Bài mới Thành viên Lịch Tìm kiếm Hỏi/Đáp | |
Ghi danh Đăng nhập |
Thơ Văn | |
Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn |
Chủ đề: Tình Khúc Kinh Kha | |
<< phần trước Trang of 8 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 6:46pm |
7
Tháng Năm và Tôi 25 tháng 5...1972 Em thắp cho Anh 27 ngọn nến. Em đốt lên trong tim em một niềm tin. Hôm nay là sinh nhật của Anh.Sinh nhật cuối cùng của một đời người đã sinh ra và lớn lên trong một nước đang oằn mình., đớn đau vì chinh chiến. Thanh kể mà Thanh khóc. Em ngồi nghe mà đứt từng đoạn ruột. Bây giờ em hiểu Anh thật nhiều. Bây giờ em hiểu tại sao ngày ấy Anh lại viết cho Em một câu " vô cùng Phi Lý" như vậy. Đọc câu ấy Em giận Anh tím mặt tím mày...Em như trên Trời mới rớt xuống. Em không tin là thật lòng anh viết cho em - Em không tin , một người như Anh mà...như vậy sao? Mời cách đây không lâu ,em vừa đọc lá thư với những lời dễ thương như thế nầy: "...Ph ơi ! Đêm nay rằm , trăng Đà Lạt thật sáng , thật buồn ,làm sao Anh quên được vầng trăng 14.Trăng lên muộn trên hàng Dương , bên người thương , sương dâng gợi một nổi nhớ thương không rời , niềm thương ấy bao giờ quên , hở em?..." ... rồi bây giờ lại viết cho em câu nầy :..." Anh nghe nói có dạo , Em và Trí thương nhau , có phải không?..." Trời ơi !! Anh có điên không vậy?? Phải thư nầy chính anh viết cho em đó không mà kỳ vậy?? Một anh Đ. khó tánh ,tế nhị , chững chạc..mà viết cho em câu " cực kỳ là kỳ cục ". phi lý đến vô cực vô cùng " như thế nầy sao.? Đêm đó em không học. Ngồi đọc lại hết những lá thư Anh viết cho em , từ cái thư " làm quen " cho đến cái sau cùng em vừa nhận được. Thật tình là Em không thể nào hiểu được nguyên nhân. Lúc đầu em đã định là " làm thinh " luôn , không cần phải viết cho Anh câu nào nữa hết .Mặc kệ Anh .Em không thèm nghĩ đến anh nữa, cứ coi như chưa hề biết đến anh trong đời nầy...nhưng cũng không được .Em ấm ức. Em phải viết cho Anh lá thư sau cùng mới được ,rồi ra sao thì ra.. XX _ "....Không lẽ Anh chơi với bạn mà không biết bạn? Không lẽ anh yêu em mà Anh không tìm hiểu Em? Và nếu có ai đó nói gì với Anh thì không lý gì mà anh không có cái nhận xét của riêng mình ? Anh đã từng viết cho em là " Đến nhà ai , anh chỉ cần nghe tiếng động ở sau nhà thì cũng biết là mình nên ở hay nên về và có nên đặt chân đến lần nữa không...mà lại hỏi em một câu như vậy sao? Hay là anh đã quên cái ngày đầu tiên mà Em biết Anh? -Nếu Anh có quên thì em nhắc cho anh nhớ nè : Chiều mùng một tết Mậu Thân năm 1968 , em đang ngồi với Loan trên chiếc xe honda dựng trước sân nhà Loan năn nỉ em cho nó lấy xe đi chơi với bạn , nhưng em không cho vì tối rồi , ba má đi chúc tết chưa về , nhà chỉ có hai chị em. mầy đi nữa rồi bỏ tao một mình ở nhà , tối thui , sợ ma lắm..." Bổng Loan khều em nói : "Chị coi hai ông nào ăn mặc giống nhau ghê.". Em nhìn ra đường ,có hai ông thanh niên đang từ ngả ba đường đi về phía nhà em. Một người cao lớn , một người gầy hơn, thấp hơn chút ,dáng dong dõng cao, nhưng bên ngoài thì giống nhau thật : Hai cái đầu hớt cua giống nhau. Hai cái áo chemise dài tay giống nhau. Hai cái quần tây mầu vàng kem giống nhau. - " ờ há. sao ăn mặc giống nhau dữ vậy há? ủa mà sao lại qua đường đi về phía nhà mình kìa.". Đến chừng hai người dừng lại ngoài rào, em mới nhận ra. cái ông lớn hơn kia là Anh T. Em của cô C.T. Hoa , dạy em học năm lớp Năm, nhà ở ngay đầu đường. còn ông kia thì không quen. Cái ông tên T. hỏi em : -Có Tuyết ở nhà không vậy Ph ? - Dạ không , Cô Út của P không có ở đây. - Tuyết đi chừng nào về? - Dạ cô út của Ph không có ở với ba mẹ P nữa , cô ấy lên Sài Gòn đi học ở trển luôn rồi... Thấy khách chưa chào để đi mà ngày Xuân ngày tết ai lại kẻ đứng bên trong người ở ngoài rào nói chuyện ,kỳ quá nên Ph mới mời : - Hai ông muốn hỏi thăm cô Út của Ph hả? Mời hai ông vào nhà chơi. Thấy khách đi vô Loan mừng quá lấy xe dong mất. Em vô nhà mở cửa mở đèn lên , nảy giờ hai chị em còn ở ngoài sân đứng chờ Ba Mẹ về ) Khách đến nhà không trà thì thuốc , sau khi mở hộp bánh ra rồi, em lấy gói thuốc Ruby của ba để lên dĩa. Chết chưa , mời thuốc mà không có cái hộp quẹt thì làm sao bây giờ.?.Lỡ để ra rồi làm sao lấy cất vô? nên em che miệng cười rồi nói : " Mời hai ông hút thuốc , nhưng mà..nhưng mà.. hỏng có cái hộp quẹt " Hai ông phì cười, mỗi người lấy trong túi quần ra một cái hộp quẹt để lên bàn.Từ đầu đến giờ , cái ông khách lạ không nói tiếng nào. Bây giờ mới nói một câu : - Ph nói chuyện...tự nhiên quá đi. Anh T. xé gói thuốc ra , mỗi người đốt một điếu thuốc. Em nói chuyện mà cứ gọi bằng ông, và hai ông cứ tủm tĩm cười.Anh T. nói : -.Tụi nầy cũng chưa lớn lắm mà , Ph gọi ông hoài nghe già quá. Thôi gọi bằng Anh đi. chắc cũng đáng tuổi Anh của Ph. Từ đó em mới kêu hai Anh bằng anh? Một lát sau Ba em về. Em nói với Ba là Anh nầy là em của cô Hoa , nhà ở đầu đường mình đó Ba. Anh đến hỏi thăm cô Út. Em đứng lên ra chiếc xích đu ngồi , cho Ba ngồi nói chuyện với hai anh...một lát thấy hai anh từ giã và..ra sân chào em đi về. XX Đó, buổi gặp đầu tiên của mình là như vậy đó. Chắc anh không quên lúc ấy em cũng kêu anh T. bằng Ông? và đó cũng là lần đầu tiên Em nói chuyện với Anh T. dù rằng nhà em , cách nhà Anh T. chỉ có hai ngôi nhà mà thôi. Năm đó em mới vừa lên 17 tuổi. Từ lúc quen đến lúc xa nhau , cần có bao lâu mới gọi là " qua một mối tình?" hở Anh? Vậy cái dạo mà anh nói đó là dạo nào? chẳng lẻ em biết yêu từ năm 12, 13 ,14..tuổi? Hơn nữa , Em và anh T. đâu có ai là diễn viên điện ảnh, ca kịch hay cải lương gì đâu mà đóng kịch hay đến nổi anh không nhận ra cảnh " hai cố nhân gặp lại nhau sao? " Được thế em cũng xin ghi danh học điện ảnh chắc thành công lắm !! Và chắc anh không quên, ai là người đã đem chiếc nhẩn semaine của em - Chiếc bằng vàng 18k , em đã đo theo ni tay của Anh vì em muốn anh cũng đeo chiếc nhẩn của em trao vào ngón tay áp út .Chiếc bằng bạch kim nhỏ xíu Anh đeo không vừa. Lúc trước ,em có gữi cho anh hai tấm ảnh, em viết rằng : " Gửi anh hình ảnh của em , để Anh mang em theo anh trên khắp nẻo đường anh đi , dù có êm đẹp như đường phố cao nguyên hay gian nan đường chiến trận.- Em của Anh " Nhưng bây giờ thì thôi - Anh cứ đi con đường của Anh.Em đi đường Em. Em chỉ xin Anh nhớ một điều : Ngày xưa anh quen em trong lúc anh đang buồn, thì bây giờ và mãi mãi , chừng nào có buồn hãy nhớ đến em. Con trai ai mà không bay bướm , Anh cũng cứ bay nhảy đi. Chừng nào mỏi cánh, dừng chân lại nếu cũng còn nhớ đến " Bé Ph ngày xưa " thì đừng quên Em, anh nha.,Em sẽ chờ đợi Anh dù bao lâu cũng được .." Em của Anh Ph Và đó là lá thư sau cùng Em gửi cho Anh. Từ đó, em không gửi cho Anh dòng chữ nào nữa.Tuy em rất giận Anh nhưng em vẫn thương Anh và chờ đợi Anh. Vì em không tin Anh thật lòng viết ra câu ấy ! Nhất định là phía sau câu nói đó còn có một nguyên nhân nào khác.Tại sao từ khi Anh hỏi tuổi của Em rồi thì những lá thư sau đó Anh viết cho em buồn lắm vậy? Tại sao Anh mới vừa báo tin cho Em là Anh sắp sửa về phép...mà Anh không về? không đến gặp em? dù rằng lúc đó mình không giận hờn chi hết? Để cho những tháng cuối cùng trên quân trường Võ Bị, Anh với cái giá lạnh giá rét của Lâm Viên, Em với những tháng ngày buồn tênh trong tỉnh nhỏ quê mình.. Tại tuổi mình là tứ hành xung nên ba Mẹ không bằng lòng? Hay tại cuộc chiến càng ngày càng leo thang , càng khốc liệt mà những người mang nặng nghiêp nhà binh như Anh thì.." đời trai như chiến sĩ Kinh Kha một lần đi..mấy người được trở lại.? nên Anh không muốn em vì yêu anh mà phải vấn lên đầu vành khăn tang trắng?? ..Chắc là Anh nghĩ , Em còn nhỏ tuổi, giận hờn nhiều thì sẽ mau quên .? Nếu đúng là Anh nghĩ như thế thì..." Ông tướng " của tôi " ơi ! Anh đã đi sai rồi một nước cờ tàn trên chiến trường tình cảm...vì mãi đến bây giờ Em cũng chưa quên.. XX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 7:53pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 8:54pm |
8 * Tháng Năm Và Tôi ( TT) Từng ngọn rồi từng ngọn nến. Từng giọt rồi từng giọt nước mắt của em rơi. Đ. Ơi ! đêm nay Em đốt hết 27 ngọn nến nầy mà viết cho Anh. Bầu trời khuya ngoài kia im lìm, khu nội trú vắng lặng.Các bạn em đã ngủ chỉ có mình em - Đối diện với tấm hình của Anh trong khung ảnh -bên ánh nến lung linh mà mừng sinh nhật lần thứ 27 cho Anh.. Nếu ngày đó Anh không nói là " Nói có thương rồi thì đừng quên nghen. mà làm lính thì có gì để cho em thương đâu theo thời gian rồi chắc cũng quên..." thì bây giờ em cũng không quên. Mai nầy em có quên được không? Em chưa biết, nhưng bây giờ thì Em nhớ Anh thật nhiều. Lúc còn sống Anh đã yêu Em như thế nào , thì đến lúc chết chắc cũng còn như vậy, vì Anh biết tuy em giận Anh nhưng vẫn còn yêu Anh. Tuy em không viết thư cho Anh nhưng tuần nào Anh cũng nghe tên hai đứa trong chương trình Nhạc yêu cầu của Đài tiếng nói Quân Đôi. .Có lần Em nhận được thư Anh gửi cho Em, viết rất ngắn chủ ý cho em biết là Anh cũng có nghe chương trình đó, nhưng sao Anh không giải thích cho Em biết lý do nào Anh viết như vậy? Anh gây ra cớ sự thì anh phải " nhận lỗi " với Em chứ? hay ít ra cũng phải làm hoà, hay xin lỗi Em với em , " thôi mình huề em nha , " nên em cũng không trả lời thư Anh. Con gái nhiều tự ái mà... sau đó em viết thư cho Hoàng Vân em nói Vân đọc tên hai đứa ít thôi , đừng làm nhiều quá mà Ba Mẹ rầy và cái xứ Gò Công nhỏ lắm , nhưng Vân không nghe cứ tuần nào cũng chọn hai ba bản nhạc hay nhất trong chương trình Nhạc Yêu Cầu mà cho tên hai đứa vào... Nghĩ cũng vui , Anh biết không em và Vân quen nhau cũng ngộ lắm ,( Hoàng Vân là Thảo Trang , xướng ngôn viên Đài Phát thanh Quân đội , phụ trách chương trình nhạc yêu Cầu và " Mẹ Việt Nam '" ) cuối tuần , em ra Gia Định thăm bà cô thứ hai , Nguyệt cũng ra cư xá Lữ Gia lấy tiền của người nhà gửi cho. Hai đứa đi chung xe , Nguyệt nói với Em mầy có muốn gặp Thảo Trang chương trình nhạc yêu cầu không , cô bé bắc kỳ mà cũng vui vẻ dễ thương lắm, Nhà của Thảo Trang ở số 10M nè..để tao kêu cửa cho, vô chơi với Trang đi chờ tao nói chuyện với người nhà chút rồi về trường. Mà Trang dễ thương thật , vừa nghe Nguyệt nói em là thính giả của chương trình NYC thì cười toe ngay , mời em vào nhà chơi. Vừa bước vào nhà , em thấy có ảnh một SVSQ/VB để trên bàn học - Chợt bắt gặp một hình ảnh thân yêu ở một nơi xa lạ như thế nầy em nhớ anh lạ lùng nên cứ đứng nhìn..Thảo Trang hỏi em : " Bồ có quen với người nầy hả " - Không , người nầy thì Ph không quen, nhưng mà hình ảnh nầy thì Ph quen lắm. - A !vậy là Ph có người yêu là VB? Em gật đầu. TT nói liền : Vậy mình là người nhà nhé ,Anh mình học khoá 25 , còn anh ấy học khoá mấy? tên gì? nói đi xem có cùng khoá không? Em nói Anh học khoá 23 tên NTĐ thì Thảo Trang reo lên : A vậy " Bé Ph và một người khoá 23/VBĐL " là....bồ sao?. Thế là từ đó đâm ra thân nhau. Mỗi khi em ra Gia Định thăm cô đều ghé Lữ Gia thăm Hoàng Vân. và cũng từ đó không cần yêu cầu nhạc tuần nào hai đứa cũng có tên. Một hôm , Em được thư của Vân gửi về trường , bảo với em là " nhờ Vân đọc tên hai người quá trời nhiều nên có cô giáo Nhã nào đó , nghe nhạc yêu cầu rối cả ruột lên , Nhã viết thư cho Vân , xin địa chỉ của bé Ph. Vân cho địa chỉ rồi , Vân nghĩ Ph cũng nên gặp Nhã để xem lại tình cảm của người ta như thế nào ( em không cho Vân biết em và anh đang giận nhau ).Vài ngày sau , Em nhận được thư của Nhã gửi từ Bình Long về. XX Nhã là con gái miền Bắc , di cư và sống trong Nam đã lâu. Học Sư Phạm Sài Gòn. Chọn nhiệm sở là Bình Long. Nhã quen Anh trước Em. xông vào Đại gia đình của Anh trước Em , Yêu Anh trước Em, và tình yêu ấy chẳng những Nhã thể hiện trong chiếc áo len mầu da bò Nhã đan tặng cho Anh mà còn không cần dấu diếm hay che đậy gì cả. Cả nhà Anh không ai lạ gì Nhã và trong những lá thư đầu Nhã gửi cho em, Nhã cũng nói với Em là : - Nhã Yêu Anh Đ. , chứ Anh Đ. không có thương Nhã , Anh chỉ coi Nhã như em gái thôi ,nhưng mà Nhã yêu anh nên cũng thương bé Ph là người đã được anh thương..." Trời đất ! lần đầu tiên trong đời em mới nghe một người là Nhã nói như vậy. Cho nên em chỉ trả lời Nhã bằng một nụ cười. Y như anh ngày xưa , Nhã khen em : - Ph có nụ cười dễ mến . Nhã là con gái mà cũng còn mê huống gì là anh Đ. không yêu Ph sao được? .(???).. Qua Nhã em biết thêm được rất nhiều điều về Anh. Gặp nhau ,Nhã nói 10 câu em chỉ cười chưa nói được tiếng nào. Nhã lên phòng nội trú của em chơi, rủ em đi xem ci nê đi chợ Sài Gòn ăn bún riêu bún ốc , và lần nào cũng đón Taxi đưa em về đến tận trường...làm cho em đâm ra nghi ngại, không biết thật tâm hay...là một thủ đoạn rất " Bắc Kỳ " ...vì em thấy em cũng bình thường. Đối với Anh, em chỉ có cái ưu điểm là con gái miền Nam, là người Gò Công đã sống và lớn lên như Anh , trong biển mặn quê mình , và dĩ nhiên , dưới mắt của mỗi người, người mình yêu bao giờ cũng nhất !! Cho nên khi nghe Nhạc yêu cầu ,có tên anh , tên em chung trong bản nhạc Nhã đã xin Vân địa chỉ của em mà viết thư làm quen và Nhã cũng đã tìm đến trường CSĐD gặp em, xem bé Ph. mặt mày dài ngắn ra sao mà được anh thương. Khi chiến trường An Lộc đã im tiếng súng.Nhã về Sài Gòn và có đến trường tìm em, kể cho em nghe về cái chết của Anh. XX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:02pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 9:18pm |
9 * Tháng Năm Và Tôi ( TT) Khi chiến trường An Lộc đã im tiếng súng. Nhã về Sài Gòn và có đến trường tìm em, kể cho em nghe về cái chết của Anh. Hôm ấy, em tiếp Nhã tại cái bàn học nầy, Nhã đã kể lại cho em nghe : -.." Nhã gặp anh ấy ở Bình Long. Hôm trường học bị pháo, nhà nhà, công sở đều bị cô lập. Thức ăn cạn, Anh ấy qua trường tiếp tế đồ hộp cho bọn Nhã. Ph biết không, gặp anh ấy tức cười lắm, râu tóc ra dài chả giống ai hết trơn.. - Ph biết không, nếu anh Đ. không ra khỏi hầm thì anh ấy không chết. Anh ấy bị bắn sẻ. Bị thương không nặng lắm nhưng máu ra nhiều quá, không có thuốc men, không có dụng cụ cấp cứu nên Anh ấy mới chết. Chết mà còn tỉnh lắm, trước lúc chết, còn dặn lính là đừng cho gia đình hay kẻo Ba Má buồn tội nghiệp...và lính của ảnh đã chôn ảnh trước cổng Tiểu Khu Bình Long...nhưng bây giờ chắc không còn tìm được nữa, tất cả đều bị san bằng. !! Gặp lại ảnh ở Bình Long, bạn Nhã tưởng anh ấy là người yêu của Nhã, chọc phá anh thì Anh Đ. đính chính liền: - Xin đừng hiểu lầm, Nhã là người quen ngày xưa, bây giờ đã là em gái. Đối với tôi, người quen mà tôi đã nhận là em gái, thì không bao giờ là người yêu được". - Ph xem, Anh ấy nói vậy làm Nhã "quê" ghê. Chợt Nhã thấy chiếc nhẫn yên ngựa của Anh mà Em đang đeo trên ngón tay giữa trái , vì lúc ấy em đang ngồi trên bàn, lưng dựa vô tường, hai tay ôm lấy đầu gối, còn Nhã thì ngồi trên cái ghế của em. Nhã nhìn chăm chú, một lát sau Nhã nói: - Lúc trước, Nhã thấy Anh Đ. có đeo một chiếc giống y như của Ph vậy đó." Em xoay tròn chiếc nhẫn trong tay (vì rộng) rồi nói : - Thì chiếc nầy là của Anh đang đeo trên tay rồi đưa cho Ph mà Ph cũng có đưa lại cho anh một chiếc khác. Nhã nói liền: Hôm đó Nhã thấy ở ngón áp út trái của Anh Đ. có đeo một chiếc vòng semaine nho nhỏ. - Ừ, chiếc đó của Ph đưa cho anh đó. Sau khi đổi nhẫn, lần phép kế anh về không thấy anh đeo chiếc semaine nơi ngón út, anh nói là ngón út thì rộng mà đeo ngón áp thì chật nên Ph đo theo ni của chiếc nầy rồi gửi cho Anh T. đem lên Đà Lạt sau, vì lần đó anh về phép bằng máy bay khứ hồi nên lên ĐL trước, Anh ấy còn cất một chiếc nữa của Ph bằng bạch kim. - Vậy thì đến lúc chết Anh Đ. cũng còn thương Bé Ph dữ lắm đó. Nhã nói mà giọng hơi buồn.- Lần đầu tiên em mới thấy Nhã buồn - Rồi Nhã kể tiếp: -Lúc đầu gặp lại Anh Đ. lính của ảnh tưởng Nhã là Ph nên nói -Cô là cô Ph hả? Trung Uý Đ. ký tên có chữ Ph ngoài sau nữa. Ổng lính mà lãng mạn lắm nhen ." Hôm em đến nhà anh, Thanh có nói cho em nghe: "Được tin Anh Tư em bị thương không đáng chết mà lại chết. Má em khóc kể, nói chị Ph học nghề nầy mà Anh em bị thương không ai săn sóc, thiếu thuốc, thiếu men, thiếu máu mà chết....." Đó là ý nghĩ của Bác mà cũng là sự ray rức triền miên của em khi nghe Nhã kể chuyện về Anh. Những lần đi cứu thương em chỉ có cái cảm giác bồn chồn, nao nao khó tả... khi săn sóc cho thương binh từ Bình Long về. Nhiều quá anh ơi! Những người đang oằn quại trong đau đớn! Em thầm cầu nguyện rằng trên mặt trận nào đó, đừng có khốc liệt như thế nầy, anh của Em sẽ được an lành trong vòng tay của đấng thiêng liêng che chở. Chưa bao giờ em dám nghĩ "Có khi nào em gặp lại Anh ở đây không !" Em chỉ nhớ đến Anh với hình ảnh mùa Đông mà mang hoa Phượng đi dạo phố chứ chưa bao giờ dám tưởng tượng anh đang đau đớn như thế nầy. Vì em cho rằng, em cầu cho anh bình an, Em nghĩ về Anh với những hình ảnh đẹp, những chúc phúc chúc may...thì anh sẽ được may được phúc và những gì tốt đẹp sẽ đến với Anh nhiều hơn. Còn vài tháng nữa Anh ra trường, thì mình giận nhau. Còn một năm nữa Em ra trường, thì mình mất nhau. Từ ngày Anh ra trường, rồi đi về đâu, em không biết. Có lần em nhận được thư anh viết cho em: "..Sư Đoàn của anh ngon lành lắm. Sư Đoàn đầu tiên được ân thưởng Bảo Quốc Huân Chương. Đó, Ph thấy không? Anh cũng đã chọn mầu kiêu hùng hoa Phượng đỏ..." Tại sao lần đó anh viết thư cho em mà không ghi địa chỉ? Rồi hồi thư Em biết gửi vào KBC nào đây? - Làm sao em biết được sư đoàn nào được ân thưởng Bảo Quốc Huân Chương? Em biết hỏi ai bây giờ? Lên Sài gòn rồi em ít gặp Thanh lắm, Em không nghĩ là Thanh biết chuyện Anh và em giận nhau. Cũng giống y như anh, giận ai rồi em cũng không hỏi đến tên không nhìn đến mặt, chỉ âm thầm buồn bã một mình. Em biết rằng Anh vẫn yêu em. Em tin rằng ngày nào đó Anh sẽ về với Em, sẽ đến nhà gặp em khi ra trường. Em giận anh mà cũng yêu anh lắm, và em sẽ chờ anh như em đã viết trong là thư sau cùng. Em đã tự hứa với lòng rằng, chừng nào Anh cưới vợ, lúc đó Em mới tin rằng mình vĩnh viễn mất nhau. Chữ ký của anh em đã nhìn rất nhiều lần rồi. Trung bình mỗi tuần một lần mình gửi thư cho nhau. Cũng không phải ít, mỗi tuần em nhận hai lá thư từ cao nguyên gửi về phố nhỏ. Rất ít khi 10 ngày em chưa viết hay chưa nhận thư anh, nhưng thật tình chữ ký anh ghép tên em và tên anh thì em chưa thấy. Ước gì bây giờ em được thấy. Ước gì bây giờ Anh đi tìm em như ngày xưa. Ước gì bây giờ anh đứng đón em ở Ao Trường Đua, quê mình rồi cùng đi trên quãng đường trưa nắng cháy... Ước gì bây giờ anh cầm tay em mà cười "Thôi mình huề em há, Em nhỏ mà cũng lớn gan lớn mật quá đi, Anh xin đầu hàng cô bé vô điều kiện. Mình chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh nầy nghen em. !!" Ôi tháng Năm. Tháng sinh nhật của anh, tháng tiễn biệt anh với những cánh Phượng đầu mùa, với mùa Hè đỏ lửa Bình Long - An Lộc. Hãy nở nữa đi những cánh Phượng vĩ rực mầu lửa máu. Mầu đỏ Alpha võ bị. Mầu Sư Đoàn được ân thưởng Bảo Quốc Huân chương. Cũng như em đêm nay đã mở hết tâm hồn nghĩ về Anh, tưởng niệm anh trong ngày sinh nhật sau cùng. Chỉ còn mười ngày nữa thôi thì Anh tròn 27 tuổi. Bốn năm quân trường, mấy trăm ngày sống trong lửa đạn, mấy thác mấy ghềnh in vết chân anh. Em đã sợ lắm khi nghe nói đến những địa danh Khe Sanh, Hạ Lào, Charlie, hay Quảng Trị ...mà bây giờ Anh lại nằm đây!! Từng ngọn rồi từng ngọn nến. Đêm nay em đốt hết 27 ngọn nến nầy, viết thư cho riêng anh. Phượng ơi ! Nở nữa đi. Nở cho thật nhiều, đầy cây, đầy cành. Rồi từng cánh, từng cánh rụng, xác Phượng hồng phủ kín mồ đất mới thay những giọt lệ nầy, em khóc tiển anh đi... XX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:00pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 10:02pm |
Vòng Hoa Cho Anh * 10 Những Lá Thư Không Gửi 1 Anh thương nhớ, Sau mấy tháng ròng học "rớt viết cầu thang" (- có nghĩa là trốn ra cầu thang ngồi học cho nó yên tĩnh, mệt mỏi quá ngủ gục, viết rớt lăn long lóc theo cầu thang từ đứa ngồi trên đầu cầu thang xuống đến đứa ngồi ở dưới chân cầu!"). Hôm nay, chỉ còn hai hôm nữa là em sẽ thi lý thuyết. Nghĩa là em của Anh đã đậu kỳ thi thực hành rồi đó. Anh có mừng cho em không? Anh có ủng hộ cho em không? Chắc là không quá, nên em bắt thăm thi thực tập nhằm môn khó nhất trong ba môn thi: (Nhi, Nội, Ngoại) + với môn căn bản là Nghệ Thuật Điều Dưỡng mà sinh viên nào bắt buộc cũng phải thi qua.. Lại thở dài ... Trời già cũng cay nghiêt thật,! Em học NTĐD, học cứu thương mà người thương bị thương không được ai cứu !! Chết vì thiếu thuốc men, thiếu phương tiện, thiếu dụng cụ cấp cứu, thiếu cả bàn tay chăm lo săn sóc của người thương !! Anh biết không, Bài thực hành thứ 2 : Kéo Traction Au Zénit. Mấy đứa thi chung phòng thấy lá thăm Nhi Khoa của em tụi nó le lưỡi : "Chúc mầy may mắn. "Em soạn dụng cụ và thực hành, vừa làm vừa trả lời mấy câu hỏi của Huấn Luyện Viên. Cổ quay em như quay dế. - Nảy giờ trả lời nghe ngon quá sao còn có câu hỏi cuối cùng không làm luôn ! Cổ cười. " Thôi dẹp đồ đi." Thế là thoát nạn. Mồ hôi ướt cả lưng áo !! Giống ngày xưa ghê Anh há, Bé Ph lại viết thư kể lể chuyện học hành cho ông lính NTĐ nghe trên giấy trắng học trò với dòng chữ nghiêng nghiêng mầu mực tím. Bây giờ em cũng sẽ kể cho Anh nghe những nỗi vui buồn đến với em, cho em, cho Anh chúng mình cùng cô độc nhưng không cô đơn. Từ ngày 25 tháng 5 năm 1973 đến nay, em đã nghĩ ra được điều đã làm em ấm ức, tức tối nặng trĩu trong lòng, em không còn giận Anh nữa. Nhất là hôm em thấy chị Mỹ Phụng vừa khóc vừa đốt thư..thì em hiểu là bất cứ bất hạnh nào cũng có thể xảy ra. Thanh nói rằng lần phép sau cùng anh hỏi thăm em đó, vài tháng sau thì Anh mất. Anh mất mà mang theo hình ảnh của Em trong tim - Trọn vẹn - Anh mất mà còn đeo trên tay chiếc nhẫn của Em như một dấu ấn sắc son lời hẹn ước..!! Em xin cám ơn Anh đã cho em tình yêu cuối cùng đúng như lời Anh viết cho em hôm xưa : " Đối với em Anh là người đầu tiên , nhưng đối với Anh , Em là người sau cùng... " Em lại khóc nữa rồi, nhưng đó là những giọt nước mắt của một chút " Hạnh phúc buồn "...Phải không Anh? Em của Anh TB : Viết đến đây em đã định lấy tập ra học bài rồi, nhưng phải kể thêm cho Anh nghe cái nầy mới được: Chị Loan vừa đi chơi với bồ về , kêu lên.. - Trời ơi coi phòng mình nè tụi bây. - Sao? Dơ quá hả? kệ nó, mai Chủ Nhật rồi mấy cổ hỏng có kiểm nội trú đâu. Cúc vừa nói vừa cắm cúi viết.. - Dơ cái gì mà dơ. Tao tưởng khi về leo lên thang lầu phải lượm viết lăn nhóc hết rồi chứ...phòng có 6 đứa hà, mà gần thi rồi sao không đứa nào chịu học hết vậy? Mấy phòng kia tụi nó học bò lăn bò càng ra kìa.. - Kệ nó. Nó là dân gạo sum sê hoa lá cành ai bì cho nỗi , học nhiều ra trường bỏ túi hết cũng uổng. -Tao mà ra trường nầy được, không thèm ở Sài Gòn , về tỉnh nào nhỏ nhỏ " làm Điều Dưỡng Trưởng.." ngồi văn phòng ký giấy tờ..khoẻ re." - Mầy nói nghe bắt ham, làm như BYT đào tạo ba năm để cho tụi mình ký giấy tờ thôi ha? Vậy học một năm đủ rồi, cam đoan chữ ký của tao đẹp nhất nước..." Cả phòng vừa ăn quà chị Loan đem về vừa cười ầm lên. Có tiếng của Bạch Mai bên kia phòng vọng sang : - Mấy con quỷ sứ, gì mà um sùm vậy? không học thì cũng để yên cho người khác học với chớ..." - Đứa nào muốn đọc diễn văn thì rán tụng đi. Tao giỡn kệ tao ai kêu nghe.. - Đồ vô duyên - Ừ Cái phòng 1 khu B nầy nó vô duyên vậy chứ...hỏng có ế, đứa nào cũng có bồ hết trơn.. Vậy đó Anh, vui không? Con gái mà cải vã cũng dữ dội mà thương nhau cũng thật đầm ấm., cũng có những chiều những tối cô đơn thang lang tâm sự với nhau..như Em với Cúc. trong đêm noel năm 1972 - Năm anh vừa nằm xuống đó. Bây giờ gần thi rồi , em phải học bài đây mai mốt rảnh em sẽ kể cho Anh nghe. Gần 22 giờ rồi, chuyến bay đêm cô độc sắp sửa bay qua. Vậy mà hai đứa kia đi chơi cũng chưa về. Vậy mà Chẩn. vẫn ngồi đọc tiểu thuyết đang đến hồi gay cấn, vậy mà Cúc. Vẫn chăm chú viết nhật ký và em, em thì viết thư cho Anh... thì đúng là cái phòng nầy vô duyên chứa toàn là những vị khó ưa nhất. Mai mốt xa nhau rồi dễ gì tìm lại được những đêm như thế nầy nữa.? Có những cái tầm thường đơn giản nhưng sẽ không bao giờ quên. Em cũng sẽ không bao giờ quên những lời của Hoàng Vân nói giọng thật xúc động: Được tin Vân lập tức nhắn tin cho Ph liền, liên tiếp hai ngày sáng & chiều : "Hoàng Vân nhắn cho....N N.Ph, SV năm thứ 2 /CSĐD -Sài Gòn : Tr/Uý N...T....Đ đã hy sinh tại An Lộc ngày 15 tháng 5 năm 1972..." những chân tình như thế nầy làm sao quên được? Em sẽ không bao giờ quên được !! Quân trường của Anh ngày đó..có vui vậy không? XXX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:04pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 10:06pm |
Những lá thư không gửi * 2
Đ. thương mến, "Nhớ em nằm mộng trên đồi Trong mơ bướm trắng một đôi bay về " Giấc ngủ đêm qua của em không có buớm trắng một đôi mà chỉ có...Anh về thăm em. Giật mình thức dậy, Em như còn thấy hình bóng Anh mặc bộ treilli xanh, đầu để trần không có nón. Anh đứng bên cửa sổ đường Nguyễn Văn Thoại, kế bên tủ áo của Em, hút thuốc. Rồi Anh quay lại, tựa lưng vào thành cửa sổ nhìn sang giường em. Trên tay điếu thuốc vẫn còn đang cháy đỏ. Anh đứng như thế, không nói một câu nào...!! Rồi Anh ném điếu thuốc qua cửa sổ, đi ra cửa phòng. Tất cả chỉ là yên lặng. Là ánh mắt anh nhìn, là làn khói thuốc mỏng bay lên...Anh không nói với Em một điều gì cả. Giật mình thức dậy em lạnh cả tay chân. Trời còn khuya lắm vì khu nội trú vắng lặng, dưới đường cũng vắng lặng. Em thao thức luôn đến sáng. Đó là giấc mộng hay chính Anh đã về thăm Em? Sao anh cũng không nói gì với Em hết vậy? Sợ thì cũng có sợ, nhưng em vẫn muốn nghe Anh nói với em, một câu gì đó. Anh về trong ngày em mãn khoá !!Ô.. Hay quá. Anh sẽ dự lễ Mãn Khoá của Em. Nhưng em chưa đốt thiệp mời mà, và em cũng sắp đốt đây, nhưng mà cũng...không có cái hộp quẹt...Nhất định là em sẽ mua một cái hộp quẹt. Cái Zippo có hình anh lính chiến, để dành làm kỷ niệm. Anh biết không, bài thơ ĐỒI THANH, MÙA THU 70 là do Đào Khoá 15/ CSĐD cầm đến: - Tặng chị nè Đọc xong em nói: "Hay quá, Ở đâu vậy? Thơ của em hả?" - Đâu có, em đâu biết làm thơ...em chép lại. Bài thơ nầy được đăng trong Đặc San ĐA HIỆU trường Võ Bị Đà Lạt. Em nghĩ chắc của anh Đ.tặng chị dù tác giả chỉ viết tắt ba chữ NTĐ ." Bài thơ được Đào chép lại viết trên một trang giấy học trò, không ghi tên. -Đào cho chị mượn quyển Đa Hiệu đó đi. -Em đâu có, hôm qua về Phan Thiết em đọc được ở nhà bạn em và chép lại cho Chị, vì em nghĩ là của anh Đông viết cho chị chứ không ai khác , nhiều bài hay lắm chị ơi. Trước khi về phòng Đào vẫn còn nhắc lại "Em tiếc quá, cả Anh Đông lẫn chị, ai cũng yêu thật nhiều mà ai cũng ..........Em ghét chị .!!..." Biết nói gì nữa bây giờ. Anh mất hơn một năm rồi, mãi đến bây giờ em mới thấy được anh.!! Rõ ràng từng nét mặt, từng nét môi, từ ánh mắt thân quen...cứ y như là anh đối diện với Em vậy. Cứ cho là Anh về thăm Em đi, vậy là Anh đến với Em rồi ha. Vậy là mình huề, chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh của anh và Em. Thôi thì, kiếp nầy mình không trọn, nếu còn thương nhau thì hẹn kiếp sau. Anh nhá. Nội trú đêm mãn khoá 14/CSĐD Em của Anh XXX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:06pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 10:16pm |
Những lá Thư Không gửi * 3
Ba Tháng Tạ Từ * Nhạc Thanh Sơn Người ơi thắm thoát niên học hết rồi Chúc nhau cạn lời giây phút ly bôi Ngày mai tan trường mình không chung lối Thương nhau nhiều biết gửi về mô Kỷ niệm cũ tan vào hư vô Cầm tay bốn mắt thương cảm nỗi sầu Tiễn đưa bùi ngùi phút cuối như nhau Đời không bao giờ hợp nhau mãi mãi Thương yêu rồi nỡ đành biệt nhau Để nhung nhớ muôn vạn ngày sau Thôi nhé, từ đây cách xa trong đời Vẫn buồn theo tháng ngày trôi Nụ cười khô héo trên môi Mỗi lần, thấy phượng nở tim xao xuyến Bạn bè đâu chỉ ta một mình Nỗi buồn này đành câm nín Rồi đây, có những khi buồn não lòng. Cố nhân biền biệt có nhớ nhau không. Ngoài kia hoa phượng rụng rơi tơi tả Dư âm làm sống lại đời ta Dù ngăn cách nhớ hoài ngày qua Anh thương nhớ, Nhạc hay mà buồn quá !! Và Kỳ thi mãn khoá 14 / CSDD đã chấm dứt, ba ngày nặng nề liên tiếp thi sáng thi chiều đã qua. Thêm ba ngày nữa để thanh toán thau đồ dơ tuần lễ chưa giặt, phơi, phóng, ủi quần áo vì tủ đồ đã trống không. Rồi sắp xếp lại bàn học, thư từ bạn bè... Vừa ý nhất và mến thương nhất là hộp thư của Anh. Cùng cỡ cùng mầu, những phong thư xanh với cái dấu hiệu Võ Bị, chỉ lẻ loi một phong thư mầu trắng, nhắc nhở em một sự chia xa, day dứt, ngậm ngùi. Bây giờ thì Em rảnh lắm. Sáng xuống trại bệnh 4 giờ. Trưa về nội trú. Hết nợ sách đèn nên tự do ngủ. Ngủ li bì bỏ những đêm thức trắng với cà phê đen. Tối trùm mền đọc sách, nghe nhạc hay lẩn thẩn viết lưu bút cho nhau. Ba năm học sắp hết rồi, sống chung thì cải vã, gần xa rồi thì lại thấy mến thấy thương nhau Từ chiếc radio nhỏ giọng ai ca thật dễ thương bài "Mười Thương" làm em nhớ có lần Em đã hỏi Anh : "Bây giờ anh phải nói thiệt, tại sao anh lại thương em? Anh đã trả lời.. ..."Em hỏi cái gì mà ác quá vậy? Làm sao anh trả lời đây? - Thương là tại..." thấy thương "chớ còn tại làm sao nữa? Tại em là bé Ph chứ không là ai khác, vậy thôi! Hay tại cuộc đời của anh nó lận đận nhiều rồi nên Anh không thích những người con gái sống theo nếp sống mới, sôi động ồn ào nhưng mà rỗng, không để lại cho anh một nhắc nhớ nào như tà áo trắng ngây thơ hay chiếc áo bà ba tím mầu chung thủy. Anh chỉ thích những người con gái, gặp một lần còn muốn gặp lần thứ hai. Bé có nụ cười dễ mến làm cho anh thương chăng? Anh không biết. Anh chỉ biết là sau khi gặp Ph, ở nhà Ph đó, về Đà Lạt rồi mà Anh cứ nhớ nhớ cái ánh mắt ấy, cái nụ cười ấy và câu nói thật tự nhiên : -"Mời hai Ông hút thuốc, nhưng mà...hỏng có cái hộp quẹt " Cho nên mỗi lần cầm đến cái hộp quẹt thì Anh lại nhớ em. Bao nhiêu đó đủ chưa? Thôi anh không nói nữa, kẻo em lại la Anh: "Anh Đ.lại tán dóc nữa rồi." - Anh em mình mà, nịnh nhau chi há Bé ? Lá thư ấy em đã đọc đến thuộc lòng từng cái chấm câu từ cái dấu phẩy, và đó cũng là một trong những lá thư dễ thương nhất của Anh. Anh là lính mà em thấy anh chẳng giống lính chút nào, chưa bao giờ em thấy anh mặc treilli, đội nón trận ra làm sao?? Vậy mà cũng là Người yêu của lính đó chứ !!...hihih.. Anh cũng ác lắm. Chỉ với hai câu nói của anh thôi : "....Ph ơi đêm nay rằm, trăng Đà Lạt thật sáng, thật buồn làm Anh nhớ ......... niềm thương ấy bao giờ nguôi hở em??" và "Nói có thương rồi thì đừng quên nghen". Kẻ dặn đừng quên thì bây giờ chắc đã quên rồi. Người đã hỏi thì bây giờ đang yên lành say ngủ, để cho người nghe bao ray rức nhớ thương. Biết đến bao giờ mới lãng quên??? Nhưng thôi .....Kỷ niệm đơn sơ mà để nhớ một đời Một phút gặp thôi rồi nhớ nhung trọn kiếp. Người đã xa em thật rồi sao lòng cứ mãi vấn vương... Em của Anh. Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:10pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 10:33pm |
Những Lá Thư Không Gửi * 4 Đ. thân thương, Hôm nay - 14 tháng 9 năm 19..., là ngày em chọn nhiệm sở. Chờ các vị ngoài Bộ Y Tế vô công bố những nơi đang có yêu cầu Cán Sự Điều Dưỡng, các tân khoa 14 sẽ lên chọn nhiệm sở theo thứ tự hạng đã đậu khi thi tốt nghiệp. Em nhìn quanh giảng đường, mới hôm nào thật đông vui, rộn rã tiếng cười trong những ngày trang hoàng, giăng biểu ngữ tập tành văn nghệ...cho buổi lễ mãn khoá mà bây giờ vắng quá! Chỗ nầy em mới vừa treo lên hình ảnh một cô Điều Dưỡng với chiếc nón trắng thật xinh, tay cầm cây đèn cầy... trong ánh mắt hài lòng của cô H., nhìn chùm dây mầu còn đung đưa lóng lánh những kim tuyến, em như còn nghe giọng hỏi của cô Giám Học: "Ph ơi leo được hông vậy, cái thang cao lắm đó coi chừng té nhen..."Hỏng sao mà cô, em nhỏ con chắc được mà.". Miệng nói cứng mà trong lòng run lắm - Ai biểu xui xẻo, học nhằm khoá đầu tiên theo chương trình Cán Sự Y tế của Mỹ, nên năm đầu trai gái học chung hai mươi mấy môn căn bản, năm thứ 2 mấy anh trai tách ra về viện Y Tế Công Cộng, còn con gái thì học chuyên ngành Điều Dưỡng, nên lễ mãn khoá không có con trai để leo trèo làm mấy cái việc nầy. Hôm ấy, khi chiếc váy ngắn 6 mảnh và cái áo trắng ngắn tay đã vàng bởi mồ hôi cùng năm tháng được thay bằng đồng phục trắng CS, giày vớ trắng tinh, quỳ xuống thay chiếc nón Sinh Viên bằng chiếc nón Cán Sự Điều Dưỡng, trắng muốt. Đứng lên, đã là những tân khoa 14/ CSĐD diễn hành trên sân khấu sắp xếp đội hình, trước mặt quan khách và người thân, em đã long trọng đọc lời Tuyên Thệ: "... Trước di ảnh của cô Florence Nintingale và toàn thể quý vị quan khách trong hội trường, chúng em xin long trọng tuyên thệ..." .................." Tay trái cầm đèn, tay phải áp vàp ngực rồi đưa thẳng ra phía trước: Xin thề! Xin thề! Xin thề! Giây phút ấy sao thiêng liêng đến rợn người, sao cảm động muốn khóc. Ánh nến bập bùng, đi trong tiếng trống rộn ràng của bản nhạc "Lên Đường", diễn hành trở ra, và sẽ ra đi mang trong tim ngọn lửa thiêng nầy làm hành trang, mang lời thề ấy về tỉnh lẻ. Chúng em đã thề là sẽ: Lấy tình thương băng bó vết thương Đem nhân ái trải lên giường bệnh Hôm đó không gian như ngưng đọng. Cả hội trường tối đen để chỉ còn những ánh nến của 40 tân khoa 14, giây phút ấy làm sao quên, cái nón mới gọn gàng xinh xắn nhưng sao bỗng thấy oằn vai trách nhiệm. Mai đây chúng mình sẽ về đâu? Có mấy đứa ở lại Sài Gòn? Mấy người đi tỉnh lẻ. Ai làm Trưởng Trại, ai Giám Thị hay Điều Dưỡng Trưởng cho một tỉnh nhỏ xa xôi!! Hôm qua cô H gọi em lên văn phòng hỏi em: "Em có muốn ở lại trường làm Huấn Luyện Viên không? Danh sách của Bộ sẽ không có trường Sài Gòn, nhưng nếu em ở lại, cô xin". Thật bất ngờ mà cũng thật cảm động, nhưng em chưa nghĩ là mình sẽ ở lại đây . Em xin cô 20 phút suy nghĩ. Hồi xưa anh không chịu về Sài Gòn bây giờ em ở lại làm chi? Nếu anh ở đây học Anh văn rồi đi Mỹ học cái gì đó, thì em sẽ rất biết ơn cô. Bây giờ em cũng là Huấn Luyện Viên, nhưng không muốn ở lại Sài Gòn.... XXX Kể từ hôm nay, Bé Ph ngày xưa của Anh đã trở thành cô giáo. Người lớn rồi Anh há, mai đây đất Cần Thơ xa lạ sẽ đón nhận bước chân ngập ngừng của cô giáo mới -21 tuổi đời em đã lớn chưa? Trường em học là trung tâm Y Tế lớn nhất miền Nam, hàng năm có ba lớp CS (năm thứ 1, thứ 2, thứ 3) và hai lớp Tá Viên Điều Dưỡng, mỗi lớp học một năm là xong chương trình nên Hà, vợ của NHS vào sau em mà ra trường trước Em. Hôm Hà ra trường em đang ở vào những tháng cuối cùng năm thứ ba. Vừa tan học, từ lầu 2 đi xuống, ngang qua thư viện, em nghe tiếng kêu: "Chị Ph ! Chị Ph ơi " quay lại em thấy Hà đi đến - Hà nói: Nảy giờ em qua phòng nội trú kiếm chị mấy lần rồi mà hỏng thấy...để mời chị qua đây dự Lể Mãn Khoá của em". Rồi Hà nắm tay em kéo đi..." Hà ra trường rồi khoẻ quá, không biết chừng nào mới đến phiên Ph đây". Hà giới thiệu: - Đây là Ba Má Em. Đây là Anh Tư, anh chồng của em. Anh ấy là NCC cũng một khoá 23/ VBĐL với anh Đ. đó. Em nhìn sang: Một người sắc diện trung bình, vui vẻ, mặc thường phục, anh ấy đang học Anh văn để rồi chắc cũng đi Mỹ học cái gì đó như anh nói ngày xưa. Anh C hỏi em : - Đ. chết rồi Ph có hay không? - Dạ có. Ph cũng có đi đến nhà thăm anh, nhà ở chợ, chứ nhà ở trong quê thì Ph không biết. Em lại thở dài. Hà nói với em: - Bây giờ chọn nhiệm sở đâu giờ chị? Giúp ý kiến cho em đi. Em cười nói đùa : - Nếu muốn khoẻ thân thì về tỉnh, nếu muốn dễ đi theo diện Ưu Tiên Một thì ở Sài Gòn, rồi mai mốt anh S ra trường đi đâu thì Hà đi theo. Hà đập lên vai em: - Chị nầy chỉ giỏi chọc em thôi.!! - Được đi theo diện Ưu Tiên một là một hạnh phúc đó chứ, không muốn phải không? Cuối tháng em về nhà, chừng lên Sài Gòn đi cùng xe với Anh ấy. Lúc qua phà Mỹ Lợi, và đứng chờ xe qua, Anh C gặp và nói chuyện với ai đó, chừng lên xe Anh C với Em: - Anh ...(tên gì em nghe không được vì ồn quá) cũng là bạn của Đ. học khoá 23 ĐL đó Ph. Anh ấy bị thương ở chân, giải ngũ rồi...!! Cuộc chiến nầy khốc liệt quá anh há, kẻ nằm xuống người thành phế nhân....!! Năm đó, lớp em nhiệm sở Sài Gòn chỉ tập trung cho hai bệnh viện Chợ Rẩy và Chợ Quán, ngoài ra về Cần Thơ là nhiều nhất: 5 đứa về làm Huấn Luyện Viên trường Cán Sự Cần Thơ - có em - và 14 đứa về bệnh viện Thủ Khoa Nghĩa Cần Thơ. Khoá 14 của Em không có nhiệm sở cho một Quân Y Viện nào cả. Được tin Em chọn làm Huấn Luyện Viên cho Trường Cán Sự Phong Dinh, Đào cô bé tặng Em bài thơ Đồi Thanh mùa Thu 70 đã viết thư trách em : "Ngày xưa chị mơ áo trắng dấu thập hồng ra trường làm việc cho Quân Y Viện, bây giờ chị mê bụi phấn mang nghiệp "bắt bẻ" học trò?!! Em ghét chị...". Hồi xưa anh thích có vợ là cô giáo ngoan hiền. Bây giờ em cũng đã là cô giáo rồi đó. Anh có vui không? Cô giáo của một trường Điều Dưỡng chuyên nghiệp - Phong Dinh. Vừa lòng chưa , Anh yêu? XXX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:11pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 30/Apr/2012 lúc 10:45pm |
* 5
Phong Dinh , ngày...tháng...năm... Đ. Thương mến, Bây giờ em lại kể tiếp cho Anh nghe nữa đây. Sau khi nhận Sự Vụ Lệnh, 5 đứa cùng về trường Cán Sự Phong Dinh hẹn nhau ngày 1 tháng 10 sẽ cùng đi nhận nhiệm vụ cho vui. Khuya hôm ấy Ba em và chú tài xế đi Cần Thơ, từ quê đến Cần Thơ phải qua hai cái Phà Mỹ Thuận và phà Cần Thơ, qua không biết bao nhiêu là cầu, cái lớn cái nhỏ. Đường xa hơn trăm ki lô mét mới đến cổng bệnh viện Thủ Khoa Nghĩa. Con đường Hoà Bình còn rớt lại vài cánh Phượng cuối mùa. Ba xách vali nặng trĩu hành trang đưa con gái vào tận cổng trường nửa như lưu luyến nửa chắc cũng muốn quan sát nơi ăn chốn ở của con mình ra làm sao cho yên bụng. Nhìn cảnh tay bắt mặt mừng của 3 chị khoá 13 và của các bạn (vì em là đứa trình diện sau cùng) chắc Ba cũng an tâm nên nói: - Thôi con vô trường đi, Ba về kẻo tối quá đi đường nguy hiểm lắm. - Dạ Ba về bình an nha. Nếu Ba có đi họp ở Cần Thơ thì nhớ thăm con, mua cho con một bao Nghêu nhen. Ba cười vỗ vỗ tay lên vai em rồi đi ra cổng. Đang rơm rớm nước mắt nhìn theo Ba thì bị các bạn chọc. "Ơi cô giáo rồi mà còn khóc nữa sao?" Tại Anh đó. Ngày xưa anh hay gọi em là Bé nên bây giờ em cũng vẫn chưa lớn. Thương Ba vừa đến chưa kịp nghĩ ngơi đã vội quay về, may là xe Ba được qua phà theo Ưu Tiên Một mà gần 8 giờ đêm mới về đến nhà... Anh biết không, đây là Trung Tâm Huấn Luyện Y Tế dự định là sẽ được phát triển lớn nhất miền Tây, bây giờ vừa mới được thành lập, gồm ba hệ: Cán Sự Điều Dưỡng, Tá Viên Điều Dưỡng, thoát thân từ trường TV Hộ Sinh cũ. Lúc đó chỉ mới có khoá 1 sắp bước lên năm thứ 3 và khoá 2 Cán Sự cũng sắp sửa thi lên lớp - Khoá 3 đang tuyển sinh. Ban giảng huấn hệ nào dạy theo hệ đó nên trường CS tính luôn anh Giám Học và năm cô giáo mới vừa chẳn chục người, cho nên mỗi HLV phải gánh 2 môn cho hai giai đoạn. Phần Em là: Giai đoạn 1: Sáng dẫn SV năm thứ 2 xuống bệnh viện TKN thực tập Nội Khoa chiều về dạy lý thuyết Phòng Mổ cho năm thứ 2 và thứ 3. Giai đoạn 2 : Sáng dẫn năm thứ 2 và thứ 3 thực tập về Phòng Mổ và chiều về anh Giám Học đưa cho em một cuốn sách về Phòng Mổ, bảo em soạn cho ảnh hai bài thi cho năm thứ 2 thi cuối môn và năm thứ 3 - Khoá 1 - thi ra trường. Vậy là lao đầu vào công việc quên cả nhớ Anh. Nhưng anh biết không, phòng nội trú của em nằm trong trung tâm TKN,, nhìn qua trường Cán Sự là một cây Phượng vĩ to sầm cho nên mỗi năm lòng em lại buồn man mác khi chùm phượng hồng đầu tiên hé nụ cho đến cánh phượng cuối cùng vừa rơi rụng xuống sân. Năm nay, kỹ niệm ngày Anh mất, em không tìm được một đoá Quỳnh hương nào nên đã nhớ Anh bằng bình hoa Cúc tím và một trái Sầu Riêng. Văn phòng nhỏ lắm, bàn của mỗi HLV được kê sát vào nhau, không có chổ nào để em đặt tấm ảnh của Anh như ba năm trên nội trú Sài Gòn. Em có một khung ảnh rất đơn sơ chỉ là hai tấm kiếng ghép lại để vừa hai tấm ảnh 9 x 12. Ban ngày em xoay tấm ảnh của em ra ngoài, đêm đêm ngồi học em quay cái hình của anh ra. Bởi vậy nên em mới có mấy câu thơ: Em với Anh như hai tấm hình trong khung ảnh Lưng kề lưng nên không đối mặt bao giờ Chắc bởi thế nên chúng mình muôn thuở Tình lỡ, tình xa trong cõi mịt mờ... Anh biết không, Có lần Nhã lên nội trú của em chơi, Nhã cầm tấm hình của em lên xem rồi nói: "P chụp hình sao buồn quá!". Chợt Nhã xoay qua bên kia thấy hình của Anh. Nhã nhìn một lúc rồi nói tiếp: "Anh Đ. không có cho Nhã tấm ảnh nào hết". Em không biết bây giờ Nhã ở đâu, vì sau lần từ Bình Long về Sài gòn, Nhã không đến trường nữa. Từ đó hai đứa vắng tin nhau Anh yêu, Anh biết không, về đây em cũng có rất nhiều chuyện để kể cho Anh nghe lắm, mà không có dịp để viết, mà hình như, từ khi về trường Cần Thơ với khung cảnh mới, tư tưởng của em cũng gần như cô đọng lại, bên cạnh đó còn có bổn phận mới, công việc mới, làm em hết cả ngày giờ. Hôm nay, sinh nhật Anh, trên bàn của em một bình hoa nhỏ chỉ có hai bông Hồng, một trắng một đỏ thẳm. Tặng Anh đó. Ngỡ mình đã mất trong nhau Nhưng mưa Thu kết hoa đầu còn thơm Đêm về tay vuốt sợi buồn Nghe câu tình nhớ nghe sầu lên ngôi Ngở tình đã chết trong tôi Nhưng trên đỉnh nhớ mây trời còn bay Ngở tình đã cuối cơn say Ly cà phê đắng mới vơi nửa chừng Ngở mùa đã chớm sang Thu Nhưng hoa Phượng thắm trên cành còn rung Và rồi người lại trong tôi Tình đơm nụ biếc nhánh rời nhánh xa... Theo buồn tuổi nhỏ trôi xa Sau lưng cây cỏ bổng già thiên thu Em của Anh XXX Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:13pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 8:50am |
Những láThư Không Gửi Sài Gòn đêm Noel 1974 Đ. thương nhớ, Những tưởng đã xa lắm rồi ngày tháng cũ, ngôi trường Sài Gòn nầy đã trở thành "Trường Xưa", Vậy mà Em lại về đây, ngồi trong ngôi trường Điều Dưỡng nầy, dù không phải khu B quen thuộc với cái bàn bên cửa sổ thân thương mà ba năm dài tấm hình của anh vẫn ở nơi đó. Nhưng cũng là khung trời cũ, để đêm nay, đêm Giáng Sinh 1974, Em lại ngồi kể chuyện cho Anh nghe. Anh biết không, ngày Em ra trường, Đào khoá 15 trách Em là "ngày xưa chị mơ áo trắng, dấu thập hồng ra trường làm việc cho Quân Y Viện. Bây giờ chị mê bụi phấn, mang nghiệp bắt bẻ học trò, Em ghét chị...". Hồi đó Em không biết, trường Điều Dưỡng không bao giờ có nhiệm sở là Quân Y Viện cả, vì là một trường dân sự mà, chỉ cung cấp nhân viên cho bệnh viện và các Trung tâm y tế thôi, Quân Y có ngành quân y lo... Ấy vậy mà nhờ em "mê bụi phấn" nên có dịp làm việc cho Quân Y Viện Phan Thanh Giản đó Anh. Ngày đó bên trường quân y đào tạo các khoá."C2" cho lính (không biết em có nhớ sai không), bên ấy thiếu giảng viên nên qua xin Trung Tâm Y Tế viện trợ cho vài cô giáo. Anh Giám Học bảo em soạn bài qua đó dạy về Hậu Giải Phẩu (săn sóc bệnh nhân sau khi mổ) Khi chiếc xe trường Cán Sự đưa em và anh Giám Học ngừng ở sân Quân Y Viện Phan Thanh Giản, Em ngỡ ngàng lẫn xúc động nhìn quanh, lớp học cũng khá đông, trẻ trung vui vẻ cũng có mà già dặn với những nếp ưu tư cũng nhiều.. !! Có ông sĩ quan nào đó nói với anh Giám Học: - "Mời anh vào, khoá học đang chờ" "Mời cô nầy nè, cô giáo đó" - Ô là la...cô giáo đây hả?. Cô giáo dạy xong rồi chắc lính tôi ... thi rớt hết. Hai ông đàn ông nheo mắt cười với nhau !! Em mắc cỡ bỏ đi nhanh vào lớp học... Trong đám áo trận xanh rì chỉ lẻ loi một chiếc áo trắng của em. Đứng trên bục giảng em như quay về cái ngày ấy năm 72... Nếu chiến trường năm đó có bao nhiêu đây lính để cứu thương thì anh đâu có mất!! Phải chi ngày đó em được lạc vào chiến trường Bình Long, cũng như bây giờ em đang "lạc" vào khoá học nầy mà góp phần "trang bị" cho các lính quân y ra chiến trường. Ngày ấy bao nhiêu thương binh đang đau đớn họ ngóng trông, đợi chờ bóng dáng người lính cứu thương mà không ai đến được với họ- trong đó có Anh của Em. Và em đã nói hết những gì cần làm, bằng cả con tim và khối óc của mình, để giúp họ dành lại sinh mạng cho một người đang mông lung giữa sự sống và cái chết... Em ao ước, giá có một phép mầu nào đó cho em sang tất cả những gì em học được, em cũng sẵn sàng...!! Đến giờ giải lao, ông sĩ quan ban nãy nói với em: - Đến giờ dạy cuối, Cô soạn giùm 5 câu hỏi thi và cho câu trả lời vào riêng bao thư dán kín lại giùm, mãn khoá tụi tôi sẽ chấm thi luôn. Không biết cuối khoá có ai bị vướng mắc gì với cái môn của Em không? Em có giúp được họ điều gì không anh há !! !! Một tuần sau.... Khi những người lính khoá C2 trẻ có già có, đang cố gắng căng đầu ra dùng thời giờ quý giá của mình từ nhiều chiến trường về hậu phương để học cứu thương. Thời giờ của họ là vàng bạc. Bao nhiêu bài như thế mà phải học trong một thời gian thật ngắn, thì ở đây, lại như thế nầy : Một hôm, bước vào lớp, chỉ có các em nữ là ngồi ngay ngắn còn các nam sinh viên thì một cậu đang quay lưng ra sau nói chuyện với bạn, người thì ngồi trên bàn, người thì đang hút thuốc...người mới vừa nhẩy cửa sổ vô...có tiếng em nữ nói "Ê cô vô kìa..mau lên...", "Ê V. Bỏ thuốc đi , cô kìa....". V vẫn bình tỉnh hút thêm vài hơi nữa rồi mới ném thuốc đi "Từ từ chứ mậy... Làm gì dữ vậy?" Đứng trên bục giảng, với hình ảnh khoá C2 hiện lên trong đầu, những người cần học mà không được học.. đàng nầy..Cơn giận của em bốc lên... Em nói : "Tôi biết, có rất nhiều em trong khoá Cán Sự nầy tuổi đời hơn hẳn tôi. Có gia đình có vợ con rồi nữa. Nhưng khi ở ngoài đường, ở ngoài chợ thì chúng ta bình đẳng, được hiến pháp và pháp luật bảo vệ như nhau. Nhưng đây là trường học . Và với cái áo Huấn Luyện Viên nầy,đứng trên bục giảng nầy, tôi là Cô của các em, tôi có trách nhiệm " dạy dỗ " các em. Mời các em đứng lên. Ai không muốn học cứ tự do đi ra ngoài...". Bắt đầu va chạm với thực tế của cuộc đời rồi phải không Anh?... Vài tháng sau thì em về Sài Gòn học Khoá Bổ Túc hậu tốt nghiệp Huấn Luyện Viên - Khoá 7 của Bộ Y tế Sài Gòn. Khóa học vừa kết thúc ngày hôm qua. Cùng học với em có các anh chị từ các trường Huế, Nha Trang, Cần Thơ, Biên Hoà, Sài Gòn, Caritas và Cơ Đốc. Vừa mới làm Cô thì lại được làm học trò!! Anh thấy vui chưa? Anh yêu, Không hiểu sao, về đây em lại nhớ anh "lắm thế", (Em nhớ cả những lời thư anh "sửa lưng" em: - Mình người miền Nam, anh muốn em dùng những ngôn từ của người miền Nam... lắm thế gì cơ là của miền Bắc..nghe xa lạ lắm không thân quen chút nào.." - Đúng là anh Đ.khó tánh thật.!! .); Em cũng nhớ là em còn nợ anh chưa kể cho anh nghe chuyện đêm Noel năm 72 và bây giờ em kể đây..Anh có muốn nghe không? .hay là anh lại nói: - " Anh buồn ngủ quá rồi , mà cũng hết giấy nữa , thôi hẹn em thư sau nhen "...... Chiều Noel năm đó, ( năm 1972) sau khi ăn cơm xong , Em lên phòng nằm trên giường nghe radio, nhìn xuống đường Nguyễn Văn Thoại, ngắm hai dòng xe xuôi ngược.. Ngó vô phòng thấy mấy đứa bạn lăng xăng sửa soạn đi chơi phố với người yêu...chỉ có Cúc và em đang trùm mền nằm nhắm mắt... Lần lượt, từng đứa, từng đứa rời phòng đi hết rồi. Em buồn quá lấy hộp thư của Anh ra, úp ngược xuống, đọc lại từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng ...em nằm im lặng..hồn lịm đi trong nỗi nhớ mênh mông. Bỗng em nghe Cúc thở dài. - Buồn quá há Ph ? Em cũng vẫn nằm im không xoay người lại : - Ừ, tao cũng buồn quá... Nó tung mền vùng ngồi dậy nói : - Đi Ph ! Tao với mầy đi chơi nằm đây một hồi nữa chắc tao tự vận mất. - Nói gì nghe ghê vậy mậy. Đi thì đi. Thế là hai đứa mặc hai cái áo mầu tím, rời trường. Ra ngã sáu uống ly đậu xanh rồi vòng về nhà Thờ Cha Tam ở công viên Văn Lang .cũng gần nửa đêm rồi.!! Em hỏi nó: - Anh Luân đâu không vô rủ mầy đi chơi nằm đó rồi than buồn.!! - Ảnh có rủ mà hỏng biết sao tự nhiên tao nói hôm nay tao về quê. Còn mầy, cứ lấy thư ảnh ra đọc hoài dù sao đi nữa ảnh cũng chết rồi...quên đi mầy ơi, tìm đối tượng khác mà thương cho đỡ khổ.... - Mầy nói sao nghe dễ quá vậy !! Tao chưa quên được vì bây giờ tao hiểu anh nhiều hơn trước. Tao biết được những gì mà trước kia tao chưa biết, hay không biết... Cúc cười : - Phải chi hồi đó mà mầy biết thì bây giờ mầy đâu có đi với tao... - Ừ...chắc vậy quá!! Đến công viên Văn Lang, hai đứa tìm hoài không có một băng đá trống nào nên đến gốc cây ngồi xuống. Một chút thôi, có hai ông thanh niên đến ngồi kế đó. - Xin phép hai cô cho tụi tui được ngồi đây cho vui nha. - Bãi cỏ gốc cây của nhà nước ai ngồi đâu thì ngồi chứ đâu phải của riêng tụi tui đâu mà xin.!! - Hai cô vui tánh quá hen. Hai cô tên gì nhà có ở gần đây không? Chắc đi chơi chứ không có Đạo... - Nhà tui ở dưới quê xa lắm, nghe nói Sài gòn có đèn ngọn xanh ngọn đỏ đẹp lắm nên lên đây coi. Mà đẹp thiệt, chớp tắt hay quá.. mê coi nên lạc đường hỏng biết đường về, ngồi đây nghỉ chân nè... - Hai cô tên gì? nhà ở đâu nói đi tụi tui chỉ dùm cho, đường Sài Gòn nầy tụi tui rành dữ lắm - Tui tên bé Hai còn nhỏ nầy tên Bé Ba...trước khi đi má tui có dặn rồi , lở lạc đường thì kiếm mấy ông phú lít có cái còi mà hỏi , đừng hỏi bậy bạ người ta dẫn đi mất đó... - Mà hai ông làm gì...mà rành đường Sài Gòn dữ vậy? - Tui tên Tý , thằng nầy tên Tèo...hai đứa tui phát progamme tuồng cải lương, sáng nào cũng ngồi trên xe đánh trống chạy cùng Sài Gòn hết mà hỏng rành sao được. Cô ở đâu tui dẫn về giùm cho. - Vậy sao? Tui mê cải lương dữ lắm đó. Mai nhớ chừa cho tui vài tờ nghen. Nhà tui ở dưới dán ảnh nghệ sĩ nhiều lắm: Hùng Cường nè, Bạch Tuyết nè thanh Nga, Út Bạch Lan...nhóc hết trơn... Hai anh thanh niên cứ tủm tĩm cười còn em và Cúc cũng đang đau bụng vì nín cười..Em giục nó -Thôi đi về Bé Ba. Khuya rồi mầy. - Hai ông Tý Tèo ngồi chơi vui vẻ hen. Em nói nhỏ với Cúc : - Đừng về ngả trước . Đi cổng sau chợ Rẩy đi Cúc. - Ủa hồi nảy cô nói cô hỏng biết đường về mà...sao bây giờ đi nhanh quá vậy... Em với Cúc vẫn cắm cúi bước nhanh. - Hai cô, tụi tui thành thật muốn làm quen mà. Tui tên Minh học Kiến Trúc còn thằng nầy tên Thái học Khoa Học. - Tui không biết, hồi nảy ông nói tên Tý Tèo phát Progamme tuồng cải lương thì giờ tui cũng biết vậy thôi hà. - Tui xin lỗi mà, tại thấy hai cô nói chuyện vui quá. Bây giờ muốn được biết tên hai Cô. Đến cổng sau của trường, Cúc nói : - Tôi tên Cúc, bạn tôi tên Ph. Hai đứa tui học năm thứ 3 trường nầy nè. Thôi chào hai ông nghen. Ý Quên , cảm ơn hai ông nhờ có hai ông mà ngang qua nhà xác tui đỡ sợ ma... Về đến phòng hai đứa lăn ra giường cười cho đã. Mấy đứa kia đi chơi về Cúc còn kể lại cho tụi nó nghe nữa. Sáng hôm sau, khi cô Giám Thị vừa kêu "Cúc, Ph. năm thứ 3 ..có người kiếm kìa..." lập tức 4 đứa nó vổ tay la to: "Bé Hai bé Ba đâu, có hai anh chàng Tý Tèo kiếm kìa." - Đứa nào chạy xuống nói giùm là bé Hai bé Ba về quê luôn rồi không lên đây nữa... - Uổng thế.!!.Hỏng lấy Progamme tuồng cải lương vìa đọc sao...hihi...!! Vui hông Anh? Nếu không có bạn bè an ủi : Mầy cứ như vậy làm sao thi cuối năm nay nỗi, toàn những môn nặng ký không đó; nếu Không có những mẫu chuyện cỏn con làm duyên con gái như thế, thì làm sao em qua nỗi những tháng năm rầu rĩ nầy... Đ. thương mến Lễ nửa đêm rồi đó anh. Chuông nhà thờ vang lên rộn rã trong chiếc radio ngày nào. Đêm nay những người có Đạo thức trắng. Đêm nay em cũng thức trắng cầu Chúa lòng Lành sẽ ban nhiều Bình An cho Anh và gia đình Em của Anh. Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:14pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
Hoa Hạ
Senior Member Tham gia ngày: 19/Jan/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 968 |
Gởi ngày: 01/May/2012 lúc 10:17am |
Vòng Hoa Cho Anh * 15
Khoảnh Khắc Hoa Quỳnh Nở Mùa Xuân năm ấy bất ngờ mà Anh đến với em, với cô bé vừa mới lên 17 tuổi hồn nhiên trong áo trắng học trò. Sau đó anh T. đã một mình đến nhà xin địa chỉ của em để về Đà Lạt liên lạc thư từ cho vui...miệng anh ấy dẻo đeo nói mãi chừng nào em ghi cho mới chịu. Nhưng người xin không gửi mà trao cái địa chỉ đó cho Anh. Một tháng sau em nhận được một phong thư xanh có cái dấu hiệu nho nhỏ: Người gửi là " nguyenthanhdong" - Anh viết vậy đó , không bỏ dấu. Em cho Địa chỉ rồi em cũng quên, một hôm đi học ngang nhà Cúc, nó thấy chạy ra kêu : - Ê Ph. mầy có thư nè.. Lúc đưa ra lá thư đầy bụi Cúc cười nói: - 'Nó nằm trên đầu tủ hơn 10 ngày rồi, sao mầy không ghé lấy , đi học tao cũng quên luôn." Nếu Cúc quên luôn thì bây giờ em đâu biết NTĐ là ai, anh há.Và lâu rồi em cũng không gặp anh T. Bây giờ nếu gặp lại em sẽ tặng anh ấy một bó hoa, vì nhờ Anh ấy mà Em có được một mối tình đầu thật đẹp, đồng thời em cũng sẽ tặng anh ấy " mười lăm củ " vì em cũng đã khóc hết nước mắt vì cái tình yêu đầu đời đó. Lần sau cùng gặp nhau đến bây giờ đã hơn bốn năm rồi...Em cũng vẫn chưa quên.. Hình như nhà văn Nguyễn Thị Hoàng có viết một câu tương tự như thế nầy : " Nếu xa cách đưa tới lãng quên thì tình yêu khi có mặt dù nồng nàn đến đâu cũng không đáng được gìn giữ, xa cách không thể là một trở lực hay một hủy diệt, trái lại xa cách còn làm cho tình yêu lớn lao và toàn vẹn hơn nữa, vì đời người bao giờ cũng vậy. có những ước muốn không thành tựu, ước muốn đó thời gian qua cầu làm thành những ngậm ngùi trong quá khứ, khiến cho tâm hồn con người còn mãi những bâng khuâng... " Lại khóc. Nhưng không sao, cứ khóc nữa đi vì cuộc đời không có nước mắt như mùa Hè không có hoa Phượng như mùa Đông không có gió heo may. Hôm kia vừa thi xong, sáng nầy thì làm lễ mãn khoá Hậu tốt nghiệp HLV, và chị Vân Anh Huấn Luyện Viên của trường Cán Sự Huế, trước khi về qua nội trú từ giả mấy đứa em, chị nói: "Về ngoải chị có nhớ đến khoá 7 HLV /1974 BYT chị sẽ nhớ đến Ph , với cái tài nằm lăn trên giường mà viết - Thức thì thức suốt đêm, ngủ thì ngủ li bì...ngày đầu vô đây , chị với chị Hoàng gặp em đang lơn tơn cầm muổng dĩa xuống phòng ăn cơm, chị bảo với chị ấy: - " Gớm sao học trò trường nầy nhỏ nhỏ không há...", dè đâu sáng hôm sau, trong buổi học đầu tiên lại thấy cô bé cầm tập vở từ khu nội trú bước vô, quét bàn mở quạt lau bảng lấy phấn...hoá ra lại là cô giáo học chung với mình ! - Hihi em dân nội trú mà chị.Thổ địa trường nầy ba năm chứ ít sao ? ít nhất cũng phải biết nằm mà viết. , hôm nào nếu có dịp đi Huế em sẽ ghé trường phá chị nè, nhớ dẫn em đi chơi nữa hén. Cho ăn cái cơm hến cơm sò gì mà vừa ăn vừa khóc đó nhen - Còn Ph có nhớ tụi ni răng hè ..úi chu choa ơi chắc quên mất hỉ..? - Chị không quên mô! Chị đã hứa là sẽ về " kiểm duyệt" xem đám em trai của chị ai " chửa vợ " thì chị làm mai cho em mà...!! Cả bọn cùng cười ồ lên. Đêm khuya rồi, mà cũng hết giấy nữa , em dừng bút nhen - ngày xưa anh cũng hay nói như vậy đó - Mai em sẽ trở về trường Cần Thơ và em sẽ đi học Anh văn. Vì em có ông dượng -chồng của bà Dì ruột làm ở Bộ Y Tế, hôm em ra nhà thăm dì, dượng ấy bảo em nếu đang công tác ở Trường thì học Anh văn đi, có bằng Proficency rồi dượng giúp cho qua Nhật học 6 tháng, rồi qua Mỹ học một năm rưởi nữa "học cái gì đó " như anh vậy...Lấy cái bằng gì cũng được, học cái gì cũng xong, miễn được đi học là vui rồi...!! Anh há?. Tặng Anh nè Khoảnh Khắc Hoa Quỳnh Nở Gom nắng Hạ ươm hồng nổi nhớ Giếng linh hồn nổi lá mộng lênh đênh Người đi cuối bãi đầu ghềnh Đốt tương tư thảo quên bao ưu phiền Em về đem hết niềm riêng Kết thành thuyền mộng thả dòng sông mơ Sông Tương nước chảy lững lờ Đưa thuyền em đến bến bờ có Anh " Hoa chanh nở giữa vườn chanh " ( NB) Ướp hương lên mái tóc xanh lời thề Tình mình đẹp tựa trăng quê Cách xa xin ánh trăng thề chia đôi Người đi nửa mảnh trăng soi Nửa vầng thắp sáng tình tôi với người Tiễn Anh không tiễn dặm trường Đưa Anh chỉ có Quỳnh hương ngậm ngùi.. Trong khoảnh khắc đoá Quỳnh chợt nở Chút hương thầm gợi nhớ người ơi !! Em của Anh Chỉnh sửa lại bởi Hoa Hạ - 05/May/2012 lúc 8:17pm |
|
Trời mưa không lớn lắm Nhưng đủ ướt đôi đầu Cuộc tình không lớn lắm Nhưng chiếm hết đời nhau. Hoa Hạ |
|
IP Logged | |
<< phần trước Trang of 8 phần sau >> |
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |