Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ Gởi trả lời Gởi bài mới
Trang  of 142 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Chủ đề: NIỀM TIN & HY VỌNG&GƯƠNG TỐT&CHIA SẼ
    Gởi ngày: 10/Mar/2011 lúc 9:12am
TÌNH THƯƠNG LÀM THĂNG HOA CUỘC SỐNG
Tác Giả: PH   
Thứ Hai, 07 Tháng 3 Năm 2011 20:17

Một con chó bị dị tật mất 2 chân trước đã được nuôi nấng trong tình thương vô bờ để có thể đi lai bằng 2 chân, đã là một tấm gương phấn đấu, và khích lệ cho mọi người

For%20several%20years,%20Jude%20Stringfellow%20and%20her%20Lab-chow%20mix%20have%20toured%20the%20country%20with%20a%20simple%20message:%20Faith%20walks.

Xin BẤM VÀO ĐÂY, rồi bấm vào ô "OPEN". Nếu gặp chữ "P***word", xin đừng quan tâm, tiếp tục chọn chữ "READ ONLY" và chờ cho máy chuyển tài liệu, lâu mau tùy từng máy, nhưng thường vào khoảng 30 giây.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Mar/2011 lúc 8:26pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Mar/2011 lúc 7:08am
EM TÔI 

 
Lúc tôi còn nhỏ, người ta nói có quạ kêu thì một người rừng láng phải chết. Mỗi khi nghe tiếng kêu rùng rợn ấy, tôi ôm em tôi vào lòng...
Ngày tôi vào Nam nó đã ra mã con gái. Tôi hứa khi nào hòa bình sẽ tổ chức lễ cưới cho em thật lớn. Trở về tôi liệt nửa người. Nó chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ. Nhiều người ngỏ lời rồi lặng đi. Nó cười nhưng làm sao giấu được nỗi buồn...
Mấy hôm trở trời. Tôi mê man, chỉ mong con quạ bay về kêu cho tôi nghe, rồi gọi chim phượng hoàng ùa vào nhà cho lộng lẫy.
NGUYỄN CHIẾN


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Mar/2011 lúc 7:09am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 15/Mar/2011 lúc 7:30pm

Koichi Takairin

Tài xế xe tải 34 tuổi này kể: “Trận sóng thần đến nhanh một cách khó tin. Những chiếc xe hơi trôi lềnh bềnh xung quanh tôi. Tôi chỉ biết ngồi trong xe tải, đóng chặt cửa và cầu nguyện” – Takairin nói. Anh đã phải trèo khỏi ghế vào đằng sau chiếc xe tải nặng 4 tấn của anh khi nhà cửa, xe cộ và cây cối trôi xung quanh. Chiếc xe nặng đã trụ lại được giữa dòng nước siết và vài giờ sau khi nước rút, Takairin ra khỏi xe mới dám chắc rằng mình đã sống sót



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Mar/2011 lúc 7:30pm
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Mar/2011 lúc 10:45pm
CÂU CHUYỆN CỦA MỘT CẢNH SÁT NHẬT GỐC VIỆT
 
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm. Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất  và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng. Ngạc nhiên vô cùng, em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ". 

Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc, để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. 

Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Click%20the%20image%20to%20open%20in%20full%20size.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 16/Mar/2011 lúc 10:54pm
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 17/Mar/2011 lúc 2:21am
 

Thứ tư, ngày 16 tháng ba năm 2011

 

CẢNH SÁT NHẬT, GỐC VIỆT HÀ MINH THÀNH ĐANG CỨU NẠN TẠI VÙNG FUKUSHIMA



bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:
    
   
minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634…


 


CẢNH SÁT NHẬT, GỐC VIỆT HÀ MINH THÀNH ĐANG CỨU NẠN TẠI VÙNG FUKUSHIMA, TRAO ĐỔI THÔNG TIN VỚI BLOG PHAMVIETDAONV
     Blog Phamvietdaonv:


    Anh Hà Minh Thành là người Việt Nam hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản; Hiện anh Hà Minh Thành đang tham gia cứu nạn động đất tại vùng Fukushima…Hôm trước anh Hà Minh Thành có thông tin trên blog Phamvietdaonv địa chỉ email và điện thoại cá nhân của anh, bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:
    
   
minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634…

    Cách đây vài hôm, một độc giả đã liên hệ với số điện thoại trên nhưng đã gặp tiếng nói của một phụ nữ. Tôi đã email cho anh Hà Minh Thành thì anh Thành cho biết: Điện thoại hiện anh đang giao cho con gái lớn của anh đang tham gia cứu nạn với bố; Có thể do con gái anh Hà Minh Thành không sõi tiếng Việt nên có thể bị hiểu nhầm…Bà con nào cần giúp đỡ xin cứ liên hệ với số điện thoại và địa chỉ email trên…
    Hôm qua, Báo Tuổi trẻ đã liên hệ với Blog Phamvietdaonv muốn tìm hiểu thêm về sự giúp đỡ thiện nguyện của anh Hà Minh Thành, tôi đã thông tin với anh Hà Minh Thành và anh đã đồng ý đăng địa chỉ điện thoại và email cá nhân của anh lên báo Tuổi trẻ để sẵn sàng hỗ trợ những bà con người Việt Nam nào đang gặp khó khăn hoạn nạn ở Nhật …
    Sau đây là bức thư mới nhất của anh Hà Minh Thành kể về công việc mà anh  đang tham gia tại vùng Fukushima…
    
    

    Xin chào anh Đào


    Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
    Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

     Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

    Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

    Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

    Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

    Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

    Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

    Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

   
Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất  và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
    Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".
    
    
    Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh. 
    Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

    Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
    Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
    Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

    Hà Minh Thành
    
    Tái bút:
    À, quên. Số điện thoại em ghi là số điện thoại cá nhân của em, hiện tại con gái lớn của em mới tốt nghiệp y tá và cháu đang tham gia công tác cứu trợ thiện nguyện trong vùng này, em đưa cho cháu dùng điện thoại của em cho tiện liên lạc. Cháu không rành tiếng VN nên chắc bị hiểu lầm như vậy.
 
  
   
Được đăng bởi Phạm Viết Đào - Nhà văn vào lúc 09:58

 

Vào link nguồn xem tiếp nhận xét của người đọc:
 
   

 
mk
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 17/Mar/2011 lúc 7:45pm
 
 


Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 18/Mar/2011 lúc 5:23pm
mk
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Mar/2011 lúc 8:28pm

Be strong, Japan! (Kiên cường lên, nước Nhật!)

Tác Giả: Dominik Petzold   
Thứ Năm, 17 Tháng 3 Năm 2011 12:16

Đây là sáng tác của một ca sĩ vô danh, Dominik Petzold, dành tặng các nạn nhân của vụ động đất, sóng thần kinh hoàng ở Nhật Bản.

http://saigonecho.com/main/video/thongtin/25200.html
Lời nguyên gốc tiếng Anh:

When I see those dire pictures
I can cry just in dismay
for courage and the strenght you need
for help and hope I pray

Many faces marked by sorrow
but many people are aware
they all band together
yes we are here to share

There's always someone left for us
something worth to fight it out
bear up and you'll live to see
magic moments without doubt

Life and earth are nature
so rich and so pure
how often it looks cruel
but we are happy to endure

When some major things are lost
we are nerveless and alone
but you are not the only one

When it's time to say goodbye
we stand together and back you up
you are not alone

When I see those dire pictures
I can cry just in dismay
for courage and the strenght you need
for help and hope I pray

Now it's tough times you're going through
but you keep your spirits up
we all count our blessings
we don't give you up


When some major things are lost
we are nerveless and alone
but you are not the only one

When it's time to say goodbye
we stand together and back you up
you are not alone

Million thoughts are with you
while someone's singing this song
you are not alone

Lời dịch:

Khi nhìn thấy những hình ảnh tang thương
Tôi đã hoảng loạn khóc òa
Xin nguyện cầu cho bạn đủ dũng khí và sức mạnh
cho những sẻ chia, hi vọng bạn cần

Biết bao khuôn mặt hằn in nỗi đau
nhưng nhân loại đã nhận ra rằng
Họ đang gắn kết lại với nhau
Bởi vì chúng ta ở đây để chia sẻ

Luôn luôn có ai đó ở lại vì ta
Điều gì đó đáng để ta tranh đấu
Kiên cường lên và sẽ sống để nhìn thấy
những khoảnh khắc kỳ diệu đến không ngờ

Cuộc sống và trái đất đều do mẹ thiên nhiên
Thật phong phú và vô cùng thuần khiết
Dẫu có khi dường quá ư tàn khốc
nhưng chúng ta vẫn vui vẻ vượt qua

Khi những gì quý giá mất đi
Ta yếu đuối và thấy sao cô độc
Nhưng bạn ơi, ta đâu chỉ một mình

Và đến lúc phải nói lời giã biệt
chúng tôi sẽ ở bên an ủi động viên
bạn không cô độc

Khi nhìn thấy những hình ảnh tang thương
Tôi đã hoảng loạn khóc òa
Xin nguyện cầu cho bạn đủ dũng khí và sức mạnh
Nguyện cầu cho những sẻ chia, hi vọng

Lúc này đây, cam go phải vượt qua
Nhưng xin bạn hãy cứ vững lòng
Chúng tôi vẫn luôn nguyện cầu cho bạn
Và chẳng khi nào bỏ rơi bạn

Khi những gì quý giá mất đi
Ta yếu đuối và thấy sao cô độc
Nhưng bạn ơi, ta đâu chỉ một mình

Và đến lúc phải nói lời giã biệt
chúng tôi sẽ ở bên an ủi động viên
bạn không cô độc

Triệu con tim đang hướng về bên bạn
khi ai đó ca vang bài hát này
Bạn không hề đơn độc!





Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 17/Mar/2011 lúc 8:31pm
IP IP Logged
mykieu
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 10/Jun/2009
Thành viên: OffLine
Số bài: 3471
Quote mykieu Replybullet Gởi ngày: 18/Mar/2011 lúc 5:34pm
 

Cầu Nguyện Góp Lời Cầu Nguyện

Trần Khải

 

Động đất, sóng thần... Cơn phẫn nộ của đất trời đã giết ít nhất 10,000 người, đã đẩy một nền kinh tế siêu cường lùi lại có thể mất nhiều năm để hồi phục, gây tang thương mất mát giữa các gia đình tổn thương... Chúng ta không thể hiểu được ý nghĩa cuộc đời trong những tổn thương naỳ.
Cái gọi là Thượng Đế có phải đã tàn nhẫn, đã bất nhân, hệt như Lão Tử từng nói rằng trời đất xem mạng người như chó rơm... Tại sao đất trời phải giết cả người già, cả em bé, cả nam lẫn nữ, cả người hiền lẫn người dữ như thế?
Hay phải chăng là một cộng nghiệp, một luật nhân quả  mà mắt người thường không nhìn thấy?
Làm sao giải thích được sự đau đớn không phân biệt đó?
Trước những câu hỏi chất vấn tương tự, các tôn giaó đã lập tức đáp ứng, gửi lời chia sẻ. Không đơn giản là chia buồn, hay góp sức cứu trợ, mà còn là một an ủi tinh thần, tàng ẩn một giải thích ẩn mật cho đời người.
Đức Giaó Hoàng Benedict đã gửi lời cầu nguyện cho nạn nhân động đất và sóng thần ở Nhật Bản, và góp tiền chia sẻ cứu trợ.
Đức Giáo Hoàng gửi điện tín ngày 12-3 cho Tổng Giám Mục Leo Jun Ikenaga tại Osaka, chủ tịch Hội Đồng Giám Mục Nhật Bản, nói rằng ngài “buồn sâu sắc” trước thảm kịch này, và gửi lời cầu nguyện cho người chết và thân nhân.
Đức Giáo Hoàng cũng gửi 100,000 đôla giúp cứu trợ.
Trong khi đó, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã gửi  thư tới Thủ Tướng Nhật Bản, góp lời cầu nguyện cho các nạn nhân thiên tai ở Nhật Bản.
Trong lá thư đề ngày 12-3-2011 tới Thủ Tướng Naoto Kan, Đức Đạt Lai Lạt Ma baỳ tỏ chấn động và buồn bã, gửi lời chia buồn, trong khi ca ngợi các biện pháp và nỗ lực  phòng ngừa thiên tai và khả năng cứu hộ, mà ngàì nói là đã giúp ngăn cản “chết chóc và hủy diệt có thể tác hại hơn.”
Ngài nói rằng các thời Bát Nhã Tâm Kinh đã bắt đầu thực hiện ở Dharamsala để cầu nguyện cho dân tộc Nhật Bản.
Trong bản tin khác trên mạng Phayul, Ngaì kêu gọi  người dân Tây Tạng  hãy tụng 100,000 lần bản Tâm Kinh Bát Nhã để giúp Nhật Bản ngăn cản hay giảm trừ thiên tai.
Nhưng trong tận cùng những đau đớn của phận người, các câu hỏi căn bản vẫn luôn luôn dẫn tới các thắc mắc: đời người như cát bụi, và đất trời tàn nhẫn thô bạo.
Tại sao như thế?
Trong cõi người, dù vậy, may mắn rằng chúng ta vẫn còn yêu thương lân mẫn, vẫn còn giữ gìn những cái đẹp, cái thiện của cõi người.
Bất kể mọi hư vỡ trần gian, bất kể mong manh kiếp người, từng giây phút trên đời nãy vẫn là giá trị, vẫn cần sự tử tế giữa người với người...
Chúng ta có thể sẽ không hiểu hết phận người, có thể sẽ khôn chứng ngộ thâm sâu về ý nghĩa cuộc đời... nhưng từng giây phút tử tế với nhau, từng giây phút trân trọng kiếp người.

Hãy yêu thương, bất kể mọi hư vỡ. Chúng ta không sống lại lần thứ nhì những giây phút trong đời này. Hãy trân trọng đời người, đời mình.

 



Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 18/Mar/2011 lúc 5:35pm
mk
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Apr/2011 lúc 6:59am
Thành Công Chân Chính Trên Đi này
 
Đây là trích đon bài văn ca mt hc sinh lp 10, tên là Hà Minh Ngc, đưc post lên tranghanheldvn.com, đang gây xôn xao cư dân mng.
Điu l không phi vì bài văn đt đim 9+, cũng không phi vì hành văn, n tưng l ch là li tâm s ca giáo viên vi cô hc trò nh là tác gi bài văn.
Li phê ca cô giáo dy văn:
 
Cm ơn em đã tng cô mt bài hc, mt li đng viên vào lúc cô cn nó nht. Em đã thc s thành công đy. Mong em tiếp tc thành công.
 
 
Đ bài: Mt bài hc sâu sc, ý nghĩa mà cuc sng đã tng cho em.
 
Bài làm: Bn cht ca thành công
 
Đã bao gi bn t hi thành công là gì mà bao k b c cuc đi mình theo đui? Phi chăng đó là kết qu hoàn ho trong công vic, s chính xác đến tng chi tiết? Hay đó là cách nói khác ca t thành đt, nghĩa là có đưc mt cuc sng giàu sang, đưc mi ngưi n phc? Vy thì bn hãy dành chút thi gian đ lng mình suy ngm. Cuc sng s ch cho bn có nhng ngưi đt đưc thành công theo mt cách gin d đến bt ng.
 
Thành công là khi b và con trai có dũng khí bưc vào bếp, nu nhng món ăn m thích nhân ngày 8-3. Món canh có th hơi mn, món cá st đáng l phi có màu đ sm thì li ng sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, m vn cưi. Bi vì hai b con không th thành công trên “chiến trưng” bếp núc, nhưng li thành công khi tng m “đoá hng” ca tình yêu. Mt món quà ý nghĩa hơn c nhng món quà quý giá, hnh phúc y long lanh in trong mt m.
 
Thành công còn là câu chuyn v mt cu bé b d tt chân, không bao gi đi li bình thưng đưc. T nh, cu đã nuôi ưc mơ tr thành cu th bóng đá. Sau bao n lc kh luyn, cu bé tr thành cu th d b trong mt đi bóng nh, và chưa bao gi đưc chính thc ra sân. Nhưng đó không phi là tht bi. Trái li, thành công đã n hoa khi cu bé năm xưa, vi bao ngh lc và quyết tâm, đã chiến thng hoàn cnh đ theo đui ưc mơ t ngày thơ bé. Thành công y, liu có my ngưi đt đưc?
 
Sau mi mùa thi đi hc, có bao “sĩ t” bun ru khi biết mình tr thành “t sĩ”. Hai by đim, cao tht đy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 ly ti hai by phy năm? Đó tht ra không phi là tht bi, ch là khi thành công - b - trì - hoãn mà thôi. Cuc sng vn chào đón h vi NV2, NV3. Quan trng là h đã n lc hết sc đ khng đnh mình. Đó là ý nghĩa vn nguyên ca các k thi, và cũng là bn cht ca thành công.
 
Ngày còn nh, tôi đã đưc đc mt câu chuyn rt xúc đng. Truyn k v mt cu bé nghèo vi bài văn t li m - ngưi ph n đã che ch cuc đi em. Cu bé viết v mt ngưi m vi mái tóc pha sương, vi đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng du hin và m áp. Cu kết lun rng: bà ngoi là ngưi m - ngưi ph n đã nâng đ em trong sut hành trình ca cuc đi. Bài văn lc đ, phi v nhà viết li. Nhưng đó mi chính là mt tác phm thành công, bi đó cht cha tình yêu thương ca đa cháu m côi dành cho bà ngoi. Liu có thành công nào, tình cm nào thiêng liêng hơn thế?
 
Nhiu năm trưc, báo chí tng vinh danh mt cu hc trò nghèo thi đu đi hc vi v trí th khoa. Đi vi cu, đó là mt thành công ln. Nhưng có mt thành công khác, lng thm mà llao, đó là chiến thng ca mt ngưi cha gn 20 năm tri đp xích lô nuôi con ăn hc. Bao nim tin và hi vng hin lên trên gương mt vn đã chu nhiu khc kh. Và ngày con trai đu đi hc cũng là ngày tt nghip khoá - hc - ca - mt - ngưi - cha.
 
Tôi biết có mt n sinh tt nghip đi hc vi tm bng loi ưu gn hai mươi năm trưc. Vi tài năng ca mình, cô có th gt hái thành công trên con đưng s nghip và danh vng. Nhưng cô sinh viên năm y đã chp nhn hi sinh nhng cơ hi ca đi mình đ tr thành mt ngưi v đm đang, mt ngưi m du hin ca hai cô công chúa nh. Cho ti bây gi, khi đã là mt ph n trung niên, Ngưi vn nói vi tôi rng: “Chăm sóc b và hai con chu đáo, đi vi m đã là mt thành công ln”. Mi khi nghe câu nói y, tôi li rơi nưc mt. Gia đình là hnh phúc, là thành qu đp đ ca đi m, và chúng tôi phi cm ơn mđiu đó.
 
Con ngưi luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đui thành công thì tht là vô nghĩa. Bn mun mình giàu có, mun tr thành t phú như Bill Gates? Vy thì hãy gp đng tin mt cách cn thn ri trao nó cho bà c ăn xin bên đưng. Vi vic làm đp đ y, bn s cho mi ngưi hiu đưc bn không ch giàu có v vt cht mà còn giàu có tâm hn. Khi đó, bn đã thc s thành công.
 
Cũng có khi bn ưc mơ thành công s đến vi mình như đến vi Abramovich - ông ch ca đi bóng toàn nhng ngôi sao? Thành công chng đâu xa, ch cn bn dành thi gian chăm sóc cho “đi bóng” ca gia đình bn. đó, bn nhn đưc tình yêu thương vô b bến, th mà Abramovich không nhn li đưc t nhng cu th ca ông ta. Thành công đến vi mi ngưi mt cách gin d và ngt ngào như thế!
 
Bn đưc sinh ra, đó là mt thành công vĩ đi ca cha và m. Trách nhim ca bn là phi gìn gi cho v đp hoàn thin ca thành công y. Đng bao gi ê nghĩ rng cuc sng  là mt chui ca tht bi, bi như mt giáo sư ngưi Anh tng nói: “Cuc sng này không có tht bi, có chăng là cách chúng ta nhìn nhn mi vic mà thôi”.
 
Còn đi vi tôi, thành công là khi ai đó đc đưc bài viết nh này. Có th s chng đưc đim cao, nhưng gi gm đưc nhng suy nghĩ ca mình vào trang viết, vi tôi, đó là mt thành công.
 
HÀ MINH NGC


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Apr/2011 lúc 7:02am
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23094
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Apr/2011 lúc 9:26am
 
Để trả lời một số bạn cứ hỏi tôi về Kim Anh còn hút không,xin chuyển bài phỏng vấn KiM Anh ,để Kim Anh tự trả lời...Mời đọc để thấy Kim Anh đáng thương hơn là đáng trách các bạn nhé...
KIM ANH ơi,Je t'adore...


Mỗi năm, nữ hoàng Mùa Thu lá bay sống và hát ở Việt Nam tầm 6 tháng. Dù đã nổi tiếng từ lâu và ở cái tuổi không nhiều lợi thế cho việc hát nhưng chị nói rằng, chị đang ở một giai đoạn hồi sinh tiếp theo. Đó là sự hồi sinh sau bao bĩ cực như một vở bi kịch mà người đàn bà vốn mạnh mẽ như đàn ông này đã tự diễn kín với chính mình suốt cả cuộc đời.

Kim Anh uống rượu rất khỏe và gần như là một “độc cô cầu bại” trên bàn nhậu. Thuốc lá đốt cũng nhiều, mà phải là thuốc nặng đô. Chị nói: “Anh cứ nhìn mặt tôi uống hàng chai rượu mà mặt cứ tỉnh như sáo thì anh đừng ngạc nhiên. Đau cỡ nào về cả thể xác lẫn tinh thần, với tôi giờ như không nghĩa lý. Đưa xương cho người ta khoan để bắt vít, không tiêm thuốc tê, tôi còn chịu được nữa là. Đôi lúc buồn quá, 3 giờ sáng ngẩng mặt lên hỏi trời còn điều gì đày ải nữa cứ đày ải nốt đi, con chịu được hết! Có lẽ giờ này, trời cũng nên để yên cho tôi được rồi đấy!”
Những đày ải, bĩ cực cuộc đời mà một kiếp đàn bà phải chịu, gần như Kim Anh đã phải gánh hết. Sự bất cần, sự không sợ sệt, cùng những tỉnh bơ với đau đớn, cùng rượu, cùng tro tàn của sự thiêu đốt mình suốt một quãng đời, chưng cất trong giọng hát Kim Anh để trở thành một chất giọng đặc thù không giống ai. Thế mà nỗi buồn trong giọng hát chị, không nhuốm màu cay đắng, không bị ám ảnh của cô đơn, nhưng cũng không có chức năng ru ngủ. Nó như một thứ cồn rửa vết thương. Rằng, dốc hết đốt hết những gì Kim Anh có, cũng chỉ để rửa những vết thương trong lòng người nghe mà thôi.
Bài hát định mệnh
*Nhắc đến thế hệ ca sĩ vàng ở hải ngoại một thời, thấy ai cũng có một xuất phát điểm và một sự nghiệp lẫy lừng. Còn nhắc đến Kim Anh trong quá khứ thường không thấy một dữ liệu gì ngoài bài hát Mùa thu lá bay, được chị hát vào những năm 80?
-Tôi đến với ca hát khá ngẫu nhiên và xuất phát điểm ca hát của tôi cũng là ở trời Tây chứ không phải ở Việt Nam. Tôi gốc người Hoa, sinh ra và lớn lên ở cù lao Ông Chưởng (tỉnh Đồng Tháp). Hồi nhỏ, tôi nổi tiếng thông minh và quậy phá. Năm 1969, tôi được một học bổng qua Mỹ học về kế toán. Đầu tháng 5-1975, tôi gặp một người Mỹ gốc Hoa, là chủ nhà hàng lớn Empress ở Wasington DC, nhờ tôi làm thông dịch tiếng Việt cho một số anh chị em nghệ sĩ, cũng là một ban nhạc vừa di tản từ Việt Nam sang sau khi Sài Gòn thay đổi.
Hàng ngày, tiếp xúc với ban nhạc, thấy tôi cũng nghêu ngao thì họ bảo, cứ hát chơi một bài. Tôi hát, ban nhạc họ rất thích. Từ đó tôi trở thành ca sĩ nữ duy nhất của ban nhạc hát hàng đêm tại nhà hàng. Năm 1977, có một người bạn là ca sĩ ở New York rủ tôi lên New York sống và hát với tư cách là một ca sĩ độc lập. Những năm này tôi hát chủ yếu cho một nhà hàng người Hoa ở New York, hát nhạc Tây lẫn nhạc Hoa nhưng hầu hết là nhạc Hoa. Những bài như Mùa Thu lá bay hay Máu nhuộm Bến Thượng Hải tôi đã hát tiếng Hoa trong thời gian này.
*Được biết Mùa Thu lá bay đến với chị để rồi chị trở thành một ca sĩ Kim Anh nổi tiếng là một câu chuyện rất lạ. Chị có thể kể rõ hơn câu câu chuyện này?
-Năm 1982, nhà ở Việt Nam nhắn tôi rằng ba tôi sắp mất và trước khi qua đời ông muốn được nghe giọng nói của tôi. Tôi đi thu một băng c***ette với 11 bài hát cả lời Việt lẫn lời Hoa gửi về để như an ủi ba được nghe giọng của đứa con từ phương xa, cũng như để nói với ba tôi vẫn giữ gốc gác của mình. Cái khó là thời gian này chủ yếu tôi hát tiếng Anh và tiếng Hoa, với nhạc Việt tôi hoàn toàn lạ lẫm nên thu một cuốn băng cũng chỉ là để ba nghe giọng mình, chứ cũng chẳng nghĩ sẽ đi dài và xa hơn như sau này.
Lúc cuốn băng về đến nơi ba đã mất được ba ngày, mắt vẫn mở. Má lại gần và nói: “Thôi ông ơi, dù con không về được, con cũng gửi giọng nói về. Ông yên lòng nhắm mắt cho con dễ làm ăn”. Thế, đôi mắt ba từ từ khép lại, một giọt nước mắt đã khô đọng phía dưới quầng mắt ba.
Những ngày ba mất, tôi buồn nghe đi nghe lại cuốn băng, chợt chạnh lòng thương phận mình xa xứ, tử biệt sinh ly có thể là những điều gắn chặt. Tôi gửi cho bạn bè một số cuốn băng để tặng, như một sự chia sẻ. Nào ngờ, người nọ chuyền tai người kia, họ gọi cho tôi và mua băng. Tiền gửi về lúc đó cũng rất nhiều. Tôi vẫn nghĩ đó đơn thuần chỉ là động viên, an ủi.
Còn 70 cuốn, lúc đó tôi cũng chẳng biết làm gì. Tôi lái xe qua Trung tâm băng nhạc Thanh Lan, giới thiệu tôi là ca sĩ mới, tên là Kim Anh và mong họ mua băng với giá 4 đô la/ cuốn (tiền công thu là 4,25 đô la). Bà chủ còn hỏi: “Kim Anh Ba Con Mèo phải không?”, tôi nói không phải. Tôi đưa 10 cuốn cho bà nghe thử, nếu được thì bà lấy, không thì thôi. Khi tôi đi được 10 cây số, bà lái xe theo và nói có bao nhiêu bán hết cho bà, bà sẽ trả 4,5 đô la/ cuốn. Tôi nổi tiếng với Mùa Thu lá bay bắt đầu từ đó.
Tai ương, hồi sinh và hủy diệt
*Sự nổi tiếng mang lại danh vọng, tiền bạc nhưng cũng có thể gây không ít tai ương cho người nghệ sĩ. Hình như, trong những năm đó, cũng có rất nhiều biến cố xảy đến với cuộc đời chị?
-Chính xác là những tai ương xảy đến từ những ngày tôi cầm đồng tiền đầu tiên của nghiệp cầm ca. 8-1-1978, New York có bão tuyết, tất cả xe cộ ngoài đường hầu như không lưu thông được nữa. Đúng lúc đó tôi gặp người hàng xóm đang đỗ xe trong garage và cho tôi đi nhờ về nhà. Khi qua cầu, đúng lúc gặp bão xoáy, xe bị quay rồi va vào thành cầu. Gần 3 năm trời tôi sống trong nhà thương, không một người quen thân bên cạnh, sống chủ yếu nhờ lòng tốt của thiên hạ. Toàn cơ thể tôi lúc đó chi chít vết thương. Chân tay liệt. Đầu vẹo. Mặt chi chít vết khâu, 285 mũi. Lưng cong. Nói chung, nghĩ về cái chết khi đó, tôi còn thấy nhẹ hơn việc nghĩ mình sống.
Bác sĩ sợ tôi cắn lưỡi tự tử nên suốt ngày để nẹp miệng. Họ nói, giờ nếu bắt vít vào cánh tay thì lưng cong suốt đời. Mà chữa cho lưng thẳng xem như tay bị liệt. Tôi nói, có tay mới làm được việc, chứ lưng cong cũng chẳng sao. Lúc này tôi nghĩ rằng, cả cuộc đời tôi chắc cũng mãi gắn với chiếc xe lăn. Nhưng tôi chợt nhớ, mình còn giọng hát. Dù thế nào cũng phải sống để mà hát, kể cả hát rong kiếm tiền nhưng trước hết là phải sống.
*Vậy làm thế nào mà chị thoát khỏi chiếc xe lăn và đặc biệt là sống qua những ngày “phế nhân” khi không có một người thân nào bên cạnh?
-Thời gian đó, ông chủ nhà hàng qua thăm tôi trong bệnh viện, quyết bảo lãnh tôi được hát vì lý do rằng, chỉ có hát cô ấy mới cảm thấy được sống. Họ cho người đến bế cả xe lăn, tôi hát Diễm xưa cùng nước mắt của khán giả, nước mắt mình, nhất là đoạn “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Đi hát, ý chí thúc tôi phải thoát khỏi cái xe lăn càng sớm càng tốt. Tôi muốn được đứng lên, muốn được đi ra, muốn được bay nhảy với những giai điệu như trước đây. Có lẽ, ông trời chơi khăm, muốn bắt tôi hát nhạc buồn suốt đời, nên cứ để tôi ngồi, và hát là đủ. Mỗi tối, trước khi lên sân khấu, tôi phải uống rượu. Uống để quên mình buồn nhưng càng uống càng thấy tỉnh. Dần dần, rượu thành người bạn không thể thiếu mỗi lần lên hát.
Một bác sĩ người Do Thái vào thăm tôi trong bệnh viện và quyết cãi trước tòa để tôi được ra ngoài tìm bác sĩ chữa trị cho mình để có cơ hội cất tiếng hát hàng đêm. Đúng lúc ấy, có một cậu người Đài Loan thích nghe tôi hát Mùa Thu lá bay ở nhà hàng, quyết đón tôi về ở để có bác sĩ chăm sóc cho tiện.
Được 2 tuần, người nhà cậu ở Đài Loan có công chuyện nên cậu phải về đó, không biết khi nào trở lại. Vừa gặp quý nhân chưa lâu thì như thế, tôi rất hoang mang về phần mình. Đứng không đứng được. Đi không đi được. Lúc đó, tôi chỉ ước cứ ngồi thế mà chết cho rồi. Đúng lúc hoang mang nhất, tôi nghe dưới nhà có hai người nói tiếng Việt. Họ nói “địa chỉ này đúng là nơi cô ca sĩ Kim Anh hát trên xe lăn ở đây”. Họ qua thăm, biết được tình hình tôi, họ nói: “Thôi, cô về nhà anh chị mà ở. Đừng ngại gì, đời người ai chẳng gặp lúc hoạn nạn”. Tôi mừng quá, xỉu luôn.
Về nhà, ba cô con gái của ông bà thay nhau đút cơm cho tôi ăn. Hai năm ròng được quý nhân cưu mang, chữa trị, đến khi cắt băng, tôi xin đi chứ không làm phiền quý nhân của mình thêm nữa. Ba năm trời đau đớn, ngồi cho người ta khoan từng mũi vào xương và ngủ ngồi, đến lúc ráp xương, được ngủ nằm, là một hạnh phúc lớn nhất đời khi đó. Tôi ngủ vùi 4 đêm, 5 ngày, nhiều người cứ nghĩ là tôi chết. Không, tôi đã hồi sinh sau một quãng đời tưởng chừng như chẳng bao giờ có ngày này.
*Sự hồi sinh này có làm cho giọng hát chị vui lên, hay vẫn cứ buồn như những ngày “thân em giờ hoang phế, lê theo thời gian giông gió”?
-Một sự hồi sinh mới, nhưng lại bắt đầu một cuộc hủy diệt. Thời gian trong bệnh viện các bác sĩ đã cho tôi dùng thuốc lá và ma túy để quên đi cơn đau. Tôi nghiện là tại tôi, cũng chẳng trách các bác sĩ được. Mình lạm dụng vô ý thức, trở thành một con nghiện. 4 năm trời vật vã với ma túy, bao nhiêu tiền làm ra, vừa hỗ trợ gia đình khi ba tôi mất, còn bao nhiêu tôi nướng hết vào ma túy. Rồi các fan, họ cũng thể hiện lòng hâm mộ bằng việc tặng tôi…ma túy.
Năm 1984, sau một cơn sốc, tôi tỉnh dậy và tự nhủ, không thể thế này mãi được. Một là chết, hai là sống. Bĩ cực đau đớn mình đã chiến đấu để giành quyền được sống, nay sống như thế này thì thà chết còn hơn. Tôi quyết đi Pháp cai. Tôi ôm bọc ma túy đi lang thang và tìm đến một nghĩa trang quân đội ở miền Đông nước Pháp, quyết sống tách biệt để thử sức chịu đựng. Tôi được gia đình người quản trang cho ở lại, họ không hề biết tôi nghiện mà chỉ biết tôi đến xin một việc để làm. Tôi vào toilet, đổ bọc ma túy xuống bồn cầu và giật nước. Rồi tôi ôm lấy bồn cầu ngồi khóc, như thể lần này mình không thể sống nữa. Sau đó, cơn nghiện bắt đầu vật. Ông bà chủ biết, còn hỏi tôi có muốn không thì đi mua thuốc cho, tôi lắc đầu quyết không và quyết cai cho bằng được.
Sau 8 tháng, tôi từ bỏ ma túy mà không cần một viên thuốc. Đáng lẽ, tôi đã ở lại nước Pháp và an phận. Nhưng rồi, cơn bĩ cực này qua lại là những cơn bĩ cực khác.
Người đàn bà tìm con
*Không lẽ, cả tuổi thanh xuân của chị là tai ương, ma túy, thuốc lá và rượu? Suốt một quãng đời lúc đó, không có ai là người đàn ông của riêng chị ư?
-Thực ra năm 1970 tôi đã có chồng và năm 1972 tôi đã sinh con. Lúc sang Mỹ tôi chưa có bằng tú tài, nên hoặc sẽ phải có người bảo lãnh để ở lại, hoặc sẽ bị trục xuất. Có một người rất thương nói rằng : “Thực lòng tôi không muốn cưới em vì trông em trẻ trung hồn nhiên quá. Nhưng để giúp được em, tôi không ngại gì cả” Một năm sau thì tôi sinh con.
Cuộc sống không có tình yêu nên gia đình có cũng như không. Đứa con để lại cho anh nuôi. Tôi học xong, lang thang theo nghiệp cầm ca và quên mất rằng mình cũng đã có chồng. Khi bị tai nạn, tôi chợt nhớ ra dù gì tôi cũng có thứ quý giá nhất trên đời là con, thì cũng éo le thay anh đã lấy vợ khác và tôi không biết cách nào để liên lạc với anh cũng như gặp con mình.
Tôi thỏa hiệp với cả nỗi đau này để được sống. Khi rời khỏi chiếc xe lăn, việc đầu tiên là đi tìm con. Lúc lần ra dòng địa chỉ, gặp phải cô vợ anh vốn rất ghen tuông nên ba lần bảy lượt muốn gặp con mình mà không thể được. Tôi nhờ đến luật sư và phải năn nỉ ông bằng cách này hay cách khác để tôi được nhìn thấy con tôi ngay. Khi ra tòa, tòa nói, với sức khỏe hiện tại tôi không thể nuôi con và cho tôi một ân huệ mỗi năm chỉ được gặp con cho đến khi nào khỏi bệnh hẳn. Từ đó, cứ ba tháng hè, con lại về ở với tôi.
Niềm an ủi lớn nhất là, con tôi dù bao năm xa cách, rất ngoan, có hiếu và thương mẹ. Khi tôi làm cuốn băng để gửi về Việt Nam, hai mẹ con cùng nhau ghép vỏ, cùng nhau dán nhãn. Nó học kế toán, hiện giờ sống ở San Francisco, hiện cũng đã có vợ con, sống rất hiếu nghĩa.
*Trải qua bao bi thương như thế, mất mát như thế, cũng đồng nghĩa với việc con tim thời tuổi trẻ của chị không còn chỗ cho tình yêu?
-May mắn là dù bị đẩy đến chốn cùng cực thì cuối cùng ông trời cũng cho tôi được rung cảm dù không kéo dài. Những ngày tôi cai nghiện ở Pháp, người con trai của ông chủ lúc đó đem lòng yêu tôi. Anh là một diễn viên kịch, hơn tôi 8 tuổi. Chúng tôi yêu nhau và tôi sinh cho anh được một đứa con trai.
Cuộc sống của chúng tôi cũng có những ngày hạnh phúc. Anh đi diễn, tôi đi hát. Trong chuyện tình cảm tôi là người nghiêm túc, gia đình anh rất quý tôi ở điều đó. Nhưng rồi một lần anh nửa đùa nửa thật: Ca sĩ đi bốn mùa thế, ai mà tin được có chung thủy hay không. Tôi giận quá, ngày hôm sau mua vé máy bay về Mỹ. Năm nay con cũng đã 23 tuổi và đang học về nhạc. Hai cha con thỉnh thoảng vẫn gặp nhau nhưng tình yêu mà tôi dành cho anh đã chết, có lẽ do tự ái của tôi cao quá.
*Hình như trải qua nhiều biến cố cuộc đời, đã có một thời gian dài chị nghỉ hát? Thực tế là dù chị có xảy ra chuyện gì thì âm nhạc cũng không bỏ chị. Nó là nghiệp với chị. Nhưng cũng có thể nhìn nhận nó là một sự cứu rỗi?
-Năm 1989 mẹ tôi đau nặng, tôi về Việt Nam tính nghỉ hát luôn nhưng sân khấu đã không phụ tôi. Có một người rất mê tiếng hát của tôi làm hẳn cho tôi một talk show Tâm tình với Kim Anh. Tiếng hát của tôi có dịp được hội ngộ khán giả dù gián tiếp và những băng hình tôi thu cũng từ thời điểm này. Nhưng năm 1992, mẹ mất, tôi sock nặng nên nghỉ hát luôn.
Không hát, cuộc sống rơi vào cơ cực, nên năm 2005, tôi xin đi hát trở lại. Tôi gọi cho Trúc Hồ nói tôi đã thực sự mệt mỏi, muốn lấy một só hình ảnh trong cuốn băng cũ làm băng, rồi lên sân khấu trở lại. Nhạc sĩ Anh Bằng nói, ai chứ Kim Anh thì nên giúp nó. Khán giả lúc này không ít người nghĩ tôi bê tha nghiện ngập nên cũng không muốn gần. Tôi lấy mọi can đảm để hát. Bộ trang phục cũ, nhưng hợp với bài hát, và giọng hát vẫn còn đủ độ say nên khán giả lại thương tôi trở lại như năm nào. Và bây giờ, trong nghệ thuật, tôi đang hồi sinh.
*Và bây giờ, khi sự nghiệp hồi sinh, cũng là lúc chị phải đối diện với sự cô độc của mình?
-Không. Thực tế lúc này tôi đã bớt phần cô độc. Đúng hơn, dù không được sống trong cảm giác tình yêu mà vẫn thấy mình đang được nhận. Tôi hát khỏe hơn, mãnh lực hơn trước và vẫn cái tật xấu, mỗi lần lên sân khấu là phải uống rượu. Tôi không say bao giờ, càng uống càng tỉnh và càng hát hay hơn. Giờ này về Việt Nam, tôi đã, đang và sẽ đến các vùng sâu vùng xa hát cho đồng bào, ở những nơi họ không có điều kiện xem ca sĩ, nghe ca sĩ hát.
Tôi cũng tri ân với những người đồng hành với trái tim tôi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi hay không ngắn ngủi thì tôi vẫn thấy trái tim mình vẫn còn biết nói với tình yêu. Người gần người đấy nhưng tôi thấy một ai đó thực sự hiểu và cảm thông với tôi vẫn còn ở đâu đó xa lắm, gần hết một đời người mà tôi vẫn chưa thấy. Hay để đến lúc tôi chết đi, người đó sẽ là người đặt hoa hồng vàng trên mộ tôi? Nếu như vậy, thì hạnh phúc có phù phiếm quá với một cõi người không nhỉ?
*Cầu mong chị tìm được một hạnh phúc thực sự. Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện!


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 04/Apr/2011 lúc 9:31am
IP IP Logged
Trang  of 142 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.494 seconds.