Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Tâm Tình | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Tâm Tình |
Chủ đề: MƯỜI ĐIỀU RĂN NGƯỜI GIÀ | |
<< phần trước Trang of 69 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 06/Nov/2017 lúc 8:08am |
TUỔI GIÀ ----- Tuổi già nhàn lắm, các cụ ơi! Cầy cuốc, hôm nay dẹp hết rồi.
Flickr/Mid TM.com( aka Brent )
Rộng rãi thênh thang, nhà hai
đứa,
Thoải mái ra vào, đôi ta
thôi.
Flickr /James Neely Tuổi già khỏe lắm, các cụ ơi! Cái vòng danh lợi , rũ sạch rồi. Giờ đây tóc bạc, ta hai đứa, Sáng tối nắm tay đi bộ thôi. Tuổi già vui lắm, các cụ ơi! Con cái giờ đây lớn cả rồi. Nhìn qua nhìn lại, mình hai đứa Ngày tháng đôi ta cho nhau thôi. Flickr /Marser Tuổi già thích lắm, các cụ ơi! Cháu nội, cháu ngoại đến chơi rồi. Ông bà ôm nựng, ôi yêu quá, Nhìn cháu tung tăng, ta vui thôi. Bệnh tật bao nhiêu cũng biết rồi. Flickr/MOZBOZ1 Khoán giao tất cả cho thày thuốc, Thanh thản, đôi ta rong chơi thôi. Flickr/ Al Berunie
Flickr/Pienw
Flickr/ T.S.George
Hình ảnh : Flickr Trương Ngọc Thạch |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Nhom12yeuthuong
Senior Member Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7120 |
Gởi ngày: 13/Nov/2017 lúc 10:36am |
Ông Ngoại Cuả Ai ?
Nguyễn Thị Thanh Dương. Chỉnh sửa lại bởi Nhom12yeuthuong - 13/Nov/2017 lúc 10:37am |
|
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 20/Nov/2017 lúc 8:22am |
Sau Tuổi 50, Tôi Hiểu Ra Rằng, Cuộc Đời Muốn Hạnh Phúc Chính Là Làm Được 6 Chữ Này
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu
được rằng, thế giới thật rộng lớn, mà bản thân mình lại rất bé nhỏ, có
những sự tình không cần phải xem nó nặng đến như vậy. Bản thân chúng ta
vốn đã rất khổ, rất mệt, không cần cứ mãi chỉ trích lẫn nhau…
Con
người ta, cả một đời đều đang bận rộn, mệt mỏi, bôn ba. Dù cho vất vả
bao nhiêu, sau cùng vẫn có rất nhiều việc không thể hoàn thành được. Con
người ta, cả một đời đều đang tằn tiện, tích cóp, dành dụm; sau cùng dù
cho dè sẻn bao nhiêu, tiền bạc vẫn không bao giờ thấy đủ. Con người ta,
cả một đời đều đang chịu đựng, nhường nhịn, sợ hãi; nhưng dù cho cẩn
thận thế nào, ta vẫn đắc tội với không ít người.
Một đời
chúng ta đều đang đọc, đang viết, đang cảm ngộ; nhưng dù có thông minh
bao nhiêu, vẫn phải đối diện với không ít lần thua thiệt. Con người, cả
một đời đều đang tỉnh táo, dù cho bình tĩnh bao nhiêu, cơ trí bao nhiêu;
sau cùng vẫn không tránh khỏi những điều tiếc nuối.
Thế là
sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng, thế giới thật rộng lớn, mà bản thân
mình lại rất bé nhỏ, có những sự tình không cần phải xem nó nặng đến như
vậy. Bản thân chúng ta vốn đã rất khổ, rất mệt, không cần cứ mãi chỉ
trích bản thân. Đời người vốn không phải mọi chuyện đều luôn như ý, cớ
chi phải cưỡng ép bản thân. Đã cố gắng hết mình rồi, dù cho kết quả thế
nào cũng đều được cả. Chuyện nơi thế gian, không ai nắm chắc được vĩnh
hằng.
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Đời người thật quá ngắn ngủi, không cần
thiết phải tính toán quá chi li. Những việc không hiểu được, thế thì
không cần phải hiểu; có những người không phỏng đoán được, thì không cần
phải phỏng đoán; có những lý lẽ nghĩ không thông, thì không cần phải
nghĩ ngợi thêm nữa. Những việc không vui trước đây, hãy đem nó cất giữ ở
một góc xó không có ai.
Vậy nên,
tự nhắc nhở bản thân mình: Tôi có thể không được hoàn mỹ, nhưng nhất
định phải chân thực, tôi có thể không giàu có, nhưng nhất định phải vui
vẻ!
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: cuộc sống, sẽ không vì những lời oán
trách của bạn mà thay đổi; đời người, sẽ không bởi bạn phiền muộn mà đổi
khác. Dù bạn oán trách hay không, cuộc sống vẫn sẽ y như vậy; dù bạn có
buồn hay không, đời người cũng sẽ y như thế. Oán trách nhiều, buồn
phiền vẫn là bản thân; thương cảm nhiều, khổ não vẫn là chính mình.
Bạn khóc, cuộc đời sẽ không bởi vậy mà chảy nước mắt vì bạn; bạn khổ, cuộc đời sẽ không bởi vậy mà thêm phiền não.
Là con người, đâu có chuyện vạn sự đều luôn như ý, mọi việc đều luôn thuận tâm.
Trong công việc, đâu có chuyện vạn sự đều viên mãn, mọi việc đều không chút tiếc nuối.
Nếu đã như vậy, sao ta lại không mỉm cười? Nếu đã như vậy, hà tất phải phiền muộn lo âu?
Người sống ở đời, vui vẻ là một đời, sầu khổ cũng là một đời, vậy sao ta không vui sống cho đến cuối cuộc đời này?
Thế là sau tuổi 50, tôi đã hiểu được rằng: Đừng làm khó bản thân, một người, long đong khổ sở sống ở thế gian này, đừng bởi những người mình không thích mà đánh mất niềm vui, đừng bởi những người chỉ vụt thoáng qua trong sinh mệnh đó mà lưu luyến không thôi, cũng không cần phiền não với từng áng mây thoảng qua.
Hãy sống vì bản thân, dù cuộc sống cho ta điều gì, đều thản nhiên vui vẻ đón nhận, đây mới là thái độ sống tốt nhất!
Đừng làm
khó bản thân, cũng đừng bắt chước người khác, hãy là chính bản thân
mình, đi tốt con đường mà mình đã chọn, làm tốt những việc trong phận
của mình, sống cuộc sống mà mình mong muốn.
Thế là
sau tuổi 50, tôi hiểu được rằng: Với những gì bản thân không với tới
được, không cần phải mong muốn thái quá, hãy để mọi chuyện thuận theo tự
nhiên. Lòng mệt mỏi rồi, hãy nghe vài bản nhạc hay; trong lòng có
chuyện sầu não, hãy thổ lộ với người bạn yêu thương. Mệt mỏi rồi, hãy
pha cho mình một ấm trà, tìm một nơi yên tĩnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Những
lúc buồn phiền, tìm kiếm niềm vui, đừng đánh mất hạnh phúc. Những lúc
bận rộn, hãy tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đừng đánh mất sức khỏe.
Những lúc mệt mỏi, hãy ngừng tay lại, chớ để đánh mất niềm vui.
Thế là
sau tuổi 50, tôi đã hiểu được: Đừng làm khổ bản thân, đời người chỉ mấy
chục năm ngắn ngủi, bôn ba cũng được, lăn lộn cũng được, đều chỉ là nháy
mắt. Không chỉ trích, không oán trách, cho bản thân một phần lạc quan,
một phần bình hòa. Không cưỡng cầu, không mong mỏi thái quá, cho bản
thân một phần tâm trạng thản nhiên, một phần tâm thái điềm tĩnh. Không
so đo, không tính toán, giữ lại một phần tình cảm chân thành nhất trong
tâm.
Không
hâm mộ vầng hào quang của người khác, không chê trách thói đời nóng
lạnh, cất những bước chân tự tin, kiên định với sự lựa chọn của riêng
mình. Lấy tâm thái lạc quan mà sống tuổi già tốt đẹp nhất của mình!
Cuối cùng, sau tuổi 50, chúng ta hãy ghi nhớ rằng cách sống tốt nhất chính là 6 chữ: Nghĩ thông, Nhìn thoáng và Buông bỏ! st.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 24/Nov/2017 lúc 7:40am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 13/Dec/2017 lúc 11:01am |
Chuyện Phở Xe Lửa và Tuổi Già
Hình cũ trong Phở Xe Lửa. Từ trái: Người viết, Chủ nhân Nguyễn Thế Toàn, Họa sĩ Đinh Cường.
1. Phở Xe Lửa, Chợ Eden...
Tiểu bang Virginia và các vùng phụ cận
(Washington DC, Maryland) có độ bốn, năm chục nghìn người Việt, có
thương xá Eden (gọi là chợ Eden) với hàng trăm cửa tiệm. Mỗi cuối tuần
hoặc ngày lễ, người Việt các nơi tụ về chợ Eden để ăn uống, mua sắm và
lang thang trên các hành lang chợ...cho vui.
Trước năm 1980, người Việt chưa có bao nhiêu, chợ Eden gần như hoang phế, cỏ mọc tùm lum, vài cửa hàng lèo tèo. Khi người Việt đến mướn chỗ để buôn bán, chợ trở nên sầm uất. Chủ chợ là người Do Thái, bắt đầu lên giá mướn, cứ lên giá liên tục, hiện nay hình như 50 đô la cho mỗi square foot (một năm) và có thể sẽ lên giá nữa. Tôi không biết giá đó mắc hay rẻ, nhưng đã có nhiều bà "tưng bừng khai trương" và ít lâu sau bán nhà để trả tiền mướn chỗ trước khi "âm thầm dẹp tiệm". Bà nầy rút lui thì bà kia nhào ra làm con thiêu thân. Tôi nói "bà" vì đa số các bà mở tiệm ăn. Ở nhà, nấu dở, nhưng chồng con "phải" khen ngon, các bà tưởng thật, bèn mở tiệm ăn. Để rồi mất ăn, mất ngủ và mất nhà.
Chợ Eden là chợ duy nhất ở vùng
Đông Bắc Hoa Kỳ không có "người ngoại quốc", nghĩa là người bán, người
mua và người đi chơi toàn người Việt. Hiếm hoi lắm mới thấy một bà dẫn
ông chồng Mỹ đi ăn tiệm.
Chợ Eden có nhiều tiệm ăn, trong đó có
tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò là nhiều người lui tới, vì đó thường
được làm điểm hẹn của bạn bè phương xa đến Virginia. Ông từ Florida lên,
bà từ California qua, cứ hẹn gặp nhau ở tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò
là ai cũng biết, cũng đến đúng chỗ. Ông chủ tiệm phở tên Nguyễn Thế
Toàn nhưng mọi người gọi ông là Toàn Bò, mặc dù ông ta vẫn đi trên hai
chân như người bình thường.
Trong tiệm, ông dành sẵn một bàn
riêng cho bạn bè. Họa sĩ, nhà báo, nhà thơ, nhà văn...hoặc không "nhà"
gì cả cũng có thể đến ngồi tán phét bao lâu cũng được. Lại có sẵn một
bàn cờ tướng cho thiên hạ chơi, giống như quán cắt tóc bên đường ở Việt
Nam vậy. Có điều lạ là ngồi vào bàn đó, không ông nhà báo nào nói về báo
chí, không ông văn, thi sĩ nào nói chuyện văn chương, thi phú mà toàn
những chuyện tào lao thiên địa, mỉa mai, chọc ghẹo nhau để cười với
nhau. Riêng ông chủ Toàn Bò, vốn là luật sư trước 75, nên khi nói
chuyện, ông ta lý luận rất vững chắc, "tam đoạn luận" đàng hoàng, cho
nên dù bạn là nhà hùng biện, khi tranh luận với ông ta, bao giờ bạn cũng
đuối lý. Sau khi đã chiếm thượng phong, ông ta bồi thêm một câu mỉa mai
để quí vị ngồi quanh bàn cười khà khà. Nhiều ông không biết đó là giỡn
chơi nên tự ái, không thèm ghé tiệm nữa.
Ông Toàn Bò không bao
giờ bước ra khỏi tiệm phở. Sáng đến mở cửa tiệm, tối đóng cửa tiệm, về
nhà. Quan, hôn, tang, tế... không có ông ta. Bạn là bạn thân của ông ta,
lăn ra chết, chưa chắc ông ta đến vĩnh biệt bạn. Lời chia buồn trên báo
thì có. Nhưng đừng tưởng ông ta không ra khỏi tiệm mà kiến thức của ông
ta không được cập nhật hóa. Cứ thấy ông ta ngồi lim dim mắt mà tưởng
ông ta tham thiền nhập định, chuyện thế gian gác bỏ ngoài tai. Không
phải vậy. "Thiên lý nhĩ" đấy! Ngồi trong "tiệm phở" mà biết chuyện ngàn
dặm. Bạn thử đến và khơi mào "Hôm qua, ông X. bị sao đó, nghe nói đã đưa
vô bịnh viện rồi. Tôi định rủ vài ông nữa cùng đến thăm..." Tức khắc
bạn sẽ được điều chỉnh "Trễ rồi ông ơi! Vừa tắt thở lúc một giờ sáng, đã
đưa sang nhà quàng rồi. Ông có muốn chia buồn thì ghi tên vào tờ giấy
đằng kia, để đưa lên báo"... Nhiều lúc thấy một ông, bà nào đó thì thầm
với ông Toàn Bò. Rất có thể (có thể thôi), tình báo nước ngoài đến mua
tin tối mật của nước Mỹ đấy.
Phở Xe Lửa của ông Toàn Bò là tiệm
duy nhất trên nước Mỹ có một tủ sách đồ sộ và trên tường treo đầy tranh.
Không phải tranh trang trí như vẽ tô phở, con cá chiên, chùm nho, chai
rượu hoặc tranh tào lao, rẻ tiền... mà là tranh nghệ thuật của các họa
sĩ danh tiếng. Tranh chính gốc chứ không phải bản sao. Người ta hỏi mua,
ông không bán.
Hầu như họa sĩ nào đến tiệm phở của ông Toàn Bò
đều phác họa cho ông ta một tấm chân dung. Bức nào cũng vẽ ông ta cười
toét miệng đến mang tai. Vì dung nhan mùa hạ ông ta không khá lắm, nên
gặp họa sĩ trườu tượng, ấn tượng, biểu tượng, siêu thực hoặc hậu hiện
đại... thì dung nhan đó được vẽ thành của người khác. Không giống ai!
"Ủy
Ban Thường Trực" (ngồi nhiều nhất) ở phở Xe Lửa cũng khá đông. Ông Cò
Ly, nhà (bán) báo, có sạp báo trước cửa phở Xe Lửa, chỉ "mở cửa tiệm"
sáng thứ bảy và chủ nhật, ngày thường ông bận nhổ lông mày, đấm lưng cho
người đẹp. Họa sĩ Tấn Đức có tiệm khung hình giảm giá 75%. Ông Bình Gió
Mới đã đóng cửa tờ Gió Mới. Ông Bạch Thái Hồ, gặp ai cũng mở máy ảnh
ra, đòi chụp hình "Ngồi yên... Xong rồi! Hình sẽ đẹp lắm đấy!" Ông Ngô
Đình Châu, "vũ sư điệu cha cha cha" vì bị strock, đi lạng quạng như nhảy
cha cha cha. Ông nầy vừa ngồi xuống lại lò mò ra ngoài tiệm "ba mươi
giây khói lửa" (hút thuốc). Ông "cựu" dược sĩ Thịnh, vô tiệm, ngồi xuống
là mở máy nói. Thấy tôi thì kêu lên "Vua phịu!" (phịa?) Coi bộ ông ta
giỏi như bác sĩ, bịnh gì cũng biết, thuốc gì cũng biết. Bịnh hoạn, cứ
hỏi ông ta, miễn phí.
Ngày xưa, ở Việt Nam, đau đầu, nhức răng,
trẻ khóc đêm...bất cứ bịnh gì, cứ ra tiệm thuốc tây khai bịnh với dược
sĩ, mua thuốc về uống, công hiệu như thần. Ông bác sĩ Dương Quan Hớn,
chuyên về mắt, nhưng bịnh nhân đến chữa trị phải chuẩn bị đôi tai để
nghe ông ta nói liên tục những chuyện ít liên quan đến mắt. Trước đây
còn có ông Giang Hữu Tuyên, chủ báo Hoa Thịnh Đốn Việt Báo, nổi tiếng
với bài thơ "Trời Mưa Đi Phát Báo", chưa vào tiệm đã nghe oang oang
giọng ông ta. Năm kia, ông ta bị đứt gân máu và biến mất trên thế gian
(quá cố).
Riêng họa sĩ Đinh Cường, tôi xin dài dòng một chút. Ông
Đinh Cường rất nổi tiếng, được nhiều người viết và đọc về ông ta trên
"net", trên báo vì những chuyện không ăn nhậu gì đến hội họa cả. Ông nầy
ít nói nhưng vẽ thì đẹp. Ở Sài Gòn, đã có tranh giả của Đinh Cường.
Người nào ra sách, thơ mà có cái tranh bìa của Đinh Cường thì tác phẩm
trở nên sang trọng và giá trị ngay. Ông ta rất thiện chí, ai xin tranh
bìa cũng cho, có khi đưa ra nhiều bức để người xin lựa chọn. Tôi hỏi
"Phải chụp hình, sang hình tranh mình rồi đưa cho người ta. Có cà phê cà
pháo gì không?" "Chỉ có tờ Đặc San Cựu Sinh Viên Hành Chánh Miền Đông
có tặng chút chút để uống cà phê thôi. Nhưng tờ đó mỗi năm chỉ ra một
lần!" Có thể xếp quí vị xin tranh bìa kiểu "chùa" nầy (trong đó có tôi)
thuộc giai cấp bóc lột và trơ trẽn. Trơ trẽn mà tưởng như mình ban ơn
cho ông ta, chỉ thiếu điều chưa nói "Ông hân hạnh lắm mới được tôi dùng
tranh ông làm bìa "đại tác phẩm" của tôi đấy nhé!".
Nói thế nhưng
không phải ai cũng vô ơn cả. Có nhà thơ Thái Thụy Vi, khi xin tranh bìa
đều có cà phê, cũng chút chút, để tỏ lòng trân trọng và biết ơn. Ông
nhà thơ nầy yêu màu tím vô cùng. Thi phẩm nào cũng tràn trề màu tím. Cái
tranh bìa cũng màu tím. Một lần, đã xin được tranh bìa màu tím cho tác
phẩm của mình, mấy hôm sau, nhà thơ lại xin được gặp họa sĩ ở tiệm cà
phê. Trò chuyện một lúc, ông Thái Thụy Vi dúi vào tay ông Đinh Cường một
tờ bạc "Cái tranh bìa đẹp lắm, nhưng nhờ anh cho thêm màu tím vào cho
tím hơn nữa". Màu sắc, đậm nhạt được đánh giá bằng tiền?
Trở lại
tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò. Chủ nhật nào tôi cũng rủ họa sĩ Đinh
Cường ra đó uống cà phê. Tôi có viết linh tinh chút đỉnh, được quí vị
ngồi ở bàn thường trực đó vinh danh là "nhà văn". Tôi khoái lắm. Sau lại
được thăng cấp thành "nhà tiểu thuyết", tôi càng khoái, mặt vênh lên.
Không ngờ cái mỹ danh "nhà tiểu thuyết" bị rút gọn thành "nhà tiểu". Họa
sĩ Đinh Cường cũng được vinh danh là "đại họa sĩ". Cũng xứng thôi.
Nhưng rồi được rút lại thành "đại họa".
Thế là mỗi khi chúng tôi bước vào tiệm phở Xe Lửa, quí vị đó nhao nhao lên "Chào nhà tiểu. Chào đại họa gia!"
2. Tuổi Già
Lần
trước, tôi có kể chuyện bọn già chúng tôi, mỗi sáng chủ nhật, tụ tập
trong tiệm phở Xe Lửa của ông Toàn Bò, chợ Eden, Virginia, cà phê cà
pháo, nói chuyện tào lao với nhau. Cứ thế, đã gần chục năm nay rồi.
Cái
bàn mà ông chủ tiệm dành riêng cho bạn bè tụ tập, đặt ở góc tiệm. Ông
ta ngồi đầu bàn, coi như chủ tọa. Hai bên là hai dãy những ông nhà báo,
nhà văn, nhà thơ, "nhà họa", và chẳng "nhà" gì cả, ít nhất cũng trên
mười người. Đôi khi đông quá, phải ngồi bàn bên cạnh, nghếch mặt qua
"đối thoại". Nói nhiều nhất là mấy ông nhà báo. Các ông "nhà" khác ít
nói chỉ ngồi nghe và cười. Đó là nói thời "hoàng kim", cách nay đã lâu
chứ bây giờ thì chỉ còn loe hoe mấy mạng. Những chiếc ghế cứ trống dần.
Những người vắng mặt đi đâu? Thì đi đâu ngoài con đường ra nghĩa trang!
Quí
ông kéo nhau ra họp mặt ngoài đó. Thực ra, cũng còn rất nhiều ông còn
sống, nhưng nằm nhà, đi không nỗi. Đôi lúc nhớ bạn, nhớ tiếng cười, nhớ
những câu nói móc nghéo, chọc ghẹo nhau, quí ông nầy lại mò ra, nhe răng
cười tuy dung nhan đã "xuống cấp" thê thảm rồi. Điển hình như ông N. V.
T. mỗi khi đi chữa trị gì đó ở bịnh viện, thường ghé tiệm phở Xe Lửa,
nhưng khổ nỗi, ông ta đi ngày thường (không phải ngày chủ nhật) nên cái
bàn đó trống trơn, chỉ mình ông ta chóc ngóc với ông chủ tiệm, chẳng
biết nói gì, nói với ai! Ông chủ tiệm vốn nói nhiều, cũng yểu xìu vì
"lân thiếu pháo"! Ông T. không được khỏe, có nhếch mép cười cũng đã là
một cố gắng quá sức rồi. Thế nên cả hai ông, chẳng phải nhìn nhau mà
cùng nhìn ra cửa tiệm, hi vọng có ông bạn nào bước vô chăng?
Mỗi
sáng chủ nhật tôi gọi ông Đinh Cường "Châu đây. Tính sao?" Bên kia đầu
dây, giọng lè nhè "Làm sớm nghỉ sớm. Tôi vừa ở Starbucks về đây" "Lên
đường chưa? Độ chín rưỡi có mặt nghe!" "Rồi!" Tôi cũng gọi ông Bình Gió
Mới "Mươi phút nữa có mặt ở Phở Xe Lửa nghe!" "O.K!" Thế là trên cái bàn
rộng đó chỉ có ba ông già. Lâu lâu, tấp vào, có ông Cò Ly, dược sĩ
Thịnh, bác sĩ Dương Quang Hớn, giáo sư Như Hạnh, ông Bạch Thái Hồ... Vừa
ăn vừa chuyện trò cười nói, độ một giờ sau, trả tiền, đứng lên. Có ông
móc trong túi ra tờ giấy nhỏ, có ghi mấy món vợ sai đi chợ, vài ông khác
bày bàn cờ tướng "lên xe xuống ngựa". Có ông còn nán lại làm thầy dùi.
Rồi thì tiếng la hét, cổ võ tưng bừng, có những câu không được thanh nhã
như "Coi chừng bị nước thượng mã...phong" Ông khác trấn an "Không sao.
Tướng xuất...tinh". Chiến đấu gay cấn nhưng không ai nổi xùng, tự ái mà
chỉ cười. Đến trưa thì tan hàng, ai về nhà nấy, vợ chờ cơm ở nhà, còn
lại ông chủ Toàn Bò tiếp tục nhiệm vụ, mời khách ngồi, ghi thực đơn, thu
tiền.
Về ông chủ tiệm phở Xe Lửa. Trước 1975, ở Sài Gòn, không
ai dám gọi xách mé là "Ông Toàn Bò" mà phải gọi là "Ngài luật sư Nguyễn
Thế Toàn". Luật sư lợi hại vô cùng. Tôi đọc đâu đó câu "Luật sư, chỉ với
cái cặp mà lấy của thiên hạ bằng một trăm tên cướp có võ khí". Bây giờ,
nơi xứ người, không thể hành nghề hùng biện, nhưng "cựu" luật sư Toàn
mà mở miệng là có người tức chết được. Đấu súng có thể thắng ông ta
nhưng đấu võ mồm thì thua là cái chắc.
Xin trở lại chuyện mấy ông
vắng mặt ở tiệm phở Xe Lửa. Tôi xin kể vài ông tiêu biểu, vắng mặt nằm
nhà vì bịnh. Chưa chết. Mấy ông già bịnh gì? Mỗi ông ngoài bịnh cao mỡ
(cholesteron), cao áp huyết còn "thủ đắc" cho riêng mình vài loại bịnh.
Kể từ trên đầu xuống chân thì có, trước hết "bịnh" đứt gân máu trên đầu,
tiếng Mỹ là Stroke. Bịnh nầy chết nhanh lắm. Không chết thì liệt nửa
người, như ông Ngô Đình Châu, (gọi là Châu Già). Lần trước tôi có kể
rằng ông ta chống gậy đi cà nhắc (theo điệu cha cha cha), vô tiệm phở,
vừa ngồi xuống là đã đứng lên, lò dò ra cửa "ba mươi giây khói lửa" (hút
thuốc). Trước đây, ông còn sống, nay đã "quá cố" rồi.
Xuống chút
nữa, ngang ngực thì có bịnh nghẽn tim (heart attack) và ung thư phổi.
Nếu phát hiện kịp thì vẫn không sao, như ông B. G. M., cũng ung thư phổi
nhưng chỉ "chiếu đèn, chiếu điện" gì đó mấy lần, chẳng mổ xẻ gì, bây
giờ vẫn phây phây, sáng chủ nhật nào cũng có mặt ở tiệm phở. Ông nầy
chịu nghe tán phét lắm. Ai nói gì cũng cười một cách hạnh phúc. Xuống
chút nữa có bịnh ung thư bao tử, ung thư ruột, nếu cắt bỏ kịp thời cũng
không sao, như ông "cựu" nhà báo U. Th. Mấy năm nay vẫn sống hùng, sống
mạnh.
Một bịnh khác nằm cạnh bao tử là bịnh ung thư gan. Tôi
chưa nghe ai bị ung thư gan mà sống nên không (có ai) được nêu tên ra
đây. Viêm gan siêu vi thì chữa được. Còn một bịnh nữa, nó mà xuất hiện
thì tất cả "các cơ quan đoàn thể" của người bịnh bị vạ lây. Đó là bịnh
ung thư máu. Bịnh nầy, ở Mỹ chữa được, nhưng phải thường xuyên thay máu.
Ông "cựu" nhà báo N. V. T. bị bịnh nầy, thỉnh thoảng có ghé tiệm phở Xe
Lửa góp vài nụ cười.
Xuống chút nữa, ở điểm chiến lược, có bịnh
tuyến tiền liệt. Mười ông hết năm ông bị bịnh nầy nhưng giữ bí mật, vì
bịnh đó làm mất khả năng của đệ tam khoái, nói ra thì mặc cảm mình thua
thiên hạ. Có một bịnh cũng chẳng làm ăn gì được, đó là bịnh tiểu đường
nhưng cũng chẳng chết chóc gì. Xuống nữa, ngang đầu gối có bịnh sưng
khớp, nghe nói ăn thịt bò hay ăn chao thì nó hành cho rên rỉ suốt ngày
đêm, uống thuốc thì bớt.
Tôi không phải bác sĩ, phét lác mấy
giòng về bịnh hoạn của mấy ông già, đọc cho vui, xin quí vị bỏ qua. Bây
giờ xin kể đến vài ông vắng mặt vĩnh viễn. Người chết không nói được nên
tôi nêu tên rõ ràng mà không sợ bị phản đối. Trước hết là nhà thơ Hoàng
Trùng Dương. Làm thơ không có tiền nên ông ta làm thêm nghề xây dựng
nhà cửa. Ông ta có mấy tác phẩm thi ca, khi sắp cho ra đời đứa con tinh
thần (thi phẩm) thứ ba thì thình lình vướng bịnh ung thư gan cấp tính.
Tôi theo ông Dũng nhà in chở mấy thùng thơ đến giao vừa để thăm ông ta,
thì thấy mặt mũi vàng khè, nằm bẹp trên giường nhưng vẫn cười và thều
thào "Tôi xuống trước, xây nhà chờ mấy ông...". Quả nhiên, "mấy hôm sau
là đi".
Tiếp theo là nhà thơ kiêm nhà báo Giang Hữu Tuyên. Thời
sinh tiền, ông thuộc hàng "ăn to, nói lớn". Chân chưa bước vô tiệm phở
đã nghe giọng ông Giang Hữu Tuyên ồn ào, náo nhiệt khiến không khí trong
tiệm vui vẻ, sôi động hẳn lên. Chuyện ông Giang Hữu Tuyên qua đời như
sau: Một buổi sáng, ông võ sư Vương Đình Thanh cùng với nhà thơ Giang
Hữu Tuyên lái xe lên phi trường Dulles nhận báo từ Cali. gửi qua theo
đường hàng không. Chờ một lúc thì ông Giang Hữu Tuyên bỗng kêu lên "Đau
đầu quá!" rồi gục xuống. Ông Vương Đình Thanh cũng kêu lên "Help! Help!"
Xe cứu thương đưa vô bịnh viện, không tỉnh dậy nữa. Cả tiệm phở Xe Lửa
xôn xao, kinh ngạc "Giang Hữu Tuyên chỉ trên năm mươi, còn quá trẻ, sao
đi sớm quá vậy?" Có ông phán "Tu mấy kiếp mới được chết như vậy. Chỉ đau
đầu mấy phút là xong ngay, khỏi phiền đến ai. Bịnh hoạn nằm một đống,
thà chết sướng hơn".
Giang Hữu Tuyên có một bài thơ nổi tiếng
"Trời Mưa Đi Phát Báo". Nguyên nhân như sau. Sau 1975, ông Giang Hữu
Tuyên nhanh chân chạy thoát. Qua Mỹ, ông cùng với bạn bè ra một tờ báo.
Thời đó, những người Việt qua Mỹ thèm hai thứ: nước mắm và chữ Việt. Mấy
ông cùng nhau bỏ tiền, bỏ công ra làm một tờ báo rồi đi phát không cho
đồng bào đọc. Bấy giờ làm gì có computer, máy chữ thì không có dấu, phải
thêm dấu vào, tiêu đề, chữ lớn thì cắt trong báo Mỹ, dán lên rồi đem
in. Hoàn thành tờ báo xong còn đi đến những nơi có người Việt tị nạn
phát không. Không phải chỉ những ngày đầu đến Mỹ mà cả chục năm sau, ông
ta vẫn làm báo và đi phát không cho thiên hạ đọc (sau nầy, chi phí nhờ
quảng cáo bù vào). Sau đây là bài thơ "Trời Mưa Đi Phát Báo" của Giang
Hữu Tuyên mà tôi tin là có vị đã đọc rồi
"Chiều ngã năm đường năm bảy ngã. Ngã nào cũng ướt giọt mưa rơi. Bao mùa mưa đã im giông bão. Sao nước trường giang vẫn khứ hồi.
Mười
mấy năm làm tên phát báo. Lòng buồn theo thành quách xa xưa. Những
trang tin dội từ quá khứ. Rớt ngập ngừng cùng những hạt mưa.
Mưa lót ngót đời loi ngoi mãi. Sáng chưa đi chiều lại mưa về. Mưa ngã năm từ năm bảy ngã. Ngã nào cũng mưa và mưa thôi.
Xấp báo trên tay vừa ướt hết. Vậy mà cứ đứng dưới mưa bay. Hình như những mùa mưa thuở trước. Đang về làm ướt trái tim ai."
Phần
cuối bài nầy xin kể về cố thi sĩ Vương Đức Lệ. Trước 1975, tôi tưởng là
"cô", sau mới biết là "ông" Lê Đức Vượng. Ông nầy bị ung thư phổi "Từ
lúc trẻ, tôi đã hút thuốc rồi" Ý nói là "Tôi làm tôi chịu". Quí vị bị
nhức đầu, đau bụng hoặc đang bực mình điều gì xin thử viết một bài văn
ngắn hoặc làm một bài thơ, có được không? Có thể được nhưng không hay.
Ông Vương Đức Lệ bị ung thư phổi, bác sĩ lắc đầu, cho đưa về nhà "săn
sóc" và "chờ", vậy mà vẫn làm thơ. Thơ ông rất hay. Tôi thường cùng ông
Đinh Cường đến thăm, thấy đeo cái ống dưỡng khí trên lỗ mũi "Không có
nó, thiếu ôc xi, mệt lắm" nhà thơ giải thích.
Điều kỳ lạ là Vương
Đức Lệ đang ở thời kỳ cuối của bịnh mà vẫn làm thơ được. Bịnh trở nặng,
ngất xỉu, tỉnh dậy, làm thơ. "Mong con, cha mẹ đợi? Nhớ em, ba chị
chờ?" Và chú em út cũng còn trông anh sao? Mong manh chỉ một đường sinh
tử. Hai ngả âm dương một lối vào..." "Bàn tay nào đây. Ai lay tôi tỉnh
dậy?"
Một lần khác, ông lại ngất xỉu, tưởng đi luôn, gia đình gọi
xe cứu thương đưa vô bịnh viện cấp cứu. Ông tỉnh dậy, thấy mình còn
sống, reo lên "Tử thần bắt hụt ta lần nữa. Bạn mới mừng chung khóa nỗi
vui. Bạn cũ buồn riêng ly rượu phạt. Ôm vai bá cổ ngẩn ngơ cười! Đã mấy
lần rồi tai giả điếc. Tử thần lay gọi mãi, không nghe! Bởi còn lưu luyến
duyên phàm tục. Mãi đợi người xưa lạc lối về..."
Ông còn viết
những bài văn ngắn, ghi lại những đau đớn của thể xác, những cảm nghĩ,
những lưu luyến với thân quyến, bạn bè trong những giây phút cuối của
cuộc đời. Và rồi, ông bình tĩnh chờ đợi con tàu vô hình đưa ông vào cõi
mịt mù "Bàn tay nào vuốt mắt tôi. Ngón nào bấm nút châm mồi hỏa thiêu?
Trăm năm mộng ước còn nhiều. Trần gian nào dễ đủ điều nỉ non. Tử sinh
nẻo thuộc đường mòn. Âm dương đôi ngả vuông tròn đó thôi!" Vương Đức Lệ
"lên đường" đầu năm 2008.
Sau đây là vài cảm nghĩ của tôi trước
cái chết. Ai cũng chết. Mặt trời sẽ nguội dần, quả đất sẽ biến mất. Sẽ
không còn thời gian. Có một ông bạn, bị ung thư phổi. Mổ xong, có vẻ khá
hơn trước, gọi điện thoại nói chuyện với tôi. Tôi hỏi ông bạn nghĩ gì
về cái chết? Ông ta bảo, chỉ sợ giờ phán xét, sợ vào hỏa ngục. Ông ta
theo đạo Chúa nên mới tin có linh hồn, có thiên đường, hỏa ngục. Tôi
chẳng theo đạo nào, không tin có linh hồn nên chẳng hề bận tâm. Khoa học
thực nghiệm không chứng minh có linh hồn. Tôi chỉ mong ngủ một giấc rồi
không thức dậy nữa, Đời chẳng có gì để mà lưu luyến. Giá như có ông
thần nào cho tôi sống lùi lại bất cứ giai đoạn nào của đời tôi. Mười
năm. Hai mươi năm. Ba, bốn mươi năm? Tùy ý. "No. Thank you!"
Trên
sân khấu cuộc đời, tôi là tên hề giễu dở. Bị lừa gạt liên tục. Thất bại
liên tục. Chỉ mong rằng, chết bình yên, đừng đau đớn, vật vã ngày này
qua tháng khác. Ông triết gia, giáo chủ nào cũng giải thích theo tưởng
tượng của mình về những gì xảy ra sau khi chết. Mỗi vị một cách! Rồi vị
nào cũng chết! Cũng chẳng biết đi đâu?
Bọn già chúng tôi đôi khi
phân vân, không biết chết rồi linh hồn (nếu có) đi đâu? Rồi "nhất trí"
là nên tìm tôn giáo nào cho mình đi đến chỗ sướng nhất mà theo. Nơi dành
sẵn cho mấy nàng trinh nữ? Xin cám ơn. Già quá. Hom hem quá rồi. Hay là
thiên đường, nát bàn? Hoan hô! Nhưng trên đó có đàn bà không? Chắc là
không. Đã là thiên đường, nát bàn thì làm gì có đàn bà! Mấy ông già tào
lao với nhau, xin các tôn giáo (và các bà) bỏ qua cho.
Có lẽ,
chết là hết, như ngủ mà không thức dậy. "Lai như lưu thủy hề, thệ như
phong. Bất tri hà xứ lai hề, hà sở chung" (Kim Dung trong Cô Gái Đồ
Long: Đến như nước chảy, đi như gió thoảng. Không biết đến từ đâu, về
đâu?)
Phạm Thành Châu
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 18/Dec/2017 lúc 7:48am |
Trạm Cuối Cuộc Đời
Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người
Mỹ nên không có ý định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều. Một ngày nào đó
khi thấy mình không còn khả năng để tự lo cho mình được nữa tôi sẽ vào
sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được
hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống
an ninh xã hội Mỹ. Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương
tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không còn
khả năng tự lo cho mình, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh
thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi
trong yên bình và giúp gia đình họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng tư tưởng lạc quan nầy đã hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải nhập viện trong 10 ngày. Tuy đã được thoát chết, vết thương mổ xẻ đã lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn còn hằn sâu trong ký ức không bao giờ lành. Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home vì đây chẳng qua chỉ là một hình thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.
Từ tâm
trạng sợ hãi nầy tôi liên tưởng đến 4 năm hãi hùng mà nhạc mẫu tôi phải
trải qua trong nursing home trước khi bà mất. Từ đấy những quảng cáo
đẹp về nursing home với hình ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được
thay thế bằng những hình ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ
già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhão, những gương mặt
mếu máo, những ánh mắt vô thần.
Chúng tôi may mắn được sống
chung với cha mẹ vợ vì bà xã tôi là con gái út. Lúc còn khỏe ông bà nhạc
của tôi quán xuyến hết mọi chuyên trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh
tay lo chuyện ngoài xã hội. Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều
hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đã réo gọi ông bà
ngoại. Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tã hay cho con bú!
Kể cã tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập
nói.
Nhưng cuộc sống hanh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngã
bịnh. Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong
phòng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 mãn tính, mẹ thường xuyên
bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá
ra bị ung thư phổi. Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn
tay của mẹ, gia đình tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trể, cơm
nước thất thường, nhà cửa bề bộn. Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách
quán xuyến gia đình, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng
yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đã than mệt rồi.
Bác
sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu gì cho mẹ vì ung
thư đã di căn đến não. Hơn nữa tuổi mẹ đã quá cao lại bị bịnh tiểu đường
nên vết mổ không lành. Hãy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của
mẹ. Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ
được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái gì cho bà ăn cái nấy”.
Nhưng “Còn nước còn tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho
mẹ bằng thuốc nam. Ai bày thuốc gì ở đâu tôi cũng tìm cho được. Khi lái
xe mắt tôi cũng láo liên nhìn bên lề đường, dọc theo các hàng rào tìm
cây cỏ “Dendelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây nha đam
chúng tôi cũng tìm đến xin hay mua cho bằng được. Bã xã tôi cầu nguyện
cho mẹ hàng ngày không xao lãng.
Như được một phép nhiệm mầu,
bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u
trong phổi tự nhiên biến mất. Bác sĩ gia đình rất vui bảo “đừng thắc
mắc, hảy cứ tin là như vây đi”. Nhạc mẫu tôi thì tin là mình đã hết bịnh
thật, còn vợ chồng tôi thì gần như kiệt lực, mong sau phép lạ sẽ kéo
dài. Bịnh ung tư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau
đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính. Mẹ lại quên trước quên sau.
Mẹ không còn kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu
mang tã. Bố cũng già mệt mõi, suốt ngày ngủ trong phòng. Ông bà lại
không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm
lúc nào cũng phập phòng lo sợ.
Bác sĩ gia đình đề nghị nên cho mẹ
vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ý ngay nhưng gặp
sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi. Suốt đời mẹ không bao giờ xa
gia đình nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn! Đối với mẹ, mất gia
đình là mất tất cã. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing
home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưỡng đến sức khỏe.
Nhưng sức
khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng vì bị ngất xỉu,
bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, vì theo ông, đó là
cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dỏi bịnh tình và giữ an toàn cho mẹ.
Ngày
đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một mình nên quấn quít bên
bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời
mẹ phải sống lẻ loi một mình bên những người xa lạ. Tôi còn nhớ rỏ gương
mặt thẫn thờ của mẹ nhìn theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám
nhìn mẹ lâu hơn vì tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu
tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn. Bố thấy tội nhiệp đòi mỗi
ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi
tôi cũng chịu thua vì chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện. Còn nếu
để bố đi xe bus nếu có chuyện gì xảy ra thì ai lo cho bố đây!
Từ
ngày Mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, không còn phải
lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo
dõi và chăm sóc 24/7. Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ
sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ
lắm. Yên tâm chúng tôi dần dần xao lãng việc thăm viếng. Cả hai cháu
cũng không còn đòi đi thăm ngọai nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu
đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.
Từ ngày sống
trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói,
khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện. Mẹ chịu mang
tã, nằm yên trên giường, không có ý kiến chuyện chung quanh, không đòi
hỏi gì, không còn than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu vì thiếu
ngủ, mất ăn như lúc ở nhà. Sau nầy mới biết bà đã được cho dùng thuốc an
thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ
đờ lim dim ngủ. Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nhìn qua khung cửa sổ với đôi
mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn gì không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn
uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn
Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không
sao nuốt nỗi. Mẹ chịu đưng, sống âm thầm không một lời than thở.
Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:
- Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!
Bà xã tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:
- Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?
Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nhìn. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?
Vợ
chồng tôi đều nghĩ rằng đã tìm được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ
thì đã “ráng” quá nhiều, ráng đến mõi mòn, đến kiêt quệ nên muốn bỏ
cuộc. Đã bốn năm dài đăng đẵng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.
Có
lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe
lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên mình há mồm được
đút cho ăn. Mẹ không còn thiết tha gì nữa.
Những tháng cuối cùng
mẹ nằm trên giường đưa mắt nhìn con cháu, không cử động hoặc nói năng
gì. Hình như có điều gì u uẩn trong lòng mà mẹ không nói được hay mẹ có
tâm sự gì nhưng muốn giấu kín trong lòng.
Một buổi sáng sớm, tôi
nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đã mất
đêm qua. Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm
sau. Bà âm thầm ra đi không một lời từ giả, không một giọt nước mắt tiển
đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng. Suốt đời mẹ lo cho
chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một mình, trong cô đơn.
Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đã
chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưởng cửa nursing home,
một nhà tù không cần đóng cửa. Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đã khóc
ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản ản tử hình
không văn tự vì muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy Mẹ đã khóc lời vĩnh
biệt các con cháu rồi.
Chúng tôi vội vã vào nursing home vừa kịp
lúc nhìn mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải
giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nhìn theo chết
đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời. Chúng tôi đã
biết là ngày nầy sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đã đến.
Cái chết
của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu
đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt vì bà đã quá già. Tôi có
khác gì người tiều phu đó, đã đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết.
Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?
Tôi
lại nhớ đến chuyện con voi già biết mình sắp chết, nó âm thầm đi vào
cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết. Nó âm thầm gục
chết một mình bên cạnh những đống xương voi già đã chết trước nó. Tôi
chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già thì con cháu không phải
cực khổ vì cha mẹ già, không phải khổ tâm vì mặc cảm là đã làm một hành
động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với
nhạc mẫu của tôi.
Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi!
Bạn đã chọn cho mình cách đến chưa?
Chú Chín Cali
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 27/Dec/2017 lúc 11:23am |
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 03/Jan/2018 lúc 7:43am |
Gửi Con Trai, Con Dâu Của Mẹ: “Các con à! Mẹ Không Phải Là Osin!”Cha mẹ đến tuổi già thường muốn được sum vầy bên các con, các cháu. Thế nhưng, không ít người sau đó phải gồng mình để quán xuyến mọi việc trong gia đình, nghiễm nhiên trở thành osin bất đắc dĩ…
Ngày mẹ lên sống cùng các con, bắt đầu là ngày con dâu có bầu. Con dâu
nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng lắm. Tuổi
già rồi cả một đời chăm sóc các con còn không kể công thì đâu xá gì một
vài việc cỏn con khi mà mẹ thực sự muốn được gần con, gần cháu.
Nhưng cũng bắt đầu từ đấy, mẹ cảm thấy mình thật khó để “thích nghi”…
Con
dâu nghén không thể ăn, mẹ sợ ảnh hưởng đến cháu nên cố gắng thay đổi
món. Một ngày mẹ nấu 5 bữa, toàn thời gian chỉ dành vào đi chợ và nấu
nướng những mong con ăn nhiều cho mẹ khỏe con khỏe.
Quần áo các
con thay ra, mẹ cũng là người đi gom nhặt, giặt và phơi. Cơm nhà ăn
xong, các con tự nhiên về phòng ngủ, chỉ mình mẹ lủi thủi thu dọn như
một phận sự đương nhiên.
Món
nào không vừa miệng, các con nhăn nhó chê bai mà không nhìn thấy tình
yêu của mẹ trong đó. Nhà có bẩn thì mẹ là người “ngứa mắt” đầu tiên. Các
con đã quen với nhà bẩn hay đã quen với việc có mẹ ở bên?
Lịch
sinh hoạt của các con cũng phải để mẹ theo dõi và nhắc nhở. Mẹ có lỡ
nhắc nhiều lần vì thấy không thực hiện thì các con đâm ra cáu bẳn. Mẹ lỡ
“quên” không nhắc thì các con lại “nhắc nhở” mẹ…
Rồi cháu ra đời, cả nhà mừng rỡ hạnh phúc như thế nào. Mẹ thắp nén
hương cho cha mà nước mắt lưng tròng. Cháu chào đời, các con thành một
gia đình hoàn chỉnh. Mẹ cảm thấy đã buông được phần nào gánh nặng trên
vai.
Nhưng câu chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó…
Cháu chào đời cũng là lúc mẹ được các con “luyện” cách pha sữa buổi
đêm, “luyện” cách cho trẻ bú bình, “luyện” cách sử dụng máy hâm sữa,
thậm chí mẹ được luyện cả cách sử dụng máy hút sữa mà chưa biết để làm
gì… Cách chăm trẻ nhỏ, mẹ dường như phải học lại từ đầu. Những gì mẹ làm
đều không vừa ý các con bởi đó đã là lỗi thời, là cổ hủ.
Bên
cạnh đó, mẹ vẫn phải duy trì nhịp sống gia đình lúc này khi con dâu ăn
một khẩu phần riêng, còn lại mẹ và con trai ăn một khẩu phần riêng. Để
cháu có sữa bú, mẹ mua chân giò, mua đu đủ… về nấu cho con dâu ăn. Mẹ
đau đầu thay đổi món, thay đổi cách nấu. Mẹ làm với tất cả tình yêu
nhưng thực nhiều lúc mẹ mệt mỏi…
Khi cháu lớn hơn, mẹ thấy mình
thành osin đúng nghĩa. Các con đi làm, mẹ ở nhà chơi với cháu. Các con
về, các con chơi với cháu thì mẹ lại lủi thủi bếp núc. Các con thoải mái
đi du lịch vì ở nhà đã có mẹ trông cháu.
Trong cuộc sống thường
nhật, các con đi làm từ 6 giờ sáng đến 5 giờ chiều mới về, một mình mẹ
quay vòng với sữa, cháo, cơm nát… rồi xay, rồi giã, rồi nghiền. Chuyện
tã lót, áo xống, ngủ nghê, dỗ dành… ty tỷ thứ việc không tên này đều một
mình mẹ đảm trách.
Mẹ biết, mẹ trong lòng các con vẫn là mẹ của
ngày nào, mẹ của hàng chục năm về trước. Nhưng các con à, tất cả những
thứ được coi như “nghiễm nhiên” ấy được làm bởi sự gồng mình rất lớn của
mẹ với tất cả sức lực còn lại. Các con hãy một lần nhìn lại, để thấy
rằng “Mẹ không phải là osin!”. st.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 09/Jan/2018 lúc 2:55pm |
Lời nói thực tế của một nhóm người già
Có một tổ ấm của riêng ta, chưa đến lúc chết, xin nhớ muôn ngàn lần chớ bỏ mất nó đi. Có một người bạn đời thân thiết, phải cùng đối đãi và chăm sóc tốt cho nhau, Có một cái thân thể, tự mình phải biết bảo trọng, có một cái tâm thái tốt, tự mình vui sướng! Chúng ta đã già rồi! Nhưng mà hiện tại sức khoẻ vẫn còn tốt, đầu óc hãy còn minh mẫn, già rồi trông cậy vào ai! Phải phân chia ra nhiều giai đoạn mà nói. Giai đoạn thứ nhứt Sau khi đã về hưu, tuổi từ 60 đến 70, sức khoẻ cũng như điều kiện hãy còn tốt. Thích ăn gì thì ăn, thích mặc gì thì cứ mặc, thích chơi đùa gì thì cứ chơi đùa, chẳng nên tự bạc đãi mình, vì những ngày giờ này sẽ không còn là bao lâu nữa, cần phải nắm lấy (cơ hội). Nắm giữ một ít tiền, giữ lại căn nhà, biết tự an bài tốt cho con đường sau cùng của mình. Tình trạng kính tế của con cái được tốt là của chính chúng, con cái hiếu thuận là phẩm hạnh tốt của chúng. Chúng ta chẳng nên cự tuyệt sự giúp đỡ của con cái, không nên cự tuyệt sự hiếu kính của chúng. Nhưng quan trọng nhứt là phải biết tự nương tựa vào chính mình, tự an bài tốt cho sinh hoạt của chính chúng ta. Giai đoạn thứ hai Qua hết đoạn tuổi bảy mươi (tức ở vào tuổi bát tuần) mà không có bệnh hoạn gì, cuộc sống hãy còn được tự do, đó là không có những vấn đề gì lớn xảy ra, nhưng phải nên nhớ rằng mình đúng là đã già rồi, thể lực và tinh lực sẽ không còn tốt nữa, các phản ứng tự nhiên của mình cũng sẽ từ từ xấu đi. Nên ăn cơm chậm lại để đề phòng mắc nghẹn; đi đứng cần chậm lại để đề phòng bị té ngã. Chẳng nên tranh hơn người, cần biết tự chăm sóc cho chính bản thân mình! Đừng nên đi "quán xuyến" việc này việc kia, lo lắng sinh hoạt của con cái. Có người còn đi giữ cháu nội cháu ngoại nữa. Cần phải biết "ích kỷ" một chút để, tự chăm sóc, trông coi chính mình. Mọi việc phải biết để cho nó hoà theo tự nhiên, phải làm tí công việc quét dọn rác, phải biết cố gắng giữ gìn cho cái trạng thái sức khoẻ của mình được lâu dài hơn. Để cho cái năng lực tự chủ về cuộc sống của mình có thể kéo dài thêm, không phải nhờ vào sự chăm sóc của người khác, thì có phải là tốt hơn không? Giai đoạn thứ ba Sức khoẻ đã suy yếu rồi, phải cần đến người giúp chăm sóc cho mình, việc này nhất định phải được chuẩn bị từ trước, tuyệt đại đa số con người ít ai tránh khỏi được cái cửa ải này. Phải biết điều chỉnh tốt cho lòng mình, phải biết thích ứng với hoàn cảnh, sinh lão bịnh tử, với cái Tử là cái việc thường tình của đời người. Ta cứ thản nhiên mà đối diện với nó, vì đó là cái đoạn cuối của đời người, chẳng có gì mà phải sợ nó, đã có chuẩn bị trước rồi, thì chẳng có chi mà cảm thấy phải khó chịu. Hoặc là vào viện dưỡng lão, hoặc là mướn người đến nhà trông coi chăm sóc cho mình, lượng sức lượng tình mà làm, nhất định là phải có biện pháp. Nguyên tắc là chẳng nên "làm khổ" con cái của mình, đừng để con cái mang nặng cái tâm lý không tốt, làm thêm nhiều công việc nhà, gánh nặng thêm sự tốn hao tài chánh hạn hẹp của gia đình. Tự mình phải biết khắc phục thêm một chút, cái cuộc đời nầy của mình, cái gì khổ, cái gì khó khăn cũng đã qua rồi, hãy tin tưởng rằng cái đoạn đường nhân sinh cuối cùng cũng sẽ dễ dàng mà bước qua. Giai đoạn thứ tư Đầu óc ta minh mẫn, bệnh tật đeo mang không cách nào thoát khỏi, lúc mà cái phẩm chất của sinh mạng đến điểm tệ hại nhất, phải biết dám đối diện với cái chết, cương quyết không để người nhà phải lao khổ tái cứu sinh, không để bà con thân hữu phải chịu hứng chịu những hao tốn vô ích. "Già rồi" trông cậy vào ai? Chính mình, chính mình, lại vẫn là chính mình. Già rồi thì phải làm sao? Tại sao lại có cái ý nghĩ nầy, đó là do bởi tôi luôn nhận thấy, người già trên 80, không cần phải hạn chế đồ ăn của họ phải thanh đạm, cũng không cần phải giảm cân, ăn được là quan trọng nhứt Muốn ăn gì thì cứ ăn, có thể cho là ăn được những món ngon của thế gian nầy, để cho cuộc sống càng thêm vui sướng và thích thú. Hạn chế người già không được làm cái nầy, ăn cái kia là đi ngược lại cái nhân tính của con người, mà lại cũng chẳng có gì gọi là căn cứ khoa học cả. Trên thực tế, càng ngày càng có nhiều hiển thị chứng cứ của khoa học là, người già cần ăn ngon thêm một chút, cần mập thêm một tí, để cho cơ thể họ có thêm năng lực để đối kháng bệnh tật, đối kháng tính trầm cảm. Tôi mong ước là, các cụ lão niên đều có thể hưởng thụ được sự tốt đẹp của đoạn cuối con đường nhân sinh của chính mình, mà không phải lưu lại bất cứ một điều gì hối tiếc. Có thể cũng đừng kỳ vọng chờ đợi để lại cho thế hệ kế tiếp. Lời kết luận: Câu nói đúng của tục ngữ: "biết lo về tài chánh thì không nghèo, có kế hoạch thì không rối rắm, có chuẩn bị thì không bận rộn". Chúng ta với tư cách là lão niên "dự bị quân" đã có ý tốt chuẩn bị hay chưa? Chỉ cần sự việc chưa xảy ra, phải có chuẩn bị cho tốt, sau nầy sẽ khỏi phải lo lắng cho cuộc sống ở tuổi xế chiều. Thứ nhất: Lão Kiện Sự chuẩn bị trước tiên là cái khả năng làm cho sức khỏe tốt ở tuổi già, ngày thường cần chú ý đến "tam dưỡng": 1-ăn uống dinh dưỡng, 2-chú trọng bảo dưỡng, 3-phải biết tu dưỡng. Thứ hai: Lão Cư a/- Đối với sự việc cùng con cháu ở chung, phải rán nhẫn nhịn bằng cách im hơi lặng tiếng trong cuộc sống, chi bằng b/- Vui sống hưởng thụ với cuộc sống đơn lẻ độc thân, bất luận là trong thành phố hay khu ngoại ô, những nơi thích hợp cho chính bản thân mình, đồng thời là nơi có những quán ăn gần nhà mà mình ưa thích nhứt. Thứ ba: Lão Bổn - Đã nuôi dưỡng được con cái, mà không thể có cách nào để dưỡng già. Là cha mẹ của người ta thì phải nhớ biết tự lập tự cường, chưa vào trong quan tài thì đừng bao giờ chia gia sản. Thứ tư: Lão Hữu- Có được một người bạn tốt, người hảo hữu cùng ăn chung và người bạn đời đều quan trọng như nhau, bình thường cần phải biết kết rộng thiện duyên, nhận thức nhiều về các loại bằng hữu, là để hưởng thụ được cái bí quyết của nhân sinh. Nói tóm lại, dù bạn là một trường thọ lão ông hay lão phụ, cuối cùng, bạn cũng chỉ là một con người. Cái câu nói nầy thật không bi thiết chút nào, lại cũng không có gì phải lo sợ, hoàn toàn do bạn tự an bài cách sống như thế nào, để coi bạn có hay không có cái tâm lý thành thục, có yêu thích cái gì đó thì rất đáng để bạn trực tiếp đi làm. Có được cái sức khoẻ tốt hay hạnh phúc, cũng đừng hy vọng để lại cho con cái. Các lão bằng hữu ơi, cần phải ghi nhớ là chúng ta đều là những con người của cái thế hệ cuối cùng hiếu thuận với cha mẹ, lại cũng là những con người của cái thế hệ thứ nhất bị con cái bỏ rơi. Xin đừng có "nhân tại thiên đàng, tiền tại ngân hàng", cái gọi là "một mình rất buồn tẻ", "già rồi mà chẳng có ai phục dịch", những tín hiệu phiến diện v.v và v.v... đã là những câu nói lỗi thời từ lâu rồi. Hãy nhận thức cách rõ ràng là: tiền tài, giàu sang chỉ là những số tự mà thôi, danh lợi cũng chỉ là một đoản kỳ tạm hư vinh,cuộc sống mới đúng là cái toàn diện của đời người, Hãy là cái người "vui sống hưởng thụ cái cảnh già độc thân", thì cuộc đời mình sẽ có những mùa Xuân rực rỡ trở lại, với chính mình, điều kiện là: thân thể cường tráng, có tiền, có thì giờ, có bạn bè, lại cũng có cái không gian chuyên thuộc của riêng mình. Có đủ sức độc lập tự chủ, có được cái lạc thú nhân sinh, chắc chắn là tự mình cung cấp cho mình cái công đức tối đại vậy. st. |
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
Lan Huynh
Senior Member Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 22317 |
Gởi ngày: 11/Jan/2018 lúc 7:49am |
Sự Thật: Cha Mẹ Và Con Cái
Bên Tây có lời khuyên:
-Không
mua nhà lớn để con cháu thỉnh thoảng đến thăm có nơi ở, hãy xài tiền đó
đi. Cứ để chúng thuê khách sạn vì đó là lý do người ta xây khách sạn
(...that is what hotel for).
-Nên ở gần con để tiện thăm viếng,
nhưng không quá gần để chúng đem con đến gởi hằng ngày. Nên nhớ là bạn
đã làm xong bổn phận của mình (... you have paid your due).
Lạc quan hay bi quan ? Hay cần phải có cái nhìn triết lý ?
Bài
nên đọc để hiểu rằng mình chỉ nên lo cho con cái xong bổn phận rồi thì
đừng bao giờ trông cậy ở chúng điều gì. Mình hãy sẵn sàng khi già không
còn làm việc nổi thì vào nursing home như vậy thì mình sẽ bớt khổ. Đời
sống này ai cũng giống như vậy mà thôi! Mình cũng còn có phúc hơn rất
nhiều người là bên này mình được hưởng trợ cấp dù có làm việc hay không
cũng được và có cả housing nữa vậy thì chả nên bi quan mà nên chấp nhận
những gì cuộc đời đã dành sẵn cho mình rồi!.. Không chừng tới khi già
lại cùng các bạn đồng tuổi vào ở chung một nursing home thì lại còn vui
nữa đấy!
Mời quí vị đọc và nhớ để đời hai thân già bớt khổ.....!!!!!
Quí
vị thấy những cặp vợ chồng có 9,10 người con ,dù là kỹ sư, bác sĩ,họ
vẫn khổ vì con cái bạc bẽo!!! Nói chi quí vị chỉ có 4 hay 5 con!
Chính
bản thân tôi đã gặp nhiều cha mẹ khổ vì sự bạc bẽo của con cái ở xứ Mỹ
này ! Con họ là những người có học, giầu có, nhưng họ vẫn phải đi
"share" phòng hay "get line" sau lưng tôi để xin nhà "low income"...
Bài đọc sau rất chính xác và thiết thực. Xin quí vị đọc và nhớ dùm tôi
cho đời mình bớt khổ vì chính những đứa con mà mình đã suốt đời hy sinh
cho chúng nên nguời. Tôi đã đọc được 1 bài rất hay: Nếu lỡ sanh con
thì : vui với con khi chúng còn nhỏ. Lo cho chúng hoc hành nên người, và
khi chúng trưởng thành, có gia đình rồi thì quên chúng đi để sống. Và đây
là điều quan trong: Đừng trông mong chúng báo hiếu , kẻo thất vọng
nặng nề...!!!!???(sách nói nhé). Chính vì biết rõ điều này nên bản
thân tôi ,đã 73 xuân xanh, ngày ngày đi phòng "gym" 3 tiếng để tập thể
dục, bơi lội...vì bà xã đã bịnh rồi, tôi bịnh nữa là chỉ còn nước dắt
nhau vào "nursing home" thôi??? Thân chào và chúc quí vị nhiều sức
khỏe.
Một bài rất hay, hãy ráng đọc cho hết, đừng đọc nửa chừng rồi cho qua !!!
Trong
truyện cổ, người ta có kể chuyện một ông phú hộ và bốn người con trai.
Khi bốn người con này lớn lên lập gia đình, ông phú hộ này đem một phần
gia tài chia cho bốn người con, phần còn lại vợ chồng ông giữ để dưỡng
già. Mấy năm sau khi vợ ông qua đời, mấy người con sợ rằng ông sẽ tìm vợ
mới, lúc có con, gia tài này phải chia cho những đứa con khác. Chúng
bàn với nhau thuyết phục cha, về ở với mình, săn sóc cha thật chu đáo,
sung sướng để ông không cảm thấy cô đơn, khỏi cần phải tục huyền. Được
ít lâu, chúng thuyết phục ông phú hộ chia hết tài sản cho chúng. Bùi tai
và thấy không cần giữ riêng cho mình một tài khoản nào, ông đồng ý đem
gia tài chia hết cho bốn đứa con.
Sau đó ông đến ở với đứa con thứ
nhất, nhưng đứa con này nghe vợ, chỉ được ít hôm, bảo ông đến ở nhà đứa
em kế. Cứ như thế, không ở được với đứa con nào. Không một đồng xu dính
túi, người cha bị bỏ rơi, phải đi khất thực từng nhà. Bấy giờ cây gậy
cũng còn có ích hơn là những đứa con. Cây gậy đó có thể giúp ông già xua
đuổi những con chó, dò dẫm trên đường, tránh những vũng nước và giúp
ông những lúc yếu chân sắp ngã.
Câu chuyện này sao giống câu
chuyện của một bà mẹ ở Quận Cam. Sau Tháng Tư 1975, hai vợ chồng đem
một đàn con vượt biển sang Mỹ. Trong nhiều năm, ông bà vừa nuôi con khôn
lớn, ăn học thành tài, dựng vợ gả chồng cho con, vừa tậu được một căn
nhà khang trang trong vùng Bolsa. Sau khi người chồng qua đời ít lâu, bà
vợ được con cái thuyết phục nên bán ngôi nhà đi, chia đều cho các con
rồi về ở với con cháu cho đỡ cô đơn. Bà nghe theo, và cũng lần lượt ở
với nhiều đứa con, chịu cảnh bạc đãi và cuối cùng bà quyết định phải rời
khỏi nhà những đứa con ấy. May thay, trên đất Mỹ, bà già cô đơn này còn
có chỗ nương tựa, đó là một món trợ cấp nhỏ và ngôi nhà “housing” mà
chính phủ đã đành cho bà. Nếu ở một xứ sở khác, chắc bà cũng cần đến một
cây gậy.
Những đứa con mua nhà mới có thể đã không tính đến một
chỗ cho cha mẹ già khi xế bóng, nhưng tôi biết nhiều bậc cha mẹ khi
luống tuổi, con cái lập gia đình đi xa cả rồi, mà vẫn giữ cái nhà cũ
nhiều phòng, với ý nghĩ dành cho con lúc trở về thăm viếng. Tôi có một
người bạn được con trai bảo lãnh sang Mỹ, nhưng chỉ ít lâu sau cô con
dâu muốn chồng bán căn nhà đang ở và đi mua lại một cái nhà nhỏ hơn, lấy
lý do để tiết kiệm cũng là lý do để cha mẹ chồng phải dọn ra.
Cha
mẹ đối với con lúc nào cũng hết lòng. Mẹ có thể lăn vào lửa để cứu con,
cha có thể đổ mồ hôi nhọc nhằn để đứa con có được một nụ cười hạnh
phúc, nhưng những đứa con, khi đã có gia đình riêng của mình, không giữ
được sự chăm sóc, lo lắng cho đời sống của cha mẹ. Người mẹ nào cũng mỗi
đêm kéo chăn đắp cho con, sờ trán con, hạnh phúc theo từng nụ cười của
con, nhưng bây giờ con ở xa, thời giờ dùng để gọi về thăm mẹ đôi khi
cũng hiếm hoi.
Ông Chu Dung Cơ nói về mối liên hệ giữa cha mẹ già và con cái:
“Cha mẹ thương con là vô hạn, con thương cha mẹ là có hạn.
Con bệnh cha mẹ buồn lo. Cha mẹ bệnh con đến nhòm một cái, hỏi vài câu thấy là đủ.
Con tiêu tiền của cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền của con chẳng dễ chút nào.
Nhà của cha mẹ là của con. Nhà của con không phải là nhà cha mẹ.
Ốm đau trông cậy vào ai? Nếu ốm đau dai dẳng có đứa con hiếu nào ở bên giường đâu (cứu bệnh sàng tiền vô hiếu tử)”.
Và
lời khuyên đối với các bậc cha mẹ là: “Khác nhau là như vậy! Người hiểu
đời coi việc lo cho con là nghĩa vụ, là niềm vui không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.”
Cũng có nhiều con cái nuôi cha
mẹ. Luận Ngữ chép, Tử Du hỏi về đạo hiếu. Khổng Tử đáp: “Ngày nay người
ta cho nuôi cha mẹ là hiếu, nhưng đến chó ngựa kia, người ta cũng nuôi,
nếu nuôi mà không kính hiếu cha mẹ thì có khác chi!” Người già không
khác những đứa trẻ, nhiều khi hay tủi thân, hờn dỗi và dễ phiền muộn,
con cái có thể cho cha mẹ ăn uống, hầu hạ cha mẹ khuya sớm nhưng rất khó
biết đến nỗi buồn của cha mẹ lúc về già.
Người thợ hớt tóc cho
tôi biết về con cái của ông, cả hai đứa con đều có nhà riêng, cùng ở
trong quận Cam, nhưng không mấy khi chúng điện thoại hỏi thăm ông. Tháng
trước, ông bệnh, nằm nhà một tuần lễ mà cũng chẳng đứa con nào ghé qua
thăm. Ông nói thêm: “Chỉ trừ lúc nào chúng cần nhờ đến ông việc gì đó”,
và buồn bã kết luận: “Ở Mỹ này, có chín đứa con, cha mẹ già bệnh cũng
phải vào nursing home thôi!”
Tuy vậy, nursing home ở Âu Mỹ, mang
tiếng là văn minh, hiện đại nhưng liệu rằng đây có phải là nơi yên ổn
cho những ngày cuối cùng của tuổi già không? Tại các viện dưỡng lão trên
đất Mỹ mỗi năm có hàng chục nghìn trường hợp khiếu nại vì cách đối xử
của nhân viên như bỏ bê, đánh đập, đại tiểu tiện, ói mửa mà không dọn
dẹp, không cho uống nước, tệ hại nhất là đối với những bệnh nhân
Alzheimer. Năm ngoái, phúc trình của Bộ Y Tế Minnesota cho ta thấy chỉ
trong vòng 5 tháng đã có 15 trường hợp bệnh nhân mất trí nhớ bị hành hạ,
trong đó có những vụ như bị chọc ghẹo liên tục, bị nhổ nước bọt vào
miệng. Phải chăng nhà dưỡng lão, chặng cuối đời của người già là chốn
địa ngục có thật trên trần gian như thế!
Vậy thì con cái có hiếu
tâm, xin cầu nguyện cho các đấng sinh thành sớm ra đi trước khi họ trở
thành những người mất trí lú lẫn, nằm suốt ngày một chỗ, tiêu tiểu không
kiểm soát được. Thấy cha mẹ lớn tuổi mà còn minh mẫn, mạnh khỏe nên
mừng, mà thấy cha mẹ ra đi nhẹ nhàng, trước khi phải chịu những cảnh đau
lòng của tuổi già lại càng mừng hơn.
Tuy vậy, rất nhiều gia đình
người Việt trên xứ người có được niềm an ủi là họ có những đứa con Việt
Nam, nhất là những đứa con của một gia đình nghèo khó, lớn lên trong
chiến tranh và thông cảm được nỗi thiệt thòi bất hạnh của cha mẹ. st.
|
|
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 69 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |