Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Chuyện Linh Tinh
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Đời Sống - Xã Hội :Chuyện Linh Tinh
Message Icon Chủ đề: MỪNG CHÚA GIÁNG SINH Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 3 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 17/Dec/2018 lúc 11:59am

Món Quà Giáng Sinh


Related%20image     Kim và Mai là đôi bạn thân. Họ thân nhau ngay từ đầu năm học.  Điều đó cũng thường thôi. Hai cô bé bằng tuổi nhau, cùng chăm học và ngoan ngoãn thì thân nhau có chi là lạ. Nhưng thật ra thì chưa hẳn thế. Hai mươi sáu học sinh trong lớp Bảy A này có đến phân nửa là con gái. Họ cũng xấp xỉ tuổi nhau.  Có hơn kém chăng chỉ là vài tháng và gần như cô bé nào cũng chăm ngoan cả, nhưng thân nhau như hình với bóng thì dường như lại chỉ có Kim và Mai.


2959%201%20MonQuaGiangSinhNMHang


     Trong gia đình Mai, Mai là con gái đầu lòng.  Mai có hai em Đức, gần năm tuổi  và bé Nguyệt lên ba. Mẹ con Mai dọn về thành phố này vài tháng sau khi ba Mai mất. Một mình mẹ với ba đứa con thơ, khó khăn xoay trở nên bà dọn về ở gần người em gái mà Mai gọi là Dì Nga. Mẹ bảo, gần dì  để phòng khi  trái gió, trở trời còn có chị em mà nương tựa.
     Mẹ hay kể chuyện về ba cho Mai nghe. Mẹ nói, xưa, ba là một người lính tác chiến của quân lực miền Nam, cấp bậc đại úy. Ba mẹ gặp nhau và thương nhau trong một buổi mẹ đi ủy lạo thương binh ở bịnh viện Cộng Hòa. Mấy năm sau, ba cưới mẹ. Khi mẹ có thai Mai ít tháng thì ba đi tù vì Cộng sản chiếm miền Nam.
     Sau sáu năm tù đầy, ba được về. Không bao lâu, bà ngoại Mai có người quen tổ chức vượt biên và bà gởi ba đi.  Mẹ lúc đó  mang thai đứa con thứ hai, em  Đức. Mẹ muốn đem Mai cùng đi với ba nhưng bà ngoại cản. Mẹ phải năn nỉ mãi, ngoại mới chiều lòng.  Sau mười ngày gian nan với cuộc hải trình mà cái chết nhiều hơn đường sống.  Tàu bị bão ba ngày trên biển và bị cướp hai lần.  May mà ba lên cơn sốt, nằm li bì một xó tàu và mẹ có thai và gầy ốm quá nên bọn hải tặc tha cho. Cuối cùng, khi mọi người mệt lả, phó mặc đời mình cho định mệnh thì con tàu tấp vào một hòn đảo thuộc  Indonesia. Ở đây ít lâu, gia đình Mai được chính phủ Mỹ cho đi tỵ nạn tại Hoa Kỳ.
     Khi mẹ sanh em Nguyệt thì cũng là lúc bịnh gan của ba đến thời kỳ nguy ngập. Mẹ nói, đó là hậu quả của những ngày ba khốn khổ trong  tù. Ba mất khi em Nguyệt tròn hai tháng và dì Nga năm lần bảy lượt thúc giục mẹ dọn về đây.
     Ngày đầu đến lớp học mới,  Mai buồn lắm. Lạ trường, lạ bạn. Giờ ăn trưa, Mai đến hộc tủ, lấy gói đồ ăn mà mẹ chuẩn bị từ tối hôm trước. Cô bé ngồi lặng lẽ ở phòng ăn. Vài  cô bé cùng lớp nhìn Mai,  "hello" rồi bỏ đi, ngồi với nhau ở một bàn khác. Buổi học ngày thứ ba, Kim đi học lại sau vài ngày bị cảm. Kim ngồi ngay bên cạnh Mai. Hai cô bé chào nhau bằng một nụ cười. Họ nhận ra họ có cùng một màu da và nói cùng ngôn ngữ. Hai cô bé  lại ở cách nhau có một con phố và họ thân nhau từ đó.
     Kim có một hoàn cảnh khác Mai. Ba mẹ Kim cũng vượt biên đến Mỹ theo diện tỵ nạn nhưng trước gia đình Mai mấy năm.  Ba Kim làm việc cho một tiệm giặt ủi. Mẹ Kim làm part-time ở một  tiệm bán thực phẩm á đông  khá đông khách.  Cuộc sống vật chất của gia đinh Kim dễ chịu hơn Mai, vì thế, cô lại càng thương bạn. Cô nghĩ mình còn đầy đủ cha mẹ và nhà lại chỉ có hai người con, anh Khôi và Kim. Anh Khôi đã lên đại học. Anh học xa, lâu lâu mới về.  Vì thế, bạn thân nhất của Kim là Mai. Ngoài giờ gặp nhau ở trường, Kim hay đến nhà Mai để cùng học, cùng chơi.
     Khi nào  mẹ nấu món  gì ngon, Kim thường  rủ Mai tới hoặc đem cho Mai để cùng chia sẻ. Tình bạn của hai cô bé đậm đà hơn theo ngày tháng. Thấm thoắt, mùa Thu trôi qua và mùa Đông đã đến. Trong lớp cũng như ngoài đường, thiên hạ đua nhau trang trí,  chuẩn bị mừng ngày lễ Chúa Giáng Sinh.
     Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến ngày lễ. Chiều hôm ấy, sau khi tan học, Kim về thẳng nhà Mai để làm home work.  Trong cái lạnh của mùa Đông, hai cô bé vừa đi sát vào nhau vừa nhìn cảnh tấp nập trên đường phố.  Những ngôi sao năm cánh óng ánh đầy kim tuyến, những vòng  wreath,  những dây đèn xanh đỏ giăng đầy trên các cột đèn, trên các cành cây hai bên đường, trong các cửa tiệm, làm khung cảnh càng thêm tưng bừng vui vẻ. Tuổi thơ thật hồn nhiên, trong một phút, Mai chợt đắm chìm trong muôn vàn màu sắc, dù cô vẫn nghĩ đến em và rảo bước vì hôm nay Nguyệt bịnh.
     Thời khóa biểu của mẹ con Mai là mỗi ngày, trước khi đi làm mẹ đem Đức và Bé Nguyệt gởi bên nhà dì Nga. Dì Nga đưa đón Đức đến vườn trẻ cùng với cu Thái, con dì. Dì ở nhà nhận đồ về sửa và coi chừng bé Nguyệt. Chiều tan học, trên đường về, Mai ghé dì Nga, đón hai em. Mẹ Mai đi làm, tối mới về.
     Kim ôm tập vở cho Mai để Mai bồng bé Nguyệt. Đức lụp xụp chạy theo Mai, tay cầm cái giỏ nhỏ có vài lọ thuốc. Nhìn Mai ôm em vừa đi, vừa  xuýt xoa nựng nịu, Kim có cảm tưởng Mai là một bà mẹ hơn là một người chị mới mười ba. Vì  cha mất sớm, mẹ tối ngày phải đi làm kiếm sống và là chị của hai đứa em nên Mai lớn vội.  Nghĩ thế, lòng Kim  xót xa thương bạn lạ lùng.


2959%202%20MonQuaGiangSinhNMHang


     Cửa mở, mấy chị em tràn vào căn chung cư bỏ cơn gió mùa Đông lại ngoài cánh cửa. Mai hối Đức cởi áo lạnh. Cô cũng cởi áo cho bé Nguyệt và đặt bé ngồi lên chiếc ghế sa lông. Bé khó chịu trong người nên không chịu ngồi mà khóc ré lên, bám lấy chị. Mai chưa kịp cất áo vội quay lại ôm lấy em, dỗ dành. Cô  nhoài tay vói lấy con búp bê cũ đưa cho em:
- Đây, đây,  đồ chơi của em đây. Bé cầm đi, để chị cất áo lạnh rồi lấy thuốc cho bé uống. Tội nghiệp, người bé còn nóng quá!
Bé Nguyệt nín khóc, cúi nhìn con búp bê, không hiểu sao, bé đưa tay gạt phăng đi. Con búp bê văng xuống sàn nhà. Bé lại khóc.
Mai kiên nhẫn nhặt con búp bê đưa cho bé:
- Đừng nhé, bé đừng làm thế, búp bê té, đau, tội nghiệp. Ngoan, rồi hôm nào mẹ có tiền, chị xin mẹ mua con búp bê mới cho em.
     Lần này thì bé Nguyệt cầm lấy búp bê và nín khóc. Mai vội vã cởi áo lạnh máng vào chiếc móc áo rồi bảo Đức đưa cho cái giỏ. Cô thò tay vào giỏ lấy chai thuốc cẩn thận rót ra chiếc muỗng nhỏ dỗ dành:
- Ngoan nào, hả miệng ra, chị cho uống thuốc.
Bé Nguyệt nhìn chị, bậm môi, nghiêng đầu qua một bên tránh muỗng thuốc. Kim lại nghe Mai nhỏ nhẹ:
 - Ngoan đi, bé. Uống thuốc cho hết bịnh. Bé hết bịnh, chị đưa bé đi dự lễ Giáng Sinh, Có hình Chúa nằm trong máng cỏ, có nhiều đèn màu xanh đỏ, đẹp lắm, bé...
Nghe nói đến máng cỏ, đèn màu, Bé Nguyệt ngước nhìn Mai:
- Có hang đá hông, chị Mai?
- Có chứ. Hang đá  đẹp lắm. Có mục đồng và mấy con chiên nữa. Nhỏ xíu hà!
-  Cho em đi xem nhá.
-  Ừ, ngoan, uống thuốc, hết bịnh, chị cho đi. Bé hết bịnh, mẹ vui nữa. Bé có yêu mẹ không?
Nghe nhắc mẹ, mắt bé sáng rỡ:
-  Mẹ hả? Bé yêu mẹ.
- Thế bé yêu mẹ thì bé hả miệng ra chị cho bé uống thuốc cho hết bịnh.
     Bé Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu rồi uống hết muỗng thuốc, em ôm con búp bê, nằm xuống sa lông. Mai lấy tấm chăn mỏng đắp cho em. Nguyệt chơi với con búp bê một lúc rồi ngủ thiếp đi. Con búp bê nằm bên cạnh bé.
     Trên đường từ nhà Mai về,  tâm trí Kim cứ chập chờn hình ảnh  bé Nguyệt mắt  sáng rực nói yêu mẹ và cái miệng bé tròn vo khi uống thuốc.
     Vừa bước vào nhà, Kim đã ngửi thấy mùi xào nấu thơm ngon  của mẹ. Cô bé bỏ vội túi sách  vở xuống sàn nhà, đứng thẳng người, hít một hơi đầy vào lồng ngực. Xong, cô chạy thẳng vào bếp, đặt hai tay lên vai mẹ:
- Mẹ, chỉ có căn bếp của mẹ mới có những mùi vị thơm ngon đầm ấm thế này thôi! Có xa bao nhiêu con phố, khi ngửi mùi, con cũng biết ngay là mùi thức ăn của mẹ.
Bà Tâm quay lại nhìn con cười âu yếm:
- Con đã đói chưa?
Cô nghĩ đến căn bếp lạnh lẽo ở nhà Mai:
- Con đói lắm. Trong "căn bếp của mẹ" lúc nào con cũng đói.
     Bà Tâm không để ý đến bốn chữ  "căn bếp của mẹ" mà cô cố tình nhấn mạnh, tay vẫn xào chảo đồ ăn:
- Chà, con gái mẹ hôm nay văn vẻ quá. Lại biết nịnh mẹ nữa chứ ! Thôi, rửa tay rồi giúp mẹ dọn bàn. Hôm nay ba về sớm và anh Khôi cũng về.
- Cả anh Khôi nữa hả mẹ. Ồ, nhà mình vui quá!
Kim lại nhớ đến cảnh nhà Mai, lòng cô chùng lại. Cô không nói thêm gì, lặng lẽ dọn chén dĩa lên bàn.
     Cơm nước xong, cả nhà quây quần bên lò sưởi. Dưới chân cây Noel ông Tâm dựng từ hai tuần trước, bà Tâm  đã đặt  đầy những gói quà gói bằng giấy màu và gắn nơ thật đẹp. Anh Khôi đứng lên, vào phòng, lấy ra một túi lớn đem lại bên cây Noel. Thêm mấy hộp quà nữa được đặt vào. Chợt, anh nhìn Kim:
- Kim này, anh nhờ Kim chút nhé. Món này anh ra đến phi trường, thấy đẹp anh mua thêm cho Kim nên chưa gói. Em gói giùm anh nhé.
     Kim chưa kịp hỏi, anh Khôi đã giơ ra một bao plastic trong suốt  có con búp bê mặc áo đầm xanh tuyệt đẹp. Kim nhìn sững con búp bê trên tay anh Khôi và cô nghĩ ngay đến con búp bê cũ của bé Nguyệt. Không kịp nói gì, cô cầm con búp bê chạy bay vào bếp, tìm giấy và nơ gói lại. Vừa gói, lòng cô vừa vui như  tết. Chỉ  có cô mới biết được rằng tại sao cô lại  phải gói con búp bê này cho thật đẹp. Và chỉ cô mới biết được rằng cô sẽ làm gì sau khi gói nó.
     Đêm nay... đêm nay...nó sẽ được ngủ ở phòng cô. Ngày mai...ngày mai...  nó sẽ được đi học với cô.  Và sau đó....sau đó, chỉ có cô mới biết được rằng con búp bê này sẽ... được ở đâu.


2959%203%20MonQuaGiangSinhNMHang


     Ngoài phòng khách, bản thánh ca Giáng Sinh được ông Tâm vặn to hơn. Kim nhẹ nhàng cất tiếng hát theo....
Ngô Minh Hằng
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Dec/2018 lúc 8:05am
 Beautiful christmas around the world 2018

Image%20result%20for%20beautiful%20christmas%20white%20house%202018





Image%20result%20for%20beautiful%20christmas%20white%20house%202018

Image%20result%20for%20music%20beautiful%20christmas%20around%20the%20world%202018

Image%20result%20for%20music%20beautiful%20christmas%20around%20the%20world%202018

Image%20result%20for%20music%20beautiful%20christmas%20around%20the%20world%202018

Image%20result%20for%20beautiful%20christmas%20white%20house%202018




Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 18/Dec/2018 lúc 8:13am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 18/Dec/2018 lúc 12:13pm
Giáng Sinh Nhiệm Mầu


 
 24 tháng chạp. Trời đã bắt đầu ngả tối và đường phố đã thưa thớt bóng người. Mọi người phần lớn đã trở về nhà để sửa soạn đón mừng ngày lễ sinh-nhật nổi tiếng nhất thế-giới, ngày Chúa Giê-Su ra đời để cứu thế.
Giờ này chỉ còn một thằng bé, khoảng chừng mười-mười hai tuổi, mặt mày lem luốc, trên người vỏn vẹn có chiếc áo thun và cái quần xà-lỏn cũ rách, lê bước chân nặng trĩu, chập chờn như một bóng ma ngoài đường phố.
Cả ngày hôm nay, nó đã đi mòn cả chân, rao mỏi cả miệng mà chả bán được tấm vé số nào (ngày hôm nay, ai nấy đều bận bịu, làm gì có đầu óc để mua vé số?).
– Giáng Sinh với chả Giáng-Sinh! Cái ông Giê-Su này là thế nào mà mỗi năm đều được mọi người mừng sinh-nhật như vậy? Chả bù với mình chả biết sinh ngày nào tháng nào nữa mà mừng. Báo hại, chả bán được tấm vé số nào, hôm nay bao-tử lại được nghỉ lễ rồi. Thằng bé lẩm bẩm, chua chát.
Buồn quá, nó chả muốn về “nhà” (một thùng các-tông chắn gió và một tấm ny-lông đắp thay chăn) và cứ thế rảo bước. Được một lúc, nó đến gần chân cầu thì bỗng thấy giữa cầu, bóng một người đàn ông đang lăm le trèo lên, như để nhảy xuống sông. Sợ quá, nó chạy lại gần, hét lớn:
– Ông ơi, ông ơi…
Nghe tiếng gọi, người đàn ông khựng lại giây lát rồi tiếp tục trèo.
– Ông ơi, chờ cháu với! Thằng bé hét to hơn và chạy gấp lại.
“Chờ cháu với!” câu gọi đó không hiểu sao làm người đàn ông chùn chân rồi ngừng lại. Ừ, thì chờ xem nó muốn gì đã?
Thằng bé đến gần, cầm tay người đàn ông và nói:
– Ông ơi, ông định làm gì vậy? Có chuyện gì, cứ từ từ rồi tính nhe ông?
Người đàn ông giựt tay nó ra, gắt lên:
– Cái thằng nhóc này vô duyên. Tao làm gì thây kệ tao, mày xen vô chi vậy?
– Ờ, thì tại cháu cũng đang buồn chết đi được, không lẽ ông còn chán đời hơn nữa sao?
– Ê, Ê, mày con nít làm gì mà buồn? Không được làm bậy như người lớn, nghe chưa? Mà mày làm sao chán đời hơn tao được?
Thấy thằng bé nói chán đời, người đàn ông chợt cảm thấy tội nghiệp nó và trong giây lát, quên đi hoàn cảnh mình.
Thằng bé cúi đầu, nói nhỏ:
– Thôi, hay là hai chú cháu mình kể nhau nghe câu chuyện mình cho vơi chút, rồi tính gì thì tính, được không chú?
Thằng bé bỗng thay đổi cách xưng hô mà thay “Ông” bằng “Chú”, ý như không xem ông như một người lạ mặt nữa.
Người đàn ông ngập ngừng giây lát, rồi ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào thành cầu rồi bắt đầu kể:
 
– Vậy đi, để tao kể mày nghe nè. Trước đây, tao có việc làm cũng ngon, vợ tao cũng đi làm, ba đứa con tao học giỏi, chuyện gì cũng tốt, tao thấy đời mình cũng hạnh phúc lắm. Rồi bỗng dưng, bà chị thằng chủ tao có thằng con trai mới ra trường, kiếm việc làm, muốn chủ tao mướn nó, mà hãng không cần người, nên bất đắc dĩ chủ phải đuổi tao để mướn thằng cháu. Kiếm việc bây giờ khó quá, tao chán và tức quá rồi uống rượu, từ sáng tới khuya, có khi không về nhà nữa. Con vợ tao lấy cớ ly dị, rồi đuổi tao ra khỏi nhà. Sau đó tao mới biết nó cắm sừng tao với thằng hàng xóm kế bên cả mấy năm nay rồi.
Gia đình tao chỉ có hai ông anh, một con em mà không ai muốn giúp tao, lấy cớ không có tiền mà nhà thì nhỏ quá. Bạn bè tao cũng dần dà né tao, chỉ có thằng bạn thân nhất của tao còn chứa tao ở nhà, nhưng chưa biết chừng nào vợ nó đòi đuổi tao đây?
Trong vòng có ba tháng, tao mất hết trơn trọi, mất việc, mất vợ con, anh em, bạn bè. Vô gia đình, vô gia cư, vô nghề nghiệp… vô duyên! Sống chi nữa, mày?
Bao nhiêu nỗi uất ức được dịp tuôn trào, người đàn ông nói một hơi không ngừng rồi thở hắt ra một tiếng, cơn buồn tủi như vơi đi chút ít.
Thằng bé lặng thinh một lúc, thở dài rồi nói, đôi mắt như lạc đi đâu đâu:
– Vâng, chuyện của chú buồn thật, đúng là chú đã mất tất cả! Nhìn lại đời mình, cháu chả có gì để mất. Cháu không có nghề nghiệp gì, cháu không có gia đình, bạn bè cháu không có mấy ai. Cháu chả biết tên họ thật của mình, cũng chả biết ngày sinh tháng đẻ, và cháu chưa bao giờ được mừng sinh nhật. Mẹ cháu sinh cháu ra rồi bỏ cháu ngoài nhà thờ, cháu được đem về cô nhi viện nuôi, sau đó viện không được trợ cấp nữa, phải đóng cửa và mấy đứa mười tuổi trở lên như cháu không có ai khác nhận nữa, cháu phải tự lo cho mình thôi, ngày ngày đi bán vé số, bán được thì có chút cơm ăn, bán không được thì đói, đi lục thùng rác, có gì ăn được thì ăn thôi. Ở viện, cháu được đặt tên là “Phúc” nhưng phúc đâu chả thấy, từ khi đi bán vé số, mọi người gọi cháu là “Số” cho gọn. Xấu số thì có…
Nghe chuyện thằng bé, người đàn ông bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, hai má nóng ran. Đúng là nhìn lên thì ai cũng hơn mình nhưng nhìn xuống thì ai cũng thua mình. Thằng bé này cả đời nó chưa có được một ngày hạnh phúc, mới có ngần này tuổi mà bụi đời đã lấm đầy nét mặt. Vậy mà mình mới bị đời quạt cho mấy bạt tai đã nản, mình thật không can đảm bằng một góc thằng bé này. Nhục nhã quá.
Người đàn ông bỗng đứng phắt dậy, phủi quần áo rồi nói:
– Thôi, trễ rồi, tao phải về kẻo thằng bạn tao nó chờ, rồi vợ nó lại càm ràm, tội nghiệp nó.
Nhưng mà nè, để tao mua giúp mày năm tấm vé số lấy hên. Và cho mày thêm chút tiền nữa, tối nay mày đi ăn dùm tao một tô phở “Giáng Sinh” cho ấm bụng nhe.
Người đàn ông rút ví ra, lấy một xấp tiền rồi dúi vào tay thằng bé. Thằng Số lặng lẽ trao cho ông mấy tấm vé, tay cầm xấp tiền, tay níu lấy cánh tay người đàn ông, mắt long lanh ngấn lệ. Tiếng chuông giáo đường vang vọng đâu đó, như nhịp cầu cảm thông giữa hai tâm hồn, một lớn, một bé.
Thằng Số buông tay người đàn ông rồi nói:
– Thôi, chú về đi kẻo tối, ở nhà đợi chú. Cháu đi đây.
Nói xong, nó quay đầu, lững thững đi một nước. Nó không muốn để người đàn ông thấy nó đang khóc, nó không muốn ai thương hại nó, nó cũng không muốn để tình cảm làm tổn thương đến nó, vì trong hoàn cảnh nó, nó phải cứng rắn để sống sót.
 
Người đàn ông nhìn theo một lúc, lắc đầu thở dài rồi bước đi.
Sáng hôm sau, thằng Số lại trở về với cuộc sống buồn tẻ, sáng chiều đi rao bán mấy tấm vé số, lang thang cả buổi với mục-tiêu duy nhất là kiếm miếng cơm, miếng nước sống qua ngày. Một kiếp người vô vọng, không lối thoát. Xét cho cùng, nó cũng chẳng khác gì con chim, con chuột hay con chó hoang ngoài đường, nhưng súc vật có biết buồn, biết tủi như nó không?
Mấy hôm sau, nó lại đi về phía chiếc cầu hôm nọ nhưng lạc lõng trong suy tư vớ vẩn, nó đi như cái máy mà cũng không biết mình đi đâu. Bỗng đâu, có tiếng ai đang ới nó:
– Ê, Số, Số!…
Ngẩng nhìn lên, nó thấy bóng dáng một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự đang vẫy ngoắc nó và chạy lại gần nó. Ô, hoá ra là người đàn ông định quyên sinh trên cầu hôm nọ đây mà. Nhưng tại sao ông ấy lại ăn mặc sang trọng, đầu tóc chải chuốt như vậy?
Người đàn ông chạy đến bên nó, ôm chầm lấy nó và reo lên, mừng rỡ:
– Số ơi, tao đi kiếm mày mấy hôm rày nhưng đâu biết mày ở đâu nên cứ đến đây cầu rùa, chớ tao đâu biết kiếm đâu?
Thằng Số còn bàng hoàng, chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, lắp bắp hỏi:
– Dạ, chào chú. Chú kiếm cháu có chuyện gì vậy chú? Mà hôm trước đến giờ, chú ra sao?
– Trời ơi, mày nhớ không, Số? Bữa trước tao mua mày mấy tấm vé số rồi ông Trời, ổng thương, ổng cho tao được một vé trúng độc đắc. Tao trở thành tỷ phú rồi, nhờ mày hết đó. Ai dè mày cứu sống tao mà còn làm giàu tao nữa? Mới mấy bữa trước, tao không còn lẽ sống mà bữa rày, tao đi xe hơi, ở nhà lầu, anh em, bạn bè tao bỗng dưng kéo lại, thân thiện trở lại với tao. Mà sức mấy tao chịu? Người đàn ông nói một hơi, giọng ông run lên vì mừng.
Qua cơn bỡ ngỡ, thằng Số ngập ngừng nói:
– Thì ra vậy. Cháu xin chúc mừng chú, đúng là Trời Phật thương chú đó.
Người đàn ông cầm lấy tay nó mà nói:
– Không có đâu Số, ông Trời thương cả hai đứa tụi mình đó. Ổng đã sắp xếp để mình gặp nhau, ý ổng là muốn hai thằng mình từ rày trông lo cho nhau, chớ không phải tình cờ đâu. Nhân duyên đó. Nếu mày đồng ý và không chê bai tao thì tao sẽ nhận mày làm con nuôi và mày sẽ về sống với tao, mày sẽ được ăn học đàng hoàng, sống một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, khổ cực vậy đủ rồi. Mày nghĩ sao?
Nghe xong, thằng Số cảm thấy thật bàng hoàng, cảm tưởng như mình đang nằm mơ. Trước đây, nó chỉ dám mong ước có được một mái nhà che thân và ngày ba bữa ăn chứ bước vào nhà một ông tỷ phú như vậy thì làm sao nó dám với?
Nó lịm đi vì cảm động, hai chân nó run lật bật, miệng lắp bắp:
– Dạ, cháu, cháu…
Nói đến đây, giọng nó tắt nghẹn, hai mắt ràn rụa, nó ôm chầm lấy người đàn ông và khóc rống, khóc tức tưởi, như một cơn mưa rào cuốn sạch đi hơn mười năm khổ nhục.
Nơi xa xa, tiếng chuông lại ngân vang, nhẹ nhàng, ấm áp, êm đềm. Chúa, Trời, Phật… hay chỉ là số phận? Dù sao đi nữa, Giáng Sinh năm nay thật nhiệm màu đối với thằng Số và người đàn ông lạ mặt. Ngày mai trời lại sáng.
Thân chúc các bạn một mùa Giáng Sinh đầm ấm và hạnh phúc


sưu tầm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 19/Dec/2018 lúc 8:08am

Thư Giáng sinh

"Em chọn người khác đó là quyết định của em, tôi chọn em đó là quyết định của tôi. Em có thể sẽ thay đổi quyết định của em, nhưng tôi thì không bao giờ!"

***

Cô vì được lĩnh phần thưởng học sinh giỏi nhất trường, nên đứng lên bục nhận thưởng.

Cả trường biết mặt.

Anh trở thành kẻ ngưỡng mộ.

Năm đó anh mười bốn tuổi.

cậu%20bé%20đáng%20yêu

Một hôm tan học, anh phát hiện cô không những chỉ ngồi cùng chuyến xe bus, lại còn xuống cùng bến, nhà cô chỉ cách nhà anh một con ngõ nhỏ.

Anh nhờ tấm thiệp Giáng sinh để viết thư cho cô: "Hy vọng mình trở thành bạn".

Kết quả được hồi âm là... bị giám thị cầm lên đọc trước toàn trường và những tiếng cười rúc rích chế nhạo.

Lá thư này làm cả trường đều biết "cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga".

Một đứa ở lớp cá biệt đòi lọt vào mắt xanh của nữ sinh gương mẫu nhất trường?

Anh tiếp tục viết thư, viết rồi cất đi.

Đến mùa Giáng sinh năm lớp chín thì mang tất cả bỏ vào hòm thư nhà cô.

Cô không trả lời, giám thị cũng chẳng nhắc nhở.

***

Kỳ thi vào cấp ba có kết quả, cô thi đỗ vào trường nữ sinh số một Đài Bắc ngay sát phủ tổng thống.

Trường anh cách đó chẳng xa, anh học trường bổ túc khoa học tự nhiên.

Vẫn thường đi cùng tuyến xe bus với cô, nhưng chưa hề bắt chuyện.

Anh chỉ có thể lén nhìn màu áo đồng phục xanh lục kia, âm thầm cầu chúc cho cô, và tự động viên chính mình.

Anh vẫn viết thư, vẫn gửi cả tập vào mỗi mùa hoa hoa trạng nguyên tháng 12.

Cô vẫn không ngó ngàng.

cô%20gái%20vô%20tâm

Lên đại học, cô vào Đại học Sư phạm Đài Loan, anh xuống miền Nam học trung cấp.

Để được nhìn thấy cô thường xuyên, anh ở miền Nam khổ học một năm trời, cuối cùng thi đỗ kỳ chuyển trường, vào khoa Giáo dục Công nghiệp của Đại học Sư phạm Đài Loan, lại trở thành bạn học của cô.

Còn nhớ, ngày nhìn thây tên mình trên bảng trúng tuyển, anh lẩm nhẩm tên cô, phóng xe như bay đến con ngõ nhỏ để lần đầu tiên bấm chuông cửa nhà cô.

Chuông cửa kêu, đầu óc anh chỉ có hình ảnh cô, khao khát nói với cô một câu nói một đời người, nhưng cô không để ý.

Cô đã có bạn trai, nhưng anh vẫn viết thư cho cô:

"Em chọn người khác đó là quyết định của em, tôi chọn em đó là quyết định của tôi. Em có thể sẽ thay đổi quyết định của em, nhưng tôi thì không bao giờ!"

Cô rốt cuộc vẫn không ngó ngàng gì tới anh, với sự si tình có vẻ như khủng bố tinh thần kia.

***

Mùa Giáng sinh năm đó, anh nhập ngũ, cô cưới chồng.

Không lâu sau, cô sang Mỹ, anh cũng được tin cô đã sinh con gái.

Nhưng anh không tuyệt vọng, từ nhỏ chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ đi Mỹ, vẫn nghĩ, đi Mỹ là chuyện không tưởng, như kiệu vàng có bao giờ đến thân kẻ phàm trần.

Anh cứ tưởng mỗi học kỳ học cho thật chắc đã là quá tốt rồi, nhưng cô đã gợi lên giấc mơ nước Mỹ, và anh đến Mỹ du học, mới hiểu ra những mùa Giáng sinh trên tuyết trắng thật đẹp và tin sự lựa chọn của tuổi mười bốn.

***

Ba mươi mốt tuổi, anh tốt nghiệp, trở về Đài Loan, dạy ở một trường đại học, vẫn chỉ yêu một người.

Anh vẫn viết thư, mỗi lần Giáng sinh lá thư lại đặc biệt dài.

Chỉ có điều anh không gửi đi, anh định chờ đến lúc tròn hai mươi năm quen nhau rồi tính.

Anh muốn đơn sơ mang mối tình đơn sơ vào tuổi trung niên.

những%20lá%20thư%20không%20gửi

Mùa Giáng sinh năm ba mươi ba tuổi, cô đến tìm anh.

Đã mười chín năm rồi! Cuối cùng thư đã có hồi âm.

Cô đã mất nhiều thứ, cô mang con gái quay về, không việc làm, nghĩ anh là giảng viên đại học, quan hệ rộng, nhiều bạn tốt.

Anh, tất nhiên, giúp cô quay lại giảng đường.

Anh cần cô, anh dùng cái tình đơn sơ của năm mười bốn tuổi.

Nhưng cô vẫn từ chối, vì giờ cô không còn xứng đáng với anh nữa.

Cô không còn là cô học trò giỏi giang ngày xưa nữa.

Giờ cô chỉ là một thiếu phụ cay đắng sau cuộc hôn nhân thất bại!

Anh mang hai hòm thư đến nhà cô để cầu hôn. Anh cảm ơn cô đã cho anh tất cả.

Không có cô, có lẽ anh chỉ học hết cấp ba bổ túc mà thôi.

Không có cô, sẽ không có cử nhân, không thạc sĩ, không tiến sĩ.

Không có cô, ai dắt anh qua những tháng ngày đằng đẵng.

Không có cô, anh sẽ đi về hướng nào của cuộc đời?

Không có cô, chữ của anh sẽ không được luyện ngay ngắn thế, văn của anh sẽ không mượt mà thế.

Không có cô, một người học khoa học tự nhiên không thể yêu văn chương, thi ca như anh.

"Văn chương, thi ca đã ở bên tôi, tôi trở thành tôi ngày hôm nay!"

"Em hãy để cho anh cả đời chỉ yêu một người!"

"Em chưa nợ anh điều gì, yêu em là điều tốt đẹp nhất đời anh."

Mùa Giáng sinh năm ba mươi tư tuổi.

Anh và cô bước vào thảm đỏ trong lễ đường.

Anh nhất định đòi con gái cô làm tiên đồng trong đám cưới.

Câu chuyện này chưa kết thúc, họ đã sống bên nhau hơn mười mùa Giáng sinh hạnh phúc trong khu tập thể nhà trường, những bông hoa trạng nguyên nhà họ nở sớm nhất, thắm đỏ hơn cả, và lâu tàn nhất.

Tôi biết câu chuyện này, vì tôi từng học giáo sư Bành Hoài Chân, khoa Giáo dục Công nghiệp, Đại học Sư phạm Đài Loan.


st.

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 22/Dec/2018 lúc 8:45am

Ðêm Thánh Vô Cùng


Image%20result%20for%20beautiful%20christmas%20bell%20pictures



      Tiếng chuông giáo đường thánh thoát ngân vang trong đêm Ðông lạnh lẽo, báo hiệu lễ mừng ngày Chúa giáng trần sắp bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn còn đến hơn bốn mươi lăm phút nữa thì nhà thờ mới chính thức làm lễ nửa đêm.
      Ngự ngồi vào bàn phấn, kẽ lại nét chân mày, đánh thêm lớp phấn hồng lên khuôn mặt ảo não, phiền muộn. Ðã lâu rồi, ước chừng có hơn sáu năm, Ngự chưa hề cầm đến bông phấn, thỏi son. Từ ngày Cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình Ngự xuống dốc thê thảm! Nguồn tài chánh của gia đình đã hoàn toàn bị cắt dứt. Ba Ngự phải đi trình diện “học tập cải tạo”, rồi ông bị đưa ra Bắc và sau cùng thì bỏ xác nơi rừng thiêng nước độc. Anh Lê cũng đi trình diện cùng lượt với Ba, mặc dù anh không bị đưa ra Bắc nhưng bị đày đi hết trại tù này đến trại tù khác, và rồi anh cũng đã đi về với Chúa. Còn chị Phi, vợ anh Lê, sau khi được tin anh Lê mất, chị đã tìm cách vượt biên cùng với hai cháu nhỏ. Nhưng rồi Ngự chẳng bao giờ nhận được tin tức của chị Phi cùng với hai cháu! Mặc dù sức yếu, mẹ Ngự cũng phải xông xáo để tìm kế sinh nhai cho gia đình, một mặt tiếp tế thực phẩm cho anh Lê và Ba khi hai người còn sống trong trại tù, mặt khác bà phải dành dụm tiền để cho Ngự vượt biên. Bà cụ nhất định ở lại chờ ngày anh Lê và Ba trở về. Nhưng ngày ấy không bao giờ hiện thực!
      Ngự rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến Mẹ, anh Lê và Ba. Phần Ba thì đã yên phận rồi, mặc dù khi chết ông không được dịp nhìn mặt vợ con và xác ông thì bị vùi dập nơi xó rừng Việt Bắc. Ngự thấy thương Mẹ vô cùng! Nàng đâu muốn xa Mẹ. Vì bà cụ thôi thúc nên nàng buộc lòng phải ra đi. Nàng tự hỏi: Ra đi để làm gì khi tình thân yêu ruột thịt bị xa lìa, chia cách? Ra đi để được sống an nhàn nơi xứ người hay vẫn mãi mãi ôm bên mình nỗi đau buồn xót xa? Ngự tự hỏi chính lòng mình, nhưng nàng lại không dám nghĩ đến câu trả lời.
      Cái giá Tự Do bao giờ vẫn đắt, Ngự nghĩ thế. Và cái giá ấy còn đắt hơn cả ngọc ngà châu báu của các ông hoàng bà chúa. Tám lượng vàng để đổi lấy Tự Do, thật chưa thấm vào đâu nếu so với tiết trinh của người con gái. Những sự vất vả, gian nguy trong chuyến hải trình cũng không thấm gì nếu so với những giờ phút kinh hoàng trên hoang đảo! Ngự phải cố nuốt chính nước mắt của mình để còn can đảm mà sống còn.      Ngự phải cố gắng xua đuổi các cơn kinh hoàng cùng cực ấy để còn được gọi là con người -- một con người mang cái thân thể nát nhầu cùng cực qua bao cơn bão táp vùi dập của bọn mặt người tâm thú nơi hoang đảo xa xôi. Chúa đã ban cho Ngự một nghị lực thật phi thường, vượt qua các cơn đau đớn cùng cực đó. Chúa đã làm sống lại nơi nàng một ý chí phi thường. Chúa ơi! Con đã làm gì nên tội mà hôm nay con phải bị thử thách và hứng chịu nỗi đau khổ triền miên cùng nhục nhã ê chề này?
       Ngự không dám cho mẹ nàng hay sự bất trắc đã xảy đến với nàng trên đường vượt biển. Vì cái hung tin đó sẽ làm cho mẹ nàng gánh nặng thêm nỗi đau khổ. Mẹ đã hứng chịu đau khổ quá nhiều rồi, đã quá sức đối với cái thân già còm cõi yếu đuối, thì lẽ nào nay lại chất chồng thêm lên vai mẹ những nỗi nhọc nhằn vô cớ? Thà một mình Ngự chịu đựng nỗi đau buồn bất tận đó.
       Một mình nàng biết, một mình nàng hay. Dù có nói ra thì chắc gì nàng sẽ vơi được nỗi buồn đau? Một người mà Ngự tin rằng sẽ sẵn sàng bao dung, tha thứ, và cảm thông nàng, đó chính là Chúa. Chúa ngự trên cao nhưng Chúa luôn luôn soi sáng tâm con người. Chúa yêu thương muôn loài. Chúa nâng đỡ vạn vật. Chúa cứu thế. Chúa hy sinh mạng sống để cứu thế nhân. Chưa bao giờ Ngự cảm thấy gần gũi với Chúa như lúc nầy. Chỉ có Chúa mới làm cho Ngự an tâm và vững tin để mà sống. Xin Chúa yêu thương con, Chúa ơi!
      Ngự lau nước mắt, định tâm không suy nghĩ thêm nữa. Lòng nàng thanh thản trở lại sau khi vực nước mắt đã cạn. Ngự khoác chiếc áo ngự hàn, rồi thong dong bước ra đường. Cơn gió lạnh mùa Ðông làm Ngự phát rùng mình. Nàng thọc hai tay sâu vào túi áo để tìm hơi ấm. Bước chân Ngự đạp lên lớp tuyết đông đá nghe lào xào. Tuyết đã bắt đầu rơi từ chập tối, lúc Ngự vừa ra khỏi sở làm. Ðêm Noël lạnh lẽo khiến lòng Ngự càng trống vắng hơn bao giờ hết. Ngôi giáo đường ở cách xa nhà Ngự năm khu phố, thế mà Ngự vẫn thích đi bộ để tìm cảm giác cô đơn trong đêm Chúa ra đời. Chúa cũng cô đơn như bao người ở dưới trần thế này. Chính vì thế mà lòng Chúa mới bao dung và nâng đỡ con người trong cơn hoạn nạn ở trần gian.
      Ngự vừa đi vừa ngước nhìn các dãy lầu cao. Toàn khu phố bị phủ một màu tuyết trắng tinh. Các thân cây gầy guộc, xác xơ vẫn đứng im lìm chịu đựng cơn tuyết phủ dập vùi. Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Ðế. Thế mà Quốc tế Cộng sản muốn làm chủ toàn vũ trụ! Chúng sẽ xây dựng được gì hay chỉ đầy đọa nhân dân để thỏa mãn dục vọng thấp hèn của chúng?
      Tiếng chuông giáo đường lại ngân vang từng hồi, như giục giã Ngự nên cất bước nhanh hơn. Nhưng bước chân nàng dường như bị sức vô hình nào đó đang trì kéo làm cho nàng bước chậm lại và toàn thân nàng lảo đảo, muốn té xuống mặt đường. Ðôi mắt Ngự hoa lên. Nàng không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Tất cả khung cảnh xung quanh như chuyển động, ngả nghiêng, xô đẩy nhau. Ngự dang cánh tay yếu đuối với mong ước vớ được trụ điện gần nhất ở bên đường để giữ thăng bằng, nhưng đã muộn. Toàn thân nàng té xấp xuống lớp tuyết lạnh giá bên đường…


2951%202%20DemThanhVoCungVLim

* * *

      Ánh sáng đầu ngày len lỏi xuyên qua lớp kính màu xanh nhạt của cánh cửa sổ bệnh viện, nó chạy thẳng vào tận chiếc giường nơi Ngự đang nằm. Nàng dụi mắt trở giấc trong ngơ ngác. Ngự không định tâm được là nàng đang ở đâu. Không một tiếng động chung quanh. Cũng không có bóng người lai vãng. Căn phòng màu xanh nhạt, chắc chắn không phải là phòng của Ngự. Chiếc giường nệm cao và hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, lại càng không phải là chiếc giường của nàng.     Ngự đang khoác chiếc áo màu xanh nhạt da trời, chiếc áo mà nàng chưa hề mua bao giờ.
       Ở đầu giường, cạnh chiếc tủ lạnh, một bình nước biển có sợi dây cao su dài đang nối liền với cánh tay phải của nàng. Ngự cảm thấy cái đầu nặng trĩu như có vật gì đang ghì xuống. Ngự định thần và đưa mắt lướt nhanh một vòng khắp căn phòng, nhưng mọi vật đều xa lạ đối với nàng. Ngự không nghĩ ra được tại sao nàng lại nằm ở nơi này? Ai đã đưa nàng tới đây? Nàng đã gặp phải chuyện gì? Ngự chỉ nhớ loáng thoáng là đêm hôm qua nàng đang đi lễ nửa đêm. Nàng đã đi bộ dưới mưa tuyết. Không có ai đi gần nàng và nàng cũng chẳng nhìn thấy ai ở chung quanh. Thế thì tại sao giờ này nàng lại nằm ở đây, trong một căn phòng xa lạ?
      Cánh cửa phòng chợt mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng trắng chậm rãi bước vào, trước ngực đeo ống nghe. Ngự đoán chừng đó là y sĩ. Ngự nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Vị bác sĩ bước nhè nhẹ đến bên giường Ngự rồi đặt bàn tay lên trán nàng để xem xét. Ngự vẫn nằm im, theo dõi từng cử động của người y sĩ.
      - Ngự đã khoẻ chưa?
      Câu hỏi bất chợt làm Ngự giật mình. Ai lại biết tên mình thế nhỉ? Ngự tự hỏi. Lại là giọng nói của người Việt! Nàng khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.
      - Tôi là Minh, viên Bác sĩ nói. Chắc Ngự còn nhớ?
      Câu hỏi lần này làm Ngự không thể không mở mắt ra. Bác sĩ Minh ra dấu bảo Ngự nằm yên. Ngự không nhận ra khuôn mặt của Minh, nhưng tên Minh thì nàng còn nhớ, và chỉ nhớ một cách lờ mờ.
      - Ngự đã quên tôi rồi sao? Bác sĩ Minh hỏi tiếp.
      Ngự lắc đầu ra vẻ không nhớ.
      Minh nói tiếp:
      - Hồi ở Dakao, ngày nào tôi cũng nhìn thấy Ngự đi học về. Lúc đó Ngự hãy còn bé nhỏ, đâu chừng muời lăm hay mười sáu gì đó.
      Ngự nhíu mày, nói:
      - Thế thì làm sao Ngự nhớ cho được! Ðã trên mười năm rồi còn gì!
      - Nhưng có một kỷ niệm mà chắc Ngự còn nhớ? Minh nói. Hôm ấy xe đạp của Ngự bị xẹp bánh, tôi được hân hạnh đưa Ngự tới trường. Dù chỉ một lần thôi nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi.
      - Hình như lúc đó đang vào mùa Giáng Sinh? Ngự hỏi.
      - Vâng, đúng vậy.
      Ngự thắc mắc hỏi:
      - Tại sao Ngự lại nằm ở đây, Bác sĩ?
      Bác sĩ Minh lấy thêm gối để kê đầu Ngự được cao hơn. Bác sĩ Minh ngắm nghía gương mặt nàng một lúc rồi thong thả đáp:
      - Ngự đã bị cảm lạnh và ngất xỉu bên đường, được xe cứu cấp chỡ vào đây hồi đêm qua. Ngự bị mất máu khá nhiều vì thiếu dinh dưỡng.
      - Bao giờ Ngự được xuất viện, Bác sĩ?
      - Có thể nội trong ngày hôm nay, nhưng tôi chưa chắc lắm. Tôi sẽ khám lại rồi mới trả lời cho Ngự được. Tuy nhiên, dù xuất viện sớm hay muộn, Ngự cần phải tịnh dưỡng ít nhất là ba hôm nữa mới có thể đi làm việc lại được.
      - Nhưng Thứ Hai Ngự phải đi làm việc! Ngự không thể nghỉ lâu được!
      - Tôi sẽ cấp giấy dưỡng bệnh cho Ngự, xin Ngự đừng lo. Ngự cứ nằm ở nhà tịnh dưỡng. Nếu có cần điều chi, Ngự cứ gọi điện thoại cho tôi.
      Ngự lắc đầu, tự tin:
      - Chắc là không có gì cần đâu, Bác sĩ!
      - Xin Ngự đừng gọi tôi là Bác sĩ nữa! Cứ gọi Minh là được rồi. Ðược gặp lại Ngự là tôi mừng lắm. Chỗ đồng hương với nhau, nhất là bằng vào những cảm tình xưa cũ, tôi thật vô cùng cám ơn Chúa đã dẫn dắt Ngự tới đây.
      - Ðiều đó rủi hơn là may, Ngự đáp. Chắc là Chúa không thương Ngự nên đã để cho Ngự ngất xỉu ở dọc đường!
      Bác sĩ Minh kéo chiếc ghế da bốn chân lại gần bên giường Ngự rồi ngồi xuống, nói:
      - Tôi nghĩ đây là dịp may cho tôi, vì nếu Ngự không bị ngất xỉu dọc đường thì làm sao tôi được dịp gặp lại Ngự!
      Giọng Ngự trách móc:
      - Bác sĩ muốn thế sao?
      Bác sĩ Minh cười cười, giọng trêu tức:
      - Tôi đã muốn như thế từ lâu và lời cầu nguyện của tôi đã được Chúa thương.
      Ngự biết Minh đang tán tỉnh mình, nhưng nàng vẫn làm mặt nghiêm, hỏi:
      - Bác sĩ đã cầu nguyện điều gì?
      - Tôi cầu nguyện Chúa hãy đem Ngự đến với tôi.
      - Ðể làm chi, Bác sĩ?
      - Chắc Ngự không ngờ là tôi đã qúi mến Ngự?
      Ngự thản nhiên, lắc đầu:
      - Không.
      - Ngự không biết là tôi đã yêu Ngự hay sao?
      - Không.
      - Tình yêu của tôi đối với Ngự, chắc Ngự không thể hiểu được, nhưng Chúa đã biết.
      - Ngự chưa hề yêu ai!
      - Nhưng có người đã và đang yêu Ngự.
      - Bác sĩ nói thế, Ngự thành thật cám ơn. Nhưng Ngự tự biết Ngự chưa hề yêu ai!
      - Rồi một ngày nào đó Ngự sẽ biết.
      Càng đấu lý với Minh, chẳng những Ngự không thấy mệt thêm, mà còn cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Ngự than khát nước. Minh mở tủ lấy nước lọc cho nàng. Ngự để mặc cho Minh chăm sóc. Ai biểu dại gái chi cho khổ thân, Ngự thầm nghĩ. Anh chàng này có tật nói dai gớm. Tưởng đến chăm sóc bệnh nhân, nào ngờ lại tán tỉnh bệnh nhân. Coi chừng có ngày mất việc đấy nhé!
      Bác sĩ Minh cất ly nước, nói tiếp:
      - Tôi rất tiếc là đã không có dịp trở lại Sài-gòn để thăm Ngự. Ngày đưa Ngự tới trường là ngày cuối cùng của tôi ở Việt Nam.
      - Bác sĩ đi du học?
      - Vâng. Tôi sang đây từ dạo đó, rồi không có dịp trở lại quê hương nữa vì ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã cắt đứt nhịp cầu liên lạc.
      - Bác sĩ trở lại chẳng ích gì! Giọng Ngự cay đắng. Ở đây sung sướng hơn!
      Bác sĩ Minh lắc đầu, nói:
      - Ngự hiểu lầm tôi. Trong thâm tâm tôi rất mong muốn trở về Sài-gòn, trước hết là để gặp lại Ngự và gia đình, sau là để được phục vụ cho quê hương.
      - Nhưng quê hương đã tan nát hết rồi! Bác sĩ làm được gì?
      - Tôi không nghĩ như thế. Ít ra cũng làm được điều gì hữu ích, lẽ nào không? Ngày tôi ra trường là ngày Miền Nam sụp đổ, vì thế mà dự định của tôi bất thành. Tôi ngỡ là Ngự đã đi lấy chồng rồi…
      - Ngự chẳng có ý định lấy chồng. Sống độc thân bao giờ cũng thoải mái và tự do hơn.
      - Nhưng cảm thấy cô đơn hơn người có gia đình khi gặp hoạn nạn, Minh ngắt lời Ngự. Bây giờ Ngự đã thay đổi cái ý định cũ rích ấy chưa?
      - Ngự sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình. Ngự còn mẹ già ở quê nhà. Bấy nhiêu trách nhiệm chưa lo tròn thì làm sao đành lòng đi lấy chồng, Bác sĩ!
       Câu nói của Ngự làm Minh suy nghĩ. Trường hợp của Minh cũng tương tự như thế, chỉ có khác một điều là cha của Minh không phải đi tù học tập cải tạo, nhưng tài sản thì bị tịch thu hết cả! Minh cố gắng làm vui, giọng tha thiết:
      - Ngự nên tìm người bạn đồng hành để cùng chia xẻ gánh nặng ấy với Ngự. Tôi hiểu được và thông cảm hoàn cảnh của Ngự nên muốn được cùng chia xẻ niềm đau và gánh nặng với Ngự.
      - Xin cám ơn Bác sĩ! Gánh nặng của Ngự thì chính Ngự phải lo. Ngự không dám làm phiền tới Bác sĩ!
      - Tôi nghĩ sẽ có một ngày Ngự sẽ thay đổi thái độ. Ngự cứ tin lời nói của tôi đi!
      - Ngự không tin như thế. Ðời Ngự đã gặp nhiều rủi ro hơn là may mắn và đã quen chịu đựng rồi nên ít khi cần đến sự giúp đỡ của người khác. Vả lại, Bác sĩ chưa biết gì về Ngự thì làm sao Bác sĩ yêu cho được?
      - Sao Ngự biết tôi chưa biết gì về Ngự? Tôi đã tìm hiểu Ngự từ dạo đó qua anh của Ngự.
      - Bác sĩ có quen với anh Lê à?
      - Chẳng những quen mà còn thân nữa. Tôi vô tình quá! Ðộ này Lê ra sao? Có tin tức gì về Lê không?
      - Anh Lê đã bỏ xác trong lao tù Cộng sản rồi!
      - Tội cho Lê quá! Lê đã được Chúa rước đi. Còn Bác trai thì sao?
      Ngự lắc đầu:
      - Ba của Ngự cũng đã ra người thiên cổ rồi! Ba chết ở ngoài Bắc cơ, còn anh Lê thì chết ở trong Nam.
      - Khổ chưa! Còn bác gái hiện giờ ở đâu?
      - Mẹ vẫn còn ở lại Việt Nam, nhưng không còn ở Dakao nữa vì nhà cửa đã bị chúng lấy mất rồi!
      - Cho phép tôi biên thư thăm Bác nhé!
      - Ðó là nhã ý của Bác sĩ, nhưng Ngự không tin bà cụ nhớ tên của Bác sĩ đâu!
      - Ðiều đó không hề gì. Tôi sẽ viết thư xin phép Bác, nói rằng tôi đã yêu Ngự.
      - Xin Bác sĩ đừng làm như thế!
      - Vậy thì nhờ Ngự viết thư hộ cho tôi nhé!
      - Ðiều đó lại càng không thể xảy ra. Xin Bác sĩ cho Ngự được yên thân!

      Bác sĩ Minh thong thả đứng lên, bước lại gần cửa sổ, mắt nhìn xuống mặt hồ. Mặt nước trong hồ đã đóng thành băng, như lòng Ngự đã băng giá. Cô gái này quá cứng rắn, Minh nghĩ, phải là người có nhiều quả cảm. Nhưng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Ngự sẽ phải thay đổi thái độ của nàng.
      Minh quay lại nói với Ngự:
      - Bây giờ tôi có việc cần phải đi, Ngự nằm nghỉ cho khỏe nhé! Tôi sẽ trở lại sau khi xong việc.
      Ngự nói lí nhí trong miệng:
      - Cám ơn Bác sĩ.
      Sau khi Minh đi rồi, Ngự cảm thấy cô đơn lạ. Dù sao Minh cũng là người đồng hương và ăn nói có duyên. Có Minh ngồi bên cạnh, Ngự như quên hết mọi phiền muộn và lo lắng. Giờ thì Ngự bắt đầu nghĩ lan man tới cảnh một mình sau khi trở về chung cư. Sự cứng rắn quá mức không làm cho cuộc đời vui thêm, mà trái lại càng buồn chán thêm. Bất chợt Ngự cảm thấy cần có một chút gì để sưởi ấm cõi lòng băng giá. Ngự muốn xua đuổi hình ảnh của Minh ra khỏi ngăn trí nhớ, nhưng nó mãi bám chặt ở đó.
      Bác sĩ Minh trở lại khi Ngự vừa thức giấc. Nàng đã ngủ một giấc thật dài và ngon lành. Ngự đòi Minh cho nàng xuất viện. Sau một hồi xem mạch kỹ càng, Minh nói:
      - Ngự đã khá rất nhiều so với buổi sáng nay, có thể xuất viện được. Tôi sẽ lo thủ tục xuất viện và đưa Ngự về nhà. Tối nay tôi sẽ trở lại nhà để đón Ngự đi xem lễ.
      Nét vui mừng hiện rõ trong đôi mắt long lanh, Ngự nói:
      - Ngự thành thật cám ơn anh. Chúa đã làm cho Ngự sống lại qua bàn tay của anh. Ðiều này Ngự sẽ không bao giờ quên.
      Minh tươi cười, nói:
      - Và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên cuộc gặp gỡ hi hữu này. Bây giờ Ngự không còn khư khư giữ ý định cũ nữa chứ?
      Ngự bẽn lẽn gật đầu:
      - Dạ.
      Minh dìu Ngự xuống lầu để làm thủ tục xuất viện. Trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, Minh nói với nhân viên trực:
      - Ngự là bạn gái của tôi. Mọi chi phí để tôi thanh toán nhé!


2951%203%20DemThanhVoCungVLiem

Vĩnh Liêm
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 24/Dec/2018 lúc 10:32am

Đôi điều suy tư về mầu nhiệm Giáng Sinh

baomai.blogspot.com  

Ðêm 24 rạng ngày 25-12 hàng năm cũng như năm nay 2018, tại thành phố Houston này, cũng như đêm qua, đêm mai tại những vùng đất có dân cư ở những múi giờ khác nhau trêm mặt địa cầu, con người nói chung, các tín đồ Thiên Chúa Giáo nói riêng, bằng nhiều hình thức, nghi lễ khác nhau, với tâm tình khác nhau, đã, đang và sẽ đón mừng kỷ niệm ngày Giáng Sinh lần thứ 2018 của một con người siêu phàm, có tên là Giêsu, đã xưng mình và đã minh chứng Ngài là Ngôi Hai Thiên Chúa xuống thế làm người để cứu chuộc nhân loại. Như vậy, Giáng Sinh đã là một sự kiện và là một biến cố có thật trong lịch sử nhân loại, mang ý nghĩa lịch sử bên cạnh ý nghĩa mầu nhiệm tôn giáo nói chung, của Thiên Chúa giáo nói riêng.

baomai.blogspot.com

Là một sự kiện có thật, vì quả thật trong lịch sử nhân loại đã có một con người siêu phàm tên là Giêsu sinh ra cách nay 2018 năm, trong một máng cỏ nơi một hang đá dành cho bò lừa trú ngụ, vào một mùa đông giá lạnh. Hang đá ấy có tên là Bê-lem (Bethlehem), miền Giu-đê thuộc nước Do Thái cổ xưa, dưới thời đế quốc La Mã thống trị, nay cũng đã và đang diễn ra tranh chấp đẫm máu giành quyền làm chủ giữa hai dân tộc Israel và Palestin.

baomai.blogspot.com
  
Là một biến cố có thật, vì sự xuất hiện của con người phi phàm Giêsu, đã làm cho vua Hê-rô-đê (Herode) lo sợ mất quyền bính, nên đã ra lệnh sát hại hàng ngàn sinh linh trẻ thơ vô tội. Biến cố ấy đã được lịch sử ghi nhận và thực tiễn đã làm thay đổi tư duy, đời sống con người và bộ mặt thế giới. Biến cố ấy cũng đã được con người chọn làm mốc thời gian năm tháng cho cuộc sống (Dương lịch). Nhưng điều hệ trọng hơn là sự kiện và biến cố ấy đã mang một ý nghĩa mầu nhiệm (miraculous) của đức tin tôn giáo, được thể hiện qua các hiện tượng lạ phát sinh từ và chung quanh con người siêu phàm mang tên Giêsu ấy.

baomai.blogspot.com
  
Là một mầu nhiệm, vì để hiểu, biết và tin sự kiện “Ngôi Hai Thiên Chúa Giáng Trần Cứu Chuộc nhân loại” là sự thật, con người không thể bằng tầm tri thức hữu hạn (đức lý), mà cần được trang bị bằng “cặp mắt đức tin” thuộc phạm trù tôn giáo.

Thật vậy, với tầm tri thức hữu hạn, con người làm sao có thể hiểu được và chấp nhận một hài nhi bé nhỏ, sinh ra trong cảnh nghèo hèn, bởi một trinh nữ có tên là Maria, sống chung mà không phải vợ chồng, với một người bạn có chung niềm tin, làm nghề thợ mộc có tên là Giuse. Nghĩa là Hài Nhi Giêsu ấy, đã được thụ thai trong cung lòng Trinh Nữ Maria bởi quyền năng Chúa Thánh Thần (mà ngày nay khoa học đã chứng minh được qua sự thụ thai không chỉ qua giao hợp lưỡng tính) và Hài Nhi ấy sau này lại xưng mình là Ngôi Hai Thiên Chúa giáng trần để cứu chuộc nhân loại, đã làm nhiều phép lạ cả thể, nhất là những phép lạ xẩy ra vào ba năm cuối đời đi rao giảng Tin Mừng và mạc khải cho loài người về Thiên Chúa và Ơn Cứu Ðộ. Sau cùng đã hoàn tất chương trình cứu độ bằng một cái chết treo khổ nhục trên thập tự giá vào tuổi 33, để rồi sau ba ngày Ðức Giêsu đã sống lại và lên Trời trước mặt nhiều người đương thời.

baomai.blogspot.com  

Những người chứng kiến các phép lạ xảy ra từ và chung quanh con người phi phàm Giêsu có thể biết và tin vào mầu nhiệm Giáng Sinh, song chỉ là số ít. Còn biết bao người đương thời, cũng như con người các thời đại sau này không được tận mắt chứng kiến các phép lạ thì sao?

Hiển nhiên khó mà có lòng tin vào Mầu Nhiệm Giáng Sinh cũng như các mầu nhiệm khác thuộc quyền năng của Thượng Ðế. Tuy nhiên đây chỉ là nói theo luận lý thông thường của tầm tri thức hữu hạn của con người. Ngoài tầm tri thức hữu hạn này, con người còn tiềm ẩn một khả năng vượt trội, siêu hình, đó là Ðức Tin, một khi được khơi động sẽ có thể hiểu biết và cảm nghiệm được mọi mầu nhiệm trong thế giới siêu hình vô hạn. Các tín đồ có niềm tin nơi Thượng Ðế, chính là những con người được trang bị “cặp mắt Ðức Tin” tôn giáo, đễ có thể nhận thức được những gì vượt tầm tri thức hữu hạn của con người.

baomai.blogspot.com
  
Hiện tại, sau 2018 năm Hài Nhi Giêsu ra đời, đã có hàng tỉ nhân loại tin vào ơn Cứu Ðộ qua mầu nhiệm Giáng Sinh của Ngôi Hai Thiên Chúa Giáng Trần cứu chuộc nhân loại. Bằng niềm tin này, người ta có thể lý giải dễ dàng những sự kiện siêu tự nhiên từ một căn bản: Nếu đã tin và chấp nhận một tiền đề Thượng Ðế Toàn Năng đã tác tạo vũ trụ vạn vật và cho nó vận hành theo những quy luật riêng cho từng loài và quy luật chung cho mọi loài, thì không có gì Thượng Ðế không làm được.

Một điển hình, nếu ngày nay con người đã có thể bắt chước quy luật cấu tạo con người của Thượng Ðế (chứ không phải “cướp quyền” Thượng Đế) bằng cách lấy chất liệu từ con người vốn là vật thụ tạo của Thượng Ðế, cho thụ thai trong ống nghiệm có điều kiện môi sinh như trong cung lòng người nữ; hay cho thụ thai trong chính cung lòng người nữ, thì đối với quyền năng Thượng Ðế, việc thụ thai của Hài Nhi Giêsu trong cung lòng trinh nữ Maria bởi phép Chúa Thánh Thần vào 2018 năm trước đây, là điều hiển nhiên, không có gì phải tranh luận. Trinh Nữ Maria sau khi sinh Hài Nhi Giêsu vẫn còn đồng trinh là hệ quả tất nhiên do cách thụ thai ngoài sự giao hợp lưỡng tính thông thường cũng là điều hiển nhiên không cần biện giải.Vì các tín điều tôn giáo nói chung, Thiên Chúa giáo nói riêng như những định đề toán học không thể chứng minh và không cần chứng minh (Như định đề Euclide: Từ một điểm, ngoài một đường thẳng, ta chỉ có thể kẻ một đường thẳng thẳng góc hay hay song song với đường thẳng ấy” chẳng hạn). Nhưng tin hay không tin và chọn niềm tin tôn giáo nào là quyền tự do của con người không thể áp đặt.

Ðến đây vấn đề chỉ còn là mỗi con người có chấp nhận mầu nhiệm Giáng Sinh cũng như các mầu nhiệm khác của Thượng Ðế hay không. Vì đó là quyền tự do lựa chọn của mỗi con người, mà chính Thượng Ðế được tin là Ðấng sáng tạo ra con người, vạn vật, vũ trụ… cũng phải tôn trọng tuyệt đối quyền tự do của con người, kể cả quyền chối bỏ hay chống lại Thượng Đế. Bởi vì chỉ với quyền tự do tuyệt đối, con người mới chịu trách nhiệm về mọi hành vi của mình và Thượng Ðế mới có dữ kiện xét thưởng phạt công minh về các hành vi công phúc hay tội lỗi mỗi con người khi còn sống, sau cái chết, trở về với cát bụi.

baomai.blogspot.com
  
Một so sánh cụ thể và tương đối về vai trò của Thượng Ðế có thể ví như người thợ nặn tượng sau khi bán một bức tượng cho người mua, người này có toàn quyền xử dụng tự do bức tượng theo ý muốn. Người xử dụng bức tượng chỉ có hai lựa chọn khi bức tượng cũ hay hư hỏng, nếu muốn tu bổ để tiếp tục xử dụng sẽ tìm đến người thợ nặn tượng nhờ thực hiện, hoặc vứt bỏ bức tượng đó đi. Theo niềm tin tôn giáo nơi Thượng Ðế cũng vậy, một khi tạo ra thân xác con người theo quy luật truyền sinh, là trao cho linh hồn quyền tự do tuyệt đối trong việc xử dụng thân xác. Linh hồn có thể nuôi dưỡng, tu bổ thân xác độc lập tự chủ hay chậy đến cậy nhờ Thượng Ðế giúp sức (cầu nguyện…), hoặc tự hủy thân xác (tự tử, tai nạn…) là quyền tự do lựa chọn của mỗi con người. Thượng Ðế sẽ chỉ xét đoán, định công, tội nơi mỗi con người sau cái chết để được tái sinh trong “Nước Hằng Sống” cực lạc (Thiên đàng) hay nơi cực khổ đời đời (Hoả Ngục đời đời).theo niềm tin Thiên Chúa giáo.

baomai.blogspot.com

Là những người có niềm tin nơi Thượng Ðế, đôi điều suy tư trên đây về mầu nhiệm Giáng Sinh, chúng tôi chỉ muốn xác tín rằng: Hơn 2018 năm trước đây, quả thật đã có một Ngôi Hai Thiên Chúa Giáng Trần, thực hiện sứ mạng cứu chuộc con người khỏi tội nguyên tổ, tạo điều kiện cho con người tái sinh trong nước hằng sống. Nếu không có sự Giáng Sinh này, số phận con người đã khác, chắc chắn là bi thảm hơn nhiều.

baomai.blogspot.com
  
Ðể cảm tạ và tri ân Thượng Ðế, đêm nay cũng như đêm qua và đêm mai, nơi các giáo đường khắp nơi trên mặt địa cầu, những con người có chung niềm tin vào mầu nhiệm Giáng Sinh đều cất cao lời ca chúc tụng, bằng mọi ngôn ngữ khác biệt của loài người. Chúc tụng và ngợi ca ơn Ngôi Hai Thiên Chúa đã giáng trần cứu độ muôn dân, đem an bình, ơn phúc và yêu thương đến cho mọi người thiện tâm, mọi dân tộc thiện chí qua các thời đại hôm qua, hôm nay và mãi mãi cho đến tận thế.Đúng như lời chúc mừng và ngợi ca Thiên Chúa của Thiên Thần vào đêm Chúa ra đời cách nay hơn 2018 năm:

baomai.blogspot.com


Thiện Ý
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7120
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 07/Jan/2019 lúc 8:29am


kelly%20at%20train%20station

An vừa bước ra khỏi chỗ làm, rảo bước đi về hướng trạm xe bus chờ xe tới trạm để về nhà. Gọi là nhà chứ thật ra đó là một căn apartment 2 phòng cho bốn người ở, đây là một phòng trong dãy chung cư năm, sáu tầng , phòng nào cũng rất nhỏ, từ phòng ngủ, phòng khách rồi nhà bếp, tất cả đều nhỏ xiú so với nhà cuả bố mẹ An. Ai cũng biết Los Angeless là một thành phố đất hẹp người đông mà, nhà cửa, thức ăn, cái gì cũng đắt đỏ hết, An phải vất vả lắm mới tìm được một chỗ ở như hiện tại. Căn phố An ở có 4 bạn, tất cả đều giống như An, nghiã là mới xong 4 năm ở UCLA, tạm nghỉ một năm đi tìm việc làm tạm thời chờ năm sau nộp đơn xin học tiếp lên chuyên môn cao hơn.


Phần An từ nhỏ đã say mê môn Lịch sử, An đã theo đuổi môn học nầy suốt cấp 1, cấp 2, cấp 3 và cuối cùng An đã xong 4 năm học UCLA chuyên ngành Lịch sử. An biết bố mẹ buồn lắm vì An đã chọn một môn học không được thực tế lắm, nghiã là rất khó tỉm được việc làm sau khi tốt nghiệp như các ngành khoa học thực dụng khác, như các bạn cuả An, ra trường chỉ thời gian ngắn sau đã tìm được việc làm tương đối khá. An cũng đã suy nghĩ nhiều lắm khi quyết định lựa chọn ngành học, cuối cùng niềm đam mê thôi thúc, An đã phụ lòng trông mong cuả bố mẹ, An biết bố mẹ rất thương An nên đành chiù con, rồi trong 4 năm học xa nhà bố mẹ đã hết sức hổ trợ cho An yên tâm học hành. An là con duy nhất cuả bố mẹ nên hai người đã dồn hết tình thương cho An, nhất là mẹ, mẹ đã hy sinh cả đời đưa đón An đi học, đi sinh hoạt từ lúc An học mẫu giáo cho đến lúc An xong trung học; mẹ lo cho An từng chút; rồi lúc An bắt đầu vào nội trú 4 năm đại học, ngày đầu tiên dọn vào trường, cả bố mẹ đều đưa An đi, mẹ sưả soạn cho An không thiếu món gì, đến nỗi bố phải ngăn bớt đồ đem theo lại. An biết vắng An mẹ buồn lắm, nhà chỉ có ba người, bố đi làm cả ngày, dù An đã lớn lại là con trai, ít gần gũi với mẹ như con gái, nhưng mẹ ra vô thấy có An, dù không nói gì nhưng An biết mẹ cũng thấy vui, mẹ chăm chút An như còn bé, nhiều lúc An cũng cảm thấy không thích, nhưng khi nhìn thấy nét mặt vui vẻ sung sướng cuả mẹ khi làm cho An một việc gì, hay là đi đâu về mẹ mua một món ăn mà An thích , nhìn ánh mắt mẹ đầy nét thương yêu khi thấy An ăn ngon lành món ăn mẹ mua về, An cũng bớt gay gắt với mẹ. Mẹ biết An thích ăn món gà chiên ở mấy tiệm fast food, nên mẹ cắt để dành mấy coupon đưa cho An…

Mãi miên man suy nghĩ, An chợt giật mình vì tiếng còi xe bus kêu vang, An ngó chung quanh mọi người đã bước lên xe hết, chắc bác tài tội nghiệp nên hú còi gọi, An bước vội lên xe, bỏ mấy đồng 25 cent vào khe, gật đầu cám ơn bác tài xế tốt bụng, bác mỉm cười xua tay rồi cho xe lăn bánh. Hôm nay là ngày 24, một ngày trước Christmast, các nhân viên trong chỗ An làm được cho vể sớm hơn một tiếng rưỡi, cho những người cần chuẩn bị đi lễ nhà thờ tối hôm nay. Chỗ An làm là một Viện bảo tàng cuả người Do Thái; chỗ nầy trong hai năm học cuối của trường An đã có dịp làm việc thiện nguyện tại đây, mỗi tuần hai hay ba buổi chiều, An rất thích việc làm nầy vì nó thích hợp và liên quan tới ngành lịch sử mà An đang học. Suốt thời gian làm việc mối quan hệ giữa An và mọi người ở đây rất thân thiện tốt đẹp, An mong được chánh thức làm việc tại đây sau khi tốt nghiệp. Vậy mà An lại không được toại nguyện, những ngày cuối cùng cuả năm học, An có gặp người quản lý để xin làm nhân viên thực thụ tại đây có trả lương , nhưng An chỉ nhận cái lắc đầu luyến tiếc cuả người phụ trách, lý do là vì đây chỉ là một viện bảo tàng cuả riêng người Do Thái, mọi tài trợ đóng góp hoàn toàn do lòng tự nguyện hảo tâm cuả mọi người chứ không có chút nguồn tài trợ nào của chính phủ, nên mọi chi tiêu cuả viện có giới hạn, dù rằng mọi người làm việc chung ai ai cũng rất mến và hiểu khả năng cùng lòng say mê nhiệt tình công việc của An. Ngày làm việc cuối cùng của An rất cảm động vì ân tình cuả moị người dành cho mình, chỉ là mấy cái pizza ăn vội, mấy ly nước ngọt cụng nhau , mọi người chúc An sớm đạt thành điều mơ ước của mình, rồi An lưu luyến bắt tay chào từ giả mọi người…

 

Sau buổi lễ tốt nghiệp, An trở về nhà bố mẹ ở quận Cam, thời gian nầy An thấy mẹ vui lắm, dù có bận rộn thêm chút. Bố mẹ muốn An nghỉ ngơi ít lâu cho đầu óc thoải mái chút sau bốn năm miệt mài đèn sách, sau đó An sẽ kiếm thêm chút việc làm gì bán thời gian để thời gian chuẩn bị tiếp tục học lên vào năm sau, vì bố biết ngành học của An rất khó tìm được một việc làm thích hợp, có chăng chỉ là việc làm tạm thôi. An biết mẹ muốn An tìm việc ở quanh quẩn gần nhà, An sẽ đi về mỗi ngày như bố, mẹ muốn lại được chăm sóc An như hồi nhỏ, An biết tình thương của cha mẹ dành cho con cái trước sau như một dù con còn nhỏ hay đã lớn, con có thành đạt hay thất bại trên đường đời?! An tuy sinh ra lớn lên ở Mỹ, nhưng An được mẹ cho học tiếng Việt từ nhỏ, nên An cũng biết tục ngữ tiếng Việt có câu “nước mắt chảy xuôi" mà .


Thêm một lần nữa An đã phụ lòng bố mẹ, khi An vẫn âm thầm tìm việc làm trên vùng Los, nhất là các việc giống như chỗ cũ An đã làm. An vẫn hy vọng nhiều vào việc An sẽ được nhận vào trường cũ niên học sắp tới đây, vì An rất mến các Thầy Cô đã dạy môn Lịch sử An học, trong số đó có một Cô rất thương An, Cô hay động viên, khuyến khích An; và An cũng rất quý trọng Cô, sau khi về nhà An vẫn giữ liên lạc thường xuyên với Cô. Trong tháng 11 vừa qua, một bữa An nhận được email cuả viện bảo tàng cũ cho hay họ có thông báo tuyển một số người cho vài công việc bán thời gian, An đã mừng rỡ gửi đơn xin việc, rồi An được gọi phỏng vấn, An nói việc nầy với bố mẹ, bố có vẻ không bằng lòng nhưng không cản. Hôm An đi phỏng vấn. An đã không gặp chút khó khăn nào khi được hỏi, vì đây chính là nơi An đã làm thiện nguyện trong suốt hai năm học sau, An rất có hứng thú với công việc ở đây, cuối cùng An được nhận vàolàm bán thời gian. Lúc An báo tin nầy cho bố mẹ, bố chỉ nói An đã đủ trưởng thành rồi để tự quyết định cuộc đời của chính mình, bố mong An đã chọn đúng con đường để đi và sẽ không bỏ cuộc giữa chừng. Về phần mẹ, mẹ biết có nói thế nào An cũng sẽ không thay đổi quyết định, nên mẹ chỉ lặng lẽ thu xếp đồ đạc cho An rời nhà một lần nữa. An sẽ tìm chỗ ở mới gần chỗ làm cho tiện, An biết mình sắp phải trải qua những khó khăn vất vả từ đây, vì thời khắc nầy mới thật sự là lúc An bắt đầu bước vào đời, tự quyết định cuộc đời mình; khác hẳn bốn năm trước đây An cũng đã xa nhà sống đời nội trú cho bốn năm học, nhưng hồi đó An chỉ cần lo học thôi, vì mọi chi phí học hành ăn ở An đã may mắn được chi trả tất cả nhờ An được những khoảng học bổng từ mọi phiá nhờ vào kết quả học hành khá cuả An trong thời gian học trung học, bố mẹ cũng đỡ lo toan cho An lúc đó. Còn bây giờ hoàn toàn do An phải tự nổ lực rất nhiều để đạt được mục tiêu An đã chọn. An không thể trông đợi vào bố mẹ nữa, bố mẹ đã lớn tuổi rồi, nhất là bố vẫn còn phải đi làm mỗi ngày, thời gian An về nhà ở sau khi rời trường, mỗi sáng trong lúc An còn ngủ, trời mùa đông ở Cali, nơi An ở không có tuyết rơi nhưng buổi sáng trời cũng rất lạnh, có lúc 6, 7 độ C, bố đã phải dậy sớm đi làm trong giá lạnh, An thấy thương bố lắm.

 

Gia đình An chỉ có ba người: bố, mẹ và An, nhưng hình như ai cũng rất ít nói, trong nhà An lúc có đủ ba người vẫn yên lặng, mọi người chỉ trao đổi câu chuyện trong bữa cơm chiều, sau đó ai có việc nấy, bố hay đi ngủ sớm để hôm sau đi làm, mẹ cứ lục đục thu dọn làm vặt việc gì, chỉ có An thức khuya một mình làm bài hay nói chuyện với bạn. Do đấy tình cảm của mỗi người cũng biểu lộ kín đáo, lặng lẽ chứ không ồn ào bên ngoài; lúc còn ở nhà rất nhiều lần buổi chiều lúc ăn cơm, An thấy hôm ấy ăn món ngon hơn ngày thường, hay có bình hoa nhỏ trên bàn, hoặc một cái bánh kem nhỏ sau bữa cơm, hỏi ra mới biết hôm ấy là sinh nhật bố, ngày Father’s Day hay kỷ niệm ngày thành hôn cuả bố mẹ, tất cả chỉ là những biểu hiện đơn giản như thế thôi, nhưng An biết mẹ không quên một ngày kỷ niêm nào cuả gia đình. An là con cuả bố mẹ nên ít nhiều cũng giống tính ít nói đó, An còn nhớ có vài lần lúc còn học ở trường, vào những dịp lễ An không về nhà được, buổi tối An cũng gọi hay nhắn tin chúc mừng bố, mẹ, những lúc đó An thấy ấm lòng khi tưởng tượng bố mẹ chắc sẽ vui lắm khi nghe An gọi hay đọc tin nhắn cuả An. Có một lần sinh nhật mẹ vào ngày thường trong tuần An chưa về, cuối tuần đó An về chơi, chiều chủ nhật phải vào trường lại; trước lúc lên xe An nói mẹ nán lại chút xíu, mẹ thắc mắc tưởng An quên vật gì , nhưng An đã cầm cây violin An đã quên đàn từ lâu, An so dây, dạo thử rồi kéo mẹ lại gần , bài hát “Mẹ hiền yêu dấu” mà mẹ rất thích và đã nghe An đàn nhiều lần lại vang lên hôm ấy, An đã đàn lại để nhớ ngày sinh nhật của mẹ, An muốn dành bất ngờ cho mẹ biết An vẫn nhớ ngày sinh của mẹ mà. An đã thấy mẹ thoáng bất ngờ rồi trong khoé mắt chợt ươn ướt, An biết mẹ cảm động lắm, mẹ ôm An nói cám ơn khẽ mắng An bầy đặt, nhưng An biết mẹ rất mãn nguyện sung sướng, vì An nhìn thấy rõ niềm hạnh phúc trong ánh mắt đầy thương yêu khi mẹ nhìn An, sau đó bố chụp cho hai mẹ con vài tấm hình kỷ niệm…

 la%20train%20station

Mãi suy nghĩ An chợt giật mình vì tiếng còi xe vang bên tai, An ngó qua cửa sổ, đường phố ở Los lúc nào cũng đầy xe, nhất là hôm nay là ngày 24, người nào cũng có vẻ vội vàng đi về nhà thật nhanh để chuẩn bị cho bữa tiệc réveillon tối nay sau khi tan lễ ở nhà thờ, người không đi lễ cũng tất bật lo bữa ăn họp mặt gia đình, vì Christmast là một ngày lễ quan trọng trong năm. Điện thoại cuả An kêu lên mấy tiếng nhỏ, đó là những tin nhắn chúc mừng lễ vui vẻ cuả mọi người gửi đến cho An , An đọc một tin nhắn cuả mẹ chúc An vui lễ với các bạn, mẹ nói tối 24 sẽ có tụ họp ăn uống ở nhà chú cuả An như mọi năm, mấy năm trước còn đi học xa nhà nhưng dịp lễ nầy An được nghỉ mùa đông nên vẫn về nhà chơi và tham dự vui lễ cùng mọi người; nhưng năm năy thì An vắng nhà mẹ thấy buồn lắm, vui lễ không trọn vẹn đối với mẹ nữa. Mấy hôm trước nói chuyện với mẹ An đã cho hay An sẽ không về vì chỉ về một ngày thôi hôm sau An phải trở lên chuẩn bị cho việc làm, không về được An cũng nhớ ngày họp mặt của các gia đình có các anh em họ trạc tuổi như An gặp nhau nói đùa vui vẻ. Trong một thoáng An hình dung nét mặt buồn bã của mẹ khi nhìn thấy các con cháu cuả các cô chú bên bố mẹ họ, còn bố mẹ không có An bên cạnh, An thấy chạnh lòng thương bố mẹ, An tự hỏi tại sao mình không chịu ép lòng một chút đi về nhà đêm lễ cho bố mẹ vui, liệu trong đời mình có bao nhiêu lần đem lại niềm vui cho bố mẹ, khi chỉ mới đây An đã làm bố mẹ phiền lòng khi rời nhà ra ngoài ở đi làm, dù nơi làm không xa nhà lắm.

 

Tuổi trẻ cũng quyết định mau mắn, nghĩ là làm, An quyết định nhanh chóng, xuống xe ngay trạm vừa ngừng, không lên chuyến kế tiếp đi về phòng trọ, An nhắn tin ngay cho bạn cùng phòng biết An sẽ về gia đình ngay, không ghé qua phòng trọ lấy đồ đạc gì cả, rồi An tìm ngay trên phone giờ khởi hành gần nhất về nhà An, chỉ có chuyến xe lửa sắp rời ga khoảng một giờ nữa, lúc ấy bàn tay An như chiếc máy tự động An gọi ngay đứa em gái con chú cùng tuổi An hỏi nó có thể ra ga đón An khoảng hai tiếng nữa khi An đến trạm, vì chỗ ngừng hơi xa nhà An biết mẹ sẽ lạ đường lắm không đi đón An được, lại nữa An muốn dành một bất ngờ lớn cho mẹ mà, An muốn niềm vui đêm Giáng Sinh của mẹ được trọn vẹn. Nhỏ em họ nói Ok, thế là An yên tâm lên chuyến bus trực chỉ đến ga xe lửa, trên người An chỉ vỏn vẹn bộ đồ mặc đi làm việc và chiếc áo lạnh bên ngoài, cùng chiếc túi nhỏ đựng cái Ipad mini là vật bất ly thân của An lúc nào cũng mang theo bên mình. An tới nơi vừa kịp mua vé lên tàu lửa khởi hành ngay cho kịp giờ đến, An thở phào nhẹ nhỏm, thong thả bước lên tìm chỗ ngồi, chuyến xe chiều nay vắng khách, chắc mọi người đã kịp về nhà từ trưa sớm hơn. Lần đầu tiên đi xe lửa An cũng thấy vui vui, chắc tại An còn trẻ chưa từng trải qua những vấp ngã cuả cuộc đời, nên An chưa thấy buồn gì hết, An chỉ nghĩ đơn giản, hành động nầy cuả An ngày hôm nay sẽ đem lại niềm vui cuả hai người thân yêu nhất đời An hiện tại là bố mẹ, thế là đủ với An rồi, An có dặn nhỏ em đừng cho bố mẹ An biết tin nầy, vì An có chút ý nghĩ trẻ con An sẽ là Ông Già Noel đáp ứng”Niềm mơ ước mùa Giáng-Sinh” cho mẹ, nghĩ đến đây An thấy vui trong lòng lắm, không còn cảm thấy cái không khí lạnh lẽo của buổi chiều đông khi bên ngoài trời đã tối hẳn, tiếng xe lửa chạy kêu xập xình trên đường sắt, thỉnh thoảng còi tàu hú lên khi sắp ngừng ở trạm, An ăn từ mãi trưa ở chỗ làm nhưng hình như chưa thấy đói, chỉ muốn mau về nhà trong buổi họp mặt ấm tình tối nay, An nghe như có tiếng nhạc “Jingle bell” rộn rã trong lòng, và An muốn chúc “Bình-an cho tất cả mọi người có thiện tâm” , và với việc làm nhỏ của An hôm nay, An có đáng được gọi là một người có chút thiện tâm để được hưởng một chút bình-an trong đêm “Thánh vô cùng” nầy.. .?!


(Viết để tặng con tôi PDA, X’mas 2018)


THÁI-ANH /QNA

Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/Dec/2022 lúc 2:36am

Chuyện ‘Ăn Noel’, ‘Chơi Noel’ Một Thời …


Ảnh%20hiếm%20về%20Giáng%20sinh%20ở%20Sài%20Gòn%20trước%201975%20–%20CVD

1.

Xa xưa, vài năm đầu thập kỷ 60 thế kỷ trước, chiến tranh còn chưa khốc liệt mà chỉ mới có mặt đâu đó ở những vùng rừng núi thật xa đô thành Sài Gòn, vào ban đêm thỉnh thoảng mới nghe tiếng đại bác chợt vọng về thành phố. Thanh bình như thế, bọn nhóc dân Sài Gòn như tôi tha hồ háo hức trông chờ những lễ hội lớn lao, thật vui vẻ là lễ Giáng sinh/Noel và đi liền là Tết dương lịch.

Cứ bắt đầu nghe bản nhạc Jingle Bells vang vang ngoài phố cùng hình ảnh ông già Noel cỡi xe tuần lộc, tươi cười trên những tấm thiệp đẹp đẽ bày bán nơi vỉa hè là tôi đã vô cùng nôn nao, hí hửng. Bọn trẻ,thanh thiếu niên nam nữ ở đâu chẳng thế, lúc nào cũng chộn rộn trong những mùa hoan lễ!

Và chính vào thời thiếu niên ấy, tôi bắt đầu hiểu lễ mừng Chúa Giáng sinh hằng năm không chỉ là sinh hoạt tín ngưỡng của riêng người Thiên Chúa giáo mà thực tế còn là một lễ hội lớn của toàn cầu, gắn liền với lễ hội đón Năm Mới của toàn nhân loại, không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, màu da, châu lục… nào. Theo ý nghĩa ấy, đối với dân Sài Gòn lễ hội Giáng sinh/Noel ngoài phần ‘lễ’ trang trọng gồm các nghi thức và cầu nguyện còn có phần ‘hội’ tưng bừng, đó là: vui chơi, họp mặt, tiệc tùng, hẹn hò, chúc tụng, tặng quà qua lại, khiêu vũ,…Và theo ghi nhận của cậu nhóc-tôi, cái hay nhất thời đó là nhiều dân Sài Gòn gốc giáo dân sẵn sàng rủ, mời bạn bè thuộc tôn giáo khác cùng ‘ăn Noel’, cùng ‘chơi Noel’ đề huề, vui vẻ.

Đến ngày 24 tháng 12 và trọng tâm là đêm 24 tháng 12 (phương Tây gọi là Christmas Evening, nói tắt là Christmas Eve.), người theo đạo Thiên Chúa đến nhà thờ dự lễ mừng đón Chúa, trong khi tại nhà tiệc Noel đã sẵn sàng! Vâng,đối với đại đa số trong chúng ta, chuyện ‘ăn Noel’ đứng đầu trong các tiết mục ‘chơi Noel’. Ngay đối với những cặp tình nhân, cứ cho là chuyện ăn diện thật đẹp, hẹn hò cùng nhau đi chơi Noel là quan trọng nhất, lựa chọn trên hết đi, nhưng mấy đứa đi chơi vung vít đến 12 giờ đêm cũng sẽ tìm đến một tiệc Noel nào đó thôi, bởi khi mọi người nói ‘ăn Noel’ thì không gì khác hơn là bữa tiệc tưng bừng tại nhà vào đêm 24 tháng 12 để cùng mừng Chúa ra đời. Tiếng Pháp gọi cái tiệc tưng bừng này là réveillon (có nghĩa là bữa ăn nửa đêm vào đêm Noel hoặc đêm giao thừa dương lịch).
Có điều là, dù nói đêm Noel nhằm mừng Chúa ra đời và do theo Kinh Thánh, Chúa ra đời đúng 12 giờ đêm nên tiệc réveillon khai mạc vào đúng nửa đêm, nhưng thực tế nhiều tiệc réveillon khai mạc sớm hơn và kéo dài; đến đúng 12 giờ đêm thì mọi người sẽ nâng ly, cùng hò reo mừng Chúa ra đời. Thậm chí, có những nhóm bợm nhậu đã gầy độ – gọi là nhậu Noel – từ trưa ngày 24, và tất nhiên, tay bợm nào còn ‘sống sót’ đến 12 giờ đêm thì tửu lượng thật đáng nể.

2.

Đêm Noel thời đó, dù biết ngoài đường thế nào cũng kẹt xe, dân Sài Gòn vẫn đổ ra đường, dạo phố Tự Do, Lê Lợi, Nguyễn Huệ… tráng lệ đèn hoa, đặc biệt rực rỡ là khu vực nhà thờ Đức Bà quận Nhứt và nhà thờ Đức Bà Tân Định. Rồi ai nấy trở về nhà mình hay nhà bạn bè/người thân, cùng nhau ngồi vào tiệc réveillon nhất định kéo dài. Riêng với dân uống rượu, Noel luôn là một cái cớ quá đẹp cho các ông chè chén thâu đêm trong cái lạnh nhè nhẹ, thật thú vị của đêm tàn năm.

Năm nào cũng vậy, bác Phán, bạn bố tôi, một con chiên ngoan đạo, cũng mời toàn thể gia đình Phật giáo chúng tôi đến chơi ở nhà bác suốt đêm 24, hay ít ra phải có mặt lúc nửa đêm để cùng ăn réveillon.

Đối với cậu bé háo ăn là tôi, người ta mừng Chúa ra đời bằng tất cả tình cảm kính yêu Chúa là rất tốt, nhưng thật tốt hơn nhiều khi có thêm món gà tây tuyệt vời như ở nhà bác Phán. Hồi đó, tôi tưởng tượng vào ngày lễ Phật đản, thay cho mâm cơm chay của bà ngoại và mẹ tôi, sẽ là bữa tiệc như tiệc réveillon đêm Noel thì hay quá! Vào cái đêm đặc biệt này, tôi còn được người lớn cho phép uống một tí rượu vang nữa.

Chưa hết, bác Phán còn nghiêm trang cho biết do nghe tôi ở tháng 11 đã được lãnh bảng danh dự “đỏ” trong lớp (hồi đó, nhà trường khen thưởng học sinh giỏi học hằng tháng bằng 3 loại bảng danh dự in màu đỏ /xanh /vàng cho 3 hạng: nhất /nhì/ba) ông già Noel đã quyết định có phần thưởng cho tôi – y như tất cả những trẻ em ngoan ngoãn, học giỏi trên trái đất này nhân mùa Giáng sinh – và đêm nay, ông đã nhờ chủ nhà chuyển tới cậu khách ‘nhí’ một món quà Noel thật xinh xắn, tương tự như đám con trong nhà này đã được nhận trước đó…

Ông già Noel muôn đời tốt bụng! Và bác Phán – người chuyển quà của ông – cũng tốt bụng không kém dù bác có hơi đãng trí, quên mất rằng tôi lúc ấy đã là một thiếu niên, dễ gì bị gạt về sự tồn tại huyền thoại của thánh Santa Claus ở thế kỷ 20 cùng các trò ma mãnh của ông ấy, như chui ống khói vào nhà, bí mật để quà tặng trên đầu giường cho bọn trẻ khi chúng còn say ngủ với những giấc mơ thật đẹp… Không sao cả, vì không gì sung sướng, hạnh phúc hơn cho bằng làm con nít mà được người lớn gạt gẫm kiểu này. Cứ để cho bác Phán phỉnh tôi vì đó là biểu hiện tấm lòng bác yêu thương tôi không khác con cái nhà bác mà chia đều quà cáp mùa Giáng sinh.

Vào thời ấy sao người ta có thể sống dễ chịu và rộng mở thương yêu đến thế? Hình như ai nấy đều an tâm, miệt mài làm việc trong một nền kinh tế vững mạnh, đến nổi vàng y khá rẻ, tiền Việt Nam đồng cao giá hơn tiền won của Đại Hàn. Giới đi làm ăn lương là quân nhân và công chức (hồi đó nói tắt là quân-công) ở mọi cấp bực lớn nhỏ đều có lãnh phụ cấp gia đình (tức lương vợ, lương con) cùng nhiều loại phụ cấp khác, như: phụ cấp gia đình, phụ cấp đắt đỏ, phụ cấp chức vụ, phụ cấp độc hại, phụ cấp bằng cấp v.v… Trong nước rất hiếm khi nghe nói đến nạn công chức tham nhũng. Ngày nay, thỉnh thoảng người ta còn nhắc một cách ngắn, gọn đến nền kinh tế – xã hội thời đó với cái tên “hồi một người đi làm nuôi cả nhà”. Mọi người được đãi ngộ và kiếm sống xứng đáng với mồ hôi cần lao mình bỏ ra. Để rồi, điển hình như vào mùa Giáng sinh, người ta sống tương thân tương ái, sẵn lòng chia xẻ những gì mình có với bạn bè, không phân biệt giai cấp xã hội, tôn giáo, học thức…

Như rất tử tế là những ông chủ người ngoại quốc rất hào phóng với nhân viên thuộc cấp người Việt. Không riêng gì ông xếp Tây bụng bự ở chỗ làm của bố tôi và bác Phán là công ty đồn điền Michelin, nhiều ông xếp Tây khác, như ở công ty đồn điền S.I.P.H., hãng bia La Rue, hãng xe L’U.C.I.A. v.v… cũng tặng quà Noel rất hậu hĩnh cho nhân viên. Cứ cuối tháng 12 hằng năm, ít nhiều tùy theo cấp bực và năng lực, mỗi nhân viên người Việt lãnh thêm lương tháng 13 cùng một phiếu tặng đùi trừu (gigot), chai rượu, lóc bia La Rue loại đặc biệt nhãn xanh (trên thị trường chỉ có nhãn đỏ) … Hay vào sáng ngày 24, phố phường đông vui, nhộn nhịp, tôi được bố tôi chở đến Givral, cửa hàng thực phẩm cao cấp nhất Sài Gòn thời ấy. Bố tôi đưa ra phiếu tặng của chỗ làm và nhận cái đùi cừu lạnh cứng. Tôi hỉnh mũi hãnh diện vô cùng vì thịt cừu (hay thịt ngỗng, thịt gà tây) vốn là những món ăn sang trọng, cao cấp kiểu Tây mà không phải dân có tiền nào cũng có được trong tiệc Giáng sinh.

3.

Trước biến cố máu lửa Mậu Thân 1968, cậu học sinh cuối cấp trung học là tôi đã biết hưởng thụ lễ hội Noel theo kiểu… không con nít nữa. Sau chính biến 1963, nền đệ nhất Công hòa sụp đổ cùng cái lịnh cấm khiêu vũ của bà cố vấn Trần Lệ Xuân, dân Sài Gòn vui chơi thoải mái hơn. Tôi nhớ là dù phải chăm chỉ học hành cho hai cái bằng tú tài I và II (hồi đó tú tài II còn thi cả vấn đáp môn sinh ngữ chính, như tôi đã thi với giám khảo người Pháp) nhưng khi có mấy ngày lễ nghỉ học cũng phải nghỉ xả hơi, nên cứ đến Noel là xin ba mẹ đi chơi –  cụ thể là đi chơi với bạn. Chuyển biến tâm sinh lý theo-tuổi của tôi cũng thuận theo tự nhiên thôi. Đó là, mấy năm trướccòn nhỏ thì cứ đêm Noel là theo ba mẹ đến nhà bác Phán ăn réveillonrất đả, nhưng giờ lớn rồi, tự nhiên cái háo hức ‘ăn Noel’ giảm đi, thay vào đó là hăm hở ‘chơi Noel’ với bạn, trong đó có… bạn gái mà bọn tôi gọi là ‘đào’, như: ‘đào học Ma-ri Cút’, ‘đào biết nhảy để dẫn đi bal’.v.v…

Mà chơi với một nhóm bạn trong lớp, toàn con nhà khá giả cũng rất vui. Tôi đã thầm an tâm khi nhận ra mình khi là con nhà trung lưu mà chơi với đám “thiếu gia công tử” này cũng không đến nỗi là dựa hơi, chơi ké vì tôi vừa là tên học giỏi nhất đám, nên các cậu hay nhờ tôi chỉ bài. Đổi lại, khi các cậu hùn tiền lập một ban nhạc trẻ thì tôi được giữ vai rhythm guitar. Ban nhạc không có tên này hợp tác với bạn bè vừa trong trường vừa bên ngoài là 2 trường Pháp Marie Curie (gọi tếu là Ma-ri Cút) và Charles De Gaulle tổ chức khiêu vũ, nôm na là nhảy đầm, hay party (tiếng Anh) hay bal (tiếng Pháp, tức bal de famille, có nghĩa là khiêu vũ gia đình, nhưng giới trẻ chỉ nói gọn là đi “bùm” hay đi “ban”).

Bal Noel được tụi tôi mở suốt từ đêm 24/12 cho đến đêm giao thừa 31/12! Nhớ là ví dụ như Noel trúng vào thứ Sáu, thì chơi suốt cho tới thứ Sáu tuần sau – một tuần lễ. Cứ chiều tối là ăn-tơ-ni (bọn học trường Việt thường nói bừa như thế, trong khi đúng tiếng Pháp là en tenue, có nghĩa là diện đồ, lên quần lên áo), hẹn nhau kéo tới một biệt thự tư gia nào đó, nhảy nhót suốt đêm. Nếu ban nhạc “oải” rồi thì nghỉ, để băng ma-nhê hay đĩa 33 tours mà nhảy tiếp. Có một lần, khoảng 1 giờ sáng, tụi tôi nghỉ chơi, chở ‘đào’ về chợ Đa Kao, trong nhà lồng chợ có một chỗ bán đồ ăn uống suốt đêm tới sáng. Không rõ là ăn đêm hay ăn sáng nữa nhưng dân chơi Sài Gòn đều biết chỗ ăn uống bình dân nhưng ngon lành này. Tên chef d’orchestre (trưởng ban nhạc) ngớ ngẩn hỏi: “Tối mai đi đâu hả tụi bây?” Tôi cười: “Tối nay chớ tối mai gì? Đã một giờ rồi, qua ngày mới rồi mà!” Nghĩa là người ta vui chơi đến mất cả ý niệm thời gian.

Nhưng có quên gì cũng được nhưng phải nhớ là chỉ vài tiếng đồng hồ thôi, phải về nhà, tắm rửa sửa soạn, bỏ bộ cánh sang trọng mặc đi nhảy đầm ra mà mặc vô bộ quần xanh áo trắng để đến trường, vì giữa Noel và Tết tây vẫn có mấy ngày đi học. Bọn trẻ chúng tôi thời đó phải làm sao học cho giỏi, cho khá (còn chơi thì… khỏi nói, nhất định giỏi!) mới được cha mẹ tin tưởng mà cho tự do đi chơi. Điều vô cùng quí giá là thời đó, đám thanh niên nam nữ con nhà giàu có, thế lực như thế mà chẳng bén mùi ma túy, thuốc lắc, thuốc kích dục… như thời nay. Có ghê gớm lắm là một lần, một tên trong đám lén lấy trong tủ rượu của ông ‘pô’ hắn một chai Hennessy ra cho cả bọn uống thử (uống sec , không pha soda) cho le lưỡi, nhăn mặt chơi – vậy thôi.

4.

Rồi cuộc sống trôi theo năm tháng. Thời mới sau 30 tháng 4, lễ hội mừng Chúa Giáng Sinh, đón Năm Mới có lúc đã bị ai đó lên án là ‘trò ăn chơi, hưởng thụ của bọn tiểu tư sản’. Do đó, cứ đến ngày 24 Noel là một số (không phải tất cả) gia đình người Công giáo lặng lẽ đi nhà thờ hành lễ cho nhanh, gọn rồi trở về nhà. Còn giữa thời buổi khó khán, thiếu thốn mọi thứ, người dân phải xếp hàng mua gạo theo tiêu chuẩnlương thực chỉ có12kg -15kg/người/tháng thì hãy quên đi cái tiệc réveillon thịnh soạn giữa đêm mừng Chúa ra đời mà người Sài Gòn, không phân biệt lương giáo đã từng vô tư chia xẻ cho nhau vào những mùa Noel xa xưa…

Vào cuối tháng 12 năm 1979, từ chỗ làm là 1 nông trường trồng bo bo ở Củ Chi, tôi được về phép đúng ngày 24. Về đến gần nhà chợ Bà Chiểu thì tình cờ gặp lại anh chàng trưởng ban nhạc cùng học ở lớp đệ nhị năm 1966 ngày xưa. Cha anh, một thương gia giàu sụ trước 30 tháng 4, đã nghèo mạt sau đợt đánh tư sản 1978. Còn anh, nguyên hạ sĩ quan quân đội CĐ cũ, học tập cải tạo mấy ngày xong thất nghiệp mãi mới kiếm được chỗ làm trong một hợp tác xã mây tre lá với đồng lương cùng tiêu chuẩn nhu yếu phẩm rất thấp.

Lúc ấy, thấy vẻ thiểu não của bạn mình, tôi rủ anh tối 24 tới nhà tôi nhậu lai rai chơi. Đúng hẹn, anh đến và, như cái thói quen khó cải tạo của bọn tư sản là tặng nhau quà Giáng sinh, anh cho tôi hai gói thuốc lá đen quốc doanh Vàm Cỏ hay Nông Nghiệp gì đó.

Một tên là xã viên hợp tác xã, một tên là công nhân nông trường, đã tự tổ chức cái-gọi-là tiệc réveillon mừng đón Chúa ra đời gồm 1 lít rượu thuốc cùng mồi thiệt hẻo: đậu phộng rang và khô cá lóc! Lai rai đạm bạc mà cũng kéo dài đến 12 giờ đêm, nghe tiếng chuông nhà thờ báo hiệu thời khắc Chúa ra đời…Hai tên đã uống thật chậm, lặng lẽ nhắc chuyện cũ/người cũ, vài lúc cùng lặng im khá lâu mà mơ hồ hồi tưởng – như một sự níu kéo vô vọng – những kỷ niệm mờ nhạt về quãng đời yên vui là các mùa Noel trong quá khứ…, như thể loay hoay tìm lại hình ảnh hân hoan thời niên thiếu của mình, trong đó tôi không thể nào quên được những món ăn ngon, thơm, đặc biệt chỉ có trong đêm Giáng sinh…

Đến hôm nay, cuộc sống có dễ thở hơn, kinh tế ‘mở cửa’ giúp cho cư dân thành phố dễ kiếm việc làm, dễ có thu nhập hơn, do đó khi đến mùa Giáng sinh, nhiều người có thể tung tiền ra vui chơi hưởng thụ, như trang trí Noel thật rực rỡ tại tư gia và nơi làm việc hayrầm rộ đặt tiệc đãi réveillon ở nhà hàng…Riêng tôi, nhớ lại những mùa Noel đầy khó khăn, thiếu thốn từng trải qua, mơ ước thầm lặng của tôi là hằng năm, đến mùa Giáng sinh/Noel thì tất cả chúng ta có thể cùng theo kiểu thập niên 60 thế kỷ trước, đó là không hề phân biệt giàu nghèo, tôn giáo, thành phần xã hội…, sẵn lòng cùng nhau chia xẻ đồng đều những niềm vui và miếng ăn ngon mừng Chúa ra đời.

PHẠM NGA

(Tháng 12-2022)



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 10/Dec/2022 lúc 2:41am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Dec/2022 lúc 3:40pm

Celine dion - So this is christmas (Lyrics/Letra)      <<<<<<

Celine%20dion%20-%20So%20this%20is%20christmas%20%28Lyrics/Letra%29%20-%20YouTube



Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 13/Dec/2022 lúc 3:42pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: OffLine
Số bài: 22937
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 16/Dec/2022 lúc 1:09pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 3 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.156 seconds.