Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Chuyện Linh Tinh | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh |
Chủ đề: CÀ PHÊ NHẠCTHƠ VĂN......... | |
<< phần trước Trang of 30 |
Người gởi | Nội dung | |
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 05/Dec/2010 lúc 4:10am | |
Đủ tin tưởng để bắt đầu?
Mọi người nói Hoàng bị Nhóc hớp hồn rồi. Hoàng cười toe, nói hoa mỹ ra là bị …mê hoặc. Gớm, văn vẻ đến thế là cùng.
1. Gọi Nhóc là Nhóc, vì cô nàng là đứa con gái kỳ lạ nhất trong nhóm part-time. Cô ấy toát lên một sự hấp dẫn từ chính vẻ ngộ nghĩnh của bản thân mình. Hoàng đã nhìn thấy những cô nàng nữ tính toàn tập loại một, hay cá tính đầy mình thuộc nhóm hai. Chứ cái kiểu dở dở ương ương như Nhóc thì đúng là lần đầu tiên. “Nhìn gì nào?” Nhóc hỏi khi vô tình ngẩng lên thấy Hoàng đang chăm chú nhìn mình. “Những cô nàng khác không ăn nổi khi ngồi trước mặt Hoàng” Hoàng nói, mặt tinh quái. Nhóc hút trà sữa rột rột, trề môi “Đúng là trẻ con”. Nhận xét xong, lại cắm đầu xuống tô hủ tiếu nghi ngút khói. Hoàng lại ngồi nghĩ nghĩ, và cười. Nhóc sẽ là đứa mặc một cái áo hầm hố rách te tua và khóc tưng bừng, hay dịu dàng với váy chấm bi hồng mà ngồi ăn sì sụp hết cả tô mì. Trái ngược, đối lập, tương phản… đại loại như thế nhỉ!
Hoàng không hiểu sao mình yêu Nhóc. Nhóc có hot tí nào đâu, thậm chí lại thấy hai đứa cặp kè giống hệt hai tên con trai ấy chứ. Nhưng có lẽ vì thế mà những khoảnh khắc nữ tính hiếm hoi của Nhóc trở nên đắt giá. Nghĩa là dù chỉ tí tẹo, nhưng cũng biết xuýt xoa khi thấy Hoàng bị ngã xe, hỏi được một câu “ Sao thế?”. Nghĩa là dù là ít ỏi, nhưng đôi khi cô nàng rùng mình vì lạnh, ngồi nép sau lưng Hoàng hay co người lại dưới cái áo khoác màu xám lông chuột to vật vã và ho sù sụ đến thương. Vậy là, chỉ bằng động tác đưa tay phủi cái lá vàng bám trên áo Hoàng, cũng khiến Hoàng…đứng tim. Làm hoài vậy chắc Hoàng không đau tim cũng say xiểng niểng mà chết mất.
2. Sinh nhật Nhóc. Hoàng chở cô nàng đi vòng vèo đến điểm hẹn với hội bạn thân. Đang chạy, tự nhiên lại gọi. “Nè Nhóc!” “Gì?” “Xòe tay ra đi.” Hoàng nắm chặt lòng bàn tay chờ tay Nhóc, rồi đặt vào đó một cái hộp bé tí teo màu xanh nhạt. “Chúc mừng sinh nhật Nhóc.” Sợi dây chuyền bạc lấp lánh, Hoàng nói chính tay mình lựa cả buổi, Nhóc mà không thích cũng đừng đem cho ai nha. Nhóc mím môi, tự nhiên cảm thấy thương thương Hoàng…
Xe vừa dừng. Mọi người chờ đã lâu, vừa thấy mặt hai đứa là xúm lại la… hội đồng. Hoàng đứng đính chính, xua tay rối rít, chịu trận. Nhóc nhanh tay, lẩn món quà nhỏ xíu vào ba lô trước khi bị ai đó phát hiện.
Linh Chi xinh nhất hội, cười rạng rỡ như mặt trời, và lúc nào cũng có hàng tá anh lẽo đẽo theo mỗi ngày. Nhóc cũng rất thích ngắm cô bạn ấy, nhưng không phải là nhìn thấy cảnh Linh Chi ngồi chen vào giữa nó và Hoàng như thế. Hoàng cũng thật ngốc, vừa mới ít phút trước làm Nhóc cảm động chưa hết, phút sau đã thấy gắp đá cho cả nó lẫn Linh Chi. Cô bạn vẫn không ngừng dõi mắt về Hoàng. Nhóc len lén đưa mắt nhìn ngang, Hoàng hơi nghiêng nghiêng mặt, vẫn đang vui vẻ trao đổi với mọi người. Chưa bao giờ nhìn Hoàng gần như thế, để phát hiện ra mắt Hoàng như ly caramen nâu sóng sánh, và nụ cười răng khểnh lấp ló với tầm “sát thương” cực cao. Nhóc nắm lòng bàn tay lại, giữ cho mình chút bình tĩnh. Nhưng mà thật ra nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau đẹp đôi kinh khủng. Buồn buồn bực bực, Nhóc cầm ly đứng hẳn lên chuyển qua ngồi cạnh nhỏ Vân cho yên chuyện, lại khỏi ngứa mắt.
Một lúc, Hoàng rời khỏi bàn. Linh Chi nhanh chóng chụp lấy cái điện thoại màu trắng của Hoàng, nhá vào máy để lấy số. Nhóc nhìn thấy, im lặng, bụng rủa Hoàng tơi bời, đi mà có cái điện thoại cũng không mang theo.
11 giờ. Mọi người lục đục ra về. Linh Chi hiểu được lợi thế vẻ ngoài của mình, nheo mắt nhìn Hoàng “Chi sẽ liên lạc nhé!”. Ai cũng hiểu đó là một lời hẹn, và có thể gọi là may mắn nữa, ồ lên trêu chọc. Nhóc im lặng, xốc cái ba lô lên vai ngay ngắn, thì cũng có biết làm gì nữa đâu.
Im luôn suốt đường về. Hoàng kể vài chuyện linh tinh, rồi nhận ra mình đang nói chuyện một mình, quay đầu lại nhìn Nhóc. “Nhóc sao thế? Say à? Hay buồn ngủ rồi? Dựa vào vai Hoàng ngủ tí đi.” Bao nhiêu hậm hực, lại thêm tí men bia lúc nãy khiến Nhóc trút giận, nói một hơi không cần thở, là Hoàng đúng là lăng nhăng, đúng là …lẳng lơ, đúng là kiểu con trai mà Nhóc ghét nhất trên đời. “Nhóc có bao giờ hiểu thật sự điều Hoàng cảm thấy không?”
Xe dừng trước cửa nhà, Nhóc nhảy xuống. Sương xuống mỏng lắm, mơ màng, da diết. Hoàng nhìn Nhóc, suy nghĩ một tí rồi ngập ngừng. “Cuối cùng là Nhóc có tin Hoàng không? Nghe Hoàng này, Nhóc có tin Hoàng không? “Dừng cái trò chơi của Hoàng lại đi!!!” “Nhóc nghĩ đây là một trò chơi?” “Ừ”. Nhóc hất hàm. Trong một phút, nhận ra có một sai lầm lớn ở đây khi mắt Hoàng ngập lên nỗi thất vọng đột ngột. Nhìn Nhóc thật kỹ, rồi Hoàng xoa xoa đầu Nhóc. “Okey? Thế nhé. Đừng nghĩ nhiều.” Hoàng hứa sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt Nhóc trong những ngày tới, tới chừng nào Nhóc đủ tin tưởng Hoàng…
3. Sau ngày đấy Hoàng không đến tìm nữa. Hoàng đã làm đúng như những gì Hoàng hứa cùng Nhóc. Là để cô nàng có thêm thời gian để suy nghĩ, Hoàng không hiểu nổi, Nhóc chỉ toàn nhìn, chứ chưa bao giờ thật sự lắng nghe và hiểu Hoàng. Nhóc ngốc thật, sự quen thuộc, gần gũi và tin cậy thì cũng là tình yêu chứ sao. Có ai hợp với Hoàng như Nhóc không, có ai làm Hoàng tin tưởng và bình yên như Nhóc không, có ai khiến Hoàng quan tâm lo lắng hay nhắn tin nhiều như Nhóc không? Hoàng thảy điện thoại ra giường, nằm phịch xuống. Ấm ức ghê, nhưng nói không được.
Sài Gòn trở nên trầm tư. Gặp nhau mỗi ngày, hai đứa lặng lẽ cúi chào rồi bước ngang nhau. Chỉ một vài ký tự và bấm send, hay vài con số cho một cuộc gọi, nhưng Hoàng giữ đúng lời hứa. Nhóc trở nên xa vời quá… Nhóc, thật sự đang rất nhớ. Nhớ nụ cười răng khểnh nghịch ngợm, nhớ cái nắm tay dưới gầm bàn nhậu, nhớ cả cái cảm giác kê cằm vào vai Hoàng khi đi lòng vòng ngoài phố hay tựa lưng Hoàng ngủ ngon lành bình yên đến thế. Và nhớ Hoàng nhiều hơn là những gì Nhóc có thể nghĩ ra…
4. Tối. Dạo này Nhóc cứ mất ngủ miên man. Đêm mùa hè, mưa cứ hất những hạt lớn vào ô cửa kính phòng Nhóc. Nhớ Hoàng mất rồi…Send đi một tin nhắn sau cả tháng trời điện thoại cô đơn.
Một giờ sáng. Tin nhắn làm điện thoại rung bần bật. Hoàng đọc xong, mỉm cười ấm áp, và trả lời sau ba mươi giây hạnh phúc.
“Sao bây giờ lại nói chuyện quan trọng đó? Làm sao Hoàng có thể ngủ tiếp được nữa đây? Tuyệt thật!!! Nói chuyện tới sáng nhé.”
Mà tóm lại là Nhóc đã nhắn cho Hoàng cái gì thế nhỉ??? Đặng Thị Hạnh Dung
Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 05/Dec/2010 lúc 4:10am |
||
|
||
IP Logged | ||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 05/Dec/2010 lúc 4:14am | |
Yêu lạ lùng...
Tôi là người phát hiện, và đến làm quen với Minh trước. Cô gái kỳ lạ, nói liên tục, tràn năng lượng và có làn da trắng muốt.
1. Xuất hiện Tôi nhíu mày, nhìn cô ấy để chắc mình không nằm mơ.
“Rất sẵn lòng”. Tôi nghe mình cũng đang bắt đầu cách nói chuyện ngộ nghĩnh của em. Cô ấy đã về. Và tôi yêu cô ấy. Lạ lùng, nhưng lúc nào cũng sẽ là yêu thôi... Đôi khi khoảng cách, sự chia xa, và biến mất chỉ để có thêm thời gian nhìn lại chuyện tình mình, và thấy mình đã bắt đầu yêu nhau là được rồi, đúng không? Đặng Thị Hạnh Dung Chỉnh sửa lại bởi ranvuive - 05/Dec/2010 lúc 4:18am |
||
|
||
IP Logged | ||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 09/Dec/2010 lúc 11:22am | |
PHẢN BỘI !!!
Hằng hấp tấp dắt xe máy nhào ra đường. Thành phố giờ tan tầm. Dòng người căng tràn trên các phố đổ về những ngóc ngách chật tối, lắt léo và ẩm ướt. Hằng muốn phóng xe thật nhanh để gió thổi tung hết cảm giác ngột ngạt và bức bách này. Bầu trời xám màu chì như càng xám hơn dưới ánh đèn đường bắt đầu đỏ lên. Vọng về từ đâu đó tiếng sấm lẫn vào trong tiếng gầm rú của động cơ, lẫn vào trong tiếng gầm rú của chính nỗi lòng Hằng. Cốc nước chanh muối nhiều đá tu một hơi hết veo làm cái đầu hừng hực những dự định điên rồ và bạo liệt của Hằng dịu lại. Cô mệt mỏi ngả người ra sau ghế, mắt lơ đễnh nhìn vào những ngọn đèn nhấp nháy xanh xanh đỏ đỏ giăng trên bụi cây. Hằng thấy đầu óc trống rỗng lạ kỳ. Những cảm xúc dâng ứ, đầy ắp lúc nãy đi đâu mất. Như người vừa qua cơn đau sinh nở, như rắn vừa lột xác, Hằng thấy yếu đuối rã rời và mệt mỏi. Mọi cảm giác về xung quanh không còn chính xác. Cô thấy ngón tay của mình đang to ra, to ra trong lòng bàn tay kia. Còn xương ống chân thì như bị hút dần chỉ còn chân không. Rất chơi vơi. Rất khó chịu. |
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 11/Dec/2010 lúc 10:38pm | |
CAMERA
Cuối cùng thì chị cũng tìm mua được thứ cần tìm. Một cái camera nhỏ xíu nhưng công dụng thì vô cùng to lớn khi nó thay chị thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Đây là kết quả của mấy buổi trưa ngồi buôn chuyện trong công ty. Mấy nữ đồng nghiệp đã khuyên chị nên theo dõi chồng bằng công nghệ hiện đại.
Từ khi gắn cái camera theo dõi anh, chị mừng vì từ bây giờ anh đi công tác xa, anh làm gì chị cũng đều biết cả, chứ không như ngày xưa. Nhưng một người đàn bà như chị lại rất sợ nhìn thấy một cảnh tượng đau lòng, mà cái thời buổi này mấy ông giám đốc trốn vợ con đi bồ bịch dường như đã là một căn bệnh xã hội. Anh đi được một lúc, chị vừa theo dõi qua camera vừa gọi điện dọa: - Ra ngoài mà thèm phở thì về nhà chỉ còn nước nhịn cơm thôi đấy. Biết chưa? Anh tủm tỉm cười: - Biết rồi. Anh quen ăn cơm rồi, bao nhiêu năm có được em cho đi ăn phở bao giờ đâu, có biết mùi vị phở thế nào đâu mà thèm. Nghe anh nói mà bỗng nhiên chị thấy thương anh bao nhiêu, lại giận mình bấy nhiêu. Chị lấy anh tính ra cũng được hơn chục năm trời. Ban đầu nhà không dư dả gì nên hai vợ chồng phải rất vất vả, chạy ngược chạy xuôi mới có thể chăm nuôi các con ăn học bằng bạn bằng bè. Khi kinh tế khó khăn, mọi nhu cầu đều được “tiết chế” đến mức tối thiểu. Anh dường như không có những cuộc tụ tập bạn bè, không la cà quán xá. Sau giờ làm, anh vội vã về nhà, qua trường đón thằng út rồi lại tạt vào chợ mua thức ăn tối. Về đến nhà, thấy chị đang lau dọn, anh cũng vui vẻ ngồi lặt rau, thái thịt. Nhiều khi nhìn cách chăm sóc chu đáo của anh đối với vợ con, chị lại thấy ân hận vì cái tính hay cằn nhằn chẳng đâu vào đâu của mình. Sau mười năm lấy nhau, chị tin anh vẫn yêu chị như những ngày đầu gặp gỡ. * * * Tối ấy, chị kè kè theo dõi camera trong phòng làm việc. Mọi cử chỉ, hành động của anh ở trong xe đều hiện ra trước mắt chị. Thi thoảng chị lại giật mình khi anh vừa lái xe vừa xem mấy bản hợp đồng. Đường thì đông người, anh thì luôn trong tình trạng mệt mỏi, chắc hẳn anh vừa trải qua một cuộc họp căng thẳng ở chi nhánh của công ty. Xe vẫn lao đi trên đường, thi thoảng anh lại nhìn đồng hồ và tỏ vẻ sốt ruột. Chị cũng bắt đầu thấy bồn chồn, vừa theo dõi anh, chị vừa đi lại trong phòng. Cho đến khi xe anh dừng lại ở một điểm, trước một lối rẽ vào con đường nhỏ, nơi ấy có một ngôi nhà lờ mờ hiện ra sau cửa kính xe. Lúc này chị bắt đầu pha ngay cho mình một cốc cà phê không đường. Chị nhận ra anh đang ở gần biển. Hải Phòng là quê chị, dù bố mẹ không còn nữa, dù chị đã ra Hà Nội gần hai chục năm trời nhưng mùi gió biển dường như cứ mặn mòi trong ký ức. Anh đã ra khỏi xe, đứng nhìn về phía biển và… bước chậm dần vào con đường nhỏ về phía ngôi nhà. Chị nắm chặt cốc cà phê, nghe rõ cả tiếng tim mình đập loạn. Tiếng của mấy nữ đồng nghiệp lại vang lên trong đầu chị: - Chồng hay đi công tác xa nhà như thế, em đã kiểm tra chưa đấy? Em đừng để cho đến lúc có đứa nó dắt mũi chồng mình rồi, có chạy nước rút cũng không kịp đâu. Có lẽ anh đã đi rất xa, chiếc camera lắp trong xe không thể đi theo anh dù chị cảm nhận chính nó cũng đang cố gắng bứt ra khỏi sự cố định, hòng đuổi theo anh để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng chỉ có những chiếc ghế ô tô trống không, chỉ nghe thấy tiếng gió biển và bóng con đường nhỏ lờ mờ qua cửa kính. Từ ngày anh thôi việc ở cơ quan nhà nước ra mở công ty riêng cũng đã được gần một năm. Nhờ kinh nghiệm làm việc lâu năm về truyền hình cùng với sự giúp đỡ của bạn bè mà công ty truyền thông của anh ngày càng lớn mạnh. Công việc ngày càng nhiều, kéo theo là những ngày anh vắng nhà biền biệt, có khi đến cả tuần liền. Lúc đầu chị chỉ nghĩ đơn giản là vì công việc, vì những hợp đồng dài hạn ở tỉnh lẻ mà anh phải vất vả đi chứ cũng chẳng sung sướng gì. Nhưng dần dần, bạn bè đồng nghiệp nhắc khéo, tự nhiên chị cứ suy nghĩ lung tung. Đúng là dạo này anh ít nhắn tin, gọi điện cho chị thật. Nhưng chắc vì anh bận làm thôi, chứ từ trước đến giờ anh vốn thương vợ, thương con chứ tuyệt nhiên không có tính lăng nhăng. Chị tự động viên mình vậy nhưng ngay sau đó lại cảm thấy bất an. Có một thứ hoài nghi đang cố tình xâm lấn mặc dù chị đã cố gắng át đi. Trong những chuyến công tác dài ngày đó, chị không biết anh đã làm những gì, đi những đâu... Công việc lôi anh ngày càng rời xa mấy mẹ con chị. Xa đến mức đôi khi anh trở về nhà bằng bộ dạng mệt mỏi, nụ cười mệt mỏi và hỏi những câu như một người khách lâu không ghé thăm nhà. Lâu rồi hai vợ chồng cũng không có cả thời gian để mặn nồng. Tự nhiên chị cảm thấy thật hoang mang… Mà nỗi hoang mang ấy càng tăng lên khi anh bảo: - Có lẽ thời gian tới anh phải đi công tác nhiều hơn, em ở nhà chăm con giúp anh. Nếu thấy mệt quá thì em nên xin nghỉ việc. Bây giờ kinh tế không còn là nỗi lo nữa rồi, em cũng không cần phải tất bật nữa, đã đến lúc em cần được nghỉ ngơi. Nhẽ ra chị phải cảm động lắm vì sự quan tâm của anh, những sự hoài nghi đã gặm nhấm thứ niềm tin bấy lâu trong chị. Thế nên nghe anh nói vậy, chị chỉ vùng vằng: - Vâng. Em xin nghỉ việc ở nhà chăm con thật tốt để anh đỡ vướng chân còn có thì giờ lo cho người khác. Em lạ gì đàn ông các anh nữa, cứ có tiền thì không chịu ngồi yên. Anh lại tủm tỉm cười. Và… chị quyết định thực thi kế hoạch lắp camera theo dõi chồng ngay sau cái cười tủm tỉm đầy bí ẩn của anh. Thời gian nặng nề trôi, chị đã pha ít nhất ba cốc cà phê đắng cho mình mới thấy bóng anh quay trở ra xe. Một nụ cười khẽ nở trên môi anh, nó giống như niềm vui, mà đúng hơn là sự thỏa mãn chăng? Nước mắt chị trào ra. * * * Chị đến cơ quan, ngồi vào bàn làm việc nhưng không thể tập trung đầu óc. Lúc nào trong đầu chị cũng hiện ra hình ảnh anh bước chậm chậm vào lối rẽ nhỏ, một căn nhà nhỏ. Trong ấy chắc chắn có một người phụ nữ đang chờ anh, một người phụ nữ dịu dàng và rất đẹp. Đàn ông ai chả thích thế, chỉ có chị là không hiểu. Hơn mười năm lấy chồng, những lo toan thường nhật khiến chị không còn có thời gian để chăm sóc bản thân mình nữa. Đôi lúc nhìn vào gương, chính chị còn chẳng nhận ra mình, huống chi anh… Tự nhiên chị thấy lạnh hai bờ vai. Chị đã định sẽ không bao giờ theo dõi camera nữa, ít ra là cho đến lúc anh trở về và giải thích với chị mọi điều. Nhưng đến giờ nghỉ trưa, không hiểu sao chị lại đóng cửa phòng làm việc, trốn mọi người và lại bật máy lên. Như thể chị đang muốn chứng thực một lần nữa, rằng chị không nhầm lẫn, hoàn toàn không phải là thứ ghen tuông vớ vẩn, vô căn cứ, mà tất cả đều là sự thật. Trên màn hình dần hiện rõ hai người đàn ông. Chồng chị và một người lạ, có thể là nhân viên làm việc trong chi nhánh công ty. Tiếng người đàn ông lạ mặt vang lên: - Anh định mua căn nhà ấy thật sao? - Nó đẹp đấy chứ? Tối qua mình đã xem kỹ càng rồi. Chắc hẳn chị sẽ rất thích. Cô ấy đã mơ ước một căn nhà trên bờ biển quê hương từ lâu. - Anh định xa Hà Nội thật à? - Thì bố mẹ mình cũng không còn nữa, với lại không khí ở đây rất trong lành. Vợ mình rất muốn sống ở quê. Mà dạo này anh cứ cảm thấy như có ai đang theo dõi mình vậy. Cũng có thể do mình làm việc căng thẳng quá. Người đàn ông ngồi cạnh anh cười bảo: - Hay đúng là anh đang bị theo dõi thật. Biết đâu… biết đâu chị nhà lại đang cài camera theo dõi anh cũng nên. Bây giờ các bà vợ chuộng món này lắm. - Không! Vợ mình không bao giờ làm thế đâu. Chúng mình sống với nhau đã có hai mặt con rồi nên rất yêu và tin nhau. Mà này, quả thật là anh cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình vậy. Chị ngồi trước màn hình, úp mặt xuống hai bàn tay. Òa khóc! |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 16/Dec/2010 lúc 7:49am | |
Người dưng...
Đang buồn rũ ruột thì cái điện thoại rung bần bật dưới lớp chăn bông dày. Người dưng rủ: “Đi cà phê nhé?”. Chẳng buồn nhắn tin trả lời, lại cầm tù cái điện thoại dưới lớp chăn dày. Năm nay miền Bắc rét dai dẳng và đáng ghét, cái khăn len đan suốt mùa đông vẫn không xong chỉ vì cứ đan được nửa chừng lại tháo ra đan lại. Bạn bè trêu “nàng Bân đan áo cho chồng…”, nó cười. Im lặng mà nghe lòng se sắt một nỗi buồn khó tả. Anh đi bộ đội cùng thời gian nó vào đại học. Hai đứa hẹn nhau sau bốn năm ổn định công việc sẽ gặp lại. Chỉ là một lời hứa không đầu không cuối ấy mà nó nhớ mãi trong lòng, nhớ đến mức suốt những năm tháng sinh viên nó không thể yêu ai được nữa. Anh nhập ngũ tận trong Nam, một năm đôi ba lần gửi thư về hỏi: “Em có khỏe không? Dạo này học hành thế nào?...”. Đôi khi cũng ôn lại vài ba câu chuyện cũ, đủ để nhức nhối lòng nhau rồi lại bặt tăm vài ba tháng. Lá thư gần đây nhất, anh bảo có lẽ sẽ phải ở trong đó thêm một thời gian dài khi vừa mới nhận quyết định là sĩ quan chuyên nghiệp. Anh cũng nói xa xôi rằng sẽ phải đi học thêm, sẽ phải dành thời gian phấn đấu cho sự nghiệp. Như thể anh muốn bảo nó đừng chờ đợi nữa vì rất có thể anh sẽ chẳng bao giờ chuyển công tác ra Bắc cả. Nó không buồn hồi âm, sau khi gấp lá thư lại nó cởi bỏ chiếc khăn đang đan dở và cuộn thành cuộn len đã xù lông, quăng vào góc tủ. * * * Mẹ cứ giục mãi: - Con gái đến tuổi này mà vẫn chưa thấy nói gì đến chuyện chồng con là sao vậy? Định để ế ra đấy chắc... Nó cười hì hì: - Con ở với mẹ suốt đời. Mẹ thở dài quay đi, nói những câu trách móc vừa thương vừa giận: - Nhưng tao có ở vậy được với mày suốt đời đâu. Con gái có nhan sắc, có học có hành mà sao lận đận… Nhìn dáng mẹ lẫn vào bóng tối nhá nhem, lần đầu tiên nó thấy những thứ mà bấy lâu nay nó chờ đợi thật mong manh và vô nghĩa. Nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn không đủ dũng cảm để dứt ra… Con bạn thân nhất cũng đi lấy chồng, ngày bước lên xe hoa còn nhắn lại: “Mày đừng đi tìm những thứ phù du nữa. Lớn rồi còn bé bỏng gì đâu”. Tối về nhà, nó đứng úp mặt vào tường khóc sưng húp mắt như ngày xưa mỗi lần hư bị bố phạt. Lòng tự dặn lòng: “Thôi! Đừng chờ đợi nữa”. Người dưng lại nhắn tin: “Mai anh xuống chở đi ăn kem nhé!”. Nó càng quay quắt nhận ra rằng, sau bấy nhiêu năm, nó chưa một lần hò hẹn. * * * Biết nó buồn, người dưng chở quanh phố Phan Đình Phùng cho nó nghe tiếng từng chú chim sâu trên vòm lá sấu, ra đường Yên Phụ nhìn con đường gốm sứ. Rồi lại chở qua hồ Tây, hai đứa đạp vịt ra giữa hồ, người dưng bảo: - Còn buồn không, nếu còn thì hét thật to sẽ hết. Nó đưa hai tay lên miệng làm loa hét ầm ĩ những gì không rõ, nước mắt cứ chảy ra. Người dưng vừa lau nước mắt cho vừa dỗ dành: - Nếu vẫn chưa hết buồn thì hôm nào sẽ dẫn em ra biển. Nó bật cười. Tối về mẹ điện xuống hỏi: - Biết chuyện gì chưa con? Nghe dân làng đồn tháng nữa thằng Phương lấy vợ. Nó lấy vợ trong Nam luôn, cả nhà nó đang tính chuyện vào lo cưới xin. Không biết nó có nói gì với con không mà mày cứ chờ cứ đợi. Mẹ nói giọng buồn như khóc. Nó bảo: - Ơ hay! Con có chờ đợi gì người ta đâu. Cuối năm có khi con gái mẹ cũng lấy chồng. Đêm ấy trời mưa to, nó ra mái hiên hứng mưa đến sáng sớm thì đổ ốm. Người dưng đến nấu cháo, thuốc thang ba ngày thì khỏi. Rồi người dưng bảo phải đi công tác xa thành phố hai tuần hoặc có thể hơn. Nó nghĩ thế cũng tốt, vì trong khoảng thời gian này nó rất muốn được ở một mình để tự chôn vùi những ký ức về anh. * * * Người dưng đã đi được ba ngày. Trước lúc đi, nó đã kịp thỏa thuận: - Trong hai tuần, cấm anh không được nhắn tin cho em. Khác với mọi khi, lần này người dưng đã gật đầu sau khi dặn: - Em phải ăn uống đầy đủ và tinh thần thoải mái lên đấy nhé. Nó mỉm cười. Mấy ngày hôm sau nắng đẹp. Trời đã bắt đầu ấm hơn. Sau những giờ làm việc, nó lại dong xe đi lang thang khắp con phố lớn nhỏ, nhưng không hiểu sao lại trở về đúng phố Phan Đình Phùng, khi những chiếc lá sấu sau một đêm trời trở bão là rụng lá. Nơi ấy, người dưng từng hứa khi nào đến mùa sấu chín sẽ mua về ngâm đường cho nó. Nó vòng lại bờ hồ, hôm nay nắng ấm, mọi người đi chơi đông, không một xe đạp vịt nào còn trống. Nó lại nhớ người dưng bảo: “Nếu còn buồn thì hôm nào sẽ cho em ra biển”. Người dưng đi được một tuần, trời lại trở lạnh. Bỗng một chiều đi làm về, mở cửa ra thấy mấy bông hồng người dưng cắm đã tàn mà lòng buồn đến lạ. Tự nhiên thấy giận người dưng lắm, sao lại thật thà đến vô tâm như vậy. Người ta dặn không được nhắn tin, thế mà cũng không thèm liên lạc thật. Những lúc lòng buồn như thế này rất cần một chỗ dựa, một ánh mắt tin cậy, một tiếng cười làm lòng khuây khỏa, một hơi ấm để thấy mình không bị bỏ lạc trong những đêm dài. Và… để thấy có ít nhất một người còn đang dõi theo nó dù có thể chỉ ngày mai thôi người ta sẽ lại rời bỏ nó như anh vậy. Dẫu sao nó cũng được an ủi phần nào. Ngoài đường tiếng ai đó vẫn xuýt xoa vì lạnh, gió táp vào ô cửa kính u u. Nó khẽ co vai. Người dưng đi được mười bốn ngày. Sáng đánh răng, tự nhiên đánh rơi vỡ chiếc cốc thủy tinh người dưng mua tặng, nó cuống cuồng thu dọn. Mảnh thủy tinh đâm vào tay buốt nhói. Chợt nhớ mẹ từng bảo đánh rơi vỡ đồ thủy tinh là một điềm báo không lành. Ngay giây phút ấy, người đầu tiên mà nó nghĩ đến lại không phải là anh. Hình ảnh người dưng cứ choán lấy tâm trí nó. Cắn chặt ngón bị thương, nó chạy vào phòng tìm chiếc điện thoại đã giấu kỹ dưới lớp chăn bông và gọi cho người dưng. Chuông đổ nhưng không ai trả lời, tự nhiên một nỗi sợ mơ hồ tràn ngập trong lòng nó. Nó rất muốn được chạy thật nhanh đến bên người dưng, muốn được nhìn thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy, dáng hình ấy vẫn đang bình yên vô sự. Mảnh thủy tinh hình như vẫn cắm sâu trong ngón tay, buốt nhói. Đến lúc này nó mới thấy mình vô tâm biết nhường nào, người dưng đã nói đi công tác ở một địa điểm nào đó mà nó không nhớ nổi, không biết cả chính xác ngày về. Dù nó đã cố trấn an mình rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra đâu, người dưng sẽ trở về ngay thôi. Có thể là sáng mai hoặc cũng có thể là ngay đêm nay. Đài lại báo miền Bắc trở lạnh, không biết người dưng có mang đủ áo ấm không. Cả buổi sáng đến cơ quan mà tâm trí nó không tài nào tập trung làm việc, cứ bồn chồn không ngồi yên nổi. Nó bấm đi bấm lại mười số điện thoại…, những hồi chuông vô cảm vẫn tút dài. Không có người nhấc máy. Ngày thứ mười sáu vẫn không thấy tin tức gì của người dưng. Nó bật khóc. Bất chợt nó nhớ đến một email mà người dưng từng gửi cho nó. Dưới email là dòng địa chỉ công ty nơi người dưng làm việc. Nó cuống cuồng vào mạng, cuống cuồng lao đi trên đường để rồi ngập ngừng đứng lặng trước một công ty truyền thông nằm sâu trong ngõ nhỏ. Chị nhân viên ngẩng mặt lên sau câu hỏi rụt rè của nó. - Tìm ai? Hiếu à? Em là bạn của Hiếu hay là…? Nó ấp úng: - Dạ! Là bạn thôi chị ạ. Chị nhân viên buông một tiếng thở dài: - Hiếu đi công tác gặp tai nạn, vẫn đang điều trị trên bệnh viện tỉnh Tuyên Quang. Nghe nói nặng lắm, đang hôn mê. Nó nghe tim mình như đã ngừng đập rồi vỡ òa trong phút chốc. Người dưng ơi! Nó không nhớ đã đi như thế nào để trở về phòng trọ, không nhớ có biết bao nhiêu suy nghĩ đã làm nó ngẹt thở, không biết nó đã gọi tên người dưng biết bao lần… Trở về phòng, nhìn đâu đâu cũng thấy hình ảnh người dưng, từ những bông hoa hồng trắng do tự tay người dưng mua về cắm đã tàn. Đến cái bản lề cánh cửa nhà tắm bị bung mà trước hôm đi người dưng còn qua đóng lại. Cả mấy vỉ thuốc người dưng mua để phòng khi nó ốm mà không có ai nhờ vả. Ừ! Thế mà vẫn gọi là “người dưng” nữa đấy. Bỗng nhiên nó nhận ra đã rất lâu rồi nó không nhớ ai nhiều đến thế. Và… nó quyết định sẽ ra bắt ngay chuyến xe về Tuyên Quang để được nhìn thấy người dưng, để được cầm lại bàn tay ấy. Và… sẽ không bao giờ buông ra nữa. Chí Thiện |
||
IP Logged | ||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 19/Dec/2010 lúc 2:27am | |
Xin lỗi ! Anh là gay !
Năm ngày trước khi cưới, anh quỳ xuống chân cô bật khóc: “Anh là gay. Ngân ạ, anh là gay. Anh không thể lấy em.” Ngân tím tái mặt mày. Thiệp cưới đã gửi. Đành thế, cô vẫn quyết định lấy anh, chàng gay mà cô đã yêu suốt hai năm nay. Cô vẫn lấy anh bởi cô hận anh. Cô không hận vì kẻ mà cô yêu tha thiết là gay, mà vì anh rắp tâm lừa dối cô đến phút cuối cùng. Anh đã làm tất cả để cô nghĩ rằng, anh và cô sinh ra là dành cho nhau. Và phút cuối, anh làm tâm hồn cô nát tan chỉ bằng sự thừa nhận trắng trợn.
|
||
IP Logged | ||
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 31/Dec/2010 lúc 10:10am | |
Chiếc áo
Nóng, sức nóng điên cuồng , ngột ngạt , không khí như trong lò nướng bánh, và tôi có cảm tưởng mình là thỏi bơ đang chảy theo , tôi đã quên [ hay vì lâu nay đã quá quen sống , ăn, thở trong hệ thống điều hòa không khí !! ] Tôi bước vào gian hàng góc Lê Lợi và Nguyễn Huệ , không khí mát mẻ, dù là nhân tạo, thật dễ chịu, nhìn thoáng qua những cây thuốc lá , hàng rượu Cognac xếp ngay ngắn trên kệ - Cô cho tôi hai cây thuốc lá, và hai chai rượu đó - Ở đây chỉ bán cho khách hàng Việt Kiều thôi, bà hãy ra ngoài chợ kia mà mua Tôi nhẹ nhàng dỡ chiếc nón rơm ra, quạt ngang mặt , nhìn thẳng vào đôi mắt cô bán hàng và lập lại - Tôi muốn mua hai cây thuốc lá Salem Light , và hai chai rượu Hennessy VSOP , tôi chỉ mang theo đô la và P***port của công dân Hoa Kỳ , thưa cô có bán không ? - Ô! Xin lỗi, bà là Việt Kiều ... |
||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
||
IP Logged | ||
ranvuive
Senior Member Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
Gởi ngày: 08/Jan/2011 lúc 10:04am | |
Đừng đến bên em, được không? Tôi như đóng băng vào chiếc ghế trong quán cà phê quen, mắt nhòe nước. “Anh có người khác... hai năm rồi”. Tôi không thấy tai mình lùng bùng, mà như đang nghe trăm nghìn mảnh thủy tinh rơi vụn từ một nơi rất cao, tung tóe, sắc nhọn, cứa vào tất cả những vị trí chúng chạm đến. Luôn ở bên tôi gần như trọn vẹn thời gian có thể có, sao anh lại có thể... Anh bước vào đời tôi, chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi: một đứa con gái không đẹp, không giàu, bướng bỉnh, duy chỉ có học giỏi và cá tính là điều tôi có thể tự hào. Anh chưa đủ để gọi là giàu có nhưng thật sự siêng năng, lúc nào anh cũng lặp lại điệp khúc: Em phải cố gắng lên chứ! Khi tôi khóc vì bất mãn công việc, chẳng dỗ dành, anh lại mắng: “Ô hay, em bản lĩnh lắm mà, sao lại khóc lóc”. Bảy năm yêu nhau, bao lần chia tay rồi trở lại, chúng tôi có thật sự là duyên nợ? Yêu anh, tôi chịu bao nhiêu cay đắng, từ sự phản đối của gia đình anh và cả sự thất vọng của gia đình tôi... Anh chịu ảnh hưởng quá lớn từ gia đình, cũng là người nhiều tham vọng. Tôi làm đẹp vì anh, tôi học lên cao vì anh, tôi chạy theo hình mẫu người vợ hoàn hảo anh vẽ nên. ... Tôi điềm nhiên gọi điện cho cô ấy trước mặt anh, bình tĩnh trò chuyện: “Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em yêu anh ấy thật lòng”. Bạn bè bảo tôi hâm, sao lại đánh mất lòng tự trọng của mình đến thế? Tôi cười chua chát, bảy năm thời thanh xuân tôi còn không tiếc, đáng gì một cuộc trò chuyện tay ba. Nhưng kể từ giờ phút nghe giọng người con gái ấy, bản năng người phụ nữ trong tôi mách rằng anh không còn là của tôi. Một tháng, hai tháng, rồi ba tháng kể từ ngày tình yêu chết, hóa ra tôi vẫn sống. Tôi cười khan vì sự ngốc nghếch của mình, sao có thể chết vì thiếu tình yêu cơ chứ! Dẫu thi thoảng trong giấc mơ hoang tôi thấy anh, vẫn là nơi từng bên nhau, nhưng chỉ một mình tôi nơi cầu thang cao chót vót và lộng gió. Sợ hãi, cô đơn, tuyệt vọng, tôi đã muốn gọi cho anh. Nhưng ngay cả trong mơ, tôi vẫn nhớ rằng mình không thể. Anh dẫu như hơi thở nhưng vẫn chỉ là một ảo ảnh, tôi phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình! 30 tuổi, đã qua cái thời trẻ trung để lạc quan nói rằng tôi vẫn tin vào tình yêu, nhưng cũng trưởng thành để hiểu mọi vết thương cần thời gian lành lại. Tin nhắn anh gửi “Em có thấy nhẹ nhàng hơn chưa?”. Nếu em trả lời “Em đang khóc”, anh đừng chạy đến bên em, được không? Tất cả trả lại cho anh... Ký ức và một khoảng trời đầy dỗi hờn, trách móc... |
||
IP Logged | ||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 05/Jan/2012 lúc 7:46pm | |
Phim tài liệu: Tây Tạng ngày xưa - wWw.PhatAm.comhttp://www.youtube.com/watch?v=m2QCCZCZKzk&feature=related |
||
mk
|
||
IP Logged | ||
<< phần trước Trang of 30 |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |