Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình Tuổi Trẻ
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Tuổi Trẻ Gò Công :Tâm Tình Tuổi Trẻ
Message Icon Chủ đề: Quà Tặng Của Cuộc Sống Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 9:53am

Quà tặng cuộc sống

Tờ giấy trắng


Có một lần, tại một trường trung học, ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng, trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ, và hỏi:
- Các em có thấy đây là gì không?
Tức thì cả hội trường vang lên:
- Đó là một dấu chấm.
Ngài hiệu trưởng hỏi lại:
- Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư?
Và ngài kết luận:
- Thế đấy, con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việc, hay là một con người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắng nhiều hơn là những vết bẩn có trên nó.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 10:20am

Quà tặng cuộc sống

Cho và nhận


Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư nầy vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giầy cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giầy của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.

Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giầy của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giầy."
Vị giáo sư ngăn lại: "Nầy, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân nầy đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giầy của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giầy và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giầy thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giầy còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giầy. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 11/May/2009 lúc 5:36am

Quà tặng cuộc sống

Cánh én báo tin vui


Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau,cô bé đang xây những toà lâu đài cát trên bãi biển. “Cháu chào chú!”, cô bé ngước đôi mắt xanh thẳm như mặt đại dương nhìn tôi.
Tôi chỉ gật đầu, không muốn bị một đứa trẻ con lẵng nhẵng bám theo. “Cháu đang làm thợ xây. Chú thử mà xem.Cát mịn thích lắm”, cô bé rủ rê. Xiêu lòng bởi ánh mắt và giọng nói thân thiện của cô bé, tôi đưa tay tháo dép. Đúng lúc đó một con chim nhỏ ở đâu bay tới, lượn trên đầu chúng tôi, miệng líu ríu vui tai. “Chắc có tin vui đấy!”, cô bé nói. “Cái gì?”, tôi ngỡ ngàng. “Mẹ cháu bảo chim én biển mang tin vui tới cho mọi người”, cô bé giải thích.
Con chim bay dọc theo bãi cát và mất hút. “Thế là vĩnh biệt niềm vui, chào mi sự đau khổ!”, tôi lẩm bẩm. Tôi đang trong tâm trạng chán nản. “Chú tên gì vậy?”, cô bé hỏi. “Chú là Ruth, Ruth Peterson. Thế còn cháu?”  “Tên cháu là Wendy, cháu lên 6 tuổi rồi.
Những tuần tiếp theo qua đi với bao nhiêu điều bực bội và thất bại trong công việc, thêm vào đó mẹ tôi đang ốm mà tôi không thể trở về thăm được.
Nhìn mặt trời hừng đỏ nơi đường chân trời tôi ứơc ao “Gía có chú én biển nào đem tin vui đến với mình …” .
Lái xe ra chỗ hôm trước, tôi đi lại trong làn gió biển lạnh, ngóng chờ tiếng líu ríu báo tin vui “Chú có chuyện không vui phải không”, tiếng trẻ con vọng lại từ sau lưng tôi. “Không”, tôi hơi bực bội vì bị một đứa trẻ bắt quả tang, “Chú cháu mình chơi cái gì đi, đố chữ nhé?”. “Cháu không biết chơi”, cô bé bật cười và đáp bằng một giọng vô tư ,vui vẻ. “Vậy mình đi dạo vậy.Nhà cháu ở đâu?” “Ở đằng kia”, cô bé trỏ tay về phía một ngôi nhà gỗ dùng để nghỉ mùa hè.
“Lạ thật,hiện đang tiết đông kia mà”, tôi thầm nghĩ. “Cháu học trường nào?”,tôi hỏi tiếp. “Cháu không đi học. Mẹ cháu bảo đang kỳ nghỉ”. Trong lúc chú cháu tôi dắt tay nhau đi dọc bờ biển, nhìn cô bé líu lo, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hẳn. Bất giác tôi mỉm cười.
Ba tuần sau,trong trạng thái gần như hoảng loạn,tôi gặp lại Wendy. Tình thật nếu bữa đó tôi gặp được mẹ của Wendy, tôi đã yêu cầu bà giữ cô bé trong nhà, thế nhưng Wendy vẫn chỉ có một mình trên bãi cát. “Hôm nay chú muốn ở đây một mình” , không quay mặt lại, tôi nói với cô bé đang tiến lại gần. “Sao vậy, chú?”,Wendy hỏi. “Sao nữa?”, tôi quay người lại và hét lên, “Vì mẹ chú mất chứ sao nữa”. Ngay lập tức tôi hối hận. Tại sao mình lạI nói chuyện nầy với một đứa trẻ con!
Vậy hôm nay là ngày buồn của chú”, cô bé khẽ thì thào. “Phải. Hôm nay, hôm qua, ngày mai và mãi mãi”. “Thế có đau không?”. “Cái gì đau?”, tôi ngạc nhiên. “Khi mẹ chú chết ấy”. “Tất nhiên rồi” ,tôi đáp sẵng giọng rồi leo lên xe rồ máy.
 
Một tháng sau,tôi quay trở lại bãi biển. Không thấy bóng dáng Wendy đâu. Cảm thấy mình có lỗi,tôi tới gõ cửa căn nhà cô bé đã chỉ.
Mở cửa cho tôi là một phụ nữ còn trẻ có mái tóc màu mật ong. “Thưa bà,tôi là Ruth Peterson. Hôm nay không thấy cháu Wendy ngoài bãi nên tôi ghé qua. Cháu có nhà không, thưa bà?”. Mời tôi và nhà xong người phụ nữ nói: “Cháu nó nhắc tới anh nhiều, tôi cũng dặn cháu là đừng làm phiền anh. Nếu quả cháu có làm điều gì không phải,xin anh tha thứ”.
“Bà đừng hiểu lầm. Wendy là đứa trẻ rất đáng yêu. Cháu đâu, thưa bà?”. “Wendy qua đời tuần trước. Chắc nó không nói với anh là nó bị bệnh bạch huyết cầu”, người phụ nữ nghẹn ngào.
Tôi câm lặng,hai tay bấu chặt thành ghế.Tôi thấy khó thở.
“Hình như cháu nó có để lại cho anh một vật gì đó…Anh có thể chờ tôi một lát được không?”
Tôi thẫn thờ gật đầu.
Trong lúc mẹ Wendy lục lọi gì đó trên giá sách,tôi cố lấy lại tỉnh táo. Mẹ Wendy trao cho tôi một bì thơ,trên đề “GỞI CHÚ P.” viết nắn nót bằng thứ chữ xiêu vẹo của trẻ con.
Bên trong là một bức tranh tô chì màu. Bãi cát vàng, biển xanh và một chú én biển màu nâu. Phía dưới là dòng chữ: “Con én nầy mang tin vui đến cho chú”.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 11/May/2009 lúc 5:38am

Quà tặng cuộc sống

Nụ hôn trên chuyến tàu


Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao. Không khí lạnh cóng ùa vào toa khi tàu dừng và mở cửa đón khách. Toa tôi có thêm hai người nũa, một người đàn ông và một cậu bé.
Cậu bé phải mất một lúc mới ngồi được vào chỗ của mình sau khi len qua nhiều hàng chân người lớn. Trong khi cha cậu bé lại ngồi cạnh cửa sổ, giữa những người trông ngái ngủ, khó tính và mệt mỏi sau một đêm không được ngủ đẫy giấc. Khi tàu bắt đầu vào đường hầm, cậu bé trượt khỏi chỗ và tôi cảm thấy tay cậu chống vào đầu gối tôi. Nghĩ rằng cậu bé muốn đứng dậy, tôi nâng đầu gối lên một chút. Cậu bé rướn người lên, có lẽ muốn nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống đểnghe nhưng bất ngờ thay, cậu bé hôn vào má tôi một cái!
Lúc đó tàu ra khỏi đường hầm. Rồi cậu bé ngồi lai vào chỗ của mình và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. trông cậu rất hạnh phúc. Tôi thật sự ngạc nhiên. Sao cậu bé lại hôn một người lớn không hề quen biết trên tàu nhủ? Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng, cậu bé lại đứng lên, hôn vào má những người lớn ngồi cạnh cậu, từng người một.
Bối rối, chúng tôi nhìn về phía người đàn ông. Cha cậu giải thích:
- Cháu nó rất hạnh phúc vì khoẻ mạnh trở lại và được sống. Cháu đã ốm nặng rất lâu rồi!
Chuyến tàu dừng ở ga cuối. Người đàn ông và cậu bé hoà mình vào đám hành khách. Tôi vẫn còn cảm giác cái hôn của cậu bé trên má, cái hôn làm tôi hạnh phúc và cả băn khoăn nữa. Liệu có bao nhiêu người trưởng thành trao cho nhau những cái hôn để chia sẻ niềm vui được sống? Cậu bé đã không chỉ chia sẻ với tôi một cái hôn ngọt ngào mà còn cả những băn khoăn muốn nhắn gửi: đừng để bản thân mình "chết" trước khi tim ngừng đập!

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 11/May/2009 lúc 5:40am

Quà tặng cuộc sống

Câu lạc bộ những hòn đá


Hồi đó tôi mới học lớp hai. Tôi chú ý đến một mẩu tin trên báo nói về cuộc sống vạ vật của những người lang thang trên đường phố. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi biết rằng không phải ai cũng được ngủ trên giường, có những người đã chết vì giá lạnh sau một đêm co ro ngoài bệ cửa.
 
Ngay lúc ấy tôi quyết định sẽ thành lập một câu lạc bộ nhằm kiếm tiền giúp đỡ những người như họ. Ban đầu, câu lạc bộ của tôi chỉ có 5 người tham gia, chủ yếu là bạn thân của tôi. Mọi người đều thờ ơ với CLB bởi nghĩ đó chỉ là trò rỗi hơi mấy đứa chíp. Nhưng tôi vẫn quyết tâm đi vận động từng người tôi gặp. Mãi rồi cũng có được 20 người hưởng ứng.
 
CLB của chúng tôi tên là Rock Club (CLB Hòn đá). Hoạt động của nó rất đơn giản: vẽ hình lên những hòn đá và đem bán. Chúng tôi vẽ đủ thứ, từ các con vật, hoa lá đến những logo của một đội bóng rổ được yêu thích… Người mua chủ yếu là các thầy cô giáo. Họ bày lên bàn làm việc hoặc trong tủ như một thứ đồ chơi. Mỗi hòn đá bán được khoảng 5cent hoặc một0 cent, chỉ những hòn thật to thì mới bán được khoảng hai mươi cent.
 
Đến gần lễ Giáng sinh, câu lạc bộ kiếm được tổng cộng 33 đôla từ chuyện bán đá. Và chúng tôi quyết định gửi số tiền nầy đến hội bảo vệ những người vô gia cư ở địa phương.
Mẹ chở tôi đến ngôi nhà tạm trú của những người vô gia cư để ủng hộ số tiền. Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người mặc quần áo nhem nhuốc đứng ngồi ngoài cửa. Tôi đề nghị người quản lí đưa đi xem qua một lượt. Cảnh trong bếp còn khủng khiếp hơn. Mấy chục cái bàn bẩn thỉu lở loét xếp dọc ở đó với cả một hàng dài người xếp hàng chờ lấy khẩu phần ăn của mình. Thức ăn cho họ chắc chắn chẳng ngon lành gì lắm nhưng họ ăn như chưa bao giờ được ăn vậy. Tôi cảm thấy xấu hổ về thói biếng ăn của mình!
 
Khi ra về, tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo màu xanh rêu cũ kĩ đang buộc những dải vải đỏ hoen ố rách rưới lên cây thông còi cọc sát tòa nhà. Có lẽ đấy là cây thông Noel của họ. Ngay cả những người nghèo khổ nhất cũng vẫn đón Noel theo cách của họ. Tôi chụp ảnh người đàn ông đó và gửi cho một tòa soạn báo với hi vọng nhắc nhở mọi người hãy dành sự quan tâm cho những con người kém may mắn nầy, không chỉ ngày lễ tết mà tất cả các ngày trong năm.
 
Khoảng một tuần sau, có một phóng viên và phóng viên ảnh đến trường tôi để chụp ảnh và viết bài về CLB của chúng tôi. Báo ra hai ngày sau đó gây một tiếng nổ trong lương tâm của những người sống trong thành phố. Trường học của chúng tôi bắt đầu chú ý đến câu lạc bộ. Các thầy cô khởi xướng một chương trình giúp đỡ tụi học sinh chúng tôi trong các hoạt động vì người nghèo.
 
Các bạn thấy không, chỉ bắt đầu từ những hòn đá đơn giản nhưng ảnh hưởng của nó lại không đơn giản chút nào. Tôi hiểu ra rằng: Bạn và tôi, không ai quá trẻ để làm nên một điều khác biệt. Vấn đề là chúng ta đã bắt đầu chưa?

Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 11/May/2009 lúc 5:40am

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 11/May/2009 lúc 5:43am

Quà tặng cuộc sống

Chú Bé Và Con Sò Nhỏ


Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn...
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình :
-Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!!
Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói :
-Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói :
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!
Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng :
-Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn nầy sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát nầy rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...
 
Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 11/May/2009 lúc 5:45am

Quà tặng cuộc sống

Để cuộc sống đơn giản hơn


Nếu so sánh với thế hệ trước, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình ngày càng nhiều lo toan bộn bề và muôn vàn điều rắc rối. Để đơn giản hơn, bạn hãy làm theo những lời khuyên dưới đây:
 
Sắp xếp mọi thứ theo thứ tự ưu tiên hợp lý
Muốn cuộc sống đơn giản, hãy loại bỏ những thứ không quan trọng và cần thiết. Hãy viết ra giấy tất cả những việc bạn cần làm mỗi ngày, xếp loại theo thứ tự A, B, C, D (A: rất cần thiết và có nhu cầu, B: cần thiết, C: có nhu cầu, D: không cần thiết và không có nhu cầu). Sau khi phân loại, sắp xếp theo từng nhóm như vậy, bạn sẽ biết mình cần phải làm gì trước và không nên làm gì.

 
Quẳng bớt những thứ thừa thãi
Trên đầu giường bạn để rất nhiều sách những chẳng bao giờ bạn có thời gian để đọc hết tất cả, hoặc ngày nào bạn cũng mua cả chồng báo nhưng chỉ đọc nửa số đó. Như vậy, chính là bạn đang làm rườm rà cuộc sống của mình rồi. Tất cả những thứ thừa thãi đều lôi kéo sự chú ý của bạn, hãy cất bớt đi và sắp xếp mọi thứ cho ngăn nắp.

 
Học cách sử dụng tiền bạc
Gánh nặng cơm áo thường chiếm hết thời gian, tâm trí của bạn, tiết kiệm là cách giúp giảm bớt mọi lo lắng. Khi đã dành được một số vốn nhất định, bạn không phải quá lo lắng chạy vạy, lệ thuộc vào công việc mỗi ngày. Khi ấy, bạn có thêm thời gian cho những việc thực sự có ý nghĩa đối với chính mình.

 
Tìm cách đơn giản hóa công việc
Thay vì dành cả giờ đồng hồ để cặm cụi giặt quần áo, bạn hãy sắm một chiếc máy giặt. Số tiền bạn bỏ ra chẳng thấm tháp gì so với thời gian dùng để giặt quần áo. Trong những ngày quá mệt mỏi, bạn đừng tự hành hạ mình thêm bằng những công việc lặt vặt trong nhà. Một ngày không lau chùi nhà cửa cũng chẳng hại gì đến cuộc sống của mình cả.

 
Chú ý đến những giá trị bên trong
Theo các nhà tâm lý, điều kiện để có hạnh phúc chỉ gói gọn trong vài điều đơn giản: đủ ăn, có một mái nhà, những người thân và một công việc thích hợp. Thế nhưng, bạn tự biến mình thành kẻ bất hạnh khi cố chạy theo những giá trị vật chất bên ngoài, tiền không thể giúp mua được hạnh phúc. Hãy tìm ra ý nghĩa trong mỗi công việc, đó chính là hạnh phúc bền vững.

 
Hãy tự biếu mình một ngày nghỉ đúng nghĩa
Suốt cả tuần, bạn đã dành cho công việc. Ngày nghỉ cuối tuần, bạn hãy nghỉ ngơi thực sự, đây là khoảng thời gian cần thiết để tái tạo năng lượng và sức lao động. Bạn nên cảnh giác với tên trộm thời gian nguy hiểm là công việc nhà. Chỉ cần chú ý không bày bừa mỗi ngày là bạn sẽ tiết kiệm được thời gian đáng kể để nghỉ ngơi. Nên phân chia công việc đồng đều cho các thành viên trong nhà.

 
Truyền hình không phải lúc nào cũng tốt
Nếu trung bình mỗi ngày, bạn mất 4 giờ để xem tivi, một tuần bạn sẽ lãng phí một ngày nghỉ. Nghỉ xem phim một ngày thì cuộc sống của bạn cũng chẳng tổn hại gì. Vì vậy, ngoại trừ những tin tức giúp ích cho công việc, bạn nên cắt bỏ các chương trình còn lại. Hãy đặt vô tuyến ở một chỗ ít điều kiện thoải mái. Đây là một mẹo khá hiệu quả giúp bạn cắt cơn nghiền truyền hình.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 18/May/2009 lúc 8:33pm

Quà tặng cuộc sống

Người vun đắp ước mơ


Lần đầu tôi gặp cô George là trong một căn phòng nhỏ vốn chỉ dành cho một thầy một trò, nhưng sau đó nhà trường lại đưa cả bốn cậu học trò chúng tôi vào học chung lớp. Trong bốn người thì có ba ngồi xe lăn và một phải chống nạng. Cậu bạn chống nạng thì hầu như mù, còn lại một cậu với một vết thương do đạn bắn vào đầu, một bị loạn dưỡng cơ và một bị bại não.

Tôi chính là người mắc bệnh bại não. Mỗi khi tôi cất tiếng, cô giáo cứ trêu giọng tôi nghe giống như tiếng một con bò đang rống lên gọi bạn. Mỗi người chúng tôi có những nhu cầu về học vấn và tình cảm khác nhau, người thì chuẩn bị vào đại học, người lại chuẩn bị đón nhận cái chết.

Cô giáo tôi trạc 50 tuổi, bé nhỏ, chỉ cao khoảng hơn một,5 m một chút. Tóc cô đã điểm hoa râm và đến cuối năm học tôi thấy trên mái tóc cô đã xuất hiện thêm thật nhiều sợi bạc. Cô có làn da nâu và giọng nói trong trẻo. Cô nói rất nhanh, và trước khi dứt lời không bao giờ cô quên hỏi một câu: "Các em hiểu chứ?"
Buổi học đầu tiên cô vui vẻ chào chúng tôi: "Chào các em. Phòng học nầy hơi chật đối với bốn em, nhưng cô nghĩ chúng ta vẫn học tốt được thôi. Trường học kiểu nầy là trường đầu tiên ở bang Nebraska, vì thế chúng ta là những người tiên phong. Mà những người tiên phong thì luôn phải chấp nhận vài khó khăn. Ở đây đa số các em đều biết nhau rồi, chỉ trừ Bill và David. David, đây là bạn Bill, Bill bị bại não. Lúc em chuyển đến đây thì Bill phải nghỉ học vì khi ấy trường nầy chưa mở lớp cho học sinh trung học. Bill nầy, David đã được thay tim ở Hawai. Bạn ấy bị bệnh loạn dưỡng cơ. Đến ngày 6 tháng 5 nầy David sẽ tròn một9 tuổi. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho bạn ấy và mời cả các bạn gái đến khiêu vũ nữa".
Tôi tự hỏi không biết cô có hiểu bệnh loạn dưỡng cơ nghĩa là thế nào không. Tôi biết chắc chắn David không sống được đến ngày sinh nhật tiếp theo của mình. So với những người mắc bệnh nầy thì David đã được ăn mừng tiệc sinh nhật của mình nhiều hơn bất kỳ ai khác. Phổi của David cũng đã nhiễm bệnh, nghĩa là chỉ mỗi việc thở thôi cũng đòi hỏi bạn ấy phải cố gắng hết sức.
Rồi cô giáo mới đầy nhiệt tình và lý tưởng của chúng tôi tiếp lời: "Cô luôn đặt nhiều kỳ vọng vào tất cả các em. Các em hiểu chứ!"
Khi tôi đang phân loại đá để làm bài tập địa lý, cô nhẹ nhàng đến bên tôi, ngồi xuống và thầm thì: "Cô nghe nói em đã theo học vài khóa hàm thụ với trường Nebraska ở Lincoln nhưng trong ba năm vừa rồi không tiến triển được bao nhiêu. Cô biết những khóa học đó rất khó khăn và tốn thời gian, nhưng em đừng lo cô sẽ giúp em. Nhất định đến mùa xuân tới chúng ta sẽ tốt nghiệp trong vinh dự. Nếu em không ngại thì cô sẽ đút cho em ăn trưa nhé? Em có muốn hỏi gì không?"
Tôi nắn nót viết từng chữ trên tấm bảng đeo trên cổ mình: "Em sợ là David không sống đến ngày sinh nhật bạn ấy đâu. Phổi của David yếu quá rồi, mà mùa đông thì khắc nghiệt với tất cả mọi người."
"Cô và em biết điều đó, nhưng David không biết. Mà em muốn có tấm bằng tốt nghiệp đến thế nào thì David cũng muốn có bánh sinh nhật y như vậy." Cô George đã làm đúng lời hứa. Tôi đã hoàn thành bài vở ở các môn học cũ của mình và bắt đầu học những lớp mới với một tốc độ chóng mặt. Nhưng David cứ yếu dần trong suốt kỳ nghỉ lễ. Bạn ấy không dám đi ngủ vì sợ mình sẽ không bao giờ thức dậy nữa. Vì thế cô giáo để bạn ngủ trong lớp và an ủi: "Em đừng lo, bệnh viện ở ngay bên kia đường. Nếu phải đến đó thì chúng ta chỉ mất 5 phút thôi, vì thế lớp học nầy là nơi an toàn nhất đối với em!"
một lần David bi ngạt thở và cô phải xoa bóp ngực cho bạn suốt một buổi chiều. Vừa làm, cô vừa nói với cô y tá đứng bên với bình dưỡng khí: "David đang giúp tôi luyện tập thể lực để chơi tennis. Nếu bác sĩ thấy một phụ nữ cao một mét rưỡi ngoài sân tennis, bắp tay nổi lên thì người đó chính là tôi đấy. Tập luyện thế nầy thật là thích. Cô không ganh tỵ với tôi chứ?"
một hôm khi đang thảo luận về môn lịch sử thế giới của tôi, cô nói: "Khi cô dạy hai bạn kia, cô không thể chăm sóc David được. Em giúp cô trông chừng bạn David được không Bill! Nếu đột nhiên bạn ấy quy xuống, em nhớ báo cho cô biết ngay bằng tiếng bò rống gọi bạn của em nhé? Trông bạn ấy không được khỏe lắm phải không? Nhưng chúng ta sẽ giữ bạn ở trường càng lâu càng tốt. Ít ra thì mẹ David cũng không phải trông nom David khi bạn ấy ở đây. Nếu may mắn chúng ta có thể hoàn thành môn lịch sử nầy vào tháng 3. Môn học nầy khô khan quá, chắc em đã chán lắm rồi, vì chính cô cũng chán nó lắm rồi!"
Thế rồi, cứ mỗi lần thở hổn hển để lấy không khí, David lại nhìn tôi với vẻ biết ơn và xúc động: "Mình không sao đâu, Bill ạ. Mình không sao. Cám ơn cậu đã săn sóc cho mình."
Thật may là chưa bao giờ tôi phải dùng đến tiếng bò rống gọi bạn của mình. Tuy nhiên, những buổi học giúp cô trông chừng David đã giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi dần hiểu được mong muốn được sống của bạn ấy. Nhìn thấy bạn đấu tranh cho từng hơi thở của mình, tôi đột nhiên hiểu ra giá trị và ý nghĩa cuộc sống. Vì thế mỗi khi phải làm bài tập tôi cũng không lười biếng nữa, bởi ít nhất thì tôi cũng được học hành mà không phải lo lắng về từng hơi thở của mình, không phải nơm nớp lo sợ rằng cuộc sống của mình đang bị đe dọa và tính từng giờ. Tôi nghĩ đó chính là bài học mà cô giáo muốn dạy cho tôi.
Ngày một0 tháng 4 là ngày cuối cùng của David ở trường. Đêm ấy bệnh của David trở nặng. David được đưa ngay vào bệnh viện, ở đó có máy trợ tim giúp bạn ấy thở dễ dàng hơn.
Ngày một5 tháng 4 năm một975, tôi định vào bệnh viện thăm David sau giờ học, nhưng sáng hôm ấy tôi thấy một mẩu giấy để cạnh máy đánh chữ của mình với nét chữ quen thuộc của cô: "Tối nay em đừng đến bệnh viện. David đã mất trong giấc ngủ đêm qua. Cô không muốn các em khác biết vì hôm nay trường ta đi xem xiếc và cô nghĩ không nên phá hỏng niềm vui của các bạn. Chúng ta sẽ cùng khóc thương David. Cô George."
Mặc dù cô đã không biến được ước mơ sống đến sinh nhật thứ một9 của David thành sự thực (Chúa biết cô đã cố gắng đến mức nào!), nhưng cô đã biến giấc mơ tốt nghiệp trung học của tôi thành hiện thực.
Khi tôi ngồi trên bục trao bằng vào một buổi tối tháng 5 ấm áp năm một976 và lắng nghe bài hát "Ước mơ không thể thành hiện thực", tôi cảm thấy từng lời bài hát đều như được viết cho người phụ nữ bé nhỏ đang âu yếm và tự hào ngắm tôi nhận bằng tốt nghiệp, bởi vì cô đã dám mơ giấc mơ không thể thành hiện thực, và cô đã biến giấc mơ ấy thành hiện thực.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 18/May/2009 lúc 8:35pm

Quà tặng cuộc sống

Một ly sữa


Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói , cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. một phụ nữ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không hẹn trước nầy thay vì ăn cậu xin uống. Người phụ nữ đoán ra cậu đang đói và mang đến cho cậu một ly sữa lớn.
Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: “Cháu phải trả cho cô bao nhiêu ạ"
Người phụ nữ trả lời: "Cháu không nợ cô cái gì cả.Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt"

 
Cậu bé cảm kích đáp : “Cháu sẽ cám ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu”
 
Khi ra đi cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người cũng mãnh liệt hơn.Trước đó cậu gần như muốn đầu hàng trước số phận.
 
Nhiều năm sau đó người phụ nữ bị ốm nặng . Các bác sĩ địa phương đều bó tay . Họ chuyển bà đến một thành phố lớn và tiến sĩ Howard Kelly được mơi đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở , một tia sáng ánh lên trong mắt ông . Ngay lập tức ông khoác áo choàng và đi tới phòng bênh người phụ nữ ở.
Ông nhận ra được ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chuẩn , ông quyết định dốc hết sức để cứu bệnh nhân nầy.Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.
 
Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hoá đơn viện phí của ân nhân. Ông viết vài chữ bên lề của tờ hoá đơn và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn và biết rằng sẽ phải thanh toán nó hết đời mới xong .
Bỗng nhiên có cái gì đó khiến bà chú ý và bà đọc những dòng chữ nầy: "Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa”.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 18/May/2009 lúc 8:43pm

Quà tặng cuộc sống

Trên tuyết


Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên phố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết. một đôi trẻ, tay xách lỉnh kỉnh những túi to- vừa nói chuyện vừa cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ.
Một người mẹ dẫn hai đứa con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ quá vội nên cũng không để ý.
Một viên chức ôm một chồng sách đi qua. Mải suy nghĩ nên cũng không để ý.
Bà cụ dùng cả hai tay để khép vạt áo đứt hết khuy. Dừng lại, nép vào một góc ở bến xe buýt. một quý ông ăn mặc lịch lãm cũng đứng đợi xe buýt. Ông cố đứng tránh xa bà cụ một chút. Tất nhiên là bà già rồi, chẳng làm hại được ai, nhưng nhỡ bà ấy bị bệnh lây nhiễm thì sao…
Một cô gái cũng đứng đợi xe buýt. Cô liên tục liếc xuống chân bà cụ, nhưng cũng không nói gì.
Xe buýt tới và bà cụ nặng nhọc bước lên xe. Bà ngồi trên chiếc ghế ngay sau người lái xe. Quý ông và cô gái vội vã chạy xuống cuối xe ngồi. Người lái xe liếc nhìn bà cụ và nghĩ: “Mình không thích phải nhìn thấy cảnh nghèo khổ nầy chút nào!”.
Một cậu bé chỉ vào bà cụ và kêu lên với mẹ:
- Mẹ ơi, bà ấy đi chân đất! Mẹ bảo những ai hư mới đi chân đất, đúng không mẹ?
Người mẹ hơi ngượng ngập kéo tay con xuống:
- Andrew, không được chỉ vào người khác!- Rồi bà mẹ nhìn ra cửa sổ.
- Bà cụ nầy chắc phải có con cái trưởng thành rồi chứ!- một phụ nữ mặc áo choàng lông thì thầm- Con cái của bà ấy nên cảm thấy xấu hổ mới phải!
Người phụ nữ nầy bỗng cảm thấy mình quả là người tốt, vì mình luôn quan tâm đầy đủ đến mẹ mình.
- Đấy, ai cũng phải học cách tiết kiệm tiền- một chàng trai ăn mặc bảnh bao thêm vào- Nếu bà ấy biết tiết kiệm từ khi còn trẻ thì bà ấy chẳng nghèo như bây giờ!
một doanh nhân hào phóng bỗng cảm thấy ái ngại. Ông lấy trong ví ra một tờ một0 đôla, ấn vào bàn tay nhăn nheo của bà cụ, nói giọng hãnh diện:
- Đây, biếu bà! Bà nhớ mua đôi giầy mà đi! Rồi ông ta quay về chỗ ngồi, cảm thấy hài lòng và tự hào về mình.
Xe buýt dừng lại khi tới bến và một vài người khách bước lên. Trong số đó có một cậu bé khoảng một6-một7 tuổi. Cậu ta mặc chiếc áo khoác to màu xanh và đeo balô cũng to, đang nghe headphone. Cậu trả tiền xe buýt và ngồi ngay vào ghế ngang hàng với bà cụ. Rồi cậu nhìn thấy bà cụ đi chân đất.
Cậu tắt nhạc. Cảm thấy lạnh người. Cậu nhìn từ chân bà cụ sang chân mình. Cậu đang đi một đôi giầy cổ lông dành cho trời tuyết. Đôi giầy mới tinh và ấm sực. Cậu phải tiết kiệm tiền tiêu vặt khá lâu mới mua được. Bạn bè đứa nào cũng khen!
Nhưng cậu cúi xuống và bắt đầu cởi giầy, cởi tất, rồi ngồi xuống sàn xe, bên cạnh bà cụ.
- Bà, cháu có giầy đây nầy!- Cậu nói.
Một cách cẩn thận, cậu ta nhấc bàn chân lạnh cóng, co quắp của bà cụ lên, đi tất và đi giầy vào chân bà. Bà cụ sững người, chỉ khe khẽ gật đầu và nói lời cảm ơn rất nhỏ.
Lúc đó, xe buýt dừng. Cậu thanh niên chào bà cụ và xuống xe. Đi chân đất trên tuyết.
Những người khách trên xe thò đầu ra cửa sổ, nhìn đôi chân cậu thanh niên, xôn xao bình phẩm.
- Cậu ta làm sao thế nhỉ?- một người hỏi.
- Một thiên thần chăng?
- Hay là con trai của Chúa!
Nhưng cậu bé, người ban nãy chỉ vào bà cụ, quay sang nói với mẹ:
- Không phải đâu mẹ ạ! Con đã nhìn rõ rồi mà! Anh ấy là người bình thường thôi!
Và việc làm đó, thật sự, cũng chỉ cần một người bình thường.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.172 seconds.