Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 28/Aug/2019 lúc 9:30pm |
Thầy Trân
Đến giờ Sử Địa cả lớp học hổi hộp ngồi chờ.Hôm nay ông hiệu trưởng sẽ
đưa giáo sư mới đến dạy, thay thế thầy Tuyên vừa về hưu.Con Chín, ngồi
cạnh tôi, đoán già đoán non:
-Tao
chắc lại một ông giáo sư già lụm khụm. Môn này không mấy hấp dẫn nên
không có nhiều thầy trẻ như bên Việt Văn, Toán hay Sinh Ngữ.
Tự nhiên tôi lạc quan một cách vô cớ:
-Biết đâu kỳ này lớp ta sẽ may mắn rước được một thầy Sử Địa trẻ, đẹp trai lại độc thân cho mà xem.
Con Chín nheo mắt nhìn tôi cười:
-Được như mày nói tao sẽ chớp ngay, không để ông độc thân lâu đâu.
Tôi cười cười nhạo nó:
-Giáo
sư độc thân trường mình thiếu gì. Nè thầy Vui bên Anh Văn,thầy Ngô bên
Toán, sao mày không chớp đi để hai ông độc thân hoài vậy ?
Con Chín nhún vai:
-Không
hạp nhãn tao. Độc thân thì độc thân nhưng cũng phải bắt mắt một tí. Tao
chấm thầy Thi bên Pháp Văn nhưng tiếc thầy có chủ mất rồi!
Trong lớp đệ tứ, lớp cuối cùng của trường nữ trung học duy nhất ở tỉnh
lỵ nhỏ bé này, Chín và tôi là hai nữ sinh lớn tuổi nhất.Chín trể học đến
ba năm, còn tôi hai năm. Nó bị sốt rét, tôi thì thương hàn. Tiếp đến là
tản cư rồi hồi cư, sau đó lại theo gia đình rời quận lên tỉnh.Cho nên
khi học tới lớp chót của trường thì Chín đã 19 tuổi, còn tôi thì sắp
18.Hai đứa tôi thuộc loại học khá nhưng không phải là giỏi nhất lớp.
Chín được chọn làm trưởng lớp vì nó vừa lớn tuổi vừa ăn nói dạn dĩ .Nhìn
về nhan sắc, hoa khôi trong lớp là con Vy, 16 tuổi.Tôi được xếp hạng
nhì.Tôi không rỏ tôi được xếp hạng nhì vì tôi lớn tuổi hơn conVy hay
con Vy đẹp hơn tôi thật.Nhưng tôi rất bằng lòng nhận xét của con Chín:
-Con
Vy đẹp thật nhưng là một cái đẹp lạnh, đẹp kiêu còn mi đẹp duyên, đẹp
mặn.Mi sẽ làm đàn ông con trai mê mệt hơn nó cho mà xem.
Khi ông hiệu trưởng đưa tân giáo sư Sử Địa vào lớp giới thiệu, con Chín hích cùi chõ hông tôi nói nhỏ:
-Mi đoán đúng, thầy Trân sẽ là “ hoa khôi” trong ban giảng huấn trường mình đó.
Tôi cũng phải công nhận thầy Trân trẻ và khôi ngô.Thầy lại có giọng
giảng bài ấm, lối giảng của thầy gọn và lôi cuốn .Con Chín phê bình thầy
Trân ngay sau giờ dạy đầu tiên:
-Thầy
Trân giảng bài hay nhưng không phải mẫu người của tao. Tao không thích
đàn ông nho nhã quá. Tao chịu mấy anh chàng sĩ quan tác chiến hơn. Đàn
ông là phải hùng.
Bỗng nó quay sang nheo mắt nhìn tôi:
-Mi
thích thơ văn chắc mẫu người của thầy Trân hợp với mi hơn.Mà này, mi
tên Huyền, thầy tên Trân, trường lại là trường Huyền Trân, không chừng
là duyên tiền định đó nghe mi !
Nói xong nó cười khanh khách, xách cặp chạy để tránh cái vói tay của
tôi để véo nó.Nhưng câu nói đùa của Chín làm tôi suy nghĩ.Mà lạ thật,
sao lại có sự tình cờ như thế được.Trò tên Huyền, thầy tên Trân, chung
dưới một mái trường tên Huyền Trân.
Sự tình cờ đó khiến tôi để ý thầy Trân hơn các thầy khác. Và một lần
trong lớp, khi gọi tên các nữ sinh để điểm danh, nghe đến tên Huyền tôi
ngay ngắn đứng lên nhìn thầy Trân, nở một nụ cười dễ thương nhất mà tôi
có thể tạo ra được để trình diện thầy.Tôi thấy thầy Trân có vẽ như khựng
lại mấy giây trước nụ cười của tôi; thầy nhìn tôi mỉm cười rồi tiếp tục
gọi tên nữ sinh kế tiếp.
Từ đó trong tuần tôi mong cho đến giờ dạy của thầy Trân.Tôi đâm mê môn
học này khi nghe thầy Trân kể về tiểu sử của những nhân vật , những biến
cố , những trận đánh lịch sữ.Tôi bỗng nhiên trở nên một nữ sinh xuất
sắc về môn Sử. Một hôm học về nhà Trần, thầy nói đến công ơn của các vua
nhà Trần trong việc mở mang bờ cõi khi đem công chúa Huyền Trân gả cho
vua Chiêm Chế Mân để đổi lấy hai châu Ô và châu Rí. Con Chín bỗng đưa
tay lên xin hỏi:
-Thưa
thầy, vua Trần có công mở mang bờ cõi thật nhưng em nghĩ đem con gả cho
vua một tiểu quốc thì không những bất xứng mà còn nhẫn tâm nữa. Vì thế
cho nên mới có hai câu ca dao lưu truyền trong dân gian để vừa mai mỉa
vua Trần vừa thương hại công chúa Huyền Trân :
“Tiếc thay cây quế giữa rừng
“Để cho thằng Mán thằng Mường nó leo”
Thầy Trân ôn tồn trả lời con Chín:
-Nếu
tôi là một nhà đạo đức thì tôi cũng đồng ý với phát biểu của trò Chín.
Nhưng vì tôi là một giáo sư dạy Sử nên tôi chỉ trình bày những hành xử
có tính cách quốc gia của tiền nhân.Chắc tất cả đều biết Châu Ô và Châu
Rí ngày xưa chính là hai tỉnh Quảng Trị và Thừa Thiên, trong đó có cố đô
Huế, của ngày nay. Nhưng tôi nghĩ sự hy sinh cho quyền lợi quốc gia của
công chúa Huyền Trân đã được tổ quốc ghi ơn,bằng chứng là chúng ta đang
ngồi ôn lịch sử dưới một mái trường mang tên Huyền Trân.
Cả lớp vỗ tay râm ran sau khi thầy Trân dứt lời. Đến lượt tôi đưa tay
xin hỏi trước sự ngạc nhiên của cả lớp vì ai cũng biết bản tính rụt rè
của tôi.
-Thưa
thầy, lịch sử có nói đến một tướng nhà Trần tên là Trần Khắc Chung. Xin
hỏi thầy có tài liệu lịch sử nào xác nhận tướng Trần Khắc Chung là
người yêu của công chúa Huyền Trân không ?
Thầy Trân nhìn tôi cười mỉm rồi nói:
-Tôi
chưa đọc được sử liệu nào nói tướng Trần Khắc Chung là người yêu của
công chúa Huyền Trân.Chỉ biết vua Trần, khi hay tin vua Chế Mân đột ngột
băng hà, để cứu công chúa Huyền Trân khỏi bị thiêu sống theo chồng theo
tục lệ người Chàm, đã sai tướng Trần Khắc Chung đem quân qua Chiêm giải
cứu và đưa công chúa Huyền Trân về lại Việt Nam .Lịch sử không ghi về
lại Việt Nam công chúa Huyền Trân có tái giá với ai không.Nhưng sự tích
Huyền Trân sang Chiêm đã là đề tài sáng tác cho giới văn nghệ sĩ về sau.
Đặc biệt có một bài vọng cổ rất hay nói về mối tình Huyền Trân-Trần
Khắc Chung .Có trò nào nghe chưa ?
Cả lớp vang lên tiếng chưa.Con Chín bạo dạn gạ thầy:
-Chắc thầy ca hay lắm!Xin thầy ca cho tụi em nghe !
Thầy Trân cười thoái thác :
-Tôi cũng không thuộc, chỉ nhớ có một câu. Mà không hiểu sao tôi chỉ nhớ có câu đó.
Cả lớp nhao nhao:
-Một câu cũng được, xin thầy cho nghe!
Lớp học bỗng trở nên vui nhộn.Thầy Trân đứng trên bục, hai tay nắm sống
lưng cuốn Sử được dựng đứng, nhìn lên trần lớp học, mắt mơ màng.Sau cái
tằng hắng, thầy cất cao giọng trầm ấm, xuống câu vọng cổ:
“Huyền cô ơi!Huyền cô ra đi khiến cho địa thảm , thiên ơơơ ơ..sầu…”
Thầy Trân ngân dài tiếng “sầu”, mắt rời trần lớp học hướng về chỗ tôi
ngồi. Cả lớp vỗ tay khen giọng ca “mùi” của thầy. Thầy Trân kín đáo, qua
câu vọng cổ, thổ lộ cảm tình của thầy với tôi chăng ?Tôi nghe hai má
mình nóng bừng.Suốt đêm hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ với thắc mắc
không biết thầy Trân đã có ai chưa ? Tôi cho thầy Trân nhiều lắm cũng
chỉ 25, 26 tuổi thôi.Nghe nói thầy tốt nghiệp sư phạm năm rồi và trường
Huyền Trân là nhiệm sở đầu tiên của thầy.Tôi đi vào giấc ngủ muộn với
ước mơ thầy Trân còn độc thân.
Nhưng oái ăm thay, nữ sinh đầu tiên trong lớp bị thầy Trân phạt lại
chính là tôi.Cũng tại cái con khỉ Chín nó đem khoe cây bút Parker của
thằng Thiếu Úy Biệt Động Quân, bồ nó,mới tặng nhân sinh nhật nó.Nhìn cây
Parker bạc óng ánh tôi buộc miệng khen: “Ồ ! cây bút đẹp quá !”.Lời
khen của tôi tuy không lớn nhưng cũng đủ làm cả lớp, lúc đó đang im
lặng nghe thầy Trân giảng,quay đầu về phía chỗ ngồi của con Chín và
tôi.Con Chín dấu vội cây bút Parker, làm mặt nghiêm nhìn thẳng lên bảng
đen.Thầy Trân nhíu mày nhìn tôi, không nói gì, tiếp tục giảng bài.Hết
giờ thầy Trân gọi tôi đến bàn ông.Giọng ông vẫn ôn tồn nhưng sắc mặt lộ
vẻ giận. Ông đưa tôi mảnh giấy và nói:
-Trò chép lại câu này 60 lần, sau đó đưa cho phụ huynh trò ký rồi đem nộp cho giám thị trường.
Tôi cầm mảnh giấy liếc nhìn mấy chử “tôi sẽ không lo ra trong lớp”.Nước mắt lưng tròng, tôi nhìn thầy Trân, miệng lí nhí:
-Em xin lổi thầy, em không cố ý làm ồn trong lớp!
Thầy Trân mở cửa, thấy tôi,thầy đứng sửng, ngạc nhiên .Hai tay cầm cuốn
tập để trước vạt áo , mặt nóng ran , tôi nói trong hơi thở :
-Em
đến xin thầy ký vào tập bài phạt để em nộp cho thầy giám thị. Em không
dám đưa cho ba em ký, ông sẽ… đánh em chết ! Xin thầy thương mà thông
cảm vì em chưa bao giờ phạm kỹ luật trường cả.
Thầy Trân nhìn tôi, đứng nhích sang một bên rồi nói:
-Em vào đây, ta sẽ nói chuyện
Phòng trọ của thầy Trân rất đơn sơ,chỉ vỏn vẹn một cài bàn viết với 2
ghế ngồi, một tủ nhỏ và một chiếc giường ngủ .Tôi khép nép ngồi xuống
ghế đối diện với ghế thầy ngồi và đưa tập bài phạt sang phía thầy.Thầy
Trân không mở ra xem, chỉ đẩy tập vở sang một bên và nói:
-Thôi,
thầy giữ tập viết này khỏi cần đưa cho thầy giám thị. Coi như thầy
không phạt em.Thầy tin là em ngoan nhưng thầy thấy em và Chín là hai em
lớn tuổi nhất lớp nên thầy muốn hai em là gương mẫu cho cả lớp.
Tôi sung sướng dạ nhỏ một tiếng rồi bổng dưng bạo dạn hỏi thầy:
-Chị
Chín , trưởng lớp,muốn tìm biết sinh nhật của thầy, để đến ngày đó cả
lớp chúc mừng thầy như vẫn làm với các thầy khác.Thầy có thể cho em
biết để em nói lại với chị Chín?
Thầy Trân cười vui vẻ:
-À, thầy sinh ngày 2 tháng 5. Thế còn sinh nhật của em ?
Tôi ngạc nhiên sao thầy hỏi ngày sinh nhật mình. Một thoáng nghĩ làm tim tôi đập mạnh: Chắc thầy cũng để ý mình.
-Dạ, em sinh ngày 20 tháng 12.
-Như thế em sẽ được quà sinh nhật trước quà Giáng Sinh. Thích quá nhỉ!
Tôi nở một nụ cười buồn:
-Dạ em chưa bao giờ được quà sinh nhật lẫn Giáng Sinh
-Sao lạ vậy ?
-Dạ, vì nhà em rất… đơn sơ và không công giáo
Thầy Trân nhìn tôi, tôi đọc trong đôi mắt thầy một sự trìu mến lạ thường.Giọng thầy trở nên thân thuộc:
-Hy vọng năm nay em sẽ được cả hai.
Nói xong thầy đứng dậy.Tôi cũng đứng dậy theo.Nắng bên ngoài gay gắt
chiếu xuống thềm cửa.Tôi dang tay che nắng, nói lời từ giã:
-Em xin cám ơn và xin chào thầy
Thầy Trân đứng yên đưa tay chào trả tôi và nói:
-Khi nào em có việc cần gặp thầy thì cứ đến, thầy không bị phiền đâu.
Tôi ra về, lòng nở hoa.
Hết giờ Toán thầy Ngô gọi tôi đến bàn và nói:
-Bài
toán vừa rồi em giải sai phần sau. Nếu em muốn, mỗi tuần em ghé chỗ
tôi trọ tôi chỉ thêm cho. Thầy biết em giỏi các môn khác,nếu toán cũng
giỏi nữa thì em không những đẹp mà còn giỏi nhất lớp.
Tôi bối rối tìm cách trì hoãn:
-Dạ, em xin cám ơn thầy.Em phải về xin phép ba má .
Thầy Ngô bỗng đổi ý:
– Thôi em khỏi phải cần xin phép ba má.Khi nào em cần hỏi gì về toán thì sau giờ học trên đường về ghé thầy chừng 15 phút là đủ.
Tôi dạ và lặng lẻ cúi đầu chào thầy Ngô.Tôi ái ngại sự ân cần của thầy vì tôi nhớ có lần con Chín nói với tôi:
-Tao thấy thầy Ngô có vẻ chấm mi.
Tôi cũng thấy vậy. Thầy Ngô có bộ mặt nghiêm khắc nên tôi chỉ kính mà
không cảm.Thầy Ngô không làm tôi mơ mộng như thầy Trân.Tôi làm bộ ngây
thơ trả lời con Chín:
-Tao thấy thầy Ngô đối xử với ai hồi nào cũng như hồi nào.
Con Chín tỏ vẻ sành sỏi:
-Mi
đừng nhìn cái bề ngoài của mấy thầy.Núi lửa bên trong cả đó mi.Mi chờ
xem, có ngày núi lửa của thầy Ngô sẽ phun ra cho mà coi. Mô phạm gì
cũng có lúc tức nước vỡ bờ.Chuyện con tim mà, thánh mới kìm nỗi nó.
Thấy con Chín nói quá đúng tôi làm thinh.Cũng may nó không tra khảo tôi
gì về con tim của tôi đối với thầy Trân.Tôi cũng mong cho nó nghĩ tôi
chỉ biết lo học chứ chưa thao thức gì về đàn ông.
Một tuần trước lễ Giáng Sinh, lúc tan lớp, đi ngang qua bàn thầy Trân,
thầy ra hiệu cho tôi lại gần và nói vừa đủ cho tôi nghe:
-Huyền ghé nhà thầy: có quà tặng cho Huyền.
Lòng tôi rộn ràng khi sực nhớ lời thầy Trân nói với tôi trước đây: sinh
nhật tôi và Giáng Sinh năm nay tôi sẽ có quà.Tôi chờ cho đám bạn về hết
mới đạp xe đến nhà thầy.Dựng xe trước nhà trọ của thầy Trân, lòng tôi
hồi hộp,bồn chồn .Tôi nhìn quanh xem có ai trước khi gõ cửa .
Thầy Trân đưa tay mời tôi ngồi ở chiếc ghế tôi ngồi lần trước.Thầy mở
tủ lầy ra hai gói quà bọc giấy hoa, để trước mặt tôi và dịu dàng nói:
-Lần
trước nghe Huyền nói chưa bao giờ có quà sinh nhật và Giáng Sinh thầy
rất bùi ngùi. Thầy có hai món quà nhỏ tặng Huyền, một cho Giáng Sinh,
một cho sinh nhật.Mừng Huyền 18 tuổi, tuổi truởng thành.
Tôi cảm động nhìn thầy Trân, miệng ấp úng:
-Em..em cám ơn thầy !
– Huyền mở quà ra đi. Thầy mong Huyền sẽ ưng ý.
Tôi lóng cóng bóc từng mảnh giấy hoa. Quà là một cây bút parker và một cuốn album.
Tôi nhìn thầy Trân cười sung sướng:
-Cám ơn thầy, quà của thầy là những thứ em mơ ước từ lâu!
Khi đưa tôi ra cửa, thầy Trân thân mật khoác vai tôi, đặt một nụ hôn
lên mái tóc tôi. Tôi đứng im, người nóng ran,vừa ngây dại vừa lo lắng cử
chỉ kế tiếp của thầy.Nhưng thầy Trân ngừng lại ở đó:
-Cám ơn thầy lần nữa, em về.
– Huyền về, chúc Huyền một sinh nhật và một Giáng Sinh vui tươi, hạnh phúc.
Tôi đập con heo đất, lấy hết tiền để dành cho vào bóp rồi đạp xe ra
phố.Phố của tỉnh lỵ nhỏ bé này đi bộ chừng 15 phút là hết. Tôi vừa lấy
một quyết định táo bạo là đi mua một chiếc cà vạt tặng thầy Trân nhân
dịp lễ Giáng Sinh.Tôi đi nhanh vào tiệm bán đồ đàn ông,chọn chiếc cà vạt
màu xanh đậm, mua không cần trả giá, rồi trở ra xe thật lẹ.Tôi sợ có
người quen bắt gặp,sợ người ta đọc được tâm tư mình rồi đàm tiếu.Tiền
mua chiếc cà vạt chiếm hết hai phần ba số tiền tôi bỏ ống.Nhưng tôi
không một chút xót xa.
Thầy Trân ra mở cửa , ngạc nhiên khi thấy tôi đến thăm thầy vào lúc sắp
tối.Thấy tôi nháo nhác nhìn quanh, thầy nói nhanh:
-Huyền vào nhà nói chuyện.
Ngồi xuống ghế đối diện với tôi, thầy Trân nhìn tôi như chờ đợi một lời
giải thích.Tôi lấy hộp đựng cà vạt trong cái giỏ mây ra để lên bàn rồi
rụt rè nói:
-Em..em có món quà Giáng Sinh tặng thầy.
Thầy Trân ồ lên một tiếng, đưa hai tay nhận gói quà, tháo giấy ,mở hộp, lấy chiếc cà vạt đưa lên ngắm nghía:
-Thầy cám ơn Huyền, thầy có một chiếc cà vạt màu xanh đã cũ, chiếc này đến thay thế rất là đúng lúc.
Thầy Trân bỗng đưa hai bàn tay sang úp lên hai bàn tay tôi . Tôi để
yên, cúi mặt ngồi im, lòng rộn ràng.Cả phút dài trôi qua.Tôi nghe giọng
thầy ngập ngừng:
-Ngoài cho quà, Huyền có ..cảm nghĩ ..gì khác không ?
Tôi vẫn cúi mặt,thu hết can đảm trả lời thầy :
-Ngoài ra em..em muốn đến..thăm thầy !
Tay thầy Trân rời tay tôi. Tôi nghe thầy rời ghế bước sang phía tôi.Tôi
nghe thầy đặt tay lên hai vai tôi, kéo tôi đứng lên, xoay người tôi
lại. Bóng chiều phủ mờ căn phòng chưa lên đèn.Tôi ngước mắt lên.Trong
đáy mắt tôi là cái nhìn đắm đuối của thầy.Rồi môi thầy chạm môi tôi.Thầy
ôm sát tôi vào người.Toàn thân tôi mềm nhủn mà hừng hực lữa.Tay thầy,
như vừa bức phá mọi trói buộc,xoa nắn ngực tôi. Tôi co rúm người khi tay
thầy lần xuống phía dưới. Ở giờ phút nầy tôi biết tôi không cưỡng lại
bất cứ ý muốn nào của thầy vì tôi là một kẻ đồng lõa nhiệt tình.Nhưng
tay thầy bỗng khựng lại ở thắt lưng tôi, như có một lực cản nào bắt
thầy dừng lại.Tay thầy đi ngược trở lên, nhẹ nhàng trên ngực , trên môi,
trên mắt, trên tóc tôi.
-Thôi, Huyền về kẻo sắp tối.
Trên đường về tôi nghe thân thể mình khác lạ,có thứ gì vừa mất đi,
nhưng cũng có một thứ gì vừa chợt đến. Nhưng tôi không thấy hụt hẫng vì
thứ mất đi mà tròn đầy thứ vừa ngập đến.Chưa bao giờ tôi thấy đời đáng
yêu và đáng sống như bây giờ.Tôi sắp bước vào tương lai nào thì tôi
không rõ, tôi chỉ biết tôi vừa từ giả tuổi thơ không chút luyến tiếc.
Hai tuần trước khi trường đóng cửa nghỉ Tết thì ông hiệu trưởng vào
thông báo cho lớp học nghỉ giờ Sữ Địa vì giáo sư bệnh.Tôi lo lắng không
biết thầy Trân bệnh gì và nôn nóng muốn đến thăm thầy.Bất ngờ trong giờ
ra chơi gặp thầy Ngô trong hành lang.Thầy nhìn tôi rồi nói:
-Giáo sư Trân bị cảm .Có hôn thê của ông xuống săn sóc.
Nói xong ông cười nhạt rồi bỏ đi.Tôi tái mặt vì nghi thầy Ngô biết
chuyện tình cảm giữa tôi và thầy Trân. Nhưng điều làm tôi rụng rời, đau
điếng là thầy Trân đã có hôn thê.Bây giờ thì tôi hiểu cái khựng lại của
bàn tay thầy trên thân thể tôi.Bàn tay ngừng lại vì nó đã có chủ.Lương
tri đã cản được đam mê của thầy.Tôi thấy đất như quay cuồng, trời như
đang sụp đổ .
Giờ Sữ tuần sau thầy Trân đi dạy lại. Mặt thầy hơi xanh nhưng giọng nói
vẫn ấm áp truyền cảm.Có lúc hướng về phía tôi ngồi thầy nhìn tôi lâu
hơn thường lệ.Tan lớp,tôi nấn ná để làm người cuối cùng rời lớp.Thấy
tôi đi ngang qua bàn,thầy Trân nói khẻ
-Huyền ra quán cà phê Mimosa chờ thầy. Thầy có chuyện muốn nói với Huyền.
Tôi dạ rồi lầm lủi đi.Tôi cảm thấy mình thương hại mình quá đỗi!Tôi đoán biết gặp tôi thầy Trân sẽ nói gì.
Thầy Trân có mặt ở quán trước tôi .Quán có hai bàn khách nhưng may mắn
toàn là khách lạ.Tôi ngồi xuống ghế thì thấy có ly chanh đường để sẵn
trên bàn.Thầy Trân khuấy khuấy ly cà phê đen nhưng không uống.Thầy cất
tiếng trước,giọng buồn buồn:
-Thầy hiện đang có khách ở nhà trọ, Huyền không nên ghé thầy lúc này.
-Em biết, hôn thê của thầy xuống săn sóc thầy .
Thầy Trân ngạc nhiên:
-Sao Huyền biết ?
– Thầy Ngô nói với em.
-Lại cái thầy Ngô!Cũng chính thầy Ngô báo cho Thu biết !
-Thu là hôn thê của thầy ?
Thầy Trân im lặng gật đầu.Giây lâu thầy mới nói:
-Thầy
xin lỗi Huyền về cử chỉ hôm trước Giáng Sinh vì đã không kìm hãm được
xao xuyến của lòng mình.Con tim có lúc đã vượt qua lí trí.Thầy không có
quyền hành động như thế. Nhưng ít ra thầy cũng đã không để tình cảm đi
quá đà.Thầy mong Huyền tha lỗi cho thầy.
Tôi rũ người, rung rung đôi vai, cố nuốt những giòng lệ . Thu hết can đảm tôi thốt ra được mấy lời cảm khái:
-Thầy không có lỗi gì hết.Em vẫn kính trọng thầy và.. thương thầy !
Nói xong tôi với tay lấy ly chanh đường đưa lên môi hớp mấy ngụm nhỏ
rồi đứng lên đưa tay vẫy chào thầy.Qua màn mắt nhập nhòa tôi thấy khuôn
mặt trái soan của thầy Trân vẫn đáng yêu như hôm thầy hôn tôi lần đầu.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp mặt thầy Trân.Sau một tuần nghỉ Tết, đi học
lại, cả lớp mới hay thầy Trân đã xin đổi trường.Tôi bàng hoàng khóc lẽ
loi một mình suốt cã mấy tuần. Con Chín không hay biết gì chuyện sóng
gió vừa xảy cho đời tôi cũng như lý do thầy Trân xin đột ngột đổi
trường..Người thứ hai tôi nghĩ hay biết chuyện là thầy Ngô. Điều làm tôi
hơi ngạc nhiên là vắng bóng thầy Trân, tôi vẫn không thấy thầy Ngô tỏ
vẽ gì săn đón tôi hơn;trái lại mỗi lần chạm mặt tôi thầy có vẽ ngượng
nghịu. Tôi có cảm tưỡng thầy ân hận vì có phần trách nhiệm trong việc
đổi trường của thầy Trân.
Thi đậu xong bằng trung học đệ nhất cấp, gia đình gởi tôi lên Sàigòn
học tiếp. Và tôi chỉ biết học và học. Tôi không để ý đến đàn ông nữa.
Tôi chỉ có một người đàn ông nhưng tôi đã mất ông rồi! Tôi đậu tú tài
phần 1 rồi phần 2 dễ dàng. Vào đại học tôi cũng chọn ngành sư phạm, môn
Anh Văn; tôi cũng sẽ là một giáo sư như thầy Trân.
Không ngờ năm học cuối cùng của tôi lại là năm mất Miền Nam.Tị nạn sang
Hoa Kỳ, một lần nữa tôi lại muộn màng cắp sách đến trường.Nhờ vốn liếng
anh ngữ sẳn có tôi học lại dễ dàng. Tôi chọn ngành Luật.Tôi lập gia
đình lúc đang tập sự hành nghề luật sư.Chồng tôi là một chuyên gia kinh
tế người Việt.Chúng tôi sống êm đềm bên nhau đã 15 năm và có hai con.
Mỗi khi chọn tên cho con tự nhiên tôi nhớ đến hai người của ngôi trường
củ. Đứa con gái đầu, 14 tuổi, tôi đặt tên Chi để nhớ con Chín, con bạn
học ngồi cạnh tôi. Thằng con trai, 12 tuổi, tôi đặt tên Trung để nhớ đến
thầy Trân.Chồng tôi không một chút thắc mắc khi tôi chọn tên Việt cho
con ; anh chỉ lo kiếm tên tương đương bằng tiếng Mỹ,Carolyn cho Chi và
Tom cho Trung.
Tôi xa quê hương như vậy cũng đã gần hai mươi năm.Một hôm tôi ngỏ ý với
chồng, tôi muốn đưa hai đứa nhỏ về thăm Việt Nam một chuyến cho chúng
biết đất nước thật của chúng.Chồng tôi không hồ hởi cũng không chống
đối.Anh chỉ nói:
-Nếu em quyết định về cùng hai con thì cứ đi.Riêng anh, tình hình chính trị bên đó chưa thuận tiện cho anh về.
Tôi biết chồng tôi nói khéo chứ tôi rỏ lập trường của anh rất dứt
khoát:anh chỉ trở về Việt Nam khi chế độ Cọng Sản sụp đổ.
Về lại Việt Nam chuyện đầu tiên tôi làm là về thăm ngôi trường cũ.Tôi
thất vọng não nề khi thấy trường biến thành trụ sở nhân dân tỉnh với lá
cờ đỏ sao vàng ngất ngưỡng ở đỉnh cột cờ.Tôi không có cảm tình với lá cờ
này vì thấy nó không “hiền” như lá cờ vàng ba sọc đỏ của miền Nam trước
đây.Về thăm đất nước, sau gần hai mươi năm xa cách, tôi thấy mình chỉ
là một du khách.Hiện tại không đưa tôi tìm lại được quá khứ.Dù những cái
tên không thay đổi. Vẫn Đà Lạt, Nha Trang, vẫn Huế, Hà Nội,vẫn Hạ Long,
Vũng Tàu.Nhưng cái xã hội vô hồn hiện nay khiến cho lòng người về cũng
trở nên vô cảm trước cảnh vật. Tuy nhiên tôi cũng cố gắng giảng giải sự
tích của những nơi thăm viếng để hai đứa con tôi biết đôi chút lịch sữ
mấy ngàn năm của nước nhà.
Ba tuần trôi qua mau. Tuần thứ tư tôi đóng đô ở Sàigòn.Sàigòn xưa của
tôi đã mất! Y lời của một bài hát tôi từng nghe:Tôi mất Sàigòn như
Sàigòn đã mất tên! Đường phố đầy những kẽ tật nguyền ăn xin, đặc biệt là
ở các tiệm ăn.Nhìn những kẻ cụt tay, cụt chân, tôi chạnh nghĩ trong số
những người này không hiếm kẻ là thương phế binh của quân đội miền Nam
trước đây. Tôi chợt nhớ đến con Chín và người tình đầu của nó, anh chàng
Thiếu Úy Biệt Động Quân, người đã tặng nó cây bút Parker,không biết bây
giờ ra sao.Còn sống hay đã chết ? Còn ở với nhau hay đã chia tay ? Nhớ
tới cây bút Parker tôi lại nhớ chuyện bị thầy Trân bắt chép phạt, nhớ
cây bút Parker, quà của thầy tặng tôi sau đó.Mặc cho bác xích lô đạp
loanh quanh khắp nẻo Sàigòn, mặc cho hai đứa nhỏ ngồi phía trước líu lo
chỉ chỏ cảnh trí bên ngoài,tôi ngả người vào nệm lưng chiếc xe, lim dim
mắt, thả hồn về dĩ vãng.
-Mẹ,mẹ, họ bán gì kia ?
Tôi giật mình, nhô đầu ra khỏi mui chiếc xich lô, nhìn sang vệ đường:
-À,họ bán vé số.
-Sao có nhiều người bán vậy ?
-Chắc vì có nhiều người mua.
Vừa nói tôi vừa đảo mắt nhìn những quầy bán vé số. Ngồi đàng sau quầy
là những bộ mặt buồn hiu, đàn ông có, đàn bà có .Tuy nói với hai con tôi
nhiều quầy hàng vì có nhiều người mua nhưng tôi chẳng thấy người mua
nào. Và tôi thắc mắc với ngần ấy quầy hàng, mỗi ngày một người bán được
bao nhiêu vé để đủ sống ?Tôi bỗng chú ý đến một người đàn ông ngồi sau
quầy hàng cuối cùng.Trông ông ta quen quen. Tóc ông đã muối tiêu, má
hóp, da mặt sạm đen. Nhìn mang tai trái của ông tôi giật mình:
-Thầy Trân !
Thầy Trân có cái nút ruồi nơi mang tai trái. Tôi sửng sờ đi một lúc.
Sao thầy Trân giờ lại ra nông nỗi này ? Một ông giáo sư đi bán vé số !
Tôi vẫn lạc quan tin nghề giáo, dưới bất cứ chế độ nào, vẫn hữu dụng.Tôi
nghe lòng tê tái .Tôi bảo bác xích lô tấp xe vào bờ đường. Tôi mở ví,
tìm cuốn sổ tay,xé một trang nhỏ, lấy bút ghi vội dòng chữ: “Ông có phải
là thầy Trân dạy Sữtrước đây ở trường Huyền Trân không ?”.Tôi đưa mảnh
giấy cho Chi, con gái lớn của tôi, và nói với nó bằng tiếng Mỹ cho nó dễ
hiểu và cũng để bác xích lô không biết chuyện:
-Con xuống xe, đi lại chỗ ông bán vé số quầy cuối cùng, đưa cho ông tờ giấy này. Ông đó là thầy dạy học của mẹ trước đây.
Con gái tôi mở tròn hai mắt:
-Thầy dạy học mà đi bán vé số! My God !
– Chắc tại ông mất việc.
Tôi đưa tiếp cho Chi hai tờ 100 mỹ kim và dặn thêm:
-Nếu
ông nhận ông là giáo sư Trân thì con đưa cho ông số tiền này và nói của
một học trò cũ của ông tặng. Mẹ dặn thêm, nếu ông có hỏi tên mẹ thì
con trả lời: “ Mẹ con dặn đừng nói”.
Thấy con bé ngỡ ngàng không hiểu vì sao tôi lại dặn nó dấu tên tôi, tôi giục nó:
-Con đi ngay và nhớ lời mẹ dặn.
Tôi ngồi thu mình trong xe theo dõi.Tôi thấy người đàn ông cầm tờ giấy
tôi viết đọc. Tôi thấy ông nhìn sửng con bé,rồi đưa hai tay ôm vai nó,
đầu gật gật.Con bé đưa tiếp cho ông số tiền tôi đưa. Tôi thấy ông cầm
tiền, đứng ngây người ra,rồi mắt nhớn nhác nhìn tứ phía như tìm kiếm
ai.Tôi thấy ông cúi xuống như muốn gặng hỏi gì con bé . Con bé lắc đầu
hai ba cái.Nó đưa tay ra bắt tay ông rồi vừa đi vừa chạy về hướng chiếc
xich lô tôi ngồi.Tôi thấy ông cuộn tròn hai tấm giấy bạc, nắm chặc trong
lòng bàn tay, mắt đăm đăm nhìn theo hướng con bé chạy.Tôi mở ví lấy cặp
kính đen đeo vội để dấu đôi mắt đẫm ướt của mình.
TRANG CHÂU
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 07/Sep/2019 lúc 8:29am |
Lời nói dối ngọt ngào <<<<< |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 09/Sep/2019 lúc 10:35am |
Mùa Thu Đến Từ Nơi Anh. Có phải mùa Thu đến từ nơi anh? Theo gió mùa Thu quấn quýt mùi thơm, Và lá nữa, lá cũng từ nơi anh, Và nắng nữa, nắng cũng đã đổi màu, Có phải mùa Thu đến từ nơi anh? Em nghe thấy điều kỳ diệu rất riêng, Em biết mùa Thu đến từ anh mà, Anh ơi, thuyền em chở ánh trăng thề, Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 09/Sep/2019 lúc 10:36am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 13/Sep/2019 lúc 3:55pm |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 16/Sep/2019 lúc 8:21pm |
THẦY ƠI…THẦY ĐÂU RỒI ?Tôi trở về Việt Nam thăm thân nhân vào một mùa hè. Tôi thuê xe đến ngôi trường cũ, một mình tìm lại kỷ niệm xưa, không chỉ là mái trưòng trung học thân yêu mà còn có bóng dáng một tình yêu.Thày Chuẩn, giáo sư môn toán của tôi suốt 3 năm liền từ lớp 10 đến lớp 12. Kể từ ngày tôi đi vượt biên được đến Mỹ định cư. Đây là lần đầu tiên tôi trở về Việt Nam và ngôi trường cũ là một kỷ niệm tôi luôn mong muốn được gặp lại. Đứng trước ngôi trường xưa lòng tôi bồi hồi thổn thức…. Ngôi trường đã hoàn toàn thay đổi, trường được xây mới và rộng thêm, cây phượng vỹ gìa nơi sát hàng rào trường không còn nữa. Bao mùa hoa Phượng của tôi chín đỏ sân trường nay về đâu, hoa Phượng ơi, thày cô ơi, bạn bè ơi..… Tên trường không thay đổi, vị trí trường vẫn là đây, nơi tôi từng đi về suốt mấy năm trung học. Trường lớp đóng cổng đóng cửa im vắng trong một buổi trưa hè. Mùa khai trường sắp đến rồi, mai mốt sân trường im vắng này lại rộn rã thày trò đông vui. Nhìn dãy hành lang trường hun hút tôi nhớ bóng dáng thày Chuẩn thường đi qua. Nhìn phòng lớp im tiếng tôi nhớ những lúc thầy đứng giảng bài và tôi thì mơ mộng nhìn ra ngoài khung cửa, bài toán thày giảng giải xong mà tôi giấc mộng chưa tròn. Nước mắt rưng rưng tôi bâng khuâng tự hỏi: - Thày ơi…thầy đâu rồi? Không biết thày Chuẩn còn dạy ở trường này không? Mai này đến ngày khai trường tôi sẽ đến đây, không là cô học trò nhỏ năm xưa, chỉ là người khách lạ, tôi sẽ đứng ngoài cổng như thế này để tìm trong đám đông thày trò một bóng dáng thày. Nhất định tôi sẽ nhận ra thày, con người ấy, nét mặt ấy tôi vẫn chưa quên dù 20 năm đã xa, 20 năm chưa gặp lại thậm chí chưa nghe tin tức gì về thày. Suốt bao năm tôi mải lo cuộc sống hiện tại nơi quê người và mối tình học trò mong manh nơi quê nhà luôn là kỷ niệm đẹp. Năm tôi lên lớp 10 thày Chuẩn mới đổi về trường dạy môn toán, ngày đầu tiên thày vào lớp lũ học trò con gái chúng tôi xôn xao vì thày giáo trẻ tuổi đẹp trai lại vui tính ăn nói ngọt ngào. Chúng tôi đã nhanh chóng điều tra ra “lý lịch” của thày, độc thân đẹp trai học giỏi chỉ mỗi tội con nhà nghèo. Tôi còn nhớ bạn Kim Sa nói: - Thày chỉ đáng tuổi anh chúng mình thôi, tao chẳng muốn gọi bằng “thày”. Tôi cũng nghĩ thế và tôi chỉ muốn gọi thày bằng “Anh”. Tôi thầm yêu thày ngay năm học đầu tiên, chờ mong từng giờ học với thày, mừng vui khi thấy bóng dáng cao cao của thày xuất hiện, hồi hộp khi thấy đôi mắt hiền sau cặp kính cận của thày nhìn tôi dù chỉ là cái nhìn bình thường hay thoáng qua. Có lần trong hành lang trường, từ xa thấy thày đang đi đến gần tôi đâm ra luống cuống vụng về làm rơi cả mấy quyển vở đang cầm trên tay. Thày đã cúi xuống nhặt lên đưa cho tôi. Giây phút đối diện và chạm tay ấy tôi không bao giờ quên. Thời kỳ bao cấp cuộc sống ai cũng ít nhiều khó khăn, tôi đã chứng kiến cảnh các giáo viên chia nhau nhu yếu phẩm gạo thịt tiêu chuẩn tại văn phòng. Tôi thương thày giáo độc thân của tôi cũng không thoát khỏi cảnh đời thực tế này, nhưng dường như tôi ít khi thấy thày Chuẩn mang những thứ nhu yếu phẩm ấy về nhà. Một học trò lớp tôi nghỉ bệnh mấy ngày ở nhà, gia cảnh nó khó khăn, thày Chuẩn là thày giáo chủ nhiệm sẽ tổ chức một buổi đến thăm để “động viên” học trò. Tôi là trưởng lớp được đi cùng thày. Tôi bất ngờ khi thấy thày mang theo miếng thịt heo nửa ký và bịch gạo 12 ký là tiêu chuẩn của thày vừa lãnh. Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, thày nói: - Nghe nói gia cảnh trò Hoa nghèo, lại ốm đau nghỉ học thày chẳng biết mang qùa gì, sẵn hôm nay có tiêu chuẩn gạo thịt này… Tôi ngại ngùng và thương cảm…cho thày, chứ không phải cho bạn: - Thế…tháng này thày không có gạo thịt ăn hả? thày báo tin thăm Hoa đột xuất qúa em chẳng kịp góp phần mua qùa… Thày Chuẩn mỉm cười: - Lo cho người bệnh chứ việc gì lo cho thày. Tháng này thày sẽ…ăn chực bố mẹ. Sau này tôi biết thêm thày Chuẩn vẫn thỉnh thoảng nhường phần gạo thịt tiêu chuẩn của thày cho một vài bạn đồng nghiệp đông con hay gia cảnh khó khăn dù thày cũng chẳng khá gỉa . Một nhà giáo chăm chỉ yêu nghề hết lòng chỉ dạy học trò, một nhà giáo luôn giúp đỡ bạn bè cả vật chất lẫn tinh thần, khi thì nhường tiêu chuẩn nhu yếu phẩm, khi thì thay bạn đứng lớp lúc họ bận việc hay ốm đau. Lũ học trò chúng tôi đã “phát giác” ra những điều ấy không khó gì. Thày là một chàng trai trẻ phóng khoáng và bao dung trong bộn bề cuộc sống. Càng ngưỡng mộ thày tôi càng yêu mến thày. Mùa hè năm lớp 12, mùa hè cuối cùng rồi mỗi người vào đời một hướng rẽ. Tôi sẽ đi xa hơn, cuộc chia tay này không thể nói cùng ai, gia đình tôi chuẩn bị cho hai chị em tôi đi vượt biên. Ngày cuối cùng trước khi nghỉ hè tôi cố tình đợi để đối diện thày nơi hành lang lớp, lần này tôi không vụng về làm rơi cuốn vở mà vụng về nói chia tay với thày: - Em …chúc thày…ở lại… một mùa hè vui vẻ. Thày ân cần : - Thày chúc em thi đậu đại học và tương lai mở ra phía trước. Còn thày dĩ nhiên vẫn ở lại làm “ông lái đò chở người qua sông” “Anh lái đò” ơi, ước gì anh không chở em qua sông mà chở em trên suốt con sông dài cuôc đời nhỉ… Tôi lãng mạn nghĩ thế. Thấy tôi không nói gì thêm thày định bước đi, tôi chợt tỉnh cơn mơ vội nói với theo: - Thày ơi…thày nhớ lo cho chính bản thân mình, giữ gìn sức khỏe… Thày hiểu ý tôi và mỉm cười: - Em muốn nhắc lại chuyện thày đi thăm em Hoa với phần tiêu chuẩn lương thực của thày chứ gì. Xem này, thày có gày ốm đi tí nào đâu. Khi bóng thày rẽ khuất vào một lớp học, tôi đứng ngẩn ngơ gọi thầm hai tiếng thân thương : “Thầy ơi…”. Xa lớp xa trường đã buồn, xa thày tôi càng buồn hơn. Tôi ra đi mang theo một mối tình câm tuyệt vọng. Để rồi hơn 20 năm sau trở về kỷ niệm năm nào bỗng thức dậy. Trong tôi vẫn còn hình bóng thày Chuẩn cao cao đẹp trai và rất đàn ông tính rộng rãi bao dung. Bây giờ chắc thày đã có gia đình vợ con và vẫn là thày như thuở độc thân vui tính. Tôi muốn biết thày còn dạy ở trường cũ không, để ngày khai trường sắp đến đây tôi nhất định sẽ đến trường, chỉ để nhìn thày bây giờ ra sao. Tôi tự trách mình bấy lâu đã không tìm liên lạc với bạn bè đồng môn cũ để biết tin về thày. Tôi cố moi óc nhớ lại những bạn bè cùng lớp cũ và nhớ ra nhà Kim Sa ở gần nhà tôi nhất nên đến thăm hỏi, Kim Sa đã dọn đi kể từ khi lập gia đình. Tôi xin được số điện thoại của Kim Sa.. Khi tôi gọi phone cho Kim Sa, nó mừng rỡ, chúng tôi cùng nhắc lại ngôi trường cũ bạn bè xưa. Tôi hỏi : - Kim Sa ơi, thày giáo Chuẩn đẹp trai, thần tượng ngày xưa của chúng mình đâu rồi ? thày còn dạy ở trường mình không? - Kim Sa định kể đây, thày Chuẩn đặc biệt nhất nên để dành kể sau cùng. Tôi mừng rỡ, không kịp kìm nén lòng mình reo lên: - Thày Chuẩn đặc biệt là phải rồi. Một người tốt tính như thày chắc luôn gặp nhiều may mắn trong cuộc sống. - Chỉ đúng một nửa, thày gặp…may mắn trong cuộc sống nhưng không còn đi dạy học nữa. Kim Sa kể thày Chuẩn bây giờ giàu sang vào hàng đại gia. Thày lập gia đình với con gái một cán bộ cao cấp, gia đình vợ đã lo cho thày một chức vụ trong ngành giáo dục. Bao nhiêu năm qua thày làm giàu nhờ chạy điểm cho học sinh, muốn con em vào trường tốt, muốn con em vào đại học đều qua tay thày. Nghe đến đâu tôi bàng hoàng đến đấy. Chàng tuổi trẻ thuở vào đời với tấm lòng hồn nhiên cởi mở, với nhiệt huyết yêu nghề yêu chữ đâu rồi? - Lẽ nào thày Chuẩn lại thế?? Tôi cố tình chưa tin dù biết bạn đang nói thật, nói đúng. Kim Sa thản nhiên: - Bạn sống ở Mỹ nên không quen với những trò tiêu cực trong xã hội như thế này, chúng tôi ở Việt Nam thì là chuyện bình thường. Thời buổi này xã hội này ai có quyền lực trong tay mà không giàu mới là lạ. Kim Sa nửa đùa nửa thật: - Thế bạn có muốn đến thăm thày xưa không? Và Kim Sa tự nhanh nhẩu trả lời: - Đừng nhé, không ai tiếp bạn đâu. Vào cửa nhà thày phải có người giới thiệu, thày chẳng có thì giờ tiếp chuyện vớ vẩn những đứa học trò xưa. Với lại mùa hè này vợ chồng con cái thày đang đi du lịch Châu Âu chưa về. Tôi chán nản nhưng vẫn mong là nãy giờ bạn…nói đùa: - Kim Sa đùa thế đủ chưa? Làm sao mà Kim Sa biết rõ về thày như thế ? - Ai dám nói đùa nói xấu một con người, lại là thày giáo cũ mà mình từng ngưỡng mộ. Từ một người bà con bên vợ của thày kể ra cho bạn bè anh ta và truyền đến bọn mình. Không tin thì cứ nhìn căn biệt thự lộng lẫy của gia đình thày cũng là một câu giải đáp. Thời buổi này nhà giáo chân chính có dạy trường điểm, dạy thêm ngoài giờ đến hao mòn sức khỏe, ho lao khạc ra máu cũng chỉ đủ sống chứ ai làm giàu cho nổi… Tôi buông phone, những lời nói của Kim Sa đang bủa vây xung quanh tôi. Thày giáo trẻ tuổi đẹp trai con nhà nghèo nhưng tâm hồn không vướng bận vật chất lợi danh của ngày xưa đã thay thế bằng một ông cán bộ ngành giáo dục tham hư danh quyền lợi, bán rẻ lương tâm nhà giáo chỉ vì tiền. Tôi đã mất thày rồi, tôi trách hoàn cảnh xã hội, trách người phụ nữ làm vợ thày đã lấy đi trong tôi hình ảnh đẹp của thày, lấy đi mối tình đầu đời tuổi học trò mới lớn của tôi, những thứ mà tôi từng trân trọng cất dấu trong đời.. Tôi thốt kêu lên trong thất vọng: - Thày ơi…thày đâu rồi ?? Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 20/Sep/2019 lúc 10:27am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 25/Sep/2019 lúc 9:08am |
NẺO QUAY VỀTừ hôm ở thành phố trở về quê Năm Râu cứ như người mất
hồn, ông làm đâu quên đó khiến công việc hàng ngày không đâu vào đâu,
bữa nọ ông kéo mấy bao lúa đem ra sân để phơi, mới cào ra được một ít
trên sân rồi ông bỏ thí ra đó để vào nhà ngồi trầm ngâm bên ly trà
nóng, ban đầu bà xã của ông cứ cho rằng ông nghỉ mệt một chút rồi sẽ
tiếp tục công việc, ai dè Trời đang nắng chang chang tự dưng mây đen kéo
về và trút xuống trận mưa thật to khiến cho lúa trong bao và lúa trên
sân ướt sũng, thiên hạ có câu “Bạo phát thì bạo tàn” ý câu này nôm na là
việc gì xảy ra nhanh chóng thì cũng tàn phai nhanh không kém, cơn mưa
này cũng vậy nó trút nước ào ào rồi ngưng đột ngột, các đám mây đen tan
biến nhường lại ánh nắng chói chang của Trời già, thấy thóc lúa ướt nhẹp
mà ông Năm bình chân như vại, bà Năm từ nhà sau chạy lên la lớn lên:
– Mèn ơi! Sao ông để ba cái lúa ướt hết ráo rồi, ông
có bệnh hoạn gì trong người không, để tui nhờ Cô Sáu Thuốc Nam hốt cho
ông mấy thang nghe ông.
Chưa kịp để cho ông Năm trả lời, bà Năm vác cái bồ cào
rồi chạy nhanh ra đống lúa xới lên cho mau khô nhằm tranh thủ ánh nắng
chói chang kia.
Lúc này ông Năm cũng tĩnh hồn, ông đứng bật dậy và chạy nhanh ra phụ vợ để cố phơi cho khô đóng lúa ngoài sân.
Đến gần bên bà Năm, dường như biết mình có lỗi nên ông nói nhỏ :
– Mình ơi! Tui không có bệnh hoạn gì hết, tại tui đang
nghĩ cách làm ăn, nhà mình không được khá như lối xóm, nên tui quên phức
cái đống lúa ngoài sân.
Nghe ông Năm nói vậy, một niềm thương cảm dâng lên trong khóe mắt, bà Năm an ủi chồng :
-Ôi thôi kệ nó đi ông ơi, nhà mình sống (dậy) được rồi,
(dợ) chồng mình có con Mén thôi, nay mai nó theo chồng thì cho con nó
mớ vốn làm của hồi môn, còn tui với ông cháo rau qua ngày là (dui dẻ)rồi
ông lo chi cho sanh bịnh.
Nghe vợ mình nói vậy ông Năm thấy nghẹn ở trong lòng,
ông cảm thấy mình thật có lỗi với người vợ hiền lành và tốt bụng của
mình, rồi ông thầm trách ông Long bạn của mình
– Cũng tại cái ông Long này hết thảy, nếu không có ổng thì mình đâu có ra nông
nỗi như vầy ….
Ông Năm Râu dần hồi tưởng lại những việc vừa trải qua…
***
Hôm đám giỗ tía mình, vì đây là giỗ đầu nên ông Năm mời
làng trên xóm dưới đủ hết, thậm chí bạn bè ở xa như ông Long ở trên
Sài gòn ông Năm cũng chẳng quên, mà quên làm sao được khi Năm Râu và ông
Long là đôi bạn chí cốt, hai người đã là bạn từ thời tóc còn để ba vá
và ở truồng tắm mưa, do hoàn cảnh sống nên ông Long đành đoạn bỏ lại
dòng sông quê nghèo, bỏ lại cây cầu khỉ cạnh nhà nơi đây Năm Râu cùng
Long cùng thi nhau đứng trên cầu (phong rong) xuống con kênh nước đục
ngầu phù sa để tắm mát những trưa hè êm ả .
Bà con tề tựu đông đủ, các bàn tiệc không còn một chỗ
trống, Năm Râu ngồi cạnh ông Long sau một hồi khi đã ngà ngà say, ông
Long nỗi hứng buộc miệng nói nhỏ vô tai Năm Râu:
– Ê mầy Năm, từ lúc tao lên Sài gòn tới giờ mày chưa
bao giờ lên thăm tao, sẳn chuyến này tao (dìa) đây, mầy thu xếp theo tao
lên (trễn) một chuyến đi, (dui) lắm mầy ơi.
Nghe ông bạn “nối khố” của mình rủ rê và hứa hẹn đủ
điều, nào là có những nhà hàng bán các món thuộc về cao lương mỹ vị, mà
suốt đời chắc chắn Năm Râu chưa từng nếm qua, rồi những nơi vui chơi thư
giãn thú vị, kể lể một hồi ông Long còn “đế” thêm một câu:
-Còn một món “Đặc sản” nữa nghe mậy, lên đi mầy sẽ thấy tao nói không sai bao giờ.
Có sẳn hơi men trong người với gương mặt đỏ gay như chú gà nòi, hưng phấn trong lòng Năm râu hưởng ứng tức thì:
-Đi thì đi, nào giờ cứ quanh quẩn nơi đây tối ngày cứ
sông nước, cá mắm , lúa má cũng ngán tới cổ rồi, nhưng tao phải đem theo
bao nhiêu tiền mới được.
Nghe câu hỏi dè dặt của Năm Râu, ông Long nói :
– Mầy đem hờ một ít theo dằn túi thôi, lên đó tao lo hết, yên chí đi ông ơi!
Nghe ông Long nói vậy Năm râu vui trong bụng bèn hứa chắc như đinh đóng cột:
– Rồi, theo mầy luôn, ngày (mơi) mình lên đường hả mậy,
lâu lâu (dìa) chơi vài bữa cho (dui , có chuyện gì không mà mầy (dìa)
gấp quá chừng (dậy).
Ông Long phân bua:
– Công việc nhiều lắm, tao đi xuống đây thì trên đó thiếu tao coi như rắn mất đầu.
Năm râu càng phục lăn thằng bạn mình sau câu nói của ông Long, Năm râu lẩm bẩm trong miệng:
-Thằng Long ngày xưa khờ tổ mẹ, vậy mà bây giờ làm ăn coi bộ “ngon cơm” ghê .
Thấy Năm Râu thừ người ra mà miệng nói thì thầm điều gì, ông Long khiều nhẹ Năm Râu rồi nói :
– Khi không đang vui tự dưng thấy cụt hứng vậy, mầy đang nói lén gì tao phải không ?
Năm Râu cười khì rồi đáp:
-Mần gì có, tao đang nghĩ điều tốt về mầy không đó, mầy không tin tao thề đứa nào nói dóc cho Chó cắn cả đám đi.
Nãy giờ ngồi cái bàn sau lưng sát với Năm Râu, bà Quận nghe Năm Râu thề thốt kiểu giả ngộ như vậy bà bèn xía vô:
– Năm nè, bây thề cái giống gì khôn thấy tía luôn, bây
nói dóc thì Chó cắn mình ên bây thôi, chứ mắc gì cắn cả đám, mà bây thề
thốt tầm bậy coi chừng có ngày nghe bây, ai đời nhà kế bên trại nuôi Chó
“Bẹc giê” mà thề kiểu đó gặp giờ linh chó sút chuồng cắn bất tử là “Rụt
tùng” luôn nghe con.
Nghe bà Quận nói vậy, Năm Râu hứng chí phá lên cười, rồi tìm cách “Trả đủa” lại bà Quận:
-Con công nhận cô Quận ghiền quánh bài “Cắt tê” dữ
nhe, cô nói gì cũng hay chêm vô mấy chữ của bài bạc quá, mà làm gì để
cho “Rụt tùng” được cô Quận, nếu thấy Chó sút chuồng thì lo “dọt” cho lẹ
coi như huề tiền đó cô.
Bà Quận chưa buông tha cho Năm Râu:
-Ờ cho bây dễ ngươi nhe, “Đi đêm có ngày gặp ma đó”, bây ỷ y có ngày Chó cắn bây sứt…..
Bà Quận bỏ dở nửa chừng câu nói trên, nhưng một bà già
trầu ngồi bên cạnh hiểu câu nói của bà Quận nên bà khiều nhẹ bà Quận
rồi bà lên tiếng:
-Mèn ơi, bà Quận này nói chí phải đa nghe, Năm Râu mầy
lớ quớ mấy con “Bẹc giê” bên kia nó táp trúng chỗ ngặc là mất giống
luôn nghe bây.
Nghe hai ” Lão bà bà” tấn công mình quá mạng, Năm Râu
mắc cỡ đỏ mặt bèn im thin thít, lúc này mọi người trong đám giỗ hiểu
chuyện nên cùng xúm lại lại cười giòn tan khiến không khí của đám giỗ ở
làng quê thêm phần sôi động, khi đám giỗ tàn tiệc bà Năm bèn chất vấn
ông:
-Hồi nãy ông nói gì mà để Cô Quận với cô Sáu rầy rà dữ (dậy).
Năm Râu muốn quên chuyện nói chơi lúc nãy nên gạt phắc đi:
-Ôi thôi bỏ đi bà ơi, có cái khỉ khô gì đâu, tui nói giỡn mà hai (cổ) cứ chuyện bé xé ra to đó mà.
Bà Năm nhắc nhở:
– Cũng cái tật cà rỡn không chừa, ông đó nghe cái tật
lớn hơn cái tuổi rồi, ông mà nói chơi kiểu đó hoài mai mốt có sui gia
chắc họ “dông” mất tiêu quá .
Năm Râu càu nhàu:
– Ôi nhằm nhò gì bà ơi, bà (hông) nghe người ta nói
hả, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ kìa, tui cà rỡn có hại cho ai
đâu, thiên hạ cười rân trời đó bà thấy chưa?.
Bà Năm nghe nói vậy cũng xuôi lòng nhưng cũng ráng vớt vát:
– Nhưng cũng tùy chuyện ông ơi, nói chơi riết có ngày gặp người khó chịu bắt lỗi bắt phải là mệt lắm đa nghe.
-Tui biết rồi, bà đừng xàm ràm nữa, nghe nhức xương lắm
bà ơi. À mà nè, ông Long rủ tui lên Sài gòn với ổng một chuyến đó, bà
chịu khó bao giàn ở nhà ít bữa nghe bà.
Bà Năm nghe chồng mình nói vậy, liền trả lời :
– Phải đó ông cũng nên đi một chuyến cho thoải mái đầu
óc đi, tội nghiệp ông tối ngày lo quần quật với ruộng đồng hoài buồn
chết ông ơi.
Nghe bà vợ đồng ý cho mình xả hơi vài hôm, Năm Râu vui
mừng ra mặt ông đến sát bên bà rồi choàng qua ôm ghì lấy khuôn mặt bà
Năm, ông đặt lên những nụ hôn thật nồng nàng, bà Năm mắc cỡ đỏ mặt và la
lên oai oái:
-Ông già Năm hôm nay làm cái giống gì thấy ớn (dậy), ông làm ( hoảng tiều) con Mén nó thấy nó cười chết luôn bây giờ .
-Sợ gì bà ơi, giờ này con Mén nó còn ngoài ruộng chứ đâu đây mà bà sợ….
***
Lâu lắm rồi Năm Râu mới được ngồi xe hơi, về đến Sài
gòn thay vì ghé về nhà ông Long trước, nhưng trên đường đi Năm Râu thấy
ông Long ghé tai nói nhỏ gì đó với tài xế, chừng mười phút sau xe ghé
vào một quán nhậu ven sông có các nhà chòi bằng tranh tương đối kín đáo.
Vừa xuống xe ông Long được hai cô gái trẻ măng từ bên
trong chòi là nhào ra để dìu ông vào trong chòi, chới với khi thấy các
cô gái này sao bạo dạn quá, Năm Râu nhớ ông Nội mình hay dạy câu
“Nam nữ thọ thọ bất thân”, khi thấy tình cảnh ông Long
như vậy khiến Năm Râu ái ngại trong lòng, đang nghĩ ngợi sự việc xảy ra
bất ngờ trên Năm Râu bị hai cô gái khác đếm ôm choàng qua vai và buông
lời cợt nhả :
-Anh Hai (dô) đây tụi em chăm sóc phục hồi sức khỏe cho anh từ A tới Z luôn, cam đoan anh Hai không hài lòng không lấy tiền.
Năm Râu phát hoảng lấy đôi tay gân guốc của mình để gỡ
cánh tay của các cô gái kia, lạ thay Năm Râu không thể nào thực hiện
được, bởi khi gỡ được tay cô này thì cô còn lại bám thật chặt, cuối cùng
Năm Râu thất thủ khi hai cô gái ghị đè Năm Râu ngồi xuống bộ Salon, đối
diện bên kia ông Long cũng được hai cô gái dùng khắn lông lau mặt, hình
ảnh này giống y như các cô nuôi dạy trẻ chăm sóc cho các em nhỏ học ở
các trường Mẫu giáo.
Đồ ăn thức uống được dọn ra ê hề do hai cô gái bên phía
ông Long gọi, lúc này Năm Râu thật sự kinh hoàng vì với ngần ấy thức ăn
với sáu người trong cái chòi này không thể nào ăn cho hết, chưa kể bia
bọt các cô khui (lóc bóc) không ngừng, uống chừng vài lon bia, khi hơi
men bắt đầu ngấm thì Năm Râu không còn e dè như lúc ban đầu, hai cô gái
biết bắt đầu “Cá cắn câu” nên một cô nọ ôm Năm Râu cứng ngắc, cô ta ỏng
ẹo :
-Ông xã, ông xã tên gì cho bà xã biết đi.
-Bà xã kêu Anh Năm nhe, lúc nãy kêu anh Hai là trật lất rồi đó.
Cô gái lấn tới:
– Bà xã biết rồi, ông xã cho hun một cái.
Chẳng cần Năm Râu đồng ý, cô ta ghì chặc Năm râu rồi hôn tới tấm khiến Năm Râu ngây ngất trong lòng.
Cô gái còn lại ra đòn tiếp:
-Ông xã lo (dợ) lớn không hé, bỏ bê (dợ) nhỏ coi chừng (dợ) nhỏ nghỉ chơi ông xã nhe.
Năm Râu nghe vậy liền dùng tay quàng ngang eo ếch cô nàng và hôn lên má cô gái những nụ hôn thật dài.
Bên kia ông Long cũng được hai em chăm sóc nhiệt tình
hơn Năm Râu nhiều, vì các cô này biết tỏng tòng tong ông Long là “chủ
xị” của buổi tiệc hôm nay, dĩ nhiên các cô sẽ được ông Long “Boa” cho số
tiều hậu hĩnh khi tàn tiệc.
Hết bốn thùng bia được khui ra uống liên tục, Năm Râu
và Ông Long bắt đầu quờ quạng thì các cô nháy mắt nhau đỗ bia chảy đầy
dưới sàn nhà ướt lai láng.
Cô (dợ) lớn của Năm Râu bắt đầu trổ mòi:
-Ông xã, má của tụi mình đang nằm nhà thương, tội
nghiệp má ăn uống thiếu thốn và thiếu tiền thuốc men nữa, (dợ) rầu gần
chết đây nè, ông xã cho chút đỉnh cho má mình (dui) nha ông xã.
Đầu óc lúc này hưng phấn nhưng khó kiểm soát được hành động nên Năm Râu nói ngay:
– Chuyện nhỏ bà xã, gửi má mình hai triệu nhe cưng .
Nói xong Năm Râu móc bóp xỉa cho cô nàng bốn tờ năm
trăm ngàn mới cáu khiến cô gái mừng như trúng số, cô cầm tiền rồi hôn
tùm lum chỗ trên người Năm Râu khiến ông ta nhột nhạt uốn éo thân người
trong thật mắc cười.
Cô (dợ) nhỏ cũng dùng chiêu khóc bài “con cá sống vì nước” khiến Năm Râu mũi lòng xỉa tiếp ba tờ Năm trăm ngàn cho ả nọ .
Ông Long ngồi bên kia thấy Năm Râu chơi xộp quá, nên
nháy mắt làm ám hiệu để Năm Râu đừng mắc mưu hai “bóng hồng” nọ, nhưng
Năm Râu mắt đã mờ lí trí cũng đi chơi đâu mất nên chuyện ra ám hiệu của
ông Long coi như “Dã tràng xe cát biển Đông”.
Chén thù chén tạc một lúc sau Năm Râu “quắc cần câu”
và đành “Thuyền chìm tại bến”, báo hại ông Long huy động các cô gái cạo
gió sức dầu cho uống nước chanh để cho nhanh chóng tĩnh táo….
***
Nằm nhà ông Long một đêm, hôm sau Năm Râu tức tốc đón
xe đò tốc hành quay về quê nhà, mặc dù ông Long cố giữ lại để còn đi dạo
chơi nhiều nơi trong Thành phố.
Ngồi trên chiếc xe đò trong lòng ngổn ngang vì phần
giận mình quá chén để các cô gái lợi dụng moi tiền, phần thì mắc cỡ với
tấm chân tình của bà Năm, Năm Râu tự hứa với lòng không bao giờ léo hánh
tới những quán nhậu mái chòi tranh trá hình kia lần nào nữa, khi về đến
nhà bà Năm ngạc nhiên hỏi:
– Ủa bộ có chuyện gì sao mới đi hôm qua thì hôm nay
trồi đầu về rồi, bộ hai ông xích mích điều gì hả, còn như không phải
vậy chắc là ông nhớ tui phải (hông).
Năm Râu cười gượng, có xích mích gì đâu bà ơi, nhớ bà
thì cũng có, nhưng kỳ thực tui thấy không khỏe trong mình mên tui kiếu
(dợ) chồng ông Long tui (dìa) nhà cho an tâm bà ơi …
***
-Bà ơi! Lúa khô rang hết rồi kìa , mừng ghê. Ra phụ tui xúc đem vô bồ đi bà.
– Ủa sao ông hay quá (dậy), lúc nãy tui thấy nó còn
(giốt giốt), tui tưởng cầu đến ngày (mơi) phải một nắng nữa chứ, ai dè
khô rang rồi, ông hôm nay giỏi thiệt đó đa.
Nghe bà Năm khen mình ông Năm rất vui mừng, vì ông đã
cố công cào tới lui miết trong nắng mới có kết quả như trên, ông thầm
nghĩ trong bụng coi như để chuộc lại cái lỗi lầm vừa qua, tuy bà Năm
không biết mảy may vụ trên, và ông hứa với lòng :
-Từ nay tui tởn tới già, đừng đi nước mặn mà Hà ăn chân.
Vừa xúc lúa vô bao “cà ròn” vừa ngắm mây trời trong
xanh trên cao, bất chợt Năm Râu nhìn thấy đôi chim Câu nhà ông bay lượn
trở về tổ ấm sau một ngày kiếm ăn nơi xa, lúc này Năm Râu cười thầm bởi
ông ta ví mình như cánh chim Câu kia sau một thời gian “Kiếm ăn” cũng đã
quay về tổ ấm của mình như đôi chim này. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 27/Sep/2019 lúc 5:15pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22130 |
Gởi ngày: 01/Oct/2019 lúc 10:04am |
Kiếp Nghèo Sau một tháng về thăm lại làng cũ, phố xưa, thích nhất là được
nhìn giòng sông tuổi thơ. Con sông với bao nhiêu kỷ niệm êm đềm của thời
thơ ấu. Cái tuổi chỉ biết ăn, học và chơi đùa không biết mệt. Hôm nay
Thơ từ giã bà chị dâu và đám cháu gần chục đứa để trở lên Sài Gòn. Ngày
mốt vợ chồng Thơ và bà chị gái phải đáp máy bay trở về Montréal, nơi các
con đang mong đợi. Một tháng trôi qua nhanh quá. Nhất là ở vào tuổi của
Thơ, không ai mong thời gian đi nhanh như mây bay, gió thoảng! Chiếc taxi bảy chỗ mới chở nỗi tám cái vừa valise, vừa xách tay,
nhét đầy ắp áo quần và quà cáp các thứ. Thì bà con biếu dài dài từ Bắc
vào tới trong Nam mà lị! Ông xã cằn nhằn, nhưng Thơ cứ mặc kệ, nhét đầy
đến nỗi tét luôn cái túi xách Adidas bằng vải nylon! Cái túi nàng đã
mua, để chứa sách do bạn bè tặng, cách đây 3 năm nhân dịp đi chơi Los
Angeles. Thơ tức cái hãng máy bay chết tiệt Air Canada chỉ cho mỗi hành
khách có đúng một kiện miễn phí. Chỉ có hành khách mua vé từ tháng mười
một trở lại mới được hai valises. Mà nàng thì đã mua từ tháng chín! Muốn
thêm một valise í à? Thì phải sùy ra đúng một trăm đô la chứ sao! Cũng
đành cắn răng chi ra hai trăm cho hai chuyến đi và về. Thơ còn cái tội
nữa là lần đi du lịch nào, bất cứ ở đâu, cô cũng lén dấu một vài nhánh
cây cảnh hay hoa hoét gì đó đem về nhà trồng. Mà ác cái là cành cây nào
cũng đâm rể và mọc lên phơi phới. Lần này Thơ dấu đúng năm cành dâm bụt
lá ngũ sắc. Vừa thấy bụi dâm bụt trước nhà cô em chồng và mắt Thơ sáng
rực như đèn pha! Trước hôm xếp đồ vào va ly, Thơ ra chợ Sài Gòn mua vài
cành hoa giả, sau đó trộn lẫn giả và thật để đánh lận con đen mấy ông
nhà đoan ngoài phi trường. Chiêu này Thơ học từ một người bạn thích đi
du lịch và mê trồng trọt (đồ chôm) như cô. Phi trường TSN vẫn
tấp nập người đưa, kẻ đón như thường lệ. Nhiều gia đình đông người ngồi
lê la cả dưới đất. Trẻ con thì rượt đuổi nhau ầm ĩ, cản trở hành khách
với những chiếc xe đẩy đầy ắp hành lý. Một hoạt cảnh có một không hai. Tiểu Thu Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 01/Oct/2019 lúc 10:06am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 08/Oct/2019 lúc 1:56pm |
THU VỀ, ANH Ở NƠI ĐÂU ?
Tiết Trời nay đã vào Thu Gió hiu hiu lạnh, mây mù giăng giăng Lá xanh vài chiếc dùng dằng Thu chi đến sớm? khăng khăng giữ mình!
Anh đi một sớm bình minh Em về chiều muộn, một mình phòng không Thư tình một bức viết xong Gửi mây nhắn gió tấm lòng bấy lâu.
Anh giờ đang ở nơi đâu? Em ngày ngóng đợi, kinh cầu hằng đêm Thu về len lén bên thềm Ngỡ đâu tiếng bước chân êm anh về!
Mưa dầm ướt đẫm bờ đê Có con Cò trắng não nề phân vân Đi về lẻ bóng đơn thân Lỡ mưa nặng hạt, ai nâng cánh mềm?
Thoáng nghe giọng hát ru êm Gió rong chơi mãi, mây mềm buồn xo Chim chuyền bụi ớt líu lo Lòng thương quân tử, ốm o gầy mòn! Nguyện thề với biển cùng non Với mây cùng gió, con đò ven sông Thu thời quá độ sang Đông Vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn mong anh về ! Kim hoàngChỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 08/Oct/2019 lúc 2:00pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 153 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |