![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 159 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Nguyệt Yến thăm Connecticut
![]() ![]() ![]() ![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 11/Apr/2011 lúc 7:59pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23786 |
![]() ![]() ![]() |
Rừng Khóc Giữa Mùa Xuân http://www.authorstream.com/Presentation/Tomhh-615926-r-ng-kh-c-gi-a-m-xu-n/
![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 15/Apr/2011 lúc 7:57am |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
http://www.authorstream.com/Presentation/vnlib-955789-00016-chilaphudu/ Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 17/Apr/2011 lúc 6:54pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23786 |
![]() ![]() ![]() |
Amazing Grace -
Scottish Bagpipes
![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 20/Apr/2011 lúc 5:30am |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23786 |
![]() ![]() ![]() |
NHỚ MẸ
Đan Trường
http://www.youtube.com/watch?v=FhAeZPpyjl8&feature=related
![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/May/2011 lúc 7:55am |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23786 |
![]() ![]() ![]() |
Mười Điều Về Cuộc Sống Bản văn: Hoathuytinh.com Thực hiện: Têrêsa Ngọc Nga, 6-5-2011 |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Tóc Mây
![]() Nhỏ cứ đi tới đi lui như có điều gì muốn nói mà không dám. Cuối cùng nhỏ cũng thu hết can đảm tới gần bên chị Hai của nó để xin phép được đi thăm một người . Chị Hai chỉ hơn nhỏ bốn tuổi nhưng tỏ vẻ chửng chạc hơn lứa tuổi rất nhiều . Sau khi nghe nhỏ thỏ thẻ , chị nó thiệt hết hồn nói . - Em mới 16 tuổi mà đi xuống Vĩnh Long một mình là không được đâu . Nhưng rồi thấy gương mặt thành khẩn của đứa em đang trong thời kỳ yêu đương , chị Hai nhỏ cũng rất cảm thông , với lại người yêu của nhỏ là anh chàng trung úy Hải Quân ,nghe đâu tu từ nhà dòng rồi xin ra đời để đi vào quân ngũ . Biết gia thế của anh chàng này cô chị cũng rất yên lòng nhưng còn ngại đường xa mà em gái thì còn nhỏ . Cuối cùng cô chị phải nhờ cậy tới người bạn thân góc gác là người Vĩnh Long làm người dẫn đường cho chắc ăn . Buổi sáng sớm đưa cô em và người bạn ra bến xe , chị Hai nhỏ dặn dò đủ thứ chuyện rồi mới quay gót về . Chuyến xe chở hành khách rời bến , người dẫn đường còn ngái ngủ nên ngồi trên xe cứ thế mà ngủ tiếp giấc ngủ một cách ngon lành . Nhỏ lần đầu tiên đi về miền Nam và cũng là lần đầu đi thăm người yêu đang đóng quân tại Vĩnh Long . Đất nước đang chiến tranh , chàng của nhỏ cứ rày đây mai đó .Những ngày về phép cũng bị giới hạn nên chỉ biết trãi sự nhớ nhung theo những lá thư viết từ những nơi dừng quân để gửi về . Vĩnh Long và Sài Gòn không xa lắm nên chàng tha thiết muốn được gặp nhỏ dầu chỉ vài đôi ba phút cũng được . Lá thư lãng mạn thế đó đến chị Hai nhỏ cũng bị xúc đông huống hồ chi là người trong cuộc ? . Người dẫn đường đưa nhỏ tới đúng địa điểm đóng quân , sau khi trình bày với người gác cổng mọi thủ tục cần phải có . Nhỏ đứng ngóng chàng trong niềm vui hạnh phúc . Chỉ chừng mười phút thì bóng một sĩ quan với cấp bậc Trung Úy Hải Quân như đang cố kìm lại bước chân để cho binh sĩ chung quanh đừng quay lưng che giấu nụ cười . Nụ cười thật dễ mến của một sự đồng cảm giữa huynh đệ gian khổ bên nhau . Nhưng chàng không sao kìm bước chân được nữa khi đã thấy thấp thoáng bóng nhỏ đứng trong mái hiên đang ngước mắt tìm chàng . Cả góc trời như bừng lên ánh sáng , người dẫn đường cũng vui lây với những kẻ yêu nhau tủm tỉm nụ cười sau khi bắt tay để trao nhỏ cho chàng .Dặn là sáng mai sớm sẽ đến sớm đón nhỏ để đưa về lại Sài Gòn . Nhìn viên Trung Úy với gương mặt thánh thiện của một người đã từng tu trong nhà dòng . Nhìn nhỏ tinh khiết như một giọt sương mai . Người dẫn đường thật yên lòng để rồi còn vội vã về nhà thăm má của mình đang sống tại nơi đây . Đêm hôm đó chàng và nhỏ ngồi bên nhau thầm thì chuyện trò . Chàng hứa sẽ cưới nhỏ khi nhỏ lớn thêm chút nữa ,làm nhỏ bối rối lấy mái tóc mây che đi sự ngượng ngùng . Chàng âu yếm nâng mái tóc mây dài trong tay . Cứ thế chàng vuốt ve rồi đưa lên môi hôn . Nhỏ thì e lệ cúi đầu và không hiểu tại sao trái tim cứ đập mạnh hoài . Nhỏ vân vê trong tay chiếc khăn quàng cổ đã thức bao nhiêu đêm để tự đan , chàng đã nhận nó như nhận lấy tình yêu của nhỏ , họ giống như người vợ lo lắng cho chồng đang còn dấn thân trong khói lửa chiến chinh .Chiếc khăn len như vòng tay nhỏ ủ ấm khi chàng ra đi trong những cuộc hành quân giữa đêm khuya hoang lạnh . Nhưng rồi bầu trời đã ló dáng ánh bình minh , họ đã không ngủ cứ ngồi bên nhau với những lời nói và cử chỉ của tình yêu dâng đầy ngập tràn với bao mơ ước tương lai . Đúng giờ người dẫn đường ghé tới để đưa nhỏ ra về lại Sài Gòn . Bàn tay tạm biệt bàn tay và khi trên chuyến phà bắc ngang sông chuyển động rời bến , nhỏ thấy bóng chàng chạy như bay về phía chiếc phà . Nhưng thật muộn màng vì chiếc phà từ từ rời bến . Chàng là lính Hải Quân nên sông nước đâu làm khó khăn gì , chàng lao mình xuống dòng sông để bơi thật nhanh . Nhỏ đứng trên phà hốt hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra , thì sau một cái ngụp mặt xuống nước , chàng ngoi lên nói thật to " đưa cái khăn cho anh " . Cả đám người trên phà đều nghe thấy và cũng như nhỏ họ cùng nhao nhao lên " cố lên ...cố lên " . Nhỏ vội bung chiếc khăn theo làn gió nhẹ ban mai bay là đà trên mặt nước và chiếc khăn len được chàng nhặt lấy trước tiếng reo vui nhẹ nhỏm lo lắng của mọi người . ... Miền Nam đã mất vào tay kẻ xâm lăng cùng với những ngày đen tối đau thương . Nhỏ hoảng sợ nghe nói khi bọn họ vô miền Nam sẽ bắt đám con gái lấy thương phế binh của họ . Còn chàng thì biệt mù không nghe thấy tin tức . Nhỏ lo sợ trước những tin tức khủng khiếp đó ,nên nhận lời cầu hôn của một người đã từ lâu để ý tới nhỏ . Mấy tháng sau đúng ngày bên đàng trai tới dạm ngỏ . Chàng bỗng xuất hiện , nhìn mái tóc mây dài của nhỏ đã được cắt ngắn trên vai . Chàng thẩn thờ vì nhớ tới lời ước thề của nhỏ " ngày nào tóc em cắt ngắn là ngày đó em đã phụ tình yêu của anh " . Mái tóc mây nhỏ yêu thương và chăm sóc như một phần đời của nhỏ nên chàng tin tưởng là không bao giờ nhỏ có thể đoạn lìa nó đi . Họ gặp lại nhau cả hai đều khóc , nhỏ biết chàng đã theo con tàu Trường Xuân đi tới đảo Guam , nhưng rồi vì tình yêu lại theo con tàu khác quay trở lại quê hương để tìm nhỏ . Số mệnh như muốn đùa cợt thật độc ác với họ .Chàng là một người có căn bản đạo đức . Nhỏ sinh ra trong gia đình nề nếp . Đứng trước một hoàn cảnh không còn lối thoát .Cả hai cũng không thể vì tình yêu của chính mình mà gây nên tội với người khác . Họ đành nhìn nhau nghẹn ngào cố ngăn những giọt nước mắt thật đau thương đang cứ thế mà rơi xuống đầm đìa . Chàng quay lưng đi , bóng chàng dần khuất đầu con ngõ vắng , bờ lưng như cong xuống nặng trĩu theo từng bước chân .Nhỏ gục đầu đau khổ , trái tim buốt nhói để đón chờ một cuộc hôn nhân không bắt đầu bằng một tình yêu . ... Thời gian trôi qua thỉnh thoảng nhỏ nghe tin tức về chàng . Chuyến trở về tìm nhỏ chàng đã bị đưa đi học tập cải tạo . Vài năm sau khi nhỏ có đứa con đầu lòng thì nghe tin chàng đã đi vượt biên . Mấy chục năm sau nghe chàng ở Châu Âu có vợ và hai đứa con gái ... Và cuộc đời cứ thế mà theo dòng êm trôi... Màu Hoa Khế May 2011 Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 30/May/2011 lúc 7:56am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Hoa Hồng và Hạnh Phúc _HoaHongVaHanhPhuc.pps
![]() Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 17/Jun/2011 lúc 9:16am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
LÃNG MẠN
![]() ... Cả đám nữ sinh trong tà áo dài trắng, giống như những cánh bướm tung tăng làm trắng cả sân trường trong giờ tan lớp . Quế Hương đi lẫn vào trong đám bạn đang hồn nhiên cười nói vui đùa . Vừa ra tới cổng trường , đôi mắt cô đảo một vòng thì sắc mặt biến đổi , bèn quay ngược đi vào lại bên trong làm cho ba cô bạn thân trong bộ tứ cô nương kết bái tỷ muội không biết chuyện gì cũng kéo nhau theo sau . Quế Hương cho biết có ba chàng đang đứng ba góc trước cổng trường đàng chờ để đón cô tan học . Thế là nhiệm vụ của ba cô bạn phải hoàn thành ngay tức tốc , ba cô chạy ra ba phía đi tới thẳng ba chàng đang lóng ngóng để đưa người đẹp Quế Hương về . Ba lời nhắn giống hệt như nhau là " hôm nay QH không đi học " . nhìn bộ mặt của ba chàng cứ "ngớ " ra trông thiệt thảm não rồi cùng rồ máy xe phóng đi sau khi cám ơn người đã đưa tin . Tình cảm của một người trót trời cho có nhan sắc thiệt là khổ sở vì lắm người theo đuổi để không biết phải chọn lựa ai mà trao trọn trái tim. Ai cũng có cái thật dễ thương , thật ân cần . Người thì con nhà khá giả ,sẽ là bác sĩ tương lai bảo đảm cho cuộc sống mai sau tốt đẹp. Người thì đời lính phong sương còn ra đi trong khói lửa , cảm nhận tình yêu thật mong manh nên dâng hiến hết mình thật thiết tha nồng nàn . Còn người thì nghệ sĩ với ngón đàn piano điêu luyện làm say đắm hồn người . Quế Hương thật không muốn phải mất ai cả và tình cảm cứ thế mà lửng lơ theo ngày tháng ,cho tới lúc cô rời bỏ quê hương để ra đi .Trong ngày đưa cô ra phi trường . Ba chàng vẫn đứng ba góc âm thầm nhìn cô theo gia đình đi vào bên trong và cô cũng âm thầm tìm một chỗ khuất để nhìn ra phía bên ngoài với tâm trạng bâng khuâng tự hỏi lòng đã yêu ai ? vẫn chưa có câu trả lời chính xác với một thiếu nữ đẹp và còn quá trẻ tuổi , còn nhiều sự hứa hẹn ở cuộc sống tương lai . Cái số đào hoa càng ngày cứ làm cho nhan sắc cô lộng lẫy hơn . Khi qua tới nước Mỹ , cô vào đại học quyết tâm lấy bằng cấp không nghĩ tới tình yêu . Trước cuộc sống mới ở một đất nước vĩ đại đã cuốn hút cô tới say mê . Nơi đây mở ra cho cô thật nhiều dự án cho tương lai , tình cảm chỉ giới hạn là bạn bè trong công việc . Trái tim cô dần dần như bị mất hết sự mượt mà để biến thành khô khan . Nhan sắc cũng bị ảnh hưởng bởi đôi mắt nhìn vào ai như một thói quen dò xét .Lời nói sắc bén cứng ngắt với những kế hoạch sắp xếp lớp lang . Nhìn vào cô thật đúng là một "nữ cường nhân" đầy sự bản lãnh . Bằng cấp có với công việc ổn định , nhà cao cửa rộng không thua gì ai ,để rồi một ngày cô cảm thấy mọi sức lực cố gắng bao lâu nay nó như cái bong bóng bị xì hơi , cô bắt đầu cảm thấy quá mỏi mệt . Cô chọn cho mình hai tuần lễ nghĩ ngơi để sắp xếp lại đời mình . Cô đã giựt mình khi mà từ bấy lâu nay , cô hầu như không nhìn thấy những vẻ đẹp chung quanh . Cũng đã lâu cô gần như quên chăm sóc tới nhan sắc, nhưng khi nhìn vào gương soi cô vẫn còn đầy niềm tự hào . Đep , trẻ có căn bản trong đời sống , nhưng vẫn còn thiếu một thứ đó là tình yêu .Chính bản thân của cô cũng chưa định nghĩa thế nào là tình yêu thì cô đã vội vã đến với một người đàn ông có sự nghiệp . Tình yêu xảy ra thật nhanh với những đòi hỏi sòng phẳng như cô tính toán một dự án ,với tấm lòng ích kỷ và lòng tự kiêu để rồi kết thúc cũng thật nhanh . Lần đầu tiên cô biết khóc nhưng không phải vì đau khổ và rồi lòng tự ái cô quyết định lập gia đình với một người không yêu . Người đàn ông không chức vị bình thường , để cô có thể điều khiển theo ý mình . Nhưng rồi cuộc hôn nhân tưởng như an phận cũng bị đổ vỡ bởi một nguyên nhân làm cô không sao hiểu nổi là người chồng không muốn cô sanh con . Sau cuộc hôn nhân đó ,cô đã không còn tin tưởng vào những người đàn ông hàng ngày cô nhìn thấy và sinh hoạt chung quanh cô nữa . Cô bắt đầu dành cho mình một không gian để nói chuyện với những người trong thế giới áo .Cô nghĩ quen một người không biết gì về đời riêng , chỉ biết nhau qua tư tưởng coi bộ thú vị hơn . Và cô đã quen được một người . Người đàn ông có những bài thơ thật sâu sắc , có những email với lối văn chương mềm mại trữ tình . Tiến xa hơn cô đã chuyện trò hỏi thăm nhau qua phôn , giọng nói của người miền trung thật dịu dàng đã làm mềm lại trái tim bị tổn thương trước đây đến mất hết niềm tin với tình cảm .Cô nhìn thấy ra tình yêu đến như không cần một lý lẽ nào cả . Với sự may mắn cô đang có thì khi đến với một người không khó quá khả năng , nhưng khó nhất là hình bóng của mình được giấu kín trong trái tim của họ . Không bao lâu cả hai cho nhau một cuộc hẹn hò đầy thú vị. Anh sẽ mặc áo sơ mi màu tím do cô đề nghị vì cô rất yêu màu tím, còn cô cũng sẽ cầm trên tay một đóa hoa màu tím . Họ muốn đôi bên có cái nhìn bất ngờ cho nhau . Nơi gặp là dưới bức tượng của Đức Mẹ theo ý của anh , bởi anh muốn sự gặp gỡ được sự chúc phúc của Đức Mẹ .Từ cõi ảo họ đã hiện ra đời thực và tình yêu đã đến nhẹ nhàng , trân quí và thật giử gìn . Ngay từ giây phút đầu tiên họ đã thật thà trãi lòng ra với nhau , cô không ngại khi anh có vợ và một đứa con của một hôn nhân vì ân nghĩa . Từ nơi anh , cô đã hiểu thế nào là tình yêu . Tình yêu là một sự dâng hiến không có sự chiếm đoạt . Cô còn biết anh mắc phải chứng bịnh gần như nan y . Cô đến để sẻ chia an ủi những lúc anh tưởng như đời sống đang xuống tận vực sâu , mà người bên cạnh hầu như thờ ơ không hiểu thấu. Với cô,một người đàn bà vẫn còn nhan sắc , dĩ nhiên là cô có biết bao nhiêu người theo đuổi .Nhưng cái cô mong đợi vẫn như một áng mây bay ngó thì gần nhưng khi đưa tay với lấy thì cứ bềnh bồng vuột khỏi tầm tay của cô . Giữa biễn đời chiếc thuyền của cô vẫn chưa tìm ra được bến đổ . Rồi khi gặp anh , vẫn biết mối tình sẽ không có một kết cuộc viên mãn . Từ thế giới ảo , họ đã có một thời gian dài tâm sự tin tưởng lẫn nhau , sẻ chia những chuyện vui trong công việc, những nỗi buồn bất chợt xảy đến trong cuộc sống.Tình yêu thật vô cùng lãng mạn , bởi hoàn toàn theo sự mách bảo của con tim . Có những lần gặp gỡ bên ánh đèn của một bữa cơm tối nơi một thành phố biển đầy thơ mộng. Hay ngồi bên nhau trên chiếc ghế công viên để lặng nhìn lá mùa thu ửng đỏ nhuộm kín cả không gian . Hoặc cùng nhau bên mặt hồ gợn nhẹ những cơn sóng theo từng làn gió lạnh khi chớm vào mùa đông se buốt . Để rồi cùng vui cùng buồn với những chuyện loanh quanh , rất đời và rất thường . Dần dần trái tim của người này như được nằm trong lồng ngực của người kia và ngược lại , và họ hiểu về nhau như hiểu chính bản thân của chính mình . Cả hai hoàn toàn tôn trọng đời sống riêng tư của đối phương . Họ đã cho nhau bằng một thứ tình yêu về tinh thần vô cùng cao thượng mà thứ tình yêu đó chỉ có ở vào những thế kỷ ngày xưa . Thế kỷ có những mối tình yêu nhau tới chết . Dòng đời đi qua , có những lúc họ im lặng để trả cho nhau những khoảng không gian đầy tính cách riêng tư . Tình yêu của họ là hình bóng của hai con đường sắt luôn song hành đi bên cạnh cuộc đời nhau không bao giờ có điểm tiếp giáp .Họ không cần cho nhau một lời hứa hẹn nào cả ,chấp nhận định mệnh nghiệt ngã .Nhưng họ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi đã tìm thấy ra nhau . Ngày tháng tưởng chừng như không là cái móc của thời gian , lúc nào họ cần đến nhau bằng một lời nói dịu dàng thân thiết , thì họ vẫn có cảm giác như mới vừa gặp nhau hôm qua . Năm năm , đời người có được bao nhiêu cái năm năm ? Bỗng dưng cả hai im bặt , không thư từ , không gọi thăm hỏi . Sự im lặng là một thứ ngôn ngữ mà chỉ có hai người mới thấu hiểu . Lại thêm con số năm năm , đúng mười năm cho một mối tình không lối thoát . Thì bỗng mới đây thôi anh gọi cho cô, cho biết sẽ mời cô đi ăn .Cô vui vì biết anh đang ở gần cô , biết là anh vẫn bình an ... .... Tôi hỏi Quế Hương _ nếu như một ngày nào đó vợ anh ấy đòi li dị thì QH có đến với anh ấy không ? _dĩ nhiên là đến _ nhưng anh ta đang bị bệnh nan y ? _ở nơi anh ấy còn có một trái tim chân thật _có mạo hiểm lắm không ? vì chứng bệnh đó không mang lại hạnh phúc _hạnh phúc chị muốn nói là thể xác ? _uhm _tình yêu sẽ lướt qua , em rất tin tưởng , chị tin không ? _ tin ...tin , bởi con số mười năm đã là một điều hiếm thấy giữa thời đại hôm nay . Mầu Hoa Khế June 2011 Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 17/Jun/2011 lúc 9:23am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23786 |
![]() ![]() ![]() |
ÔNG LÁI ĐÒ
Phan
![]() Tác giả là một nhà báo tại Dallas, từng phụ trách mục "Chuyện Vỉa Hè" trong Ca Dao Magazine, và trong nhóm chủ biên của báo Trẻ. Bài viết của Phan là chuyện tình già bâng khuâng sau mùa đông hải ngoại Bà Tư đưa cháu ngoại ra xe bus học trò, trở vô nhà vội vã vì bếp đang bắc nồi cháo trắng, sợ trào. Rồi quên khuấy đi chuyện cơm cháo khi chướng mắt với bụi cỏ dại, đã nhổ mấy lần mà không tiệt gốc; như ông già quỷ bên hàng xóm, bà khép nép không xong thì nghinh lại chứ sợ gì, cũng mấy lần rồi mà đằng ấy cứ lì như trâu, cứ nhìn người ta không chớp mắt. Sáng nay mắc dịch mắc toi gì mà không thấy chắp tay sau đít đi tới đi lui, nhìn ai như thôi miên, nhìn ai người đó ngượng mà người nhìn trơ trơ như bị bệnh đứng tròng.
Bà Tư chợt nhớ mình cũng mới nhìn sang bên bển, chớ không sao biết người ta không ra ngõ sáng nay. Mà thôi mặc kệ cho chết thúi, chết sình trong nhà, cho đáng đời ông già thấy ghét. Sao hàng xóm không phải là một bà già để có bạn trò chuyện qua ngày, xứ này buồn như giặc về quanh năm, nhà nào cũng đóng cửa kín bưng kín bít. Bà Tư lơi suy nghĩ, chổng mông nhổ bụi cỏ dại ngoài ngõ, an tâm, không sợ ai nhìn tới đứng tròng không biết ngượng, nhìn rách sáo người ta... quỷ tha ma bắt cái ông già khó ưa nhưng sao cứ giống giống một người; cỡ tuổi hơn bà chút đỉnh để hết đời thấy ai giống giống lại thót tim, nhớ người. Bà Tư trách mình sao già rồi còn hay tơ tưởng; hay tại tuổi già không có chi lo, làm người ta ưa nhớ lại! Bà Tư đuổi ra khỏi đầu óc những cơn mơ kỳ cục; những lúc nhớ rưng rưng... sợ con cháu biết sẽ cười mình. Bà Tư nhổ cỏ dại như bứng bỏ những hình ảnh sống lại; để sống đời hiện tại là ráng đừng bệnh hoạn thì mới để dành được tiền già, gởi về xây lại hết mồ mả ông bà, mộ ba tụi nhỏ tuy mới xây trước hôm bà đi xuất ngoại, nhưng e cũng sạt bờ, lở mộ vì xây gần rạch quá! Bà Tư nghĩ khuất vách là không còn thấy mặt; nhưng sao khuất mặt, người ta cứ như thấy nhau chạng vạng, đầu hôm; thấy rõ mà như không. Ông trời không cho thấy thì đừng bắt người ta nhớ người này kẻ nọ; đằng đây tủi lòng thì đằng đó cũng buồn hơn vui... Thôi, nhổ cỏ, nhớ hồi mần tối mặt nuôi con, có nhớ ai đâu, chưa được ngả lưng đã ngủ gục; ngủ đâu từ trong bụng ngủ ra. Không vậy làm sao sống mấy chục năm trời bán mặt cho đất bán lưng cho trời... Bụi cỏ thanh mảnh, hoa tím li ti như thạch thảo mà cứng giàng trời, nhổ mấy lần không bật gốc nên bà Tư, bật ngửa. Ê mông không bằng quê xệ, cái ông già quỷ bên hàng xóm mà thấy mình chỏng càng quỷnh cẳng thì cười cho đã; Cái ông già quỷ linh như cô hồn sống, hễ ra ngõ là gặp; nhớ tới là gặp; không muốn thấy cũng gặp... nên ông già quỷ đã chắp tay sau đít đi tới đi lui, nhìn sang. Bộ vợ chết thì có quyền muốn nhìn ai thì nhìn hay sao? Đàn ông ở Mỹ không lịch sự như bên mình. Bà Tư kết luận cho trôi cục giận trong lòng, để đứng lên. Nhưng xương già như củi mục, càng ráng, càng xụm bà chè. Nón văng đằng nón, dép đằng dép, chỉ đứng lên thôi, vào nhà rồi tính sau, sao mà khó... mắt mũi hoa hoa như say rượu, bà vịn được gốc cây, chồm dậy. Phải gốc cây mục nên nó đổ theo bà lần nữa, thì ra ông già quỷ níu bà đứng lên, nhưng ông ấy hơn gì bà đâu nên cùng nhau bò càng ra sân. Bà Tư giận mình hơn giận người khi nghe ra giọng nam trầm đĩnh đạc: “Chị có sao không, tôi xin lỗi đã giúp chị mà không lượng sức mình, làm chị ngã lần nữa...” Dĩ nhiên là bà Tư không sao, không sao... một mình dong xuồng qua sông Hậu còn không sao, chỉ đứng lên sau cú ngã nhẹ hều thì nghĩa lý gì chớ! Nhưng mắt cứ đổ sao đến nỗi người ta phải dìu vô nhà. Bà Tư ngồi dựa lưng trên sofa, hai tay ôm gối, hai chân gác lên cái ghế nhựa nhỏ, có lót khăn bông cho êm. Mình đắp chăn mỏng để giữa ấm, trên bàn phòng khách còn có một ly trà, loại ly uống trà của người tàu bằng xứ, có nắp đậy để giữa ấm... trong cơn mơ điệu đàng, có tiếng ai nhẹ nhàng khe khẽ hát... |
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 159 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |