Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn
Message Icon Chủ đề: Truyện Ngắn 100 Chữ . Gởi trả lời Gởi bài mới
Trang  of 12 phần sau >>
Người gởi Nội dung
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Chủ đề: Truyện Ngắn 100 Chữ .
    Gởi ngày: 30/Jan/2010 lúc 8:35pm


Truyện Ngắn 100 Chữ  .


MẸ 

 

Mẹ tôi , học vừa đủ biết viết biết đọc . Ngày tôi thi đại học , từ quê nhà mẹ dẩn tôi đến tận cỗng trường thi ...
Trong
phòng thi , tôi nỗ lực xoay xở với bài thi . Bên ngoài , mẹ thu thập thông tin về bài thi ...
Khi tôi vừa ra khỏi trường thi , mẹ nắm tay tôi xúc động hỏi : " Con làm đề hoá vô cơ hay hoá hữu cơ ? "
Tôi bật cười vì bất ngờ nhưng ngay sau đó lại thấy cay mắt vì vị đắng của hạnh phúc .
Bây giờ, tôi là kỹ sư hóa nhưng chẳng còn mẹ để được nghe những câu hỏi ngọt ngào hạnh phúc như thế nữa ...

 
 
 
ẤU THƠ TRONG TÔI ...

 
Tôi còn nhớ mãi một chuyện thuở tôi lên năm . Hồi đó , ba hay cõng tôi đi chơi quanh xóm vào mỗi tối .
Tôi rất thích . Một ngày kia , ba bệnh .
Tôi lại gần ba thì thầm : " Tối nay con sẽ cõng ba ."
Ba cười : " Con còn nhỏ lắm ! "
Tôi chợt nắm chặt ngón út của ba : " Lớn lên nhất định con sẽ cõng ba , nhất định đó ! "
Giờ đây , tuy đã lớn , tôi vẫn chưa đủ sức cõng ba nhưng chắc chắn tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho ba , lúc tuổi già .
 
 
 
NÉN HƯƠNG LÒNG

 
Tôi sinh ra và lớn lên ở Huế . Ngày thi đậu vào trường sư phạm Qui Nhơn , mẹ tiễn tôi đi .
Ngày ra trường , tôi chọn nhiệm sở ở miền Nam . Mỗi lần hè , tôi về thăm mẹ , khi đi mẹ hay nói :
" Mỗi lần con về rồi lại đi , nhà vắng lắm ."
Ba mươi năm trôi qua . Vẫn vậy .
Ngày mẹ mất , tôi về , mẹ đã nhắm mắt .
Tôi khóc , " Mạ ơi ! Sao mạ bõ con mà đi ? " ...
Nhưng tôi chợt thấy lòng quặn thắt , trong một ý nghiã nào đó , tôi bỏ mẹ tôi mà đi đã ba mươi hai năm nay ,
tại sao ngày mẹ còn sống tôi không nghỉ ra . Giá mà ngày đó tôi chọn nhiệm sở ở Huế !
Mạ ơi , tha thứ cho con .
 
 
 
VÔ TÂM

 
Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm , nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ .
Loanh quanh một hồi , nó sắm đủ cả , quần jean , áo thun , kẹp , nơ ...
Trâm đắn đo mãi , chẳng chịu mua gì .
Đi ngang qua hàng vải , nhỏ Trâm kéo nó vào , chọn mua một xấp vải lụa sẵm màu .
Nó nhăn mặt : " Màu này già lắm ! "
Trâm rụt rè : " Tao mua cho mẹ tao đó . Lần đầu tiên làm ra tiền mới hiểu sự vất vã cũa mẹ bao nhiêu năm qua . "
Nó giật mình , lặng thinh . Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặng chịch .
 
 
 
BỘ LƯ ĐỒNG

 
Ở vùng ngoại ô , khi còn làm ăn được , vợ chồng tôi sắm được bộ lư đồng .
Cứ mỗi cuối năm , chồng tôi đem ra chùi bóng loáng và đặt lên bàn thờ coi hãnh diện lắm .
Cuối năm nay , vợ chồng tôi lòng rối như tơ vò , không biết xoay tiền đâu ra ăn tết .
Chiều 28 tết , vét nốt tiền trong nhà , tô đi mua được 3 ký gạo và 2 chai nước tương .
Về đến nhà , chồng và 3 đứa con đang hả hê sắp nào bánh , nào mứt ra bàn .
Nhìn lên bàn thờ , thấy bát hương và 2 chân đèn bằng đất . 
 

(nguồn TNIC)

mk
IP IP Logged
SaoMai
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 01/Jul/2008
Thành viên: OffLine
Số bài: 331
Quote SaoMai Replybullet Gởi ngày: 01/Feb/2010 lúc 11:43pm
À! QUÊN


Vì hoàn cảnh, chị và anh sống xa nhau đã mấy năm rồi ...
Bảy giờ tối, nghe tin anh sốt, đau nửa đầu, chị hối hả gửi con, vượt hơn hai mươi cây số đường chạy về với anh. Chị đắp khăn, bón thuốc ... suốt đêm ngồi cạnh xoa bóp, vuốt ve ... kể chuyện cho anh nghe để anh quên đi những cơn đau ... Nấu những món vừa miệng cho anh ăn ...
Anh hết bệnh, chị tất tả chạy về với con ...
Chị bệnh nặng ... ao ước có anh một bên ... Nhưng tin nhắn đi, không thấy hồi âm lại ... Chỉ có đứa con gái mới mười tuổi đầu, ngày ngày đi học về ... hăm cháo, khuấy sửa ... Bé còn nhỏ lắm, nhưng vẫn lui cui khó nhọc đỡ mẹ dậy ... đút cho mẹ ăn, lấy nước, lấy thuốc ngồi nhìn mẹ uống từng viên, lau mình cho mẹ ... rồi lại loay hoay đỡ cho mẹ nằm xuống ...
Không dám mở đèn trong phòng ... sợ mẹ khó nghỉ ngơi, con gái ôm tập xuống bếp, vừa học bài, vừa giặt đồ ... vừa trông chừng nồi cháo nấu cho mẹ hôm sau ... Tối đến, lại đem nước, đem bàn chải, đem thau vào phòng ... giúp mẹ đánh răng, uống thuốc rồi mới đi ngủ ... Sáng hôm sau, lại lo cho mẹ chu toàn mới đi học ...
Một tuần sau, chị vừa nhúc nhắc bước được ra khỏi giường ... thì ... anh ghé xuống ... Sau bữa cơm chiều, chị hỏi :
- Anh có nhận được tin nhắn em bệnh không ?
- Có chứ ... à nảy giờ quên hỏi ... em hết bệnh chưa ?
?????!!!!!



Chỉnh sửa lại bởi SaoMai - 01/Feb/2010 lúc 11:49pm
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Feb/2010 lúc 12:38am
a%20boy,%20a%20girl%20and%20a%20book

Ba mất. Mẹ nó sợ tuổi xuân trôi qua uổng phí, đi bước nữa .

Nó về ở với Nội . Nội già . Nó làm tất cả . Nó giống người châu Phi - đen trùi trũi ! Có người hỏi : "Mày có buồn không ??" . Nó im lặng nhìn xa xăm .....

Một chiều, nó dẫn về một con bé, nhỏ hơn nhiều . Nội nhìn nó ngạc nhiên . Nó ngậm ngùi : "Con còn có Nội - nó chẳng còn ai ..... !!" .....
sưu tầm


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 03/Feb/2010 lúc 12:52am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Feb/2010 lúc 12:43am
Ước mơ
Phương Anh
Child%20praying%20before%20bedtime%20Royalty%20Free%20Stock%20Photo


Chị mua giùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Dí dí những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 03/Feb/2010 lúc 12:56am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23100
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 05/Feb/2010 lúc 5:50pm
Me%20-%20Chuyen%20Ngan <<<XIN BẤM VÀO

MẸ  ... CHUYÊN NGẮN
By vnlib  

IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23100
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Mar/2010 lúc 6:53am
KHÓC
Hồng nhìn hai con nhỏ đang ngây thơ chơi đùa ngoài sân bệnh viện, rồi nhìn chồng đang nằm mê man trên giường bệnh. Mười tám tháng từ khi có kết quả chồng bị chứng ung thư máu cấp tính, cô đã khóc thật nhiều. Bây giờ khi nghe bác sĩ bảo chồng chỉ còn hai ngày cuối, cô không còn nước mắt để khóc.
Cô lại lẳng lặng nhìn chông, nhìn hai con.
Bỗng nhớ lại lời ai đó triết lý: "Trời kêu ai nấy dạ",
Cô chợt oà lên khóc, khóc tức tưởi: "Sao lại kêu chồng
tôi?".


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Mar/2010 lúc 7:04am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23100
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Mar/2010 lúc 7:00am
 
Cafe sửa và đá
Café

Café yêu Sữa, cái yêu say đắm, lắng đọng và cô đặc như chính nó. Nó ngắm nghiá Sữa, luôn thầm nhủ: “Ôi nàng mới ngọt ngào, sóng sánh làm sao. Có nàng, ta sẽ bớt đắng hơn, ta và nàng sẽ hòa quyện vào nhau, tạo nên hương vị cho nhau, vị đắng của ta sẽ hòa tan cùng vị ngọt của nàng. Ta và nàng sẽ thưởng thức thứ tình yêu hòan hảo ấy. Màu da đen nhẻm của ta sẽ được lớp áo vàng óng của nàng che phủ, tạo nên một màu nâu đẹp dẽ, hòan hảo. Ôi ước chi nàng là của ta.”

Café yêu Sữa bao nhiêu, thì ghét Nước đá bấy nhiêu, nó thường lánh xa Nước đá, và thường chửi rủa chàng Nước đá tội nghiệp: “Ôi thứ quái vật băng giá ghê tởm kia, ngươi làm ta tan chảy, làm vị đắng tuyệt vời của ta cứ tan dần tan dần cho đến khi ta lạt nhách. Ngươi chẳng mảy may có chút lòng thương, ngươi làm nàng Sữa từ sóng sánh ánh vàng chuyển sang trắng nhợt nhạt và bỏng bẻo. Ôi vì sao trên đời lại có thứ quái vật lạnh lùng như ngươi.”

Sữa
Sữa ghét Café, nàng thường tìm cách tránh mặt Cafe, nàng cho rằng Café làm cho màu da nàng không đẹp nữa, nàng vốn đã ghét màu áo vàng óng ánh của mình, thế mà Café còn làm cho nàng trở nên nâu xỉn, và làm đắng nàng, nàng thì ngọt, và nàng không thích hòa tan cái vị ngọt của mình vào vị đắng của Café.

Sữa yêu Nước đá, Sữa thường bảo với chàng Nước đá: “Ôi chàng mới tuyệt vời làm sao, chàng làm cho em tan chảy ra, hòa tan với chàng, làm cho em mát lạnh, làm làn da em trở nên trắng trẻo như thể em đi tắm trắng (ôi công nghệ làm đẹp). Chàng làm cho vị ngọt của em trở nên dịu hơn, dễ thưởng thứ hơn.”

Nước đá

Chàng Nước đá lạnh lùng chẳng yêu cũng chẳng ghét nàng Sữa, cũng chẳng rỗi hơi đi căm thù lại cậu Café. Bởi cậu biết, có yêu ghét nhau thế nào, rồi cũng có ngày 3 chúng ta sống chung. Cuộc đời là thế mà, có đắng, có ngọt và có lạnh lùng. Chàng cũng muốn nói cho nàng Sữa và cậu Café biết, nhưng bản tính chàng nó lạnh lùng thế, hơn nữa, chàng nghĩ “ Thế nào chả có lúc hai kẻ dở hơi ấy nghĩ ra, thôi thì để họ tự nhận ra tốt hơn là bị mình dạy bảo”

Và khách vào nhà, cô bé con xinh xinh chạy ra chào lễ phép, ba cô bé hỏi ông khách muốn uống gì? Ông khách trả lời ngắn gọn : “Café Sữa Đá” Ba cô bé nhìn cô bé trìu mến: “vào làm cho chú ấy một ly Café Sữa Đá con à”. Cô bé dạ một tiếng rõ to rồi nhảy chân sáo vào bếp, miệng hát vang, lâu lắm rồi - từ ngày mua hộp Café và hộp Sữa mới- mới lại có khách muốn uống Café Sữa Đá.


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Mar/2010 lúc 7:03am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23100
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 09/Mar/2010 lúc 4:56am
NGƯỜI CHA
Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả ăn sáng, uống cà-phê...

Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ. Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi.

Bây giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một mình. Mẹ trách phải: "Con trai dễ quên cha mẹ khi ... lấy vợ".
 
Ngốc xít


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 09/Mar/2010 lúc 4:57am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23100
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/Mar/2010 lúc 7:55pm
Người tốt, người xấu
Trong lần đi công tác lên Đà Lạt, chiếc xe hơi cũ kỹ bò lên dốc đồi, trời sẩm tối, đường vắng, anh thấy sợ. Chợt có một bóng người đàn ông tất tả xách một chiếc túi nhào ra đường vẫy tay dồn dập xin quá giang.

Nhìn tới nhìn lui, anh bỗng ngại. Nhưng đôi mắt kia van xin, tuyệt vọng.

Anh dừng xe chép miệng:

-Thôi đành vậy! Tôi chỉ sợ gặp phải người xấu.

-Xin ông cứ trói tay chân tôi lại và cho tôi đi nhờ lên Thị xã. Con tôi đang nằm viện.


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Mar/2010 lúc 7:56pm
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 30/Mar/2010 lúc 8:49pm
 
 
 
Nhớ mẹ


Dưới quê học hành khó khăn nên mới lớp 2, thằng Út đã được gởi lên thành phố ở với chị Hai.
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
(tác giả: An Hạ)


Euro


Euro lần trước nhằm lúc má đang bệnh.
Nhà có mỗi cái ti vi là đáng giá, ba đem cầm để thuốc thang cho má. Hễ đến giờ trực tiếp, ba vừa lo canh thuốc vừa lắng nghe tiếng bình luận câu được câu mất ở ti vi nhà hàng xóm.
Nhưng một năm sau, ba lại ra đi trước má.
Euro lần này, tuy không hiểu thế nào là bóng đá nhưng đêm nào cũng vậy, đến giờ má lại thức mở ti vi và ngồi khóc một mình.
(tác giả: Đặng Quang Vinh)


Nỗi niềm


Cái điệp khúc ấy má tôi nhắc hoài mỗi khi soạn tủ:
- Ba con không thích má cho ai quần áo cũ. Ổng nói: "Thà cho họ một số tiền, anh không thích hương áo em lại đưa cho người khác mặc."
Giờ, hương xưa còn giữ lại, người xưa đã đi xa...
Năm trước, má đẩy sang tôi mớ quần áo cũ. Tôi chọn một bộ cho chị bán cơm ở vỉa hè, để rồi sau đó bao lần phải ngoảnh mặt đi mỗi khi thấy chị ấy tất tả ngược xuôi trên hè phố trong thấp thoáng bóng dáng của má tôi.
(tác giả: Kim Thúy)


Tính Cách


Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi....
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi....
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
(tác giả Nguyễn Thị Hoài Thanh)

Mùa thi


Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu ổng đến ổng không chịu.
(tác giả: Võ Thành An)

Giỗ ông


Sớm mồ côi, từ nhỏ anh em nó sống cùng nội trên rẻo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông nó quy tiên. Chú lấy lại căn chòi, khuyên:
- Mười bốn, lớn rồi, nên tự lập.
Anh em nó dắt díu nhau tha hương, lên thành phố sống ở dưới gầm cầu.
Trưa, phụ hồ về mệt, đói, giở nồi cơm, nhão như cháo, nó mắng:
- Đồ hư.
Con em mếu máo:
- Em nấu để giỗ ông.
Nó ngẩn người, chợt nhớ hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà...
Ôm em vào lòng nó gọi trong nước mắt:
- Ông ơi!
(tác giả: Lê Nguyên Vũ)

Con gái


Ngoại hấp hối, cà nhà dắt díu nhau về quê thăm ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.
Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa:
- Con gái là con người ta.
Mẹ gục đầu nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với ngoại. Mẹ cũng là con gái…
(tác giả: Lữ Gia)

Lòng mẹ


Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói:
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!
(tác giả: Hải Âu)
 
 
 


Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 30/Mar/2010 lúc 8:50pm
mk
IP IP Logged
Trang  of 12 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.148 seconds.