Bài mớiBài mới  Display List of Forum MembersThành viên  LịchLịch  Tìm kiếm trong Diễn đànTìm kiếm  Hỏi/ĐápHỏi/Đáp
  Ghi danhGhi danh  Đăng nhậpĐăng nhập
Thơ Văn
 Diễn Đàn Hội Thân Hữu Gò Công :Văn Học - Nghệ thuật :Thơ Văn  
Message Icon Chủ đề: TRUYỆN HAY CHỌN LỌC Gởi trả lời Gởi bài mới
<< phần trước Trang  of 202 phần sau >>
Người gởi Nội dung
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 23/Mar/2020 lúc 9:34am

CƠN NƯỚC LŨ


Để biết ơn Thương Binh V.N.C.H.

Thấy một thanh niên trông quen quen, mặc quân phục Hải Quân, đi ngược chiều với mình, Thạch chậm Vespa lại. Nhận ra người bạn thân hồi trước học trường Hưng Đạo rồi sau cùng vào Đại Học Khoa Học với chàng, Thạch thắng Vespa, reo lên:

-Luân! Phải Luân không?

Chàng Hải Quân ngạc nhiên:

-Ủa, Thạch! Mày làm gì mà mặc đồ Biệt Động Quân “ngon” vậy?

-Tao bị động viên vào Trường Sĩ Quan Thủ Đức; ra trường, xin về Biệt Động Quân. Còn mày, đi Hải Quân hồi nào? Tao nhớ hình như mày nhỏ tuổi hơn tao mà.

-Ừ, tao chưa bị động viên; nhưng thấy bạn bè nay đứa này “lên đường”, mai đứa kia bị thương, mốt đứa khác tử trận, tao chịu không được, tình nguyện vào Hải Quân.

-Hải Quân mà giờ này lang thang ở đây?

-Chiến hạm vừa về nghỉ bến, tao muốn ghé thăm bà Cô để nhờ nhỏ em chở giùm về nhà Bố Mẹ tao. Còn mày?

-Tao đi phép về thăm gia đình. Mày đi đâu, tao chở mày đi?

Vừa “phóng” lên phía sau Vespa Luân vừa nói:

-Cảm ơn mày. Cô tao ở gần đây thôi.

-Có phải bà Cô mà hồi trước tụi mình thường tới chơi rồi đàn hát “lung tung beng” hay không?

-Đúng rồi.

-Vậy thì tao nhớ rồi.

Thạch chợt nhớ Cô có người con gái đàn và hát rất hay, nhưng chàng không nhớ tên; vì lúc đó cô bé còn nhỏ, chưa gợi được sự chú ý của thanh niên.

Thạch dừng Vespa trước nhà Cô. Luân bước xuống, chưa kịp cảm ơn Thạch thì Thủy Ngọc – con gái của Cô – đi học vừa về. Thủy Ngọc vui mừng chào Luân và Thạch rồi đi vào nhà. Ánh mắt của Thạch không rời Thủy Ngọc.

Thấy ánh mắt của Thạch, Luân hơi phân vân; vì biết Chú của chàng không thích nhà binh – nhất là sĩ quan thuộc các quân binh chủng “thứ dữ” – vì Ông ngại con gái của Ông sẽ…Nhưng nếu, ngay bây giờ, Luân từ giả người bạn thân từng học chung, đi biểu tình chung, từng “văn nghệ văn gừng” với nhau trên các sân trường đại học thì Luân không đành!

May quá, nhờ Thủy Ngọc cho biết có Luân và Thạch đến thăm, Cô bước ra cửa:

-Luân! Sao không đưa bạn vô nhà chơi, con?

Luân chưa kịp đáp, Thạch đã vội dựng Vespa, cúi chào:

-Dạ, kính chào Cô. Lâu rồi mà Cô vẫn nhận ra cháu.

-Cháu bận đồ lính thấy khác thật, nhưng Cô vẫn nhận ra. Vô chơi, cháu.

Từ hôm đó, mỗi ngày Thạch đều đến Bến Bạch Đằng, lên chiến hạm HQ505, rủ Luân đi thăm Cô. Như dạo còn đi học, mỗi khi đến nhà Cô, Thạch thường đệm Guitar, Luân đàn Piano, Thủy Ngọc đàn Violon; đôi khi ba người thay đổi nhạc cụ hoặc cùng hát bên nhau.

Sau đó, mỗi khi về phép, Thạch đều đến nhà Cô để thăm Thủy Ngọc. Thời gian này Thủy Ngọc đã trở thành một thiếu nữ cao, với những đường nét rất cân đối cùng gương mặt xinh đẹp, nhân hậu và đôi mắt nâu thơ dại. Chính nét thơ dại trong đôi mắt nâu nồng nàn và khuôn mặt phản phất vẻ đẹp Tây Phương cùng với tiếng đàn, tiếng hát của Thủy Ngọc mà rất nhiều chàng trai say mê, theo đuổi nàng.

Thạch thầm tiếc là thời gian trước đây, cùng Luân đến thăm Cô và biết Thủy Ngọc học cùng trường, Thạch đã không hề để ý đến cô bé con, người còn “suôn đuột”, “chưa có ngực”. Bây giờ, mỗi lần về phép là mỗi lần hồi hộp, vì Thạch không biết Thủy Ngọc đã bị ai chinh phục hay chưa!

Riêng Thủy Ngọc, dù biết Bố không thích nàng giao thiệp với nhà binh, nàng cũng vẫn bị cuốn hút vì bộ quân phục thẳng nếp, mái tóc cắt ngắn, làn da sạm nắng, dáng đi hiên ngang, đôi mắt nhìn thẳng và thái độ tự tin.

Tình yêu trong lòng Thủy Ngọc và Thạch âm thầm nảy sinh cho nên chàng và nàng thường chọn những tình khúc có lời ca ướt lệ để cùng đàn, hát bên nhau.

Những khi vắng Thạch, Thủy Ngọc thường thẩn thơ một mình, nét mặt buồn buồn và đôi mắt xa xăm như mong ngóng một điều gì! Khi Thạch về phép, ghé thăm, Thủy Ngọc tươi cười, líu lo như chú chim non vừa sổ lồng.

Mỗi khi thấy sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Thủy Ngọc, Bố Mẹ của nàng tự hỏi, tại sao Thủy Ngọc không vui tươi, hớn hở đối với những thanh niên khác, có bằng cấp và địa vị cao, đang cố chinh phục nàng mà nàng lại chỉ vui tươi hớn hở với Thạch thôi?

Không những thế, khi Thạch và Thủy Ngọc cùng đàn và hát bên nhau, Bố Mẹ của Thủy Ngọc để ý: Dư Âm là tình khúc Thủy Ngọc và Thạch cùng đàn và hát nhiều nhất; kế đến là Love Me Tender. Bố Mẹ của Thủy Ngọc không hiểu tiếng Anh, nhưng động từ “love” thì Bố của Thủy Ngọc biết. Thế là Bố chỉ cần nhớ chữ “tender” rồi phiên âm ra tiếng Việt, hỏi Luân. Luân vô tình và ngay thật cho Bố biết đó là tựa một tình khúc của Elvis Presley. Bố bảo Luân dịch lời ca ra tiếng Việt.

Sau khi hiểu rõ lời ca, Bố Mẹ trực tiếp cho Thạch hay rằng Ông Bà không cho phép Thủy Ngọc giao thiệp với Thạch nữa!

******

Nơi hậu trường, cách sân khấu bằng một tấm màn dày, thấy Thủy Ngọc đang hóa trang cho màn trình diễn thời trang, thái độ rất vui và tự tin, Thầy phụ trách văn nghệ hỏi:

-Thủy Ngọc! Sẵn sàng cả rồi chứ?

-Dạ, thưa Thầy…

Vừa nói ngang đó, Thủy Ngọc chợt dừng lại; vì giọng Tenor của ai nghe quen quen, vang lên từ bên kia bức màn ngăn cách sân khấu và hậu trường: “Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn dìu muôn tiếng tơ. Không gian trầm lắng như âu yếm ru ai trong giấc mơ…”(1) Thủy Ngọc nhíu mày, đứng lặng như pho tượng! Nhưng trong tiềm thức, tình yêu nàng âm thầm dành cho Thạch bỗng cuồn cuộn trổi dậy như cuồn phong!

Riêng Thạch, sau khi bị Bố Mẹ của Thủy Ngọc yêu cầu đừng liên lạc với Thủy Ngọc nữa, Thạch rất buồn và thất vọng! Những lúc hành quân truy kích hoặc trực thăng vận nhảy ngay trên đầu địch, Thạch quên mất nỗi buồn; nhưng khi rảnh rỗi hoặc nghe ai đàn, hát một nhạc phẩm mà chàng và Thủy Ngọc thường đàn và hát bên nhau thì nỗi buồn và sự thất vọng kéo về, đè nặng trong tim! Giờ đây, đang diễn đạt tất cả nỗi niềm của tác giả và cũng là niềm đau của chàng, giọng Thạch trở nên tha thiết vô cùng: “…Yêu ai anh nắn cung đàn đầy vơi đôi mắt xa vời….Anh như lầu vắng em như ánh trăng reo muôn ý thơ…Tim anh băng giá đang nhại ngùng câu năm tháng mong chờ…”(2)

Mấy năm qua, những kỷ niệm khi Thạch và nàng cùng đàn hát bên nhau tưởng đã chìm vào dĩ vãng; nhưng bây giờ, tiếng hát cao vút của ai bên kia tấm màn lại làm cho trái tim của Thủy Ngọc thổn thức âm thầm – nhưng rất dữ dội!

Thái độ của Thủy Ngọc làm Thầy phụ trách văn nghệ thắc mắc:

-Thủy Ngọc! Chị bình an chứ?

-Dạ…thưa Thầy, ai…ai… đang hát ngoài đó, thưa Thầy?

-Nhận không ra giọng à? Thạch đó. Thạch hồi trước cũng trong ban văn nghệ với Luân và Thủy Ngọc đó, nhớ không?

-Dạ thưa Thầy, hôm tổng dợt, sao con không thấy màn đơn ca của anh Thạch trong chương trình?

-Hôm qua Thạch ghé thăm trường, biết trường có buổi văn nghệ đêm nay, Thạch xin hát một bài. Nhận thấy Thạch là học trò cũ, năng khiếu văn nghệ cao, lại lên đường tòng quân, tôi cảm phục và chấp thuận. Thôi, chị chuẩn bị đi, sắp đến phiên chị đó.

Nói xong, Thầy quay đi. Thủy Ngọc thở dài vừa khi Thạch chấm dứt màn đơn ca trong tiếng vỗ tay vang dội; rồi nhiều tiếng “bis…bis…” vang lên. Thạch nói vào micro:

-Xin cảm ơn quý vị, quý Thầy Cô và các bạn. Tiếp theo, Thạch xin trình bày tình khúc My Heart Will Go On của Celine Dion

Lại tiếng vỗ tay. Thạch dạo đàn rồi “bắt” vào: “Every night in my dreams, I see you, I feel you that is how I know you go on. Far across the distance and spaces between us you have come to show you go on…” Theo giọng hát buồn buồn của chính mình, Thạch nhớ những buổi chiều im vắng, sau khi hành quân trở về, chàng thường ôm Guitar, vừa đàn vừa hát vừa nhìn dòng suối cạn phía xa trong khi hoàng hôn lũ lược kéo về phủ xuống núi rừng thâm u.

