Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 27/Jul/2010 lúc 4:17am | |
HÃY GỌI CHO TÔI
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Jul/2010 lúc 4:17am |
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 28/Jul/2010 lúc 9:59am | |
KHÓC ...
Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.
Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng đường ta bước.
Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc.
Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời,….
Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người. Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc.
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 28/Jul/2010 lúc 10:00am |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 03/Aug/2010 lúc 10:17am | |
Món Quà Cuộc Sống
Cuộc sống của mỗi con người được cho là một món quà của thượng đế .Tôi từng nghe ai đó nói thế .Đôi lúc ,ngồi một mình bất kể lúc vui hay lúc buồn ,tôi vẫn thường tự hỏi:"Món quà của mình trông nó ra sao?"...
Phải,có thể coi câu hỏi ấy từng đã ám ảnh tôi từ rất lâu ,rất lâu .Tôi đi tìm câu trả lời cho nó và nhận được hàng ngàn hồi đáp khác nhau... Một ngày ,đi trên đường ,tôi bắt gặp hai đứa trẻ .Một đứa gầy còm ,đen đủi ,rách rưới nhưng đôi chân còn nguyên vẹn .Đứa kia mũm mĩm hơn một chút ,một chút thôi ,nhưng xanh xao ,đôi mắt ngây dại .Nó im lặng ,ngả người trên đôi vai thằng bé gầy còm đương gồng sức cõng nó .Tôi bắt gặp hình ảnh Món quà Cuộc Đời .Trông nó rách rưới ,thảm thương ,chiếc nơ buộc rất xấu ,vụng về ,vụng về tựa như lúc Thượng đế lắp những mảnh ghép cuộc đời cuả hai đứa trẻ .Có lẽ, Ngài đã vô tình đánh rơi những mảnh ghép hạnh phúc,yêu thương .Hai đưa lủi thủi bước đi trong ráng vàng ,bóng đổ dài lê thê như không kéo nổi sức nặng của sự bất hạnh... Tôi không hiểu ,điều gì đã buộc hai đứa trẻ với món quà đáng thương ấy .Có lẽ là Bản Năng. "Mẹ ơi,mẹ ơi...." Tiếng gọi tha thiết ấy từng làm tôi giật mình khi mãi ngắm một món đồ xinh đẹp trong gian hàng sang trọng .Kì lạ quá! Đó là một cô bé rất dễ thương ,tóc dài, cài nơ hồng xinh xắn .Cô đẹp tựa con búp bê thuỷ tinh ngày ngày lặng yên trong tủ kính. Đẹp nhất vẫn là đôi mắt .Đôi mắt trẻ con bao giờ cũng long lanh ,hạnh phúc .Đôi mắt cô bé cũng lonh lanh nhưng đó là cái long lanh của những nỗi buồn.Sâu thẳm .Bố mẹ có thể mua cho cô cả cửa hàng đồ chơi đắt tiền kia .Xung quanh cô có rất nhiều người. Một ông già trịnh trọng ,mặc áo đuôi tôm ,thắt nơ lịch lãm ,một bà trung niên ăn vận sạch sẽ ,mập mạp ,và cả tá những người phụ việc khác .Cô bé vùng khỏi tay họ, bỏ chạy .Chợt đôi chân nhỏ chững lại truớc một cô nhóc khác đang ôm lấy cổ mẹ ,sung sướng với món quà mới .Cô giật phăng món quà ,ném nó xuống đất .Quả cầu thuỷ tinh vỡ tan và đôi mắt cô ánh lên sự hằn thù ,ghen tị với những con người không quen biết . Món quà của Thượng Đế lại chợt thoáng qua trước mắt tôi .Lần này ,nó trang hoàng ,lộng lẫy ,rực rỡ vô cùng .Nó đẹp ,đẹp đến nỗi trở nên xa lạ và người ta không dám đụng vào vì sợ sẽ làm hỏng lớp giấy gói xinh đẹp kia .Họ mãi mãi không biết được bên trong nó có gì, cũng như không bao giờ thấu hiểu tâm hồn nhỏ nhoi kia .Mênh mông trong đó là một nỗi buồn cùng Cô Đơn trống vắng… Thế giới này vô cùng phong phú .Có hàng triệu triệu con người và mỗi người có một món quà riêng của mình. Có những món quà Hạnh Phúc nhưng dở dang ,có món quà của Đau Khổ ,có món quà của hạt mầm Niềm Vui nhưng chưa thành hình ,có món quà của những con quỷ Nỗi Buồn tội nghiệp…. Món quà của chúng ta ở đâu? Chúng ta không có quyền chọn lựa .Có nhiều người từ bỏ món quà của mình .Nhưng họ không biết từ bỏ nó là từ bỏ cuộc sống. Họ cắt đứt sợi dây vô hình ấy bởi lí do Mệt Mỏi và chiếc kéo mang tên Tự Vẫn. Có người tự ràng buộc coi như một Bổn Phận ,có kẻ coi đó là Trò Chơi ,có người gọi đó là Nghĩa Vụ… Không ai có một món quà hoàn chỉnh .Ngay cả Thượng Đế cũng có một món quà mang tên Sai Sót .Nhưng mỗi người có những cách riêng để đón nhận món quà Cuộc Sống của chính mình .Cuộc đời đầy rẫy những đau khổ nhưng không thiếu tia nắng niềm vui .Hãy biết làm sao để khiến món quà của mình trở nên hoàn mĩ . Đừng từ bỏ , đừng quay lưng, hãy khiến nó trở thành một phần của chính bạn….Bằng một cách nào đó… Món quà của tôi đầy Nỗi Buồn nhưng Thượng Đế lại cho tôi rất nhiều những chiếc nơ Mơ ước. Tôi tự buộc mình vào đó và kiếm tìm những Yêu Thương , Động Lực. Còn bạn, bạn đã trang hoàng cho món quà của mình như thế nào ? Hãy bắt đầu trang trí nó bằng những chiếc băng dính Tình Yêu và giấy gói Nụ Cười ,bạn nhé!:smile |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 05/Aug/2010 lúc 5:25am | |
SỐNG AN LAC
Echo sưu tầm
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Aug/2010 lúc 5:27am |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 07/Aug/2010 lúc 5:17am | |
|
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 09/Aug/2010 lúc 9:46pm | |
HẠNH PHÚC VÀ HOA HÔNG
http://saigonecho.com/main/doisong/loihayydep/18993-hnh-phuc-va-hoa-hng.html
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 09/Aug/2010 lúc 9:50pm |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 10/Aug/2010 lúc 9:57pm | |
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Aug/2010 lúc 9:58pm |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 14/Aug/2010 lúc 10:09pm | |
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Aug/2010 lúc 10:10pm |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22153 |
Gởi ngày: 15/Aug/2010 lúc 9:26pm | |
Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Aug/2010 lúc 9:26pm |
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 17/Aug/2010 lúc 8:28am | |
Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!
Sáng nay, trong khi sắp xếp những chồng thư cũ, tôi tình cờ đọc lại một bài thơ ngắn của Jacques Prévert mà cô bạn cũ nắn nót chép tặng trên một tờ thư có in hoa rất đẹp. Bài thơ vỏn vẹn năm câu được cô đặt vắt qua hai trang giấy một cách đầy ngụ ý.
Trang thứ nhất: Tôi sung sướng và tự do Như ánh sáng Bởi hôm qua anh ấy nói với tôi rằng anh ấy yêu tôi Hai câu cuối bị đẩy qua trang sau: Anh ấy đã không nói thêm rằng anh ấy sẽ yêu tôi mãi mãi… Khi đọc bài thơ này cách nay hai mươi năm, tôi đã cảm nhận nó bằng một tâm hồn tươi trẻ. Bây giờ, cuộc sống giúp tôi nhìn có lẽ đã khác đi về bài thơ trên trang giấy đã ố vàng này. Cô gái trong thơ nhạy cảm và tinh tế, vì đã không đợi đến khi người mình yêu quay lưng mới xót xa nhận ra rằng tự do “như ánh sáng” chỉ là một thứ tự do mong manh. Hạnh phúc “như ánh sáng” là một hạnh phúc có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Nhưng giả sử chàng trai có nói thêm rằng “sẽ yêu mãi mãi”, hoặc có thề hứa trăm năm đi nữa… ai dám khẳng định trái tim chàng sẽ không đổi thay? Nếu từng đọc Ruồi Trâu, hẳn bạn còn nhớ đọan văn này: “Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.” Ngoài sự “thiết tha tự nguyện” đó ra, chẳng có gì ràng buộc được trái tim con người, nên đừng tin chắc rằng ai đó sẽ mãi không đổi thay. Cũng không thể buộc ai đó không được đổi thay. Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim. Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc. Tôi không cho niềm tin là món quà vô giá mà ta dành cho người khác. Bởi đôi khi, sự tin tưởng hoá ra là một việc rất… đơn phương và vô trách nhiệm. Nó có nghĩa bắt người kia vào rọ, không tính đến khả năng thay đổi của trái tim con người. Tin tưởng là trút gánh nặng sang vai người khác, bất kể người ta có chịu nhận nó hay không. Việc nhận định hay quyết định vấn đề không còn dựa vào sự thận trọng, tỉnh táo, sáng suốt hay sự nhạy cảm, bao dung của ta mà hoàn toàn giao phó cho người khác. Và nếu khi họ thay đổi, ta thường nhân danh sự tin tưởng tuyệt đối mà mình đã tự nguyện gửi gắm để cho phép mình cái quyền được ghép tội họ. Nhưng, bất cứ ai cũng có thể có lúc đổi thay. Sự thay đổi của người khác, nhất là ở người ta vô cùng yêu quý, chắc chắn khiến ta tổn thương. Nhưng hãy nhớ rằng người quân tử khi đã hết tình cảm thì thường tỏ ra lạnh nhạt. Như ẩn sĩ Urabe Kenkô trong tập Đồ Nhiên Thảo đã viết: “Khi người sáng chiều hết sức thân quen, không có gì ngăn cách bỗng một hôm lại làm mặt lạ và có cử chỉ khác thường, chắc hẳn sẽ có kẻ bảo: “Sao xưa thế kia mà bây giờ lại thế khác?” Theo ta, thái độ lạnh lùng đó chứng tỏ người ấy hết sức đàng hoàng và thành thật.” Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản. Tôi đọc lại lần nữa bài thơ ngắn ngủi trên tờ thư cũ, và cảm nhận một cách rõ rệt vẻ trách móc đắng cay dịu dàng rất đỗi con gái. Nhưng ít nhất cô gái trong bài thơ kia cũng biết rằng người yêu cô đã rất thành thật, khi không hứa một điều mà anh không tin chắc. Cô cũng biết trái tim con người là một tạo vật hoàn toàn tự do, và một khoảnh khắc đắm say hạnh phúc không hề là lời hứa hẹn vĩnh cửu. Cô bạn yêu quý của tôi chắc cũng nhận ra điều đó, nên đã viết thêm một dòng chữ xinh xinh vào cuối trang thư, một dòng ngắn mà tôi không bao giờ quên được: “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”. |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |