Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Tâm Tình Tuổi Trẻ
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Tuổi Trẻ Gò Công :Tâm Tình Tuổi Trẻ
Message Icon Chủ đề: Quà Tặng Của Cuộc Sống Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:13pm
Quà tặng cuộc sống

Đường Về Nhà


Tôi cứ lao tới cửa sổ mỗi khi nghe tiếng 1 cành cây gãy. Và giờ đây, trước ánh sáng của bình minh, sự tàn phá hiện ra rõ rệt. Không 1 cây nào ở khu vực chúng tôi, vùng Kingston, Ontario, còn nguyên vẹn. Cành cây gãy nằm ngổn ngang khắp nơi. Cơn bão tuyết lớn của tháng 1 năm 1998 đã tấn công chúng tôi.
Cả căn nhà chìm trong 1 sự yên lặng kỳ lạ: không 1 tiếng tí tách từ lò sưởi, không 1 tiếng vù vù từ tủ lạnh, không 1 tin nóng hổi nào từ tivi. Tất cả đồng hồ đã chết lặng lúc 10 giờ 49 phút sáng.
Alex và tôi lần mò xung quanh trong tầng hầm với 1 phần bộ đèn chóp, chúng tôi thật khó để tìm cái lò tạm. Chúng tôi cần cà phê – đó là cảm giác quen thuộc của chúng tôi khi 1 ngày mới bắt đầu. Tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, rồi tiếng cửa mở. Doris Lee, người hàng xóm gần chúng tôi, đã bằng cách nào đó xuyên qua được “mê cung” tuyết, rừng và con đường dài đến chỗ chúng tôi. Trông cô ấy thật lo lắng. “Anh có thấy Harold và Prince không?”, Doris hỏi.
Phía sau nhà chúng tôi là cả 1 khu rừng, mỗi sáng chúng tôi đều nhìn Harold chồng của Doris với Prince, chú chó quý báu của anh ấy, kéo nhau dạo chơi thật xa. Prince chạy chậm trong yên lặng và luôn cùng Harold về nhà bình yên. Harold được chẩn đoán bị bệnh suy não nặng vào mùa hè trước. Doris kiên quyết cùng nhau duy trì cuộc sống của họ và thật khó để giữ mọi thứ có thể tồn tại như bình thường. Tuy nhiên, Doris đã không tính trước được cơn bão tuyết trên.
“Ở cầu thang tôi tìm pin cho chiếc radio thì nghe cửa đóng. Harold đã quen với thói quen của anh ấy, tôi không thể nói anh ở lại vì Prince đang ở ngoài”.
Alex vội lấy áo khoác mặc vào và hỏi “Họ đã đi bao lâu rồi?”. Doris lưỡng lự: “Khoảng ba mươi phút. Tôi không muốn anh lo lắng vì Prince thường tìm đúng đường về nhà lắm”.
Alex nhìn tôi. Tôi quay sang Doris và nói, “Chị về đi.Tôi đi tìm cái lò tạm để sưởi ấm. Tôi sẽ mang nó đến chỗ chị, và chúng ta cùng pha cà phê trong khi Alex tìm Harold. Khi về đến nhà họ sẽ uống được nước ấm".
Doris quay về nhà còn Alex chạy băng qua sân về phía khu rừng. Cuối cùng tôi cũng tìm được cái lò và đi qua vùng băng giá, tôi đến nhà Doris an toàn.
Doris và tôi trong nhà bếp của cô ấy. Tôi pha cà phê, nhưng Doris thì không chú ý đến. Cô ta đứng ngắm sao ngoài trời phía trước sân, cũng chẳng hề cầm tách cà phê. Tôi ngồi bên bàn cô ấy, đọc những dòng nghi chép 1 cách kỹ lưỡng về mọi nơi xung quanh nhà bếp - cạnh cái lò, công tắc đèn, ấm nấu nước bằng điện - nhắc nhở Harold đóng tắt, hoặc không cắm điện mọi thứ. Nhiều lời ghi chép ngắn gọn trên cửa tủ lạnh, biểu đồ thói quen hàng ngày của Harold: dẫn chó đi dạo, ăn sáng, tắm rửa. Doris làm mọi thứ có thể để làm cuộc sống Harold thoải mái hơn. Rồi Doris đi về phía bàn và nhỏ nhẹ: "Tôi biết Prince luôn mang anh ấy về nhà".
Tôi muốn nói những lời dỗ dành Doris nhưng tôi cảm thấy không đủ khả năng. Tôi vừa bắt đầu hiểu ra phần chính gánh nặng hàng ngày của Doris. Để thay thế mọi suy nghĩ, chúng tôi luôn ngồi yên lặng. Thời gian vô tận dường như đã qua trước khi tôi nhìn thấy Alex về đến sân. Anh ấy mang con chó yêu dấu của Harold trên cánh tay. Harold đi sau anh, nước mắt như suối trên khuôn mặt.
"Prince bị thương bởi cành cây rơi", Alex giải thích. "Cần 1 vài khăn tắm hoặc chăn. Nó còn sống nhưng đang bị sốc nặng. Nó bị chảy máu vì nhánh cây rơi trúng mắt".
Chúng tôi trùm quanh Prince đầy chăn, và Doris dỗ ngọt Harold trong khi Alex kể chuyện của anh ấy. Đầu tiên anh gọi tên Prince vì anh nghĩ đó là cách dễ nhất để tìm gặp. Anh quay trở lại ngay khi nghe giọng của Harold. Alex nói, "Harold ngồi trên mặt đất dỗ dành Prince. Anh cởi áo khoác và đặt lên mình nó".
Chúng tôi ngồi quanh bàn nhà bếp, bốn người yên lặng, không thể kéo những tư duy của chúng tôi ra khỏi con chó nằm trong góc. Prince thật là 1 người bạn trung thành. Nó đã quan tâm lo lắng cho Harold. Vắng nó, Harold sẽ mất đi sự độc lập của anh. Chúng tôi lo lắng quan sát chồng chăn bao trùm con chó bị thương, lo sợ điều xấu nhất xảy ra. Bất ngờ có 1 sự chuyển động nhỏ.
Alex đặt bàn tay lên vai của Harold. "Nhìn kìa, Harold, Prince đã tỉnh dậy".
Mõm con chó đột ngột từ đống chăn giơ lên. Chúng tôi xem Prince lắc lư ở ngoài và chạy đến quanh bàn. Harold đặt bàn tay run rẩy lên đầu con chó. Prince nhìn chăm chú vào anh mới đôi mắt màu nâu mềm và cái đuôi lắc lư nhiệt thành. Doris thì thầm 1 cách riêng tư "cảm ơn".
Tôi nhìn Alex, cơn bão tuyết và không quên hoạt động đã qua. Cho đến bây giờ chúng tôi không đánh giá Doris và Harold đang cô lập như thế nào, và nỗ lực chống lại bệnh tật của họ vẫn diễn ra ngày từng ngày. Trong chốc lát chúng tôi quyết định sẽ thay đổi tất điều đó. Bắt đầu sau đó, Prince và Doris nhận được hai người trợ lý mới.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:15pm
Quà tặng cuộc sống

Giọng nói


Khi tôi còn rất nhỏ, gia đình tôi có được chiếc điện thoại đầu tiên từ người hàng xóm của chúng tôi. Tôi còn nhớ rõ ràng nó là 1 chiếc hộp màu đen, cũ kỹ nhưng vẫn còn bóng, được gắn lên tường. Ống nghe treo bên ngoài cái hộp. Tôi quá bé để với tới cái điện thoại, nhưng đã bao lần tôi như bị thôi miên khi nghe mẹ tôi dùng nó để nói chuyện.
Sau đó tôi khám phá ra 1 nhân vật rất thú vị – tên cô ấy là “Xin vui lòng cho biết”. Không có gì mà cô ấy không biết. “Xin vui lòng cho biết” có thể cung cấp số điện thoại của mọi người và thời gian chính xác.
Và 1 lần nọ, khi mẹ tôi đi thăm người hàng xóm, tôi đã có 1 kỷ niệm không thể quên…
Trong lúc đang ở tầng hầm, tôi bất ngờ đánh mạnh chiếc búa gỗ vào ngón tay mình. Tôi đau điếng, nhưng không thể khóc bởi chẳng còn ai ở nhà để dỗ dành tôi cả. Ngậm ngón tay đau, tôi cứ đi vòng quanh trong nhà và rồi dừng lại ở chân cầu thang. “Điện thoại”, tôi chợt nghĩ ra.
Tôi vội vàng chạy đến chiếc ghế để chân trong phòng khách và kéo nó lại chỗ cái điện thoại. Sau khi trèo lên chiếc ghế, tôi nhấc ống nghe lên và đặt nó vào tai. “Xin vui lòng cho biết”, tôi nói vào chiếc ống nói vừa quá đầu mình.
1 hay hai tiếng lách cách và giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng vang lên trong tai tôi “Quý khách cần biết gì ạ?”.
“Em bị đau tay…”, tôi than vãn vào chiếc điện thoại. Những giọt nước mắt sẵn sàng chảy ra bởi bây giờ tôi đã có 1 người biết mình bị đau tay.
“Không có mẹ em ở nhà sao?”.
“Không có ai ngoài em cả”, tôi bắt đầu khóc bù lu bù loa.
“Em có bị chảy máu không?”.
“Không ạ, em đập cái búa gỗ vào ngón tay và nó bị đau”.
“Em có thể mở tủ lạnh?”. Cô ấy hỏi và tôi trả lời là có.
“Sau đó em lấy 1 miếng đá nhỏ và giữ nó với ngón tay đau của em”, cô ấy tiếp tục nói.
Thời gian sau, tôi tiếp tục gọi “Xin vui lòng cho biết”. Tôi đề nghị cô ấy giúp tôi học môn địa lý và cô ấy chỉ cho tôi biết Philadelphia ở đâu. Cô ấy bảo con sóc chuột mà tôi nhặt trước đó vài ngày ở công viên có thể ăn trái cây và quả hạch.
1 ngày kia, con chim hoàng yến Petey của tôi bị chết. Tôi gọi cho “Xin vui lòng cho biết” để kể cho cô ấy nghe câu chuỵên buồn ấy. Cô ấy nghe, rồi nói những điều mà những người lớn khác đã nói để xoa dịu 1 đứa trẻ.
Nhưng tôi không cảm thấy được an ủi. Tôi hỏi cô ấy “Tại sao con chim ấy hót quá hay và đem lại niềm vui cho mọi gia đình, mà giờ đây phải kết thúc chỉ còn là đống lông vũ nằm bẹp trong lồng?”. Dường như cô ấy cảm thấy hết nỗi buồn của tôi, cô ấy trả lời 1 cách trầm giọng “Paul, em phải luôn nhớ rằng có những thế giới khác để ca hát”. Tôi cảm thấy tốt hơn.
Lần nọ, tôi nói vào điện thoại “Xin vui lòng cho biết”.
1 giọng nói quen thuộc “Quý khách cần biết gì ạ?”.
“Làm sao chị có thể nói lần nào cũng như lần nào vậy?”.
Năm tôi lên 9 tuổi, chúng tôi chuyển đến 1 làng quê ở Boston. Tôi nhớ người bạn của tôi rất nhiều. “Xin vui lòng cho biết” đã thuộc về chiếc hộp gỗ cũ kỹ ở ngôi nhà cũ, và tôi cũng chưa từng nghĩ đến 1 chiếc điện thoại mới, cao và sáng bóng sẽ có mặt trên bức tường nhà mình.
Khi tôi đến tuổi thiếu niên, tôi vẫn chưa quên những kỷ niệm về những cuộc nói chuyện thời thơ ấu đó. Những lúc bối rối hay nghi ngại, tôi muốn có được những cảm giác an tâm và nhẹ nhàng mà tôi đã từng có. Tôi thầm cảm ơn sự kiên nhẫn, hiểu biết và lòng tốt chia sẻ thời gian mà cô ấy đã dành cho 1 cậu bé như tôi.
Vài năm sau, trong 1 chuyến đi về miền Tây, máy bay của tôi hạ cánh xuống Seatle. Trong 30 phút nghỉ giữa chuyến, tôi dành 15 phút gọi điện thoại cho chị tôi đang sống gần đó. Sau đó, không suy nghĩ, tôi thử quay số gọi tổng đài thị trấn của tôi ngày trước và nói “Xin vui lòng cho biết”.
Kỳ kạ thay, tôi nghe 1 giọng nói nhỏ nhẹ, rõ ràng mà tôi đã quen thuộc “Quý khách cần biết gì ạ?”. Tôi không đang bay, nhưng tôi nghe chính mình đang nói “Làm sao chị có thể nói lần nào cũng như lần nào vậy?”.
Sau 1 hồi im lặng, 1 giọng nói dịu êm vang lên “Tôi từng giúp ngón tay của cậu được chữa lành”. Tôi phá lên cười. “Thật sự là chị đấy ư! Tôi không biết chị có hiểu rằng chị có ý nghĩa như thế nào với tôi trong thời gian đó”.
“Tôi biết. Và không biết cậu có hiểu rằng những cú điện thoại của cậu có ý nghĩa như thế nào với tôi lúc ấy. Tôi chưa từng có 1 đứa trẻ nào khác, và tôi đã chờ đợi những cú điện thoại của cậu”.
Tôi kể cho cô ấy nghe tôi đã nghĩ về cô ấy thường xuyên như thế nào trong những năm qua và tôi hỏi có thể gọi lại cho cô ấy lần nữa khi tôi trở lại thăm chị tôi hay không.
“Vâng, cậu cứ gọi và hỏi cho gặp Sally”.
3 tháng sau tôi mới quay lại Seatle. 1 giọng nói khác trả lời “Quý khách cần biết gì ạ?”. Tôi hỏi Sally.
“Cậu là 1 người bạn của cô ấy?”, người trực tổng đài hỏi.
“Vâng, tôi là 1 người bạn đã quen cô ấy từ rất lâu”. Tôi trả lời.
“Tôi rất buồn phải nói cho cậu biết điều nầy. Sally làm việc bán thời gian ở đây được mấy năm bởi vì cô ấy bị bệnh. Cách đây vài tuần, cô ấy đã qua đời”.
Trước khi tôi cúp máy, cô ấy bỗng nói “Chờ 1 chút. Có phải cậu nói cậu tên là Paul?”.
“Vâng”
“Sally có để lại cho cậu 1 mẩu giấy. Cô ấy đã viết nó trong trường hợp cậu gọi đến. Để tôi đọc nó cho cậu nghe. Sally đã viết: Hãy bảo cho cậu ấy rằng tôi vẫn luôn nói có những thế giới khác để ca hát. Cậu ấy sẽ hiểu.”


Tôi cảm ơn cô ấy và cúp điện thoại. Tôi hiểu Sally muốn nói gì…

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:17pm
Quà tặng cuộc sống

Những quy luật cuộc sống


Dù bạn thích hoặc ghét vóc dáng cơ thể của bạn thì nó sẽ là của bạn suốt cả cuộc đời.
Bạn sẽ học những bài học. Bạn sẽ làm việc từ ngày nầy qua ngày khác. Mỗi ngày trong ngôi trường đời đều có những bài học đang chờ bạn. Có bài học bạn thích, nhưng có những bài học bạn sẽ cho là không thích đáng hoặc ngớ ngẩn. Chúng không có lỗi. Những bài học ấy là những bài học của tiến trình phát triển - 1 tiến trình của sự thử thách, sự thử nghiệm và... sai lầm. Những cuộc thí nghiệm "không thành công" sẽ luôn là 1 phần trong tiến trình ấy.
Học những bài học cuộc sống sẽ không bao giờ có điểm dừng. Vì càng sống, người ta càng khám phá ra nhiều điều mà mình chưa biết. Và mỗi bài học sẽ đến với bạn liên tiếp, trong nhiều cách thức khác nhau, muôn màu muôn vẻ...
Bạn không thể yêu hay ghét những gì thuộc về người khác trừ phi nó phản ảnh những gì bạn yêu hay ghét về chính bạn.
Bạn làm gì để cuộc đời đến với bạn? Bạn phải có tất cả những công cụ và trí thông minh mà bạn cần đến. Sự lựa chọn là của bạn. Tất cả những gì bạn cần là: nhìn, nghe và tin.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:19pm
Quà tặng cuộc sống

Khi tình yêu ra đi


Khi tình yêu quay lưng với bạn, bạn hãy cất tiếng cười dù gương mặt bạn có đang hằn lên nỗi đau.
Hãy khóc cho thỏa thích nếu bạn muốn, hãy ngủ thật nhiều và sau đó lãng quên. Để những ngày qua không còn gợn sóng, bạn hãy tự giúp mình ...
Chạy vòng vòng trên 1 con đường yêu kiều nào đấy với những hàng cây rợp bóng, những ngọn đèn đường sáng trong. Hay bạn có thể vặn rađiô lên và nghe bài hát bạn yêu thích, hoặc nằm dài trên giường nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Bạn có thể đi tìm mua 1 món gì đấy đã được bán hạ nửa giá. Bạn sợ cô đơn thì hãy phá lệ 1 lần: "nấu cháo" điện thoại để trò chuyện với ai đó. 1 cuộc nói chuyện vui vẻ... Cười với chính mình khi có cuộc điện thoại vào giữa đêm kéo dài cả giờ đồng hồ.
Sắp đến sinh nhật của 1 người bạn, bạn hãy chọn 1 món quà ưng ý rồi gói cẩn thận - bạn sẽ nhận ra, chính bạn cũng sẽ rất thích nếu được ai đó tặng 1 quà được gói xinh xắn, đáng yêu.
Cuộc sống có những giá trị tự nhiên mà đôi lúc bạn lãng quên giữa nhịp sống bộn bề. Và khi đau khổ, người ta lại có thể được xoa dịu bởi những điều giản dị ấy...

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:23pm

Quà tặng cuộc sống

Hai con chó


Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ 1 đứa bé nào. Nhưng 1 hôm, câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn.
Ông cậu bé liền bảo:

- Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hôm nay.
Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Sau 1 hồi thút thít, cậu bé mới kể:
- Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháu ngoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích. Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao giờ. Nhưng cuối cùng, cháu thấy 1 cây bút bằng kim loại sáng loáng rất đẹp, lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu.
Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé:
- Rồi sao nữa ?
Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp:
- Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng trong khi cháu đứng chờ, 1 bọn trẻ thành phố đi qua và thấy cháu. Chúng đi quanh và nói đủ những điều không hay, rằng cháu thật là bẩn thỉu, nhà quê và ngu ngốc nên không thể có 1 cây bút đẹp như thế. Rồi đứa lớn nhất đẩy cháu ngã làm rơi cái bút. 1 đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa chạy vừa cười – Nói đoạn, sự bực bội như trở lại, cậu bé gằn giọng – Cháu ghét bọn nó !!!
Người ông, với đôi mắt nhìn thấy nhiều việc trên đời, bế cậu bé lên giường để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ông bảo:
- Ông cũng sẽ kể cho cháu nghe 1 câu chuỵên. Có nhiều khi ông cũng cảm thấy vô cùng căm ghét những kẻ độc ác, những ai không biết hối hận, những người được hưởng quá nhiều … Nhưng sự căm ghét thường làm chúng ta mệt mỏi chứ không bao giờ ảnh hưởng đến những người chúng ta căm ghét. Nó cũng giống như tự mình uống thuốc độc rồi ngồi ước rằng người mình ghét sẽ đau bụng mà chết. Cảm giác nầy hầu như ai cũng có. Như thể hai con chó rất lớn bên trong mỗi người, 1 con trắng và 1 con đen.
Con chó trắng tốt bụng và không làm hại ai nếu không ai làm ảnh hưởng đến nó. Nó chỉ vùng dậy khi có lẽ phải và có quyền được làm, và làm theo đúng cách.
Nhưng con chó đen thì luôn cáu giận. Chuyện nhỏ đến mấy cũng làm nó nổi điên nổi khùng. Nó chống lại tất cả mọi người, mọi ngày, không vì lý do gì cả. Nó không biết suy nghĩ vì sự tức giận và căm ghét trong nó quá lớn. Nhưng nó chẳng làm được gì, việc tức giận không bao giờ làm thay đổi được mọi việc.

Đôi khi, thật khó mà sống với cả hai chú chó nầy trong đầu óc mình, vì cả hai đều muốn làm chủ lý trí của mình.
Cậu bé háo hức nhìn ông, hỏi:
- Rồi con nào thắng, hả ông?
Người ông mỉm cười:
- Con nào ông cho ăn thì thắng.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 29/Apr/2009 lúc 9:30pm

Quà tặng cuộc sống

Hạc giấy


Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết 1 chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là 1 nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì xán lạn nhưng họ vẫn luôn hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến 1 hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc nhưng rồi nỗi đau của chàng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà người yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình 1 điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
1 ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy 1 đôi vợ chồng già cùng che chung 1 chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng 1 công ty riêng, đã có thể ngồi trong 1 chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, như thể thời gian không bao giờ làm đổi thay nụ cười ấy, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc nầy anh mới biết 1 sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng 1 ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Vì vậy, nàng quyết định xa anh. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để 1 ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng 1 lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 9:47am

Quà tặng cuộc sống

Sự đấu tranh


Đôi khi, sự đấu tranh là những gì chúng ta cần trong cuộc sống.
Nếu cuộc sống để chúng ta đi qua thật suôn sẻ, chúng ta sẽ chẳng mạnh mẽ như chúng ta có thể đâu... Bạn nghĩ mà xem:
- Bạn cần sức mạnh, và cuộc sống đặt ra những khó khăn để bạn vượt qua
- Bạn cần sự thông minh, và cuộc sống đặt ra những vấn đề cho bạn giải quyết.
- Bạn cần thành công, và cuộ sống cho bạn bộ não và đôi tay để làm việc.
- Bạn cần sự can đảm, và cuộc sống đặt ra những thách thức để bạn vượt qua.
- Bạn cần sự yêu thương, và cuộc sống đưa những người khó khăn đến cho bạn giúp đỡ.
- Bạn cần sự ưu ái, và cuộc sống cho bạn cơ hội.
Bạn biết không, cuộc sống không cho bạn tất cả những gì bạn muốn, nhưng cuộc sống cho bạn tất cả những gì bạn cần.

 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 9:49am

Quà tặng cuộc sống

Nghệ thuật tha thứ


Một người cứ luôn luôn bị tỉnh dậy vào buổi đêm, vì một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Anh ta thấy mình bơi trong một cái hồ, bơi giỏi như một vận động viên. Tuy nhiên, cái hồ rất rộng mà chân tay anh ta thì mỏi, anh ta khó lòng bơi tới được bờ. Bỗng nhiên, cha anh ta bơi thuyền đến gần, đưa tay ra, bảo anh ta bám lấy. Anh ta nhớ lại hồi nhỏ thường bị bố mắng mỏ, thậm chí đánh đòn, nên mỉm cười khô khan và nói : “Cảm ơn bố, cứ kệ con !”.
Anh ta bơi tiếp, cố hết sức hướng về phía bờ. Rồi anh ta nhìn thấy một người khác bơi thuyền lại gần. Ðó là cô em gái. Cô em gái quăng một chiếc phao về phía anh ta và bảo : “ Anh dùng phao đi !”. Nhưng nhớ lại rất nhiều lần cô em gái hỗn hào ương bướng cãi lời mình, anh ta lắc đầu và xua tay.
Sau những nỗ lực lớn lao, cuối cùng anh ta cũng vào được đến bờ. Anh ta nằm vật ra trên bãi cát ướt, sự mệt mỏi làm đầu óc trở nên lơ mơ, còn chân tay thì không cử động nổi. một đám đông người tụ tập quanh anh ta. Khuôn mặt nào anh ta cũng thấy quen. Ðó là gia đình, họ hàng, bè bạn của anh. Người thì muốn đưa anh vào bệnh viện, người thì muốn đốt lửa, người thì muốn lấy bộ quần áo khô và khăn cho anh lau… Nhưng cứ khi mỗi người định làm gì, anh ta lại nhớ lại những khi con người đó đối xử không tốt với mình. Và “Không, cảm ơn”- Anh ta lại nói – “Cứ kệ tôi”. Anh gượng đứng dậy, quần áo ướt sũng, dính đầy cát, chân tay rã rời, mệt mỏi đi xa đám đông.
Sau khi liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đó trong vòng vài đêm, anh ta liền đi hỏi bà, người duy nhất chưa bao giờ làm gì không tốt với anh, và người mà anh tin tưởng sẽ không bao giờ làm gì không tốt với anh cả.
- Bà không phải là người biết ý nghĩa của những giấc mơ – bà anh nói – Nhưng bà nghĩ cháu đang giữ trong đầu quá nhiều bực bội và hằn học.
- Bực bội ư? Hằn học ư ? Không thể thế được ! – Anh ta kêu lên - Nếu có thì cháu phải cảm thấy chứ !
Bà của anh ngồi yên và bình tĩnh đáp :
- Những cố gắng của cháu và hồ nước trong giấc mơ chính là những gì cháu đang phải cố gắng trong tâm trí cháu. Cháu cần sự giúp đỡ, cháu muốn được quan tâm, nhưng cháu thấy không ai đủ tốt cho cháu tin tưởng. Cháu đã bơi được tới bờ một lần, nhưng còn những lần khác thì sao ? Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi. Vì khi chúng ta không tha thứ, có phải là chúng ta đã xây dựng trong tâm trí mình những bực bội và tức giận ngày càng lớn đó không ?
Có một câu nói : “Bạn không phải là người hoàn hảo, nên bạn cũng có những sai lầm. Nếu bạn tha thứ những sai lầm của người khác đối với bạn, bạn cũng sẽ được những người khác tha thứ những sai lầm của bạn”.
 

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 9:50am

Quà tặng cuộc sống

Những trái tim nhỏ


Cậu bé nằm vùi trên giường. Nó buồn bã nghĩ đến căn bệnh của mình. Hơn một năm rồi nó chưa rời khỏi chiếc giường. Cuộc sống như ngưng đọng lại giữc bốn bức tường. Nó nhìn lên trần nhà, vẫn một màu vôi vô tri. Nó ước ao được chạy nhảy như bao đứa trẻ khác và suy nghĩ về những ước mơ của mình trước đây… Nó sẽ là một thủy thủ giỏi và được tới mọi miền trên thế giới để khám phá những điều kỳ diệu của cuộc sống… Nhưng không dược nữa rồi, đôi chân nó không còn cử động bình thường. Tháng ngày trôi qua, niềm hy vọng, mơ ước cứ nhỏ dần và nước mắt lăn dài trên gò má nó… Cho đến một sáng kia, nó ngạc nhiên khi nghe tiếng lích chích của bầy sẻ nâu trên mái nhà. Qua khe cửa, nó nhìn thấy những đốm trắng nhảy múa lung linh. Nó nhích dần ra mép giường một cách khó nhọc và mở toang cửa sổ. Chao ôi! Thật kỳ diệu, cả một khu vườn hoa rực rỡ và ánh nắng ấm áp của mùa xuân ùa vào phòng. Những con sẻ nâu đang say sưa với bầy đàn bằng tiếng ríu ran, ríu rít đến kỳ lạ. Thì ra cuộc sống bên ngoài tươi đẹp ở ngay đây chứ đâu cần phải băng qua các đại dương xa xôi, thế mà nó chưa được khám phá. Nó cất tiếng hát hòa cùng đàn sẻ nâu và đôi mắt rạng ngời những tia hy vọng.
Nhiều năm sau, khi đã trở thành một giọng ca tài danh và dẫu phải ngồi trên xe lăn, cậu vẫn nhớ đến điều kỳ diệu của ngày xưa và không bao giờ quên nhắc đến tiếng lích chích của loài chim sẻ nâu.
Đôi khi, những giấc mơ của chúng ta vì một lý do nào đó không thể thực hiện được. Bạn đừng vội buồn nản. Vì cuộc sống quanh bạn vẫn còn nhiều điều thú vị khác. Khi nhận ra điều nầy, bạn sẽ khám phá ra khả năng tiềm tàng mới của mình. Mỗi con người có thể làm tốt không phải duy nhất một việc. Điều quan trọng là nhận ra cuộc sống trong hoàn cảnh nào cũng có ý nghĩa.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
Hoa Hạ
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 19/Jan/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 968
Quote Hoa Hạ Replybullet Gởi ngày: 03/May/2009 lúc 9:52am

Quà tặng cuộc sống

Những lâu đài trên cát


Mặt trời rực rỡ. Trên bờ biển, một cậu bé cắm cúi xúc cát đổ vào chiếc xô nhỏ đặt bên cạnh. Khi chiếc xô đầy cát, cậu bé úp ngược nó xuống mặt cát. Nhấc chiếc xô ra và cậu bé đã có một toà nhà tròn xoay bằng cát. Tuy nhiên, trí tưởng tượng của một cậu bé không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà hình tròn. Cậu bé đào những rãnh nhỏ xung quanh ngôi nhà làm hào bảo vệ. Những chiếc nắp chai và vỏ ốc trở thành những người lính gác còn những que kem trở thành cây cầu nối những tòa nhà với nhau. một tòa lâu đài thực sự của một chàng hoàng tử khôi ngô trong truyện cổ tích.
Cách đó rất xa, thành phố đông đúc, không khí ồn ào, xe cộ như mắc cửi. một người đàn ông đang làm việc trong văn phòng. Ông xếp lại các chồng giấy tờ trên bàn làm việc, trao đổi vài câu qua điện thoại, rồi lại gõ máy tính. Khuôn mặt ông sáng lên vì đạt được kết quả tốt đẹp: hợp đồng được ký kết và thu nhiều lợi nhuận. Hàng ngày ông đều đến nơi làm việc, lập những kế hoạch, dự đoán tình hình thị trường. Có những người lính gác, có tiền lương, có lợi nhuận, và công ty cũng là một toà lâu đài mơ ước trong đó ông ấy là một vị vua điều hành tất cả.
Hai người cùng đang xây dựng những lâu đài của mình. Họ có rất nhiều điểm giống nhau: đạt được những kết quả mà đối với họ là tốt đẹp từ những cố gắng rât nhỏ. Họ đều say mê và kiên trì. Đối với mỗi người, tòa lâu đài mình đang xây dựng đều có ý nghĩa thật đặc biệt và rất quan trọng.
Tuy nhiên, khi thủy triều lên, cậu bé không hề ngạc nhiên hay lo sợ gì cả. Cậu nhảy lên trên những ngọn sóng, vỗ tay reo mừng và cười toe toét khi thấy những con sóng cuốn toà lâu đài vào biển cả. Cậu bé hoàn toàn bình thản. Cậu cầm xẻng và xô ra về vì biết rằng thủy triều đã cuốn cát ra biển, và rằng sáng mai cậu sẽ lại xây được một ngôi nhà mới đẹp hơn.
Nhưng những người lớn thường không như vậy. Khi những khó khăn đến, họ coi đó là một điều thật tệ hại chứ không bình thường như thủy triều những lúc hoàng hôn. Họ thường chán nản đến mức không nghĩ rằng vào sáng hôm sau thủy triều sẽ rút và chúng ta lại có thể bắt đầu xây một cái gì đó khác đẹp hơn, tốt hơn.
Có lẽ đó là một trong những điều mà chính người lớn lại phải học từ trẻ em.

Trời mưa không lớn lắm
Nhưng đủ ướt đôi đầu
Cuộc tình không lớn lắm
Nhưng chiếm hết đời nhau.

Hoa Hạ

IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 11 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.144 seconds.