Thích
ăn gì thì ăn nhiều một chút, muốn mặc gì thì mặc nhiều một chút, muốn
vui chơi thì cứ mặc sức vui chơi. Đừng tiếp tục hà khắc với chính
mình, quảng thời gian thế này không còn nhiều, cần trân trọng nắm giữ.
Luôn giữ trong mình một khoảng tiền, giữ lại ngôi nhà, sắp xếp sẵn
đường lui cuối đời.
Kinh tế của con mạnh là nỗ lực của các con, người con hiếu thuận là
lòng cảm ân đối với phụ mẫu. Chúng ta không từ chối nhận tài trợ, chúng
ta cũng không nên từ chối sự hiếu thuận từ các con. Nhưng cũng vẫn phải
dựa vào bản thân mình là chính, tự an bài cuộc sống của mình.
Giai đoạn thứ hai
Sau năm 70 tuổi không bệnh không tật, cuộc sống vẫn có thể tự chăm sóc
bản thân, điều này không phải vấn đề to tát gì, nhưng lúc này đây
đã thực sự ý thức, bản thân già thật rồi, dần già thể lực và tinh lực
đều không còn được như trước, phản ứng càng ngày càng tệ hơn, ăn uống
chậm chạp - tránh bị nghẹn, đi đứng từ từ - tránh bị ngã. Bạn không
thể tiếp tục dũng cảm, cần để ý chăm sóc bản thân!
Đừng tiếp tục quản này quản nọ, quản con quản cái, quản cả đời thứ
ba, thật ra bạn đã quản cả một đời người, ích kỷ một chút, quản tốt bản
thân mình là được rồi, mọi thứ cần kiếm chế mức độ vừa phải, giúp quét
dọn, cố gắng giữ gìn sức khỏe của chính mình duy trì lâu thêm một chút.
Hãy cho chính mình thời gian để có thể sống độc lập càng lâu càng tốt sẽ
tốt hơn so với cuộc sống cầu người.
Giai đoạn thứ ba
Khi sức khỏe kém đi, cần có sự trợ giúp từ người khác! Nhất định phải
được chuẩn bị kỹ lưỡng, tuyệt đối hầu hết mọi người sẽ không thể lường
trước ải này. Cần điều chỉnh tâm trạng, để thích ứng. Sinh lão bệnh tử
là thường thái đời người nhất định phải đối mặt. Đã là giai đoạn cuối
cùng trong cuộc đời chẳng có gì đáng sợ hãi, khi đã có sự chuẩn bị bản
thân sẽ không quá buồn tuổi.
Hoặc đi vào viện dưỡng lão hoặc thuê bảo dưỡng chăm sóc tại nhà, tùy
vào khả năng, mà bố trí thích hợp, mọi thứ đều luôn có cách giải quyết,
nguyên tắc là không để mặc con cái lo liệu, đừng tạo cho con trẻ thêm
quá nhiều gánh nặng tâm lý, việc nhà, kinh tế. Bản thân tự khắc
phục nhiều một chút, cả đời bươn trải có những đau khổ và khó khăn nào
chúng ta chưa từng trải qua, tôi tin rằng cuộc hành trình cuối đời chỉ
cần bình tĩnh chúng ta có thể vượt qua một cách dễ dàng.
Giai đoạn thứ tư
Khi tinh thần tỉnh táo, nhưng bệnh lý không cách nào chữa khỏi, cuộc
sống hoàn toàn tồi tệ, chúng ta nên dũng cảm đối mặt với cái chết, kiên
quyết không để gia đình, người thân và bạn bè lãng phí thời gian tiền
bạc vô ích để giúp chung ta giành lại cuộc sống với tử thần.
Tóm lại, cho dù bạn thọ lâu đến mức nào, cuối cùng cũng là
một con người, câu nói này tuyệt nhiên không bi ai, không khủng khiếp,
tất cả phụ thuộc vào cách sắp xếp cuộc sống của bạn, để xem bạn có phải
là người có một tâm lý trưởng thành. Cảm thấy xứng đáng thì hãy hành
động ngay, đừng quên, kiếp người chỉ có một lần, bắt gặp niềm vui
và hạnh phúc, thì đừng bao giờ để dành lại kiếp sau.
Cảm nghĩ:
Những người bạn già hãy cùng ghi nhớ! Đời trước chúng ta hiếu thuận phụ
mẫu, nhưng đến thế hệ sau lại bị bỏ rơi, tuyệt đối đừng bao giờ oán
trách "Người trên thiên đàng, tiền trong tài khoản", nào là "một
người quá đỗi cô độc", "già rồi, chẳng có ai chăm sóc." ... Điều này
sớm đã trở thành suy nghĩ lỗi thời của thế hệ ngày nay.
sưu tầm
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 29/Nov/2016 lúc 5:53am |
BÀI THƠ TỪ VIỆN DƯỠNG LÃOMột ông lão ở Úc đã ra đi trong hiu quạnh tại viện dưỡng lão. Nhưng điều ông để lại lấy đi nước mắt của biết bao người.
Nhiều nơi trên thế giới, sự quan tâm của
con cái đối với bố mẹ già đơn giản chỉ là gửi họ vào viện dưỡng lão,
như làm tròn trách nhiệm và bổn phận của người con. Cuộc sống hiện đại
đầy biến động, những người trẻ tuổi bị cuốn theo xu hướng sống nhanh,
sống gấp khiến người thân bên cạnh vô tình bị lãng quên. Ông
Bước sang tuổi xế chiều, ông được đưa
vào sống ở viện dưỡng lão ở Úc. Không gia tài đồ sộ cũng chẳng con cái
đầy đàn, tài sản duy nhất ông có chỉ là tấm thân gầy gò và già nua. Đến
cả những cuộc hẹn của người thân ông cũng ít lần được nhận. Ai cũng
cho rằng, Mak là
người bất hạnh, mảy may không có chút gì để đời, con cái thì hờ hững
lãng quên. Thế nhưng, cái ngày ông từ giã cuộc sống ngay chính nơi cô
đơn nhất này, người ta mới phát hiện ra một kho báu vô giá. Đó không
phải là vàng bạc, đá quý mà chỉ là một tờ giấy nhàu nát với những dòng
thơ nguệch ngoạc, được cô y tá vô tình thấy lúc dọn phòng.
Tưởng chừng như những câu chữ của một ông lão sẽ ngắn ngủi và chẳng mấy hay ho. Thế nhưng sau khi các cô y tá đưa bài thơ "Cranky Old Man" của
ông lên mạng xã hội, tác phẩm này đã lan truyền khắp nước Úc, đăng
trên mọi tạp chí trong lễ Giáng Sinh. Bài thơ nhanh chóng trở thành một
hiện tượng toàn cầu không phải bởi nghệ thuật ngôn từ mà cốt là vì
trái tim của ông lão ngoài 80 tuổi gửi gắm trong từng con chữ, từng câu
thơ. Cảm động hơn cả không phải là những người bạn già khác ở viện
dưỡng lão mà chính là những cô y tá, những người đã từng chăm sóc và
luôn nghĩ rằng ông lão thật bất hạnh vì chẳng có trong tay thứ gì.
"Ông lão gàn dở
Hỡi những cô y tá, cô thấy gì?
Cô nghĩ điều gì khi nhìn vào tôi?
Một ông lão ốm yếu, già nua và ngớ ngẩn
Tính tình thật kì quặc với đôi mắt xa xăm
Luôn rơi vãi thức ăn, chẳng mấy khi lên tiếng
Khi cô lớn tiếng quát: "Ông hãy cố một lần
Dường như ông không thấy, mọi điều mà tôi làm"
Người luôn mãi bỏ quên... một chiếc giày hay tất?
Chẳng bao giờ lên tiếng, để mặc cô làm việc
Tắm rửa và ăn uống, suốt cho một ngày dài
Đó là điều cô nghĩ, nhìn thấy, có phải không?
Nhìn kĩ hơn cô hỡi, cô chưa thấy tôi đâu
Hãy ngồi đây tôi kể, câu chuyện của đời mình
Khi tôi lên mười tuổi, sống với cha và mẹ
Với anh và với chị, những người yêu thương nhau
Rồi khi lên mười sáu, với đôi cánh trên chân
Luôn mơ mộng mỗi ngày, về tình yêu đích thực
Và chú rể đôi mươi, với trái tim rực cháy
Sống với lời nguyện thề, trọn đời xin gìn giữ.
Bước vào tuổi hai lăm, nuôi nấng đứa con mình
Luôn cần sự chỉ bảo, bên mái ấm yêu thương
Người đàn ông ba mươi, khi sức trai bùng cháy
Che chở cho mọi người, gắn bó mãi dài lâu
Tuổi bốn mươi ập tới, đàn con cất cánh bay
Người phụ nữ bên tôi, giúp vơi đi nỗi sầu
Năm mươi năm trôi qua, những đứa trẻ lại về
Một lần nữa trong tôi, hạnh phúc lại đong đầy.
Bóng tối bỗng che phủ, khi vợ hiền đi xa
Tôi nhìn vào tương lai, run rẩy và sợ hãi
Những đứa trẻ của tôi, chẳng thể nào gặp chúng
Năm tháng đã trôi qua, cuốn mất đi tình yêu
Giờ đây đã già nua, thiên nhiên thật tàn nhẫn
Tuổi già đến nhanh chóng, cứ ngỡ như trò đùa
Thân xác bỗng suy tàn, sức sống cũng ra đi
Tuy trái tim ngừng đập, chỉ còn là đá lạnh
Nhưng trong thân xác này, nhiệt huyết vẫn bùng cháy
Để rồi một ngày kia, trái tim bừng sống dậy.
Tôi nhớ những niềm vui…tôi nhớ những nỗi buồn…
Tôi yêu và tôi sống, bắt đầu một lần nữa
Dù giây phút còn lại, ít ỏi và ngắn ngủi
Tôi nhớ những niềm vui…tôi nhớ những nỗi buồn…
Tôi yêu và tôi sống, bắt đầu một lần nữa
Dù giây phút còn lại, ít ỏi và ngắn ngủi
Người ơi có biết chăng, chẳng có gì vĩnh cữu
Hãy mở mắt và nhìn
Chẳng phải lão già đâu
Bài thơ đầu tiên là những lời nhắn nhủ của Mak đến
những cô y tá. Đừng chỉ nhìn ông như một lão già ngớ ngẩn và lẩm cẩm,
đừng chỉ mãi tất bật chăm lo và quên rằng thứ họ cần hơn là một người
bạn tâm sự sẻ chia.
Nếu hời hợt và thoáng qua ta sẽ chỉ thầy
bề ngoài khắc khổ và già nua. Phải đến khi thẩm từng câu chữ ta mới
thấy được kho báu tâm hồn vô giá nằm ẩn sâu bên trong Mak.
Bài thơ cũng là lời nhắc nhở tới những
người trẻ tuổi. Đừng mải chạy theo cuộc sống cơm áo gạo tiền mà quên
dành thời gian ở bên cha mẹ. Cứ mỗi ngày lãng phí trôi qua, bạn đã mất
đi 24 giờ được ở gần họ. Vì thế, hãy biết trân trọng và chăm sóc bố mẹ
khi còn có thể.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 30/Nov/2016 lúc 8:45pm |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 05/Dec/2016 lúc 11:26am |
Bà Nancy đang nằm trên giường, khi tôi đến gần, bà nắm tay tôi, giọng thều thào mừng vui: |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 16/Dec/2016 lúc 6:07am |
CÁC BÀ GIÀ VUI NHỘN CỦA THẾ KỶ XXI
1. Hoạt náo viên tuổi 80
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 22/Dec/2016 lúc 9:52pm |
Ơn Đời Chứa Chan_Tràm Cà Mau (Nguyên Hà đọc).mp3 <<<<<
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 22/Dec/2016 lúc 9:54pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22144 |
Gởi ngày: 23/Dec/2016 lúc 8:25am |
rong bữa cơm tối, Chúc Minh nhìn lên tờ lịch trên tường, nói lớn: - Ô, tuần sau là sinh nhật của tui đó nha, quý vị chuẩn bị quà cáp đi là vừa… Hiển, chồng nàng từ trong bếp nói vọng ra: - Trời đất, gần ăn tiền già rồi còn đòi quà sinh nhật. Cả nhà cười vang vì sự chế giễu của Hiển. Chúc Minh xịu mặt. Hai đứa này chỉ hơn 40, không còn trẻ nữa, nhưng chưa phải là già. Mọi người biết rằng Hiển chọc ghẹo Chúc Minh cho vui thôi chứ anh chàng này nổi tiếng là nịnh vợ: Năm nào sinh nhật cô nàng anh cũng bày tiệc linh đình vì anh ta là chef cook của một nhà hàng Mỹ danh tiếng ở vùng San Diego này. Tôi thoáng nghĩ ngợi về chuyện “ăn tiền già” qua câu nói của Hiển, thằng cháu rể rất dễ thương của vợ chồng tôi. Tiếng Việt thật lạ lùng, cái gì biểu hiện phúc lợi lập tức có chữ “ăn” đi kèm. Từ “ăn đám cưới, ăn đám giỗ, ăn tiệc, ăn chơi…” bây giờ ở Mỹ có thêm cụm từ “ăn tiền già, ăn tiền bệnh, ăn tiền thất nghiệp, ăn tiền SSI…” Những người đi làm như chúng tôi khi về hưu sẽ không dùng từ “ăn tiền già” hay “ăn tiền trợ cấp” mà được gọi bằng “hưởng tiền hưu bổng”, tức là tiền mình đóng thuế trong thời gian làm việc, tùy theo mức lương cao hay thấp và thời gian làm việc ngắn hay dài. Tự nhiên tôi cảm thấy cụm từ “ăn tiền già” mang ý nghĩa ngồ ngộ, đặc biệt cho thấy sự đãi ngộ người già, dĩ nhiên, chỉ có ở những quốc gia văn minh, giàu có. Điều này cho thấy rõ nhất sự quý trọng con người, đặc biệt sự quan tâm của xã hội khi biết rằng cuộc sống của họ đã đi gần đến chỗ “the end”. Bản thân tôi cũng đang nghĩ ngợi đến ngày nghĩ hưu, lúc đó hai đứa tôi sẽ trở thành hai con khỉ già ngồi chong ngóc thu lu trong nhà nhìn lá rụng. Tự nhiên tôi lại có chút buồn khi nghĩ đến lúc về hưu, nghĩa là đoạn cuối của cuộc đời mình trước khi xuôi tay yên nghĩ. Tiền già tức là số tiền trợ cấp nhỏ cho người già trên 65 tuổi mà trước đó không cần có làm việc hay không, với điều kiện phải có quốc tịch Mỹ. Được biết số tiền này sẽ chênh lệch ít nhiều tùy theo tiểu bang mình cư ngụ và sẽ được đi kèm theo bảo hiểm y tế gọi là Medicare hay Medicaid. Một cặp vợ chồng già mỗi tháng sẽ có $1,440 ($720/người) và vài trăm tiền foodstamp để mua thức ăn. Trước đây foodstamp in trên giấy đóng từng tập nhỏ cỡ tờ vé số, bây giờ chính phủ bỏ vô thẻ, người sử dụng sẽ “quẹt” như quẹt credit card. Số tiền này sẽ giúp cặp vợ chồng già sống ung dung đầy đủ, có thể đi chơi đây đó đôi lần trong năm nếu không phải trả tiền nhà và sức khỏe tốt không đau bệnh chi nặng nề. Trường hợp thứ nhất tôi được biết về khoản tiền già này đối với vợ chồng người bạn ở San Jose là họ chỉ giữ lại $300 cho mỗi người, số còn lại phải phụ với con trả tiền mortgage. Nếu không ở chung với con mướn nhà ở thì hơi vất vả vì mướn apartment một phòng ngủ phải trên dưới $1,000/tháng. Nếu cặp vợ chồng già bạn tôi xin được housing của chính phủ thì tuyệt vì chỉ trả tiền nhà vài ba trăm một tháng. Trong một bài viết về nước Mỹ tôi đọc đã lâu rồi, câu chuyện viết về bà mẹ già ở một mình nhưng quanh năm con cháu chia phiên nhau nghỉ phép về ở với bà, cho nên tuổi già của bà quá đỗi yên vui, vô vàn hạnh phúc! Cụ bà ấy phải được gọi là ngườ hạnh phúc nhất trên đời này. Nếu người ta gọi tuổi trẻ là tuổi hồng, tuổi ngọc, thì bà cụ này phải được gọi là “tuổi hột xoàn” vì được con cháu trân quý, săn sóc chu đáo quá. Trong tháng Tám, viết về nước Mỹ liên tiếp đăng tải hai bài nói về người Mẹ làm tôi xúc động bồi hồi. Đó là bài “Bà mẹ quê” của Philato và “Người Mẹ cô đơn” của Phan. Bài trước là tình cảm của tác giả khi nói về mẹ mình một đời vất vả vì con, đến lúc “ra đi” con không gặp được Mẹ vì còn đang bôn ba cải tạo. Tác giả nghĩ đến kỷ niệm ấu thơ của mình khi sáu tuổi, nữa đêm thức giấc vì đói được mẹ mình cho củ khoai vùi bếp lửa thơm lừng mà theo ông không có bữa ăn nào trong đời ông ngon bằng. Thú thật khi đọc đến đoạn văn đó, tôi cũng cảm thấy trái tim mình thổn thức trước tình yêu mẹ con mà bóng của họ in hẳn lên phên vách nứa bếp lửa bập bùng. Đó là hình ảnh của bà mẹ trong nước không có tiền già. Hình ảnh “Người Mẹ cô đơn” của Phan phải nhờ người dưng (là tác giả Phan) chở dùm đến chỗ trọ mới trong khi các con của bà bỏ lơ bỏ mặc. Bà mẹ này ở Mỹ có tiền già trợ cấp của chính phủ nhưng không có tình cảm mẹ con. Tự nhiên tôi lại nghĩa đến thân phận mình khi về hưu, khi bóng xế đầu non, khi vạt nắng cuối cùng của một ngày vội tắt. Trường hợp thứ nhì tôi được biết về mảng đời thực của một người già ở Little Saigon lần thăm Cali hè vừa qua, làm tim tôi thêm một lần trật nhịp. Buổi sáng hôm ấy, dậy sớm hơn mọi người tôi ra sân quơ vài động tác thể dục. Bổng tôi thoáng thấy chiếc nón lá trổi lên hụp xuống ở khu vực chứa rác của khu nhà townhouse. Ở miền Đông Bắc mấy chục năm tôi có bao giờ thấy được chiếc nón lá? Tò mò, tôi bước lại gần. Một bà cụ già, già lắm, chắc phải gần tám mươi, bước ra khỏi khu vực thùng rác. Tôi chào. Bà cụ chào lại tôi. Cả hai không nói thêm lời nào. Tôi chợt hiểu khi nhận thấy dưới chỗ chân bà vừa bước ra, lổn nhổn vỏ chai coca, chai bia, nước suối… trong túi nhựa nylon. Bà cụ giở nón ra quạt cho mát. Mái tóc trắng bù xù và nụ cười dúm dó. Bà cho biết bà đang hưởng tiền già, nhặt thêm vỏ chai kiếm thêm chút đỉnh gởi về bên nhà cho đám cháu con nghèo khổ. Tôi choáng váng vì xúc động, thương cảm cho bà mẹ già, chân tôi như bị ai đóng đinh không bước đi được và nghe tim mình như bị ai trói chặt. Trời ơi, người mẹ Việt Nam nơi xứ người khổ sở đến thế hay sao? Có lẽ cũng vài phút trôi qua, bà khách hỏi tôi: - Cô à, cô có sao không vậy? Tôi vùng thoát khỏi cơn mê, gượng gạo trả lời: - Không sao, thưa bà, tôi từ xa đến chưa quen giờ giấc, thiếu ngủ nên thấy chóng mặt… Người mẹ già băng qua đường với bao nylon đựng đầy vỏ chai trên tay. Tôi vẫn đứng yên, nhìn bóng bà xa dần, tay chân lóng ngóng. II. Chúng tôi không thể ở lại San Diego để mừng sinh nhật Chúc Minh tuần tới vì đã hết ngày phép. Con nhỏ có vẻ không vui. Tôi nói với nó mai mốt về hưu có thể chúng tôi về Cali ở với chúng nó. Nó mừng rơn, gặn hỏi tôi: Thiệt hông dì? Thế rồi nó nói dì dượng xuống đây, con chừa cái Master bedroom cho hai ông bà, bao ăn ở chỉ charge $500 thôi. Tôi nói ô kê với điều kiện là sáng ăn tôm hùm chiều cháo bào ngư tối đi coi văn nghệ, vợ chồng nó cười ha hả. Đến phi trường L.A. chân tôi tê cứng không bước xuống xe được, ông xã mới vịn tay tôi đỡ xuống xe. Vợ chồng Chúc Minh được dịp la bài hãi: - Trời ơi hai ông bà già tình tứ quá! Tôi cười: - Già thì có tình già chứ, gừng càng già càng cay, mấy đứa bay không nghe người đời nói vậy sao? Suốt 6 giờ đồng hồ từ L.A về đến N.J tôi cứ nghĩ ngợi về chữ “tình già”, tựa đề bài thơ mới đầu tiên của Phan Khôi xuất hiện trên báo năm 1932: Hai mươi bốn năm xưa … Ôi tình nghĩa đôi ta thì rất nặng Lời thơ ngây ngô như lời nói, đầy đủ “thì, là, mà” nhưng gây sóng gió không nhỏ trong buổi đầu hình thành thơ mới. Người đời thường cho rằng vợ chồng về già chữ tình không còn, sống với nhau về nghĩa. Tôi không biết đúng sai, có điều tôi nhận thấy vợ chồng già tình cảm không còn sôi nổi, bộp chộp như hồi trẻ mà thấm đẫm hơn, sâu lắng hơn. Chắc vì lý do đó ca dao có câu: Con cá làm ra con mắm Người xưa không sai chút nào khi dùng chữ “thương lắm”. Ủa, vậy người trẻ không “thương lắm” hay sao? Không hẳn là vậy, vợ chồng trẻ yêu nhau đắm đuối say mê nữa là đằng khác, nửa bước không rời. Nhưng chữ “thương lắm” dùng cho vợ chồng già mang một ý nghĩa dài lâu hơn, nghĩa là họ đã trải qua mấy chục năm dài lận đận với nhau, xẻ ngọt chia bùi. Theo tôi, câu hát trên nói về tình nghĩa vợ chồng lúc về già còn mang ý nghĩa cần thiết nữa. Qua rồi tuổi thanh xuân khi con cái đã đủ lông đủ cánh bay khỏi tổ ấm gia đình, chúng nó có vợ có chồng, có con cái, có nhà riêng, thì chỉ còn lại hai vợ chồng già trong cái mà người Mỹ gọi là “Empty nest”. Bây giờ ông nhìn bà, bà nhìn ông, cả hai mái đầu đều bạc, nay nóng lạnh, mai nhức đầu… Nếu không dựa vào nhau thì còn biết trông cậy vào ai? Trong tháng 7/2014, bài viết của tác giả Philato “70, chán mớ đời” khiến tôi đọc đến mấy lần vì thấy mình trong đó. Thực là chán quá chừng ở cái tuổi trên dưới 70, nghĩa là tuổi già lãng đãng khi nhớ khi quên, bước cao bước thấp, bệnh hoạn hà rầm… III. - Bộ bà không biết đến thì giờ sao? Sáng đi làm, giờ này gần 12 giờ đêm còn đọc sách? - Nhớ đóng cửa sổ lại, đêm nay chỉ có 42 độ, bà dễ ngươi là bệnh đó nghe! - Nếu bà thấy mệt quá xin nghỉ hưu trước đi, một mình tôi làm gói ghém cũng đủ qua ngày mà… Đó là những lời ông đã nói với bà cho thấy sự quan tâm âu yếm, nhưng bà chỉ ừ hử cho qua chuyện. Ông lớn tuổi hơn bà, người nghỉ hưu trước phải là ông mới đúng chứ? Thời gian trôi nhanh hơn mình tưởng. Chúng ta chưa kịp hưởng tuổi thanh xuân của mình thì tuổi già hấp tấp đến gần. Tuổi bảy mươi còn toan tính gì được nữa đâu, chỉ mong còn chút vui bên con cháu, Thu đã sang thì mấy chốc Đông tàn? Trước Noel đúng một tuần, năm nay, là 40 năm tình chồng vợ của hai đứa tôi. Tôi thấy lòng một chút bâng khuâng. Ôi tình yêu là hơi thở một đời và tình già rộng mở những bao dung cho một thời tàn lụi. Chúng tôi muốn gởi trao đến bạn đọc tất cả sự nồng nàn của tình già vì chúng ta làm sao biết được bao ngắn bao dài thời gian chúng ta còn ở bên nhau đâu? Buổi tối ông thấy khó thở vì tim đập nhanh. Bà hơi lo cứ thức giấc canh chừng ông - Ông uống thuốc chưa? Uống nước cam không tôi pha cho. - Bà ngủ đi, tôi uống thuốc rồi, chút là khỏi thôi. - Nếu không được khỏe, mai tôi nấu cháo gà với sâm, kỷ tử cho ông ăn nha. Đừng ăn cơm khó tiêu. Nhớ đắp mền cho ấm người… Tình già vậy đó. Nhưng không phải lúc nào cũng cơm lành canh ngọt. Cũng có lúc cãi cọ, khích bác, chế giễu lẫn nhau. - Trời ơi sao ông lụi đụi quá vậy ông già? - Bộ bà không già sao? Có những lúc vì áp lực công việc ở sở, vì những gút mắc vụn vặt của gia đình, vợ chồng già cũng hục hặc với nhau, giận hờn nhau. Nhưng “giận thì giận mà thương thì thương” nên dễ dàng “huề vốn” với nhau lắm. Sở dĩ tình già bền bỉ, theo thiển ý của chúng tôi, là ngoài tình yêu còn có sự quý trọng và bao dung, trên hơn hết là sự nhường nhịn nhẫn nại. Có phải người Việt Nam, đặc biệt là người phụ nữ Việt Nam lớp trước (như tuổi già của chúng ta hiện nay) ít muốn thay đổi, không thích mạo hiểm trong tình trường? Để kết thúc bài viết tôi xin gời đến quý bạn đọc câu ca dao: Anh buồn còn chốn thở than Nhang đã tàn lại được thắp giữa khuya cho thấy sự lạnh lẽo cô đơn biết là chừng nào. Tình già đôi lúc cũng như thế. Tình già, có thể là tình vợ chồng dài lâu ân nghĩa, cũng có thể là tình bạn thâm giao, chúng ta hãy cố gắng giữ gìn, sưởi ấm tình nhau. Song Lam Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Dec/2016 lúc 8:28am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 28/Dec/2016 lúc 4:06pm |
TÌNH GIÀ ZUIThưa! Tây nó thường thề ‘xạo’ rằng: “I love you, and I will love you until I die, and if there is life after that, I love you then.” Nghĩa là: “Anh yêu em, và sẽ yêu em mãi
tới khi anh ‘xí lắc léo’, và nếu có một cuộc đời ở thế giới bên kia thì
anh vẫn tiếp tục yêu em.” He he!
Chu choa! Thề non hẹn biển cho em an
tâm vậy thôi… Chớ đời mà! Ai “biết ra sao ngày sau” chớ! Nhưng thề mà
hỏng tốn cắc bạc nào; lại làm em tưởng bở, em tin, em vui thì hà tiện
làm gì vài lời hứa viễn vông phải không bạn hiền?
Thề “Tình đầu là tình cuối người ơi /Suốt đời mình nguyện câu lứa đôi!” mà sao ly dị hà rầm? Cầm bất cứ tờ báo nào lên đọc, cũng có thấy mục bố cáo ly hôn hết ráo?!
Tây là vậy; Việt Nam mình cũng thế,
cũng thề, thề tá lả luôn. Thề từ trong ca dao cho đến viết lời, viết
nhạc. Ca dao thề: ‘Tóc mai sợi vắn sợi dài. Lấy nhau chẳng đặng thương
hoài ngàn năm’. Từ câu thề đó, Nhạc sĩ Phạm Mạnh Cương sáng tác bài:
Thương hoài ngàn năm như vầy: “Ngàn năm thương hoài một bóng người thôi! Tình đã khơi rồi mộng khó nhạt phai…” Thưa
em yêu cũng bắt tui thề: ‘thương hoài ngàn năm’ đó chớ nhưng tui nhứt
định không chịu… thề… với lập luận rất chặt chẽ rằng: “Con người, giờ
dẫu y học tối tân, ráng kéo… thì giỏi lắm sống một trăm năm là cùng. Cho
hai mươi tuổi mới yêu em, mới cưới em, sống cùng em 80 năm là ‘oải’ lắm
rồi… Thề tới ngàn năm là thề hơi “nổ”. Trái lòng mình lắm đó nha!”
Khôn là không hứa, không thề, khỏi mắc
công giữ, khỏi kẹt thế làm quân tử nhứt ngôn mà chi. Vì lời nói như mũi
tên thoát khỏi cây cung, bay ra; đâu có lấy lại được. Thề… mắc công giữ…
mệt lắm! Nên không thề cho nó ‘phẻ’! Cuộc đời mình, không ai muốn bị
mất tự do, bị nô lệ bởi lời thề. Mà đời “‘không có gì’: ‘quý hơn độc lập
tự do’!”. Đừng hy sinh chữ tự do bay nhảy bông nầy, hoa nọ quý nhứt của
đời mình cho bất cứ cái gì hết ráo nhe anh!
Vì thực tế cho thấy rằng dù mình lỡ
chết đi thì mình cũng chết một mình. Có em nào dám vì yêu mà bịt lỗ mũi,
ngưng thở để chết theo đâu mà mong!
Nên có chuyện vầy: Một ông đi nghỉ hè ở
Jamaica. Vợ thì bận công việc sở sùng nên hẹn đôi ta sẽ gặp nhau tuần
tới. Đến khách sạn, nhận phòng xong, ông vội vã dùng ‘laptop’ gởi một
cái điện thư (email) để em yêu mau mau tới gấp vì anh nóng ran rồi nè!
Già rồi hơi lẩm cẩm, đụng đâu bể đó, làm gì trật nấy, ông gởi nhằm vào
cái địa chỉ điện thư bà bạn của con vợ, mà em ấy lại có ông chồng vừa
mới chết. Em ấy lên máy tính, mở điện thư ra xem, hét lên một tiếng, rồi
bị nhồi máu cơ tim, ngã lăn ra mà chết ngắt!
Thì ra bức điện thư nói rằng: “Em yêu! Anh vừa mới tới. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chờ mai em tới. Chồng yêu của em! Tái bút: Ở đây, em biết, nó nóng như hỏa ngục vậy!” Thưa
tuy vậy có người không thề thốt gì hết ráo mà cũng yêu tới bạc đầu đó
chớ. Do đó yêu em dài lâu là do tiếng nói của đôi tim cùng nhảy một điệu
Rumba tới già… khú đế; chớ không nhất thiết phải thề thốt gì cho mệt.
Cái đó mình gọi là “Tình già”. Tình già có hai nghĩa; nghĩa thứ nhứt là
yêu tới già; nghĩa thứ hai là già vẫn còn yêu. Mà nhắc tới tình già thì
người viết lại nhớ tới học giả Phan Khôi.
Ông Phan Khôi, nhà tư tưởng, nhà văn,
chuyên viết nghị luận, ông chỉ làm một bài thơ duy nhứt, tựa là “Tình
Già”, hồi tết Nhâm Thân 1932, đăng trên báo Đông Tây Hà Nội và tuần báo
Phụ nữ Tân Văn ở Sài Gòn.
Bài nầy nổi tiếng không phải vì nó hay…
mà vì nó là một lối thơ mới, khởi đầu phong trào “thơ mới” thế kỷ XX
của nước mình. Sau đó là biết bao nhiêu bài thơ ‘ảo diệu’ của nhiều cây
đa, cây đề khác lần lượt ra đời để ca tụng tình ta! Hai
mươi bốn năm sau/ tình cờ đất khách gặp nhau/ đôi mái đầu đều bạc, nếu
chẳng quen lung/ đố có nhìn ra được/ ôn chuyện cũ mà thôi, liếc đưa nhau
đi rồi/ con mắt còn có đuôi/”
Thưa tui thấy bài thơ tiên phong trong
văn học sử nầy là một lời ‘tiên tri’ cho những mối tình dở dang hồi trẻ
kéo dài dài ra tận đất khách, quê người. Đất khách, quê người gặp lại
người xưa chỉ dám (con mắt còn có đuôi) trộm nhìn nhau xem dung nhan đó
bây giờ ra sao? Em có còn đôi má đào như ngày nào? Chớ hỏng dám nhìn
thẳng (‘địa’ em mà chi?!) Vì sợ thằng chồng em, nó ghen nó quánh gãy
luôn hai cái hàm răng giả mới làm; thì lại phải tốn tiền đi nha sĩ cho
nó hàn lại để có cái mà nhai.
Thưa Việt mình có tình già, có thề
thốt. Tây cũng có tình già, cũng răng long đầu bạc, cũng sống đồng tịch
đồng sàng; chết đồng quan đồng quách như Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài bên
Nam Sơn tiểu lộ đó thôi.
Chuyện
rằng: Một ông Tây 90 tuổi cưới một bà Đầm 89 tuổi vào tháng Tám năm
1947. Nghĩa là tới nay đã được 68 năm dài mà đôi lứa chẳng rời nhau.
Già… phải bịnh, hỏng bịnh nầy thì bịnh nọ để chết chớ. Con người chớ đâu phải là con rắn để lột da sống đời hoài… cho chật đất!
Năm rồi, ông Tây bị bệnh ung thư trực tràng và di căn tới bàng quang. Còn bà Đầm bị lẫn và vài lần tai biến mạch máu não.
Những ngày cuối, nằm bịnh viện, ông Tây
chỉ lo lắng cho vợ mình: “Xin bác sĩ hãy hết lòng cứu chữa và chăm sóc
cho bà ấy. Còn tui sao cũng được.”
Cuối cùng ông Tây hấp hối! Nghe hung
tin, sức khỏe của bà Đầm cũng suy sụp nhanh chóng. Theo ước nguyện, bác
sĩ cho hai người nằm nắm tay nhau. Ông đi trước và bà đi sau chỉ cách
nhau có năm tiếng đồng hồ.
Thiệt là một thiên tình sử thủy chung làm ai biết cũng phải đẫm lệ vì ngưỡng mộ.
Thưa trên là mình bàn về tình già mà
trước khi già phải qua tuổi sồn sồn. Mà tuổi nào tình nấy hà. Có tình
già thì cũng có tình sồn sồn.
Nửa chừng xuân không muốn gãy tình ta vì em đã mặt nám da nhăn nên em đi ‘tút’ lại.
Nên có chuyện rằng: “Một em đã qua
trung niên, chừng năm mấy hà, có lần đau gần chết, nằm trên bàn mổ, em
nghe ông Trời phán rằng: “Con nữ kia! Đừng có lo lắng gì hết nha! Ta sẽ
cho em thêm 30 năm nữa để vui hưởng cuộc sống trên cõi đời ô trọc nầy!”
Khi hoàn toàn bình phục, em mới tìm
cách tận hưởng 30 năm mà ông Trời đã hào phóng hứa cho mình. Em đi Hàn
quốc nâng ngực, độn mông, cắt cằm, chẻ môi trái tim. Xong về, năng tập
thể dục, đi ‘gym’ mỗi ngày nên thân hình thon gọn, không sồ sề như trước
nữa. Nhìn xa tưởng Madonna. Lại gần mới biết em (hơi) ‘già’…chút thôi!
Bỗng một hôm, đang chơi quần vợt ngoài
trời để giữ eo cho đẹp thì trời nổi cơn giông gió, mưa và sét đánh cái
rầm làm em chết ngắt. Lên trình diện ông Trời, em than phiền:
“Thưa Ngọc hoàng đã hứa cho em thêm tới 30 năm nữa lận mà?”
Ông Trời nghe vậy bèn đeo kiếng lão lên
để nhìn cho rõ. Nhìn xong, ông Trời phán rằng: “I’m very sorry!” “Thôi
cho ta xin lỗi! Lỡ rồi! Chẳng qua lúc đó ta không nhận được ra ‘em’.”
Còn em yêu của anh bạn văn tui thì cũng
đã đi đại tu nhan sắc lại để đua với mấy em chân dài trong nước mà ảnh
lại không dòm ngó gì hết… để phòng không ‘mông’ quạnh và bị lạnh! Chờ
anh cho mãn kiếp chờ; chờ cho rau muống lên bờ trổ bông, da mặt em cũng
đang trổ bông đồi mồi, cuộc tình ‘tù ti’ của đôi ta chẳng còn được mấy
niên mà thằng chả lại cứ ngồi thiền hoài mới khổ thân em!
Mới xáp lại gần, anh ơi anh hỡi anh ời,
là ‘giả’ cứ giảng đạo: “Em và tôi… thôi đã hết duyên, con cái chúng ta
chỉ là một đống nợ, (con là nợ, vợ là oan gia mà) nên tui muốn giải
thoát, muốn được siêu thăng tịnh độ, thoát mùi tục lụy…”
Thiệt là kỳ quặc! Cơm no bò cưỡi không muốn, muốn ăn chay, diệt dục, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, toàn là chuyện tầm phào?!
Thưa em rầy anh cũng tội nghiệp. Đời ai
mà hỏng ham mấy cái vụ đó chớ?! Nhưng tiếc thay! Năm dài chày tháng,
hóc môn (hormone) trong máu, gọi là cái ‘tét tốt tơ rôn’ (Testosterone)
gì gì đó, nó cạn queo rồi nên “trên bảo dưới hỏng nghe”… thì anh phải
biết là sao cho em vui với điệu Tango đây! Thông cảm chút đi!
Bởi: “Ngày
xưa súng ngắn ngang hông/ Ngày nay súng ngắn để không trong quần/ Ngày
xưa sức mạnh như trâu/ Ngày nay uể oải ngồi đâu ngáp ruồi/ Ngày xưa uống
cả chục lon/ Ngày nay ngủ gục; nửa lon vẫn còn!”
Người ta nói tửu sắc. Nhậu còn nổi thì
cái vụ kia mới nổi. Còn có nửa lon không hết thì còn làm ăn gì nữa mà
mong. Đành phải chịu vậy thôi.
Tánh khí cũng đã trầm đi rất nhiều. Tự
nhiên thành nhà hiền triết, tịnh khẩu. Tối ngày chỉ suy nghĩ và nghĩ
suy… chớ không làm gì hết ráo. Ai cười, ai chửi mặc ai vì đời chỉ là cõi
tạm mà thôi. “Ngày xưa tánh nóng hung hăng/ Ngày nay ai chửi cũng nhăn răng cười”
Cười để gượng sống chờ đi… nhị tì!
Tình già chỉ biết nhìn nhau cười móm
mém. Nhưng tình dục không đục nó cũng chết, không còn làm ăn gì được
nữa… nhưng tình ghen thì mãi vẫn còn!
“Nếu em chết trước, anh có dắt ai về nhà nầy không?”
“Ôi rảnh đâu mà em lo cái chuyện tầm ruồng như vậy chớ!”
“Con nhỏ đó có vô nằm trên cái giường nầy không?”
“Chắc là không rồi!” “Giường rệp không ai mà nằm!”
“Có mặc quần áo của em bỏ lại không?”
“Chắc là không rồi” “Quần áo bây giờ
‘Made in China’ rẻ rề; đâu ai thèm mặc quần áo cũ đâu em. Phần cái
‘size’ của em bự quá, anh không nghĩ là có em nào thèm mặc… Mà em lo chi
chuyện con bò trắng răng chớ?!”
“Con nhỏ đó có xài mấy cây gậy đánh ‘golf’ của em không?”
“À cái nầy anh chắc chắn trăm phần trăm là không rồi!”
“Tại sao vậy?”
“Vì cô ấy thuận tay trái.”
He he! Em chưa chết mà anh đã đi ăn
‘chè’ rồi hè! Nghe vậy, em gầm lên như sư tử hống: “Nếu tui chết trước,
anh mà cho con nào bước vào phòng nầy tui sẽ hiện hồn về bóp cổ chết hết
hai đứa bây đó nha!”
Đó là chuyện của vợ chồng anh bạn văn của tui! Thưa còn bà vợ Úc của tui thì lại ước nguyện bằng tiếng Anh rằng:
“Cha! Tui sợ ma lắm bà ơi!”
Nhưng tui không dám mở miệng nói ra. Sợ nói nó biết được; trước khi chết, nó ‘thuốc’ tui chết theo luôn thì uổng lắm.
Lấy vợ Úc bấy nay, mùi bơ sữa, phô mai…
ớn quá xá rồi mà vì sợ vợ, tui nào có dám léng phéng gì với ai đâu… Chứ
thực trong thâm tâm, tui nhớ vô cùng mùi nước mắm ‘Một Con Cua’ của
Phan Thiết quê mình lắm đó bà con ơi!
Đoàn Xuân Thu
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 28/Dec/2016 lúc 4:42pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 02/Jan/2017 lúc 5:54pm |
Đa Thọ Đa Khổ
Người sống lâu bị nhục nhiều. Ông cha tôi – các ông Việt ngày xưa – hay
dùng thành ngữ “Ða thọ đa nhục.”
Tôi
không cho là người già bị nhục. Tôi thấy người ta càng nhiều tuổi càng
khổ. Khổ vì không còn hưởng thụ gì được sự đời mà phải chịu những bệnh tật
do già yêú sinh ra: Người già không tự lo được cho thân mình, mắt mờ, tai
điếc, trí nhớ mất, sống nhờ người khác. Người già vua chúa hay cùng đinh,
tỷ phú hay anh nghèo rớt một xu dính túi không có, kẻ quyền uy chấn động
thế giới một thời hiển hách hay anh phó thường dân cả đời cơm nhà, quà vợ,
khi tuổi già đến đều có những nỗi khổ như nhau.
Người ta qua 60 tuổi được kể là già. Ở Việt Nam những năm 1940-1950 người
50 tuổi được gọi là cụ. Khổng Tử chỉ nói về Người đến tuổi 70:
“Thất thập nhi tùy tâm sở dục.”
Tôi
nghĩ ông muốn nói : “Người bẩy mươi tuổi muốn làm gì thì làm..” Nhưng
người bẩy mươi tuổi còn làm gì được nữa. Người bẩy mươi cả Bốn Tứ Khoái
đều không hưởng được, không làm được.
Năm
nay – 2013 – tôi tám mươi tuổi. Một ngày đầu Xuân Kỳ Hoa Ðất Trích 2013,
tôi viết bài này.
Năm
2000, khi chia tay nhau lúc nửa đêm ở trước một Nhà Dành cho Người Già Thu
Nhập Thấp – Housing for Old Seniors Low Income – ở San Jose, ông bạn già
của tôi nói:
“Ðọc
những bài viết của toa để nhớ, để thương Sài Gòn của chúng ta.”
Ông
cầm tay tôi:
“Viết. Viết nữa. Viết đến năm toa tám mươi. Viết cho bọn moa đọc.”
Ðêm
mùa đông San Jose lạnh giá bao quanh chúng tôi khi chúng tôi từ biệt nhau,
chúng tôi bắt tay nhau lần cuối.
Năm
2000 tôi 68 tuổi. Ông bạn HO già hơn tôi năm, sáu tuổi, tôi không biết hôm
nay ông còn ở cõi đời này hay không. Thời gian và không gian làm chúng tôi
không biết nhau sống chết ra sao. Tám mươi tuổi tôi vẫn viết. Tôi không
còn viết phóng tác truyện dài. Tôi viết những bài như bài này.
Thời
gian Sống, Yêu và Viết của tôi không còn bao lâu nữa, nên với nỗi Buồn vì
phải xa mãi những người tôi yêu thương, hôm nay tôi viết những dòng chữ
này.
o O
o
Tôi
bị ám ảnh bởi cái Chết, tôi ghét Chết, tôi sợ Chết, tôi không muốn Chết.
Không phải bây giờ trong tuổi già, tuổi gần đất, xa trời, tôi mới sợ Chết,
tôi sợ Chết từ những năm tôi năm, sáu tuổi, khi tôi bắt đầu biết suy nghĩ.
Nhà
tôi ở cuối thị xã Hà Ðông, nhà có lầu, tiếng Bắc là nhà gác, nhà hai tầng.
Trên gác nhìn ra tôi thấy cánh đồng với những nấm mồ rải rác trong những ô
ruộng, ở gác sau nhìn ra tôi thấy Nhà Thương Hà Ðông và bãi tha ma ở cuối
Nhà Thương. Những đêm mưa tôi thấy những chấm lửa lập lòe trong bãi tha
ma. Về sau tôi biết đó là những ánh đèn của những người đi soi bắt ếch.
Những năm xưa ấy tôi tưởng đó là những đốm lửa ma trơi.
Năm
tôi năm, sáu tuổi, mẹ tôi 27, 28 tuổi. Tôi sợ mẹ tôi chết, người ta đem mẹ
tôi ra chôn ở ngoài đồng. Mẹ tôi phải nằm một mình giữa cánh đồng vắng,
lạnh, cô đơn, nơi mẹ tôi nằm ngập nước, đêm đông, mưa phùn, gió bấc, mẹ
tôi khổ biết chừng nào..
Ðó
là nguyên nhân thứ nhất làm tôi ghét Chết, tôi sợ Chết.
Mời
bạn đọc một chuyện Sống, Yêu và Chết tôi thấy trên Internet.
*
Trong phiên xử ở Tòa Án Phoenix, Arizona, bị cáo là Ông George Sanders, 86
tuổi, bị xử vì tội giết vợ. Tất cả mọi người có mặt tại toà, từ công tố
viên đến chánh án, kể cả con cháu của kẻ bị cáo, đều thấy bị cáo phạm tội
giết người, nhưng tất cả đều cho rằng đây là trường hợp pháp luật nên
thông cảm, thương hại, tha thứ hơn là trừng phạt kẻ có tội.
Anh
cháu của bị cáo George Sanderss nói trước tòa:
“Ông
tôi sống để thương yêu bà tôi. Suối đời ông tôi làm mọi việc để bà tôi có
hạnh phúc. Mối tình của ông bà tôi là mối tình lớn. Tôi tin ông tôi bị bắt
buộc phải làm việc ấy vì yêu thương bà tôi, bà tôi chịu đau quá nhiều rồi,
ông tôi không thể để bà tôi chịu đau nhiều hơn nữa.”
Ông
Sanders bị bắt Tháng Bẩy năm 2012 sau khi ông nói với cảnh sát bà
Virginia, vợ ông, 81 tuổi, xin ông làm bà chết. Vì ông Sanders nhận tội
nên toà án không dùng đến đoàn bồi thẩm, nhưng ông vẫn có thể bị kết án
đến 12 năm tù.
Bà
Virginia bị bệnh nan y năm 1969, bà liệt bại, bà phải ngồi xe lăn. Năm
1970, ông bà sang sống ở Arizona vì khí hậu ở đây ấm nóng. Ông Sanders là
Cựu Chiến Binh Thế Chiến II. Ông là người nuôi và săn sóc bà vợ. Ông nấu
ăn cho bà, làm mọi việc trong nhà. Mỗi sáng ông giúp bà trang điểm, mỗi
tháng ông đưa bà tới Nhà Thẩm Mỹ để bà làm tóc, làm móng tay.
Năm
tháng qua, sức khoẻ của ông Sanders suy mòn. Ông phải đặt máy trợ tim, ông
không còn săn sóc chu đáo được bà. Rồi bà Virginia bị ung thư phá ra ở
chân, bà phải vào một Nursing home để người ta lo cho bà sống qua những
ngày tàn cuối đời.
Ông
Sanders nói với những viên chức điều tra:
“Ðây
là giọt nước làm tràn ly nước. Virginia nhất quyết không chịu vào Nursing
home. Vợ tôi tự cắt những ngón chân bị ung thối.”
Ông
nói: - “Vợ tôi xin tôi cho bà ấy chết. Tôi nói tôi không thể.”
Vợ
tôi nói: “Anh làm được mà. Em biết anh làm được.”
Sanders cầm khẩu súng lục, ông lấy khăn bông quấn ngoài khẩu súng, nhưng
ông không sao bóp cò súng được.
Ông
kể: - “Vợ tôi nói: “Bắn đi anh. Cho em được chết.”
Tôi
nói lời cuối với vợ tôi:
“Em
sẽ không cảm thấy đau.”
Và:
“Anh
yêu em. Vĩnh biệt em”
Tôi
nổ súng.”
Trước toà, người con trai của ông Sandsers nói: - “Tôi muốn quí toà biết
rằng tôi yêu thương mẹ tôi, tôi cũng yêu thương bố tôi như thế.”
Steve Sanders, anh con, nghẹn ngào kể: - “Bố tôi yêu thương mẹ tôi trong
62 năm. Những đau đớn thể xác và việc chịu đau vô ích đã làm bố mẹ tôi đi
đến quyết định ấy... Tôi không kết tội bố tôi. Với tôi, bố tôi là người,
tôi cảm phục nhất.”
Ông
già George Sanders chỉ nói trong khoảng một phút, giọng ông run run:
“Tôi
gặp Viginia năm nàng 15 tuổi, tôi yêu nàng từ năm nàng 15 tuổi. Tôi yêu
nàng khi nàng 81 tuổi. Có nàng làm vợ là một ân phúc Thiên Chuá ban cho
tôi. Tôi sung sướng được chăm sóc nàng. Tôi làm theo ý muốn của nàng. Tôi
xin lỗi các vị vì vợ chồng tôi mà các vị phải bận lòng.”
Ông
Công tố đề nghị ông Chánh án không phạt tù giam George Sanders, ông nói
toà nên xử án treo.
Ông
Chánh án John Disworth nói ông đặt nặng tình nhân đạo trong vụ án này. Ông
nói: - “Bị cáo phạm tội giết người, nhưng được toà giảm nhẹ mức án.”
Ông
tuyên phạt ông già George Sanders 2 năm tù treo. Tù treo không bị cảnh sát
kiểm soát.
o O
o
Chuyện ông bà Sanders làm tôi suy nghĩ lan man. Tôi nhớ chuyện Cái Bát Gỗ
tôi đọc những năm tôi 10 tuổi. Anh con thấy ông bố già run tay, khi ăn hay
đánh rơi bát cơm, bát vỡ. Anh làm cái bát bằng gỗ cho ông già ăn cơm. Ông
có làm rơi bát, bát gỗ không bị vỡ.
Một
hôm anh thấy thằng con nhỏ của anh hí hoáy đục đẽo một cục gỗ, anh hỏi nó
đục gỗ làm gì, con anh nói: - “Con làm cái bát gỗ, để khi bố già, con cho
bố ăn cơm.”
Chuyện – dường như – ở trong sách Quốc Văn Ðộc Bản – đã 70 năm tôi không
quên nó – nó đây là chuyện cái Bát Gỗ – nhưng chẳng có dịp nào tôi nhớ nó.
Hôm nay tôi nhớ nó.
Từ
sau năm 1975 ở Hoa Kỳ, Nhà Xuất Bản Xuân Thu in lại tất cả những sách Quốc
Văn Giáo Khoa Thư, Luân Lý Giáo Khoa Thư. Nhưng sách Quốc Văn Ðộc Bản –
sách có nhiều bài thật hay – thì không thấy in lại. Tôi không biết tại sao
Quốc Văn Ðộc Bản không được in lại ở Hoa Kỳ. Tôi đã đọc lại tất cả những
sách Giáo Khoa Thư được in lại ở Hoa Kỳ, tôi muốn đọc lại những bài trong
Quốc Văn Ðộc Bản.
Tôi
nhớ lâu rồi, từ những năm 1950 khi tôi chưa gặp Tình Yêu Vợ Chồng, tôi đọc
trên trang sách nào đó lời một ông Tầu viết: - “Vợ chồng như hai con chim
tình cờ cùng đậu trên một cành cây. Ðến lúc phải bay đi, mỗi con bay đi
một phiá.”
Năm
xưa còn trẻ, tôi muốn phản đối lời diễn tả trên. Ông Tầu muốn nói vợ chồng
là chuyện ngẫu nhiên, chẳng có tình nghĩa gì giữa vợ và chồng. Hôm nay tôi
mới dịp viết ra lời phản đối.
Ông
bác sĩ điều trị cho vợ chồng tôi mỗi tuần một ngày vào chẩn bệnh cho những
ông bà già trong một Housing for Old Seniors – Housing này có nhiều ông bà
già Mỹ trắng – ông nói: - “Có những cặp vợ chồng về già không nhìn được
mặt nhau.”
Lời
kể của ông làm tôi buồn. Vợ chồng sống với nhau đến già, ở chung một nhà
già – mỗi người một phòng – sắp ra nghĩa địa, sắp vào hũ sành mà thù hận
nhau đến không nhìn mặt nhau?? Thù hận gì dữ dội đến thế? Những người ấy
thật khổ.
Bát
đại khổ não ghi “8 Nỗi Khổ Lớn” của con người:
Sinh, Lão, Bệnh, Tử: 4 Khổ ai cũng phải chịu.
Muốn
có mà không có: Khổ 5
Có
mà không giữ được: Khổ 6.
Yêu
nhau mà không được cùng sống: Khổ 7.
Ghét
nhau mà phải sống gần nhau: Khổ 8.
Có
người chỉ phải chịu có 7 Khổ. Ðó là những người không yêu ai cả.
Nhiều người Việt phải chịu cả 8 Khổ; đó những người thù ghét bọn Việt Cộng
mà cứ phải sống với bọn Việt Cộng.
o O
o
Tôi
làm bài thơ trên Tháng Bẩy năm 1954 ở Vũng Tầu, ngày chúng tôi yêu nhau.
Cuộc Tình của chúng tôi đã dài trong 60 năm. Cuộc Tình Vợ Chồng, trong
cuộc đời Tám Khổ này, nàng và tôi chỉ phải chịu có Bẩy Khổ.
Năm
1979 nằm phơi rốn trong Nhà Tù Số 4 Phan Ðăng Lưu, nhớ Nàng, tôi làm bài
thơ:
Thời gian nào rộng cho vừa Tình ta.
Hoa lòng Em vẫn tươi hoa,
Môi Em thắm đến Em già chưa phai.
Yêu kiếp này, hẹn kiếp mai.
Ngàn năm yêu mãi, yêu hoài nghe Em
Mặt trời có lặn về đêm,
Sớm mai Em dậy bên thềm lại soi.
Cuộc đời có khóc, có cười,
Có cay đắng, có ngọt bùi mới hay.
Thu về trời lại xanh mây.
Ðầy trời ta thấy những ngày ta yêu.
Càng yêu, yêu lại càng nhiều.
Nhớ Em, Anh nhắn một điều: “Yêu Em.”
Năm
2013 tôi đổi hai tiếng trong bài thơ:
o O
o
12
giờ buổi trưa tháng Sáu, 2012, Nàng bước hụt, ngã nhào qua bốn bực thềm
cửa, nàng ngất đi. Ngồi bên nàng trong nắng trưa mùa hạ Virginia, chờ
Ambulance đến, nước mắt tôi ưá ra.
Trong ICU – Ai Si Yu – Intensive Care Unit – tỉnh lại, nàng nói: -
“Xin Thiên Chúa tha tội cho em.”
Tôi
nói: - “Em có tội gì. Mà Em có tội gì, thì Thiên Chúa cũng tha cho Em
rồi.”
Nàng
chỉ bị dập xương nên không bị mổ, không bị ghép xương, không phải bó bột.
Về nhà nằm, uống Vitamin D, chờ vết xương nứt lành lại.
Tình
trạng bi đát. Nhiều người nói người trẻ khi bị nứt xương mới mong vết
xương nứt liền lại, người già 70 thì vô phương. Nếu vết xương nứt không
lành, nàng sẽ phải nằm mãi trên giường.
Tôi
hầu nàng ngày đêm. Gần như suốt ngày đêm, tôi xin Ðức Mẹ Maria cho nàng đi
lại được. Tôi chỉ xin Ðức Mẹ cho nàng đi được từ giuờng ngủ vào nhà bếp,
vào toilet, ra ngồi bàn ăn cơm, nàng tự tắm được.
Bộ
Xã Hội cấp cho nàng đủ thứ nàng cần dùng: Xe đẩy, gậy chống, ghế để ngồi
tắm.. Chuyên viên y tế – therapist – đến nhà mỗi tuần ba lần, giúp nàng
ngồi lên, tập đi.
Một
tháng sau nàng đi được.
o O
o
Ba
năm nay Nàng có tới ba, bốn lần đau nặng, hai ba lần nàng tự nhiên ngã.
Một lần nàng hôn mê. Ðêm khuya trong bệnh viện, nằm trên cái canapé nghe
tiếng nàng thở khò khè, tôi nghĩ: - “Tiếng thở này tắt là...”
Tôi
cầu xin: - “Xin Đức Mẹ cho vợ chồng con được sống với nhau 5 năm nữa.”
Tôi
không muốn tôi chết trước nàng, tôi không muốn nàng chết trước tôi.
Nàng
chết trước tôi không biết tôi sống ra sao. Tám mươi tuổi, tôi sống với
nàng 60 năm, tôi sống dựa vào nàng. Tôi sống bằng Tình Yêu của nàng.
Năm
1976 gặp lại nhau, Lê Trọng Nguyễn nói: - “Tao không biết mày có đi được
không. Tao cứ tưởng mày làm USIS là mày đi được. Hôm tao gặp thằng S. ở
trong khu nhà mày, tao hỏi nó mày có đi được không? Nó nói mày không đi
được. Tao kêu lên: “Làm sao nó sống? Nó sống bằng gì? “ S. nó nói: - “Nó
sống bằng Tình Yêu của vợ nó.”
Người bạn cùng tuổi tôi – 80 – lấy vợ cùng năm với tôi – năm 1954 – vợ
chồng anh cũng sống với nhau 60 năm, một sáng từ Cali anh gọi phone cho
tôi báo tin vợ anh qua đời, tôi hỏi: - “Ðau lắm không?”
Ðau
thì tôi biết bạn tôi đau, nhưng tôi muốn biết anh đau đến ngần nào. Hỏi
dễ, trả lời khó. Bạn tôi nói: - “Ðứt ruột, nát gan.”
Lần
cuối tôi gặp ông Lê Văn Ba, ông hơn tôi 10 tuổi, ông nói với tôi: - “Tôi
nói với bà nhà tôi: Bà nên đi trước tôi là hơn, tôi đi trước bà, bà sẽ khổ
lắm.”
Năm
sau ông đi trước bà. Ðứng bên quan tài ông, tôi nhớ lời ông nói.
Ông
bạn HO có bà vợ bại liệt, ông phải đưa bà vào Nursing Home. Ðể bà ở lại
ông một mình lái xe về. Dọc đường ông run tay lái, mắt ông mờ. Ông đậu xe
bên đường, xuống đi bộ vài vòng lấy lại tinh thần. Khi trở lại tìm xe, ông
quên không nhớ ông đậu xe ở đâu. Ông mở cellphone gọi ông bạn đến giúp.
o O
o
Hòang Hải Thủy |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 68 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |