Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chúc Mừng - Chia Buồn - Cảm Tạ
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Tổng Quát :Chúc Mừng - Chia Buồn - Cảm Tạ  
Message Icon Chủ đề: NGÀY MỚI BÌNH AN HẠNH PHÚC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 308 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22121
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Oct/2018 lúc 9:15am

BÀI HỌC THẬT ĐẸP VỀ CÁI CẦN GẠT NƯỚC     <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Oct/2018 lúc 9:49am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 15/Oct/2018 lúc 4:12am

Khi Lạc Bước Hãy Lặng Thầm Suy Nghĩ, Nhiều Việc Trên Đời Đâu Đáng phải Bận Tâm

Image%20result%20for%20beautiful%20%20autumn

Trong cuộc sống có quá nhiều thứ mà chúng ta phải đối mặt. (Ảnh: Pixabay)

Cuộc đời của mỗi người đều phải đối mặt với quá nhiều thứ. Những khung cảnh mỹ hảo và nỗi thống khổ, những nỗi xót xa khi phải khoanh tay bất lực… Tuy nhiên, hãy lạc quan để làm nên cuộc đời hoàn mỹ của chúng ta.

Lão Tử từng nói: “Con người sống trên đời chẳng thể vui vẻ quá 3 ngày”.
Con người sống thật chẳng dễ dàng gì: sự phức tạp của xã hội, những trách nhiệm chẳng thể buông bỏ, những quan ải không dứt, sự bất lực chẳng thể vượt qua, ngày hôm nay bận rộn, chẳng kịp suy nghĩ tới ngày mai…

Đây đều là những điều chúng ta phải đối mặt. Những khung cảnh mỹ hảo và nỗi thống khổ, những nỗi xót xa khi phải khoanh tay bất lực… Tuy nhiên, hãy lạc quan để làm nên cuộc đời hoàn mỹ của chúng ta. Đến một độ tuổi nào đó, hãy ngừng truy cầu những thứ hư ảo và giả dối.

Cuộc đời này có bao nhiêu thời gian để hoài phí?
20 năm trưởng thành, 20 năm tráng niên, 20 năm đắng cay nhọc nhằn, 20 năm bạc phơ mái tóc. Cuộc đời có được mấy lần 20 năm mà thích gì làm nấy?
Hãy thực tế một chút, khi ngước nhìn những vì sao trên bầu trời cũng phải nhớ giữ đôi chân mình ở nguyên trên mặt đất.

Dẫu minh bạch rất nhiều đạo lý nhưng chưa hẳn đã có thể sống hạnh phúc trong cuộc đời này. Nếu chỉ nhìn thấy phương hướng nhưng vẫn dậm chân tại chỗ thì nơi xa ấy vẫn mãi xa xăm.
Rất nhiều thứ, khi có được thì chúng ta hạnh phúc tràn trề, nhưng khi mất đi chúng ta lại chẳng thiết sống. Đừng quá để tâm, nếu không người bị tổn thương lại là chính mình.
Nếu tìm được niềm vui của sinh mệnh, xin hãy biến chúng thành sự nghiệp trong cuộc đời, nó sẽ là suối nguồn hạnh phúc của bạn.

Cuộc sống có quá nhiều người và việc, không phải ai hay chuyện gì cũng đáng được dung nhập vào trong kiếp nhân sinh của chúng ta
Năm này qua năm khác bạn có thể nhìn thấu bao nhiêu chuyện, ngày này qua ngày khác, bạn đã buông bỏ được bao nhiêu?
Trăm phương ngàn kế giúp bạn đắc được bao nhiêu, tính toán chi li khiến bạn mất đi ngần nào?
Cầu mà chẳng đắc khiến bạn sầu muộn ra sao, so đo tính toán khiến bạn kết thêm được bao nhiêu ân oán?
Lòng tham chẳng diệt con người đã tạo ra bao nhiêu điều ác, nhân sinh tại thế bạn đã hưởng thụ được bao nhiêu?

Khi sinh mệnh sắp tắt bạn có thể mang theo những gì?
Độ lượng, nhoẻn miệng mỉm cười giúp bạn có thể bao dung những việc thiên hạ khó có thể chấp nhận.
Trên cõi đời này thường sẽ có người khiến bạn phiền muộn, khiến bạn đố kỵ, khiến bạn phải cắn răng chịu đựng, không phải vì họ xấu tệ thế nào, mà là vì tâm của bạn chưa đủ bao dung.
Rất nhiều người nói rằng: Hễ khi có chuyện là chẳng thể nhẫn được, hỏi xem có cách nào hay không.
Kỳ thực bạn có thể học cách kiềm chế chúng, đừng thừa nhận những thói quen khiến bạn không thể đề cao lên, hãy thử buông bỏ nó và nói nhiều hơn rằng: “Tôi có thể làm được!”.

Trong tình yêu, quá đầy thì sẽ tràn, quan tâm quá giới hạn sẽ thành ngột ngạt
Mỗi người đều cần có không gian của riêng mình, dẫu là về vật chất hay tinh thần.
Nếu muốn tâm an, ắt phải phân rõ những điều nặng nhẹ mà sinh mệnh phải gánh chịu và sự gần xa trong mỗi truy cầu của kiếp nhân sinh.
Nếu muốn thản nhiên, ắt phải minh bạch những được mất của kiếp luân hồi và phân biệt mối quan hệ nặng nhẹ, chủ thứ trong cuộc sống.
Cứ nỗ lực sống tốt cuộc đời của mình, cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Từ đó tu thân dưỡng tính, mang lại ích lợi cho thiên hạ mới được coi là đã đảm đương được trách nhiệm của bản thân một cách tốt nhất.
Nhân sinh chính là một chuỗi những điều ngẫu nhiên và những trải nghiệm không dứt.

Lướt đi trên thế giới này, bước ngang qua cuộc đời này đến tận cùng của sinh mệnh, bạn vẫn chỉ có hai bàn tay trắng!
Tiền tài có phải của bạn không? Bạn chẳng thể mang theo! Danh lợi có phải của bạn không? Bạn chẳng thể mang theo! Địa vị có phải của bạn không? Bạn chẳng thể nắm giữ!
Chỉ trong mấy chục năm hữu hạn ngắn ngủi của đời người, hãy nỗ lực hết mình, để khi hỏi lòng không phải hổ thẹn.
Những trải nghiệm ngọt bùi đắng cay trong cuộc sống, kinh qua biết bao thăng trầm lên xuống, biến cuộc đời trở thành muôn màu sắc mới chẳng hoài công, chẳng uổng phí một kiếp người.
Nghĩ thoáng sẽ chẳng bị mê mờ, coi nhẹ sẽ không phải day dứt, thấu hiểu thì đâu còn chấp trước!

Cả cuộc đời này, không cầu tiền tài đầy nhà, chỉ cầu cuộc sống no đủ, không cầu tình cảm vô số, chỉ mong một tấm chân tình, không cầu được ở ngôi cao, chỉ ước tâm hồn có nơi nương náu!

Những gì cần quên thì hãy lãng quên đi, những gì đã qua thì hãy cho qua
Cuộc sống tốt nhất khi: Tiền không quá nhiều, đủ dùng là được; việc đừng quá lắm, khi bận khi nhàn; bạn đừng quá đông, ấm lòng ấm dạ!
Đây chính là hạnh phúc khó kiếm tìm nhất suốt một đời!
Tình cảm cần trầm ổn! Việc cần thực tế! Cuộc sống cần trầm tĩnh! Càng dễ xáo động càng dễ loạn.
Tâm tĩnh ắt sẽ thấy khoan thai. Tĩnh không chỉ là tâm thái, mà là cảnh giới tâm hồn.
Đời người chẳng gì ngoài 2 chữ sinh và tử. Tình cảm chẳng gì ngoài 2 chữ hợp và tan. Tâm tình chẳng gì ngoài 2 chữ buồn và vui. Cuộc sống chẳng gì ngoài 2 chữ thăng và trầm.
Những gì cần quên thì hãy lãng quên đi, những gì đã qua thì hãy cho qua. Mệt rồi thì ngủ đi thôi, tỉnh dậy hãy mỉm cười, cuộc sống chẳng gì hơn thế!
  st.


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 15/Oct/2018 lúc 4:24am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22121
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Oct/2018 lúc 7:07am

Rượu Nhạt Uống Mãi Cũng Say, Người Khôn Nói Lắm Dẫu Hay Cũng Nhàm.

2758%201%20RuouNhatUongMaiCungSayMloc

     Rượu ngon uống lắm cũng say, người khôn nói lắm dẫu hay cũng nhàm-“Càng nồng thì lại càng phai, thoang thoảng hoa nhài mới được thơm lâu”

     Ở quá gần nhau dễ sinh phiền phức. Sau đó sợi dây ân ân oán oán sẽ kéo dài mãi, chẳng thể dứt. Trong một gia đình, một đơn vị, thậm chí giữa bạn bè với nhau cũng vậy. Khi hoà hợp thì thân thiết như anh em nối khố, lúc chia xa lại chẳng muốn nhìn thấy mặt nhau.

     Tình cảm giữa người với người, đôi khi cũng cần nhạt như nước. Mối quan hệ như vậy mới có thể bền lâu.

     Nếu tình cảm luôn luôn nồng đượm, hai người quấn quýt nhau như hình với bóng chẳng rời thì có lẽ cũng là lúc họ chuẩn bị chia xa.

     Khổng Tử nói rằng: “Đại nhật thệ, thệ nhật viễn, viễn nhật phản”, nghĩa là khi mặt trời to là lúc sắp lặn, mặt trời lặn đi rất xa rồi lại mọc lên thôi.

     Có câu rằng: “Càng nồng thì lại càng phai, thoang thoảng hoa nhài mới được thơm lâu”. Nếu tình cảm luôn mặn nồng thì ắt sẽ đến lúc phải giảm nhiệt mà trở nên nguội lạnh.

2758%202%20RuouNhatUongMaiCungSayMloc

“Càng nồng thì lại càng phai, thoang thoảng hoa nhài mới được thơm lâu”. Nếu tình cảm luôn luôn nồng đượm, hai người quấn quýt nhau như hình với bóng chẳng rời thì có lẽ cũng là lúc họ chuẩn bị chia xa.

“Rượu nhạt uống mãi cũng say, người khôn nói lắm dẫu hay cũng nhàm”

     Nói nhiều, nói dai lại dễ thành nói dại, chẳng những không có tác dụng gì mà còn tự rước vạ vào thân. Dẫu thân thiết như vợ chồng đầu ấp tay gối hay là những người ruột thịt trong gia đình cũng vậy, cũng nên giữ một khoảng cách hợp lý. Bởi lẽ có khoảng cách mới có tình cảm, “xa thương, gần thường” hay “xa thơm, gần thối”. Nếu tiến đến quá gần thì sẽ mất đi lòng kính trọng, lâu dần con người sẽ quên mất ưu điểm, mà chỉ nhìn thấy nhược điểm và sai sót của đối phương.

     Tình cảm tốt đẹp thường sẽ sinh tâm ham muốn và truy cầu báo đáp. Ham muốn này khiến chúng ta đòi hỏi thật nhiều sự quan tâm và săn sóc từ người khác không ngừng nghỉ. Khi không được toại nguyện thì trong lòng lại dễ sinh ra oán giận.

     Giữa người với người, nếu không tôn kính lẫn nhau, thì rất khó có thể duy trì một mối quan hệ lâu bền.

     Giữa người với người luôn cần giữ một khoảng cách nhất định

     Chúng ta thường nói rằng ân tình và uy nghiêm đồng tồn, dẫu có tình cảm, cũng phải có sự tôn nghiêm. Như vậy mới có thể nuôi dưỡng một mối quan hệ bền chặt. Chẳng thế mà xưa có câu: “Vợ chồng tương kính như tân”, dẫu là vợ chồng cũng cần giữ ý tứ, chừng mực, trật tự trên dưới trong gia đình.

2758%203%20RuouNhatUongMaiCungSayMloc

Giữa người với người luôn cần giữ một khoảng cách nhất định

Dẫu có tình cảm, cũng phải có sự tôn nghiêm. Như vậy mới có thể nuôi dưỡng một mối quan hệ bền chặt.

     Chung sống hài hoà giữa người với người là cả một nghệ thuật, muốn làm tốt thật chẳng dễ dàng gì. Chỉ khi có một cái tâm vô cầu, không truy cầu đền đáp, chẳng tính toán thiệt hơn, mới có thể mắt nhắm, mắt mở “chín bỏ làm mười”, rộng lòng bao dung cho người ấy.

     Muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp thì cứ âm thầm, lặng lẽ làm nhiều việc ý nghĩa cho họ. Sự chân thành và vô tư của bạn sẽ khiến bạn thực sự trở thành bến đỗ bình yên trong tâm hồn.

     Ngược lại, nếu truy cầu quá nhiều, điều này sẽ chỉ khiến mối quan hệ của bạn trở nên phức tạp hơn. Sự đòi hỏi giống như những sợi dây siết chặt người khác, cứa vào da thịt khiến họ thấy ngột ngạt. Đến khi chẳng thể “uốn mình” chiều lòng bạn, người ấy sẽ sinh ra thất vọng, chán nản. Đây chính là nguyên nhân khiến những người thân yêu bỗng nhiên lạnh nhạt, oán trách nhau.

     Mỗi người đến với thế giới này đều mang theo một hay vài nhiệm vụ trọng đại nào đó. Họ không chỉ tồn tại vì riêng bản thân một ai khác, và cũng không thuộc sở hữu riêng của bất kỳ ai. Khi hoàn tất sứ mệnh của mình họ sẽ rời đi theo cách này hoặc cách khác. Dẫu bạn muốn hay không thì duyên phận giữa con người với con người cũng chỉ là trạm dừng chân nhất thời, chỉ vậy mà thôi.

st.

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 20/Oct/2018 lúc 8:40am

Cái Tôi Trong Cuộc Sống

     Trong cuộc sống hàng ngày, cái "Tôi" rất mạnh, nó luôn luôn đúng. Ai không nghĩ như tôi, không làm giống tôi đều sai cả. Sự thực có phải như vậy không? Ngay cả 2 + 2 có chắc hẳn phải là 4 không?

    Mời quý bạn đọc câu chuyện trong lớp tiểu học dưới đây để thận trọng hơn mỗi khi phê phán, kết luận về người khác.

Cô giáo nói 8:2 = 4, cậu bé không hiểu, cả lớp cười nhạo nhưng em có câu trả lời khác hoàn toàn đúng

      Cô giáo Quỳnh bước vào lớp học, các em học sinh lập tức trở lại vị trí của mình đồng thanh nói: “Chúng con chào cô ạ”. Cô nhìn quanh lớp học rồi mỉm cười gật đầu để các em ngồi xuống.

     Cô bước tới bục giảng, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ với những tia nắng ấm áp khiến cô trông càng giống một nàng tiên áo trắng xinh đẹp. Giáo dục là công việc của cô và cô luôn cảm thấy rất yêu thích công việc của mình. Cô cũng luôn cảm thấy hạnh phúc khi mỗi ngày được dạy dỗ và ở bên những cô bé cậu bé đáng yêu này.

     Cô từ từ lấy viên phấn rồi viết lên trên bảng đen biểu tượng dấu chia rồi nói: “Trước đây cô đã dạy các em phép tính nhân, hôm nay chúng ta sẽ cùng học phép tính chia nhé.”

“Phép tính chia rất đơn giản”, cô dùng một giọng nói nhỏ nhẹ và một ánh mắt trìu mến nhìn xuống các em nhỏ. Các em cũng dùng một ánh mắt rất trong sáng ngây thơ chăm chú nghe cô nói tiếp.

Cô viết một con số 8 lớn trên bảng, sau đó hỏi các em: “Trong các em ai có thể cho cô biết, một nửa của 8 là bao nhiêu?”

2168%201%20CaiToiTrongCuocSong%20BachMy%20DHST

     Lớp học ngay lập tức trở nên ồn ào, nhiều cánh tay vội vã giơ lên để trả lời câu hỏi, một số cậu bé thậm chí còn không đủ nhẫn nại đã nói vọng lên: “Một nửa của 8 là 4 ạ”.

     Cô mỉm cười gật đầu công nhận câu trả lời đúng, nhưng đột nhiên mắt cô dừng lại vào một cậu bé đang ngồi ở góc cuối bên phải lớp học.

     Một cậu bé vừa cao vừa gầy im lặng cúi đầu, em không có biểu lộ giống như các em khác trong lớp. Cậu là học sinh mới chuyển đến được 1 tuần có tên là Nam, có lẽ cậu bé vẫn chưa hoà nhập được với môi trường mới.

     Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm trong nghề cộng thêm với trực giác của một nhà giáo, cô cảm giác được đây là một cậu bé rất thông minh nhưng chỉ hơi nhút nhát một chút.

     Cô từ từ tiến tới chỗ cậu bé và hỏi: “Nam, con có biết một nửa số 8 là bao nhiêu không?”

     Cậu bé vẫn nhút nhát cúi đầu khẽ trả lời rằng: “Thưa cô, con không hiểu tại sao một nửa số 8 lại là 4?”

Cả lớp ngay lập tức bật cười thành tiếng.

2168%202%20CaiToiTrongCuocSongBMy%20DHST

     Một số cô bé còn bụm miệng cười, còn có cậu bé khác cố ý nói to: “Phép tính đơn giản vậy mà cũng không biết!”. Đủ các sắc thái biểu hiện khác nhau của các bạn học khiến cậu càng xấu hổ. Đến đây, cô lo sợ rằng điều này có thể làm tổn thương cậu bé bởi vì mặt Nam lúc này đã rất đỏ rồi, đầu cậu cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn được nữa.

     Cô giáo lúc này đặt ngón trỏ lên môi và muốn các em trật tự trở lại.

     Cô nói: “Vậy con cho cô biết câu trả lời của con là gì? Con có thể nói cho cô và cả lớp biết được không?”, cô nói với giọng hết sức nhẹ nhàng và khuyến khích Nam dũng cảm nói ra những điều mình nghĩ.

     Cậu bé ngượng ngùng đứng dậy và chậm rãi đi về phía bục giảng. Cậu nhìn vào con số 8 trên bảng đen một lúc rồi đưa tay lên che một nửa trên của số “8”, sau đó lí nhí nói: “Thưa cô một nửa số 8 là 0 ạ.”

Cả lớp đang nhao nhao đột nhiên trở nên im lặng lạ thường.

Sau đó, cậu lại di chuyển tiếp bàn tay và che dọc con số 8 rồi nói tiếp: “Nửa số 8 cũng là số 3 ạ”.

2168%203%20CaiToiTrongCuocSongBMy%20DHST

     Câu trả lời của cậu bé không chỉ khiến cho cả lớp im phăng phắc, đồng thời còn khiến cho không ai trong lớp có thể bác bỏ. Cậu đứng trên bục giảng và lo lắng nhìn cô giáo, đợi chờ cô giải thích, trái tim cậu vẫn đập thình thịch đến nỗi cậu cảm giác như cả lớp đều nghe thấy tiếng tim cậu đập. Cậu không biết liệu cô giáo có thể chấp nhận lời giải thích của cậu về câu hỏi này không?

     Lúc này cô giáo bắt đầu chậm rãi tiến về phía bục giảng sau đó vỗ nhẹ nhàng vào vai Nam rồi mỉm cười trìu mến nói: “Câu trả lời của con thật tuyệt vời!”

     Cô Quỳnh cảm thấy một cái gì đó thật ấm áp trong tâm, đã nhiều năm dạy học như vậy thật không ngờ hôm nay cô lại được một cậu học trò bé nhỏ dạy cho một bài học!

     Nam vốn đang mang một khuôn mặt nặng trĩu bỗng trở nên sáng ngời, cậu ngẩng đầu lên và nhìn các bạn học của mình đang trong một biểu hiện sự ngưỡng mộ pha lẫn thích thú.

    Sau đó, cô lấy tiếp trong túi 8 viên bi ve và hỏi Nam: “Con cho cô biết cô có bao nhiêu viên bi ve trong tay?”.

Nam tính một lúc rồi trả lời: “Thưa cô, 8 ạ”.

   Cô phân 8 viên bi ra 2 phần bằng nhau và nói: “Vậy con cho biết giờ số lượng mỗi bên là bao nhiêu?” Nam trả lời: “Là 4 ạ!”

“Đúng rồi! Vậy nếu con cầm đi một nửa số bi này, thì trên tay cô sẽ còn lại là bao nhiêu?”

Cậu bé với khuôn mặt sáng ngời, lớn tiếng trả lời: “Còn 4 ạ!”

     Lúc này cậu đã hiểu và quay trở lại chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: “Ồ mình hiểu rồi, hoá ra một nửa của 8 là 4”.

     Cô mỉm cười nhìn cả lớp, đột nhiên cô cảm thấy mình thật may mắn khi có được những học trò như thế. Cô cũng rất vui vì mình có thể dùng cách tiếp cận linh hoạt để giáo dục và truyền cảm hứng giúp cho các em phát huy tối đa tài năng của mình. Cô luôn tin rằng những mầm non này nhất định sẽ trở thành những người hữu ích trong tương lai.

2168%204%20CaitoiTrongCuocSongBMy%20DHST

     Câu chuyện trên cũng cho chúng ta thấy một điều, đó là đừng vội phê phán hay cười chê người khác khi họ có cách nhìn không giống mình. Mỗi người đều là một cá thể riêng biệt, một cách sống khác nhau trong những môi trường khác nhau, do vậy sẽ dẫn đến cách suy nghĩ khác nhau. Khi gặp bất cứ chuyện gì đừng vội kết luận họ là người thế nào hoặc họ đã sai. Điều chúng ta nên tìm hiểu đó là tại sao họ lại có hành vi như vậy, khi đã thật sự lắng nghe và tìm hiểu kỹ, bạn sẽ nhận thấy mọi việc không như những gì chúng ta suy đoán. Nếu mọi người ai cũng đều có một thái độ hòa ái để nhìn sự việc, thì cuộc sống quanh ta sẽ tốt đẹp hơn nhiều. Hãy dùng tấm lòng rộng mở và bao dung với những người xung quanh, chúng ta sẽ nhận thấy thế giới này huyền diệu biết bao.

st.

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 22/Oct/2018 lúc 6:34am

TÁCH CÀ PHÊ   <<<<<


Image%20result%20for%20beautiful%20cup%20of%20coffe%20in%20autumn


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 22/Oct/2018 lúc 6:43am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 23/Oct/2018 lúc 12:04pm

Một Chuyến Xe


Image%20result%20for%20taxi%20in%20autumn%20night

Tôi là một tài xế taxi. Không nhiều tài xế nhận làm việc ca đêm. Riêng tôi, vì cuộc hôn nhân mới tan vỡ với Rachael nên tôi đồng ý. Và vị khách của đêm cuối năm ấy để lại trong tôi một ấn tượng đặc biệt.

Tôi nhận được lời nhắn vào lúc 2:30 sáng. Tôi dừng xe, xung quanh vẫn tối đen, chỉ trừ ánh đèn hắt ra từ một cửa sổ nhỏ ở tầng trệt. Bình thường, cũng như mọi tài xế taxi khác, tôi chỉ bấm còi một hai lần, đợi một chút, nếu vẫn chưa thấy khách ra thì lái xe đi. Nhưng không hiểu tại sao lần này, tôi lại ra khỏi xe, bước lên bậc tam cấp. Không khéo người ta cần mình giúp, tôi nghĩ vậy và gõ cửa.

- " Xin chờ một phút "

– Một giọng nói run rẩy cất lên. Sau một lát yên lặng, cửa mở. Một bà cụ nhỏ bé đứng trước mặt tôi, mặc một chiếc váy hoa, đội mũ nhỏ có mạng che mặt. Chiếc valy nhỏ đặt dưới chân.

Căn phòng phía sau lưng cụ trông như không có ai ở đã nhiều năm. Tất cả đồ đạc đều được phủ ga trắng.

- " Cậu mang đồ ra xe giúp tôi được không? "

- Bà cụ hỏi. Một tay tôi nhấc chiếc valy lên, nó còn nhẹ bẫng, còn tay kia thì khuỳnh ra cho bà cụ vịn. Chúng tôi đi rất chậm ra xe.

- " Cậu tốt quá! ", bà cụ nói nhẹ nhàng mắt không nhìn vào tôi, tựa như đang nói với một ai khác.

Khi chúng tôi vào xe, bà đưa cho tôi địa chỉ cần tới và nói:

- " Cậu có thể đi xuyên qua khu chợ cũ được không? "

- " Nhưng đó không phải là đường ngắn nhất, cụ ạ! "

- " Tôi không vội mà! ". Ngừng lại một lát, bà nói tiếp

" Tôi đang đến viện dưỡng lão! "

Mắt bà long lanh: " Thế cũng tốt! Đằng nào thì bác sĩ cũng nói rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa."

Tôi tắt đồng hồ đo cây số và hỏi:

" Đầu tiên cụ muốn cháu đưa đi đâu? "

Hai tiếng đồng hồ, chúng tôi đi lòng vòng quanh thành phố. Bà cụ chỉ cho tôi tòa nhà bà từng làm việc, khu chung cư vợ chồng bà đã thuê khi họ mới cưới. Bà bảo tôi dừng lại trước một cửa hàng nội thất nơi trước đây là sàn nhảy, bà vẫn đến khiêu vũ khi còn thiếu nữ. Thỉnh thoảng bà bảo tôi đi chậm qua một tòa nhà hay một góc phố đặc-biệt-nào-đó dừng lại trong bóng tối và im lặng.

Khi những ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bà cụ đột nhiên nói "Tôi mệt rồi, chúng ta đi thôi."

Chúng tôi tới địa chỉ mà bà cụ đưa cho tôi mà không nói thêm câu nào. Đó là một viện điều dưỡng dành cho những người già không nơi nương tựa. Hai người hộ lý và một chiếc xe lăn đã chờ sẵn ngoài cổng. Bà cụ dừng bước, vừa rút ví ra, vừa hỏi tôi, dịu dàng:

- " Tôi phải trả cậu bao nhiêu? "

- " Không gì cả, cụ ạ! "

- Tôi nói

- " Cậu cũng phải kiếm sống mà "

- Bà cụ hỏi, giọng vẫn dịu dàng, tuyệt nhiên không có chút ngạc nhiên nào.

- " Sẽ còn những hành khách khác mà cụ "

- Tôi trả lời.

Bất giác, tôi cúi xuống ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt tôi.

- " Cậu đã cho tôi rất nhiều "

- Bà cụ nói  " Cám ơn cậu ".

Tôi siết nhẹ tay bà cụ rồi quay ra. Trời vẫn còn mờ tối. Sau lưng tôi, cánh cửa viện điều dưỡng đã đóng lại. Đó cũng là âm thanh khép lại một cuộc đời.

Cả ngày hôm đó tôi không đón thêm một hành khách nào nữa, tôi lái xe đi lang thang, đắm chìm trong suy nghĩ, rồi băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu bà cụ gặp một tài xế dữ dằn, hoặc đang nóng vội trên chuyến xe cuối cùng? Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi bóp còi rồi bỏ đi hoặc từ chối tuyến đường đặc biệt của bà cụ? Và bất giác tôi cảm thấy mình hạnh phúc xiết bao... ít ra tôi hiểu rằng sự cô đơn trong trái tim của một người từng bất hạnh như tôi vẫn còn rất nhiều yêu thương, và vì thế mọi cánh cửa vẫn chưa hề khép lại.

  Sưu Tầm



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 23/Oct/2018 lúc 12:12pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 25/Oct/2018 lúc 11:38am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 27/Oct/2018 lúc 12:10pm

Cuộc Sống Tuyệt Vời   <<<<<


Image%20result%20for%20beautiful%20viet%20nam%20sunset



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 27/Oct/2018 lúc 12:23pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 29/Oct/2018 lúc 9:31am

Hành Động Và Ý Định

Image%20result%20for%20beautiful%20rose%20pinterest

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều...

Nằm ngay tại vỉa hè trên lớp tuyết dày lạnh cóng là một người đàn ông đang ngủ chỉ với một tấm giấy carton đắp trên người. Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy đôi chân trần của ông ta, không giày lẫn vớ.

Lúc đó, tôi đã nghĩ mình nên dừng xe và xuống giúp ông ta nhưng vẫn không chắc lắm về điều mình sắp làm. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đòi hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đã nhấn ga. Trở về khách sạn, tôi nhanh chóng quên đi người đàn ông bên vệ đường.

Ngày hôm sau, khi đang dùng cà phê chờ đến lượt trong sảnh lớn. Tất cả những nhân vật quan trọng đều rời khỏi sảnh, chỉ còn tôi và người lao công ở lại.

Tôi đã nhìn thấy anh ta lặng lẽ làm công việc hằng ngày của mình trong những ngày tôi ở đó. Anh ta không bao giờ nói gì khác ngoại trừ "Chào buổi sáng" hay "Tôi có thể giúp gì cho ông không, thưa ông?". Anh ta luôn tươi cười với tất cả mọi người. Bắt chuyện với anh ta, tôi đã hỏi anh ta hôm nay anh ta cảm thấy như thế nào. Anh ta trả lời tôi rằng anh vừa mới đạp xe một vòng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho chính mình... cho đến khi anh trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm carton làm chăn và chân không giày. Tôi cảm thấy như tắc nghẹn nơi cổ họng khi nghe anh ta thuật lại anh đã vòng xe nhiều lần như thế nào để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.

Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ lại hình ảnh một bức poster quen thuộc. Bức poster vẽ hình một đứa bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân đưa nó cho một người lớn kèm lời chú thích: "Một hành động nhỏ vẫn có ý nghĩa hơn những ý định dù là cao cả".

Tôi đã đứng đó và thầm ước gì mình chính là người đã mua giày và vớ cho người đàn ông bên vệ đường, khi người ta gọi tôi vào phòng thu hình.

Khi buổi thu hình kết thúc, tôi đã đi lại con đường ấy để tìm người đàn ông nghèo khổ nhưng ông ấy đã đi khỏi.


Sưu Tầm

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 30/Oct/2018 lúc 6:44am

Làm thế nào để chữa lành vết thương lòng   <<<<<

 
Image%20result%20for%20beautiful%20rose%20sunset


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 30/Oct/2018 lúc 6:46am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 308 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.402 seconds.