Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: TUỔI THƠ NHỌC NHẰN | |
<< phần trước Trang of 14 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 24/Sep/2011 lúc 9:57pm |
Năm
Đệ Thất chúng tôi vừa học chử vừa học nghề, thú thật tôi ở Trường Học Nghề Gò
Công là một thằng bé “ chưa ráo cứt mũi” mấy anh lớn nói thế, nhưng khi lên
Trung Học tôi bổng trở thành già làng, học sinh Đệ Thất vừa 12 tuổi với số tuổi
này học sinh còn quá nhỏ, khoảng cách chiều cao cho thợ nguội làm việc là co khuỷ tay , bàn tay
nằm lại để dưới cằm, cùi chỏ chạm Etô là vừa. Nhiều bạn phải lấy học bàn đứng
lên mới đúng chuẩn để giũa, để cầm búa đục. Học ban Rèn cầm búa tạ dở lên không
nổi, quá thấp khi sử dụng máy mài. Ban Mộc tay quá ngắn phải nhón chân để đẩy
gổ vào máy cưa, đặt gổ vào máy bào thật vô cùng nguy hiểm, mấy Thầy rất là vất
vả cho đám học sinh tí tẹo của mình! Cuối
năm đệ Lục nguyên khối phải thi để trường xấp xếp ngành học, chỉ lấy 50 học sinh gọi là ban Chuyên Nghiệp. Một may
mắn nữa kết quả thi tôi được hạng 7/250 Thứ
hạng 01 đến 10 được chọn vào học ngành Máy Dụng Cụ vì trường chỉ có 10 Máy
Tiện, do Tân Tây Lan viện trợ. Các
thứ hạng còn lại được chia đều cho Ban Điện, Kỹ Nghệ Sắt, Ban Mộc và Ban Đúc. 200
trò còn lại chia ra làm 4 lớp gọi là học sinh ban Toán. Năm
1963 đất nước xẩy ra nhiều biến cố, học sinh rầm rộ tham gia biểu tình Báo
chí thời đó đồng loạt đăng hình tôi đi đầu đưa cặp lên cao có viết chử Abas De
Gaulle trong cuộc biểu tình chống Trung Lập gì đó, đi biểu tình được nghĩ học,
không cần phải xin phép biểu tình và rất vui … Những
đêm đi kéo Tượng Đài Chiến Thắng của Pháp, hiện giờ là Hồ Con Rùa ở Sài Gòn,
phải 2 đêm mới kéo sập được, nhờ xe giúp chứ chúng tôi kéo gì nổi, vui thấu
trời ông địa! Trong
một cuộc bỏ phiếu, tôi trúng cử vào nằm trong Ban Đại Diện Trường. Cá nhân tôi
gia nhập vào Đoàn Sinh Viên Học Sinh Phật Tử bảo vệ Quả Tim Bất Diệt của Ngài
Thích Quãng Đức ngày đêm ở Viện Hoá Đạo, mấy cha Thầy chùa lu bu chán quá, tham
gia vào Đoàn Thanh Sinh Công ở Nhà Thờ Vườn Xoài, nhà thờ bên Cầu Ông Lãnh lu
bu càng dữ dội hơn. Hình
in trên báo, ở Gò Công anh chị tôi ai cũng thấy, thư gởi lên khuyên tôi lo học.
Sau một thời gian tham gia tích cực nghĩ lại những điều mắt thấy tai nghe tôi thấy
tuổi
trẻ bị bọn người lớn bất lương lợi dụng. Tôi
tội cho những con rối quần áo bảnh bao chễm chệ trong nhà cao phòng lạnh, bị
salon bó chặt, ôm gái uống rượu Tây bàn chuyện chánh trị chánh em. Nhóm
đầu trọc háo danh khoan thai mà khốn quẩn trong chùa miếu chẳng đường thoát. Những
bậc tu hành đáng kính lùa đẩy những con chiên ngoan và chính bản thân mình vào
những nẽo cùn khốn không lối ra ! Tội
nghiệp cho những con thiêu thân, Nguyễn Tấn Á, Nguyễn Trọng Nho, Hoàng Đô Nhật
Tân, Hoàng Phủ Ngọc … gì đó ! … Tất
cả được hệ thống điều khiển từ xa đưa họ vào những màn rối oan nghiệt ngay tại
đời này. Tôi
vô cùng tội nghiệp kẽ háo danh ẩn núp trong bản thân tôi!. May mắn kịp dừng chân lại, lánh xa vai hề tôi đang
đóng trên sân khấu đường phố Sài Gòn vào những năm đất nước ngập chìm khói lửa.
Dù
ai nói thánh nói tướng, thế nào. Lịch
sử luôn luôn có cái nhìn công bằng tôi nghĩ vậy. Hảy chờ xem! Cao
Thệ |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 25/Sep/2011 lúc 10:16pm |
Khoan
bàn những chuyện trên trời dưới đất. Hảy yêu nhà trước đi vì khi yêu nhà là có
yêu nước trong đó. Bởi thế Cha Ông ta bảo muốn làm lãnh đạo trước: “ Tu thân,
tề gia, trị quốc, bình thiên hạ “ Thiên
hạ thường hay làm ngược Bình thiên hạ, trị quốc, tề gia, tu thân” như bên Tàu
có Tây Độc Âu Dương Phong luyện Cữu Âm Chân Kinh, trong truyện Võ Hiệp Kim Dung. Thật tội
nghiệp Tây Độc khi biểu dương quyền lực phải đi bằng đầu ! Ở
Việt Đám
hậu sinh theo chủ nghĩa gì đó dạy Hành
rồi mới cho đi Học có chức thì việc Học sẽ dể dàng hơn. Truyện
xưa có tên chăn trâu khoái chử nghĩa một hôm đi ngang nhà Thầy Đồ nghe tiếng Thầy
dạy con sang sảng, bèn ngồi xuống lắng nghe : -
“ …. Sự
bất đắc dĩ thầy mới đánh con vì giáo đa thành oán … ” Tên
chăn trâu khoái chí, phen này lên mặt với vợ được rồi, lầm thầm trong miệng câu
vừa học lóm được. May
mắn quá vừa bước chân về nhà thấy vợ đang đánh con trai bèn nhào vô -“
Bà để đó cho tôi, đánh con cái kiểu của bà là không hiệu quả nhá, xem đây !” Bèn
giựt lấy cây roi, bắt thằng con lên nằm sấp trên chỏng, tay cầm roi nhịp nhịp
trên mông thằng nhỏ, ưởn ngục đem câu chử nho mới vừa chơm được của Thầy Đồ mà
phán: -
“ Sự
mất bát dĩa tao mới đánh mày…. Vì gáo tra là dài cán …” Tên chăn trâu cũng Học rồi Hành đó! Sao mà … giỏi thật ! Cho
nên vào thời đại ấy mọi người ai cũng biết :
Dốt như chuyên tu
Ngu như tại chức
Do tham gia làm lãnh đạo mà chuyên tu, tại chức nên đọc thành Bình thiên hạ, Bán nước, Phì gia, Vinh thân, , Cho nên khi các quan thị hiện quyền lực lại đi bằng Võ mồm, đường lưỡi ! thật là độc chiêu, xin bái phục. Giữa
chuyện đi bằng cái đầu và đi bằng cái lưỡi chẳng biết cha nào giỏi, cha nào dở
? nhưng theo tôi cha đi đường lưỡi giỏi hơn! đường xá thật là dơ bẩn chó ỉa,
nước thải, rác rến đầy ! vì vậy quá trình tập luyện gian khổ hơn ! Năm
học Đệ Ngũ tôi xin vào làm Thợ Tiện ở Hãng Đúc Nguyễn Văn Điệp nằm trên đường
Bình Thới. Tôi chẳng tài cán gì cũng nhờ Thằng Bình nó giới thiệu, thi thử tay
nghề, tiện cây Bù lon 18 ly, được chấm đậu từ đó chiều đi học về , ngày Chúa
Nhật tôi đi làm. công việc của tôi làm khoán chuyên tiện bánh xe của Đầu Máy May,
5 đồng/cái, đêm kiếm 20 đồng như không. Nhiều
hôm đi học, đi làm về Bàn Thờ Phật ai đem đặt giữa đường, bọn trốn lính đầu trọc mặc áo vàng cầm nhang lạy đầy đất,
Đức Phật ngồi nhắm mắt cười hề hề! xem bọn con cháu làm tuồng. Xe cảnh sát bị
lật nhào cháy giữa phố, bom xăng nổ văng miễng, người bị thương máu chảy tùm
lum tà la. Bọn biểu tình lận lưng bao ny
lon , chanh trái chạy loạn xà ngầu. Tội
nghiệp đất nước tôi, dân tộc tôi ! Vừa
không đạo đức vừa ngu dốt mà bị nguời giựt dây nên những người tự xưng yêu nước gây thêm cảnh lầm than cho dân chúng
và cho chính bãn thân mình. * *
* Tôi
nọp đơn thi tuyển xin vào làm Công nhân cho Air Việt Học
Thợ Tiện, đi làm Ngành Thuỷ Điều, thời tôi nói Thuỷ Điều chẳng ai biết là cái
gì, thuỷ điều là dầu đỏ cũng trúng, là điều khiển bằng áp suất của dầu cũng
chẳng sai. Cao
Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 28/Sep/2011 lúc 11:26am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 26/Sep/2011 lúc 11:13pm |
ĐỔI ĐỜI Sáng Thứ Hai ngày 28 tháng 4 năm 1975, tôi vào Phi
Trường Tân Sơn Nhất, định quá giang máy bay lên Biên Hoà vì hôm nay là ngày
trực. Mấy thằng bạn vừa bay từ Biên Hoà về cho biết còn đâu nữa mà lên. Tôi ghé vào hậu cứ phi đạo F5 đối diện với Đài Không
Lưu Khí Tượng và khu vực hành khách Air Việt Thả bước lang thang xuống Hậu Cứ Sư Đoàn 4 Không Quân
ở cuối hai dãy ụ đối diện với Trạm kiểm soát Không Lưu, tôi nhớ không lầm hai
dãy, bên mặt 20, bên trái 18 ụ Phi Đoàn A37 Cần Thơ công tác, các nơi ngoài Trung về Sài
Gòn lánh nạn. Gặp lại bạn bè cũ tay bắt mặt mừng thăm hỏi râm rang. Toàn thể
Phi Cơ đều được kéo ra khỏi ụ, đã gắng
Bom CBU tôi nghĩ đúng rồi Sài Gòn được lệnh tử thủ, chơi một chuyến với việt
cộng cho đã, nhưng khoảng 10giờ 40 lệnh
tháo Bom CBU xuống mấy ông vũ khí rầu thúi ruột, sáng giờ nâng hạ không ngừng
tay. Lang thang qua dảy UH-1H của Sư Đoàn 3 tạm lánh nạn,
có chiếc cánh quạt còn quây vù vù, anh bạn cùng xóm giặc lái thuộc Phi Đoàn 223
vổ vai. -
“ Ê đi mầy “ Tôi hỏi : -
Đi đâu ? Bạn nhìn tôi nheo mắt nói: - “ Phòng Hành Quân chưa cho biết địa điểm, cất cánh sẽ
nhận chỉ thị “ Sau này mới biết là bay ra Hàng Không Mẫu Hạm. Tôi nhờ Trung Uý Hải cho lính đưa dùm ra cổng lúc này
đã hơn 14 giờ, Hải đưa tôi ra cổng Phi Long, nhưng lệnh “ Nội bất xuất, ngoại
bất nhập”, nói thế nào cũng không được người ta ngược xuôi dầy đặc trên đường hai
thằng ghé qua khu gia binh đi ăn cơm trở vào ngồi trên ụ bao cát nói dóc, nhìn
người di tản, xe hơi các loại chật kín khoảng sân hành khách của Air Việt Nam. Khoảng hơn 4 giờ chiều từ hướng Cần Thơ, trên bầu trời
xuất hiện 5 chiếc A37, dưới đất người ta vổ tay vang dậy, Cần Thơ lên yểm trợ
kìa, hoan hô. Tôi ngồi trên ụ bao cát nhìn hai chiếc bay lượn nói
với Hải - “ Tao thấy hình như nó chuẩn bị bỏ bom hay sao mà
chúi xuống như vậy ” Hải chưa kịp nói thì thấy hai trái bơm đen xì lao vun
vút, hai đứa nhào xuống, một vầng sáng nhá lên, tiếp theo Ầm … ầm, rào… rào, ầm … ầm, rào … rào những quả bom 500
cân thi nhau trúc xuống, tôi không biết bao nhiêu trái nhưng phải hơn 20 tiếng
nổ như vậy !!! Thảm chưa, bọn Mỹ Nguỵ bỏ bom ở đồng không mong quạnh
trong lúc hai bên cầm súng chiến đấu, quân đội Nhân Dân Giải Phóng lần đầu tiên
oanh tạc ở Miền Nam lựa chổ lúc nhúc người ta đang tìm đường chạy trốn. May mắn
chỉ một phi vụ thôi. Không còn tiếng nổ, tôi chạy ra tiếng la khóc gọi nhau
dậy đất, mùi thịt khét lẹt, người chạy như bầy ong vỡ tổ, đầy sân máu thịt người
văng đầy, guốc dép quần áo nằm chật đất, Phi cơ, xe hơi chở người di tản bốc
cháy khói đen ngùn ngụt cao thấu trời xanh. Một cảnh tượng chưa từng thầy có tầm ngang ngửa với
Tháp Đôi ngày 11 tháng 9 tại Hoa Kỳ. Thật là may mắn bom CBU vừa tháo xuống,
nếu không thì chẳng biết thế nào !!! Tạ ơn trời đất Phi Đội Quyết Thắng gồm 6 tên đi trên 5 chiếc máy bay
A-37 lần lượt như sau: 1- nguyễn thành trung bay dẫn đường, việt cộng nằm vùng
tên thật đinh khắc chung, xã An Khánh, huyện Châu Thành, tỉnh Bến Tre. Sau này
được vinh thăng đại tá việt cộng. 2- Từ Để , Phi công Bắc Việt 3- Nguyễn văn Lục, phi công Bắc Việt ( lãnh đạo đãng ) 4- Mai Xuân Vượng, Phi công Bắc Việt -
trần văn on, Trung uý hàng binh ở Đà Nẳng, người Xã Vĩnh Hựu, huyện Gò Công
Tây, tỉnh Tiền Giang. Đặc biệt chiếc này bay đôi, tên Huỳnh Công Tấn
kia hiểu gì không ? Sau 75 nhận bằng khen, ôm quần áo về quê làm mấy công ruộng
của ông bà để lại và chăn heo. 5- Hán Văn Quãng, Phi Công Bắc Việt Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 26/Sep/2011 lúc 11:23pm |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 27/Sep/2011 lúc 9:27pm |
nguyễn thành trung tuyên hứa với đại tá việt cộng Lê
Văn Tri như sau: “ Tôi thay mặt
phi đội quyết thắng rất vinh dự được lãnh trách nhiệm của nhân dân giao phó nhằm
đóng góp vào chiến công chung. Tôi xin hứa quyết tâm đánh thật bất ngờ, đánh
thắng và mang lại kết quả nhiều nhất “ Osama Bin Laden ngày ấy mang tên nguyễn thành trung,
tên tội phạm không bị truy nã, sau phi vụ báo cáo phá huỷ được 24 máy bay các
loại, diệt 200 lính nguỵ, hàng trăm tên khác bị thương….còn thường dân không
thấy nói đến ! Tôi xem ở đâu đó, “ giết 1 người là sát nhân, giết 10
người là cuồng sát, giết 100 người là anh hùng. Hai tên trung, on giết không
biết bao nhiêu người, những người khòm lưng đóng thuế nuôi cho ăn học, giờ tay
không tấc sắt, đang tìm đường chạy trốn mà bọn hắn cam tâm hạ thủ. Có phải vì chính sự ra đi đã hình thành cuộc dội bom ở
đây ?!. Kinh nghiệm khi cuộc chiến xẩy ra, nhân dân luôn đùm túm chạy theo bọn “
Việt Gian Bán Nước ” , năm 1954 một triệu người, Quãng Trị, Đại lộ kinh hoàng, Tết
Mậu Thân …. Đường 9 Nam Lào, Đường 7 năm 75 ở đâu lúc nào trên đường dân lành
di tãn cũng bị pháo cộng đuổi theo giết chết dọc đường, dọc xá. Như vậy ta thấy
chính nghĩa nằm ở đâu rồi mà không cần tranh luận, bỏ phiếu làm gì ! Hai tên đều xứng đáng được phong đại anh hùng, lưu tên
cùng với những thằng ăn cháo đá bát, Tân Sơn Nhất có nhiều chổ để dội bom và
tôi không biết tên khốn nào bỏ những trái bom tại khu vực đông kín người ở Đài
Không Lưu Khí Tượng vào ngày hôm đó. Nhưng tên Đinh khắc chung kẻ huấn luyện, người trực tiếp hướng dẫn
đường bay gian xão, tham dự chủ chốt và ra lệnh tấn công trong buổi chiều oan
nghiệt này phải chịu tội trước lịch sử chứ không ai khác ! Cao Thệ |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 28/Sep/2011 lúc 8:08pm |
HỢP TÁC Tháng 7 năm 1975 tôi bị mời ra phường và được lệnh
trình diện Bộ Đội Phòng Không, Không Quân trên Phi Trường Biên Hoà. Đi thì đi ! Tôi cấp bậc Thượng sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, Binh
chủng Không Quân, số quân 69/600…. Lính Thợ sửa chửa ngành
Thuỷ Điều, chỉ số: 42/172 đã từng sửa chửa các loại Phi Cơ sau : 1- A- 1H , Skyraider AD-5, AD-6. Phi Đoàn 520, Sư Đoàn 4
Không Quân. 2- A37. Phi Đoàn 520, Sư đoàn 4 Không Quân. 3- F5, Phi Đoàn 522, Sư Đoàn 3 Không Quân. Chuyên môn trung bình trên phi cơ A37, mấy loại kia
biết ba mớ. Phi cơ A37 với tôi có nhiều kỹ niệm nhất, số là ngày
đầu tiên tiếp nhận A37 tại căn cứ Không Quân Nha Trang, gồm những tai to mặt
lớn, hôm đó có sự hiện diện của Tướng râu kẽm và các vị Tư Lệnh khác. Tôi trực tiếp chịu trách nhiệm về Hệ Thống Thuỷ Lực
trên chiếc phi cơ A37- số hiệu 483, chiếc bay thử đầu tiên. Trong Hangar, phi
cơ được đội lên, cạo rửa lớp sơn chống sét, kiểm tra các bộ phận thuộc hệ thồng
thuỷ điều. Thử hệ thống cánh tăng nâng, cánh lái nghiêng, hệ thồng chân đáp, hệ
thống đáp khẩn cấp.v.v… Chính tôi ngồi trên ghế Pilot điều khiển, mọi yêu cầu
kỹ thuật đều đạt, các Ban khác kiểm tra đều tốt đẹp và cùng ký for. Phi cơ được kéo từ Hangar ra ụ, Phi Công quây máy … phi
cơ tiến ra phi đạo, kiểm soát lần cuối, … phi cơ cất cánh Từ dưới đất nhìn lên trời hai bánh sau xếp vào hộc,
bánh trước vẫn lòng thòng, phi cơ quần 2 vòng cuộc diện vẫn như thế. Tôi bắt
đầu rung, các anh các bạn thi nhau hỏi tấp tới, phi cơ trong hangar thử ai cũng
thấy, chân đáp lên xuống rất tốt, chẳng hiểu gì sao ?!!! Máy điện đàm của các
xếp ồn ào như nhóm chợ. Ông Tướng Râu kẽm mặc áo bay đen xì đầu cúi gầm xuống
đất đi tới đi lui, các bông mai bạc lăng xăng giải trình. Xếp nghe xong lên xe
vọt mất. Trung Uý Trọng, Trưởng đoàn, Không Đoàn 40 Kỹ Thuật,
hỏi - “ Thuỷ Điều đâu, thằng nào làm chiếc 483 ” Tôi nói - “Thưa Trung Uý, tôi “ - “ Sao lại là ông” - “ Tôi cũng chẳng biết “ Tôi bị đưa ra đứng trước nhóm bông mai bạc cho các ổng
nhìn mặt, phỏng vấn lung tung, hồn vía tôi lên tận mây xanh, các bạn lính xúm
lại như xem xiếc. Thượng Sĩ Nhất, Lân Trưởng Xưởng xếp trực tiếp của tôi mặt
mày xanh chành nói : - “ Ông đứng đây với tôi không được đi đâu nhé ” Lên trời cũng không thoát, tôi biết đi đâu bây giờ ! Xe Quân Cảnh hụ còi chạy tới, nhảy xuống đất ba bốn
ông mập ú vây quanh chờ lệnh, tôi bị giải đi là cái chắc. Thiệt là Nha Trang đi
dễ … vô tù ! Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 29/Sep/2011 lúc 8:22am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 29/Sep/2011 lúc 9:43pm |
Ngoài phi đạo xe chửa lửa hụ còi rền vang, đèn xanh đỏ
chóp tắt quây vòng như trên sân khấu ca
nhạc, chuẩn bị sẳn sàng cho phi cơ đáp khẩn cấp, bề ngoài tôi làm tĩnh nhưng tím
ruột bầm gan. Chiếc 483 lượn mấy vòng sử dụng cho hết dầu chứa trên
cánh rồi đáp xuống chạy đến đầu phi đạo, nhóm nhân viên phi đạo gắn lại các chốt an
toàn. Phi cơ đậu ngoài đó rất lâu, các quan đứng trong Hangar,
máy bộ đàm ì xèo, sau cùng tấp nập lên xe ra phi đạo. Thì ra, chốt an toàn gắn vào 3 chân đáp mỗi chốt có
cái khoen rất đẹp, mỗi khoen ấy gắng vào miếng vãi đỏ rất dài, khi máy bay ra
phi đạo, nhân viên lấy chốt an toàn đưa lên cao cho viên Phi công xem, nếu đếm
đủ phi công cho phi cơ ra phi đạo chờ lệnh cất cánh. Trong quá trình phi cơ chờ đợi kéo ra phi đạo, cha nội
nào thấy khoen đẹp quá chôm làm xâu chìa khoá làm kỹ niệm mà chẳng chịu gắng
tấm vãi vào chốt an toàn, nhân viên phi đạo do không thấy tấm vãi nên tưởng đã
gở rồi, lần đầu tiên thao tác trên phi cơ A37 nên thiếu xót. Lỗi ở đây do nhân viên phi đạo thì ít, viên Phi công thì
nhiều, tại sao thiếu 1 chốt an toàn mà phi cơ cất cánh ?. Phi Cơ A37 là hậu thân của chiếc T-37, phi cơ dùng để
huấn luyện cho phi công học lái máy bay phản lực, vì vậy phi công phản lực
trước nhất phải học lái T-37, phải đạt được bao nhiêu giờ bay đó, mới chuyển
sang phi cơ chuyên ngành cho nên bảo viên phi công chưa kinh nghiệm là sai. Cuối
cùng Trung Sĩ Nhất trưởng toán phi đạo bị dẫn đi. Từ ấy tên tôi nổi như cồn. Sau này Ông Trung Uý Trọng, lên Đại Uý chuyển ra Phù
Cát làm không đoàn trưởng không đoàn kỹ thuật nói với tôi: - “ Ông ra Phi Trường Phú Cát, tôi đặc cách cho ông
một bậc, cử làm Trưởng Xưởng Thuỷ Điều, tháng về phép 1 lần, giao ông trông coi
cái Chùa ở sân bay luôn ” Trời đất, đi lính là một nghĩa vụ, tôi chẳng màn đến
cấp bậc, chức vị bao giờ. Chỉ gắng hoàn thành công việc được giao, vậy mà không
trọn ! Trở lại chuyện tôi đi trình diện Quân Đội Nhân Dân, có
gì đâu số là một chiếc máy bay A37 của phi đoàn 520 đáp khẩn cấp ở Sư Đoàn 3 Không
Quân trước giải phóng, thuở ấy tôi được Thượng Sĩ Nhất, Điển Phó Trưởng Xưởng cử ra trong coi vì mấy tướng Thuỷ Điều ở sân
bay Biên Hoà không ai học qua Phi Cơ A37, tôi người Cần Thơ nên được phân công trông nom dùm phi cơ bạn. Trong buổi họp ban Cán Bộ hỏi có ai sửa chửa được phi
cơ A37 không, tướng nào đó giới thiệu, thế là lục lội tìm địa chỉ xuống tận
Phường lôi cổ tôi ra. Trình diện xong tôi được biệt phái về Tân Sơn Nhất,
rất gần nhà sáng đạp xe đi, chiều đạp về, lương tháng 60 đồng. Định mệnh lôi tôi về Hangar nơi đậu chiếc DC6 Ông Kỳ,
cách không xa khu vực F5 đậu lúc trước, không khí lạnh tanh, trên các đường
băng còn vương vải áo quần giày dép ngổn ngang, các cán bộ nhí nói với chúng
tôi họ đào hố chôn nhiều xương thịt người chết, chân nhang còn cấm đầy hai bên
vách Hangar, số còn lại xe ủi tấp về chôn ở cuối hậu trạm Cần Thơ. Họ kéo về đây nhiều chiếc máy bay A37, chuyên viên kỹ
thuật không nhiều. tìm cơ phận tốt ráp lại, xong cho bọn giặc lái bay thử. Sau
cùng rao bán. Những ngày làm việc ở Tân Sơn Nhất, mỗi ngày khoảng 9 giờ sáng tôi thấy nguyễn thành trung, mặc đồ bay
của Hà Nội đưa cán bộ học bay, ngang qua chổ chúng tôi chỉ lầm lũi đi, bên
này chúng tôi mắng chó, chưởi mèo đủ thứ. Bất cứ ở đâu người ta đều không thích những đứa hai
mang, những tên phản bội. Dầu JP4, chỉ
chăm đủ bay trong vòng 45 phút rồi đáp xuống , châm đầy mang tàu bay sang
phi trường lạ thì sao ?! Làm được khoảng 5 tháng, sửa được 5 hay 6 chiếc gì đó,
nhân gia đình đi kinh tế mới tôi trình bày những khó khăn với Đại Uý trưởng
đoàn hôm sau vọt luôn. Lúc này nhóm Thuỷ Điều tay nghề cũng giỏi nên không cần
đến tôi nữa. Thế là khăn gói ra xã Bưng Riềng, Xuyên Mộc, Bà Rịa
Vũng Tàu. Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 29/Sep/2011 lúc 9:50pm |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 30/Sep/2011 lúc 8:54pm |
NGHỀ GIÁO Dòng đời cứ quanh qua quẩn lại Nhất sĩ nhì nông Hết gạo chạy rong Nhất nông nhì sĩ Cuộc đổi đời ngoạn mục, áo lụa Hà Đông dong ra chợ
trời theo quần bò, xe đạp, đài , đồng hồ đi biền biệt. Các cô giờ đây áo bà ba vãi đen, khăn rằn, hoà trong
những bộ quần áo xanh lá cây, nón cối nhấp nhô trên những đường phố vắng tanh. Móng tay mồm miệng không còn đỏ chót, vòng vàng lột ra
tìm chổ chôn dấu, chẳng dám cất tủ dù là tủ sắt, kiểm kê tài sản không biết lúc
nào ! Các chị bây giờ yêu màu áo xanh biển hơn màu trắng ngà
ngọc ngày xưa, cho đúng với câu “ Hết gạo chạy rong, Nhất Nông Nhì Sĩ “ Những kẻ Sĩ trong thiên hạ đi học khoá tu nghiệp đâu
tận rừng núi âm u hoặc ngoài Bắc biệt mù san dã hết rồi, ngu dốt như tôi bổng dưng sáng giá. Trong lần xin nông trường về phép vận lương, ông bạn
học hỏi có trường rất cần giáo viên kỹ thuật, ông muốn đi dạy không ? Đang cầm cuốc tay chân chai cứng, mặt mũi đen xì, bổng
dưng có người hỏi cầm phấn không, giống như người chết đuối gặp được phao. Tôi nọp đơn xin việc cùng với văn bằng các loại, ông
Trưởng Phòng Tổ Chức phỏng vấn là người Nam tập kết hơi quan liêu một chút,
thật tình có phỏng vấn gì đâu, ông xem sơ yếu lý lịch đọc từng chử rồi đến văn
bằng lúc này chưa có văn bằng giả nên rất an tâm, ngước mặt lên hỏi : -
“ Chú mầy viết
được giáo án không ” Tôi trả lời tức thì -
“ Trong ngành Máy
Dụng Cụ thì tôi viết được ” Thế là xong tôi bắt đầu phỏng vấn lại, ông kéo ngăn mở
gói trà quạo Thái Nguyên, nắp bình thuỷ Rạng Đông bằng nhôm có soi lổ giống như
phin pha cà phê, đổ trà đầy nấp rót nước sôi vào, nắp bình thuỷ từng giọt nhiểu
vào ly rót cho tôi một chun nhỏ, uống
một chun bao tử cồn cào đói bụng đến ba ngày, kinh thật ! Ông bắt đầu kể quê ông ở Cần Giuộc đi bộ đội tập kết thế nào,
ra Bắc ở đâu học gì, công tác nhà máy nào, Mỹ rãi bơm và bị ông bắn rớt ra sao,
tôi nhẳm tính khoảng hơn 2,000 chiếc phi cơ bị ông bắn rơi trong đó có 120 máy
bay B52 trên bầu trời Bắc Việt. Thiệt là giỏi hết biết ! sao này tôi hiểu ra
chử “Ta” ông sử dụng là toàn miền Bắc chứ không phải riêng ông. Nhưng phe ta
bắn hạ như vậy cũng là siêu rồi vì toàn miền Tôi làm Giáo viên dạy thực hành Ban Chế Tạo Máy thuộc
ngành Phay Bào mức lương khởi điểm 64 đồng 2 hào. Được mua 21ký gạo/ tháng, mua
nhu yếu phẩm. Ban Phay Bào le que mấy chiếc máy nhỏ xiếu, nhưng sử
dụng hệ thống thuỷ điều, 2 máy phay vạn năng còn khá tốt. Ban Phay Bào trước đây ở miền Hiểu đại khái môn này công dụng cắt gọt sắt thép: Máy Tiện thì sản phẩm chuyển động tròn, dao Cắt đừng
yên Máy Phay thì
dao cắt chuyển động tròn, sản phẩm đúng yên Máy Bào thì dao
cắt chuyển động thẳng, sản phẩm đứng yên Ngoài Bắc thì chia ban này thành 2 ban -
Ban Tiện -
Ban Phay Bào Trường tôi Ban Phay Bào chỉ nhận 10 Học sinh Những ngày lễ hội, đoàn trường tổ chức đá banh, lớp thiếu
người, tôi là giáo viên chủ nhiệm phải ra làm thủ môn cho đội, đội bóng lớp phay bào tiền đạo, trung
vệ, hậu vệ đều giỏi, thủ thành quá dở, ai cũng nói thế ! biết sao bây giờ. Què
giò, trặc cẳng còn không người thế, cho nên có người đâu thay thằng gôn. Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 01/Oct/2011 lúc 5:05am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 02/Oct/2011 lúc 7:41pm |
Cuối năm vì lý do công tác tôi được điều qua ban
Nguội, ông Trưởng Phòng Tổ Chức gọi lên đá giò lái với tôi: -
“ Lãnh đạo đề cử
chú mầy qua đó để phong chức ….. !” đòn gió ấy mà ! Tôi không chịu chức vụ vì nghĩ nếu
họ không tin người này thì làm sao họ tin tên lính Nguỵ đầy tội ác với nhân dân
như tôi . Thành khẩn trả lời : -
Nhiệm vụ giao xin
nhận, nhưng chức vụ thì xin đề nghị người khác xứng đáng hơn như …. ! Tôi được chuyển công tác sang Ban Nguội, Ban Nguội là
ban cơ bản cho những người thợ, huấn luyện học sinh sử dụng thành thạo những
công cụ của nghề họ sẽ tiếp xúc sau này. Nhưng ở trường thì khác, phục vụ cho chánh trị nhiều
hơn là đào tạo, năm 75- 76 chánh quyền làm sao tụ họp càng nhiều người càng
tốt. Giữ chân bọn mới chiếm được càng nhiều càng hay để nó
tự do ngoài xã hội quậy phá cách mạng làm sao chịu nổi, cho nên : -
Một mặt lùa dân
Bắc vào -
Bọn tham gia
chánh quyền cũ lùa cho đi học hành càng đông càng tốt -
Bọn quậy phá, anh
chị thì trường học ở rừng sâu, nước độc, khỏi về -
Bọn giàu sang đẩy
vào nơi khỉ ho cò gáy làm kinh tế mới -
Bọn 30-4 lấy điểm thì
gọi vào đoàn thể nầy nọ cho đi đào kinh -
Nhóm lơ lững, xôi
đậu tuổi trẻ thì lùa vào trường học -
Phe ta thì mời vô
cơ quan, công xưởng hưởng chánh sách. Ban Nguội tài sản mấy cái máy khoan học sinh chế độ
trước làm giờ còn lại, etô học sinh tự trang bị khoảng 200, ngày học 3 ca .
Trung bình 500 học sinh/ngày Máy móc các xí nghiệp khiêm nhường trước đây ở Miền Nam
chẳng được bao nhiêu, mỗi năm chỉ một mình trường tôi tốt nghiệp khoảng 300 thợ
bậc 3/7các loại, riêng thợ Nguội khoảng 200 ông, xưỡng thợ không cần chỉ tiêu, cũng
phải nhận học sinh về, học sinh được phân đi các hảng xưởng trở thành gánh
nặng, cho nên không ngạc nhiên bao nhiêu, học sinh ban Tiện được hảng phân công
bảo vệ, thợ nguội làm tạp vụ lao công cắt cỏ v.v… Bọn nguỵ quyền hai mươi mấy năm làm chuyện trời ơi. Chế độ mới thật sự, lo cho dân lo từ cây kim đến sợi
chỉ ! Đi dạy học thời gian lên lớp chẳng bao nhiêu, thời
gian mua nhu yếu phẩm chiếm gần hết, khoảng 9-10 giờ sáng xuống căn tin mua rau
muống, quả chanh, củ hành trái ớt lựa chọn chia chát cho đều, đem về Ban tập
họp giáo viên lại chọn lựa chia chát cho đều thêm lần nữa. Buổi chiều mua tôm cá, cũng lại chia chát như rau quả.
Công việc cứ vận hành đều đều mọi ngày như một ngày,
đi dạy học về như đi chợ xe đạp treo tòng teng rau quả cá tôm, thật tuyệt vời,
con kính cẩn nghiêng mình cám ơn nhà nước! Nhu yếu phẩm còn độc chiêu hơn, người ta chia nhau
từng chiếc lưỡi lam cạo râu, đếm từng cây kim may tay, từng hạt mì chính ( bột
ngọt ), chia nhau từng tấc vải đen trắng, sáu tháng sau nối những tấm vãi may
áo, may quần, mặc vào giống như chiếc áo Bá Nạp của mấy vị Trưỏng Lão Hoà
Thượng đăng đàn thuyết pháp, thật là siêu phàm! Ở nhà còn quái chiêu hơn 3- 4 giờ sáng đã lo đi ra cửa
hàng sắp mấy cục gạch, xấp ghế thành hàng dài mút trời mây để 9- 10 giờ sáng
người ta lấy gạch ra đứng thế vào chờ đợi mua xị dầu lửa để đốt đèn, mấy củ
khoai lang sùng, khoai mì thúi, mua bo bo, mua mầy ký gạo mốc, gạo mốc là do
mấy ông cán bộ chơm chỉa ra bán bớt rồi đổ nước vào cân cho đủ ký lô. Thiệt
đáng đời cho mấy cha ngày trước vừa ăn vừa bỏ ! Tôi được cấp thẻ đi ăn, nhà hàng trên đường Tự Do, một
hôm vừa lãnh lương ngẩu hứng mời ông bạn ăn sáng tính tiền hơn nữa tháng lương.
Giã từ thế giới thẻ ! Bắt chước mấy Thầy Tu chế ra Thiên Đàng, mấy ông Sư kể
chuyện Tây Phương, Ông Cát Lê gì đó “ đẻ “ ra Thiên đường chủ nghĩa cộng sản
tung hoành cãi cách bá láp bá sàm sau 75 năm thực hiện, máu đổ đầu rơi không
biết bao nhiêu mà kể, lúc nhìn lại mình,
thấy người cải cách chẳng giống ai, dân thì ngu dốt, đất nước đói nghèo đã
khai tử " Thiên Đàng Cộng Sản " rồi. Tạ ơn Trời Đất Cộng Sản trên Thế Giới đã tự chết, hoan
hô mấy cha cộng sản Tây phương quá siêu trở cờ đúng lúc, nếu còn tiến mạnh tiến
nhanh hơn nữa chắc loài người tiến bộ với nhúm xương bọc da loã lồ mà đi vào
thiên đường chủ nghĩa cộng sản quá. Hiện giờ còn mấy thằng ngoan cố “ lao động miệng lưỡi,
hưởng
theo nhu cầu “ chủ yếu nói trời nói đất, để hút máu hút mũ nhân dân ăn
xài sa hoa, phung phí nhưng chẳng mở của cho dân vào xem phải thiên đường không
hay là động ăn chơi. Lâu lâu ló đầu ra hô mấy câu khẩu hiệu xong rút đầu vào
cùng con cháu bè đảng ăn chơi trác táng. Thằng cha Kim gì đó bên Cộng Hoà Xã Hội
Chủ Nghĩa Triều Tiên ! Thật khổ nhục quá
chừng ! Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 03/Oct/2011 lúc 10:25am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 04/Oct/2011 lúc 2:03am |
Học sinh ngành Nguội học gần 3 năm, bài tập thực hành
nghề gồm sản xuất : -
Búa Nguội -
Etô, -
Kiềm Điện -
Thi ra trường. Bài thi tốt nghiệp Kiềm Điện, chưa vào lớp thi, các
Thầy đã cho học sinh làm gần xong, nhiều vị nói với tôi sao Thầy không cho học
sinh làm còn chờ gì nữa, không trung
thực tôi không chịu. Đến ngày thi khi phát phôi cho học sinh, bị phân bì
các lớp khác thế kia, lớp mình thế này, tôi đau lòng lắm nhưng khuyên họ dù
mình có thiệt thòi, phải sống thực vì đó là mục đích của giáo dục, chứ không phải nằm
ở học sinh đậu nhiều ít. Hơn 200 học sinh chỉ có 1 máy khoan là đạt chất lượng,
chờ được khoan , sau đó công việc chậm trể, dũa thì mòn lẳng, học sinh muốn mua
cũng không tiền mua. Tất cả các lớp khác học sinh thi điều hoàn thành bài
thi suất sắc, riêng lớp tôi gần nửa lớp không hoàn thành, nhưng khi ra trường thì
đậu cả, được phân công các xí nghiệp! Chỉ có Thầy giáo bị hạ điểm ABC Tám lần học sinh ra trường giống như thế, cho học sinh
làm trước ngày thi nhiều em chưa đền ngày thi đã gần hoàn thành bài thi rồi,
đánh bóng nữa là nọp bài, tôi buồn lắm! nếu đi dạy kiểu này tôi thà đi nhổ cỏ
trồng cây” vắt đất ra cát, thay trời hành ... dân “ đở bị lương tâm dằn dật hơn. Nhà
Văn Nguyễn Thị Vinh Trong nhiều lần mua sách ở chợ trời Calmette, tôi quen
một Bà chị bán sách có chồng trước đây tu theo phái Nam Tông, hiện nay định cư
bên Na Uy, qua chị tôi hân hạnh biết chị Nguyễn Thị Vinh nhà văn nữ duy nhất
trong Tự Lực Văn Đoàn, nhà chị Nguyễn Thị Vinh
trong chung cư Kỳ Đồng, thuở ấy Anh Nguyễn Hữu Nhật chồng chị đi du học ở Bắc
Việt, nên chúng tôi thường đến tâm sự. Tâm chị bao la như Bồ Tát Quan Thế Âm, dáng chị như
cánh Hoa Mẫu Đơn vững chắc, đôn hậu, trắng đẹp tuyệt vời, ăn nói từ tốn đoan
trang, trong tướng học cho là tướng quý phu nhân, nhưng tôi biết đời chị nhiều
gian truân, lận đận. Chị bằng tuổi má tôi nhưng bắt phải gọi bằng chị em. Tôi mê anh Nguyễn Hữu Nhật lúc chưa gặp mặt
qua 8 câu thơ, chị đọc cho nghe, thật là tuyệt cú mèo: “ Dù yêu tất cả loài hoa ” “ Nhưng tôi ghét nhất lại là hướng dương “ “ Mênh mong trời đất vô thường “ “ Lẽ đâu chỉ có một phương mặt trời ! * “ “ Dù yêu tất cả những lời “ “ Nhưng tôi ghét nhất, những lời nói chung “ “ Linh hồn ta đẹp vô cùng “ “ Lẽ đâu lời nói đóng khung một chiều! * “ . quá đã !!! ( * Lâu quá có thể nhớ sai một vài từ ) Từ Chị, tôi được quen nhiều nhân vật nổi tiếng khác,
như chị Nguyễn Thị Thuỵ Vũ. Nguyễn Thị Thuỵ Vũ, xuất thân gia đình danh gia
vọng tộc ở Vĩnh Long, chị dạy học và viết văn, đến giờ tôi chỉ còn nhớ thật ít
về chị, dáng người khắc khổ nổi bật trên gương mặt rám đen là cái trán cao.
Tướng học nói người này cuộc đời lận đận vì tài, vì sự hiểu biết của mình ! Giữa xã hội mà nữ quyền bị hạn chế, , cận kề cái chết
người ta sống vội vã tôi cảm thông những tác phẩm thời đó được cho là nổi loạn
thật dể thương vô cùng. Tôi mến chị vì bản chất miền Tây, thật lòng, bộc trực,
cuộc đời gian truân, có lúc làm lơ xe, khi thì đi kinh tế mới, chị có đứa con
gái bị tật nguyền đáng lẽ không phải mang, nhưng chị vẫn yêu thương an ủi người
tạo ra nó, chị thật tuyệt vời, với chị
trong hoàn cảnh nào tình yêu con bao giờ cũng thiết tha, tận tuỵ. Đáng làm
gương cho nhiều người. Chị không có thời gian nhàn rổi như chúng tôi, chợt
đến chợt đi, một hôm chị bảo, chị về Tây Ninh làm lò bánh mì từ ấy đến nay
không gặp. Chị Nguyễn Thị Vinh được con gái bảo lãnh đi Na Uy, sau đó anh Nguyễn Hữu Nhật
tốt nghiệp trở về cũng đã sang đoàn tụ với chị. Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 04/Oct/2011 lúc 2:07am |
|
IP Logged | |
cao the
Senior Member Tham gia ngày: 15/Jul/2011 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 589 |
Gởi ngày: 04/Oct/2011 lúc 9:22pm |
Chị Hồ Điệp Nữ nghệ sĩ ngâm thơ Hồ Điệp thời gian này chờ vượt
biên lúc rảnh rổi thường ghé nhà chị Nguyễn Thị Vinh, tâm sự. Tôi không bao giờ
quên câu chuyện cười có thật chị kể như sau: Nhà thơ Đinh Hùng chủ xị Chương Trình Ngâm Thơ Tao Đàn
trên đài phát thanh Sài Gòn, Ông rất hào sãng, anh em nghệ sĩ kẹt tiền là có
ngay, nên thường lấy 2 câu trong truyện kiều để trêu ghẹo. Một hôm chương trình
diển ngâm Kiều, tiếng Đàn Tranh, tiếng Sáo vang lên Chị Hồ Điệp cất cao giọng: “ Rằng nghe nổi tiếng cầm đồ “ “ Trong rương sẳn có một bồ biên lai “ Hai câu quen miệng đến độ trong Ban không ai biết, đến chừng có người phát hiện, ngưng ... quây mọi người cười ra nước mắt ! Chị Hồ Điệp tánh tình rất dể thương, vui vẽ hoà đồng,
chị thích đi chùa, ưa làm việc thiện như chị Nguyễn Thị Vinh, một hôm hai chị
rủ: - “ Em đi vượt biên, không tụng kinh Pháp Hoa làm sao
mà đi được “ Chùa Pháp Hoa tọa lạc bên Cầu Trương Minh Giãng, hôm
nay ngày Chúa Nhật thật là đông, kinh Diệu Pháp Liên Hoa 7 quyển 28 phẩm, chỉ
đọc trong ngày, thiện nam tín nữ người Bắc tốc độ đọc kinh tương đương với ánh
sáng, buông quyển kinh ra mệt ứ hơi. Đọc kinh kiểu này thiệt là uổng ! Chùa Pháp Hoa Thầy trụ trì Hoà Thượng Thích Tuệ Hải trang trí toàn là đồ xịn,
những pho tượng Phật bằng trầm hương, những khối trầm hương tự nhiên đẹp hết
biết! Còn nhớ mùa Vu Lan nhóm chúng tôi thường đi các Chùa
phụ diển văn nghệ lần nọ đến Chùa Thanh Minh Thiền Viện, chị Hồ Điệp ngâm bài
Ngọn Lửa Từ Bi của Cố Thi Sĩ Vũ Hoàng Chương : “ Lửa, Lửa cháy ngất toà sen “ “ Tám chín phương nhục thể trần tâm hiện thành thơ,
quỳ cả xuống “ Quỳ cả xuống, như một lệnh truyền tất cả đạo tràng tự
dưng quỳ cả xuống. Mùa Vu Lan này Thầy Thích Quãng Độ mẹ vừa qua đời được
gắng lên ngực áo đoá hoa Hồng trắng thầy khóc như trẻ thơ, Thầy là người rất có
hiếu với mẹ, làm cả đạo tràng xúc động vô cùng. Chị có thời gian ngắn ngủi sống hạnh phúc với anh Lữ
Hồ vừa tốt nghiệp khoá học từ Bắc về, Lúc đó anh chị ở tại Quán Ốc trên đường
Thái Lập Thành, giờ là Phan Xích Long, P3, Quận Phú Nhuận. Đối diện xéo xéo với nhà Ca Sĩ Phương Dung Gò Công. Anh có bài thơ “ Vợ
tôi mặc áo bà ba “ chị rất thích. Tôi được đi chùa Pháp Hoa chung với chị mấy lần tụng
kinh để cầu vượt biên, tôi đi hoài không được và chị bỏ mình ngoài biển khơi ! Chị ơi lời kinh của chị em mình đã không được chấp
nhận rồi, tội cho con trai chị ở nước ngoài mong chờ mẹ từng ngày !. Qua trang
viết này em cầu mong chị an lạc trong cõi vĩnh hằng. Cao Thệ Chỉnh sửa lại bởi cao the - 06/Oct/2011 lúc 8:32am |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 14 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |