Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: MẸ & MẸ-Gò-Công Gởi trả lời Gởi bài mới
Trang  of 3 phần sau >>
Người gởi Nội dung
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Chủ đề: MẸ & MẸ-Gò-Công
    Gởi ngày: 22/Oct/2011 lúc 11:10pm


M



*Thương về bà mẹ Gò Công.



10%20ảnh%20đẹp%20nhất%20chủ%20đề%20Sắc%20màu%20cuộc%20sống

              
Một ngày về lại thăm quê cũ,
Dòng nước Rạch Già vẫn lặng trôi…
Hàng bần vẫn nở hoa đầy nhánh.
Mà mẹ giờ đây… cách biệt rồi…
 
Buổi sớm nào mẹ đội rổ khoai.
Sương mai từng giọt đẩm vai gầy…
Gom từng đồng bạc về mua gạo,
Nuôi cả đàn con lớn tháng ngày…
 
Buổi trưa mẹ gánh đầy đôi thúng,
Mang cá tươi ra  bán chợ  làng.
Đường quê một bóng mưa tầm tã,
Chân bước vội vàng chẳng tiếng than !!...
 
Chiều về mẹ lại oằn vai gánh ,
Đầy những món hàng cho quán  đêm…
Con thấy tim mình như buốt nghẹn,
Thương cho đời mẹ lắm truân chuyên..
                     
Đêm vẫn từng đêm hai thùng nước.
Lắc lư vai mẹ dưới trời sao…
Mặt nước đầy tràn rơi lả tả,
Như đôi dòng lệ giữa canh thâu…

Đời mẹ quanh năm vai gánh nặng,
Gánh cả đời con vượt thác ghềnh..
Mẹ ơi mẹ chịu nhiều gian khổ.
Con phải làm sao để đáp đền…
 
Về đây với cõi lòng tan nát,
Nhà cũ chỉ còn… bãi đất hoang…
Chiếc gánh thuở nào tìm đâu thấy.
Đời mang đi cả một trời thương…
 
Thắp nén hương nguyền trên nấm mộ,
Hồn vang lời mẹ dạy năm xưa…
Tôi thấy gió lùa qua lối cỏ,
Hình như trời sắp đổ cơn mưa…
 
 
Mặc Thủy




Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 08/Jan/2015 lúc 8:49pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 23/Oct/2011 lúc 12:59am






Tản mạn
về
Mẹ và dòng RạchGià


Nhớ ngày còn bé, MyKieu thường được  Ba Má dẫn về Rạch Già , nơi có bà con bên Nội  .
Ngoài ngôi nhà của Cố  đường Huyện Chi , ngay thị xã GC, Rạch Già là nơi thân thương thứ hai của tuổi thơ MK mỗi khi nhớ về Gò Công .
Hôm nay, nhận được bài thơ MẸ của nhà thơ Mạc Thủy, hình ảnh
dòng Rạch Giả  từ ký ức xa xưa , hiển hiện như mới ...hôm qua . Trên chiếc thuyền nhỏ, Cô khua mái chèo đưa MK dọc con rạch thơ mộng , hai hàng dừa nước thật đẹp , thỉnh thoảng có vài quày dừa ...gợi thèm, "mình ghé xuồng vào, chặt đi Cô" , thế mà Cô không chịu chìu lòng cô cháu bé nhỏ từ Saigon về chơi, cặp thuyền ...chặt trộm . Nhưng về nhà, Cô cho ăn tha hồ, vì cây nhà lá vườn . Ngày ấy, dừa nước  Rạch Già ngọt và mềm thật ngon, không như bây giờ, nhiều xe dừa nước bán dạo tại SG , ruột trái dừa nước không ngọt lại cứng .
MK nhớ tiếng gà gáy lúc 3 giờ sáng. Nhớ viên kẹo đậu phộng hình khối chữ nhật nho nhỏ, bọc giấy đơn sơ (không đẹp như bây giờ) mà đám con nít như MK thích lắm. Nhớ được ăn gà vịt nuôi trong sân nhà, tôm cá dưới ao, mương , không phải ra chợ mua. Nhớ nghe tiếng gà "cục tác" vội chạy lượm trứng, ..., ôi ! nhiều... nhiều lắm... biết bao kỹ niệm đẹp MK chỉ có được khi về vùng quê Rạch Già .

Nhà Thơ Mặc Thủy ghi lại  hình ảnh những Bà Mẹ Quê Gò Công, quanh năm lam lũ lo cho đàn con . Rồi, Anh nhớ thương về Mẹ ...về Người Mẹ Rạch Già của mình cũng một nắng hai sương nuôi Anh nên người . Con khôn lớn thành nhân ... Mẹ đã ... thiên thu cách biệt !


      Đời mẹ quanh năm vai gánh nặng,
Gánh cả đời con vượt thác ghềnh..



Quê Hương và Mẹ , trong tâm thức nhà thơ là hai hình ảnh không tách rời , gợi MK nhớ làm sao vùng quê nghèo 'đồng mặn phèn chua' Rạch Già thuở nào !



Dòng nước Rạch Già vẫn lặng trôi…
(Hàng bần hai bên bờ sông)




  Hàng bần vẫn nở hoa đầy nhánh.
Mà mẹ giờ đây… cách biệt rồi…







Chiếc gánh thuở nào tìm đâu thấy.
Đời mang đi cả một trời thương…
 
Thắp nén hương nguyền trên nấm mộ
Hồn vang lời mẹ dạy năm xưa…
Tôi thấy gió lùa qua lối cỏ,
Hình như trời sắp đổ cơn mưa…
http://files.myopera.com/minhhoangthuphap/albums/8220012/thumbs/Th%C6%B0%20ph%C3%A1p%20Minh%20Ho%C3%A0ng-%20Vu%20lan%202011-%20ch%E1%BB%AF%20m%E1%BA%B9.jpg_thumb.jpg




Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 06/Nov/2011 lúc 4:35pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 27/Oct/2011 lúc 5:27pm

Sáng nay thức sớm, mk lang thang trên trang gocong, tình cờ đọc lại bài "Mẹ tôi" của  Võ Đại Sinh, do anh Phan Hữu gửi lên DĐ từ tháng 2/2009.

Bài tưởng nhớ về một Bà Mẹ Gò Công thật cảm động . Hình ảnh Mẹ một đời chịu đựng , bao dung , hy sinh cho đàn con 8 đứa. Một bà Mẹ vĩ đại cao cả biết bao ! .
Đọc hết tâm sự của tác giả, mới thông cảm khi Ông ví von "
Tôi luôn hãnh diện vì Mẹ tôi, vì sự mù chữ của Mẹ tôi ! Đức Đạt Lai Lạt Ma ca tụng người Mẹ vĩ đại của Ngài vì những hy sinh chẳng đáng gì đâu, nếu so với sự hy sinh của Mẹ tôi ! .... với tôi, Mẹ tôi vĩ đại hơn Mẹ của Đức Đạt Lai Lạt Ma. "

mk xin trích vài đoạn tác giả ngậm ngùi thương nhớ về Mẹ . Bà đã về miền miên viễn , nơi ấy, xin  nguyện cầu cho Mẹ an nhàn thảnh thơi, quên đi một đời nhọc nhằn , buồn tủi cho các con khôn lớn , thành danh .

"
Bây giờ, Mẹ mất, cố nghĩ, cố đào sâu ký ức... tôi thật không nhớ được Mẹ tôi có ngày nào được sung sướng...
Bất cứ một thành công nào trong cuộc đời tôi, dù lớn, dù nhỏ đều được trả giá bằng sự hy sinh của Mẹ tôi. Một người đàn bà mù chữ, nghèo khó, trong hoàn cảnh của Mẹ tôi, làm được việc gì để giúp cho sự khôn lớn, thành công của 8 đứa con, ngoài chấp nhận cuộc sống làm thuê, ở mướn.
Tôi học trung học ở Gò Công, Mẹ tôi ở mướn ở Gò Công.
Tôi lên Sài Gòn học đại học, Mẹ tôi lên theo tiếp tục nghề ở mướn ở Sài Gòn.
Nhục nhằn Mẹ tôi gánh chịu trong thời gian ở mướn ở Gò Công tôi không được biết.
Những chịu đựng của Mẹ tôi trong thời gian ở mướn ở Sài Gòn tôi trực tiếp chứng kiến, cùng chia xẻ, chịu đựng với Mẹ tôi. Vui buồn của Mẹ con tôi trong thời gian nhục nhằn đó tùy thuộc trọn vẹn vào buồn vui của 3 ông chủ con. Con nhà giàu, từ Gò Công, lên Sài Gòn học, tiền bạc dư thừa, 3 cậu tha hồ làm mưa làm gió. Và mưa gió đó đã vùi dập cuộc sống của Mẹ con tôi.

Tôi ra trường năm hai mươi ba tuổi. Mẹ tôi chấm dứt cuộc sống hai mươi ba năm ở mướn, thì hình như đã quá trễ. Nghèo khó đeo đẳng quá lâu... đã khiến Mẹ tôi luôn sợ nghèo, sợ khổ, không quen sống cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Ở mướn thời gian quá dài đã khiến Mẹ tôi quen thuộc với chịu đựng, gọi dạ, bảo vâng... đến không dám nhờ vả, sai khiến bất cứ ai, dù rằng anh chị em tôi lúc đó đã có đủ khả năng lo cho Ba Mẹ tôi đủ ăn đủ mặc, dù rằng lúc đó, quanh Mẹ tôi có hàng chục con cháu sẵn sàng lo lắng, phục vụ ! Ngày cả trong lúc bạo bịnh, thời gian ngắn chị em tôi túc trực nằm vây quanh giường bịnh, Mẹ tôi cũng ngại ngùng chẳng dám làm phiền con, dâu, nửa đêm, nhẹ nhàng lén đi tiểu, tiểu một mình...

......

Chiều chiều, từ ngày trở lại Úc sau đám tang Mẹ, trên căn gác lửng nhà tôi, nhìn chim bay từng đàn, tôi thật sự không biết chúng đang bay từ đâu, định đến hướng nào, nhưng tôi chắc chắn là chúng đang trên đường về với Mẹ, về quê Mẹ. Khi Mẹ tôi còn sống, tôi về Việt Nam mỗi năm đôi, ba lần. Từ khi Mẹ tôi mất, quê hương Việt Nam vẫn còn đó, nhưng lòng tôi không còn nao nức muốn về thăm nữa. Hình như khi mất Mẹ, sự gắn bó với quê hương cũng mất theo với Mẹ. Thầy Nhất Hạnh trong quyển bông hồng cài áo khi nói về Mẹ đã viết "Tôi thấy tôi mất Mẹ, mất cả một bầu trời". Còn tôi, từ ngày mất Mẹ, tôi mất cả quê hương, mất luôn cả đường về !"

mk


Trình bày: Hương Lan

http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=wBJ67RSxtW


Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.

Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu.
Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ.
Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ.
Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ.

Thương con thao thức bao đêm trường,
Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao.
Thương con khuya sớm bao tháng ngày.
Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.

Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền.
Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền.
Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên.

Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa.
Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe,
Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre.
Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru.

Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ.
Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà.
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa.

Thương con Mẹ hát câu êm đềm,
Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm.
Bao năm nước mắt như suối nguồn.
Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương.

Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu.
Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu.
Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu.
Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.


~::Trích Dẫn nguyên văn từ HEICHPE



 Xin post bài Mẹ tôi , tác giả Võ Đại Sinh (nguyên quán xã Thạnh Trị , Gò Công..) nguyên công chức cao cấp Bộ Canh Nông- VNCH , cũng cám ơn anh HNH , với bài này trong EDU.NET.VN/FORUM.....

                                                      HP
 
 
 

Mẹ Tôi

---o0o---

Võ Đại Sinh

 

Ba tôi qua đời cách đây 4 năm. Mẹ tôi mất cách đây đúng 4 tháng. Cả hai đều ra đi sau một thời gian khá dài cầm cự với cơn bệnh, ở tuổi 89. Mới ngày nào đây, khi chùa Quảng Đức dời về trụ sở mới ở Fawkner, nhân ngày báo hiếu Vu Lan, thầy Tâm Phương còn trao cho tôi đóa hoa hồng, lòng tôi vừa vui mừng vừa lo. Mẹ tôi đã ra vào bịnh viện khá nhiều lần trong 2 năm qua. Ngày Ba tôi mất, điện thoại từ Việt Nam báo tin vào lúc nửa đêm. Từ đó cứ mỗi lần điện thoại reo vào nửa khuya là tim tôi hồi hộp lạ thường. Tôi đang lo một điều khó tránh thoát được, Mẹ tôi càng ngày càng yếu đi và có thể ra đi bất cứ lúc nào...

Một đêm, sau tiệc cưới, về nhà, tôi được điện thoại từ Việt Nam sang báo tin Mẹ mất. Ngày được tin Ba mất, nước mắt tôi chảy dài. Hôm nay, Mẹ mất, nước mắt tôi không rơi, nhưng sao lòng tôi như đang chết lặng, tim tôi như ngừng đập. Ba mất, một mất mát quá lớn. Mẹ mất, một mất mát hình như to tát hơn. Không hiểu đó có phải là tâm trạng chung của mọi người, hay của chỉ riêng tôi, vì tư chất và hoàn cảnh quá đặc biệt của Mẹ tôi.

Hình như Mẹ tôi cũng có được sống qua một thời gian ngắn đầy đủ, sung túc. Nhưng đó chỉ là chuyện tôi nghe kể lại, lúc tôi chưa chào đời, và khoảng thời gian đó quá ngắn, không để lại một dấu tích, một ấn tượng nào trong tiềm thức tôi. Bây giờ, Mẹ mất, cố nghĩ, cố đào sâu ký ức... tôi thật không nhớ được Mẹ tôi có ngày nào được sung sướng.

Không biết các anh chị em tôi như thế nào, chớ riêng phần tôi, bất cứ một thành công nào trong cuộc đời tôi, dù lớn, dù nhỏ đều được trả giá bằng sự hy sinh của Mẹ tôi. Một người đàn bà mù chữ, nghèo khó, trong hoàn cảnh của Mẹ tôi, làm được việc gì để giúp cho sự khôn lớn, thành công của 8 đứa con, ngoài chấp nhận cuộc sống làm thuê, ở mướn. Tôi học trung học ở Gò Công, Mẹ tôi ở mướn ở Gò Công. Tôi lên Sài Gòn học đại học, Mẹ tôi lên theo tiếp tục nghề ở mướn ở Sài Gòn. Nhục nhằn Mẹ tôi gánh chịu trong thời gian ở mướn ở Gò Công tôi không được biết. Những chịu đựng của Mẹ tôi trong thời gian ở mướn ở Sài Gòn tôi trực tiếp chứng kiến, cùng chia xẻ, chịu đựng với Mẹ tôi. Vui buồn của Mẹ con tôi trong thời gian nhục nhằn đó tùy thuộc trọn vẹn vào buồn vui của 3 ông chủ con. Con nhà giàu, từ Gò Công, lên Sài Gòn học, tiền bạc dư thừa, 3 cậu tha hồ làm mưa làm gió. Và mưa gió đó đã vùi dập cuộc sống của Mẹ con tôi.

Tôi ra trường năm hai mươi ba tuổi. Mẹ tôi chấm dứt cuộc sống hai mươi ba năm ở mướn, thì hình như đã quá trễ. Nghèo khó đeo đẳng quá lâu... đã khiến Mẹ tôi luôn sợ nghèo, sợ khổ, không quen sống cuộc sống đầy đủ tiện nghi. Ở mướn thời gian quá dài đã khiến Mẹ tôi quen thuộc với chịu đựng, gọi dạ, bảo vâng... đến không dám nhờ vả, sai khiến bất cứ ai, dù rằng anh chị em tôi lúc đó đã có đủ khả năng lo cho Ba Mẹ tôi đủ ăn đủ mặc, dù rằng lúc đó, quanh Mẹ tôi có hàng chục con cháu sẵn sàng lo lắng, phục vụ ! Ngày cả trong lúc bạo bịnh, thời gian ngắn chị em tôi túc trực nằm vây quanh giường bịnh, Mẹ tôi cũng ngại ngùng chẳng dám làm phiền con, dâu, nửa đêm, nhẹ nhàng lén đi tiểu, tiểu một mình...

Năm 1974, tôi cưới vợ. Với địa vị xã hội và sự quen biết của tôi ở thời điểm đó, đám cưới tôi được tổ chức lớn lắm, lớn nhứt quận Hòa Đồng, theo như nhiều người kể lại. Ba Mẹ tôi lo lắng thật nhiều, nhưng khổ nhất là Mẹ tôi, vì thương con, cũng vì thương con, đã bỏ ra hàng tuần để tập đồ đi đồ lại tên mình, chuẩn bị ký tên vào tờ hôn thú cho vợ chồng tôi trong ngày trọng đại đó. Khổ cho người Mẹ mù chữ, thương con của tôi. Mẹ tôi ngại cho tôi, nhưng tôi thì không. Tôi luôn hãnh diện vì Mẹ tôi, vì sự mù chữ của Mẹ tôi ! Đức Đạt Lai Lạt Ma ca tụng người Mẹ vĩ đại của Ngài vì những hy sinh chẳng đáng gì đâu, nếu so với sự hy sinh của Mẹ tôi ! Tôi không biết diễn đạt thế nào cho đầy đủ về sự hy sinh của Mẹ tôi, cho xứng đáng với sự hy sinh của Mẹ tôi. Điều chắc chắn là, với tôi, Mẹ tôi vĩ đại hơn Mẹ của Đức Đạt Lai Lạt Ma.

Ngày Mẹ tôi mất, tôi được tin quá trễ, vào lúc nửa đêm thứ Bảy. Ngày Chúa Nhật không làm được việc gì. Sáng thứ Hai tôi phải bay vội về Việt Nam qua một đêm chờ đợi ở phi trường Singapore. Trên phi cơ tôi đã vội vàng chuẩn bị bài điếu văn khóc Mẹ. Đường bị kẹt ở cầu Long An khá lâu, về đến nhà vào ngày thứ Ba, chỉ còn 5 phút nữa đến giờ động quan. 5 phút ngắn ngủi chỉ đủ cho tôi vật vả lạy Mẹ trước quan tài. Điếu văn khóc Mẹ do vậy đã không được đọc, dù rằng tôi thèm được khóc với Mẹ tôi lần tiễn biệt cuối cùng. Tôi thèm nói cho Mẹ tôi biết cảnh tang tóc của tiểu gia đình tôi ở nơi tha hương khi được hung tin. Tôi thèm nói cho Mẹ tôi biết về sự đau buồn, thê lương của 3 đứa con tôi, Đoan Trang, Việt Nam, Khoa Nam, khi được tin Bà Nội mất.

Chiều chiều, từ ngày trở lại Úc sau đám tang Mẹ, trên căn gác lửng nhà tôi, nhìn chim bay từng đàn, tôi thật sự không biết chúng đang bay từ đâu, định đến hướng nào, nhưng tôi chắc chắn là chúng đang trên đường về với Mẹ, về quê Mẹ. Khi Mẹ tôi còn sống, tôi về Việt Nam mỗi năm đôi, ba lần. Từ khi Mẹ tôi mất, quê hương Việt Nam vẫn còn đó, nhưng lòng tôi không còn nao nức muốn về thăm nữa. Hình như khi mất Mẹ, sự gắn bó với quê hương cũng mất theo với Mẹ. Thầy Nhất Hạnh trong quyển bông hồng cài áo khi nói về Mẹ đã viết "Tôi thấy tôi mất Mẹ, mất cả một bầu trời". Còn tôi, từ ngày mất Mẹ, tôi mất cả quê hương, mất luôn cả đường về !



http://gocong.com/forums/forum_posts.asp?TID=1486






Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 06/Nov/2011 lúc 4:32pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 29/Oct/2011 lúc 10:27pm

Cám ơn nhà thơ Thy Lan Thảo đã chuyển cho mykieu bài thơ "Chiều nhớ", góp vào DĐ GoCong những vần thơ nhớ về Mẹ, Bà Mẹ Xóm Cầu Huyện của thi nhân , một hình ảnh Bà Mẹ Gò Công thương kính biết bao !.
mk





                                 CHIỀU  NHỚ
                                                     *
         Tôm bạc nấu canh khổ qua
Cá rô muối sả đậm đà mâm cơm
         Trời chiều bãng lãng hoàng hôn
Chùa xa vẵng tiếng trống dồn công phu…
 
Mẹ ơi! Đất lạ trời xa xứ
Nhà vắng im ngồi bên mâm cơm
Vợ làm khác ca, con đi học
Lòng buồn nhớ quá…nắng chiều hôm!
 
Bàn tay của mẹ, cơm canh ngọt
Chăm sóc con từ thuở nằm nôi
Tháng ngày đi lính con về phép
Nhà cửa vui lên, rộn tiếng cười !
 
Nhà nghèo mẹ biết lo cần kiệm
Rau cá đơn sơ mẹ biết làm
Những món kho, chiên, ngon mà rẻ
Vườn sau sân trước sạch quanh năm…
 
Cây kim, sợi chỉ lần tay vá
Thằng nhỏ ham chơi rách cả quần
Mẹ tắm cho con kỳ thật sạch
Nhà nghèo, thằng út được chiều cưng.
 
Con nhớ những tháng năm tù tội
Mẹ già xách giỏ thăm nuôi con
Lặn lội đường xa…lòng của biển
Nước vẫn tràn dâng, sóng dập dồn.!
 
Ánh mắt dịu hiền con mãi nhớ
Sau hàng rào kẽm buổi thăm nuôi
Mẹ nhìn con mẹ…tình chan chứa
Một cảnh chia tay, tiếng khóc cười .!
 
Cơm canh khổ qua, lòng con nhớ
Bàn tay của mẹ ấm tình xưa
Cá rô ở đây làm sao có
Ngoài sân chiều xuống…trời chuyển mưa !
 
Người đàn bà thương con nhất đời
Dáng tiên ngày đó đã xa rồi
Trong cõi vĩnh hằng con biết mẹ
Vẫn nhìn theo dõi bước đời trôi…
 
         thy lan thảo





Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 11/Nov/2011 lúc 6:37pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 30/Oct/2011 lúc 5:47pm

Lúc chưa tham gia DĐ HTHGC-HTĐ , MK có đọc một bài thơ của nhà thơ Đông Quyên viết về Mẹ trên web Mỏ Cày . Bài thơ ngắn , thể lục bát, chỉ 9 câu gói trọn tấm lòng Người Con nhớ về Mẹ , "ngọn đuốc" soi sáng đường con đi từ khi còn bé đã khắc ghi trong tim Đông Quyên; hình ảnh Mẹ dịu dàng, thương con bao la như trời biển , để rồi giờ đây Mẹ đã khuất núi, đường đời vạn nẽo , lúc gian nan khốn khó, bâng khuâng trước ngã ba đường đời, không Mẹ ...con đành nhắm mắt phó mặc rủi may !

MK dù chưa biết về tác giả , nhưng qua bài thơ nhỏ này, đã quý mến "Người-Con-Đông-Quyên" .
Rồi, đến khi tham gia web GC, MK mới biết nhà thơ Đông Quyên là thi sĩ xứ Gò, cùng quê hương với MK, quả thật thú vị !
Xin ghi lại đây bài thơ ngày ấy , trân trọng gửi đến DĐ hình ảnh Bà Mẹ Bình Xuân của thi nhân , một Bà Mẹ Gò Công tuyệt vời.

Chút mỹ cảm kính gửi hai anh Trần Anh Tài và Trần Kim Báu .
mk





         "Ngày xưa con còn Mẹ yêu"

    Bây giờ buồn thỉu, buồn thiu một mình

         Gian nan vượt thác qua gềnh

    Phải chi có Mẹ nỗi tình xớt chia

          Bâng khuâng lối nọ đường kia

    Trăm ngàn vạn nẽo, biết dìa nơi đâu

          Bến nào đục, sông nào sâu

     Chắc đành nhắm mắt qua cầu rủi may

          Mẹ ơi, có tiếng thở dài.  

             
                Đông Quyên







Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 11/Nov/2011 lúc 6:05pm
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 11/Nov/2011 lúc 6:28pm
~::Trích Dẫn nguyên văn từ Mặc Thủy



Trân trọng kính mời qúy thân hữu, đặc biệt các thi văn hữu : Đoái Nam Uy, Thy Lan Thảo, Đông Quyên, Hoàng Dũng, Năm Mập, Trần Kim Báu, Cao Thệ, Lộ Công Mười Lăm, Hòang Ngọc Hùng , Phan Hữu, Huy Tưởng, Hoa Hạ, Phan Thủy, Sao Mai, Hoa Xuân, Hoàng Yến, Quế Phượng, Thu Giang,… (xin lỗi nếu nhớ thiếu tên ai) dành một phút dừng chân trên quê hương Rạch Gìa nhỏ bé của chị Mỹ Kiều và tôi.
Mặc Thủy rất mong muốn và hân hoan đón nhận những tình cảm của qúy vị  để lại  qua bài thơ "Bên dòng Rạch Gìa" …




 
Bên dòng Rạch Già
 (Mùa Xuân)
 
Gió khẻ ru lời ngọc
Lá nhẹ lay cành ngà
Em là em gái nhỏ
Má nở một trời hoa
 
Bay bay tà áo mới
Nghiêng nghiêng nón quai hồng
Thướt tha mờ mây khói
Đi về trong nắng trong
 
Đường xôn xao gót mộng
Cỏ dệt vạn lời thơ
Chim làm duyên soi bóng
Bướm vàng tung cánh mơ
 
Dòng sông trôi tình tự
Hàng dừa xỏa tóc bay
Thuyền ai về viễn xứ
Tay vẫy hẹn ngày mai
  
Tiếng ca nào thăm thẳm
Hồn ca dao đê mê
Con trâu già ngơ ngẩn
Ngừng nhai cỏ lắng nghe
 
Nhà ai quanh lối nhỏ
Vườn ai nắng chan hòa
Ngõ nhà ai vừa mở
Hoa cười đón khách hoa

 
Mặc Thủy








http://www.viendongdaily.com/images/galary/ChanDungVietNam/@CDVN2010/@Sep10/quanbenduong/w-PSA---quan-ben-duong0004.jpg

http://farm4.static.flickr.com/3557/5819306482_04fc1c26cd.jpg


http://caucaquangbinh.com/tkdv/components/com_joomgallery/img_pictures/anh_thanh_vien_7/cau_ca_da_ngoai_28/nha_be_nuoc_chay_chia_hai_44/6_20100503_1126680813.jpg








Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 12/Nov/2011 lúc 2:12am
mk
IP IP Logged
Hoàng Dũng
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 08/Nov/2008
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 592
Quote Hoàng Dũng Replybullet Gởi ngày: 12/Nov/2011 lúc 9:49pm



Gió khẻ ru lời ngọc
Lá nhẹ lay cành ngà
Em là em gái nhỏ
Má nở một trời hoa
.
.
.

Nhà ai quanh lối nhỏ
Vườn ai nắng chan hòa
Ngõ nhà ai vừa mở
Hoa cười đón khách hoa


Mặc Thủy


Thân họa cùng anh Mặc Thủy nghen... ;-)


Tình quê hoài nhắc nhở
Gió mát tắm trăng ngà
Tiếng sáo chiều tha thiết
Và EM , miệng nở hoa
.
.
.
Nhắn EM lời kết nụ
Hương tỏa dịu chan hòa
Cùng ghé chiều quê cũ
Tự tình bên cánh hoa...


.

Hoàng Dũng


Chỉnh sửa lại bởi Hoàng Dũng - 12/Nov/2011 lúc 9:49pm
Đầy ly cạn , ru đời biệt xứ
Cạn ly đầy , quên kiếp lưu vong
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 13/Nov/2011 lúc 7:38am
~::Trích Dẫn nguyên văn từ Mặc Thủy




Trích từ  Hoàng Dũng :

 

  MỘT THỜI HOA TUỔI MỘNG

Tôi là gã si tình luôn ngớ ngẩn
Nên cả đời lận đận nhớ vu vơ
Những chiều thu nhạt nắng đến ơ hờ
Rồi lại khẻ gợi buồn bao luyến tiếc

Tôi là gã yêu thơ nên mải miết
Viết về EM và một cả trời thương
Thuở òa yêu thơ mộng dưới mái trường
Đầy hoa phượng trải đều trên lối nhỏ

Tôi là gã chậm chân nên đứng ngó
Đã xa rồi , còn đó những vần thơ
Áo trắng ơi , thương quá tuổi mộng mơ
Thời ly loạn cách chia mình đôi ngã

Tôi là gã ươm mơ nơi phố lạ
Thu đến rồi đang nhuộm lá tương tư
Nhớ về EM trong nỗi nhớ mệt nhừ
Thương ba chữ giữ hoài không dám nói

Thu hoen lạnh , tình thơ như mời gọi
Kỷ niệm buồn đang nhức nhối tim côi
Từng dòng thơ tô đậm tháng ngày trôi
Ôi thương quá , một thời hoa tuổi mộng ....


Hoàng Dũng



 

Biết Đến Bao Giờ ???


Một lần ta lạc bước
Ngày tháng mãi sầu bi
Nào biết đâu tìm được
Hương tình một thuở si

Bao giờ ta gặp lại ?
Câu hỏi thật thân yêu
Để nối tình thơ dại
Và vui chung nắng chiều

Vậy đó , niềm mơ mộng
Ươm lời trong nét thơ
Để thời gian lắng đọng
Ta dệt lại tình mơ

Nhưng ... đời luôn nghiệt ngã
Đùa ghẹo gã khờ ngây
Khi dáng Thu vàng lá
Ru ta lịm hồn say

Về EM lời thú tội
Ghép lại những vần thơ
Nhờ gió nương về hỏi :
"Bao giờ trọn ước mơ ?"



Hoàng Dũng

 

 

        

Kính tặng anh  Hoàng Dũng  tác giả 2 bài thơ  “ Một thời hoa tuổi mộng” & “ Biết đến bao giờ “ và xin cám ơn anh.

 

 

 

Giấc mơ hồng                 

                                                                   

Xa người hay ta xa tình nhân,

Sao nghe thương tiếc đến vô ngần !

Mai kia về lại quê hương đó,

Còn một chút gì với cố nhân ?

 

Là giấc mơ thôi em có biết.

Kiều My ơi xa cách muôn trùng…

Bao giờ mình đến bên nhau đuợc,

Để rót thật đầy chén thủy chung …

 

Sương khói chiều nay phủ mặt hồ,

Thu vàng giăng lối Chicago …

Rồi đây cho đến bao thu nữa,

Ta đếm làm sao hết ước mơ ?

 

Ta muốn tìm em từ thuở trước,

Tóc huyền buông xỏa áo Gia Long…

Gót son mềm dấu trên thềm cỏ.

Là vạn lời ru giấc mộng hồng…

 

Ta muốn đưa em vào quán nhỏ

Có chút phong lưu ấm rượu nồng…

Có khối tình si cao chất ngất,

Mặc ngày mai dù có hay không…

 

Ta sẽ cùng em về xứ lạnh.

Bên hồ Than Thở khóc ly tan…

Làm bóng trăng tà khua đáy mộ,

Cùng ta thức dậy hỡi tình nhân !

 

Kiều My ơi …đôi bờ  ngăn cách.

Mà dấu thời gian đâu xóa mờ!

Sao buộc hồn nhau bằng sợi tóc,

Cho đời còn mãi một trời mơ…

 

                 Mặc  Thủy

 






mk
IP IP Logged
Hoàng Dũng
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 08/Nov/2008
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 592
Quote Hoàng Dũng Replybullet Gởi ngày: 13/Nov/2011 lúc 6:20pm
Giấc Mơ Hồng quả là Giấc Mơ Hồng , cám ơn anh Mặc Thủy đã tặng bài thơ rất ngọt ngào... Hoàng Dũng gởi lại trang thơ anh bài thơ ...


Duyên Cũ

Duyên cũ tình thơ đã vắng nhau
Xa xôi cách trở vấn vương sầu
Giờ đây giấc mộng còn hay mất ?
Lạc Lối hai đường bởi tại đâu ?

Mỗi lần Thu đến nhớ người xa
Đứa ở quê xưa đứa nhớ nhà
Một nửa hương tình còn thắm thiết
Phương Trời ngày cũ đẹp như hoa

Chân lạc nhau rồi nhớ ngẩn ngơ
Bước đi tìm lại những ngày thơ
Nghe lòng như đã hoài lưu luyến
Chừng Vội bâng khuâng đến hững hờ

Buồn vương nét chữ viết loay hoay
Than thở đôi câu theo tháng ngày
Góp vội cho đời bao dấu aí
Mấy Lời thơ bạc của người say


Hoàng Dũng


Chỉnh sửa lại bởi Hoàng Dũng - 14/Nov/2011 lúc 8:23pm
Đầy ly cạn , ru đời biệt xứ
Cạn ly đầy , quên kiếp lưu vong
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 03/Dec/2011 lúc 9:07pm


VIẾT  TRONG  NGÀY  GIỔ  MẸ
                                                   **
Trong khoé mắt hình như hơi ươn ướt
Ta ngồi yên- nhà thật vắng  thật yên
Nhưng trong tâm bao ý nhớ muộn phiền
Đang luân vũ điệu nhạc buồn thương nhớ...
Gió có thể chuyển những lời than thở
Từ đứa con đang sống đất trời xa
Chuyển theo mây về tận tới quê nhà
Một cái biển- Ôi! Nghìn trùng xa cách...
Được tin Mẹ- Đời con đã biết mất
Đôi tay tiên- Nguồn an ủi vô biên
Mẹ chở che, hoá giải mọi muộn phiền
Bao trắc trở đường đời con vấp phải
Hơn mười năm. Mẹ ra đi mãi mãi
Vĩnh biệt con, thằng út Mẹ quý thương
Nó đã từng vui sương gió chiến trường
Từng nuốt nhục lưu đày ra đất Bắc
Ngày nó về Mẹ cười trong nước mắt
Ôm thằng con tưởng mãi mãi không còn
Mấy ngàn đêm Mẹ thương nhớ héo hon
Sống tiện tặn mua quà gửi cho nó
Tình của Mẹ cho con như thế đó
Ngày con đi, mắt tiễn Mẹ thật buồn
Từng bước rời xa... ươn ướt lệ vương
Đôi mắt Mẹ ngàn năm con vẫn nhớ
Cờ đỏ còn bay, còn chia ly cách trở
Con khó mong quay bước ngược trở về
Đi dưới cờ sao, tủi nhục tái tê
Con không thể nhục thân con lần nữa...
Tình của Mẹ, sóng biển trào chan chứa
Hôm nay đây ngày giổ của Mẹ hiền
Mười hai năm...xa biệt cõi trần gian
Con của Mẹ vẫn chưa thăm mộ Mẹ
Không hương khói mà trong lòng con trẻ
Đang trào dâng nỗi nhớ đến vô cùng
Mẹ bây giờ thanh thản cõi hư không
Trong linh hiển vẫn nhìn theo con bước
Bàn thờ Mẹ, quê nhà chị chăm sóc
Hôm nay đây, đông đảo con cháu về
Tâm lòng con đang gửi trọn về quê
Bên bàn tiệc vui gia đình sum họp
Con hình dung trên bàn thờ gia tộc
Mắt Mẹ, mắt Ba...hương khói phủ mờ
Có chút hương buồn, nhưng óng ả nắng tơ
Nhìn con cháu quay quần trong vui vẻ
Chỉ thằng út đang âm thầm quạnh quẻ
Thương nó Mẹ buồn- Ai an ủi con
Cõi vô thường trong cuộc sống mất còn
Ai không thích cảnh đoàn viên sum họp
Rất nhiều đêm trong mơ con đã khóc
Nhớ Mẹ vô cùng, biết tỏ cùng ai
Viết câu thơ mà nước mắt chảy dài
Cõi linh diệu chắc Mẹ nhìn Mẹ thấy...!
 
                  thylanthảo
 (Giổ Mẹ mùng 10 tháng 11 AL)
 










Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 03/Dec/2011 lúc 9:20pm
mk
IP IP Logged
Trang  of 3 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.157 seconds.