Nơi vùng núi rừng thâm u đó, mỗi khi đoàn quân dừng chân, Thạch thường chạnh lòng nghĩ đến phận đời của chàng và của những thanh niên cùng thế hệ với chàng – ở miền Nam – rời gia đình, xa người thân và bạn hữu, phải hành quân liên miên để chống trả những đợt tấn công ác liệt của Bắc quân xâm lược!

Suốt thời gian được tăng phái, Thạch không thể nhớ được bao nhiêu lần đơn vị chiến lược này bị “tiền pháo, hậu xung” và bị tấn công bằng chiến thuật “biển người”. Thạch chỉ nhớ lần cuối cùng, để giải tỏa áp lực của Bắc quân quanh đơn vị chiến lược này, đơn vị của chàng được lệnh tham dự cuộc hành quân hỗn hợp với một đơn vị Bộ Binh, vào một ngày mưa to gió lớn, có thiết giáp yểm trợ để càn quét các đơn vị Cộng Sản Việt Nam từ Bắc xâm nhập.

Chính trong cuộc hành quân quy mô này Thạch bị Bắc quân dùng súng CKC bắn sẻ, khi Thạch đang khom người điều quân qua ống liên hợp. Viên đạn trúng chân trái của Thạch. Thạch và Tiểu Đoàn Trưởng Thiết Giáp xin trực thăng tải thương; nhưng thời tiết quá tệ và cũng vì súng phòng không của địch bắn lên xối xả, trực thăng không thể “bốc” thương binh!

Khi được đưa về quân y viện, vết thương đã sưng to và làm độc!… Nhớ đến đây, giọng Thạch trở nên nghẹn ngào, đầy u uất:“…And my heart will go on and on. Love can touch us one time and last for a lifetime and never let go till we’re gone…”

Trong khi nén xúc động, cố kềm nước mắt để Thầy và bạn khỏi biết, Thủy Ngọc chợt nghe các nam sinh “xầm xì”:

-Anh Thạch “hết sẩy”! Ảnh “ngon” thiệt!

-Tội nghiệp ảnh quá!

Hai tiếng “tội nghiệp” khiến Thủy Ngọc tò mò. Bước đến bên trái sân khấu, nhìn ra, Thủy Ngọc ôm ngực, tưởng như trái tim của nàng đã thoát khỏi lồng ngực! Trước mắt nàng, Thạch – trong quân phục Biệt Động Quân, mũ nâu vắt hờ vào cầu vai trái – đang ngồi trên ghế, chiếc nạn gỗ dựa thành ghế, hai tay của Thạch ôm Guitar. Thạch tựa thùng Guitar lên bắp vế chân phải và đệm theo tiếng ca não nùng của chàng. Như không tin vào mắt mình, Thủy Ngọc cố thay đổi vị thế nhưng nàng cũng chỉ thấy một chiếc giày trận bên chân phải của Thạch thôi!

Trong khi Thủy Ngọc run rẩy, nước mắt nhạt nhòa thì Thạch hát đến câu cuối: “…We’ll stay forever this way. You are safe in my heart. And my heart will go on and on.” Thạch cúi chào. Cả hội trường vừa vỗ tay vừa đứng lên.

Thủy Ngọc hy vọng rằng Thạch sẽ vào hậu trường bằng cánh trái để nàng có dịp trực diện với chàng; nhưng, không hiểu vì vô tình hay cố ý, Thạch rời sân khấu bằng cánh phải. Thủy Ngọc ôm mặt, khóc như mưa!

Vài cô bạn cho Thầy phụ trách văn nghệ biết sự việc đang xãy ra cho Thủy Ngọc. Thầy đến, đưa Thủy Ngọc ra sau tấm màn:

-Tại sao chị lại xúc động quá độ như vậy?

Tự nhủ, sẽ không để niềm đau thương của riêng mình ảnh hưởng đến buổi văn nghệ mà toàn trường đã dày công tập luyện, Thủy Ngọc trở nên bình tĩnh một cách lạ thường:

-Thưa Thầy, con xin lỗi. Như Thầy biết, anh Thạch là bạn cùng lớp với anh Luân của con. Anh thạch thường đến nhà con hòa đàn với anh Luân và con. Bây giờ, bất ngờ thấy anh Thạch như thế con chịu không được!

-Tôi hiểu. Chị nghĩ chị có vững tinh thần để giữ tiết mục độc tấu Violon hay không?

-Dạ, thưa Thầy…

Bất ngờ một ý nghĩ thoáng qua, Thủy Ngọc tiếp:

-Thầy cho con xin một đặc ân, được không ạ?

-Vâng, chị cứ nói.

-Thưa Thầy, con xin Thầy cho con được đổi mục độc tấu bằng mục đơn ca.

Đã từng nghe Thủy Ngọc hát nhiều lần trong những buổi văn nghệ trước đây, Thầy gật đầu:

-Vâng. Chị cho người giới thiệu chương trình biết sự thay đổi này và cho anh đàn Guitar biết “tông” và nhịp điệu của bản nhạc, nhé!

-Dạ. Con xin cảm ơn Thầy.

Sau khi nghe người điều khiển chương trình giới thiệu Thủy Ngọc sẽ trình bày ca khúc Kỷ Vật Cho Em của Phạm Duy, Thạch cảm thấy bồi hồi, xúc động! Nhìn dáng Thủy Ngọc thướt tha bước ra, cúi chào, đến sau micro rồi kéo micro cao hơn, Thạch tự hỏi, không biết tình cờ Thủy Ngọc chọn ca khúc này hay là…Thạch thở dài, lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp.

Dạo phân đoạn đầu xong, người đàn Guitar “rải” một tràng hợp âm và Thủy Ngọc “bắt” vào: “Em hỏi anh. Em hỏi anh bao giờ trở lại? Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về… Anh trở về anh trở về trên đôi nạng gỗ. Anh trở về, anh trở về bại tướng cụt chân…” Nét mặt thống khổ, hai hàng nước mắt tuôn dài cùng tiếng ca nức nỡ của Thủy Ngọc khiến tất cả khán giả bàng hoàng đến sửng sờ!

Đến đoạn điệp khúc, giọng Soprano của Thủy Ngọc vút cao: “…Anh trở về nhìn nhau xa lạ. Anh trở về dang dở đời em. Ta nhìn nhau ánh mắt chưa quen. Cố quên đi một lần gian dối, anh ơi!…”. Một quân nhân mặc quân phục Biệt Động Quân, chống nạn, khập khểnh rời hội trường; vì trái tim của quân nhân này không thể nhận thêm bất cứ sự đau đớn, dày vò nào nữa!…

******

Thấy Luân cùng với Bố Mẹ đến thăm, Ni Cô Diệu Thu rất ngạc nhiên; càng ngạc nhiên hơn nữa khi Ni Cô thấy thái độ của Luân rất bối rối, bồn chồn và Bố Mẹ thì lo âu, buồn bả, chứ không bình thản như những lần Bố Mẹ đến thăm nàng trước đây. Luân nhập đề ngay:

-Ni Cô có theo dõi thời sự hay không?

-Dạ không. Nhưng em nghe nhiều Phật tử bàn tán.

-Cô Chú muốn tôi đưa lên đây để thuyết phục Ni Cô cùng di tản với gia đình.

-Thưa Bố Mẹ, thưa anh, con đã an trú cửa Phật rồi thì đâu có gì mà phải di tản?

-Ni Cô chưa hiểu bản chất của Cộng Sản đâu. Ni Cô nên nghe lời, về nhà cùng đi với gia đình; gia đình không bao giờ ra đi mà để Ni Cô ở lại.

Quay sang Bố, Ni Cô giải thích:

-Thưa Bố Mẹ, người đã thành tâm xuất gia thì không bao giờ chọn sự sung sướng cho bản thân mà chỉ cầu an vui cho tha nhân. Con chỉ muốn sớm tối nương tựa cửa Phật và phát huy đạo pháp.

Giọng Bố rất buồn:

-Nếu Ni Cô muốn phát huy đạo pháp thì Ni Cô nên đi với gia đình; dù gia đình cũng chưa biết sẽ đi đâu và đến đâu. Nhưng gia đình – nhất là các em trai của Ni Cô – không thể nào ở lại với Cộng Sản. Đến bất cứ đâu, Ni Cô cũng có thể rao truyền về Phật Giáo để cảm hóa con người.

-Thưa Bố, nếu muốn cảm hóa con người một cách thiết thực thì con nên ở lại Việt Nam để cảm hóa những kẻ ác – những kẻ đã tạo ra không biết bao nhiêu đau thương cho dân tộc Việt Nam!

Rất ngạc nhiên trước sự suy luận rất hiện thực của Ni Cô, nhưng Bố vẫn thuyết phục:

– Ni Cô nên nhớ, ở ngoại quốc rất ít người theo đạo Phật; Ni Cô nên ra đi để có cơ hội giúp người ngoại quốc hiểu về Phật Giáo.

-Thưa Bố, con nghĩ, trên thế giới, bất cứ người nước nào cũng có nhiều thiện tâm hơn người Việt mình; thế thì người ngoại quốc không cần con phải đem đạo lý của Đức Phật ra giảng cho họ.

-Lý do nào Ni Cô lại nói như thế?

-Bố và anh Luân nghĩ xem, trên thế giới có quân đội nào xua quân tàn sát gần như trọn vẹn dân chúng của một thành phố lớn, như Huế, năm 1968? Có quân đội nào mỗi ngày pháo kích cả ngàn quả đại pháo hoặc hỏa tiễn 120 ly vào các thành phố đông dân cư, như Bình Long, An Lộc rồi pháo kích ngay vào trường học Cai Lậy và bệnh viện Long An? Có quân đội nào pháo kích chính xác và điên cuồng vào đoàn dân chạy loạn từ Quảng Trị vào Huế năm 1972 và từ Đà Nẵng sang Tiên Sa vào tháng cuối Ba năm 1975? Có quân đội nào đưa ra chiến trường thanh niên 15, 16 tuổi rồi buộc những thanh niên này phải thực hiện chiếc thuật biển người? Có quân đội nào, ngay sau khi cưỡng chiếm được mục tiêu, đã xua đuổi tất cả thương binh ra khỏi những quân y viện của “bên thua cuộc”? Câu giải đáp là: Chỉ có Quân Đội Cộng Sản Bắc Việt mới vô nhân tính khi thực hiện những hành động tàn ác đó. Những hành động dã man như thế không thể gọi là chiến đấu.

-Nếu Ni Cô hiểu được như thế thì Ni Cô càng nên ra đi, xa lánh kẻ ác. Nơi môi trường mới Ni Cô cũng vẫn có thể hoành dương đạo pháp.

-Thưa Bố, nếu cần phải dùng tín ngưỡng để cảm hóa con người thì chúng ta nên dùng tín ngưỡng để cảm hóa kẻ ác trước; và kẻ ác cần phải cảm hóa chính là những người Cộng Sản Việt Nam; vì họ đã bị đầu độc, bị cổ xúy, rồi dùng vũ khí của Nga, Tàu và tất cả mọi thủ đoạn để giết người miền Nam với chủ đích cướp đi phần đất mà chính những kẻ ác đó đã đồng ý phân chia từ năm 1954!

Luân có vẻ sốt ruột:

-Chúng ta không có thì giờ để tranh luận. Ni Cô nên nghe lời Cô Chú kẻo Cô Chú buồn.

-Thưa Bố Mẹ, con xin lỗi Bố Mẹ. Bố Mẹ cho con ở lại để con được thực hiện hạnh nguyện của con.

Đến lúc này, không thể kềm giữ tình cảm được nữa, Mẹ khóc ròng:

-Con ơi! Bố Mẹ chỉ có con là con gái, không hiểu vì lý do gì con đi tu, Mẹ đã đau buồn nhiều lắm rồi! Bây giờ con lại đành đoạn ở lại thì Mẹ sống sao nỗi, con ơi!

… Kể đến đây, Luân cảm thấy đau lòng quá, vội nhìn xuống để Thạch không thấy đôi mắt ửng đỏ của Luân. Cả hai im lặng rất lâu. Nhìn vùng biển lao xao phía xa của trại tỵ nạn Orote Point, Guam, tâm trí của Thạch quay cuồng. Cảm giác hụt hẩng và trạng thái chối bỏ quyện vào nhau khiến Thạch cảm thấy nhức đầu và gần như ngộp thở! Cảm giác này cũng tương tự như buổi sáng năm nào, tại quân y viện Pleiku, Thach tỉnh lại, nhận ra chân trái của chàng không còn nữa!

Luân hỏi:

-Thạch! Lần cuối cùng mày thấy hoặc gặp Thủy Ngọc là lúc nào?

Thạch kể lại diễn tiến buổi văn nghệ liên trường. Luân thở dài:

-Thế thì tao hiểu rồi. Tội nghiệp em tao! Nó giữ kín niềm đau, gia đình không ai biết. Tại sao mày bị thương mà mày cũng giấu tao?

-Vì mày biết thì Thủy Ngọc biết.

-Nếu thế thì mày tham dự văn nghệ liên trường để làm gì?

-Tình cờ ghé thăm trường tao mới biết có buổi văn nghệ đó. Tao suy nghĩ và muốn đích thân tao giải bày nỗi niềm của tao với Thủy Ngọc chứ tao không muốn người khác mách lại.

Bất ngờ nghe Luân vô tình nói tên ngôi chùa mà Thủy Ngọc đang tu, tâm trạng của Thạch rối bời và trí óc quay cuồng! Sau khi bằng lòng với quyết định của mình, Thạch bảo:

-Thôi, tao đi!

-Đang sắp hàng lấy phần ăn, sắp tới phiên rồi, sao mày lại bỏ đi?

Thạch vẫy tay, khập khểnh bước đi…

******

Nhờ số tiền những người di tản biếu trước khi Thạch trở về trên thương thuyền Việt Nam Thương Tín – khi Thạch bị giam tại Nha Trang, ban quản giáo tịch thu hơn một nửa – Thạch đi xe đò về Saigon, đến ngay ngôi chùa mà Luân đã vô tình nói tên.

Sư Cô trù trì cho Thạch biết, lý do Ni Cô Diệu Thu xin hoàn tục là vì Bố Mẹ của Ni Cô bị “cách mạng” cho đi kinh tế mới. Ni Cô biết Bố Mẹ không quen lao động cực nhọc, Ni Cô muốn nhận lãnh trách nhiệm của người con bất hiếu! Bao giờ Bố Mẹ quy tiên, Ni Cô sẽ trở lại con đường tầm đạo!

Đến nhà Thủy Ngọc, chỉ thấy những kẻ quê mùa, đen đúa, còi cọc và hầu như ai cũng có đôi má gồ, răng vẩu, đầy cáu bẩn, đôi mắt láo liêng như rình rập ai, như sợ sệt điều gì và phát ngôn the thé thứ tiếng Bắc rất lạ tai, Thạch than thầm: “Những kẻ này mà thắng mình được sao, Trời!”

Đến nhà Bố Mẹ của Luân, Thạch cũng chỉ thấy những người của “bên thắng cuộc”!

Thạch về nhà Cha Mẹ. Một người đàn ông – cũng da xanh mét, răng hô, má gồ và đôi mắt láo liêng như sợ sệt, như theo dõi ai – bước ra, hỏi:

-Anh cần gì?

-Cách nay không lâu, tôi ngụ tại ngôi nhà này.

-Ô, thế anh “nà” con của ông Trưởng Ty…

Thạch đáp nhanh, không để ông này nói tiếp:

-Vâng. Tôi là con cả.

-Thế anh “nà” đại úy Biệt Động Quân, đúng không?

-Vâng.

-Tôi được “nhà nước” cấp cho ngôi nhà này, ngoài ra chúng tôi không biết gì cả.

Thạch thầm nghĩ “Chiến thắng để được như thế này hèn chi ‘cha con nó’ mới thề ‘sinh Bắc tử Nam’!” rồi hỏi:

-Thế ông biết Ba Má tôi dời đi đâu không?

-Gia đình tôi mới dọn vào nhà này khoảng vài tháng thôi nên tôi chả biết.

Thạch cảm ơn ông rồi bùi ngùi quay đi.

Lang thang, đau khổ và lạc lõng ngay trên Quê Hương mà chàng đã để lại một phần thân thể, Thạch bỗng nghe tiếng hát nghẹn ngào của một thương binh “Ngụy” đang ngồi xin tiền bên gốc cây: “…. Chạnh lòng tìm người em gái cũ, em tôi đã đi phương nào? … Giờ này tìm đâu hình bóng cũ, em ơi! Em đi về đâu?… Để rồi một năm nơi biên cương dấn bước thân nơi sa trường. Ngày thì tìm vui bên tiếng súng khi đêm anh vui với đàn…Dù mộng tàn phai trong thương đau…”(3)  

Tiếng ca ai oán của anh thương binh như cơn nước lũ cuốn đi tất cả sự kiên nghị, bản tính can cường và ý chí phấn đấu của Thạch! Thạch hơi cúi đầu, bậm môi thật chặt rồi kín đáo đưa tay quẹt nước mắt!…

ĐIỆP MỸ LINH

Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 25/Mar/2020 lúc 7:20pm
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 26/Mar/2020 lúc 9:05am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 27/Mar/2020 lúc 6:17am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 31/Mar/2020 lúc 8:36am
Một Ông Hai Bà
         
        Cầm rổ cá mới xúc được dưới con mương trước nhà, ông Hai Nửa lựa vài con để dành cho mình, còn lại bao nhiêu ông trút sạch vô cái bịch Nylon rồi treo tòn ten nơi ghi đông chiếc xe đạp cà tàng, dường như đắc ý với việc mình sắp thực hiện ông nói lẩm nhẩm :
- Cha chả nhiêu đây cá cũng đủ cho bả với con nhỏ ăn cả tuần chớ chẳng chơi nha.
                          ***
Cách nơi ở của mình quảng đường không xa xôi gì, tuy vậy ông Hai Nửa cũng nôn nóng đạp xe băng qua vài cánh đồng "Cò bay thẳng cánh" để ghé lại nhà cô Tám Thơm, trời xế chiều tuy ánh nắng không còn nóng gay gắt như lúc trưa, nhưng mồ hôi cũng rịn ra trên gương mặt của ông, thậm chí cái áo vải đen trên người ông cũng thấm ướt phía sau lưng, thấp thoáng phía trước là lũy tre làng của ấp Tân Phú hiện ra trước mắt, con đường nhỏ là lối độc đạo từ nhà Hai Nửa đến đây ngắn dần, bất chợt từ phía hàng cây Trâm Bầu ở ven đường một người giơ tay ngoắc ngoắc để ra hiệu cho ông Hai Nửa ngừng lại, rồi bằng cái giọng rổn rảng của mình, người đàn ông nọ lên tiếng:
- Chèn ơi, đi đâu con bộ gấp gáp dữ (dậy) anh Hai, đừng nói đem bọc cá này qua rủ tui lai rai nha, hôm nay tui "Kẹt" rồi, anh phải hẹn trước chứ chơi "Bất tử" kiểu này là (hông) được đâu.
 Thấy Tư Hơi (Bạn cùng đơn vị với ông Hai thời trước bảy lăm) bộp chộp chưa biết gì đã "Nhào vô kiếm ăn" nên ông Hai "Móc lò" liền:
 - Cái thằng quỷ này, mầy tưởng tao bợm nhậu hay sao hở cái phải kiếm mầy để nhậu.
 Chờ cho ông Hai Nửa dựa chiếc xe đạp vô thân cây Trâm Bầu, Tư Hơi hỏi tiếp:
- Ủa hông kiếm tui (dậy) chớ anh quen ai ở ấp này mà léo hánh tới đây, à tui biết rồi chắc đang léng phéng với bà nào phải (hông) ?
 Không chờ cho Hai Nửa "Thanh minh" Tư Hơi " Vớt" luôn:
- Ấp này chỉ có cô Tư Thơm, (dới) chị Năm Hường là bà giá thôi, hai người này hiền lành lắm, theo tui (quánh giá) thì cô Tư Thơm ăn đứt hơn chị Năm Hường, anh đang cua bà nào khai mau có gì tui phụ cho một tay, chứ mấy đứa con gái ở đây đời nào nó khoái ông già "Cúp bình thiết" như anh đâu mà "Cua (dới) ghẹ".
 Nói xong câu trên Tư Hơi cười khanh khách khiến cho Hai Nửa hơi "Quê cơ" vì bị Tư Hơi nắm được con bài tẩy của mình, nhưng dễ gì để cho Tư Hơi biết chuyện thầm kín của mình nên ông Hai nói trớ đi:
 - Cái thằng Tư này cái tật không bỏ nha, bộ hể đi tới đâu phải có cua bà này bà nọ mới được hả, tao nghe bên này có mấy nhà ở xóm Bàu nghèo lắm, nên có mớ cá tính qua cho họ ăn để (mần phước), thôi trễ rồi tao đi đây, bữa khác anh em mình gặp lại.
Vừa định hỏi tới nữa thì ông Hai đã nhấn "pê đan" đạp xe "dọt" đi liền, Tư Hơi chỉ còn nước nói vói theo:
- Nhớ nhe anh Hai, ít hôm lúc nào quởn ghé tui anh em mình tâm sự nha.
 Tư Hơi chỉ còn nghe tiếng ới ới của ông Hai Nửa từ đàng xa do gió chiều đưa vọng lại thay câu trả lời.
                       ***
 Vùng quê Tân Phú dân cư hiền hòa, họ lập làng lập ấp dọc theo sông Tiền, quanh năm họ chăm sóc ruộng vườn với trái ngọt cây lành, đôi lúc kết thúc vụ mùa có chút thời gian rảnh rỗi bà con tụ tập lại tổ chức hội hè đình đám để thắt chặt thêm tình thân của cư dân trong vùng.
 Năm ngoái khi qua nhà Tư Hơi ăn cái đám giỗ  "Ông già" của Tư Hơi, vốn huynh đệ chi binh ngày xưa, đến nay khi không còn trong quân đội nữa, cảm thấy cuộc sống nơi phố thị không còn thích hợp với gia đình mình, nghe lời thằng em kết nghĩa Tư Hơi nên ông Hai Nửa kéo rốc gia đình dọn về quê ở, do cuộc đất nhà Tư Hơi còn quá ít không đủ cho mình dựng cái nhà kế bên để hai chiến hữu bầu bạn sớm hôm, thời may người anh Kế của Tư Hơi thấy thằng em mình kết nghĩa với người bạn hiền lành nên đã tặng cho ông Hai Nửa một phần đất để cất nhà, được thời gian vài năm thì bà Hai Nửa "Ra đi" trong cơn bạo bịnh, với thân "Gà trống nuôi con" vậy mà ông Hai Nửa cũng cố gắng "Vuông tròn" bổn phận lo cho hai con đến lúc dựng vợ gả chồng cho hai đứa nhỏ ở nhà, sau đó mạnh đứa nào đứa nấy ra riêng nên giờ còn mình ông thui thủi một mình trong căn nhà, thấy vậy Tư Hơi xúi giục mấy bận:
 - Anh Hai nè, chị nhà mất cũng mấy năm rồi, xấp nhỏ cũng yên bề gia thất hết ráo, anh thì trơ trọi có một mình, thôi thì anh coi ai được mắt trong ấp đem (dìa) hú hí cho (dui nhà dui cửa).
Nghe Tư Hơi xúi vậy, trong bụng Hai Nửa cũng khoái chí, nói gì thì nói đêm hôm nằm chèo queo một mình ai lại không buồn, ông Hai Nửa là "Người phàm mắt thịt" cũng không ngoại lệ, nhưng  ông cũng làm bộ nói kiểu mại hơi:
 -Tư ơi. Trước kia còn trẻ có của ăn của để nếu lỡ có bị đơn lẻ thì thêm bước nữa là chuyện nhỏ như con thỏ, giờ thì chú mầy thấy anh già khú đế rồi, hơn nữa nghèo quá ai đâu ưng mà bước thêm bước nữa, chắc thôi đi anh bây quyết định ở vậy cho khỏe cái thân, bày đặt đèo bồng khổ thân lắm Tư ơi.
                       ***
  Không biết Tư Hơi có ý đồ gì hay không, cái hôm đám giỗ Tư Hơi xếp bàn cho ông anh kết nghĩa ngồi giữa hai bà góa chồng, bên tay phải Cô Tư Thơm, còn phía bên trái cô Năm Hường ngồi cạnh, riêng Tư Hơi thì ngồi cái bàn khác đối diện với chỗ Hai Nửa ngồi, suốt tiệc Tư Hơi thấy Hai Nửa nói nói cười cười với hai bà nọ, thỉnh thoảng Hai Nửa còn gấp đồ ăn cho hai bà, Tư Hơi thấy ông anh mình vui vẻ trong bàn tiệc thì ông ta cũng lấy làm vui trong bụng.
 Ngồi trong bàn không biết Ông Hai Nửa nói gì, tâm sự gì với Cô Tư Thơm, vậy mà cô Tư lên tiếng mời:
- Bữa nào anh Hai qua thăm anh Tư lần nữa , tui mời anh ghé qua nhà tui chơi cho biết, hông giàu có gì nhưng tui sẽ bắt con gà xé phay rồi nấu cháo đậu xanh cho anh ăn chơi.
 Cô Năm Hường nghe bà bạn mình nói vậy không lẽ mình chịu lép vế, cô Năm nói tiếp theo khi  ông Hai Nửa chưa kịp nhận lời với cô Tư Thơm :
 - Em cũng hổng giấu gì anh Hai, cuối tháng này thằng Út nhà em nó rủ đám bạn tới phụ tát cái đìa bên hông nhà, nếu anh Hai hông ngại thì mời anh Hai ghé qua chơi, sẵn đây em mời chị Tám luôn một thể .
 Hai Nửa chới với vì một lúc được hai bà mời mọc mình , trong lòng còn phân vân chưa biết liệu định thế nào, thời may Tư Hơi cứu bồ liền:
- Chèn ơi ! Ông anh tui có Phước dữ đa, Tư Hơi tui ngồi "chần giần" một đống ở đây mà hổng có ai đoái hoài.
Vợ Tư Hơi nghe vậy nổi máu "Ghen" bèn dùng hai ngón tay kín đáo "Nhéo" bắp vế Tư Hơi một cái đau điếng và kèm theo câu nói vừa đủ cho ông chồng mình nghe:
 -Cha quỷ Tư Hơi này nha, hai bà đó có anh Hai lo rồi, ông léng phéng là tui cho ông biết tay nha.
Bị bà vợ nhéo đau điếng, Tư Hơi phản xạ tự nhiên:
- Ui cha bà mần cái giống gì nhéo tui đau thấy tía luôn (dậy) .
Ngồi bàn bên này Hai Nửa biết thằng em kết nghĩa nói giỡn chơi không ngờ bị vạ lây nên Hai Nửa lên tiếng:
- Thôi thím Tư ơi, chú Tư bây nó cưng bây muốn chết hơi đâu bây lo. 
 Rồi ông Hai mới nói với hai bà bạn ngồi kế bên mình:
- Dạ tui cảm ơn tấm lòng của cô Tư với cô Năm đây, nếu bữa nào tui rảnh rang tui rủ chú thím Tư đi chung qua chơi cho biết..
Tưởng đâu nói phân hai như vậy là êm chuyện, không ngờ cô Năm Hường không vui, cô nói lẩm nhẩm :
- Cái ông này coi (dậy) nhát gái dữ đa, ta rủ qua mà kêu cả đám còn gì riêng tư nữa.
Cô Tám Thơm lại nghĩ khác:
- Chèn ơi! Anh Hai này cẩn thận ghê đi mình ên sợ thiên hạ đàm tiếu đây mà .
                            ***
 Trời dần vè chiều, mặt trời còn le lói phía sau mấy cây rơm cuối làng, Hai Nửa đứng lấp ló bên hàng tre trước nhà cô Tám Thơm, nghe hơi và thấy bóng người lạ, con "Mực" nhà cô Tám nhảy Xổ ra sủa inh ỏi khiến cô Tám Thơm chú ý nhìn ra hướng con Mực sủa, chừng như thấy cái dáng người quen quen cô Tám cất tiếng la con "Mực":
- Suỵt suỵt, Mực nè con (dô) nhà mau lên, để "Má" ra coi ai như người quen đó.
Con "Mực" như hiểu được lời rầy rà của cô Tám Thơm, nó cụp đuôi đi nhẹ về nằm khoanh mình nơi hàng ba nằm hóng mắt nhìn về phía ông Hai Nửa với thái độ ngờ vực.
 Chừng thấy Hai Nửa cô Tám đon đả mời:
-Chèn ơi! Sao nay anh Hai qua trễ (dậy), chút nữa trời tối thui sao anh (dìa) sao được. À mà thôi (dô) chơi chút rồi tính, có gì chút Tám nói con Bông ( con gái nhỏ của cô Tám), nó quấn cho anh một cây đuốc đốt sáng lên rồi anh cầm đó mà chạy dìa, đây bển cũng hông xa xôi gì cho lắm.
Thấy Hai Nửa đưa cho mình cái bịch nylon đựng cá với thái độ ngượng ngùng, cô Tám nói:
-Chèn ơi, nhiêu cá đây quý lắm nghe anh Hai, nếu anh đem bán cũng bộn xu á, cho má con em rồi anh lấy gì ăn.
Nghe lời nói chân tình của cô Tám, Hai Nửa lấy làm vui trong bụng, ông chỉ sợ cô Tám làm eo không lấy thì ông quê cơ có nước độn thổ vì vậy ông lên tiếng:
- Ối, có nhiêu đâu Tám ơi, cái này Tám với con Bông để dành ăn cũng được vài ba bữa, khỏi chợ búa chi cho tốn kém, thủng thẳng mơi mốt có gì nữa tui đem qua cho Tám nha.
Cô Tám còn vui hơn ông Hai nhiều, cô tươi cười nói:
-Mắc công anh Hai quá, thôi má con em hổng dám làm phiền anh Hai đâu, kệ có gì ăn nấy, anh Hai qua chơi là Tám (dui) rồi.
 Hai bên hỏi thăm nhau hết hoàn cảnh rồi tới công việc và đời sống hàng ngày, dường như tâm đầu ý hợp nên cả hai ngồi gần tận khuya mà tưởng chừng như câu chuyện chưa có dịp để dừng lại, khi tiếng gà gáy canh một Hai Nửa mới giật mình:
-Mèn ơi! Khuya lơ khuya lắc rồi, thôi xin kiếu cô Tám tui về, cho tui gởi lời chào con Bông luôn thể nghe chị, con nhỏ mới chạng vạng mà nó ngủ queo rồi.
Lấy cây đuốc cháy sáng phần phật trong đêm vắng đưa cho ông Hai Nửa, vô tình ông nắm lấy bàn tay của người đàn bà có đôi mắt đẹp dịu dàng khiến ông tê dại như có luồng điện chạy xuyên suốt qua thân người của ông, người ta ví "Gái một con trông mòn con mắt" , với Hai nửa hình bóng cô Tám Thơm đã khiến ông phải mòn con mắt trong đêm này, cô Tám rụt tay lại bẽn lẽn cười e thẹn khiến Hai Nửa càng ao ước sẽ chiếm hữu thân hình giai nhân nọ trong tương lai....
                        ***
 Một mình trong đêm vắng bên ánh lửa lập lòe của ánh đuốc trên tay, Hai Nửa chạy ngang gốc cây Trâm Bầu lúc ban chiều bổng ông thấy ánh đèn Pin của thợ soi cá hiện ra nơi này, khi đi ngang qua họ ông nhận ra Tư Hơi đang cầm cây chĩa đi soi cá đám ruộng gần đó, chưa kịp hỏi han thì ông nghe Tư Hơi lên tiếng:
-Ủa anh Hai hả, chèn ơi chịu đi chơi dữ đa, từ chiều tới giờ mới (dìa), anh gặp ai chắc tâm đầu ý hợp lắm đây.
-Thằng Tư bây chắc làm bộ đi soi cá để "Canh me" tao chứ gì, ờ thì hoàn cảnh nhà người ta nghèo tao thương nên ngồi nói chuyện riết quên giờ giấc luôn , thôi tao về mai còn công việc nữa.
                          ***
 Cái tin đồn Hai Nửa ghé nhà cô Tám Thơm ở tới tận khuya nó cứ râm ran khắp trong ấp, nguồn cơn từ đâu bàn tán chuyện này đến giờ chưa ai giải mã ra được, nếu xuất phát từ má con cô Tám thì không thể rồi, vì cô Tám đâu dễ để thiên hạ đàm tiếu về mình, cô nghĩ nếu thiên hạ có đàm tiếu thì cũng chẳng chết ai, vì cô và Hai Nửa không bị ràng buộc gì, bởi cả hai cùng hoàn cảnh đơn chiếc có đến với nhau cũng là điều bình thường , nhưng cô Tám còn giấu kín điều này trong tim, cô thầm chờ đợi ngày mối tình này đơm hoa kết trái lúc đó công bố chẳng muộn màng gì, còn Hai Nửa và Tư Hơi cũng không dại gì bung ra bí mật này, vậy ai là người hé lộ vẫn là câu hỏi hóc búa trong đầu ông Hai Nửa.
                        ***
 Đang ngồi vo gạo ở cầu ván phía sau ao nhà, cô Năm Hường nghe bà Sáu Nho nói oang oang phía sau lưng mình:
- Con Năm bây hay gì chưa? Chèn ơi chuyện ly kỳ lắm mà bây tĩnh bơ vậy hả.
Ngừng tay lại rồi ngó về phía bà Sáu Nho, cô Năm hỏi:
-(dụ gì) mà bà làm như quan trọng dữ (dậy) bà Sáu.
Bà Sáu hớt liền:
-Ta nói hồi (phia) này tao thấy cái thằng cha Hai Thành phố 
( bà con ở quê gọi Hai Nửa bằng biệt danh này) chả lọ mọ nhà con Tám Thơm tới đầu canh một chả mới dìa, mèn ơi (hông) biết tình ý gì mà quên ngày quên giờ luôn bây, bữa đám giỗ thấy bây nói chuyện (dới) chả thân mật lắm, nay thấy (dậy) tao tức cho bây quá, hông lẽ để con Tám nó hốt chả sao bây?
Nghe bà Sáu Nho "Méc" với mình như vậy, trong lòng cô Năm Hường thoáng chút buồn, tuy vậy cô cố làm ra vẻ không quan tâm nên cô trả lời:
- Có (dụ) đó nữa hả Tám, ờ mà thôi kệ, "Cá dưới sông ai vớt được nấy ăn", anh Hai đó đâu phải gì của con đâu mà Tám nói.
Vừa dứt câu cô Năm Hường bị bà Tám Nho sửa lưng liền:
-Thôi đi bây ơi, trong đầu bây nghĩ gì tao biết tỏng tòng tong hết ráo đó, còn không mau đi tìm hiểu coi, may ra còn có cơ hội cứu vãn, tối bữa đó tao còn thấy chả đem cái bao gì bự lắm, dấm dúi cho con Tám Thơm rồi hai người ngồi nói chuyện coi bộ tình tứ lắm đó.
Càng nghe câu chuyện này cô Năm Hường càng bực mình, cô liền đỗ quạu rồi truy vấn bà Tám Nho:
- Chèn ơi ! Sao Tám rành dữ (dậy) bộ Tám canh chừng họ từ sớm tới khuya luôn hả.?
Không đợi cô Năm Hường thắc mắc thêm, bà Tám "Đế" vô tiếp:
- Bây còn phải hỏi, nhà tao ở kế bên đất nhà con Tám mà, ruồi đực ruồi cái bay ngang tao còn biết, ba cái chuyện ông Hai (dới) con Tám sao qua mắt được tao bây ơi.
 Lúc này thì cô Năm Hường mới tin là sự thật, cô nhỏ nhẹ nói:
-Con cảm ơn Tám, thôi Tám dìa nghỉ đi chuyện này để con lo liệu. Nếu cần gì con nhờ Tám sau.
 Như muốn thưởng công cho bà Tám Nho, cô Năm lật đật vô nhà mở khạp gạo ra lấy nải chuối xiêm dú chín đem ra cho bà Tám:
-Nè con gởi Tám nải chuối ăn lấy thảo, thôi Tám dìa đi con còn công chuyện nữa , trời bây giờ trưa trờ trưa trật rồi.
 Bà Tám cầm nải chuối chín lấy làm vui lắm, bà nói giỡn một câu trước khi rời khỏi nhà cô Năm:
- Cha  bây hối lộ cho Tám phải hông, Tám cám ơn bây nhe, có gì mới Tám cho bây hay tiếp.
                       ***
Mới sáng sớm cô Năm lấy Honda chở bịch cá chạy về hướng nhà ông Hai Nửa, cô đem theo bịch cá này mục đích cho Hai Nửa làm quà rồi lấy cớ để tra hỏi lời bà Tám Nho méc với mình hôm qua có đúng hay không.
 Nghe tiếng xe ngừng trước nhà mình, Hai Nửa nheo mắt nhìn ra thấy cô Năm Hường đang xơn xơn đi vô, Hai Nửa nở nụ cười thật tươi khoe hàm răng bọc vàng sáng chói của mình ra, rồi Hai Nửa cất tiếng hỏi:
- Dữ hôn , nay tốt ngày sao mà "Rồng đến nhà tôm" vậy cà.
Nếu bình thường thì nghe câu nói của Hai Nửa nói với mình kiểu này thì không thành vấn đề, nhưng Hai Nửa đang là người khó ưa ( Vì chuyện tình cảm đang nghiêng về cô Tám) nên Cô Năm nghe hơi chói tai, tưởng đâu Hai Nửa nói chuyện "Sốc óc" mình nên cô Năm "Móc lò" lại tức thì:
- Ơ tui đi sớm bửng còn đỡ hơn ai kia đi khuya lắc  khuya lơ mới dìa nhà.
Nghe câu nói của Năm Hường, Hai Nửa chới với, bèn hỏi dò tại sao cô Năm lại biết chuyện trên:
- Ờ hôm qua có xẹt qua ấp Tân Phú, ghé nhà người quen có chuyện nên về hơi trễ, mà mà sao cô Năm biết hay quá vậy?
Thấy ông Hai ngầm thú nhận đúng y như bà Tám "Ăn ten" báo cáo cho mình, cô Năm lấn tới:
- Anh Hai quen ai bên đó ngoài tui với chị Tám thơm đâu, à quên nữa, anh có ông em kết nghĩa Tư Hơi của anh nữa chứ .
Nghe Cô Năm Hường truy vấn mình gắt củ kiệu quá nên Hai Nửa muốn ú ớ, đành khai thiệt:
- Hông nói giấu gì cô Năm, hôm qua có mớ cá bắt dưới đìa, thấy má con cô Tư Thơm sống chật vật nên tui đem qua biếu để họ ăn đó mà, rồi sẵn dịp hai đứa tui ngồi nói chuyện "Nam Tào Bắc Đẩu" cho vui thôi chứ cũng không có gì đâu cô Năm đừng hiểu lầm tội nghiệp .
 Thấy đúng y chang lời kể của bà Tám Nho nói cho mình, giờ nghe ông Hai thanh minh này nọ nên cô Năm nổi máu ghen, cô bèn "Phang" tới luôn:
-Thôi tui biết rồi, chị Tám nhan sắc hơn tui nên anh có cảm tình, còn tui anh đâu thèm đoái hoài tới đâu, tui cũng đem qua cho anh mớ cá nè , anh để dành anh cho vui, tui kiếu anh tui dìa từ đây trở đi coi như chưa từng quen biết nha anh Hai.
Nghe cô Năm Hường thố lộ tâm tình với lòng dỗi hờn, Ông Hai Nửa bồn chồn trong bụng, với ông Hai người đàn bà này bên Tám lạng người nửa cân, ai cũng làm cho ông xao xuyến, bắt cá hai tay thời buổi này thì không được rồi, mà để một trong hai người buồn thì thú thật ông Hai thấy mình không nỡ, ông vội níu chiếc xe lại không cho cô Năm Hường chạy đi, ông nói như năn nỉ:
- Năm ơi, thôi bớt giận vô nhà anh nói cho nghe nè.
Cô Năm Tuy còn giận, nhưng cũng dễ xiêu lòng khi nghe ông Hai hạ mình năn nỉ, cô bèn dựng chống xe rồi bước vô ngồi trên bộ ván nghe ông Hai Nửa trần tình:
-Anh nói thiệt, từ khi vợ anh qua đời cuộc sống anh không còn ý nghĩa gì nữa, anh đã "Cút côi" lâu nay rồi, anh dự định sống vậy cho đến ngày nhắm mắt, không dè thằng Tư Hơi nó muốn cho cuộc sống của anh có ý nghĩa hơn nên nó gán ghép Năm với cô Tám cho anh chọn, để rồi nếu ai hạp thì anh xin "Gá nghĩa châu trần" sống cùng nhau cho hết cuộc đời.
Nói đến đây Hai Nửa muốn nghẹn lời, ông lấy cái bình tích rót miếng trà ra cái tách rồi hớp một hơi ông nói tiếp :
-Anh phân vân mãi không biết chọn ai trong hai người , vì ai trong mắt anh cũng là người giỏi giang và hiền lành, nay anh biết được tình cảm của Năm dành cho anh, anh cảm động vô cùng, thôi vầy nè, ngày rằm tháng này anh qua nhà thằng Tư Hơi thăm vợ chồng nó, anh nói nó làm bữa tiệc có Năm, có cô Tám rồi anh sẽ giải quyết vụ này cho êm thắm. 
Cô Năm nghe lời chân thật từ đây lòng của Hai Nửa cô cảm động vô cùng, nghe Hai Nửa nói vậy cô đồng ý, cô nói:
- Em hiểu tâm trạng anh Hai rồi, thôi thù tùy duyên chớ không cưỡng cầu được đâu há anh Hai
                         ***
 Đêm rằm làng quê được chiếu sáng bởi ánh trăng, không gian như rộng lớn hơn bởi những cơn gió nhẹ thổi khiến hàng tre cọ mình vào nhau kêu kẽo kẹt, đám con nít trong làng xúm lại chơi những trò vui vẻ ngoài sân, trong nhà Tư Hơi cây đèn "Măng xông" cháy sáng , cái bàn gỗ dài được dọn những món ngon do vợ chồng Tư Hơi nấu theo yêu cầu của ông anh kết nghĩa, mọi người tề tựu đông đủ, Tư Hơi mặc Bộ Pyjama mới cáu đứng giữa bàn trịnh trọng tuyên bố:
- Thể theo lời yêu cầu của ông anh tui, hôm nay (dợ) chồng tui (mần) tiệc này để ổng nói chuyện gì đó tui cũng hổng biết, mong mọi người chú ý lắng nghe.
Hai Nửa đứng lên, với bộ đồ vải đen mà người dân thôn quê hay mặc, dáng vẻ buồn buồn Hai Nửa chậm rãi nói:
-Thưa với mọi người từ khi về với đất này dung thân, tui rất cảm ơn tình cảm do mọi người dành cho tui, đi đâu ra ngõ gặp ai cũng chào hỏi chân tình, đối đãi tui như người thân trong nhà, từ khi biết cô Tám cô Năm ở xóm này, hai cô đã tỏ cái tình quý mến tui lắm, mà thú thiệt Hai tui cũng đem dạ thương yêu hai cô, nhưng ngặc một nổi về pháp luật không cho phép đa thê, nên nay tui xin thổ lộ tấm lòng của tui, mong rằng khi nghe xong mọi người ở đây hiểu và thông cảm cho 
Với cái giọng buồn buồn, gương mặt thật thiểu não, Hai Nửa nói giọng trầm buồn:
- Tui thấy trên đời này mọi sự đều do duyên số, như tui đã nói lúc nảy, tình cảm tui đối với em Tám, em Năm không bút mực nào tả hết, do phong tục tập quán ông cha mình không cho phép nên tui không thể san sẻ tình cảm cho hai em được, cho nên tối nay dưới sự chứng kiến của mọi người, tui xin tuyên bố kể từ nay tui xem Em Tám, em Năm như những người em gái thật sự của thằng Hai này, tui mong hai em cũng nên gác lại tị hiềm nhau để vui sống cho xóm làng vui vẻ.
Tư Hơi nghe ông anh kết nghĩa mình "Phán" câu xanh dờn trên thì ngạc nhiên vô cùng, nhưng chợt hiểu ra anh mình muốn gầy dựng tình nghĩa xóm làng thương yêu nhau để cùng sống thuận hòa nên Tư Hơi vui lắm, trong lúc hứng chí Tư Hơi nắm tay lôi bà vợ cùng đứng lên với mình , Tư Hơi trịnh trọng tuyên bố:
-Tui (dới) con (dợ) tui hoàn toàn đồng ý (dới) quyết định sáng suốt này của anh Hai, vậy là Hai chị Năm bà Tám đây từ này sẽ là người một nhà (dới) tụi tui (dà) anh Hai, hai chị có khó khăn gì trong cuộc sống em (dới) con (dợ ) sẽ tận tình giúp đỡ, phải không bà xã.
Sau câu này Tư Hơi quay qua ôm vợ hun cái chóc, vợ Tư Hơi mắc cỡ nhưng vui trong bụng vì Tư Hơi nịnh đầm hết ga.
Lần lượt cô Tư Thơm và cô Năm Hường bày tỏ ý kiến của mình, họ đồng ý hy sinh hạnh phúc riêng mình để vun đắp tình chị em lối xóm ngày càng thắm thiết.
Bà Sáu Nho cũng có mặt trong buổi họp mặt này, thấy diễn tiến "Trật cù chìa" bà bèn khều nhẹ cô Năm Hường rồi nói:
- Ủa sao kỳ quá (dậy) Năm, rốt cuộc bây với con Tám trớt quớt hay sao, thiệt tình tao chẳng biết cha nội Hai nghĩ gì luôn .
                       ***
 Thấy mọi chuyện thuận lợi như ý của mình, ai cũng thấy phần nhỏ nhoi tình cảm của mình hy sinh trong đêm đó không phải là vô ích, Hai Nửa bưng ly rượu nếp than lên rồi nói:
- Hôm nay vui quá mời mọi người nâng ly, chúc cho tình anh em của tụi mình bền chặt mãi với thời gian.
 Mọi người vừa nâng ly định cạn chén thì bổng nghe tiếng la thất thanh phía sau bếp:
- Trời ơi ! con Mèo nhà bà Tám Thơm quơ con gà luộc dông mất tiêu rồi bà con ơi. !
Cả bàn tiệc nhốn nháo một lúc rồi không khí trở lại như lúc ban đầu, Tám Thơm hơi quê con Mèo của mình làm càn mên nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi chú thím Tư nó nha, con mèo nha tui bậy quá, thôi để mơi tui thền  con gà khác cho há.
Ông Hai Nửa tỏ vẻ anh Hùng mã thượng ra tay cứu mỹ nhân liền :
- Ôi không có gà thì ăn cá cũng ngon vậy.
Quay sang cô Năm Hường ông nói :
-Năm em chạy u về nhà bưng dĩa cá lóc nướng trui qua đây "Thền" liền cho vợ chồng thằng Tư thay cho em Tám đi.
Nghe vậy cả bàn tiệc ai nấy cùng cười vang, những tràng cười đầy hạnh phúc mà lâu rồi họ mới có được ./.
  Hai Hùng SG
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Nhom12yeuthuong
Senior Member
Senior Member
Avatar

Tham gia ngày: 13/Sep/2009
Đến từ: Vietnam
Thành viên: OffLine
Số bài: 7169
Quote Nhom12yeuthuong Replybullet Gởi ngày: 02/Apr/2020 lúc 9:30am
Có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi duy nhất để quay về...
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 06/Apr/2020 lúc 9:01am
Em Tôi   <<<<<


Image%20result%20for%20beautiful%20orchid%20pinterest


Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 10/Apr/2020 lúc 8:04am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 13/Apr/2020 lúc 8:39am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
Lan Huynh
Senior Member
Senior Member


Tham gia ngày: 05/Aug/2009
Đến từ: United States
Thành viên: Online
Số bài: 23872
Quote Lan Huynh Replybullet Gởi ngày: 14/Apr/2020 lúc 7:53am

Một chuyện tình


SaiGonXua



Lúc còn dưới tiểu học, bài tập làm văn nào cũng bắt đầu bằng hai chữ nhân dịp, kể chuyện nầy tôi cũng xin “nhân dịp”.

 Nhân dịp được thất nghiệp, máu giang hồ nổi lên, tôi bèn rủ một người bạn làm một chuyến du lịch vòng quanh nước Mỹ để thăm bạn bè.

Bạn tôi có số nhờ vợ. Vợ chồng hắn có một tiệm chạp phô bán gạo, mắm, ớt, tỏi đủ thứ bà rằng.

 Vợ hắn cưng hắn rất mực, hễ hắn làm gì có vẻ lao động chân tay là bị cự ngay “Không ai mượn làm chuyện đó, tránh ra!”.
Đúng là hắn tốt nghiệp “ngạch cai trị”! Hắn muốn gì, vợ hắn đều răm rắp tuân lịnh một cách vui vẻ.

Còn tôi thuộc loại tứ cố vô thân, chẳng có vợ con, nhà cửa gì nên rất thảnh thơi.
 Chúng tôi ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ, dự định đi xuống miền Nam, vòng qua Cali, rồi lên phía Tây Bắc.

 Lúc đó vào cuối năm âm lịch, khoảng tháng Hai dương lịch mà tuyết và gió lạnh vẫn chưa bớt, nhưng càng về phương Nam, trời ấm dần.
Trạm đầu tiên cũng là trạm chính mà tôi cố ý ghé là nhà Hùng ở tiểu bang Georgia. Vợ chồng Hùng đã chờ sẵn ở phi trường đón chúng tôi về nhà.

Hôm đó đúng vào ngày ba mươi Tết, trời đã về chiều, gió hơi lạnh lại lất phất mưa, giống hệt những ngày giáp Tết ở miền Trung Việt Nam.
Nhà Hùng không lớn lắm nhưng có vườn cây cảnh rất đẹp, đứng trên lầu nhìn ra giòng sông phía xa, bên kia là những đồi cây xanh, lờ mờ trong sương như một bức tranh Tàu.

Hai đứa tôi được giành cho hai căn phòng nhỏ trên lầu. Tắm rửa xong thì đã sẵn một bàn đồ nhậu ở sân thượng mà Hùng gọi là tiệc đón Giao Thừa.

Vợ Hùng làm đồ nhậu rất tuyệt. Nhớ lại sau ngày sập tiệm bảy lăm ở Sài Gòn, mấy tay hành chánh chạy được về cũng khá đông, thường được Hùng mời về nhà nhậu mấy bữa trước khi đun đầu vô rọ cải tạo.
Hùng làm ở Bộ Kinh Tế nên thời gian đầu vẫn được “lưu dung”, sau khi mấy cậu việt cộng quen việc rồi thì được đuổi về, dù sao cũng thoát được nạn đi tù.

Vợ Hùng, người Bắc, rất khéo chế biến món ăn. Cô ta vẫn như trước kia, thỉnh thoảng dưới bếp chạy lên canh chừng, xem thiếu món gì thì tiếp tế.
Cô có một đức tính rất quí là chẳng bao giờ bỏ vào tai những gì chúng tôi nói với nhau. Bây giờ lớn cả rồi, chuyện lăng nhăng không còn thú vị nữa. Chúng tôi thích nói chuyện mĩa mai, thâm thúy hơn.

Sau hơn hai mươi năm chúng tôi mới gặp nhau, ôn lại bao kỷ niệm, từ những ngày sống trong ký túc xá ở đường Trần Quốc Toản cho đến khi ra trường mỗi đứa một nơi.
Chúng tôi chỉ kể lại những chuyện vui, chuyện oái ăm thôi.
Thực ra, ở tù rồi ra tù, đâu cũng vậy, chẳng có gì đáng buồn.

Ngay cả việc tôi bị vợ bỏ cũng chẳng làm tôi quan tâm, tuy nhiên bạn bè thường rất ngại, không muốn nhắc đến chuyện đó, tưởng như thế là lấy cây mà chọt vào vết thương lòng của tôi khiến tôi đau đớn lắm.
Ai cũng coi tôi như kẻ ngã ngựa, bỏ vợ thì được chứ vợ bỏ đúng là mất mặt nam nhi.

Ngày tôi qua xứ Mỹ, có được số điện thoại, tôi gọi cho Hùng, vợ Hùng mừng lắm cứ giành điện thoại hỏi tôi đủ điều, nhưng khi nghe tôi bảo “Bị vợ bỏ rồi” là không hỏi nữa.
Đàn bà rất tò mò chuyện nầy, vợ Hùng coi bộ ấm ức muốn biết vì sao tôi bị vợ bỏ “Bây giờ vợ tôi ở đâu, có chồng khác là ai”.

 Tôi biết tâm lý đó nên khi rượu đã ngà ngà, tôi bảo.
– Tôi biết bà Hùng muốn nghe chuyện tôi bị vợ bỏ ra sao. Bây giờ tôi kể, coi như món quà tôi tặng bà, để bà khỏi thắc mắc hoài tội nghiệp.

  Cô ta làm bộ miễn cưỡng.
– Cái ông nầy! Ai lại đi nghe chuyện đời tư của người ta.
– Bộ bà không muốn nghe sao. Thì thôi, tôi kể nho nhỏ cho phe đàn ông nghe.
– Ông nầy… Cứ coi như chuyện đùa. Nhưng ông kể chứ không ai ép đâu nhé!
– Nhưng bà đã lo cho mấy đứa nhỏ ăn chưa, hay bắt chúng nhịn miệng đãi khách.
– Có cô chúng lo rồi. Đáng lẽ cho cô ấy và các cháu lên chào hai bác, nhưng vì hai bác còn mệt nên để ngày mai.
– Được rồi ngồi xuống đấy, tôi kể, nhưng hơi dài dòng một chút.

Tôi quen vợ tôi trong một tiệc cưới của một người bà con ở Đa Lạt. Lúc đó tôi học năm thứ hai Đốc Sự Hành Chánh.
Tiệc cưới nào cũng giống nhau, nhưng mình là người ở Sài Gòn náo nhiệt, lên Đa Lạt tự nhiên thấy khác liền, cảnh đẹp mà buổi tối thật yên tĩnh.
Tôi được xếp ngồi cạnh một cô gái coi cũng đẹp, nhưng điều làm tôi chú ý là vẻ điềm đạm, chín chắn của cô. Cô thường yên lặng như chìm đắm vào một ý nghĩ nào đó.

Tôi gợi chuyện thì được biết cô đang học luật ở Sài Gòn. Chúng tôi trao đổi nhau địa chỉ trước khi ra về, nhưng ngay lúc đó trời đổ mưa. Tôi hỏi cô ta về bằng gì, cô bảo có người nhà đem xe đến đón.

Từ nhà hàng ra cổng phải qua một vườn hoa, tôi hỏi cô xe hiệu gì, màu gì để tôi ra xem chừng, hễ xe đến tôi sẽ báo, cô khỏi phải ra vào ướt át.
 Cô bảo nhà có ba chiếc xe nhỏ nên không biết xe nào sẽ đến đón. Thời đó, ai sắm được một chiếc xe du lịch đã là sang trọng rồi, đằng nầy gia đình cô có đến ba chiếc ắt phải giàu và đông người lắm.

Hôm sau tôi đến thăm cô. Đó là một ngôi biệt thự rất xinh, trên đồi thông trông ra hồ Xuân Hương thật nên thơ.
Cô sống một mình, phía sau là gia đình người quản gia và nhà để xe. Cô bảo còn gia đình người chị nữa nhưng đã đi Đức nghỉ hè rồi vì người chị có chồng dân Đức.

 Sau đó về Sài Gòn cô hay đến ký túc xá trường Hành Chánh thăm tôi. Chúng tôi thường đưa nhau đi ăn quà rong, xem ciné giống như những cặp tình nhân khác.
Tính cô ít nói, ít khi biểu lộ tình cảm. Vậy mà chúng tôi cưới nhau không phải do tôi ngõ ý mà là cô ta.
 Tôi nhớ năm đó, sau hôm thi tốt nghiệp xong tôi và cô đi xem phim ở rạp Rex. Phim dở quá, chúng tôi nói chuyện rì rầm với nhau.
 Đột nhiên cô hỏi “Ra trường rồi anh có định lấy vợ không”.

“Về các tỉnh buồn lắm, có lẽ phải kiếm một cô vợ”.
“Anh có định cưới em không”.
“Không! Bồ bịch nhau thì được”.

 “Sao vậy”.
“Vì gia đình em giàu quá, người ta bảo anh đào mỏ, vả lại em dư sức lấy kỹ sư, bác sĩ, chọn anh làm gì”.

“Em không hiểu ý anh muốn nói gì!”.
“Em sung sướng quen rồi, nếu theo anh về tỉnh lẻ, có khi về các quận thôn quê, em chịu sao thấu”.

“Anh đừng lo chuyện đó. Hay là anh chê em, hay là anh đang yêu ai”.
“Anh không chê em, anh cũng yêu em nữa, nhưng yêu ít hơn một người khác”.

Cô tò mò một cách bình tĩnh
“Em có thể biết được người đó là ai không và chuyện hai người đi tới đâu rồi, có định cưới nhau không”.

“Đúng ra là chuyện một người chứ không phải hai người. Anh yêu cô ta hơn hai năm rồi, trước khi gặp em nữa kia, nhưng cô ta không đáp lại vì cô đang có người yêu.
Thực ra anh được gặp và nói chuyện có một lần thôi, còn những lần khác chỉ ngồi trong quán bên đường nhìn cô ta . Anh tưởng quen với em sẽ quên được cô ta vì em đẹp hơn, nhưng rồi chẳng có gì thay đổi trong tình yêu của anh”.

“Anh yêu thì cứ yêu nhưng đừng hy vọng gì, đừng phá đám người ta. Ngoài ra còn có người nào anh có cảm tình nhất”.
“Sau đó là em”.
“Không chê em, cũng có yêu em nữa, anh lại thấy cần một người vợ, vậy anh chọn ai”.

Tôi ngạc nhiên trước lối lý luận thẳng thắn và thực tế của cô.
Lúc bấy giờ tôi không có một chút ý niệm gì về gia đình cả vì giấc mơ của tôi về một ngày được sống với người con gái tôi yêu đơn phương kia chỉ là không tưởng.

Thế là chúng tôi cưới nhau. Hôm ra trường, chọn nhiệm sở ở Bộ Nội Vụ, vợ tôi dặn, cố chọn cho được tỉnh Lâm Đồng. Chuyện đó quá dễ vì tôi đậu cao, nhiều ưu tiên hơn các bạn, nhưng tôi thắc mắc thì vợ tôi kể rằng.
Chị cô có chồng dân Đức, họ đang thầu vận chuyển tất cả những gì của quân đội Đồng Minh từ các hải cảng miền Trung lên Cao Nguyên, làm chủ hàng mấy chục chiếc xe tải.
 Họ còn có cả một hệ thống đại lý phân bón và thuốc sát trùng cho toàn miền Trung.
Nay thấy cô em lập gia đình, cô chị nhường cho em các đại lý từ Dầu Dây, Long Khánh lên đến Di Linh, Đức Trọng.

“Nhưng anh không quen hoạnh họe hay năn nỉ ai cả!”.
 “Anh khỏi làm gì, chỉ cần các cán bộ xã, ấp biết anh là chồng em là đủ, còn mọi việc để em”.

Tôi nghe có lý nên làm theo như lời vợ tôi dặn. Tôi làm trưởng ty Hành Chánh tỉnh Lâm Đồng. Những dịp tỉnh họp quận, xã tôi vui vẻ chào hỏi mọi người, có khi mời họ uống cà phê, ăn điểm tâm nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện làm ăn của vợ tôi.

 Chúng tôi dọn lên Đà Lạt, mỗi tuần tôi về nhà một lần. Vợ tôi sinh được một thằng con rất kháu khỉnh. Công việc kinh doanh của vợ tôi cũng chẳng có gì vất vả, thỉnh thoảng cô đi một vòng các đại lý để thăm viếng, tìm hiểu còn mọi việc có nhân viên lo cả.

  Chúng tôi sống với nhau được ba năm thì xảy ra vụ sập tiệm năm bảy lăm.
Trước vụ di tản chiến thuật từ Cao Nguyên về, tôi được thư của vợ tôi từ Sài Gòn nhắn tôi về gấp, tòa đại sứ Đức sẽ đưa cả gia đình lên máy bay, tên tôi đã có trong danh sách chuyến bay rồi.
Sau đó tôi lại được liên tiếp hai lá thư cầm tay nữa.

Tôi viết trả lời vì bận việc, nếu không về kịp gia đình cứ đi trước, đừng lo cho tôi.
Thực ra Đà Lạt, Lâm Đồng đâu có bị tấn công, công việc các ty, sở tòa Hành Chánh lúc đó cũng chẳng ai cần nữa, nhưng tôi không rời nhiệm sở. Sau nầy tôi mới biết, không phải chỉ riêng tôi, biết bao đơn vị hành chánh, cảnh sát, quân đội…cấp chỉ huy đã chạy đâu mất tiêu mà người chiến sĩ vẫn không rời vị trí chiến đấu cho đến khi gục chết vẫn không hề ân hận điều gì.

Họ cảm thấy đất nước lâm nguy, bi đát đến độ chỉ biết đem thân ra chống đỡ một cách tuyệt vọng, quên cả bản thân, cha mẹ, vợ con. Khi tôi về thì tất cả đã đi rồi. Tôi đi tù, và bây giờ ngồi đây. Chuyện chỉ có thế.

  Vợ Hùng có vẻ bất mãn.
– Nhưng ông phải tìm cho ra vợ con chứ. Ông không thương vợ con ông à”.
– Thương chứ, nhưng tìm vợ con để làm gì. Mỗi người đã có một số phận. Cứ để cho vợ tôi coi như tôi đã chết rồi.

Hơn hai mươi năm không có tin tức chồng, dù thương yêu bao nhiêu, cô ta cũng không thể làm hòn vọng phu được.
Còn thằng con, có thể mẹ nó bảo rằng tôi đã chết hoặc người cha sau nầy là cha ruột của nó.
Ở bên Đức chắc chắn họ sung sướng, thế là tôi yên tâm. Làm xáo trộn sự yên tĩnh của họ chẳng có lợi cho ai cả.

Mọi người yên lặng như đang tưởng niệm đến bao mối tình, bao gia đình tan nát vì chiến tranh. Và trong không khí yên bình của một đêm cuối năm ở xứ người, bỗng xôn sao trong tâm tưởng hình ảnh đất nước thân yêu năm nào trong những ngày khói lửa tang thương…

Vợ Hùng chợt lên tiếng.
 – Theo ông kể thì chẳng biết vợ ông có thương yêu ông không nữa?

– Lúc đầu tôi cũng phân vân như thế. Nhưng càng về sau, sống với nhau, tôi mới hiểu tấm lòng của vợ tôi.
Người con gái dù có yêu ai bao nhiêu cũng không bao giờ tỏ tình trước, vậy mà cô ta dám gợi ý cho tôi cưới cô, nhưng khi biết được tim tôi đã gởi cho người khác, tuy tranh đấu được tôi trong vòng tay, nhưng cô không bao giờ biểu lộ tình cảm nữa.
Cô đã dâng tôi cả trái tim, tâm hồn và cả cuộc đời nữa, nhưng chỉ nhận được ở tôi cái bản năng, cái lương tri của một người chồng có học, đứng đắn thế thôi.
Tôi thấy mình ở tù là đáng đời, chẳng phải vì việt cộng trả thù mà chính Trời phạt tôi đã phụ một tấm chân tình. Tôi không xứng đáng với tình yêu của cô ta.
Hạnh phúc trong tay không chịu hưởng lại chỉ tơ tưởng đến một bóng hình xa xôi, vô vọng. Tôi vừa đau đớn vừa cầu mong cô yêu được người chồng sau nầy.

– Nhưng theo ông kể, ông chỉ gặp cô gái kia chỉ một lần mà lại yêu say mê, dai dẳng như thế, chuyện cũng khó tin.
– Chính tôi cũng không hiểu mình nữa. Có lẽ Trương Chi giải thích được vì sao anh ta chỉ gặp Mỵ Nương có một lần mà thất tình đến độ quả tim hóa đá luôn.

– Ông thử kể cô ta hương trời sắc nước ra sao và gặp trong trường hợp nào.
– Chuyện chẳng có gì ly kỳ nhưng hơi rắc rối. Tôi nhớ lễ Giáng Sinh năm đó, tôi cùng vài người bạn đi nhà thờ Đức Bà xem người ta đi lễ. Tất cả các lối đến nhà thờ đều cấm xe cộ nên ngang chợ Bến Thành chúng tôi gửi xe đi bộ, chen lấn với mọi nguời tìm ngắm người đẹp.
Một lúc sau tôi bị lạc mất bạn. Đang nhướng cổ tìm kiếm, bỗng tôi thấy một cô gái cũng đang ngơ ngác nhìn quanh, có lẽ cô cũng lạc bạn như tôi.

 Trong mắt tôi, cô nổi bật như đóa hoa rực rỡ giữa đám cỏ dại. Chẳng phải cô đẹp nhưng có những nét đặc biệt mà tôi tưởng như quen biết, thân yêu từ lâu lắm.
Da cô ngăm ngăm, hai mắt đen nhánh dưới đôi lông mày rậm, khi tôi đến gần, cô nhìn tôi với tia nhìn sáng rực như quật mạnh vào nơi sâu kín nhất tâm hồn khiến tôi ngất ngây.
Tôi rung động cả thần trí lẫn thể xác, như chết chìm trong một hạnh phúc tái ngộ đâu từ kiếp trước. Giây phút bất chợt đó, tôi biết tôi đã yêu.

 Trang phục cô màu đen, tóc ngang vai, cô cài trên tóc một đóa hoa vàng, không rõ hoa giấy hay hoa nhựa, hai tai cô cũng có hai đóa hoa vàng nhỏ.
Hình ảnh đầu tiên đó đến bây giờ vẫn còn nguyên trong trí tôi. Khi tôi đến gần cô thì giòng người như đặc cứng. Cô bị xô đẩy và muốn thoát ra khỏi đám đông một cách tuyệt vọng.

Tôi đến phía sau cô đẩy những cậu thanh niên vừa la cười vừa giả vờ ngã vào người cô. Chúng tưởng tôi là người thân của cô nên lảng ra.
Hai tay tôi giăng ra như một cái khung và cô ở giữa được an toàn. Chúng tôi trôi theo giòng người. Cô biết tôi bảo vệ cho cô nhưng không nói gì.

 

Thỉnh thoảng cô khựng lại, ngã vào ngực tôi. Đầu cô vừa tầm mũi tôi, tôi nhận được mùi thơm con gái ngọt ngào từ mái tóc, từ người cô toát ra.
Giòng người càng chen lấn, cô càng như nằm trọn trong vòng tay tôi, nhưng tuyệt nhiên tôi không có một ý nghĩ vẫn đục nào.
 Cô thân yêu, quý giá và cao sang đến độ tôi tưởng mình là tên nô lệ được hân hạnh bảo vệ cho một nữ hoàng.

 Buổi tối hỗn độn như thế mà tôi thấy thế gian vắng lặng chỉ còn mình tôi với cô ta mà thôi. Mùi thơm đó, làn da mềm mại của lưng cô, ngực cô, cánh tay cô cứ vương vấn mãi trong tôi thành một ước ao mãnh liệt đến bơ vơ vì tuyệt vọng.

Khi chúng tôi thoát ra khỏi đám đông, cô quay lại nhìn tôi mỉm cười. Đời tôi chưa bao giờ thấy một nụ cười đẹp và làm tôi sung sướng đến như thế, và đó là lần duy nhất tôi được ân sủng tuyệt vời cô ban cho. Rồi cô bước nhanh hơn như muốn rời tôi.
Tôi vẫn đi theo, cô quay lại nói “Cám ơn”. Tôi cố đi song song với cô và hỏi “Cô đi nhà thờ phải không”.

Cô gật đầu, tôi nói “Cho tôi đi theo với”.

“Để làm gì”. “Để cầu nguyện với Chúa”.

“Cầu nguyện gì”. “Cầu nguyện cho chúng mình yêu nhau”.

 

Cô quay nhìn tôi, lắc đầu “Không được đâu! Tôi có người yêu rồi”.
Tôi kêu lên “Thôi chết! Tôi làm sao sống nổi đây!”.

 

Cô làm thinh đi nhanh hơn nữa. Biết là cô chán tôi vì câu tán tỉnh rẻ tiền đó nên tôi đi chậm lại, tần ngần nhìn theo cô đang khuất dần vào đám đông.

 

Thế là tôi thành kẻ thất tình. Chiều nào tôi cũng ra đường Lê Lợi, quãng từ chợ Bến Thành đến đường Tự Do, đi lang thang lên xuống để hy vọng mong manh gặp lại cô.

 

Trước kia tôi cũng có thói quen lang thang như thế, ghé nhà sách Khai Trí tìm một quyển sách, vô quán cà phê ngồi nhìn thiên hạ qua lại, bây giờ tôi được thêm cái thú chờ mong.
Đôi khi tôi đến cả nhà thờ Đức Bà, đứng dưới tượng Đức Mẹ lầm thầm cầu nguyện “Lạy Mẹ cho con gặp lại nàng, chỉ một lần nữa thôi, con nhớ nàng lắm!”.

Tôi không phải con chiên công giáo, nhưng hình như Đức Mẹ nghe thấy và thế là tôi được gặp cô ta lần thứ hai.
Hôm đó tôi ra chợ Bến Thành coi thiên hạ sắm Tết.
Từ xa, chỉ thấy dáng người tôi biết ngay là cô ta rồi. Cô đi với bạn trai, cô mặc áo màu xanh nhưng vẫn đeo đôi hoa vàng.
Lần nầy tôi quyết theo cô đến nhà. Cũng may, chỗ gửi xe của tôi và cô gần nhau nên tôi theo cô về đến quận Tư.

Hóa ra là nhà người bạn học mà tôi có đến vài lần nhưng tôi chỉ đứng ngoài chờ hắn vào lấy gì đó trước khi đi chơi với nhau.
Lẽ ra với người khác đó là dịp bằng vàng để được làm quen với cô ta, nhưng vì biết cô đã có người yêu lại thêm mặc cảm cô chẳng thèm để mắt đến tôi nên tôi không dám đến nhà người bạn ấy nữa, sợ cô ta gặp tôi, nhớ ra, rồi kể lại chuyện tán tỉnh lăng nhăng của tôi, chỉ thêm xấu hổ chứ chẳng được gì.

Nhưng tôi không thể quên được cô nên mỗi chiều tôi vào một quán cà phê trước nhà cô chờ ngắm cô đi học về, khi thì với người yêu, khi thì một mình.

 

Trong đời dù trai hay gái, ai cũng trải qua vài mối tình bất ngờ, đơn phương như thế nhưng rồi cũng sẽ quên đi vì đó chỉ là tiếng kêu vô vọng.
Duy với mối tình nầy tôi không bao giờ quên. Sau nầy ra trường đi làm việc nơi xa nhưng có dịp về Sài Gòn tôi lại ghé quán cà phê ngồi nhìn qua nhà cô.

 

Có lẽ cô đã theo chồng nhưng tôi vẫn tưởng tượng rằng cô vẫn còn ở trong đó, vẫn đi lại, nói năng, sinh hoạt bình thường.

Đó là cách để tôi đỡ nhớ cô, để mơ tưởng được nhìn thấy cô.
 Ngay cả khi đi tù về, tôi hành nghề đạp xích lô, mỗi khi ngang trước nhà cô là tôi gác xe ngồi nhìn vơ vẩn, làm như đang chờ khách.

 

Dù tôi biết nhà đã đổi chủ từ lâu nhưng khi đến nơi thân yêu mơ hồ ấy tôi cảm thấy cuộc đời lẻ loi của mình như có một chút an ủi, một chút vui.
 Nếu nói rằng mỗi người một định mệnh thì đúng là tôi sinh ra chỉ yêu có mình cô ta thôi.

Mọi người vẫn yên lặng. Vợ Hùng phê bình một câu.
– Tưởng ông kể chuyện tình lâm ly, gay cấn lắm, không ngờ chẳng có gì cả. Thế ông có biết bây giờ cô ta ở đâu, ra sao không?

– Câu đó tôi định hỏi vợ chồng bà.
– Cái ông nầy! Vợ chồng tôi có dính dáng gì đến người ông yêu đâu.

– Sao không. Đó là cô Mai, em gái ông Hùng chứ ai.
Vợ Hùng trợn mắt lên vì ngạc nhiên. Hùng gật gù bảo.

– Tớ nhớ ra rồi, lúc ở trường Hành Chánh, tớ có nghe hình như có cậu nào yêu em tớ, tớ không để ý, hóa ra là cậu
– Tôi vượt cả nghìn cây số xuống đây chỉ cốt hỏi một câu là bây giờ cô Mai ra sao?

Chiến tranh, ly loạn… Tôi chỉ sợ cô gặp chuyện không may.

– Chồng cô là thiếu tá nhảy dù, tự tử chết trong trại Hoàng Hoa Thám ngày ba mươi tháng tư năm bảy lăm. Hai đứa con tốt nghiệp đại học, đã lập gia đình, hiện cô sống một mình.

Vợ Hùng bảo tôi “Chờ đấy!”, rồi vội vả xuống lầu. Một lúc sau, cô đi lên và nói lớn.
– Cô ấy đang ở bên Việt Nam, ông có dám về tỏ tình một lần nữa không?

– Tôi ước được gặp cô ta một lần nữa, cho đỡ nhớ. Lúc đó có lẽ tôi sẽ liều mạng bảo với cô rằng “Tôi yêu cô”. Thế là tôi mãn nguyện rồi. Còn chuyện cô đáp lại, coi bộ khó vì lúc trai trẻ còn bị làm ngơ, bây giờ thì hi vọng gì.

– Nhưng cô ta cũng lớn tuổi rồi, sợ ông không nhận ra nữa đấy.
– Làm sao tôi quên được đôi mắt và miệng cười. Chỉ cần thấy dáng người sau lưng, tôi tin mình sẽ nhận ra cô ngay.

Đã hai mươi năm chúng tôi mới có dịp nhậu nhẹt, cười nói thoải mái với nhau. Tôi không biết uống rượu, chỉ một lon bia là đã mơ màng rồi, nhưng tối đó tôi uống hơn chục lon, quả là một kỷ lục.

Có điều sau đó tôi phải chạy vào phòng vệ sinh ói thốc tháo ra. Tôi chỉ kịp giật nước, rửa mặt qua loa là mắt tối sầm lại, đứng không vững, các bạn vội dìu tôi lên giường.
Người tôi toát mồ hôi, nằm bẹp, nhưng một lát sau cũng cảm thấy một bàn tay dịu dàng dùng khăn nóng lau mặt tôi rồi đắp mền cho tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, người vẫn còn ngầy ngật, đầu nhức nhối khó chịu. Tôi nghe tiếng vợ Hùng dặn dò ai đó ở dưới nhà.
– Khi ông ấy dậy nhớ chỉ viên thuốc trên bàn rồi pha cho ông ấy một ly cà phê, hỏi có ăn cháo không thì nấu.
 Tụi nầy đi chợ độ một giờ sau sẽ về. Tôi giao ông ấy cho cô trách nhiệm đấy nhé!

Có tiếng đối đáp nho nhỏ rồi tiếng cười rộ lên, tiếng chân xa dần ra phía sân nhà.
Tôi dậy đánh răng, rửa mặt xong lần xuống bếp.
Nhà vắng hoe, trên bàn ăn có ly nước lạnh và viên thuốc.
Tôi ngồi xuống uống thuốc rồi dùng tay xoa xoa mặt, miết mấy ngón tay lên lông mày cho bớt nhức đầu.
Bỗng tôi nghe tiếng nói.
– Anh uống cà phê nhé!

Tôi ngẩn lên thấy một người đàn bà quay lưng về phía tôi đang vặn bếp ga, tiếng lửa cháy phì phì nho nhỏ.
– Dạ, chị cho xin một ly.
– Anh ăn cháo nhé!
 – Dạ không, cám ơn chị.
– Gớm, lúc tối các ông nhậu nhẹt… Sao mà lắm thế.

Tôi lừ nhừ trả lời.
 – Bạn bè lâu ngày mới gặp nhau.
Người đàn bà mặc đồ đen, nhìn sau lưng dáng thon thả, tóc hơi ngắn, đôi vai nhỏ. Tôi chợt rúng động tâm thần, người run lên.
– Cô Mai!
  Cô quay nhìn tôi, môi mím lại như đang dọa nạt một em bé, nhưng đôi mắt cô sáng lên một nụ cười triều mến, long lanh niềm vui.

Hai tai cô vẫn y nguyên hai đóa hoa vàng, giống như hoa mai, loại hoa chỉ nở vào dịp Tết ở quê nhà. Cô nói chậm rãi.
– Từ nay em cấm anh không được uống rượu nhiều nữa.
Sau nầy cô ta kể với tôi rằng cô đã khóc khi rình nghe tất cả  …/.

Phạm Thành Châu .


Chỉnh sửa lại bởi Lan Huynh - 14/Apr/2020 lúc 8:01am
Tình yêu thương hay nhịn nhục
tình yêu thương hay nhơn từ
tình yêu thương chẳng ghen tị
chẳng khoe mình, chẳng lên mình
kiêu ngạo,chẳng làm điều trái ph
IP IP Logged
<< phần trước Trang  of 202 phần sau >>
Gởi trả lời Gởi bài mới
Bản in ra Bản in ra

Chuyển nhanh đến
Bạn không được quyền gởi bài mới
Bạn không được quyền gởi bài trả lời
Bạn không được quyền xoá bài gởi
Bạn không được quyền sửa lại bài
Bạn không được quyền tạo điểm đề tài
Bạn không được quyền cho điểm đề tài

Bulletin Board Software by Web Wiz Forums version 8.05a
Copyright ©2001-2006 Web Wiz Guide

This page was generated in 0.539 seconds.