Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 05/Dec/2017 lúc 11:00am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 07/Dec/2017 lúc 10:11am |
Mùa Hoa Cải Ven Sông <<<<<Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Dec/2017 lúc 10:20am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 09/Dec/2017 lúc 7:37am |
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 15/Dec/2017 lúc 4:48pm |
Giáng Sinh Vẫn Vui VẻMỗi khi mùa Giáng Sinh về gia đình chị Bông đều đón mừng vui vẻ nhưng năm nay chị Bông vui nhiều hơn, nao nức nhiều hơn vì hai con sẽ trở về nhà.. Thằng lớn Chester tốt nghiệp đại học mới rời khỏi nhà vì nhận việc làm ở thành phố khác và thằng nhỏ Ben cũng vừa mới giã từ mái nhà cha mẹ vào ở dorm khi bắt đầu đại học ở Austin. Căn nhà rộng hơn 3,000 Sqf.. bỗng trở nên trống trải khi chỉ còn hai vợ chồng mà hai vợ chồng lại làm hai ca khác nhau, anh Bông làm bưu điện đi làm từ sáng sớm còn chị Bông làm hãng xưởng ca hai khuya chị về thì anh đã đi ngủ, chỉ có cuối tuần hai vợ chồng mới ?xum họp? đầy đủ. Trẻ con mỗi đứa một tính đôi khi cha mẹ cũng phải chiều theo ý con một khi nó không đi theo ý mình,.Ben tốt nghiệp trung học loại giỏi được học bổng trường UTA gần nhà chỉ mười phút lái xe nhưng nó thích đại học ở Austin dù học bổng cho ít hơn, tiền ở dorm và ăn uống lại là một món tiền chi phí lớn, hết khoảng 26,000 đồng một năm chưa kể công bố mẹ sẽ lại rong ruỗi từ thành phố Arlington đến Austin thăm con trong suốt 4 năm đại học như thằng anh nó hồi học ở thành phố Houston. Thăm con bao nhiêu dặm đường xa cả lượt đi lẫn lượt về thì chiếc xe mới sẽ lên miles đủ tiêu chuẩn của Mỹ để liệt vào hàng đồ cũ Cha mẹ nào cũng đầu tư cả tiền bạc lẫn tình yêu thương cho các con ăn học vậy mà khi con học xong đi làm có biếu cha mẹ chút tiền chút qùa cha mẹ cảm động và hãnh diện làm như con vừa cho mình món qùa lớn lao lắm từ trong túi tiền của nó. Giáng Sinh năm nay nhất định sẽ là một Giáng Sinh vui vẻ khi lần đầu tiên các con xa nhà và trở về vào dịp lễ lạc này. Cây Giáng Sinh màu xanh tươi đặt nơi phòng khách gần lò sưởi đã được treo đèn đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng, lấp lánh những sợi dây kim tuyến như những hoa tuyết mùa đông bên cạnh dòng chữ ?Merry Christmas? cũng đủ thấy niềm vui rạo rực tràn ngập trong nhà. Chị Bông đã chuẩn bị một tiệc Christmas Eve thật lộng lẫy, đặc biệt chị sẽ làm món ham với cam với dứa bỏ vào lò nướng theo lời chỉ dẫn của một cô bạn Mỹ làm chung hãng, miếng thịt ham sẽ thêm thơm phức ngọt ngào vì hai hương vị trái cây ấy. Chị cũng không quên mua món caramel bắp rang và fruitcake, là những món Ben và Chester ưa thích từ thuở ấu thơ đến giờ nên mỗi cuối năm khi thấy ngoài chợ bày 2 món này ra là lòng chị Bông lại nao nao thương nhớ các con, chỉ muốn mua ngay về cho các con vui thích. Ben đã nghỉ mùa Ðông và về nhà từ ngày16 tháng mười hai cho tới ngày 19 tháng một mới trở lại trường, để gần gũi con trong những ngày này chị Bông đã lấy vacation kết hợp với những ngày nghỉ lễ ở nhà với con. Chị Bông đang loay hoay treo lại những tấm thiệp treo trên cành cây giáng sinh thì có tiếng chuông cửa reo, Ben hình như đang chờ đợi sẵn nó từ trong phòng computer chạy bay ra: - Mẹ để con mở cửa, người này của con. Không lẽ thằng Ben18 tuổi của chị đã có?bồ? chị Bông ngạc nhiện: - Con nhỏ nào vậy? - Con không biết. - Nhưng con biết họ đến đây mà - Phải, họ đến trao cho con học bổng? - Con nói gì vậy? mẹ không hiểủ Ben không kịp giải thích gì thêm, từ ngữ của hai mẹ con đều giới hạn khi nói chuyện với nhau, chị Bông không thể nói nhiều tiếng Anh, Ben không biết nói rành rẽ tiếng Việt, nhưng nó nghe và hiểu tiếng Việt.. Ben vui vẻ chào đón hai người khách lạ vào nhà trong khi chị Bông bàng hoàng lo ngại. Họ là hai thanh niên trẻ, chẳng biết quốc tịch gì mà cả hai đều đen thui, anh chàng cao lớn thì tóc xoăn xòe tròn như cái ổ chim trên đầu, đã thế anh ta còn để bộ râu quai nón ai trông mà không khiếp, anh chàng thấp hơn tuy đeo kính cận nhưng vẫn không làm anh ta trình độ lịch lãm tí nào, hình nhửvẫn có nét gian ác?.. Chị Bông đoán họ không phải là dân mỹ đen ở Mỹ từ đời ông cố ông sơ mà là dân Châu Phi mới định cư sau này. Thật sự họ là ai? đến gặp Ben với mục đích gì? Nhìn kỹ hai thanh niên da đen chị Bông càng thêm lo sợ, thằng Ben nhà chị học giỏi, nó từng xin được vài học bổng lớn nhỏ, tất cả đều liên lạc giấy tờ thư từ qua bưu điện hay email làm gì có món học bổng nào mà cá nhân đến tận nhà trao tận tay thế này? Chị xực nhớ đến những tin tức trên ti vi báo chí Việt Nam khuyên hãy cảnh giác với bao trò gian lận lừa đảo trong dịp lễ tết này. Hai thằng kia đang mang cái ?học bổng mả đến để lừa thằng Ben nhà chị mục đích là chúng vừa trò chuyện vừa ngắm nghía cửa nẻo trong nhà để ra tay uy hiếp khống chế chủ nhà cướp bóc tiền bạc chăng ??. Xưa nay bọn xấu đều biết gia đình Việt Nam nào cũng có sẵn nhiều tiền mặt hay nữ trang trong nhà. Càng nghĩ chị Bông càng lo sợ, anh Bông thì đã đi làm, chị không thể ngồi yên trước tình hình này nên vội bốc phone gọi cho bà chị chồng ở gần đây để cầu cứu, giọng chị Bông nói không ra hơi: - Chị ơi, đến nhà em gấp?..gấp? Bà chị chồng chuyện gì cũng muốn có đầu có đuôi: - Nhưng em hãy kể chị vấn đề gì chứ? Chị Bông bối rối diễn tả: - Chị ôi, hình như nhà em?sắp có cướp ! nhà em đang có hai người lạ, họ là Mỹ đen, chắc có ý đồ?đen tối gì đó?em đang?canh chừng họ, chị đến ngay với em. Có nhiều người chúng sẽ không dám ra tay. Nói xong chị Bông cúp phone không cho bà chị chồng hỏi thêm nữa. Bà ấy tỉ mỉ hỏi chưa xong chuyện thì tại họa đã đến rồi. Thế là chỉ vài phút sau bà chị chồng đã sồng sộc đến bấm chuông cửa, vừa thấy chị Bông mở cửa chị chồng đã than: - Chị vội đi đến nỗi không kịp khoác cái áo lạnh lên người. Chúng nó đâu rồi? - Suỵt, chị đừng là ầm ĩ kẻo chúng phản ứng ngay mình trở tay không kịp? Chị chồng hạ giọng nói nhỏ: - Ừ, chị biết rồi, phen này hai chị em mình sẽ làm chủ tình hình với bọn gian kẻ xấu.. Chị chồng nói thế cho oai, khi vào nhà liếc nhìn hai người khách lạ đang rôm rã nói chuyện với thằng Ben chị chồng cũng thấỷhoảng vía, líu ríu bước vào trong, chị Bông kéo chị chồng đi ra phía cửa bếp thì thầm dù chắc gì hai người khách kia biết tiếng Việt Nam: - Chúng ta đứng đây nói chuyện và canh chừng họ có bề gì dễ tẩu thoát, em có sẵn cell phone đây, nó mà có hành động gì khác thường thì em sẽ mở cửa chạy bay ra vườn và gọi 911 ngay lập tức. - Chị cũng có cell phone đây, nếu em ?có bị nó khống chế thì còn chị, chị cũng?chạy bay ra vườn gọi 911 luôn.? - Bởi vậy có chị em yên tâm hơn dù gì phe ta 3 người phe nó chỉ có 2 người. Chị chồng thắc mắc: - Bây giờ em hãy kể chị nghe vì sao thằng Ben biết tụi nó?.. - Thằng Ben lúc nãy chỉ kịp nói với em đây là hai người đến trao cho nó học bổng. Em cứ thắc mắc nãy giờ học bổng gì? sao lại có chuyện đến nhà trao học bổng chứ? Bà chị chồng hùa theo: - Chuyện gì cũng phải có giấy tờ văn thư đàng hoàng..Ðúng là phường lừa đảo, năm hết tết đến chúng lợi dụng lúc thiên hạ vui đón ngày lễ mà ra tay đây Hai chị em nói chuyện mà mắt vẫn không ngớt liếc về phía phòng khách. Chợt anh chàng tóc quăn đứng dậy, chị Bông tim đập thình thịch định tông cửa sau ra ngoài để móc phone gọi 911 nếu thằng Ben không cùng đứng dậy với khách, nó nói với mẹ: - Anh ấy muốn vào restroom Ben dẫn anh ta vào một restroom và tiếp tục câu chuyện với người còn lại, vài phút sau anh tóc quăn ra ngoài. Họ vẫn nói chuyện bình thường vui vẻ mặc cho hai người phụ nữ đang sôi sục đề cao cảnh giác với họ? Vài phút sau thì hai người khách đứng dậy ra về, chị Bông và bà chị chồng cùng chạy đến vờ tiễn khách để nhận dạng họ kỹ hơn có gì còn khai báo với cảnh sát. Thằng Ben không hiểu nỗi lo sợ của mẹ và bác, khi khách về rồi nó chìa tờ check ra khoe: - Họ đến trao con học bổng này, là 750 đồng cho năm nay. Chị Bông cầm tờ cashier check mệnh gía 750 đồng từ nhà băng Chase, nhưng chị dửng dưng: - Chắc gì có tiền.! Bà chị chồng cũng cầm tờ check lên ngắm nghía và lạnh lùng nghi ngờ: - Check gỉa đấy. Bọn lừa đảo còn làm được tiền dollar gỉa nữa kìa. Chắc chúng thấy nhà mình 3 người nên không dám hành động.. Ben ngạc nhiên trước thái độ của mẹ và bác nó: - Mẹ và bác đang nói gì? - Mẹ nói cái check này không là thật?bác nói chúng ta đang bị lừa đảo. Ben bất bình ra mặt: - Không, không?mẹ và bác không được nghĩ xấu cho họ, đây là real cashier check, không tin chúng ta ra nhà băng ngay bây giờ... Bác nó phán: - Ra nhà băng làm gì cho tốn công, tốn xăng. Chị Bông than: - Lại còn bị quê nữa chứ. Ben chạy vào phòng computer lấy ra cái laptop, nó mở ngay ra một trang web và đưa đến gần hai người phụ nữ: - Con sẽ chứng minh cho mẹ và bác mà không cần ra nhà băng, mẹ và bác đều đọc được tiếng Anh mà? - Dĩ nhiên, bác còn nhận xét được trang web này giả hay thật nữa đấy.. - Ừ, đọc thì đọc, mẹ và bác sẽ vạch trần sự thật đen tối ra, con khờ lắm, không biết được trò đời đâu. Hai người phụ nữ cùng tò mò xúm đầu vào đọc trang web theo tay Ben chỉ cố tìm ra bất cứ điều gì sai trái. Thì ra đây là một foundation nhỏ do hai cá nhân lập ra, foundation của hai người mang tên họ Ấn Ðộ, họ là cựu học sinh của trường trung học Sam tại thành phố Arlington nơi Ben đã học. Họ đã tốt nghiệp đại học và đi làm, mỗi năm họ đóng góp tiền để thưởng cho một em học sinh giỏi môn toán của trường khích lệ đàn em.. Những năm trước món tiền thưởng là 500 đồng, năm nay họ tăng lên 750 đồng, Ben lấy tờ check ra và chỉ vào dòng chữ trên trang web: - Bác và mẹ xem, người ký tên dưới tờ check chính là tên người sáng lập ra foundation này. Hai người phụ nữ cùng thở phào nhẹ nhỏm và vui mừng. Chị Bông trách con: - Sao con không kể cho mẹ nghe trước khi họ đến đây làm mẹ sợ qúa trời luôn, mẹ phải gọi bác sang hỗ trợ?.. - Con xin lỗi đã quên chưa kể với mẹ, trước khi họ đến con cũng không biết màu da của họ. Nếu họ không là màu da đen tối thì chắc mẹ không sợ hãi đến thế, phải không?. Họ là người Ấn Ðộ, một anh có bằng PH. D và một anh là kỹ sư, họ đều thành công trong nghề nghiệp. Ông thày dạy môn toán trường trung học của con năm vừa qua đã đề cử con với foundation này. - Nhưng sao họ lại tử tế mang check đến tận nhà cho con, bởi thế mẹ mớỉhoang mang lo lắng.. - Vì họ liên lạc với con qúa trễ, không thể để qua năm mới nên họ đến nhà.khi biết con đang có mặt ở nhà, ở thành phố Arlington này, nơi họ cũng đang sinh sống và làm việc.. Chị Bông ân hận : - Vậy mà mẹ đã nghĩ lầm cho người ta. Không biết lúc nãy mẹ mang nước ra mời khách, vẻ mặt lạnh và nặng nề như đá tảng của mẹ họ có nhận thấy không? Ben kể: - Hi vọng là họ không để ý. Họ hỏi thăm con về bố mẹ, họ khen cha mẹ người Việt Nam chăm sóc con cái giỏi lắm? Chị Bông cảm động và ngượng ngùng không biết nói gì với con, lúc nãy lòng chị lo sợ và ghét khách bao nhiêu bây giờ lòng chị ân hận và thương khách bấy nhiêu. Bà chị chồng chắc cũng cùng tâm trạng: - Chúng ta thật nông cạn và xớn xác, hai anh chàng này gốc Ấn Ðộ thuần chủng nên đen thủi đen thui. Chúng ta chỉ qua màu da mà thành kiến với họ, chúng ta chê người khác kỳ thị trong khi chính chúng ta kỳ thị . Tóm lại không nên đánh gía người khác qua bề ngoàỉ Chị Bông ví von thực tế : - Trái mít trái sầu riêng sù sì và gai nhọn mà múi bên trong thì thơm ngon đó? Bà chị chồng khen ngợi: -. Hai anh chàng trẻ tuổi này có tấm lòng, dù món tiền nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa lớn lao. Thật đáng mến. Chị Bông trách: - Phải chi lúc nãy chị hiểu ra điều này, nói ra điều này thì em yên tâm biết bao, em lo sợ một, chị đến làm em lo sợ ?gấp mười lần vì chị còn bi quan và giàu tưởng tượng hơn em nữạlàm em nghĩ ra ngay một mùa Giáng Sinh?hoạn nạn, tiêu điều và thậm chí?đổ máu.. Bà chị chồng bào chữa:. - Tạỉ bây giờ chị mới suy luận ra.. May qúa ngày Giáng Sinh vẫn vui vẻ với chúng ta Chị Bông tươi vui nét mặt: - Ðúng thế, một Giáng Sinh vui vẻ vì thằng Ben học giỏi từ trung học, nay lên đại học những tháng vừa qua nó đều đạt điểm cao.. - Chẳng mấy chốc mà 4 năm đại học sẽ qua đi thằng Ben sẽ ra trường và có việc làm như anh nó. Chị Bông vui lắm nhưng cũng khiêm nhường: - Chị chỉ khen các cháu chị chẳng khác nào mèo khen mèo dài đuôi Chị Bông quay ra nói với Ben: - Con ơi, con mời hai anh hồi nãy đến nhà mình được không? Ben ngây thơ: - Mẹ và bác vẫn chưa tin những gì con đã nói sao? Mẹ muốn kiểm tra họ lần nữa sao? Chị Bông vui vẻ: - Ý mẹ muốn mời hai anh ấy vài ngày nữa đến nhà mình dự tiệc Christmas Eve, mẹ rất mong được tiếp họ tại nhà, lần này mặt mẹ sẽ tươi như hoa để gỡ gạc lại hình ảnh mẹ lạnh lùng hôm nay . Có họ ngày Giáng Sinh của chúng ta sẽ càng thêm vui vẻ, chưa có năm nào Giáng sinh vui vẻ như năm này Ben lại ngây thơ: - Vì nhà mình có món qùa 750 đồng hả mẹ? vậy lát nữa con sẽ đi ra băng cash tiền đưa cho mẹ nhé. - Con ơi, vì mẹ đã học được bài học trong cuộc sống, không nên đánh giá ai qua hình dáng bên ngoài và vì con ngoan và học giỏi. Ðó mới thật sự là món quà đặc biệt và niềm vui cho mẹ trong mùa Giáng Sinh này. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 20/Dec/2017 lúc 9:50am |
Những mùa Noel trôi qua..
Mùa Noel thứ nhất
Anh hẹn tôi đi lễ. Lễ ở nhà thờ lớn tại Hàng Xanh. Nhà thờ này mỗi năm vào đêm trước ngày Giáng Sinh dân rước lễ tới đông vô cùng. Tôi rất ngại tới chỗ đông người. Nhưng có anh hẹn, cũng là năm đầu tiên tôi tự nói với mình “tôi đi với bồ ” nghe nó oai oai làm sao, ít nhiều gì cũng là nắm tay, một nụ hôn cho ấm lại những ngày cuối năm gió từ đâu bỗng thổi về lành lạnh. Chỗ chúng tôi hẹn là công viên Hồ Con Rùa, hẹn vậy cho khỏi lạc, tới thẳng nhà thờ đông vậy, nhỡ lạc tìm làm sao ra. Gửi xe xong, anh dắt tôi vào tận bên trong, người dự hát lễ thật nghiêm trang, tôi chẳng dám nhìn ai, sợ người quen bắt gặp, vô tình nói lại với bố mẹ tôi, tôi đi lễ nhà thờ thay vì như tôi nói tôi đi dự party với trường Đại Học tôi đang học thì chết. Tôi tự nhiên nhớ cái tựa đề của một bài thơ rất quen thuộc với giới trẻ lúc đó “Khi Biết Yêu Người Ta Bắt Đầu Nói Dối”. Cứ cho là như vậy đi, tôi nói dối không sợ tội, vì… vì… thật sự tôi yêu người ta lắm, theo mãi tới tận đây, một người như tôi, vô tín ngưỡng từ trong trứng nước. Anh thấy tôi vụng về, chả nói chả hát theo được câu nào thì tội nghiệp. Anh cất giọng “Muốn ra ngoài không?” Tôi chụp lấy cơ hội liền “Ra đi, không thích ở đây” Anh nắm tay tôi chặt, dắt ra ngoài, đêm đó anh bảo tôi ngồi dưới hang đá cầu nguyện đi, sẽ linh lắm. Tôi nhìn qua anh, chẳng hiểu anh đang nghĩ gì mà rất đăm chiêu. Tôi thì chỉ biết mình yêu người ta, cái dở của tôi là chỗ đó, còn đâu có biết người ta yêu mình ra sao? Tôi thấy anh đắm chìm trong khấn nguyện không để ý tới tôi thì bực mình, trong bụng tôi thầm nghĩ “chắc lại đang cầu con bé này biến đi đâu mất đi, tìm con bé khác xinh xắn hơn đây chứ gì… ” Lúc sau này, thân hơn, yêu nhau hơn, tôi có hỏi lại anh năm Giáng sinh đầu tiên chúng tôi bên nhau, cạnh hang đá anh khấn gì thế, anh ôn tồn bảo tôi “Anh khấn cho hai đứa mình mãi mãi bên nhau và yêu nhau suốt đời Trâm à”. Trời, tội lỗi, tôi tội lỗi vô cùng. Vậy mà tôi đã trách anh… Năm đó tôi chỉ có 22 tuổi. Mùa Noel thứ hai Tôi và anh đã thân hơn nhiều lắm. Trước ngày Noel năm đó, tôi báo cho anh một tin không vui. -“Anh à, giấy tờ bảo lãnh của gia đình em đã gần xong rồi, không chậm hơn năm tới đâu, trễ lắm là tháng 6, em không biết Noel năm sau mình còn bên nhau không nữa.” Thế là anh cho quyền tôi chọn năm nay chúng tôi đi đâu. Tôi không thích cảnh chen chúc tại nhà thờ. Tôi cũng rất sợ lạc mất anh trong cái khung cảnh tấp nập của con người và cảnh vật trong đêm ấy. Tôi hẹn anh ở nhà anh. Tôi ra khỏi nhà từ sớm vì sợ kẹt xe có thể tôi sẽ không tới đúng hẹn. Nhà anh là một cái chòi bằng lá, tài sản duy nhất của anh là cái giường và cái bàn kê gần đó che chắn đằng sau là một khoảng đủ chỗ cho nấu nướng, tắm rửa. Với một con người, đó vỏn vẹn là một chỗ trú thân không hơn, không kém. Tôi đã quen thuộc với căn nhà đó, những lúc tôi tới, chỗ cho riêng tôi là cái giường tre cúa anh, nhìn ra ngoài cánh cửa sổ con con là một mảng của cây dừa thật cao, ở đó gió lúc nào cũng đùa nghịch với lá dừa nghe xào xạc, âm thanh đó cho tôi cảm giác rất bình an của một con người không thích bon chen trong cái xáo trộn của cuộc sống đang đi lên lúc ấy. Tôi tới anh chưa về. Tôi ngồi chóc ngóc ở ngoài đợi. Một tiếng sau, tôi tính bỏ cuộc. Tôi đang quay đầu xe thì bánh xe anh trờ tới. Hơi thở anh nồng nặc mùi rượu. Tôi nhớ anh quá, trong bụng tính mắng “Sao hẹn giờ này mới về?” nhưng tôi nghe mình gạt chống xe xuống, ôm chầm lấy anh, “Sao lại uống rượu lúc này hả anh?” Anh không nói với tôi một lời. Sau này khi đã qua đây, anh mới nói cho tôi hiểu, anh sợ mất tôi, nỗi sợ đó cứ vây chặt anh đến độ anh cần có rượu để quên. Tôi lúc đó đâu thể nào hiểu rượu có tác dụng mạnh đến vậy, biến quên thành nhớ, biến nhớ thành quên, trong men say của rượu tôi cũng không hình dung được anh có còn nhớ tôi là ai không. Tôi thấy không an tâm từ lúc này. Khi xa nhau, nếu tôi mong mỏi anh vẫn luôn là của tôi thì với sự hiện hữu của rượu trong cuộc đời anh, điều mong mỏi đó của tôi có quá lớn hay không. Tôi buồn lắm. Đêm đó, lần đầu tiên, chúng tôi bên nhau im lăng. Nỗi sợ mất nhau cứ thấm dần, thấm dần. Những mùa Noel tiếp theo… Tôi và anh hai đứa ở hai nơi, lúc nồng ấm, lúc lạnh nhạt, khoảng cách hơn nửa vòng trái đất với phương tiện liên lạc duy nhất là những lá thư hàng tuần, không chuyện trò trực tiếp, không chia xẻ gì hơn ngoài những sinh hoạt đời thường. Lắm lúc tôi đã có cảm giác anh vẫn gần thật là gần. Nhưng cũng có lúc cảm giác anh quá xa một tầm tay với đã đánh gục những mơ ước, những niềm hy vọng anh và tôi sẽ gặp nhau và sẽ bên nhau suốt đời. Tôi trăn trở, tôi đau đớn, tôi điên dại một thời gian. Tôi nói lời chia tay với anh, rồi lại cầu xin anh đừng xa tôi, anh là cái gì đó trong tôi còn thiêng liêng hơn những ước mơ tôi có, muốn dứt bỏ, thật không dễ chút nào. Những lá thư của chúng tôi cứ thưa dần, từ hàng tuần, đến hàng tháng rồi hàng hai ba tháng. Những năm gần đây, tôi đọc thư anh có những lúc thật xa xôi, hỏi thăm qua loa, tôi biết anh đã dấu tôi nhiều lắm từ việc uống rượu, từ những người con gái khác giúp anh vơi bớt muộn phiền. Còn gì nữa đâu khi tôi nghe anh thú nhận trong thư anh đã có người khác và cô ta là người ơn của anh mỗi lúc anh là người say, người ơn, không hơn không kém. Đồ nát rượu, tôi tập biết ghét đàn ông nghiện rượu từ đó. Non nớt như tôi lúc đó cũng đủ biết người say ra sao. Yếu đuối, bịnh họan. Cần một bàn tay người phụ nữ, việc gì nữa xảy ra sau đó, ôm ấp, thề thốt, hứa hẹn. Cứ nhắm mắt lại là tôi thấy hết. Tôi chịu không nổi nên ngày qua ngày tôi đã dấu tạm nỗi đau đó đi trong lòng mà sống với đời thường đầy bon chen vất vả nơi đây khi chỉ còn lại một mình tôi. Những người em họ không an tâm khi thấy tôi quá tiều tụỵ. Tôi đòi về Việt Nam, họ vây quanh tôi khóc sướt mướt và van tôi đừng đi. Họ nhìn thấy trước viễn cảnh ra sao. Hoặc là tôi sẽ mang theo mầm sống của anh về, hoặc là tôi chán ghét cuộc đời vì bị lừa dối và có thể tôi không còn đủ sức làm lại cuộc đời của chính tôi nữa. Tôi thương họ lắm, tôi bỗng nhận ra tôi chả nghĩ gì đến mình. Tôi cố bắt mình quên hết đi… và tôi đã cố quên thật. Mùa Noel cuối cùng Những ngày quên anh dường như chỉ là tạm thời. Tôi vẫn biết anh ở đâu, hình dung được sinh hoạt hằng ngày của anh. Tôi viết thư về lại cho anh ba năm sau đó và bắt đầu gọi phone về liên lạc với anh trực tiếp. Giọng anh nghe ngỡ ngàng làm sao! Chúng tôi đã mất đi cái thân thiết sau vài năm mất liên lạc. Tôi quá lý tưởng khi nghĩ anh vẫn còn là của mình. Có những ngày tôi gọi không gặp anh, những người làm chung của anh rất lịch sự với tôi làm tôi an tâm lắm. Một ngày một chị làm cùng phòng bảo tôi hôm nay anh không đến vì mắc lo đám cưới. Tôi bình thản hỏi đám cưới của ai, chị nói còn của ai nữa. Tinh thần tôi bấn loạn, tôi gọi về nhờ người bạn trai cùng lớp trung học lúc trước rất thân với tôi tìm anh xem anh đâu và anh có gia đình thật chưa. Tôi viết liền một lá thư hỏi thẳng anh điều đó. Người bạn trai gọi lại tôi bảo tôi quên anh đi và không nói thêm điều gì. Nhận thư anh anh nói anh đám cưới để có giấy tờ làm chứng mua đất xây nhà ha ha… Nghe sao mà tàn nhẫn. Anh vẫn muốn tôi về làm giấy tờ đưa anh qua đây. Anh năn nỉ tôi nhiều lắm vẫn thân thiết, âu yếm như ngày nào. Nhưng tôi dần nhận ra chân tướng của anh. Không còn gì để nói. Cuộc đời sao mà tồi tệ đến thế. Đọc lá thư cuối anh gửi, tôi như một xác chết không hồn “Trâm, anh đã từng mơ tới cuộc sống chung của anh và em trong một thành phố tuyết trắng xoá, anh và em cùng đi dạo trong khi tuyết rơi, thật thơ mộng phải không em ” Tôi cười nhạt, tôi hiểu tôi không còn là con Trâm ngu ngốc của ngày nào, nghe anh bảo anh uống rượu để quên nổi buồn hay là tự đầu hàng trước nổi buồn vì không biết làm gì sáng suốt hơn. Tôi biết tôi đứng ở một chỗ khác của một chuẩn mực đạo đức khi tôi không bao giờ muốn là người cướp đi hạnh phúc của người khác và tự cho hạnh phúc dành được là hạnh phúc của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã coi anh là người đồng hành của mình từ đó đến giờ khi anh chưa từng xứng đáng với tình cảm của tôi. Những mùa Noel ý nghĩa là những mùa Noel có đầy đủ hương vị của quá khứ, hiện tại và viễn ảnh những mùa Noel tương lai hạnh phúc hơn. Những mùa Noel tôi có đã không được như vậy. Nó đã mất đi những dấu ấn đẹp của quá khứ, một quá khứ tôi không bao giờ muốn nhớ. Chỉ còn hiện tại và tương lai trong những mùa Noel tiếp theo mà thôi. …Và Đêm Giáng Sinh Của Người Mẹ Ngày Giáng Sinh tới, như mọi năm chị có một nơi để đến. Giờ này có lẽ những người thân của chị đã quây quần bên nhau, không biết họ có nhớ tới chị không, có nghĩ trong cái đêm lạnh như thế này, chị đang làm gì và đang ở đâu không? Chị mong rằng có. Có lẽ đã bao mùa Noel rồi, đã có biết bao nhiêu em bé ở lại đây vào mùa Giáng Sinh. Có em đã không qua khỏi ngay đêm Giáng Sinh. Cũng có em lo lắng cho chính mình có còn được trở về với cuộc sống thường ngày và tận hưởng mùa Giáng Sinh tới nữa hay không. Chị nhớ tới con. Mùa Giáng Sinh năm ấy, đứa con thiếu tháng của chị bị dộp nước vì bí tiểu. Nước biển đưa vào người không sao ra được vì thận nó còn non quá. Con bự gấp đôi bản thân của nó. Thằng bé nằm thiêm thiếp, không biết lúc đó nó có biết chị đang bên cạnh nó không. Những mùa Noel tiếp theo đó, lòng chị cứ đau đớn vì cái hình ảnh người nó bị sưng năm ấy, không sao quên được. Giật mình, xe chị đang dừng trước tiệm Toy R Us. Ngày cuối bán quà Lễ, tiệm thưa vắng người, có lẽ những món quà được định sẳn đã mua xong. Chị lê chân vào tiệm, mọi thứ đều giảm nửa giá. Chị quơ bao nhiêu là gấu bông, búp bê. Đêm, mà lại là đêm Giáng Sinh, freeway thưa thớt những chuyến xe chạy vội về nhà cho kịp nửa đêm với gia đình. Chị cũng cần về nhà với nắm tro của thằng bé con chị đã không qua khỏi mùa Noel năm đó. Vào bịnh viện, người gác cổng hỏi “Name of patient?” Chị tha thiết “All at children hospital” Nhìn thấy hai túi đồ chơi lớn trên tay chị, người gác cổng hiểu ra, mở cửa cho chị vào. Chị cẩn thận đi rảo hết các phòng. Giờ này, các y tá có lòng đã dìu tất cả các bịnh nhân nhẹ của mình vào phòng lớn với cây thông, chia xẻ và mở quà cho các em trong đêm Noel. Các giường và các phòng đều trống và vắng lặng một kiểu quen thuộc như cái năm nào chị vào đây thăm con lần cuối. Chị cẩn thận đặt từng chú gấu hay con búp bê trên mỗi giường rồi lặng lẽ đi ra. Chị luôn mong ngoài các món quà từ gia đình, các bịnh nhân tí hon của bịnh viện nhi đồng này còn tin được ít nhất có một Santa khác đã nhớ tới họ bằng những chú gấu và những cô barbies xinh xắn này để truyền miệng cái truyền thuyết vô cùng sống động về chị từ mấy năm nay, Santa bears and barbies. Chị bước ra ngoài bịnh viện, bầu trời tối, vắng lặng, đầy sao, một cảm giác ấm cúng len lỏi. Chị bước vào xe thầm mong rằng cảm giác ấm áp này chị còn giữ được trên suốt đoạn đường về nhà cho tới khi ôm được hộp tro của đứa con vào lòng để nói với nó cùng con gấu bông nó đã nhận được mùa Noel năm ấy “Mẹ về rồi đây, con trai bé bỏng của mẹ ạ.” Cho Hà Duy Anh – Con trai đầu lòng của mẹ. Vành Khuyên |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 23/Dec/2017 lúc 10:50am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 25/Dec/2017 lúc 2:31am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 29/Dec/2017 lúc 5:09pm |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 30/Dec/2017 lúc 12:57pm |
XÓM NHỎChống cặp nạng tập lê bước đi tới đi lui trong sân nhà,
bổng bà năm nghe cái giọng của chú Hai Xích lô vang lên ồm ồm phía sau
lưng mình:
-Cha chả, hôm nay cô Năm nó tự tới lui được rồi hén, vậy đi cô tự tập chừng vài ba bữa là nó quen thôi.
Bà Năm nhoẻn miệng cười, bà nói:
-Thằng Dũng nó mắc đi mần rồi, có nó dắt dìu tui tới
lui nhẹ nhàng hơn chú Hai ơi, mà sao hôm nay chú chạy xe trễ dữ vậy, mọi
lần gà gáy đầu hôm là tui nghe chú đi rồi.
-Lúc này ế lắm cô Năm ơi! Chạy sớm xách xe không đi
lòng vòng rã cặp giò mà chẳng có khách, với lại dạo này mấy cha xe ôm
cạnh tranh quá, mấy chả tính rẻ nên vớt hết khách, rầu lắm cô ơi!
Chú Hai nói xong ông buông một tiếng thở dài nghe não ruột, chú đẩy xe ra đường phóng lên yên đạp nhanh để tìm mối.
Tập đi được vài vòng quanh cái sân nhỏ, bà Năm ngồi thở
dốc bên chiếc ghế gỗ cũ kỹ đặt trước cửa nhà, bà vói tay lấy ly nước
rót sẳn để trên cái bàn cạnh bên hớp từng hớp nhỏ cho thấm giọng, chưa
kịp đặt cái ly xuống, bà Năm gặp bà Hai hàng xóm ghé sang, bằng cái
giọng thân thiết bà Hai hỏi thăm:
-Sao rồi chị, hôm nay “đỡ hung” rồi hả, cái thằng mắc
dịch nó đụng chị nó trốn biệt luôn rồi phải không, cái thứ gì không biết
điều, lỡ đụng con người ta thì đền tiền cơm thuốc chút đỉnh cho có
tình, mẹ tổ nó đụng xong trốn biệt dạng luôn.
Bà Hai còn định rủa xả thêm nữa nhưng bà Năm xua tay ngăn lại, bà nói:
-Kệ nó chị ơi, tui thấy bộ dạng thằng đó nó cũng nghèo,
chị thấy cái xe gắn máy của nó chị cũng biết rồi, xe “Quây tàu” cũ xì
hà, nó năn nỉ quá mạng, nó than đang thất nghiệp, nó nói với tui hôm nào
có tiền nó ghé tới thăm và phị tiền thuốc men cho tui.
– Trời, chị đừng có tin chị ơi, thời buổi này cái gì
cũng vậy, phải chộp liền tay, vì chị để lâu “Cứt trâu hóa bùn” lúc đó ai
đâu mà biết.
Bà Năm giữ nguyên cái suy nghĩ của mình, bà nói:
-Hổng phải ai tui cũng tin hết chị Hai ơi, riêng cái
thằng này tui thấy nó thật lòng lắm đó, tội nghiệp nhà nghèo nó cũng đâu
muốn đụng tui mần chi, tại con chó quỷ của ai nuôi thả chạy rong ngoài
đường, thằng này né con chó nhằm lúc tui trong hẻm đi ra nên lảnh đủ.
Thấy nói tới nói lui không khéo lại mếch lòng nên bà Hai chuyển đề tài :
-Dạo này ba cái thằng “Bác sỹ” nó quần xóm mình dữ lắm
nghe chị Năm, có hôm hai đứa đâu lạ hoắc đậu xe gắn máy dưới hiên nhà bà
Mười Sa Đéc, tụi nó lôi ra cái ống chích rồi thay phiên chích cho nhau,
chích xong nó quăng cái ống chích tại chỗ, tui sợ sấp nhỏ trong xóm đạp
nhằm thì coi như “Lúa vàng” luôn nên tui phải lượm gói lại kỹ lưỡng bỏ
vô thùng rác.
Bà Năm ngạc nhiên hỏi:
-Chèn ơi ! Vụ đó có thiệt hả chị, trước đây tui nghe
râm ran mấy đứa xóm cây Điệp đi cai nghiện ráo rồi, giờ ở đâu ra cái đám
này lấn qua xóm mình nữa, sợ thiệt đó chị Hai.
Bà Hai bổng sề đến sát bên bà Năm to nhỏ cho bà Năm nghe:
-Xóm mình bắt đầu có đứa vướng vô rồi đó chị Năm, ba
cái chuyện hay tụi nhỏ không học mà mấy vụ này chết như không mà tụi nó
bắt chước lẹ lắm đó chị.
Bà Năm thắc mắc:
-Chị Hai nói sao chứ xóm mình nào giờ có đứa nào ham ba thứ đó đâu, chị có nghe lộn không?
Bà Hai quả quyết :
-Thằng Bảy con ông bán tàu hủ chứ ai, chị không để ý đó
lúc này nó ốm cà tông cà teo, mặt thì xanh mét, ra đường nhìn ai cũng
lấm lét, lâu lâu tui nghe ông Tàu hủ rầy thằng Bảy dữ lắm, nghe nói nó
“Chà đồ nhôm” lia lịa hà chị.
Bà Năm thật thà nói:
-Ủa thằng Bảy nó làm vậy tốt có gì đâu mà ông Tàu hủ la
rầy, thì đồ nhôm ở nhà lâu ngày nó ra ten cũ sì, thằng Bảy chà cho sáng
bóng mà la cái giống gì, cái thằng Dũng nhà tui ổng làm biếng giàn trời,
dễ gì nó lấy đồ nhôm ra chà như thằng Bảy.
Nghe bà Năm nói vậy, bà Hai cười sằng sặc muốn chảy nước mắt ra ngoài:
– Chị Năm ơi, tui xin lỗi chị tại tui nói chuyện với
mấy cha nội xe ôm ngoài hẻm quen kiểu nói láy, thành ra nói như vậy chị
không hiểu là phải rồi, “Chà đồ nhôm” là “Chôm đồ nhà” tức là nó ăn cắp
đồ trong nhà đem đi bán để mua “Sì ke” hút, chích đó chị ơi!
-Mèn ơi , thiệt vậy hả chị Hai, cha chả không biết
thằng Dũng nhà tui có dính líu ba cái sì ke này không đây, nó với thằng
Bảy chơi chung từ nhỏ đến giờ không biết thằng Bảy có dụ khị thằng Dũng
tui không nữa, rầu thiệt nghe chị.
Hai bà hàng xóm đồng thở dài cho cái tình cảnh tệ nạn “hút xách” bắt đầu manh nha lần mò vô cái xóm nhỏ của mình.
***
Ông Năm Tàu hủ vừa dọn hàng về nhà, mồ hôi thấm ước cả
lưng áo do trời nắng nóng, bước đến cái khạp da lươn đựng nước mưa sau
hè, ông Năm lấy cái gáo dừa múc một gáo đầy ông đưa lên miệng uống ngon
lành, chợt nhìn thấy một bài con lăng quăng đang ngọ ngoạy trong khạp
nước, ông Năm lầu bầu :
– Thằng Bảy này tệ thiệt, xài nước xong không đậy kỹ để ba con muỗi đẻ tùm lum trong này, khổ thiệt.
Ông Năm vớt hết đám lăng quăng rồi dùng cái nắp bằng gỗ đậy kín lại, bổng ông nghe tiếng thằng Bảy từ trong bếp nói vọng ra:
-Hôm nay bán hết không tía, bữa nào tía bán hết con
mừng ghê lắm, vì nếu tía “ôm sô” thì cả nhà ăn tàu hủ trừ cơm, con nghe
hai chữ tàu hủ thôi là con sợ còn hơn sợ cọp.
Nghe thằng Bảy nói vậy ông Năm cảm thấy buồn bả trong
lòng, quả thật vậy cứ vài hôm là nhà ông phải ăn tàu hủ trừ cơm, ăn riết
năm này qua tháng nọ không ngán xuôi ngán ngược mới là điều lạ, ông bèn
lên tiếng an ủi thằng Bảy:
-Hôm nay tía bán hết ráo trọi rồi bây ơi, tía có mua
ít thịt gà hôm nay tía rô ti cho bây ăn một bữa cho đã thèm, nghe tía
nói tới món gà rô ti thì nước miếng trong miệng nó tự dưng tuôn trào ra
khiến Bảy nuốt ực vài lần, vì lâu lắm rồi Bảy chưa được ăn món này, tuy
vậy Bảy cũng làm bộ mại hơi:
-Thời buổi khó khăn ăn uống đạm bạc cho qua buổi, tía chơi sang quá ăn riết cụt vốn nha tía.
Ông Năm đáp:
-Tui biết rồi “anh Hai” , trứng mà đòi khôn hơn Vịt hả
con, tía bây thủ cẳng hết rồi, có gì đi chăng nữa tía đâu để mầy đói đâu
mà lo.
Chực nhớ đến bộ lư đồng trên bàn thờ ông bà tự dưng
không cánh mà bay,bao nỗi nghi ngờ ông dồn hết vào thằng Bảy, cứ trong
nhà mất món gì thì y như rằng do thằng Bảy “Chôm chỉa” chứ còn “Ai
trồng khoai đất này” vì thành tích chà đồ nhôm của Bảy thuộc hàng “võ
công thượng thừa”, ông Năm bắt đầu hạch sách thằng Bảy:
-Tía hỏi thiệt bây nghe, bộ lư thờ má bây với ông bà
ngoại bây nán cho ai để tía chuộc về, có cái bàn thờ để tưởng nhớ người
thân mà nây cũng không từ nữa là sao? Nói thiệt tía buồn hết sức, nây
vướng vô ,” Nàng tiên nâu” tía rầu thúi ruột, tía nằm mơ thấy má bây bã
khóc hết nước mắt vì bây đó”
Nghe ông Năm đề quyết mình ăn trộm bộ lư đồng, Bảy giẫy nẩy lên như “Đĩa phải vôi” nó thề thốt:
-Vụ này con không có nha tía, chắc trộm rồi, con biết bộ lư là để thờ phượng, con đâu nhẫn tâm vậy tía.
Nghĩ thằng con mình nói dối, đã bao lần trước đây, qua
vụ nào cũng vậy ông Năm truy vấn nó, hăm he có, nói chuyện phải trái
có,thậm chí giận quá ông quất cho thằng Bảy vài roi, rốt cuộc đích thực
Bảy thực hiện lấy cắp đem bán để có tiền mua thuốc hút chích. Dăm ba lần
đi tập trung cai nghiện, khi thấy nó có tiến bộ họ cho về nhà nhưng rồi
” ngựa quen đường cũ” Bảy lại tiếp tục hút xách và chôm đồ nhà.
Nghe Bảy thề bán sống bán chết, nó nói nếu nó là thủ
phạm trộm bộ lư đồng thì xe cán, rồi trời đánh, tóm lại những câu thề
ghê rợn nhất Bảy đều thốt ra khiến ông Năm hơi chột dạ, ông bắt đầu có
cáu suy nghĩ:
-Thằng Bảy nói vậy nhiều khi trộm vô quơ bộ lư đồng không chừng.
Thấy tía một nghi mười ngờ thằng Bảy buồn bã vô nhà gom
đồ đạc dự định bỏ nhà đi bụi đời . Bảy ôm bọc đồ đến trước mặt ông Năm
nó quỳ xuống sụp lạy tái mình, với đôi mắt lưng tròng nó nói:
-Lần này thật sự con bị oan tía ơi ! Con đi khỏi nhà một thờ gian con sẽ làm lại từ đầu để chuộc lại lỗi lầm đã qua.
Ông Năm định ngăn lại, vì bà nhà mất đi chỉ để lại cho
ông núm ruột này, thằng Bảy bỏ đi ống sẽ rất cô đơn trong căn nhà lụp
xụp này lắm, nhưng Bảy đã vùng chạy đi khiến ông Năm thất thần chạy theo
níu Bảy lại, xui cho ông ra khỏi sân ông vấp phải rễ cây da mọc trồi
trên mặt đất ông té xỉu gần cửa ngõ nhà bà Năm má của Dũng, thằng Bảy nó
chạy bạt mạng ra đường nó nào biết ông Năm đang bất tĩnh nhân sự vì vất
ngã khi rượt theo mình.
Sau mấy tuần tịnh dưỡng vết thương cũng không còn hành
hạ nữa, hôm nay bà Năm bước ra khỏi nhà để đi chợ, bất chợt thấy ông
Năm nằm lù lù một đống ngoài ngõ nhà mình, bà vội đi nhanh đến lay ông
Năm:
-Anh Năm, anh Năm bị gì vậy anh, tĩnh dậy đi, ông đừng làm bộ đóng lịnh ghẹo tui nhe, vụ này xưa lắm thôi ” bỏ qua đi tám”.
Cố lay một hồi, ông Năm mở mắt ra nhìn bà Năm, chưa kịp nói rõ nguồn cơn tại sao mình “đo ván” ông Năm đã vội thanh minh:
-Bà Năm nè, tui không phải xấu hay tui ghen tương gì với anh Năm chồng bà đâu nghe.
Nghe ông hàng xóm rất thân thích nói chuyện không đâu vào đâu, bà Năm rờ trán ông Năm rồi nói:
– Cha chả ông này té chắc chạm dây thần kinh rồi nên chã nói nhảm rồi nè.
Tuy đau thấu trời xanh trong đầu, nhưng nghe bà Năm phán mình bị chạm dây thần kinh, ông vội thanh minh liền:
-Bà này tui chạm thần kinh hồi nào đâu bà, ý tui muốn
nói là cái bộ Lư đồng ở nhà bị đứa quỷ nào chôm rồi, tui hứa cho bà mượn
để làm giỗ cho ông Năm chồng bà, giờ tìm đâu ra đây , rầu thúi ruột
luôn.
Nghe ông Năm trần tình như vậy bà Năm mới vỡ lẽ, bà nói:
– Chèn ơi! Vậy hả anh, tui cứ tưởng anh không bình tĩnh nói nhãm chứ, ai có dè đâu là như vậy.
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ông Năm và thái độ áy náy hiện rõ trên gương mặt khắc khổ của ông Năm bà bèn an ủi:
– Hông sao anh ơi, không có bộ lư thì làm giỗ cũng được
, có gì mà phải câu nệ, anh cũng đừng buồn, tui hy vọng mấy thằng trộm
bị bắt để anh còn thấy bộ lư đồng của cha ông để lại .
Nghe bà Năm nói vậy ông Năm thở hắt ra như trút được
gánh nặng ngàn cân trong lòng, bất giác mắt ông nhòe đi bởi đôi dòng lệ
bổng đâu tuôn ra như suối. Bà Năm lật đật lấy chiếc khăn choàng quấn cổ
của mình lau nước mắt cho ông, mùi hương của bà Năm nó quyện vào tấm
khăn này nay nó xộc lên mũi của ông Năm khiến ông ngất ngây trong lòng.
Vì từ khi má thằng Bảy vợ ông qui tiên ông quên hẳn mùi hương của người
khác giới vì vậy hôm nay ông “ngất ngây con tàu đi” là chuyện đương
nhiên .
***
Ông Hai xích lô chở bộ lư đồng về đến nhà ông Năm,
trên xe ông Trưởng ấp ngồi cạnh mấy bao bố đựng bộ lư, đến trước cửa
rào, ông Hai la lớn :
-Năm tàu hủ ơi , dìa chưa ra có quà ai gửi cho ông nè.
Kêu réo vài tiếng vẫn không nghe ông Năm trả lời, Hai xích lô lầu bầu:
-Cha nội này đi đâu nhà cửa mở toang hoác, trộm rinh hết một lần chưa tởn.
Liền khi đó bà Năm đi công chuyện về ngang, thấy Hai
xích lô với gương mặt bực dọc, rồi thấy Trưởng ấp giữ mấy bao đồ coi bộ
nặng nề, bà Năm hỏi:
– Vụ gì vậy Chú Hai, bộ kiếm ông Năm hả ?
Hai Xích lô vội nói:
-Trên huyện bắt được hai thằng sì ke bán bộ lư đồng,
người ta khai thác nó phun ra chôm của ông Năm tàu hủ, nên họ lấy tang
vật giao về cho ấp để trả lại khổ chủ nè, cha nội này đi dê gái hay sao
bỏ nhà cửa vầy nè .
Bà Năm nói đỡ:
– Chắc ổng đi châm cứu đó, té hôm trước tưởng đâu liệt
luôn , thời may ổng khỏe nên lướt qua, gặp người khác coi như “Rụm nụ”
luôn rồi, chú Hai để tui giữ giùm ảnh cho, chừng ổng dìa tui đem qua, để
lớ quớ không khéo ” Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa” thì công dã tràng nghe
chú Hai.
Ông Trưởng ấp thế đề nghị của bà Năm cũng hợp lý nên
đồng ý cho bà Năm nhận thay ông Năm, hơn nữa trong xóm ấp này ai cũng
biết tình cảm của hai ông bà Năm này ” Tình trong như đã, mặt ngoài còn
e”..
***
Từ lúc bỏ nhà ra đi, với ý chí nung nấu làm lại cuộc
đời, Bảy xin vào làm công nhân của xưởng ép mia nấu đường, công việc ban
đầu cực khổ nhưng Bảy không từ nan làm đủ mọi chuyện, ông chủ thấy Bảy
siêng năng thật thà nên quý mến , sau một thời gian Bảy được chủ cho làm
quản đốc coi sóc hết các hoạt động của xưởng, công việc làm ăn tấn tới
nên cuối năm chủ thưởng cho Bảy khá hậu hĩnh, cô em gái ông chủ thấy anh
quản đốc giỏi giang và tướng tá cũng dễ nhìn, rồi tiếng sét ái tình đã
đem lại cho hai người mối tình keo sơn gắn bó.
Sau khi bàn tính cậu chủ lái xe chở Bảy và cô em mình trở về thăm ông Năm tàu hủ và bàn chuyện hôn nhân đại sự.
Xe đến nơi, vào nhà sau khi chào hỏi hai bên thuận
lòng vui vẻ cho hai trẻ được nên duyên chồng vợ. Ông Năm vui mừng thật
nhiều vì biết con mình bị oan cái vụ bộ lư đồng, và mừng nhất là nó thât
sự hối cãi làm lại từ đầu sau mộ thời gian “vấp ngã”, ông Năm nói:
– Quên nữa, để tui giới thiệu bà nhà cho cô chú biết nhe, à với thằng con tui nữa chứ. Bà ơi ra đây có việc nè.
Bà Năm từ phía sau nhà bước lên gặp ngay ông chủ lò
đường, hóa ra là cậu thanh niên đụng xe bà ngày nào giờ đã là người giàu
sang đứng trước mặt bà.
Quân tên ông chủ lò đường mừng reo lên:
– Té ra bác là má của Thằng Bảy em rể con hả, đúng là
trời cao có mắt, con dự định xong đám cưới hai đứa rồi con tìm dì để tạ
lỗi và đền ơn. Không ngờ gặp ở đây, vậy là trời sắp xếp cho chúng ta là
một nhà, chuyện cưới hỏi này con ho hết nhà mình đừng bận tâm.
Quân đến bên bà Năm nắm lấy tay bà rồi nói nhỏ :
-Thay vì con phải tìm dì sớm hơn, nhưng có nhiều lý do, để mai mốt con tâm sự với dì sau nhe.
Ông Năm nghe Quân hỏi bà Năm là má của Bảy, ông bèn nói cho rõ ràng để tránh hiểu lầm về sau :
-Năm đây là …
Ông Năm chưa kịp phân bày thì bà Năm hiểu ý ông muốn
nói là hai ông bà ” Chấp vá” mà thôi, bà liền nháy mắt ra hiệu và cướp
lời :
-Dạ phải đó cậu, tui với ổng có thằng Bảy này thôi, nó trốn tui tui đi mần ăn giờ mới ló mặt về.
Đâm lao phải theo lao, ông Năm nói hùa theo:
– Phải đó cậu, Bảy nè thưa má mầy đi sao đứng chết trân vậy con.
Đến phiên thằng Bảy thấy tình thế bất ngờ nó ú ớ nói
không nên lời, nhưng trước đây lúc còn ở nhà nó cũng ngầm biết là ông
Năm với bà Năm có tình ý lâu lắm rồi, giờ thì cũng tốt nên nó mạnh dạn:
– Con thưa má , xin lỗi má và tía bỏ lỗi cho con trước đây, con nhất định sẽ là người tốt cho mọi người yên lòng.
Không biết ai vỗ tay ” cò mồi” đầu tiên mà cả nhà vỗ tay rần rần như pháo nổ, .. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 03/Jan/2018 lúc 9:51am |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22937 |
Gởi ngày: 02/Jan/2018 lúc 6:04am |
Xin trả tôi về <<<<< |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 156 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |