![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 147 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Tìm Về Cội Nguồn Đạo Đức Qua Câu Chuyện Có Thật Của Cậu Bé Và Bà Lão Người Mỹ![]() Tuân thủ đạo đức, lấy thiện đãi người là những giá trị đạo đức phổ quát mà người xưa tín phụng. Tuy nhiên, ngày nay khi những điều tốt đẹp đang dần rời xa khiến chúng ta không khỏi nuối tiếc.
Ngày 11/10, trên trang Weixin, một tài khoản có tên “Đây mới là nước Mỹ” đã đăng bài viết với tiêu đề “Câu chuyện có thật về một cậu bé và bà lão người Mỹ: Xem xong thao thức cả đêm”. Đúng như vậy, có lẽ sau khi đọc xong 2 câu chuyện này bạn sẽ không khỏi thổn thức.
Sau đây là nội dung bài viết:
Câu chuyện về một cậu bé người Mỹ
![]()
Bên bờ sông Hudson,
New York, Mỹ, cách mộ của Ulysses Simpson Grant – vị Tổng thống thứ 18
của Mỹ khoảng 100 mét là ngôi mộ của một cậu bé mới chỉ 5 tuổi. Trên bài
vị bằng gỗ, có ghi lại một câu chuyện như vậy:
Ngày 15/7/1797,
cậu bé không may rơi xuống sườn núi tử vong. Trong sự đau đớn khôn xiết,
bố mẹ cậu bé đã quyết định xây phần mộ cho đứa con trai bé bỏng của
mình ở chân núi ngay nơi cậu ngã xuống.
Sau này, bởi gia đạo sa sút, người cha đành phải chuyển nhượng lại
miếng đất này, ông đưa ra một yêu cầu đặc biệt với người chủ mới là: “Phần mộ của con tôi sẽ được giữ lại mãi mãi”.
Người chủ mới đồng ý với điều kiện này và đã viết nó vào trong khế ước.
100
năm qua đi, miếng đất được mua đi bán lại qua khá nhiều người, nhưng
phần mộ của cậu bé vẫn được bảo lưu tại đó. Năm 1897, miếng đất được
chọn làm nghĩa trang của Tổng thống Ulysses S. Grant, phần mộ của cậu bé
vẫn được giữ lại hoàn chỉnh, trở thành hàng xóm của lăng mộ Grant.
Lại
100 năm qua đi, Tháng 7/1997, kỉ niệm 100 năm ngày xây dựng lăng mộ
Tổng thống Grant, thị trưởng New York khi ấy đã đến đó tham dự lễ tưởng
nhớ và đồng thời tu sửa lại phần mộ cho cậu bé, để nó đời đời lưu truyền
mãi.
Bản khế ước kéo dài hơn 200 năm đó đã nói rõ một đạo lý đơn giản: Đã hứa rồi, thì nhất định cần phải làm được.
Câu chuyện của một bà lão người Mỹ
![]()
Có một câu chuyện như vậy:
Mùa
Đông năm 1935, là đoạn thời gian mà nền kinh tế nước Mỹ tiêu điều nhất.
Ngày này, tòa án đang mở phiên tòa xét xử vụ án một bà lão nghèo khổ
sống ở thành phố New York.
Người đứng trên bục dành cho bị cáo là một bà lão đã gần 60 tuổi, áo quần cũ rách cùng khuôn mặt sầu khổ.
Trên
gương mặt bà lão tiều tụy hiện lên một sự xấu hổ rõ nét, bởi ăn cắp
bánh mì trong lò bánh mà bà bị người chủ lò tố cáo lên tòa.
Quan tòa thẩm vấn: “Bị cáo, bà bị tố là đã lấy trộm bánh mì trong lò bánh mì, có đúng vậy không?”
Bà lão cúi gằm mặt xuống, ấp úng đáp: “Đúng vậy, thưa quan tòa, tôi thật sự đã lấy trộm”.
Quan tòa lại hỏi: “Động cơ bà lấy trộm bánh mì là gì, vì đói bụng phải không?”
“Đúng vậy”. Bà lão gật gật đầu, hai mắt nhìn quan tòa nói : “Tôi
thật sự đã rất đói, nhưng tôi càng cần bánh mì hơn để nuôi ba đứa cháu
nhỏ mồ côi cha mẹ, chúng nó đã không ăn gì suốt mấy ngày. Tôi không thể
trơ mắt nhìn chúng chết đói được, chúng vẫn còn là những đứa trẻ!”
Nghe bà lão nói xong, trên những hàng ghế bên cạnh vang lên những tiếng thì thầm bàn tán.
Quan tòa gõ mạnh chùy gỗ một cái, nghiêm túc nói: “Im lặng. Bên dưới hãy nghe phán quyết?“. Quan tòa hướng mặt về phía bà lão, nói: “Bị
cáo, tôi cần phải làm việc theo lẽ công bằng, chấp hành pháp luật. Bà
có hai lựa chọn: nộp 10 USD tiền phạt hoặc tạm giam 10 ngày?”.
Trong sự bế tắc tụt cùng, bà đáp: “Thưa
quan tòa, tôi đã phạm pháp, xin bằng lòng chịu phạt. Nếu như tôi có 10
USD, thì tôi đã không lấy cắp bánh mì. Tôi xin nhận tội tạm giam 10
ngày, nhưng…3 đứa cháu của tôi, ai có thể chăm sóc chúng đây?”
Lúc này, một người đàn ông hơn 40 tuổi từ trên hàng ghế bên cạnh đứng lên, ông khom mình về phía bà lão nói: “Xin bà hãy tiếp nhận phán quyết nộp 10 USD tiền phạt”. Đang nói, ông quay mặt lại hướng đến mọi người ngồi dưới, móc ra 10 USD, gỡ nón bỏ tờ tiền vào và nói: “Các
vị, tôi là thị trưởng La Guardia, New York. Bây giờ, mong các vị hãy
nộp 50 xu tiền phạt. Tiền phạt để trừng phạt cho sự hờ hững của chúng
ta, vì đã để một thành phố xảy ra tình trạng một bà lão khốn khổ phải đi
ăn cắp bánh mì nuôi những đứa trẻ này”.
Tất cả
mọi người có mặt tại phiên tòa khi ấy đều không khỏi kinh ngạc, giương
mắt nhìn về phía ngài thị trưởng. Không khí im lặng đến nỗi có lẽ một
cây kim dưới xuống đất cũng có thể nghe thấy. Trong phút chốc, tất cả
mọi người lặng lẽ đứng dậy lấy ra 50 xu bỏ vào chiếc mũ của ngài thị
trưởng, và ngay cả đến quan tòa cũng không ngoại lệ.
Theo
lý mà nói, một bà lão nghèo khổ ăn cắp bánh mì thì có liên quan gì với
người ta? Tuy nhiên, ngài thị trưởng đã nói rất rõ ràng đó là sự trừng
phạt cho sự lạnh nhạt của chúng ta.
Giữa người với người vốn
không phải là không liên quan gì đến nhau; con người đến thế gian này,
là một lạp tử của xã hội này, tất cả đều là đã có khế ước: sự qua lại
giữa lợi ích vật chất, thì có pháp luật làm khế ước; sự qua lại giữa
hành vi trong đời sống, thì có tinh thần làm khế ước.
Thiện lương
vốn không chỉ là một loại phẩm chất đối lập với lạnh lùng, vị kỷ, tàn
nhẫn, gian trá; mà đó còn là một loại giao ước tinh thần.
Lòng
người hướng thiện mới được ánh mặt trời chiếu rọi, vậy nên khế ước của
thiện mới tồn tại rộng khắp thế gian này. Những người hiểu rõ và biết
trân quý loại khế ước này thật sự là những người cao quý. Những người
biết cái giá phải trả cho sự lạnh lùng của bản thân chính là người sáng
suốt. Xã hội hôm nay thật quá lạnh lùng, liệu chúng ta có phải đều đang
trả giá cho lối sống ích kỷ của bản thân mình.
st. |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Hôm đó, tôi nhận được một CD gởi từ Bruxelles (nước Bỉ) trên CD thấy đề:
“À Monsieur Tiêu Tu”. Chữ viết bằng bút feutre rõ nét, nói lên người
viết có trình độ. Tuy viết “Tiểu Tử” không có dấu, người gởi viết tên
của mình lại có dấu đầy đủ: “Exp: Nguyễn Thị Sương”! Vừa ngạc nhiên vừa
thích thú, tôi vội vã đặt dĩa vào máy, nghe. Đó là giọng một người con
gái miền Nam, trong trẻo, phát âm rõ ràng. Những gì cô ta nói đã làm tôi
xúc động, có lúc tôi ứa nước mắt! Tôi đã nghe nhiều lần và cố gắng ghi
chép lại đây. Dĩ nhiên là tôi đã viết để đọc cho suông sẻ chớ cô gái nói
còn nhiều chỗ nghe sượng hay dùng từ chưa chính xác …
…Thưa ông, … * * * ![]()
Nhớ lại, cách đây khá lâu, một thằng bạn ở Marseille (miền Nam nước Pháp) gọi điện thoại lên Paris cho tôi, nói:
“Dưới nầy trời tốt, mầy xuống chơi, đi câu với tao. Sẵn dịp, tao giới
thiệu mầy cho một ông bạn mới từ Việt Nam qua định cư ở đây. Tao có
khoe với ổng là mầy viết lách khá lắm. Ổng nói ổng muốn nhờ mầy viết một
chuyện nhỏ ở dưới quê của ổng để ổng tìm một người bạn. Tao thấy coi bộ
ngộ à! Xuống, đi!”. ![]()
Vậy rồi tôi đi Marseille. Sau đó, tôi viết “Con rạch nhỏ quê mình” với câu gởi gắm của ổng:
“Tôi nhờ ông viết lại giùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc nó đừng quên con rạch Cồn
Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con Huê …”
Sau khi nghe CD và ghi chép lại, tôi gọi điện thoại xuống Marseille thì
thằng bạn tôi cho hay là ông Lân đã dọn về ở ngoại ô Paris, cách đây mấy
năm. Nó cho tôi địa chỉ và số điện thoại của ổng. Vậy rồi ổng và tôi
gặp nhau. Tôi kể sơ câu chuyện và đưa cho ổng mượn cái CD. Tôi thấy ổng
rơm rớm nước mắt khi nghe tôi nói làm tôi cũng xúc động: người đàn ông
hiên ngang, xông xáo trong trận mạc, gan lỳ đánh Việt cộng đến nỗi mang
hỗn danh “thằng Lân ăn pháo”… vậy mà bây giờ cũng biết ứa nước mắt khi
nhận được tin thằng bạn không bao giờ gặp lại!
“Cám ơn ông! Nhờ có bài viết của ông mà hôm nay tôi mới có tin của
thằng Cương! Tôi sẽ thay nó, đưa con gái nó về thăm Cồn Cỏ! Và thắp cho
nó ba cây nhang ở đầu vàm để vong hồn nó nương theo đó mà tìm lại con
đường về…”
* * * Hơn một tháng sau, ông Lân gọi điện thoại cho tôi nói ổng vừa ở Việt Nam về, muốn gặp tôi để trả cái
CD và để ổng kể chuyến đi nầy của ổng. Vậy là chúng tôi đã gặp nhau và tôi đã ghi những lời ổng kể…
![]()
“Ở Cồn Cỏ, ba của con không còn bà con gì hết, họ đã dọn lên tỉnh ở mấy chục năm nay. Bây giờ, ba
con chỉ còn có một người bạn thân …”
Con nhỏ nói: “Cô Hai Huê!”. Tôi gật đầu “Ờ”. Nó nói tiếp:
“Cô Hai là người ba nhắc thường nhứt và ba hay thở dài nói ba có lỗi
với cô Hai nhiều lắm! Thấy ba con như vậy, con cũng nghe đau lòng, bác
Sáu à!”
Thấy thương quá, tôi cầm bàn tay nó bóp nhẹ. Con Sương nhìn cảnh vật bên
ngoài nhưng vẫn để bàn tay nó trong long bàn tay tôi. Ông biết không?
Tôi không có con, bây giờ, trong cái cầm tay nầy, tôi bỗng cảm thấy như
thằng Cương vừa đặt vào tay tôi một đứa con. Trời Đất! Sao tôi muốn nói:
“Sương ơi! Từ nay, bác Sáu sẽ thay ba con mà lo lắng bảo vệ con như con
là con của bác vậy!”. Nhưng thấy có vẻ cải lương quá nên tôi làm thinh!
Xe ngừng ở chợ Cồn Cỏ. Bác cháu tôi vô chợ nhà lồng đến sạp vải của con Huê thì thấy một cô gái lạ.
Cổ nói cổ là cháu kêu con Huê bằng dì và đến đây phụ bán vải từ mấy năm nay. Cổ nói:
“Dì Huê có ở nhà, ông bà vô chơi!”
Chúng tôi đi lần theo con đường nằm dọc bờ rạch. Đường nầy bây giờ được tráng xi-măng sạch sẽ.
Tôi nói: ![]()
“Nhà cô Hai có cây mù u nằm trước nhà cạnh bờ rạch, dễ nhận ra lắm!”
Đến nơi, thấy còn nguyên như cách đây mấy chục năm: cũng hàng rào bông
bụp thấp thấp, qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà xưa ngói âm dương, kèo
cột gỗ, ba gian hai chái với hàng ba rộng, một bên hàng ba có một bộ ván
nhỏ… Tôi hơi xúc động vì bắt gặp lại những gì của thời cũ. Chỉ có bao
nhiêu đó thôi – nhỏ xíu – vậy mà sao gợi lại được vô vàn kỷ niệm! Tôi
gọi lớn: “Huê ơi Huê!”. Trong nhà chạy ra một người đàn bà tóc bạc nhìn
tôi rồi la lên: “Trời Đất! Anh Lân!”. Tuy cô ta đang nhăn mặt vì xúc
động, tôi vẫn nhận ra là Huê! Không kềm được nữa, Huê và tôi cùng bước
tới nắm tay nhau vừa dặc dặc vừa nói “Trời Đất! Trời Đất!” mà không cầm
được nước mắt!
“Còn ai đây?”
Tôi nói:
“Con Sương! Con thằng Cương!”
Nó hỏi:
“Còn anh Cương đâu?”
Con Sương thả rơi ba-lô xuống đất, bước lại phía con Huê, nói:
“Ba con chết rồi, cô Hai ơi!”
Con Huê chỉ nói được có một tiếng “Chết” rồi xiêu xiêu muốn quị xuống.
Con Sương phóng tới đỡ con Huê, nói: “Cô Hai ơi!”. Rồi hai cô cháu ôm
nhau khóc nức nở. Tôi đứng tần ngần một lúc mới bước lại đặt tay lên vai
Huê bóp nhẹ:
“Tại cái số hết, Huê à! Thằng Cương đang dạy ở bên Bỉ, mắc gì mà qua Phi Châu làm việc để rồi chết
mất xác trong chiến tranh ở bên đó. Tại cái số hết! Phải chịu vậy thôi!”
“Ba con gởi cái nầy cho cô”.
Huê cầm phong bì, nheo mắt đọc rồi lắc đầu nhè nhẹ: “Chắc là cái khăn
mu-soa!”. Huê xé phong bì lấy khăn ra cầm hai góc khăn đưa lên nhìn:
khăn còn thẳng nếp, chưa có dấu hiệu xử dụng! Huê nhăn mặt, đưa khăn lau
nước mắt của mình rồi sang qua lau nước mắt của con Sương làm nó cảm
động nấc lên khóc. Huê nói:
“Khăn nầy cô thêu tặng cho ba của con, nhưng không có duyên nên khăn
lại trở về. Bây giờ, cô tặng cho con để kỷ niệm ngày cô cháu mình gặp
nhau”.
Con Sương cầm lấy khăn rồi ngả đầu vào vai Huê, nói:
“Con cám ơn cô Hai”. ![]()
Huê vừa gật đầu vừa choàng tay ôm con Sương lắc nhè nhẹ như vỗ về đứa
con! Tôi bước ra bờ rạch ngồi cạnh gốc cây mù u đốt thuốc hút. Tôi thấy
trên thân cây có đóng một cây đinh dài đã gỉ sét đen thui, vắt lên cây
đinh là một cuộn dây dừa cũ mèm như muốn mục. Tôi nghĩ chắc con Huê nó
làm như vậy, nó vốn nhiều tình cảm và giàu tưởng tượng. Nó có ý nói con
thuyền ngày xưa đã bỏ bờ đi mất, nếu một mai có trôi về được thì cũng có
sẵn dây để cột con thuyền vào gốc cây mù u… Tôi đốt thêm một điếu thuốc
rồi đặt lên cuộn dây dừa, vái lâm râm: “Cương ơi! Mầy có linh thiêng
thì về đây hút với tao một điếu thuốc!”. Tự nhiên, tôi ứa nước mắt!
“Bác Sáu đừng lo! Con về một mình được!”.
Tôi bằng lòng nhưng đề nghị cùng ra đầu vàm thắp ba cây nhang cho thằng
Cương. Con Huê vô nhà lấy nhang và một tấm ni-long để ra đó trải cho ba
người ngồi. Khi đi ngang cây mù u, con Huê bước lại gốc cây lấy cuộn dây
dừa liệng xuống rạch, rồi phủi tay, đi! * * *
… Bây giờ thì cô Sương đã đem cô Huê qua Bỉ ở với cổ. Nghe ông Lân nói
hai cô cháu rất “tâm đồng ý hợp”. Còn chiếc khăn mu-soa thêu thì ông Lân
nói cô Sương đã cho lộng vào một khuôn kiếng rất đẹp treo ở phòng
khách, ở một vị trí mà ai bước vào cũng phải thấy! Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 25/Jan/2017 lúc 3:50pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23820 |
![]() ![]() ![]() |
Buổi sáng
ở một bịnh viện nhỏ, ông cụ khoảng 80 tuổi nói mình cần phải
cắt chỉ khâu vết thương ở ngón tay. Ông nói với chúng tôi là
ông đang rất vội vì ông có một cuộc hẹn đầu giờ chiều. Tôi mời ông ngồi và nhận thấy ông có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Tôi biết rằng ông sẽ trể hẹn vì hôm nay bệnh nhân rất đông mà một số y tá lại nghỉ phép. Tôi thấy ông nhìn đồng hồ và rất kiên quyết không một chút do dự. Khi đó, tôi quyết định sẽ xem vết thương cho ông trước các bệnh nhân khác. Vết thương ở ngón tay ông đã lành. Tôi nhờ một bác sĩ khác mang đến cho tôi những dụng cụ cần thiết để cắt chỉ khâu và băng ngón tay lại. Trong lúc làm việc tôi và ông trò chuyện với nhau. Tôi hỏi ông tại sao lại vội vã như vậy khi đã có một cuộc hẹn với bác sĩ. Ông cụ nói với tôi là không phải vậy, chỉ vì ông cần đến một bịnh viện tư để ăn sáng cùng với vợ của mình. Tôi hỏi thăm sức khỏe của bà. Ông kể với tôi, bà đã ở đó lâu lắm rồi vì bà bị bệnh mất trí nhớ. Cuối cùng khi băng xong vết thương cho ông, tôi hỏi :”Có lẻ bà đang rất lo lắng cho ông vì ông đến trể thế nầy“. Ông nói rằng bà đã không còn nhận ra ông và không biết ông là ai đã 6 năm nay rồi. Tôi ngạc nhiên: ”Ông vẫn đến bệnh viện vào mỗi sáng mặc dù bà không biết ông là ai sao?“. Ông cụ mĩm cười và vỗ nhẹ vào tay tôi rồi từ tốn trả lời: ”Bà ấy không biết tôi nhưng tôi vẫn còn biết bà là ai!“. ![]() Ông cụ ra
về. Tôi đứng đó cảm thấy người mình run lên và tôi cố ngăn
những giọt nước mắt đang muốn trào ra. Bất chợt tôi nghĩ:
”Trong cuộc sống của mình, mình cũng cần một tình yêu như
vậy!“ Tình yêu chân thật không phải là vật chất, cũng không
phải là sự lãng mạn. Đó chính là sự chấp nhận với những
cái đang có, đã có, sẽ có và sẽ không có.
st. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 27/Jan/2017 lúc 5:25pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23820 |
![]() ![]() ![]() |
TÌNH NGƯỜI ......VÔ GIÁ
- Anh lính nắm chặt tay cha hấp hối suốt đêm trong viện, sau đó anh tiết lộ sự thật khiến cô y tá sững sờ...
![]()
-
Câu chuyện ngắn dưới đây được viết lại dựa theo một sự kiện có thật.
Tác phẩm khi được giới thiệu ra công chúng lần đầu tiên đã làm xúc động
hàng triệu trái tim độc giả…
-
Cô y tá bước vào phòng bệnh với gương mặt lo âu, hồi hộp, xen lẫn chút
mệt mỏi, theo sau là anh lính Hải quân điềm đạm với những nét khắc khổ
trên khuôn mặt. Hai người lặng lẽ tiến lại gần người đàn ông đang nằm
bất động trên giường bệnh. Cô gái thủ thỉ vào tai ông: “Bác kính yêu,
con trai bác đã đến rồi đây!”
-
Người đàn ông không có phản ứng gì. Có vẻ những liều thuốc an thần
“nặng kí” để giảm những cơn đau tim quằn quại đã khiến ông chìm vào giấc
ngủ mê mệt… Cô y tá phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần ông mới nặng nề mở
được đôi mắt vốn đã mờ đi vì bệnh tật. Những cơn đau tim dữ dội khiến
cơ thể ông không còn một chút sức lực. Ông yếu ớt nhìn anh lính cạnh
giường mình, rồi nắm lấy tay anh…
-
Anh lính Hải quân vội vàng nâng đôi tay xanh xao gầy guộc của ông lão
lên rồi nắm chặt, như thể muốn truyền cả tình yêu và lòng dũng cảm của
anh sang cho ông lão. Ông chỉ nhìn anh run run mà không thể nói gì. Cô y
tá biết cuộc hội ngộ này có ý nghĩa thế nào với ông lão và sẽ rất lâu
để hai người có thể giãi bày hết tâm tư, nên cô lặng lẽ mang đến cho anh
một chiếc ghế, đặt cạnh giường.
-
Suốt đêm ấy, anh lính cứ nắm lấy tay ông lão chẳng rời. Anh kể cho ông
nghe những câu chuyện “sinh tử” khi làm nhiệm vụ. Có một lần anh đã
suýt chết đuối. Hôm ấy biển động dữ dội, trời mưa rét, gió lạnh căm
căm, hạm đội của anh phải đi tuần tra thăm dò một vùng biển được cho là
bị phục kích. Thời tiết khắc nghiệt khiến tầm nhìn cả đoàn tàu bị hạn
chế. Anh là đội trưởng, phải có trách nhiệm hướng dẫn cả đoàn. Trong
lúc mải mê quan sát, cơn bão to dữ dội xô anh ngã khỏi tàu. Ai nấy đều
hốt hoảng nhìn anh vùng vẫy trong cơn sóng to, rồi dần dần chìm xuống.
-
“Cha biết không? Lúc ấy, con tưởng cuộc đời mình chuẩn bị kết thúc rồi.
Nước xộc vào mũi, cả cơ thể bị bao vây bởi nước, ngực nặng trĩu… Con tự
hỏi, chết bây giờ thì có hối tiếc không?… Con chẳng nghĩ được nhiều
nhưng thấy trái tim mình bình yên đến lạ… Con nghĩ đến đấng tối cao
trong con và tấm lòng từ bi của Ngài… Nếu được đến với Ngài trong giây
phúc này, con chắc chắn sẽ không hối hận…”
-
Anh nghẹn ngào tiếp lời: “…và thế là, một phép lạ đã xảy ra… Con thấy
cơ thể mình nhẹ nhàng từ từ nổi lên trên khỏi những cơn sóng, đồng đội
con lúc ấy cũng đã kịp hoàn hồn dùng dây thả xuống để con bám mà kéo
lên… Con đã được cứu sống một cách kỳ diệu như vậy đấy…!”
-
Anh bảo chính tình yêu cuộc sống và sức mạnh của niềm tin vào đấng tối
cao đã giúp anh vượt qua những tình huống khó khăn, hiểm nghèo. Anh muốn
ông hãy mạnh mẽ như cái cách anh đã làm để bảo vệ Tổ quốc. Khi tình
yêu thương chiến thắng nỗi sợ hãi, sẽ không có chỗ cho khổ đau và bi
kịch.
-
Rồi anh cũng kể về một mối tình đẹp đẽ nhưng không thành. Ngày ấy, khi
anh chuẩn bị cầu hôn người đã chia ngọt sẻ bùi với anh suốt thời niên
thiếu, thì nhận được tin anh phải đi đến Iraq tham chiến. Anh đã cảm
thấy rất đau khổ và bế tắc khi bỏ lại người con gái anh yêu thương
nhất. Nhưng giữa đất nước và tình yêu, anh chọn đất nước. Vì anh nghĩ
rằng, nếu đất nước yên bình, người anh yêu cũng vì thế mà an vui. Anh
khuyên cô hãy tìm một người đàn ông khác có thể chăm lo thật tốt cho cô,
đừng đợi anh để rồi thất vọng. Vì anh chẳng biết đến ngày nào mình mới
có thể về… Cũng không biết liệu mình có thể về được không. Nhưng anh
không muốn kìm hãm sự tự do của người mà anh yêu.
![]()
-
Ông lão chẳng nói được gì, chỉ thỉnh thoảng gắng gượng nở một nụ cười
mãn nguyện. Anh thấy cả những giọt nước mắt lăn dài trên má ông…
-
…Thấy trời đã khuya, cô y tá dịu dàng bước lại rồi bảo anh: “Anh nên
nghỉ ngơi một chút, đã sang ngày mới rồi!”. Anh mỉm cười từ chối: “Cô
hãy đi nghỉ đi, tôi muốn ở lại đây thêm một lúc nữa…”
- Cô y tá ngập ngừng đáp lại: “Vậy tôi muốn ngồi lại đây với anh một lát”.
-
Rồi cô bắt đầu nói với anh, trước khi ông lão bị những cơn đau tim quái
ác dày vò, ông hay kể với cô về con trai. Ông rất yêu đứa con này và
luôn tự hào về anh. Ông nói anh rất dũng cảm và có một trái tim quảng
đại. Ngày bé anh nghịch lắm, lúc nào cũng chỉ chăm chăm tìm vật dụng để
hóa thân thành những anh hùng. Anh có đam mê với biển cả và những con
tàu. Anh muốn sau này lớn lên sẽ trở thành một lính Hải quân, bảo vệ Tổ
Quốc. Mỗi lần nhắc đến anh, hiện trong mắt ông lão đều là một sự hân
hoan khó tả. Ông bảo anh đã xa ông từ rất lâu rồi. Ông chỉ ước một ngày
được gặp lại con trai… Và thật may mắn khi anh đã có mặt ở đây…
-
Anh lính trẻ không nói gì, chỉ cúi xuống hôn lên trán người đàn ông đã
thiếp đi lúc nào không hay… Và anh cứ ngồi túc trực bên ông như thế, mãi
cho đến khi bình minh ló rạng…
-Sáng
hôm sau, khi sát lại gần đánh thức ông, anh mới hay ông lão đã trút hơi
thở cuối cùng… Lúc ấy, anh mới buông tay ông ra và gọi y tá…
-Sau
khi bình tĩnh lại, anh lính trẻ quay sang nói với cô y tá: “Tôi muốn
cho cô biết một sự thật…”. Cô y tá chỉ tròn xoe mắt: “Là sự thật gì
vậy?”. “Tôi không phải con trai của ông ấy…Tôi chưa gặp ông bao giờ
cả…”.
-
Cô y tá đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô hỏi anh nếu
ông lão không phải cha anh vậy tại sao anh lại ở đó suốt đêm và trò
chuyện với ông lão.
-
Anh mỉm cười hiền từ: “Cô biết đấy… ông lão đang rất cần tình yêu của
một đứa con trai. Tôi chỉ muốn bù đắp cho ông bằng tấm lòng của mình…
Ông ấy già rồi, mà vẫn chưa một lần được gặp lại con mình…Và… tôi cũng
mất cha từ khi còn rất bé, lâu rồi tôi không có ai để chia sẻ nhiều như
thế…”.
-
Cô y tá không nén nổi xúc động, thắc mắc điều kỳ diệu gì đã mang anh
đến đây. Anh nói đó là một sự tình cờ ngẫu nhiên. Anh đến bệnh viện tìm
ông William Grey nào đó để báo tin con ông đã hy sinh ở Iraq, nhưng
duyên phận đã khiến anh có mặt tại căn phòng này…
- Cô y tá nhìn anh run run: “Người đàn ông mà anh đã ở cạnh suốt đêm chính là William Grey…”
...
-
Cái đêm đặc biệt ấy đã khiến tâm hồn của ba con người thay đổi hoàn
toàn. Ông lão được thỏa mãn nguyện ước cuối cùng của đời mình và có thể
thanh thản để về bên kia thế giới.
-
Chàng trai trẻ mồ côi cha lần đầu tiên được nắm tay một người để có thể
chia sẻ, bộc bạch mọi khó khăn, bước ngoặt cuộc đời mà anh đã cô đơn
bước qua.
-
Cô y tá được chứng kiến tận mắt một câu chuyện nhân sinh quan rất xúc
động có thật trên đời, có lẽ sẽ càng khiến cô trở thành một người chăm
sóc nhân hậu, thông cảm và thấu hiểu hơn nữa tình người. Trong cõi xa
xăm nào đó, hai cha con ông lão hẳn sẽ được đoàn tụ với nhau, và anh
lính Hải quân sẽ không phải nuối tiếc vì thiếu hơi ấm của người cha khi
còn quá trẻ…
-
Một lúc nào đó, giữa dòng đời tấp nập, nếu có ai đó cần bạn thật sự,
hãy mở rộng tấm lòng mình như cái cách mà anh lính Hải quân đã làm với
ông lão và với cuộc đời mình, để cảm nhận tình người và vị ngọt của sự
chia sẻ, đồng cảm. Yêu thương người khác là yêu thương chính mình, bạn
sẽ không bao giờ biết được hết giá trị của tình yêu không cần hồi đáp mà
bạn cho đi.st. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 06/Feb/2017 lúc 8:03pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23820 |
![]() ![]() ![]() |
Một Bức Thư Tình![]() Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Lá thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước. Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:”Anh Michael thân yêu”. Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah. Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói: – Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không. Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không. – Ôi – người phụ nữ ngạc nhiên – Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah… Nhưng đã 30 năm rồi… – Chị có biết họ chuyển đi đâu không? – Tôi vội hỏi. – Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão… Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ – Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi. “Thật ngớ ngẩn” – Tôi nghĩ – “Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và lá thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: “Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah”. Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không. – Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV . Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu. Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài: – Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên lạc với Michael. Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên: – Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael… Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi: – Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không? – Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên: – Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy! – Ông Goldstein là ai? – Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp. – Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo. Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8. Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên: – Ôi, lại rơi mất thật rồi! Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào: – Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được! – Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó… Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi. Nụ cười của ông lập tức biến mất: – Cậu đọc thư của tôi? – Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah – Tôi vội “lấy công chuộc tội”. Ông cụ mở to mắt: – Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? – Ông Goldstein nắm tay tôi – Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn… Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 – nơi bà Hannah ở. Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình. – Bà Hannah – Cô y tá nhẹ nhàng – Bà có biết ông ấy không? Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng. – Hannah, – Ông Michael thì thầm – Michael đây mà! Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau. 3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah. Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như “teenagers”, thì bạn rất nên gặp họ . Arnold Fine |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: Online Số bài: 23820 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
CHIẾC QUAN TÀI
![]()
Sáng nay đưa một người bạn từ Thái Lan về lại USA, tự nhiên bỗng thấy
thương bạn mình, thương lắm… về lại Hotel Lobby ngồi uống coffee, mở
laptop ra đọc tin tức, đọc tài liệu và sẵn viết tiếp tục những bài viết
trong mục “Ly coffee đầu ngay và bài bình luận” mà 6 ngày nay “bận đi
chơi nên gián đoạn”, để chia sẻ với đồng nghiệp, đồng hương, thân hữu và
nhất là bạn đọc trên FaceBook và website…
Một bản tin thật xúc động không nói nên lời, đọc đi đọc lại nhiều lần vẫn thấy “đau”. Tống thống Donald Trump đi cùng con gái ra phi trường đón nhận chiếc quan tài của một quân nhân Hoa Kỳ vừa làm xong nhiệm vụ… “không thành”. Đều đáng ghi nhận ở lúc này là một việc làm đơn giản nhưng nói lên được người tổng tư lệnh “mới toanh” của Hoa Kỳ, ông Donald Trump chưa từng làm chính trị, và cũng chẳng bao giờ giao du với giới quân đội trước khi ông ứng cử, và bên cạnh hiện tại biết bao nhiêu công việc đang đè nặng trên vai ông, trên vai chính quyền ông, nhưng ông cảm nhận được sự mất mát của gia đình người quân nhân, mất mát một đứa con của quốc dân Hoa Kỳ và chính bản thân ông. Tổng thống Trump ra lệnh ngưng lại hết tất cả, để đi đón “chiếc quan tài” của một người lính Navy Seal đang chiến đấu thì phải “bỏ cuộc” để mặc chiếc áo gỗ trở về Hoa kỳ. Hình ảnh này chưa từng thấy ở bất cứ vị tổng thống tiền nhiệm “nhiều kinh nghiệm” chính trị, quân sự nào… thường chúng ta chỉ thấy các tổng thống tiền nhiệm đợi đến ngày “cựu chiến binh” mới xuất hiện hoặc đọc bài “điếu văn”, hay khi nhận hung tin cả toán quân, cả đoàn quân, và cả “hàng hàng” quan tài trở về từ chiến trường , thì “may đâu” mới có Tổng thống ra tận máy bay đón chào, chứ không chỉ có một quan tài của một người quân nhân Mỹ… Nhưng, rất tiếc những việc làm thiện tâm của tân tổng thống Donald Trump thực hiện thì giới truyền thông bao chí Hoa Kỳ rất thích “tịnh khẩu”… ngộ nhỉ!! Qua bài viết “đánh biệt kích” của nhà bỉnh bút Nguyễn Đạt Thịnh, ông cũng nói lên ít nhiều hình ảnh vị tân tổng thống Hoa Kỳ đã làm một điều rất đẹp… đó là sự đáng kính mến của ông dưới con mắt của quốc dân (mặc dù, lúc nào nhà bỉnh bút gốc Việt này cũng viết bài chống báng ông Trump nói riêng và đảng cộng hòa nói chung một cách triệt để)… “Đánh biệt kích” là sử dụng một đơn vị nhỏ, vô cùng thiện chiến và được huấn luyện đặc biệt về kỹ thuật đột ngột tấn công địch quân, đánh nhanh, đánh tàn khốc ngay từ những phút đầu để đạt tối đa kết quả, rồi cũng nhanh chóng rút lui, trước khi địch kịp phản ứng. Năm ngày sau khi nhậm chức, và trong bữa ăn tối thứ Tư, 25 tháng Giêng, 2017 với tân Bộ Trưởng Quốc Phòng -Đại tướng về hưu James Mattis- Tổng Tư Lệnh Donald Trump đã chuẩn thuận cho thực hiện cuộc đột kích ngày 28 tháng 1, vào một căn cứ của Qaeda tại Yemen. Cuộc tấn công biệt kích này mang danh xưng nguỵ trang Yakla raid. Tham dự bữa dạ tiệc còn có Phó Tổng Thống Mike Pence, cố vấn an ninh Michael T. Flynn, Đại Tướng Joseph F. Dunford Jr. tổng tham mưu trưởng quân lực Hoa Kỳ, và hai cố vấn Jared Kushner, Stephen K. Bannon -những nhân vật tạo thành “bộ tham mưu quân sự” của Bạch Cung. Trực thăng đưa họ vào triền núi Yakla để tấn công căn nhà của lãnh tụ Al-Qaeda Abdul Rauf al-Dhahab; trên đường bay vào mục tiêu toán biệt kích nhận được tin là địch đã được báo động và đang bố trí phòng thủ. Mất yếu tố bất ngờ, đáng lẽ cấp chỉ huy hành quân phải ra lệnh hủy bỏ cuộc đột kích, nhưng họ chỉ thông báo trên máy truyền tin cho toán biệt kích biết, rồi để mặc cuộc hành quân diễn tiến. Do đó, ngay khi nhảy ra khỏi trực thăng, người lính biệt kích đã bị địch quân chào đón bằng nhiều loạt đạn AK47. Trực thăng võ trang bắn tới tấp vào quân Al Qaeda, trợ chiến cho người chiến sĩ biệt kích. Một chiếc Bell Boeing V-22 Osprey bị hư hại trong lúc đáp xuống đổ quân, gây thương tích cho ba chiến sĩ biệt kích, chiếc trực thăng V-22 Osprey đó -trị giá $75 triệu phải phá hủy bằng bom. Anh Chief Petty Officer William Owens tử trận trong 50 phút kịch chiến với quân Al Qaeda; không quân trợ chiến gây nhiều tổn thất cho thường dân Yakla; trong số thường dân tử nạn có cô bé 8 tuổi, con của nhà tu chống Mỹ Anwar al-Awlaki. Ông này bị drone giết ngày 30 tháng Chín, 2011, tại Al Jawf Governorate, Yemen. Trong một thông cáo, tướng Mattis xác nhận người chiến sĩ tử trận là Chief Petty Officer William “Ryan” Owens, 36 tuổi, và ca tụng Owens đã “dâng hiến trọn vẹn cuộc đời cho đất nước, và bảo vệ truyền thống cao thượng của người lính Mỹ.” Bản thông cáo còn viết là cuộc đột kích giết 14 địch quân, trong số này có ba lãnh tụ Al Qaeda. Owens nhập ngũ vào tháng Tám 1998, anh được thăng cấp “chief” tháng Chạp 2009; anh được tưởng thưởng ba huy chương đồng, hai trong ba huy chương này có kèm theo chữ V - có nghĩa là combat valor - anh dũng trên chiến trường. Anh tử trận trong trận đánh biệt kích vào xào huyệt địch, ngoài anh, lực lượng hành quân còn có sáu người bị thương. Hôm thứ Tư mùng 1 tháng Hai, Tổng Thống Donald Trump đã cùng ái nữ Ivanka Trump đến căn cứ Không Quân Dover, Tiểu bang Delaware để đón thi hài anh “Ryan” Owens. Anh là tử sĩ đầu tiên chết trong lúc phục vụ dưới quyền Tổng tư lệnh Trump. Đánh biệt kích là lối đánh duy nhất có tiềm năng giúp Hoa Kỳ chiến thắng quân khủng bố IS và Al Qaeda mà không phải trả cái giá quá đắt của chiến thuật cổ điển. Người lính Hoa Kỳ vô cùng can trường lại được trang bị hùng mạnh, được yểm trợ bằng một hỏa lực khiếp đảm, giúp họ tạo ra nhiều chiến công thần thoại. Thành công nhất trong chiến thuật “đánh biệt kích” là cuộc hành quân Operation Neptune Spear thực hiện ngày mùng 2 tháng 5, 2011, tấn công xào huyệt ẩn trốn của trùm khủng bố Osama bin Laden, người sáng lập ra lực lượng Al Qaeda. Lực lượng tấn công là Toán Sáu, Người Nhái. Trách nhiệm tổ chức cuộc tấn công là CIA, cộng tác với JSOC (Joint Special Operations Command-Bộ Chỉ Huy Phối Hợp Chiến Tranh Đặc Biệt). Hai tiếng đồng hồ trước phút khởi diễn hành quân, bộ tham mưu chiến tranh của chính phủ đã tụ họp tại Bạch Cung để chứng kiến trận đánh được trực tiếp truyền hình. Tổng cộng lính biệt kích Mỹ giết 5 tên khủng bố trong xào huyệt Pakistan của bin Laden và bắt sống 18 tên khác. Chiến tranh chống khủng bố Hồi Giáo không gây cho Mỹ những tổn thất quá đáng như vậy, nhưng lại dài hơn, đòi hỏi nhiều kiên nhẫn và học hỏi hơn. Bất cứ người quân nhân nào của Hoa Kỳ cũng được kính mến và được biết ơn. Họ là những người con yêu quý của quốc dân siêu cường này. Họ được đón tiếp trong vinh dự, hùng hồn sau những cuộc chiến trở về, và bên cạnh họ luôn được đón nhận một cách trân trọng, kính thương khi họ trở về nằm trong chiếc quan tài. Đặc biệt, lần này chính đích thân tổng thống Donald Trump và ái nữ Ivanka Trump ra tận phi trường đón nhận một chiếc quan tài người lính Biệt Kích Seal mang tên William “Ryan” Owens. Anh đã hy sinh cho tổ quốc, anh nằm xuống trong vinh quang mặc dù công việc chưa hoàn thanh. Tân tổng thống Trump đầu tiên đón nhận anh về với một tấm lòng biết ơn bằng trái tim của một công dân Hoa Kỳ… Thật cảm động !!
PHAN NGUYÊN LUÂN Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 20/Feb/2017 lúc 11:40am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
|
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Nợ tìnhHưng
đi chợ mua trái cây về bầy bàn thờ theo lời yêu cầu của Ngọc. Hôm nay
là giỗ mẹ Ngọc. Chàng chỉ mới biết chuyện giỗ chạp cách đây chừng nửa
giờ. Giỗ mẹ Ngọc cũng có thể coi như giỗ mẹ vợ chàng, dù hai người chưa
làm đám cưới chính thức, cũng chỉ mới hẹn tuần sau tới tòa án ký giấy
hôn thú vì Ngọc đã có thai được hơn một tháng. Hai người đã chung sống
ngót một năm trời. Thoạt tiên họ tính chỉ ở chung cho đến khi nào không
thích nhau nữa thì chia tay, không hề có ý định trở thành vợ chồng, sinh
con đẻ cái, tạo dựng một gia đình. Rồi bất ngờ Ngọc có thai, dù nàng
không bao giờ quên uống thuốc. Họ coi đó là một “tai nạn”. Khi đã là tai
nạn, không ai có thể trách ai, đành chấp nhận. Để tỏ ra mình không cố ý
có thai với “âm mưu” buộc Hưng phải cưới nàng làm vợ, Ngọc báo cho
chàng biết nàng đã xin hẹn với bác sĩ để lấy cái thai ra. Hưng có vẻ hơi
ngạc nhiên về quyết đinh của người yêu. Sau mấy phút suy nghĩ, chàng
hói : Tạ Quang Khôi Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 24/Feb/2017 lúc 7:51am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 147 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |