Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình  
Message Icon Chủ đề: NHÓM 12 YÊU THƯƠNG Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 156 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 04/Oct/2017 lúc 1:22pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 07/Oct/2017 lúc 8:25am

Cần Thiết

Đôi khi tôi cần một người đàn ông,
Để sai vặt chuyện trong nhà ngoài phố,
Hay những lúc trời chuyển mùa đổi gió,
Tôi có người để tâm sự buồn vui.

Ăn cơm tắm rửa xong, định ngả lưng ra sô fa coi ti vi thì điện thoại rộ lên. Tôi nhìn đồng hồ là 8 giờ 30 tối, biết ngay là Hoa, nó canh cho đúng giờ được gọi phone free là gọi cho tôi ngay. Tôi cầm phone nói luôn một lèo:
- Chuyện mưa nắng Calif. hôm qua nói rồi, còn chuyện gì nữa đây?
Hoa cười rúc rích:
- Thì chuyện mưa nắng Calif. tiếp theo…
Thế là thay vì nằm coi ti vi, tôi nằm ôm phone mặc tình cho con bạn nói cho sướng miệng. Điều mà tôi gọi là “Chuyện mưa nắng Calif. ” là đủ chuyện trời ơi đất hỡi xảy ra ở Calif. Từ chuyện giá nhà đất, chuyện chợ búa, chuyện các ca sĩ Việt Nam, đến chuyện những cặp vợ chồng bỏ nhau, kiện nhau. Xong màn tạp lục Hoa đi vào chủ đề chính là... tôi:
- Còn bồ bao giờ lấy chồng cho tớ được ăn cưới lần nữa? Chuyện anh Thịnh đến đâu rồi?
Tôi gắt lên:
- Tớ đã nói là không bao giờ có hai chuyến xe hoa trong đời tớ, biết chưa? Tớ không cần đàn ông, anh Thịnh vẫn chỉ là anh Thịnh, là một người bạn tốt của gia đình tớ bấy lâu.
Hoa không buông tha:
- Nếu bồ cảm thấy không thích anh Thịnh thì để tớ kiếm cho một người lý tưởng đúng như mơ ước.
- Ở đâu mà có sẵn vậy? Tôi hỏi giọng châm chọc.
- Ờ… thì tớ sẽ... tìm bạn bốn phương. Nghe nè: “Thiếu phụ 40 , mộng mơ…”
- Thôi dẹp đi, có người lý tưởng bằng xương bằng thịt ngay bây giờ tớ cũng không thèm đâu, tìm chi cho mất công. Xong chưa? Cúp phone đi nhé, nói chuyện cà kê tội nghiệp hãng điện thoại quá.
Hoa vẫn còn tiếc rẻ:
- Bồ còn tuổi xuân phơi phới mà gàn bướng quá, chỉ vì giận một người đàn ông mà thù ghét tất cả đàn ông. Rồi xem được bao lâu! Hoa cúp phone rồi, tôi cũng không thảnh thơi coi ti vi được nữa, đôi lúc những lời khuyên của Hoa cũng làm lung lay bức tường thành do tôi dựng lên đã 3 năm nay kể từ khi vợ chồng tôi li dị.
Cường là tình yêu đầu của tôi, chúng tôi đã có một mái gia đình hạnh phúc suốt mười mấy năm trời. Vậy mà anh đã có tình yêu khác cũng thiết tha, cũng mãnh liệt như anh từng yêu tôi. Anh đã li dị tôi.
Đó là một biến cố kinh khủng nhất trong đời tôi, đến bây giờ nghĩ đến tôi còn đau đớn bàng hoàng. Một tình yêu như thế, một tình nghĩa vợ chồng như thế, mà bỗng chốc đã vỡ tan không thể hàn gắn được.
Tôi thù ghét Cường, ghét cả lũ… đàn ông, và bướng bỉnh tự hứa không bao giờ yêu ai, kết hôn với ai nữa. Đứa con trai duy nhất của tôi và Cường đã 18 tuổi, ba năm qua hai mẹ con sống với nhau dù chênh vênh, dù sứt mẻ vì thiếu vắng một người chồng, một người cha, nhưng cũng quen dần.
Năm nay Tú vào đại học ở Austin, tôi muốn con học ở ngay thành phố này nhưng Tú không thích, chả lẽ tôi bắt con phải chiều theo ý mình thì ích kỷ quá. Hai mẹ con bàn nhau Tú cứ đến Austin học trước, tôi từ từ thu xếp công việc và bán nhà lên sau. Bao nhiêu kỳ vọng và tình thương tôi đều dành cho Tú, nhất quyết chẳng bao giờ hai mẹ con rời nhau, rồi Tú sẽ tốt nghiệp đại học, sẽ có việc làm, sẽ lấy vợ, có con. Tôi sẽ ra tay chăm sóc nhà cửa con cái cho nó, sẽ đỡ đần vun đắp hạnh phúc cho vợ chồng nó. Đời tôi hạnh phúc chẳng ra gì, đời con tôi phải tốt đẹp hơn.
Tôi vẽ vời và mong ước thế, không biết đường đời có thẳng tắp cho tôi đi không? Hôm tiễn con đi Austin tôi buồn héo người, trở về căn nhà vắng chỉ mình tôi, tôi đã khóc quá chừng. Đến Austin Tú gọi phone cho tôi, tôi lại khóc làm cho Tú cũng khóc theo. Mấy tháng nay tôi sống với niềm tin là từ giờ đến cuối năm hai mẹ con sẽ đoàn tụ như cũ.

*****************

Chiều nay đi làm về tôi ăn cơm sớm để còn làm vài công việc. Cái cánh cửa trong phòng ngủ bị bung tấm ván ép mỏng ra nên cửa xệ xuống, khó mở ra đóng vào, cần phải đóng lại mấy hàng đinh nhỏ. Rồi một cái bếp bị hư, bóng đèn bị cháy v…v..
Trời ơi, sao bao nhiêu thứ không bình thường đến cùng một lúc như thế này?
Suốt ba năm qua dù tôi đã khẳng định mình có thể sống suốt đời không cần một tên đàn ông nào bên cạnh, nhưng tôi vẫn ngầm hiểu rằng… có còn hơn không!
Biết bao chuyện lặt vặt tôi đã phải đụng tay tới, lòng can đảm của tôi cũng mỏi mòn theo năm tháng. Tôi chẳng vui vẻ gì khi đẩy cái máy cắt cỏ ì ạch mấy tiếng đồng hồ mới xong mảnh sân nhỏ sau nhà. Vừa cắt cỏ tôi vừa khấn thầm:
- Cỏ ơi, có thương tôi thì đừng mọc nhanh nhé!!
Cái xe của tôi cũng kiếm chuyện, một hôm bị chết máy dọc đường tôi phải đứng ở highway hai tiếng đồng hồ mới có người quen đến chở về nhà và nghỉ một buổi làm.
Ôi, bao nhiêu thứ vặt vãnh của cuộc sống đang về hùa nhau, làm khổ thân tôi.
Những ngày hạnh phúc xưa tôi nào biết cuộc đời có nhiều cái khổ như thế. Tôi có thú đi chơi xuyên bang, mỗi năm vào mùa Thu, hai vợ chồng và con lên xe đi về những tiểu bang xa để ngắm những cánh rừng lá vàng lá đỏ, để ngắm cả đất trời đang chuyển sắc Thu. Hay đi thăm những danh lam thắng cảnh và hưởng những hương vị ngon lạ của từng nhà hàng, từng địa phương. Cường lái xe, tôi ngồi bên cạnh nhìn ngắm cảnh bên đường, còn thằng Tú có khi đang ngủ trong xe. Có lần vào ban đêm, xe chạy trên highway vắng, hai bên là cánh rừng đen kịt , hoang vu. Biết tôi nhát gan Cường đã hỏi đùa tôi:
- Nếu bây giờ xe hư giữa đường em có sợ không?
Tôi đã trả lời đầy ắp tin yêu:
- Có gì mà sợ, có anh bên cạnh là em được che chở rồi.
Bây giờ đôi lúc nhớ con tôi muốn lái xe xuống Austin nhưng tôi ngại đường xa lỡ xe cộ hư lấy ai mà che chở?
Chưa kịp ra tay làm việc gì thì điện thoại reo, tưởng là Hoa, tôi cầm phone lên định “van xin” nó tha cho tôi hôm nay không tán dóc sự đời được vì bận rộn lắm. Nhưng lại là phone của Tú, tôi mừng vui dù mới hôm qua hai mẹ con cũng đã nói chuyện với nhau rồi. Lần này Tú nói:
- Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ một chuyện quan trọng. Mẹ nghe nhé?
- Con đừng có nói mẹ tìm hiểu bác Thịnh nghe, mẹ vẫn coi bác ấy là bạn của gia đình mà thôi.
- Chính con đang muốn nói điều ấy, vì con suy nghĩ hoài và chợt khám phá ra tại sao mẹ không sống cho đời mẹ mà cứ sống vui buồn theo con làm gì? Mẹ đừng hi sinh vô lý quãng đời còn lại của mẹ cho con. Bây giờ con học ở Austin , mẹ bán nhà theo con. rồi mai này ra trường con có job ở tiểu bang khác, mẹ lại bán nhà theo con nữa sao? Con sẽ có đời sống riêng của con. Nhưng chúng ta không bao giờ mất nhau đâu.
Tôi cảm thấy hụt hẫng và bâng khuâng vì cú phone của Tú, nó có lý, tôi không thể bám theo con như cái đuôi làm gánh nặng vô hình cho nó.
Tôi nhủ tôi phải can đảm lên, từ cuộc sống ba người, còn hai người. Nay đường dài chỉ còn lại mình tôi.
Tôi ra vườn sau, vào nhà kho tìm đinh búa để sửa cánh cửa trước, kẻo mỗi lần đóng mở nó nặng nề và kêu cót két, nghe… rùng rợn, làm cho tôi… sợ ma. Tôi bới chỗ nọ, tìm chỗ kia, mãi mới thấy hộp đinh mang vào nhà.
Chỗ hư cánh cửa từ trên cao, tôi phải mang ghế ra để đứng lên, tôi biết mình phải cẩn thận kẻo có trượt chân ngã xuống bất tỉnh chẳng ai hay. Đứng lên ghế vững vàng rồi, tôi cầm búa, cầm đinh, ngay phút giây này tôi chợt nhớ những công việc như thế này Cường chỉ làm một chút là xong. vậy mà..
Ôi, ước gì bây giờ có một người đàn ông bên cạnh, anh ta sẽ đứng trên ghế chứ không phải tôi, còn tôi sẽ đứng hiên ngang trên thảm, tha hồ mà chỉ huy mà phê bình.
Thôi, đừng có mơ hão huyền, nhất định đời mình không cần đàn ông. Tôi tự nhủ và hăng hái giơ búa lên.
Phập! một cái, tôi hét lên, búa rơi, đinh rơi, và tôi nhảy khỏi ghế, ngồi xuống đất ôm lấy ngón tay đang chảy máu ròng ròng. Vừa đau vừa tủi thân và hận đời khiến tôi khóc nức nở như đứa trẻ bị lạc mẹ.
Đang lúc máu đổ lệ rơi thì chuông cửa reo. Ai đến giờ này nhỉ? Tôi cố lết ra mở cửa và thấy Thịnh, tay xách túi đồ chắc mới đi chợ mua về.
Anh chào tôi bằng nụ cười, nhưng tắt ngay khi nhìn thấy ngón tay tôi đang chảy máu. Anh quẳng túi đồ lên bàn hấp tấp và lo âu hỏi:
- Em sao thế?
Dù đang đau tôi cũng nhận ra Thịnh đã thay đổi cách xưng hô, không gọi tôi là “chị” như xưa nay anh vẫn gọi tôi. Còn tôi vẫn lịch sự như cũ:
- Thưa anh, tại cái búa…
- Búa rơi vào tay em hả?
- Thưa anh, chính tôi đập vào tay tôi mà đáng lẽ phải đập vào đinh.
Thịnh nói y như mình là… chủ nhà:
- Thôi ngồi yên đây để anh băng vết đau cho. Nhưng mà sao em cứ thưa gởi với anh mãi thế?
Không cần tôi trả lời, anh đi vội vào phòng tắm để lấy bông băng, bao lâu nay là bạn thân của Cường, của gia đình tôi, anh đã quá quen thuộc mọi thứ trong nhà này rồi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi yên để cho anh băng bó ngón tay, đã lâu rồi mới có bàn tay đàn ông chạm vào tay tôi gần gũi và thân mật như thế này, một cảm giác lạ lùng chạy khắp người tôi. Hình như những ngón tay tôi nóng bừng trong bàn tay anh.
Tôi… len lén nhìn anh, nét mặt và cử chỉ của anh là bao nhiêu âu yếm. Tôi ngại ngùng định rút tay về, nhưng Thịnh đã giữ chặt lại, anh ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Đừng em, nghe anh nói…
- Không, không... anh đừng nên nói gì cả!
- Tại sao em lại chạy trốn chính mình như thế? Anh yêu em mà.
Bức tường thành trong tôi đã sụp đổ trước ánh mắt thiết tha và lời nói chân tình của anh.
Anh nói đúng, tôi không thể chạy trốn tôi mãi được.
Dường như ông trời đã sắp đặt sẵn, nói như thuyết nhà Phật có duyên thì đến với nhau, cũng như không duyên thì sẽ lìa nhau như tôi và Cường.
Vợ Thịnh qua đời vì một căn bệnh cùng thời gian gia đình tôi đổ vỡ nên tôi và Thịnh bỗng trở thành hai kẻ cô đơn, anh thường xuyên đến thăm tôi, tình cảm anh dành cho tôi ngày càng có nghĩa tình yêu hơn là tình bạn. Có thêm một người, thêm một tiếng nói, căn nhà không còn trống vắng nữa, tôi cảm thấy ấm lòng.
Nhìn túi đồ trên bàn tôi hỏi Thịnh:
- Anh mua gì thế?
- Anh mới mua hộp trà ngon, anh không biết cách pha trà nên nhờ em pha hộ.
Pha trà đâu có gì khó, mà tôi có tay nghề như mấy người Nhật chuyên môn uống “trà đạo” đâu mà anh đến nhờ tôi? Anh chỉ kiếm cớ đến gặp tôi thôi, khi yêu người ta vớ vẩn thế đấy.
Thịnh chợt hỏi:
- À, mà em đang sửa cái gì vậy? để anh làm cho…
Tôi hớn hở kể luôn một mạch, cứ làm như tôi vừa thuê được anh thợ về sửa chữa tất cả những thứ hư hỏng trong ngôi nhà này:
- Cái cửa phòng ngủ nó bung ra, anh đóng lại giùm. Với lại cái bếp bị hư, cái bóng đèn không cháy. Còn nữa, cái chốt cửa bị lỏng, cái vòi nước trong phòng tắm bị nhỏ giọt bấy lâu nay, cái…
- Thôi thôi, em kể nhiều thế anh làm sao hết trong buổi chiều nay, để anh sẽ làm dần.
Ngay trong lúc này tôi thấy Thịnh cần thiết cho tôi, tôi cần được yêu thương, cần được chăm sóc, và căn nhà tôi cũng cần được chăm sóc. Trong khi Thịnh ra sửa chữa cánh cửa, thì tôi chuẩn bị nấu nước pha trà. Tiếng búa đóng lên nghe rộn rã, hình bóng người đàn ông trong nhà sao mà ấm cúng chở che đến thế.
Tôi để ấm nước lên bếp, dù tôi chẳng thích uống trà chút nào, nhưng chốc nữa đây tôi sẽ vì anh, cùng anh uống nước trà, và… câu chuyện một tình yêu sẽ bắt đầu.

Nguyễn Thị Thanh Dương


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 11/Oct/2017 lúc 12:08pm

Tình Khờ


Khi biết tôi có ý định xin việc làm ở văn phòng bảo hiểm mà ông chủ là một người đàn ông trung niên, Tú Oanh nói:

- Nghe đồn rằng ông ấy là đệ nhất chung tình, dù bà vợ nhan sắc rất tầm thường. Có nhiều người đẹp đã phải thất bại với kế hoạch mỹ nhân kế.

Trâm Anh nheo mắt với tôi:

- Người đẹp này thế nào? Nghe nói, mi không đánh thì thôi mà đã đánh thì trăm trận trăm thắng phải không? Vậy… “a lê hấp” nhào vô đi.

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn hai nhỏ bạn múa mỏ bằng thái độ dửng dưng:

- Sao tụi mi không nhào vô mà xúi ta?

- Rất tiếc, tao không có sắc đẹp “nghiêng thùng đổ nước như mày”. Chứ nếu có, thì tao cũng sẽ thử xem có thắng nổi không. Ha!ha!!! đùa chút cho vui, chứ thắng hay thua thì phụ nữ cũng lỗ thôi mày ạ!

- Mà thắng được chắc cũng phải sướt tim, cạn nước mắt. Đừng dại Diệu Vân ơi!

Tôi nhìn Tú Oanh cười hiền lành:

- Đừng lo, tao khôn lắm. Đã vậy, còn yếu bóng vía nên không dám thử đâu.

- Ừ! thế thì tốt, chứ nhào vô mà thua thì bể mặt nữ nhi lắm.

Dù chỉ là những câu nói đùa nhưng rất vô tình hai cô bạn thân đã chạm vào tự ái của tôi, một người con gái biết mình đẹp.

***

Người đàn bà ngồi bên cạnh tôi có đôi mắt màu nâu nhẹ, trong veo. Chiếc mũi không cao lắm, đầu mũi hơi tròn cùng đôi môi nhỏ tạo cho bà nét phúc hậu, dịu dàng. Khuôn mặt đó, dù không đẹp nhưng bất cứ ai nhìn thấy lần đầu tiên đều có cảm tình. Giọng nói bà thật êm và nhẹ nhàng:

- Em phải giữ gìn sức khỏe. Làm việc ít một chút. Đừng suy nghĩ, lo lắng nhiều.

Tôi cười nhẹ:

- Chị có anh Đông lo mọi thứ, còn em… một thân, một mình, nên phải tự lo.

- Vậy thì lấy chồng đi.

Tôi ngã người ra phía sau, giọng buồn bã:

- Có ai thèm em đâu mà lấy!

- Chứ không phải tại em quá kén chọn sao?

Người đàn bà vỗ nhẹ bàn tay tôi:

– Rán tịnh dưỡng cho mau khỏe. Chị sẽ thay thế em để lo công việc trong thời gian này.

Tôi nhìn bà bằng đôi mắt long lanh chút ghen tỵ:

- Xin lỗi, em đã làm cho chị cực nhọc.

- Không sao, chị cũng muốn thỉnh thoảng xuất hiện ở văn phòng để mọi người biết anh Đông là “gươm” đã có chủ.

Giọng người đàn bà hạ thấp như lời than vãn:

- Nói đùa thôi, chớ một người chồng tốt như anh Đông thật khó tìm. Nếu là người đàn ông khác, chưa chắc chị đã giữ gìn được mái ấm gia đình cho đến ngày hôm nay. Đối với Đông, chị không làm tròn bổn phận một người vợ…cưới nhau sáu năm rồi mà chị vẫn chưa sinh được cho anh một đứa con. Đã vậy…

Người đàn bà thở dài, ánh mắt như chìm vào nỗi muộn phiền giữa câu nói bỏ lững.

- À! thức ăn chị đã bỏ vào hộp, khi nào cần ăn, em chỉ hâm sơ lại là được. Còn đây là thuốc, nhớ uống đúng theo lời chỉ dẫn.

Cell phone của chị vang lên bằng một điệu nhạc rộn rã. Chị bắt máy, ánh mắt reo vui trong tiếng cười trong vắt:

- Ồ! em quên mất… xin lỗi anh… cám ơn anh.

Tôi tò mò nhìn chị nghe ngóng. Tiếng cười dòn tan của chị lại vang lên một cách sung sướng:

- Hôm nay sinh nhật của Đông mà chị quên. Anh Đông tốt vậy đó em, không trách chị mà còn mời chị dự tiệc sinh nhật của anh do chính anh đãi.

- Chị thật có phước!

Tôi nghe giọng nói của mình như rơi xuống cung bậc buồn da diết. Người đàn bà xin phép đi vào phòng tắm. Tôi thẩn thờ bước xuống giường. Đứng trước gương, tôi nhìn thật lâu vào bóng dáng người con gái dong dỏng cao, bờ ngực đầy, chiếc eo thon thả, cộng thêm đôi mắt sắc, sóng mũi cao, bờ môi đầy đặn trên khuôn mặt mũm mĩm. Đẹp. Vỏn vẹn một chữ đẹp mà tôi nghe mòn tai từ thuở mới dậy thì đã khiến tôi trở thành người con gái kiêu sa. Tôi kiêu căng trước ánh mắt ngơ ngẩn, si mê của những người đàn ông chung quanh. Tôi thách đố với những người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt ganh tỵ. Tôi tự phụ đến nỗi dám thốt thành lời “các bà đừng để phu quân của mình ngồi cạnh tôi nhé”. Thật vậy, những đứa bạn từng là bạn thân của tôi, sau khi kết hôn đã biến đi mất dạng. Không đứa nào còn gần gũi, thân thiết với tôi, chỉ vì sợ chồng nó nhìn thấy tôi. Nhưng đâu ai biết rằng trong lòng tôi đang mang nặng nỗi tương tư. Tôi tự giận mình sao không chinh phục được người đàn ông tôi đang si mê đắm đuối?. Người đàn ông đã qua một đêm với tôi mà vẫn điềm tĩnh để nói với tôi rằng “không bao giờ anh rời bỏ vợ anh”. Giọng nói bình thản cũng là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng “cho dù em rất đẹp, nhưng cái nhan sắc diễm lệ đó sẽ không phá vỡ được bức tường tình nghĩa của vợ chồng anh” như mũi dao xoáy buốt trái tim tôi.

***

Hai năm trước, sau khi ra trường với bằng kế toán, tìm mãi không được việc làm thì Trâm Anh giới thiệu tôi đến văn phòng bảo hiểm của Đông. Người đàn ông có khuôn mặt vuông, với cặp mày rậm và đôi mắt sáng đầy nghị lực cùng phong cách đầy nam tính đã khiến tôi choáng váng vì bị tiếng sét ái tình giáng trúng ngay tim. Tôi bối rối và ngớ ngẩn một cách tội nghiệp. Nếu là người chủ khác chắc tôi đã được mời đứng lên và tiễn chân ra cửa. Nhưng Đông thì không, anh bắt tay tôi vui vẻ:

- Rồi cô sẽ quen dần. Tôi nghĩ, công việc này không làm khó được cô đâu.

Và tôi đã trở thành một nhân viên đắc lực của Đông, có thể làm “overtime” bất cứ lúc nào mà không cần thù lao. Tất cả hành động của tôi không thoát khỏi đôi mắt tinh đời của hai đứa bạn thân. Trâm Anh cảnh cáo tôi:

- Ông chủ có vợ rồi đấy nhá!

- Và anh chàng này tuân thủ đúng câu “nhất vợ nhì trời” -Tú Oanh bồi thêm- Vợ chồng ông Đông lấy nhau lâu rồi mà không có con, đang chữa trị thì bác sĩ khám phá ra bà Đông bị tiền ung thư tử cung. Nghe nói bệnh đã được chữa lành nhưng bà không thể có con được và hình như bà cũng không… “OK” trong chuyện ấy, nhưng ông Đông vẫn rất chung tình với vợ. Bởi vậy, nếu mầy quyết định chinh phục Đông, thì đó là quyết định sai lầm.

Tôi nhếch môi cười và trả lời một cách tự tin:

- Tao sẽ chứng mình cho mày thấy quyết định của tao là đúng.

Trâm Anh nghiêng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:

- Nghĩ lại xem… có đáng để mày đánh đổi cả cuộc đời không?

Tôi chống tay xuống bàn, rút cao hai vai, nheo mắt trêu ghẹo:

- Thì cũng tại mày đưa tao đến với Đông. Nói vậy chứ đừng lo, từ xưa đến nay tao luôn sáng suốt trong chuyện tình cảm.

Tôi có thể dối gạt mọi người nhưng không thể dối gạt được chính mình. Tôi đã yêu Đông ngay lần gặp gỡ đầu tiên. Và suốt thời gian làm việc bên cạnh nhau, tình yêu ấy càng nồng nàn, sâu đậm. Tôi vẫn nhớ lời cảnh cáo của hai cô bạn thân, nhưng tôi không còn sáng suốt như đã tự hào với Trâm Anh để đắn đo, suy nghĩ về việc mình làm mà chỉ biết hành động theo mệnh lệnh của trái tim. Trái tim sôi nổi của cô gái hai mươi tám tuổi bảo tôi phải trổ hết tài để chinh phục người đàn ông đáng yêu này. Tình yêu nóng bỏng của cô gái lãng mạn, đa tình thúc giục tôi phải chiếm lấy người tình trong mộng mà tôi đang si mê cuồng nhiệt. Thế là tôi quên hết. Quên luôn cả lời dạy dỗ “là con gái phải đoan trang và biết giữ mình” của mẹ để tìm đủ mọi cách lay động trái tim của Đông.

Cuối cùng, Đông đã ngã vào vòng tay tôi sau một trận say túy lúy trong buổi tiệc sinh nhật có nhiều bạn bè và Đông là người ở lại sau cùng trong căn nhà ấm cúng của tôi khi vợ anh về Việt Nam thăm bà mẹ đang trong cơn thập tử nhất sinh. Tôi hưởng từng giọt hạnh phúc thấm đẫm trên thân thể tràn trề sức sống. Tôi hân hoan trong niềm vui sướng vô bờ với những dự tính háo hức. Tôi sẽ cho Đông một đứa con mà anh đang mong ước (chắc chắn là vậy!!!). Tôi sẽ bứt rời Đông ra khỏi mái ấm gia đình của anh và người đàn bà đã từng được anh âu yếm gọi bằng hai chữ “vợ tôi” mỗi khi nhắc đến.

Buổi sáng, khi giật mình tỉnh giấc, Đông rùng mình như vừa thoát khỏi cơn mê. Tôi không hề hối tiếc những gì đã cho đi. Nhưng thái độ im lặng đến tê tái của Đông làm tôi thoáng bàng hoàng. Tiếng thở dài của anh khiến tim tôi đau nhói, xót xa ứa lệ.

- Sao em có thể dại dột như thế?

Tôi vùi đầu vào ngực Đông. Cái cảm ngất ngây với mùi da thịt nồng nàn vẫn còn nguyên vẹn trong tôi:

- Em không hối tiếc, bởi vì em tin chắc rằng anh sẽ không bỏ em……

Với ánh mắt say đắm tôi khẽ thì thầm vào tai Đông. Rất khẽ:

- Em sẽ cho anh một đứa con và một mái ấm……

Đông kéo xốc hai cánh tay tôi, giọng nói không êm ái, không ngọt ngào như tôi lầm tưởng:

- Đó là những điều không thể có. Em hãy nghe rõ… anh không bao giờ rời bỏ vợ anh. Anh không thể để cho gia đình anh tan nát.

Tôi bật khóc nức nở:

- Nên… thà đời em tan nát, phải không anh?

Đông đứng lên đi về phía cửa sổ. Ánh nắng buổi sáng hắt vào mặt anh. Khuôn mặt ủ dột mà tôi chưa từng nhìn thấy kể từ ngày vào làm việc với Đông:

- Sao em lại cố tình đặt anh vào hoàn cảnh khó xử này?

- Tại vì em yêu anh. Em yêu anh một cách ngu si, khờ khạo. Anh biết không?

Bằng giọng uất nghẹn tôi hét lên như điên, như dại. Đến bây giờ tôi mới mở mắt ra để nhìn thẳng vào sự thật. Sự thật, Đông không phải là loại đàn ông tôi đã từng gặp. Ở anh là cả một sự trầm tĩnh, kín đáo. Có những lúc anh rất tế nhị, ngọt ngào để tôi vui mừng khi chợt nghĩ, hình như anh đã bị chao đảo trước những chăm sóc, mật ngọt của tôi. Nhưng cũng có lúc anh thật nghiêm trang, cứng rắn để tôi phải chồn chân, kìm hãm nhịp đập của trái tim mình. Tôi không đoán được chính xác tình cảm Đông dành cho tôi, nhưng vẫn bướng bỉnh lao vào vì sự tự tin đến mức kiêu ngạo của người con gái được trời ban cho nhan sắc. Tôi bỏ ngoài tai những khuyên nhủ chân thành của Trâm Anh và Tú Oanh để cố chấp tin rằng mình không bao giờ thất bại trên tình trường.

Đông nhìn thẳng vào mặt tôi, cái nhìn như thấu suốt những mưu toan bất chính trong lòng tôi:

- Sự việc đã xảy ra theo đúng sự tính toán của em, phải không? Còn anh… đúng là tình ngay mà lý gian. Anh chỉ muốn nói một điều để em hiểu, không bao giờ anh muốn đem sự đau khổ và bất hạnh đến cho vợ anh. Vì thế… anh chỉ còn biết… thành thật xin lỗi em.

Tôi bỗng thấy mình khờ khạo đến tội nghiệp. Vậy mà suốt đêm qua tôi cứ thao thức trong niềm hạnh phúc tưởng chừng không bao giờ có được bằng trí tưởng tượng dồi dào.Tôi ngây thơ tin rằng, với một người đàn ông đã bao năm sống bên cạnh người vợ bệnh hoạn không làm tròn bổn phận trong vấn đề chăn gối, trong khi tôi có thừa điều kiện để mang đến cho Đông những gì anh thiếu thì tôi sẽ chinh phục được Đông một cách dễ dàng. Rồi tôi sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp và anh sẽ yêu thương tôi bằng tất cả tấm lòng với những bù đắp mà tôi đã mang đến cho anh không cần điều kiện.

Nhưng bây giờ, tất cả chỉ là ảo tưởng. Đông mãi mãi vẫn là một tinh cầu xa lắc, xa lơ mà tôi gắng sức nhoài mình níu lấy nhưng vẫn ngoài tầm tay với.

… Người đàn bà trở lại cùng với tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh. Ngọt ngào như thuở tình nhân, bà dịu dàng trả lời:

- Dạ! xong rồi, anh chờ em một chút nha. Em xuống liền.

-…

- Dạ! hôm nay Diệu Vân đã đỡ nhiều rồi? Anh muốn nói chuyện với Vân không?

Tôi nhìn người đàn bà hồi hộp chờ đợi, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười của bà với tiếng da thật nhỏ. Buông điện thoại xuống, bà vỗ nhẹ vào vai tôi, ân cần từ giã:

- Anh Đông sợ em mệt nên bảo chị, để em nghỉ ngơi. Thôi chị đi đây.

Người đàn bà véo má tôi, thân thiện trêu ghẹo:

- Cô thư ký có muốn nhắn gì với sếp không?

Tôi lắc đầu cố nén tiếng thổn thức “Có! em muốn nhắn với Đông đừng tàn nhẫn với em như thế. Em muốn nhắn… em nhớ Đông lắm và em muốn hỏi, sao người đến với em không phải là Đông mà lại là chị?”. Cánh cửa khép lại bằng âm thanh khô khan như điệp khúc chia lìa. Tôi vùi đầu vào gối, nghe nỗi cô đơn phủ trọn thân xác rã rời. Tôi vào bệnh viện rồi trở về nhà. Một tuần lễ trên giường bệnh, Đông chỉ đến thăm tôi một lần, những lần còn lại là người đàn bà ấy. Người đàn bà hạnh phúc hơn mọi người đàn bà khác trên cõi đời này.

Tôi đã tự chọn cho mình con đường tình đầy chông gai, buồn tủi để bước vào một cách tự nguyện, nên làm sao thể trách Đông khi chính anh đã nhẹ nhàng cảnh cáo “Dù thế nào anh cũng không bao giờ rời bỏ vợ anh.

Ngân Bình

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 14/Oct/2017 lúc 5:03am

Bài Học Nơi Người Thầy Cũ 


 

   Sau khi ăn sáng tại tiệm phở đầu đường, hai vợ chồng Lăng trở về khách-sạn. Minh dặn chồng:

   - Anh nghỉ-ngơi. Chừng hai tiếng em về. Hay anh có muốn xuống nhà nói chuyện với mấy người ở Mỹ về đây cùng chuyến máy bay với mình không?

   Lăng mỉm cười:

   - Em cứ lo-liệu cho chị em đi. Từ hôm qua đến nay, chị Lan gọi điện-thoại mấy lần rồi đó. 

   Chị của Minh làm ăn thua lỗ. Lý-do người chung vốn dùng mánh-lới gian-lận. Lan bị lường-gạt hai, ba lần đến nay mới biết. Lần này chị tính dùng mưu quật lại. Nghe nói có ông thầy tử-vi nổi tiếng, chị muốn vợ chồng Lăng tới nhờ ông đoán vận-mạng tương-lai rồi dựa vào đó mà quyết-định. 

   Minh nói với chồng:

   - Chúng mình có hai việc phải hoàn-tất. Thứ nhất là việc của chị Lan, thứ hai là tìm ra cho được thầy Thiên-Lương của anh.

   Thật ra tên của thầy không phải là Thiên-Lương như nàng gọi. Tên thầy là Nguyễn Thiêm.  

   Lăng kể cho Minh nghe là nhờ thầy đã giúp ý-kiến nên anh mới lấy nàng. Lúc đó, Lăng phân-vân giữa người bạn gái cùng lớp và Minh. Người bạn bạn gái thì tháo-vát, nhà giầu lại học cao trong khi Minh nhà nghèo, bản tính đơn-sơ, chưa lên đại-học. Thầy nói:” Một người có khả-năng buôn bán, một người hiền-thục. Một người như sao Thất-Sát, có bản chất lấy của người làm của mình; còn người kia là sao Thiên-Lương, có bản chất lấy của mình giúp cho người. Con nên chọn người con thực-sự yêu họ và thich-hợp với mình”. Thế là chàng chọn Minh mặc dầu gia-đình chàng thích người bạn gái kia hơn.

 

   Minh ôm chồng nói:

   - Em nói thiệt. Mấy người khác mà mẹ để ý cho em; bây giờ người thì cần-sa, ma-túy đi tù; người thì bài bạc đánh vợ; người thì con cái đầy đàn, vô trách-nhiệm bắt vợ phải nuôi. Thầy Thiên-Lương là cứu-tinh của em.

   - Đừng nói vậy. Có chán vạn người hơn anh.

   Minh úp đầu vào ngực chồng.

   - Em yêu anh. Không ai có thể so-sánh với anh được đâu.

   Lăng vuốt tóc vợ, lòng tràn-ngập hạnh-phúc:

   - Anh cũng yêu em!

 

   Minh hồi-tưởng lần đầu tiên hai người gặp nhau…

   Nàng ra đầu ngõ mua phở cho mẹ vì bà bị đau. Cơn mưa đổ xuống đột-ngột. Áo nàng bị ướt. Lăng đang trú mưa dưới hiên của một nhà bên đường. Hai người nói chuyện được vài phút, chàng cởi cái áo khoác ngoài nói:

   - Cô mang phở về cho mẹ kẻo nó chương ra mất.

   Minh chưa kịp nói gì thì chàng đã khoác áo lên vai nàng. Khi đi được một quãng, Minh quay lại thấy Lăng lững-thững đi ngược chiều trong mưa, không chút vội-vàng.

   Nàng lẩm-bẩm:

   - Đi trong mưa như vậy thì tại sao lại trú mưa? Anh này điên rồi.

 

   Bẵng đi một thời-gian, một hôm nàng đang ngồi bên bà hàng bán bắp nướng thì có tiếng nói đằng sau:

   - Chào cô! Cô còn nhận ra tôi không?

   Minh mừng rỡ nói:

   - Anh! May quá được gặp anh. Anh ở đây để em lấy áo trả anh. Chừng 20 phút thôi!

   Lăng lắc đầu:

   - Tôi có hẹn với bạn. Phải đi ngay.

   Minh tần-ngần:

   - Làm sao em trả được áo đây?

   Lăng đùa:  

   - Cứ giữ lấy để mai này tôi còn có cớ kiếm cô.

   - Anh biết em ở đâu mà kiếm?

   Lăng bật cười:

   - Tôi sẽ đi từng nhà, kiếm hết Sài-Gòn này.

   Minh hỏi:

   - Sài-Gòn rộng lớn, kiếm bao giờ cho xong?

   Lăng nhìn về phía xa, trả lời:

   - Không xong cũng kiếm. Kiếm một năm … Hai năm …. Hay suốt đời. Tới khi kiếm thấy thì thôi.

   Minh chưa kịp hỏi thêm thì thấy một người con gái đẹp đứng ở đầu đường vẫy tay gọi Lăng.

   Lăng nói:

   - Tôi phải đi nhé, bạn của tôi tới rồi.

 

   Vài tuần sau, nàng tình-cờ gặp Lăng trên xe buýt. Khi nàng xuống xe, Lăng xuống theo. Chàng rủ nàng vào tiệm uống nước. Trong câu chuyện, nàng hỏi:

   - Cô bữa nọ là người yêu của anh à?

   Lăng trầm-ngâm một lúc mới trả lời:

   - Có thể là như vậy nhưng chuyện đời có gì chắc chắn đâu?

   - Cô ta có vẻ giầu, tướng sang lại đẹp nhỉ?

   - Gia-đình cô ta khá-giả.

   Minh lại hỏi:

   - Làm sao anh quen cô ta?

   - Thì bạn học cùng lớp

Minh nhè nhẹ gật đầu:

   - Thật đẹp đôi. Bao giờ anh chị lấy nhau?

   Lăng thành-thật:

   - Không biết được. Tôi nghèo quá! Lấy nhau thì làm gì để sống đây?

   - Thì nhà gái giúp.

   Lăng nói với Minh như tâm-tình với một người bạn:

   - Nàng là con một. Cha mẹ nàng gợi ý như vậy nhưng tôi không chấp nhận. Làm đàn ông mà không tự-lập thì ngẩng mặt nhìn vợ con sao được?

   Minh tự-dưng cảm thấy gần-gũi với người sinh-viên trước mặt. Chàng cương-nghị, thành-thật và đầy lòng tốt.

   - Hôm nay anh theo em về nhà lấy áo được không?

   - Được. Tiện thể biết nhà cô luôn.

   Minh buột miệng:

   - Anh không quen em mà sao dám cho em mượn áo?

   - Cái áo cũ mà! À, tôi … Tôi … không biết tại sao? Ừ, tại sao nhỉ? Có lẽ tại cô đơn-sơ, hiền-lành, thanh-thoát. Cô như … một thiên-thần

 

Lăng vỗ nhẹ vào vai vợ làm Minh bừng tỉnh:

   - Em mơ gì đấy?

   Minh âu-yếm ngước lên nhìn chồng:

   - Mơ thuở ban đầu. Đẹp quá anh nhỉ?

   Rồi nàng đứng thẳng người:

   - Thôi, em đi anh nhé!

   Lăng ân-cần:

   - Để anh gọi taxi cho em.

   - Không cần đâu anh, em leo lên xe ôm cho đỡ tốn tiền.

   Lăng giật mình:

   - Trời đất! Không được. Không đi xe ôm.

   Thế là Lăng tiễn vợ xuống đường. Chiếc taxi tắp lại. Chàng mở cửa xe cho vợ. Minh dặn  chồng:

   - Anh chịu khó đợi em nhé.

   Lăng ra hiệu cho vợ xích sang bên rồi leo lên ngồi cạnh. Minh trìu-mến nhìn chồng. Lúc sau nàng quay sang nói:

   - Anh à! Chúng ta phải tìm ra thầy Thiên-Lương.

   - Được rồi, mình sẽ tìm ra mà!

 

   Qua khỏi đầu đường, Minh bất-nhẫn khi nghĩ tới chồng phải ngồi coi bói toán nên dặn chàng đợi phía ngoài rồi nàng vào ngõ.

   Lăng mua tờ báo. Chẳng có gì quan-trọng để coi nhiều. Chàng lững-thững theo hướng vợ đi. Một người đàn ông tóc đã trắng đang ngồi quay lưng lại phía chàng. Lối ăn mặc đạm-bạc nhưng sạch-sẽ, gọn-gàng. Trên vai áo, có một chỗ vá.

   Ông cụ hỏi Minh:

   - Thế mưu-tính đó có dựa trên sự thành-thật không?

   Minh nghệt mặt lắc đầu:

   - Có lẽ không.

   Ông thầy xua tay:

   - Tôi chỉ coi tử-vi, không thể góp ý vào những chuyện này. Người ta gạt mình vài lần không có nghĩa là mình phải có thủ-đoạn. Làm người phải giữ cái thiên-lương của mình chứ. 

   Trời ơi! Giọng-điệu khả-kính của thầy thuở trước! Lăng xúc-động đến lặng người. Giữa cõi đời bụi-bặm, tấm lòng đạo-đức của thầy vẫn không thay đổi.

   Minh tình-cờ nhìn lên. Lăng ra dấu cho nàng im-lặng. Trước mặt anh, bóng người trên đường lung-linh qua làn nước mắt. Anh bước ra khỏi ngõ hẻm.

 

   Vài phút sau, Minh mới gặp chồng. Lăng đưa cho nàng bì thư. Nàng mở ra hỏi:

   - Tiền gì mà nhiều thế anh?

   - Em vui lòng đưa cho thầy cái này. Chỉ nói là cám ơn lời chỉ dậy rồi bỏ đi ngay. Đừng để thầy kịp phản-ứng nếu không thầy không bao giờ nhận đâu.

   Minh nhìn chồng:

   - Có phải … thầy Thiên-Lương không?

   Lăng gật đầu:

   - Đúng là thầy.

   - Em biếu thầy thêm vài trăm nữa nhé?

   Lăng giục vợ:

   - Được. Em không cần hỏi anh. Thôi, em đi đi.

 

   Lăng nhìn trời…Nắng lên đẹp như mùa hạ chia tay năm nào… Thầy đã ngậm-ngùi nói với lớp:

   - Đây là buổi học cuối cùng của các con ở đây. Khả-năng của thầy có hạn. Thầy không còn gì để dậy các con nữa. Cầu chúc các con hạnh-phúc, thành-công và nhất là giữ được cái thiên-lương cho mình.

   Cả lớp im-lặng như tờ. Từng người đứng dậy tiến lên từ-giã thầy. Một nữ sinh không kìm hãm được khóc thành tiếng. Cả lớp òa khóc theo.

 

   Ngày hôm nay, Lăng lại khóc như xưa. Anh thì-thầm trong lòng với thầy:

   - Thưa thầy, con sẽ quay lại thăm thầy. Những bài học của thầy mãi mãi còn trong tâm-hồn chúng con. Con còn học được những điều thầy không giảng dậy, những bài học mà con nhìn thấy qua đời sống của thầy.

 

Nguyễn Xuân Thiên Tường

 

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Oct/2017 lúc 5:07pm

Nhớ Mưa…

Image%20result%20for%20anh%20dong%20mua


“Về đây với những bước chân trìu mến,
Những bước chân êm trên phố phường quen,
Nếu mưa rơi sẽ mát lòng em…”
(Nhạc PD)

Hè đến, tôi nhớ mưa Việt Nam!
Mưa ở Edmonton không nhiều, lại rất nhanh không kịp để lại chút cảm giác gì. Nếu có mưa lâu hơn một chút cũng chẳng thú vị như mưa ở quê nhà, bởi ở Việt Nam dù là mưa bóng mây, mưa rào, mưa bong bóng, mưa dầm dề lê thê hay mưa bụi nhẹ nhàng, cũng sẽ có những chiếc áo mưa đủ màu được choàng vội trên đường, những chiếc dù, những chiếc xe lao vội trong màn mưa và những vỉa hè đầy khách lỡ đường dừng chân...

“Em còn nhớ hay em đã quên? Nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng …”
Nhớ lắm chứ! Quê hương chỉ có hai mùa mưa nắng, nên mưa chính là người bạn thân thiết của mọi người. Mưa là bạn tri âm tri kỷ của nhà nông. Mưa giúp cho phố thị tươi mát sau những ngày dài nóng bức. Mưa làm xanh lá mượt mà những hàng cây rợp bóng ngày hai buổi đến trường. Có người con Việt nào xa quê không mang theo chút kỷ niệm buồn vui của những cơn mưa đã qua trong đời?

Thời đó chưa có game hay computer, với chúng tôi, lũ trẻ con vùng ven đô, những cơn mưa mùa hè đồng nghĩa với những niềm vui, đơn sơ mà hạnh phúc. Cứ hễ trời gầm gừ chuyển mưa, cả lũ lại réo nhau, chuẩn bị nhào ra ngoài khi những hạt mưa đầu tiên vừa chạm mặt đất. Tôi chơi thân nhất với Quang, đứa bạn cùng xóm, cùng tuổi, cùng lớp, sát vách nhà tôi. Vì hai gia đình cùng chung chuyến tàu di cư vào Nam, cùng lập nghiệp ở khu xóm này, nên tình thân thiết như anh em một nhà. Quang luôn là người đầu tiên đến kéo tôi đi tắm mưa, có hôm tôi ngủ quên trên gác, Quang phải chạy lên đánh thức tôi dậy kẻo tôi lỡ …cuộc vui!


Image%20result%20for%20tắm%20mưa

Thường trước khi theo cả nhóm đi tắm mưa khắp xóm, hai đứa tôi có nhiệm vụ mang mấy cái thau ra hứng nước mưa trước hiên nhà, đổ đầy thùng phi nước cho gia đình xài. Sau đó chúng tôi nhập bọn với mấy đứa khác, thỏa thích chơi dưới trời mưa, có khi chỉ là giành nhau đứng dưới một cái máng xối để cảm nhận những trận nước mát lạnh bao phủ toàn thân, hay nằm vẫy vùng dưới sàn xi măng bóng loáng của một sân nhà ai mà tưởng như đang bơi trong hồ nước thiên nhiên. Cho đến khi thấm lạnh mệt nhoài, chúng tôi mới chịu trở về, tắm rửa và trùm mền ấm áp chờ bữa cơm chiều. Hôm nào mưa to có sấm chớp, chúng tôi không được phép tắm mưa, tôi và Quang ngồi dưới mái hiên, buồn xo, nhìn bâng quơ những dòng nước như thác tuôn đổ qua mái tôn xuống những thau chậu trước nhà. Rồi chúng tôi nghĩ ra trò chơi xếp những con thuyền giấy, thả xuống dòng nước đang cuồn cuộn chảy quanh xóm, thích thú reo hò với trò đua thuyền, xem thuyền của ai vững vàng hơn khi vượt qua sóng gió quanh co, và lúc nào cũng kết thúc bằng những trái bắp luộc nóng hổi mà má tôi hay má Quang mua được ngoài vườn nhà hàng xóm.


Image%20result%20for%20Sở%20Thú

Có một kỷ niệm với mưa mà sau này chúng tôi lớn lên, thỉnh thoảng gặp nhau thường đem ra nhắc lại rồi cười vui ầm ĩ. Vào dịp lễ Thiếu nhi đầu hè năm ấy, chúng tôi vừa học xong lớp bảy, cả nhóm năm đứa được phép đi Sở Thú chơi. Đến chiều khi đón xe bus trở về thì bị lộn xe, đã đưa chúng tôi đến một vùng lạ hoắc khi chúng tôi ngơ ngác hỏi bác tài xế:
-Ủa, phải ngã năm Gò Vấp không vậy bác?
-Ngã năm ngã sáu gì ở đây! Chỗ này là Lăng Cha Cả.
Từ hồi cha sanh mẹ đẻ cho tới lúc đó, mới nghe đến tên vùng này lần đầu. Chúng tôi dở khóc dở cười vì không còn đồng xu dính túi, những đồng bạc cuối cùng đã được xài ở Sở Thú trước khi ra bến xe rồi! Cả đám đứng giữa đường, chưa biết phải làm gì thì trời kéo mây đến đen thui và ngay sau đó là những hạt mưa nặng chịch đổ ào ào xuống mặt đường, chúng tôi vội tấp vào quán sửa xe đạp vỉa hè, cùng trú mưa với những người khác. Chúng tôi bàn nhau, dù muốn dù không, khi mưa nhẹ bớt, chúng tôi phải đi bộ về nhà, đi tới đâu hỏi đường tới đó chứ không còn cách nào khác. Trời sẫm tối thật mau, mưa cũng nhẹ hạt dần, năm đứa đội mưa rảo bước trên đường, run như cầy sấy, răng đánh vào nhau cầm cập, tôi chực muốn khóc nhưng cố kìm những giọt nước nóng hổi đã tràn trên khóe mi, lo sợ không biết bao giờ về tới nhà, hoặc lỡ đi lạc xa hơn nữa thì sao? Nhưng thật vô cùng may mắn, đi bộ dưới mưa khoảng hơn mười phút thì có chú chạy xích lô hàng xóm nhận ra chúng tôi. Nhìn đứa nào cũng run lẩy bẩy, ướt như chuột lột, biết chúng tôi đi lạc, chú tình nguyện chở cả bọn về nhà, ba đứa con gái ngồi trên lòng xe, Quang và Khôi là con trai thì phải ngồi dưới chỗ để chân. Về tới đầu xóm, mới biết mọi người đang nhốn nháo đi tìm chúng tôi khắp nơi. Sau ngày đó, tôi đổ bệnh nằm ốm trên giường mấy ngày liền.

Dù đó là một tai nạn, dù chúng tôi cũng đã về đến nhà an toàn, nhưng mùa hè đó chúng tôi vẫn bị phạt, không được đi chơi xa như đi bơi ở hồ Đại Đồng hay hồ Chi Lăng. Tuy nhiên, tắm mưa trong xóm vẫn được thoải mái nên chúng tôi chẳng thấy buồn chút nào!

Khi học hết cấp hai, gia đình Quang chuyển lên ở khu chợ Gò Vấp để gần gũi và hùn hạp làm ăn với gia đình người chú ruột, mở cửa hàng bán vật liệu xây dựng, nhà tôi có thêm một căn nhà khác ở xóm trong cho cả gia đình sinh hoạt, còn căn nhà sát bên nhà Quang thì gia đình tôi mở quán bán hàng. Tôi lên cấp ba, học bên Xóm Mới, bận rộn học hành, không còn những trò chơi tắm mưa thuở xưa, bạn bè xóm cũng dần dần tan tác, cách xa vì mưu sinh, rất ít khi gặp nhau, nhưng mưa vẫn là một cái gì đó rất gần gũi, gắn bó với tâm hồn cô thiếu nữ hay mộng mơ. Những cơn mưa bụi làm rơi trên tóc những hạt long lanh khi đạp xe cùng bạn bè dưới những con đường có lá me bay của Sài Gòn. Những sáng chủ nhật mưa thật buồn, ngồi bó gối trong nhà nhớ bạn bè và sách vở, hoặc những đêm khuya lắc khuya lơ tỉnh giấc, nghe những hạt mưa đầu mùa rơi lộp độp trên mái tôn, chợt dâng lên niềm xao xuyến bâng khuâng của trái tim mới biết rung động lần đầu!

Khi tôi ra trường cũng nghe nói Quang vừa đi làm cho một xí nghiệp giầy da bên An Nhơn. Một ngày đầu năm học, mưa đang cuối mùa, trời bỗng đổ cơn mưa gió ào ào như thác đổ ngay giờ tan trường, tôi và một ít học sinh phải nán lại trong lớp chờ cơn mưa tạnh. Nhưng hình như mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn, thỉnh thoảng có gió mạnh làm mấy cô trò ngồi co ro trong góc phòng. Bỗng có đứa học trò chạy từ ngoài cửa vào, la lớn:
-Cô ơi! Cô ơi! Có…Thầy tới đón cô nè!
Báo “tin vui” xong, nó hớn hở nhe răng cười rồi biến mất phía ngoài hành lang. Tôi nhìn ra cửa lớp, thấp thoáng trong tranh sáng tranh tối của gió mưa và những loạt sấm chớp từng hồi, là dáng cao dong dỏng của Quang với chiếc áo mưa màu ghi dài, mái tóc ướt nước mưa, nụ cười rộng bừng sáng và đôi mắt nhìn tôi cười đầy trìu mến. Tôi vui đến ngỡ ngàng, nhưng vẫn không quên quay qua đám học trò nghịch ngợm đang xúm lại cười rúc rích, nghiêm giọng… ra oai:
-Người này không phải chồng, cũng hổng phải người yêu của cô! Mà là người bạn hàng xóm cũ thân thiết! Nghe chưa!?
Tôi bước đến, hỏi Quang:
-Ngọn gió nào đưa Quang đến đây hay vậy?
Quang cười, vẫn hiền như thuở xưa hay nhường nhịn tôi:
-Quang đi làm về ngang trường, thấy mấy lớp học còn sáng đèn, nghĩ có Kim ở trong, nên vào đại, cầu may …
Tôi hỏi cắc cớ:
-Vậy có mang áo mưa cho người ta mượn không đó?
Quang bối rối, phủi mấy hạt mưa trên áo, rồi nhìn tôi:
-Mình chỉ có chiếc áo này thôi! Kim mặc về nhà trước nhe, trời tối rồi!
Tôi chu miệng, lắc đầu:
-Trời! Ai nỡ lòng nào lấy áo của Quang chớ! Nếu Quang bận thì đi về nhà, còn không thì ngồi đây chơi với Kim và đám học trò chờ mưa dịu bớt nhe!

Có ai ngờ đó là mùa mưa cuối cùng của Quang! Mùa hè năm đó, tôi vừa đi dạy thêm về, cũng là một buổi chiều mưa u ám, rả rich, lê thê, tôi ghé vào quán của nhà mình kiếm đồ ăn tối, chị Hai chạy ào ra, báo ngay một tin dữ:
-Kim ơi! Thằng Quang đi vượt biên, tàu mới ra cửa biển thì bị mưa to gió lớn, lật tàu hơn trăm người chết! Nhà nó mới ra Vũng Tàu mấy ngày nay tìm xác nhưng vẫn không thấy…
Nước mắt hòa với nước mưa, tôi đạp xe về nhà như trong cơn mộng du. Đêm hôm đó, tôi lên cơn sốt và chỉ biết nằm khóc cho Quang, người bạn hiền lành vắn số. Cả một thời tuổi thơ như sống lại trong tôi, những lần tắm mưa, những lần chơi đùa trong xóm Quang luôn bênh vực tôi khi tôi bị bạn bè chọc phá. Những lần đi sinh hoạt hè, cắm trại, hay ở trường lớp, Quang luôn đồng hành cùng tôi, thậm chí đã có lúc tôi ngắm nhìn Quang và trộm nghĩ: “Nếu mai mốt không có ai lấy mình, thì mình lấy Quang làm chồng cũng được!” Đầu óc ngây thơ của tôi lúc ấy lại tiếp tục bức tranh hai đứa lấy nhau, sanh con đẻ cái trong xóm nhỏ này, rồi hai vợ chồng mở quán như nhà tôi hoặc học nghề nấu phở Bắc của mẹ Quang mà sinh sống như bao cặp vợ chồng khác của vùng ngoại ô này.
Ôi, giấc mơ trẻ thơ! Tôi định sau này, khi hai đứa có người yêu và gia đình riêng, tôi sẽ kể cho Quang nghe ý nghĩ và ước mơ bất chợt của tuổi thơ ngày nào, để hai đứa sẽ cùng cười làm kỷ niệm, nhưng bây giờ thì Quang sẽ không bao giờ được nghe câu chuyện này nữa! Lần đầu tiên, tôi ghét mưa đến như thế!

Tôi cũng chẳng ngờ một năm sau tôi cũng bước chân xuống tàu vượt biển. Dù là đầu tháng mười hai, nhưng hình như là một cơ duyên với mưa, tàu của tôi cũng gặp một cơn mưa bão bất ngờ chỉ sau hơn một ngày ra khơi. Không phải mưa thuở nhỏ đầy niềm vui, không phải mưa Sài Gòn lãng mạn, không phải mưa rừng man mác buồn, mà là mưa biển, dữ dội, điên cuồng và khủng khiếp! Máy thoát nước dưới hầm tàu bị hư, chúng tôi hứng chịu những đợt nước mưa lạnh buốt, trong tiếng sóng gào thét dữ dội của biển cả và tiếng lòng cầu ơn Đấng cứu tinh. Rồi thì Chúa đã nhận lời cầu xin của chúng tôi, sau cơn mưa trời lại sáng, biển tàn bạo nhưng biển cũng bao dung, đưa chúng tôi đến bền bờ bình an, nhưng nỗi ám ảnh về cơn mưa trên biển làm tôi thêm một lần nữa ghét mưa!

Dù sao, tôi cũng vẫn là một phụ nữ yếu đuối, lạt lòng nên …dễ quên! Dù mưa cho tôi vài kỷ niệm buồn, dù có đôi lần thấy giận hờn mưa, nhưng hơn hai mươi năm nay sống trên xứ người, tôi vẫn nhớ quay quắt và thương làm sao mưa Sài Gòn, mưa Gò Vấp, mưa xóm nhỏ ven đô! Mưa cho tôi những ngày thơ tuyệt vời. Mưa tưới mát trái tim tôi thuở mới lớn chớm biết yêu đương. Mưa thổi vào hồn tôi những rung cảm nồng nàn tình yêu quê cha đất mẹ, nơi cho tôi tiếng khóc chào đời. Thương làm sao xóm nhỏ quanh co những con hẻm ngắn dài, mỗi mùa mưa về, để “dưới hiên nhà, nước dâng tràn, phố bỗng là dòng sông uốn quanh”! Nhớ làm sao một thời tuổi trẻ với biết bao kỷ niệm ngọt ngào của “Sài Gòn mưa rồi chợt nắng”….

Dù biết rằng Sài Gòn bây giờ đã đổi thay, cảnh cũ người xưa chỉ là trong ký ức, nhưng tôi vẫn cứ mơ một ngày (có ai đánh thuế ước mơ bao giờ!), tôi được về lại xóm cũ, một chiều mưa (dĩ nhiên!), tôi sẽ thả những chiếc thuyền giấy xuống “dòng sông nhỏ” trước hiên nhà. Sông sẽ đưa con thuyền bé nhỏ của tôi ra biển cả, gửi đến Quang bạn tôi, như một lời hỏi thăm của cô bạn thuở thiếu thời, dù đã xa nửa vòng trái đất, bao nhiêu năm qua, vẫn vương vấn hoài những sợi mưa dệt đầy một trời thương nhớ của ngày ấu thơ.

Kim Loan
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 20/Oct/2017 lúc 3:06pm
Có Những Niềm Đau



Phần 1 :

Hắn đứng trườc ngôi biệt thự trên đường Trần Cao Vân, qua cánh cổng sắt nhìn vào trong hắn thấy căn nhà đẹp quá, nhưng cây kiểng được cắt tỉa tỉ mỉ, những chậu hoa đang khoe sắc, dưới cái nắng chói chang của thành phố nhưng nhìn vào trong hắn cảm thấy thật mát mẻ - Hắn đang lữơng lự không biết có nên bấm chuông gọi cửa hay là bỏ đi, bỗng có tiếng hỏi sau lưng :
- Cậu tìm ai đó ???
Hắn giật mình quay lại, một người đàn bà mặc quần đen áo bà ba tay xách chiếc giỏ đầy thức ăn đang đứng sau lưng hắn; Hắn vội lên tiếng :
- Thưa Dì! cháu đọc báo thấy ở đây cần người dạy kèm nên cháu đến xin việc
- Vậy cậu đợi chút nhen; Nói xong bà ta mở cổng bước vào rồi đóng cổng lại.
Hắn đứng đó nhìn quanh quẩn và trong lòng lo lắng không biết có được nhận hay không vì dạo này hắn túng quẩn quá, người anh tinh thần thường giúp đỡ hắn thì đang bị bịnh mà hắn thì không muôan làm phiền anh ấy cộng thêm sắp sửa đầu tháng đủ mọi thứ đều phải chi dùng, đang miên mam suy nghĩ thì tiếng người đàn bà lúc nãy vang lên :
- Mởi cậu vô đây
Nói xong bà mở hé cổng sắt cho hắn bước vào xong đóng cổng lại và đi trước, hắn bước theo sau và lễ phép hỏi :
- Thưa Dì! ở đây cần dạy kèm mấy người ạ
- À, nhà này có hai cô, cô hai đang học lớp 10, còn cô ba lớp tám, tui cũng không biết nữa, chút xíu cậu gặp bà chủ mà hỏi; giọng bà rất nhà quê nhưng trong giọng nói thật là hiền từ khiến hắn cũng bớt lo lắng
- Cậu ngồi đây đợi nghen, tui vô thưa bà chủ hay
Hắn " dạ" nhỏ rồi ngồi nép xuống chiếc ghế gần đó và đưa mắt nhìn quanh phòng khách thật là tráng lệ với đầy đủ tiện nghi của một gia đình giàu sang; chợt hắn nghe tiếng tằng hắng ở phiá cửa hông, hắn vội vàng đứng dậy và nhìn về hướng đó, hắn thấy một thiếu phụ mập mạp, da dẻ trắng hồng mặc bộ đồ xoa màu xanh thẳm đang bước ra, hắn vội cúi đầu chào :
- Thưa bà! cháu đến xin dạy kèm
Người đàn bà chưa thèm trả lời, bà từ từ đi đến và ngồi xuống chiếc ghế xa lông đối diện hắn và khẽ gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống, hắn khép nép ngồi xuống chiếc ghế lúc nãy, người đàn bà cũng chưa thèm lên tiếng chỉ chăm chú nhìn hắn như để nhận đánh giá một điều gì, trong ngôi nhà thật là yên lặng, hắn ngồi đó với những lo âu trong lòng vì không biết có được nhận hay không hay cũng như các chỗ khác khi hắn đến đều bị từ chối; Một lúc lâu sau bà ta mới lên tiếng :
- nhà cậu ở đâu ?
- Thưa bà! nhà cháu bên Phú Nhuận, hắn lễ phép trả lời
- Cậu học tới lớp mấy ???
- Thưa bà, cháu năm nay học lớp 12; Trả lời xong câu đó hắn chợt nhìn thấy ánh mắt bà ta lộ vẻ thất vọng nhưng chỉ trong thoáng chốc bà ấy hỏi lại hắn :
- Cậu mới lớp 12 thì làm sao dạy kèm nổi ???
Lòng tự ái của hắn nổi lên, lúc đó hắn quên hết tất cả những gì thiếu thốn đang chờ trước mắt hắn và hắn bình tĩnh trả lời :
- Thưa bà, cháu xin lỗi bà cho cháu được nói, vừa nói hắn vừa nhìn thẳng vào mặt ngưởi đàn bà, nhìn thấy ánh mắt hắn bà ta có vẻ bối rối và giọng dịu xuống :
- Được cậu cứ nói
- Thưa bà, theo cháu nghĩ, cháu hiện đang học lớp 12, những lớp nhỏ hơn cháu mới vừa học qua cho nên những môn học cháu đều cón nhớ, cháu có thể kèm các lớp nhỏ hơn cháu được, xin lỗi bà, cháu không dám quơ đũa cả nắm nhưng những người đang học Đại học hoặc tốt nghiệp Đại học rồi có khi họ không còn nhớ đến các môn học của các lớp nhỏ đâu trừ các Gíáo sư dạy chuyên nghiệp, cho nên cháu có thể khẳng định với bà là cháu có thể dạy kèm được - Hắn nói bằng giọng nói đầy tự tin.
Sau một lúc suy nghĩ, bà ta gật đầu và nói :
- Cậu nói vậy tôi nghe cũng có lý, như vậy đi, được rồi, tôi nhận cậu đến dạy kèm cho hai đứa con tôi, một đứa đang học lớp 10 một đứa lớp 8, vậy bắt đầu thứ hai tuần sau cậu đến dạy kèm cho tụi nó; Tui quyết định như vầy, cậu dạy tuần ba buổi thứ hai, tư, sáu, từ 6 giờ tới 8 giờ, lương tháng tôi trả đổ đồng hai đứa là 10.000 đồng một tháng, vậy cậu thấy sao; chưa dứt lời bà lại lên tiếng tiếp :
- Á mà tui nóí để cậu rõ nghen là dạy phải đúng giờ và không có được nghỉ ngang xương đó, nếu cậu đồng ý thì thứ hai tuấn sau bắt đầu
Lòng hắn bây giờ vừa mừng vừa lo, mừng vì hắn đã kiếm được chỗ làm nhưng hắn lo là một tháng chỉ có 10.000 đồng bạc làm sao đủ chi phí; tuy nhiên trong lòng hắn tự nhủ " thôi rán chịu" còn những ngày còn lại hắn sẽ cố gắng tìm thêm công việc khác nên hắn vội trả lời :
- Thưa bà, cháu xin nghe lời bà
- Như vậy được rồi; rồi bà lên giọng :
- Dì Hai đâu? ra mở cổng cho cẩu về
Hắn vội đứng lên
- Thưa bà cháu về
Rồi lững thững bước ra đường

Phần 2 :

Trong căn nhà nhỏ bên hông chợ Phú Nhuận, khi tên đàn em đưa hắn vào thì cuộc họp cũng vừa chấm dứt, ngồi quanh bên giường là 5 tên đàn em thân tín. Đại ca là một thanh niên khoảng 28 tuổi, tướng cao lớn, mặc dù còn đang bịnh nhưng nhìn phong độ anh rất đẹp trai, anh đang nằm trên giường và với giọng nói thật trầm ấm :
- Như vậy là xong, các chú còn thắc mắc gì không ???
- Thưa không Đại ca; cả năm cái miệng cùng lên tiếng
- OK, tốt, các chú cứ thế mà làm; giọng anh ra lệnh một cách dứt khoát và ngước nhìn hắn, anh đưa tay lên vẫy
- chú lại đây, sao đến trễ vậy ???
- Thưa Đại ca; hắn vội lên tiếng nhưng chưa dứt lời đã bị anh ngắt lời :
- Anh đã nói với chú bao nhiêu lần, anh là Đại ca tụi nó chứ không phải là chú, chú cứ gọi anh là anh, chú có hiểu không ?
- Thưa anh em hiểu !!!
- chú ngồi xuống đây
- Vâng, thưa anh; vừa trả lời hắn vửa ngồi xuống bên cạnh người thanh niên
Giọng anh vẫn đầm ấm :
- Dạo này chú ra sao? có cố gắng học hành không ?
- Thưa anh có ạ!
- Hôm nay chú có bận gì không ?
- Thưa anh không ạ!
- chú ở lại đây với anh nhé? và anh quay qua hỏi
- còn các chú xong rồi biến đi chứ ???
Năm thanh niên vội vàng trả lời :
- Dạ Dại ca; và lục tục kéo nhau ra cửa nhưng anh đã nói với theo :
- À Dũng nè !!!
- Thưa Đại ca, người thanh niên tên Dũng vội vàng quay lại đền bên giường
- Đại ca còn điều gì căn dặn ???
- chú cho đứa nào mang đến đấy một két bia và đồ ăn nhé
- Dạ Đại ca, Dũng trả lời và bước ra cửa

Bây giờ trong ngôi nhà chỉ còn anh và hắn, giọng anh vẫn hiền từ :
- chú có giận anh không ?
- thưa anh không ạ!!!
- Hôm đó anh quá nóng nên đã đánh chú một bạt tay, sau anh nghĩ lại chú làm vậy mà đúng, vì nếu hôm đó chú theo lệnh anh mà xử phạt tụi nó thì nay anh đã bị hao hụt nhân lực rồi, mà có khi tụi nó cũng không phục nữa, tụi nó bây giờ kính trọng anh và thương chú lắm
Anh nói đến đó thì có hai tên đàn em kệ nệ khiêng vào một két bia 33 và mấy bịch thức ăn, chúng bầy ra bàn và lặng lẽ rút lui
Anh ngồi dậy và nói với hắn :
- Đêm nay chú ở đây và uống với anh nhé
- Vâng! thưa anh
Hai người ngồi bên bàn bắt đầu ăn uống, trong lúc ăn với giọng nghiêm nghị anh lên tiếng :
- Tại sao tháng rồi chú không đến Dũng lấy tiền đóng tiền trường ???
Hắn cuí đầu nhỏ nhẹ đáp :
- Thưa anh, em thấy anh đang bịnh mà phải còn nuôi đàn em nữa nên em không dám làm phiến anh
Người thanh niên uống một ngụm nhỏ bia rồi giọng anh trầm xuống như những lời tâm sự :
- Trong đám anh em, anh thương chú nhất, tụi nó là thứ vai u thịt bắp chuyên môn đánh đấm thì xài được nhưng nói đến đi học thì đứa nào đứa nẫy dẫy nẩy lên, duy chỉ có chú, anh biết chỉ có chú là còn học được cho nên anh đã dặn tụi nó là hàng tháng phải chu cấp cho chú đầy đủ, anh hy vọng mai sau chú sẽ không đi vào con đường của anh đang đi, chú có hiểu không ???
- Thưa anh! em hiểu
- Tháng rồi chú lấy tiền đâu mà sống ???
- Thưa anh, em mới tìm được chỗ dạy kèm
Ánh mắt anh chợt vui lên và anh quàng tay qua vai hắn nhỏ nhẹ
- Đi làm Thầy gíáo rồi à? vậy cũng tốt, vừa học vừa ôn lại được những bài cũ, chú dạy ở đâu? lương lậu thế nào?
Hắn vội vàng trình bày :
- Thưa anh, em dạy kèm hai cô gái tuần ba buổi, mỗi buổi hai tiếng trên đường Trần Cao Vân, hắn không dám nói tới lương, nhưng anh đã hỏi lại :
- Người ta trả lương thế nào ?
Bất đắc dĩ hắn phải trả lời :
- Thưa anh, họ trả 10.000 đồng một tháng
Vừa nghe đến đó anh tỏ vẻ bất bình mặt cau lại với tiếng chửi thề
- Thât là bóc lột, có 10.000 đồng một tháng sao???
Hắn vội an ủi anh :
- Thưa anh, như vậy cũng là tốt rồi anh ạ, em chỉ mới học lớp 12 thôi chứ đâu phải Đại học mà đòi lương cao, với lại công việc cũng nhẹ nhàng cộng thêm em vừa dạy vừa ôn lại bài của mình nữa đồng thời cũng bớt được gánh nặng của anh
Nghe đến đó mặt anh vui lại, vừa vỗ vỗ vào vai hắn vừa cười vừa nói :
- chú nói vậy anh cũng an tâm, tuy nhiên 10.000 đồng không đủ đậu đến đâu, mỗi tháng chú phải đến Dũng nhận tiền thêm chú hiểu không ???
- Thưa anh! em hiểu, anh thương em qúa

Phần 3 :

Mỗi tuần ba buổi, hắn đều đến dạy kèm cho hai cô gái, hắn đến rất đúng giờ mặc dù có khi trời mưa tầm tã, những buổi đầu hắn còn ngượng ngập vì khung cảnh gia đình hai cô gái giàu sang quá; Tuy nhiên vì là tuổi trẻ chỉ xê xít nhau có vài tuổi nên hắn và hai cô gái cũng dễ hoà đồng và mau thân nhau hơn; Lúc đầu hai cô gọi hắn bằng "Thầy" xưng "Em" như những học sinh trong lớp nhưng sau dạn dĩ dần hắn liền đề nghị hai cô cứ xem hắn như một người anh và sau đó tiếng "Anh Em" thân mật đã vang lên, thêm vào đó Dì Hai người làm cũng qúi mến hắn, hắn nghĩ chắc cảnh nghèo với nhau nên Dì dễ thông cảm và trong những buổi hắn đến dạy thì Dì Hai cũng chiếu cố đến hắn tận tình, khi thì ly nước cam, lúc ly nước chanh nên hắn rất cảm động và mang ơn Dì vô cùng.
Hôm nay, chiều thứ sáu, mọi ngày cũng như một ngày, chưa đến 6 giờ chiều hắn đã có mặt tại nhà hai cô - vừa bước chân vào cửa, cô chị đã chạy ra với giọng vui vẻ :
- Anh đã tới! hôm nay anhkhỏi phải dạy vì tụi em sửa soạn đi Vũng Tàu đây; và với giọng liếng thoắng cô tiếp :
- Anh đi với tụi em nha ???
- Làm sao anh đi được??? lỡ Mẹ em biết được ???
- Mẹ em ngày mai mới ra chung với gia đình Dì Ba
- Nhưng anh không mang theo quần áo - Hắn thoái thác
- Để em nói Bác Tài ghé ngang nhà anh
Hình như đã có chuẩn bị sẵn nên vừa nói nàng vừa nắm tay hắn kéo chạy về phía nhà xe và cũng đồng thời không để cho hắn có thì giờ từ chối; Đến nơi, hắn đã thấy Bác tài xế ngồi bên tay lái, phía bên kia là Phượng, em nàng, nàng mở cửa sau đẩy hắn lên xong vừa lên theo chưa kịp đóng cửa xe đã hối bác tài :
- Chạy đi Bác ơi! trễ rồi
Chiếc xe Renault 9 từ từ lăn bánh ra cổng, đến ngoài đường lớn nàng lại lên tiếng :
- Bác ơi! chạy qua Phú Nhuận cho ảnh lấy đồ nghen Bác
Không biết bác tài xế có trả lời không nhưng chiếc xe bỗng đổi hướng chạy lên Công Trường Con Rùa quẹo trái ra đường Hai Bà Trưng, qua Tân Định, Cầu Kiệu và dừng trước chợ Phú Nhuận; hắn vội nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy lẹ vào nhà, hắn lấy một bộ đồ và cái quấn tắm bỏ vào túi xách rồi vội vàng chạy ra nhảy lên xe - Trong lúc đó hắn không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng có một nỗi háo hức hân hoan.
Xe quẹo phải ở ngã tư Phú Nhuận theo đường Chi Lăng qua chợ Bà Chiểu để ra Hàng Xanh, qua khỏi ngã tư Hàng Xanh xe bắt đầu tăng tốc độ, ngồi trong xe hắn thấy cảnh vật về chiều đang chạy thụt lùi về phía sau hắn, nàng bậy giờ mới lên tiếng và hai chị em cười đùa vui vẻ vì có lẽ đây là lầy đầu hai chị em được đi riêng mà không có người lớn. Hắn vẫn ngồi im lặng, trong lòng bây giờ mới bắt đầu lo sợ vì dám đi như thế này, nếu mẹ nàng biết được thì hắn sẽ bị mất việc. Hai chị em vẫn vô tư cười đùa với nhau nhưng bỗng nàng vụt quay đầu lại hỏi hắn :
- sao anh làm thinh hoài vậy ?
Hắn nói thật lòng mình
- Anh đang sợ mẹ em biết được
Nàng như hiểu được tâm sự của hắn nên vội trấn an :
- không sao đâu anh, bác tài không nói, Phượng nó cũng không nói thì làm sao mẹ biết được? anh biết không? đêm nay là đêm rằm cho nên em muốn ngắm biển đêm trong ánh trăng, em và Phượng năn nỉ mãi mẹ mới đồng ý cho đi trước, đáng lý tụi em đi từ lúc trưa lận nhưng em cứ làm bộ lần chần hoài để đợi anh tới và rủ anh cùng đi đó
Rồi như muốn xóa tan cái không khí nặng nề nàng bắt đầu kể chuyện ở trường có cô em phụ họa, hai chị em cứ như đôi chim ríu rít mãi cho đến khi xe đến Vũng Tàu; xe vòng qua bãi trước theo đường núi về bãi sau, khi đến nửa đường bãi sau là bãi dứa bác tài cho xe chạy lên một đường tráng xi măng trên đó có ngôi nhà nghỉ mát của gia đình nàng
Đến nơi, trời cũng bắt đầu tối, ánh trăng thượng tuần đã từ từ nhô lên ở cuối chân trời trong làn nước bạc, nàng vội vàng nắm tay hắn kéo hắn chạy xuống bãi biển, vừa chạy nàng vừa gọi vọng lại :
- Phượng ơi! có muốn tắm thì xuống nhanh lên

Hắn ngồi trên một mỏm đá nhìn hai chị em đang đùa giỡn với làn nước biển đêm dưới ánh trăng, khung cảnh thật đẹp, thật lung linh và mờ ảo. - Đã lâu hắn đã ngờ ngợ mỗi khi nhìn vào mắt nàng, cặp mắt ấy không còn tinh nghịch trẻ thơ như xưa mà nó toát lên một vẻ đầm ấm dịu dàng mỗi khi nàng nhìn hắn; Người ta nói "Cặp mắt là cửa sổ của tâm hồn", mặc dù hắn còn trẻ nhưng mỗi khi nhìn vào cặp mắt ấy hắn cũng có thể thấu hiểu nàng muốn nói gì; tuy nhiên hắn đã cố gìm lòng xuống và thầm nhủ giữa nàng và hắn có một khoảng cách giai cấp quá xa, cho nên mỗi khi nhớ về nàng hắn lại hát nho nhỏ bài hát :

" Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan ......"

- Anh ơi! xuống tắm với tụi em đi
Tiếng nàng vặng vẳng từ ngoài xa theo làn gió biển đưa vào
Hắn tự nghĩ đã ra đền đây rồi và trong biển đêm nay thật đẹp cho nên hắn đứng lên cởi bỏ quần áo rồi nhảy khỏi mõm đá và hoà vào dòng nước biển nhưng hắn chỉ lội ở phía xa chứ không dám đến gần hai chị em nàng.
Một lúc sau, Phượng cô em nàng than lạnh đòi về trước, đợi Phượng đã đi lên hết dốc đá nàng từ từ bơi về hướng của hắn
- Sao anh không lại tắm chung với tụi em? tiếng nàng trong vắt trong biển đêm
- Anh sợ!!! hắn trả lời
- Anh sợ gì ???
- Anh sợ biển sẽ ghen với anh, giọng hắn tinh nghịch
Tiếng nàng phá lên cười trong như thủy tinh trong đêm biển vắng.
Rồi bỗng như một bình hơi nén đã lâu ngày, bây giờ nó không còn chưá nổi hơi nữa cho nên bất thình lình nàng nhoài người phóng về hướng hắn, hai tay nàng ôm lấy cổ hắn và môi nàng đã tìm đến môi hắn tự bao giờ
Tất cả như òa vỡ trong khoảng khắc, hắn không còn biết mình là ai, cái ranh giới giữa nàng và hắn đã bị phá bỏ, vũ trụ như ngừng lại, gió ngưng thổi, sóng biển ngừng nhấp nhô để chỉ còn hai tâm hồn đang quyện chặt với nhau trong những lời yêu thương bất tận.....

Phần 4:

Chưa bước chân vào tới cửa, hắn đã nghe tiếng đàn anh giọng giận dữ :
- Anh đã dặn các chú nhiều lần phải trông chừng và dạy bảo tụi nó, người ta nghèo mới phải đi buôn gánh bán bưng, mình đã không giúp đỡ hay bảo vệ cho người ta lại còn đi ăn quỵt và đòi người ta phải đóng hụi chết nữa, các chú có còn là người không ???
Hắn vội vàng bước vào, cảnh tượng đập vào mắt hắn đầu tiên là dưới nền gạch có một tên đàn em mặt mày bầm tím đang qùi ở đó, đứng chung quanh vẫn là 5 đàn em thân tín của anh, hắn nhận thấy sắc mặt anh rất giận dữ; Hắn vội lên tiếng :
- Thưa anh!!!
Nhìn thấy hắn gương mặt anh dịu xuống và giọng anh bình tĩnh trở lại :
- chú vào đây
- Dạ!!! hắn bước đến đứng cạnh bên anh
- chú biết chuyện này chưa ???
- Thưa anh, em cũng mới vừa biết
- chú nghĩ thế nào ???
- Thưa anh, em không dám ...
Anh nhẹ nhàng vỗ vai hắn và với giọng thân thiết :
- chú cứ nói
Trong lúc này hắn trở thành Quan tòa bất đắc dĩ, nếu hắn vội vàng kết tội thì chắc chắn tên đàn em này sẽ bị xử theo luật giang hồ là bị cắt gân chân, còn nếu lên tiếng binh vực thì hắn sợ anh sẽ phật lòng, hắn phân vân suy nghĩ.
Hắn biết trong con người anh rất tình cảm, dưới tay anh có rất nhiều đàn em và anh thương họ như chính bản thân anh, anh mồ côi mẹ, ba anh đi bước nữa và trong cái cảnh "mẹ ghẻ con chồng" anh không thể sống nổi cho nên anh đã bỏ nhà lăn lóc chợ đời, đầu tiên cũng chỉ là một tên tép riu không tên tuổi, từ từ anh đã ngoi lên để bây giờ hùng cứ một phương, tánh anh rất ghét ỷ mạnh hiếp yếu và bạc đãi những người nghèo; đang suy nghĩ thì tiếng anh lại vang lên :
- chú nghĩ thế nào ? cứ nói
- Thưa anh, (bây gờ hắn đang làm Công tố viên buộc tội), xét về mặt đạo lý giang hồ và những điều do anh qui định thì chú ấy có tội rất nặng, dám coi thường luật lệ của anh (hắn muốn vuốt ve tự ái của anh), nội cái tội coi thường luật lệ của anh cũng đủ để xử phạt rồi thưa anh, tội của chú ấy đã rành rành bây giờ em không cần kể ra nữa vì ai cũng đều biết nhưng thưa anh, nói đến cái tội thì cũng nên nói sơ qua cái công của chú ấy (hắn bây giờ biến thành Luật sư bào chữa), chú ấy là một đàn em trung tín, rất là gan dạ, từ ngày về với anh chú ấy chưa hề phạm lỗi lầm, trong tất cả công việc anh giao chú ấy làm rất xông xáo và không hề bê trễ, cộng thêm vào nữa thưa anh, chú ấy còn một mẹ già và chú là con người rất có hiếu, tất cả tiền bạc làm ra chú đều mang về cho mẹ (hắn nhấn mạnh ở đây như để khơi dậy tình cảm của anh) thưa anh, theo em nghĩ cũng vì muốn phụng dưỡng mẹ già được tốt hơn cho nên trong một phút chốc chú đã gây nên lỗi lầm, thưa anh! theo em nghĩ anh nên tha cho chú ấy lần này và cho chú ấy một cơ hội để sửa sai, nếu bây giờ anh quyết định xử chú ấy đúng luật thì em cũng không dám phản đối, nhưng thưa anh! chú ấy còn mẹ già lấy ai chăm sóc (vừa nói hắn vừa để ý sự thay đổi trên khuôn mặt của anh, hắn thấy trong đôi mắt ấy đã ánh lên những dòng nước mắt, hắn biết hắn đã thành công khi thuyết phục được anh để cứu lấy một đàn em), cho nên, thưa anh, anh nên suy nghĩ lại tha tội cho chú ấy....!!!
Nói đến đấy hắn im lặng, trong gian nhà bây giờ cũng hoàn toàn im lặng, một sự im lặng đáng sợ hay dễ chịu hắn cũng không biết
- Các chú, có đúng như vậy không ???
Anh lên tiếng phá tan đi cái im lặng trong gian nhà và giờ đây giọng của anh cũng đầm ấm trở lại
- Thưa Đại ca đúng ạ!!! bao nhiêu cái miệng đang có trong gian nhà đều đồng thanh đáp
- Thôi được, mấy chú dẫn hắn ra ngoài và nhớ từ nay phải cận thận hơn, còn Dũng! chú xem mình còn tiền thì chu cấp cho nó thêm để nuôi mẹ nghe không ???
- Dạ thưa Đại ca!!!
Nói xong cả bọn vội vàng rút ra ngoài, bây giờ anh mới thân mật đưa tay choàng qua vai hắn và hai anh em bước đến bên bàn ngồi xuống; Rồi giọng nửa đùa nửa thật anh nói :
- Sau này chú nên đi học luật thì tốt lắm
Hắn còn đang bối rối thì anh tiếp :
- Dạo này chú vui vẻ lắm phải không? có tình yêu rồi chứ gì? nhìn vào mắt chú anh thấy cả một trời hạnh phúc, thế nào, có phải cô bé mà chú dạy kèm không? bây giờ hết làm thầy trò rồi chứ gì, anh nói luôn một hơi không để hắn trả lời
- Anh cũng mừng cho chú, nhưng mà cũng nên cẩn thận đấy vì nhà cô ta quá giàu
- Thưa anh em hiểu
Bỗng giọng anh thoáng trầm buồn :
- Chắc anh phải tìm cách về nhà một lần, anh nhớ em của anh lắm, nghe nói nó sống cũng không được vui vẻ
- Nhưng thôi, bỏ chuyện đó đi, chú có rảnh thì đi với anh xuống Sài Gòn mình lai rai tâm sự; Vừa nói anh vừa đứng dậy lôi hắn theo
Trên chiếc xe Honda 67 hai anh em nhắm thẳng hướng Sài Gòn

Phần kết :

Trong một góc tối của Vũ trường có một thanh niên ngồi một mình bên cái bàn nhỏ trên đó là một chai wishky đã cạn hơn nửa và chung quanh mịt mù khói thuốc, nhìn kỹ chính là hắn, phải chính hắn đang tìm quên trong men rượu và khói thuốc: Hắn đang buồn??? có chuyện gì đã xảy ra cho hắn khi hắn đang có một tình yêu cộng với một tình thương??? Hãy dõi theo dòng tâm sự của hắn :

Cuộc tình của hắn và nàng cứ êm đềm trôi qua trong sự trợ giúp của ba người - Dì Hai thì làm cánh én, mỗi buổi sáng đi chợ dì mang đến cho hắn những dòng thương nhớ của nàng và mang về cho nàng nỗi niềm riêng của hắn; Phượng, em nàng thì luôn đi chung với chị mỗi khi hai đứa hẹn hò mà bác tài xế làm trung gian đưa đón.

Hơn 2 năm, với gần cả ngàn ngày hắn ngụp lặn trong hạnh phúc. Giờ hắn đã vào Đại học và theo lời anh hắn theo phân khoa Luật, còn nàng cũng vừa xong lớp 12. Hắn tưởng mùa hè này sẽ là mùa êm đẹp nhưng không ngờ đã hơn tháng qua hắn đã không nhận được tin nàng, hàng ngày hắn vẫn đón nơi chỗ cũ nhưng bóng Dì Hai cũng chẳng thấy đâu, hắn đến nơi hẹn với nàng để chờ cả buổi nhưng bóng nàng vẫn biền biệt, cộng thêm một nỗi đau tâm hồn là hắn đã vĩnh viễn mất đi người anh tinh thần mà hắn yêu kính chỉ vỉ trong một đêm quá nhớ người em gái đang chịu nhiều đau khổ, anh đã trở về nhà và trong khi leo qua tường rào để vào thăm em, anh đã bị một đội tuần tra bắt gặp và một viên đạn vô tình đã cướp mất anh đi.....Hắn có trở lại căn nhà cũ của nàng nhưng giờ đây đã đổi chủ, hắn không biết gia đình nàng đã dọn đi đâu??? Rồi sáng nay hắn vô tình gặp lại được Dì Hai, người cho biết Ba của nàng là dân chạy áp phe, mấy lúc gần đây bị đổ bể, vì sợ tội nên dự định trốn đi xa trong lúc đó có một Hoa kiều trong Chợ Lớn đã lo lót làm giấy tờ để gia đình nàng xuất ngoại với một điều kiện là phải gả nàng cho hắn ta và giờ đây gia đình nàng đang sống ở nước ngoài và vừa rồi nàng đã bước lên xe hoa

.....

Và giờ đây hắn cỏn lại những gì????giờ chỉ có những niềm đau trong hắn

Trên sân khấu người nam ca sĩ đang thổn thức

"Vì nàng đẹp như một bông Hồng
nên tôi không dám yêu nàng
đôi môi xinh đẹp như cánh Lan ........."

bienchet


Image%20result%20for%20anh%20dong%20hoa%20no


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 20/Oct/2017 lúc 3:16pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 21/Oct/2017 lúc 8:07am
Mưa cuối thu

Image%20result%20for%20Girl%20walking%20silhouette%20Footage%20autumn%20rain

 
Mưa!

Cơn mưa tháng 9 không ồ ạt, không mạnh bạo nhưng day dứt trong chiều. Mưa tả tơi trên hàng cây. Mưa rũ buồn trên mặt hồ. Nó đi. Đầu trần, aó mỏng. Cơn gió từ ngoài khơi keó về quất vào mặt nó, rét buốt. Từng hạt mưa len lỏi xuyên qua lớp vải mỏng thấm vào tận linh hồn nó tái tê. Người ta dẫn nhau lúp xúp chạy trốn cơn mưa bất chợt. Người ta ấm áp bên nhau dưới những cây dù xanh đỏ đủ màu. Hạnh phúc của nó đang run rẩy một cách tội nghiệp dưới cơn mưa mùa thu kìa. Nhưng nó không màng. Nhịp chân của nó cùng với tiếng lá khô dưới chân lào xào... lào xào ...

Hắn, từ một góc đời nào đó bước ra. Cũng ướt đầm dưới cơn mưa không hẹn trước. Xòe bàn tay trước mặt nó, hắn cười:

- Tặng cho nhỏ một hạt mưa nè!

Im lặng.

- Lấy không hử?

Im lặng.

- Không lấy thật à?

- Tránh đường!

- Không tránh!

- Lãng!

- Lãng bằng em không? Dầm mưa suốt cả buổi chiều ..

- Không quen. Mặc!

Đưa tay đón một hạt mưa nữa, hắn cầm tay nó đặt vào, cương quyết:

- Tôi sẽ đi với em hết con đường này.

- Khùng!

Mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi về. Trên con đường vắng tanh lại thêm một đôi chân dẫm lá nữa. Đi về đâu và đi làm gì? Nó đâu biết. Nó cứ đi, thế thôi.

- Em có biết con đường này sẽ dẫn về đâu không?

- Bệnh viện.

- Đúng cho em, nhưng không đúng cho tôi.

Đưa tay vuốt mặt, nó quay sang bắt gặp đôi mắt rất lạ của hắn. Đôi mắt lạ xa nhưng chừng như thân quen. Đôi mắt lạnh lùng nhưng chừng như rất ấm áp. Nó rùng mình:

- Chúng ta đã từng gặp nhau?

- Rất nhiều lần.

- Ở đâu?

- Trên con đường một chiều. Tôi thấy em nhưng em không nhìn thấy tôi.

Nó ngơ ngác nhìn những giọt mưa tung tóe trên đá. Giọt nào sẽ thấm vào lòng đất, giọt nào sẽ tan vào mặt hồ.. và giọt nào sẽ rơi vào lòng nó?..

- Tại sao em dầm mưa?

- Thất tình.

- Tôi không tin.

- ....

- Em không biết yêu thì làm sao thất tình.

Nó hoảng loạn như con nai tơ bắt gặp ánh mắt của người thợ săn lấp lóang sau tán lá. Nó bàng hoàng như ai vừa gõ cửa giấc mơ nửa chừng của nó. Giọng hắn buồn như mưa:

- Bởi vì em không biết yêu chính bản thân mình thì làm sao yêu được người ta. Mà thôi. Em tên gì?

Nó ngước nhìn bầu trời xám xịt ảm đạm cố tìm một cái gì đó xa vời như tên của nó.

- Mây!

- Tôi cũng đóan như vậy.

- Tại sao?

- Không phải thứ gì cũng có câu trả lời. Sao em không hỏi tên tôi nhỉ?

- Mưa, phải không?

Hắn cười. Nụ cười làm xôn xao những phiến lá trên cao. Nụ cười làm buổi hoàng hôn loáng thoáng màu hồng. Con đường rồi cũng kết thúc cùng với cơn mưa. Hắn thả giọt nước cuối cùng rơi xuống bàn tay lạnh ngắt của nó. Và ánh mắt của hắn lại mênh mang:

- Chúng ta đã đi hết một con đường rồi em biết không? Con đường không dài vĩnh viễn như tôi mong muốn và cơn mưa không dài vô tận cho em còn lang thang. Tất cả kết thúc tại đây. Ngắn ngủi quá. Mơ hồ quá. Hy vọng em sẽ giữ lại giọt mưa cuối cùng tôi tặng cho em. Tạm biệt nhé. Chúc em biết "thương lấy bản thân mình" để còn biết thương .. mưa!

Mưa đến. Mưa đi. Nắng rồi cũng lên soi sáng một ngày mới. Nó thức dậy sau cơn sốt vật vờ. Hắn đã mang mưa về một thành phố lạ xa nào đó. Cơn mưa cuối mùa của nó. Cơn mưa làm nó nằm liệt cả mấy ngày nhưng nó vẫn thích. Một ngày nào đó biết đâu giữa buổi chiều thênh thang mây bay, hắn lại mang mưa về nơi này nhỉ. Có cái gì mong manh mà day dứt hơn mưa? Nó mỉm cười. Cơn mưa cuối mùa đâu đã kết thúc hôm qua ...


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 21/Oct/2017 lúc 8:22am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 23/Oct/2017 lúc 11:44am

Cánh vạc bên đời



Image%20result%20for%20Cánh%20vạc%20bên%20đời%20%20picture

Cầm giấy mời trên tay, hắn mừng là các bạn cũ cùng lớp cách đây 25 năm còn nhớ tới hắn. Nước mắt hắn như muốn ứa ra. Cảm động ? Hay một lẽ gì khác ? Hắn nhẩm đọc lại giấy mời. Nghĩ tới bạn bè cùng lớp, hắn thấy như trẻ lại. Cái tuổi 40 thấm cuộc đời, thấm nỗi xót xa tuổi dại, như cái thuở niên thiếu, như cái thời ngây dại thư sinh, hắn thầm nghĩ về những đứa bạn.

Hắn học cũng không đến nỗi tồi. Cũng gọi là bằng bạn bằng bè. Có lần, cô ấy đến nhà hắn mượn vở, ấy là những khi cô ấy nghỉ ốm. Cô ấy không dám vào nhà hắn và hắn phải cầm vở ra đưa tận tay. Khi cô ấy trả vở, hắn cầm quyển vở trên tay, lật từng tờ, xem thử cô ấy có để thứ gì trong vở không. Vẫn những nét chữ không được đẹp lắm của hắn ! Thế mà, hắn vẫn thấy ánh mắt của cô ấy nhìn những con điểm thán phục.

Hắn có khiếu thẩm mỹ, chịu khó và lại hiền nên đứa bạn nào cũng thích đến nhà cùng hắn làm báo. Tờ báo của tổ hắn hoàn thành như là một kỳ công của ban biên tập, của một tòa soạn báo chứ chẳng chơi đâu. Và kể từ đấy, hắn nghĩ chắc là hắn sẽ theo nghề làm báo, chỉ có làm báo mới xứng nỗi đam mê của hắn.

Rồi hắn đậu Đại học Quảng Đà. Cô ấy cũng học đại học cùng trường với hắn. Hắn không học nghề báo. Hắn phải học cái ngành Kinh thương. Hắn cũng không lấy làm buồn. Hắn mơ màng, vẽ ra những ước mơ về cuộc đời. Ôi thôi đủ thứ của thời sinh viên. Đến bây giờ, nhiều lúc nhớ lại, hắn lấy làm tức cười cho sự mơ mộng không thực ấy.

Tháng Ba, 1975. Hắn cùng các bạn sinh viên giúp người gặp nạn. Tiếng súng, tiếng đại bác nổ bất cứ thời điểm nào. Ban Mê Thuột được giải phóng. Rồi quân Giải phóng đánh Huế. Đà Nẵng bị quân Cách mạng bao vây. Cô ấy đến tìm hắn.

- Anh Thanh, em sợ quá ! Anh có đi với em không ?

- Đi đâu ?

- Đi Mỹ.

- Không được ! Không lẽ anh bỏ ba mẹ anh và các em ?

- Anh không thương em !

- Sao không thương ?

- Thương, sao không theo em ?

Hắn và cô ấy đã khóc.

Ngày 29-3-1975, Đà Nẵng được giải phóng. Cô ấy đã ra đi. Hắn buồn vì cô ấy bỏ hắn mà đi, bỏ cái thành phố nghèo mà đi. Hắn đâu còn được thấy cô ấy nữa.

Hắn vào ngành Sư phạm vì Đại học Quảng Đà bị giải tán. Cuộc đời bốc hắn từ cái chỗ tưởng là ít nhất cũng là Phó Giám đốc một ngân hàng nào đó sang làm một anh giáo. Quả là hắn cũng còn may so với một số người, mới được vào Sư phạm.

Được học dưới mái trường Sư phạm, hắn tự an ủi là có nghề để sống, có việc để làm. Và rồi, nghề nghiệp đã rèn cho hắn yêu nghề hay vì một lẽ gì khác ? Nhiều lúc hắn tự nhủ, có lẽ tuổi học trò quá dễ thương, quá đẹp giúp hắn yêu nghề, và cũng có lẽ bóng dáng “như cánh vạc bay” của cô ấy thuở cắp sách đến trường vẫn cứ ám ảnh hắn, giúp hắn có nghị lực và tình yêu trong nghề nghiệp ? Hắn không dám khẳng định vì lý do gì mà hắn yêu nghề đến vậy.

Hắn cùng các bạn ôn lại cái thời đi học. Nhưng tâm trí hắn như để đâu đâu.

- Thanh, mày làm gì mà đờ đẫn vậy ?

- Đâu có.

Bạn hắn, thằng An, đập vào vai hắn, nói :

- Mơ mơ màng màng thế, mà không có à ?

Cười gượng, hắn nói :

- Tại tau đang tìm ý thơ.

An biết hắn tìm ý thơ để làm gì rồi.

- Uống cà phê đi mày ! Uống rồi hẵn làm thơ !

Được các bạn khích lệ, mừng mừng tủi tủi, hắn đọc bài thơ về thuở học trò, về tình yêu tuổi học trò.Tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng như cánh vạc bay. Bạn bè vỗ tay tán thưởng. Cô ấy cũng vỗ tay tán thưởng.

Tan tiệc, cô ấy đến bên hắn. Cô ấy lặng im. Nhưng hắn nghĩ là cô ấy đang nói với hắn : “Sao khi trước anh không theo em ? Mà thôi ! Giờ thì mỗi người một cảnh. Em không trách anh đâu. Mãi mãi tình yêu thuở học trò vẫn đẹp phải không anh ? Anh biết không, em về nước đợt này là nhằm đầu tư mở nhà máy sản xuất thiết bị điện tử. Em muốn nước mình giàu có lên. Em cũng muốn anh làm thơ nữa !”.

Nhìn ánh mắt cô ấy, hắn đề nghị :

- Mình đi uống cà phê đi em !

- Vâng !

Tiếng nhạc của thuở học trò vẳng ra từ chiếc loa thùng : Gọi nắng trên vai em gầy, đường xa áo bay…

Đối diện hắn không là cô ấy của ngày xưa. Chỉ có dáng dấp của người phụ nữ hơi mập. Hắn hát theo lời bài hát, hát như những lần hắn đàn và hát cho vợ hắn nghe, người vợ có đôi vai gầy thích nghe hắn hát tình ca của thời trai trẻ.

Phan Trang Hy


Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 23/Oct/2017 lúc 11:45am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 02/Nov/2017 lúc 10:25pm

NẺO QUAY VỀ




Từ hôm ở thành phố trở về quê Năm Râu cứ như người mất hồn, ông làm đâu quên đó khiến công việc hàng ngày không đâu vào đâu, bữa nọ ông kéo mấy bao lúa đem ra sân để phơi,  mới cào ra được một ít trên sân rồi ông  bỏ thí ra đó để vào nhà ngồi trầm ngâm bên ly trà nóng, ban đầu bà xã của ông cứ cho rằng ông nghỉ mệt một chút rồi sẽ tiếp tục công việc, ai dè Trời đang nắng chang chang tự dưng mây đen kéo về và trút xuống trận mưa thật to khiến cho lúa trong bao và lúa trên sân ướt sũng, thiên hạ có câu “Bạo phát thì bạo tàn” ý câu này nôm na là việc gì xảy ra nhanh chóng thì cũng tàn phai nhanh không kém, cơn mưa này cũng vậy nó trút nước ào ào rồi ngưng đột ngột, các đám mây đen tan biến nhường lại ánh nắng chói chang của Trời già, thấy thóc lúa ướt nhẹp mà ông Năm bình chân như vại, bà Năm từ nhà sau chạy lên la lớn lên:
 – Mèn ơi! Sao ông để ba cái lúa ướt hết  ráo rồi, ông có bệnh hoạn gì trong người không, để tui nhờ Cô Sáu Thuốc Nam hốt cho ông mấy thang nghe ông.
 Chưa kịp để cho ông Năm trả lời, bà Năm vác cái bồ cào rồi chạy nhanh ra đống lúa xới lên cho mau khô nhằm tranh thủ ánh nắng chói chang kia.
  Lúc này ông Năm cũng tĩnh hồn, ông đứng bật dậy và chạy nhanh ra phụ vợ để cố phơi cho khô đóng lúa ngoài sân.
 Đến gần bên bà Năm, dường như biết mình có lỗi nên ông nói nhỏ :
 – Mình ơi! Tui không có bệnh hoạn gì hết, tại tui đang nghĩ cách làm ăn, nhà mình không được khá như lối xóm, nên tui quên phức cái đống lúa ngoài sân.
Nghe ông Năm nói vậy, một niềm thương cảm dâng lên trong khóe mắt, bà Năm an ủi chồng :
 -Ôi thôi kệ nó đi ông ơi, nhà mình sống (dậy) được rồi, (dợ) chồng mình có con Mén thôi, nay mai nó theo chồng thì cho con nó mớ vốn làm của hồi môn, còn tui với ông cháo rau qua ngày là (dui dẻ)rồi ông lo chi cho sanh bịnh.
 Nghe vợ mình nói vậy ông Năm thấy nghẹn ở trong lòng, ông cảm thấy mình thật có lỗi với người vợ hiền lành và tốt bụng của mình, rồi ông  thầm trách ông Long bạn của mình
 – Cũng tại cái ông Long này hết thảy, nếu không có ổng thì mình đâu có ra nông
 nỗi như vầy ….
 Ông Năm Râu dần hồi tưởng lại những việc vừa trải qua…
                                 ***
 Hôm đám giỗ tía mình, vì đây là giỗ đầu nên ông Năm mời làng trên xóm dưới đủ hết, thậm chí bạn bè ở xa như ông  Long ở trên Sài gòn ông Năm cũng chẳng quên, mà quên làm sao được khi Năm Râu và ông Long là đôi bạn chí cốt, hai người đã là bạn từ thời tóc còn để ba vá và ở truồng tắm mưa, do hoàn cảnh sống nên ông Long đành đoạn bỏ lại dòng sông quê nghèo, bỏ lại cây cầu khỉ cạnh nhà nơi đây Năm Râu cùng Long cùng thi nhau đứng trên cầu (phong rong) xuống con kênh nước đục ngầu phù sa để tắm mát những trưa hè êm ả .
  Bà con tề tựu đông đủ, các bàn tiệc không còn một chỗ trống, Năm Râu ngồi cạnh ông Long sau một hồi khi đã ngà ngà say, ông Long nỗi hứng  buộc miệng nói nhỏ vô tai Năm Râu:
 – Ê mầy Năm, từ lúc tao lên Sài gòn tới giờ mày chưa bao giờ lên thăm tao, sẳn chuyến này tao (dìa) đây, mầy thu xếp theo tao lên (trễn) một chuyến đi, (dui) lắm mầy ơi.
Nghe ông bạn “nối khố” của mình rủ rê và hứa hẹn đủ điều, nào là có những nhà hàng bán các món thuộc về cao lương mỹ vị, mà suốt đời chắc chắn Năm Râu chưa từng nếm qua, rồi những nơi vui chơi thư giãn thú vị, kể lể một hồi ông Long còn “đế” thêm một câu:
-Còn một món “Đặc sản” nữa nghe mậy, lên đi mầy sẽ thấy tao nói không sai bao giờ.
  Có sẳn hơi men trong người với gương mặt đỏ gay như chú gà nòi, hưng phấn trong lòng Năm râu hưởng ứng tức thì:
-Đi thì đi, nào giờ cứ quanh quẩn nơi đây tối ngày cứ sông nước, cá mắm , lúa má cũng ngán tới cổ rồi, nhưng tao phải đem theo bao nhiêu tiền mới được.
  Nghe câu hỏi dè dặt của Năm Râu, ông Long nói :
– Mầy đem hờ một ít theo dằn túi thôi, lên đó tao lo hết, yên chí đi ông ơi!
Nghe ông Long nói vậy Năm râu vui trong bụng bèn hứa chắc như đinh đóng cột:
 – Rồi, theo mầy luôn, ngày (mơi) mình lên đường hả mậy, lâu lâu (dìa) chơi vài bữa cho (dui , có chuyện gì không mà  mầy (dìa) gấp quá chừng (dậy).
   Ông Long phân bua:
  – Công việc nhiều lắm, tao đi xuống đây thì trên đó thiếu tao coi như rắn mất đầu.
  Năm râu càng phục lăn thằng bạn mình sau câu nói của ông Long, Năm râu lẩm bẩm trong miệng:
  -Thằng Long ngày xưa khờ tổ mẹ, vậy mà bây giờ làm ăn coi bộ “ngon cơm” ghê .
  Thấy Năm Râu thừ người ra mà miệng nói thì thầm điều gì, ông Long khiều nhẹ Năm Râu rồi nói :
 – Khi không đang vui tự dưng thấy cụt hứng vậy, mầy đang nói lén gì tao phải không ?
  Năm Râu cười khì rồi đáp:
  -Mần gì có, tao đang nghĩ điều tốt về mầy không đó, mầy không tin tao thề đứa nào nói dóc cho Chó cắn cả đám đi.
 Nãy giờ ngồi cái bàn sau lưng sát với Năm Râu, bà Quận nghe Năm Râu thề thốt kiểu giả ngộ như vậy bà bèn xía vô:
 – Năm nè, bây thề cái giống gì khôn thấy tía luôn, bây nói dóc thì Chó cắn mình ên bây thôi, chứ mắc gì cắn cả đám, mà bây thề thốt tầm bậy coi chừng có ngày nghe bây, ai đời nhà kế bên trại nuôi Chó “Bẹc giê” mà thề kiểu đó gặp giờ linh chó sút chuồng cắn bất tử là “Rụt tùng” luôn nghe con.
  Nghe bà Quận nói vậy, Năm Râu hứng chí phá lên cười, rồi tìm cách “Trả đủa” lại bà Quận:
  -Con công nhận cô Quận ghiền quánh bài “Cắt tê” dữ nhe, cô nói gì cũng hay chêm vô mấy chữ của bài bạc quá, mà làm gì để cho “Rụt tùng” được cô Quận, nếu thấy Chó sút chuồng thì lo “dọt” cho lẹ coi như huề tiền đó cô.
  Bà Quận chưa buông tha cho Năm Râu:
  -Ờ cho bây dễ ngươi nhe, “Đi đêm có ngày gặp ma đó”, bây ỷ y có ngày Chó cắn bây sứt…..
  Bà Quận bỏ dở nửa chừng câu nói trên, nhưng một bà già trầu ngồi bên cạnh hiểu câu nói của bà Quận nên bà khiều nhẹ bà Quận rồi bà lên tiếng:
  -Mèn ơi, bà Quận này nói chí phải đa nghe, Năm Râu mầy lớ quớ mấy con “Bẹc giê” bên kia nó táp trúng chỗ ngặc là mất giống luôn nghe bây.
 Nghe hai ” Lão bà bà” tấn công mình quá mạng, Năm Râu mắc cỡ đỏ mặt bèn im thin thít, lúc này mọi người trong đám giỗ hiểu chuyện nên cùng xúm lại lại cười giòn tan khiến không khí của đám giỗ ở làng quê thêm phần sôi động, khi đám giỗ tàn tiệc bà Năm bèn chất vấn ông:
  -Hồi nãy ông nói gì mà để Cô Quận với cô Sáu rầy rà dữ (dậy).
  Năm Râu muốn quên chuyện nói chơi lúc nãy nên gạt phắc đi:
  -Ôi thôi bỏ đi bà ơi, có cái khỉ khô gì đâu, tui nói giỡn mà hai (cổ) cứ chuyện bé xé ra to đó mà.
  Bà Năm nhắc nhở:
  – Cũng cái tật cà rỡn không chừa, ông đó nghe cái tật lớn hơn cái tuổi rồi, ông mà nói chơi kiểu đó hoài mai mốt có sui gia chắc họ “dông” mất tiêu quá .
 Năm Râu càu nhàu:
  – Ôi nhằm nhò gì bà ơi, bà (hông) nghe người ta nói hả, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ kìa, tui cà rỡn có hại cho ai đâu, thiên hạ cười rân trời đó bà thấy chưa?.
 Bà Năm nghe nói vậy cũng xuôi lòng nhưng cũng ráng vớt vát:
 – Nhưng cũng tùy chuyện ông ơi, nói chơi riết có ngày gặp người khó chịu bắt lỗi bắt phải là mệt lắm đa nghe.
 -Tui biết rồi, bà đừng xàm ràm nữa, nghe nhức xương lắm bà ơi. À mà nè, ông Long rủ tui lên Sài gòn với ổng một chuyến đó, bà chịu khó bao giàn ở nhà ít bữa nghe bà.
 Bà Năm nghe chồng mình nói vậy, liền trả lời :
  – Phải đó ông cũng nên đi một chuyến cho thoải mái đầu óc đi, tội nghiệp ông tối ngày lo quần quật với ruộng đồng hoài buồn chết ông ơi.
 Nghe bà vợ đồng ý cho mình xả hơi vài hôm, Năm Râu vui mừng ra mặt ông đến sát bên bà rồi choàng qua ôm ghì lấy khuôn mặt bà Năm, ông đặt lên những nụ hôn thật nồng nàng, bà Năm mắc cỡ đỏ mặt và la lên oai oái:
 -Ông già Năm hôm nay làm cái giống gì thấy ớn (dậy), ông làm ( hoảng tiều) con Mén nó thấy nó cười chết luôn bây giờ .
 -Sợ gì bà ơi, giờ này  con Mén nó còn ngoài ruộng chứ đâu đây mà bà sợ….
                              ***
 Lâu lắm rồi Năm Râu mới được ngồi xe hơi, về đến Sài gòn thay vì ghé về nhà ông Long trước, nhưng trên đường đi Năm Râu thấy ông Long ghé tai nói nhỏ gì đó với tài xế, chừng mười phút sau xe ghé vào một quán nhậu ven sông có các nhà chòi bằng tranh tương đối kín đáo.
  Vừa xuống xe ông Long được hai cô gái trẻ măng từ bên trong chòi là nhào ra để dìu ông vào trong chòi, chới với khi thấy các cô gái này sao bạo dạn quá, Năm Râu nhớ ông Nội mình hay dạy câu
 “Nam nữ thọ thọ bất thân”, khi thấy tình cảnh ông Long như vậy khiến Năm Râu ái ngại trong lòng, đang nghĩ ngợi sự việc xảy ra bất ngờ trên Năm Râu bị hai cô gái khác đếm ôm choàng qua vai và buông lời cợt nhả :
  -Anh Hai (dô) đây tụi em chăm sóc phục hồi sức khỏe cho anh từ A tới Z luôn, cam đoan anh Hai không hài lòng không lấy tiền.
 Năm Râu phát hoảng lấy đôi tay gân guốc của mình để gỡ cánh tay của các cô gái kia, lạ thay Năm Râu không thể nào thực hiện được, bởi khi gỡ được tay cô này thì cô còn lại bám thật chặt, cuối cùng Năm Râu thất thủ khi hai cô gái ghị đè Năm Râu ngồi xuống bộ Salon, đối diện bên kia ông Long cũng được hai cô gái dùng khắn lông lau mặt, hình ảnh này giống y như các cô nuôi dạy trẻ chăm sóc cho các em nhỏ học ở các trường Mẫu giáo.
 Đồ ăn thức uống được dọn ra ê hề do hai cô gái bên phía ông Long gọi, lúc này Năm Râu thật sự kinh hoàng vì với ngần ấy thức ăn với sáu người trong cái chòi này không thể nào ăn cho hết, chưa kể bia bọt các cô khui (lóc bóc) không ngừng, uống chừng vài lon bia, khi hơi men bắt đầu ngấm thì Năm Râu không còn e dè như lúc ban đầu, hai cô gái biết bắt đầu “Cá cắn câu” nên một cô nọ ôm Năm Râu cứng ngắc, cô ta ỏng ẹo :
 -Ông xã, ông xã tên gì cho bà xã biết đi.
 -Bà xã kêu Anh Năm nhe, lúc nãy kêu anh Hai là trật lất rồi đó.
 Cô gái lấn tới:
– Bà xã biết rồi, ông xã cho hun một cái.
 Chẳng cần Năm Râu đồng ý, cô ta ghì chặc Năm râu rồi hôn tới tấm khiến Năm Râu ngây ngất trong lòng.
 Cô gái còn lại ra đòn tiếp:
 -Ông xã lo (dợ) lớn không hé, bỏ bê (dợ) nhỏ coi chừng (dợ) nhỏ nghỉ chơi ông xã nhe.
 Năm Râu nghe vậy liền dùng tay quàng ngang eo ếch cô nàng và hôn lên má cô gái những nụ hôn thật dài.
 Bên kia ông Long cũng được hai em chăm sóc nhiệt tình hơn Năm Râu nhiều, vì các cô này biết tỏng tòng tong ông Long là “chủ xị” của buổi tiệc hôm nay, dĩ nhiên các cô sẽ được ông Long “Boa” cho số tiều hậu hĩnh  khi tàn tiệc.
 Hết bốn thùng bia được khui ra uống liên tục, Năm Râu và Ông Long bắt đầu quờ quạng thì các cô nháy mắt nhau đỗ bia chảy đầy dưới sàn nhà ướt lai láng.
 Cô (dợ) lớn của Năm Râu bắt đầu trổ mòi:
 -Ông xã, má của tụi mình đang nằm nhà thương, tội nghiệp má ăn uống thiếu thốn và thiếu tiền thuốc men nữa, (dợ) rầu gần chết đây nè, ông xã cho chút đỉnh cho má mình (dui) nha ông xã.
 Đầu óc lúc này hưng phấn nhưng khó kiểm soát được hành động nên Năm Râu nói ngay:
 – Chuyện nhỏ bà xã, gửi má mình hai triệu nhe cưng .
 Nói xong Năm Râu móc bóp xỉa cho cô nàng bốn tờ năm trăm ngàn mới cáu khiến cô gái mừng như trúng số, cô cầm tiền rồi hôn tùm lum chỗ trên người Năm Râu khiến ông ta nhột nhạt uốn éo thân người trong thật mắc cười.
 Cô (dợ) nhỏ cũng dùng chiêu  khóc bài “con cá sống vì nước” khiến Năm Râu mũi lòng xỉa tiếp ba tờ Năm trăm ngàn cho ả nọ .
 Ông Long ngồi bên kia thấy Năm Râu chơi xộp quá, nên nháy mắt làm ám hiệu để Năm Râu đừng mắc mưu hai “bóng hồng” nọ, nhưng Năm Râu mắt đã mờ lí trí cũng đi chơi đâu mất nên chuyện ra ám hiệu của ông Long coi như “Dã tràng xe cát biển Đông”.
  Chén thù chén tạc một lúc sau Năm Râu “quắc cần câu” và đành “Thuyền chìm tại bến”, báo hại ông Long huy động các cô gái cạo gió sức dầu cho uống nước chanh để cho nhanh chóng tĩnh táo….
                               ***
 Nằm nhà ông Long một đêm, hôm sau Năm Râu tức tốc đón xe đò tốc hành quay về quê nhà, mặc dù ông Long cố giữ lại để còn đi dạo chơi nhiều nơi trong Thành phố.
 Ngồi trên chiếc xe đò trong lòng ngổn ngang vì phần giận mình quá chén để các cô gái lợi dụng moi tiền, phần thì mắc cỡ với tấm chân tình của bà Năm, Năm Râu tự hứa với lòng không bao giờ léo hánh tới những quán nhậu mái chòi tranh trá hình kia lần nào nữa, khi về đến nhà bà Năm ngạc nhiên hỏi:
 – Ủa bộ có chuyện gì sao mới đi hôm qua thì hôm nay trồi đầu về rồi,  bộ hai ông xích mích điều gì hả, còn như không phải vậy chắc là ông nhớ tui phải (hông).
  Năm Râu cười gượng, có xích mích gì đâu bà ơi, nhớ bà thì cũng có, nhưng kỳ thực tui thấy không khỏe trong mình mên tui kiếu (dợ) chồng ông Long tui (dìa) nhà cho an tâm bà ơi …
                                 ***
  -Bà ơi! Lúa khô rang hết rồi kìa , mừng ghê. Ra phụ tui xúc đem vô bồ đi bà.
 – Ủa sao ông hay quá (dậy), lúc nãy tui thấy nó còn (giốt giốt), tui tưởng cầu đến ngày (mơi) phải một nắng nữa chứ, ai dè khô rang rồi, ông hôm nay giỏi thiệt đó đa.
 Nghe bà Năm khen mình ông Năm rất vui mừng, vì ông đã cố công cào tới lui miết trong nắng mới có kết quả như trên, ông thầm nghĩ trong bụng coi như để chuộc lại cái lỗi lầm vừa qua, tuy bà Năm không biết mảy may vụ trên, và ông hứa với lòng :
 -Từ nay tui tởn tới già, đừng đi nước mặn mà Hà ăn chân.
 Vừa xúc lúa vô bao “cà ròn” vừa ngắm mây trời trong xanh trên cao, bất chợt Năm Râu nhìn thấy đôi chim Câu nhà ông bay lượn trở về tổ ấm sau một ngày kiếm ăn nơi xa, lúc này Năm Râu cười thầm bởi ông ta ví mình như cánh chim Câu kia sau một thời gian “Kiếm ăn” cũng đã quay về tổ ấm của mình như đôi chim này.



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 02/Nov/2017 lúc 10:32pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 06/Nov/2017 lúc 1:15pm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 156 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.421 seconds.