![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 146 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Ông nhà giàu dạo bướcTrên phố quen hoàng hôn Gặp chú đánh giày buồn Lam lũ gầy khổ sở Chú nhóc năn nỉ mời Ông đánh giày cho con Để kiếm vài đồng gầy Mua cơm nuôi em nhỏ Chạnh lòng thương trẻ khó Ông lơ đãng gật đầu Có đáng là bao nhiêu Vài ba đồng tiền lẻ… Giày xong ông móc ví Đưa tờ 200 ngàn Chú bé cầm ngần ngừ Ông chờ con đi đổi 5 đồng thôi ông hỡi Đủ bữa tối hôm nay Anh em con gặp may Xin ông chờ một chút… Đã qua 30 phút Cậu bé không trở về Ông lắc đầu : chán ghê Trẻ nghèo hay gian lắm… Cơm tối xong đứng ngắm Trăng mới mọc gió hiu Trong vườn hoa thơm nhiều Quên bực mình trẻ gạt… Chuông cửa reo, tiếng quát Đi chỗ khác mà xin Nghèo khổ biết phận mình Lộn xộn tao bắt nhốt… Ông thong thả cất bước Thấy một nhóc gầy gò Đang mếu máo co ro Giống tên đánh giày đó… Có việc gì đấy cháu Từ từ nói ta nghe Anh bảo vệ yên nha Đừng làm trẻ con sợ … Thằng bé con ấp úng Hồi chiều nay anh tôi Cầm tiền của ông rồi Băng qua đường đi đổi Chẳng may bị xe cán Gãy mất chân rồi ông "Một trăm chín lăm đồng" Bảo tìm ông trả lại ! Anh tôi giờ nằm liệt Chỉ muốn xin gặp ông … Một lần nữa chạnh lòng Rảo bước theo thằng bé Đến ổ chuột xập xệ Gặp thằng anh đang nằm Mặt xanh tái như chàm Thở ra tuồng hấp hối Nói gấp hơi như vội Xin ông thương em con… Cha mẹ đã không còn Con đánh giày nuôi nó… Nay không may con khổ Chỉ xin ông việc này :… Cho em con đánh giày Mỗi ngày cho ông nhé … Kiếm lấy vài đồng lẻ Mua cơm sống mà thôi … Chợt thằng anh duỗi tay Hơi thở lịm như tắt … Ông già trào nước mắt Ta sẽ lo em con Cho ăn học bình thường Như bao đứa trẻ khác Cứ bình tâm an lạc Bệnh viện tiền ta cho… Thằng anh đã xuội lơ Hồn bay về thiên giới Nhân cách nghèo cao vợi Môi nhợt thoáng nụ cười Nó sống trọn kiếp người Dù nghèo nhưng tự trọng Bao người giàu-danh vọng Đã chắc gì bằng đâu ! … (Sưu tầm) ![]() Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 05/Jan/2016 lúc 5:19pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Vợ chồng là nợ cũng là duyên, Chạy đâu cho thoát, tìm đâu nữa? Đàn bà nào thì cũng…như em. Tình cờ anh Tư Chuột gặp anh Ba, một người bạn cũ ở cây xăng, Anh Ba ngắm nghía anh Tư Chuột rồi thốt lên: - Chà, lâu mới gặp, từ ngày lấy vợ trông khác hẳn ra. Tư Chuột giật mình, không biết mặt mũi mình có biểu hiện điều gì khác thường ? hay anh Ba chỉ nói một cách chân tình.? - Trông mày có da có thịt chẳng bù ngày xưa như thằng ốm đói. Chắc vợ mày mát tay lắm? Tư Chuột cười, nửa nạc nửa mỡ: - Đời làm chồng cũng có vui có buồn bạn ơi… Đổ xăng xong, Tư Chuột chào tạm biệt bạn lái xe về nhà. Hôm qua hai vợ chồng mới cãi nhau một trận, chuyện bé xé ra to, chỉ toàn là những nguyên nhân vớ vẩn. Con vợ anh thì nói dai, nói dài, anh hiền thì hiền nhưng cục tính chịu không nổi, thế là to chuyện. Cãi nhau xong là tới màn hòa bình thân ái và lần sau lại cãi nhau tiếp, làm như đó là những gia vị chua cay, mặn ngọt của cuộc sống, không có không được. Vẫn biết rằng hết giận lại thương, mà sao mỗi lần cãi nhau anh Tư Chuột thấy ghét cái bản mặt của vợ qúa. Nó giận mặt nó chảy ra như cục bột người ta ủ cho nở để làm bánh, nước mắt nước mũi sụt sùi, miệng thì không ngớt kể tội anh, nào là không thương vợ, không lịch sự với vợ, không chiều vợ. Tư Chuột phải quát lên: - Cô nói nhiều qúa, hơn cả cái đài radio nữa , mà đài người ta còn ngừng nghỉ để quảng cáo, còn cô thì không, cứ xa xả bất tận… Những lúc như thế anh bực mình tự trách mình sao cách đây 3 năm anh lại yêu nó, mê nó qúa trời? cái đôi mắt nhạt nhòe tùm lum nước mắt đó mỗi lần nhìn anh là anh cảm động bối rối. Cái miệng nói dai như đỉa đói đó anh đã từng ao ước được đặt lên một nụ hôn rồi có chết cũng đành. Còn cái tên Nguyễn Thị Bông của nó, hồi chưa cưới về, anh thấy đơn giản dễ thương, bây giờ những lúc gận hờn nhau chưa có cái tên nào quê mùa thô kệch đến thế. Khi chưa tỏ tình anh chỉ sợ thất bại chua cay, cuộc đời không có nó thì sẽ vô nghĩa, vậy mà anh được nó đáp lại tình yêu, cưới nó, sống với nhau mấy năm nay, cuộc đời anh có ý nghĩa gì đâu? Nó bước vào đời anh và làm đảo lộn mọi thứ trong cuộc sống của anh bấy lâu. Hồi chưa cưới nó hiền lành dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ, những ngày đầu sống chung nó đúng là người tình trong mộng, anh nói gì nó nghe nấy ngoan ngoãn như một cô em bé bỏng, mỗi tuần anh mang cái check lương về, nó lịch sự chẳng cần nhìn xem là bao nhiêu, và nói: - Anh cứ để trong tủ cho em. Nên anh vẫn tiêu xài thoải mái như thuở còn độc thân, cà phê thuốc lá, bia bọt lai rai… Khi còn là người yêu, nó đã nói bằng tấm lòng thông cảm bao la: - Tiền bạc không thành vấn đề, miễn là mình thương nhau, cùng lo xây dựng hạnh phúc gia đình Anh sung sướng đã gặp người vợ lý tưởng. Nhưng cưới nhau xong, chỉ sau một thời gian ngắn thì “người vợ lý tưởng” của anh đã biến mất. Cuối tuần anh chưa kịp đưa cái check lương ra thì nó hỏi huỵch toẹt: - Check đâu? Rồi nó nhìn con số, hỏi tiếp: - Sao lâu quá chưa được lên lương? Anh sắp được interview lên lương nữa chưa? Hoặc có lần nó hỏi: - Hãng anh có bonus mỗi quarter không? Nó cũng làm hãng xưởng như anh nên rành lắm ba cái vụ này, anh khó mà qua mặt được nó. Rồi nó bắt anh dẹp bỏ checking account, không xài check book nữa Mỗi tuần nó phát cho anh 10 đồng để tiêu xài …tùy ý thích ( dĩ nhiên là trong phạm vị 10 đồng). Nó nói mình phải để dành tiền mai mốt down nhà, sinh con, mỗi tuần mình chừa ít tiền mặt đủ đi chợ, tiêu dùng, còn bao nhiêu deposit vào bank, nếu để check book anh cao hứng xài bừa, không ai kiểm soát được. Tư Chuột buồn bã than: - Em à hồi xưa má anh còn sống, anh ở với má, lãnh lương về biếu má ít tiền má còn không lấy, nói thôi con để dành mà xài. Còn em, người dưng nước lã bỗng nhảy vô đời anh với danh xưng “Người vợ” và bóc lột anh tới tận xương tủy. Nó khẳng định: - Má khác, em khác. Mỗi người có một lý lẽ riêng. Chưa hết, nó còn kiếm đâu ra khu apartment rẻ tiền. Hồi độc thân Tư Chuột xài sang, ở khu apartment đẹp, khang trang, nay lấy vợ, anh phải…xuống cấp ở khu chộn rộn lu bu để tiết kiệm hơn trăm đồng mỗi tháng. Từ đây Tư Chuột biết là đời mình đã có chủ, ban đầu anh phản đối chuyện nó đưa anh 10 đồng một tuần, thì nó lý giải: - Mọi thứ khác như ăn ở em …bao hết rồi, còn đòi gì nữa? - Nhưng 10 đồng không đủ cho anh uống cà phê ! Thì nó nạt: - Mắc mớ gì anh phải ra tiệm uống ly cà phê cộng tiến típ thành 3-4 đồng? Để em ra chợ mua một hộp cà phê thượng hạng pha cho anh được mấy gallon tha hồ mà uống cả ngày. Anh cố trình bày: - Em ơi, uống cà phê phải nhâm nhi từng giọt và nghe nhạc mới sảng khoái tâm hồn… Nó cũng trình bày: - Anh ơi, nhà mình cũng có nhạc nè, và có cả em nữa nè…không đủ sao? Thế là anh đành chấp nhận 10 đồng còn hơn là uống cà phê với nhạc và…em ở nhà. Nó còn chủ trương hai vợ chồng không nên ăn nhà hàng, dơ thấy mồ, hồi mới đến Mỹ em làm phụ bếp nên rành lắm, mỡ màng, bột ngọt, hàn the…người ta xài thoải mái, miễn là ăn ngon và đẹp mắt, khách hàng bịnh ráng chịu. Cái bảng dán trong nhà bếp mỗi lần nhân viên đi restroom nhớ rửa tay, nhưng dường như để cho nhân viên vệ sinh của thành phố đến kiểm tra thì đúng hơn, vì chẳng ai có thì giờ nhớ tới điều nhắc nhở vệ sinh tối thiểu ấy, cứ việc làm đồ ăn, bưng đồ ăn cho khách mà chưa thấy ai thưa kiện bị đau ốm hay chết chóc gì cả. Nên nó ra tay trổ tài làm món nọ, nấu món kia cho Tư Chuột vừa miệng để quên đi cái thói quen đi ăn nhà hàng từ thuở độc thân. Anh đã vô tròng dần dần cái luật lệ của nó hồi nào không hay, trước kia anh sống thoải mái, phóng khóang, ở phòng đẹp, ăn xài sang, lãnh lương check nào là bay luôn check đó, cuộc sống hoang đàng chưa ngừng nghỉ bao giờ cho tới khi anh lấy nó. Bây giờ anh đã kinh ngạc khi nhìn thấy món tiền trong bank của hai vợ chồng kha khá, dù nhiều lúc bực mình anh cũng phải công nhận nó tính toán hay thật, chẳng cần tốt nghiệp trường đại học kinh tế, tài chánh nào mà nó biết tính toán, biết cách chi tiêu đâu ra đấy, có của ăn của để. Anh Tư Chuột bước vào nhà, lòng dịu lại muốn làm lành với vợ, nhưng vừa thấy mặt anh nó làm mặt lạnh quay đi, anh đến gần, nó…né ra như sợ đụng phải lửa. Cái điệu giận hờn này thì tối nay chắc cũng giống tối qua, hai người nằm quay lưng vào nhau, lạnh lùng xa cách như hai quốc gia chung một biên giới nhưng không có hòa bình. Anh cụt hứng, cơn giận anh trở về vị trí cũ, anh vào bếp thấy nồi phở đang hầm trên bếp chắc là chưa xong. Cuối tuần nào nó cũng nấu món, không phở thì cơm tấm, bún riêu thay phiên nhau cho đỡ ngán. Nó nói trống không: - Chưa có phở đâu. Nghe câu nói trống không anh Tư Chuột càng sôi gan, không thèm đáp lại, dù chỉ là một câu nói trống không “khinh người” như nó. Tư Chuộc lấy rổ quần áo dơ đem ra xe để đi giặt, mặc kệ nó mặt sưng mày xỉa ngồi nhà canh nồi phở, mà chưa chắc lát nữa anh thèm ăn, cho nó ế luôn. Anh đi giặt đồ và tận hưởng chút hạnh phúc riêng tư, nghĩa là anh quẳng đồ vào máy giặt, trả công cho chủ vài đồng để họ sấy giùm. Trong thời gian đó anh sang qúan cà phê bên cạnh, ở đó có một mối tình cảm ỡm ờ, lơ lửng…. Như tất cả những người đàn ông trên cõi đời này, anh ngồi mơ màng bên khói thuốc lá, bên mùi cà phê thơm và ngắm các em nhân viên trong quán xinh tươi để tạm quên đi con vợ nhà. Đây là cái thú vui cuối tuần của anh, vì đời còn gì vui nữa đâu từ khi anh lấy vợ? Trong quán cà phê có một cô em rất dễ thương, chẳng hiểu sao cô có vẻ cảm tình với anh, mỗi lần anh đến đây cô đều tiếp đãi tận tình, ưu tiên . Vì anh đẹp trai hay vì anh ngồi trầm ngâm bên ly cà phê hàng giờ để đợi quần áo xấy khô, cô em cà phê tưởng anh ngồi…trồng cây si cô nên cảm động? Tư Chuột và cô thường chuyện trò qua lại, những lúc vắng khách cô còn ngồi cùng bàn với anh. Chuyện tâm tình ở quán cà phê rồi cũng bay đi theo khói thuốc lá, theo dòng đời. Anh nghĩ thế nên cứ tặng nhau những nụ cười, những lời nói đẹp, lãng mạn tuyệt vời cho vừa lòng nhau. Anh thấy mình trẻ ra, lòng tự ái anh được vuốt ve, con vợ ở nhà hành anh bao nhiêu, ra quán cà phê anh được cô em chiều chuộng bấy nhiêu. Dần dần anh thấy mến cô, những khi hờn giận vợ, anh tiếc rẻ nếu như còn độc thân thì anh sẽ chọn cô, sẽ cưới cô làm vợ. Dưới mắt cô em cà phê anh vẫn là một anh chàng độc thân bay bướm. Tuần trước anh bị một phen hú vía. Hôm đó là ngày thứ bảy, hai vợ chồng anh đi chợ Việt Nam , anh đẩy xe chợ theo chân vợ như một cái đuôi, anh có thích thú gì chuyện chợ búa đâu, nhưng nó bắt anh đi cho có đôi có cặp, cho mọi người thấy hai vợ chồng hạnh phúc. Đến dãy bán gia vị, trong lúc vợ anh đang mải tìm mấy gói nấu bún bò Huế thì anh đứng ngáp ruồi nhìn ông đi qua bà đi lại. Bỗng anh giật mình khi thấy bóng dáng cô em cà phê vừa lướt qua, may qúa, cô không quẹo vào dãy này, nhưng anh cũng phải chuồn thôi, kẻo đụng độ tay ba thì con vợ anh sẽ ghen lên làm bể tung cả chợ và người tình cà phê kia sẽ đau khổ chừng nào ! Thừa lúc vợ không để ý, anh “bỏ của chạy lấy người”, nghĩa là anh bỏ xe, bỏ vợ đi như chạy, như bị ma đuổi ra khỏi chợ, mắt anh không dám liếc dọc liếc ngang, chỉ sợ gặp cô em cà phê, gọi anh lại thì cũng chết. Ra tới bãi parking, chui tọt vào xe anh mới hoàn hồn, ngồi thở phào thoải mái, mặc dù anh biết rằng chốc nữa vợ ra sẽ giận dữ lắm. Đúng như anh nghĩ, vợ anh đã sồng sộc đẩy xe chợ ra, chưa kịp bỏ đồ vào xe, nó nhào ra la anh trước: - Tại sao anh bỏ ra đây làm em kiếm anh khắp chợ mỏi cả chân? Anh vờ nhăn nhó: - Nhức đầu qúa em ơi, anh cảm thấy choáng váng nên phải chạy ra đây ngồi nãy giờ mới tỉnh. Ôi, mà em lo gì, anh có là con nít đi lạc đâu mà em phải kiếm? Nó tin lời anh, không la lối nữa, sau khi hì hục chất đồ vào xe, nó còn âu yếm bảo anh: - Anh chắc còn mệt, ngồi qua bên kia để em lái xe cho. Hôm ấy anh thầm cám ơn hai người đàn bà, cô em cà phê đã không nhìn thấy anh và vợ đã tin lời nói dối của anh. ************ *** Tư Chuột vừa ngồi vô bàn, như thường lệ cô em cà phê bưng ra một tách cà phê đen. Cô thủ thỉ: - Sao hôm nay anh ra trễ vậy? Trời, cô đếm từng giờ để gặp anh sao? Anh cảm động qúa: - Sáng nay anh đi đổ xăng và rửa xe xong là tới đây gặp em nè. Giọng cô nũng nịu: - Anh ơi, nếu anh thật lòng thương em thì… - Ờ…ờ …anh cũng thật lòng thương em mà. - Thì mình phải tính tới đi anh, không lẽ mỗi tuần mình chỉ gặp nhau một lần thôi sao? Tim anh đập loạn xạ, không phải vì sung sướng khi được người đẹp tha thiết muốn chuyện lâu dài, mà vì anh sợ, anh đang bị dồn vào ngõ cụt, mối tình cà phê lơ lửng theo tháng ngày sắp đến hồi hạ màn. Anh tìm cớ thối lui: - Nhưng em ơi, anh chỉ là một công nhân quèn lương không đủ sống nên chưa dám nghĩ gì. - Anh đừng lo, tiền bạc không thành vấn đề, miễn là chúng mình thương nhau lo xây dựng hạnh phúc gia đình. Tư Chuột giật bắn người, câu nói này nghe quen quen, anh đã nghe rồi, thì ra từ miệng Nguyễn Thị Bông lúc hai người đang tìm hiểu, chưa cưới nhau. Cách đây 3 năm anh đã nói câu này với Nguyễn thị Bông, với tất cả chân tình để mong nó thông cảm, chịu lấy anh. Và hôm nay anh cũng nói ý đó để mong cô em cà phê chê anh, chán anh, cô rút lui cho được việc, để anh có cái thú đau thương của mối tình dang dở, có cớ hờn trách cô, nhưng ai ngờ cô lại nói y chang câu vợ anh đã nói. Anh hồi hộp hỏi cô em cà phê: - Em có họ hàng gần xa gì với Nguyễn Thị Bông không? Cô cà phê ngạc nhiên hỏi lại: - Nguyễn thị Bông nào? tại sao anh lại lôi cô Nguyễn thị Bông vào đây? Anh thở ra nhẹ nhỏm: - À, hồi nào tới giờ anh thấy em giống như chị Nguyễn thị Bông, là vợ của thằng bạn anh ấy mà, bây giờ anh chợt nhớ ra nên hỏi em vậy thôi Cô cà phê âu yếm mắng yêu anh : - Vô duyên, người ta đang bàn chuyện tình cảm mà hỏi câu lãng xẹt. Anh có muốn tính tới chuyện chúng mình không nào? Anh mắc nghẹn chưa biết trả lời sao thì lúc đó trời cứu anh, có vài người khách vào cô phải ra bán hàng. Anh nhìn đồng hồ đã hơn một tiếng qua rồi, chắc đống quần áo ở tiệm đã xấy xong, anh liền ra quầy trả tiền cô em cà phê và để lại một câu chẳng liên quan gì đến câu hỏi lúc nãy của cô cà phê: - Anh về nghe. Trời coi bộ muốn mưa rồi. Anh biết chẳng bao giờ anh tới đây nữa, vì anh không thể trả lời câu hỏi của cô. Và cũng nhân dịp này anh phát hiện ra một chân lý: “Đàn bà nào cũng giống nhau” Bằng cớ là cô em cà phê đã nói câu y chang vợ anh đã nói, hiền dịu, tử tế biết bao, rồi bây giờ vợ anh đã thay đổi nhanh như con tắc kè đổi màu. Thì dù anh có còn độc thân, có cưới cô em cà phê chăng nữa, chẳng sớm thì muộn, cô lại quản lý toàn diện cuộc đời anh như vợ anh bây giờ. Chạy đâu cho thoát? Vợ anh quản lý hiệu qủa trông thấy, tuy đời anh bị mất tự do nhưng tiền bạc có dư, cơm nóng canh ngon đầy đủ, anh không phải lêu lổng đi ăn hết nhà hàng này đến nhà hàng khác như ngày còn độc thân, và nhất là vợ thương anh thật lòng, tất cả những vụ cãi nhau, chung quy nó đều hờn trách anh không quan tâm đến nó, không yêu thương nó nhiều như nó đã yêu thương anh. Thôi thì anh cứ an phận trong vòng tay vợ cho chắc anh, tiếc rẻ gì mối tình qua đường trong quán cà phê! Lát nữa về tới nhà anh sẽ làm huề với vợ, sẽ ăn tô phở ngon lành. Nghĩ tới đó, Tư Chuột vừa lái xe vừa reo lên một cách sung sướng: - Nguyễn Thị Bông, anh đang về với em đây. Em vẫn là người vợ lý tưởng của đời anh. Nguyễn Thị Thanh Dương |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Tôi Đi Chọn Vợ![]()
Tôi
đã ngán độc thân lắm rồi, bây giờ tôi quyết định lấy vợ. Nhất là ngày
nay tìm vợ không khó lắm. Trên báo chí bao nhiêu là quảng cáo mối lái.
Văn phòng Tình yêu ở trung tâm thành phố.
Một người gác cổng mặc chiếc áo có hai hàng khuy hình trái tim mở cửa cho tôi. Rồi một cô gái quyến rũ đón tôi, mỉm cười cô nói:
– Xin mời ông sang phòng bên cạnh. Ở đó có hai cái cửa, ông đọc tấm biển trên cửa, rồi vào cửa nào ông thích.
Tôi bước vào. Đúng là có hai cái cửa thật.
Một cửa có tấm biển “vợ suốt đời”, tấm biển ở cửa thứ hai “Vợ sẵn sàng ly dị”
“Đã cưới thì phải suốt đời chứ”
Tôi nghĩ rồi vào cửa thứ nhất. Vào đó, tôi lại thấy hai cái cửa. Ở một
cửa có dòng chữ “Trẻ trung, ngây thơ”, cửa kia “Đứng tuổi, đã ly dị hoặc
goá chồng”.
Chính tôi cũng còn ngây thơ lắm, tôi bèn vào cửa thứ nhất. Tôi lại thấy
hai cửa “Xinh đẹp, cân đối” và “To béo, có những khuyết tật nhỏ”.
“Cân đối là quan trọng lắm”
Tôi nghĩ, rồi vào cửa thứ nhất. Đến phòng thứ năm, tôi phải vào một trong hai cửa “Nhiều họ hàng” hoặc “Chỉ có một mình”.
“Vợ thì chỉ được quan tâm đến một người, là chồng !”
Tôi nghĩ, và vào cửa thứ hai. Vào đó, tôi lại thấy hai cửa “May vá, nấu ăn giỏi” và “Chơi bài giỏi, phải có người giúp việc”.
Tất nhiên, tôi vào cửa với những người biết may vá, và cũng tất nhiên, tôi lại thấy ở đó có hai cửa nữa.
Vấn đề đặt ra ở hai tấm biển thật quan trọng “Giàu sang, có biệt thự, ô tô” và “Nghèo rớt mùng tơi”.
Các bạn cũng biết tôi lao vào cửa nào rồi chứ?
Tôi mở toang cửa ra thì thấy mình ở ngoài phố!
Người gác cổng ban nãy kính cẩn đưa cho tôi một gói giấy màu hồng. Anh ta dặn:
- Về nhà ông hãy mở gói này.
Nhưng sốt ruột quá, đi được vài bước tôi mở luôn. Trong gói có một tấm gương nhỏ và một mảnh giấy, trên đó viết:
“Để dám yêu cầu có được người vợ tương lai NHƯ THẾ, ông nên soi gương kỹ xem mình như thế nào đã!
Chớ quên điều đó lần sau!
Chúc may mắn!”
st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Tuổi Nào Sung Sướng?![]()
Tôi có cô bạn mê tín dị
đoan không thể tưởng tượng. Cô sinh vào năm con khỉ, sinh nhật mùng 5 tháng 5. Suốt ngày cô ca cẩm: đã sinh nhật bù thì chớ (vì cộng tháng và ngày), lại thêm
tuổi thân.
Người ta tuổi ngọ tuổi mùi.
Tôi đây phải chịu ngậm ngùi tuổi thân.
Tôi đã nhiều lần nói: không phải vậy đâu. Chẳng qua người miền
Nam phát âm sai, gọi trái xoài là xài, còn vừa là dừa, nên mỗi năm chỉ xin cầu dừa đủ xài. Bởi vậy tuổi thân nghe
thành tủi thân. Rồi cứ bị ám ảnh hoài
về cái tuổi của mình. Tụi Mỹ đâu có đặt ra con giáp nào đâu, mà nó vẫn cứ sống nhăn răng có sao đâu.
Thiệt tình tôi thấy con giáp chẳng có ích lợi gì hết. Ngoại
trừ con rồng là con vật tưởng tượng, người ta cho là cao sang nhất trong mọi
loài. Nói tới rồng là toàn nói điều hay ho: chữ
như rồng bay phượng múa. Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Con rồng cháu tiên. Rồng
đến nhà tôm.
Còn tất cả các con
giáp còn lại, khen ít chê nhiều.
Đầu tiên là con chuột. Mặt chuột là nham hiểm. Ai có tai chuột
thì nghèo. Tóc đuôi chuột là loe ngoe mấy sợi.
Con chuột phá hại thì không nói làm gì. Tới con trâu giúp
ích cho mùa màng, có gạo ăn mà vẫn bị chê. Đàn
gẩy tai trâu, Khổ như trâu, trâu đi tìm cột ….
Tới phiên con cọp, hơi sợ sợ, nên khen hổ phụ sinh hổ tử, cọp chết để da. Binh chủng nào đánh Đông dẹp Bắc
thì lấy huy hiệu cọp xám. Vuốt râu cọp là
đừng có giỡn mặt.
Con mèo theo truyền thuyết là cô con cọp. Cô dạy cho cháu đủ
thứ, tới khi cô thấy cháu coi bộ khó tin,
nên cô phải giữ lại cho mình một chiêu: đó là chiêu trèo. Bởi vậy bây giờ cọp không
biết leo cây. Cám ơn con mèo, chỉ có chiêu trèo là cọp phải chịu thua thôi. Vì vậy
vô rừng mà gặp cọp, chỉ leo lên cây may ra còn sống.
Con mèo cũng bị chê, dù nó giúp chủ nhà không bị chuột phá hại. Làm như mèo mửa. Mèo mả gà đồng, giấu như
mèo giấu cứt. Mèo mù vớ cá rán.
Con rồng thì toàn khen. Đã nói tưởng tượng thì có thấy đâu mà
biết.
Con rắn thì coi như ác độc, dù rằng có con không làm hại ai
cả. Khẩu Phật tâm xà.
Con ngựa cũng cùng họ hàng với trâu bò.Tuy nhiên con ngựa
hình dáng đẹp nên người ta nói tới ngựa có vẻ nhẹ nhàng hơn. Lên xe xuống ngựa, cưỡi ngựa xem hoa, ngựa
quen đường cũ, ngựa non háu đá. Ngựa kéo xe cũng vất vả lắm chứ, nhưng bò lại
bị chê ngu như bò. Kể ra đó cũng là
thiên vị, ngựa trâu bò thì cũng cùng giống tuy khác loài công dụng khác nhau do
đặc điểm khác nhau thôi.
Con dê bị gán cho tội lăng nhăng: đồ dê xồm. Hoặc a tòng bịp bợm: treo đầu dê bán thịt chó.
Bây giờ tới con khỉ. Tại sao người ta gán cho khỉ đủ tật xấu. Khỉ dòm nhà. Bắt chước như khỉ. Rung cây nhát
khỉ. Mặt nhăn như khỉ ăn gừng.
Con gà hình như chỉ bị chê nhẹ nhàng hơn: gà què ăn quẩn cối xay, vắng chủ nhà gà vọc
niêu tôm. Gà trống nuôi con. Mẹ gà con vịt. Trông gà hóa cuốc.
Con chó coi như gần gũi với sinh hoạt gia đình với con người.
Người ta nói về chó đủ mọi khía cạnh. Chó
nhẩy bàn độc, chó ngáp phải ruồi, chó cắn áo rách, chơi với chó chó liếm mặt. Chó
gầy hổ mặt người nuôi.
Tới khi bị gọi là đồ
chó, thì người mình coi như bị khinh rẻ. Trong khi phương Tây, người yêu
thương mới được gọi là chó con puppy. Mấy
bà bị chồng phụ bạc thì nói: con chó còn quí hơn người. Con chó không bao giờ
phản chủ: con không chê cha mẹ khó, chó
không bỏ chủ nuôi. Quả thật chó là loài được ca ngợi về nghĩa, về lòng dũng cảm cứu chủ. Chó giúp ích rất nhiều cho con
người. Dẫn đường cho người mù, tìm kiếm kẻ gian, đồ phi pháp cho Cảnh Sát và
Quân Đội. Vậy mà nhiều nơi người ta ăn thịt nó. Nhìn những con chó bị nhồi nhét
trong những lồng chật hẹp, với bộ mặt buồn thảm chờ ngày bị đập đầu, sau đó đem
thui, tôi cảm thấy rùng mình thương cho kiếp con vật.
Tới con heo thì càng thê thảm hơn. Chúng chỉ có một ích lợi
duy nhất là cung cấp lương thực cho con người. Bởi vậy ở đâu con heo cũng chỉ
được nuôi để giết thịt. Sinh ra vốn như vậy, nhưng cái gì xấu thì gán cho nó. Dơ như heo, mập như heo, nói toạc móng heo.
Thú vật không có trí khôn như người, chúng chỉ sống theo bản
năng thôi. Trời sinh ra với hình hài như thế, con người gán cho đủ thứ là do
mình nghĩ. Mùa hè khi thấy xác mấy con nai đi tìm nước uống bị xe cản chết, xác
sình thối nằm chơ vơ bên vệ đường, tôi cảm thấy xót xa khi chúng phải kiếm ăn để
duy trì sự sống ngoài thiên nhiên khắc nghiệt và cầu mong sao, sau khi trả hết
nghiệp làm kiếp thú vật, kiếp sau chúng được thành người. Con người quả là may mắn
nhất trong tất cả các loài có sự sống nhờ có trí khôn. Biết kiếp sau mình có
được làm người nữa không? Hay lại thành thú vật trong chuỗi luân hồi bất tận.
Bạn tôi ơi chẳng có tuổi nào là sướng cả. Thú vật biết bao
loài, đâu chỉ có 12 con giáp. Bảo con rồng hạng nhất là vô lý. Ngày xưa học Sinh
Vật tôi đã được bảo rằng: trí khôn tăng theo kích thước, bộ não con người nặng
tới 1300 gram. Con bò tuy có cái đầu to nhưng não nhỏ, con giun chỉ ngo ngoe
thôi. Còn con rồng thì vô phương biết!
Sướng khổ là do bạn có cố gắng vươn lên hay không? Người ta
có câu: "Không giống con giáp nào”
nghĩa là tào lao đó. Được làm người là sinh vật cao quý nhất, sao lại để mấy con
giáp (là thú vật) ảnh hưởng tới cuộc đời của mình. Vô lý quá phải không các bạn?
Lại Thị Mơ
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Người mẹ da trắng dạy con
![]() Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp qua người da đen, trong lòng rất là sợ hãi, bèn hỏi mẹ: "Người này có phải là người xấu không mẹ? Tại sao người đen thui vậy?" Tài xế người da đen nghe thấy trong lòng rất lấy làm khó chịu. Lúc này, người phụ nữ liền nói với con trai: "Chú tài xế này không phải người xấu, ông ta là một người tốt con à!" Con trai nhíu mày trầm tư một hồi lại hỏi tiếp : "Nếu chú ấy không phải là người xấu, vậy chú có phải đã làm điều gì xấu xa, cho nên Thượng Đế mới trừng phạt chú?" Người da đen ấy nghe xong, mắt ngấn lệ, ông ta rất muốn biết người phụ nữ da trắng ấy sẽ trả lời thế nào. Người mẹ nói: "Ông ta là một người rất là tốt, cũng không làm điều gì xấu xa. Vườn hoa của chúng ta có màu hồng, màu trắng, màu vàng … có phải không?" "Vâng! Đúng ạ!" "Vậy hạt của hoa có phải đều là màu đen không?" Đứa bé nghĩ ngợi một lúc : "Đúng thế ạ ! Toàn là màu đen hết." "Hạt giống màu đen cho nở ra những đóa hoa đầy màu sắc và thơm ngát, tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, đúng thế không?" "Vâng!" Con trai đột nhiên ngộ ra và nói : "Vậy là chú tài xế ấy không phải là người xấu rồi ! Cám ơn chú tài xế, chú đã tô điểm cho cả thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ, con muốn cầu nguyện cho chú ấy." Đứa bé thơ ngây đang ngồi cầu nguyện, người tài xế da đen giờ nước mắt đã lăn dài trên má, lòng nghĩ : "Vì những người da đen bị xem thường không ngoi đầu lên nổi, hôm nay, người phụ nữ da trắng này đã dùng lời lẽ ôn hòa dạy con trai mình, hóa giải nỗi ám ảnh về mình trong lòng con, đã vì mình cầu nguyện và chúc phúc, thật sự phải cảm ơn bà ta rất nhiều! " Lúc này, xe đã đến điểm dừng, người tài xế kiên quyết không lấy tiền, ông ta nói : "Lúc bé, tôi đã từng hỏi mẹ tôi cùng một câu hỏi ấy, mẹ nói vì chúng tôi là người da đen, phải chịu thua kém. Nếu khi xưa mẹ tôi nói giống như câu trả lời của bà, hôm nay tôi nhất định sẽ có một thành tựu khác…". st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23734 |
![]() ![]() ![]() |
Khổ vì làm…..”Vịt Kìu ” !!?1 – Có một chuyện không công bằng: về VN tất cả chi phí cho gia đình như đi du lịch, ăn uốngViệt kiều phải lo, khi có cơ hội người VN qua ngoại quốc thì Việt kiều cũng phải bao hết. Ở VN bạn không chỉ bao cho người nhà mà còn bao cho cả bạn bè người nhà nữa. Khi bạn mời tiệc, người nhà dắt cả làng tới tham dự rất tự nhiên như người Hà Nội, có ai thắc mắc, câu trả lời rất đau lòng “Tiền Việt kiều mà, ngu gì mà không ăn”. 2 – Anh Tấn gửi tiền xây nhà cho mẹ ở miền quê vùng sông Hậu. Nhà xây xong mẹ gửi thư qua xin thêm tiền gắn máy lạnh. Anh thắc mắc tại sao nhà mẹ ở ngay bờ sông quanh năm gió mát trăng thanh, tại sao phải gắn máy lạnh. Anh phôn về hỏi cho ra lẽ. Cô em gái nhanh nhẩu trả lời: Mẹ bị huyết áp cao, và thấp khớp, bác sĩ nói phải ở nhà có máy lạnh thì mới khoẻ. Thương mẹ Tấn lại phải vay mượn để gửi tiền cho mẹ mua máy lạnh. Mẹ và em gái đâu có biết Tấn đang ở ké garage với người bạn. Trời nóng như lửa Tấn chỉ dám xài quạt máy mua từ chợ trời. Cuối năm Tấn về thăm nhà thấy mẹ mình nằm trên cái giường ngay phòng khách. Còn phòng ngủ có máy lạnh trên lầu vợ chồng cô em gái đã chiếm. Thấy vậy anh hỏi tại sao không để mẹ ở trên lầu. Em gái anh trả lời : mẹ bị huyết áp cao lên xuống nguy hiểm? Tấn tức quá kêu thợ tới đem máy lạnh trên lầu xuống gắn nhà dưới cho mẹ. Khi về Úc mấy ngày em gái anh gọi qua nói: “Vợ chồng em phải lên thành phố làm ăn, nên không có người chăm sóc mẹ, em đã kiếm người chăm sóc mẹ, mình phải trả cho người ta 100.000 đồng một ngày. Anh có nhiệm vụ gửi tiền về cho mẹ. Mấy tháng sau mẹ anh chết, dĩ nhiên anh phải lo tiền gửi về lo tang lễ cho mẹ. Anh muốn về lắm nhưng không còn chỗ nào cho mượn tiền để mua vé máy bay, căn nhà anh xây cho mẹ bây giờ em gái anh lấy không. 3 – Anh bạn tôi còn bà chị ở VN, muốn tạo công việc cho chị mình làm ăn. Sau khi tìm hiểu kỹ càng anh bạn gửi tiền cho chị mua một xe Mercedes 24 chỗ. Từ ngày có xe bà chị làm ăn khấm khá. Xe chạy có tiền bà chị giữ, chi phí cho xe như tiền bảo hiểm, tiền bảo trì, anh tiếp tục chi viện. Đối với anh, số tiền chi phí ấy coi như quà cho chị hàng năm. Rồi một hôm vận xui tới, tài xế xe của bà chị gây tai nạn chết người. Bà chị bị CA mời lên làm giấy tờ, bà chị sợ quá khai chiếc xe này của người em bên Úc bỏ tiền mua.. Công an VN nhân cơ hội ghi vào hồ sơ : “Xe Việt kiều gây tai nạn chết người”. Sau đó giữ xe và yêu cầu bà chị mời anh Việt kiều Úc về VN lên CA huyện lãnh xe ra. Bà chị gọi điện thoại qua cho em. Người em vội vã bay về VN lên gặp CA Huyện. CA Huyện niềm nở đón tiếp và cho biết tình trạng xe cộ cũng như tai nạn, CA đề nghị nộp $30.000 gồm tiền bồi thường cho nạn nhân, tiền phạt lái xe gây tai nạn và giữ xe một tháng. CA giữ p***port và yêu cầu anh điện về Úc xắp xếp gửi tiền qua để lấy xe. Trong thời gian chờ đợi CA cấp cho anh một giấy đi đường thay p***port và visa để anh tiện đi lại ở VN. Chuyện đến lúc này mới vỡ lẽ: Vì thương bà chị, anh bạn đã giấu vợ rút sổ băng $70.000 gửi cho chị mua xe. Nay không biết lấy đâu ra $30.000, thôi đành liều, anh gọi về vợ và nói rõ sự thật. Sau khi nghe chồng xưng tội. Bà vợ không bắt lỗi nhưng yêu cầu việc đền tội: “Tôi rút tiền gửi cho anh $30.000 để anh lấy xe ra, khi anh về Úc làm thủ tục ly dị và bán nhà”. Kết quả anh bạn tôi bây giờ “Độc thân tại chỗ” và không có tiền. 4 – Cô Nga người Rạch Giá ra đi tìm tự do bỏ lại người anh trai yêu quý. Sau 6 năm xa quê hương, nay cô về thăm lại mồ mả cha mẹ, ông bà, thăm lại người anh yêu quý. Tình cảm ông anh dành cho cô em qua nhiều lá thư thật là thống thiết. Ông kể lại cái thời còn thơ ấu chính ông là người cõng em mỗi sáng qua cây cầu khỉ tới trường. Hàng tháng cô em đều gưỉ tiền về cho anh và các cháu. Người anh trai thư qua lần nào cũng đều nói em đừng gửi tiền về cho anh, hãy lo cho bản thân vì anh không ở gần em để chăm sóc cho em. Nhưng chưa bao giờ cô em thấy tiền gửi đi mà quay lại. Cô biết tính anh mình mà.. thế rồi hôm nay cô khăn gói về VN theo lời mời của ông anh “Em sắp xếp về VN một chuyến, hôm nay nhà nước mở cửa đón Việt kiều, anh em mình lâu lắm không gặp nhau, không biết em gái anh bây giờ tròn hay méo”. Thật là tình cảm thiêng liêng, muốn biết em gái mình bây giờ tròn hay méo thì hỏi thằng em rể thì biết ngay…Gia đình anh hai lên SG trước một ngày để hôm sau đón em gái. Ngày trở về thăm quê hương của cô em gái được tỗ chức linh đình, giống như đón tiếp một vị nữ hoàng. Cô em gái bẽn lẽn khi ông anh ôm chặt lấy mình rồi hôn má, cử chỉ tây phương không biết ông anh học được lúc nào mà tỏ ra thành thuộc. Qua bao lần ôm các em trong quán “bia ôm” đã tạo cho ông anh lịch lãm và tự nhiên, nên khi gặp em mình ông càng tự nhiên và chứng tỏ với em gái mình cái văn minh không phải chỉ tây phương mới có. Cái bẽn lẽn vội qua đi nhường cho sự kiêu hãnh của một Việt kiều về nước khi được đón tiếp long trọng như vậy. Đâu ai biết được cô em gái cũng như bao nhiêu phụ nữ khác ở Úc ngồi may thâm cả đít để có tiền lo cho cuộc sống và giúp đỡ gia đình bên VN. Hai tuần lễ ông anh đưa em gái đi thăm khắp nơi, giới thiệu em mình với mọi người: “Em gái tôi, bà chủ hãng may thời trang lớn bên Úc”. Cô em gái khi nghe giới thiệu ngượng ngùng muốn đính chính, nhưng ông anh hiểu ý nói đè qua chuyện khác.. Một buổi chiều ông anh nói với em “Chiều nay anh sẽ đưa em đi thăm vùng lấn biển, anh dự trù mua vài lô, chỉ cần 1 năm sau là giá gấp đôi. Thằng bạn anh năm ngoái mượn tiền mua 2 lô, năm nay nó bán một lô, tiền lời đủ chi trả cho cả hai…” ngay chiều hôm đó hai anh em đi thăm đất, và quyết định mua 4 lô. Ông anh tạm thời đứng tên dùm, khi nào nhà nước cho Việt kiều đứng tên thì sẽ sang tên cho em.Cô em gái về Úc bàn với chồng gom hết vốn liếng gửi về cho anh trai để mua đất. Từ đó mỗi lần cô em gái gọi điện thoại về VN hỏi thăm, ông anh trai đều báo tin vui vì giá đất tăng. Một năm sau, cứ theo thông báo gía đất lên của ông anh thì anh em ông ta đã kiếm lới gấp đôi. Cô em bàn với chồng quyết định bán 3 lô để thu tiền về còn một lô thì tặng lại ông anh. Nhưng mua thì dễ, bán thì khó, nhất là người đứng tên sổ đỏ là ông anh chứ không phải cô.. Thấm thoát đã 8 năm tôi gặp lại cô Nga và hỏi thăm về vụ đất đai, được cô ta cho biết: Ông anh đã lừa chiếm đoạt hết bốn lô đất không hoàn trả lại vốn cho cô ta dù chỉ một đồng.Chuyện cô Nga là một trong muôn vàn câu chuyện đau lòng. Hình như tất cả mọi hoạt động của người trong nước phần lớn là tìm cách làm sao cho tiền trong túi Việt kiều chạy vào túi mình. Người ta không ngại dùng mọi thủ đọan để lừa nhau, người ta không còn phân biệt cha mẹ, anh em, bà con, có cơ hội là ra tay. 5 – Tôi còn nhớ cách đây 8 năm có một lần tôi nhân được thư của mấy cháu con bà chị gửi qua, nội dung như sau: 6 – Anh bạn tôi về VN thăm gia đình, quê hương là chùm khế ngọt, anh về VN ăn bưởi ăn cam chứ không ăn khế. Lúc đầu về thăm gia đình, lần thứ hai về làm ăn, đặt hàng “sản xuất ở VN”, lần thứ ba anh về VN nhập cảng cả cô chủ trẻ, con ông giám đốc hãng đóng bàn ghế. Anh bảo lãnh cô chủ trẻ qua Úc du lịch tham quan..Dĩ nhiên hàng hoá thì anh ta trình làng với vợ, còn hàng “độc” anh cất giữ tại hotel. Xui cho anh, cái hôm anh dắt cô chủ nhỏ tham quan thành phố bị vợ anh bắt gặp. Thế là “tan hàng”. Vợ anh thâu tóm tất cả, còn anh chỉ còn lại những gì mà mẹ anh cho anh khi mới sinh anh ra. Cô chủ nhỏ cũng chia tay anh quên cả bye bye. 7 – Tội nhất một người bạn đang làm ngành “finance”, về VN bị tiếng sét ái tình đánh quá mạnh, đến nỗi trong lúc đang ôm ấp người đẹp, thì xuất hiện một tên đàn ông xưng là chồng cô gái, hắn bắt anh phải biết điều nếu không sẽ giết chết anh. Sau khi trấn lột anh hắn xô anh xuống lầu, anh rơi trúng băng ghế xi măng lề đường bể đầu. Anh được đưa vào nhà thương VN cấp cứu. Kết quả khi anh được chuyển về Úc, anh trở thành “người gỗ” muôn đời.Có nhiều người khoe “mình có số đào hoa”, về VN có nhiều em theo, thậm chí còn tỏ ra mình thật thà “tôi có nói cho em biết là tôi có gia đình”, nhưng em nói “không sao làm người tình của anh là đủ rồi”. Thật tôi không hiểu sao ông bạn tôi thật thà như vậy. Đàn bà ở VN cần cặp với đàn ông có vợ, chứ đàn ông không vợ, họ không cần. Lý do dễ hiểu “có vợ, ly dị vợ mấy hồi”. Khi cá đã cắn câu rồi, lúc đó mới giựt. “anh à em cần mấy ngàn,..” em cần mua xe máy.. em cần tiền sửa nhà..”, rồi anh ơi em có bầu…thế là xong… còn đàn ông không có vợ hay vợ ly dị là đàn ông có vấn đề, không có tiền, không có tài sản, đàn bà VN không cần loại đàn ông đó. Ông bạn thật thà của tôi chắc sẽ được Chúa ban cho Thánh Giá trong một ngày rất gần.st. Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 30/Jan/2016 lúc 5:27pm |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
![]() |
|
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
Rựơu![]()
Tôi đã
nói tôi không uống rượu
Đừng ép
tôi, tôi chẳng uống đâu
Uống
vào say xỉn quắc cần câu
Đánh
mất mình, phát ngôn bậy bạ
![]()
Muốn
cụng ly, tôi xin nước lã
Nước lã
nhạt phèo nhưng sạch trong
Cần chi
men rượu mới tình nồng
Bạn ăn
nhậu đều là bạn giả
![]()
Lời của
rượu chỉ là giả lả
Tuyên
bố lung tung, nổ ì xèo
Rượu
tan rồi, lời cũng tan theo
Tỉnh
rồi đâu nhớ gì đã nói
![]()
Người
say ghét ai nói mình xỉn
Tôi
chưa say, “ tới” nữa đi nào
Thêm
vài ly chỉ thấy trăng sao
Đứng
không vững vẫn hô mình tỉnh
![]()
Thôi
thì muốn “tới” đâu thì tới
Uống
say sưa quên hết sự đời
Nhưng
hãy nhớ, đời vẫn là đời
Say hay
tỉnh, tình đời vẫn vậy
![]()
Nếu có
thể mình nên tự chế
Chỉ
nhâm nhi phấn khởi tinh thần
Nhậu
cho nhiều chỉ tổ hại thân
Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 02/Feb/2016 lúc 4:22pm |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
![]() |
|
<< phần trước Trang of 146 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |