Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 28/Feb/2018 lúc 4:54pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Mar/2018 lúc 3:23pm
Tình Thầy Trò   <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Mar/2018 lúc 8:18am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Mar/2018 lúc 8:00am
NHẬT KÝ DIỆU KHOA




Chỉ kém có năm tuổi mà gia đình bắt tôi phải gọi Nghiêm bằng chú. Ức thật. Cái lý do giản dị vì Nghiêm là bạn học của chú Út tôi.

Mỗi lần Nghiêm đến nhà chuyện trò với chú Út nơi bàn học là tôi không thể bỏ qua dịp lén nhìn cái khuôn mặt chữ điền, chiếc mũi cao to thể hiện một con người tự tin và đặc biệt là đôi mắt. Mắt gì mà đen lay láy nhìn ai như là cướp hồn người ta. Những lúc đó, ý nghĩ chợt đến với tôi là Nghiêm đâu có đáng giữ vai chú của mình. Mà cho dù là vai chú tạm coi như vậy đi thì cũng không cấm tôi yêu cái con người ấy.

Mối tình của tôi đối với Nghiêm hơi giống chuyện chú Đạt và cháu Diễm của Chu Tử nhưng đằng nầy tôi cũng đã 17 tuổi ta rồi. Lớp đệ tam chứ nhỏ nhít gì đâu mà hễ gặp tôi là anh ấy cứ cái giọng kẻ cả : “Chú Út có nhà không hả bé Diệu Khoa, chú Nghiêm vào gặp chú Út tí nhé !” Mỗi lần như thế tôi muốn hét to lên: “Dẹp cái chức “chú” của anh đi !”. Nhưng rồi đành xuống giọng đóng vai “cháu” rất ư là nền nếp : “Mời chú vào!”

Trong khi đó, Hoàng Thiệu Long, anh ruột của nhỏ bạn Thiệu Hưng lớn hơn tôi ba tuổi mà tôi vẫn kêu bằng tên, xem chừng anh chàng vừa ý lắm. Khi đến nhà Hưng mượn sách là Long niềm nở đón tiếp tôi với thái độ rất hòa đồng, chẳng hề hống hách kiểu “chú Nghiêm”. Biết tôi thích ăn trái trứng cá, Long kéo tôi ra sau vườn hái những trái chín mọng, thơm lừng bỏ vào chén nước rửa sạch, mời tôi rất lịch sự.

Tôi và Thiệu Hưng cùng thi đậu lớp đệ thất trường Gia Long. Từ đó, hai đứa tôi vừa là láng giềng vừa là bạn học. Ngày ngày đến trường, chúng tôi đi trên hai chiếc xe solex. Cũng cần nhấn mạnh ở đây cái điều lạ lùng là hễ tôi có cái gì thì Long sắm cho em gái mình thứ đó. Chẳng hạn, ba tôi mua cho tôi chiếc xe solex hồi đầu năm đệ Tứ thì hai tháng sau Hưng cũng có chiếc xe cùng loại. Tôi bỏ nón lá thay bằng chiếc mũ rộng vành màu hồng, chỉ một tuần lễ sau là Hưng có chiếc mũ cùng hiệu màu xanh nhạt. Bộ áo dài đồng phục màu trắng thường may bằng vải Pô-pơ-lin, Long lại may cho em gái mình loại vải Ka-tê mịn màng hơn. Nhìn chúng tôi, có người trầm trồ: “Nhà ai mà đẻ cặp song sinh đẹp như trăng rằm”.

Tình bạn của chúng tôi gắn bó suốt sáu năm dài từ lớp đệ Thất cho đến đệ Nhị. Hôm nay, đột ngột Hưng hỏi tôi :

- Nghe nói chú Nghiêm của bồ ra trường sẽ chọn binh chủng Nhảy Dù phải không ?

Tôi ngạc nhiên nhìn Hưng, nghĩ thầm : “Chú Út có bao giờ nói về Nghiêm với mình đâu, tin tức nầy làm sao con nhỏ biết. Tôi đâm nghi ngờ nên hỏi dò:

- Giỏi thật. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đà hay, ông ấy nói với bồ phải không ?

- Ừ, anh Nghiêm hỏi mình có thích không.

Bỗng tim tôi nhói đau, đầu choáng váng quay cuồng. Nhìn gương mặt tái mét, Long tưởng tôi trúng gió, liền nhảy từ trên cây trứng cá xuống đất. Hắn dìu tôi vào nhà rồi chạy đi lấy dầu Nhị Thiên Đường xoa trên trán, trên thái dương tôi. Như người mất hồn, tôi cứ để mặc cho anh ta phục vụ. Long rót ly trà nóng đưa tôi uống, bảo tôi ngậm gừng cho đỡ lạnh, tôi làm theo răm rắp. Chứng kiến cảnh đó, Hưng trố mắt nhìn tôi kinh ngạc, nhủ thầm: “Ngày thường con nhỏ nầy bướng bỉnh hết chỗ chê, sao hôm nay lại dễ bảo đến thế?”.

Tôi ra về mà câu trả lời của Hưng vẫn còn văng vẳng bên tai : “Ừ, anh Nghiêm hỏi mình có thích không”. Như vậy là hai người đã có tình ý với nhau rồi ! Cái tiếng “Anh Nghiêm”, con nhỏ Hưng gọi rất tự nhiên. Tại sao bắt tôi phải gọi “chú Nghiêm” một cách gắng gượng, khổ sở như thế? Chẳng lẽ cái từ “chú” rỗng tuếch lại trở thành bức tường kiên cố ngăn cản tình yêu. Tôi đinh ninh rằng trước sau rồi tôi cũng sẽ lật đổ cái “chức chú” vô nghĩa đó để đến với Nghiêm.

Con nhỏ Hưng ngỡ Nghiêm là chú bà con trong dòng họ nhà tôi nên không hề giữ ý tứ. Có lần, Hưng so sánh :

- Bồ có hai ông chú ở hai thái cực. Một ông như thiên thần, một ông tựa vua hạ giới. Tôi phát vào vai nó hỏi :

- Thế bồ chọn ông nào? Nếu thích làm Hoàng hậu vua hạ giới, tớ sẽ nói với chú Út rằng có nàng tiên tên Thiệu Hưng xin “đầu quân” làm “Hoàng hậu” của “Thánh thượng”.

Hưng đấm vào bụng tôi:

- Chẳng ai nỡ để “Thiên thần” chịu cảnh cô đơn đâu!

Tôi tức tối, trừng mắt nhìn nó, cảnh cáo:

- Đừng có ham, đã là Hoàng hậu thì chớ bao giờ đụng đến “Thiên thần”.

Một hôm, tôi và Nghiêm đứng ngoài hàng hiên chuyện trò, chợt Hưng đến nhà tôi mượn sách. Lúc ra về Hưng lên tiếng : “Chào anh Nghiêm em về”. Tôi nói lửng lơ :

- Thật lạ đời, nó cùng tuổi Diệu Khoa mà được gọi “người ta” bằng anh, thích thật. Chợt nhận ra câu nói của mình hớ hênh quá bèn vội vàng lên tiếng để khỏa lấp :

- Chú Nghiêm nhận xét thế nào giữa con nhỏ Thiệu Hưng và cháu?


Nghiêm nhìn tôi thoáng giây với ánh mắt nồng nàn trìu mến :

- Thiệu Hưng có duyên ngầm, thông minh nhưng không thể sánh được với nét đẹp rạng rỡ của Diệu Khoa. Cháu vừa có bản lĩnh vừa có cá tính mạnh mẽ.

Không khí đang ngọt ngào bỗng xen chữ “cháu” đắng ngắt khiến tôi chán nản bỏ vào nhà. Nghiêm nhìn theo tôi lắc đầu. Thật ra, anh ấy cũng chẳng lạ gì cái thái độ bất thường của tôi khi phải nghe tiếng “cháu” trơn tru từ miệng của Nghiêm. Tôi định hỏi: “Nếu được chọn người yêu một trong hai, chú chọn ai?” Nhưng không nén được cơn bực bội, tôi vụng về để mất cơ hội.

Tôi biết Long yêu tôi, một tình yêu thầm kín. Thiệu Hưng cứ nghĩ là tôi thích anh ruột nàng. Nhưng Long không phải là đối tượng cho tôi chú ý. Anh chàng có màu da trắng, môi đỏ thắm như con gái. Đậu xong tú tài, Long tham dự kỳ thi tuyển vào làm việc cho tòa đại sứ Hoa Kỳ. Không biết làm công việc gì nhưng được sang Mỹ sáu tháng rồi trở về, giờ thì hái ra tiền. Ngày sinh nhật của tôi ba má tôi có khi còn quên, nhưng Long thì không bao giờ thiếu món quà dành cho tôi. Món quà sinh nhật không thể từ chối, vì vậy mà tôi nợ Long, món nợ bất đắc dĩ.

Nhân ngày lễ, chú Út và Nghiêm từ quân trường về phép, Long rủ mọi người đi tắm biển Vũng Tàu trên chiếc xe Jeep bô tròn của anh ta. Chúng tôi đến tắm Bãi Sau, nơi có những gành đá và phong cảnh nên thơ. Chú Út rất thích bơi, dân Hải quân có khác! Vừa đến nơi là chú nhào ra đùa với sóng biển. Thiệu Hưng bám sát Nghiêm không để hở cho anh chàng nửa bước. Bực quá, tôi kéo Long chạy đùa trên khu có nhiều gành đá. Khuôn mặt Long rạng rỡ, tình yêu long lanh trong ánh mắt. Tôi cảm thấy thương hại Long nhiều hơn là thích thú. Khi nhảy qua kẽ đá bất ngờ tôi bị trượt chân rớt xuống hố. Long không đủ sức đưa tôi lên phải gọi Nghiêm đến giúp. Tôi ôm lấy cổ Nghiêm, đôi tay khỏe mạnh của chàng nâng tôi lên như bồng một đứa bé. Gục mặt vào bộ ngực nở nang của chàng, nước mắt tôi chảy đầm đìa. Tôi khóc như một đứa trẻ thơ hờn dỗi nhưng chẳng ai biết đó là nước mắt cô đơn, nước mắt của tình yêu đơn phương. Long ngỡ là tôi bị đau đớn vì vết trầy nơi đầu gối nên vội chạy đến xe lấy thuốc sát trùng và băng để buộc vết thương. Lúc vắng người tôi hôn vào chiếc cổ khỏe mạnh của Nghiêm, mùi mồ hôi pha mùi nước biển khiến lòng tôi nao nao.

Trong cơn say tình ngất ngây, tôi muốn bày tỏ tình cảm của tôi với chàng nhưng bất chợt Nghiêm hỏi nhỏ : “Cháu đau lắm phải không?”. Bỗng lòng tôi chùng xuống rồi cơn giận bùng lên. Đẩy Nghiêm vuột khỏi đôi tay, tôi lao thẳng đến chiếc xe của Long.

Một năm sau, tôi nhận lời cầu hôn của Tuyên bất chấp sự phản đối của gia đình. Anh ấy lớn hơn tôi mười hai tuổi, một tài phiệt giao dịch rộng rãi đủ mọi giới. Lễ thành hôn được tổ chức tại nhà hàng trên bãi biển Vũng Tàu. Tuyên hoàn toàn chủ động mời bạn bè và quan khách. Ngoài sự hiện diện của gia đình, tôi không mời một ai, kể cả Long và Nghiêm.

Giữa bữa tiệc, có người đến báo tin Long đã tử nạn trên đường đến dự tiệc cưới khiến tôi bàng hoàng. Long lái chiếc xe Jeep từ Sài gòn bị lạc tay lái đâm vào gốc cây cao su khi gần tới Vũng Tàu. Như một tiếng sét giữa cuộc vui, tôi thật sự đau đớn.

Sau buổi tiệc, tôi yêu cầu Tuyên hủy bỏ chuyến đi hưởng tuần trăng mật tại Đà Lạt mà chàng đã chuẩn bị sẵn. Tuyên tỏ thái độ giận dữ trước yêu cầu bất chợt của tôi. Chàng hỏi lý do và tôi không hề giấu giếm là cần về Sài Gòn để dự đám tang của Long và những buổi cầu siêu tại chùa. Không để cho Tuyên kịp phản ứng, tôi cấp tốc ra xe về vội Sài Gòn.

Mẹ Long đau đớn ôm tôi như ôm đứa con dâu mà bà từng hy vọng. Bà tự trách mình là đã báo tin ngày lễ cưới của tôi cho con trai bà.

Thi thể Long vẫn toàn vẹn. Chàng bị chết tức do tay lái ép vào ngực. Tôi hôn Long và đã để rơi những giọt nước mắt ân hận trên khuôn mặt trắng bệch của chàng. Long là đứa con trai duy nhất và là cột trụ của gia đình. Ba của Long đã chết từ lâu sau lần trượt ngã bị đứt mạch máu não. Long mất đi là để lại gánh nặng gia đình cho Thiệu Hưng. Cả mẹ Long và hai chị em Thiệu Hưng đều không biết tôi yêu Long chỉ là trò “mèo vờn chuột” để trả đũa Hưng đã theo đuổi Nghiêm.


Tôi không ngờ tình yêu đơn phương của Long như bóng ma vây bủa tôi. Từ sau ngày lễ tang hình ảnh Long cứ ám ảnh khiến tinh thần tôi mỗi ngày mỗi sa sút. Tuyên thì ghen với bóng ma của Long mặc dầu tôi đã giải thích và kể hết sự thực.

Ngày tháng qua, cái thai của tôi mỗi ngày mỗi lớn thì sự xa cách và lạnh nhạt của Tuyên càng ngày càng tăng. Tôi bỏ về nhà của ba má tôi lấy lý do chờ đợi ngày sanh.

Một hôm tôi ngồi nhổ tóc ngứa cho má tôi. Chợt có một vật gì đó tựa như bàn tay lạnh buốt vuốt từ tóc xuống đến sau ót tôi rồi ngưng lại ở đó. Hơi lạnh khác thường chuyền vào từng sợi thần kinh chạy dọc theo sống lưng khiến tôi rùng mình. Quay đầu nhìn ra sau, tôi chẳng thấy một ai. Lần khác, tôi ngồi đọc sách trên chiếc ghế trong phòng học của chú Út, cái bàn tay lạnh ấy lại vuốt từ sau gáy vòng quanh theo cổ. Tôi quay đầu thật nhanh để bắt gặp người nào trêu chọc mình nhưng phía sau chỉ là bức tường trống không. Chợt nghĩ đến hồn ma của Long vấn vít nợ tình còn vất vưởng đâu đây. Tôi nghe rợn tóc gáy, rồi vùng chạy xuống lầu kể chuyện nầy với ba má tôi. Ông bà cho rằng đó là cơn gió lồng, vì yếu sức nên tôi có cảm giác như thế.

Vào đêm rằm tháng bảy, tôi đang ngủ mà tai vẫn nghe văng vẳng tiếng mõ tụng kinh từ phía nhà Thiệu Hưng vọng qua. Bỗng những tiếng khua leng keng va vào nhau của tấm sáo màn cửa khiến tôi tỉnh giấc. Vừa mở mắt nhìn quanh phòng dưới ánh sáng lờ mờ, tôi chợt thấy một bóng người mặc áo quần trắng đứng nơi chân giường nhìn tôi đăm đăm, hai tay ôm lấy ngực. Thoạt đầu, tôi ngỡ là Tuyên, chồng tôi. Nhìn kỹ hơn là khuôn mặt trắng bệch của Long với ánh mắt đầy đau khổ. Sợ quá, tôi thét lên:

– Ba má ! Thằng… Long ! Cả nhà thức giấc ùa vào phòng. Hôm sau tôi đổi phòng mà bóng ma đó vẫn xuất hiện liên tiếp trong ba đêm liền. Cuối cùng, má tôi sắm hoa quả mang qua nhà mẹ Long để tôi đích thân vái trước bàn thờ Long xin chàng đừng về nhát tôi. Thật là linh nghiệm, hồn ma bóng quế của Long không còn xuất hiện sau những đêm đó nữa.

Ngày Rằm tháng Tám, trời Sài Gòn nóng bức vô cùng. Tôi đang ngồi chải tóc cho má tôi bên khung cửa sổ. Tự nhiên linh cảm báo cho biết có người đang nhìn tôi. Trực nhìn lên tôi hốt hoảng thấy một bóng người đứng chắn ngang khung cửa lớn. Ban đầu tôi tưởng thầy dạy học cùng trường với ba tôi đến thăm nhưng khi nhìn kỹ thì đúng là khuôn mặt của Long. Tôi kêu lên:

- “Má, thằng Long nó đứng ngoài cửa kia kìa!”. Má tôi vừa nhướng mắt nhìn thì bóng ma biến mất. Tôi sợ quá lên cơn sốt suốt một ngày. Ngày thứ hai cơn đau bụng nổi lên dữ dội, sau đó là chứng băng huyết xảy ra. Bác sĩ cho biết tôi bị hư thai.



Những ngày nằm dưỡng sức tại nhà ba má tôi hoàn toàn yên tĩnh. Nghe tin mất đứa con, Tuyên có đến thăm tôi nhưng tỏ ra bình thản. Phần tôi thì cảm thấy chán nản trước thái độ nghi ngờ của chồng. Nếu Tuyên ghen đúng đối tượng tình yêu của tôi là Nghiêm thì đó là nỗi vui ngầm. Đằng nầy chàng ghen với Long càng khiến tôi tức tối thêm. Do tình cảm bốc đồng và tính ương ngạnh của tôi khi nhận lời lấy Tuyên đã đưa đến một hậu quả không lường là tình vợ chồng không mặn nồng khắng khít, không nâng niu trân quý những giờ phút bên nhau.

Sau ngày tốt nghiệp Sĩ quan Hải quân, Chú Út về thăm gia đình trước khi trình diện đơn vị. Và rất bất ngờ Nghiêm được nghỉ phép thường niên đã từ đơn vị đóng quân tại miền Trung vào Sài gòn cũng ghé thăm. Lửa đạn nơi chiến trường và những tháng ngày hành quân dầm mưa dãi nắng trông chàng rắn rỏi phong sương hơn. Cầm tay tôi với gương mặt nghiêm nghị theo thói quen của cấp chỉ huy hỏi thăm binh sĩ dưới quyền, tôi nhìn Nghiêm phì cười, khiến chàng lung túng :

- Thế nào, cháu…

Tôi chận lại :

- Ô hay, Diệu Khoa đã có chồng con rồi mà vẫn còn cháu với bé nữa sao ?

Nghiêm đỏ mặt nín lặng, tôi tiếp :

- Cấm anh gọi Khoa bằng cháu nữa nhé. Hãy gọi là “Bà Tuyên” hoặc quá lắm có thể gọi bằng tên Diệu Khoa. Nghiêm đặt gói quà trên bàn trang điểm rồi siết chặt tay tôi hẹn tuần sau sẽ trở lại.

Ngày Nghiêm đến từ biệt ra đơn vị tôi đã mạnh dạn hôn chàng và để rơi những giọt nước mắt luyến thương.



Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, gia đình tôi rất lo âu vì hoàn toàn mất tin tức của chú Út. Phần Tuyên, chúng tôi đã ly dị nên không chú ý cho lắm. Riêng Nghiêm là mối quan tâm hàng đầu và là niềm khắc khoải trong tôi. Thời gian khá lâu, ba má tôi mới nhận được tin của chú Út gởi về từ đảo Guam đồng thời tin cho biết vợ chồng Thiệu Hưng đi theo danh sách gia đình của nhân viên sứ quán Mỹ cũng đang tạm cư tại đó.

Một năm rồi hai năm trôi qua tôi đã cố công tìm kiếm mà chẳng được tin tức về Nghiêm. Đa số đơn vị Dù đã được điều động về Sài Gòn trước ngày mất miền Nam mà sao chẳng thấy bóng dáng chàng. Càng nghĩ đến Nghiêm lòng tôi càng đau xót. Nếu chàng có mệnh hệ nào thì… ! Tôi thực sự không dám nghĩ đến nỗi bất hạnh mất Nghiêm.

Một hôm, nhân viên bưu điện đến tận nhà trao giấy báo có thùng quà của chú Út. Trong lúc gia đình thiếu thốn mà được quà từ hải ngoại gởi về thì không có gì sung sướng hơn. Nhưng niềm hạnh phúc lớn lao bất ngờ đối với tôi là chú Út cho địa chỉ trại tù Nghiêm đang cải tạo. Tôi đọc thư mà nước mắt vui mừng chảy ràn rụa. Tôi yêu chàng, tình yêu đơn phương từ thuở thiếu thời cho đến bây giờ không hề phai nhạt. Tôi lập tức làm đơn xin phép địa phương đến trại tù thăm Nghiêm.

Sự hiện diện bất ngờ của tôi tại khu thăm nuôi, khiến Nghiêm bất chấp nội quy, bất chấp cả nòng súng của vệ binh coi tù, chàng chạy ào tới ôm chầm lấy tôi. Đứng yên trong vòng tay chàng, tôi ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Nghiêm. Dòng lệ trôi dần xuống đôi gò má trũng sâu với màu da vàng vọt. Tôi đón nhận những giọt lệ rơi ào ạt xuống mặt tôi để nghe nước mắt mình chan hòa cùng với dòng lệ ấm có mang cả hương vị tình yêu của chàng.

Từ đó, theo quy định của trại tù, cứ ba tháng một lần tôi lại vượt suối băng đèo để được gặp mặt Nghiêm và chính chàng cũng khắc khoải chờ mong…



Cháu Diệu Khoa yêu quý, Nhân lễ kỷ niệm 20 Năm Ngày cưới và 15 năm Định cư ở Hoa Kỳ của vợ chồng cháu, chú Út mạo muội viết lại chuyện nầy để làm quà tặng cho Nghiêm và Diệu Khoa. Mối duyên tình “gìn vàng giữ ngọc” của hai người như thế đấy. Tình yêu đơn phương như nhựa cây nuôi lớn dần cho đến khi ra hoa kết quả. Cháu Diệu Khoa đã sống thực với lòng, theo tiếng gọi trái tim mình cùng vươn lên với sức mạnh của tình yêu.

Đã một thời Nghiêm phong kín tâm tư trong vỏ bọc đạo mạo của người chú để Diệu Khoa phải trải qua một phần đời khổ lụy. Tình yêu ấp ủ không bày tỏ được như hạt cát gây thương tích trong ruột loài trai để rồi thời gian kết tụ thành hạt trân châu. Hạt ngọc tình của hai cháu mãi mãi lóng lánh kết thành chuỗi cho những đứa con yêu sau nầy.

Xin chúc mừng hạnh phúc của hai người.


Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 19/Mar/2018 lúc 8:18am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Mar/2018 lúc 2:24pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 24/Mar/2018 lúc 2:06pm

Gió Ơi Xin Đừng Thổi  <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 24/Mar/2018 lúc 3:12pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 26/Mar/2018 lúc 10:44am

Vùng Trời Bỏ Lại  <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 26/Mar/2018 lúc 10:51am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Apr/2018 lúc 10:15am

Có một mối tình


Đôi%20khi%20người%20ta%20không%20có%20đủ%20can%20đảm%20rời%20xa%20một%20mối%20tình%20lâu%20năm

Sáng hủ tíu, trưa cơm đĩa, chiều cháo lòng. Ngày ba bữa nó đi tới gánh hàng ăn đó. Vì nhu cầu ăn uống thì ít ( chợ này thiếu gì hàng ăn ). Mà vì con nhỏ thì đúng hơn
Chẳng biết từ bao giờ, hễ bà chủ ngồi bán, con nhỏ dọn dẹp thì không n’oi gì. Mỗi lần bà chủ bận việc giao hàng cho con nhỏ bán thì tô hủ tíu hoặc đĩa cơm của nó thế nào cũng được thêm một miếng thịt, một miếng đậu hoặc một con tôm. Ðiều này là một bí mật giữa hai đứa – là bí mật và một niềm vui!
Riêng bữa ăn chiều thì bất tiện. Nó làm nghề khuân vác ở bến xe. Chiều mà ăn cháo thì không đủ sức để vác hàng khi có xe về khuya. Nhưng không ăn cháo thì lấy cớ gì để đi tới đó? Vậy là nó ăn cơm ở một nơi khác và tới đó ăn thêm tô cháo. Tốn tiền hơn nhưng cuộc đời vui hơn!

Buổi tối, dưới mái hiên của hành lang khu vực văn phòng bến xe liên tỉnh, chỗ ngủ bao năm nay của nó, nó gác tay ra sau gáy nằm tưởng tượng ra giờ này chắc con nhỏ đang rửa tô chén nồi niêu và làm hàng sớm mai bán. Rồi nó tự hỏi: “Không biết con nhỏ có nhớ tới mình không?”. Nó đỏ mặt trong bóng đêm và thấy lòng lâng lâng một cảm giác lạ lùng. Con nhỏ mời khách và ánh mắt vụt sáng rỡ lên khi nhìn thấy nó tới, tia cười lấp lánh trong mắt con nhỏ đủ cho nó không cần ăn mà vẫn thấy no.
– Mày không ăn chỗ khác đổi món, ăn hoài ở quán bà Thơm không ớn hả Năm Tạ?

Năm Tạ là biệt danh mà dân khuân vác bến xe đặt cho nó sau lần xe ba gác tới chậm, sợ trễ giờ xe hàng chạy, nó vác năm bao hàng mỗi bao gần một ta đi phăng phăng từ nhà chủ đến bến xe. Còn tên của nó thì người ta đã quên từ lâu rồi. Cả nó, nó cũng không muốn nhớ tên cũ của mình dù nó biết nó đã từng có một cái tên, tên do bà mẹ nuôi đặt cho nó. Bà thường kể cho mọi người rằng bà lượm nó trên đường chạy sặc tiếng đạn bay của chiến tranh, lúc đó nó đang khóc ngắn ngặt bên xác má nó. Bà hay nó rằng bà nuôi nó làm phước. Năm có mười ba tuổi. Thằng con trai của bà trạc tuổi nó bị dịch tả chết, bà vật vã khóc và rên đi rên lại: “Trời ơi là trời! Sao không chết thằng này mà chết thằng kia”. Nó lẳng lặng bỏ nhà ra đi. Bị hiếp đáp có, nó ăn hiếp đứa khác cũng có, và móc túi người khác cũng có… Người ta gọi nó là “thằng kia”, “thằng to đầu”, có người gọi “ê, nhờ chút coi”. Lần bị cảnh sát bắt giữ vì tội đánh bài, hỏi tên nó lầm lì “không biết”. một cái tát và nhốt ba ngày. Lần sau lại bị bắt vì tội đánh nhau, lại hỏi tên, nó vẫn lầm lì “không biết”, trả lời xong nó hất mặt lên chờ một cái tát khác. Nhưng may cho nó, lần này là một anh cảnh sát khác. Anh hỏi nó có muốn làm việc đàng hoàng không?
Nó trở thành công nhân của cơ sở làm chổi đót. Ðược sáu tháng, chỗ đó tan tành vì vỡ nợ. Nó lại thất nghiệp. Ngày tháng lang bạt lại tiếp nối và bây giờ nó làm phu khuân vác ở bến xe…

– Chưa ngủ sao mà trăn trở hoài vậy Năm Tạ? Ngủ chút đi lấy sức, khuya xe hàng về mà làm.
– Mày ngủ trước đi! – Nó trả lời cụt lủn.
Vài phút sau, Sáu Móm, cũng dân bến xe như nó, đã quấn mền ngủ khì. Nó không ngủ được. Nó nằm nhìn bầu trời qua trần mùng rách lỗ chỗ. Mái hiên rộng nên bầu trời bị che khuất một nửa, phần nó nhìn thấy là vầng trăng lưỡi liềm với quầng sáng mỏng mảnh và nó mỉn cười, khi nhận thấy quầng sáng mỏng giống màu áo của con nhỏ.

***
Thường thì bà chủ chỉ gánh hàng cho con nhỏ vào những lúc vắng khách. hôm nay bà chủ đi đâu giao cho con nhỏ bán suốt cả ngày.

Ðĩa cơm trưa của nó đầy ụ và nhiều thiệt nhiều trứng đến nỗi nó ngồi ngẩn ra thật lâu trước khi ăn. Ðiều gì đó tưng bừng hân hoan trong lòng nó. Rồi đến khi móc túi trả tiền, con nhỏ đảo mắt nhìn quanh rùi nói nhanh:
– Thôi, cất tiền đi!
Nó sững sờ. Nhưng phản xạ của một kẻ từng trải trong nghề làm thuê mướn khiến nó nhét lại rất nhanh tờ giấy bạc hai ngàn đồng vào túi trước khi có ai kịp thấy để méc lại bà chủ.
– Sao không lấy? Nó lúng búng trong miệng, xúc động đến run tay.
– Ðã nói là thôi mà! – Con nhỏ cười cười trả lời, mặt ửng đỏ.
Suốt buổi chiều đó, nó không làm được gì. Cũng may là chiều nay xe hàng không về nên việc nó ngồi yên không làm ai chú ý. Chỉ có Sáu Móm hỏi nó:
– Bịnh hả? Làm ly cà phê đá là khoẻ ngay.
Cái bịnh này không chữa bằng cà phê đá được – Nó nghĩ thầm và thoát khỏi sự quan tâm của Sáu Móm – mà nó cho là đang quấy rầy nó – bằng cách đứng lên đi chỗ khác.

Với tờ hai ngàn đồng trong túi, nó đi lang thang trên đường phố. Nó thấy con đường bỗng sạch sẽ hơn, phố đẹp hơn, và nó không giống nó ngày hôm qua! Nó chợt nhớ ra nó đã hai mươi tuổi! Ði một lúc nó giật mình nhận ra mình đang đi về hướng quán bà Thơm, nó sượng sùng quay về ngõ khác. Lòng dạ xao xuyến khinh khủng!

Làm cái gì bây giờ? Phải làm một cái gì đó thật đặc biệt. Ờ, một cái gì đó thật đặc biệt. Ờ, lấy hai ngàn đồng này mua cho con nhỏ một cái nơ kẹp tóc! Ý nghĩ tuyệt vời xẹt qua tâm trí và nó vội vàng đi về phía chợ bán tạp hoá.
– Kẹp xịn mười hai ngàn, kẹp thường tám ngàn, kẹp dỏm bốn ngàn. Kẹp con bướm, kẹp xòe, kẹp đá… cậu ưng kẹp nào? – Người bán hàng vừa giới thiệu các loại kẹp, vừa dòm chừng nó bằng ánh mắt nghi hoặc.
Nó bối rối thộn người những cái nơ xanh đỏ sặc sỡ. Rồi nó chỉ tay vào một cái kẹp bằng lụa màu đỏ.
– Cái này hả? Loại xịn nhất đó, mười lăm ngàn.
Nó móc túi lấy tiền trả như bị thôi miên. Rồi nó thận trọng cầm lấy cái kẹp như sợ những ngón tay chai lì của mình làm đau lớp lụa mỏng. Thật là đẹp! Nó nghĩ thầm. Rồi nó chợt nhận ra cái áo mình đang mặc quá cũ kỹ. A, từ nay trở đi nó sẽ không làm được bao nhiêu tiền thì xài hết bấy nhiêu nữa. Nó sẽ để dành tiền, việc trước tiên là may một cái áo mới… rồi… rồi – nó ngắm nghía cái kẹp và bắt đầu mơ mộng.

Buổi chiều, nó đi về phía con nhỏ. Nó ngồi ăn tô cháo thật chậm đợi khách vắng.

– Thích kẹp tóc không? – Nó hỏi.
– Kẹp gì? – Con nhỏ hỏi lại.
– Kẹp này nè! – Nó chià cái kẹp ra và quày quà bỏ đi. Ðột nhiên nó hoảng hồn nhận ra mình đã làm một việc động trời.

***
Ba ngày sau nó mới dám quay lại ăn cơm trưa. Trên đường nó tưởng tượng ra dáng con nhỏ ngồi với cái đuôi tóc kẹp cái nơ đỏ. Nó cười một mình, nghĩ tới tia cười lấp lánh trong mắt con nhỏ.

Rồi nó khựng lại trước khoảng thềm vắng vẻ. Chỗ để gánh hàng ăn ngày nào giờ chỉ còn lại một cái ghế chổng ngược chân lên cái bàn gỗ.
Một cái gì đó rất sắc cứa ngang trái tim chết lặng của nó. Nó chôn chân tại chỗ, hụt hẫng.
– Bà Thơm trốn nợ đi rồi. Con nhỏ người ở hôm qua hôm kia còn thấy quanh quẩn ở đây mà hôm nay cũng đi đâu mất rồi. Cái con đó cũng ghê lắm. Cái ngày bà Thơm trốn đi mà chưa ai biết đó, nó ngồi bán hàng tưởng bở ăn cắp tiền sắm cái nơ kẹp tóc xịn nghe đâu hai mươi mấy ngàn đồng một cái. Thứ đó ai mà dám thuê nữa. Ði đâu xa xa không ai biết thì may ra…
Nó muốn giáng vô mặt người đàn bà đang nói một cú đấm nhưng nó ghìm lại được. Nó lầm lũi quay đi. Nó đi, đi, đi giữa ánh nắng mặt trời buổi trưa nóng cháy da cho đến khi đập lên vai nó:
– Về bến lẹ lên – Giọng Sáu Món oang oang – Xe hàng sắp về rồi. Có tới ba xe chở gạo lận. Ủa! Sao mày khóc?

Nguyên Hương


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Apr/2018 lúc 10:17am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 09/Apr/2018 lúc 4:38pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 13/Apr/2018 lúc 9:08am

CHIỀU TÂY ĐÔ   <<<<<

 2383%20Nhac%20ChieuTayDoMKhach



Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 13/Apr/2018 lúc 9:10am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 22107
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Apr/2018 lúc 11:11am


DÁNG XƯA TÔI TÌM
Tặng Nha Trang

Đà Nẵng tháng 4. Nắng vẫn vậy và con đường Bạch Đằng vẫn vậy. Vẫn nhịp xôn xao của gió sông Hàn. Vẫn còn đây những kỷ niệm dáng xưa.

Tháng 4 năm 1975, tôi bước những bước dớn dác tìm em ở bến xe. Nghe thằng bạn nói, em ở đâu đó gần bến xe. Thằng bạn nói như in là có biết em ở đó.
Thật là bể dâu! Cuộc đời này quả là dâu bể. Mới đó, em là cô sinh viên đài các. Giờ, em ở đâu? Tôi tìm em khắp chốn. Những bước chân rã rời, tôi tìm đường, tìm cư xá. Kia rồi! Nhà của em ở kia. Mái lợp tôn xi măng, xinh xắn. Tôi mường tượng ở đó có đôi mắt sáng của em. Ở đó có nụ cười của em. Tôi như thấy em “lười lĩnh”- từ mà em thường dùng - ôm chiếc gối, nằm nghe những bản tình ca. Tôi mường tượng buổi chiều, em ngồi đọc sách, nắng dịu nhẹ. Con mèo tam thể hiền dụi đầu vào chân em. Em bâng quơ hát bài Tuổi đá buồn của Trịnh. Và những lúc vui, em hát bên những chiếc bánh ngọt mới làm thơm lừng. Em vẫn thế, vẫn đi suốt cuộc đời áo trắng trong tôi.

Tôi vẫn tìm em. Tôi quẩn quanh ở bến xe hàng tuần, chỉ mong tìm được em như lời thằng bạn kể. Nhưng chẳng thấy bóng dáng em đâu. Chỉ nắng, bụi mù. Chỉ có nỗi khắc khoải trong tôi. Tôi tìm em hoài mà chẳng thấy !
Nhớ thuở học trò, tôi cũng thường tìm em trong mơ ước. Mơ ước đã giúp tôi lớn; mơ ước đã giúp tôi không thành người xấu. Hồi còn học ở Đông Giang, nghe em rủ các bạn đi Non Nước, thế là, tôi cũng tìm cách đi, dù em chẳng hề quan tâm tới tôi. Tôi nhớ ngày ấy, người đông vô kể. Giữa dòng người, tôi mong được gặp em, gặp để chứng tỏ rằng, tôi có thể đến cùng em, như thể rằng Non Nước là nơi tôi được gặp em. Nhưng, vẫn người là người, em đâu chẳng thấy. Tình cờ tôi gặp đứa bạn. Nó chỉ tôi biết em đang ở động Huyền Không. Tôi lại đến động Huyền Không. Sau này tôi mới biết đó chỉ là trò đùa của nó. Bên tai tôi có tiếng nhắc thầm là em đang tìm đường Lên Trời. Tôi bèn tìm đường lên trên ấy. Lên Trời đâu có dễ. Phải bò, phải có chút can đảm, phải có lòng say mê. Tôi trèo lên được. Một không gian hữu tình, một làn gió mát, một chút nắng, chút rạng rỡ... Thế mà, em đâu chẳng thấy. Và tôi lại tìm em.

Tôi hoà vào dòng người trẩy hội. Vẫn tìm em. Vẫn thầm gọi tên em. Thấy người ta khắc tên của nhau trên những vách đá, tôi cũng bắt chước, tìm tên của một ai đó có trong tiểu thuyết, trong truyện kiếm hiệp có cả tên tôi và em để khắc. Ôi! cái thuở học trò sao ngô nghê dễ yêu đến vậy? Và tôi đã khắc tên của tôi, của em lên vách đá như minh chứng rằng tôi đã yêu em – dù là yêu chưa dám ngỏ.
Rồi ngày cũng tàn. Người lại vắng. Tôi vẫn đứng dưới chân núi Ngũ Hành đợi em.
Và rồi, tôi đợi, đợi cái ngày tôi thổ lộ lời nói yêu em vì tôi nghĩ rằng mình đã đủ tự tin mà thổ lộ. Giữa tháng 3-1975, tôi viết thư cho em. Tôi biết không còn thời gian cho bức thư viết vội khi cuộc chiến gần đến ngày kết thúc. Thư tôi gửi qua đường bưu điện. Tôi cầu Trời cho em nhận được thư tôi. Thư tôi chẳng thể nào đến được em, tôi biết vậy. Chỉ buồn vì đến giờ em vẫn chưa hiểu được tình tôi. Không biết bây giờ bức thư ấy có ai cất giùm tôi không? Riêng tôi, bức thư ấy trong lòng tôi vẫn vẹn nguyên như mối tình không trọn vẹn. Và tôi vẫn cứ tìm em...

Thi thoảng, tôi có đi ngang qua con đường có nhà em ở. Vẫn cư xá đó, nhưng giờ có người khác ở. Tôi tự nhắc mình: một thời ở đó có em. Một thời trong tôi sống dậy. Biết em thích nhạc tiền chiến, tôi cũng bắt chước thích theo. Biết em thích làm thơ, tôi cũng tập tành làm thi sĩ. Tôi tự nhủ lòng là phải học để khỏi hổ thẹn với em. Làm sao tôi quên được cái dáng “mai cốt cách, tuyết tinh thần” của em cùng đôi mắt trong, tròn xoe với lông mày thanh tú. Ai cũng khen em có đôi mắt sáng và hiền. Tôi lấy làm vui vì điều đó, em có biết không?

Cả tháng 4 năm ấy, tôi bồn chồn tự hỏi, em ở đâu?
Vẫn những ngày tháng 4, những ngày nắng bắt đầu mọng đỏ ở quê mình, tôi mơ thấy em cười trong ngày hội ngộ. Bản nhạc ngày xưa, một thời em hát và tôi đã hát theo. Tôi như tìm lại tuổi thư sinh.
Giờ, em ở xứ người, tôi biết vậy. Biết để mà yên tâm rằng em vẫn còn trên đời này. Vẫn cùng tôi sống dưới vòm trời này. Vẫn nhớ về mái trường Đông Giang nửa phố nửa quê ngày ấy.
Tôi vẫn còn thầm gọi tên em, gọi trong tiềm thức. Trong tôi, dáng em ngày xưa vẫn tinh khôi, vẫn mộng đẹp. Tôi vẫn thấy em như thời áo trắng. Vẫn còn mãi trong tôi những gì đẹp nhất về em. Và cuộc hành trình trên cõi đời này tôi mãi tìm em.


Phan Trang Hy
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 153 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.344 seconds.