![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Chuyện Linh Tinh | |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | |
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|
Sự huyền bí của huyền thoại Cà phê Chồn
Cà phê Chồn hiển nhiên là một huyền thoại! Và như mọi huyền thoại khác, cảm nhận và viết về nó không phải là dễ. Cảm nhận của chúng ta bị ảnh hưởng bởi những cảm nhận có trước, và khi viết ra, chúng ta có khuynh hướng bị đóng khung bởi những ngôn từ đã được dùng. Vì thế, tôi không định viết, nếu như không có một đêm dài mơ màng trong hương vị của cà phê Chồn, để đi đến quyết định rằng trải nghiệm ban đầu đó quả thật xứng đáng để lưu lại, nếu không nó sẽ bị phủ lên bởi những trải nghiệm sau mà khi đó cảm xúc không còn tươi mới nữa. Ly cà phê đầu tiên Khi quá chờ đợi một thứ gì đó là tốt đẹp, bản thân chúng ta sẽ bị áp lực. Áp lực đó chi phối theo hai hướng: hoặc là chúng ta sẽ thất vọng vì nó không như thế, hoặc chúng ta sẽ rất buồn vì bản thân mình không đủ tinh tế để nhận ra điều tốt đẹp đó. Vì thế, với ly cà phê chồn đầu tiên pha ngay trong vòng 15 phút sau khi rang, tôi hơi hồi hộp. Khi cầm ly cà phê trên tay, tôi sắp xếp trong đầu mình thứ tự ưu tiên các chỉ tiêu cần cảm quan để giao nhiệm vụ thật cụ thể cho cái lưỡi và mũi của mình. Đương nhiên, vì cà phê mới rang, mùi mỡ gà sẽ bốc mạnh, nên cái lưỡi phải làm nhiệm vụ trước. Thế nhưng, tôi hơi khựng lại, khi phát hiện ra vị chua hơi trội. Mình có gì sai ở đây? Tôi nhấp một ngụm nước lọc, nếm ly cà phê Robusta nguyên chất để so sánh, rồi mới thong thả quay trở lại với ly cà phê chồn. Nhờ phép lấy chuẩn độ đó, tôi mới nhận ra một điều: do hút thuốc quá nhiều, lưỡi tôi bớt nhạy cảm với vị đắng vốn khá nhẹ của ly cà phê, nên vị chua mới nổi lên. Nhưng vị chua đó đã trở nên thanh hơn. Lý do vì sao? Tôi cố gắng nhớ trong đầu mình danh mục các loại acid có mặt trong hạt cà phê robusta. Những loại acid nào đã bị phân huỷ? Và tại sao chúng lại bị phân huỷ? Tôi không cố gắng trả lời đích xác, nhưng rõ ràng là những acid có cấu tạo phức đương nhiên là đối tượng phân huỷ đầu tiên của các enzymes. Và đương nhiên là các enzymes quả thật đã thẩm thấu qua lớp vỏ lụa. Sau hai chỉ tiêu cảm quan chủ yếu đó, tôi rót từng giọt cà phê lên lưỡi, uốn ngược nó để mỗi giọt chảy từ đầu đến cuối lưỡi, tìm cách phát hiện ra vị gì khác đặc biệt. Tìm cách gạn ra chút vị chát, tí vị cay còn sót của rượu, các tế bào trên lưỡi của tôi phồng lên hối hả? Vị gì đây? Cái gì thực sự làm nên huyền thoại của cà phê chồn? Đúng lúc đó, cái mũi bất ngờ lên tiếng. Đằng sau mùi béo ngậy của mỡ gà và một vài mùi đặc trưng của Arabica, nó đã tìm thấy điểm đặc biệt: một chút mùi ngọt phảng phất, rất nhẹ của chocolate. Tôi nuốt nước bọt. Lúc đó cuống họng tôi lên tiếng theo, xác nhận hậu vị ngọt nhẹ của syrup, thứ mà tôi đã đọc thấy trong taste note của Lupi Kowak. Tôi đã thành công. Thong thả, Tôi tự nhủ rằng điểm đặc biệt đó không phải ai cũng tìm thấy. Cho nên, lần sau nữa, nếu có lần sau nữa... thì công việc của tôi là phải biến điều đó thành dễ nhận thấy cho tất cả mọi người. Chỉ một tí ca-cao thôi. Thật nhẹ, như sương, như khói, chỉ đủ để người ta ngờ ngợ như đã nhận ra mà họ không dám gọi tên. Ly cà phê thứ hai Ngày hôm sau, giữ cho bụng hoàn toàn trống, cố gắng hút thuốc thật ít để chờ cho đến khi ly cà phê được bưng ra, tôi gạt bỏ mọi giả định ra khỏi đầu, thả lỏng mọi nhiệm vụ cho các giác quan. Khi mũi tôi không còn phải cố gắng phân tích đâu là những hương đặc trưng của arabica hay robusta, không phải tìm cách nhớ lại các mùi của mỗi vùng nguyên liệu để gạn lọc, để so sánh, thì cảm giác lâng lâng trỗi dậy một cách hoàn toàn tự nhiên. Mùi mỡ gà đã lặn đi đâu mất bên dưới, và hình như nó đang nâng mọi thứ mùi có mặt đậm đặc ở đó. Những thứ mùi đó hoà quyện lại một cách quyến rũ, rồi đến lượt chúng vô tình nâng bổng cả cảm xúc của tôi. Cố gắng tự chủ, tôi pha từng chút đường vào ly của mình, quấy và nếm để bảo đảm là mình không quá tay. Khi nhận thấy vị đủ cân bằng, tôi thoả thích sục sạo lưỡi của mình trong từng ngụm nước cà phê. Tôi không còn phải băn khoăn về vị này hay vị khác, chỉ cần biết là lưỡi của tôi, cuống họng của tôi đang hân hoan gặp gỡ từng ngụm nhỏ cà phê. Và cảm thấy mình đang thực sự thăng hoa. Và cứ thế, từng ngụm, từng ngụm nhỏ, nhỏ lại, nhỏ lại nữa khi ly cà phê càng vơi đi. Mũi của Sau hơn 12 tiếng đồng hồ, khi mắt tôi nhắm lại, dường như những giác quan của tôi vẫn đang còn lơ lửng đâu đó với những giọt cà phê đang chảy mãi, chảy mãi. Và tôi chắc chắn một điều rằng, những giác quan riêng rẽ của mình có trí nhớ, có tình cảm. Bởi vì trong giấc ngủ, tôi có cảm giác rằng sự quyến luyến của chúng vẫn đang liên miên chảy tiếp, nối từ giấc mơ này qua giấc mơ khác như một dải lụa mềm mại, dịu dàng khôn tả. Sáng hôm sau, tôi tự nhủ - Cà phê Chồn - đó là tên của một huyền thoại. Nhưng cảm giác mà nó đem lại thì mãi mãi vẫn là một điều huyền bí. Giả sử rằng các giác quan của tôi có đủ năng lực siêu nhiên để phân tích huyền thoại đó ra từng thành phần một, thì sự quyến rũ của nó vẫn nằm ngoài khả năng mô tả của mọi ngôn từ. |
||
![]() |
||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|
Mưa vô tình và gió vô tâm Đêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú... Vội vàng tránh... Mưa...
Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái. Ngoài trời, mưa vẫn mưa... như trút... Có hai bố con nhà nọ, người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con gái vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi. Ngoài trời, mưa vẫn mưa... không ngớt... Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ: Người con trai rút tờ 10.000 đồng: "Thôi, cô khỏi trả lại". Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền. Ngoài trời, mưa vẫn mưa... rả rích... - Này bà có cái áo mưa nào khác không? Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão. Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa... - Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ? Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu. Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi. Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt... - Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm... Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về "cẩn thận" trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt... Ngoài trời, mưa vẫn mưa như trút... Hai người đi bên nhau Ánh mắt người con gái Ánh mắt người con trai Đôi bàn tay khẽ rời |
||
![]() |
||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
|
![]()
Chỉnh sửa lại bởi LanH - 22/Jun/2009 lúc 5:29am |
||
![]() |
||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
|
Cốc Cafe nồng nàn của tôi
Chỉnh sửa lại bởi LanH - 22/Jun/2009 lúc 11:07pm |
||
![]() |
||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|
Phỏng Vấn Thượng Đế ![]() - Mời vào. Thượng Đế nói. - Con muốn phỏng vấn Ta phải không? - Nếu Ngài có thời giờ, thưa Ngài. Tôi đáp. Thượng Đế mỉm cười nói: - Thời giờ của Ta là vô tận đủ để làm tất cả mọi việc. Con có điều gì thắc mắc muốn hỏi Ta đây? - Thưa Ngài, điều gì về nhân loại làm cho Ngài kinh ngạc nhất? Thượng Đế đáp: - Đó là họ chán làm trẻ thơ, vội vã để trưởng thành, và rồi lại khao khát được trở về thời thơ ấu. - Họ đánh mất sức khỏe của họ cho việc kiếm tiền rồi tiêu dùng tiền bạc để hồi phục sức khỏe. - Họ lo nghĩ đến tương lai mà quên đi hiện tại. - Họ sống như là họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như là họ chưa từng được sống. Thượng Đế nắm tay tôi, và chúng tôi im lặng trong một khoảng khắc. Sau đó tôi hỏi: - Khi làm cha mẹ, Ngài có những lời khuyên gì về cuộc sống mà Ngài muốn con cái của Ngài học hỏi? Với nụ cười nở trên môi Ngài trả lời: - Học để biết chúng ta không thể làm cho bất cứ ai yêu mến chúng ta, những gì mà chúng ta có thể làm là hãy để bản thân mình được thương yêu. - Học để biết rằng những gì giá trị nhất trên cõi đời này không phải là của cải vật chất chúng ta sở hữu mà là trong cuộc sống của chúng ta có những ai. - Học để biết rằng đừng nên so sánh bản thân chúng ta với người khác, vì tất cả mọi người sẽ được phán đoán riêng rẽ dựa trên nhân cách của chính họ. - Học để biết rằng một người giàu có không phải là người có tất cả, mà chỉ là người cần tối thiểu mà thôi. - Học để biết rằng chúng ta chỉ mất vài giây để khơi dậy vết đau trong lòng của những người khác, nhưng sẽ mất rất nhiều năm để hàn gắn. - Học để biết tha thứ bằng cách thực hành hạnh khoan dung. - Học để biết rằng có những người thương yêu chúng ta tha thiết, nhưng lại không biết làm cách nào để biểu lộ hay bày tỏ những cảm tình của họ. - Học để biết rằng tiền bạc có thể mua được mọi thứ, nhưng không mua được hạnh phúc. - Học để biết rằng hai người có thể cùng nhìn vào một vật nhưng lại thấy hoàn toàn khác nhau. - Học để biết rằng không phải lúc nào người khác tha thứ cho chúng ta là đủ mà chúng ta phải biết thứ tha cho bản thân chúng ta nữa. Tôi ngồi đó trong một phút giây để hưởng thụ giờ khắc quý báu đó, rồi tiếp: - Cám ơn thời giờ và mọi việc mà Ngài đã dành cho con. Ngài đáp: - Bất cứ giờ phút nào Ta cũng ở đây, các con chỉ cần gọi thì Ta sẽ lập tức trả lời. SƯU TẦM |
||
![]() |
||
ranvuive
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 02/May/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 1151 |
![]() ![]() ![]() |
|
Cầu Xin ![]() Ngài đáp, không. Đó không phải việc của Ta mà là tự con phải biết tránh những gì đem lại sự đau khổ ấy. Con cầu xin Thượng Đế làm cho đứa con tật nguyền của con trở nên toàn vẹn. Ngài đáp, không. Linh hồn cô ấy lúc nào cũng nguyên vẹn, còn thể xác chỉ là giả tạm. Con cầu xin Thượng Đế ban cho con tính nhẫn nại. Ngài đáp, không. Nhẫn nại là kết quả của sự chịu đựng, nó không thể ban cho mà là học hỏi được. Con cầu xin Thượng Đế cho con hạnh phúc. Ngài đáp, không. Ta chỉ có thể cho con ân điển, nhưng hạnh phúc hay không là tùy thuộc vào con. Con cầu xin Thượng Đế miễn cho con sự đau thương. Ngài đáp, không. Sự thương đau mới lôi kéo con ra khỏi sự chú ý về vật chất và đưa con đến gần bên ta hơn. Con cầu xin Thượng Đế làm cho sự tu hành của con được viên mãn. Ngài đáp, không. Con phải tự mình tinh tấn, nhưng Ta sẽ cắt tỉa để cho con đạt thành quả. Cầu xin Ngài cho con tất cả mọi thứ để con có thể hưởng thụ cuộc sống. Thượng Đế đáp, không. Ta sẽ cho con sự sống để con hưởng thụ mọi thứ. Vậy xin Ngài giúp con Yêu Thương kẻ khác nhiều như là Ngài yêu thương con. Thượng Đế trả lời... À ha, cuối cùng con đã hiểu được ý của Ta. ............................................ ** Nếu muốn được yêu thương thì trước tiên chúng ta phải biết thương yêu kẻ khác. SƯU TẦM
|
||
![]() |
||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
|
![]() CHUYỆN TÌNH KHÔNG ĐỌAN KẾTTuesday, 22. January 2008, 15:43:28 Ước mơ nho nhỏ ngày nào được cùng Em đi dạo trên Bờ Hồ giờ chỉ còn trong mộng tưởng. Anh thèm lắm cảm giác bên Em giữa phố phường Hà Nội, ăn một chiếc kem Tràng Tiền trong ngày đông lạnh giá hay được ngồi bên ghế đá ngắm Tháp Rùa cảm nhận sự bình yên, có khi chỉ là một chiếc lá chao nghiêng xoay tít liệng xuống mặt hồ hay những đợt sóng lòng chao nhẹ... Em lấy chồng đi ! Đừng đợi anh...
Mùa Đông năm nay dường dài hơn. Hàng cây bên đường rủ nhau trút những chiếc lá cuối cùng để chuẩn bị đón mùa xuân mới. Cô gái choàng chiếc khăn màu tím lạnh, khuôn mặt đẹp không son phấn toát lên vẻ thanh tú, kiêu sa. Sống mũi dọc dừa và làn da trắng mịn, chỉ có đôi mắt thăm thẳm một nỗi buồn. Chiếc ghế đá dưới gốc cây Lộc vừng quá đỗi thân quen mỗi sớm mỗi chiều. Đã mấy mùa đông. Cô đợi... Một cơn gió thoảng qua, mặt hồ chao nhẹ. Ghế đá bên cạnh một đôi trai gái đang cùng ăn một chiếc kem. Cô bé xuýt xoa kêu lạnh, chàng thanh niên quàng tay ôm người yêu từ phía sau: "Em biết không, mùa Đông Hà Nội lạnh nhưng mọi người rất thích ăn Kem. Để làm gì ? Để lạnh bên ngoài + lạnh bên trong = ấm. Sau này già chúng mình vẫn dành ngày chủ nhật đi ăn kem thế này, Em nhé !" Cô gái quay đi giấu nỗi buồn sâu kín. Thành phố đã lên đèn. Cô thèm lắm một bàn tay nắm lấy bàn tay giữa chiều đông lạnh giá... ...
Phía bên kia đường, vườn hoa Lý Thái Tổ, cạnh Bưu điện Hà Nội. Một chiếc xe lăn ngập ngừng lăn bánh. Cậu con trai mười bốn: "Sao chiều nào Bố cũng ngồi mãi chỗ này. Con đưa bố sang bên đường, chỗ gốc cây Lộc Vừng kia nhé..." Dưới ánh đèn loang loáng những vòng xe. Người đàn ông thở dài: "Muộn rồi, ta về thôi con..." Chỉnh sửa lại bởi LanH - 24/Jun/2009 lúc 11:07pm |
||
![]() |
||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
||
![]() |
||
LanH
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 01/Nov/2008 Thành viên: OffLine Số bài: 596 |
![]() ![]() ![]() |
|
Chuyện tình buồn ![]() Tại một thành phố yên ả và tráng lệ, có đôi tình nhân yêu nhau tha thiết. Ngày ngày họ thường ra bờ biển xem mặt trời mọc. Buổi tối họ lại ra bờ biển ngắm cảnh hoàng hôn. Mọi người nhìn thấy họ đếu tỏ vẻ thèm muốn. Nhưng rồi tới 1 ngày kia, người con gái chẳng may bị trọng thương trong 1 tai nạn giao thông. Cô ta nằm bất tỉnh trên giường bệnh, mấy ngày mấy đêm cũng chưa tỉnh lại. Ban ngày, chàng trai túc trực bên giường bệnh và không ngừng kêu gọi người yêu vô tri vô giác. Buổi tối, anh ta chạy đến giáo đường trong thành để cầu nguyện và khóc khô cả nước mắt. Một tháng trôi qua, cô gái đó vẫn nằm hôn mê và người con trai cũng đã tiều tụy lắm. Nhưng anh ta vẫn cố gắng 1 cách đau khổ. Cuối cùng, 1 ngày nọ, Chúa đã cảm động trước tấm lòng của người si tình này. Chúa hỏi:"Con có đồng ý lấy tính mạng của mình ra đổi không?". Chàng trai không ngần ngại trả lời: "Con đồng ý!". Chúa nói:"Được rồi, con sẽ làm cho người yêu con tỉnh lại, nhưng con sẽ hoá thành con chuồn chuồn trong 3 năm, con có chịu không?" Chàng trai nghe xong vẫn nhất quyết trả lời:"Con đồng ý!" Trời đã sáng, người con trai đã biến thành 1 con chuồn chuồn xinh đẹp. Anh ta chào tạm biệt Chúa rồi vội bay đến bệnh viện. Người con gái thực sự đã tỉnh dậy và còn nói chuyện với vị bác sĩ bên cạnh. Nhưng người con trai tội nghiệp kia đã không nghe thấy gì cả. Mấy ngày sau, người con gái đã phục hồi và xuất viện, nhưng cô ta không cảm thấy vui chút nào. Cô ta đã hỏi thăm tăm tích người chàng trai khắp nơi, nhưng không ai biết. Ngày qua ngày, cô gái không ngừng tìm kiếm chàng trai. Nhưng mà chàng trai hóa thân thành con chuồn chuồn luôn ở bên cạnh cô ta. Chỉ có điều anh ta không biết nói, không biết ôm ấp, chỉ biết âm thầm chịu đựng tình cảm của mình. Mùa hè đã đi qua, gió thu thổi rơi những chiếc lá cây trên cành. Chuồn chuồn đành phải rời khỏi nơi này. Thế là anh ta bay đến đậu trên vai người con gái lần cuối cùng. Nó muốn dùng đôi cánh của mình để vuốt lên mặt cô gái, dùng cái miệng nho nhỏ của mình để hôn lên trán cô. Nhưng mà thân thể nhỏ nhắn của nó không thể nào làm cô gái nhận ra. Chẳng mấy chốc, mùa xuân lại đến, chuồn chuồn không thể chần chờ được . Nó bay về tìm người yêu của mình. Nhưng mà cô gái đó đã quen với một người đẹp trai to cao khác. Ngay lúc đó chuồn chuồn như rớt từ trên khơng trung xuống, nó cảm thấy đau đớn vô cùng. Người ta kể rằng, sau tai nạn giao thông, người con gái đó đã bị bệnh nghiêm trọng thực sự và vị bác sĩ nam đó đã cứu cô ta bằng tấm lòng lương thiện và khả ái của mình, cho nên họ yêu nhau là chuyện đương nhiên. Họ còn nói rằng, người con gái đó sau khi khỏi bệnh cũng mau chóng vui vẻ như lúc trước. Chuồn chuồn rất là đau xót trong mấy ngày ở lại đây. Nó thường nhình thấy chàng trai đó cùng người yêu mình đi ngắm mặt trời mọc bên bờ biển. Buổi tối lại ra bờ biển ngắm cảnh hoàng hôn. Còn chuồn chuồn chỉ biết đậu trên vai cô gái chứ chẳng biết làm chuyện gì. Mùa hè năm nay thật dài. Chuồn chuồn bay khắp trên không trung và cảm thấy đau khổ lắm. Nó không có can đảm đến gần người yêu lúc trước của mình. Cô gái và chàng trai kia có thể trò chuyện thủ thỉ, còn chuồn chuồn thì chỉ biết cười 1 mình với cô. Điều này làm cho nó đau khổ lắm. Mùa hè của năm thứ 3 đến. Chuồn chuồn đã không tiếp tục thăm người yêu cũ nữa. Bởi vì đôi vai của cô ấy đã được người yêu mới ôm ấp, đâu còn chỗ cho 1 con chuồn chuồn đang đau khổ, càng không có tâm trí để nhớ về quá khứ. Thời hẹn 3 măm cũng đã đến. Vào ngày cuối cùng của năm thứ 3, người yêu của chuồn chuồn đã kết hôn cùng vị bác sĩ nam đó. Chuồn chuồn lặng lẽ bay vào giáo đường, nó đậu trên vai Chúa. Nó nghe người yêu của mình thề với Chúa rằng:"Con đồng ý!". Nó còn nhìn thấy vị bác sĩ nam đó đeo nhẫn vào tay người yêu của mình. Sau đó họ hôn nhau rất là hạnh phúc. Và chuồn chuồn đã khóc trong sự đau khổ tột cùng. Chúa than thở:"Con hối tiếc rồi phải không?" Chuồn chuồn lau khô nước mắt rồi trả lời:"Con không hối tiếc." Chúa lại nói:"Vậy thì ngày mai con có thể biến trở lại làm ngưuời rồi." Chuồn chuồn lắc đầu nói:"Hãy để cho con làm chuồn chuồn suốt cuộc đời này!" Chỉnh sửa lại bởi LanH - 25/Jun/2009 lúc 10:04pm |
||
![]() |
||
lo cong
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 30/Oct/2007 Đến từ: Canada Thành viên: OffLine Số bài: 2596 |
![]() ![]() ![]() |
|
![]() |
||
Lộ Công Mười Lăm
|
||
![]() |
||
<< phần trước Trang of 30 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |