Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 152 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 18/Apr/2017 lúc 8:49am

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Apr/2017 lúc 8:49pm

CHUYỆN NGƯỜI ĐÀN BÀ NƠI XÓM NHỎ

Image%20result%20for%20anh%20dong%20troi%20mua


Cơn mưa dầm suốt tuần nay khiến ngôi nhà trong xóm nhỏ, nơi cô đang sống, vốn ảm đạm thê lương, nay càng thêm thê lương ảm đạm.

Image%20result%20for%20anh%20đứng%20dưới%20mưa

Cô đang ngồi một mình trong căn phòng, nơi bao nhiêu năm qua đã gắn bó với biết bao kỷ niệm buồn vui của đời cô.
Đây là nơi cô được nhìn thi hài cha mẹ lần cuối, khi người ta đã chở về từ một tai nạn đổ xe trên đỉnh đèo Hải Vân;
Related%20image

Đây là nơi anh đã từng hôn cô, nụ hôn đầu đời con gái;
Đây cũng là nơi chính tay cô khâm liệm cho bà Nội trong phút lâm chung..
Và đây… còn là nơi biết bao ngày tháng cô ngồi nhớ nhung anh…
Image%20result%20for%20anh%20dong%20troi%20mua
Ngoài kia, mưa đang giăng sợi, theo cơn gió thổi, đập vào khung cửa kính không tiếc thương. Trong những khoảnh khắc này, cô mới thấm thía tất cả nỗi cô đơn và cô độc của đời mình.
Đã bao năm rồi nhỉ? Ừ cũng đã trôi qua không biết bao nhiêu ngày tháng, kể từ ngày người ấy bước ra khỏi cuộc đời cô, trả lại cho cô cuộc sống trầm uất u uẩn bên bà Nội mù loà bất hạnh. Cô có khóc hay không trong giây phút chia tay ấy? Cô cũng không còn nhớ. Nhưng có một điều cô cảm nhận rất rỏ nét, là cô không còn bao giờ tìm lại những phút giây hạnh phúc như những tháng ngày cô có anh!
Anh là ai? Mà sao định mệnh đã xô đẩy bước vào đời cô rồi đành đoạn ra đi…?
Cô nhắm mắt…cố xua đi những bóng hình…nhưng anh vẫn hiện ra thật rỏ nét. Dáng đi, nụ cười và cả tiếng xe ngày bốn bận anh lái qua trước cửa nhà cô. Anh là chàng láng giềng chỉ sống cách cô một bờ dậu xanh rờn…
Vào một ngày trời hành cơn đại hồng thuỷ, chính anh đã bơi sang nhà cô để giúp cô bế bà Nội tuổi đã gần đất xa trời lên mái nhà, khi con nước đang cuồn cuộn dâng cao. Anh là Sơn tinh bước ra từ truyền thuyết. Cô đã phải lòng anh từ giây phút ấy. Và từ đó đến nay, tình yêu dường như không hề tàn lụi trong nơi sâu thẳm trái tim cô.
Nhưng tình anh cho cô thì đã phôi phai. Anh đã quên và đã dang vòng tay đón người đàn bà khác bước vào cuộc đời mình để cùng nhau sinh hạ những đứa bé xinh xinh…mà ngày ngày vẫn vang vọng đến căn phòng cô luôn ngồi bất động những âm thanh líu lo như tiếng hót của loài chim.
Cô không giận anh. Chỉ biết giận chính bản thân mình.Vì sao cô không thấm thía bài học cuộc đời của Nội, mà bà đã từng kể cho cô nghe? Để giờ đây cô lại giẩm lên lối mòn ấy, làm người đàn bà cô độc sống u uẩn trong ngôi nhà nhỏ này?
Ba năm sau ngày anh bỏ rơi cô, Nội cũng đi về cõi vĩnh hằng, để lại mình cô cô đơn cô độc trong ngôi nhà nhỏ.Trên bàn thờ, cô đặt thêm khung ảnh Nội, cạnh ảnh mẹ cha.
Từ ngày ấy đến nay, anh và cô chưa một lần chạm mặt, để nói tiếng ghét hay thương.Thỉnh thoảng, khi bước ra khỏi cổng nhà, cô vẫn thấy thấp thoáng bóng anh bên bờ dậu. Những đêm khuya, chưa nghe tiếng xe anh trở về sau một ngày làm việc, cô vẫn cảm thấy lòng thấp thỏm lo âu. Anh có bao giờ biết đến điều ấy hay chăng?
Trong nhật ký Nội ghi lại, tất cả những điều ấy chỉ là hư ảo của cuộc đời…Bởi dẫu ta có mãi đợi chờ thì kẻ đã phụ tình ta không bao giờ quay trở lại. Sao cô lại dại dột chờ đợi anh? Sao cô chẳng chịu đi lấy chồng?

Tiếng gõ cửa lôi Tâm An quay về thực tại. Cô bước ra mở cửa. Trái tim cô như ngừng đập khi chính anh đang đứng đó, ướt sũng dưới cơn mưa. Cô mở lớn mắt nhìn anh. Mái tóc anh đã có sợi đổi màu. Dáng vẻ anh có phần đậm người hơn năm tháng cũ. Nhưng đôi mắt và giọng nói thì cũng vẫn của những ngày xưa:

“ Trời sắp hành cơn lũ lớn. Em nên chuẩn bị đề phòng nước dâng cao trong đêm nay”.
Cô đáp lại nhẹ như hơi thở đang run rẩy của mình:”Nội em đã không còn nữa. Xin anh đừng bận tâm.”
Cô quay vào. Cánh cửa gỗ lại khép kín lạnh lùng.
Bên trong khung cửa gỗ- Cô đang đứng im lìm trong nhịp tim khóc! Mưa làm ướt đẫm cả đôi mắt khô bao năm ráo lệ.
Image%20result%20for%20anh%20đứng%20dưới%20mưa
Bên ngoài khung cửa gỗ – mình anh đứng dưới mưa- những mũi kim mưa đang quất vào mặt…để đủ dấy lên cơn bão táp dữ dội trong hồn anh!
Nhưng …cả anh và cô không ai nghe được tiếng lòng nhau! Họ chỉ nghe tiếng mưa xối xả báo tin một cơn lũ thảm khốc sắp đổ về.
***
Ngay trong đêm ấy, lũ đã tràn về lai láng. Nước lên…nước lên…dâng cao…dâng cao cho đến tận chiếc bàn cao mà cô đã tự tay bê đặt trên giường. Nơi góc nhà nhỏ, cô ngồi im lìm bó gối suốt đêm trong bóng tối hãi hùng..
Bên ngoài, mưa xối xả…gió gào thét…Mơ hồ bên tai có tiếng ai đó đang cố bơi trong nước cuộn…mơ hồ như có tiếng ai cất tiếng gọi: “An ơi? An ơi!”...Nhưng hồn cô đã thiếp đi trong cơn mộng mị ngày xưa…

***

“Mùa đông ấy, đất trời Huế cũng đã có những cơn mưa xối xả kéo dài..
Trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại Nội và tôi.
Nội- người đàn bà bất hạnh nhất trên cuộc đời này. Mưòi tám tuổi lấy chồng, sinh con. Chồng phụ bạc- con và dâu tử nạn trên đỉnh đèo Hải Vân- tiếp tục nuôi cháu nhỏ- rồi lại mù loà…May thượng đế còn run rủi cho tôi khoác kiếp người để sống cùng Nội sớm hôm. Tôi đã lớn lên trong sự cảm nhận về những bất hạnh ấy, một mực yêu thương chăm sóc bà. Cảnh nhà không còn như xưa vì tất cả gia sản đã theo mẹ cha đổ xuống vực sâu nơi đỉnh đèo.Tôi đã được bà dạy cách biết sống âm thầm.
Nội tôi đã đánh mất niềm tin yêu cuộc sống. Nội đã hoài nghi tất cả những lời ngon ngọt được thốt ra từ miệng lưỡi của đàn ông, do nỗi đau ông tôi phụ bạc, đã để lại vết hằn quá sâu trong trái tim bà. Tôi lớn lên trong sự giáo dưỡng ấy nên cũng đã được luyện một trái tim bằng đá. Và vì thế, tuổi thanh xuân của tôi đang đến và sắp qua đi..nhưng trái tim tôi chưa bao giờ có một rung động bồi hồi. Ngày hai buối rời nhà đi học trường Đồng Khánh rồi lại quay về cùng bà, khép lại sau lưng một cánh cổng gỗ lạnh lùng.
Trong mùa đông ấy, lũ tràn về. Anh đã bước vào nhà tôi, bước vào cuộc đời tôi…không phải bằng bước chân đi vào từ chiếc cổng gỗ lạnh lùng luôn khép kín…mà từ trên mái nhà phá rui xông xuống, để kịp giúp tôi kéo bà tôi leo lên mái nhà, khi nước đã lai láng bốn bề nhấn chìm xóm nhỏ của chúng tôi.
Tôi đã phá lệ bà dạy, trái tim khởi động những nhịp bồi hồi. Bà tôi không phản đối trước một Sơn tinh dũng mãnh hào hùng. Nhưng bà không yên tâm-luôn cho tôi đọc tập nhật ký mà vẫn ghi chép hàng ngày thời đôi mắt còn sáng-để tôi phải biết thấm thía những mật đắng của đời luôn rình rập sau những lời đầy mật ngọt của bọn đàn ông!
Tôi vẫn tin lời bà dạy bảo.Nhưng…tôi vẫn yêu! Tình yêu là một thứ nhiệm mầu mà không ai cho, ai bán, không ai có thể cấm, không ai khuyên…Tôi đã yêu anh từ sự rung động chân tình của trái tim đơn côi.
Sau những ngày mưa lũ, đất trời Huế lại ngập nắng chói chang. Tôi đã bắt đầu biết bồn chồn nhìn bờ dậu xanh, nhìn khung cửa sổ phòng anh khi ở đấy vọng đến bên tai tôi tiếng đàn ghi ta réo rắc-đã biết soi lại gương khi đến trường, biết bồi hồi khi bước chân quay về khu xóm nhỏ…Tất cả những đổi thay ấy thú nhận rằng: TÔI ĐÃ YÊU ANH.
Nhưng bạn ơi! Có thể anh và tôi không cùng hấp thụ một nền giáo dục chăng? Hay do anh quá lãng mạn hoặc do tôi quá vô tình?..Chúng tôi đã sớm chia tay nhau trong sự âm thầm.
Một sớm mai xuân chưa kịp đến, tai tôi đã nghe tiếng pháo nổ nhà anh đón dâu về. Tôi lại bắt chước bà, ghi vào trang nhật ký hằng đêm những giòng chữ buồn..
Bên kia bờ dậu xanh, anh vẫn sống hạnh phúc như những tháng ngày anh chưa từng nói lời yêu tôi và chưa từng làm tim tôi tan nát.
Bờ dậu xanh là vật cản tuyệt vời giữa hai ngôi nhà trong khu xóm nhỏ. Nên anh đã chỉ biết sống cuộc đời của anh và tôi lặng lẽ sống cuộc đời của tôi.
Ngày tháng trôi…trôi…và tôi cũng lớn dần..., già cỗi dần theo năm tháng!
Tôi không biết mình còn mơ ước gì cho cuộc sống hôm nay!”

***

Image%20result%20for%20anh%20đứng%20dưới%20mưa
Sáng hôm sau, khi vầng dương quay trở lại, nơi xóm nhỏ cơn lũ đã kịp rút về biển đông, nhưng vẫn đành đoạn để lại…. thi thể anh bên bờ dậu, với tiếng xé nát lòng trong trái tim cô!
Từ ngày ấy, tóc cô dần đổi màu. Cô vẫn sống đơn độc một mình trong căn nhà nhỏ, nơi xóm nhỏ đìu hiu.
Xóm nhỏ vẫn trở lại cuộc sống như muôn thuở của những ngày nắng, ngày mưa..
Trong trang nhật ký cuối cùng trước ngày cô mất, tôi đã đọc thấy giòng chữ này:” TÔI SỐNG ĐỂ CHỜ ĐỢI AI? ”




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Apr/2017 lúc 8:53pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 22/Apr/2017 lúc 3:43pm

Chuyện Kể Từ Vườn Luxembourg


Không một ai hiểu được lý lịch đời cô ngoại trừ cha Văn.
Những bí ẩn đó được cha gói kín trong một túi hồ sơ về một số phận được nuôi dưỡng tại Viện mồ côi. Một khuôn mặt trái xoan khả ái với đôi mắt to đen. Một đôi môi mọng thắm với nụ cười hiền. Một suối tóc mây mượt mà…vậy mà sao kẻ làm cha mẹ nào nỡ chối từ để cô trở thành kẻ không thừa nhận trên cuộc đời này?
Image%20result%20for%20co%20nhi%20viện%20truoc%201975

An Nhi nhập cuộc với viện mồ côi khi vừa ba ngày tuổi.Trong một sớm mai, những người đi nhà thờ cầu kinh sớm đã nghe tiếng khóc của trẻ sơ sinh nơi bậc thềm. Không ai trong số họ có đủ khả năng để nuôi bé gái, nên em đã được chuyển về Viện mồ côi của cha Văn. Chính cha đặt tên cho em với ước mong cô bé có một đời sống an lành hạnh phúc.
Làm sao ta có thể nhớ lại được trong ký ức về kỷ niệm của những tháng ngày khi mình vừa tròn ba ngày tuổi?
An Nhi cũng thế! Em chỉ biết mình đã lớn lên trong sự chăm sóc nuôi dạy của các xơ, bằng lòng với cuộc sống nơi Cô nhi viện. Bởi quanh em tất cả trẻ nhỏ đều cùng số phận..

Image%20result%20for%20Bé%20An%20Nhi%20càng%20lớn%20càng%20xinh%20đẹp

Bé An Nhi càng lớn càng xinh đẹp. Nét đẹp ấy đã làm cho em sáng ngời giữa đám đông. Nhưng điều làm cho các xơ yêu thương bé là chính tính tình dịu hiền và chịu thương chịu khó. Ở tuổi lên năm, An Nhi đã biết giúp xơ chăm sóc các em nhỏ khác như ru nôi, chạy đi lấy những vật dụng lặt vặt…và em đã thể hiện rất nhiều năng khiếu như vẽ, hát…lại học rất giỏi. Các xơ đã đem hết tấm lòng nuôi dạy An Nhi, để giúp cô trở thành một thiếu nữ tài hoa, nhân hậu.


Image%20result%20for%20sinh%20nhật%20thứ%20mười%20tám
***
Hôm nay An Nhi đón chào sinh nhật thứ mười tám của đời mình. Nhìn lại quá khứ gồm cả một chuổi ngày phẳng lặng: đi học tại trường dòng, hát thánh ca tại nhà thờ, phụ tá các xơ chăm sóc các em nhỏ, ăn những bát cơm, mặc những tấm áo của những tấm lòng từ tâm…Nhìn về tương lại, cô chưa hình dung được nó sẽ ra sao? Nhưng đêm qua khi cha Văn tuyên bố cô sẽ được chọn sang Paris tham gia sinh hoạt chương trình văn nghệ ”Vì trẻ mồ côi”do nhà thờ Đức Bà Paris tổ chức, lòng cô lại dấy lên những cảm xúc lạ. Cô chưa hình dung Paris sẽ đón cô như thế nào khi cô chỉ là một cô gái mồ côi nghèo khổ? Cái đẹp của mùa thu Paris ra sao? Cô có thực hiện thành công những điều cha Văn mong đợi? Lòng cô nôn nao và bồi hồi trong giây phút chuẩn bị hành trang cho chuyến ra đi này.

***

Image%20result%20for%20air%20france

Chuyến bay đã đưa cô vượt trùng dương sang đất Pháp. Từ khung cửa máy bay, cô nhìn thấy muôn ngàn ánh sáng của Paris trong bầu trời đêm. Cô đã bàng hoàng đến phát khóc trước những vẻ đẹp mà không một họa sĩ tài danh nào phát thảo được.
Image%20result%20for%20france%20airfort

Khi máy bay hạ cánh, Paris đón cô trong cái lạnh của mùa thu ôn đới. Bầu trời sân bay Charles de Gaule trong buổi bình minh, ánh sáng trong vắt. Những hàng cây in trên nền trời đủ sắc màu của lá-những sắc màu mà trước đây cô chỉ thấy trong tranh. Những chiếc lá mùa thu đang chuyển màu dần để biến thành chiếc lá chết, rơi xuống nằm trên nền đất lạnh…Giữa khung trời rực rở ấy, cô như một con bé lọ lem, thật lạc lỏng quê mùa và co ro trong giá rét chưa quen.

Một thành viên của ban tổ chức đón cô tại phi trường với sự thân tình làm cô vơi bớt nỗi ngỡ ngàng. Anh đến bên cô, tự giới thiệu bằng tiếng Việt mình là học trò cũ của cha Văn ngày học ở Sài gòn. Cha Văn đã gửi gắm anh chăm sóc cô trong những ngày cô làm việc tại Pháp. Giọng nói ấm của anh đã gây ấn tượng ban đầu. Anh choàng thêm chiếc áo khoác của anh lên đôi vai gầy đang run rẩy của cô rồi đưa nhanh cô ra xe.Trong xe, hơi ấm của lò sưởi đã làm cô dần bớt lạnh.

Cô ngồi lặng im quan sát cảnh sắc hai bên đường. Tất cả đều khác hẳn Sài gòn mà cô đã gắn bó bao năm qua. Những hàng cây ven đường, những ngôi nhà trên triền đồi…điểm nét chấm phá cho bức tranh cảnh sắc thêm đẹp như mơ. Cô mở lớn đôi mắt vốn tròn xoe, cố thu hết khung trời đất Pháp, để mai đây khi chia tay, cô còn lưu giữ những bóng hình để nhớ thương.

Image%20result%20for%20nhà%20thờ%20Đức%20Bà%20nằm%20ngay%20trung%20tâm%20thành%20phố%20Paris

Điểm họ đến là nhà thờ Đức Bà nằm ngay trung tâm thành phố Paris lộng lẫy với đủ sắc màu, âm thanh…của một phố phường sôi động bậc nhất địa cầu. Khi xe vừa dừng, bầy bồ câu vốn dĩ rất dạn, sà xuống chào đón cô. Quên mất mình là khách lạ, cô chạy ra dang tay ôm mấy chú chim vào lòng.

Người đàn ông có mái tóc dày đen, nét mặt đẹp. Cái đẹp lạ lùng kiêu sa của những bức tượng cổ Hy lạp. Anh bước đến bên cô, đứng yên lặng ngắm cô một lúc rồi dẫn cô đến vị trí cây số 0 nằm ngay trước nền sân nhà thờ. Anh bảo cô đặt chân vào, giải thích cho cô ý nghĩa của biểu tượng này:” Tất cả vị trí trên đất Pháp, khoảng cách đều được tính từ vị trí cây số 0 mà em đang đứng. Đã đến Paris, phải đặt được dấu chân mình lên đó. Nào em hãy đặt chân vào!”

An Nhi tìm thấy một cảm giác ấm áp khi nghe lời anh nói. Nhưng cô chưa bao giờ dám có ý nghĩ mình sẽ yêu. Bởi khoảng cách giai cấp giữa anh và cô quá lớn, bởi anh nhiều tuổi hơn cô và nhất là anh và cô chỉ là hai kẻ xa lạ trong đời này.Việc gặp gỡ hôm nay chỉ là một nghĩa vụ ân tình với cha Văn. Cô đến bên anh hôm nay cũng chỉ một lần thôi rồi mai đây chắc chắn sẽ chia cách mãi mãi…

Những ngày kế tiếp An Nhi lao vào công việc tập dợt. Người đàn ông Việt ấy không thấy đến. Có thể anh đang bận bịu những công việc khác của mình. Có rất nhiều trẻ mồ côi được mời đến từ nhiều đất nước khác nhau tập trung ở đây, giúp cô như tìm lại cảm giác sống ở quê nhà. Nói chuyện với nhau tiếng được tiếng mất nhưng thật vui. Có nhiều bạn hoàn toàn nói với nhau bằng”body language” nhưng đã hiểu nhau vô cùng.

Một chiều vài ngày trước hôm khai mạc, anh lại xuất hiện.Khi nhìn thấy lại nét mặt anh, lòng An Nhi dấy lên một cảm giác lạ. Nhưng cô tự chế ngự cảm xúc, để được nói chuyện thật bình thường.
Image%20result%20for%20sông%20seine%20ở%20pháp
Anh xin phép đưa cô đi thăm Paris. Bóng dáng dòng sông Seine, Khải hoàn Môn, Tháp Eiffel.. .Rồi những con đường, những hàng cây…đã được thu trong mắt cô, khi xe anh đưa cô đi ngang qua. Nhưng cô không thấy gì cả ngoài nụ cười, ánh mắt và giọng nói của anh.
Nơi dừng chân để nghỉ là vườn Luxembourg.Anh đỗ xe ở bãi, cầm tay dắt cô vào. Lần đầu tiên trong đời con gái, tay cô chạm tay một người khác phái, cô run người lên và tim cô xao xuyến.Nhưng anh thật tự nhiên. Có thể do anh đã quen sống theo phong cách tây chăng?

Vượt qua khu vườn với những cây cổ thụ nhiều năm tuổi, anh đưa cô đi sâu vào bên trong. Trước mắt cô. hiện ra một hồ nước trong xanh yên ả, được bao quanh bởi thảm cỏ xanh rì. Chung quanh hồ là những chiếc ghế đá…Mà trên ấy những đôi tình nhân đang lặng lẽ ngồi bên nhau. Xa xa ngoài kia phố phường Paris đang sôi động.Nhưng nơi đây thật diệu kỳ.Ngôn ngữ của yêu đương là..im lặng.

Anh tìm một chiếc ghế trống, ngồi bên cô, thì thầm kể cho cô nghe những câu chuyện tình yêu trong công viên lãng mạn này. Thời gian như ngưng đọng…nhưng rồi cũng phải đến lúc trở về. Đêm ấy, An Nhi không ngủ trọn đêm.
Rồi anh lại biến mất. An Nhi tự nhủ lòng hãy quên vì mình chẳng là gì cả. Vả lại anh có tỏ điều gì đâu? Hãy biết phận mình! Cô vùi trong công việc luyện tập để quên…

Đêm khai mạc, An Nhi đã trình diễn với tất cả trái tim. Khi kết thúc, giữa tiếng vỗ tay, một người đã lao lên khán đài ôm cô.Trong cơn xúc động, cô đứng lặng yên trong vòng tay ấy-một lúc-một lúc. Khi định thần lại, ngẩng nhìn lên, trước mắt cô là anh đang ngập đầy biển trời yêu thương trong ánh mắt. Anh thì thầm bên tai cô lời tỏ tình đầu tiên giữa tiếng vỗ tay chưa dứt hẳn. Cô ngẩng lên, để anh đủ nhìn thấy những giọt nước mắt hạnh phúc đang chảy dài trên má.

Vậy là tình yêu đã đến khi cô vừa tròn mười tám tuổi. Cô không dám nghĩ đó là sự thật. Cô đón nhận tình yêu với niềm hạnh phúc vô biên kèm với cả nỗi bất an nơi sâu thẳm đáy lòng. Bởi cô biết thân phận mình. Nhưng anh đã thật sự yêu cô. Anh quyết định quay về Sài gòn làm việc để được sống gần cô.

***

Ngày anh trở về, cũng đồng nghĩa là anh phải vào quân đội do luật Tổng động viên của chế độ miền nam trong những năm 1969. Với chuyên môn đã học ở pháp, anh trở thành Bác sĩ quân y cho một Tiểu đoàn Biệt động.Tình yêu và công việc –cả hai thứ đã làm thay đổi cuộc sống của anh. Anh gầy guộc đi, nhưng rắn rỏi hơn.Với trí tuệ và tấm lòng, anh đủ sức bảo bọc người con gái anh yêu. Anh quay về tìm người thầy cũ là Cha Văn để bày tỏ tình yêu của mình dành cho An Nhi để xin cha tác thành cho anh và nàng.

An Nhi bước vào năm học đầu tiên ở Đại học- khoa Ngoại ngữ của trường Đại học Sư phạm. Cô vẫn tiếp tục làm công việc hộ lý ở Viện mồ côi. Lòng cô hạnh phúc hơn xưa bởi cô đã tìm được người đàn ông cô mơ ước. Cô tin yêu anh và sẳn sàng trao cả cuộc đời mình. Anh đang huấn luyện tại quân trường. Cứ mỗi tuần về thăm An Nhi, anh đã yêu thương và chăm sóc cô thật nhiều để bù đắp cho những thiếu thốn của cuộc đời bất hạnh mồ côi.

Nỗi bất an mà cô luôn linh cảm đã là sự thật khi gia đình anh biết chuyện yêu đương của hai người. Lý Quỳnh Du, tên anh, vốn sinh trưởng trong một gia đình thuộc hạng thượng lưu bậc nhất của xã hội Sài gòn.Cha anh là Giáo sư Lý Quân, tên tuổi lừng danh ở làng Đại học.Mẹ là Đào Mộng Loan-một Trình Dược Viên con chủ doanh nhân dược phẩm giàu có nức tiếng đất Phương Nam.Anh là con trai trưởng trong gia đình. Ba mẹ nuôi dưỡng anh ăn học tại Pháp để có tấm bằng bác sĩ y khoa làm vinh dự gia đình. Nên làm sao họ có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân với kẻ đầu đường xó chợ sống nhờ của bố thí?
Anh đã tha thiết xin mẹ, nhưng bà vẫn lạnh lùng tuyên bố:
Con chỉ được quyền chọn một”

Nét mặt xinh đẹp của An Nhi, tấm lòng nhân hậu của cô, sự dịu dàng duyên dáng…mà càng sống bên cô anh càng tìm thấy để yêu hơn nên anh không thể sống thiếu cô trên đời này. Anh quyết định tự kết hôn. Một hôn lễ đơn sơ được tổ chức tại nhà thờ, nơi hai mươi năm trước An Nhi bị bỏ rơi trên bậc thềm. Cha Văn là người làm chứng lời hứa. Lễ cưới không xe hoa, không tiệc chúc mừng, không lời chúc tụng…nhưng anh và cô rất hạnh phúc.Trong giây phút thiêng liêng nhất của đời mình, anh quì trước Chúa để thề với cô rằng:”Je t’aimeraitoujours…jusqua’à mon dernier jour” ( anh sẽ yêu em mãi mãi-yêu em đến ngày cuối cuộc đời anh).Cả hai vợ chồng đã hôn nhau trong nước mắt.

Sau hôn lễ, đôi vợ chồng về sống trong một căn phòng nhỏ thuê của một gia đình Du quen biết. Anh quyết định chọn nơi này vì đây là một địa chỉ an toàn, anh sẽ yên tâm để vợ một mình trong những chuyến hành quân xa. Họ chỉ được ở bên nhau một vài đêm rồi anh được lệnh chuyển quân đến một tiền đồn trên Tây nguyên..

Những tháng ngày đầu sau lễ cưới, họ đã sống tràn trề hạnh phúc.Anh yêu vợ, những ngày về phép chỉ dành tất cả cho việc chăm sóc cô vợ bé bỏng của mình. Họ cho nhau những lời dịu ngọt, cho nhau những vuốt ve êm ái. Đêm đêm anh lại giảng cho An Nhi những bài học khó. Khi cô đã thuộc bài, họ lại ôm nhau đi lang thang trên những con đường có những hàng me của Sài gòn trước giờ giới nghiêm dưới ánh đèn vàng vọt của đêm khuya, đẹp đến mê hồn..
Phần An Nhi, cô chăm lo cho chồng từng bữa ăn giấc ngủ, chia sẻ cùng anh những buồn vui..Vốn là một cô gái khéo léo tài hoa, lại được tôi luyện trong nhà trẻ mồ côi, nên nhất nhất mọi việc cô làm, mọi lời cô nói…đều làm chồng cô thêm yêu vợ.

***

Vào một ngày Quỳnh Du đang đóng quân tại một cứ điểm ở Đắc tô. An Nhi biết mình đã có thai. Còn niềm vui nào hơn? Cô chỉ mong đợi chồng về hơn bao giờ hết. Nhưng thật lạ lùng, anh đã về phép nhưng không về nhà như mọi khi mà lại đến nằm dài ở nhà chỉ huy trưởng đơn vị. Khi nghe vợ thiếu tá Mạnh báo tin, An Nhi vội tìm đến. Nhưng anh đã đóng cửa phòng, lạnh lùng không tiếp. An nhi thầm nghĩ chắc anh hờn giận mình điều gì đấy. Cô về nhà chờ đợi . Nhưng anh đã không trở về mà quay về ngay lại đơn vị.
Cô trăn trở bao đêm về thái độ của chồng. Nhưng nỗi hân hoan trong lòng muốn báo tin vui đã không làm cô tự ái. Cô quyết định lên đơn vị thăm Du. Chuyến đi thật vất vả vì anh đang đóng quân tại căn cứ nóng, đường vận chuyển chỉ bằng máy bay, phải làm đủ mọi thủ tục mới đi được

Chờ ngày có chuyến trực thăng chuyển lương thực và thuốc cung cấp cho tiền đồn, An Nhi mới có thể đi theo. Đang mang thai, sức khỏe không ổn nhưng cô vẫn quyết tâm đi.Chuyến bay đã hạ cánh một cách khó khăn vì thời tiết xấu. Lúc cô rời khỏi máy bay, căn cứ lại bị pháo kích, An Nhi được một người lính kéo chạy như bay về lô cốt cứu thương nơi anh đang cứu chữa cho thương binh.

Anh đứng đó. Lạnh lùng chăm sóc một thương binh vừa trúng đạn, không hỏi cô lấy một lời. An Nhi tủi thân khóc òa. Tiếng khóc của vợ vẫn không lay chuyển, anh tiếp tục quay sang chăm sóc người thương binh bên cạnh đang rên rĩ. Giữa lúc căn cứ lại tiếp tục bị pháo kích nên An Nhi được lệnh phải ra ngay máy bay để trở về. Cô không có cơ hội báo tin vui cho chồng.

Hai ngày sau, Báo Sài gòn đưa tin căn cứ G đã bị phía Quân đội Cộng sản chiếm đóng.Tất cả đã bị san bằng trong mấy ngày giao chiến.Những người lính trên ấy nếu không chết thì cũng đã bị bắt làm tù binh, bị chuyển đi đâu đó không tin tức.Tin xấu đến như sét đánh ngang tai, An Nhi chết đi sống lại. Cô quá thương chồng, thương bản thân mình và thương chính đứa con trong bụng.
Vậy là hết tất cả.Anh còn sống hay đã chết? Anh còn sống thì cuộc sống tù binh ra sao? Nếu anh đã chết thì trước khi chết anh còn giận em không? Mà em đã làm điều gì anh giận? Thân xác anh giờ nơi đâu?Nếu anh đang bị thương thì có ai chăm sóc vết thương cho anh?”
Lòng An Nhi ngổn ngang trăm ngàn câu hỏi. Chẳng có câu hỏi nào được trả lời. Tất cả chỉ là sự vô âm tín. Tất cả chỉ là nỗi đau cùng cực!

Hạnh phúc đến với An Nhi thật ngắn ngủi. Giờ cuộc sống lại quay về với những bất hạnh cũ. An Nhi là kẻ mồ côi, sống thiếu thốn đã quen. Nhưng khi nghĩ đến đứa con sinh ra, phải tiếp tục cuộc sống bất hạnh mà cô từng chịu đựng thì lòng An Nhi thật tan nát. Sau nhiều đêm vật vả, nhiều đêm lang thang bên bờ sông Sài gòn với mấy lần định nhảy xuống dòng sông. Cô quyết định phải sống, phải sinh con và phải yêu thương con thật nhiều vì trong trái tim cô tình yêu cho anh mãnh liệt biết bao. Mà muốn thế phải dũng cảm đương đầu với những khó khăn phía trước mà vươn lên.
Từ đó An Nhi gạt nước mắt, thôi không sầu não, sống một cuộc sống âm thầm nhưng đầy bản lĩnh.
Ngày ngày cô vẫn tiếp tục lên giảng đường chăm chỉ học tập để mong sau có một địa vị xã hội
Đêm đêm cô đi làm thâu ngân cho một NightClub. Một đêm, hai đêm…cho đến ngày cô sinh nở.
Gia đình Du không quan tâm đến số phận của hai mẹ con cô. Ngày cô sinh em bé, chính em gái Quỳnh Du đang là sinh viên nội trú có mặt bên giường sinh. Tiếng kêu gào đau xé da thịt của An Nhi trong cơn sinh đẻ không làm động lòng cô gái kiêu sa ấy. Họ xem cô và cả con cô như kẻ xa lạ. Thật đau lòng! Nhưng cơn đau rồi cũng qua, khi nghe tiếng con khóc, nhìn mặt cô con gái nhỏ với đôi mắt của bố, lòng An Nhi dấy lên tình yêu vô bờ bến.

Mẹ con cô vẫn tiếp tục sống nơi căn phòng cũ. Cô vẫn còn một hy vọng mong manh nếu anh còn sống sẽ trở về chốn ấy tìm cô. Những tháng ngày này trôi qua thật chậm. Cuộc sống luôn đưa đến cho cô buồn nhiều vui ít.Một người đàn bà trẻ đẹp sống đơn độc trong xã hội đang chiến tranh loạn lạc thì quả thật không dễ dàng gì! Hơn nữa An Nhi lại là kẻ mồ côi, không người thân thuộc, không tài sản dính túi.Những khi con đau ốm đã phải khó khăn lăn lộn vất vả kiếm sống. Cuộc sống của Sài gòn trong những năm tháng chiến tranh này có biết bao điều cám dỗ. Nếu không vì tình yêu Du trong lòng thì làm sao cô có thể giữ được sự trong trắng trong tâm hồn lẫn thể xác? Nơi An Nhi làm việc đêm đêm có bao kẻ giàu sang đến tìm vui trong hoan lạc, ném tiền qua khung cửa cho thỏa bởi liệu ngày mai họ có còn tiếp tục sống hay chăng?Nơi két thu ngân, bóng hình một cô gái đẹp luôn gợi sự khát khao..

      Nhưng cô đã khước từ tất cả. Khi biết cô là một phụ nữ trí thức, có tư cách đúng đắn, chỉ vì cuộc sống mà phải đi làm thêm, nhiều người đã chuyển ý tưởng đen tối thành lòng kính mến.Và trong số ấy đã có không ít người ngỏ ý giúp cô lập lại cuộc đời.

Bé Quỳnh, cô con gái bé bỏng của cô và anh, do khi mẹ mang thai gặp nhiều đau đớn, lại ăn uống không đủ chất nên thai nhi bị ảnh hưởng, khiến bé đau ốm luôn. Mỗi khi bế con đi khám bệnh, cô thật đau lòng vì cả gia đình Du đại đa số đều làm việc ngành y mà chẳng ai đoái hoài giọt máu của anh. Khi con bắt đầu biết nói, tiếng đầu tiên con gọi ba ba càng làm cho An Nhi thêm chua xót.

Việc học của An Nhi dù cuộc sống khó khăn, vẫn tiến triển tốt. Cô là sinh viên xuất sắc của khoa. Mỗi sáng bế con đi gửi ký nhi viện, cô lao vào học tập. Ý nghĩ mình phải có bằng cấp để con gái khỏi đi lại con đường mòn mình đã đi thôi thúc cô vươn lên. Qua những tác phẩm văn học nước ngoài học trong chương trình, An Nhi hiểu rằng trên cuộc đời này không chỉ riêng cô mà còn có nhiều thân phận bất hạnh khác.Vậy đừng buồn nữa. Hãy lau nước mắt mà làm những việc có ích cho đời. “ Nếu anh còn sống, khi trở về anh sẽ thấy em xứng đáng với tình yêu của anh. Nếu anh đã chết thì em cũng xứng đáng làm mẹ con gái anh”Đêm đêm cô thầm thì qua trang nhật ký, nói với anh biết bao điều .Thành thử cô không cảm thấy mất anh.Anh vẫn bên cô mỗi đêm về.Tình yêu cuộc sống dần hồi sinh trong tim cô.

***

Ba năm đã trôi qua. Cô sắp thi tốt nghiệp để thành cô giáo trẻ. Trong lúc bận rộn với luận văn tốt nghiệp, bé Quỳnh lại ốm nặng, phải phẫu thuật mới hy vọng.Cô lại thao thức bao đêm bên con.

Cùng lúc ấy tin vui về cuộc trao trả tù binh mà trong danh sách có tên anh. Anh còn sống và sẽ về. Báo, Đài.. đưa tin làm An Nhi khóc òa như lần cô đã khóc vì tưởng đã mất anh.
Cuộc trao đổi tù binh diễn ra bên bờ sông Thạch Hãn tỉnh Quảng Trị. Cô muốn bế con chạy ra đón anh trở về. Nhưng oái ăm thay chính ngày ấy bé Quỳnh phải lên bàn mổ. Cô đã ở lại bệnh viện cùng con giành giựt với tử thần.
Anh đã trở về, được đưa vào Quân Y viện kiểm tra sức khỏe và an dưỡng sau một thời gian dài sống thiếu thốn trong cảnh tù binh. Không biết anh đã nghĩ gì khi không thấy bóng cô ra bờ sông đón anh về?

Hai hôm sau khi tình hình sức khỏe bé Quỳnh đã ổn, cha Văn cho người đến chăm sóc thay và thúc dục cô đi thăm chồng.
An Nhi soi nhanh bóng mình trong gương. Sợ sự mệt mỏi hốc hác do thức nhiều đêm sẽ làm cô không còn như xưa.Phải tô lại chút phấn son để cô vẫn còn đẹp như ngày đầu anh gặp. Cô đi vội qua hàng hoa mua cho chồng một bó Hồng thật đẹp rồi tất tả đi vào viện.
Bước chân càng đến gần phòng Du đang dưỡng bệnh, tim cô càng đập rộn rả.” Anh ra sao? Anh còn giận em không? Anh có ôm hôn em thật nhiều như em mong đợi không?”

Khi bước chân An Nhi vừa đến cửa, Quỳnh Du đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt hướng nhìn ra…Ánh mắt anh vừa chạm mắt cô là anh quắt phắt vào tường. Một nỗi xót xa dâng trào trong lòng. Nhưng cô vẫn tự an ủi chắc do anh mệt và buồn nên thế. Cô bước vào phòng thật nhẹ, đến bên anh và gọi nhỏ:” Anh!”.Nhưng Du vẫn bất động. Rồi đột ngột có tiếng chân đi nhanh vào, rồi tiếng hét kinh khủng của mẹ Du:’ Tôi mời chị ra ngay. Tôi mời chị ra ngay”
An Nhi cuống quít đặt bó hoa lên chiếc bàn nhỏ đầu giường rồi tủi hỗ đi ra. Khi bước xuống sân bệnh viện, do đi không nhìn, chân cô dẩm phải một bó hoa vừa được ném từ lầu cao xuống. Cô ngẩng nhìn lên, nơi khung cửa, chính Du đang trong tư thế nhoài người. Vậy là hết. Không phải hôm nay mà đã từ những ngày xưa..Cô âm thầm trở về bệnh viện, ôm con vào lòng và ngồi âm thầm suốt đêm.

***

Tình trạng bé Quỳnh tốt dần. Bé xuất viện. An Nhi quay lại với bản luận văn viết dang dỡ. Nỗi đau quá lớn trong tâm làm chất liệu giúp cô viết hay hơn. Ngày bảo vệ chính cô cũng không ngờ mình đạt kết quả tuyệt vời đến thế. Cô đã tốt nghiệp thủ khoa xuất sắc và được học bổng du học tiếp chương trình sau đại học tại Pháp. Quả trong họa phải có phúc thì con người ta mới đủ nghị lực để tồn tại. Cô sung sướng trước thành công bằng những giọt nước mắt hạnh phúc. Lòng cô còn một nỗi phân vân: cô đi du học thì để bé Quỳnh cho ai? Con không có bố, giờ lại thêm không có mẹ liệu bé có chịu nỗi không? Nhưng cha Văn đã động viên cô bằng cách đón bé Quỳnh về viện mồ côi, chăm sóc bé như ngày xưa viện đã chăm sóc cô. Cô sẽ học lấy bằng master mới được quay về

Quỳnh Du xuất viện. Anh trở về sống với gia đình như những ngày chưa có An Nhi. Mẹ anh đã chuẩn bị sẵn cho anh một cuộc hôn nhân môn cân xứng. Đã một lần cải mẹ, nên nay anh thuận lòng mà chẳng hề biết mình có yêu hay không.
Báo chí thừa bút mực lại rôm rả đưa tin về cuộc hôn nhân sắp diễn ra.Tin đến, An Nhi chỉ biết đón nhận với nỗi xót xa.

Anh làm mọi thủ tục của chàng rể trước ngày cưới. Đưa cô dâu đi mua sắm.Nơi quầy nữ trang, khi cô dâu chọn mua chiếc nhẫn đính hạt Kim cương trị giá hơn cả ngôi biệt thự, anh có chạnh lòng nhớ đến An Nhi. Ngày ấy, anh cưới An Nhi mà chẳng có gì. Nhưng chỉ thoáng qua một lúc vì anh đã xua đi. Anh hận thù người đàn bà ấy vì cô ta là kẻ phản bội chồng.

Anh nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh đau lòng ô nhục mà anh đã bắt gặp ngay tại căn phòng hạnh phúc của anh trong một lần về phép. Dẫu biết anh phải luôn xa nhà là một thiệt thòi lớn cho người vợ trẻ. Nhưng trong thời chiến thì điều này đã có bao người khác phải chấp nhận. Tình yêu của anh không đủ bù đắp hay sao? Những lời mẹ đay nghiến đeo đẳng bên tai:
Trứng rồng lại nở ra rồng
Liu điu lại nở ra dòng liu điu”
Chắc chắn An Nhi có dòng máu di truyền của những kẻ hạ lưu nên nay cô thừa hưởng điều bất chính ấy.Người đàn ông với thân thể trần truồng nằm bên cô trên chiếc giường chính tay anh đi mua cho hai vợ chồng là ai? Sao cô nỡ cho anh điều khủng khiếp ấy? Anh đã đau đớn biết bao!Anh đã yêu cô với tất cả tấm lòng và đã chấp nhận từ bỏ tất cả để đến bên cô. Sao cô chóng phụ tình anh đến thế?
Thế mà tất cả đã hết. Hết thật rồi!

Đêm trước ngày rước dâu, sau ba ngày liên tục đón khách đến chúc mừng tiệc vu qui ở nhà gái, anh quay về, mệt nhoài.Anh thèm đi bách bộ để hít thở không khí ban đêm. Bước chân anh vô tình đi về hướng ngôi nhà cũ. Đêm khuya lắm. Mọi nhà đã tắt đèn.Anh bước vào cổng, đến đứng yên bên ngoài khung cửa sổ.Anh đứng thật lâu.Đêm lặng yên.Anh nghe cả tiếng sương rơi trên cành lá.

Bên trong. Cũng trong bóng đêm, An Nhi đang thao thức.Cô không ngủ được. Cô đang nghĩ về anh, đến những hạnh phúc anh đã cho cô. Hồn cô rời cõi thực, mơ màng bay về nơi khung trời xa xăm..Nơi ấy, có chiếc lá xanh đang thì thầm, thì thầm lời tỏ tình đầu tiên…
Giá như lúc ấy anh gõ cửa hoặc giá lúc ấy An Nhi mở cửa đi ra thì có thể số phận họ đã đổi khác
Nhưng điều ấy đã không diễn ra vì anh chỉ đứng lặng yên một lúc trong bóng đêm rồi lặng lẽ quay về
Còn An Nhi do bé Quỳnh cựa quậy mê sảng, cô đã quay về cõi thực, choàng ôm con vào lòng rồi ngủ thiếp đi.
Trên đường khi anh trở về, tiếng còi giới nghiêm đã hú vang vọng cả một đoạn đường dài. Anh bị tốp tuần tra bắt giữ. Nhưng khi nghe anh khai lý lịch, toán quân cảnh trọng vọng mời anh lên xe đưa về tận nhà.

Hôm sau cả Sài gòn ngẩn ngơ trước đoàn xe rước dâu dài như chưa từng có- đám cưới con gái rượu của VIP ( nhân vật quan trọng)
Nơi một góc tu viện, cha Văn ngồi câm lặng suy tưởng về chính mình. Cha đã tự hỏi liệu mình đã đúng hay sai trong phương pháp giáo dục để đào tạo nên một con người?

***

An Nhi lên đường đi Pháp. Lần trở lại này cô không còn là cô bé lọ lem năm xưa.Cô đã lớn khôn hơn. Xinh đẹp hơn. Bản Lĩnh hơn. Cô xác định được mục đích sống của mình nên ra sức học tập. Ký túc xá cô ở gần Vườn Luxembourg. Mỗi tuần cô vào ngồi một mình bên hồ nước. Cô không còn đau khổ xót xa nhớ Du như trước vì nỗi nhớ con đã chiếm ngập lòng cô. Nhưng cô vẫn mong ước mình được sống lại giây phút năm nào, để được ngồi bên anh, lặng im nghe anh nói. Sao anh đáng yêu thế mà lại nhẫn tâm đến thế? Em đã làm điều gì nên tội mà anh không khoan dung?Chắc chắn anh không bỏ rơi em vì em nghèo khổ vì khi ta gặp nhau anh đã thừa hiểu thân phận mồ côi của em rồi? Sao anh không cho em một cơ hội để em được nói rằng em đã sinh con cho anh? Có bao giờ anh hiểu được em đã vất vả như thế nào để nuôi con chúng mình? Anh có biết em đã chối từ bao cuộc tình vì em chỉ duy nhất yêu một mình anh mà thôi?
Và thời gian không đợi ai..lạnh lùng trôi..lạnh lùng trôi…
Những chiếc lá chết trong vườn Luxembourg cứ tính đủ tháng ngày, rơi xuống bờ vai cô.

***

Sau đêm tân hôn Du phát hiện ra vợ mình là một con người quá điệu nghệ trong ái ân. Nhưng anh không buồn. Bởi anh có một nỗi buồn sâu nặng hơn ở đáy lòng. Anh chỉ có duy nhất một mối tình. Nhưng tình yêu ấy đã chết. Anh lấy vợ có phải vì yêu vợ đâu? Nên cô ấy có thế nào anh chẳng bận tâm.
Theo sự bố trí của gia đình anh đưa vợ sang sống ở Mỹ.Anh được mời dạy Đại học Y ở Cali. Vợ anh, sau một thời gian chung sống đã cho anh hiểu bản chất của nàng. Nàng đẹp lộng lẫy một phần nhờ giống mẹ, một phần nhờ có quá nhiều mỹ viện chăm sóc. Là con gái rượu của đại gia nên luôn được nuông chiều, nói năng chẳng cần uốn lưỡi, coi tiền của nặng hơn đạo lý ở đời…
Quả là những gì anh mơ đều không tìm thấy ở vợ. Cô ấy không thể hàn gắn vết thương lòng trong tim anh.

Hằng đêm, khi anh nghiên cứu đề tài để giảng dạy, cô ấy luôn gắt gỏng yêu cầu anh tắt điện ngủ vì chói mắt. Anh kiên nhẫn hạ đèn xuống để chiều vợ. Nhưng vợ anh không vừa lòng, đã vùng dậy nói với anh những lời mà anh không thể chấp nhận:”Anh bận tâm làm gì ba cái nghiên cứu trên mây trên mưa ấy.Của cải cha mẹ tôi cho tôi đủ để anh sống mấy đời người”

Lòng anh chạnh nhớ người vợ xưa. Giá là An Nhi, giờ này cô ấy đang xuống bếp nấu cho anh một chén xúp nóng..Anh lặng lẽ ngồi ghi nốt bài viết với một nửa tâm hồn bay về quê cũ.
Một ngày tôi lái xe đi dạy nhưng phải trở về đột xuất do để quên xấp tài liệu. Khi bước chân vừa đến phòng ngủ, tôi nghe những âm thanh quái đản. Qua khe cửa khép hờ, tôi đã nhìn thấy cảnh cô vợ xinh đẹp kiêu sa của mình cùng gã tài xế cường tráng mà gia đình vợ đã bố trí sang sống chung để phục vụ vợ chồng tôi, đang cuồng say trong cơn say xác thịt..
Trái tim tôi nhói đau bởi những mũi kim đâm. Tôi bàng hoàng nhận ra tôi chưa bao giờ quên được em! Tình yêu em phút chốc sống dậy mãnh liệt. Tôi gào lên, nhờ gió lộng chuyển nhanh về nơi em đang sống: “ An Nhi ơi! An Nhi ơi!”

***

Chuyến bay đưa anh trở về vừa đáp xuống Tân Sơn Nhất thì cả phi trường nhốn nháo bàng hoàng nhận tin về một chuyến bay khác cùng ngày từ Paris về Sài Gòn đã bị nạn. Trong bảng danh sách hành khách, mắt anh nhòa đi khi đọc dòng chữ: Vũ An Nhi-Viện mồ côi Dòng Mến Thánh giá-Thủ Đức-Sai Gòn Việt Nam.

Ngày hôm sau, hãng Hàng không Việt Nam tổ chức lễ truy điệu, anh đứng im lìm trong bộ vét tông đen để tang vợ. Trong đám đông người tham dự, anh nhìn thấy chị Liên, người chủ cho anh và An Nhi thuê nhà năm xưa. Chị lao nhanh tới, ôm anh khóc tự thú:
Em ơi An Nhi là kẻ vô tội. Tất cả những gì em chứng kiến là do mẹ em và mẹ chồng chị dàn dựng, sai bảo chị lừa cô ấy uống thuốc mê để tạo cảnh cô ấy ngoại tình khi biết tin Du về phép. Chị đã cam tâm làm điều bất chính ấy để đổi lấy lệnh thuyên chuyển cho anh Duy chồng chị từ miền hỏa tuyến về thành phố này. Chị biết rõ sự tình mà không nói được. Cô ấy chết mà không hiểu được vì sao mình bị bỏ rơi. Chết mà không nói được một lời là đã sinh bé Quỳnh cho em.”
Trong phút chốc trái tim anh hóa đá.

***

Nhiều năm sau, trong vườn Luxembourg, người ta thường thấy một người đàn ông Việt nét mặt buồn thiu luôn đến ngồi bên cô con gái nhỏ. Hai cha con ngồi lặng im như những đôi tình nhân chung quanh. Họ không nói vì… có còn gì để nói nữa hay không?

***

Và tôi người viết kể câu chuyện này cũng tìm về vườn Luxembourg sau ba mươi năm ngày chị mất, ngồi nơi chiếc ghế đá năm xưa chị vẫn đến ngồi, để viết câu chuyện tình buồn của chị. Mong rằng nơi cõi vĩnh hằng xa xăm nào đó chị lại nở nụ cười cho người đàn ông duy nhất của đời chị nhìn lại nét mặt yêu kiều của chị, cho lòng anh ấy bớt ngậm ngùi đau đớn.
Còn tôi, câu chuyện buồn của chị đã làm cho tôi vơi bớt những muộn phiền bởi tôi biết rằng trên đời này đâu phải chỉ duy nhất mình tôi đau khổ?
Ngoài kia khung trời Paris đang vào xuân. Vườn cây đang khoác sắc áo xanh mượt mà. Trong vòm lá...tôi nghe ngân vọng tiếng chim ca.

Vườn Luxembourg- một mùa Xuân
HOÀNG THỊ NHƯ HUY
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/May/2017 lúc 3:46pm
Tôi Đã Thấy
Image%20result%20for%20tam%20the%20bai

Một buổi sáng radio tuyên bố
Chỉ một câu, thành phố ngẩn ngơ
Ngoài đường dân chúng bơ phờ
Nhìn nhau chết lịm, bất ngờ nghe tin

Trời đất sụp đổ, kinh thiên động
Cuộc đổi ngôi, thất vọng bao người
Dòng xe tán loạn mọi nơi
Ba mươi ngày cuối, thay đời từ đây

Một tây tháng năm mây che phủ
Bởi Sàigòn đổi chủ thay tên
Ghe cây vượt sóng lênh đênh
Bến bờ hun hút, buồn tênh cõi lòng

Người ở lại sống không bằng chết
Biết làm gì vì hết tương lai
Vật vờ nhân kiếp từng ngày
Mặc đời đưa đẩy, đắng cay nuốt vào

Tôi vẫn nhớ buổi sáng ngày ba mươi tháng tư năm bảy lăm, khoảng mười giờ sáng đường xá tán loạn, đông nghẹt chân người chạy tứ phía. Sau đó, tin động trời oang oang từ chiếc radio phát sóng rung động không gian.

Lời kêu gọi của một nhân vật làm ngừng đập bao trái tim kiêu hùng. Những người đã từng xông pha chiến trận, ngăn chận giặc thù từng đêm trong ánh hỏa châu tung chớp giữa màn đêm; Khi mà súng nổ đùng đùng luôn bắn phá xóm làng.

Trước mặt tiền đường Trần Quốc Toản là trường đua Phú Thọ, là nơi đóng quân của binh chủng Biệt Động Quân vào những ngày cuối. Trời ơi, sau lời tuyên bố kinh thiên động địa đó, giày sauts, quần áo màu hoa rừng đã bị cởi bỏ thật nhanh và vất ngổn ngang đầy trong sân nhà tôi.

Nhìn sắc mặt quí anh, tôi thấy in hằn nỗi suy tư buồn bã đến rã ruột. Trong từng cử chỉ thiểu não như muốn nói lên điều gì uẩn kín trong tận trái tim sâu lắng của mình nhưng đã quá muộn màng. Lệnh buông súng bức tử, đầu hàng vô điều kiện. Còn gì buồn hơn nữa!

· Có ai thấy được nỗi thất vọng của những trái tim kiêu hùng đã từng vào sinh ra tử giữ gìn non sông bờ cõi KHÔNG?

· Có ai thấu hiểu cái nghẹn ngào tức tưởi trong từng thớ thịt, trong từng mạch máu tê cứng của mấy anh KHÔNG?

· Có ai thấy ngàn giọt nước mắt đau khổ tuyệt vọng lăn dài trên gương mặt chai sạm màu phong sương của những lần giao tranh quyết liệt, khi mà chiến trường khói lửa vang trời cần có những chàng trai trẻ gan dạ này KHÔNG?

· Có thước đo nào có thể đo được cái uất ức bức tử trong trái tim vỡ nát ngàn mảnh vụn, đang rướm máu đào tuôn chảy thành dòng, khóc cho vận nước điêu linh, kết thúc trong tủi nhục này KHÔNG?

· VÂNG ….. Tôi đã thấy!

Vì chính tôi đã chạy vào nhà lấy quần áo cho mấy anh thay để tản hàng đi về nhà. Và tôi cũng đã khóc cho gia đình mình và chính bản thân tôi.

Kính thưa quí độc giả, giây phút đó buồn tê tái, buồn não nuột, buồn thê lương…không còn lời nào có thể diễn tả cho hết nỗi buồn chết lịm tim gan.

Bạch Liên
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/May/2017 lúc 11:36am

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/May/2017 lúc 3:34pm


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/May/2017 lúc 3:37pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/May/2017 lúc 4:15pm

Còn Mãi Một Mùa Hè




     Jenny bước những bước chân vô định trong sân trường University of Alberta. Kết thúc kỳ thi final ai cũng thấy nhẹ nhàng, thoải mái, như trút được gánh nặng ngàn cân sau những ngày miệt mài học hành suốt ngày đêm. Nhiều sinh viên tận dụng buổi nắng đẹp đầu hè nằm sưởi ấm ngay trên bãi cỏ trong campus, một nhóm khác đang rủ nhau đi xem phim hay vào quán bar nào đó enjoy một buổi chiều tuyệt vời, mấy cô bạn Việt Nam đang xôn xao đi tìm Jenny:
      -Trời, sao mà trốn kỹ vậy, bộ tính làm thơ hay đang nhớ chàng nào đó?
     -Chúng mình đến nhà đứa nào làm BBQ không?
     -Hay là kéo nhau xuống Phố Tàu ăn phở và uống bubble tea! Cả tuần ăn sandwiches ớn quá rồi!
     -Ê, chạy qua khu Hub Mall kêu thêm nhỏ Kim nữa nghen!
     Jenny nhoẻn miệng cười tươi, khoe hàm răng trắng đều mới được niềng xong tháng rồi, chạy theo mấy đứa bạn về phía Hub Mall. Đây là khu nội trú cho sinh viên, tuy Jenny không ở đây nhưng đã từng cùng bạn bè đến thăm bạn chung lớp, trong đó có một cô bạn người Việt nhà ở Calgary nên ở trong khu resident này mấy năm học qua. Có những ngày thi xong, cả đám kéo nhau đến đây ăn uống ở foodcourt và nhâm nhi ly café nóng khi ngoài trời lạnh lẽo mùa đông.
      Cả nhóm kéo nhau ra phía trạm xe bus, nói chuyện ríu rít như chim hót. Khi mới bước chân vào U of A này, trời xui đất khiến cho một nhóm 4-5 đứa con gái Việt Nam quen nhau và chơi thân đến bây giờ đã là bốn năm. Có lẽ ngoài tuổi trẻ dễ thân thiện, ngoài tình đồng hương, cả nhóm đều có điểm chung khá thú vị, là đứa nào cũng nói được tiếng Việt kha khá. Có đứa giỏi thì nói trôi chảy, có đứa nói tiếng Việt lơ lớ nên phải chêm chút English vào càng thêm lạ tai, duyên dáng; đứa dở nhất đám thì cũng nói “half and half”, tức là nửa Việt nửa Anh, nhưng đặc biệt đứa nào nghe tiếng Việt cũng giỏi, mặc dù không hề biết đọc hay biết viết một chữ Việt! Tuy nhiên, còn một điểm đặc biệt nữa làm cả đám gần nhau nhiều hơn nữa, đó chính là…tâm hồn ăn uống các món ăn Việt Nam. Chắc tại ở nhà đứa nào cũng được nuôi bằng cơm gạo, nước mắm, hủ tíu bún riêu nên đi học Đại Học với nhiều bạn bản xứ, cũng hòa mình ăn hot dogs, hamburgers, nhưng hễ có dịp tụ tập là đứa nào cũng thèm ăn phở, bún chả giò thịt nướng. Có lần có đứa mang cơm với thịt kho tàu, đem hâm microwave trong cafeteria thoang thoảng mùi nước mắm hấp dẫn, làm cả nhóm đói bụng giành nhau ăn trong khi mấy đứa da trắng xung quanh hơi khó chịu nhưng không dám nói gì. Suy cho cùng, ở cái xứ đa chủng tộc này thì phải quen dần với những…mùi lạ chớ! Bữa nào mấy đứa Ấn Độ mang càri hay mấy đứa Châu Phi hâm đậu hầm của nó mới biết mùi thịt kho của mình còn… thua xa!
      Ra tới trạm xe bus, mấy đứa kia vẫn còn hăng say bàn tán về bài exam vừa rồi, Jenny ngắm nhìn phố xá hai bên, mọi vật dường như sinh động hơn dưới bầu trời đầu hè rực rỡ! Thời tiết Canada thay đổi nhanh đến không ngờ, mới cuối mùa đông còn những cơn gió lạnh tê người, những hàng cây khô còn run rẩy như chưa quên những ngày giá băng, vậy mà qua một vài đêm thức giấc, một màu xanh tươi cả vòm trời, nắng lên ấm áp và đâu đây tiếng chim chuyền cành rộn ràng. Các hàng quán như hồi sinh, và lũ sinh viên nhốn nháo tràn trề sinh lực.
      Khoảng mười phút nữa mới có chuyến xe bus. Một chiếc xe bus ngược chiều lướt qua chỗ cả nhóm đang đứng, bất chợt Jenny nhìn thấy trên chiếc xe bus đó, một dáng cao gầy, nước da sạm đen, một khuôn mặt rất thân quen, đứng nghiêng nghiêng, tay cầm thành vịn trên xe bus, lẫn lộn trong đám đông trên xe, nhưng chỉ trong khoảnh khắc Jenny biết mình không thể nhìn lầm, bởi vóc dáng đó, con người đó đã từng thân quen gần gũi với Jenny suốt 13 năm trời! Jenny khựng lại một giây, suy nghĩ có nên chạy theo chiếc xe bus ấy tới trạm kế tiếp hay không, nhưng rồi có cái gì đó giữ chân Jenny lại, hoang mang mơ hồ, khi sực tỉnh lại thì chiếc xe bus đã đi thật xa rồi, không kịp nữa…Jenny gọi thầm: “Sơn ơi! Có phải Sơn vừa đi qua Jenny đó không?”

     Đó là một mùa hè đẹp nhất và nhiều kỷ niệm nhất của đời học sinh: mùa hè ra trường năm lớp 12! Jenny cùng lũ bạn đang háo hức cho những ngày bận rộn tưng bừng cuối năm, nào là chuẩn bị mua áo mặc vào dịp prom, rồi graduation ceremony, và dĩ nhiên cũng bù đầu bù cổ học thi. Năm đó, Jenny may mắn và vinh dự được chọn làm valedictorian, tức là cùng với một bạn trai khác, đại diện cho grade 12 đọc cảm nghĩ ngày ra trường. Trách nhiệm cũng khá nặng nề, Jenny phải mất mấy ngày mới viết xong phần speech của mình. Mẹ cũng đã đưa Jenny đi shopping tìm mua chiếc áo đầm và đôi giầy high heels thật ưng ý. Mấy bữa này, không khí trong trường lạ lắm, nó vừa háo hức mong chờ, vừa căng thẳng học thi, lại vừa man mác buồn khi phải chia tay mấy đứa bạn thân. Jenny chơi thân nhất với Angela và Susan, nhưng học lực khác nhau và ý thích nghề nghiệp khác nhau, nên năm học này xong là coi như chia tay. Bữa đó sau giờ tan trường, ba đứa ở lại với mấy cô giáo trong Student Union để làm một số việc chuẩn bị cho ngày Grad. Khi xong việc, ba đứa đi bộ ra sân cỏ của trường, nhìn cảnh đìu hiu hoang vắng của sân trường, mấy đứa thấy mủi lòng nghĩ đến giờ phút chia tay gần kề, bỗng òa khóc nức nở làm Jenny cũng ôm tụi nó khóc theo! Jenny về nhà hỏi má:
      “Hồi đó ở Việt Nam, má có khóc khi chia tay bạn lớp 12 không?”
      Má nhìn Jenny cười âu yếm, đôi mắt má long lanh như nhớ lại thời thiếu nữ xa xăm:
     “Ôi, mùa hè Việt Nam có những chùm hoa phượng đỏ rực một góc trời, làm lòng người thêm buồn nao nao! Màu hoa phượng đỏ nhức mắt gắn liền với mùa chia tay, má cũng đã từng khóc vào ngày cuối cùng rời xa mái trường nhỏ bé ấy! Thì ra lứa tuổi học trò ở nơi nào cũng giống nhau.”

     Nhưng có một người bạn trai thân thiết nhất mà Jenny vẫn thấy buồn buồn khi nghĩ đến ngày xa nhau. Đó là Sơn, người bạn đã học chung với Jenny từ ngày ở kindergarten cho đến lớp 12, tức là đã 13 năm gần gũi tưởng như quá thân thuộc. Nhìn những tấm hình của 13 năm học, thấy những đổi thay lớn lên từng ngày, và tình bạn hai đứa càng đậm đà gắn bó. Jenny hay tâm sự với má:
     “Má biết không, tuy Angela và Susan là hai đứa bạn gái thân thiết của con, nhưng má biết đó, mấy đứa con gái hay có mood swings, lâu lâu giận hờn vu vơ, mệt ơi là mệt. Nhưng với Sơn luôn cho con cảm giác thoải mái tự nhiên nhất, vì hai đứa học chung từ nhỏ, biết hết mọi điểm tốt xấu của nhau, biết rõ tính tình của nhau, và bây giờ ở lớp 12, Sơn cư xử với con như một gentleman đúng nghĩa, lúc nào cũng nhẹ nhàng nghe lời con, nghe những điều con nói, khen con mỗi khi con làm điều gì hay, và nhất là luôn ở bên con khi con có chuyện trục trặc với mấy đứa con gái…”
      Những năm cuối high school, Jenny và Sơn không gần gũi nhiều, phần vì đã lớn hơn xưa, phần vì Sơn rất giỏi sports nên suốt ngày bận rộn luyện tập cho basket ball team của trường, về nhà tập thêm với ước mong sau này thành một người chơi sports chuyên nghiệp. Hồi đó, mỗi năm đến ngày Halloween là Sơn đến nhà Jenny, rồi cùng với các bạn khác kéo nhau đi “trick or treat” tới khuya, về đến nhà có sẵn nồi cháo gà nóng hổi má nấu cho cả bọn party rất vui. Nhưng năm lớp 12 thì quá bận rộn, có khi hai đứa gặp nhau trong lớp học cũng chẳng nói được chuyện gì, phải chờ về nhà mới “say Hello” bằng text trên phone! Hôm đó, Jenny vừa đến trường thì Sơn chạy lại locker đưa cho Jenny hộp hoành thánh chiên là món ăn yêu thích của Jenny, cũng như lâu lâu má làm chả giò thì Jenny cũng chia cho Sơn. Sơn lặng lẽ nhìn Jenny một hồi, rồi hỏi:
     “Jenny có hẹn đi chơi với Kevin hả? Sơn nghe mấy bạn trong trường nói thế!”
      Jenny bật cười:
     “Không có đâu! Jenny làm bạn với tất cả mọi người, chúng ta vẫn còn quá trẻ mà!” Nghe vậy, Sơn mỉm cười rồi bước đi.
      Rồi thì ngày mong chờ cũng đã đến, buổi chiều có prom, Jenny và mấy bạn gái rực rỡ trong những chiếc áo đầm thật đẹp, nhìn đứa nào cũng như nàng công chúa vừa thức dậy trong rừng như trong câu chuyện cổ tích. Và kìa, mấy đứa con trai trông lịch lãm và lớn hẳn hơn ngày thường trong bộ đồ vest tinh tươm, sạch sẽ. Sơn bối rối tiến đến chụp hình với Jenny và buông lời khen, rất nhỏ:
      “Hôm nay Jenny đẹp quá!”
      Đến khi điệu nhạc slow dance trỗi lên, có mấy đứa kéo nhau ra hòa mình cùng bài nhạc, Jenny nhìn quanh thì thấy Sơn cách mình vài bước chân, đang đưa mắt nhìn Jenny vừa trìu mến vừa ngại ngùng làm Jenny phải đưa tay vẫy và mở lời: “Come here!”, và như được bật đèn xanh, Sơn mạnh dạn bước tới, nắm tay Jenny cùng ra sàn trong lời nhạc của bài hát được chọn là theme song của ngay ra trường:

“I always knew this day would come
We’d be standing one by one
With our future in our hands
So many dreams so many plans

Always knew after all these years
There’d be laughter there’d be tears
But never thought that I’d walk away
With so much joy but so much pain
And it’s so hard to say goodbye”

     Bài hát mang đúng tâm trạng làm nước mắt lấp lánh trên khóe mi, Jenny vội quay mặt để che dấu những giọt nước mắt sắp tràn ra, Sơn nói nhỏ bên tai Jenny:
     “Đừng khóc nhé Jenny. Hôm nay là ngày vui mà: chúng ta đã trưởng thành!”
      Jenny vội cười và lau nước mắt. Sơn nhìn Jenny mỉm cười, có chút ngập ngừng:
     “Jenny ơi, Jenny có biết mình thích Jenny lắm không?”
      Jenny mơ màng, tránh ánh mắt Sơn:
     “Biết chứ! Chúng mình học với nhau lâu như vậy mà!”
      Sơn nhẹ lắc đầu:
     “Nói đúng hơn là Sơn có feelings đặc biệt với Jenny đó, hiểu không?”
     Dĩ nhiên là Jenny hiểu rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt có gì đó lạ lùng, khiến Jenny thấy tim đập rộn ràng. Jenny cũng mến Sơn lắm, nhưng chắc chưa phải là “love” giữa hai người con trai con gái, mà chỉ mới qua tình bạn một chút thôi, không biết gọi là tình gì đây?

     Chiều hôm sau là cuối tuần, Jenny rủ má đi “go for a ride”, má chở Jenny đi vòng vòng thành phố, ăn ice cream và chuyện trò. Đang vui vẻ, Jenny nhìn ra ngoài cửa xe, giọng buồn buồn:
     “Má ơi! Hôm qua Sơn nói thương con đó!”
     “Vậy à? Mà con có thương Sơn không?”
     “Con không biết nữa! Nhưng hôm qua nghe Sơn nói vậy, con chợt nhớ ra học chung hơn mười năm nên thấy mọi chuyện như bình thường. Giờ nghĩ lại chỉ còn ba tuần nữa là xa nhau, con mới thấy tiếc, thấy nhớ …”
     “Vậy thì hãy cứ tiếp tục là best friends, tình cảm nếu có sẽ tiến triển theo thời gian”
     “Nhưng con và Sơn đi hai trường Đại Học khác nhau! Sơn sẽ học ở Vancouver!”
      Jenny quay qua má, khuôn mặt buồn xo:
     “Chắc con không nghĩ đến Sơn nữa đâu! Vì Sơn có dáng cao gầy, đẹp trai, lại chơi basketball rất giỏi, thế nào cũng có nhiều con gái theo, out of sight, out of mind …rồi Sơn sẽ quên con thôi!”
      Nói tới đây, giọng Jenny chùng lại, vài giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt ngây thơ của cô gái mới lớn, rồi như không kìm được cảm xúc, Jenny đưa hai bàn tay ôm mặt rồi khóc to hơn. Trời cũng thấu hiểu lòng người, bỗng đổ mây kéo đến đen kịt bầu trời, gió lay mạnh các hàng cây hai bên đường. Má im lặng lái xe, để Jenny tự do bày tỏ cảm xúc muôn thuở ngậm ngùi của nỗi chia ly, chỉ đưa tay qua xoa nhẹ bàn tay Jenny:
     “Má hiểu tình cảm của tuổi mới lớn, mơ hồ và mong manh, chóng đến chóng đi như nắng sớm mưa chiều. Má cũng thương thằng Sơn suốt bao năm qua là bạn học chung của con, nên hãy giữ tình bạn đó, rồi thời gian xa nhau sẽ cho ta thấy thế nào!”

     Vài ngày sau, Jenny vừa học bài xong, chuẩn bị đi ngủ thì Sơn phone, một chuyện hơi lạ vì xưa nay ít khi hai đứa phonetalk, mà chỉ text qua lại mà thôi. Sau vài câu hỏi thăm bình thường, Sơn đổi giọng nghiêm túc, ngập ngừng:
     “Jenny ơi! Sơn muốn nói với Jenny một chuyện rất quan trọng, chỉ cho Jenny biết mà thôi”
     Jenny hơi lo lắng:
     “Chuyện gì vậy Sơn?”
      Phía đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi có tiếng thở dài, dù rất nhẹ:
     “Thôi! Không nói nữa…”
     “Kìa Sơn, nói cho Jenny nghe đi….Jenny đang lắng nghe mà”
     Lại im lặng. Jenny kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng Sơn cũng bắt đầu:
     “Sơn đang làm một việc không tốt. Jenny có tin hay không thì tùy, nhưng sự thật là Sơn đã dính líu đến drugs, bán drugs và xài drugs nữa …”
     Jenny quá bất ngờ, vì thỉnh thoảng trong trường cũng nghe nói về mấy đứa con trai hay tụ tập, chơi nhiều hơn học, hang around với nhau sau khi tan trường, hút thuốc và bán drugs để tiêu xài và mua sắm đồ mắc tiền, nhưng chưa bao giờ Jenny nghe về Sơn, và có nằm mơ thì Jenny cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện Sơn làm những việc đó!
      Cố nén cảm xúc, Jenny hỏi:
     “Sơn đang đùa phải không? Jenny biết Sơn là một người tốt, biết suy nghĩ”
      Sơn nói rất khẽ:
     “Không đùa với Jenny đâu! Mấy ngày nay biết được tình cảm của Sơn dành cho Jenny, và Sơn cũng thố lộ được lòng mình, Sơn vui lắm! Nhưng Sơn vẫn phải thành thật với Jenny, dù rất đau lòng! Jenny ơi, Jenny là cô bạn dễ thương nhất của Sơn, nên Sơn không muốn hurt Jenny! Sơn rất sorry, Jenny ơi….”
“Vậy tại sao Sơn không bỏ việc xấu đó đi? Sơn làm được mà, phải không ?”
“Yes, Sơn rất muốn và sẽ cố gắng, nhưng Sơn không biết rồi sẽ ra sao?”
Jenny cúp phone và khóc như mưa. Như có cơn bão vừa đi qua tâm hồn yên bình trong sáng của Jenny, làm Jenny gục ngã, chơi vơi, vì Jenny đang mất một người bạn thân xa khỏi tầm tay, thật rõ ràng nhưng không níu kéo được.

     Kể từ ngày đó, hễ gặp nhau ở trường thì Sơn tránh mặt Jenny, cho đến ngày cuối cùng của năm học, Jenny tự đi tìm đến Sơn khi Sơn đang đứng với một nhóm bạn khác ở góc sân, Jenny giang hai tay ôm Sơn như đã làm với các bạn khác thay cho lời từ giã. Jenny ôm Sơn thật chặt và khá lâu, rồi cầm tay, nhìn thẳng vào mắt Sơn:
     “Good bye, Sơn! Jenny tin rằng Sơn sẽ không làm cho những người thân yêu phải thất vọng, nhe?!”
      Sơn cúi đầu, không nói gì. Jenny quay người bước đi, nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tim Jenny bỗng nhói đau khi biết rằng ánh mắt buồn buồn của Sơn sẽ theo mình đến suốt đời!

     Đã bốn năm trôi qua rồi, Jenny không hề biết tin tức gì của Sơn. Nhiều lúc Jenny tự hỏi Sơn bây giờ ra sao, đã dứt khoát được những cảm dỗ của drugs, của những đồng tiền kiếm được quá dễ dàng hay chưa? Và ước mơ trở thành basketball player chuyên nghiệp có còn cháy bỏng như chàng thanh niên thuở nào từng ấp ủ? Có đôi khi Jenny thấy căm ghét những cây cỏ marijuana vô tình, nhưng có sức quyến rũ ghê gớm, đã đổi thay một Sơn dễ thương, đầy ước mơ của tuổi mới lớn, đã từng làm cho Jenny cảm mến, nay đã trở thành xa lạ, nếu có gặp lại nhau thì cũng đã trên hai con đường đời khác nhau, không bao giờ hòa hợp.

     Chiếc xe bus khác vừa đến, Jenny bước theo mấy đứa bạn lên xe như kẻ mộng du. Lòng Jenny vẫn còn tràn ngập một nỗi rưng rưng tê tái vì hình ảnh quen thuộc vừa thoáng qua, gợi lại biết bao kỷ niệm tươi đẹp của một mùa hè đã qua.
      Mùa hè đó, mùa hè đẹp nhất đời học sinh, một lần nữa, đánh thức ký ức Jenny bừng sáng cả một trời nhớ thương và rất đỗi dịu dàng…
      Sơn ơi!

Kim Loan

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 03/Jun/2017 lúc 9:06am

Con Bần   <<<<


Image%20result%20for%20Con%20Bần
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 21997
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Jun/2017 lúc 5:04pm
Image%20result%20for%20tranh%20tho
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 08/Jun/2017 lúc 10:06am

Con Yêu Của Bố

Related%20image

Con yêu của bố,
Những lúc mẹ đi vắng,
Hay những lúc mẹ bận,
Bố sẽ chăm sóc con như một người mẹ đảm đang,
Bố biết cho sữa vào bình,
Và thêm nước lắc đều trước khi cho con bú,
Bố biết hát,
Ru con vào giấc ngủ,
Tiếng ru của bố,
Của người đàn ông,
Cũng thắm thiết ngọt ngào,
Dù không thanh tao bằng tiếng ru của mẹ.
Bố cẩn thận nâng niu,
Chiếc núm vú giả,
Luôn gần gũi bên con những khi con ngủ hay khi con thức,
Miệng con ngậm núm vú giả thật dễ thương.
Ôi, con là mèo con,
Con là chó con,
Bố yêu con lắm.
           Mai con lớn cái bình sữa và núm vú gỉa chỉ còn là kỷ niệm,
           Chúng là người bạn của tuổi bé thơ,
           Ghi nhớ một phần đời của con,
           Cũng là một phần đời của mẹ của cha.
Mai con lớn bố sẽ dạy con chạy xe,
Từ chiếc xe đạp 3 bánh,
Đến chiếc xe đạp 2 bánh,
Bố luôn bên cạnh,
Mỗi khi con vấp ngã,
Có bố ra tay nâng đỡ.
Những chiếc xe đạp lại là kỷ niệm vô gía,
Đánh dấu con thêm được mấy tuổi đời.
           Con yêu ơi,
           Cứ thế bố sống theo con từng tháng, từng năm,
           Khi con khỏe mạnh hay khi con đau ốm,
           Bố sẽ gìa đi, và con thì khôn lớn,
           Con sẽ là cây xanh vươn lên giữa trời cao.
Còn bố là cây gìa cũ hư hao,
Cây khô nhánh,
Giữa cuộc đời tất bật,
Dù con của bố có là một người thành đạt,
Hay con không may mắn,
Dù con ngoan,
Hay hư hỏng,
Bố vẫn luôn đi bên cạnh,
Để nâng đỡ và chia sẻ,
Những điều bố có thể,
Như khi các con còn là đứa bé năm xưa.

          Nguyễn Thị Thanh Dương
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 152 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.377 seconds.