Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 12/Apr/2021 lúc 9:11am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Apr/2021 lúc 12:11pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Apr/2021 lúc 11:03am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Apr/2021 lúc 2:23pm

TÌNH YÊU KHÔNG CHIẾN TUYẾN.

4079%20TinhYeuKhongChienTuyenTrHLam 

     Trần Hoài Lam - Tác giả của bài viết này từng là một sĩ quan QLVNCH, đang cùng gia đình định cư tại Hoa Kỳ theo diện HO-20. Ông nhớ về một kỷ niệm sâu sắc trong cuộc đời binh nghiệp của chính mình:

    Có một nữ chiến binh VC bị thương trong một trận chiến đẫm máu đã được ông cứu chữa. Sau chiến tranh, người nữ chiến binh VC ấy đã vào tận trại cải tạo tìm thăm người cựu sĩ quan QLVNCH. Khi được tự do, 2 người đã thành vợ chồng và họ sang Mỹ sinh sống…

     Câu chuyện của 2 người lính từng một thời  là “kẻ thù” của nhau, ngỡ như chỉ có trong tiểu thuyết, thật cảm động, đầy tính nhân văn và vượt qua những bất đồng về lý tưởng. Nó chứng minh một điều không phải ta dễ dàng nhận ra: Trong chiến tranh, trái tim yêu thương sẽ chiến thắng sự hận thù, dù ở bên kia chiến tuyến!

"Sau 3 ngày quần thảo ác liệt với đối phương, chúng tôi mới chiếm được mục tiêu. Một đơn vị VC thuộc tỉnh Bến Tre đã bị xóa sổ, nhưng đơn vị của chúng tôi cũng bị thiệt hại nặng nề không kém!

     Trung đội 4 của tôi được lệnh bung rộng ra kiểm soát từng hầm hố, từng công sự của đối phương. Cảnh vật hoang tàn đổ nát, những thân cây dừa bị mảnh đạn pháo binh băm nát lỗ chỗ. Hầu như không còn chỗ nào nguyên vẹn, mùi thuốc súng nồng nặc khó chịu vẫn còn vương lại nơi đâỵ.

Tôi với Kính, người mang máy truyền tin, cẩn thận từng bước trên bờ mương nhỏ.

Chợt Kính giơ tay ra hiệu:

- Sếp ơi! Coi chừng, hình như có người trong lùm cây đàng kia.

- Tản rộng ra, theo dõi kỹ chung quanh và coi chừng trái nổ gài lại đó.   

     Tôi ra lệnh cho Kính xong là lom khom phóng qua những thân cây nằm ngổn ngang trên mặt đất. Khẩu M16 lên đạn sẳn sàng. Kính theo kế bên hông.

Những tiếng rên nho nhỏ từ trong lùm cây rậm rạp, ngày càng nghe rõ dần…

- Một nữ “Vi xi”! - Kính nói nhỏ.

     Kinh nghiệm chiến trận cho tôi biết không bao giờ hấp tấp trước mọi tình huống. Có thể đối phương gài mìn bẫy xung quanh, hoặc gỉa vờ bị thương để dẫn dụ đối phương tới gần rồi sát hại.

     Giơ ngón tay ra hiệu lệnh và chỉ vào lùm cây, tôi quan sát lần nữa rồi rón rén bước nhẹ, đằng kia thằng Kính lăm le khẩu súng trên tay trông chừng. Tôi lấy mũi súng vạch đám lá, một cô gái còn rất trẻ trạc độ 18 - 19 tuổi, tóc tết đuôi sam, nằm gối đầu lên chiếc ba-lô mầu “cứt ngựa”, vai trái bị trúng đạn máu tuôn ra ướt đẫm, mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẩn không ngớt rên rỉ:

- Nước… Nước… Cho tôi miếng nước.

     Trước tình trạng nguy hiểm đến tính mạng của cô địch quân sau khi ngừng tiếng súng, việc đầu tiên là phải cầm máu. Tôi lấy băng cá nhân lau nhẹ trên vết thương. Đoạn dùng lưỡi lê cắt khoảng áo trên vai, đỡ cô ngồi dựa vào người, tôi đoạn bảo Kính:

- Mày băng dùm cho tao, nhớ nhẹ taỵ!

- Ông nhân từ quá, gặp em đi một mình là con nhỏ này tiêu đời! - Kính vừa băng vừa cằn nhằn.

     Tôi im lặng không nói gì. Thằng Kính cũng có lý. Những người lính ra trận làm sao tránh khỏi thương vong. Liệu VC có nhân từ với những người anh em của tôi không?

- Nước… Cho tôi xin miếng nước.

- Đ. Mẹ … Câm miệng lại!

     Kính văng tục và gầm ghè giận dữ. Tôi lừ mắt nhìn người đệ tử ra vẻ không hài lòng.

- Mày đừng nói như vậy, với một người sắp chết, mình đừng nuôi thù hận nữa. Thôi mày ra ngoài trông chừng cho tao đi!

    Tôi lấy cái khăn màu tím cột trên vai áo (dấu hiệu nhận diện của đơn vị) thấm chút nước rót từ bình tông lau nhẹ trên mặt cô gái. Tôi ngẩn người trong giây lát vì sắc đẹp của nữ địch quân: khuôn mặt thanh tú với hàng mi cong vút nhất là sống mũi cao nôm cô phảng phất như minh tinh màn bạc. Dù trắng xanh vì mất máu, nhưng cô ta vẫn có nét thu hút đặc biệt...

Ghé bình tông nước vào miệng cô gái, tôi nói nhỏ:

- Cô uống đi, nhớ từ từ từng chút một.

Cô gái ngoan ngoãn nghe lời như một em bé, rồi thều thào:

- Cám ơn ông nhìều - Giọng cô nói yếu ớt và mệt mỏi.

- Tôi sẽ tiêm cho cô 2 mũi thuốc trụ sinh và cầm máu, cố chịu đau nghe.

- Không cần đâu, làm phiền ông nhiều rồi. Vả lại tôi cũng sắp chết...

- Tầm bậy, vết thương này đâu có gì nguy hiểm!

- Xin ông đừng an ủi như vậy. Hồi nãy ông nói tôi sắp chết...

- Tại vì… Tại vì… Tôi không muốn lính của mình ăn nói kỳ cục như vậy.

    Cô gái mở mắt nhìn tôi với vẻ cám ơn, trong đáy mắt chứa nhiều điều muốn nói. Lâu lắm cô lại thều thào:

- Bây giờ ông sẽ làm gì với tôi? Bắn một phát súng có lẽ nhẹ nhàng hơn là giao tôi cho cấp trên của ông.

Thật tình tôi không biết trả lời sao với cô, chưa kịp phản ứng thì cô tiếp:

- Tôi sinh ra ở miền đất mênh mông sông nước này. Ba má tôi đều đã chết vì bom đạn Mỹ. Hãy để thân xác tôi cũng vùi xuống đất mẹ quê hương. Ông đừng giao tôi cho ai hết. Tôi xin ông…

- Thôi được rồi, tôi sẽ làm theo lời yêu cầu của cô. Nhưng trước nhất hãy để tôi tiêm thuốc cái đã, đừng bướng bỉnh như vậy.

     Cô gật nhẹ đầu mà không nói lời nào. Kéo ống tay áo lên, lộ làn da trắng nõn nà. Tôi chăm chú chích mũi Penicilline mà không thấy má của cô thoáng đỏ vì hổ thẹn mà chỉ thấy cô nhăn nhó suýt soa vì đau, tôi bật cười:

- Cô cũng là lính, đã đánh trận bị thương, bị bắn không đau, chỉ có mũi kim bé tí tẹo mà cô rên rỉ, nhăn nhó như…

- Sao không đau, ông muốn nói tôi như… khỉ chứ gì?

     Cô cướp lời. Tôi cười trừ, đỡ cô gái nằm xuống ngay ngắn trên mấy tầu lá chuối rồi đứng dậy lấy trong ba-lô mấy hộp lương khô, bình nước đầy và cuộn băng cứu thương, tất cả đặt bên cạnh cô rồi nghiêm nghị nói:

- Đơn vị tôi sẽ di chuyển đi nơi khác bất cứ lúc nào để tìm các đồng chí của cô. Những thứ nầy cần thiết cho cô, tôi hy vọng người của cô sẽ trở lại tìm và cứu sống đồng đội của mình.

      Tôi lấy khăn nhúng nước lau mặt cho cô đoạn cẩn thận lấy mấy tàu lá dừa che kín lại cô VC đang nằm.

- Này… Ông tên là gì vậy?

- Có quan trọng lắm không?

- Ít ra sống hay chết tôi còn biết tên người đã đối xử tốt với mình chứ.

- Vậy thì cô nói với Diêm Vương gã đó là Lam, Trần Hoài Lam, và cô xin với ổng cho tôi tai qua nạn khỏi trong chiến tranh này!

Tôi nghe tiếng cô cười nhỏ cùng tiếng nói thật nhẹ:

- Dạ, Quyên đêm nào cũng sẽ cầu nguyện cho ông Lam tai qua nạn khỏi.

    Quyên, người con gái mà tôi gặp gỡ một lần, và chỉ một lần duy nhất trong cuộc đời kế từ đó. Bước chân người lính như tôi đã qua mọi đoạn đường đất nước, những trận đánh đẫm máu bằng cái chết của đôi bên lên rất cao. Vài lần bị thương nặng nhẹ nhưng tính mạng vẫn còn giữ được, phải chăng Quyên hằng đêm cầu nguyện cho tôi được tai qua nạn khỏi như nàng đã hứa.

    Đất nước hoà bình, tiếng súng lặng im, những người từng là sĩ quan QLVNCH như tôi và bạn bè khác dù không bị trả thù, “tắm máu”, nhưng đều phải ra trình diện, rồi tập trung đi trại cải tạo...

    Một ngày đẹp trời, trại Bù Gia Mập, nơi tôi đang “lao động là vinh quang” có cơn bão rừng rất lớn, mọi người được phép nghỉ tại lán. Anh Đan, khối trưởng nhận thư từ Quản giáo phân phát cho anh em. Là một kẻ không thân nhân, không họ hàng, tôi lảng đi nơi khác cho đỡ tủi thân.

- Trần Hoài Lam có thư!

     Cả phòng xôn xao ngạc nhiên vì ai cũng biết tôi là thằng “mồ côi”, là “con bà Phước”, danh từ ám chỉ những kẻ không có ai thăm viếng lẫn thư từ.

    Rất ngạc nhiên tôi nghĩ thầm trong bụng có lẽ trùng tên với một người nào đó nên im lặng.

- Trần Hòai Lam có thư!

Người khối trưởng lập lại với vẻ khó chịu.

Tôi dè dặt bước tới trong trạng thái hoang mang.

- Có thật là của tôi không anh Đan?

- Tên anh rành rành trên phong bì làm sao sai được. Thôi nhận đi cho tôi còn làm việc, nếu có sai thì cho tôi biết.

    Cầm lá thư tôi lật qua lật lại, xem kỹ có phải đúng tên mình không. Hoàn toàn đúng nhưng tuồng chữ lạ hoắc và cái tên cũng chưa bao nghe qua, nhưng một điều chắc chắn người viết là phái nữ, nét chữ mềm mại thẳng đứng nhưng rõ ràng. Trần Hoài Quyên, thật là lạ, trùng họ, trùng chữ lót, chỉ khác tên. Tôi tứ cố vô thân làm gì có họ hàng.

Tôi hồi hộp đến run rẩy mở ra đọc:

Anh Lam! Có lẽ anh ngạc nhiên lúc nhận thư của Quyên, người con gái xa lạ gởi đến cho mình, nhưng khi em nói câu này chắc chắn anh hình dung Quyên là ai: Đi lính bị thương, bị bắn không đau, chỉ mủi kim bé tí teo này mà nhăn nhó rên rỉ như…”.

     Đọc mấy dòng chữ trên, tôi lặng người rất lâu, bàng hoàng và xúc động hơn bao giờ hết khi nhớ lại trong trận đánh ấy, một nữ VC khuôn mặt bê bết sình đất, tóc tai rũ rượi gối đầu trên ba lô nhỏ, ánh mắt thất thần khi tôi đến gần rồi nhẹ nhàng lấy khăn lau cho cô, khuôn mặt thiên thần trong sáng hiện ra…

“Đúng như anh nói, đêm hôm ấy đồng đội đã mang em ra khỏi nơi mù mịt khói lửa và chữa trị ở bệnh viện đã chiến. Sau khi rời khỏi bệnh viện, em xin về đơn vị thành phố để họat động…

     Chính hành động của anh đã làm thay đổi quan niệm của em. Những người đối đầu không hẳn đều tàn ác, bằng chứng là anh. Anh đối xử thật tốt, thật nhân đạo với “kẻ thù”. Dù rằng thuộc hạ của anh nói đúng, không biết bao người đã ngã xuống vì những viên đạn của đối phương, mà có thể trong đó có cả em từng bắn ra.

      Hòa Bình tái lập, nhưng em không vui vì nhiều người còn tư tưởng hận thù. Em rất buồn vì biết anh đang đi cải tạo... Nhưng em không thể nào quên anh. Vì thế, em đã cậy cục, tìm kiếm tin tức của anh qua các trại học tập. Trời không phụ lòng người, rốt cục em cũng tìm ra anh. Anh Lam! Còn nhớ những gì em đã nói trước khi anh từ gĩa ra đi không: Quyên đêm nào cũng sẽ cầu nguyện cho ông Lam tránh được mũi tên hòn đạn”.

      Em đã cầu nguyện như vậy mỗi đêm để ơn trên ban mọi điều lành đến cho anh tai qua nạn khỏi đúng như lời đã hứa. Em đang thu xếp công việc để đến thăm anh kỳ tới. Mong được găp lại anh. Hy vọng đừng làm mặt lạ với Quyên".

     Từ đó tôi không còn là người cô độc nữa, Quyên thăm đều đặn, lần nào cũng khóc, giọt nước mắt long lanh trên má làm tôi xúc động muốn khóc theo.

     Ân tình của em làm sao tôi báo đáp cho nổi, cho tới khi tôi được tự do và làm thủ tục sang Mỹ sinh sống…

Tôi đã cầu hôn với Quyên và em đồng ý.

      Quyên bây giờ là mẹ của bầy con 3 đứa kháu khỉnh, xinh đẹp. Em chu toàn nhiệm vụ của người vợ hiền, người mẹ nhân ái. Sống ở xứ người văn minh tân tiến nhưng Quyên vẫn là của tôi dạo nào, vẫn áo bà ba và sợi thung buộc trên tóc. Những đêm con cái ngon giấc, em qua nằm kế bên tôi thủ thỉ trò chuyện tâm sự:

- Quyên à, em thương anh từ lúc nào.

- Kỳ cục, ai mà nhớ, hỏi bậy bạ không à”. Em mắc cở phụng phịu.

- Vậy thì thôi anh không hỏi nữa. Tôi làm bộ giận dỗi quay mặt đi nơi khác.

- Thôi đừng giận nữa, em nói, nhưng cấm không được cười à nha…

     Quyên bắt tôi thề thốt đủ mọi điều rồi mới nói:

- Em yêu từ lúc anh kéo tay áo lên để tiêm thuốc. Mắc cỡ muốn chết, đã vậy còn ghẹo người ta này nọ. Anh biết không, cái khăn màu tím ngày đó anh lau mặt cho, em giữ mãi trong người, đi đâu cũng xếp lại bỏ vào túi áo, lâu lâu mở ra xem sợ rớt mất.

Tôi cảm động hôn lên trán vợ, không ngờ cô yêu thương mình đến như vậy:

- Anh biết không, có một hôm em giặt xong phơi ở hàng rào gió thổi mất tiêu.

     Trời đất, em khóc mấy ngày trời, bỏ ăn, bỏ ngủ, đi tìm nó. Không hiểu sao nó lại về với em, đứa bạn nhặt được mang trả lại. Nó nói cái khăn này bay tới tận khu ủy, cách đó gần 5 cây số. Em tin rằng anh luôn luôn bên cạnh để giúp em vượt qua nguy hiểm.

     Hôm bị thương nếu gặp người khác có lẽ cuộc đời của em không biết ra sao. Có lẽ bị chết không chừng.

     Quyên ngủ say bên vai tôi, tiếng thở nhẹ nhàng êm ái. Một điều huyền diệu khó tin nhưng thật sự là vậy. Phải chăng duyên số đưa đẩy để tôi gặp em trong hoàn cảnh đó. Đúng như Quyên nói, nếu gặp người khác em có thể bị bắn chết hoặc chết vì vết thương. Hôn lên trán vợ, tôi thì thầm:

- Duyên nợ trời định em ạ.

Bên vai tôi, Quyên ngủ ngon lành khuôn mặt thiên thần không gợn chút bụi trần.

Tình yêu và hạnh phúc của chúng tôi đã đi qua chiến tranh như thế!

Trần Hoài Lam.

 Nguồn "Trái tim người lính."

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Apr/2021 lúc 8:52am
KHÓC BẠN

Vì%20sao%20em%20bị%20đau%20cơ%20sau%20khi%20uống%20bia?

Tao mầy chia tay một buổi chiều
Ly bia chưa cảm bước chân xiêu
Mà nắng như say lời tâm sự
Thôi ngày gặp lại nói được nhiều

VNPHOTO.net%20Forum


Nhưng có nói nhiều cũng bấy nhiêu
Bụi mờ khói thuốc mắt cay nhiều
Mầy ước được về sông quê ngoại
Uống ngụm nước nguồn tuổi thơ yêu

Diều,%20đừng%20buông%20tay%20và%20sẽ%20bay%20lên

Tao về Vùng Bốn tiếng sáo diều
Đồng xanh bát ngát cánh cò yêu
Mầy thèm tiếng võng giăng bờ trúc
Tao thèm nghe mẹ hát ru chiều



Mầy về Quảng Trị nhận chiến công
Đi trong sương muối ruộng úa đồng
Còn tao lội suốt phèn thâm móng
Tóc dài lấy kéo phát là xong

Nhói%20lòng%20ảnh%20khói%20lửa%20cho%20thấy%20sự%20khốc%20liệt%20của%20chiến%20tranh%20Việt%20Nam%20-%20%20Doanh%20nghiệp%20Việt%20Nam


Định Tường, Quảng Trị thời binh biến
Chạy trong khói lửa,ngủ khi đi
Đêm nay cũng như ngày nhìn cơn trốt
Mắt nhìn một phía mặt chai lì
BƯU%20ĐIỆN%20VĂN%20HÓA%20XÃ%20BÌNH%20THỚI:%20Thảm%20kịch%20Chiến%20tranh%20Việt%20Nam%20qua%20triển%20lãm%20%20ảnh%20của%20AP

Có lúc tao mầy ngầm hiểu được
Chiến tranh tàn nhẫn chẳng từ ai
Súng đạn vô tình vô tình đời khép lại
Mới vừa trò chuyện đã chia tay
truyen%20ngan%20|%20Viet%20Luan%20-%20Báo%20Việt%20Luận

Mầy có yêu một người em gái
Cũng ở làng thôn cùng xóm nghèo
Hai bên tổ chức làm lễ cưới
Chú rễ ngực đầy chiến công đeo

Trả%20lời%20đúng%207%20câu%20hỏi%20chứng%20tỏ%20bạn%20đã%20uống%20rượu%20bia%20đúng%20cách%20-%20VnExpress%20%20Sức%20khỏe


Nhớ nhất lần cuối tao với mầy
Saigon nắng đỗ trên phố gầy
Cùng với thằng Sang trong quán nhỏ
Rượu bia xả láng gục tại quầy

Top%2012%20phim%20chiến%20tranh%20"bom%20tấn"%20mà%20bạn%20không%20nên%20bỏ%20qua

Quá chua cay khi được tin mầy
Nóng lòng cứu bạn “tháo đường vây “
Cuộc đời sao ngắn đau vô tận
Cho tao một phút tưởng niệm mầy!


(Bộ ba bạn thân D Đ L, NTS và NPVL )
NPVL.Update 2021


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Apr/2021 lúc 9:05am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Apr/2021 lúc 3:46pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 20/Apr/2021 lúc 3:06pm

Tiết Nhơn Quý 

 

Trước ngày 30 tháng tư 1975, trong cơn sốt di tản, tôi chen lấn đẩy được vợ con lên trực thăng.  Thằng Mỹ đen thòng người xuống,  vừa kéo tôi lên vừa la lớn cho đồng bọn : ‘’Bốc lên! Bốc nhanh lên! Đầy ứ rồi!‘’ Chân tôi vừa chạm sàn trực thăng thì vợ tôi làm rớt cái xắc da xuống đám ngừơi đang xô đẩy nhau phía dưới.  Như cái máy,  tôi phóng xuống theo ! Khi tôi giành giựt lại được cái xắc thì chiếc trực thăng đã bay đi xa. Tôi ôm cứng cái xắc trứơc ngực,  hổn hển nhìn theo mà nghe chết điếng trong lòng…

Nhờ bị rớt lại như vậy mà tôi còn giữ được nhà cửa xe cộ.  Bởi vì những nhà khác -nhà những người đã di tản- đều bị đồng bào hôi của,  rồi sau đó là bị Nhà Nước cách mạng tiếp thu. Cũng là một hình thức hôi của,  nhưng…  cao cấp hơn !

Rồi nhờ cái xắc của vợ tôi với mớ nữ trang và đô la mà tôi làm lại cuộc đời chẳng khó khăng gì mấy.

Hồi thời trước, tôi làm chuyên viên điện toán cho một hãng xuất nhập cảng lớn ở chợ cũ.  Bây giờ, sau thời gian đi hội họp học tập để nghe cán bộ phát biểu dong dài với những từ ngữ lạ hoắc,  nghe…  ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm, vậy mà tôi cũng hiểu trắng được rằng cách mạng là đổi đời và hiểu ngầm rằng: muốn sống trong chế độ mới mình phải lột cái xác cũ ra chôn giấu đi,  và muốn sống yên ổn trong thời buổi này,  mình phải biết làm…  thợ lặn,  nghĩa là đừng có trồi đầu ra cho thiên hạ để ý,  nhứt là chánh quyền.  Vậy là tôi quyết định đổi nghề: tôi đem gia đình thằng Sáu, đứa cháu kêu tôi bằng bác, về cư ngụ với tôi,  rồi chúng tôi lập Tổ May Thêu. Chạy vòng ngoài là thằng Sáu với chức tổ phó; tổ viên là vợ và hai đứa con gái của nó,  cộng thêm hai người chị vợ nó; còn tôi thì làm tổ trưởng,  nghĩa là ngồi không uống trà,  hút thuốc,  ký tên,  đi họp…

Sau tháng tư năm 1975, không phải chỉ có mình tôi đổi nghề.  Phần đông người dân miền Nam đều đổi nghề,  nhứt là ở các đô thị.  Chẳng ai bảo ai,  cũng chẳng thấy ai khuyên ai,  họ tự động đổi nghề một cách tự nhiên và đều khắp,  giống như theo một thời trang đổi kiểu áo quần! Và cũng chẵng có một mải mai mặc cảm.  Cho nên thấy giáo sư đi đạp xích lô,  thấy thầy giáo đi làm thợ hồ,  thấy lơ xe đò là thợ bạc hồi thời trước, thấy chị bán nước mía là cựu nhân viên ngân hàng…  v. v. kể không hết. Và cái nghề được nhiều người chọn nhứt là nghề mở quán cà-phê vỉa hè! Dễ quá! Chỉ cần đặt trước nhà mấy cái bàn mấy cái ghế…  vậy là thành quán! Cho nên thấy đường nào cũng có,  xóm nào cũng có,  xó xỉnh nào cũng có.  Nhiều khi hàng quán nằm khích nhau một dọc, vậy mà chẳng thấy ai phàn nàn ai! Làm như trong cuộc đổi đời vĩ đại này,  người dân miền Nam dễ thông cảm với nhau hơn hồi trước!

Sau cách mạng,  có những nghề bỗng nhiên biến mất trong sanh hoạt hằng ngày.  Điển hình nhứt là nghề coi tay coi tướng và nghề đấm bóp (cũng gọi là tẩm quất). Có người…  ác ý nói rằng cách mạng rất sợ bị lộ chân tướng nên mấy thầy tướng số đều bị ‘’ đì ‘’hết,  còn tẩm quất là nghề…   chuyên chính của Đảng và Nhà Nước,  họ giữ độc quyền dùng nó để đần những phần tử xét lại hay phản động đã bị họ bắt nhốt…  thì sức mấy mà người dân được hành nghề này!

Một tối đó, trong khi tòn ten trên võng hút thuốc sau bữa cơm, tôi bỗng nghe tiếng rẹt rẹt rẹt từ đằng xa.  Đó là tiếng của những nút khoén đập dẹp xõ xâu mà mấy ông tẩm quất vừa đi vừa lắc để…  rao hàng.  Ngạc nhiên,  tôi nhỏm dậy lắng tai nghe.  Đúng rồi !Đúng là tiếng lắc nút khoén của ông tẩm quất.  Hồi thời trước,  ông tẩm quất xóm tôi thường đi lắc như vậy đêm đêm. Và ổng đấm lưng tôi đều đặn mỗi tháng hai lần.  Sau giải phóng,  không nghe ổng lắc rẹt rẹt nữa.  Tôi nghĩ chắc ổng cũng đã đổi nghề như thiên hạ.  Nào dè…

Tôi vui mừng bước nhanh ra cổng,  gọi : ‘’Đấm bóp! Đấm bóp!‘’. Có tiếng dạ từ đàng xa,  rồi một người đạp xe lại. Thì ra không phải ông tẩm quất mà tôi quen. Người này cũng trộng tuổi như ông kia,  cũng gầy gầy như ông kia,  nhưng cao lớn hơn nhiều.  Ổng mặc sơ-mi ngắn tay và quần sọt,  đeo ngang hông một túi vải nhỏ.  Lỡ gọi rồi,  tôi đành mở cổng cho ổng vào mà phân vân tự hỏi : ‘’Không biết ông này ở đâu ra? Nhứt là trong thời buổi mà thiên hạ chạy ăn hằng bữa,  ai đâu mà đưa lưng cho ổng đấm? Với lại không biết ổng thiệt có nghề đấm bóp hay là thứ…   ba trợn để kiếm cơm? Bởi vì bây giờ cái thứ đó cũng đông lắm!‘’

Vào nhà,  tôi gọi mấy đứa nhỏ trải một chiếc chiếu ở hàng ba rồi tôi tự động nằm xuống đó sau khi cởi quần áo ngoài chỉ còn mặc cái quần đùi.   Ông đấm bóp bỏ đôi giép nhựt ở tam cấp,  bước vào nhà nhìn quanh rồi nói : ’’Xin phép cho tôi cởi áo‘’. Không đợi trả lời,  ông cởi áo sơ-mi máng lên đầu võng,  để lộ trên người chiếc áo thung ba lỗ đã ngã màu vàng và lủng rách nhiều nơi. Ông ngồi xuống cạnh tôi,  lấy trong túi vải chai dầu mở nút trút vào lòng tay,  nhìn tôi mỉm cười: ’’Ông nằm sắp xuống‘’. Tôi làm theo như cái máy. Tôi nghe hai bàn tay vừa to vừa ấm của ông thoa dầu từ trên ót trên cổ tôi xuống lần hai vai, rồi lưng, để cuối cùng vuốt dài theo hai cánh tay nằm dọc theo hông…  mà tưởng chừng như vừa được trùm lên người một làn hơi nóng vừa êm vừa mõng !

Lối đấm của ông ta không giống lối đấm của ông mà tôi quen.  Kỹ thuật của ông hồi đó đúng là đấm, nghĩa là hai bàn tay cứ đều đặn xuống lên, khi nắm lại thì có tiếng bóc bóc,  khi xòe ra thì có tiếng bụp bụp. Và cứ như vậy,  hết lưng là đến chân đến tay. Còn ông mới này thì khác hẳn. Ổng…  âm thầm hơn và đi sâu hơn. Ổng mằn từng khớp xương,  từng thớ thịt, ổng mò dài theo các đường gân tay gân chân.  Mấy đầu ngón tay của ổng đi tới đâu là mình nghe…  rã rời tới đó! Thật là kỳ diệu! Tôi phục ổng quá!

Sau khi làm xong,  ổng xin một ly nước, uống, lảnh tiền, cám ơn, rồi lẳng lặng dẫn xe đạp đi ra. Tôi hỏi với theo: ‘’Tuần sau, cũng vào giờ này, ông lại đấm tôi được không?‘’. Ổng nói ‘dạ được‘ rồi đi thẳng. Tiếng rẹt rẹt của xâu nút khoén lại vang lên xa xa…  Tôi nằm tơ lơ mơ, nghe âm thanh rẹt rẹt mà tưởng chừng như thời cũ vẫn còn nguyên đây đó,  cái thời mà cuộc sống còn mang nhiều thi vị,  kể cả những thi vị thật nhỏ nhoi tầm thường.

Tuần sau,  ông đấm bóp trở lại.  Ổng không bấm chuông.  Ổng đứng ngoài cổng lắc xâu nút khoén rẹt rẹt, rẹt rẹt,  giống như một…  ám hiệu! Đã được dặn trước nên người nhà chạy ra mở cổng. Ổng vào nhà,  gật đầu chào tôi rồi tuần tự làm y như tuần rồi.  Thấy ổng có tay nghề ‘’cao cấp‘’ -nói theo từ ngữ bây giờ- mà không bô bô vừa làm vừa nói như ông cũ,  tôi càng có cảm tình với con người trầm lặng đó. Nên tôi mở lời:

– Ông làm nghề này lâu chưa?

– Dạ…  sau giải phóng.

– Sao tôi không nghe ông lắc ở xóm này vậy?

– Dạ…  tôi ít đi lắc lắm. Tôi làm cho khách quen không hà.  Hôm rồi nhơn làm cho ông khách ở gần đây,  tôi lắc cầu may nên mới gặp ông đó chớ.

– Hồi thời trước,  ông làm nghề gì ?

Ổng ‘ dạ ‘ rồi nín thinh. Tôi biết ổng không muốn nói,  nên cũng không hỏi tiếp.

Lần này,  sau khi trả tiền,  tôi hỏi, giọng thân mật:

– Ông thứ mấy?

– Dạ…  thứ Sáu.

– Ông chắc lớn hơn tôi cở bảy tám tuổi. Vậy cho tôi gọi ông bằng anh Sáu được không?

Ổng nhìn tôi, chớp chớp mắt:

– Dạ được chớ.

– Vậy tuần sau, cũng ngày này giờ này, nghe anh Sáu.

Ổng “Dạ”,  gật đầu chào tôi rồi dẫn xe đạp đi ra.

Tuần sau,  ổng lại đến. Lần này,  chính tôi niềm nở mở cổng.  Tôi bắt tay ổng:

– Mạnh hả anh Sáu?

– Dạ mạnh.

Vào nhà,  lại tuần tự “xin phép, cởi áo, ngồi xuống, xoa dầu”…  Nhưng lần này,  sau khi rờ lưng tôi, ổng nói:

– Hơi cảm hả thầy Hai?

Tôi ngạc nhiên, vì hai tiếng “thầy Hai” thì ít mà vì chỗ ông Sáu biết tôi đang cảm thì nhiều:

– Sao anh biết ?

– Nghề mà thầy Hai.  Lưng thầy lạnh ngắt đây nè!

Rồi ổng tiếp,  giọng đầy tự tin:

– Nhưng không sao đâu,  thầy Hai yên tâm. Tôi làm một chút là thầy thấy khoẻ hà.

Thấy lần này ổng cởi mở hơn,  nên tôi tiếp tục… đẩy đưa:

– Anh học nghề này ở đâu vậy,  anh Sáu?

– Tôi học với một ông thầy Tàu ở Bình Hòa.

Ngừng một chút như để suy nghĩ, rồi ổng nói tiếp, trong lúc hai bàn tay vẫn đều đặn làm việc:

– Thiệt ra ông thầy tôi chuyên dạy võ.

– Ủa ? Rồi sao có vụ dạy tẩm quất?

Im lặng một chút rồi ổng mới nói, sau khi cười nghe cái khịt:

– Hồi đó,  lâu rồi,  tôi tới thọ giáo với ổng, ổng nắn tay nắn chân tôi rồi mới nói : “Tao dạy võ cho mày không lấy tiền với điều kiện là mày đấm lưng cho tao mỗi tuần một lần,  mày chịu hông?“. Tôi trả lời chịu nhưng tôi không biết đấm lưng. Vậy là ổng dạy tôi đấm lưng!

Nói xong,  ông Sáu cười nhè nhẹ mấy tiếng. Tôi biết ổng đang sống lại với những kỹ niệm nên tôi “khơi“ luôn:

– Mà tại sao anh Sáu phải đi học võ vậy?

Ổng ngập ngừng một chút rồi mới nói:

– Tại hồi đó tôi muốn đóng vai Tiết Nhơn Quí!

Ba tiếng “Tiết Nhơn Quí“ làm tôi nhớ lại bà già vợ tôi hồi thời trước hay đi coi hát bội và bà thích nhứt nhân vật Tiết Nhơn Quí.  Bà thường nói “Đóng vai Tiết Nhơn Quí,  không ai hay bằng kép Sáu Thanh hết! Thằng đó múa thiên phương họa kích như thần.  Còn khi nó gặp lại Dương Mậu Sanh, nó khóc như thiệt vậy,  hay không chỗ nói!“ Tiết Nhơn Quí… Cây Thiên Phương Họa Kích… Kép Sáu Thanh… Ông già đấm bóp thứ Sáu… Tôi xoay người lại hỏi:

– Vậy anh Sáu là kép Sáu Thanh phải không?

Gương mặt già nua đó bỗng nhăn lại vì xúc động.  Ổng nuốt nước miếng mấy lần mới nói được:

– Dạ phải.

– Hồi đó bà già vợ tôi mê anh lắm.  Bả cứ nhắc hoài lúc Tiết Nhơn Quí gặp lại nghĩa huynh Dương Mậu Sanh. Anh đóng hay đến nỗi khán giả ai cũng sụt sùi khóc hết.

Ông Sáu im lặng, chớp mắt thật nhanh rồi nhìn đi nơi khác. Ổng nhìn ra sân, ổng nhìn ra cổng.  Ở đó,  tôi không có vặn đèn khi đêm xuống như thời cũ -phải làm giống thiên hạ để đừng ai để ý- nên bóng tối dăng đầy.  Tôi biết: trong vùng tối đó, ông Sáu đang nhìn thấy lại ánh sáng huy hoàng của thuở mà trong vai Tiết Nhơn Quí ông đã làm rung động biết bao nhiêu khán giả đêm đêm…

Một lúc sau, ông Sáu mới nói,  giọng trầm tĩnh:

– Thầy Hai nằm xuống đi,  để tôi làm tiếp.

Bây giờ,  mấy đầu ngón tay của ổng “đi“ thật chậm nhưng thật sâu.  Làm như ổng đang tiếp tục mò mẫm để tìm lại những kỷ niệm vụn vặt mà cơn lốc cách mạng 1975 đã bất thần thổi tung đi mất.  Tôi bỗng nghe thương hại ông Sáu vô cùng…


Tôi xin mở dấu ngoặc ở đây để viết vài hàng về nhân vật Tiết Nhơn Quí. Tôi chỉ nhớ đại khái nhưng chắc cũng đủ để cảm thông sự xúc động của anh Kép tài danh Sáu Thanh,  bây giờ là ông già đang ngồi đấm lưng tôi trong im lặng…

Tiết Nhơn Quí nhà nghèo,  nhưng có sức mạnh hơn người.  Một mình anh ta kéo khúc gỗ mà mười người kéo không nổi ! Và anh ta ăn uống cũng bạo lắm: mỗi bữa cơm,  anh ta ăn bằng mười người ăn ! Vì nhà nghèo nên thường xuyên Tiết Nhơn Quí ăn không đủ no,  mặc không đủ ấm.

Trong làng,  có Dương Mậu Sanh là nhà có tiền và tánh tình rất hào phóng. Biết tình cảnh của Tiết Nhơn Quí,  Dương Mậu Sanh bèn đem về nuôi và kết nghĩa anh em. Nhờ được ăn uống đầy đủ nên Tiết Nhơn Quí,  ngoài việc giúp đỡ nghĩa huynh trong công tác nặng nhọc, hàng ngày luyện tập võ nghệ với cây thiên phương họa kích đến trình độ mà khi tung lên là “lá rụng cát bay“…

Tiết Nhơn Quí ăn đến… người nghĩa huynh bị sạt nghiệp !

Một hôm,  nhân đánh đuổi Cáp Tô Văn và cứu được Lý Thế Vân nên được vị này thâu dụng dưới trướng.  Rồi từ đó Tiết Nhơn Quí theo phò Lý Thế Vân đánh đông đánh tây bao nhiêu năm mới dựng nên cơ đồ cho ông này lên làm vua.  Lúc đó Tiết Nhơn Quí đã trở thành một vị nguyên soái lừng danh thiên hạ.

Thời gian sau,  nhân chuyến viễn chinh qua làng cũ, Tiết Nhơn Quí cho hạ trại ở đây rồi truyền lịnh tướng tá đi mời Dương Mậu Sanh. Ông này bây giờ nghèo xác xơ, nghe nguyên soái cho vời mình thì không biết làm sao, vì không tiền mua lễ vật để ra mắt nguyên soái.  Cuối cùng ông đành làm liều: ông lấy hai cái hũ đổ đầy nước, đóng nút rồi bịt lại bằng mấy lần vải đỏ,  xong ông xin một ít rượu rưới lên đầu hũ cho có mùi.  Như vậy, người ta sẽ nghĩ là hai hũ rượu,  và như vậy khi tiếp vị nghĩa huynh,  nguyên soái sẽ không bị mất mặt với những người dưới trướng.

Được thông báo, Tiết Nhơn Quí vội vã bước ra đón người anh kết nghĩa đã nuôi mình trong lúc cơ hàn mà bao nhiêu năm dài bận chuyện quân binh mình không về thăm được. Dương Mậu Sanh đặt hai hũ rượu giả lên bàn,  vòng tay cố gắng lắm mới nói được mấy lời: “Thưa nguyên soái, tôi xin có chút lễ mọn để ra mắt nguyên soái… “Nhìn bộ quần áo trên người Dương Mậu Sanh, Tiết Nhơn Quí hiểu ngay tình cảnh của người anh kết nghĩa. Ông ôm lấy nghĩa huynh, xúc động: “Dương huynh lúc nào cũng tốt với tiểu đệ. Ơn xưa biết bao giờ đệ trả cho xong mà bây giờ còn cho đệ rượu để mừng tái ngộ. Thì đệ xin uống cho huynh vui“. Nói xong, Tiết Nhơn Quí bưng lên một hũ,  mở nút uống ực ực mà trào nước mắt. Xong, nói lớn cho mọi người trong trướng đều nghe: “Ngon! Ngon quá! Rượu của nghĩa huynh ta ngon quá! Cay quá! Làm ta chảy nước mắt“. Rồi truyền lịnh: “Rượu của nghĩa huynh ta tặng cho ta, vừa ngon vừa quí. Đứa nào rớ vào là ta chém đầu. Nghe chưa?“ Rồi tự tay xách hai hũ rượu một cách trịnh trọng đem vào trong cất kỹ.

***

Ông Sáu im lặng làm lưng tôi một lúc, bỗng nói:

– Hồi đó, lúc nào diễn đến lớp Tiết Nhơn Quí uống rượu giả của Dương Mậu Sanh, tôi cũng xúc động nên khóc thiệt. Khán giả nghĩ rằng tôi khóc giả mà như thiệt nên khen quá chừng. Có nhiều người liệng tiền lên sân khấu cho nữa, thầy Hai à!

– Rồi tại sao anh Sáu không đi hát nữa vậy?

– Mấy ngày đầu tháng tư 75, ông bầu rã gánh, vì đâu còn hát hò gì nữa. Lúc đó tụi này vẫn “trụ“ ở đình Thanh Nguơn là nơi mà tụi này hát thường xuyên. Đào kép nhạc công bỏ đi tứ tán. Còn lại ở đình có anh Ba thợ đèn, anh Tư Rưa người thủ vai Dương Mậu Sanh và tôi. Tụi này ở chùm nhum với nhau như vậy tới ngày giải phóng.

Ngừng một chút,  rồi không đợi tôi hỏi, ông nói tiếp, giống như ổng đang quây lại một cuồn phim:

– Rồi họ đến đuổi tụi tôi ra,  lấy đình làm hội trường. Anh Ba và anh Tư đưa vợ con về quê. Còn lại mình tôi không vợ không con nên cũng dễ. Tôi đổ lỳ, “bám trụ“. Cuối cùng họ để tôi ở cái nhà xép phía sau đình nhưng bắt tôi làm gác dan cho họ luôn! Rồi bởi vì họ không trả lương nên tôi phải đi đấm bóp để sống.

– Bộ bây giờ người ta cũng kêu đấm bóp như hồi xưa, hả anh Sáu?

– Đâu có! Người như thầy Hai đây hiếm lắm. Chỉ có cán bộ là thích ba cái vụ này thôi.  Bây giờ bọn đó mới có tiền. Tiền… “chùa” mà thầy Hai! Tôi nói bao nhiêu là họ đưa bấy nhiêu, không thắc mắc gì hết. Cho nên khách của tôi phần đông là cán bộ…

Tôi bật cười:

– Vậy là anh phục vụ tốt chế độ rồi anh Sáu!

– Đâu có thầy Hai! Thầy không biết chớ khi tôi làm lưng cho họ tôi đâu có làm theo bài bản như tôi làm cho thầy Hai đây. Tôi dằn vật họ như một con thú. Tôi làm cho đã nư mà. Tôi làm lưng họ mà nghĩ như tôi đang rửa nhục vậy. Cho nên tôi cứ bẻ tay bẻ chân, rồi tôi vặn đầu vặn cổ. Tôi dẵm lên lưng dẵm lên đầu. Càng làm, tôi càng nghe hả dạ. Vậy mà họ khen ngón nghề của tôi có “trình độ cao“! Cái thứ dốt mà thầy Hai!

Ngừng một chút rồi tiếp:

– Thầy Hai biết không, nói nghe khùng chớ nhiều khi tôi ao ước được biến thành Tiết Nhơn Quí thiệt, với trùng trùng binh mã trong tay như thuở đi chinh Đông, để tôi quét sạch bọn vô thần này một phát!

Ổng nói mà hai tay ổng vẫn mằn mò đầu gân thớ thịt của hai chân tôi. Theo tuần tự lớp lang thì ổng đang ở phần cuối của cữ đấm. Bỗng ông Sáu thở dài:

– Coi vậy chớ lâu lâu tôi vẫn nhớ sân khấu,  nhớ tuồng nhớ tích. Tôi thủ vai Tiết Nhơn Quí gần hai mươi năm mà thầy Hai. Nó thấm trong xương trong máu lận. Dễ gì quên?

Rồi ổng chép miệng, cay đắng:

– Hồi đó, có bao giờ tôi nghĩ rằng tôi sẽ tuột xuống đi đấm bóp như bây giờ đâu, thầy Hai.

– Đổi đời mà anh Sáu. Đều trời hết chớ bộ !

Tôi nghe ổng khịt mũi rồi lầm bầm: “Hừ! Đổi đời! Đổi đời! Mẹ bà nó!“ Tôi biết đã đến lúc tôi nên làm thinh để đừng khơi lại một vết thương nào khác nữa…

… Ông Sáu trở lại đấm cho tôi được hai lần.  Đến kỳ hẹn sau, ổng không tới. Tôi nghĩ có lẽ ổng bịnh. Tôi đợi thêm một tuần. Cũng không thấy ổng tới. Thắc mắc, tôi đạp xe lại xóm đình Thanh Nguơn hỏi thăm mới biết là ông Sáu đã bị bắt. Người ta nói chánh quyền nghi ổng có ý đồ gì đó bởi vì theo dõi thì “phát hiện“ đêm nào ổng cũng “lê la“ ở nhà các cán bộ!

Trên đường về nhà,  tôi miên man nghĩ: “Tiết Nhơn Quí trước sau như một, có ở tù, có bị chúng nó tẩm quất… chắc con người đó không bao giờ thay đổi. Và tôi lại nghĩ: bọn… ’đỉnh cao trí tuệ’ này không tình không nghĩa, hữu thủy vô chung, tiền hậu bất nhứt.  . . thì làm gì biết được Tiết Nhơn Quí là ai?“.

Tiểu Tử
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Apr/2021 lúc 8:43am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Apr/2021 lúc 6:14am

CHUYỆN NGƯỜI ĐÀN BÀ NƠI XÓM NHỎ

Image%20result%20for%20anh%20dong%20troi%20mua


Cơn mưa dầm suốt tuần nay khiến ngôi nhà trong xóm nhỏ, nơi cô đang sống, vốn ảm đạm thê lương, nay càng thêm thê lương ảm đạm.

Image%20result%20for%20anh%20đứng%20dưới%20mưa

Cô đang ngồi một mình trong căn phòng, nơi bao nhiêu năm qua đã gắn bó với biết bao kỷ niệm buồn vui của đời cô.
Đây là nơi cô được nhìn thi hài cha mẹ lần cuối, khi người ta đã chở về từ một tai nạn đổ xe trên đỉnh đèo Hải Vân;
Related%20image

Đây là nơi anh đã từng hôn cô, nụ hôn đầu đời con gái;
Đây cũng là nơi chính tay cô khâm liệm cho bà Nội trong phút lâm chung..
Và đây… còn là nơi biết bao ngày tháng cô ngồi nhớ nhung anh…
Image%20result%20for%20anh%20dong%20troi%20mua
Ngoài kia, mưa đang giăng sợi, theo cơn gió thổi, đập vào khung cửa kính không tiếc thương. Trong những khoảnh khắc này, cô mới thấm thía tất cả nỗi cô đơn và cô độc của đời mình.
Đã bao năm rồi nhỉ? Ừ cũng đã trôi qua không biết bao nhiêu ngày tháng, kể từ ngày người ấy bước ra khỏi cuộc đời cô, trả lại cho cô cuộc sống trầm uất u uẩn bên bà Nội mù loà bất hạnh. Cô có khóc hay không trong giây phút chia tay ấy? Cô cũng không còn nhớ. Nhưng có một điều cô cảm nhận rất rỏ nét, là cô không còn bao giờ tìm lại những phút giây hạnh phúc như những tháng ngày cô có anh!
Anh là ai? Mà sao định mệnh đã xô đẩy bước vào đời cô rồi đành đoạn ra đi…?
Cô nhắm mắt…cố xua đi những bóng hình…nhưng anh vẫn hiện ra thật rỏ nét. Dáng đi, nụ cười và cả tiếng xe ngày bốn bận anh lái qua trước cửa nhà cô. Anh là chàng láng giềng chỉ sống cách cô một bờ dậu xanh rờn…
Vào một ngày trời hành cơn đại hồng thuỷ, chính anh đã bơi sang nhà cô để giúp cô bế bà Nội tuổi đã gần đất xa trời lên mái nhà, khi con nước đang cuồn cuộn dâng cao. Anh là Sơn tinh bước ra từ truyền thuyết. Cô đã phải lòng anh từ giây phút ấy. Và từ đó đến nay, tình yêu dường như không hề tàn lụi trong nơi sâu thẳm trái tim cô.
Nhưng tình anh cho cô thì đã phôi phai. Anh đã quên và đã dang vòng tay đón người đàn bà khác bước vào cuộc đời mình để cùng nhau sinh hạ những đứa bé xinh xinh…mà ngày ngày vẫn vang vọng đến căn phòng cô luôn ngồi bất động những âm thanh líu lo như tiếng hót của loài chim.
Cô không giận anh. Chỉ biết giận chính bản thân mình.Vì sao cô không thấm thía bài học cuộc đời của Nội, mà bà đã từng kể cho cô nghe? Để giờ đây cô lại giẩm lên lối mòn ấy, làm người đàn bà cô độc sống u uẩn trong ngôi nhà nhỏ này?
Ba năm sau ngày anh bỏ rơi cô, Nội cũng đi về cõi vĩnh hằng, để lại mình cô cô đơn cô độc trong ngôi nhà nhỏ.Trên bàn thờ, cô đặt thêm khung ảnh Nội, cạnh ảnh mẹ cha.
Từ ngày ấy đến nay, anh và cô chưa một lần chạm mặt, để nói tiếng ghét hay thương.Thỉnh thoảng, khi bước ra khỏi cổng nhà, cô vẫn thấy thấp thoáng bóng anh bên bờ dậu. Những đêm khuya, chưa nghe tiếng xe anh trở về sau một ngày làm việc, cô vẫn cảm thấy lòng thấp thỏm lo âu. Anh có bao giờ biết đến điều ấy hay chăng?
Trong nhật ký Nội ghi lại, tất cả những điều ấy chỉ là hư ảo của cuộc đời…Bởi dẫu ta có mãi đợi chờ thì kẻ đã phụ tình ta không bao giờ quay trở lại. Sao cô lại dại dột chờ đợi anh? Sao cô chẳng chịu đi lấy chồng?

Tiếng gõ cửa lôi Tâm An quay về thực tại. Cô bước ra mở cửa. Trái tim cô như ngừng đập khi chính anh đang đứng đó, ướt sũng dưới cơn mưa. Cô mở lớn mắt nhìn anh. Mái tóc anh đã có sợi đổi màu. Dáng vẻ anh có phần đậm người hơn năm tháng cũ. Nhưng đôi mắt và giọng nói thì cũng vẫn của những ngày xưa:

“ Trời sắp hành cơn lũ lớn. Em nên chuẩn bị đề phòng nước dâng cao trong đêm nay”.
Cô đáp lại nhẹ như hơi thở đang run rẩy của mình:”Nội em đã không còn nữa. Xin anh đừng bận tâm.”
Cô quay vào. Cánh cửa gỗ lại khép kín lạnh lùng.
Bên trong khung cửa gỗ- Cô đang đứng im lìm trong nhịp tim khóc! Mưa làm ướt đẫm cả đôi mắt khô bao năm ráo lệ.
Sad%20Man%20Holding%20Head%20with%20Stock%20Footage%20Video%20%28100%%20Royalty-free%29%20%201010801987%20|%20Shutterstock
Bên ngoài khung cửa gỗ – mình anh đứng dưới mưa- những mũi kim mưa đang quất vào mặt…để đủ dấy lên cơn bão táp dữ dội trong hồn anh!
Nhưng …cả anh và cô không ai nghe được tiếng lòng nhau! Họ chỉ nghe tiếng mưa xối xả báo tin một cơn lũ thảm khốc sắp đổ về.
***
Ngay trong đêm ấy, lũ đã tràn về lai láng. Nước lên…nước lên…dâng cao…dâng cao cho đến tận chiếc bàn cao mà cô đã tự tay bê đặt trên giường. Nơi góc nhà nhỏ, cô ngồi im lìm bó gối suốt đêm trong bóng tối hãi hùng..
Bên ngoài, mưa xối xả…gió gào thét…Mơ hồ bên tai có tiếng ai đó đang cố bơi trong nước cuộn…mơ hồ như có tiếng ai cất tiếng gọi: “An ơi? An ơi!”...Nhưng hồn cô đã thiếp đi trong cơn mộng mị ngày xưa…

***

“Mùa đông ấy, đất trời Huế cũng đã có những cơn mưa xối xả kéo dài..
Trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại Nội và tôi.
Nội- người đàn bà bất hạnh nhất trên cuộc đời này. Mưòi tám tuổi lấy chồng, sinh con. Chồng phụ bạc- con và dâu tử nạn trên đỉnh đèo Hải Vân- tiếp tục nuôi cháu nhỏ- rồi lại mù loà…May thượng đế còn run rủi cho tôi khoác kiếp người để sống cùng Nội sớm hôm. Tôi đã lớn lên trong sự cảm nhận về những bất hạnh ấy, một mực yêu thương chăm sóc bà. Cảnh nhà không còn như xưa vì tất cả gia sản đã theo mẹ cha đổ xuống vực sâu nơi đỉnh đèo.Tôi đã được bà dạy cách biết sống âm thầm.
Nội tôi đã đánh mất niềm tin yêu cuộc sống. Nội đã hoài nghi tất cả những lời ngon ngọt được thốt ra từ miệng lưỡi của đàn ông, do nỗi đau ông tôi phụ bạc, đã để lại vết hằn quá sâu trong trái tim bà. Tôi lớn lên trong sự giáo dưỡng ấy nên cũng đã được luyện một trái tim bằng đá. Và vì thế, tuổi thanh xuân của tôi đang đến và sắp qua đi..nhưng trái tim tôi chưa bao giờ có một rung động bồi hồi. Ngày hai buối rời nhà đi học trường Đồng Khánh rồi lại quay về cùng bà, khép lại sau lưng một cánh cổng gỗ lạnh lùng.
Trong mùa đông ấy, lũ tràn về. Anh đã bước vào nhà tôi, bước vào cuộc đời tôi…không phải bằng bước chân đi vào từ chiếc cổng gỗ lạnh lùng luôn khép kín…mà từ trên mái nhà phá rui xông xuống, để kịp giúp tôi kéo bà tôi leo lên mái nhà, khi nước đã lai láng bốn bề nhấn chìm xóm nhỏ của chúng tôi.
Tôi đã phá lệ bà dạy, trái tim khởi động những nhịp bồi hồi. Bà tôi không phản đối trước một Sơn tinh dũng mãnh hào hùng. Nhưng bà không yên tâm-luôn cho tôi đọc tập nhật ký mà vẫn ghi chép hàng ngày thời đôi mắt còn sáng-để tôi phải biết thấm thía những mật đắng của đời luôn rình rập sau những lời đầy mật ngọt của bọn đàn ông!
Tôi vẫn tin lời bà dạy bảo.Nhưng…tôi vẫn yêu! Tình yêu là một thứ nhiệm mầu mà không ai cho, ai bán, không ai có thể cấm, không ai khuyên…Tôi đã yêu anh từ sự rung động chân tình của trái tim đơn côi.
Sau những ngày mưa lũ, đất trời Huế lại ngập nắng chói chang. Tôi đã bắt đầu biết bồn chồn nhìn bờ dậu xanh, nhìn khung cửa sổ phòng anh khi ở đấy vọng đến bên tai tôi tiếng đàn ghi ta réo rắc-đã biết soi lại gương khi đến trường, biết bồi hồi khi bước chân quay về khu xóm nhỏ…Tất cả những đổi thay ấy thú nhận rằng: TÔI ĐÃ YÊU ANH.
Nhưng bạn ơi! Có thể anh và tôi không cùng hấp thụ một nền giáo dục chăng? Hay do anh quá lãng mạn hoặc do tôi quá vô tình?..Chúng tôi đã sớm chia tay nhau trong sự âm thầm.
Một sớm mai xuân chưa kịp đến, tai tôi đã nghe tiếng pháo nổ nhà anh đón dâu về. Tôi lại bắt chước bà, ghi vào trang nhật ký hằng đêm những giòng chữ buồn..
Bên kia bờ dậu xanh, anh vẫn sống hạnh phúc như những tháng ngày anh chưa từng nói lời yêu tôi và chưa từng làm tim tôi tan nát.
Bờ dậu xanh là vật cản tuyệt vời giữa hai ngôi nhà trong khu xóm nhỏ. Nên anh đã chỉ biết sống cuộc đời của anh và tôi lặng lẽ sống cuộc đời của tôi.
Ngày tháng trôi…trôi…và tôi cũng lớn dần..., già cỗi dần theo năm tháng!
Tôi không biết mình còn mơ ước gì cho cuộc sống hôm nay!”

***

Ocean%20Sunrise%20&%20its%20Reflection%20on%20Beach%20&%20Birds%20II%20–%20Blake%20Robson%20–%20Artist%20%20&%20Graphic%20Designer
Sáng hôm sau, khi vầng dương quay trở lại, nơi xóm nhỏ cơn lũ đã kịp rút về biển đông, nhưng vẫn đành đoạn để lại…. thi thể anh bên bờ dậu, với tiếng xé nát lòng trong trái tim cô!
Từ ngày ấy, tóc cô dần đổi màu. Cô vẫn sống đơn độc một mình trong căn nhà nhỏ, nơi xóm nhỏ đìu hiu.
Xóm nhỏ vẫn trở lại cuộc sống như muôn thuở của những ngày nắng, ngày mưa..
Trong trang nhật ký cuối cùng trước ngày cô mất, tôi đã đọc thấy giòng chữ này:” TÔI SỐNG ĐỂ CHỜ ĐỢI AI? ”




Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22130
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Apr/2021 lúc 9:50am

NÓ VÀ TÔI


Phi%20cơ%20vận%20tải%20C-7%20Caribou%20và%20Chiến%20trường%20Việt%20Nam%20-%20Trần%20Lý

Chiếc Caribou cất cánh tư phi trường Tân Sơn Nhất đưa Quan, Hiền cùng một số tân binh đến phi trường Nha Trang. Hiền và Quan rất thân nhau, hai đứa học cùng trường, ở cùng xóm. Chiếc GMC đậu sẵn từ lâu chờ đưa họ đến quân trường Đồng Đế để thụ huấn khóa 3/72 Hạ Sĩ Quan Trừ Bị. Tất cả tập họp trước cổng quân trường. Ở đây có hình phù hiệu của quân trường là thanh kiếm bạc với mặt trời trên biển cả bao la và một tượng lính bằng đồng sơn đen, cán bộ hướng dẫn nói: “Chừng nào các anh đen như tượng lính này thì mới ra trường.” Quan xoay qua nói nhỏ đủ Hiền nghe: “Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó.” Hiền nói nhỏ: “Nghe sao ớn da gà quá mậy!”


Ký%20sự%20"Qua%20miền%20cát%20nóng":%20Sức%20sống%20trên%20những%20đồi%20cát%20nắng%20cháy%20miền%20Trung%20%20|%20VTV.VN

Từ cổng quân trường, tất cả tân binh phải chạy trên cát nóng khoảng một cây số mới tới khu tiếp nhận khóa sinh. Quan nói: “Đây là bài chào sân đầu tiên của quân trường, mệt muốn đứt hơi luôn !” Hiền chọc Quan: “Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó.” Mặc dù rất mệt nhưng Quan cũng cố gắng nhăn răng cười và hỏi: “Còn nước không cho tao uống một chút coi?”

Sau khi cán bộ sinh hoạt nội quy, các tân binh được phát quân trang, quân dụng tại đây và lãnh phần ăn chiều. Bữa ăn đầu tiên mỗi phần được ba con cá mối kho muối, mỗi con chừng hơn ngón tay cái, một chén canh rau muốn và một trái chuối. Ăn chiều xong, Quan và Hiền thả bộ dọc theo bờ biển. Quan chỉ tay ngọn đồi cạnh sân bắn nói: “Dải đồi này trông giống như người con gái nằm xỏa tóc, và trên đồi còn xây một tương lính đứng thế thao diễn nghĩ”. Và đến giờ Hiền vẫn còn nhớ hai câu thơ mà khóa sinh đã đặt:

“Anh đứng nghìn năm thao diễn nghĩ”
“Em nằm xỏa tóc đợi chờ anh”

Sau một tuần lể tương đối khuây khỏa chỉ ăn uống, tập dịch để chờ đủ quân số cho một tiểu đoàn khóa sinh. Hiền và Quan được đưa chung vào tiểu đoàn Phan Đình Phùng. Hôm nay là ngày thứ bảy nên tất cả tân binh đưa xuống khu cắt tóc. Những anh thợ cắt tóc được lệnh cắt không quá ba phân phía trên, zero phân sau ót, không than van, không năn nỉ. Hiền và Quan cảm thấy đau khổ như cô Hương trong “Nữa Đời Hương Phấn” khi cắt tóc đi tu.


Brimade,%20huấn%20nhục,%20khóa%20Sĩ%20Quan%20Hải%20Quân%20VNCH,%20trường%20Sĩ%20Quan%20Hải%20Quân%20Nha%20%20Trang%20–%20dòng%20sông%20cũ

Sau bốn tuần huấn nhục, đứa nào đứa nấy hốc hác, te tua.. Ăn cũng chạy, ra bãi học cũng chạy, đâu phải chạy không, vừa mang ba lô, vừa hát, vừa chạy. Năm phút tập họp, năm phút ăn, năm phút tắm, năm phút đánh răng xúc miệng. Quan, Hiền cùng khóa sinh chỉ còn cách là mặc quần áo, mang giày mà ngủ. Anh nào bị trể cho những sinh hoạt trên thì bị khóa sinh Đại Đội Trưởng thân tặng năm mươi cái nhảy xổm với ba lô và súng đạn cho lần đầu, lần thứ nhì tăng gấp đôi. Trên đường gặp khóa đàn anh đi qua mà chỉ cần một anh không chào, là cả đại đội te tua. Tùy niên trưởng đưa ra hình phạt, có khi năm mươi cái hít đất, có khi nhảy xổm.

Bốn tuần huấn nhục xong, cả tiểu đoàn được đi phép dạo phố. Đứa nào đầu cũng trọc lóc, da thì đen thui như Cambodian, ra phố thật không giống ai. Quan thấy Hiền liếc nhìn mấy nàng tiên cá Nha Trang, Quan nói: “Đỉa mà đòi đeo chân vịt.” Hiền nói: “Đỉa với vịt cũng bằng nhau thôi.”

Sáu tháng thụ huấn chầm chậm trôi qua, những bài được học như thế bắn đứng, bắn nằm. Những anh nào bắn nhiều lần mà không trúng mục tiêu, bị cán bộ huấn luyện viên đá vào mông và đọc to đến khi nào huấn luyện viên bảo ngưng. “Đường nhắm đúng là một đường thẳng tưởng tượng, từ mắt người xạ thủ, xuyên qua lỗ chiếu môn, đến giữa điểm của đỉnh đầu ruồi.” Những bài học khác như: Quân phong, quân kỷ, phục kích, phản phục kích, vượt sông, tìm phương hướng, chấm tọa độ điểm đứng, di hành đêm, mưu sinh thoát hiểm, leo núi, tuột núi, đi dây tử thần. Cán bộ nói: “Thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu.” Có lần Quan nói với Hiền: “Đọc báo Diều Hâu, tao chịu cái ông tướng Đỗ Cao Trí, ổng nói Hạ Sĩ Quan quyết định chiến trường.” Hiền đáp: “Thì đúng thôi, mình được trui rèn từ Đồng Đế, một quân trường khét tiếng, mà cấp Trung Sĩ là cấp chỉ huy có nhiều quân nhất. Nhưng mà tính của tao thì thích lon Trung Tướng hơn.”


Trung%20Tâm%20Huấn%20Luyện%20Nhẩy%20Dù

Cuối cùng Hiền và Quan cũng cảm thấy hãnh diện khi thấy khóa đàn em nhìn mình một cách thèm thuồng. Ngày mãn khóa, Hiền và Quan rủ nhau đi Nhảy Dù hay Thủy Quân Lục Chiến, nhưng vì điểm ra trường của họ thấp ưu tiên hơn những người được chọn đơn vị trước. Nhảy Dù cũng như Thủy Quân Lục Chiến không còn chỗ nữa, thôi thì còn Thiết Giáp, đó cũng là cái số mà Hiền và Quan đã gắn liền với Binh Chủng Thiết Giáp.

“Một bi đông nước mắt”
“Ba nón sắt mồ hôi”
“Đổi lấy cánh gà thôi”
“Mang trên vai Trung Sĩ”


Anh%20Hùng%20Nước%20Việt%20Trung%20Úy...%20-%20Chiến%20Sĩ%20Vô%20Danh%20VNCH%20|%20Facebook

Chiếc C-130 bốc một số tân Trung sĩ về Sài Gòn để trình diện đơn vị mới. Sau một tuần nghĩ phép trôi nhanh, Quan và Hiền lên Thủ Đức trình diện trường Thiết Giáp để thụ huấn khóa Căn Bản Thiết Giáp, Hiền và Quan bắt đầu thành tinh. Đêm nào cũng nhậu nhẹt, đánh bi-da ở khu Gia Binh, dù về Sài Gòn vào những ngày cuối tuần.

Mãn khóa Căn bản Thiết Giáp, Hiền và Quan chọn về Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh, Quan trình diện Chi Đoàn 1/5 Chiến Xa, Hiền trình diện Chi Đoàn 2/5 Thiết Kỵ. Đơn vị Hiền đang hành quân vùng Tân Uyên. Từ đó về sau, Hiền ít khi gặp lại Quan. Mãi tới đầu tháng 10/1972 họ gặp lại ở chiến trường Xà Bang, Bình Giã. Chi Đội của Quan tăng phái cho Chi Đoàn 2/5. Họ bắt tay mừng rỡ. Đây là một trận tao ngộ và qui ước chiến. Đánh ròng rã suốt gần hai tháng liền. Sáng sớm địch và ta cơm nước xong là bắt đầu đánh tới chiều thì ngưng để tản thương, bổ xung quân số, cơm nước, ngủ. Cứ như thế, tiếp tục ngày này sang ngày kia.

Hè năm 1974, Chi Đoàn Chiến xa của Quan phối hợp với Chi Đoàn của Hiền cùng một Tiểu Đoàn của Trung Đoàn 48 BB xuất quân đánh trận An Điền, Tỉnh Bình Dương. Chi Đoàn Chiến Xa của Quan được lệnh qua sông trước, Chi Đoàn Hiền theo sau yểm trợ cho Bộ Binh tiến chiếm mục tiêu. Ở đây, địch có chiến xa T-54, PT-76, đại pháo 130 ly. Chiếm xong mục tiêu, Hiền đến gặp Quan nói: “Tao thấy Chi Đội mầy đi đầu, tiến chiếm mục tiêu đẹp quá!” Quan nói: “M-41 không phải là đối thủ của T-54, và là lần đầu tiên đụng chiến xa địch rất gần, tao muốn đái ra quần, nhưng cố làm tĩnh.”

Quan rủ Hiền ra chợ Bến Cát nhậu, thấy hai chị em, con của chủ quán dễ thương và là học sinh, Quan hỏi : “Mấy cô thích lính Cộng Hòa hay Việt Cộng?” Các cô nói thật chân tình: “Mấy anh lính Cộng Hòa mua trả tiền đàng hoàng, còn giữ làng xóm nữa, mấy ông VC tối bò ra xin, bắt dân đi dân công, mà còn phải đóng thuế nữa !” Hiền nói: “Người dân ở đây rất khổ mà mình không đủ sức bảo vệ họ !” Thật đúng là: “Dân tộc ta sao nỡ quá đọa đày...” Lời của nhà văn “Phan Nhật Nam”. Hiền và Quan cũng chia tay ở đây !

Khi Thiết Đoàn 5 Kỵ Binh cùng Trung Đoàn 52, Sư Đoàn 18 BB rút về lập tuyến phòng thủ mới tại Trảng Bom, Hiền có dịp gặp lại Quan, vẫn nụ cười cố hữu, Quan bắt tay Hiền nói: “Tụi nó đông gấp mười, mà có nhiều chiến xa T-54 nữa, chắc mình chịu không nỗi đâu !” Hiền nói nữa đùa, nữa trấn an: “Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó.”

Rạng sáng ngày 27/4/1975, sau khi cả một Trung Đoàn địch bị tiêu diệt, địch quân tung vào chiến trường cả một Sư Đoàn, chúng ồ ạt tấn công biển người với nhiều chiến xa T-54. Lúc này với nổ lực của Thiết Đoàn đã hạ được bảy, tám chiếc T-54, Chi Đội chiến xa của Quan đã hạ được hai chiếc T-54 địch. Vừa nghe báo cáo trên hệ thống của Thiết Đoàn, thì chiếc của Quan bị trúng một quả đạn 100 ly của T-54. Quan đã ra đi và nước mắt Hiền rơi thật nhanh xuống ! “Bạn tôi thân mến, đã liệt oanh ngã xuống, khắp đơn vị tiếc thương ! ” Quan thật sự đã đến nơi an nghĩ cuối cùng. Vĩnh biệt Quan !

Cũng nhờ bức tường lửa của bom Naphalm đã chặn đứng đợt tấn công vũ bão của BV. Đơn vị Hiền rút về lập tuyến phòng thủ mới với Lữ Đoàn Thủy Quân Lục Chiến tại Hố Nai. Hiền cũng bị thương trong trận cuối cùng này và được đưa về Tổng Y Viện Cộng Hòa. Điều trị được hai ngày thì bị đuổi ra. Trên đường về với vết thương nơi tay chưa lành hẳn, Hiền thất thểu lê từng bước về nhà. Gần đến nhà, má Quan chặn Hiền lại hỏi về Quan. Thấy Hiền nghẹn ngào, má Quan nói trong nước mắt: “Con đừng giấu Dì nữa, con về mà không thấy Quan, Dì biết liền !” Nước mắt Hiền lại rơi thật nhanh xuống đất. Má Quan thất thểu bước vào nhà. Hiền quay đi không dám nhìn lại. Ít lâu sau, ba Quan vào, Hiền mới từ từ kể lại...

HIẾU  NGUYỄN 

ĐỒNGĐẾ1

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.469 seconds.