![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 121 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Sai Gòn Xưa. Những Chiếc Xe Mì Của Qúa Khứ_______________________________________ ![]() ![]() NHỮNG CHIẾC XE MÌ CỦA QUÁ KHỨ Sài gòn từ khi hình thành là nơi đất lành chim đậu, là nơi giao thoa các nền văn hoá khác nhau. Đó không chỉ là nơi hội tụ của người Việt từ ba miền Nam, Trung, Bắc mà còn là nơi đón nhận nhiều phong tục, lối sống của nhiều dân tộc khác nhau trên thề giới nữa. Đặc biệt là văn hoá ẩm thực. Ở Sài Gòn ta có thể thưởng thức món gan ngỗng béo ngậy của Pháp, món lẩu chua cay của Thái, mắm bò hóc và chè Kampuchia, món sushi của Nhật, món piza của Ý, món cari của Ấn, món nướng của Hàn, món soup rau của Địa Trung Hải, món cháo ếch của Singapore, món Dim sum Hồng Kông...và đặc biệt không thể không nhắc đến những món ăn của người Hoa Chợ Lớn. Ẩm thực của người Hoa thì vô cùng phong phú, kể ra cũng vài trang giấy. Ở đây, trong phạm vi những dòng ngắn ngủi đầu xuân, tôi chỉ nói tới món hủ tíu và mì của họ. Những món ăn luôn hấp dẫn tôi từ trước đến nay. Nhắc tới món ăn này trước hết phải kể đến chiếc xe mì. Đó là những chiếc xe thường xuất hiện vào lúc xẩm tối, bên vỉa hè, nơi góc chợ, chỗ có đông người qua lại. Đó là những chiếc xe chuyên dụng, chỉ dùng để bán hủ tíu, mì. Trên chiếc xe này được trang bị đầy đủ như một quán ăn, có bếp đốt bằng than củi, có chỗ xài bình ga, lửa xanh lét phì phì, có nồi nước lèo hai ngăn to bự chảng, một bên để trụng hủ tíu, mì, ngăn còn lại chứa nước lèo sôi sùng sục. Nước lèo thường được hầm với xương, củ cải trắng, mực, tôm khô, có nơi còn có cả sá sùng. Bên trên có tủ kiếng chia ngăn để thịt, rau hành. Đặc biệt luôn luôn bên cạnh thùng nước lèo có mặt một cái vịm bằng gốm, trong chứa mỡ nước và những miếng mỡ heo thái hạt lựu đã được thắng vàng. Tôi có mấy người bạn làm nghề này bảo rằng thứ làm cho tô mì ngon hay dở đều nằm trong cái vịm thắng mỡ này. Theo họ thì cái này không chỉ chứa mỡ mà còn được gia cố thêm bột nêm, bột ngọt và bí quyết riêng của mỗi xe mì. Trụng xong mì hay sợi hủ tíu, bỏ vào tô, cho thịt, xá xíu, hành, rau, lúc đó múc một muỗng mỡ vào rồi mới chế nước lèo lên. Không có cái muỗng mỡ này, tô mì ăn lạt nhách. Hơn nữa, nồi nước lèo nếu nêm nếm gia vị nhiều quá sẽ mau thiu, không thể để lâu được. Còn cái vịm mỡ gia vị đó thì để bao lâu cũng chẳng hư. Âu đó cũng là kinh nghiệm gia truyền. Ba mặt của xe mì thường có ba tấm thiếc, nhôm hoặc inox hay ván gỗ, mở ra, cài hai cái móc, để thêm mấy cái ghế xếp nữa thành bàn. Trên đó để chai giấm, chai nước tương, hủ ớt dầm giấm và lon guigoz đựng muỗng đũa. Ông bà nào dân Việt thuần tuý đi ăn mì Tàu mà muốn kiếm nước mắm sẽ không bao giờ tìm thấy ở đây. Nếu quán đông khách, người ta kê thêm mấy cái bàn, vài cái ghế đẩu và quán hoạt động đến khuya. Nhắc xe mì mà không nói đến những tranh kiếng đủ màu trang trí trên xe là một thiếu sót lớn. Đó là những tấm tranh vẽ những điển tích của văn hóa dân gian Trung Hoa. Đó là những cảnh minh họa truyện Tam Quốc như nhân vật Quan Công mặt đỏ râu dài cỡi ngựa đỏ, Trương Phi râu rậm, mắt lồi dữ tợn, Triệu Tử Long múa đao, đó là cảnh Bát tiên phó hội, Bát tiên quá hải, Tôn ngộ không, Thất hiền, rồng phụng tương giao, cảnh sơn thuỷ..... Tất cả đều tô màu sặc sỡ, với một kỹ thuật đặc biệt và nét vẽ điêu luyện tuy chỉ do những người thợ mỹ nghệ làm ra. Đến nay, nghề này đã bị thu hẹp lại, các nghệ nhân xưa đã già hay đã qua đời, nghề lại ít người theo nên tranh kiếng ngày nay thiếu mất cái hồn, cái uy nghi, vũ dũng trong nét bút của thời xưa. Hồi đó, mỗi lần đi ăn mì, tôi say sưa ngồi ngắm những tranh vẽ đó, về nhà học vẽ theo đầy cả vở, bị ba tôi phạt hoài. Ngày nay, những xe mì với tranh kiếng vắng bóng dần trên các vỉa hè, đôi khi lại tìm thấy trong các nhà hàng, người ta để như là một biểu tượng. Chiếc xe mì tranh kiếng nằm nơi góc chợ, bên lề đường có vẻ hay hơn, đắc địa hơn, có sinh khí hơn nhiều. Ngoài những xe mì cố định, còn có xe mì lưu động. Đó là những chiếc xe nhỏ hơn, trang bị gọn hơn, ít khi có tranh kiếng, nếu có cũng vẽ đơn giản, sơ sài hơn. Ông chủ xe thường là tuổi trung niên, mặc cái áo thun ba lỗ, vai vắt khăn. Bên cạnh thường có những đứa bé cầm hai thanh tre đã lên nước nâu bóng gõ theo nhịp điệu muôn đời không đổi sực ..tắc, sực...tắc. Tiếng gõ vang một góc đường, một con hẻm giữa đêm gợi cho ta thèm muốn một bát mì nghi ngút giữa đêm, giúp cho người đi chơi khuya về có bát mì ngon, giúp kẻ lỡ đường với số tiền ít ỏi qua cơn đói. Bởi những xe mì lưu động này bán giá rất bình dân, tuy vậy cũng có những xe mì lưu động rất ngon không khác gì những xe, những quán cố định. Nhiều người đi xa có lúc nhớ về quê nhà lại nhớ tiếng sực tắc đêm khuya. Có những người đã già, nhớ lại thời bé dại, cũng có lúc lại nhớ tiếng gõ đều đều của hai thanh tre của chiếc xe mì đi qua ngõ quá khứ. Tô mì hay hủ tíu thường được ăn cùng với xá xíu, những miếng thịt heo nạc màu đỏ xắt mỏng ăn thơm thơm mùi ngũ vị hương, ngòn ngọt của mật ong phết lên lúc quay lúc nướng. Cũng có mì hủ tíu ăn với cật, gan heo và con tôm hồng hào hấp dẫn. Còn có mì hoành thánh, sủi cảo chấm tương ớt hoặc nước tương. Bỏ vào miệng cảm được cái mềm mại của bột, cái dai dai béo béo đậm đà của thịt, cái ngọt lừ của nước lèo, tất cả hoà thành một hương vị đặc biệt khó quên. Người Hoa Chợ Lớn có người Tiều, người Quảng, người Hẹ, Phúc Kiến, người Hải Nam...Người vùng nào cũng có người làm nghề bán hủ tíu mì. Nhưng riêng tô hủ tíu mì của người Quảng thường có miếng bánh tráng mỏng nho nhỏ chiên vàng ươm, trên có một vài con tôm nhỏ để nguyên chân cắng, râu càng. Cắn miếng bánh dòn rụm, húp thêm niếng nước lèo, đưa thêm vài sợi mì, ngon! Sau này còn có Hủ tíu sa tế, gồm bò hoặc nai ăn với một loại sauce cay cay trộn đậu phụng giã nát. Hình như những quán bán loại này đa phần là người Triều Châu, không biết đúng không bởi món này cũng không phổ biến lắm? Tô mì ngon ngoài nước lèo ngọt, đậm đà, thịt chế biến giỏi còn có yếu tố quan trọng là sợi mì phải dai, ăn đến muỗng cuối cùng, mì vẫn không nhão nát. Mì được làm từ bột mì, thêm màu vàng óng của nghệ hoặc phầm màu và nghe đâu phải có tro tàu sợi mì mới dai ngon. Có loại sợi mì nhỏ như sợi bún, cũng có loại to dẹp, ngon dở tuỳ khẩu vị mỗi người mà lựa chọn. Khi trụng mì cũng là một kỹ thuật. Có nơi trụng bằng nước sôi, xong lại qua một lượt nước lạnh, rồi trụng sơ lại nước nóng lượt nữa mới cho vào tô. Trụng như thế sợi mì sẽ dai lâu mà không nát. Mì được khoanh từng vắt nhỏ dáng tròn tròn như hột vịt. Có người muốn ăn no, thường kêu ba hoặc bốn vắt một tô. Nhìn tô mì đầy nhóc thấy ớn. Cũng có đôi chỗ bán mì tươi, kéo mì tại chỗ thành những sợi dài, kiểu mì này cũng ít nơi bán vì rất mất thì giờ chở đợi. Sợi hủ tíu làm bằng bột gạo, sợi hủ tíu ngon là sợi hủ tíu không bị nhão khi ăn, nuốt vào miệng nghe trơn tuột và cũng cần kỹ thuật khi trụng. Cũng có nhiều xe mì bán thêm món há cảo, bột được bọc với con tôm, đem hấp chín, khi ăn chấm với tương ớt và xì dầu. Có người thích ăn chung một tô có mì lẫn hủ tíu, cũng là một cái thú vì ăn được hai thứ trong một tô. Thế nhưng có nhiều xe mì không chịu làm thế, hủ tíu là hủ tíu, mì là mì, không thế có thứ hỗn hợp như thế. Đi năm châu bốn bể, kể cả một thời gian khá dài ở bên Trung quốc, tôi vẫn không thấy đâu ngon bằng tô hủ tíu mì ở Việt Nam, đặc biệt là tô mì ở Chợ Lớn. Họ cũng gọi là mì nhưng thiếu cái hương vị mình đã dùng qua, cái cảm giác mà mình đã hưởng thụ. Ngay khi ra Hà Nội, hay về Đà Nẵng, vẫn thấy tô mì không giống tô mì Chợ Lớn. Bởi tô mì của quá khứ là tô mì quen thuộc, đã theo ta suốt một quãng đường dài của cuộc đời. Bây giờ ở Sài Gòn, Chợ Lớn rong chơi, cũng chẳng khó khăn gì để kiếm một bát mì ngon, nhưng ăn trong quán, trong nhà hàng máy lạnh lại không có được cảm giác thú vị của ngọn gió đêm hiu hiu, ngọn đèn đường hắt hiu và phố xá có người qua, ăn trong âm thanh rộn rã của cuộc sống. Tìm tô mì dễ dàng nhưng không còn thấy những chiếc xe mì lưu động, thay vào đó là những xe mì gõ mới không như cũ, tiếng sực tắc cũng chẳng còn âm thanh cũ, chất lượng, hương vị cũng đổi thay và tiếc nhất là những xe mì vỉa hè có những bức tranh kiếng. Giờ vẫn còn rải rác đâu đó để kiếm tìm, nhưng chắc chắn mốt mai, nó chỉ còn trong kỷ niệm. Ai cũng có một món ngon của quá khứ, và chằc hẳn món đó là món ngon nhất trong tâm tưởng của riêng mình. DODUYNGOC |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Trưa SaigonNắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát. Bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông… Giờ thì chẳng còn ai mặc áo lụa đi giữa trưa Saigon cả. Có mà điên! Ai nấy đều trùm áo gió, mũ nón, khẩu trang, găng tay, găng chân kín mít từ đầu tới chân Tháng Tư, tháng Năm nóng nhất trong mười hai tháng. Lúc này đã đầu mùa mưa. Năm nay những trận mưa đến sớm một chút. Thế nhưng hôm nào mưa thì mát mẻ, hôm nào không mưa, thời tiết vẫn rất gay gắt. Trời oi nóng cộng thêm dịch Covid-19, học sinh cấp tốc thi học kỳ trong vòng hai ngày để nghỉ hè sớm. Trẻ không đi học, không đi nhà trẻ, không được đi ra ngoài chơi… bị bó giò ở nhà khiến bầu không khí càng bức bối thêm. Saigon nóng khủng khiếp, nhiệt độ từ 36 đến 39 độ C, nắng đến cháy da, vàng tóc. Người dân được khuyến cáo không nên ra ngoài đường từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều vì khoảng thời gian đó chỉ số tia cực tím ở mức cực đại!!! Không biết có phải vì ngày càng đông người hơn, cây cối lại ít đi nên ai cũng kêu thành phố nóng hơn xưa rất nhiều. Gần đến trưa, thời tiết càng oi bức, mới đi chút xíu ngoài đường hai má đã rát bỏng, cánh tay và cổ bị mặt trời nướng đỏ mà sau đó sẽ mau chóng chuyển sang đen!!! Vì thế đàn bà con gái cứ bước ra khỏi nhà là trùm kín bưng kín mít từ đầu đền chân như phụ nữ Hồi giáo, chỉ mỗi đôi mắt hé ra nhìn đời, e còn bí ẩn hơn phụ nữ Hồi giáo vì có khi thêm cặp kín râm thật to choán hết nửa khuôn mặt. Áo khoác chống nắng hai lớp, tay dài che kín cả bàn tay kèm mũ trùm đầu, cổ cao kéo fermeture lên tận cằm, thêm váy chống nắng dài tới gót chân. Tuy nhiên, kiểu này đơn điệu quá làm sao mọi người thấy mình… điệu đà chỗ nào! Thành thử ai nấy vẫn trang bị lỉnh kỉnh, tuy hơi lộn xộn một tí nhưng kiểu cọ màu sắc tha hồ như ý: đầu đội mũ sùm sụp, khẩu trang không nhằm mục đích chống ô nhiễm mà là che nắng nên rất dày, chỉ một lớp vải sợ ngăn không nổi sợi nắng xuyên thủng qua nên khẩu trang may tới ba lớp, còn như khẩu trang chống ô nhiễm thì tới sáu lớp thêm một lớp than ở giữa, lại thêm một tấm mica để đề phòng con vi trùng Corona không kể thêu thùa đủ màu đủ kiểu. Chân đi tất, còn găng thì kéo lên tuốt gần vai. Nếu găng ngắn thì bên ngoài thêm một chiếc sơmi tay dài đến lưng bàn tay. Hoặc khoác ngoài một chiếc áo jean dầy cui, áo khoác chống nắng bằng thun lạnh cho đúng thời trang, nóng mấy thì nóng, lẽ nào mình khác người ta được? Bởi vậy hoàn toàn sai lầm nếu tưởng thời trang của mùa nóng là nhiều kiểu quần áo mát mẻ được tung ra. Trời càng nóng bao nhiêu y phục càng “kín cổng cao tường” bấy nhiêu. Ao hai dây chỉ xuất hiện vào buổi tối khi nắng nhạt đã hoàn toàn tắt hẳn. Thật không cách nào biết được đằng sau các thứ phụ tùng đó là dung nhan mùa nào. Chỉ có thể nhìn vóc dáng để đoán xuân, hạ hay thu. Còn đông dĩ nhiên là không rồi vì ai đã tự xếp mình thuộc về mùa đông thì không cần võ trang đến tận răng như vậy. Chỉ rắc rối ở chỗ mỗi lần đến đâu lại mất thời gian gỡ từng món ra, trước khi lên xe tiếp tục khởi hành lại từng thứ một đủ lệ bộ tròng của người: Mũ vải có vành rộng dưới mũ bảo hộ, khẩu trang y tế bên trong khẩu trang kiểu mới nhất qua khỏi cổ, phủ xuống tận giữa lưng che kín mái tóc thề không một sợi dám thò ra, găng tay viền lông… chồn Bắc cực, có khi thêm một chiếc khăn voan mềm mại bởi vì dù cổ ngắn một ngấn hay cổ “kiêu” ba ngấn đều phải được bảo vệ ngang nhau. Mặc đi liền với ăn, buổi trưa đương nhiên chẳng thể chẳng đề cập đến bữa ngọ. Không thực sao vực được đạo nên tới cái giờ hoàng đạo đó đi đâu cũng toàn gặp cảnh ăn uống. Cơm bình dân lề đường ít hẳn vì bị tém gọn. Covid cấm tụ tập nên thức ăn thức uống chủ yếu bán mang đi. Giá một phần cơm trưa khoảng ba, bốn chục ngàn. Quán cơm xã hội từ thiện giá 2 ngàn với dòng người xếp hàng là sinh viên, người bán vé số…Thảo nào đa số sinh viên đều còm nhom thấp bé, lưng gù, vai so là vậy. Khi ra trường may mắn kiếm được việc làm tốt là nhào vô liền ăn uống nhậu nhẹt bù lại lúc thiếu thốn, thành thử lắm anh mới ngoài ba mươi đã vác cái bụng bia nặng nề, bệ vệ như ông Địa Mốt số chùa phát cơm chay hàng ngày. Một ít nhà “có điều kiện” thì nấu cơm “thực dưỡng” với gạo hữu cơ, thịt, cá, rau… “sạch” được gửi từ quê lên để sáng sáng cho vào gô cơm mang theo ăn trưa. Ngoại trừ các nhà máy, xí nghiệp còn giữ bếp ăn tập thể, hiện nay, các cơ quan văn phòng đã giải tán việc ăn tập thể này. Cơm trưa văn phòng trước ở trong quán ăn, nhà hàng, khách sạn… Buổi trưa tấp nập áo dài, quần tây, áo sơ mi, đồng phục… thì nay giảm nhiều từ khi có phong trào đặt thức ăn online. Chỉ có ít người chỗ làm việc kế cận quán ăn hay cần chỗ riêng tư bàn chuyện làm ăn mới vào quán… Còn thì đã có sẵn đội ngũ xe máy công nghệ giao thức ăn. Nào là áo màu xanh của Grab food, áo màu đỏ của Go Viet, màu xanh nước biển của Baemin… Sẵn sàng cơm hộp, mì xào hộp, bún bò Huế hộp, ly cà phê sữa đá, ly trà sữa,… từ vài chục đến trăm ngàn. Mặt đường bị nắng hun muốn mềm ra, đến tươm nhựa, nháng lửa. Hàng quán vỉa hè lui sát vào hàng hiên hoặc gom vào xúm xít dưới tán dù tròn xoe. Tuy vậy, chẳng hàng nào đóng của nghỉ trưa, các cửa tiệm vẫn mở cửa, kéo rộng mái hiên di động ra. Các ngôi chợ còn bán qua trưa vẫn y nguyên các thứ trái cây, rau củ bày trên mẹt tha hồ dang nắng dài dài dưới đất ngóng khách. Nóng nực quá nên khu vực là nơi thường xuyên xảy ra các đám to tiếng này cũng trở nên uể oải, im ắng. Chẳng ai đủ hào hứng gây sự trong tiết trời đổ lửa này. Đông nhất là các xe nước mía, nước sâm, phục linh, hàng dừa tươi, dừa tắc bán liền tay. Xe phục linh có đủ loại: sương sâm, sương sáo, sương sa, hột é, lười ươi. Mủ trôm, mủ gòn… xe nước sâm cũng chẳng kém: từ mía lau, rễ tranh đến nước đắng, hoa cúc, rong biển, củ sen… Thêm mấy món thức uống trà sữa, trà đào, rau má mix sầu riêng, đậu xanh, nước mía mix chanh dây, dâu tây… Dịch bệnh Corona-19 diễn biến phức tạp, hết chủng virus Tàu, virus Anh tới virus Ấn… nên từ ngày 8/5, thành phố Saigon cấm các hoạt động tập trung trên 30 người ở nơi công cộng. Đúng là ngoài đường có thưa hơn vì học sinh đã được nghỉ học hết, nhưng không hề vắng người qua lại. Có bà sồn sồn tướng tá hơi phì nhiêu nên canh đúng ngọ, nai nịt gọn gàng, khẩu trang kín miệng phì phò ra vườn Tao Đàn chạy marathon. Quả nhiên hiệu nghiệm, chỉ sau một tuần lễ tập luyện siêng năng đã tan ngay đến ba ký lô mỡ sa, mỡ phần, được mọi người nức nở khen trông thon thả, yêu kiều hẳn ra. Chí lớn lúc nào cũng gặp nhau nên hẳn nhiên phương pháp chạy bộ mười hai giờ củng có không ít người thực hành. Công viên buổi trưa vì thế lại đông vui đáo để, chứ không phải chỉ toàn các anh chị vô gia cư ngồi bỏ hai chân lên ghế thảnh thơi nặn mụn cho nhau giữa chốn ông đi qua bà đi lại. May ghê sẵn thời tiết thuận lợi chứ không thôi các vận động viên muốn xuống ký nhằm lúc trời không nực lắm còn phải trùm mũ, mặc áo mưa gài nút mà chạy ấy chứ. Trời bức bối quá đâu có ngủ được dù nằm lăn trên nền gạch vặn quạt hết cỡ. Thành thử nhân tiện, mấy bà trong xóm kêu thợ tới làm móng tay, móng chân. Quây quần họp chợ trên mấy bậc tam cấp, người ngâm chân, ngâm tay đợi tới phiên. Cùng lúc, các bà tám cho nhau biết giá vé rẻ lắm nên đi Đà Lạt bằng máy bay cho lẹ nhưng giờ thì các tour đóng băng rồi, chuyện vợ cũ của cầu thủ có con với trai trẻ kém 9 tuổi, giá vàng rục rịch lên vậy có nên mua vào hay không… Bữa trước còn vào tiệm m***age, spa máy lạnh mát mẻ có nhạc không lời êm dịu và nhân viên học qua trường lớp đàng hoàng, giá tối thiểu khoảng một trăm ngàn trở lên một xuất tùy địa điểm và tùy theo crème, dầu.. Xoa bằng dầu dừa hay dầu hạnh nhân… Vừa thư giãn gân cốt vừa thiu thiu ngủ mơ màng. Còn không thì làm mặt nạ, cũng trong tiệm m***age, da mặt phụ nữ xứ nóng xấu quá, dễ nám, nổi mụn nên cứ phải o bế, trùng tu hoài. Đánh một giấc ngon lành dậy là gương mặt được tân trang sáng sủa hẳn ra. Mặt nạ là một hỗn hợp gồm những thứ gì nhỉ? Lòng trắng trứng đánh với nước cốt chanh, yaourt quấy với lô hội và một viên vitamin, bơ nghiền với sữa tươi và trà xanh…, avocado chứ không phải butter đâu, là những hỗn hợp đơn giản; không thì Sheherazat mách công thức như sau: một nhúm bột trân châu, một nhúm bột mã não, một mẫu trầm nghiền nát, vài giọt xạ hương, mấy muỗng sữa lạc đà trộn kỹ, ướp với tinh dầu cá voi rồi chưng cất trên bếp gaz mười tiếng… và công thức làm mặt nạ của Dương Quý Phi: nhụy hoa hải đường, phù dung, thủy tiên… mỗi thứ mười gam trộn một viên ngọc trai tán nhuyễn, luyện với lệ chi xay sinh tố và sương đọng trên cánh mai mùa đông, đào mùa xuân, sen mùa hạ và cúc mùa thu mỗi loại mười một giọt, viên thành tễ, hạ thổ hai năm rồi đào lên… Bảo đảm trét các thứ đó lên mặt, da dẻ xinh đẹp mịn màng không hơn thì chí ít cũng xêm xêm các nàng ái phi ấy. Nói chung hễ nới nào có máy lạnh là có khách vào trú nắng: tiệm karaoke, siêu thị, quán cà phê, tiệm sách … chẳng hạn. Sách ra hằng hà sa số nhưng giá đắt quá, vì thế vào giờ vắng vẻ thường có người vào “coi cọp”. Đông nhất phải kể tới tiệm internet. Trưa vào giờ cao điểm nên các quán luôn hết sạch chỗ, ai nấy, thường là thanh niên ngồi chật cứng trong những căn phòng máy kê san sát, chăm chú dán mắt vào màn hình để chơi game và chat say sưa. Đó là chuyện mấy bữa trước thôi. Bão nổi lên rồi. Giờ thì các tiệm spa, tập gym, m***age… đều tạm đóng cửa chờ… bão tan. Nào là quán ăn ở phường mấy, quận mấy có F2 ghé ăn; hẻm nọ có F1 đến chơi nhà bạn; sở nọ có F3 từ tỉnh Thái Bình về… Nắng vẫn chang chang. Công nhân vệ sinh lợi dụng trưa vắng kiên nhẫn lia chổi quét đám lá vàng khô cong trên mặt đường. Những tủ kính bán hàng sợ phai màu hàng hóa phủ khăn tránh tia nắng trực tiếp chiếu vào gay gắt. Lớp học buổi sáng tan ra lúc mười một giờ ba mươi, và lớp chiều tập trung lúc mười hai giờ mười lăm nên cổng trường vào khoảng giữa hai thời điểm này đông nghẹt học sinh của cả hai lớp sáng chiều. Mặt trời trên cao càng toả sức nóng khô như chảo rang và chỉ những tà áo trắng bay dịu dàng trên các ngả đường đến trường mới làm nhẹ đi cảm giác nực nội giữa ngọ, mới khiến bỗng nhiên nắng Saigon anh đi mà chợt mát. Nhưng giờ thì khắp nơi vắng hoe với virus Corona lơ lửng đe dọa… SGCN |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Hung dữ: Người Việt thay đổi sau 75…Khi tôi trả lời một cách đầy kiêu hãnh rằng mình là người Việt Nam, chị im lặng, cúi đầu, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói: “Xin lỗi bạn, nhưng tôi phải nói thật lòng với bạn rằng: Người Việt của bạn là những người hung dữ”. Người Việt chúng ta là những người hung dữ. Đấy là tình cảnh một dịp gần đây, trong buổi giao lưu giữa những người nước ngoài hiện sống và làm việc tại thành phố Jakarta (Indonesia), tôi gặp một người phụ nữ Mỹ gốc châu Phi. Trò chuyện vui vẻ với nhau một lúc, chị hỏi tôi từ đâu đến. Câu nói của người phụ nữ làm tôi choáng váng. “Tại sao chị lại nghĩ vậy?” – Tôi vội hỏi và chị giải thích rằng vừa qua Việt Nam du lịch. Đến TP.HCM, khi đang say sưa với cảnh vật và con người, chị đứng bên đường chụp ảnh khu nhà thờ Đức Bà bằng chiếc điện thoại vừa mới mua thì bị kẻ cướp lao đến giật phắt điện thoại, rồi vút đi bằng xe máy. Vụ cướp giật không chỉ để lại cho chị những vết sẹo trên cơ thể (do bị kéo té ngã) mà còn cú sang chấn về tinh thần: Hiện nay, mỗi khi nhìn thấy hoặc nghe tiếng xe máy chị lại hoảng hốt. Khi tôi xin lỗi chị và nói rằng chính quyền TP.HCM đang làm các bước để cải thiện sự an toàn cho khách du lịch, người phụ nữ ấy lắc đầu và nói cái cần sửa nhất là bản tính tham lam, bon chen và hung hăng của người Việt. Chị cho biết, trong khoảng ba tuần ở Việt Nam, chị đã quan sát thấy cái bản tính ấy trong nhiều hoàn cảnh: Người ta không chịu xếp hàng mà sẵn sàng chen lấn, xô đẩy; người ta bóp kèn inh ỏi trên phố để cố nhanh hơn vài giây, vài phút. Khi va quẹt vào nhau trên phố, thay vì nhã nhặn giải quyết vụ việc, người ta sửng cồ, sẵn sàng lao vào nhau. Người ta sẵn sàng bắt chẹt khách du lịch chỉ vì lợi nhuận trước mắt: Khi trả giá để mua hàng, chị đã bị người bán nói những lời rất khó nghe, thậm chí còn xúc phạm đến nguồn gốc châu Phi của chị. Người phụ nữ thở dài nói rằng chị đã ở Indonesia 5 năm nhưng chưa bao giờ sa vào hoàn cảnh tương tự và so với những gì chị đã trực tiếp trải nghiệm, người Indonesia vô cùng hiền lành, tốt bụng, vui vẻ và tử tế. Người Việt có hung dữ không? Câu hỏi ấy đeo đẳng tôi suốt nhiều tháng trời để rồi khi về Việt Nam lần gần đây nhất, tôi đã có câu trả lời. Tại con hẻm nhỏ ở quận Gò Vấp, tôi chạy xe kế bên người mẹ vừa đón con đi học về. Giây phút hội ngộ của hai mẹ con sau một ngày làm việc và học tập vất vả đáng lẽ là những giây phút hạnh phúc, đầy ắp tiếng cười, nhưng không phải. Người mẹ vừa chạy xe vừa ra rả rủa xả con mình trong khi cô con gái nhỏ co rúm vì sợ hãi. Người mẹ chửi con vì điểm kiểm tra toán hôm đó không như bà mong đợi. Nhìn nét mặt đau khổ của cô con gái, tôi tự hỏi người phụ nữ đang dạy con những gì? Hay bà đang cố gắng gieo mầm mống của sự hung dữ vào tâm hồn trẻ nhỏ? Người Việt chúng ta là những người hung dữ., Khi chửi rủa con trẻ, phải chăng người mẹ đang gieo mầm tính xấu cho nó Tôi tự hỏi có phải vì điều kiện sống quá áp lực, vì hoàn cảnh kinh tế bức bối mà con người ta dễ dàng trút giận lên nhau? Trong những năm gần đây, tôi sống và làm việc ở hai thành phố lớn với môi trường khá tương tự TP.HCM. Đó là Manila (Philippines) và Jakarta (Indonesia). Đây là hai thành phố có tình trạng người thất nghiệp khá cao, an sinh xã hội thấp, nhiều người nghèo và đặc biệt với tình trạng ùn tắc giao thông dễ khiến người ta nổi nóng. Nhưng thật lạ, trong bốn năm sống ở Manila và một năm rưỡi sống ở Jakarta, tôi thấy trên đường phố, dù kẹt xe đến mấy, ít ai bóp còi. Văn hóa xếp hàng ở hai thành phố này cũng vượt trội hơn hẳn các thành phố của Việt Nam và đặc biệt là tại các cơ sở kinh doanh, tôi chưa từng gặp tình trạng bị chèo kéo, hăm dọa và bắt nạt như tôi từng gặp mỗi khi về nước. “Người Việt là những người hung dữ”, câu nói đó không hẳn là đúng, nhưng tôi thấy sự hung dữ ngày càng lộng hành và bột phát không chỉ ngoài đường phố mà còn trong các gia đình (bạo hành phụ nữ, trẻ em, người thân trong gia đình giết nhau vì mâu thuẫn hay tranh chấp tài sản), trong trường học (bạo hành học sinh), trên mạng xã hội (người ta có thể thoải mái mạt sát, thóa mạ lẫn nhau). Đặc biệt là các vụ giết người vì mâu thuẫn nhỏ ngày càng gia tăng. Tôi đã nghe cha mẹ tôi kể những câu chuyện rất xúc động về sự tử tế của con người trong những năm tháng khi đất nước chúng ta còn chìm trong khói lửa chiến tranh. Điều đáng buồn là khi chiến tranh lùi xa, sự tử tế cũng đang dần biến mất nhiều nơi. Bộ phim “Chuyện tử tế” của đạo diễn Trần Văn Thủy sản xuất năm 1985 đã cảnh báo về tình trạng ấy. Giờ đây, sau 34 năm, bộ phim vẫn còn nóng hổi tính thời sự. Theo lời bình của bộ phim: “Tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ tổ tiên hay trên lễ đài của quốc gia. Bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bực và chí hướng cao xa đến mấy thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn…”. Vâng, sự tử tế chính là cái gốc cho sự phát triển bền vững của một xã hội. Nếu chúng ta không sớm hành động để đánh thức và khích lệ sự tử tế trong mỗi con người, nền tảng đạo đức xã hội sẽ tiếp tục lung lay, khiến cho những thành tựu phát triển kinh tế của chúng ta trở nên vô nghĩa. Nhà văn NGUYỄN PHAN QUẾ MAI |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Dở Chà Bắt Cá Chạch Lấu Khủng ven Sông Mê Kông | Nét Quê #248 <<<<<![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 23/Jun/2021 lúc 8:27am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23817 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 121 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |