Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: Vườn TÂM LINH | |
Trang of 9 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Chủ đề: Vườn TÂM LINH Gởi ngày: 20/Jun/2013 lúc 12:16am |
|||||||||||||||||||||||||||
Thường hay Vô thường? Nỗi buồn của đại gia đất Cảng bị 'xiết'… mộ triệu đô(VTC News) – Mới đây, dư luận Hải Phòng xôn xao chuyện một đại gia bị ngân hàng “xiết” mảnh đất có ngôi mộ triệu đô. Cách đây gần chục năm, người dân cả nước được dịp xôn xao về công trình lăng mộ trị giá gần 1 triệu USD của đại gia đất cảng Vũ Hồng Khánh (Kiến An, Hải Phòng). Mấy ngày nay, người dân đất Cảng lại xôn xao với câu chuyện một ngân hàng đang tìm cách xử lý tài sản, là mảnh đất có ngôi mộ này. Là người từng được ông Khánh dẫn đến thăm ngôi mộ gần 10 năm trước, tôi thực sự choáng với công trình đồ sộ này. Ông Vũ Hồng Khánh không đơn giản chỉ là xây cho vợ chồng mình một ngôi mộ, mà ông muốn biến quần thể lăng mộ thành một công viên đồ đá có ý nghĩa về mặt văn hóa, điêu khắc.
Nhà đất, trụ sở công ty thì bị thu hồi chưa được đền bù, ngôi mộ bị ông con đem cắm ngân hàng, giờ có nguy cơ bị xiết nợ nốt, thì đời chú chắc chết chẳng có chỗ chôn”. Nghe câu chuyện buồn bã ấy, tôi về ngay Hải Phòng, tìm gặp người kỹ sư già nổi danh đất Cảng một thời cả về tiền bạc lẫn danh tiếng. Ông Khánh tiếp tôi trong căn biệt thự rộng mênh mông mà buồn tẻ, chỉ có cặp vợ chồng già. Với mái tóc bạc như cước, ông Vũ Hồng Khánh già hơn so với tuổi 75 của mình.
Một lần ra Đồ Sơn tắm, Khánh chứng kiến cảnh hàng trăm cô gái thôn quê dùng chiếc "bàn chải" làm bằng gốc tre tua tủa rễ kiên trì nghiền tôm cá thành bột để làm mắm. Tò mò lại gần, Khánh đau xót khi thấy đôi bàn tay của các thiếu nữ có những ngón tay bợt bạt, nhăn nheo vì bị râu tôm, càng cua, xương cá muối mặn hủy hoại. Hình ảnh những thôn nữ trẻ trung mà khi nói chuyện cứ giấu đôi tay trong áo khiến mấy đêm liền Khánh trăn trở.
Khánh thức khuya để kẻ vẽ, rồi tạo ra một chiếc máy trông như cái cối xay gồm các bánh răng và thớt nghiền bằng thép. Khánh chở chiếc máy ấy tặng cho HTX Duyên Hải. Hôm vận hành, ai cũng ngỡ ngàng. Tôm, cua, cá đổ vào máy trong chớp mắt là ra bột, ra bã. Nó có công suất bằng cả 200 cô gái ở HTX miệt mài làm thủ công. Từ bấy, 200 nữ công nhân được chuyển sang nghề làm thêu ren. Ông Chủ nhiệm HTX Duyên Hải Đỗ Lộc cảm kích tặng Khánh 5.000 đồng. Khánh dùng số tiền này mua một mảnh đất 420 m2 và ngôi nhà hai tầng ở phố Tô Hiệu (TP Hải Phòng).
Những năm đất nước còn chiến tranh, các xí nghiệp của Nhà nước toàn làm thủ công, vừa tốn sức lao động lại kém hiệu quả. Chính vì lẽ đó mà kỹ sư Khánh có dịp tung hoành, bộc lộ tài năng. Ông đã nghiên cứu chế tạo thành công khá nhiều loại máy móc tự động hóa như: Máy chế biến xà phòng, máy ép mùn cưa, máy cải tạo đồng cói, máy ép cói, máy chẻ cói, máy đan cói xuất khẩu, máy cày, máy gặt, máy tuốt lúa, máy cắt cỏ... Năm 1989, Nhà nước cho phép thành lập doanh tư nhân, ông Khánh đã thành lập doanh nghiệp Khánh Hòa. Tên doanh nghiệp ghép tên ông với tên người con trai Vũ Đức Hòa. Đây là doanh nghiệp tư nhân đầu tiên ở Hải Phòng. Doanh nghiệp có cả chục dây chuyền, máy móc sản xuất tự động các sản phẩm bằng nhựa. Sản phẩm của Khánh Hòa có mặt trên khắp đất nước.
Chi phí chế tạo dây chuyền chỉ bằng 1/20 giá trị thiết bị nhập ngoại và sản phẩm vành xe đạp Inox của Khánh Hòa chỉ bằng 1/6 giá thành vành xe đạp Nhật Bản. Sản phẩm do ông chế tạo đã xuất đi nhiều nước. Chính công trình này đã góp phần làm sống dậy ngành sản xuất xe đạp trong nước. Sản phẩm dây chuyền sản xuất vành xe đạp Inox tự động đã đoạt giải thưởng Sáng tạo khoa học công nghệ Việt Nam (VIFOTEC).
Đang ăn nên làm ra thì doanh nghiệp này phải di chuyển ra ngoài khu dân cư do ô nhiễm. Tuy nhiên, đến nay, việc đền bù vẫn chưa thỏa đáng. Cả chục năm theo đuổi kiện cáo, không thiết gì làm ăn nữa, vả lại nền công nghiệp xe đạp cũng lụi tàn, trong khi không đổi hướng kinh doanh nên từ vị trí một đại gia, ông Khánh dần biến mất trên biểu đồ doanh nghiệp đất Cảng. Cả đời ông chỉ biết cống hiến cho khoa học, dành hết tâm trí cho khoa học nên đâu có hiểu được những lắt léo của cuộc đời. Không thiết làm ăn nữa, chán đấu đá cuộc đời, ông Vũ Hồng Khánh làm một việc kỳ quặc, ấy là xây mộ cho vợ chồng mình, khi ông vừa đến tuổi 60. Làm xong ngôi mộ, ông lại lao vào nghiên cứu và sáng chế ra nhiều thứ có giá trị.
Đình đám nhất là hệ thống xử lý rác tự động, biến rác rưởi thành chất đốt, thậm chí tách xuất thành xăng, dầu. Rồi máy ép dầu điều tự động, máy sản xuất điện di động, máy nghiền sắn tự động, máy sản xuất ôxi từ nước lã làm nhiên liệu hàn. Ông còn ấp ủ tham vọng dùng nước lã làm nhiên liệu chạy ôtô. Các sáng chế của ông được người con trai Vũ Văn Hòa từng bước đưa vào ứng dụng. Tuy nhiên, thất bại nhiều hơn thành công. Mấy lần do bất cẩn, hệ thống xử lý rác thải tự động bốc cháy, tiêu tan nhiều tỉ đồng. Và kết cục, đến ngôi mộ của bố cũng bị anh đem gán nợ ngân hàng, để đến mức, nhà nghiên cứu, đại gia lừng danh đất Cảng một thời có nguy cơ phải ra đường ở. (Còn tiếp…) Dư Đông Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 20/Jun/2013 lúc 12:39am |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 20/Jun/2013 lúc 12:25am | |||||||||||||||||||||||||||
Thường hay Vô thường?Kỳ công lăng mộ triệu đô bị “xiết nợ” ở Hải Phòng(VTC News) - Tổng số tiền ông Khánh bỏ ra để mua mảnh đất dựng mộ rộng 3.000m2 là 9 tỷ đồng. Nhắc đến công trình lăng mộ thời hiện đại ở Việt Nam, thì nhiều người quan tâm về vấn đề âm phần đều biết đến lăng mộ rộng 5 héc-ta của gia tộc họ Trần ở Thái Bình. Nhiều người khâm phục sự độc đáo của hầm mộ bạc tỷ trên đỉnh núi ở Lương Sơn, Hòa Bình. Rồi lăng mộ rộng cả héc-ta có những vườn cây đầy hoa trái ở Chí Linh, Hải Dương… Nhưng sự cầu kỳ và tài hoa thì ít có lăng mộ hiện đại nào ở đất Việt có thể sánh với quần thể lăng mộ của ông Vũ Hồng Khánh ở Hải Phòng.
Những người viếng thăm có cảm giác như đi vào một khu vực thanh tịnh với những công trình văn hóa hết sức đặc sắc, thể hiện một tâm hồn tài hoa, hâm sáng tạo và rất đặc biệt của gia chủ. Ngày xưa, khi đến thăm khu lăng mộ của ông, tôi gọi là lăng mộ, ông gạt đi. Trong các cuộc trò chuyện, ông đều tránh nói đến hai chữ lăng mộ. Ông Khánh không muốn gọi nơi đây là ngôi mộ, lăng mộ hay quần thể mộ mà ông muốn gọi là “Cụm văn hóa đồ đá”. Theo lời giải thích của ông, nếu gọi là mồ mả thì trong tương lai không xa người ta sẽ đập phá không thương tiếc. Bởi vì chẳng ai cho phép để một ngôi mộ của một cá nhân bình thường mà tốn kém đất đai, tiền bạc nhiều như thế.
Ngoài ra, theo suy nghĩ của ông, nếu gọi là mộ sẽ tạo không khí nặng nề, u ám cho người sống xung quanh và cho người đến tham quan sau này. Nếu gọi là “Cụm văn hóa đồ đá” sẽ tạo sự gần gũi và có giá trị quần chúng, giá trị xã hội hơn. Ước vọng của ông Khánh là 100 năm sau, thậm chí hàng ngàn năm sau, lăng mộ của vợ chồng ông sẽ biến thành một công trình văn hóa đặc sắc mà con cháu trong dòng họ, nhân dân, chính quyền ra sức bảo vệ, các nhà khoa học, các nhà văn hóa thường xuyên lui tới để khám phá, nghiên cứu, học hỏi.
Hồi có ý tưởng xây mộ, ông Khánh đã phải rất vất vả mới kiếm được mảnh đất giữa quận Kiến An. Mảnh đất này có phong thủy tốt, lại yên tĩnh. Ông đã dẫn các nhà phong thủy, địa lý đến xem xét và họ đều chấm thế đất này. Ông gặp tất cả những hộ dân xung quanh mảnh đất thỏa thuận, ngã giá thu mua lại để mảnh đất được rộng rãi, vuông vức. Tổng số tiền ông Khánh bỏ ra để mua mảnh đất rộng 3.000m2 là 9 tỷ đồng. Đó là một số tiền thực sự khổng lồ vào thời điểm cách đây mười mấy năm.
Đá xanh, đá đen đủ tiêu chuẩn phải là đá nguyên khối, nguyên tảng, không có đường vân dù chỉ nhỏ bằng sợi tóc, không có màu sắc khác pha tạp. Những khối đá này phải được khai thác bằng thủ công, tức là dùng sức người đục đẽo tách ra khỏi núi, sau đó vận chuyển nhẹ nhàng xuống chân núi. Ông Khánh không dùng đá khai thác bằng nổ mìn, bởi theo ông, những loại đá khai thác bằng nổ mìn sẽ om, sức bền không tốt. Những loại đá xây lăng mộ phải đạt tiêu chuẩn như mong muốn của ông Khánh thì mới được coi là đá vĩnh cửu.
Mỗi mét khối đá ông Khánh mua ở khu vực núi Nhồi đều có giá từ 25 đến 30 triệu đồng, số tiền khá lớn thời kỳ đó. Khối đá đen nặng 10 tấn làm tháp mộ, đối với ông nó là vô giá. Hồi vận chuyển khối đá đó về Hải Phòng, có đại gia đến trả tiền tỉ để mua lại, song ông chỉ lắc đầu. Trên cùng tháp đá đặt tượng bán thân ông Khánh. Bức tượng này được đẽo từ một khối đá đen tuyệt đẹp. Ông kể rằng, để tượng đá linh thiêng, ngày nào ông cũng yểm tâm vào đó.
Cách đây 12 năm, để mua được khối đá đen cực lớn, không có đường vân, không nứt nẻ, không pha tạp màu khác để làm tháp mộ này, ông phải bỏ ra 10 cây vàng. Ngoài ra, ông còn phải chi 15 cây vàng thuê mấy chục người ngày đêm đục đẽo, trục khối đá ra khỏi núi rồi dùng xe tải hạng nặng chở ra Hải Phòng. Khối đá đen làm tháp mộ mà ông Khánh đang sở hữu giá trị như vậy là vì loại đá đen chất lượng cao nhất chỉ có ở khu vực núi Nhồi trong Thanh Hóa. Từ mấy năm nay, chính quyền tỉnh Thanh Hóa đã cấm khai thác, nên các đại gia khác có tiền cũng không mua được nữa.
(Còn tiếp…) Dư Đông Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 20/Jun/2013 lúc 12:41am |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 20/Jun/2013 lúc 12:37am | |||||||||||||||||||||||||||
Thường hay Vô thường? Những bí ẩn dưới lăng mộ triệu đô ở đất CảngKỳ cuối: Lăng mộ bí ẩn Sau khi vận chuyển được mấy trăm khối đá xanh, đá đen, đá trắng về Hải Phòng, ông Vũ Hồng Khánh (Kiến An, Hải Phòng) lên Hà Nội tuyển mộ những họa sĩ tài ba, những nhà điêu khắc nổi tiếng, về nhà ông ăn ở, ngày đêm kẻ vẽ, thiết kế, chạm khắc, mài dũa tỉ mẩn từng viên đá theo ý tưởng của ông. Suốt 3 năm trời kỳ công đẽo gọt, khu trung tâm lăng mộ mới hoàn thành. Đứng trong khuôn viên, nhìn lăng mộ không thấy hoành tráng, song ẩn sâu trong lòng đất là cả một sự kỳ công đầy nghệ thuật. Khu trung tâm phần mộ rộng chừng 200m2, lẩn khuất sau những hàng cau vua rợp bóng. Cổng vào giản dị là hai cột đá đen. Mái cổng cũng là một tấm đá đen bóng.
Hầm mộ nằm sâu trong lòng đất, được bao bọc bởi những khối đá khổng lồ, mỗi khối nặng 2,6 tấn. Hầm mộ gồm hai ngăn, nơi sau này sẽ đặt hài cốt của vợ chồng ông Khánh. Sau nhiều năm nghiên cứu các kỹ thuật ướp xác, bảo quản xương cốt, ông Khánh nhận thấy rằng, nếu đem đốt xương cháy xém, bề mặt xương sẽ sinh các-bon. Các-bon là chất vĩnh cửu, bám ở bề mặt xương, do đó sẽ có tác dụng bảo vệ xương rất tốt. Ông Khánh lấy ví dụ những khúc củi cháy dở nằm trong lòng đất hàng vạn năm không phân hủy để chứng minh cho ý tưởng của mình. Ông Khánh là nhà khoa học nên ông hiểu biết rất kỹ về lĩnh vực này. Xây xong lăng mộ, ông Khánh đã viết lại di chúc. Trong di chúc, ông hướng dẫn cụ thể cách hỏa táng vợ chồng ông.
Muốn đặt xương cốt xuống hầm mộ, sẽ phải rút hết nước trong hồ nước ở trung tâm mộ. Dưới đáy hồ sẽ lộ ra những phiến đá lớn. Nhấc những phiến đá này lên sẽ lộ ra nắp hầm mộ. Những phiến đá và nắp hầm mộ bằng đá xanh nguyên khối này được các chuyên gia mài dũa chi tiết đến nỗi khi đặt khít vào nhau, phết một chút chất kết dính, rồi bơm nước ngập vào hồ mấy năm nay vẫn không thấm xuống đáy mộ giọt nào. Điều này quả là kỳ tài và khó tin. Ông Khánh muốn xương cốt của mình và vợ nằm vĩnh hằng dưới một lớp nước để tạo sự kín đáo, yên tĩnh và cũng để đời sau được tự hào về khả năng của tổ tiên mình. Ông Khánh cũng khẳng định, ngôi mộ này là sáng tạo của ông, không “đụng hàng” bất cứ một ngôi mộ nào trên thế giới.
“Vườn treo Babilon” gồm 3 bậc sàn bằng đá, 24 cột đá và một mái đá rất lớn. Tất cả được chạm khắc hết sức tinh tế, chi tiết, đầy nghệ thuật và mang tính cách điệu cao. “Vườn treo Babilon” là nơi nghỉ ngơi, thưởng trà, bàn luận sau khi du khách tham quan “Cụm văn hóa đồ đá” đặc biệt này. Ông Khánh còn lấp lửng kể rằng dưới lòng đất có một hệ thống đường hầm dẫn đến hầm mộ. Tuy nhiên, đây là bí mật mà ông chưa muốn tiết lộ nên mọi thứ vẫn là bí ẩn (?!). Theo ông Vũ Hồng Khánh, toàn bộ đầu tư cho khu vực lăng mộ mà ông gọi là “Cụm văn hóa đồ đá” này, tính cả tiền mua đất, cho đến khi tạm hoàn thành giai đoạn 1, đã lên đến gần 1 triệu USD. Đó là một số tiền cực kỳ lớn vào thời điểm cách nay 10 năm.
Ông Khánh còn muốn xây dựng một tháp đá giống như tháp bút trước đền Ngọc Sơn (Hà Nội), một cổng đá như cổng di tích Ngọ Môn ở Huế. Tại Ngôi tháp đá khổng lồ sẽ có một đầu rồng bằng đá được lắp mô tơ để liên tục quay bên nọ, ngó bên kia, đuôi cũng phải vẫy vẫy và mắt rồng luôn chớp chớp trong bóng đêm. Ông Khánh là một nhà khoa học, đã từng sáng tạo nhiều công trình khoa học có giá trị trong lĩnh vực kỹ thuật, sáng chế ra nhiều thứ máy móc tự động, nên việc đó đối với ông không có gì khó. Còn rất nhiều những ý tưởng nữa mà ông ấp ủ để lấp đầy mảnh đất 3.000m2 này. Theo ông, để biến ngôi mộ thành “Cụm văn hóa đồ đá” hoàn chỉnh như ý muốn của ông, ước chừng ngốn thêm cả chục tỉ đồng nữa. Tuy nhiên, các dự định của ông chưa được triển khai, thì những thất bại trong làm ăn kinh tế xảy đến liên tiếp với ông và gia đình.
Mảnh đất, căn biệt thự, cùng với quần thể lăng mộ triệu đô được ông sang tên cho người con trai, những mong tạ thế, người con trai sẽ hương khói, chăm sóc phần mộ, đã bị anh đem cầm cố ngân hàng, mà ông không hề biết. Làm ăn vỡ nợ, anh này bỏ đi biệt tích, nên ngân hàng đã tìm đến “xiết nợ” người cha già.
Dư Đông Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 20/Jun/2013 lúc 12:44am |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 20/Jun/2013 lúc 1:28am | |||||||||||||||||||||||||||
ĐÂU LÀ CỦA RIÊNG AI
NGUYỄN DUY NHIÊN
Có
một anh chàng trai nghèo khổ nhưng lại có một tâm đạo rất lớn. Mặc dù
gia cảnh vất vả nhưng lúc nào anh cũng mong muốn tìm cho mình một con
đường hạnh phúc,
một hạnh phúc chân thật và không đổi thay. Mỗi khi nghe nói bất cứ nơi
đâu có vị thầy nào giỏi, thì dù hoàn cảnh khó khăn anh vẫn lặn lội tìm
đến để cầu đạo. Nhưng qua bao năm tháng anh vẫn không đạt được những gì
mình muốn, hạnh phúc mà anh tìm kiếm vẫn thấy
quá xa xôi.
Sáng hôm sau, anh ta mừng rỡ vội vàng lên đường đi về khu rừng ấy. Đến
nơi, anh gặp một vị tu sĩ ăn mặc đơn sơ, y áo làm bằng những tấm vải vụn
vá lại, ngồi
dưới một gốc cây lớn dáng rất an vui và tự tại. Nhớ lời dặn của vị thần
trong giấc mơ, anh quỳ xuống thưa:
“Kính
thưa thầy, bấy lâu nay con đi tìm một con đường hạnh phúc. Con muốn
đạt được một cái gì đó mà có thể giúp con luôn được an vui và tự tại
trong mọi hoàn cảnh. Con đã đi tìm cầu khắp nơi, và học từ nhiều vị
thầy, nhưng vẫn không cảm thấy đạt được những gì mình muốn. Con xin thầy
thương sót từ bi chỉ dạy cho con.”
Vị tu sĩ ngước nhìn anh với ánh mắt từ ái, rồi nói, “Thú
thật ta cũng không có gì khác để dạy cho anh thêm nữa hết." Rồi vị tu
sĩ cúi xuống tìm trong túi vải mình và lấy ra một vật, ông nói, "Ta chỉ
có một vật này, không biết của ai cúng dường cho, thôi anh hãy cầm lấy
đở đi".
Nói xong, vị tu sĩ trao cho anh một vật trông như một viên đá chiếu
sáng lấp lánh. Anh cầm trong tay và xem kỹ lại thì đó là một viên ngọc
quý rất lớn. Tim
anh như ngừng đập! Chưa bao giờ anh được thấy, chứ đừng nói là cầm
trong lòng bàn tay, một vật quý giá đến như vậy. Với viên ngọc quý này,
nó có thể mang lại cho anh bất cứ một hạnh phúc nào trên cuộc sống mà
anh muốn. Phải chăng con đường hạnh phúc mà anh
đang tìm kiếm bấy lâu nay, nó đang rộng mở ra ngay trước mặt mình.
Anh mừng rở vô cùng, bật khóc và quỳ xuống đảnh lễ vị tu sĩ. Anh nhà
nghèo từ giã vị tu sĩ và trở về căn chòi cũ của mình. Đêm hôm ấy anh
trằn trọc và không
tài nào ngủ được, anh cứ mơ tưởng về tất cả những sự sang giàu, quyền
lực, địa vị và hạnh phúc trên cuộc đời mà mình có thể đạt được nhờ viên
ngọc này. Và, anh cũng suy tư sâu xa về giấc mộng và vị tu sĩ ấy…
Sáng hôm sau, khi mặt trời chưa lên, anh đã vội vàng lên đường quay trở
lại khu rừng ấy. Anh mừng rở khi thấy vị tu sĩ vẫn còn ở đó, ngồi yên
với dáng thong
dong. Anh đến cạnh bên và quỳ xuống thưa:
“Thưa
thầy, con xin trả lại thầy viên ngọc quý này. Con đã suy nghĩ nhiều
và hiểu rằng, viên ngọc quý này không thể nào mang lại được cho con một
hạnh phúc mà con muốn. Điều mà con mong cầu, là làm sao có được cái tấm
lòng của thầy mà đã có thể trao cho con viên ngọc quý ấy không chút
luyến tiếc. Chứ con không cần viên ngọc này.
Kính xin thầy chỉ cho con làm sao để có được tấm lòng rộng lớn ấy.”
--- oOo ---
Tặng một vầng trăng
Câu truyện ấy gợi tôi nhớ đến vị thiền sư thi sĩ Nhật bản Ryokan. Thiền sư Ryokan sống một cuộc đời rất thanh bần, ông ở trong một thảo am mái lợp bằng rạ. Buổi tối ông ngồi thiền và ban ngày thường chơi đùa với trẻ con trong làng. Có lần, ông thấy giữa am mình có một búp măng tre mọc nhú lên, rồi ngày qua ngày nó mọc lớn lên thành một cây tre cao đụng vào nóc nhà. Thấy thương cho cây tre, ông bèn khoét một lỗ trên mái để nó có thể thong dong chui qua ra ngoài.
Vào một đêm trăng sáng nọ, có một tên ăn trộm lẻn vào lều của ông. Hắn
nhìn quanh không thấy có gì để lấy, vì Ryokan chẳng có gì ngoài chiếc
chăn để đắp ngủ. Tên ăn trộm
bèn đánh cắp cái chăn duy nhất của ông và chạy thoát ra ngoài. Một lát
sau, hơi lạnh thấm vào người, Ryokan giật mình thức giấc mới biết là
mình đã bị trộm lấy mất.
Lúc đó, ông ngước nhìn qua khung cửa sổ, thấy một vầng trăng vằng vặc
sáng trên cao. Ryokan chợt thốt lên: “Ô! Vầng trăng đêm nay đẹp quá! Ước
gì ta có thể tặng cho tên trộm ấy vầng trăng tuyệt đẹp này?”
Ai ban cho mà ai tiếp nhận?
Tôi thấy câu truyện về vầng trăng của thiền sư Ryokan cũng giúp làm sáng tỏ thêm tấm lòng của vị tu sĩ trong câu truyện trên.
Làm
sao Ryokan có thể tặng cho tên trộm được vầng trăng sáng ấy bạn nhỉ?
Cũng như vị tu sĩ kia, ví
như ông có muốn trao cho anh nhà nghèo tấm lòng của mình đi chăng nữa,
như anh mong muốn, có chắc gì anh ta sẽ tiếp nhận được chăng? Người cho
không thể cho mà người nhận cũng chắc gì sẽ nhận được.
Tôi thường nghe nói rằng, chúng ta chỉ có thể trao tặng những gì mình
thật sự có mà thôi. Ví dụ, ta chỉ có thể tặng cho người khác niềm vui
nếu như ta có sự an vui, ta
chỉ có thể giúp cho người khác không sợ hãi nếu như trong ta có được
một sự vô úy. Đó là một điều rất thật. Nhưng bạn biết không, nếu nhìn
sâu sắc hơn thì ta cũng sẽ thấy rằng, thật ra chúng ta không có gì để
ban cho hay tiếp nhận, mà chỉ làm điều kiện giúp
nhau tiếp xúc lại một thực tánh trong sáng đang sẵn có trong mỗi người
mà thôi.
Như một bà mẹ ôm đứa con đang khóc của mình vào
lòng và dỗ cho nó. Khi đứa bé nín khóc và ngủ yên, bà mẹ cũng cảm thấy
một niềm an vui và hạnh phúc. Ai là người cho và ai là kẻ nhận bạn hả?
Có mặt ở mọi nơi
Trời
vùng tôi ở tháng này đã vào thu, khi buổi sáng trời trở lạnh và ngày
ngắn đi, khi bình minh đến chậm và chiều buông cũng vội vàng hơn. Không
gian trời Thu thật đẹp. Rừng
cây một màu xanh mấy tuần trước giờ đã chuyển thành một bức tranh Monet muôn
sắc màu sặc sỡ. Con đường tôi đi có muôn chiếc lá đủ màu, và mỗi khi có
gió lộng không trung tràn ngập những màu sắc cam, vàng, đỏ, tím tung
bay. Những lúc đứng trước một cảnh
đẹp tuyệt mỹ của đất trời, tôi ước gì cũng có một ai khác đang ở đây để
được cùng chia sẻ. Nhưng tôi hiểu rằng vẽ đẹp và sự chân thiện có mặt ở
mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh, chứ đâu riêng gì ở nơi này trên con đường
nhỏ mùa thu vào một buổi chiều lộng gió...
Như vầng trăng sáng kia muôn đời là của chung, chứ đâu là của riêng ai
để ta mơ ước hay ban tặng cho nhau? Nhưng bạn biết không, tôi biết chắc
được một điều, chúng ta bao giờ cũng có thể là điều kiện để nhắc nhở và
mang lại hạnh phúc ấy cho nhau...
|
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 02/Jul/2013 lúc 11:58pm | |||||||||||||||||||||||||||
Ra đời hai tay trắng. ***
(internet) |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 03/Jul/2013 lúc 6:20am | |||||||||||||||||||||||||||
Chân lý không thể bị bó hẹp trong tôn giáo Một
tín hữu đạo đức tự cho rằng mình không còn phải tìm kiếm chân lý ở nơi
đâu khác nữa, vì đã gặp thấy đầy đủ trong tín ngưỡng của mình. Để mở mắt
cho người ấy, Linh Sư kể: -
Có một sinh viên khoa toán nhưng không bao giờ trở thành nhà toán học
được, vì anh ta tin rằng bài toán nào cũng đã có lời giải và đáp số ở
ngay cuối bài. Mỉa mai thay, đó lại là sự thật, và vì thế anh ta chẳng
tha thiết tìm hiểu làm gì cho mệt óc. Lợi ích của tu đức Một bợm nhậu say bét đến hỏi Linh Sư: - Thưa thầy, đối với một
kẻ nghiện ngập như con thì tu đức có lợi ích gì ? Linh Sư đáp: - Sẽ mang lại cho con sự say sưa không cần đến men rượu. Hành động đạt ngộ Một đệ tử hỏi: - Thưa thầy, con phải làm gì để đạt đến tri giác ? Linh Sư đáp: - Không làm gì hết. - Thưa thầy, vì sao lại thế ? - Vì đạt tới tri giác không liên hệ đến việc làm gì cụ thể. Đôi khi tri giác xảy đến bất chợt mà chẳng phải cố gắng gì. - Như thế xem ra là khó khăn ? - Ngược lại là khác. - Vậy nó thế nào ? - Thầy đã nói là không làm gì hết. - Thưa thầy, vậy phải làm sao để có thể buông bỏ hoàn toàn. - Con nghĩ phải làm gì để ngủ và thức dậy ? Tri giác và thực hữu Tri giác hiện hữu trong thực tại. Nói cách khác, tri giác và thực hữu
phải đi đôi với nhau. Một đệ tử hỏi: - Thưa thầy, con có thể đạt tới tri giác ở đâu ? Linh Sư đáp: - Chính ở nơi đây. - Thưa thầy, điều đó xảy tới lúc nào ? - Chính lúc thầy và con đang nói chuyện đây. - Thưa thầy, vậy tại sao con không chứng nghiệm được ? - Bởi vì con không nhìn xem. - Thưa thầy, con phải nhìn một cách đặc biệt gì không
? - Không, con chỉ cần nhìn một cách bình thường mà thôi. - Nhưng thưa thầy, con luôn luôn nhìn như thế. - Không đúng. - Không đúng như thế nào, thưa thầy ? - Muốn nhìn, con phải hiện diện trong thực tại. Nhưng con, con luôn ở nơi khác. Biết đọc quyển sách đời mình Linh Sư khuyến khích các môn đệ trau dồi tri thức và tìm kiếm sự minh triết. Ngài nói: - Người ta làm giàu trí tuệ bằng cách đọc sách và lắng nghe những người khôn ngoan. Đệ tử hỏi : - Thưa thầy, còn về sự minh triết ? Linh Sư đáp: - Về sự minh triết thì người ta thủ đắc bằng cách tự đọc quyển sách của chính bản thân mình. Suy nghĩ một lát, ngài nói thêm: - Nhưng đó không phải là việc dễ dàng, bởi vì cuốn sách đó luôn đổi mới trong từng giây phút. Khôn ngoan thì hơn là trường thọ Có một dụ ngôn kể rằng: Ngày
kia Thượng Đế sai thiên sứ đem đến Linh Sư một sứ điệp: " Con hãy cầu
xin sự trường thọ và con sẽ được nhận lời, cho dẫu là một trăm triệu
năm. Vậy con muốn sống bao nhiêu năm ? ". Linh Sư đáp lại không suy nghĩ:| - Dạ, tám mươi năm. Các đệ tử nghe vậy buồn bã nói: - Thưa thầy, nếu thầy sống đến một triệu năm thì sự minh triết của thầy sẽ ích lợi biết bao cho các thế hệ con người. Linh Sư đáp: - Nếu thầy sống quá lâu, người ta sẽ quan tâm tới việc kéo dài tuổi thọ hơn là sự trau dồi minh triết. Khởi đầu của Thần hiệp Gặp Linh Sư đang vui vẻ, các đệ tử muốn tìm hiểu tri giác đem lại cho người ta điều gì, họ hỏi: - Thưa thầy, thầy đã
đạt tới sự nhiệm hiệp với Thiên Chúa chưa ? Linh Sư đáp: - Chưa. - Nhưng thầy đã trở thành một vị thánh ?| - Chưa luôn. - Thưa thầy, vậy thầy đã đạt đến bậc nào ? - Một người thức giác. LM Anthony de Mello
-- |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 08/Jul/2013 lúc 7:20am | |||||||||||||||||||||||||||
12/05/2013 06:52 (GMT+7) Hương sen nơi chốn ao tù
GN - Buổi sáng sớm đầu xuân, tôi theo Scott đi thăm chi hội Phật tử tại nhà tù tiểu bang (Prison Sangha). Từ xa lộ cao tốc hiện đại, lấy lối rẽ vào con đường nhỏ xuyên qua cánh rừng thông cao dày, một nhà tù khổng lồ giữa cánh đồng mênh mông trống vắng sừng sững hiện ra. Khu nhà tù giữa mênh mông rừng núi Tôi thỉnh thoảng đi ngang xa lộ này, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng phía sau cánh rừng xinh đẹp ấy có một nhà tù hàng hàng lớp lớp dây kẽm gai, những tháp canh có nhân viên an ninh mặt lạnh luôn cầm súng, nhiều dàn đèn cao áp và không biết bao nhiêu máy ghi hình (video camera). Chỉ nhìn chút ấy thôi đã thấy lạnh xương sống, dù đây chỉ là nhà giam loại trung chứ không phải loại an ninh cao dành cho tội phạm nghiêm trọng. Ấy thế mà hơn mười năm qua, hầu như cuối tuần Scott đều lên lịch đi thăm với mục đích duy nhất hướng dẫn thiền, chia sẻ lời Phật dạy cho tù nhân. Có trại tù nằm ngoài đảo xa, có cái nằm giữa sa mạc hoang vu, có cái giữa núi cao rừng sâu. Dù phải lái xe ba, bốn trăm cây số, anh vẫn đi và nhờ những nỗ lực không mệt mỏi ấy, anh đã thành lập được chi hội Phật tử tại hầu hết trại giam. Scott lái xe vô bãi đậu trước cổng nhà tù, tôi phụ anh khiêng mấy thùng sách cho vào xe đẩy. Sau phần thủ tục rà xét kỹ lưỡng hơn đi máy bay, chúng tôi được nhân viên an ninh có đầy đủ súng ống, tháp tùng qua nhiều lớp cửa thép dày đóng mở bằng mã số. Scott đã quen không khí sắt thép, cấu trúc lạnh lùng nên không chút bối rối, chẳng những thế, anh rất hớn hở như đứa bé sắp được mẹ cho quà. Còn tôi lần đầu đi vào chốn thế này, tâm bất an căng thẳng chi lạ. Người đàn ông mặc trang phục dân sự chờ chúng tôi trước cửa căn phòng. Ông ta cười tươi, bắt tay như thân quen Scott đã lâu. Nụ cười lần đầu tiên tôi gặp xóa đi phần nào cảm giác rờn rợn. Sau vài câu xã giao, ông bấm mã số mở cửa phòng: - Họ đang đợi bạn bên trong. Khoảng 40 tù nhân thuộc nhiều lứa tuổi và màu da khác nhau đang ngồi trên bồ đoàn đồng đứng dậy, mỉm cười, chắp tay: - Namo Sakyamuni Buddha (Nam-mô Thích Ca Mâu Ni Phật). Tù nhân tham gia trong chương trình thực tập tọa thiền
Lần đầu tiên nhìn Phật tử trong áo
quần tù, tôi ngỡ ngàng giây lát rồi chợt nhớ có nhiệm vụ thiết lập bàn thờ Phật
cho buổi thiền tập. Scott bắt đầu nghi thức niệm Phật, xướng kinh Anh ngữ. Tù nhân đã thuộc lời kinh, đồng tụng rất nhịp nhàng. Từng chữ được ngân rất trầm, rất mạnh như chuyển đạt nỗi khát khao hướng thiện cháy bỏng! Sóng Phật âm xoay vần chuyển động. Năng lượng giác ngộ phút chốc sưởi ấm căn phòng thô cứng lạnh lẽo. Tôi thấy mình ngụp lặn trong biển từ lai láng cùng đồng loại có Phật tánh trong lòng. Sau thời kinh, Scott hướng dẫn thiền tọa rồi đến thiền hành trước khi bắt đầu phần chia sẻ lời Phật dạy. Trong bốn bức tường bít bùng, những bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, thong dong tự tại như mây trôi đỉnh núi. Hạnh phúc và đau khổ được hiện rõ nơi đây. Những tù nhân này, thay vì ngồi thả hồn buồn chán, bực bội trong năm tháng tù tội, đã chọn con đường tỉnh thức để đem lại an lạc, khai mở trí tuệ cho chính mình. Trong phần pháp thoại, Scott nói về chánh nghiệp và chánh mạng (right action: làm đúng; right livelihood: sống đúng) là 2 trong 8 con đường Phật chỉ dạy (Bát chánh đạo). Scott trình bày đơn giản dễ hiểu, đưa những ví dụ đời thường để người nghe có thể cảm nhận được. Đến phần chia sẻ quá trình tu tập, hành giả tự nguyện đưa tay để được phát biểu. Đây là phần tôi mong đợi, vì chính trong môi trường không còn gì cám dỗ, người tu thật sự hành trì để thực chứng. Robert - 23 tuổi: “Tôi thật sự thay đổi rất nhiều từ khi vào trại giam. Trước đây tôi rất dễ kích động đánh lộn, nhưng từ ngày tôi thực tập thiền, tôi rất an lạc. Bây giờ rất khó kích động hoặc làm tôi nổi giận. Thiền và lời Phật dạy đã thay đổi tôi hoàn toàn”. James - 41 tuổi: “Trước đây tôi lúc nào cũng giận dữ và sẵn sàng đánh người. Nhưng tôi quyết định khi ra tù tôi không muốn như thế. Tôi thử tập thiền để đối trị giận dữ và quả thật đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã học cách quán chiếu khi sân hận nổi lên và từ từ kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi ước mong có nhiều bạn tù tham gia vào chi hội hơn nữa, vì Phật giáo đã đem lại lợi ích cho tôi”. Lidarius - 24 tuổi: “Chúng tôi gây ra tội ác thường do hoàn cảnh sống khắc nghiệt, không được giáo dục, hoặc không kiềm chế được tham lam, sân hận. Bây giờ tôi đã biết cách mỗi ngày dành thì giờ để thiền theo dõi hơi thở của mình, bỏ qua mọi chuyện. Chính bỏ qua mọi chuyện lại tạo những điều lành đến với tôi”. Sisi - 34 tuổi: “Mấy người bạn tù hỏi tôi làm cái gì thế? Tôi bảo rằng tôi muốn dành thời gian cho riêng tôi. Mà thật sự là như thế! Tôi dành thì giờ cho nội tâm của tôi! Và trong nội tâm của mọi người đều có chất thiện. Chẳng qua có người chọn con đường sai vì quên đi nội tâm. Dành thời gian để biết về nội tâm chính tôi thật sự làm tôi cảm thấy rất an lành”. ... Tiếng chuông nhà tù báo hiệu buổi tu học 2 tiếng sắp chấm dứt, trước khi tặng kinh sách, Scott mời tôi có đôi lời. Tôi ráng giấu cảm xúc, nói thật chậm: - Trước hết, xin được bày tỏ lòng
ngưỡng mộ đến các bạn đã lập nên Chi hội Phật tử tại môi trường không tưởng
này. Trong truyền thống Phật giáo, hoa sen luôn được dùng làm biểu tượng. Có lẽ
các bạn chưa từng thấy hoa sen vì chúng ta sống ở miền lạnh. Đây là loài sống
trong ao bùn hôi hám mà hầu như không có loài cây nào sống, thế nhưng loài sen
đã nỗ lực vươn lên, vượt qua khỏi lớp bùn ấy để tạo ra những đóa hoa đẹp tinh
khiết. Hôm nay tôi thật sự quá xúc động, các bạn đã làm tôi rơi nước mắt khi
lần đầu tiên đến nơi không ai muốn đến, tận mắt nhìn những nhành sen vươn lên
mãnh liệt, cho ra những bông hoa vô cùng thánh thiện. Xin gởi lòng biết ơn các
bạn đã cho tôi nghiệm chứng hình ảnh cao quý ngày hôm nay mà rất khó thấy ở đời
thường. Các bạn là tấm gương cho tôi noi theo học hạnh tinh tấn. Kính chúc các
bạn luôn được nhiều an lạc và thành công trên con đường học lời Phật dạy... Và cùng nhau pháp đàm, chia sẻ Tiếng chuông thứ hai báo hết giờ,
chúng tôi chắp tay búp sen chào giã từ, hẹn tháng sau gặp lại. Cảm giác bất an
khi tôi đến đây đã không còn. Không khí lạnh lùng sắt thép, kẽm gai súng ống
vẫn hiện diện nhưng hương sen đã sưởi ấm trái tim. Bây giờ tôi hiểu vì sao
Scott hàng tuần hăng hái có những chuyến đi như thế và lúc nào cũng rạng rỡ
hạnh phúc. Được giúp người hướng thiện là một hạnh phúc. Chợt thương mến vô
cùng Bậc giác ngộ vĩ đại Thích Ca, sau khi thành đạo, Ngài cũng đi suốt mấy
mươi năm trời không ngưng nghỉ cho đến khi nhập Niết-bàn. Ngài đi khắp nơi giúp
người thoát khổ, dù nơi ấy có hiểm nguy, gian nan, nghèo đói. Ngài là bậc hạnh
phúc an lạc nhất thế gian chính vì những điều ấy. Xin nguyện cầu cho tôi cùng tất cả chúng sanh đủ năng lực, trí tuệ và tình thương để được đi như Đức Phật, dù chỉ đi được những bước đi rất nhỏ bé. Huyền Lam http://giacngo.vn/vanhoa/phatgiao/2013/05/12/124241/ |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 09/Jul/2013 lúc 7:36pm | |||||||||||||||||||||||||||
Thứ hai, 8/7/2013 10:54 GMT+7
Nổ liên tiếp ở nơi đức Phật giác ngộNhững kẻ khủng bố tấn công đền thờ Bodh Gaya, thánh địa linh thiêng nhất của đạo Phật ở miền đông Ấn Độ, nơi có cây bồ đề mà đức Thích Ca Mâu Ni thiền và giác ngộ.
Hai nhà sư bị thương nhưng may mắn là cây bồ đề không hề hấn gì. Chính phủ Ấn Độ gọi việc cài 9 quả bom ở khu đền thờ Bodh Gaya là hành động "tấn công khủng bố". Khu đền thờ Bodh Gaya (Bồ Đề Đạo Tràng) nằm ở bang Bihar, là điểm đến hành hương của hàng triệu Phật tử và khách du lịch từ khắp thế giới. Chưa tổ chức nào đứng ra nhận trách nhiệm cho vụ tấn công, nhưng cảnh sát cho biết trước đó họ đã cảnh báo các quan chức rằng các chiến binh Hồi giáo có thể nhắm vào những địa danh quan trọng như Bodh Gaya để trả thù cho các hành động chống đạo Hồi ở nước láng giềng Myanmar. "4 vụ nổ xảy ra trong khu vực đền thờ. 3 vụ xảy ra ở gần tu viện Karmapa, trong đó một vụ nổ ở gần tượng Phật và gần một ở bến xe buýt bên ngoài", Bộ trưởng Nội vụ Sushil Kumar Shinde nói với các phóng viên. Hai quả bom khác được tìm thấy và tháo ngòi bên trong khuôn viên đền, một quả được đặt gần bức tượng Phật cao 24 m. Hai nhà sư bị thương, một người 50 tuổi, đến từ Tây Tạng, và một nhà sư 30 tuổi, đến từ Myanmar, được đưa đi bệnh viện. Lực lượng an ninh đã được tăng cường tới khu đền thờ sau vụ việc. Gomarankadawala Hemarathana, nhà sư 28 tuổi người Sri Lanka, nhân chứng tại hiện trường, cho biết một trong số các quả bom được đặt dưới chân bức tượng. "Thật là kỳ diệu khi bức tượng đức Phật không bị hư hại gì. Quả bom được đặt ở chân bức tượng nhưng không phát nổ", ông nói. Ngoài các đền thờ, khu phức hợp còn có hàng chục tu viện là nơi ở cho các nhà sư trên khắp thế giới. Một vài cửa sổ bị vỡ, một số cửa gỗ ở những đền thờ nhỏ bị phá hủy và có một vài mảnh vỡ trong một tòa nhà khác. Khu đề Bồ Đề Đạo Tràng có cây bồ đề được tin rằng là nơi đức Thích Ca Mâu Ni đã giác ngộ đạo Phật vào năm 531 trước Công nguyên. Cây không bị ảnh hưởng trong vụ tấn công. "Cây bồ đề linh thiêng hoàn toàn an toàn và không bị hư hại", Abhayanand, cảnh sát trưởng Bihar nói với AFP. Thủ tướng Ấn Độ Manmohan Singh lên án các vụ nổ ở khu vực đền thờ được UNESCO công nhận là di sản thế giới và nói rằng "những cuộc tấn công vào các địa điểm tôn giáo sẽ không bao giờ được tha thứ". Thứ trưởng Nội vụ Ấn Độ R.P.N. Singh phát biểu rằng "đây rõ ràng là vụ tấn công khủng bố" và cơ quan điều tra vẫn đang tiếp tục tìm hiểu về vụ việc. Các cuộc tấn công chống lại đạo Phật là khá hiếm ở Ấn Độ, tuy nhiên lo ngại ngày càng lan rộng sau những xung đột giữa người theo đạo Phật và đạo Hồi ở Myanmar, Sri Lanka và Bangladesh leo thang thời gian qua. Khu đền thờ Bodh Gaya nằm cách thủ phủ Patna của bang Bihar 110 km về phía nam, là một trong những đền thờ cổ xưa nhất của Ấn Độ. Theo UNESCO, đền thờ đầu tiên trong khuôn viên được xây dựng từ thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên và những đền thờ khác được xây vào thế kỷ thứ 5, thứ 6 sau Công nguyên. Sau khi thiền định dưới gốc cây bồ đề ở đây, đức Phật được cho là đã dành phần đời còn lại của mình để giảng đạo cho đến khi qua đời ở tuổi 80. Vũ Hà http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/no-lien-tiep-o-noi-duc-phat-giac-ngo-2844737.html |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 09/Jul/2013 lúc 9:59pm | |||||||||||||||||||||||||||
(Chu Dung Cơ)
Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái. Qua một ngày mất một ngày Qua một ngày vui một ngày Vui một ngày lãi một ngày Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng. Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó. “Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú”. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với “ông sư khổ hạnh”, hãy làm “con chim bay lượn”. Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc,cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già. Tiền bạc rồi sẽ là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình. Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn. Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi. Con tiêu tiền cha mẹ thoải mại; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ. Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ. Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp. Chờ báo đáp là tự làm khổ mình. Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi. Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy. Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn. Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc). Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui. Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui. Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao. Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình. Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong. Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già. Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên “vừa phải”. Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống….) Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh) Người khôn phòng bệnh , chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống. Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh…. Tất cả đều là muộn.
Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết. Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh. “Hoàn toàn khỏe mạnh”, đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu. Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh. Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc. Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào. Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt. Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn Chu Dung CơChỉnh sửa lại bởi mykieu - 09/Jul/2013 lúc 10:04pm |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
mykieu
Senior Member Tham gia ngày: 10/Jun/2009 Thành viên: OffLine Số bài: 3471 |
Gởi ngày: 23/Jul/2013 lúc 9:59pm | |||||||||||||||||||||||||||
THIỀN NGÔN
Vu That Chỉnh sửa lại bởi mykieu - 23/Jul/2013 lúc 10:01pm |
||||||||||||||||||||||||||||
mk
|
||||||||||||||||||||||||||||
IP Logged | ||||||||||||||||||||||||||||
Trang of 9 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |