![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Thơ Văn | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 201 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23729 |
![]() ![]() ![]() |
Chiều Thanksgiving Nghĩ Đến Cuộc Tình Cờ![]()
- Tên họ cháu là gì?
- Tony Nguyễn.
- Vậy cháu là người Mỹ
gốc Việt (Vietnamese American) ?
- Không, tôi là người
Mỹ (American).
- Không có ai là người
Mỹ “ròng” tại xứ Hoa Kỳ nầy cả. Chỉ có người Da Đỏ thường được xem là người Mỹ
Nguyên Gốc (Native American) ở đây thôi. Nhưng thực ra họ cũng là người xứ khác
đến đây sớm nhất mà thôi. Đây là đất nước hợp chủng nên mỗi dân tộc trước khi
thành người công dân Mỹ đều có tên xứ gốc của mình đứng ở đằng trước như người
Mỹ gốc Nhật, người Mỹ gốc Hoa, người Mỹ gốc châu Phi, người Mỹ gốc Anglo...
- Tôi không cần biết
chuyện của người khác. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ.
- Không thể được. Theo
luật pháp, cháu không có quyền chọn lựa mà phải xác nhận mình là người Mỹ gốc
Việt.
- Tôi không quan tâm
luật pháp gọi tôi là giống dân gì. Tôi chỉ biết tôi là người Mỹ. Chấm hết!
Thằng bé 16 tuổi,
nhưng trông tướng mạo già dặn như trên 20 tuổi. Nó nói tiếng Anh, không hề chêm
một âm lai Việt, ngay cả khi nói đến họ Nguyễn của mình, nó cũng phát âm “Uyn”
theo kiểu người Mỹ phát âm chữ “win”. Nó có vẻ hoàn toàn dị ứng với hết thảy
những gì liên quan đến Việt Nam.
Suốt 18 năm làm việc
cho chương trình “CPS” (Children’s Protective Services: Bảo Vệ Thiếu Niên) với
nhiệm vụ điều tra cho tòa án về hành động phạm pháp ngược đãi con em của cha mẹ
hay người nuôi dưỡng – theo luật pháp Mỹ – đây là lần đầu tôi gặp một thiếu
niên Việt Nam cứng đầu và bất chấp đến như thế. Theo hồ sơ tòa án mà tôi được
phân công điều tra và giải quyết, Tony Nguyễn là một thiếu niên “nạn nhân” của
trường hợp bị cha mẹ “hành hạ, ngược đãi”. Đây là một gia đình Việt Nam định cư
tại Mỹ đã trên hai mươi năm. Chỉ có Tony sinh tại Mỹ và là con con út trong một
gia đình có 5 anh chị em, bốn người con lớn đều thành đạt. Tony muốn tự do cá
nhân theo kiểu Mỹ; trong lúc cha mẹ lại muốn giáo dục con cái theo truyền thống
Việt Nam bằng cách dùng những biện pháp nghiêm khắc “truyền thống” như la mắng
thậm tệ, cấm cản khắt khe, yêu cho roi cho vọt... Sự xung đột văn hóa âm thầm
nhưng mãnh liệt đã tạo ra những ngăn cách thế hệ và những khủng hoảng tâm lý.
Lăng kính tiêu cực và chối bỏ mỗi ngày một đậm khi nhìn nhau. Cha mẹ kết tội
con là “đồ Mỹ hóa”. Trong lúc con cái phản ứng lại, xem cha mẹ như “lỗi thời,
còn quá Việt Nam”. Tình cảm kết tụ bằng hiểu nhau và chia sẻ sẽ thành linh động
và yêu thương. Cảm xúc chồng chất bằng khước từ và bảo thủ sẽ thành đóng băng
và xung đột. Đang giữa năm học lớp mười, Tony bỏ nhà ra đi, gia nhập băng đảng
“Asian Blood” và bị bắt khi đang xung trận đấu đá, thanh toán nhau với các băng
đảng khác.
Tony bị đưa vào nhà tù
thiếu nhi, đợi tòa án thiếu nhi điều tra và chờ ngày xử án.
Theo thủ tục cơ bản,
tôi phải tiếp xúc với cả hai phía nạn nhân và can phạm. Thông thường trong một
hồ sơ “trẻ em bị ngược đãi” thì cha mẹ hay người nuôi dưỡng là can phạm và đứa
trẻ bị hành hạ là nạn nhân. Nhưng trong hồ sơ nầy, Tony vừa là nạn nhân vì bị
cha mẹ ngược đãi trong gia đình, vừa là can phạm vì theo băng đảng gây bạo động
ngoài xã hội.
Lần đầu tiếp xúc với
Tony trong văn phòng phỏng vấn, tôi không ngạc nhiên vì chẳng lạ gì với tính
cách thường làm ra vẻ “hảo hớn” của thiếu niên Mỹ vì biết rằng luật pháp xứ nầy
bảo vệ thanh thiếu niên quá mức cần thiết. Điều làm tôi băn khoăn là thái độ
quay lưng chối bỏ quyết liệt nguồn cội của mình. Với tâm trạng đó, hôm sau tôi
đến nhà gặp cha mẹ của Tony. Ông bà Nguyễn ở độ tuổi ngoài năm mươi. Gia đình
trên mức trung lưu với nhà cửa khang trang và công việc làm ăn ổn định. Nói về
trường hợp cậu con út Tony, ông Nguyễn phản ứng đầy giận dữ. Ông chỉ vào bốn
khung ảnh lồng bằng cấp bác sĩ, nha sĩ, dược sĩ, kỹ sư của bốn người con lớn
treo ở phòng khách như một bảo chứng điển hình cho khả năng làm cha mẹ đúng đắn
của ông bà. Trong lúc bà Nguyễn khóc rấm rức, than thở nhớ thằng con út “đứt
ruột đứt gan”!
Nhu cầu công việc và
nguyên tắc thu thập dữ kiện không cho phép tôi đi xa hơn những vấn đề cần biết
mà chỉ xoáy vào trọng tâm về cách dạy con trong gia đình ông bà Nguyễn có hay
không những điều sai trái trên căn bản luật pháp Hoa Kỳ. Ông Nguyễn vẫn khăng
khăng cho rằng, cách dạy con “yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi” áp
dụng với đứa con út “Mỹ con” của ông là đúng. Theo ông, nếu cách dạy con của
ông sai thì tại sao các con lớn của ông đều thành tài, ra trường là bác sĩ, kỹ
sư. Vì không ở trong vị thế tham vấn, nên tôi chỉ ghi nhận lời xác định của ông
đối với Tony để cho tòa án xét xử và phán quyết.
Những lần sau gặp và
nói chuyện với Tony, tôi biết thêm những điều thú vị rằng, cậu bé nói được
tiếng Việt kha khá và thích nhạc Việt vì được bà ngoại chăm sóc và nuôi lớn
suốt thời hoa niên trong khi cha mẹ suốt ngày bận bịu với công việc làm ăn.
Những đứa trẻ thuộc thế hệ thứ hai của những gia đình di dân trên đất Mỹ thường
nhìn về quê hương nguồn cội của mình qua hình ảnh cha mẹ. Ông Nguyễn đóng vai
trò then chốt trong gia đình là “bóng dáng quê hương” trước mắt đứa con gốc
Việt sinh ra trên đất Mỹ. Bởi vậy, khi ông Nguyễn trở thành “kẻ ngược đãi”
trước mắt Tony thì phản ứng chống đối và tâm lý chối bỏ người cha đã lan tỏa
làm mờ mịt cội nguồn.
Chuyện tòa án, luật
pháp, nguyên tắc... là những quy ước xã hội. Nhưng bên cạnh trách nhiệm hành xử
một vụ việc theo quy ước như những chuyên viên đồng sự người Mỹ, tình cảm Việt
Nam vẫn thường xuyên cựa quậy trong tôi. Tâm hồn người cha Việt Nam nửa đời đất
khách và đứa con sinh ra ở Mỹ đều được tưới tẩm trong mỗi nền văn hóa Đông Tây.
Muốn chung sống hòa hợp cần mở lòng chấp nhận sự khác biệt của nhau. Tôi đã đem
điều tâm cảm nầy làm phương tiện hóa giải sự xung đột giữa ông Nguyễn và Tony.
Lễ Tạ Ân –
Thanksgiving, với bốn ngày nghỉ liên tục – là thời điểm mang ý nghĩa sum
họp, đoàn tụ gia đình thiêng liêng nhất trong năm đối với người Mỹ. Trường hợp
gia đình ông Nguyễn đã được giải quyết. Ông bà Nguyễn bị phạt theo luật định về
tội “ngược đãi” con cái. Tony bị đưa vào trại Giáo dục Thiếu niên (Boys Ranch).
Hồ sơ tạm đóng trong hệ thống công quyền Mỹ nhưng vẫn còn mở trong lòng tôi,
tấm lòng của một người Việt Nam sống xa quê hương nhưng không xa tình tự dân
tộc.Tôi đã chọn thời điểm nầy làm chiếc cầu nối giữa hai cha con ông Nguyễn.
Chiều Thanksgiving
trời lạnh và mưa phùn lất phất, tôi lái xe chở bà ngoại của Tony đến Boys Ranch
cách Sacramento chừng 50 cây số. Khu trại nằm lặng lẽ trong mưa ẩn sau rừng sồi
già cỗi. Toàn cảnh vắng vẻ vì hầu hết các thiếu niên trại viên đã được gia đình
bảo lãnh về nhà ăn lễ Tạ Ân. Người quản đốc trại, cũng là bạn quen lâu ngày
trong công việc, đưa chúng tôi vào khu nhà ngủ của trại viên. Cuối hành lang xa
hun hút là phòng của Tony. Tiếng nhạc Việt “Xuân nầy con không về” vẳng ra từ
căn phòng nhỏ nghe như âm hưởng lạc loài từ một không gian quá khứ. Từ bên
ngoài khung cửa nhìn vào, hình ảnh Tony ngồi gục đầu trên chiếc bàn nhỏ cạnh
cái Ipod đang phát ra lời hát Việt làm tôi nao nao. Từ phía sau, bỗng vang lên
tiếng kêu thảng thốt đầy xót xa và thương cảm của bà ngoại lâu ngày không gặp
cháu:
- Tony, con ơi! Ngoại
đây nì!
Thằng bé ngạc nhiên
đứng lên, quay đầu ra và bắt gặp ngay bà ngoại đang dang tay ùa tới ôm cháu.
Tiếng kêu mừng rỡ và cảm xúc không còn khoảng trống cho một sự đắn đo ngăn trở.
Tên du đảng hè phố Mỹ chợt hiện nguyên hình là đứa bé Việt Nam cả một thời thơ
ấu được thấm đẫm tình yêu gia đình trong tiếng ru của bà ngoại. Nước mắt lưng
tròng, nó thốt lên bằng tín hiệu trái tim:
- Ngoại!
Người quản đốc và tôi lãng
ra ngoài phòng tiếp tân.
Theo sự dàn xếp trước
với ông bà Nguyễn và gia đình, tôi bảo lãnh cho Tony về nhà năm ngày trong dịp
lễ Tạ Ân. Khi chiếc xe rẽ vào sân trước vừa dừng lại, ông bà Nguyễn và cả gia
đình ùa ra ôm chầm Tony. Trong phòng khách sáng lên với hoa đèn có đủ mặt gia
đình, ông Nguyễn ôm vai Tony, với một chút khó khăn nhưng đầy thương yêu và
quyết đoán, ông nói như chưa từng nói với con mình trong quá khứ:
- Ba xin lỗi con. Ba
mẹ và cả nhà ai cũng thương con hết, con biết không?
Thằng bé cúi đầu, nói
tiếng Việt như lần đầu biết nói:
- Dạ. Con xin lỗi ba
mẹ...
Khi tôi khéo léo kiếu
từ để trả lại không khí đầm ấm đoàn tụ của gia đình, Tony ngập ngừng, nói với:
- Bác ơi! Bác xin cho
con về nhà. Con muốn đi học lại.
Môi trường xã hội như
phương Tây, cha mẹ dạy con theo cách của mình như ông bà Nguyễn, hệ thống bảo
vệ và giáo dục thanh thiếu niên như Hoa Kỳ là hình ảnh một “dĩa xà lách văn
hóa” nhìn thì đẹp nhưng chưa chắc đã là ngon hay có khi khó nuốt nếu không cùng
khẩu vị. Tony cũng như hàng vạn những người trẻ tuổi Việt Nam lớn lên nơi xứ
người, mỗi ngày một xa lạ dần với nguồn cội. Đã có người ví người Việt tha
hương cũng mang tâm sự của đàn cá Hồi, cứ năm năm theo sự luân chuyển của suối
nguồn tự tại, bản năng tự nhiên lại thôi thúc quay về nguồn cội. Thác ghềnh,
gió to, sóng dữ và những gian nguy sinh tử chờ chực khắp nơi trên đường về
không ngăn được động lực sinh tồn vô hình vươn dậy.
Mùa Thanksgiving nơi
xứ người, nghĩ về quê hương nguồn cội, mình lại lẩn thẩn tự hỏi mình đã ở đâu
từ bốn nghìn năm trước và sẽ về đâu qua bốn nghìn năm sau. Dẫu là hư vô hay
luân hồi chuyển hóa, lẽ đâu sự có mặt hôm nay lại chỉ là một cuộc tình cờ.
( Trần Kiêm Đoàn
)
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23729 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23729 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Nữ Hoàng Cleopatra Ai Cập
https://goo.gl/7oBSjI ![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Nov/2015 lúc 2:58am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23729 |
![]() ![]() ![]() |
Thanksgiving Mùa Tạ Ơn Đời Và Tạ Ơn Nhau
Trần Thu Miên |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23729 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Chiếc khăn Mu-soaHôm đó, tôi nhận được một CD gởi từ Bruxelles ( nước Bỉ ) trên CD thấy đề : “À Monsieur Tiêu Tu”. Chữ viết bằng bút feutre rõ nét, nói lên người viết có trình độ. Tuy viết “Tiểu Tử ” không có dấu, người gởi viết tên của mình lại có dấu đầy đủ : “Exp : Nguyễn Thị Sương” ! Vừa ngạc nhiên vừa thích thú, tôi vội vã đặt dĩa vào máy, nghe. Đó là giọng một người con gái miền Nam, trong trẻo, phát âm rõ ràng. Những gì cô ta nói đã làm tôi xúc động, có lúc tôi ứa nước mắt ! Tôi đã nghe nhiều lần và cố gắng ghi chép lại đây. Dĩ nhiên là tôi đã viết để đọc cho suông sẻ chớ cô gái nói còn nhiều chỗ nghe sượng hay dùng từ chưa chính xác … …Thưa ông, Con tên Nguyễn Thị Sương, con của Nguyễn Văn Cương, một trong những nhân vật trong truyện ngắn “ Con Rạch Nhỏ Quê Mình “ của ông. Thưa ông. Con sanh ra và lớn lên ở Pháp, biết nói tiếng Việt nhưng không biết đọc và viết tiếng Việt. Vì vậy, con phải dùng cách nầy để liên lạc với ông. Xin ông thông cảm ! Hôm chúa nhựt rồi, chị Loan bà con bạn dì của con ghé nhà nói : ” Sương ơi ! Người ta nói về ba của Sương ở trong truyện ngắn đăng trên internet cả tuần nay nè ! Chị in ra đem qua đây đọc cho em nghe. “. Rồi chỉ đọc. Đó là truyện ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình “. Thưa ông. Con chưa biết Việt Nam, nhưng những gì ông tả trong truyện làm như con đã thấy qua rồi ! Bởi vì hồi con mới lớn ba con thường hay kể chuyện về cái làng Nhơn Hòa và con rạch Cồn Cỏ của ba con, về những người bạn của ba con hồi thời tuổi nhỏ, kể tỉ mỉ đến nỗi con có cảm tưởng như ba con đang cầm tay con dẫn đi coi chỗ nầy chỗ nọ ( Nói đến đây, giọng cô gái như nghẹn lại vì xúc động . Ngừng mấy giây rồi mới nói tiếp … ) Mà ba cứ kể đi kể lại hoài làm như là những hình ảnh đó nó ám ảnh ba dữ lắm. Sau nầy thì con mới hiểu khi ba con nói : “Hồi đó, ba đi Pháp quá sớm, ở cái tuổi chưa biết gì nhiều. Rồi qua đây, chóa mắt ngất ngây với những văn minh tiến bộ của xứ người làm ba quên đi cái làng nhà quê của ba. Điều ân hận lớn nhứt của ba là đã không viết gởi về một chữ để hỏi thăm bạn bè hồi đó. Ba phải về thăm lại Nhơn Hòa Cồn Cỏ, con à ! “. Nói đến đó, ba ứa nước mắt nắm bàn tay con dặc dặc : ” Mà con cũng phải về với ba nữa ! Về để cho ba lên tinh thần ! Về để thấy ba biết xin lỗi mọi người ! Về để thấy ba biết nhìn lại cái quê hương của ba cho dầu nó có quê mùa xấu xí bao nhiêu đi nữa ! Về để thấy ba chưa đến nỗi là thằng mất gốc ! “. ( Đến đây, không còn nghe gì nữa ! ) Xin lỗi ông ! Con đã ngừng thâu để con khóc ( Rồi giọng cô lạc đi ) Con thương ba con ! ( Ngừng một lúc ) Thưa ông. Ba má con đều là giáo sư toán, dạy ở lycée. Má con mất hồi con mười tuổi. Bây giờ con làm chủ một tiệm sách ở Bruxelles, ba con dạy ở cách nhà không xa lắm. Một hôm, ba nói : ” Ba được một thằng bạn học hồi ở đại học, người Phi Châu, mời qua xứ nó giúp tổ chức lại hệ trung học. Ba đã OK. “. Rồi ba đưa cho con một phong bì loại A4, nói : ” Con ráng tìm cách về Nhơn Hòa Cồn Cỏ, trao cái nầy cho cô Hai Huê nói ba không quên ai hết ! “. Con nhìn thấy trên phong bì ba viết ” Mến trả lại Huê, kỷ vật của thời tuổi nhỏ. Cương “. Vậy rồi ba qua Phi Châu làm việc rồi mất ở bển trong mấy trận nội chiến ( Chắc ngừng thâu ở đây nên không nghe gì nữa ) Thưa ông. Nhờ nghe đọc ” Con Rạch Nhỏ Quê Mình “ mà con biết được mối tình một chiều của cô Hai Huê, biết được cái khăn mu-soa mà cô Hai đã thêu tặng ba con thuở thiếu thời. Cái khăn đó, bây giờ thì con biết nó đang nằm trong phong bì A4 mà con đang giữ để trả lại cô Hai. Và bây giờ thì con thấy thương cô Hai vô cùng và cũng thấy tội nghiệp ba con vô cùng ( Chỗ nầy giọng cô gái lệch đi, ngừng một chút mới nói tiếp ) Con nhờ ông giới thiệu con cho bác Sáu Lân, người đã kể chuyện để ông viết về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Con sẽ xin bác Sáu đưa con về đó để con làm theo lời dặn của ba con … Địa chỉ và số phôn của con như sau : Mlle Nguyên …… Con cám ơn ông. Con : Sương * * * Nhớ lại, cách đây khá lâu, một thằng bạn ở Marseille ( miền Nam nước Pháp ) gọi điện thoại lên Paris cho tôi, nói : ” Dưới nầy trời tốt, mầy xuống chơi, đi câu với tao. Sẵn dịp, tao giới thiệu mầy cho một ông bạn mới từ Việt Nam qua định cư ở đây. Tao có khoe với ổng là mầy viết lách khá lắm. Ổng nói ổng muốn nhờ mầy viết một chuyện nhỏ ở dưới quê của ổng để ổng tìm một người bạn. Tao thấy coi bộ ngộ à ! Xuống, đi ! “. Vậy rồi tôi đi Marseille. Sau đó, tôi viết ” Con rạch nhỏ quê mình ” với câu gởi gắm của ổng : ” Tôi nhờ ông viết lại giùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc nó đừng quên con rạch Cồn Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con Huê … “. Sau khi nghe CD và ghi chép lại, tôi gọi điện thoại xuống Marseille thì thằng bạn tôi cho hay là ông Lân đã dọn về ở ngoại ô Paris, cách đây mấy năm. Nó cho tôi địa chỉ và số điện thoại của ổng. Vậy rồi ổng và tôi gặp nhau. Tôi kể sơ câu chuyện và đưa cho ổng mượn cái CD. Tôi thấy ổng rơm rớm nước mắt khi nghe tôi nói làm tôi cũng xúc động : người đàn ông hiên ngang, xông xáo trong trận mạc, gan lỳ đánh Việt cộng đến nỗi mang hỗn danh ” thằng Lân ăn pháo “… vậy mà bây giờ cũng biết ứa nước mắt khi nhận được tin thằng bạn không bao giờ gặp lại ! Khi chia tay, ổng nói : ” Cám ơn ông ! Nhờ có bài viết của ông mà hôm nay tôi mới có tin của thằng Cương ! Tôi sẽ thay nó, đưa con gái nó về thăm Cồn Cỏ ! Và thắp cho nó ba cây nhang ở đầu vàm để vong hồn nó nương theo đó mà tìm lại con đường vể … “. * * * Hơn một tháng sau, ông Lân gọi điện thoại cho tôi nói ổng vừa ở Việt Nam về, muốn gặp tôi để trả cái CD và để ổng kể chuyến đi nầy của ổng. Vậy là chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã ghi những lời ổng kể … … Nhờ cái CD ông cho tôi mượn mà tôi liên lạc được con Sương. Tội nghiệp ! Biết được là tôi gọi, nó khóc ồ ồ ở đầu dây bên kia ! Sau đó, nó kêu tôi bằng ” Bác Sáu “, ngọt như tôi là bác ruột của nó vậy ! Thấy thương quá ! Vậy rồi hai bác cháu tôi bay về Việt Nam. Ở Sài Gòn chúng tôi mướn một chiếc xe hơi có tài xế để về Nhơn Hòa Cồn Cỏ. Trên xe, tôi nói với con Sương : ” Ở Cồn Cỏ, ba của con không còn bà con gì hết, họ đã dọn lên tỉnh ở mấy chục năm nay. Bây giờ, ba con chỉ còn có một người bạn thân … ” . Con nhỏ nói : “ Cô Hai Huê ! “. Tôi gật đầu “Ờ”. Nó nói tiếp : “ Cô Hai là người ba nhắc thường nhứt và ba hay thở dài nói ba có lỗi với cô Hai nhiều lắm ! Thấy ba con như vậy, con cũng nghe đau long, bác Sáu à ! “. Thấy thương quá, tôi cầm bàn tay nó bóp nhẹ. Con Sương nhìn cảnh vật bên ngoài nhưng vẫn để bàn tay nó trong long bàn tay tôi. Ông biết không ? Tôi không có con, bây giờ, trong cái cầm tay nầy, tôi bỗng cảm thấy như thằng Cương vừa đặt vào tay tôi một đứa con. Trời Đất ! Sao tôi muốn nói : ” Sương ơi ! Từ nay, bác Sáu sẽ thay ba con mà lo lắng bảo vệ con như con là con của bác vậy ! “. Nhưng thấy có vẻ cải lương quá nên tôi làm thinh ! Xe ngừng ở chợ Cồn Cỏ. Bác cháu tôi vô chợ nhà lồng đến sạp vải của con Huê thì thấy một cô gái lạ. Cổ nói cổ là cháu kêu con Huê bằng dì và đến đây phụ bán vải từ mấy năm nay. Cổ nói : ” Dì Huê có ở nhà, ông bà vô chơi ! “. Chúng tôi đi lần theo con đường nằm dọc bờ rạch. Đường nầy bây giờ được tráng xi-măng sạch sẽ. Tôi nói : “ Nhà cô Hai có cây mù u nằm trước nhà cạnh bờ rạch, dễ nhận ra lắm ! “. Đến nơi, thấy còn nguyên như cách đây mấy chục năm : cũng hàng rào bông bụp thấp thấp, qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà xưa ngói âm dương, kèo cột gỗ, ba gian hai chái với hàng ba rộng, một bên hàng ba có một bộ ván nhỏ … Tôi hơi xúc động vì bắt gặp lại những gì của thời cũ. Chỉ có bao nhiêu đó thôi – nhỏ xíu – vậy mà sao gợi lại được vô vàn kỷ niệm ! Tôi gọi lớn : ” Huê ơi Huê ! “. Trong nhà chạy ra một người đàn bà tóc bạc nhìn tôi rồi la lên : ” Trời Đất ! Anh Lân ! “. Tuy cô ta đang nhăn mặt vì xúc động, tôi vẫn nhận ra là Huê ! Không kềm được nữa, Huê và tôi cùng bước tới nắm tay nhau vừa dặc dặc vừa nói ” Trời Đất ! Trời Đất ! “ mà không cầm được nước mắt ! Một phút sau, Huê buông tay tôi ra quay sang con Sương, hỏi : ” Còn ai đây ? “. Tôi nói : ” Con Sương ! Con thằng Cương ! “. Nó hỏi : ” Còn anh Cương đâu ? “. Con Sương thả rơi ba-lô xuống đất, bước lại phía con Huê, nói : ” Ba con chết rồi, cô Hai ơi ! “. Con Huê chỉ nói được có một tiếng ” Chết ” rồi xiêu xiêu muốn quị xuống. Con Sương phóng tới đỡ con Huê, nói : ” Cô Hai ơi ! “. Rồi hai cô cháu ôm nhau khóc nức nở. Tôi đứng tần ngần một lúc mới bước lại đặt tay lên vai Huê bóp nhẹ : ” Tại cái số hết, Huê à ! Thằng Cương đang dạy ở bên Bỉ, mắc gì mà qua Phi Châu làm việc để rồi chết mất xác trong chiến tranh ở bên đó. Tại cái số hết ! Phải chịu vậy thôi ! “. Con Sương dìu Huê lại ngồi ở bực thềm, vói tay mở ba-lô lấy phong bì A4, nói : ” Ba con gởi cái nầy cho cô “. Huê cầm phong bì, nheo mắt đọc rồi lắc đầu nhè nhẹ : ” Chắc là cái khăn mu-soa ! “. Huê xé phong bì lấy khăn ra cầm hai góc khăn đưa lên nhìn : khăn còn thẳng nếp, chưa có dấu hiệu xử dụng ! Huê nhăn mặt, đưa khăn lau nước mắt của mình rồi sang qua lau nước mắt của con Sương làm nó cảm động nấc lên khóc. Huê nói : ” Khăn nầy cô thêu tặng cho ba của con, nhưng không có duyên nên khăn lại trở về. Bây giờ, cô tặng cho con để kỷ niệm ngày cô cháu mình gặp nhau “. Con Sương cầm lấy khăn rồi ngả đầu vào vai Huê, nói : ” Con cám ơn cô Hai “. Huê vừa gật đầu vừa choàng tay ôm con Sương lắc nhè nhẹ như vỗ về đứa con ! Tôi bước ra bờ rạch ngồi cạnh gốc cây mù u đốt thuốc hút. Tôi thấy trên thân cây có đóng một cây đinh dài đã gỉ sét đen thui, vắt lên cây đinh là một cuộn dây dừa cũ mèm như muốn mục. Tôi nghĩ chắc con Huê nó làm như vậy, nó vốn nhiều tình cảm và giàu tưởng tượng. Nó có ý nói con thuyền ngày xưa đã bỏ bờ đi mất, nếu một mai có trôi về được thì cũng có sẵn dây để cột con thuyền vào gốc cây mù u … Tôi đốt thêm một điếu thuốc rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm : ” Cương ơi ! Mầy có linh thiên thì về đây hút với tao một điếu thuốc ! “. Tự nhiên, tôi ứa nước mắt ! Khi tôi trở vô nhà thì cô cháu tụi nó ngồi cạnh nhau trên bộ ván, nói chuyện coi bộ tương đắc ! Thấy tôi , Huê nói để vô làm cơm cùng ăn. Tôi từ chối vì phải về trả xe. Huê xin cho con Sương ở lại chơi với nó mươi hôm, còn con Sương thì hớn hở : ” Bác Sáu đừng lo ! Con về một mình được ! “. Tôi bằng lòng nhưng đề nghị cùng ra đầu vàm thắp ba cây nhang cho thằng Cương. Con Huê vô nhà lấy nhang và một tấm ni-long để ra đó trải cho ba người ngồi. Khi đi ngang cây mù u, con Huê bước lại gốc cây lấy cuộn dây dừa liệng xuống rạch, rồi phủi tay, đi ! Sau khi cúng vái ở đầu vàm, cô cháu nó đưa tôi ra xe. Nhìn tụi nó cập tay nhau mà thấy thương quá, ông ơi ! * * * … Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói hai cô cháu rất ” tâm đồng ý hợp “. Còn chiếc khăn mu-soa thêu thì ông Lân nói cô Sương đã cho lộng vào một khuôn kiếng rất đẹp treo ở phòng khách , ở một vị trí mà ai bước vào cũng phải thấy ! Tiểu Tử |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Sự im lặng ngọt ngào...
Buổi
chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược
Khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa của thành phố NewYork để trở về nhà.
Tất
cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà đúng 7 giờ, để đoàn tụ trong buổi
cơm chiều thân mật cùng cha mẹ, theo truyền thống của gia đình họ. Bỗng Wendy
để ý đến một cặp nam nữ đang đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để
giao lưu với nhau.
Wendy
hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay, vì trong những năm đầu đại học, cô đã tình
nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật, nên cô đã học
được cách ra dấu tay, để trò truyện với những người câm điếc.
Vốn
tính chịu khó học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra
dấu của hai người khuyết tật ở trạm xe, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của
hai người. Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng
chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó. Wendy rất
thông thạo đường xá trong khu vực này, nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô
gái. Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay, để “nói” trong câu
chuyện của họ.
Khi
xe lửa đến trạm, thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi địa
chỉ email cho nhau. Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng
tin nhắn của điện thoại di động, rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm
với nhau.
Chàng
trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết, anh đang làm
việc cho một hãng xuất nhập khẩu, và ở cách nhà Wendy không xa.
Từ
những tin nhắn điện thoại, email thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai dần dần tiến
đến chỗ trở thành bạn thân lúc nào không hay. Đôi khi Jack đến trường đón
và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong công viên, nên thường yên
lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghỉ ngơi.
Tuy
phải ra dấu để trò chuyện, nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện, mà cô lại có
dịp trau dồi “thủ thuật”, để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo
hơn. Đến mùa thu năm đó, thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân.
Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack
ra dấu “I Love You”, thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.
Sau
những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi
Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể có tình yêu với một người câm điếc hay không?”,
thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát.
Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.
Vào
dịp lễ Tạ ơn năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu:
“Wendy có chịu làm bạn gái của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc,
nhưng sau đó, là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô
sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.
Quả
nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc, đã dùng đủ mọi phương thức, để mong lôi
kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về. Thôi thì hết chú bác, cô dì,
lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết
khách.
Đứng
trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả
của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích
cực của anh, đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai, mà cô đã từng
quen biết trước đây.
Gia
đình sau khi nghe giải bày, đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự
định là sẽ gặp mặt Jack trước, rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người.
Cả
nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12, sau khi mọi người đã
hưởng được một đêm Giáng sinh bình yên, cho tâm tư lắng đọng. Wendy đã có quyết
định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh
miệt Jack, thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ sau đó, để xin ơn và chúc lành của
Thiên Chúa.
Trên
đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của Wendy, đã không thoát khỏi cặp
mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:
-
Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh
sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.
Đó
là lần đầu tiên trong đời, cô sinh viên trường dược rơi những giọt lệ cảm
động. Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:
-
Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà con thường nhắc đến.
Câu
nói của cô vừa thốt ra, thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack,
tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh
của anh.
Một
điều mà Wendy không thể ngờ được, là cô bỗng nghe một giọng nói thảng thốt phát
ra từ miệng của Jack:
-Trời
đất, em biết nói à?
Đó
cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.
Mọi
người ngoài cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên, trong khi hai người trong cuộc thì ôm
nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là
một cô gái câm, thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến, mà còn muốn tiếp tục đi
đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt, vì đã chọn được người
tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
“…Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như cũng đang che miệng cười cho trò đùa, mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua…” Dành cho những ai yêu, nhưng chưa dám thổ lộ cùng người mình yêu. |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan - Phần 1
<<<<<
Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan - Phần 2 <<<<< Vạt nắng sau hè - Chu Sa Lan - Phần 3 <<<<< ![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 03/Dec/2015 lúc 11:22am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 201 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |