Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 30/Apr/2021 lúc 8:01am | |
|
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 02/May/2021 lúc 6:14am | |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 06/May/2021 lúc 10:02am | |
Câu Chuyện Đứt Ngang
Kính tặng những người Mẹ “đơn côi” Đời sinh viên vốn rất khó khăn và vất vả, thế mà Giáng Thu lại phải theo học một ngành mà nàng không thích. Riêng Lệ Chi – em của Giáng Thu – rất bằng lòng với cuộc sống hiện tại; vì, sau những dằn co dữ dội giữa Mẹ và nàng, nàng đã theo học phân khoa nàng thích; cũng sau sự “tản lờ” của nàng về những bài luân lý “xưa như trái đất” của Mẹ, Mẹ đành làm ngơ khi nàng có bạn trai – Trực, học bên Nha Khoa. Thỉnh thoảng, vào những chiều chủ nhật, sau khi Mẹ đi làm, Giáng Thu tâm sự với em. Những lời phàn nàn, than thở của chị làm cho Lệ Chi xúc động, cảm thấy thương chị nhiều hơn, nhưng không biết khuyên giải bằng cách nào, đành hỏi: -Tại sao chị không nói thẳng với Mẹ? -Nói làm sao được khi mà Mẹ hy sinh tất cả cho chị em mình? Ước vọng duy nhất của Mẹ là chị phải trở thành M.D. -Ước vọng của Mẹ là của Mẹ. Cuộc đời và sự nghiệp của chị là của chị. Sau này Mẹ không thể sống cho cuộc đời của chị. -Sống trên đời không phải mình chỉ biết thực hiện những điều mình thích mà mình phải dung hòa giữa mình và những người liên hệ. Như Mẹ đó, nếu Mẹ chỉ muốn làm những điều Mẹ thích, ai nuôi chị em mình? -Tại sao chị có thể biết Mẹ không thích những điều Mẹ đang làm? Em nghĩ Mẹ phải bằng lòng, vui thích thì Mẹ mới chịu khó như vậy chứ! -Em không thấy vấn đề chị đưa ra à? Mẹ đưa chị em mình vượt biển sang đây lúc Mẹ chưa được 30 tuổi. Có người phụ nữ nào ở tuổi đó mà không thích được một người đàn ông yêu thương, chăm sóc? Có người phụ nữ nào với trình độ học vấn như Mẹ bỗng nhiên thích trở thành bà bán hàng tạp hóa ở xứ này? -Ai bắt Mẹ phải như vậy? Nếu Mẹ thích lấy chồng thì Mẹ lấy chồng; Mẹ không thích làm việc bán hàng thì Mẹ xin việc khác. Việc bán hàng tạp hóa ở Mỹ không tốt hơn thời Mẹ lam lũ ở kinh tế mới sao? Ai cũng chỉ có một đời để sống; vậy thì hãy sống thế nào cho mình vui sướng và hạnh phúc. -Không ai bắt Mẹ, nhưng lòng thương con khiến Mẹ phải hy sinh hạnh phúc riêng của Mẹ. Nếu Mẹ sống đúng theo quan niệm của em thì – sau khi Ba vượt biển trước, rồi lập gia đình khác – chị em mình đành chịu đói khổ ở vùng kinh tế mới Đồng Bò chứ làm thế nào vượt biển sang đây để được học đến đại học? -Mẹ sinh ra mình, Mẹ phải lo cho mình. Đó là luật! -Luật chỉ bảo vệ trẻ con khỏi bị hành hạ chứ luật đâu có buộc Cha Mẹ phải lo cho con được sung sướng, hạnh phúc và cho con theo học đại học. Em thấy nhiều gia đình Mỹ “phủi tay” sau khi con học xong trung học hay không? Lệ Chi đưa ra một nhận xét rất bất ngờ: -Thật ra cho con theo học đại học chưa hẳn là ý Cha Mẹ mong con vui sướng, hạnh phúc mà chính vì sự ích kỷ, sự phô trương, tự mãn của Cha Mẹ. Giáng Thu giật mình, nhìn thẳng vào mắt em. Trong mắt Lệ Chị, Giáng Thu có thể thấy được sự chân thật, ngay thẳng cho nên nàng có vẻ hoảng sợ, tưởng như Lệ Chi đã đọc hoặc nói hộ ý tưởng của nàng. Một thoáng thôi, Giáng Thu hỏi: -Tại sao em nghĩ như vậy? -Chị thử lắng nghe những mẫu đối thoại của các bậc Cha Mẹ người Việt thì chị biết. Họ chỉ cố đốc thúc cho con của họ chen cho được vào các trường đại học danh tiếng để họ “lên mặt” với bạn hữu mỗi khi có dịp. Họ không cần biết trong các trường đại học danh tiếng như thế con của họ phải “vẫy vùng” như thế nào; thần kinh của con họ phải căng thẳng đến mức nào; sức chịu đựng của con họ phải dai dẳng đến đâu để có thể đối đầu được với sự ganh đua của những sinh viên chọn lọc đó! Có người, con của họ không phải là bác sĩ hay luật sư nhưng gặp ai họ cũng cố tình khoe con của họ là bác sĩ/luật sư! Họ làm như xã hội loài người chỉ có bằng bác sĩ/luật sư mới có giá trị! Sau một lúc cúi mặt lặng thinh như ngầm đồng ý với nhận xét của em, Giáng Thu đáp: -Chị không nghĩ Mẹ như vậy; vì Mẹ ít nói lại rất ít giao thiệp. -Có thể Mẹ không giống như những người Việt Nam mà em đã đề cập; nhưng nhận xét của em là nhận xét chung. A, chị biết Trực nói gì với em không? Giáng Thu ngước mắt nhìn em, chờ đợi. Lệ Chi tiếp: -Trực bảo sau những lần thực tập, Trực không muốn ăn uống gì cả! Thấy ai nhổ bãi nước bọt mình đã gớm rồi; thế mà Trực phải nhìn vào trong miệng, nạy răng người ta, đủ thứ mùi hôi, tối nằm ngủ thấy ác mộng; nhưng Trực vẫn cố gắng học ngành Nha để Bố Mẹ được vui lòng! Thế mà có bao giờ Bố Mẹ của Trực vừa ý đâu! Lúc nào Bố Mẹ của Trực cũng đem con của người khác ra so sánh rồi nói người ta có phước, con mới 23, 24 tuổi mà đã “ra” nha sĩ, bác sĩ! Bố Mẹ của Trực cứ phân bì, sao ông bà không giỏi đi học đi! Im lặng một chốc, Giáng Thu đáp: -Thật ra những nhận xét của em cũng không mới mẻ gì; nhưng những người con đã hấp thụ chút văn hóa Việt Nam chưa dám nói ra. Họ chưa dám nói ra với Cha Mẹ nhưng họ đã tâm sự với bạn hữu và người yêu rất nhiều. Chị có anh bạn, học trước chị hai năm, thường tỏ ra bực dọc vì phải theo học y khoa để Cha Mẹ vui lòng chứ chàng ta không thích. Thời gian thực tập, sau khi thức suốt đêm ở phòng cấp cứu, trên đường lái xe về nhà, chàng ta buồn ngủ, lạc tay lái, ủi vào gốc cây. Hai chân của chàng ta bị tê liệt! -Ô, No! Giọng buồn buồn, Giáng Thu bảo: -Một lần, vô tình Mẹ nhắc là ngày cúng “thôi nôi” cho chị, chị bốc cây thước. Ba Mẹ tin rằng chị sẽ là cô giáo. Sau khi thuyết phục được chị vào y khoa, Mẹ bảo, Mẹ và họ hàng ai cũng vui mừng, hãnh diện về chị; đâu ai cần biết chị nghĩ gì và ước mơ gì! -Có phải chuyện cúng “thôi nôi” ám ảnh chị hay không? Giáng Thu lại lắc đầu, im lặng. Một chốc sau, Giáng Thu nói ra nỗi niềm của nàng: -Không. Từ những ngày Mẹ chưa nhắc chuyện cúng “thôi nôi” chị cũng đã cảm thấy sợ xác chết và vi trùng. Lòng chị bất nhẫn khi thấy xác người được gắn ống thở, ống cho thức ăn thức uống vào miệng, ống “ị”, ống “tè”, v. v…Chị nghĩ đó không còn là đời sống mà đó chỉ là sự đày đọa xác người! -Lạ nhỉ! Em tưởng khi thấy rõ sự đau đớn của con người, chị sẽ hăng hái bước vào con đường y khoa để xoa dịu vết thương cho nhân loại chứ! -Từ bé chị cũng nghĩ như vậy; nhưng khi bước vào thế giới y khoa chị lại thấy khác. -Qua những gì chị bộc lộ, em ngại chị sẽ bỏ dỡ; nếu bỏ dỡ cũng uổng vì chị đã đi gần hết đoạn đường rồi. -Mẹ “chăn” chị kỹ quá, bỏ sao được! -Dù sao thì đó cũng là sự bất công! -Em thấy đó, đi học, chị phải trực diện với những gì mà người đời ghê sợ, như máu, xác chết và vi trùng, v. v…Về nhà, ít khi chị gặp Mẹ, ít khi chị gặp em. Thỉnh thoảng có chàng nào mời chị đi chơi, Mẹ nói bóng gió xa xôi và so sánh thời Mẹ mới lớn và chị bây giờ! Mẹ lại đem phong tục tập quán Việt Nam ra giảng cho chị khiến chị cảm thấy như “date” là một trọng tội! -Mẹ hành xử vói chị như vậy vì chị không dám nói ra những gì chị nghĩ. Chị phải nói ra để Mẹ hiểu chị cần gì, muốn gì; nếu không, Mẹ sẽ bắt chị sống theo ý của Mẹ. -Đôi khi tình thương cũng đọa đày con người nhiều lắm, em biết không? Nói xong Giáng Thu lại lắc đầu, tiếp: -Không biết cuộc đời của chị sau này ra sao chứ từ ngày xong dự bị y khoa đến bây giờ chị cảm thấy như chị đang “vùng vẫy” trong một vũng lầy! -Sao lại thảm não đến như vậy, chị? -Chị được vào một trường mà đa số sinh viên được tuyển chọn với tiêu chuẩn cao. Vì tự ái cá nhân, vì tự ái dân tộc, chị phải chứng tỏ chị là một trong những sinh viên ưu tú của trường. Thế là “stress”! -Cũng không còn bao lâu nữa, thôi, chị cố gắng lên, nha chị! -Ra trường rồi làm gì? Không phải bác sĩ nào cũng “hái” ra tiền. Mà cuộc đời này đâu phải có tiền là có hạnh phúc! Em thấy có bao nhiêu người Việt đến văn phòng bác sĩ người Việt? -Tại sao? -Tại vì, trong khi bác sĩ ngoại quốc nghĩ rằng – đối với họ – bệnh nhân là quan trọng; bệnh nhân đem lợi nhuận đến cho họ. Họ cư xử và khám bệnh cho bệnh nhân với cả tấm lòng. Còn bác sĩ người Việt cứ nghĩ giống như Bố Mẹ họ đã nghĩ: Bác sĩ là “ghê gớm” lắm, bệnh nhân cần họ chứ họ đâu cần bệnh nhân. Họ là bác sĩ chớ giỡn sao! Sau khi chị ra trường thì Mẹ – cũng giống các bà Mẹ khác – sẽ thúc chị lập gia đình; vì, theo quan niệm Á Đông, chị không còn trẻ nữa! Rồi làm vợ, làm Mẹ, v. v…Cuộc đời của chị có khoảng thời gian nào vô tư để sống cho chị hay không? Cả hai cùng im lặng. Lệ Chi không ngờ nàng “khám phá” ra những điều đáng thương nơi người chị duy nhất của nàng. Giáng Thu chợt nhận ra tối hôm qua về muộn, nàng đã để quên kính cận trên piano. Giáng Thu bước đến piano với dụng ý sẽ lấy cặp kính nhưng bất chợt Lệ Chi reo lên: -Chị Giáng Thu! Chị biết bao lâu rồi chị không hề “đụng” đến phím đàn không? Giáng Thu nhìn em bằng ánh mắt buồn buồn. Lệ Chi tiếp: -Đàn đi, chị! Đàn cho vui. Giáng Thu ngồi vào ghế, mở nắp đàn, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn với dòng nhạc chợt đến trong hồn. Lắng hồn trong dòng nhạc êm đềm, thiết tha từ mười ngón tay của chị, Lệ Chi tự trách, tưởng “xúi” chị đàn cho vui, nào ngờ…Với dụng ý muốn chị đàn những nhạc khúc vui, Lệ Chi vói tay lấy tập nhạc ngoại quốc. Chưa kịp để tập nhạc trên piano cho chị, Lệ Chị chợt nhận ra tiếng hát buồn buồn của Giáng Thu: “Lòng Mẹ bao la như biển thái bình dạt dào. Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào ...”(1) Lệ Chi cảm thấy nặng lòng! Piano này là món quà đầu tiên và đắc tiền nhất trên xứ Mỹ mà Mẹ đã mua – trả góp – để tặng hai con. Chị em Lệ Chi cứ ngăn Mẹ đừng mua “piano à queue” vì giá quá đắc và nhà nghèo không có chỗ tương xứng cho piano này; nhưng Mẹ bảo: -Cái đẹp thì ở đâu cũng đẹp. Cũng là piano, nhưng piano ‘có đuôi’, âm thanh tuyệt hơn nhiều. Lúc nào Mẹ cũng chỉ muốn tặng hai con những gì tốt đẹp nhất mà Mẹ có. Nhớ đến đây, Lệ Chi âm thầm quẹt nước mắt. Trong khi Lệ Chi quẹt nước mắt, Giáng Thu lại cố nén cảm xúc vì hình ảnh của Mẹ ở kinh tế mới lại hiện về. Mẹ gánh nước. Mẹ ngồi quạt than, nướng bánh tráng và bắp, bán. Mẹ phụ bán cơm ở bến xe đò. Ban đêm Mẹ dạy hai con – và các em bé quanh xóm – học văn hóa và tiếng Anh, v.v…Công ơn của Mẹ còn nhiều nhưng bản nhạc đến đoạn cuối. Giáng Thu cúi mặt, đưa ngón tay thấm nước mắt rồi ngẫn nhìn em. Thấy mắt Lệ Chi cũng sủng nước, Giáng Thu đứng lên, dang đôi tay, chị em “hug” nhau. Vừa đi xuống bếp với em để tìm thức ăn trưa, Giáng Thu vừa hỏi: -Nè, còn chuyện em với Trực tới đâu rồi? -Cũng vậy thôi. -Em và Trực tính gì thì tính nhanh đi. Hai người “bồ bịch” cũng lâu rồi, để lâu em bị mang tiếng. -Tại sao em bị mang tiếng mà Mẹ và chị cứ lo? Bộ hai người yêu nhau là xấu xa lắm hay sao? Nếu xấu xa tại sao con trai không ngại mang tiếng mà chỉ ngại cho con gái? -Dư luận người Việt thường tha thứ, dễ dãi với đàn ông, con trai nhưng lại rất khắc khe với đàn bà, con gái. Hai người yêu nhau trong sạch thì không có gì xấu; nhưng nếu tình yêu đổ vỡ, cô gái bị mang tiếng. Mẹ “nhồi” vào đầu chị như vậy và cũng vì chương trình học của chị nặng nề quá cho nên chị chưa dám có bạn trai. -Thế thì buồn quá! -Em nghĩ xem, có chàng nào chịu được cảnh mấy ngày mới điện thoại thăm nhau; cả tháng mới gặp nhau một lần – vì chị bù đầu với sách vở/máu/xác người! -Nghĩ cũng lạ, người Mỹ, hễ con của họ đến 13, 14 tuổi mà chưa có bạn trai là họ quýnh lên, sợ nó bị bệnh bất thường; còn người Việt thì ngược lại!
