![]() |
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() |
![]() ![]() |
Tâm Tình | |
![]() |
![]() |
![]() |
![]() ![]() |
<< phần trước Trang of 147 phần sau >> |
Người gởi | Nội dung | ||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Những điều bình thường ở nước Mỹ![]()
Cảm
nghĩ của một du khách Việt Nam
sau chuyến viếng thăm nước Mỹ
Bạn
hỏi: sao đi Mỹ về im lặng thế, không thấy viết gì?
Thật ra từ đầu năm tới giờ hình như tôi chưa viết được gì ưng ý… Quá nhiều điều phải suy nghĩ, phải liên tưởng, phải hiểu, bạc tóc mà vẫn thấy mình ngơ ngác… Tôi đi Mỹ trong một tâm trạng nhạy cảm đến mức gần như căng thẳng. Nhờ vậy, tất cả những gì mắt thấy tai nghe tim cảm nhận đã làm rung lên trong tôi những cung bậc cảm xúc không dễ gì phai nhạt, tuy chỉ là những điều rất đỗi bình thường. ![]()
Có lẽ
những gì tôi muốn kể về nước Mỹ chính là những điều bình thường!
Nước Mỹ đến với tôi đầu tiên từ những sân bay. Rộng lớn hiện đại an ninh chặt chẽ, nhưng vẫn mang lại cảm giác thân thiện, nghiêm ngắn và sự yên tâm. Chuyến bay quốc tế hay quốc nội thì thủ tục cũng như nhau, nhanh nhẹn và chu đáo, các nhân viên kiên nhẫn giải thích giải đáp những câu hỏi thắc mắc khiếu nại của hành khách với thái độ nhã nhặn và nghiêm túc mà không cần phải có “nụ cười thường trực trên môi” như phong trào văn minh công sở ở nước ta (Người Việt mình thích cười, ngay trong giao tiếp quan hệ làm việc cũng phải cười với nhau… hình như trong giờ làm việc không thể có gương mặt bình thường nghiêm túc nhã nhặn được, khi không cười thì chỉ có sự cáu kỉnh lạnh nhạt khó ưa?). Trong chuyến bay từ DC về SF một vali hành lý của tôi bị kiểm tra mà tôi không hề biết. Hai ngày sau cần đến mới mở ra thì thấy khóa bị cắt, bên trong đồ đạc có dấu xáo trộn nhưng không mất gì cả (trong vali có iPad mini mua cho con gái, đồng hồ mua cho ông xã và một số mỹ phẩm làm quà cho bạn). Ngay trên đồ đạc là một tờ giấy in sẵn thông báo về việc kiểm tra hành lý, và cuối cùng xin lỗi đã làm phiền hành khách. Thật ra nếu bay nội địa thì chẳng ai khóa vali hành lý gửi cả, nhưng vì tôi bay về VN qua một chặng chuyển tiếp nên phải lấy của bạn một cái khóa khác để khóa vali. ![]()
Ra
khỏi sân bay nước Mỹ đến với tôi bằng những con đường cao tốc 8 làn xe chạy vun
vút. Quanh những thành phố bao giờ cũng có làn đường dành cho xe chở 2 hoặc 3
người, khuyến khích đi chung xe, đỡ tắc đường giảm ô nhiễm môi trường. Vậy
nhưng làn đường này ngay cả giờ cao điểm cũng không nhiều xe chạy. Người Mỹ
thích độc lập tự do ngay cả trong việc sử dụng phương tiện giao thông, mặc dù ở
nhiều thành phố có hệ thống giao thông công cộng hoàn hảo.
Đường tốt, xe nào chạy làn đường đó, giờ cao điểm chịu khó nhích từng chút. Có mệt mỏi thì nhìn ra hai bên đường: cây xanh, thảm cỏ, bụi hoa… đều là loại hoang dại nhưng được chăm chút cẩn thận mà trông vẫn tự nhiên. Những con đường bê tông dài hàng trăm ngàn cây số khắp nơi tôi qua gần như đều song hành với màu xanh của cây cỏ. Kể cả trên hoang mạc Nevada cũng dày đặc những bụi xương rồng trổ bông nhiều màu sắc, trên những ngọn đồi bát úp chồng lên nhau suốt vùng California đã phủ lớp cỏ đầu xuân mới nhú. Đất đai rộng lớn, thiên nhiên hiện diện khắp nơi càng cho ta cảm giác mênh mông của trời của đất. Tầm mắt hun hút theo con đường, tầm mắt ngút ngàn hoang mạc, bờ biển, bình nguyên, trung du… Tự do phóng tầm mắt khắp nơi thấy mình to lớn hơn, tự do hơn, và tự chủ hơn. ![]()
Các
thành phố Mỹ tôi đến mang lại ấn tượng về quy hoạch đô thị thật khoa học, chính
vì vậy mà nó đẹp, cái đẹp của sự giản dị và hợp lý. Những con đường trong thành
phố đều có bảng tên đường, bảng hướng dẫn làn đường treo ở độ cao phù hợp cho
người ngồi trên xe hơi nhìn thấy, đủ lớn để từ xa đã đọc được, đủ khoảng cách
để hướng dẫn xe quẹo phải trái hay quay đầu xe, ở các giao lộ đều có làn đường
cho xe quẹo phải. Đèn giao thông vẫn còn nhiều cái cổ lỗ, cột điện vẫn bằng gỗ
với hàng dây điện đen chăng dọc suốt đường (ngay ở Mỹ cũng đâu đã “ngầm hoá”
hết được đường điện). Nhưng tất cả sạch sẽ gọn gàng, dù cũ kỹ nhưng vẫn được
chăm nom bảo quản. Lòng đường sạch sẽ, lề đường và những bức tường phủ kín hoa
lá, cây xanh, cứ vài con đường lại thấy một công viên nhỏ hay vườn hoa, bãi cỏ,
ngày nắng ấm luôn có những bà mẹ đẩy xe đưa con đến chơi, trẻ em ở trường học
gần đấy mỗi khi tan học cũng được bố mẹ cho ra đây chạy nhảy vui chơi trước khi
về nhà. Bộ mặt đô thị mang lại cảm giác cuộc sống nơi đây quá đỗi bình yên.
![]() ![]()
Boston là thành phố tôi
thích nhất. Cảnh quan như một thành phố Tây Âu thời cận đại, những khối nhà
vuông vắn gạch đỏ đằm thắm, những ngôi nhà 1, 2 lầu với bậc tam cấp bên cạnh
những khung cửa sổ sơn trắng êm đềm. Hoa mùa xuân nở khắp nơi, sắc hồng thắm
trắng tinh khôi giữa xanh ngát lá. Boston
còn là một thành phố trẻ bởi hàng trăm ngàn sinh viên của nhiều quốc gia đang
học ở đây. Bước chân ra đường là cảm nhận được sức sống mới mỗi ngày từ những
bước chân sinh viên nối nhau trên đường, trên xe bus, trong metro… Ngày tôi đến
Boston đang chuẩn
bị cho dịp Lễ tốt nghiệp của các trường đại học nổi tiếng ở đây. Hàng chục ngàn
phụ huynh sẽ đến đây tham dự buổi Lễ long trọng này.
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() Sài Gòn, hai tháng sau ngày đến nước Mỹ, 7/5 – 7/7/2013 |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
![]() |
|||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
|
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh. Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn. Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu." Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai: "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này." Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà ông đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng. Tòa nhà bán đấu giá chật ních người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này..." Có người la lên: "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?" Người điều khiển nói: "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!" Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?" Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?" Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?" Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý không?" Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!" Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau: "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được rồi!". Người điều khiển nói: "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Buổi đấu giá của chúng ta sẽ dừng tại đây!" Đám đông nổi giận: "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?". Người điều khiển nói: "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây, NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!" sưu tầm |
|||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Mời quý bạn chia sẻ một câu chuyện
với những hình ảnh "xé lòng" về cuộc sống 2 mẹ con ở Hà
Nội!
Tôi không biết bắt đầu entry này từ
đâu. Quả thực trong lúc
nhàn rỗi, tôi tình cờ lướt qua blog của ai đó, và bắt gặp hai con người, một
số phận trong lăng kính của một sinh viên nước ngoài. Tôi dám chắc còn nhiều
số phận như vậy, nhưng chúng ta không bao giờ nhận ra cho tới khi có ai đó
đến và thức tỉnh chúng ta. Tò mò, tôi tìm kiếm trên google và có rất nhiều
thông tin về câu chuyện này, câu chuyện của chàng sinh viên 23 tuổi cách
chúng ta cả nửa vòng trái đất kể về cuộc đời hai mẹ con chị Mùi. Không nhiều
lời lẽ nhưng những hình ảnh thực sự sống động khiến chúng ta phải chú ý,
khiến chúng ta phải nhìn lại mình. Con mắt là để nhìn thật đấy, nhưng cậu
sinh viên kia không chỉ nhìn bằng con mắt mà còn nhìn bằng cả tâm hồn và
lòng trắc ẩn. Cảm ơn Justin Maxon vì một câu chuyện hay và nhiều ý nghĩa.
Tôi xin phép được mượn những thông tin này để chia sẻ với mọi
người. (Khuyết danh) ![]() Justin Maxon (còn gọi là
Max Điên)
Sinh viên khoa Nhiếp ảnh
ĐH San Francisco, California, Hoa Kỳ
"Mùi Và Phả" Tôi gặp chị Lê Thị Mùi và đứa con trai
chị lang thang trên cầu Long Biên vào một chiều nọ. Tôi theo dõi họ từ rất
xa, chị Mùi khoác tay nải trên vai, chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần cộc,
phía trước, thằng con trai chị đang lon ton chạy chân trần. Tôi đã đi theo hai mẹ con chị cả ngày
hôm đó, từ lúc trên cầu đến khi hai người tới một bãi tắm ven sông Hồng, và
đã chứng kiến tình mẫu tử tuyệt vời của họ. Tối hôm đó, sau khi lang thang cả ngày
cùng mẹ con chị Mùi, tôi cảm thấy trong mình có cái gì đó thật khác lạ. Niềm
hạnh phúc giản đơn của họ cứ luẩn quẩn trong tâm trí tôi và thôi thúc tôi
tiếp tục tìm hiểu và cảm nhận cuộc sống của mẹ con chị. Thế rồi tôi đâm ra ngưỡng mộ cái tình
mẫu tử ấy. Tôi lang thang theo họ suốt 2 tuần liên tục, cảm nhận mối liên
kết giữa hai người, về ước mơ giản dị và tâm trạng ngập tràn niềm hy vọng
của mẹ con chị. ![]() Chị Lê Thị Mùi, 42 tuổi, ôm hai chân
đứa con trai 5 tuổi, Trần Văn Phả, đang cười như nắc nẻ đi lên từ một bãi
tắm ven sông Hồng, sau khi hai mẹ con đã chơi đùa thỏa thích. Chị Mùi tâm sự, chị thích chơi với Phả
bất cứ lúc nào có thể để giữ cho tâm hồn nó được thuần khiết; bởi vì hơn ai
hết chị hiểu rằng cuộc sống không nhà cửa khó khăn như thế nào đối với thằng
bé. Cuộc sống lang thang vô gia cư đã theo
chị và đứa con trai suốt 5 năm nay vì chồng chị đã từ bỏ gia đình để chọn
con đường hủy hoại mình bằng heroin để rồi chết vì căn bệnh thế kỷ AIDS 3
năm trước. Chị Mùi phải cùng lúc đấu tranh với cả căn bệnh tâm thần và HIV.
Dù phải đối mặt với bao nhiêu thử thách hàng ngày, sợ công an bắt, sợ không
thể tồn tại, chị và đứa con trai vẫn tràn ngập niềm hy vọng vào một ngày mai
tươi sáng. ![]() Hằng ngày, chị Mùi và con trai đi dạo
trên cầu Long Biên và luôn dừng lại ở điểm này sau khi kết thúc bài thể dục
buổi sáng. Chị thường ngồi ngắm nhìn dòng sông Hồng trong khi thằng Phả đưa
bàn tay đẩy đẩy lưng mẹ. Chị Mùi có tiền sử bệnh tâm thần nên thỉnh thoảng
có những hành động khá nguy hiểm như ngồi trên thành cầu. ![]() Tối tối, hai mẹ con ngủ trên con phố
gần Ga Long Biên. Khi đứa con đã yên giấc, chị vẫn còn thức rất khuya,
thường là đến 12 giờ đêm để thu dọn đống giấy báo dùng làm mâm cho bữa
tối. ![]() Chị Mùi lôi túi hoa quả xin được đêm
trước, loại ra những trái hỏng, trong khi Phả dựa người vào lưng mẹ. Chị có
rất ít của cải và luôn lôi ra khỏi cái chiếu cói để sắp xếp lại trước khi ra
bờ sông. Nơi mẹ con chị Mùi sinh sống có hàng trăm người qua lại, vào ra ga.
Chị không muốn lại bị bắt vì để đồ đạc lung tung ở khu vực này. ![]() Chị Mùi cầm trên tay 4 ống kim tiêm
vừa nhặt được. Thằng Phả đứng cạnh mẹ. Sau ngày Hà Nội mừng Tết Nguyên Đán,
hàng ngày mẹ con chị Mùi đi giữa đống kim tiêm cứ tăng dần lên dưới gầm cầu
Long Biên. Chị bỏ hàng giờ nhặt cả trăm ống kim tiêm ra khỏi lối đi và xếp
lại thành đống. Chị thường có thói quen nhặt rác xung quanh nơi chị đi qua.
Chị là người tín Phật và tin rằng chị đang giúp mọi người xung quanh bằng
cách đó. ![]() Chị nắm tay con trai khi đi dạo trên
đường cao tốc ở Hà Nội. Phả rất thích nắm tay mẹ, không lúc nào rời. Ngày
ngày, hai mẹ con đi bộ gần 2 cây số quanh thành phố, thường thì ven bờ sông,
nhưng đôi lúc Phả lại thích khám phá những con phố. ![]() Chị Mùi đem theo tất cả gia tài chị có
trong một chiếc túi rảo bước phía trước cậu con trai trong khi thằng bé đang
chạy theo để bắt kịp mẹ. Chị luôn để mắt tới Phả nhưng chị muốn để con trai
được tự do chạy nhảy tới nơi nó muốn. Và thằng bé cứ hay phải chạy để đuổi
kịp nhịp bước nhanh của mẹ như thế. ![]() Ngày nào cũng vậy, mẹ con chị Mùi lại
kỳ cọ cho nhau dưới sông. Chị biết cuộc sống lang thang đường phố thật khó
khăn với Phả, và chị muốn thằng bé được sạch sẽ để nó cảm thấy dễ chịu
hơn. ![]() Chị đứng bên bờ sông gọi thằng Phả
đang còn nghịch nước, trong khi nó còn chưa muốn về. Ngày nào cũng vậy, hai
mẹ con đùa nghịch cả 8 giờ đồng hồ bên khúc sông đã bị ô nhiễm nặng do rác
thải từ thành phố. ![]() Hai mẹ con ngồi trên bãi cỏ ven sông
Hồng ngắm trời mây bao la. Chị nói con trai chị là nguồn vui của chị, và hai
mẹ con rất yêu thương nhau. Và họ vẫn là chỗ dựa cho nhau ngay cả khi phải
sống trong thiếu thốn giữa những con đường, góc phố. Thêm một vài bức ảnh nữa của
Maxon về mẹ con chị Mùi: ![]() Đánh răng
bên sông
![]() Cắt
tóc
![]() Tè nào con
trai
![]() Liêu xiêu bóng
nhỏ
![]() Xin hoa quả ở
chợ
![]() Vui con
nhé!
![]() Chăm
con
![]() Người
Mẹ
![]() Viên gạch
vỡ
![]() Hạnh phúc thật
giản đơn
![]() Mẹ và
con
![]() Phút giây
hạnh phuc
![]() Hờn
dỗi
![]() Nhà
![]() Gột rửa bụi
đời
![]() Đăm
chiêu
Dưới đây là một đoạn trong câu chuyện
của chị Mùi mà Justin thu âm được, phóng viên đã chép lại bằng văn bản,
trung thực với cách phát âm của chị: “đến khi có cháu Phả thì tôi
quyết tâm nà không có tiền chồng cho, nhà chồng không cưu mang giúp đỡ, tôi
cũng quyết tâm đẻ cho chồng tôi một cháu trai nữa, và tất cả đã được như ý
nguyện. Thế nhưng mà nói chung nà mẹ con để dành dụm được một triệu bạc thì
đi thuê nhà ở Quảng Ninh nghỉ đẻ đấy, thuê nhà thì bà cụ cũng nấy rẻ, bốn
chục nghìn một tháng thôi, thế nhưng mà đến khi vừa tiền đi đẻ ở bệnh viện
này, vừa tiền ăn, tiền trọ các thứ, đến được hai tháng rưỡi nà hết sạch. Anh
chồng chết rồi chứ, anh chồng bố thằng Phả đấy, nghiện...”. Chị Mùi trông hệt như những người điên
vẫn thường lang thang không áo quần. Chị cùng con trai lững thững trên cầu,
cúi nhặt rác rưởi, vừa để dọn sạch lối đi, vừa tập thể dục. Đến bữa, họ đi
xin ăn. Đêm tối, họ ngủ trên manh chiếu ở một góc cầu Long Biên. Hãy nghe
câu chuyện của họ: “Hàng ngày cuộc sống của hai mẹ con
thì mẹ ăn thế nào cũng được, còn cháu thì có khi nà cũngphải đi xin cho cháu
ăn. Cháu ăn sạch hơn mẹ một tí. Bây giờ hàng ngày đi xin thì cũng muốn dạy
cho cháu một cái nễ phép, để cho cháu sau này được ngoan ngoãn hơn. Hàng
ngày muốn cháu được ngoan ngoãn thì mẹ không được nói năng những câu thô tục
quá để cháu tự hấp thụ vào. Mẹ cũng phải tự rèn mẹ để cho con nó học tập
thôi chứ còn không bắt buộc cháu điều gì cả. Cháu rất yêu và quí
mẹ”. "Cháu bây giờ nhé, từ lúc mụ dạy đã
cười rất sảng khoái ở giấc mơ đấy, giấc ngủ ý. Tôi để ý như thế. Và trong
cái tình cảm mẹ con nà có một núc ôm con mà cảm thấy thương con đến lồng
làn, có một núc như thế đấy. Phả nà nhất. Từ bé đến giờ chưa bao giờ xa. Có
một nần cai sữa để gửi ở nhà dì thôi, mà suốt đêm cháu cứ ra sân ngồi. Đêm
tối như thế cháu không sợ, cháu cứ một mực đòi dì nà đi tìm
mẹ" (chị Mùi kể
- ghi lại từ băng thu âm của Justin Maxon). "Mẹ con chị Mùi đã làm tôi thay
đổi" Justin Maxon đến VN cách đây ba tháng
bằng số tiền tiết kiệm được sau khi thực hiện một số dự án ảnh ở quê nhà về
người vô gia cư và cuộc sống ở New Orleans một năm sau cơn bão Katrina. Anh
còn là thành viên của photoworld.com.vn, một website nhiếp ảnh qui tụ nhiều
phóng viên ảnh VN dưới cái tên MadMax (tức Max “điên”). Anh đi lang thang khắp Hà Nội để tìm
kiếm đề tài chụp ảnh, rồi bất chợt nhìn thấy mẹ con chị Mùi. Max, 24 tuổi, kể: “Tôi trông thấy một
người phụ nữ và đứa trẻ trên cầu Long Biên. Chị mặc độc chiếc quần soọc.
Trong vòng hai tuần ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống thế.
Đó là điều vô cùng lạ lẫm ở đất nước tôi. Tôi bắt đầu đi theo họ và khám phá
mối liên hệ mẫu tử giữa họ. Từ đó, có một điều gì đó thẳm sâu trong tâm hồn
cứ kéo tôi đi theo hai mẹ con. Tôi từng cảm thấy lạc lõng khi phải
sống ở một đất nước mới với những trải nghiệm mới. Hai mẹ con chị có vẻ lẻ
loi giống tôi. Có một điều kỳ lạ ở họ đã làm tôi thay đổi, đó là việc tìm
thấy hạnh phúc từ nội tại. Ở Mỹ, bạn được cho là hạnh phúc khi bạn sở hữu
một tài sản. Nhưng ở đây, hai mẹ con chị hoàn toàn tay trắng. Chị ấy thậm
chí còn thích cuộc sống không nhà cửa hơn là bị nhốt trong một trung tâm xã
hội. Chị ấy theo đạo Phật. Chị ấy bị đặt bên lề xã hội. Chị ấy cho tôi thấy
tất cả chúng ta đều là con người với tất cả ý nghĩa nhân bản của từ
này”. Max đã chụp ảnh mẹ con chị Mùi trong
cuộc sống hằng ngày, những tấm ảnh chân thực, tự nhiên và tình cảm, đúng như
những gì anh cảm thấy. Max đi theo hai mẹ con từ sáng tới đêm trong mười
ngày đầu tiên. Trong những ngày đó, luôn có một đám đông đi theo anh, người
tò mò, người chê cười, người dọa nạt anh không được ghi lại “hình ảnh xấu
của VN”, người can ngăn anh vì cho đó là một việc vô tích
sự. Max cảm thấy khó khăn khi mình và mẹ
con chị Mùi bị bao vây hằng ngày như vậy. Anh giả vờ lảng đi, rồi quay lại
với mẹ con chị Mùi cứ ba ngày một lần để hoàn thành những tấm ảnh cuối cùng
trong dự án. Cứ như vậy sau ba tuần, 24 bức ảnh đẹp nhất về cuộc sống hằng
ngày của mẹ con chị Mùi ra đời. Tạm biệt chị Mùi và bé Phả, Max “điên”
vào Quảng Trị, Đà Nẵng để chụp ảnh về những nạn nhân bị nghi nhiễm chất độc
da cam. Sau ba tuần cùng sống, cùng ăn, cùng ở với một gia đình ở Đông Hà,
Quảng Trị, Max đã hoàn tất dự án ảnh thứ hai ở VN. Trước khi lên đường về
Mỹ, Max nói: “Tôi sẽ tìm cách quay trở lại đây trong khoảng một năm tới, sau
khi tốt nghiệp”. Justin Maxon |
|||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
![]() |
|||||||
Nhom12yeuthuong
Senior Member ![]() ![]() Tham gia ngày: 13/Sep/2009 Đến từ: Vietnam Thành viên: OffLine Số bài: 7169 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
|
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
CHUYỆN TỔNG THỐNG BRAZIL LUIZ INÁCIO DA SILVANGƯỜI BIẾT CHIA HAI ĐỒNG BẠCNăm cậu lên 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều, có 1 người khách, là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố. Cả 3 đứa trẻ uà lại chào hàng. Nhìn vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản, ông chủ tiệm lưỡng lự không biết chọn đứa nào. Cuối cùng ông ta nói : "Đứa nào cần tiền nhất, thì tao cho đánh đôi giầy, và sẽ trả công 2 đồng".Công đánh 1 đôi giầy chỉ có 20 xu, 2 đồng đúng là 1 món tiền quá lớn. Cả 3 cặp mắt đều sáng lên. Một đứa nói : " từ sáng đến giờ cháu chưa được ăn gì cả, nếu không kiếm được tiền hôm nay, cháu sẽ chết đói ! Đứa khác nói : "Nhà cháu đã hết thức ăn từ 3 ngày nay, mẹ cháu lại đang bệnh, cháu phải mua thức ăn cho cả nhà tối nay, nếu không thì lại bị ăn đòn…” Cậu Lula nhìn vào 2 đồng bạc trong tay ông chủ tiệm, nghĩ ngợi một lúc, rồi nói : “Nếu cháu được ông cho 2 đồng này, thì cháu sẽ chia cho 2 đứa đó mỗi đứa 1 đồng!”. st. |
|||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Mảnh Giẻ Vụn <<<<<
Võ Thị Điềm Đạm Thanh Phương diễn đọc Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 07/Sep/2013 lúc 7:29am |
|||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
Lan Huynh
Senior Member ![]() Tham gia ngày: 05/Aug/2009 Đến từ: United States Thành viên: OffLine Số bài: 23854 |
![]() ![]() ![]() |
||||||
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ tình yêu thương chẳng ghen tị chẳng khoe mình, chẳng lên mình kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph |
|||||||
![]() |
|||||||
<< phần trước Trang of 147 phần sau >> |
![]() ![]() |
||
Chuyển nhanh đến |
Bạn không được quyền gởi bài mới Bạn không được quyền gởi bài trả lời Bạn không được quyền xoá bài gởi Bạn không được quyền sửa lại bài Bạn không được quyền tạo điểm đề tài Bạn không được quyền cho điểm đề tài |