Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 201 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 16/Nov/2015 lúc 8:03am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23729
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Nov/2015 lúc 8:07am

Chiều Thanksgiving Nghĩ Đến Cuộc Tình Cờ 


- Tên họ cháu là gì?
- Tony Nguyễn.
- Vậy cháu là người Mỹ gốc Việt (Vietnamese American) ?
- Không, tôi là người Mỹ (American).
- Không có ai là người Mỹ “ròng” tại xứ Hoa Kỳ nầy cả. Chỉ có người Da Đỏ thường được xem là người Mỹ Nguyên Gốc (Native American) ở đây thôi. Nhưng thực ra họ cũng là người xứ khác đến đây sớm nhất mà thôi. Đây là đất nước hợp chủng nên mỗi dân tộc trước khi thành người công dân Mỹ đều có tên xứ gốc của mình đứng ở đằng trước như người Mỹ gốc Nhật, người Mỹ gốc Hoa, người Mỹ gốc châu Phi, người Mỹ gốc Anglo...
- Tôi không cần biết chuyện của người khác. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ.
- Không thể được. Theo luật pháp, cháu không có quyền chọn lựa mà phải xác nhận mình là người Mỹ gốc Việt.
- Tôi không quan tâm luật pháp gọi tôi là giống dân gì. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ. Chấm hết!
Thằng bé 16 tuổi, nhưng trông tướng mạo già dặn như trên 20 tuổi. Nó nói tiếng Anh, không hề chêm một âm lai Việt, ngay cả khi nói đến họ Nguyễn của mình, nó cũng phát âm “Uyn” theo kiểu người Mỹ phát âm chữ “win”. Nó có vẻ hoàn toàn dị ứng với hết thảy những gì liên quan đến Việt Nam.

Suốt 18 năm làm việc cho chương trình “CPS” (Children’s Protective Services: Bảo Vệ Thiếu Niên) với nhiệm vụ điều tra cho tòa án về hành động phạm pháp ngược đãi con em của cha mẹ hay người nuôi dưỡng – theo luật pháp Mỹ – đây là lần đầu tôi gặp một thiếu niên Việt Nam cứng đầu và bất chấp đến như thế. Theo hồ sơ tòa án mà tôi được phân công điều tra và giải quyết, Tony Nguyễn là một thiếu niên “nạn nhân” của trường hợp bị cha mẹ “hành hạ, ngược đãi”. Đây là một gia đình Việt Nam định cư tại Mỹ đã trên hai mươi năm. Chỉ có Tony sinh tại Mỹ và là con con út trong một gia đình có 5 anh chị em, bốn người con lớn đều thành đạt. Tony muốn tự do cá nhân theo kiểu Mỹ; trong lúc cha mẹ lại muốn giáo dục con cái theo truyền thống Việt Nam bằng cách dùng những biện pháp nghiêm khắc “truyền thống” như la mắng thậm tệ, cấm cản khắt khe, yêu cho roi cho vọt... Sự xung đột văn hóa âm thầm nhưng mãnh liệt đã tạo ra những ngăn cách thế hệ và những khủng hoảng tâm lý. Lăng kính tiêu cực và chối bỏ mỗi ngày một đậm khi nhìn nhau. Cha mẹ kết tội con là “đồ Mỹ hóa”. Trong lúc con cái phản ứng lại, xem cha mẹ như “lỗi thời, còn quá Việt Nam”. Tình cảm kết tụ bằng hiểu nhau và chia sẻ sẽ thành linh động và yêu thương. Cảm xúc chồng chất bằng khước từ và bảo thủ sẽ thành đóng băng và xung đột. Đang giữa năm học lớp mười, Tony bỏ nhà ra đi, gia nhập băng đảng “Asian Blood” và bị bắt khi đang xung trận đấu đá, thanh toán nhau với các băng đảng khác.
Tony bị đưa vào nhà tù thiếu nhi, đợi tòa án thiếu nhi điều tra và chờ ngày xử án.

Theo thủ tục cơ bản, tôi phải tiếp xúc với cả hai phía nạn nhân và can phạm. Thông thường trong một hồ sơ “trẻ em bị ngược đãi” thì cha mẹ hay người nuôi dưỡng là can phạm và đứa trẻ bị hành hạ là nạn nhân. Nhưng trong hồ sơ nầy, Tony vừa là nạn nhân vì bị cha mẹ ngược đãi trong gia đình, vừa là can phạm vì theo băng đảng gây bạo động ngoài xã hội.

Lần đầu tiếp xúc với Tony trong văn phòng phỏng vấn, tôi không ngạc nhiên vì chẳng lạ gì với tính cách thường làm ra vẻ “hảo hớn” của thiếu niên Mỹ vì biết rằng luật pháp xứ nầy bảo vệ thanh thiếu niên quá mức cần thiết. Điều làm tôi băn khoăn là thái độ quay lưng chối bỏ quyết liệt nguồn cội của mình. Với tâm trạng đó, hôm sau tôi đến nhà gặp cha mẹ của Tony. Ông bà Nguyễn ở độ tuổi ngoài năm mươi. Gia đình trên mức trung lưu với nhà cửa khang trang và công việc làm ăn ổn định. Nói về trường hợp cậu con út Tony, ông Nguyễn phản ứng đầy giận dữ. Ông chỉ vào bốn khung ảnh lồng bằng cấp bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ, kỹ sư của bốn người con lớn treo ở phòng khách như một bảo chứng điển hình cho khả năng làm cha mẹ đúng đắn của ông bà. Trong lúc bà Nguyễn khóc rấm rức, than thở nhớ thằng con út “đứt ruột đứt gan”!

Nhu cầu công việc và nguyên tắc thu thập dữ kiện không cho phép tôi đi xa hơn những vấn đề cần biết mà chỉ xoáy vào trọng tâm về cách dạy con trong gia đình ông bà Nguyễn có hay không những điều sai trái trên căn bản luật pháp Hoa Kỳ. Ông Nguyễn vẫn khăng khăng cho rằng, cách dạy con “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” áp dụng với đứa con út “Mỹ con” của ông là đúng. Theo ông, nếu cách dạy con của ông sai thì tại sao các con lớn của ông đều thành tài, ra trường là bác sĩ, kỹ sư. Vì không ở trong vị thế tham vấn, nên tôi chỉ ghi nhận lời xác định của ông đối với Tony để cho tòa án xét xử và phán quyết.

Những lần sau gặp và nói chuyện với Tony, tôi biết thêm những điều thú vị rằng, cậu bé nói được tiếng Việt kha khá và thích nhạc Việt vì được bà ngoại chăm sóc và nuôi lớn suốt thời hoa niên trong khi cha mẹ suốt ngày bận bịu với công việc làm ăn. Những đứa trẻ thuộc thế hệ thứ hai của những gia đình di dân trên đất Mỹ thường nhìn về quê hương nguồn cội của mình qua hình ảnh cha mẹ. Ông Nguyễn đóng vai trò then chốt trong gia đình là “bóng dáng quê hương” trước mắt đứa con gốc Việt sinh ra trên đất Mỹ. Bởi vậy, khi ông Nguyễn trở thành “kẻ ngược đãi” trước mắt Tony thì phản ứng chống đối và tâm lý chối bỏ người cha đã lan tỏa làm mờ mịt cội nguồn.

Chuyện tòa án, luật pháp, nguyên tắc... là những quy ước xã hội. Nhưng bên cạnh trách nhiệm hành xử một vụ việc theo quy ước như những chuyên viên đồng sự người Mỹ, tình cảm Việt Nam vẫn thường xuyên cựa quậy trong tôi. Tâm hồn người cha Việt Nam nửa đời đất khách và đứa con sinh ra ở Mỹ đều được tưới tẩm trong mỗi nền văn hóa Đông Tây. Muốn chung sống hòa hợp cần mở lòng chấp nhận sự khác biệt của nhau. Tôi đã đem điều tâm cảm nầy làm phương tiện hóa giải sự xung đột giữa ông Nguyễn và Tony.

Lễ Tạ Ân – Thanksgiving, với bốn ngày nghỉ liên tục –  là thời điểm mang ý nghĩa sum họp, đoàn tụ gia đình thiêng liêng nhất trong năm đối với người Mỹ. Trường hợp gia đình ông Nguyễn đã được giải quyết. Ông bà Nguyễn bị phạt theo luật định về tội “ngược đãi” con cái. Tony bị đưa vào trại Giáo dục Thiếu niên (Boys Ranch). Hồ sơ tạm đóng trong hệ thống công quyền Mỹ nhưng vẫn còn mở trong lòng tôi, tấm lòng của một người Việt Nam sống xa quê hương nhưng không xa tình tự dân tộc.Tôi đã chọn thời điểm nầy làm chiếc cầu nối giữa hai cha con ông Nguyễn.

Chiều Thanksgiving trời lạnh và mưa phùn lất phất, tôi lái xe chở bà ngoại của Tony đến Boys Ranch cách Sacramento chừng 50 cây số. Khu trại nằm lặng lẽ trong mưa ẩn sau rừng sồi già cỗi. Toàn cảnh vắng vẻ vì hầu hết các thiếu niên trại viên đã được gia đình bảo lãnh về nhà ăn lễ Tạ Ân. Người quản đốc trại, cũng là bạn quen lâu ngày trong công việc, đưa chúng tôi vào khu nhà ngủ của trại viên. Cuối hành lang xa hun hút là phòng của Tony. Tiếng nhạc Việt “Xuân nầy con không về” vẳng ra từ căn phòng nhỏ nghe như âm hưởng lạc loài từ một không gian quá khứ. Từ bên ngoài khung cửa nhìn vào, hình ảnh Tony ngồi gục đầu trên chiếc bàn nhỏ cạnh cái Ipod đang phát ra lời hát Việt làm tôi nao nao. Từ phía sau, bỗng vang lên tiếng kêu thảng thốt đầy xót xa và thương cảm của bà ngoại lâu ngày không gặp cháu:
- Tony, con ơi! Ngoại đây nì!

Thằng bé ngạc nhiên đứng lên, quay đầu ra và bắt gặp ngay bà ngoại đang dang tay ùa tới ôm cháu. Tiếng kêu mừng rỡ và cảm xúc không còn khoảng trống cho một sự đắn đo ngăn trở. Tên du đảng hè phố Mỹ chợt hiện nguyên hình là đứa bé Việt Nam cả một thời thơ ấu được thấm đẫm tình yêu gia đình trong tiếng ru của bà ngoại. Nước mắt lưng tròng, nó thốt lên bằng tín hiệu trái tim:
- Ngoại!
Người quản đốc và tôi lãng ra ngoài phòng tiếp tân.

Theo sự dàn xếp trước với ông bà Nguyễn và gia đình, tôi bảo lãnh cho Tony về nhà năm ngày trong dịp lễ Tạ Ân. Khi chiếc xe rẽ vào sân trước vừa dừng lại, ông bà Nguyễn và cả gia đình ùa ra ôm chầm Tony. Trong phòng khách sáng lên với hoa đèn có đủ mặt gia đình, ông Nguyễn ôm vai Tony, với một chút khó khăn nhưng đầy thương yêu và quyết đoán, ông nói như chưa từng nói với con mình trong quá khứ:
- Ba xin lỗi con. Ba mẹ và cả nhà ai cũng thương con hết, con biết không?
Thằng bé cúi đầu, nói tiếng Việt như lần đầu biết nói:
- Dạ. Con xin lỗi ba mẹ...
Khi tôi khéo léo kiếu từ để trả lại không khí đầm ấm đoàn tụ của gia đình, Tony ngập ngừng, nói với:
- Bác ơi! Bác xin cho con về nhà. Con muốn đi học lại.

Môi trường xã hội như phương Tây, cha mẹ dạy con theo cách của mình như ông bà Nguyễn, hệ thống bảo vệ và giáo dục thanh thiếu niên như Hoa Kỳ là hình ảnh một “dĩa xà lách văn hóa” nhìn thì đẹp nhưng chưa chắc đã là ngon hay có khi khó nuốt nếu không cùng khẩu vị. Tony cũng như hàng vạn những người trẻ tuổi Việt Nam lớn lên nơi xứ người, mỗi ngày một xa lạ dần với nguồn cội. Đã có người ví người Việt tha hương cũng mang tâm sự của đàn cá Hồi, cứ năm năm theo sự luân chuyển của suối nguồn tự tại, bản năng tự nhiên lại thôi thúc quay về nguồn cội. Thác ghềnh, gió to, sóng dữ và những gian nguy sinh tử chờ chực khắp nơi trên đường về không ngăn được động lực sinh tồn vô hình vươn dậy.

Mùa Thanksgiving nơi xứ người, nghĩ về quê hương nguồn cội, mình lại lẩn thẩn tự hỏi mình đã ở đâu từ bốn nghìn năm trước và sẽ về đâu qua bốn nghìn năm sau. Dẫu là hư vô hay luân hồi chuyển hóa, lẽ đâu sự có mặt hôm nay lại chỉ là một cuộc tình cờ.


 ( Trần Kiêm Đoàn )
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23729
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Nov/2015 lúc 8:10am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23729
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 21/Nov/2015 lúc 1:05pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 24/Nov/2015 lúc 9:18pm
Nữ Hoàng Cleopatra Ai Cập
https://goo.gl/7oBSjI





Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Nov/2015 lúc 2:58am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23729
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Nov/2015 lúc 5:44pm

Thanksgiving

Mùa Tạ Ơn Đời Và Tạ Ơn Nhau


Thankgiving
Thanksgiving năm 1975 là ngày Tạ Ơn đầu tiên của tôi tại Hoa Kỳ. Hai người bảo trợ của tôi, Anh Joe và chị Chris, đưa tôi từ Ocean Springs, Mississippi về nhà bố mẹ chị ở New Orleans, Louisiana mừng lễ tạ ơn. Vừa rời trại tỵ nạn chưa đầy hai tháng nên tôi chẳng có ý niệm gì về ngày lễ này. Nhà bố mẹ chị Chris rất nhộn nhịp ngay từ sáng sớm để sửa soạn cho bữa tiệc vào khoảng 2:00 giờ chiều. Tôi và anh Joe giúp bố chị Chris xếp bàn ghế vì bà con gia đình chị Chris sẽ đến dự tiệc với gia đình chị. Ký ức tôi bây giờ chỉ còn hình ảnh con gà lôi nướng vàng đặt trong đĩa bầu dục màu trắng. Cho tới hôm ấy, chưa bao giờ tôi thấy con gà nướng nguyên con đặt trên đĩa sành huống gì cả một con gà lôi “vĩ đại” vàng ngậy như thế. Trên bàn ăn tràn ngập những món ăn tôi chưa từng nhìn thấy. Mẹ chị Chris, tôi chẳng còn nhớ tên, chăm sóc tôi hết lòng. Bà lấy một đĩa đầy các món ăn đưa tôi rồi hỏi rất chậm rãi để tôi hiểu “You eat Turkey in Vietnam?” Tôi nghe lõm bõm chữ được chữ không, nhưng cứ gật đầu cho xong chuyện. Tuy nhiên có một chi tiết về bữa tiệc Thanksgiving đã in đậm vào ký ức tỵ nạn của tôi. Trước khi ăn, bố chị Chris, chắp hai bàn tay đặt tay lên mặt bàn, cúi đầu cầu nguyện. Tôi chỉ nghe và hiểu được chữ Thank You lập đi lập lại trên môi ông. Rồi lần lượt từng người cất tiếng cầu nguyện. Ai cũng nói Thank You vài lần. Cuối cùng đến phiên tôi, dù lúng túng, tự nhiên cũng bập bẹ được hai chữ Thank You trên môi làm mọi người ngẩng mặt, sáng mắt, mỉm cười nhìn nhau. Bàn tiệc tự nhiên vui hẳn lên. Trên đường về nhà, chị Chris và anh Joe đã cố gắng giải thích cho tôi hiểu ý nghĩa ngày lễ Tạ Ơn. Có lúc chị nói vài câu tiếng Pháp vì chị tưởng rằng tôi học Pháp Văn cả thời Trung Học với các cha dòng Châu Sơn hẳn phải thông thạo tiếng Pháp lắm. Chị đâu có biết tôi học Pháp văn kiểu thuộc lòng và làm bài trong sách chứ làm gì có chuyện tập nói. Rồi trong suốt mấy tháng tạm trú nhà anh chi, tôi đã nghe họ cảm ơn nhau từ sáng đến tối. Trên bàn ăn dù chỉ đưa cho nhau lọ muối hay tiêu mà họ cũng cảm ơn nhau rối rít. Lúc ấy hai chữ cảm ơn còn rất xa lạ đối với tôi ngay cả trong tiếng Việt. Dường như tôi ít khi mở miệng cảm ơn ai dù trong lòng vẫn biết ơn những người đã giúp đỡ mình. Ngày bé ở nhà bố mẹ chỉ dạy phải biết mang ơn những người làm ơn cho mình. Ngay cả trong kinh tối gia đình, mẹ tôi vẫn đọc “Xin Chúa trả ơn bội hậu cho những người làm ơn cho gia đình chúng con.” Nhưng hình như bố mẹ tôi không nói lời cảm ơn nhau hàng ngày, và các con cũng vậy. Lúc đi học với các cha dòng Châu Sơn, tôi cũng chỉ được nhắc nhở mỗi ngày là phải cảm tạ Thiên Chúa, có thế thôi. Như vậy là tôi chỉ học về lòng biết ơn nhưng không được học cách diễn tả lòng biết ơn của mình bằng lời cảm ơn những người xung quanh khi họ làm cho mình một việc gì dù nhỏ bé đến đâu.

 Năm nay là lần thứ 40 tôi mừng lễ Tạ Ơn tại Hoa Kỳ, đất nước đã mở vòng tay nhân đạo đón nhận, cưu mang tôi và hàng triệu người khắp nơi trên địa cầu. Những người mang căn cước Tỵ Nạn như tôi từ các lục địa Á Châu, Âu Châu, Phi Châu, Nam Mỹ, hay bất cứ từ phương trời góc biển nào vẫn liều chết tìm đến các xứ sở, đất nước tự do, nhất là Hoa Kỳ, để xin nhập cư. Hình như con số người tỵ nạn muốn đến các nước như Tàu, Bắc Hàn, Cuba, và Việt Nam thì ít lắm. Chính người dân của các nước này cũng tìm cách bỏ đi. Nếu chủ nghĩa Cộng Sản là chủ nghĩa có thể mang tự do hạnh phúc cho người dân, thì tại sao họ tìm cách trốn chạy? Tại sao học sinh và sinh viên Hong Kong phải xuống đường tranh đấu cho quyền được bầu cử đại diện chính quyền theo nguyên tắc tự do căn bản?
“Thời gian trôi quá nhanh/ giờ đây tôi đang già/ ngồi Kể chuyện đời tôi.” Đấy là ca từ một ca khúc tôi viết để nghêu ngao trong nhà và cho bạn bè nghe khi họp mặt. Chuyện đời tỵ nạn của tôi là câu chuyện của người được nhận nhiều ơn huệ của cuộc đời. Tôi mang ơn những người bạn đồng hành với tôi trên đường vượt biển. Tôi mang ơn vị sĩ quan thuyền trưởng và các chiến sĩ Hải Quân Việt Nam Cộng Hòa trên chiến tàu mang mã số bắt đầu bằng số 3, có lẽ 306 thì phải, rời bến Bạch Đằng khoảng 3 giờ sáng ngày 30 tháng Tư, 1975. Tôi mang ơn những người lính Hoa Kỳ, và dân Philippines đã đón nhận tôi vào trại tạm trú ở Subic Bay sau chuyến hải hành vượt Thái Bình Dương chạy trốn quê nhà Việt Nam. Rồi cứ thế, qua mỗi chặng đường, từ Guam, sang Fort Chaffee, Mississippi, Texas, Kentucky, Michigan, M***achusetts, và California, đến đâu, đi đâu tôi cũng được nhận ân huệ của cuộc đời. Tôi nhận ơn từ tấm lòng nhân ái của chị Chris và anh Joe, thầy cô, bạn bè, đồng nghiệp, và cả sinh viên của tôi. Bây giờ tôi đang già, xin tạ ơn cuộc đời.

Tạ ơn người yêu của tôi, người sẵn sàng lao đầu vào cuộc đời với tôi. Người sẵn sàng lên đường đi với tôi đến bất cứ nơi nào lúc nào. Tạ ơn người yêu của tôi, người sẵn sàng bày ra những cuộc vui để tôi gặp bạn bè, để tôi vui với bạn bè, và vui với cuộc đời.

Tạ ơn bạn bè của tôi, những người bạn thời niên thiếu ở Châu Sơn vẫn còn thỉnh thoảng hỏi thăm nhau, vẫn còn nhắc lại kỷ niệm quí như những viên kim cương được chôn kín trong ký ức đang bị những con mọt thời gian đục khoét hàng ngày.

Tạ ơn những người tôi chưa bao giờ hỏi tên hay biết tên đã cho tôi quá giang bên xa lộ 90 đi học về học ngày hai buổi trên quãng đường từ Ocean Springs đến Gautier, Mississippi.

Tạ ơn những đồng hương ở vùng vịnh Mississippi đã tìm đến thăm tôi những ngày đầu ở Hoa Kỳ. Tôi nhớ chị H. và những đĩa cơm thịt kho rau luộc chị nhờ chồng chị, anh J., một cựu chiến binh Hoa Kỳ sống sót trở về từ cuộc chiến Việt Nam, mang đến cho tôi. Cảm ơn anh đã dạy tôi lái xe. Sau khi tôi bỏ Mississippi đi Texas, gặp người quen hỏi thăm thì biết anh đã tự tử. Rồi mấy chục năm nay, tôi biệt tăm tin về chị H. Dù sao, tôi xin tạ ơn chị và trái tim đồng hương chân tình của chị.

Tạ ơn những người bạn chung phòng với tôi ở Denton, Texas. Tự nhiên tôi nhớ về cuộc hỏa hoạn mùa Tạ Ơn năm 1977 đã thiêu hủy căn nhà chúng tôi tạm trú bên khuôn viên Đại Học North Texas. Ngay sau vụ cháy nhà, cả phố Denton và đại học đã tìm đến giúp đỡ chúng tôi. Các giáo sư và các bạn trong lớp tôi cũng quyên tiền giúp đỡ tôi. Những người bạn chung phòng B., Q., T., bây giờ mỗi người một gia đình, một cuộc đời, một thân phận. Dù sao, tôi đã mang ơn các bạn đón tôi về ở chung những ngày tôi bỏ Mississippi đi vì quá buồn và qúa cô đơn.

Tạ ơn sân trường UTA (University of Texas at Arlington), nơi cho tôi những tháng ngày hạnh phúc. Nơi tôi gặp một số bạn bè thân tình. Nhưng hơn hết, nơi các thầy cô đã nâng đỡ dạy dỗ tôi và mở cánh cửa cuộc đời tại Hoa Kỳ cho tôi bước vào. Những điều tôi học từ các thầy cô ở UTA, và dĩ nhiên ở những trường khác nữa, đã là những chiếc chìa khóa giúp tôi mở được những cánh cửa cuộc đời tương lai trong mấy chục năm qua.

Tạ ơn những sinh viên Việt Nam tôi gặp ở đại học Kentucky. Sự quí mến và mối thân tình các bạn dành cho tôi, thời gian tôi dạy học tại University of Kentucky, phố Lengxington, dù vỏn vẹn một năm, đã để lại trong trái tim tôi nhiều kỷ niệm ngọt ngào.

Tạ ơn sân trường University of Michigan, Ann Arbor, Michigan, nơi tôi biết và cảm được thế nào là băng giá mùa đông khi bước ngang sân trường suốt mùa đông mà pho tượng sinh viên nặn bằng tuyết vẫn đông cứng. Nhưng cũng ở sân trường này, tôi tìm ra hơi ấm cuộc đời từ một người con gái. Cảm ơn em đã ghé thăm văn phòng anh và ở lại tới khuya nghe anh kể chuyện cuộc đời, và bất chợt hát theo anh bài thánh ca rất quen dù anh đã bỏ nhà thờ thuở ấy. Cảm ơn em cho anh những phút đợi chờ xôn xao và những buổi hẹn hò cuối tuần. Cảm ơn em mang cho anh niềm vui và hạnh phúc.

Tạ ơn các con cho bố hiểu được công lao của ông bà các con. Mỗi lần các con làm bố mất ngủ là mỗi lần bố nhớ đến ông bà các con. Tạ ơn cuộc đời và thầy cô của các con. Bố tin rằng nếu các con biết tạ ơn đời, rồi cuộc đời cũng đón nhận và nâng đỡ các con như đã đón nhận và nâng đỡ bố.

Tạ ơn phố nhỏ Clairemont, California nơi tôi dừng chân 5 năm trên hành trình đời biệt xứ. Tạ ơn ngôi nhà mái ngói đỏ nhìn lên rặng Baldy tuyết phủ mùa đông nhưng nắng vẫn vàng ấm sân nhà tôi. Tạ ơn gốc lựu gốc chanh và hàng cam hàng mận nở hoa trắng thơm ngát khu vườn đêm. Tạ ơn em sẵn sàng cuốn gói với anh lên đường hành trình về miền đất xa lạ. Chúng ta đã tìm đến Clairemont để sống ở một nơi có những con đường ngợp hoa phượng tím. Tạ ơn những sáng mai rảo bộ với em qua những con đường hoa nở hai bên và những cánh chim “thầm thì” (Humingbird) nhào lộn như những con thoi tìm nụ tươi hút mật. Tạ ơn những chuyến Metrolink đưa anh đến đại học CSULA ngày hai buổi đi về. Trên những chuyến tàu điện này anh đã nghe, đã nhìn bao cảnh đời cay nghiệt hay những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trên môi hành khách. Dù thế nào đi nữa anh cũng tạ ơn ngôi giáo đường mái ngói đỏ tường gạch cháy nằm khiêm nhường ở một góc phố Clairemont. Nơi đây chúng ta cũng gặp được những người bạn mới và đời đã cho ta thêm những kỷ niệm để lâu lâu nhớ về.

Tạ ơn Boston và sân đại học Boston College đã cho tôi được thật sự khởi nghiệp bút nghiên đèn sách mấy chục năm qua. Nơi đây tôi đã làm và thực hiện được ước mơ thời mới lớn, ước mơ làm thầy giáo, chỉ đơn giản thế thôi. Cảm ơn sân đại học này dù tôi đã cuốn gói một lần bỏ đi cả năm năm, nhưng vẫn mở rộng vòng tay đón tôi trở lại.

Tạ ơn những người bạn tôi gặp và quen thân ở Boston mấy chục năm nay từ những người trẻ tuổi đến bậc đàn anh. Các bạn đã cho tôi những niềm vui và mối giao hảo thân tình. Tôi đã nhận được bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc từ các bạn.

Tạ ơn những người bạn tôi mới quen ở sân giáo đường St. Bernadette, Randolph, M***achusetts trong vài năm qua. Các bạn cho tôi nhìn ra niềm hy vọng phát xuất từ đức tin của các bạn vì tôi vốn là người rất khô khan và khó tin. Tạ ơn cộng đoàn Việt Nam ở Randolph cho tôi cơ hội và môi trường để sống như người Công Giáo Việt Nam ly hương. Tôi đến nhà thờ nghe lời kinh, tiếng hát bằng tiếng Việt Nam để trái tim ly hương biệt xứ của tôi vẫn còn rung động với những âm điệu quê nhà, âm điệu Việt Nam. Tạ ơn các bạn trong chương trình Việt Ngữ, VNSB (Vietnamese Language Program at St. Bernadette). Các bạn cho tôi lý do để vẫn còn hãnh diện làm người Việt Nam biệt xứ. Các bạn cho tôi được cơ hội để nói tiếng việt, hát tiếng việt, viết tiếng Việt và suy nghĩ bằng tiếng Việt ở chốn quê người.

Năm nay, tại Boston, có nhiều điều để tôi tạ ơn cuộc đời và tạ ơn những người xung quanh. Gần đây nhất, tôi xin tạ ơn thi sĩ Du Tử Lê đã mang trái tim của ông trở lại Boston với tác phẩm Tôi Với Người Chung Một Trái Tim. Tạ ơn những đóng góp thi ca nghệ thuật của ông cho văn học nghệ thuật Việt Nam, nhất là nền văn học ly hương. Tạ ơn đại diện nhà xuất bản Sống, ký giả Vũ Đình Trọng và cô giám đốc Khánh Hòa. Các bạn đã can đảm làm việc càng ngày càng khó làm ở Hải Ngoại và nhất là ở Hoa Kỳ. Các thế hệ nhà văn nhà thơ sáng tác bằng tiếng Việt Nam ở Hoa Kỳ càng ngày càng thưa thớt. Và, thế hệ độc giả đọc tiếng Việt cũng chẳng còn bao nhiêu. Nếu chúng ta không chấp nhận được nền văn hóa và văn học nghệ thuật bị gò ép trong chủ nghĩa Cộng Sản, chúng ta phải tạo ra một nền văn hóa và văn học nghệ thuật Tự Do ở Hoa Kỳ hay các xứ sở tự do trên thế giới cho chính chúng ta và cho Việt Nam trong tương lai. Nhưng Boston không thể đón tiếp Du Tử Lê mang tác phẩm đến nếu không có những tấm lòng đồng hương đã vượt qua được hàng rào nghi ngờ để bắt tay tổ chức chương trình Tôi Với Người Chung Một Trái Tim tại Trung Tâm Cộng Đồng VietAID ngày 8 tháng 11 vừa qua. Tôi tạ ơn tiếng đàn, tiếng hát, tiếng sáo, tiếng kèn từ trái tim các bạn nghệ sĩ có người tôi quen biết lâu nhưng đa số tôi chưa được duyên kết tình thân hữu, thế mà các bạn đã không ngại mang tài năng cống hiến cho buổi giới thiệu tác phẩm Du Tử Lê. Tôi tạ ơn bạn bè và người quen đã giúp việc tổ chức hay rủ người thân quen đến tham dự.

Tôi đã sống được 39 năm đời ly hương biệt xứ vì những tấm lòng của người quen thân và cả những người xa lạ. Thanksgiving này, tôi xin tạ ơn cuộc đời và tạ ơn những người thân thương. Tạ ơn bằng hữu và tạ ơn tất cả những người đã chia cho tôi những mối giao hảo thân thiện và tấm lòng giữa đời tha hương biệt xứ.

Trần Thu Miên

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 23729
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Nov/2015 lúc 10:11am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 30/Nov/2015 lúc 11:51am

Chiếc khăn Mu-soa

Satin%20Border%20Butterfly%20Handkerchief


Hôm đó, tôi nhận được một CD gởi từ Bruxelles ( nước Bỉ ) trên CD thấy đề : “À Monsieur Tiêu Tu”. Chữ viết bằng bút feutre rõ nét, nói lên người viết có trình độ. Tuy viết “Tiểu Tử ” không có dấu, người gởi viết tên của mình lại có dấu đầy đủ : “Exp : Nguyễn Thị Sương” ! Vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tôi vội vã đặt dĩa vào máy, nghe. Đó là giọng một người con gái miền Nam, trong trẻo, phát âm rõ ràng. Những gì cô ta nói đã làm tôi xúc động, có lúc tôi ứa nước mắt ! Tôi đã nghe nhiều lần và cố gắng ghi chép lại đây. Dĩ nhiên là tôi đã viết để đọc cho suông sẻ chớ cô gái nói còn nhiều chỗ nghe sượng hay dùng từ chưa chính xác …

…Thưa ông,

Con tên Nguyễn Thị Sương, con của Nguyễn Văn Cương, một trong những nhân vật trong truyện ngắn Con Rạch Nhỏ Quê Mình của ông.

Thưa ông. Con sanh ra và lớn lên ở Pháp, biết nói tiếng Việt nhưng không biết đọc và viết tiếng Việt. Vì vậy, con phải dùng cách nầy để liên lạc với ông. Xin ông thông cảm !

Hôm chúa nhựt rồi, chị Loan bà con bạn dì của con ghé nhà nói : ” Sương ơi ! Người ta nói về ba của Sương ở trong truyện ngắn đăng trên internet cả tuần nay nè ! Chị in ra đem qua đây đọc cho em nghe. “. Rồi chỉ đọc. Đó là truyện ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình “.

Thưa ông. Con chưa biết Việt Nam, nhưng những gì ông tả trong truyện làm như con đã thấy qua rồi ! Bởi vì hồi con mới lớn ba con thường hay kể chuyện về cái làng Nhơn Hòa và con rạch Cồn Cỏ của ba con, về những người bạn của ba con hồi thời tuổi nhỏ, kể tỉ mỉ đến nỗi con có cảm tưởng như ba con đang cầm tay con dẫn đi coi chỗ nầy chỗ nọ ( Nói đến đây, giọng cô gái như nghẹn lại vì xúc động . Ngừng mấy giây rồi mới nói tiếp … ) Mà ba cứ kể đi kể lại hoài làm như là những hình ảnh đó nó ám ảnh ba dữ lắm. Sau nầy thì con mới hiểu khi ba con nói : “Hồi đó, ba đi Pháp quá sớm, ở cái tuổi chưa biết gì nhiều. Rồi qua đây, chóa mắt ngất ngây với những văn minh tiến bộ của xứ người làm ba quên đi cái làng nhà quê của ba. Điều ân hận lớn nhứt của ba là đã không viết gởi về một chữ để hỏi thăm bạn bè hồi đó. Ba phải về thăm lại Nhơn Hòa Cồn Cỏ, con à ! “. Nói đến đó, ba ứa nước mắt nắm bàn tay con dặc dặc : ” Mà con cũng phải về với ba nữa ! Về để cho ba lên tinh thần ! Về để thấy ba biết xin lỗi mọi người ! Về để thấy ba biết nhìn lại cái quê hương của ba cho dầu nó có quê mùa xấu xí bao nhiêu đi nữa ! Về để thấy ba chưa đến nỗi là thằng mất gốc ! “. ( Đến đây, không còn nghe gì nữa ! ) Xin lỗi ông ! Con đã ngừng thâu để con khóc ( Rồi giọng cô lạc đi ) Con thương ba con ! ( Ngừng một lúc )

Thưa ông. Ba má con đều là giáo sư toán, dạy ở lycée. Má con mất hồi con mười tuổi. Bây giờ con làm chủ một tiệm sách ở Bruxelles, ba con dạy ở cách nhà không xa lắm. Một hôm, ba nói : ” Ba được một thằng bạn học hồi ở đại học, người Phi Châu, mời qua xứ nó giúp tổ chức lại hệ trung học. Ba đã OK. “. Rồi ba đưa cho con một phong bì loại A4, nói : ” Con ráng tìm cách về Nhơn Hòa Cồn Cỏ, trao cái nầy cho cô Hai Huê nói ba không quên ai hết ! “. Con nhìn thấy trên phong bì ba viết ” Mến trả lại Huê, kỷ vật của thời tuổi nhỏ. Cương “. Vậy rồi ba qua Phi Châu làm việc rồi mất ở bển trong mấy trận nội chiến ( Chắc ngừng thâu ở đây nên không nghe gì nữa )

Thưa ông. Nhờ nghe đọc ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình “ mà con biết được mối tình một chiều của cô Hai Huê, biết được cái khăn mu-soa mà cô Hai đã thêu tặng ba con thuở thiếu thời. Cái khăn đó, bây giờ thì con biết nó đang nằm trong phong bì A4 mà con đang giữ để trả lại cô Hai. Và bây giờ thì con thấy thương cô Hai vô cùng và cũng thấy tội nghiệp ba con vô cùng ( Chỗ nầy giọng cô gái lệch đi, ngừng một chút mới nói tiếp ) Con nhờ ông giới thiệu con cho bác Sáu Lân, người đã kể chuyện để ông viết về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Con sẽ xin bác Sáu đưa con về đó để con làm theo lời dặn của ba con …

Địa chỉ và số phôn của con như sau :

Mlle Nguyên ……
———————
——————–

Con cám ơn ông.

Con : Sương

* * *

Nhớ lại, cách đây khá lâu, một thằng bạn ở Marseille ( miền Nam nước Pháp ) gọi điện thoại lên Paris cho tôi, nói :

” Dưới nầy trời tốt, mầy xuống chơi, đi câu với tao. Sẵn dịp, tao giới thiệu mầy cho một ông bạn mới từ Việt Nam qua định cư ở đây. Tao có khoe với ổng là mầy viết lách khá lắm. Ổng nói ổng muốn nhờ mầy viết một chuyện nhỏ ở dưới quê của ổng để ổng tìm một người bạn. Tao thấy coi bộ ngộ à ! Xuống, đi ! “.

Vậy rồi tôi đi Marseille. Sau đó, tôi viết ” Con rạch nhỏ quê mình ” với câu gởi gắm của ổng :

Tôi nhờ ông viết lại giùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc nó đừng quên con rạch Cồn Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con Huê … “.

Sau khi nghe CD và ghi chép lại, tôi gọi điện thoại xuống Marseille thì thằng bạn tôi cho hay là ông Lân đã dọn về ở ngoại ô Paris, cách đây mấy năm. Nó cho tôi địa chỉ và số điện thoại của ổng. Vậy rồi ổng và tôi gặp nhau. Tôi kể sơ câu chuyện và đưa cho ổng mượn cái CD. Tôi thấy ổng rơm rớm nước mắt khi nghe tôi nói làm tôi cũng xúc động : người đàn ông hiên ngang, xông xáo trong trận mạc, gan lỳ đánh Việt cộng đến nỗi mang hỗn danh ” thằng Lân ăn pháo “… vậy mà bây giờ cũng biết ứa nước mắt khi nhận được tin thằng bạn không bao giờ gặp lại !

Khi chia tay, ổng nói :

” Cám ơn ông ! Nhờ có bài viết của ông mà hôm nay tôi mới có tin của thằng Cương ! Tôi sẽ thay nó, đưa con gái nó về thăm Cồn Cỏ ! Và thắp cho nó ba cây nhang ở đầu vàm để vong hồn nó nương theo đó mà tìm lại con đường vể … “.

* * *

Hơn một tháng sau, ông Lân gọi điện thoại cho tôi nói ổng vừa ở Việt Nam về, muốn gặp tôi để trả cái CD và để ổng kể chuyến đi nầy của ổng. Vậy là chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã ghi những lời ổng kể …

… Nhờ cái CD ông cho tôi mượn mà tôi liên lạc được con Sương. Tội nghiệp ! Biết được là tôi gọi, nó khóc ồ ồ ở đầu dây bên kia ! Sau đó, nó kêu tôi bằng ” Bác Sáu “, ngọt như tôi là bác ruột của nó vậy ! Thấy thương quá !

Vậy rồi hai bác cháu tôi bay về Việt Nam. Ở Sài Gòn chúng tôi mướn một chiếc xe hơi có tài xế để về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Trên xe, tôi nói với con Sương :

” Ở Cồn Cỏ, ba của con không còn bà con gì hết, họ đã dọn lên tỉnh ở mấy chục năm nay. Bây giờ, ba con chỉ còn có một người bạn thân … ” .

Con nhỏ nói : “ Cô Hai Huê ! “. Tôi gật đầu “Ờ”. Nó nói tiếp :

Cô Hai là người ba nhắc thường nhứt và ba hay thở dài nói ba có lỗi với cô Hai nhiều lắm ! Thấy ba con như vậy, con cũng nghe đau long, bác Sáu à ! “.

Thấy thương quá, tôi cầm bàn tay nó bóp nhẹ. Con Sương nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn để bàn tay nó trong long bàn tay tôi. Ông biết không ? Tôi không có con, bây giờ, trong cái cầm tay nầy, tôi bỗng cảm thấy như thằng Cương vừa đặt vào tay tôi một đứa con. Trời Đất ! Sao tôi muốn nói : ” Sương ơi ! Từ nay, bác Sáu sẽ thay ba con mà lo lắng bảo vệ con như con là con của bác vậy ! “. Nhưng thấy có vẻ cải lương quá nên tôi làm thinh !

Xe ngừng ở chợ Cồn Cỏ. Bác cháu tôi vô chợ nhà lồng đến sạp vải của con Huê thì thấy một cô gái lạ. Cổ nói cổ là cháu kêu con Huê bằng dì và đến đây phụ bán vải từ mấy năm nay. Cổ nói :

” Dì Huê có ở nhà, ông bà vô chơi ! “.

Chúng tôi đi lần theo con đường nằm dọc bờ rạch. Đường nầy bây giờ được tráng xi-măng sạch sẽ. Tôi nói :

Nhà cô Hai có cây mù u nằm trước nhà cạnh bờ rạch, dễ nhận ra lắm ! “.

Đến nơi, thấy còn nguyên như cách đây mấy chục năm : cũng hàng rào bông bụp thấp thấp, qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà xưa ngói âm dương, kèo cột gỗ, ba gian hai chái với hàng ba rộng, một bên hàng ba có một bộ ván nhỏ … Tôi hơi xúc động vì bắt gặp lại những gì của thời cũ. Chỉ có bao nhiêu đó thôi – nhỏ xíu – vậy mà sao gợi lại được vô vàn kỷ niệm ! Tôi gọi lớn : ” Huê ơi Huê ! “. Trong nhà chạy ra một người đàn bà tóc bạc nhìn tôi rồi la lên : ” Trời Đất ! Anh Lân ! “. Tuy cô ta đang nhăn mặt vì xúc động, tôi vẫn nhận ra là Huê ! Không kềm được nữa, Huê và tôi cùng bước tới nắm tay nhau vừa dặc dặc vừa nói ” Trời Đất ! Trời Đất ! “ mà không cầm được nước mắt !

Một phút sau, Huê buông tay tôi ra quay sang con Sương, hỏi :

” Còn ai đây ? “.

Tôi nói :

” Con Sương ! Con thằng Cương ! “.

Nó hỏi :

” Còn anh Cương đâu ? “.

Con Sương thả rơi ba-lô xuống đất, bước lại phía con Huê, nói :

” Ba con chết rồi, cô Hai ơi ! “.

Con Huê chỉ nói được có một tiếng ” Chết ” rồi xiêu xiêu muốn quị xuống. Con Sương phóng tới đỡ con Huê, nói : ” Cô Hai ơi ! “. Rồi hai cô cháu ôm nhau khóc nức nở. Tôi đứng tần ngần một lúc mới bước lại đặt tay lên vai Huê bóp nhẹ :

” Tại cái số hết, Huê à ! Thằng Cương đang dạy ở bên Bỉ, mắc gì mà qua Phi Châu làm việc để rồi chết mất xác trong chiến tranh ở bên đó. Tại cái số hết ! Phải chịu vậy thôi ! “.

Con Sương dìu Huê lại ngồi ở bực thềm, vói tay mở ba-lô lấy phong bì A4, nói :

” Ba con gởi cái nầy cho cô “.

Huê cầm phong bì, nheo mắt đọc rồi lắc đầu nhè nhẹ : ” Chắc là cái khăn mu-soa ! “. Huê xé phong bì lấy khăn ra cầm hai góc khăn đưa lên nhìn : khăn còn thẳng nếp, chưa có dấu hiệu xử dụng ! Huê nhăn mặt, đưa khăn lau nước mắt của mình rồi sang qua lau nước mắt của con Sương làm nó cảm động nấc lên khóc. Huê nói :

” Khăn nầy cô thêu tặng cho ba của con, nhưng không có duyên nên khăn lại trở về. Bây giờ, cô tặng cho con để kỷ niệm ngày cô cháu mình gặp nhau “.

Con Sương cầm lấy khăn rồi ngả đầu vào vai Huê, nói :

” Con cám ơn cô Hai “.

Huê vừa gật đầu vừa choàng tay ôm con Sương lắc nhè nhẹ như vỗ về đứa con ! Tôi bước ra bờ rạch ngồi cạnh gốc cây mù u đốt thuốc hút. Tôi thấy trên thân cây có đóng một cây đinh dài đã gỉ sét đen thui, vắt lên cây đinh là một cuộn dây dừa cũ mèm như muốn mục. Tôi nghĩ chắc con Huê nó làm như vậy, nó vốn nhiều tình cảm và giàu tưởng tượng. Nó có ý nói con thuyền ngày xưa đã bỏ bờ đi mất, nếu một mai có trôi về được thì cũng có sẵn dây để cột con thuyền vào gốc cây mù u … Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm : ” Cương ơi ! Mầy có linh thiên thì về đây hút với tao một điếu thuốc ! “. Tự nhiên, tôi ứa nước mắt !

Khi tôi trở vô nhà thì cô cháu tụi nó ngồi cạnh nhau trên bộ ván, nói chuyện coi bộ tương đắc ! Thấy tôi , Huê nói để vô làm cơm cùng ăn. Tôi từ chối vì phải về trả xe. Huê xin cho con Sương ở lại chơi với nó mươi hôm, còn con Sương thì hớn hở :

” Bác Sáu đừng lo ! Con về một mình được ! “.

Tôi bằng lòng nhưng đề nghị cùng ra đầu vàm thắp ba cây nhang cho thằng Cương. Con Huê vô nhà lấy nhang và một tấm ni-long để ra đó trải cho ba người ngồi. Khi đi ngang cây mù u, con Huê bước lại gốc cây lấy cuộn dây dừa liệng xuống rạch, rồi phủi tay, đi !

Sau khi cúng vái ở đầu vàm, cô cháu nó đưa tôi ra xe. Nhìn tụi nó cập tay nhau mà thấy thương quá, ông ơi !

* * *

… Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói hai cô cháu rất ” tâm đồng ý hợp “. Còn chiếc khăn mu-soa thêu thì ông Lân nói cô Sương đã cho lộng vào một khuôn kiếng rất đẹp treo ở phòng khách , ở một vị trí mà ai bước vào cũng phải thấy !

Tiểu Tử
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 01/Dec/2015 lúc 5:07pm

Sự im lặng ngọt ngào...

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà.

Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ, để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ, theo truyền thống của gia đình họ. Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để giao lưu với nhau.
Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay, vì trong những năm đầu đại học, cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật, nên cô đã học được cách ra dấu tay, để trò truyện với những người câm điếc.

Vốn tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người.  Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực này, nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái.  Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay, để “nói” trong câu chuyện của họ.
Khi xe lửa đến trạm, thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa chỉ email cho nhau.  Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng tin nhắn của điện thoại di động, rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau.

Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie.  Jack cho biết, anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu, và ở cách nhà Wendy không xa.
Từ những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến đến chỗ trở thành bạn thân lúc nào không hay.  Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên, nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.
Tuy phải ra dấu để trò chuyện, nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện, mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật”, để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn. Đến mùa thu năm đó, thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You”, thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.

Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không?”, thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát.  Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.

Vào dịp lễ Tạ ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm bạn gái của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc, nhưng sau đó, là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.

Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc, đã dùng đủ mọi phương thức, để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về.  Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.
Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh, đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai, mà cô đã từng quen biết trước đây.

Gia đình sau khi nghe giải bày, đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước, rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.

Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12, sau khi mọi người đã hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên, cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack, thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ sau đó, để xin ơn và chúc lành của Thiên Chúa.
Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của Wendy, đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:
- Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.

image
Đó là lần đầu tiên trong đời, cô sinh viên trường dược rơi những giọt lệ cảm động. Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:
- Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến.
Câu nói của cô vừa thốt ra, thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack, tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh.

Một điều mà Wendy không thể ngờ được, là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ miệng của Jack:
-Trời đất, em biết nói à?

Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.

Mọi người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên, trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm, thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến, mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt, vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.

image

“…Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng cười cho trò đùa, mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua…” Dành cho những ai yêu, nhưng chưa dám thổ lộ cùng người mình yêu.
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 03/Dec/2015 lúc 10:51am
Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan  - Phần 1   <<<<<
Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan - Phần 2    <<<<<
Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan - Phần 3    <<<<<




Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 03/Dec/2015 lúc 11:22am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 201 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.723 seconds.