****** Vào nhà, thấy Mẹ ngồi cắt móng tay, Lệ Chi nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để thưa chuyện với Mẹ về Giáng Thu. Nhưng khi Lệ Chi vừa mở đầu câu chuyện, Mẹ vội gạc đi: -Con còn nhỏ, biết gì mà nói (?!). Giáng Thu không bao giờ nghĩ như vậy đâu. Giáng Thu hiểu rằng những gì Mẹ muốn cho các con làm là vì Mẹ muốn các con có một tương lai tốt đẹp. -Làm thế nào Mẹ có thể quả quyết được rằng ý muốn của Mẹ sẽ đưa các con đến một tương lai tốt đẹp? Cho dù tương lai có tốt đẹp thì làm thế nào Mẹ biết chúng con có hạnh phúc với cuộc sống do Mẹ áp đặt hay không? -Tại sao không? Khi con có bằng cấp cao, có địa vị xã hội, có tiền là con có hạnh phúc. -Không đúng như vậy đâu, Mẹ! -Con lại sắp sửa tranh luận với Mẹ nữa, phải không? Chỉ có hai đứa con thôi mà một đứa thì hiền lành, hiếu thảo còn một đứa thì cứ lý sự, ngang bướng, chịu hết nổi! Đồ bất hiếu! Vì Mẹ không chêm nhiều tiếng Anh, Lệ Chi không hiểu tại sao Mẹ nổi giận: -“Bat hiu” là gì mà Mẹ cứ nói với con hoài vậy? -Bất hiếu là không biết thương, không biết nghe lời Cha Mẹ. -Tại sao tiếng Việt lại có chữ “bat hiu”, Mẹ? Mẹ dậm chân, kêu “Trời!” rồi bước ra sân sau, ngồi! Lệ Chi vào phòng Giáng Thu với dụng ý nhờ chị ra hỏi Mẹ lý do nào Mẹ nổi giận; nhưng Lệ Chi ngạc nhiên khi thấy khăn trải giường vẫn thẳng băng. Thì ra tối hôm qua chị không về. Biết chị phải trực ở bệnh viện, Lệ Chi thở dài nhớ những lần chị em đang ăn tối hoặc chị em đang đàn hát bên nhau, điện thoại của chị reng. Trả lời điện thoại xong, chị thở dài, than: -Sau này đang cho con bú mà bệnh viện gọi là cũng phải bỏ con mà đi! Khi nào nghe chị than, Lệ Chi cũng nhìn chị bằng ánh mắt tràn đầy xót xa! Ra khỏi phòng của Giáng Thu, thấy Trực đang đứng nói chuyện với Mẹ nơi sân sau, Lệ Chi bước ra. Trực và Lệ Chi cùng cười, nói “Hi!” rồi Lệ Chi ra dấu cho Trực vào nhà. Mẹ bước theo. Từ ngày quen Trực, Lệ Chi để ý, dường như Mẹ cố ý quanh quẩn bên nàng và Trực mỗi khi Trực đến nhà. Trực không bận tâm nhưng Lệ Chi lại khó chịu vì nàng nghĩ Mẹ không tin tưởng nàng và Trực. Mẹ muốn kiểm soát. Mẹ xâm phạm những điều riêng tư của nàng. Lệ Chi nhớ, lần đầu tiên khi nàng giới thiệu Trực với Mẹ, Mẹ cứ hỏi dò xem Trực học hành ra sao, gia thế như thế nào, v.v…Lệ Chi bực dọc, trả lời “nhát gừng” với Mẹ làm Mẹ không vui. Lệ Chi nghĩ rằng nàng yêu Trực, tin tưởng và hiểu Trực, thế là đủ. Mặc cho Mẹ giải thích về cách thức “chọn” người yêu – theo kiểu Việt Nam…xưa – Lệ Chi nghĩ rằng đối tượng của nàng là Trực chứ nàng không “lấy cả gia đình” của Trực làm chồng thì tại sao phải “điều tra” gia đình của Trực. Tuy Mẹ đã giải thích, nhưng sau lễ đính hôn của Trực và nàng, Lệ Chi cứ nghĩ rằng Mẹ sẽ “nới lỏng” cho “hai đứa”, nhưng không; Mẹ vẫn lẩn quẩn bên cạnh khi Trực đem DVD đến để Mẹ/Trực và nàng cùng xem. Sau khi cho DVD vào máy, Trực đến ngồi canh Lệ Chi, trên ghế piano. Với dụng ý không cho Lệ Chi và Trực quá âu yếm, Mẹ bảo Lệ Chi xuống bếp lấy cho Mẹ ly nước. Khi Lệ Chi trở lên, trao ly nước cho Mẹ, Mẹ cứ hy vọng rằng Lệ Chi sẽ ngồi sang ghế “xa lông”, nhưng không! Lệ Chi ngồi vào vị trí cũ và có vẻ tựa sát vào người Trực. Thỉnh thoảng Trực và Lệ Chi âu yếm nhìn nhau, cười. Lệ Chi thấy Mẹ quay nhìn nàng với ánh mắt nghiêm khắc. Xem hết DVD, Trực ra về. Lệ Chi đưa Trực ra “driveway”, vô tình thấy Mẹ nhìn theo Trực và nàng qua cửa sổ. Vừa trở vào phòng khách, Lệ Chi bị Mẹ cật vấn: -Hai đứa làm cái gì kỳ vậy? -Dạ, tụi con có làm gì đâu! -Hai đứa mới làm đám hỏi chứ đã là vợ chồng đâu mà ngồi như vậy? A, thì ra Mẹ không muốn Lệ Chi và Trực ngồi gần nhau. Tại sao phải đợi đến đám cưới hai người mới được tỏ ra âu yếm? Lệ Chi than thầm, Mỹ giải thích cho con cái tất cả những vấn đề thầm kín của con gái, con trai, trong khi không bao giờ Mẹ đề cập đến vấn đề thực tế này! Mẹ thường nhắc hai con là “nam nữ thọ thọ bất thân”. Hai chị em chỉ hiểu lờ mờ; Giáng Thu im lặng; Lệ Chi bật cười: -Bên Việt Nam, muốn tránh tai họa cho con gái thì phải có những câu châm ngôn như vậy. Ở xã hội Tây phương, cũng với mục đích đó, người ta lại giải thích cho con gái về “birth control pills”! Mẹ mở lớn mắt nhìn Lệ Chi như không ngờ nàng biết ba chữ “birth control pills”!
****** Vì Lệ Chi trực tính và cứng rắn cho nên mối tình đứt đoạn giữa nàng và Trực không làm nàng đau khổ nhiều như làm cho Mẹ buồn! Điều Lệ Chi không thể hiểu được là tại sao Mẹ không hề đề cập đến sự đau khổ của Lệ Chi mà Mẹ chỉ ngại là danh dự gia đình bị tổn thương: -Đây rồi không biết làm sao ăn nói, giải thích với họ hàng, bằng hữu! -Mẹ! Con lấy chồng cho con hay là con lấy chồng cho họ hàng, bạn hữu của Mẹ? -Cô lấy chồng cho cô nên cô đâu coi ai ra gì! Cô chỉ biết sống cho cô. Cô thương thì mau mau làm đám hỏi; hết thương thì cắt đứt “cái rụp” để cho tôi phải mang tiếng chịu lời! -Mẹ! Không ai mang tiếng chịu lời gì cả. Mình không lấy người này thì mình lấy người khác. Tại sao mình không sống cho mình mà mình phải sống cho dư luận? Dư luận có bao giờ đem hạnh phúc đến cho ai đâu! -Cô nói dễ quá mà! Làm Mẹ ai cũng mong con thông suốt chứ ai muốn con mình dang dỡ? Sau này cô ở vào cương vị của tôi cô sẽ hiểu. -Bây giờ Mẹ muốn con làm gì? Mẹ muốn con lấy Trực để chịu khổ cả đời hay sao? -Mẹ không bắt con phải hành xử như vậy. Mẹ chỉ muốn con phân tích xem Trực có những điểm nào tốt, bao nhiêu điểm xấu, rồi con cân nhắc xem con có thể quên được những điểm xấu của Trực để chú tâm vào những điểm tốt của Trực hay không? Nếu không có gì trầm trọng mà chỉ vì những bất đồng nho nhỏ thì hãy tha thứ cho nhau. -Hạnh phúc và tình yêu không thể đo lường được, Mẹ à! -Thật ra Mẹ thấy Trực cũng có nhiều điểm tốt như vui vẻ, nhiệt tình, dễ dải, học giỏi, đẹp trai. -Là phụ nữ Mẹ cũng hiểu rằng, người con gái, khi lấy chồng thường thường mình lấy người mình yêu. Người mình yêu có thể là một người không ra gì dưới mắt những người khác; nhưng đối với mình người ấy là số một. Khi yêu người phụ nữ mù quán đến như vậy và người phụ nữ cũng chỉ đòi hỏi người đàn ông đó cũng nghĩ rằng nàng là số một. Lệ Chi vừa nói ngang đây, Giáng Thu mở cửa bước vào với gương mặt bơ phờ vì thiếu ngủ. Thấy rõ sự mệt mỏi của chị, Lệ Chi chưa muốn cho chị hay về sự đổ vỡ giữa nàng và Trực. Mẹ ái ngại nhìn Giáng Thu: -Con đi rửa mặt, Mẹ làm chút gì con ăn rồi con ngủ, nha, con! -Thôi, con cần một chỗ nằm. Nói xong Giáng Thu cởi giày, nằm theo lòng ghế “xa-lông” dài. Không nở “đuổi” Giáng Thu vào phòng, Mẹ vào phòng đem ra hai cái gối. Giáng Thu gối đầu lên một gối, nằm nghiêng mặt vào thành ghế rồi che cái gối kia lên tai. Xoay trở một chốc, Giáng Thu lấy ống xem mạch nơi cổ, nhét dưới gối, rồi ngủ. Lệ Chi hỏi Mẹ: -Mẹ chưa sửa soạn đi làm sao? -Còn sớm, con. Chỉ thốt được ba tiếng ấy rồi Mẹ nhìn ra sân, dáng nghĩ ngơi. Trong khi Mẹ chìm vào sự xa vắng nào đó, Lệ Chi chợt nhớ đến Trực và tự hỏi lòng xem lý do nàng dứt tình với Trực có xác đáng hay không? Cho đến lúc này, Lệ Chi cũng vẫn nghĩ rằng quyết định của nàng là một hành động sáng suốt. Bất ngờ Mẹ hỏi: -Lệ Chi! Con có nghĩ rằng con nên suy nghĩ lại về quyết định dứt tình với Trực hay không? -Dạ không. -Con có thể cho Mẹ biết – tý tý thôi – về nguyên nhân sự đổ vỡ hay không? -Thưa Mẹ, có thể những cô gái khác cho rằng con dại; vì Trực có tất cả ưu điểm bề ngoài để chinh phục phái nữ. Nhưng con chỉ cần một người yêu chứ con không cần một người lúc nào cũng muốn chứng tỏ ta đây là kẻ luôn luôn “chiến thắng” trên tình trường. -Con có nói ý nghĩ của con cho Trực biết để Trực thay đổi hay không? -Dạ, có. Trực đã thay đổi những khi con hiện diện bên cạnh; những khi vắng con, Trực vẫn không thay đổi; điều này làm cho con xem thường Trực. Và con không thể làm vợ một người mà con không kính trọng! Cả hai cùng im lặng. Cuối cùng Mẹ bảo: -Lệ Chi! Con là một thiếu nữ can đảm và nhiều nghị lực. -Tại sao Mẹ lại nghĩ như vậy? -Hành động dứt khoát của con đối với Trực cho Mẹ thấy điều đó. Con hơn Mẹ xa. Mẹ đã bị nhồi vào đầu mớ luân lý “tào lao” của mấy ông Tàu cho nên Mẹ khổ cả đời! Rất ngạc nhiên khi nhận thấy quan niệm sống của Mẹ không còn quá thủ cựu nữa, Lệ Chi muốn nhân cơ hội này sẽ trình bày với Mẹ về tâm sự của Giáng Thu để Mẹ hiểu rõ lòng thương yêu vô bờ của chị dành cho Mẹ; nhưng giọng bực dọc của Giáng Thu vang lên: -Mẹ ơi! Suốt đêm trực ở phòng cấp cứu, không chợp mắt được một giây, cho con ngủ một chút mà! Mẹ và Lệ Chi nhìn nhau, im lặng. Câu chuyện bị đứt ngang!
1.-Lòng Mẹ của Y Vân. ĐIỆP MỸ LINH |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 08/May/2021 lúc 11:55am | |
NHỚ MẸ YÊU Thơ cho Mẹ vẫn hoài chưa vơi cạn Những đêm về thao thức lệ con rơiNhớ ngày xưa, bên chiếc ghế Mẹ ngồi Ly sữa ngọt, Mẹ thay cơm để sống Có nhiều lúc con ngồi yên bất động Nghĩ thương về nấm mồ Mẹ thân yêu Nơi nghĩa trang trong hoang vắng tiêu điều Đông giá lạnh tuyết rơi buồn phủ kín Ngày Mẹ đi tim lòng con tắt lịm Giọt lệ nào vùi lấp nỗi đau thương Vần thơ con khóc Mẹ suốt đêm trường Đời ly biệt, ngàn trùng trong nỗi nhớ Nhìn ảnh Mẹ con thầm thì bày tỏ Mẹ đâu rồi ? Sao chỉ một mình con Ảnh Mẹ yêu, con ấp ủ vào lòng Tìm hơi ấm trong vòng tay gối Mẹ Nước mắt con như tuôn giòng máu lệ Mang nỗi buồn chất chứa trái tim đau Thời gian hoài như thoáng bóng chim câu Con chỉ biết, nguyện cầu xin ơn Chúa Mẹ dạy con bằng tình yêu chan chứa
|
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 12/May/2021 lúc 12:03pm | |
CHUYỆN THÀY TRÒ
Nghe vậy, hắn giới thiệu tôi vào một lớp Anh Văn ngay khu nhà hắn. Tôi hỏi giá cả, hắn bảo, tỵ nạn mà, có nhiêu trả nhiêu, Thầy giáo rất linh động.
Rồi tôi đến lớp học, hỏi han mấy người chung lớp, họ cũng nói giống
bạn tôi, rằng giá chung chung là như thế, nhưng có tiền thì đóng, không
có thì tháng sau, có lúc nào trả lúc đó, hoặc trả theo khả năng, tỵ nạn
mà! (Nghe thấy thương làm sao ba chữ “tỵ nạn mà!”). Vì thế tôi an tâm
đến lớp mỗi ngày, chờ đến đầu tháng có thư có tiền bên Mỹ gửi qua, tôi
sẽ thanh toán cho Thầy. Lúc ấy thấy màu hồng cũng hơi sến, nhưng đã lỡ rồi, nên tôi có hơi bẽn lẽn, nói lí nhí: “Em gửi Thầy cái này!”.
Thầy hơi bất ngờ, nhìn tôi rất ngại ngùng, mặt đỏ bừng, không nói nên
lời, tay run run đón lấy chiếc phong bì. Tôi cũng không nghĩ tình huống
lại như thế, chẳng biết phải giải thích tại sao dùng phong bì, bèn quay
đi, thì Thầy vội vàng giữ tôi lại, nhìn tôi, nói ấp úng: “Em viết gì
trong đó cho tôi vậy, Thơ hả? Tôi cũng rất thích Thơ …” Nhìn vẻ mặt bối rối, lúng túng của Thầy, tôi thấy có lỗi, rồi lấy hết
can đảm trước khi bước đi, nói rất nhanh, một câu phũ phàng trần trụi: Kim Loan |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 14/May/2021 lúc 1:51pm | |
…Nhưng Sao Mẹ Tôi Cũng Nói Dối!Hình minh họa Tôi còn nhớ năm tôi học lớp ba, gia đình tôi mới chuyển tới ở khu dinh điền Gò Chuối thuộc quận Kiến Bình, tỉnh Kiến Tường. Mồi buổi chiều tôi thường xin phép bố Mẹ ra một bãi đất trống để cùng các bạn chơi khăng, trốn tìm và những trò chơi khác. Lần đó, có khá đông, chúng tôi chơi trò “Cờ Lau tập trận”. Cũng chia hai phe rõ ràng, vũ khí là những cành cây được bẻ vội gần đó. Không may trong lúc nhập trận, một bạn, tôi nhớ hình như là Tuân (là cháu họ gọi tôi là cậu), có lẽ vì quá hăng say đã làm tôi bị nhiều vết trầy trên mặt, trên cánh tay. Bực mình quá, tôi lấy ngay cành cây đang cầm quất vào đầu Tuân làm Tuân bị chảy máu… Khi về nhà, sợ bị đòn tôi đã nói dối bố tôi là tôi bị trượt chân ngã khi đi ngang một cây cầu khỉ. Bố tôi không để ý và chỉ kêu tôi lấy thuốc sát trùng rửa những chỗ bị trầy. Mẹ tôi đã giúp tôi làm những chuyện này một cách chu đáo… Hôm sau Mẹ gọi tôi và dịu dàng nói: ”Hôm qua con nói dối bố Mẹ. Tuân nói với Mẹ là con chơi tập trận và gây sự đánh nhau với Tuân. Con nói dối bố Mẹ. Nói dối là không tốt con ạ. Từ nay về sau con không được nói dối nữa nghe Môn”. Tôi xin lỗi Mẹ và hứa từ nay sẽ không nói dối nữạ. Kể từ đó, mỗi lần xảy ra chuyện gì tôi thường nói thật với Mẹ và Mẹ tôi rất vui khi thấy tôi làm như vậy ….Nhưng sao Mẹ tôi cũng nói dối!!! Mẹ tôi cũng nói dối!!! Vâng đúng vậy, Mẹ tôi đã nói dối ba anh em tôi nhiều lần. Tôi vẫn còn nhớ bốn lần Mẹ đã nói dối tôi và anh em tôị. Khi anh em chúng tôi còn nhỏ, nhà tôi nghèo nhưng mỗi ngày đi chơ Mẹ đều mua chút quà về cho chúng tôi, khi thì vài cái kẹọ khi thì vài trái cây. Đặc biệt, biết chúng tôi thích ăn mía nên cũng Mẹ hay mua. Về nhà Mẹ tự dùng dao róc mía và tiện ra từng khúc nhỏ và bổ ra cho chúng tôi ăn. Ba anh em chúng tôi ngồi cạnh Mẹ chờ đợi. Khi tớí đầu mặt của cây mía thì thay vì bỏ đi thì Mẹ lại ăn khúc đó! Em Huệ ngây thơ hỏi Mẹ: “Sao Mẹ không ăn khúc kia, khúc đầu mặt cứng và không ngọt, sao Mẹ không bỏ đi?”. Mẹ từ tốn: “ Răng Mẹ còn tốt. Mẹ thích ăn khúc này các con ạ vì càng nhai lâu càng thấy vị ngọt của mía!”. Có thể em Huệ còn bé nên tin điều Mẹ nói nhưng tôi hơi nghi ngờ. Tôi nghĩ Mẹ tôi đã nói dối! Năm 1966, tôi học lớp đệ tứ (lớp chín bây giờ) ở trường trung học Kiến Tường. Năm đó nước lụt lớn làm ngập các con đường trong tỉnh. Mỗi lần đi học, Mẹ chèo thuyền chở tôi đi và đến giờ tan học lại ra đón tôi về. Có một lần Mẹ chèo thuyền chở tôi đi học. Hôm đó trời mưa lất phất và gió thổi nhè nhẹ. Khi gần tới trường, một chiếc ca nô quân đội chạy băng qua với tốc độ khá nhanh để lại những gợn sóng to làm chiếc thuyền bé nhỏ bị chòng chành. Tôi bị mất thăng bằng và làm rơi chiếc cặp xuống dòng nước. Tôi chới với chồm qua thành chiếc thuyền nhỏ để níu lại chiếc cặp. Chiếc thuyền nhỏ ba lá mất thăng bằng và bị lật. Mẹ buông chèo và nhảy vội tới để bế tôi vào chỗ mô đất cao. Người tôi run lên vì lạnh. Mẹ vội phủ chiếc áo mưa quanh người tôi và ấp tôi vào lòng để truyền hơi ấm cho tôi. Tôi hỏi Mẹ có lạnh không? Me trả lời rất nhanh: “Không, Mẹ không saọ, Mẹ không lạnh!”. Hôm đó tôi bị trễ một giờ học và Mẹ thì bị cảm lạnh mấy ngày sau đó. Như vậy khi đó chắc Mẹ lạnh lắm nhưng… Mẹ đã nói dối! Thời gian đó, chiến tranh càng ngày càng khốc liệt. Điều này đã làm cho đời sống khó khăn thêm. Số lương công chức ít ỏi của cha tôi đã không còn đủ để trang trải cho cuộc sống của gia đình. Mẹ tôi đã phải vất vả đi vào những vùng sâu, nguy hiểm (hình như vùng Long Khốt) để mua hàng mang về chợ Kiến Tường bán thêm kiếm lời. Vất vả lắm nhưng Mẹ vẫn vui khi chúng tôi có thêm được cuốn vở mới hay một bữa ăn ngon hơn. Có lần thấy Mẹ hơi buồn sau một chuyến đi mua hàng. Hình như Mẹ bị mất hàng trong chuyến đi đó. Tôi gạn hỏi, Mẹ chỉ nói qua loa cho qua chuyện: “Mẹ không bị mất hàng, nhưng lần này không mua được hàng rẻ nên không có lời. Đi buôn thì cũng có lẫn này, lần khác con ạ!”. Sau lần đó, tôi không thấy Mẹ tiếp tục đi mua hàng nữa và tôi ngờ ngợ... Mẹ đã nói dối tôi! Khi tôi lên trọ học ở thành phố Mỹ Tho vì đường xá đi lại khó khăn nên Mẹ khuyên tôi cứ lo học đừng lo chuyện ở nhà. Thỉnh thoảng tôi cũng về thăm gia đình. Lúc này Me tôi hơi yếu và bi chứng huyết áp cao, chú y tá Tánh thường hay đến nhà đo huyết áp và cho thuốc Mẹ tôi uống. Có một lần, Phạm Văn Tuyên, bạn tôi, về Kiến Tường ghé thăm Mẹ tôi và cho tôi biết lúc này Mẹ tôi có vẻ yếu và mệt nhiều. Tôi vội viết thư về thăm Mẹ. Mươi ngày sau Mẹ hồi âm ít dòng cho biết Mẹ chỉ bị cảm nhẹ do thời tiết thay đổi và nay thì Mẹ đã khỏe rồi, huyết áp của Mẹ cũng trở lại bình thường. Tôi yên tâm và tiếp tục chăm chú học nhưng… chỉ hơn một tuần sau, vào một ngày cách đây hơn bốn chục năm. Tôi được tin Mẹ tôi bị đứt mạch máu và qua đời! Vâng, Mẹ lại nói dối tôi và đây cũng là lần nói dối cuối cùng của Mẹ !!! Đây chỉ là những lần nói dối của Mẹ mà tôi còn nhớ được. Tôi nghĩ, Mẹ còn nói dối anh em chúng tôi nhiều lần nữa. Để tạm ngưng bài tùy bút này, tôi xin mượn lời hát trong bài “Lòng Mẹ” của cố nhạc si Y Vân. Bài này chắc hẳn ai cũng có thể hát một đôi câu. Tình Mẹ, hai chữ đó càng suy nghĩ tới thì càng không thể ngăn nổi đôi dòng lệ. Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào, Tình Mẹ tha thiết như dòng suốt hiền ngọt ngào Lời ru êm ái như đồng lúa chiều rì rào, Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu …
Thương con thao thức bao đêm dài, Con đã yên giấc, Mẹ hiền vui sướng biết bao Thương con khuya sớm bao tháng ngày, Lặn lội gieo neo, nuôi con tới ngày lớn khôn...
Mai Khánh Thư - Phạm Doanh Môn (viết vôi sau khi dùng đìểm tâm Mother Day 13/5/2021) Người Chồng Không Chân DungLà đàn ông tức là mê rửa chén Mơ lau nhà và háo hức lau xe Làm đàn ông là tựa cửa đợi vợ về Nhanh nhẩu chạy ra đỡ làn, đỡ nón
Dịu dàng ngồi xuống bằng cánh tay năm ngón Hỏi nàng xem có uống nước cam không? Rồi bưng lên trên khay nhỏ màu hồng Nước giải khát, khăn lau tay, xí muội
Rồi trong khi nàng chân co chân duỗi Vừa nhấp môi, vừa đọc báo thời trang Ta tung tăng vào bếp mở làn Lấy các thứ bày ra bàn chuẩn bị
Nước tương này xếp vào ngăn gia vị Hành tím này xếp vào giỏ đồ khô Đậu hủ đây thì thả vào tô Còn rau sống bỏ vào thau rửa sạch
Cá chép tươi còn đang phành phạch Đánh vẩy rồi ta lấy thớt ra Tay cắt vây, mồm lại hát ca Làm việc nhà, đó là hạnh phúc
Bắc nồi lên tiện nay ta múc Nước từ trong máy lọc lưng lưng Bỏ cà chua, bỏ hành lá tưng bừng Ta sẽ nấu một nồi canh lịch sử
Trong khi đó vợ ta đang mặc thử Chiếc áo mới mua về, coi có đẹp chưa Ta vừa khen, vừa nạo cùi dừa Để rắc sẵn lên chén chè trôi nước
Ăn cơm xong cho nàng dùng mát ruột Và kèm thêm lát dưa hấu đẹp da Nồi canh sôi trong tiếng reo òa Ta thả cá, rồi làm luôn món mặn
Mở tủ lạnh ra, nhớ lời vợ dặn Rằng hôm nay nàng muốn ăn cua Rang với me, thêm dăm quả trứng rùa Ta nhanh nhẩu cho vào trong nồi hấp
Nhớ khi rang phải vặn cho lửa thấp Cua mới ngon và mới vàng đều Đang say sưa thì nghe tiếng nàng kêu “Nước tắm của em, anh yêu ơi, đâu nhỉ?”
Vớ chai dầu thơm trên tràng kỷ Ta vội vàng chuẩn bị khăn bông Dầu gội đầu, kèm theo cái lược hồng Mời nàng vào, không quên mở nhạc
Nàng bước vô, không hề kinh ngạc Vì chuyện này đã quá thân quen Ta nhanh tay mở khóa vòi sen Rồi sung sướng chạy ngay ra bếp
Và vui mừng soạn mâm sắp xếp Còn không quên mở lọ khế dầm Cùng pha sẵn ly trà sâm thơm phức Nàng bước ra, khăn bông quấn ngực
Như thiên thần sáng rực vẻ thanh cao Kéo ghế nhanh, nàng yểu điệu ngồi vào Khen ta là chồng ngoan, chồng tốt Ta ngây ngất không thốt được lời nào
Ta gắp cho nàng thêm món đồ xào Ngắm nàng ăn, lòng dạt dào cảm mến Chính giữa bàn hai ngọn nến lung linh Tỏa hào quang xuống góc nhà xinh
Hai tâm hồn trắng tinh hòa nhịp Ta nhai vội để còn nhanh kịp Vào trải giường và mở tivi Chờ nàng ăn xong, ta gọi thầm thì
Mời nàng vô đúng kỳ phim nhiều tập Nàng thong thả chiêu ly trà chống mập Trước khi xem trai Hàn Quốc ung thư Dưới chân nàng con mèo nhỏ gừ gừ
Còn xa xa ta hăng say rửa chén Vừa rửa kỹ ta vừa nhìn lén Thấy nàng đang khép mắt mơ màng Với lấy chăn hoa ta đắp nhẹ nhàng
Bàn tay ta dịu dàng khe khẽ Rắc vào chăn một chút dầu thơm Đặt cạnh nàng gấu bông nhỏ bờm xờm Vặn bé ngọn đèn rồi ta lui bước
Ta kiểm soát cửa sau, cửa trước Dắt xe vô và cho chú mèo ăn Đậy kỹ thức ăn để tránh thằn lằn Kiểm soát lọ đường, đề phòng bọn kiến
Rồi vươn vai ta hùng dũng tiến Vô phòng nàng, kéo nhẹ tấm rèm ra Cho ánh trăng xanh biếc ngọc ngà Phủ lên bóng nàng đang ngon giấc
Ta dịu dàng ngồi nhẹ như ngọn bấc Nói thì thầm ba tiếng “vợ yêu ơi” Nàng vừa yêu vừa đẹp nhất trên đời Ta thiếp đi nơi chân giường mát dịu…
Sưu tầm |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 14/May/2021 lúc 2:39pm | |
Chuyện Cái Áo Tơi – Nghèo Rớt Mồng Tơi
Nhưng chữ áo tơi vẫn chưa chịu chết hẳn! Nó đã ẩn náu vào tục ngữ từ thời còn thịnh hành và còn sống được đến bây giờ chính là nhờ cái thế mạnh của ngôn ngữ. Đấy là câu nói “nghèo rớt mồng tơi” đó các bạn ạ. Vậy “mồng tơi” là cái gì nhỉ? Có phải là cây rau mồng tơi xanh mướt, xanh dờn dùng để nấu canh với tôm khô ngọt lịm không? Thưa không. Bàn chuyện “nghèo rớt mồng tơi” ở đây thì ta phải kết hợp với cái áo tơi vì mồng tơi là một phần của áo tơi đó bạn. Số là, cổ áo tơi là nơi được chằm chắc chắn hơn cả vì nó là phần dễ rách nhất. Do đó người ta phải đi nhiều đường chằm gần sát nhau hơn phần dưới của chiếc áo, để chắc chắn hơn và cũng để nó cong lại, ôm được phần bờ vai của con người. Muốn thế thì phải vót mây cho nhuyễn, cho nhỏ. Nhưng dễ gì cọng mây mà nhuyễn như sợi chỉ cho cam, vì cái đốt chai cứng của sợi mây oan nghiệt nên nó không thể nằm sát lớp lá áo ở cổ được. Thế thì đành phải để sợi chỉ mây này nó làm nũng, nghĩa là cứ để nó gồ ghề ngang bỉnh một chút; thay vì đường chỉ mây cong đều đặn thì thỉnh thoảng nó lại nhọn như đỉnh núi hoặc lồi lõm khiến cả vùng cong này trông sù sì, lộm cộm giống như cái mồng con gà, con vịt xiêm cục mịch, hay là cái loại hoa mồng gà xấu xí. Rốt cuộc, người ta gọi cái vòng ôm bờ vai áo tơi là cái “mồng của áo tơi”, rồi gọi tắt thành “mồng tơi” cho nó khỏe. Mà vì có người nghèo quá, khi cái áo tơi rách, chưa sắm kịp cái áo khác thì cái mồng tơi còn sót lại trên vai cũng rớt nốt đi, nên đúng là “nghèo rớt mồng tơi” vậy. Ái chà! Ban đầu tôi chỉ định viết về cái áo tơi nhằm ghi lại cho các bạn thuộc các thế hệ sau biết thêm những cái hiếm hoi đã trôi vào quá khứ nhưng rong ruổi thế nào mà tôi lại rơi vào vó câu chữ nghĩa, cái phạm trù ngôn ngữ, ngữ ngôn phức tạp mồng mồng. Thôi chạm một chút rồi rút chân, nhưng cũng kịp giúp các bạn nào đã lỡ hiểu “nghèo rớt mồng tơi” là nghèo đến không có lá mồng tơi để nấu canh; hoặc như anh chàng hàng xóm cách cô hàng xóm “cái giậu mồng tơi xanh dờn” kia của ông thi sĩ Nguyễn Bính. Nói gọn cho nó đúng phép thì “mồng tơi” ở đây chính thị là cái mồng của Áo-tơi-lá chứ không hề là chiếc lá mồng tơi nấu canh giải nhiệt, hay làm hàng giậu chia cách chàng nàng. Than ôi cái tật sa đà của tôi, nói chuyện áo tơi nhưng kết thúc thành ra chuyện nghèo rớt mồng tơi. Thật rách việc! Đặng Phú Phong
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 14/May/2021 lúc 2:40pm |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 21/May/2021 lúc 10:47am | |
Bến Chiều.Gặp nhau sao quá muộn màng, Cánh bèo trôi dạt lất lây, Bây giờ tôi rất một mình, Một trăm cái bến sang ngang, |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 24/May/2021 lúc 9:48pm | |
Cứ mỗi hai tuần tôi lại vào “Nursing home” để thăm bà Julie, người
bảo trợ gia đình tôi từ trại tỵ nạn sang Mỹ. Lần này gặp tôi, bà hớn hở
báo tin: Ngân Bình |
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
IP Logged | ||
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22140 |
Gởi ngày: 26/May/2021 lúc 9:33am | |
Rời Bỏ, Một Câu Chuyện Thật Cảm Động
Người chồng sau khi kiếm được tiền trở về nhà lại muốn ly hôn
với vợ, cho rằng cậu con trai sẽ chọn sống cùng mẹ, thật không ngờ điều xảy ra
khiến người mẹ vô cùng bất ngờ.
Người chồng lên thành phố lớn kiếm tiền với lý do để vợ và con
có được cuộc sống sung sướng hơn. Người vợ đã bằng lòng, cô cùng cậu con trai
của mình tiếp tục sinh sống ở quê. Sau thời gian dài người chồng đi làm xa,
người vợ ở nhà nhớ nhung và luôn ngóng trông ngày chồng mình sớm trở về.
Thời gian đầu, người chồng thường gửi một chút tiền cho gia đình
và cũng hay gọi điện về thăm hỏi. Về sau, người chồng không những không gọi
điện mà đến tiền cũng không gửi nữa, dường như anh đã quên mất vợ và con trai ở
nhà. Người vợ ngày càng sốt ruột và lo lắng, hàng ngày nghe ngóng hỏi han tin
tức của chồng khắp nơi, nhưng vẫn biệt vô âm tín. Không có cách nào khác, cô
đành mở một sạp bán trái cây, hàng ngày đều đi sớm về muộn nhưng tiền kiếm được
cũng không nhiều.
Ba năm trôi qua, thật không ngờ, người chồng đột nhiên trở về
nhà... Người vợ không thể ngờ rằng, người chồng trở về để... Ly hôn! Anh chồng
lái một chiếc ô tô con trở về, tất cả mọi người đều cho rằng nỗi vất vả của
người vợ từ đây sẽ kết thúc và những tháng ngày chờ mong thật không uổng phí.
Thế nhưng, đêm hôm đó, người chồng nói với vợ là anh trở về để
ly hôn, vì anh đã có người con gái khác. Anh chồng thừa nhận thẳng với vợ, hai
người họ đã sống chung với nhau trong nhiều năm, và bây giờ anh không còn tình
cảm với cô nữa. Những lời nói ấy như sét đánh ngang tai, cô hỏi chồng:
"Anh thực sự không còn tình cảm với em sao? Anh có biết rằng, bao năm qua
ngày nào em cũng mong chờ anh trở về không?”
Người chồng nói với vợ, anh không muốn cô ấy phải chờ đợi. Anh
còn nói, ngay bây giờ hai vợ chồng sẽ ký đơn ly hôn. Anh còn nói mình đã kiếm
được một chút tiền nên sẽ đưa cho vợ, xem như để đền bù tổn thất mà cô ấy phải
chịu. Người chồng xem ra kiên quyết đòi ly hôn và người vợ cũng hiểu ra chồng
mình đã thay lòng đổi dạ, sau khi suy ngẫm và đồng ý, cô nói: "Vậy con của
chúng ta phải làm sao đây? Em không muốn làm tổn thương con”. Người chồng nói:
“Cứ thuận theo ý nó, nó muốn ở cùng với ai thì ở”.
Cô nghĩ, con trai nhất định sẽ chọn ở cùng cô, bởi cô và con trai
đã luôn ở bên nhau từ trước tới giờ. Hơn nữa, người chồng đã đi xa nhiều năm
như vậy, con không gần gũi bố, nên không thể có khả năng con sẽ chọn ở cùng bố.
Người vợ tin chắc con trai sẽ chọn ở cùng mình, nhưng không ngờ...
Ngày ly hôn, quan tòa hỏi cậu bé muốn ở cùng với mẹ hay ở cùng
với bố? Không ngờ, cậu bé trả lời: Con muốn ở cùng với bố!”.
Câu trả lời của cậu bé, khiến mọi người đều chấn động, quan tòa
hỏi cậu: “Vì sao cháu muốn ở cùng với bố?”
Cậu bé cười và nói: “Vì bố cháu có nhiều tiền!”
Lời nói của cậu bé rất thật, đúng là bố cậu có tiền, vì thế nên
anh sẽ có thể mua được cho con trai rất nhiều đồ ăn nó thích, và còn có thể mua
cho con trai nhiều đồ chơi nữa. Ngược lại, khi ở với mẹ, nó đã trải qua một
cuộc sống nghèo khổ, mẹ không bao giờ cho nó tiền tiêu vặt, cũng không được mua
đồ ăn mà nó muốn, càng không bao giờ được mua một món đồ chơi yêu thích. Thậm
chí khi nó muốn ăn một loại quả nào đó, thì mẹ cũng không tùy tiện cho nó ăn.
Đôi lúc vì sự nghịch ngợm của nó, người mẹ lại mắng và đánh nó, chắc chắn trong
lòng, mẹ rất là đáng ghét, cho nên nó chọn ở cùng bố là điều đương nhiên.
Thế nhưng mà, người mẹ lại không chấp nhận được điều này, cô hỏi
con trai: "Con trai, tại sao con lại không lựa chọn sống cùng với mẹ chứ?
Ở cùng với mẹ, từ nay về sau, mẹ có thể mua cho con đồ ăn vặt, cũng có thể mua
cho con đồ chơi nữa...” Nhưng đứa bé lắc đầu nói: "Con không thích mẹ”.
Người chồng nghe xong, cười đắc ý, xem ra, hai ngày trước anh ta
mua cho nó đồ chơi, đồ ăn, là việc làm thật đúng đắn! Hai ngày trước, anh ta đã
cố gắng thiết lập mối quan hệ với cậu con trai, là vì anh ta nghĩ đến con trai,
người vợ hiện tại của anh ta không muốn sinh con, mà anh ta thì lại mong muốn
có một đứa con.
_Hôm đó, người vợ ở ngay trước mặt mọi người mà nước mắt lưng
tròng, ruột gan cô như đứt ra từng khúc, vì cô không thể ngờ, người con mà cô
luôn quan tâm và chăm sóc lại có thể nói rằng “Con không thích mẹ”, vào lúc
quan trọng nhất, đứa con thân yêu lại có thể từ bỏ cô, giờ khắc đó, cô vô cùng
tuyệt vọng và chỉ nghĩ đến cái chết. Thế nhưng, khi ngẫm nghĩ lại, mình phải
sống tốt, không chừng một ngày nào đó con trai cô sẽ không thể chịu được sự
ngược đãi của mẹ kế mà quay trở về bên cô. _
Lúc cậu con trai đi, cô đã mua đồ ăn vặt và đồ chơi cho con,
nhưng người mẹ lại một lần nữa không thể ngờ được, cậu con trai lại có thể đem
tất cả những món đồ đó ném xuống dưới xe. Thậm chí, cậu còn nói với bố mau
chóng lái xe đi vì không muốn nhìn thấy mẹ nữa. _Người vợ nhìn theo chiếc xe
rời xa mà khóc nức nở.
Kể từ đó, cô phải sống lẻ loi một mình. Hàng ngày, cô vẫn đi sớm
về muộn và bày bán sạp hoa quả, có điều việc làm ăn buôn bán của cô kém đi so
với trước đây rất nhiều, bởi vì cô luôn luôn không yên lòng, trong lòng cô lúc
nào cũng nhớ đến con trai mình. Cô không biết nó sống có tốt hay không . Rất
nhiều lần, người vợ đột nhiên đẩy sạp trái cây quay về nhà, chuẩn bị đi lên
tỉnh tìm con trai, thế nhưng khi đi đến nhà ga cô lại đắn đo , bởi vì cái tỉnh
thành này to như vậy, cô lại càng không biết phải đi đâu mới có thể tìm được
con trai. Có thể con trai cô có khả năng không còn ở trong tỉnh thành này nữa,
cho dù cô có đi tìm thì cũng chỉ phí công vô ích.
Biên lai gửi tiền bí ẩn, không ai khác lại từ cậu con trai !
Một hôm cô nhận được tờ biên lai chuyển 15 triệu, nó được gửi
đến từ tỉnh thành, người gửi tiền chỉ ghi: "I love you "- khiến cô
không sao hiểu nổi. Cô không biết được ai là người đã gửi tiền cho mình nên
không dám đi rút tiền. Không ngờ, một tháng sau, cô lại được nhận thêm tờ biên
lai gửi tiền như lần trước..
Điều này giống như có người đang viện trợ cho cô, nên lần này cô
đã đi rút tiền. Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến sau này khi đã biết ai là người
gửi tiền cho mình thì sẽ đem tiền này trả lại cho người đó. Từ đó về sau, hàng
tháng cô lại nhận được một tờ biên lai gửi tiền 15 triệu , hơn nữa mỗi lần gửi
tiền đều ghi " I love you ". Bản thân rất muốn biết người gửi tiền
cho mình là ai, nhưng địa chỉ người gửi chỉ có tên đường phố mà không có số
nhà, khiến cô đành bó tay..
Đến Tết Nguyên đán, cô lại nhận được một lá thư với nội dung
:" Mẹ kính yêu của con ! Mẹ có khỏe không? Con biết mẹ rất yêu rất yêu
con, con đã rời khỏi mẹ, đã khiến mẹ không quen và rất nhớ rất nhớ con...Mẹ của
con !
Thực ra con cũng rất yêu rất yêu mẹ, rời xa mẹ con cũng rất
không quen, con cũng nhớ mẹ rất nhiều . Mẹ ơi , con cũng biết rõ trong lòng mẹ
rất khó chịu và buồn tủi vì lúc trước con chọn sống cùng với bố. Mẹ có biết
không, lúc đầu sở dĩ con lựa chọn sống cùng với bố là vì muốn được giảm bớt
gánh nặng cho mẹ, đồng thời con ở bên cạnh bố thì sẽ có thể xin tiền của bố,
sau đó gửi tất cả cho mẹ. Như vậy mẹ không cần phải đi sớm về muộn để mà bán
hoa quả nữa. Mẹ ơi, mẹ hãy sống thật tốt nhé ! Đừng lo lắng cho con, sau này
con sẽ trở về với mẹ. Mẹ suốt đời là người mẹ tốt nhất của con, con vĩnh viễn
cũng sẽ không rời xa mẹ . Mẹ hãy đợi con lớn lên trưởng thành, con sẽ đón mẹ
đến ở cùng với con, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mẹ nhé! "
Cầm lá thư trong tay, người mẹ nước mắt giàn giụa. Hoá ra con
trai cô chưa bao giờ có ý nghĩa sẽ rời bỏ cô. Hoá ra, trên đời này có một kiểu
rời bỏ mà lại không phải thật sự là rời bỏ , mà là để được gần nhau hơn, cho ta
nhiều yêu thương hơn...
Sưu tầm
|
||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
||
IP Logged | ||
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |